Raindy đang ở trên phòng canh chừng cho Anna ngủ. Mita và Ji Hoo
đang ngồi dưới phòng khách.
Bầu không khí im lặng bao trùm lên hai người. Từ lúc đưa Anna về
đến giờ, Ji Hoo không nói tiếng nào. Gương mặt đáng yêu như trẻ con
đang biểu hiện sự lo lắng tột cùng.
Cậu ngồi trên ghế sofa, hai tay tì lên đầu gối. Mắt nhìn chăm chăm
xuống nền nhà.
- Chắc cậu lo cho Anna lắm – Mita quyết định phá tan bầu không khí
im lặng đáng sợ này.
- Tớ… tớ không thể bảo vệ cho cậu ấy – Giọng nói của Ji Hoo run run
như sắp khóc.
- Không phải như vậy đâu! – Mita an ủi.
- Cậu đừng an ủi tớ. Khi đó tớ thật sự rất sợ. Nếu lưỡi dao đó
trúng vào cậu ấy. Nếu cậu ấy bị gì, tớ sẽ không sống nổi – Ji Hoo
vẫn nhìn chăm chăm xuống nên nhà.
- Nhưng chẳng phải cậu đã ở đó sao? Cậu đã không do dự gì mà lấy
thân mình che chắn cho Anna. Hành động của cậu còn hơn cả một sự
bảo vệ. Cậu đã sẵn sàng hi sinh vì Anna.
- Như vậy thì có ích gì chứ. Anna đã rất sợ hãi. Tớ… tớ đã để cậu
ấy phải sợ hãi – Giọng nói Ji Hoo rất trầm. Cậu đang dằn vặt
mình.
- Không phải vì chuyện đó. Anna phản ứng như vậy… không phải vì
chuyện tối nay – Mita nói một cách khó nhọc.
- Cậu nói vậy là sao? – Ji Hoo thôi nhìn xuống cái sàn nhà vô tri
vô giác. Cậu đưa đôi mắt buồn bã nhìn Mita. Mita bây giờ đang khó
xử ra mặt. Không biết có nên kể chuyện của Anna cho Ji Hoo nghe
không. Cô sợ nếu Ji Hoo biết được sự thật sẽ không chấp nhận Anna.
Nhưng nếu không nói ra, cô sợ một ngày nào đó Ji Hoo biết được sẽ
nghĩ cô và Raindy đang lợi dụng cậu.
- Chuyện xảy ra năm ngoái. Khi chúng tôi còn ở Mỹ - Sau một hồi im
lặng, Mita quyết định sẽ nói cho Ji Hoo biết.
- Anna là một cô gái rất có sức hấp dẫn nên có rất nhiều chàng trai
theo đuổi. Trong số đó, có một người mà Anna rất có thiện cảm. Cậu
ta là đội trưởng đội bóng rổ của trường nên có rất nhiều cô gái đeo
bám. Trong số những người thích cậu ta có một nữ sinh tên là
Jessica.
- Vì ghen tức nên cô ta đã thuê người bắt cóc Anna – Sống mũi Mita
cay xè. Đôi mắt nóng ran.
- Khi chúng tôi tìm được Anna trong một nhà kho bỏ hoang. Trên
người cậu ấy không còn một mảnh vải che thân… lũ… khốn đó đã… làm
hại cậu ấy… - Giọng Mita lạc đi.
- Chúng tôi đưa cậu ấy vào bệnh viện… và suốt một tuần… cậu ấy gần
như mất hết nhận thức. Cậu ấy cứ ngồi trên giường… đôi mắt hoang
dại… sợ hãi… miệng lẩm bẩm những lời van xin…
Mita im lặng một lúc để giọng nói trở lại bình thường.
- Rồi một ngày, khi chúng tôi đến, cậu ấy đang vui vẻ ngồi bên cửa
sổ của phòng bệnh. Nhìn thấy tôi và Rain, Anna mừng rỡ như một đứa
trẻ được mẹ cho quà.
- Hai cậu đến rồi à? Tớ tưởng hai cậu bỏ tớ ở đây luôn rồi chứ.
Nào, bây giờ nói tớ nghe! Sao tớ lại ở trong bệnh viện thế này? Tớ
chẳng nhớ sao mình lại ở đây nữa.
- Có lẽ để tự bảo vệ bản thân mà thần kinh Anna loại trừ cái kí ức
khủng khiếp ấy ra khỏi trí nhớ cậu ấy. Nhưng thỉnh thoảng khi ngủ,
cậu ấy vẫn nằm mơ thấy cơn ác mộng đó. Dù sao nó vẫn là nỗi ám ảnh
trong cậu ấy.
- Aaaaaaaaa!!!! – Tiếng hét của Anna làm Ji Hoo giật mình. Còn Mita
thì đã quá quen với chuyện này.
Ji Hoo đứng bật dậy toan chạy lên phòng Anna thì bị Mita ngăn
lại.
- Cậu đừng lên! Đã có Rain rồi. Bây giờ cậu lên chỉ càng làm mọi
chuyện tệ hơn. Tôi và Rain quyết định quay về Hàn Quốc với hi vọng
Anna sẽ khá hơn nhưng xem ra mọi chuyện không khả quan cho
lắm.
- Bây giờ thì cậu biết toàn bộ câu chuyện rồi đấy. Nếu cậu không
thể chấp nhận Anna, tôi cũng có thể hiểu được điều đó – Mita nói
một cách chân thành.
- Lũ chó đó đang ở đâu? – Ji Hoo nói bằng giọng giận dữ.
- Sau chuyện đó bọn chúng đã bỏ trốn, không tìm ra tung tích gì của
bọn chúng – Mita nói, giọng nói căm phẫn.
Trong một con hẻm tối vang tên những tiếng động chói tai.
- Chát! Chát!...
Những tiếng bạt tai vang lên liên tục. Một người đang mạnh tay tát
đám du côn ban nãy chặn đường Ji Hoo và Anna.
- Thằng Sói đâu? – Người đó hỏi, giọng nói độc ác và có sức tàn phá
lòng người đến đáng sợ. (Sói chính là thằng đầu đàn ban nãy)
- Dạ… anh Sói bị gãy cổ… đang nằm trong bệnh viện… - Thằng đứng gần
người đó nhất lắp bắp thưa.
- Lũ ăn hại! – Người đó đạp thẳng vào bụng thằng vừa thưa chuyện mà
không chút thương xót.
- Bắt một đứa con gái mà cũng bắt không được – Người đó đến gần
thằng vừa bị đạp. Hằn đang lồm cồm bò dạy thì bị nắm tóc giật ngược
ra đằng sau.
- Aaaa!!!!!!! – Tiếng gào đau đớn rợn người vang lên. Một con mắt
của thằng đó bị người bí ẩn kia dùng ngón tay trỏ đang đeo chiếc
móng bạch kim chọc vào. Nó nằm ôm mắt đau đớn.
- Chúng mày nhìn cho rõ. Thất bại một lần nữa thì chúng mày cũng sẽ
như thế này.
Đám du côn vai u thịt bắt, nhìn hung tợn là thế mà bây giờ đứng run
sợ. Mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm người.
Chap 6
Raindy mệt mỏi đi ra từ phòng Anna. Đêm qua cô đã thức trắng để
canh cho Anna ngủ. Đêm qua Anna gặp ác mộng liên tục. Những tiếng
hét vài tiếng lại bay ra từ cổ họng Anna. Bây giờ đã là 8h sáng.
Raindy có thể yên tâm được rồi. Cô nhẹ nhàng đóng của phòng Anna
lại và về phòng mình. May sao hôm nay là chủ nhật. Cô có thời gian
chợp mắt một chút trước khi cô đi gặp “mẹ Un Song”
Thả mình xuống chiếc giường êm ái. Đôi mắt cô khép lại lim
dim.
Tiếng gõ cửa phòng Raindy làm cô giật mình tỉnh dậy.
Anna bước vô. Mặc trên người chiếc váy ngủ màu trắng (tối qua
Raindy thay đồ cho Anna), tay ôm con ếch bông. Nhìn cô bây giờ ngố
toàn tập nhưng lại rất tinh khôi. Trông như một bông bồ công anh
đang phiêu diêu trong gió.
Raindy vẫn nằm trên giường. Cô nhìn Anna thật hiền. Anna lững thững
bước đến ngồi xuống giường. Raindy vẫn nhìn Anna, đôi mắt ấm áp như
nói “Ừ nói đi! Tớ sẽ lắng nghe”
- Rain à. Hôm qua, hình như tớ đã làm điều không phải với Ji Hoo
phải không? Ji Hoo đã dùng thân mình bảo vệ tớ vậy mà tớ lại đối xử
với cậu ấy như vậy.
- Vì cậu hoảng sợ quá thôi mà – Anna an ủi.
