- Hì hì, hôm nay chả có dính con cá nào T.T nên bố với chú quyết
định về sớm! Con đi nghỉ đi! Bố trông con mệt rồi đó!
- Dạ ... Nói đoạn bố tôi bước vội lên lầu, thật ra tôi còn lạ gì
tài câu cá của bố và chú Tâm ... ngày nhìu nhất cũng chỉ vỏn vẹn 5
con,còn bình thường thì một con cũng là quý ^.^ Nhưng mà thôi, tôi
phải lên nghỉ đã, cứ đứng đây suy nghĩ chắc chuk nữa đầu của tôi nổ
tung ra mất ... Đang định lên lầu thì mẹ tôi gọi:
- Phương!!! Vào đây mẹ nói chuyện với con chuk được hok ? ? ?
- Dạ ... Tôi bik chắc là mẹ sẽ hỏi về vụ của Thảo,mẹ tôi quý Thảo
lắm nên thấy chúng tôi thể này thể nào bà cũng hok an tâm ... Tôi
ngồi đối diện với mẹ, ánh mắt hiền dịu của mẹ lúc này bỗng làm tôi
cảm thấy khó chịu ... nó cứ đăm đăm nhìn tôi với vẻ dò hỏi mà bất
cứ khi nào chạm chán với nó tôi đều kể tất tần tật mọi bí mật của
mình ... Một phút, hai phút rồi ba phút ... mẹ vẫn nhìn tôi trân
trân còn tôi thì vẫn vẻ mặt lẫn tránh ... đến lúc hok thể chịu nổi
nữa tôi đành thốt ra lời một cách nặng nhọc:
- Dạ thưa mẹ ... mẹ muốn nói với con chuyện gì ạ ? ? ?
- Hôm nay nó qua là muốn thông báo sắp đến ngày giỗ ông nội nó, nó
có lời mời mẹ và bố sang chơi ... nhưng mà ... tuyệt nhiên nó không
nhắc đến con!!! Nói đến đây bà bỗng im lặng ... tôi biết thừa câu
hỏi tiếp theo của bà là gì nhưng tôi cũng hok mở miệng ... Từ nhỏ,
tôi hay sang nhà Thảo chơi lắm nên ông nội cũng coi tôi như là cháu
gái của ông ... có quà hay kẹo bánh gì Thảo có, tôi cũng có, hay là
lúc tôi và Thảo cùng hợp tác lén ra vườn hái trộm của ông những quả
cam chín mọng đầu mùa mà chỉ những lúc bị ông phát hiện 2 đứa nhóc
mới lấm la lấm lét nhìn nhau, vẻ hối hận lắm! Nhưng sự hối hận ấy
chỉ kéo dài vài phút sau khi trông thấy nụ cười móm hiền hậu của
ông nở nhẹ trên đôi môi khô hạn rồi nhìu, nhìu lắm ... mà có lẽ tôi
sẽ hok thể nào quên được những phút giây hạnh phúc ấy! ... Ông ra
đi đã để lại tâm hồn 2 con nhóc chúng tôi một khoảng trống lớn, nó
không quá lớn để chúng tôi mất đi cái gọi là cảm giác hạnh phúc ...
chỉ là ... sẽ mãi hok có một thứ tình cảm nào có thể đem lại hạnh
phúc như thế nữa!!! Năm nào dỗ ông tôi cũng sang nhà Thảo thắp
nhang, rồi 2 đứa cùng tâm sự cho ông nghe mọi chuyện của mình ...
nhưng giờ đây, chắc hẳn ông sẽ đau lòng lắm khi bik được có lẽ năm
nay dỗ ông sẽ vắng mặt tôi ... Thấy tôi ngồi thần người , suy nghĩ
khá lâu nên mẹ tôi nói:
- Về chuyện của con và Thảo ... mẹ nghĩ ...
- Mẹ ơi! Con sẽ lo liệu chuyện này ... dù gì con cũng sẽ đi đám dỗ
ông ... đó là điều mà con bắt buộc phải làm ... Tôi quả quyết trước
mặt mẹ ... bà thở dài, nói khẽ:
- Ừa ... tùy con, mẹ hi vọng 2 đứa lại như trước ...
- Dạ ... con xin phép lên lầu, con hơi mệt!
- Ừa ... Nói rồi tôi quay lên lầu, lòng tôi nặng trĩu ... quả thật
cứng giọng với mẹ thế chứ sao tôi dám vác mặt đến nhà Thảo khi nó
vẫn còn hậm hực tôi ... tôi thật không muốn phút giây ở cùng ông
lại trở nên nặng nề, khó chịu ... < Thôi kệ, còn đến 1 tuần nữa
mà Phương ơi! Chắc đến lúc đó mày đã làm hòa với Thảo rồi Tự nghĩ
để trấn an bản thân, tôi mệt nhoài chìm vào giấc ngủ ... Ngày thứ 2
đầu tuần bắt đầu toàn với môn chính, mà toàn môn tính toán mới ghê
chứ ... đầu óc tôi quay cuồng với những con số rắc rối ... Tiếng
chuông ra chơi vang lên dưới sự mừng rỡ của mấy đứa lớp tôi ... tôi
uể oải buông bút , rồi gục trên bàn, nếu hôm qua không phải vì thức
khuya thì tôi đã không mệt mỏi như vậy ... cứ như thế, tôi quên
khuấy bữa sáng của mình mà cứ từ từ nhắm nghiền mắt lại ... Đang
mơn man cb chìm vào giấc ngủ thì ... RẦM ... tiếng đập bàn của ai
đó làm tôi giật bắn cả mình ... thiệt là số tôi sao mà xui quá
không bik, mới thoát khỏi những con số dài loằng ngoằng muốn chợp
mắt một tí thì đã ... Tôi giương đôi mắt ngước nhìn tên " phá đám"
đáng ghét ... mà cũng đáng ghét thiệt vì hắn có phải ai xa lạ đâu,
hắn chính là tên Khoa "hotboy" ... Tuy rất bực bội nhưng tôi lại
chẳng muốn dây vào tên này một chút nào ... tôi lại sợ hắn bày thêm
trò gì nữa thì coi như " nỗi oan " của tôi trong lòng Thảo vẫn
không sao hết được ... Vẫn cái giọng " trên trời", hắn hỏi:
- Sao đầu tuần mà trông cậu như con chuột chết thế ? ? ? Mới có học
chuk mà đã chịu hok nổi rồi sao ? ? ? Tôi chẳng bùn đáp, lại tiếp
tục quay lại " công việc" dở dang của mình ... Hắn phát bực, giật
mạnh tay tôi kéo ra cửa lớp ... tôi có vẫy vùng mà chẳng thoát nổi
... Khiếp! Tay hắn nắm chặt quá đi mất! ... Đám con gái lại hướng
cặp mắt khó chịu nhìn tôi và tất nhiên là hok thiếu phần Thảo rồi
... Chời ơi là chời ... sao hắn hok chịu buông tha cho tôi hả trời!