- Tớ thật không hiểu sao mình lại có phản ứng như vậy.
- Vì cậu quá sợ hãi thôi mà.
- Ji Hoo sẽ không buồn tớ chứ.
- Ngốc quá! Sao Ji Hoo lại buồn cậu được. Hôm qua cậu ấy đã bế cậu
lên phòng đó.
- Thật à? Vậy mà tớ cứ lo – Khuôn mặt dài thượt của Anna sáng bừng
lên. Cô đã lấy lại cái vẻ vui tươi như mọi ngày.
- Mà sao giờ này cậu còn ngủ? Ngủ cả đêm chưa đã à? – Anna ngây ngô
hỏi. Cô hoàn toàn không nhớ gì việc cô gặp ác mộng. Cô không biết
rằng người bạn tốt của mình thường xuyên phải thức trắng đêm để
canh cho cô được một giấc ngủ bình yên.
- Tại hôm nay là chủ nhật nên tớ muốn ngủ thêm.
- Dậy đi! 11h rồi, không phải cậu có hẹn với mẹ Un Song sao?
- Ừ, cậu cũng đi chuẩn bị đi, gọi cả Mita nữa nhé! Tớ sẽ đưa hai
cậu về nhà.
- Không cần đâu. Bọn tớ đi taxi được rồi. Nhà tớ và Mita ngược
đường nhau mà. Bất tiện lắm!
**************
Chiếc Laborghini Reventon đen bóng dừng lại trước nhà hàng Seoul
Garden.
Bao nhiêu ánh mắt của những người ở đó đều đổ dồn vào chiếc siêu xe
(lần nào cũng chơi nổi)
Cũng dễ hiểu thôi vì đây là siêu xe mà các tỉ phú có tiền chưa chắc
đã mua được. Nó nằm trong top 10 siêu xe đắt và khan hiếm nhất hành
tinh. Mỗi năm Laborghini chỉ cho ra lò 20 chiếc Reventon với cái
giá cực “sốc”
Những người ở đây đang trầm trồ trước chiếc siêu xe mà họ nghĩ chỉ
có thể nhìn thấy trên tạp trí thì lại được dịp xuýt xoa thêm lần
nữa khi nhìn thấy cô gái bước ra từ trong chiếc siêu xe.
Cô gái này ăn mặc giản dị mà vẫn hút hồn.
Chắc các bạn cũng đoán ra người lần nào cũng làm người đi đường lác
mắt vì những siêu xe là ai rồi đúng không?
Raindy tháo kính râm rồi quăng vô xe. Cô đang mặc chiếc somi màu
trắng sọc đen, tay ngắn sắn lai kết hợp với áo ghile màu nâu đất
bên ngoài. Quần jean đen và giày cao cổ đen.
Cô đi vào bên trong nhà hàng, tiến về phía chiếc bàn có một người
phụ nữ khoảng ngoài 40 tuổi đang ngồi. Bà có gương mặt phúc hậu và
đôi mắt thanh tân như nước trên núi.
- Ôi trời! Raindy, con đã lớn thế này rồi sao? – Người phụ nữa ngạc
nhiên nhưng là ngạc nhiên theo hướng tích cực.
- Mẹ Un Song thì chẳng già đi chút nào. Vẫn đẹp như xưa – Raindy
nói, giọng nói có phần ấm áp nhưng vẫn ngang phè.
- Con đừng nịnh đầm vậy chứ. Bao nhiêu năm rồi mà không già đi cái
gì? – Người phụ nữ nói vậy chứ trong lòng đang lâng lâng vì được
khen.
- Con cứ nghĩ anh Soo Bin sẽ cùng đi.
- Nó đi chơi từ sáng sớm rồi. Cái thằng. Mở mắt ra là đi. Chẳng mấy
khi có ở nhà.
- Anh ấy là thanh niên mà, phải đi dao du với bạn bè chứ. Cứ ở
trong nhà thì đến bao giờ mẹ Un Song mới có con dâu.
(Người mà Raindy gọi là “mẹ Un Song” là mẹ ruột của Soo Bin. Chắc
các bạn cũng đoán ra bà chính là người vợ lớn của ba Raindy rồi
đúng không. Còn vì sao Raindy lại gần gũi với người mà theo lẽ
thường thì phải ghét thì từ từ các bạn sẽ biết)
Raindy và người phụ nữ ấy ăn uống và nói chuyện rất vui vẻ.
Nhà Anna
- Ôi cục cưng! Cục cưng bé nhỏ của mẹ! Con đã về đấy à? Con lớn
quá! Lại còn xinh đẹp nữa. Xém chút mẹ không nhận ra con rồi –
Người phụ nữ Pháp có gương mặt điển hình đang líu lo bên con gái
mình (giờ mới hiểu Anna thừa hưởng tính cách nhí nhảnh từ ai)
- Anh ơi, ra đón công chúa của chúng ta này! – Người phụ nữ ấy lớn
tiếng gọi với vô trong phòng làm việc của chồng mình.
- Anna, con về thăm nhà à? Con về một mình sao? Mita và Raindy
không về với con à? – Người đàn ông cao ráo, tuấn tú đi ra từ căn
phòng nhỏ niềm nở đón Anna. Ông không rối rít lên như vợ mình nhưng
ông thực sự đang rất vui.
- Con về đây sống luôn ạ.
- Con về nhà ở luôn sao công chúa của mẹ? Ôi mẹ vui quá!
- Dạ không. Con sẽ không sống ở nhà. Con đang ở cùng Mita và Rain.
Con về Hàn Quốc cũng hơn một tuần rồi nhưng vì bận rộn thu xếp công
việc nên không về thăm nhà sớm được – Anna nói vẻ áy náy.
- Raindy về Hàn Quốc ở luôn sao? Con bé có thể vượt qua chuyện
trước đây rồi à? – Ba Anna ngạc nhiên ra mặt.
(Gia đình Anna, Mita và Raindy là 3 đối tác làm ăn. Họ rất thân với
nhau do đó chuyện gia đình Raindy, gia đình Anna và Mita đều biết.
Vì ba gia đình thân nhau, Mita, Anna và Raindy lại cùng tuổi nên họ
thân nhau từ bé)
- Con không biết nữa. Đột nhiên cậu ấy đòi về Hàn Quốc sống.
- Vậy thì càng tốt! Mẹ có thể gặp công chúa của mẹ thường xuyên
rồi.
- Ba không biết con về nên không chuẩn bị trước. Để ba đi chợ mua
đồ về nấu cho con gái ba một bữa thật ngon nha!
- Mẹ vẫn chưa biết nấu ăn sao? – Anna chau mày.
- Ba đã đầu hàng vô điều kiện với mẹ con rồi. Bà ấy mà vô bếp thì y
như rằng cái bếp thành cái bãi rác – Ba Anna nói, ông đang nhìn vợ
mình đầy âu yếm.
Nhà Mita
- Chào tiểu thư! – Đám gia nhân trong nhà xếp hàng nghênh đón cô
chủ mình.
- Ba mẹ tôi đâu? – Mita hỏi quản gia.
- Ông chủ đi đánh golf, còn bà chủ thì đêm qua tới giờ không thấy
về ạ.
- Thôi được rồi, nói với ba mẹ tôi là tôi có ghé qua, giờ thì tôi
đi đây – Mita nói rồi bỏ ra khỏi nhà. Không quay đầu nhìn lại một
lần. Cô thậm chí còn không thừa nhận đây là nhà. Đối với cô nó chỉ
là cái sân khấu để diễn vở “gia đình hạnh phúc” cho người ngoài
ngưỡng mộ thôi.
Cô leo lên chiếc đang đậu bên đường. Cô ngồi ở ghế phía sau. Dựa
lưng vào thành ghế, đầu ngửa ra sau mệt mỏi.
Người đang ngồi sau vô lăng giật mình khi có người leo lên xe mình
bất ngờ.
- Đến sông Hàn! – Cô nói, giọng nói buồn đến nỗi chàng trai kia
thay vì lịch sự nói “nhầm rồi chị hai” lại nhìn cô chăm chăm.
Anh ta rất trẻ. Chỉ khoảng 20 tuổi. Anh có mái tóc bạch kim và đôi
mắt màu hổ phách thật hiền. Làn da trắng hồng mịn màng đáng để các
cô gái ghen tị. Đôi môi màu hồng nhạt, hai bên mép nhướn lên tự
nhiên.
Điều anh nhìn thấy bây giờ không phải là một cô gái mà là một tuyệt
tác nghệ thuật.
Trong khoảnh khắc ấy ánh mắt Mita và người con trai kia chạm nhau.
Mita chợt nhận được một luồng khí ấm áp từ đôi mắt đang nhìn cô
thật hiền.
- Anh ấy ấm áp như mùa xuân vậy! – Mita nghĩ thầm.
- Cô ấy đẹp như một thiên thần. Dù không có đôi cách trắng tinh
khôi phía sau lưng nhưng vẫn rất hoàn hảo – Chàng trai kia nghĩ
thầm.
- Hôm nay anh hãy đi chơi cùng em nhé! Em sẽ trả cho anh gấp 10 lần
thu nhập một ngày của anh – Mita nói, nội dung câu nói đầy vẻ ngạo
mạn nhưng không, Mita đang nói bằng giọng yếu ớt, có chút tủi thân.
Cô bây giờ giống như một thiên thần vì mất đi đôi cánh nên không
thể bay về thiên đàng, đang bơ vơ lạc lõng giữa trần gian lạnh
lẽo.
Anh chàng khẽ gật đầu.
Thay vì nói với cô gái ngồi phía sau rằng đây không phải là taxi,
cô lên nhầm xe rồi thì anh chàng lại nhận lời mời đi chơi của cô
ngay lập tức.
- Em là Mita, còn anh?
- Anh là Robert. Gọi anh là Ro cho ngắn gọn.
- Anh là con lai phải không? – Mita nheo mắt nhìn.
- Em tinh thật đấy!
- Tinh gì đâu. Nhìn anh rõ rành rành là con lai mà. Em cũng
vậy.
- Em muốn đi đâu?
- Em muốn đến sông Hàn ngắm hoàng hôn.
- Mới 2 rưỡi lấy đâu ra hoàng hôn cho em ngắm?
- Ngoài nơi đó ra em chẳng biết đi đâu cả.
- Đi cưỡi ngựa nhé!
- Cưỡi ngựa? Em chưa thử bao giờ.
- Không sao! Anh sẽ chỉ em.
- Một tài xế taxi lại có sở thích cưỡi ngựa sao? – Mita nghĩ thầm.
Không biết đầu óc nhạy bén hàng ngày của cô biến đi đâu mà vẫn
không nhận ra đây không phải là xe taxi. Rõ ràng nội thất của chiếc
xe này sang trọng hơn taxi gấp trăm lần ấy chứ.
Robert đưa Mita đến một câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Mita bước xe và bây giờ mới tá hỏa lên khi nhận ra mọi
chuyện.
- Đây không phải là xe taxi sao? – Mita tròn mắt ngơ ngác. Giọng
cao chót vót thể hiện sự ngạc nhiên tột độ.
Robert vẫn im lặng không nói gì.
- Anh cũng không phải tài xế taxi sao? – Mita nhìn Robert. Bây giờ
cô mới để ý bộ đồ anh đang mặc trên người. Một cây hàng hiệu.
- Trời ơi! Em nhầm! Em xin lỗi! – Mita áy náy.
Robert nhìn gương mặt đỏ bừng của Mita. Thích thú! Anh chàng phá
lên cười.
- May cho em anh là người tốt đấy! – Giọng nói vẫn nghe như đang
cười.
- Ôi trời! Em bị sao thế này? – Mita nói như không thể tin
nổi.
- Vào thôi! Tuy anh không phải tai xế taxi nhưng hôm nay anh sẽ là
tài xế cho em – Nói rồi Robert kéo Mita đi vào.
- Bây giờ con về sao? – “Mẹ Un Song” nói giọng tiếc nuối.
- Vâng – Raindy cũng có phần lưu luyến.
- Hôm nào rảnh mẹ sẽ qua nhà nấu cho con một bữa thật ngon.
- Con cám ơn mẹ Un Song.
(giải thích vì sao lại gọi là “mẹ Un Song”: thật ra thì bà ấy tên
là Un Song nhưng thay vì gọi mẹ thì Raindy gọi là “mẹ Un
Song”)
- Để con đưa mẹ Un Song về.
- Không cần đâu! Mẹ đi taxi được rồi.
- Sao như vậy được chứ? Con sẽ đưa mẹ Un Song về.
**********
- Anh à, có ổn không đấy? – Mita hỏi, giọng nói thể hiện sự nghi
ngại. Bên cạnh cô là chú ngựa mà Robert nói là “chiến hữu” của anh
và đã đem tên mình đặt cho nó.
- Ro hiền lắm, em đừng sợ! Hơn nữa còn anh ngồi phía sau em
mà.
- Ừ, em sẽ thứ.
Robert đỡ cô lên ngựa rồi cũng mau mắn leo lên ngồi phía sau cô
(cảnh này cứ như trong phim cổ trang ấy)
- Thấy thế nào? – Khi chú ngựa tên Ro chạy được một vòng thì Robert
hỏi Mita.
- Cảm giác rất tuyệt anh à – Mita reo lên thích thú.
- Vậy chạy nhanh hơn nữa nhé!
- Vâng.
Robert thúc nhẹ chân mình vào hai bên hông của Ro và chú ngựa bắt
đầu tăng tốc.
*****************
- Mẹ Un Song vào nhà đi! – Raindy dừng xe khi còn cách nhà “mẹ Un
Song” 100m.
- Ừ, có chuyện gì thì gọi cho mẹ nhé!
- Con biết rồi ạ.
Raindy ngồi trong xe nhìn theo bóng “mẹ Un Song” cho đến khi bà đi
vào nhà. Đang định quay xe đi thì cô thấy một chiếc Fortuner đen từ
phía ngược lại chạy đến và dừng trước của nhà “mẹ Un Song”. Từ
trong xe, một người đàn ông bước ra. Đã 10 năm rồi Raindy mới thấy
lại cái dáng người mà cô căm hận đến tận xương tủy này. Gần như
ngay lập tức. Cô quay đầu xe một cách điêu luyện rồi lao vút
đi.
Chiếc siêu xe Reventon trang bị động cơ V12 dung tích 6.5L, công
suất 650 mã lực, mô-men xoắn tối đa đạt 660Nm và có khả năng tăng
tốc từ 0 lên 100 km/h chỉ trong 3,4 giây đang chạy với tốc độ tối
đa trên 340 km/h.
Gương mặt người ngồi trong xe bây giờ còn đáng sợ hơn tốc độ của
chiếc xe lúc này. Đôi mắt tối sầm tuyệt vọng. Môi dưới đang bị cắn
chặt.
- Kéttttt!!!!! – Chiếc xe thắng lại bên đường. Raindy gục đầu vào
vô lăng. Đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi.
Soo Bin vừa đi chơi về và đang nằm trong phòng thì điện thoại
reo.
- Alô – Soo Bin bắt máy.
- Soo Bin à?
- Không tớ thì còn ai? – Soo Bin nghĩ thầm.
- Ừ - Soo Bin đáp.
- Tớ, Shin đây.
- Biết rồi, thấy trên màn hình điện thoại rồi.
- Cậu cho tớ số điện thoại của Raindy, em gái cậu đi.
- Có chuyện gì vậy?
- À, hôm qua cậu ấy nghỉ học không phép, thầy chủ nhiệm kêu tớ gọi
điện hỏi thăm xem sao, mà tớ không có số cậu ấy (nói xạo
100%)
- Từ bao giờ cậu ra dáng lớp trưởng vậy? – Soo Bin trêu ghẹo.
- Tớ luôn là một lớp trưởng gương mẫu đấy. Thôi không dài dòng nữa.
Mau cho tớ số điện thoại Raindy đi.
- Được rồi. Để tớ gửi tin nhắn cho cậu.
- Cám ơn cậu nha!
Tút tút tút…
Raindy đã lấy lại được bình tĩnh. Đang ngồi trong xe nhìn những
người đi đường trầm trồ trước siêu xe của mình. Vì kính xe đen sẫm.
Chỉ ở trong nhìn ra ngoài chứ ở ngoài không thể nhìn vô
trong.
Điện thoại Raindy đổ chuông
- Alô? – Raindy bắt máy.
- Này! Cậu đang ở đâu vậy?
- Ai vậy?
- Tôi, Shin đây.
- Shin nào?
- Grừ!!! Shin học cùng lớp với cậu. Là bạn của anh chai cậu và là
người bị cậu đụng trúng đây.
- Ờ, rồi sao? – Raindy hỏi một cách thờ ơ. Thật ra cô cũng đang cố
lục tìm trí nhớ của mình xem Shin là thằng nào mà tìm không
ra.
- Sao ư? Hôm đó cậu để lại số điện thoại cho tôi nói sẽ bồi thường
toàn bộ chi phí sửa chữa mà.
- Làm gì mà hét lên vậy? Tôi có nói là không bồi thường đâu. Giờ
cậu muốn sao?
- Cậu đến ngay gara X trên đường YY đi!
- Được! Đến thì đến.
Nói rồi Raindy cúp máy luôn. Trong đời Shin chưa bao giờ bị đứa con
gái nào cúp máy trước. Đây là lần đầu tiên. Cảm giác vừa tức tối,
vừa thú vị.