... Tôi đã quá mệt mỏi nên cứ mặc hắn lôi đi mà không chống cự nữa
... Đến trước căn tin trường, tên điên mới chịu bỏ tay tôi ra ...
tôi cau có nhìn hắn ... còn hắn thì cười cười, nhìn đáng ghét thấy
sợ ...
- Cậu ngồi đây đợi đi ... tôi đi quay lại liền ... Nói đoạn rồi
biến đi đâu mất ... tôi thở dài vì chả bik làm gì nữa bây giờ ...
tên này chỉ toàn làm cuộc đời tôi thêm rối rắm, sao hắn hok biến
mất lun đi cho rảnh nợ ... ai đời một hotboy nổi tiếng như hắn lại
chẳng mảy may có chuk galang hay lịch sự gì cả, cái gì cũng tự ý
quyết định, hok thik thì la mắng, lôi kéo người ta ( chưa kể là cái
kiểu lôi kéo của hắn làm tôi đau chết đi được chứ có dịu dàng gì
đâu!) ... tôi tuy hok phải giàu có gì nhưng cũng là một tiểu thư
chứ bộ, hắn chẳng bik thế nào là " thương hoa tiếc ngọc" gì cả!Khác
hẳn với Thịnh ... Ơ,mà sao hôm nay chẳng thấy Thịnh đâu nhỉ, bình
thường Thịnh vẫn hay đi với Khoa cơ mà? Đang thắc mắc thì tên ôn
thần quay lại với nụ cười tươi rói, trên tay hắn là 2 cái bánh kẹp
thịt và 2 ly nước ... hắn tiến lại gần, kéo ghế ngồi rồi đặt mâm đồ
ăn xuống trước mặt tôi, hắn nhỏ nhẹ:
- Ăn đi ... Kèm theo đó là một nụ cười dễ thương khiến lũ con gái
trông căn tin cứ ngẩn người ra ... Phải cay đắng công nhận là nụ
cười của hắn rất đẹp, nếu nụ cười của Thịnh mang phong thái dịu
dàng, đằm thắm thì của hắn là mạnh mẽ, nam tính ... khiến người ta
có cảm giác ấm áp, bình yên và như hút hồn vào đó ... Hắn và Thịnh
thật không hổ danh là hotboy của khối 10 ...
- Cậu cười trông dễ thương đấy! Giọng hắn nhè nhẹ ... chả bik mang
ý m** mai hay thiệt nên tôi cũng đáp lại xã giao:
- Ừa, cảm ơn đã khen ... Rồi tôi tiếp tục cắm cúi ăn ... dù sao
cũng cám ơn tên này nếu hắn không lôi tuột tôi xuống căn tin thì có
lẽ vô tiết học tiếp theo bụng tôi sẽ " biểu tình" inh ỏi rồi! ...
Một lúc lâu tôi đã ăn xong phần của mình, tôi ngước nhìn thì thấy
bánh của Khoa vẫn còn nguyên ... Khoa đang xoay xoay cái ống hút,
nhìn có vẻ suy tư lắm ... trông hắn lúc này dễ thương đến kì lạ,
dường như nếu hắn chỉ thôi cái tính ngang tàng đi thì con người hắn
trông sẽ hoàn toàn khác ...
- Sao cậu đang ngắm tôi đấy à ... Bây giờ mới nhận ra tôi đẹp trai
hả ? ? ? Tôi thoát ngay cái ý nghĩ thoáng qua trong đầu mình, sao
tôi lại nghĩ hắn có thể thay đổi nhỉ ? ? ... tôi không để tâm lời
vừa rồi, đáp:
- Lên lớp thôi, sắp vào học rồi ... cám ơn vì hôm nay, lần sau có
dịp tôi sẽ bao cậu lại ...
- Tính tôi vậy rồi!!! Nói rồi tôi đứng dậy đi thẳng lên lớp ... mặc
kệ cái tên nhìu chuyện đang giương con mắt đầy ngạc nhiên nhìn tôi
... Biết sao giờ, tuy lòng rất bực nhưng tôi không thể nào thể hiện
được, nhất hắn lại dịu dàng như thế nữa chứ!!! ... Ôy trời, thật
rắc rối !!! Tôi vừa lững thững bước vào lớp thì thấy Thảo đang túm
tụm bàn tán gì đó với tụi con gái ... Diệu và Chi ra hiệu cho tui
đừng vô, nhận thấy có chuyện chẳng lành, tôi định chuồn thì..
- Bà định đi đâu đó ? ? ? Quay vào đây tui có chuyện muốn nói ...
Thảo níu tay tôi lại, tôi mắt nó dành cho tôi đã bớt phần nào sự
khó chịu ...
- Ừa ... Tôi bước theo Thảo, trong lòng nung nấu một hi vọng chúng
tôi sẽ trở lại như trước, thật sự việc mỗi ngày thấy mặt Thảo là
quay lưng đi là quá khó khăn và mệt mỏi so với một người như tôi
... Thảo đẩy tôi vào một góc lớp, nó bắt ngay vào chuyện:
- Tui muốn bà từ nay đừng cố gây ấn tượng với Khoa hay Thịnh nữa ?
? ? Được chứ ? ?
- Hả ? ? Tại sao ? ? ? Tôi bực tức hỏi ... tôi hok ngờ nó lại dập
tắt ngay hi vọng nhỏ nhoi của tôi chỉ qua câu nói đầu tiên
...