15 phút sau
- Tôi ở đây – Shin vẫy tay khi thấy Raindy bước ra từ trong xe
(cũng may là Shin vẫy tay trước chứ không Raindy của chúng ta cũng
chẳng biết Shin là ai và ai là Shin
- Hết bao nhêu? – Raindy hỏi cộc lốc.
- Vừa mới đưa đến, đang sửa.
- Vậy gọi tôi đến đây làm gì? Sửa xong thì hãy gọi chứ.
- Cậu đụng trúng xe tôi thì phải đi sửa với tôi chứ.
- Ở đâu ra vậy?
- Dù sao cũng đến rồi, cằn nhằn cái gì nữa – Shin cười xòa.
- Vậy thì đi mua cái khác đi! Đợi đến bao giờ? – Raindy cau có
nói.
- Tôi không cần! Tôi chỉ cần chiếc xe của tôi thôi – Shin
cãi.
- Thì mua một cái giống vậy là được chứ gì.
- Không! Dù có giống y hệt thì cũng không thay thế được chiếc xe ấy
trong lòng tôi (cố tình bắt bẻ đây mà)
- Tùy cậu. Đợi thì đợi.
- Này, cậu có đói bụng không? – Shin xoa xoa đầu hỏi.
- Liên quan gì tới cậu – Câu trả lời của Raindy làm Shin té cái ầm
trong lòng.
- Tôi mời cậu đi ăn.
- Không cần. Cậu đói thì đi ăn đi! Tôi ở đây đợi.
- Này… tôi… xe tôi hư rồi, tôi đi bằng cái gì? Cậu phải chở tôi đi
chứ.
- Phiền thật!
************
- Ăn nhanh đi! – Raindy hối.
- Cậu không ăn thật à? – Shin hỏi.
- Cậu lo ăn đi! Hỏi nhiều.
Chuông điện thoại của Raindy vang lên. Trên màn hình hiện lên hai
chữa: “Thằng khốn”.
- Alo – Raindy bắt máy.
- Cậu đang ở đâu vậy?
- Nhà hàng XX. Sao?
Tút tút tút…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- Điên rồi à? – Raindy nghĩ thầm.
Chưa đầy 5 phút sau.
- Này, tôi nhớ cậu muốn chết! Min Won từ đâu chạy đến bàn Raindy
ngồi phịc xuống bên cạnh cô (cô và Shin ngồi đối diện nhau)
Min Won giờ mới phát hiện ra sự hiện diện của Shin.
- Sao mày lại ở đây? – Shin và Min Won đồng thanh.
- Sao thằng này lại ở đây? – Min Won hỏi Raindy. Tay chỉ thẳng mặt
Shin.
- Không thấy à? Ăn chứ làm gì? – Raindy trả lời nhát gừng.
- Sao cậu lại đi với nó? – Min Won tiếp tục hỏi.
- Liên quan gì tới cậu?
- Mày tới đây làm gì? – Shin hỏi, giọng nói có vẻ tức giận.
- Tao đến tìm Raindy của tao – Min Won cười tươi.
- Muốn chết à? – Raindy nghiến răng.
- Chết tiệt! Thằng Min Won cũng thích Raindy sao? Không lẽ… lịch sử
lại lắp lại… một lần nữa… - Shin nghĩ thầm.
Hai năm trước, Shin và Min Won cùng thích một cô gái tên Bo Ra. Cô
gái này đã chọn Shin và từ chối tình cảm của Min Won, nhưng sau ba
tháng quen nhau, một buổi tối, cô gái ấy tìm đến nhà Shin.
- Có chuyện gì sao không gọi tớ tới nhà mà cậu đến tận đây vậy? –
Shin vui ra mặt khi người yêu đến nhà tìm.
- Người nhà cậu đâu rồi? – Bo Ra hỏi.
- Đi dự tiệc hết rồi.
- Vậy thì tớ nói ở đây cũng được – Bo Ra nói, giọng nghiêm
trọng.
- Có chuyện gì mà trông cậu lạ vậy?
- Chúng ta… chia tay đi!
Shin thấy như trời đất quay cuồng khi nghe câu nói của Bo Ra. Cố
lấy lại bình tĩnh, Shin bước đến ôm Bo Ra thật chặt.
- Lần này tớ bỏ qua nhưng nếu còn đùa như vậy tớ giận thật đấy –
Shin nói.
Bo Ra đẩy Shin ra.
- Tớ không đùa. Tớ muốn chia tay.
- Tại… tại sao? – Gương mắt Shin lúc này trắng bệch. Trái tim muốn
ngừng đập.
- Tớ chán cậu rồi! Tớ muốn đến bên Min Won – Bo Ra nói rõ ràng từng
chữ. Giọng nói không có vẻ gì do dự.
- Cậu… cậu nói dối – Shin lắp bắp.
- Việc gì tớ phải nói dối cậu? Tớ chán cậu rồi – Bo Ra nói rồi bỏ
ra ngoài.
Shin chạy theo. Cậu ôm gì lấy Bo Ra từ phía sau.
- Cậu… cậu đừng đi! Đừng… đi mà! Tớ… xin cậu đấy… - Hai dòng nước
mắt nóng hổi chảy từ đôi mắt cay xè của Shin.
- Cậu có biết cậu làm như vậy chỉ làm tớ coi thường hơn không? –
Câu nói của Bo Ra như mũi dao đâm thẳng vào tim Shin, con tim đang
hấp hối bây giờ ngừng đập hẳn.
Shin buông thõng hai tay. Như chỉ đợi có vậy, Bo Ra bỏ đi ngay lập
tức. Shin quỵ xuống, hai tay ôm ngực. Quả thật rất đau! Mối tình
đầu của Shin đã kết thúc như vậy đấy.
- Không lo ăn đi! Ngồi đó mà ngơ ngẩn gì vậy? – Min Won gọi Shin
làm Shin giật mình.
- Liên quan gì đến mày – Shin cau có.
- Mày ăn nhanh rồi biến đi! Hôm nay tao có việc phải làm với Raindy
– Min Won nói như ra lệnh.
- Mày đang mơ đấy à? Là tao hẹn Raindy trước. Hôm nay tao cũng có
việc phải làm với cậu ấy – Shin gằn giọng.
Hai tên con trai đang nhìn xoáy vào nhau bằng ánh mắt giận dữ và
thách thức.
Raindy đứng lên bỏ đi.
- Cậu đi đâu vậy? – Cả Shin và Min Won cùng đồng thanh hỏi.
- Hai người ngồi gây tiếp đi! Tôi về ngủ - Raindy đáp.
- Vậy thì đi chung đi! – Min Won nhượng bộ.
- Tôi nói là sẽ đi với hai cậu sao? – Raindy trừng mắt.
- Đi đi mà – Cả Shin và Min Won cùng làm giọng nũng nịu, mắt long
lanh (hài ***)
Rạp phim
- Chúng ta coi Hừng Đông nhé! – Min Won hỏi Raindy.
- Coi Transfomer 3 – Shin nói.
- Tao nói là coi Hừng Đông mà – Min Won gắt gỏng.
- Việc gì tao phải nghe mày? – Shin cãi lại.
- Cậu đi coi Hừng Đông đi! – Raindy chỉ tay vào Min Won.
- Tao đã nói mà – Shin cười khoái trí.
- Còn cậu đi coi Transfomer 3 đi! – Raindy chỉ vào Shin làm nụ cười
của cu cậu tắt ngấm.
- Còn cậu? – Shin và Min Won đồng thanh hỏi.
- Harry Potter and the deathly halows – Raindy trả lời lạnh
tanh.
*************
- Hoàng hôn đẹp thật! – Mita trầm trồ.
- Em hay đến đây ngắm hoàng hôn lắm à? – Robert hỏi.
- Không. Em mới từ Mỹ về được hơn một tuần à – Mita cười. Nụ cười
của cô cũng buồn như hoàng hôn lúc này.
- Anh thì hay đến đây lắm. Nhưng đến ngắm bình minh cơ. Anh không
thích hoàng hôn. Nó buồn và làm cho người chiêm ngưỡng nó cũng buồn
theo. Thành thật mà nói. Anh rất sợ thời khắc chạng vạng – Robert
nói. Giọng nói chân thật, gần gũi.
- Vậy mà em lại kéo anh tới đây – Mita nói giọng áy náy.
- Không sao. Có em ngắm cùng anh thì sẽ không buồn. Cũng may anh đã
đi với em. Nếu không một mình em ngồi đấy sẽ cô đơn lắm đấy.
- Có lẽ anh nói đúng.
Chap 7 nè cả nhà
Chiếc xe mà Mita tưởng nhầm là taxi vừa dừng bánh trước cửa nhà cô.
Mita đã định rằng sẽ ngồi lại trong xe nói chuyện thêm một lát nữa.
Không hiểu sao Mita luôn bị cuốn hút theo những câu chuyện của
Robert, dù chỉ là những chuyện linh tinh. Hơn nữa mỗi khi Robert
nhìn cô, cô lại cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng không được rồi. Chiếc xe vừa về đến nhà thì cô đã lao ngay ra
khỏi xe mà chẳng kíp nói với Robert câu nào. Thấy cô như vậy, anh
chàng cũng theo xuống xe xem chuyện gì.
- Anna, sao cậu lại ngồi đây? – Mita hỏi, giọng lo lắng. Thì ra vừa
về tới Mita đã thấy Anna đang ngồi trước cổng nhà.
- Tớ đợi cậu và Rain – Anna ngây ngô đáp.
- Trời, cậu ngốc quá! Sao không vô nhà đợi?
- Tớ muốn đón các cậu cơ – Anna nhõng nhẽo như một đứa con
nít.
- Còn đây là gì? – Mita chỉ vào những túi đồ lỉnh kỉnh bên cạnh
Anna.
- Là đồ ba tớ nấu cho chúng ta đấy – Anna cười thích thú.
- Ba cậu thật tuyệt! – Mita cũng cười, rồi như chợt nhớ ra sự hiện
diện của Robert.
- Anna à, đây là Robert, bạn mình.
- Anh Ro, đây là Anna, bạn thân của em và đang sống cùng nhà với
em.
- Chào em! Rất vui được gặp em.
- Em cũng vậy.
- Tớ vào nhà trước đây – Anna nói với Mita vồi quay qua nhìn
Robert, cô khẽ gật đầu, như một lời chào.
- Anh có muốn vô nhà chơi một chút không? – Mita ngại ngùng.
- Thôi được rồi. Hôm nay tới đây thôi – Robert cười hiền với
Mita.
- Vậy anh ngủ ngon nhé!
- Em cũng vậy nha! Em vào nhà đi! – Robert nói.
- Anh về đi rồi em vào!
- Ngốc quá! Em vào đi!
- Em muốn nhìn anh đi rồi em vào mà.
- Vậy bây giờ cả hai đếm từ 1 đến 3 rồi cùng đi một lúc luôn nhé! –
Robert đề nghị.
- Dạ được.
- 1…
- 2…
- 3…
Mita quay đầu chạy thẳng vô nhà. Cô chạy thật nhanh vì sợ nếu đi
chậm cô sẽ do dự và quay đầu lại. Nhưng cô không biết rằng Robert
vẫn đứng đó nhìn theo cái dáng thanh mảnh của cô và cười thật
hiền.
Chiếc siêu xe Revoten đang đứng im lìm bên một ngôi nhà tối. Đó là
ngôi nhà mà lần trước say rượu Raindy đã đến. Trái ngược với cái
dáng vẻ hùng dũng của chiếc xe, chủ nhân của nó đang rất mệt mỏi về
tinh thần. Đầu xe được thiết kế góc cạnh, với phần mũi xe như hình
mũi tên vươn về phía trước đầy khiêu khích. Thế nhưng con người bé
nhỏ ngồi trong xe kia đang yếu đuối hơn bao giờ hết. Đôi mắt cô bây
giờ không còn chút sức sống, không còn chút ánh sáng nào trong đôi
mắt ấy.
- Chết tiệt! Sao mình lại đến đây cơ chứ? – Raindy nghĩ thầm.
Bất chợt kí ức ùa về trong cô một cách vô thức. Cô không thể kiểm
soát được hồi ức của mình.
Đứa bé gái đang ngồi co ro trong góc tường. Đôi mắt trẻ thơ ấy đang
ánh lên những tia sợ hãi. Thân hình bé nhỏ đầy thương tích của nó
đang run lên bần bất.
Cần một nơi để chốn chạy…
Cần một bờ vai để dựa vào…
Cần một cách tay dang ra sẵn sàng che chở để thấy lòng mình còn
chút bình yên…
Cần một tia nắng để thấy lòng mình ấm áp…
Cần một chút ánh sáng để thấy mình còn hi vọng…
Nhưng…
Không! Tất những thứ đó đều nằm ngoài tầm với.
Tất cả chỉ là ước mơ. Vì là ước mơ nên không bao giờ có thể thành
sự thật.
Vì đó chỉ là ước mơ trong khi cuộc sống lại quá thực tế.
Đứa bé gái nghe lòng mình tê buốt! Những vết thương đang rỉ máu
nhưng lòng nó còn đau hơn những vết thương trên thân thể.
Tại sao???
Tại sao người mẹ mà nó yêu thương nhất…
Người nó nghĩ rằng yêu thương nó nhất…
Lại tàn nhẫn với nó như vậy?
Một người bị tổn thương thì có quyền chút sự phẫn nộ và đau đớn lên
người khác sao?
Trước mặt nó bây giờ không còn là người mẹ đã từng đến tham dự
những buổi ngoại khóa của trường nó.
Không phải là người luôn làm cho nó những món thật ngon khi nó cùng
lớp đi picnic khiến những đứa bạn nó phải ghen tị.
Không phải là người mỗi sáng đều tết cho nó hai bím tóc thật xinh
để nó đi học.
Không…
Hoàn toàn không…
Bây giờ người trước mặt nó là một MỤ PHÙ THỦY hung ác trong tay
đang lăm lăm chiếc roi da. Miệng cười một nụ cười nhiều tâm
trạng.
Nụ cười vừa ngạo nghễ như nhìn thấy kẻ thù của mình đang khúm núm
sợ hãi.
Nụ cười lại vừa chua chát.
Chiếc roi da vung lên liên tục và liên tục hằn lên cơ thể bé nhỏ
đến đau lòng kia những vết rách. Khi vết thương ngoài da vừa xuất
hiện thì trong tim đứa bé tội nghiệp cũng xuất hiện một vết thương
vô hình.
- Dừng lại đi! – Một người phụ nữ khoảng hơn 30 lao ra ôm lấy
Raindy và hét lên. Người đó chính là “mẹ Un Song”
- Chị làm gì vậy? Đây là con gái chị mà.
- Con gái? Không! Tao không có con gái. Nó chỉ là đồ rác rưởi. Rác
rưởi như ba nó vậy – Mẹ nó hét lên. Sau đó là một tràng cười điên
dại. Tiếng cười ma quái đến ghê người.
- Con bé không có tội gì cả. Nếu muốn đánh thì hãy đánh tôi và tha
cho con bé! – Mẹ Un Song van xin. Hai hàng nước mắt chảy ra rất
chân thật.
- Nó có cái tội rất lớn. Tội của nó là sinh ra trên Thế Giới
này.
- Chính chị là người sinh ra Raindy mà. Sao chị lại nói như
vậy?
Sau câu nói của “mẹ Un Song” mẹ Raindy không nói gì nữa. Bà ấy như
một cái xác không hồn. Suốt đêm bà cứ ngồi im trên ghế sofa. Khi
thì cười như điên dại, lúc lại khóc.
Sáng hôm sau khi Raindy ra khỏi nhà để đi học. Đột nhiên bà theo ra
đến cổng rồi mỉm cười với cái nhìn lặng lẽ.
Khi đó Raindy đã nghĩ mẹ mình đã trở về. Người mẹ dịu dàng đã trở
về.
Thế rồi buổi trưa khi từ trường về nhà. Một cảnh tượng kinh hoàng
hiện ra trước mắt Raindy. Thi thể người mẹ đau khổ đang nằm trong
bồn tắm. Máu… khắp người bà ấy đều dính máu…
Raindy gồng mình để không bật ra tiếng hét. Hai tay ghì chặt láy vô
lăng.
- Chết tiệt! Sao mình lại thế này? Sao lại nhớ lại những chuyện này
chứ?
- Tại sao kí ức không chịu ngủ yên đi!
- Tại sao cứ dày vò mình như thế này?
Ngày hôm sau
Trường Chun Ja giờ ăn trưa
Sân thượng của trường đang bị hun khói. Và người đứng đây suốt giờ
ăn trưa đốt hết 10 điếu thuốc không ai khác chính là Raindy. Cô
đang ngồi dựa lưng vào lan can, hai mắt lim dim. Từ ngày về đây.
Ngày nào cô cũng lên sân thượng nhâm nhi điếu thuốc và nghiền ngẫm
mọi chuyện. Cô đã trở thành “khách mối” của sân thượng rồi.
- Hút thuốc trừ cơm đấy à? – Mita đi đến.
- Hôm nay Ji Hoo không đi học. Anna gọi cho cậu ấy cũng không được
– Raindy nói lơ đãng. Hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của
Mita.
Mita cũng ngồi xuống bên cạnh Raindy.
- Tối hôm đó tớ đã nói tất cả cho Ji Hoo biết – Mita nói. Giọng nói
của cô có phần rụt rè như đang thăm dò xem phản ứng của Raindy thế
nào.