- Bà còn hỏi sao ... bà làm vậy nhìn chướng mắt lắm, hok hay ho gì
đâu ... tại Khoa là người tốt nên mới dễ tin bà chứ tui và đám con
gái bik rõ cái vụ giả mệt vậy rồi!!! Đồ giả tạo!!! Tôi sững người
trước câu nói của Thảo, tôi có muốn tạo ấn tượng gì đâu, mệt mỏi
muốn ngủ là giả tạo sao ? ? ? Chả lẽ tôi chơi với Thảo từ nhỏ đến
giờ chỉ để cuối cùng trong mắt nó tôi là con chẳng ra gì!!! Tôi bik
mình đã lỡ lời với nó, nhưng như thế này thì quá rồi! Tôi quay mặt
đi để cố kìm nén những giọt nước mắt sắp trực tuôn trào, ngày xưa
có lẽ trước mặt Thảo, tôi đã hok ngại ngần giải thoát chúng khỏi mi
mắt đang nặng trĩu, nhưng giờ đây, trong hoàn cảnh này, tôi thật
muốn giấu nhẹm chúng đi ... Bản thân tôi bỗng hok muốn Thảo đắc
thắng hay lại bàn tán những lời hok hay khi chứng kiến tôi trong
lúc yếu đuối ... Tôi khẽ nói nhỏ nhưng cũng đủ để Thảo nghe:
- Ừa, tui giả tạo ... thế các người đối với tôi cay độc, chua chát
là thế mà đứng trước 2 cậu hotboy lại hiền dịu, e dè Thế có giả tạo
hok ? ? ? Nếu nói về giả tạo, các người giỏi hơn tôi nhìu ... Nói
rồi tôi đẩy nhẹ Thảo ra, bước ra cửa lớp, mặc kệ bên trong Thảo
đang trợn mắt , bặm môi nhìn theo tôi ... Chắc có lẽ nó giận lắm!
Đến chân cầu thang, một chỗ khá vắng vẻ, tôi òa khóc như đứa con
nít, mọi mệt mỏi, đau khổ, khó chịu được bao bọc lâu nay trong một
cái vỏ giờ như nổ tung ... tim tôi đau nhói. Tù khi bước chân vô
ngôi trường này, gặp gỡ 2 tên ấy, mọi chuyện xấu cứ ào ào đổ vào
đầu tôi, nó hok lúc nào thôi giày vò, cào xé tôi ... Tôi cô đơn và
bơ vơ lắm, nhìu khi chỉ muốn tìm cách trốn chạy thật xa để khỏi đối
mặt với sự thật, để khỏi mỗi ngày nếm trải cái mùi vị của sự ganh
đua không điểm dừng,sự lạnh nhạt, chua chát của người bạn thân
thiết ngày xưa ... thực lòng tôi hok muốn trả thù hay đối xử ngược
lại như vậy với họ, nó càng làm bản thân tôi khó chịu thêm thôi ...
cái đơn giản là tôi chỉ muốn họ để tôi yên học tập, vui đùa như bao
hs bt khác ... Tại sao lại là tôi chứ, tại sao họ bắt tôi phải chịu
đựng chuyện này chứ ? ? ? Tại sao hok phải là một ai đó đủ cứng rắn
để đối mặt ? ? ? Lúc này một bờ vai, một câu nói an ủi đối với tôi
là một cái gì đó hiếm hoi lắm! Phải rồi, ai lại đi an ủi một con
nhỏ mà trong mắt họ như một cái gai như tôi chứ!!!
- Nè ... hok sao chứ ? ? ?
- ...
- Nè ... Tôi vẫn gục đầu, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên
má mà hok để ý đến một ai đó đang bối rối nhìn tôi ... Có vẻ bất
lực khi lay mãi mà tôi hok hề xoay chuyển gì, người đó đành ngồi
bệt xuống cạnh bên, tiếp tục nhìn tôi khóc ... Khi đã cảm thấy
nguôi ngoai, tôi định vào lớp thì cạnh bên một cánh tay níu tôi lại
... Tôi quay lại thì bắt gặp ngay ánh mắt của Thịnh, ánh mắt lộ hẳn
vẻ lo lắng ... Tôi khẽ vùng khỏi tay Thịnh vì nếu ai đó bắt gặp thì
tôi lại mang rắc rối ... Thịnh thở nhẹ, hỏi mà mắt hướng về hướng
khác:
- Có chuyện gì với Phương vậy ? ? ?
- Không có
- Sao Phương lại ... Thịnh ngập ngừng ...
- Không sao thật mà, Phương ổn ...
- Một mình chịu đựng sẽ đau khổ lắm! Lần sau Phương đừng cố nữa,
chỉ làm bản thân thêm mệt mỏi thôi! Thịnh dịu dàng vừa nói vừa nhìn
tôi ... hok hỉu sao hok cần chính miệng Thịnh bộc bạch thẳng thừng,
tôi vẫn cảm nhận được cậu ấy sẽ luôn sẵn sàng chia sẻ, an ủi lúc
tôi cần ... Tôi khẽ mỉm cười nói:
- Cảm ơn Thịnh, từ nay Phương sẽ hok chịu đựng một mình nữa!!!
Thịnh gật đầu, cười nhẹ rồi đứng lên ... Cậu ấy nhìn đồng hồ rồi
kéo nhẹ tay tôi:
- Sắp trễ tiết rồi, ta vào lớp thôi! Tôi ngượng ngùng gật đầu, tôi
trở nên ngoan ngoãn, hok vùng vằng trước cái kéo tay của Thịnh ...
có lẽ nó quá dịu dàng làm tôi có cảm giác được nâng niu, tôn trọng
... Tôi và Thịnh cứ thế mà hiên ngang vào lớp, chợt bắt gặp ánh mắt
sôi sục của Thảo ... tôi mới giật mình buông tay Thịnh ra rồi lầm
lũi trở về chỗ ... Thịnh cũng hok nói gì thêm mà đi về bàn của mình
... Từ đằng sau tên Khoa giật giật vai tôi, hắn khẽ hỏi đủ để 2
người nghe:
- Cậu sao vậy ? ? ? Khóc hay sao mà 2 mắt sưng húp thế ? ? ?
- Thiệt hok ? ? ? Đau mắt gì kì lạ vậy ... hay là ...