- Tớ cũng đoán cậu sẽ làm vậy.
- Nếu cậu là tớ, cậu cũng sẽ nói chứ?
- Không.
- …???
- Vì tớ sẽ không có đủ can đảm để nói thật mọi chuyện như
cậu.
Nghe xong câu trả lời của Raindy, lòng Mita nhẹ nhõm hẳn.
- Đừng để Anna một mình – Raindy nói.
- Ừ, tớ xuống dưới đây! Cậu cũng xuống nhanh nhé!
Raindy nhìn theo bóng cô bạn mình khuất sau cánh cửa.
- Cậu đã chọn cách đối mặt. Còn tớ, tớ luôn né tránh Mita ạ -
Raindy nghĩ thầm.
- Này, định hun chết lá phổi mình đấy à? – Giọng nói của Min Won
vang lên và ngày càng gần Raindy hơn.
- Liên qua gì tới cậu?
- Cho tôi một điếu (bó tay!!!)
Min Won cũng ngồi xuống cạnh Raindy. Nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.
Min Won đang cố thăm dò xem tâm trạng của Raindy hôm nay thế nào
nhưng cậu đã thất bại hoàn toàn.
- Khuôn mặt cậu thật thuần khiết và tĩnh lặng. Cậu lại trở về cái
vẻ giả dối khéo che đây của mình. Tớ thật sự chán ghét điều đó vì
cậu như thế tớ không thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Trong đôi mắt
kia là một màu phẳng lặng. Không đau khổ, không dày vò – Min Won
nghĩ thầm và nhìn Raindy một cách chăm chú.
- Nhìn đủ chưa? – Giọng nói ngang phè của Raindy cắt đứt mạch suy
nghĩ của Min Won.
- À… - Min Won bối rối. Mặt nóng ran.
- Tớ xuống canteen nhưng không tìm thấy cậu. Cậu không ăn trưa à? –
Min Won hỏi.
- Hồi sáng ăn nhiều quá nên giờ vẫn còn no – Raindy nói dối.
Sáng nay rõ ràng cô chỉ uống một tách café. Nhưng có một điều đáng
chú ý ở đây. Raindy đang nói dối để Min Won YÊN TÂM.
Từ trước tới giờ cô luôn tỏ ra không có gì. Tỏ ra là mình ổn trước
mặt Anna và Mita để hai người bạn thân được yên lòng. Đây là lần
đầu tiên, có một người khác ngoài Anna và Mita làm cô phải nói dối
để người đó không lo lắng.
Có lẽ Raindy không nhận ra sự thay đổi này. Phải rồi. Cô còn quá
nhiều chuyện để suy nghĩ. Sẽ không có thời gian điểm lại những thay
đổi tâm trạng thoáng qua này đâu. Nhưng những điều to lớn vừa nhìn
là thấy ngay thì không đáng sợ điều thật sự đáng sợ những gì quá
nhỏ bé không thể nhận ra. Nó cứ từ từ hình thành trong lòng ta… lớn
dần và cắm sâu rễ vào trái tim. Để đến lúc nào đó khi ta nhận ra
thì nó đã không còn là “một thứ gì đó” mà đã thành “một phần”. Khi
đó thì không thể loại nó ra khỏi trái tim mình vì nó đã bám rễ quá
sâu. Nếu nhổ lên thì sẽ để lại một lỗ hổng giống như nhổ một cái
cây khỏi mặt đất.
- Cậu có tâm sự à? – Min Won dò xét.
- Nhìn tôi giống có tâm sự lắm sao?
- Không. Gương mặt cậu không hề có chút biểu cảm nào. Hôm qua cùng
đi chơi, tớ để ý gương mặt cậu có rất nhiều tâm trạng. Nhưng hôm
nay nó hoàn toàn trống rỗng.
- Thì có nghĩa là tôi không có chuyện gì – Raindy ngồi dậy định bỏ
đi.
Nhưng bàn tay khỏe khoán của Min Won đã kéo tay Raindy lại. Kéo cô
sát lại mình. Rất gần!!!
- Không đâu. Tôi không cảm thấy như vậy.
- Cậu cảm thấy gì không liên quan đế tôi – Raindy cố giằng tay mình
ra khỏi tay Min Won.
- Khi gương mặt cậu biểu lộ tâm trạng. Tớ có thể thấy được cậu đang
vui, đang buồn hay đang trăn trở chuyện gì. Nhưng khi nó hoàn toàn
phẳng lặng và trống rỗng thì tớ biết cậu đang gặp chuyện gì đó rất
nghiêm trọng.
- Đừng có nói giống như cậu hiểu tôi lắm – Raindy tức giận dùng hết
sức để thoát khỏi tay Min Won. Cô không ngờ lần này cậu ta lại
buông tay thật. Lỡ đà. Raindy té ra phía sau và. Min Won kéo cô lại
nhưng cậu bị Raindy kéo ngã theo.
Và bây giờ Raindy đang nằm bên dưới. Còn Min Won đang ở ngay phía
trên cô. Họ chỉ còn cách nhau vài milimet. Cô có thể ngửi thấy mùi
bạc hà toát ra từ người Min Won.
- Tim mình… sao thế này? – Raindy nghĩ thầm. Cô cảm thấy như có một
luồng điện chạy qua người. Tim cô nhói lên nhưng không phải là cái
cảm giác tê buốt. Raindy còn chưa biết cảm giác này chính là RUNG
ĐỘNG!!!
- Hai người đang làm gì vậy? – Tiếng Shin giận dữ.
Cả Raindy và Min Won đều bối rồi. Hai người không dám nhìn thẳng
vào nhau nữa. Vụng về đứng dậy rồi quay lưng vào nhau. Người chỉnh
lại cổ áo, người vuốt tóc.
Shin tức giận lao tới nắm cổ áo Min Won. Tay cuộn thành đấm, không
ngần ngại dáng cho Min Won một đấm đau điếng.
- Thằng khốn. Mày làm gì Rain – Shin gầm gừ như một con mãnh
thú.
- Tao làm gì liên quan gì đến mày? – Cũng không vừa. Ma Vương ăn
miếng trả miếng. Lao đến đấm Shin một cái làm Shin lùi lại máy
bước.
- Rain là của tao – Shin quát lên.
- Cậu ấy đã nhận lời mày chưa hả? – Min Won gằn giọng. Gương mặt
đanh lại.
- Dù chưa nhưng mày cũng không được tới gần Rain.
- Tao với mày đúng là có duyên. Luôn thích cùng một người. Lần
trước mày đã thắng nhưng lần này tao không thua mày đâu – Min Won
nở một nụ cười nửa miệng hút hồn người.
- Mày nói cái gì? Chính mày đã cướp Bo Ra từ tay tao, bây giờ còn
nói kiểu đó sao?
- Tao không cướp Bo Ra của mày – Min Won quát lên.
- Ừ đúng! Là Bo Ra tự rời bỏ tao để đến với mày – Shin cười chua
chát.
- Thằng ngu! Bo Ra chưa bao giờ bỏ mày để đến với tao cả. Không lâu
nữa đâu, mày sẽ biết được sự thật – Min Won nghĩ thầm rồi lẳng lặng
bỏ đi.
Hai con mãnh thú gầm ghè cấu xé nhau thế mà Raindy không một chút
quan tâm. Dửng dưng đến đáng giận! Cô đang đứng tí tay vô lan can
hút thuốc ngon lành.
Shin cũng bắt đầu lúng túng. Vì Raindy đã biết được rằng cậu thích
cô.
- Tôi… - Shin ngại chín mặt.
- Cậu thích tôi sao? – Raindy hỏi một cách thẳng thừng.
- Có thể.
Raindy chỉ cười nhạt. Vứt điếu thuốc rồi bỏ đi.
- Tại sao khi nhìn thấy Min Won và Rain như vậy lòng mình lại khó
chịu thế này cơ chứ?
- Mình thích Rain sao? Mình đã quên Bo Ra chưa? Đã quên chưa
nhỉ?
Shin đứng thẫn thờ hỏi lòng mình. Nhưng vẫn chưa có câu trả
lời.
Chap 8
Một tuần sau
Đã một tuần trôi qua từ cái ngày trái tim Raindy biết rung động. Cô
cũng không nhớ gì về cảm giác lúc đó (trí nhớ của Raindy tương đối
tốt)
Một tuần đã qua trong yên bình (đối với Raindy). Nhưng hai cô bạn
nhí nhảnh của Raindy lại ít cười hơn.
Anna buồn vì Ji Hoo đã biết mất một tuần. Không đến trường, điện
thoại thì không bắt máy. Điều này thì Raindy biết.
Nhưng cô không hiểu cô bạn Mita của mình buồn vì chuyện gì.
Shin đã trở nên thận trọng hơn khi tiếp xúc với Raindy, vì cậu còn
chưa xác định rõ tình cảm của mình. Căn bản là Shin chưa muốn quên
Bo Ra.
Min Won vẫn xoay vòng quanh Raindy như trái đất xoay quanh mặt
trời. Luôn quan tâm Raindy. Nhìn vào ai cũng biết cậu ta thích
Raindy, nhưng Min Won tuyệt nhiên không hề nói lời thích hay yêu
với Raindy.
Phần Raindy, cô không lên sân thượng chỉ để để hút thuốc nữa. Mà
trong lòng còn có một chút “mục đích khác”. Cô biết Min Won sẽ lên
sân thượng tìm cô. Và không biết từ khi nào, Raindy bắt đầu có cảm
giác MONG ĐỢI.
8:00PM
Mita đang ở phòng khách cắm hoa để trang trí. Còn Raindy đang ở
trên phòng. Anna thì đã đi ngủ (ngủ gì mà sớm thế không biết)
Tiếng chuông cửa vang lên.
Mita nhanh nhẩu chạy ra mở cổng.
Sửng sốt…
Giật mình…
Ngạc nhiên…
Vui mừng…
Người đang đứng trước mặt Mita là Robert.
- Em vẫn còn nhớ anh đấy chứ? – Robert trêu trọc.
- Tất nhiên rồi. Em còn tưởng anh quên em rồi đấy – Mita cười
tươi.
- Vì bận nhiều việc quá nên không đến gặp em được thôi. Chứ anh làm
sao quên con nợ của anh được.
- Con nợ???
- Em quên rồi sao? Hôm đó em nói nếu anh đi chơi cùng em sẽ trả anh
gấp 10 lần thu nhập một ngày của anh mà.
- Hôm nay anh đến để đòi nợ à? – Giọng Mita thoáng buồn.
- Đương nhiên! Phải đòi chứ.
- Thế thu nhập một ngày của anh là bao nhiêu? – Mita thất vọng ra
mặt. Rõ ràng là cô đang hụt hẫng.
- Để xem nào! Đối với anh thứ quý nhất là thời gian. Anh đã làm
việc cật lực 3 tháng không nghỉ ngơi chỉ để có được một ngày nghỉ
hôm đó. Em nợ anh 10 lần thời gian anh đi chơi cùng em đấy. Nói
cách khác, em nợ anh 10 buổi đi chơi.
Mặt Mita sáng bừng. Cô gần như sắp hét lên vì vui mừng.
- Anh ấy nói mình nợ anh ấy 10 buổi đi chơi. Anh ấy nói hôm nay anh
ấy đến đòi nợ. Thế có nghĩa là tối nay mình sẽ đi chơi với anh ấy.
Tuyệt quá!!! – Tâm trí Mita đang nhảy múa vui mừng. Trái tim thì
khỏi bàn. Cá là Robert cũng có thể nghe thấy tiếng tim cô
đập.
- Em vô thay đồ, anh đợi em chút nha! – Không đợi Robert mở lời,
Mita nhanh nhẩu “phi” ngay vô nhà.
Robert nhìn theo Mita, cười vui vẻ.
- Đáng yêu quá! – Robert nói.
Nãy giờ Raindy ở trên phòng đã nhìn thấy tất cả. Chuyện là cô nàng
đang đứng ngoài lan can hút thuốc và vô tình chộp được cảnh này.
Tuy không nghe được câu chuyện nhưng nhìn cử chỉ của Mita và cái
cách Mita luống cuống chạy vào nhà thì Raindy đã hiểu.
- Hóa ra mấy ngày qua Mita buồn vì anh chàng này. Cô bạn của tôi
biết yêu rồi cơ đấy! – Raindy cười. Một nụ cười nhạt nhưng chứa
đựng sự yêu thương.
Cửa phòng Raindy bị đập như muốn phá cửa.
- Rain à, tớ mặc như thế này được không? Có đẹp không? Có đơn giản
quá không? – Mita hỏi ngay lập tức khi Raindy vừa mở cửa. Trước đây
việc ăn mặc như thế nào Mita luôn hỏi Anna, nhưng hôm nay Anna đang
ngủ nên cô phải hỏi Raindy.
Mita đang mặc trên người chiếc đầm bầu tay dài, cổ sơmi màu cà phê
sữa. Đeo thắt lưng obi màu đen. Mang một đôi boss đen đế bằng. Kèm
theo là chiếc túi sách cỡ lớn. Vì chiều cao của Mita khá lí tưởng
(con lai mà) nên dù mặc đầm bầu và mang boss thấp nhìn cô cũng
không bị “lùn”.
Raindy nhìn cô bạn mình một lượt từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ
dưới lên trên.
- Thế nào? Cho tớ ý kiến đi! Có phải đơn giản quá không?
- Cậu không biết phụ nữ đẹp nhất khi họ đang yêu sao?
- Ai… yêu… hồi… nào? – Mita lúng túng thấy rõ.
- Nhớ mang theo áo khoác. Trời sẽ lạnh hơn đó! – Raindy nhắc nhở.
Raindy có cái thói quen trả lời câu hỏi của người khác bằng một câu
hỏi còn không nữa thì lơ đẹp câu hỏi của họ luôn (cái này giống
mình ^^)
- Ừ, tớ biết rồi. Tớ đi đây.
Mita vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
- Sao Rain biết mình đi ra ngoài mà dặn mang áo khoác nhỉ?
Robert đang đứng dựa vào xe. Trông anh không có vẻ gì đang đợi chờ
trong mệt mỏi. Rõ ràng đang đợi chờ trong hạnh phục. Những người đi
qua đều có cùng một suy nghĩ “anh chàng kia chắc đang đợi bạn gái
mình”, vì trông mặt Robert sáng rực thế kia cơ mà.
- Anh đợi lâu không?
- Anh…
- Anh sao vậy? – Mita hơi lo lắng.
- Em… xinh quá! Làm… anh bị… khớp – Các bạn thấy mặt trời mọc vào
8h tối bao giờ chưa? Nó đang mọc sờ sờ trên cổ Robert kìa. Ánh đèn
trong nhà hắt ra không quá sáng. Nhưng đủ sáng để Mita thấy rõ cái
“mặt trời bé con” kia.
Mita bật cười khúc khíc.
Thì đúng là Mita xinh thật mà. Phải nói là hoàn hảo mới đúng.
Robert mở cửa xe cho Mita. Anh chàng rất ra dáng một quý ông lịch
thiệp.
- Mình đi đâu hả anh? – Mita háo hức hỏi khi Robert khởi động
xe.
- Tham gia một bữa tiệc.
- Tiệc? Sao anh không nói sớm? Em ăn mặc thế này sao mà dự tiệc
được? Mọi người sẽ cười anh đấy.
- Chỉ là một bữa tiệc nướng thịt ngoài trời thôi. Toàn là đám bạn
hồi học cấp ba của anh. Không phải party sự kiện đâu, em đừng lo –
Robert nhìn Mita cười hiền.
- Nghe tuyệt quá anh ạ! – Mita cười típ mắt (ăn cắp bản quyền của
Ji Hoo)
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Động cơ xe hoạt động rất êm trong khi hai
người trong xe tim đang đập ầm ầm lên ấy.
Raindy đứng ngoài lan can nhìn theo bóng chiếc xe đang xa
dần.
- Cậu đã nói tình yêu có thể chữa lành mọi vết thương. Vết thương
của cậu, có lẽ cũng đến lúc phải lành lại rồi đấy – Raindy nghĩ
thầm.
Mita là người trước giờ không có hứng thú với đám con trai. Dù đẹp
trai, quấn hút đến mấy thì Mita cũng không chú ý. Mita có thể khen
một chàng trai nếu anh ta thật sự đẹp, nhưng sau lời khen đó đảm
bảo là câu “nhưng chẳng liên quan gì đến tớ”.
Đây là lần đầu tiên Raindy thấy Mita như thế. Raindy tin người Mita
chọn chắc chắn là người tuyệt vời.
Chuông điện thoại Raindy reo lên. Màn hình điện thoại hiển thì
“911” (số điện thoại dành cho những trường hợp khẩn cấp, cần sự
giúp đỡ của cảnh sát tại Mỹ)
- Alo – Raindy bắt máy.
- Cháu gái của ta! Cháo sao rồi? Ổn chứ? – Một giọng nói vui mừng
và lơ lớ vang lên từ đầu dây bên kia (người Mỹ nói tiếng Hàn)
- Vâng, cháu vẫn còn sống ông ạ - Raindy đang nói đùa (hiếm có khó
tìm). Là nói đùa chứ không phải trả lời hỗn láo đâu nhé.
- Cháu yêu à! Cháu ở đó tốt chứ? Ở trường cháu không bắt nạt ai
chứ? Không ai bị cháu đánh chứ?