- Khoa!!! Vào tiết rồi, cô yêu cầu em ngồi yên, đừng có chồm chồm
lên bạn nữa!!!
- Dạ ... Tiếng cô giáo gắt lên chắn ngang câu nói lấp lửng của Khoa
... hắn bây giờ mới buông tha cho tôi mà giở quyển sách ra đọc một
cách miễn cưỡng ... tôi thở phào rồi cũng lật lật sách ra đọc ...
Thỉnh thoảng tôi vẫn liếc nhìn qua Thảo Giờ tan học, tôi ngao ngán
bước về bãi đỗ xe, tâm trạng tôi lúc này hok thể tồi tệ thêm được
nữa! ... Bây giờ tôi phải thật cẩn trọng với tất cả vì chỉ thêm một
việc tương tự sáng nay nữa là có lẽ tôi xin bố mẹ chuyển trường
luôn quá! ... Tôi nặng nề leo lên xe rồi từ từ đạp về phía cổng,
bỗng từ xa có tiếng gọi:
- Phương!!!! Phương ơi!!!! Tôi quay người lại rồi lại tái mặt định
quay xe bỏ đi,dù bik như vậy là bất lịch sự nhưng thử hỏi hok bỏ đi
sao được khi chủ nhân của tiếng kêu gọi đó là Khoa cơ chứ! Tôi đã
quá mệt mỏi khi dây vào mấy tên hotboy này rồi, có lẽ nên cách li
họ nên thì hơn ... Chưa kịp chạy thì một cánh tay rắn chắc đã giữ
cổ xe tôi lại, khỏi cần nói tôi cũng bik là ai ... Tôi thở dài,
nói:
- Cậu muốn gì nữa ? ? ?
- Tại sao cậu khóc thế ? ? ?
- Ai bảo cậu vậy ? ?
- Tôi cảm thấy thế! Công nhận tên này hay thiệt, cảm chính xác quá
lun chứ! Nhưng tôi vẫn cố lạnh lùng đáp:
- Phải, thì sao ? ? ? Không liên quan đến cậu nên cậu đừng hỏi nữa
... làm ơn tránh chỗ cho tôi đi về được chứ!
- Sao cậu nói vậy ? ? ? Tôi chỉ đơn thuần là quan tâm thôi mà! Cậu
thật đáng ghét
- Ừa vậy ghét tôi đi! Cậu toàn gây phiền phức cho tôi, cậu ghét tôi
thì đám con gái trong trường này sẽ để cho tôi yên ổn ...
- Bộ Phương ghét tôi lắm sao ? ? ? Khoa buồn bã ... nhìn thái độ
cậu ấy mà lòng tôi thắt lại, tôi nào muốn đối xử với cậu ấy như thế
chứ!Chỉ là tôi đã quá mệt mỏi, tôi hi vọng qua chuyện này Khoa sẽ
cảm thấy tôi đáng ghét mà tránh tôi ... Tôi nói ngập ngừng:
- Tùy cậu nghĩ ... Tôi nói rồi cố quay mặt đi, lẩn tránh ánh mắt
của cậu ấy ... tôi cảm thấy hối hận khi đã thốt lên những lời như
vậy! Quan tâm tôi thôi mà sao cậu ấy lại phải đáng nhận những câu
nói khó nghe như thế từ tôi chứ ... tôi thật ghét bản thân mình
quá! Khoa bỗng buông tay khỏi cổ xe của tôi, cậu ấy quay lưng lại
miệng vẫn nói:
- Nếu vậy thì tôi không phiền cậu nữa! Có lẽ tôi đã quá nhìu chuyện
rồi ... Rồi Khoa đi thẳng chẳng thèm nhìn phản ứng của tôi ... Tôi
cũng đã nghe í ới từ sau một tiếng gọi rất quen:
- Khoa ơi! Lại đây!!! Tụi mình đi ăn kem được chứ! Tôi ngoái đầu
lại nhìn thì thấy Thảo đang vẫy vẫy cánh tay trắng trẻo gọi ...
Khoa cũng tiến về phía Thảo gần hơn ... Tôi quay xe đi, không hỉu
sao tôi vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, khó chịu lắm, đến nghẹt
thở lun ấy! Tại sao khi đã có được sự bình yên, nhưng tôi lại chẳng
vui sướng mà ngược lại càng làm bản thân thêm mệt mỏi ... Đã đến
đoạn đường kinh hoàng đó, tôi bỗng dưng nhớ đến N.Anh, cái tên này
mới ngày thứ 2 đầu tuần đã trốn học báo hại tôi phải rơi vào tình
trạng sợ hãi như vầy, tôi đã cố đạp thật nhanh, nhưng hai chân cứ
run rẩy làm mọi việc càng thêm khó khăn, nặng nhọc ... Hix, đành
cầu mong vào ông trời vậy! Tới một chỗ vắng, tôi đứng lại khi chợt
nghe thấy tiếng rên rỉ ở sau mấy cái thùng cacton ... tôi tiến lại
gần hơn, đẩy nhẹ chúng ra ... và tôi thật sự ngạc nhiên khi chủ
nhân của tiếng rên thảm thiết ban nãy là Lâm và Huy,nhưng sự ngạc
nhiên của tôi nhanh chóng tan biến thay vào đó là sự sợ hãi tột độ
... Trước mặt tôi không còn là hai chàng trai mà hôm qua tôi đã bắt
gặp, quần áo rách tả tơi, người đầm đìa máu và khuôn mặt vô hồn như
người chết, cũng hên là họ còn mở mắt, thở thoi thóp ... Đang bần
thần hok bik làm gì thì bàn tay của Huy nắm lấy tôi, đôi mắt anh ấy
như cầu khẩn tôi mau đi tìm người đến cứu ... tôi bừng tỉnh lại,
vội vã chạy hoảng loạn tìm người giúp đỡ, tôi cứ vừa chạy vừa hét
lên kêu cứu như một con điên nhưng đáp trả lại cũng chỉ là bầu
không khí im lặng đến đáng sợ ... tôi bất lực đành quay về chỗ họ
... Tôi trở lại thì thấy Huy và Lâm đang từ từ nhắm mắt, tôi sợ hãi
nắm chặt lấy tay họ. Giây phút này đây, tôi hi vọng nhỏ nhoi cái
nắm tay của tôi có thể khiến họ mở mắt để tôi có cơ hội tin rằng họ
sẽ vượt qua ... nhưng đã quá muộn, Huy va Lâm nhắm nghiền đôi mắt
... Tôi òa khóc nức nỡ, trái tim tôi đau nhói, vừa lay thật mạnh họ
tôi vừa gọi to:
- Đừng mà, đừng nhắm mắt ... tôi năn nỉ hai anh đó!! MỞ MẮT ĐI ...
huhuhuhuhu
- Điếc tai quá, ngủ thôi mà cũng hok yên ... Cô nín đi "< <
Ủa, tiếng nói này quen quen Tôi lấy tay lau cái mặt tèm nhem nước
mắt ngước nhìn, Lâm đang cau có quát ... bên cạnh Huy cũng choàng
mở mắt
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA
- Cô có bị gì hok ? ? ? Tự nhiên khóc rồi la thất thanh
vậy!!!
- Tôi mừng quá! Tôi tưởng các anh đã ... Vừa nói tôi vừa siết chặt
tay hai người họ, Lâm ái ngại vùng tay ra, còn Huy thì mỉm cười
nói:
- Anh em tôi không sao ... chỉ là muốn chợp mắt tí thôi! Xin lỗi đã
làm cô hoảng sợ Tôi giờ mới bỏ tay Huy ra, mặt ngượng đỏ chín ...
Huy nhẹ nhàng tiếp:
- Cô có thể lấy điện thoại từ túi tôi rồi gọi về nhà giùm tôi được
không ... Tôi đã hok còn sức nói nổi rồi!
- Ừa được ... Tôi đút tay vào túi Huy rút ra một cái di động đời
mới rất đẹp, tôi bấm gọi cái số tên " NHÀ" Đầu dây bên kia, một
giọng phụ nữ bắc máy:
- A lô, cậu chủ gọi có việc gì không ạ ? ? ?
- Ơ dạ cháu là bạn của Huy ... Huy bị thương nặng nên nhờ cháu gọi
về báo gia đình ...
- Trời, cô ở đâu, tôi sẽ mau mau kêu người tới đón ...
- Dạ cháu ở ... Chỉ đường rồi họ cúp máy, tôi quay lại trả di động
cho Huy và không quên dặn:
- 10 phút nữa họ sẽ tới ...
- Cảm ơn cô!!! Tôi chỉ im lặng nhìn Lâm, tuy trong hoàn cảnh như
thế này nhưng ánh mắt Lâm vẫn lạnh lùng, vô cảm khiến người ta có
cảm giác xa cách ... còn Huy thì ngược lại, anh ta vẫn cởi mở, lịch
sự với tôi ... họ đúng là 2 người hoàn toàn trái ngược nhau ...
Đang mải mê ngắm nhìn họ thì Huy nói to:
- Dì Ba ... Tôi quay đầu lại nhìn rồi cúi đầu:
- Cháu chào dì ... Chả thèm để tâm đến tôi, dì Ba bước nhanh đến
chỗ Huy và Lâm, khuôn mặt bà lộ hẳn vẻ hốt hoảng ...
- Hai cậu chủ sao lại ra nông nỗi này ? ?
- Chúng tôi không sao đâu! Huy cười cố trấn an, dì Ba lại
tiếp:
- Bik hai cậu như thế này chắc bà chủ la tôi chết T.T
- Có gì chúng tôi chịu cho, dì không phải lo vậy đâu! Giọng Huy
trầm lại, nhưng tôi có cảm tưởng hình như cậu ta không thích lắm
khi nhắc đến mẹ ...
- Hai người làm ơn có chuyện gì về nhà nói được không, tôi sắp chết
đây này "< Lâm gắt gỏng, dì Ba cười cười rồi quay sang tôi
...
- Cô có thể giúp tôi đỡ hai cậu đến xe được không ? ? ?
- Dạ ...
- Vậy tôi đỡ cậu Huy, cô đỡ cậu Lâm nhé! Tôi gật đầu nhẹ, dì vội đỡ
Huy lên vai, dìu thật nhẹ nhàng đến chỗ chiếc xe đen sang trọng,
tôi cũng quay lại định đỡ Lâm thì cậu ta xua tay, giọng nói lạnh
băng:
- Không cần đâu, tự tôi đứng dậy được ... Rồi trong sự khó nhọc,
cậu ta gượng đứng dậy rồi khập khiễng bước ra xe ... tôi cũng tiến
lại gần họ, trước khi đóng cửa xe Huy nhìn tôi cười nói:
- Cám ơn cô nhìu lắm ...
- Không có gì, tôi chỉ là muốn trả ơn người đã giúp tôi hôm trước!
Nói rồi tôi liếc nhìn qua Lâm, cậu ta chẳng mảy may tỏ ra một chút
thái độ gì, quay mặt nhìn ra bên cửa xe bên kia ... Huy vẫn
tiếp:
- Sao cũng được, dù gì cũng cám ơn cô ^^ Thôi chúng tôi về
đây!