- Sao ông không nghĩ cháu có thể bị người ta bắt nạt, có thể bị
người ta đánh nhỉ?
- Ông không giỏi tưởng tượng, cháu biết mà.
- Còn ông dạo này sao rồi ạ? Vẫn khó tính và lười ăn như ngày nào
chứ ạ (sao giống mấy đứa con nít quá vậy)
- Cái con bé này. Nghe giọng cháu có vẻ vui đấy! Vậy là ta yên tâm
rồi. Chuyện ta nhờ cháu thế nào rồi.
- Phải để từ từ xem sao ông ạ.
- Vậy là cháu vẫn chưa kiếm cháu rể giùm ta à? Thế còn Mita và Anna
thì sao?
- Có rồi ông ạ.
- Vậy chỉ còn cháu là chưa có bạn trai thôi sao? Hm… cũng dễ hiểu
thôi.
- Dễ hiểu cái gì ạ?
- Cháu xấu hơn Mita và Anna nên chưa có bạn trai cũng dễ hiểu
thôi.
- Ông nói cháu mình như thế sao ạ?
- Cái thân già này đợi cháu gọi điện thoại hỏi thăm mãi mà không
thấy cháu gọi nên phải gọi cho cháu đây.
- Ông làm như gọi điện thoại vất vả lắm ấy.
- Không vất vả sao cháu không gọi cho ông? Gửi cho cháu một bộ siêu
xe mà cũng không thấy cháu gọi điện thoại cảm ơn nữa – Giả giọng
thiểu não.
- Cháu có gọi nhưng một cô gái trẻ nào bắt máy ấy ạ - Raindy đang
đi bài với ông mình kìa.
- Vậy… khụ… khụ… vậy sao?(trúng tim đen hahaha)
……..
Chiếc xe của Robert dừng lại trước một villa cao cấp. Robert một
lần nữa lại ra dáng một quý ông lịch thiệp. Anh xuống xe và mau mắn
đi qua phía bên kia để mở cửa xe cho Mita.
- Đây là nhà anh – Robert giới thiệu.
- Anh để bạn bè ở nhà rồi đến đón em sao? – Mita vừa ngạc nhiên vừa
mừng thầm.
- Là người khác thì chắc không có chuyện anh làm như vậy đâu – Câu
nói của Robert chỉ là nửa câu. Anh muốn Mita tự hiểu những gì mà
anh muốn nói.
- Là người khác thì không có chuyện đó? Có nghĩa mình rất đặc biệt
nên anh ấy mới làm như vậy? – Mita hiểu ra ngay. Chẳng là đầu óc
nhạy bén của cô hoạt động hết công xuất nên sau 2 giây cô hiểu ngay
ý Robert.
Nhà Robert rất đẹp. Mặt trước hoàn toàn bằng kính. Bên phải nhà là
hồ bơi, còn phía bên trái là một khu rừng thu nhỏ. Toàn bộ lối đi
đều được rải những viên sỏi màu xinh xắn.
- Mọi người làm quen đi! Đây là Mita, bạn tớ.
Những người bạn của Robert nam có, nữ có. Tất cả đều đến đứng gần
Mita và chào hỏi rất thân thiện. Những cô gái trong bữa tiệc này dù
mang giày cao gót nhưng không ai có thể cao hơn Mita cả, chỉ có 2 3
cô cao bằng thôi ^^
********
Hai ông cháu Raindy cứ đấu khẩu như thế qua điện thoại cho đến khi
điện thoại Raindy hết pin (nhiều chuyện vô đối)
(giới thiệu một chút nhé: người đàn ông vui tính vừa rồi chính là
ông ngoại của Raindy, chủ tịch tập đoàn đa lĩnh vực lớn nhất nhì
Mỹ, JJ. Ông ngoại Raindy tên Jake, bà ngoại tên Jennifer.
Vì sao ông ngoại Raindy lại biết nói tiếng Hàn: vì ngày xưa khi mẹ
Raindy phải lòng ba Raindy bà ấy đã quyết định học tiếng Hàn và bà
ấy bắt ông ngoại Raindy cùng học để cùng luyện tập ^^. Mẹ Raindy là
con một => Raindy là đứa cháu gái duy nhất của)
Ông ngoại Raindy rất yêu thương cháu mình. Một phần vì có mỗi cô
cháu gái không thương thì thương ai. Một phần vì những gì Raindy đã
trải qua nên ông ấy luôn cố gắng bù đắp cho cháu mình.
Raindy cũng rất yêu ông ngoại. Dù có chết cô cũng phải nặn ra một
nụ cười thật tươi trước mặt ông và cô luôn luôn ở trạng thái “ổn
của ổn” khi ở trước mặt ông mình. Cô hiểu rằng ông rất đau lòng khi
đứa con gái duy nhất tự tử chết. Vì vậy mà cô đã giả vờ không nhớ
gì và luôn tươi cười trước mặt ông mình.
Hai ông cháu cực kỳ yêu thương nhau và hình như hai người họ sinh
ra để bù đắp cho nhau thì phải. Ông thì thích những thứ trang nhã,
sang trọng như trang sức, đồ mỹ nghệ, đồ gốm còn cháu thì lại thích
xe đua. Ông yêu nghệ thuật múa (chẳng thế mà ông đã lấy một vũ công
bale cũng chính là bà ngoại Raindy) trong khi cháu thì thích võ
(^^)
Raindy đã phần nào yên tâm về Mita nhưng còn Anna thì vẫn làm cô lo
lắng. Chuyện của Ji Hoo làm Anna không còn cười nhiều như
trước.
Cô vào phòng Anna một cách nhẹ nhàng và lặng lẽ ngồi bên giường
Anna. Phòng Anna luôn sáng điện cả ban ngày lẫn khi cô ngủ. Đó là
thói quen của Anna từ sau cái ngày ấy.
Chiếc gối của Anna đang nằm ướt một khoảng lớn. Anna đã khóc và
Raindy nhận ra điều đó. Một tuần nay Anna không mơ thấy ác mộng.
Raindy đã rất vui vì điều này nhưng giờ cô hiểu Anna không mơ thấy
ác mộng là vì đêm nào Anna cũng khóc đến khi kiệt sức và lịm đi, vì
thế nên không mơ thấy ác mộng. Đôi mắt Anna lúc nào cũng như đang
ướt nên Raindy đã không nhận ra Anna đã khóc.
Raindy thấy lòng mình tê buốt. Cô đau lòng vì cảm thấy mình bất
lực. Cô không thể làm gì ngoài việc âm thầm ngồi đây nhìn Anna. Cô
đâu thể đi tìm Ji Hoo. Quyết định như thế nào là quyền của Ji Hoo.
Cô lấy tư cách gì để căn thiệp đây? Trong lòng Raindy không ghét
cũng không hận Ji Hoo. Cô còn thầm cảm ơn Ji Hoo đã chọn cách ra đi
như thế này. Âm thầm, không một lời từ biệt. Vì nếu Ji Hoo nói với
Anna lí do rời bỏ Anna, Anna sẽ nhớ lại tất cả. Và việc Raindy trở
về Hàn Quốc coi như vô ích.
Trường Chun Ja
Giờ ăn trưa
Đến hẹn lại lên. Raindy đang đứng trên sân thượng và đương nhiên
đôi môi hoàn mĩ kia đang mấp máy… hút thuốc.
- Đến rồi đấy à? – Không nghe thấy tiếng bước chân nhưng Raindy lại
cất tiếng hỏi.
- Sao cậu biết là tớ? – Min Won kinh ngạc. Min Won đang định hù
Raindy nhưng chính Raindy lại làm cậu giật mình.
- Vì trong gió có mùi bạc hà – Raindy trả lời.
- Mùi bạc hà? – Min Won thắc mắc.
- Ừ, mùi của cậu đấy.
- Hôm nay cậu đang lo lắng chuyện gì à? – Min Won hỏi.
- Nhìn tớ giống đang lo lắng chuyện gì à? (đã thay đổi cách xưng hồ
từ mấy ngày trước)
- Không, nhưng những mẩu thuốc của cậu không giống như mọi
khi.
Raindy thật sự ngạc nhiên. Cô nhìn Min Won một cái thật khẽ. Min
Won luôn để ý những điều nhỏ nhặt nhất. Min Won luôn chú ý đến tâm
trạng của cô. Đúng là hôm nay phần thuốc bị Raindy bỏ đi ngắn hơn
mọi khi. Raindy có thói quen chỉ hút nửa điếu thuốc là bỏ nhưng hôm
nay thuốc cháy gần đến đầu lọc. Là vì Raindy đang suy nghĩ về
chuyện của Anna nên không để ý, đến khi giật mình thì thuốc đã cháy
gần hết.
- Rain à, Ji Hoo đến tìm Anna kìa – Mita từ đâu chạy đến, giọng nói
hoang mang.