- Tạm biệt ... Rồi cửa xe đóng lại, chiếc xe từ từ lăn bánh ... Tôi
vẫn đứng đó ngước nhìn theo trong lòng vương lại một chút hối tiếc,
không bik rõ là tôi đang tiếc điều gì nữa ... lặng lẽ một hồi lâu
rồi tôi cũng leo lên xe đạp về ... Đầu óc tôi lúc này bỗng nghĩ về
Khoa, chắc ngày mai tôi phải tới xin lỗi hắn quá! Hok thì lương tâm
của tôi bứt rứt lắm,đại khái như hôm nay tôi chẳng làm việc gì nên
hồn, khi thì quên cái này cái nọ, thậm chí ăn cơm mà còn đút nhầm
vào mũi nữa cơ đấy!T.T Làm bố mẹ cứ nhìn tôi cười mãi còn tôi thì
sặc lên sặc xuống,thiệt khổ thân T.T ... Buổi sáng đến trường thật
xui xẻo, xui xẻo là vì mới sáng sớm đã chạm mặt con Thảo và ngay
lập tức bị nó gán chân xém tí nữa là " chụp ếch", bước về chỗ ngồi
thì thấy Khoa đang ngồi ngó ra cửa sổ, cậu ta quay lại nhìn thấy
tôi ... Một chút bối rối tôi khẽ nói:
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- Chào!!! Nhưng cậu ta không phản ứng gì, chỉ tiếp tục quay người
ngắm ra ngoài,tôi đỏ mặt bỏ cặp ngồi xuống ... < Hix, cậu ta
giận vậy không thèm nghe mình nói nữa huống chi là xin lỗi tôi chán
nản nghĩ ... Thế là suốt cả 2 tiết học tôi ở trong tình trạng suy
nghĩ lung tung, tôi hok thể tập trung vào bài giảng và ngay cả chép
bài cũng hok nên thân, chép khúc thì thiếu, khúc thì viết lăng
nhăng ... trong lòng tôi thật sự rất khó chịu, chỉ muốn hét lên
thôi "< Đến giờ ra chơi, thật sự là tôi hok còn chịu nổi nữa
rồi, không nói ra chắc là tôi chết mất ... thấy Khoa chuẩn bị đi
đâu đó, tôi liền vội vã níu cậu ta lại, miệng lí nhí:
- Cậu có thể ... nói chuyện với tôi một chút được không ? ? ? Tôi
cúi gầm mặt, Khoa im lặng không nói gì, song cậu ta ra hiệu cho mấy
người bạn đi trước, Khoa ngồi trước mặt tôi chờ đợi ... Bỗng dưng
lúc nãy bức xúc muốn nói bao nhiu thì bây giờ cái miệng của tôi lại
phản lại ý nghĩ đó! Nó như dính keo dán sắt vậy, tôi hok tài nào
thốt lên thành lời, bao câu xin lỗi tôi chuẩn bị trước giờ đã bay
đi đâu hết ... Một hồi khá lâu, chắc Khoa chờ lâu quá nên lên
tiếng:
- Nếu cậu không có chuyện gì để nói thì tôi đi đây!
- Khoan ... đã Tôi cố gắng nói trước khi cậu ấy định bước chân đi,
tôi ngập ngừng:
- Tôi muốn ... xin lỗi chuyện hôm qua ... cậu chỉ quan tâm tôi
thôi, tôi không nên nói như vậy!!! Tôi vẫn cúi gầm mặt chờ phản ứng
của Khoa ... cậu ấy khẽ đáp lại:
- Muốn tôi tha lỗi thì chiều nay 5 giờ chờ tôi ở cổng ... Rồi cậu
ấy đi thẳng chả nói thêm câu nào ... < Thôi kệ, dù sao mình cũng
là người có lỗi, cậu ta có quyền iu cầu mà! nghĩ thế nên tôi nhẹ
nhõm phần nào, tôi thở phào rồi nhìn ra cửa sổ lớp ngắm cảnh,tôi
đâu hay bik rằng cuộc đối thoại của tôi và Khoa đã bị một người đó
là Thảo rắp tâm nghe lén, Thảo bỗng nở một nụ cười nham hiểm, có lẽ
cô ta sẽ tính toán một chuyện không tốt lành gì dành cho tôi ...
Giờ tan học đã đến, Khoa ra hiệu cho tôi xuống cổng trước còn cậu
ấy sẽ xuống sau vì bận giải quyết đám con gái bu quanh rủ cậu ấy đi
chơi ... đứng ở cổng một hồi lâu thì cũng thấy Khoa đi tới, cậu ấy
mỉm cười nói:
- Đúng hẹn nhỉ
- Cậu chịu tha thứ cho tôi rồi hả? Tôi nôn nóng hỏi, Khoa không nói
gì lấy hai tay giữ chiếc xe đạp của tôi ...
- Để tôi dắt cho, đi theo tôi! Tôi ngoan ngoãn đi theo, Khoa dừng
lại trước một quán kem khá dễ thg, cậu ấy gửi xe rồi kéo tay tôi
vào quán, chọn được chỗ ngồi cạnh cửa kính, Khoa ấn tôi ngồi xuống,
cậu ấy hỏi dịu dàng:
- Cậu ăn kem gì ? ? ?
- Kem gì cũng được Tôi nói đại vì bây giờ tôi thật sự tò mò không
bik Khoa định làm gì nữa! Khoa gọi 2 kem dâu rồi từ tốn nhìn tôi
nói:
- Tôi không ngờ cậu lại xin lỗi tôi ...
- Cậu đừng nói vậy, chuyện hôm qua tôi áy náy lắm! Thật sự thì hôm
qua tâm trạng tôi hok được tốt cho lắm nên mới nói như thế! Khoa
mỉm cười nhìn tôi, ôi thôi, lại là nụ cười chik người ấy! Khiến mấy
người trong tiệm đều quay người nhìn cậu ấy, cả chị tiếp viên cũng
chăm chăm cậu ấy không rời mắt ... Khoa nói:
- Ơ cảm ơn ... Tôi vừa nói vừa cúi gằm mặt ... Khoa lấy tay vỗ vỗ
vai tôi, tôi ngước mặt lên nhìn, cậu ta tiếp:
- Cậu làm gì mà cúi mặt vậy, ngước lên nói chuyện tiếp nè ... Sao
hôm qua ...
- Khoa ơi!!! Tiếng kêu của ai đó cắt ngang lời Khoa, khuôn mặt cậu
cau lại, miệng lầm bầm: " Thiệt phá đám quá!" ... Từ xa cô gái tiến
lại gần, một cô gái xinh đẹp, ăn mặc có thể coi là rất sành điệu,
cô ấy khẽ mỉm cười nhìn Khoa:
- Sao trông cau có thế ? ? ? Không vui khi gặp chị 2 mày à!
- Dạ, em chào chị!
- Con "vịt" xấu xí này là ai vậy Khoa ? ? Chị của Khoa hếch mắt
nhìn tôi rồi quay sang cậu ấy ... Thật tình tôi bik mình không xinh
đẹp nhưng nói vậy thì hơi quá, tôi tiếp tục cúi gằm mặt ... Khoa
lúc này mới lên tiếng:
- Chị đừng nói bạn em như thế chứ! Mặc kệ khuôn mặt cau có của cậu
Khoa, chị ấy tiếp tục quay sang tôi:
- Nghe Thảo nói cô bé cứ đeo bám Khoa hoài hả ? ? ? Cô bé nên bik
tự lượng sức mình đi ... xấu xí mà trèo cho cao thì té đau lắm đó!
Câu nói ấy như mũi tên đâm vào tim tôi ... tôi vẫn im lặng không
nói gì ... Khoa bực bội gắt:
- Chị có im đi không ? ? ? Sao chị lại đi móc méo bạn em như thế
chứ ? ? ? Bộ chị hết chuyện làm rồi hả ? ?
- Cái thằng này ... tao lo cho mày thôi! Con bé Thảo vừa dễ thương,
ăn nói có duyên, nhà nó lại giàu có, mày không đi chọn, lại chọn
cái con xấu xí này, mày đúng là ngu hết chỗ nói "<
- Chị ... chị ... Khoa tức tối đứng dậy, đưa tay dí dí vào mặt chị
ta ... Thảo từ đâu đi tới, khuôn mặt hớn hở:
- A! Chị Ngân, chị cũng ở đây à! Chị ta quay lại, mỉm cười hiền từ
với Thảo:
- Hi, Phương ... Phương đi cùng Khoa hả ? ? ? Thế là tôi bik ai đã
chủ ý gây nên chuyện này rồi! Tôi tức lắm nhưng chẳng lẽ lại nóng
nảy xông tới mắng Thảo, không, tôi chẳng đủ can đảm làm thế! Tôi
nhanh chóng đứng dậy, miệng lí nhí:
- Thôi, Phương xin phép về trước, mọi người ở lại nói chuyện vui vẻ
...
- Khoan đã Phương, tôi chưa nói xong!
- Có gì mai gặp hẵng nói ... Tôi đáp rồi vội vã chạy ra ngoài, Khoa
định đuổi theo thì bị chị Ngân nắm lại ...
- Đi đâu thế ? ? Ở lại đây nói chuyện với Thảo chứ!
- Chị thik thì nói một mình đi! Nói rồi Khoa vùng tay ra, cậu ta
toan chạy đuổi theo tôi để lại 2 khuôn mặt đang mím môi vì giận ...
Tôi đạp xe rất nhanh, nhanh đến nỗi tôi cảm thấy từng con gió thốc
vào mặt, trên khuôn mặt tôi giờ đây, từng dòng nước mắt lăn dài ...
Tôi chưa từng bị xúc phạm như vậy! Chị ta thật quá đáng! ... Đúng
là đem tôi ra so với Thảo thì tôi thua cậu ấy đủ thứ nhưng chị ấy
có cần nói như vậy không ? ? ? Tôi còn có lòng tự trọng của riêng
tôi cơ mà,tôi đâu có mặt dày mà đeo bám theo Khoa chứ!!! Mọi thứ
dần nhoè đi vì nước mắt, rồi loạng choạng mất tay lái, tôi ngã nhào
xuống đất ... Tôi đau ê ẩm, đau cả bên trong lẫn bên ngoài ... Tôi
chả còn sức đâu mà đứng dậy nữa! Nước mắt lại có dịp tuôn trào ...
tôi khóc nức nở, khóc vì đau,vì tức và tủi thân nữa ... thật sự lúc
này tôi ghét bản thân ghê gớm, tôi quá íu đuối nên chẳng làm được
gì ngoài cái việc khóc lóc ... Có thể đối với một ai khác mạnh mẽ,
họ đã vùng lên thay vì cố gắng chịu đựng như tôi ...
- Phương ... Khoa ... xin lỗi! Tiếng nói mệt nhọc cất lên cộng thêm
tiếng thở hổn hển, tôi vội quay đầu đi chỗ khác, miệng nói lí
nhí:
- Không mà, cậu đâu có lỗi ... tại tôi, tại tôi cản trở cậu và Thảo
... đáng lẽ lúc cậu giận tôi hok nên xin lỗi! Nếu như thế thì đã
không ...
- Không giúp tôi thanh thản và thôi buồn bã khi nghĩ đến cậu à ? ?
? Tiếng Khoa nhỏ nhẹ nhưng tôi vẫn cảm nhận trong đó là sự oán
trách, Khoa dựng xe đạp của tôi lên,cậu ấy dịu dàng đỡ tôi trên
vai, vẫn nói nhỏ:
- Cậu bik không ? ? Tôi hok hề giận cậu, chỉ giận bản thân mình đã
quá phiền phức, khiến cậu mệt mỏi ... Đến lúc cậu đến xin lỗi tôi,
tôi đã rất vui, vui vì bik cậu còn nghĩ đến cảm xúc của tôi, rằng
tôi hok phải là một cái gì đó quá đáng ghét với cậu ... Còn nữa,
tôi và Thảo hok có gì cả! Là bạn bình thường thôi Cậu đừng hỉu lầm
nhé! Có tin nổi không khi một tên hotboy lun nói chuyện "trên trời"
như hắn lại nói ra như vậy ... làm như chuyện tôi nghi ngờ hắn với
Thảo là một cái gì đó to tát với hắn ... tôi im lặng,dù là có hàng
tá câu hỏi trong đầu,Khoa cho tôi ngồi vào yên sau của chiếc xe
đạp, hắn quay sang mỉm cười ...
- Thế tôi chở cậu về nhà nhé! Tôi gật đầu một cách vô thức, dường
như tôi đang mang trong đầu vì thái độ rất lạ của tên này ... Chiếc
xe lăn bánh đều đều chở theo chúng tôi dưới sự im lặng và sự che
chở của bóng mát những hàng cây, tôi thấy bình yên lạ, dường như
con đường dài hơn thường ngày thì phải ... tôi khẽ mỉm cười, cười
vì lòng tôi giờ đây có một cái gì đó khá mới mẻ, nó mang một cảm
giác mà tôi chưa từng có ... Đi đến một gốc cây, Khoa bỗng dừng lại
đột ngột, đột ngột đến nỗi khiến tôi ngã úp mặt vào lưng cậu ấy,
còn tay thì ôm vào người ... Tôi bối rối ngồi dậy, mặt ngượng chín
đỏ ... Khoa dường như là hok có gì, cậu ta cười nhăn nhở quay lại
nhìn tôi ...
- Nhà cậu ở đâu vậy ? ? ? Nãy giờ đi lung tung đại à!
- Ơ ... Tôi sực nhớ ra con ngố như tôi mải suy nghĩ vẩn vơ đã quên
mất chỉ đường cho Khoa đến nhà tôi khiến nãy giờ cậu ấy cứ chạy
thẳng mà không có chủ đích, quê thiệt T.T ... Tôi cúi cúi mặt,
miệng lí nhí:
- Xin lỗi!
- Chời, cậu hiền vậy:P Tôi nói vậy thôi chứ có than gì đâu mà xin
lỗi ^^ Khoa lại cười, nụ cười cậu ấy dễ thương thật, tôi phải cố
gắng lắm mới bình tĩnh trước nó được ... Khoa vẫn tiếp tục đạp xe
còn tôi thì giơ giơ tay chỉ hướng cho cậu ấy đi,lúc này thì tôi tự
nhiên tợn, bao nhiu cái ngượng ngùng ban nãy bay đi đâu hết trơn
... chả hỉu nổi lun! Gần đến cổng nhà tôi rồi, từ xa tôi nhận ra
một dáng người con trai đang đứng quen thuộc, hắn là tên N.Anh chứ
ai!Thấy tôi, N.Anh hớn hở vẫy vẫy tay, miệng gọi to:
- Phương ... Phương ... Khi chúng tôi đến gần hơn, N.Anh mới líu
lo:
- Nè bà cho tui mượn tập chép bài được không Mấy bữa nay nghỉ học
quên hết bài vở rồi! Rồi hắn cũng nhăn nhở quay sang Khoa:
- Chào! Chắc đây là một trong hai cậu hotboy lớp mình đây đúng
không, tên Khoa thì phải ? ? ? Rất vui được gặp ...
- Tôi về nhé! Cậu cẩn thận nhá! Chân cậu còn bầm đấy!
- Cậu về bằng gì ? ? ? Tôi bỗng hỏi một câu ngớ ngẩn ...
- Đi bộ ^^ Khoa nói rồi trao chiếc xe đạp lại cho tôi, cậu ta đút
hai tay vào túi quần rồi quay lưng đi, vừa đi vừa ngoái đầu nói với
lại:
- Tạm biệt 2 người nhá! Mai gặp ở trường ...
- Tạm biệt ... Tôi nói khẽ, chả bik cậu ấy có nghe hok nữa! Một lần
nữa, trên môi tôi lại nở một nụ cười không mục đích ... Tên N.Anh
khẽ lay nhẹ vai tôi, giọng tinh quái:
- Há há, cô bạn của tui ghê nhá! Hôm bữa thì Thịnh, bữa nay Khoa
nhá! Thế ra là 2 chàng hotboy lớp ta đều đã kết bà rồi đây! Hắn nói
rồi đưa tay lên cằm, ra vẻ suy nghĩ dữ lắm ... Tôi đỏ bừng mặt, lấy
cái cặp đánh nhẹ vào người tên bạn đáng ghét ...
- Này thì ... ông mà còn nhảm nhí nữa thì miễn trò mượn tập
nhé!
- Ui da đau, nhẹ tay đi sư tỷ, em bik sai òi! Em hok dám đâu ạ! Hắn
lấy tay che chắn, làm bộ nhăn tít mặt cứ như tôi đánh hắn mạnh tay
lắm vậy! ... Tôi lè lưỡi trêu:
- Lè, xạo hok à ông già! Tui đánh nhẹ hều mà than đau mới sợ! Hắn
cười hè hè cho qua chuyện, tôi mặc kệ với tay định dắt chiếc xe đạp
vô thì ...
- Á ... đau "< Tôi cau có rên lên, N.Anh lo lắng nhìn xuống chân
tôi ...
- Chời, chân bà sao bầm tím vầy nè? Lại còn trầy trụa tùm lum nữa
chứ! T.T
- Hix ... giờ ông mới để ý hả, bạn bè gì kì "<
- Sorry mà! Tui đỡ bà cho!!! Ấy ấy, cứ để xe cho tui dắt vô giùm
Hắn nói vội khi tôi cố giữ cái cổ xe dắt vào, hắn dìu tôi ngồi vào
ghế sofa rồi ra đem hai chiếc xe để trong sân, hắn bước vào ngồi
cạnh tôi, khuôn mặt vẫn còn lộ vẻ lo lắng ... Mẹ tôi từ đi
ra:
- Con về rồi đó hả ? ? ? N.Anh nó chờ con nãy giờ đó!
- Con nhỏ này, lớn rồi mà không cẩn thận gì hết ... Mẹ tôi mắng
nhưng tôi bik trong lòng bà lo lắm! N.Anh khẽ lên tiếng:
- Dạ thưa bác, bác đừng la bạn ấy tội nghiệp! Chắc Phương không may
lệch tay lái thôi ạ!
- Ừa ... Mẹ tôi khẽ cười nhìn N.Anh, cậu ấy tiếp:
- Bác có trứng luộc hok ạ ? ? ? Cháu xin để lăn vô vết bầm của
Phương ...
- À có, cháu chờ xíu! Mẹ tôi vào bếp làm gì đó rồi cầm trên tay một
quả trứng được gói trong chiếc khăn tay, bà đưa cho N.Anh, cậu ta
nhẹ cảm ơn rồi cúi xuống chân tôi ... Cậu ta nhẹ nhàng lăn quả
trứng trên vết bầm, đến một vài chỗ hơi rát khiến tôi rên lên nho
nhỏ ... Sau khi lăn xong, N.Anh dìu tôi lên phòng, vừa để tôi ngồi
xuống giường, cậu ta đi qua đi lại xung quanh, khuôn mặt có vẻ
thích thú lắm ... Tôi thắc mắc hỏi:
- Ông làm gì mà săm soi dữ thế ? ? ?
- Không, thấy thú vị thôi! N.Anh nhếch miệng cười rồi tiếp tục dán
mắt vào đám đồ vật của tôi, tôi cười cười trêu chọc:
- Nè, bộ lần đầu tiên thấy phòng một đứa con gái có quá nhìu đồ
linh tinh như tui hả ? ? ?
- Đâu có, tui thấy dễ thương đó chớ! Chời, bất ngờ thiệt! Tôi có
cái thú sưu tầm những thứ linh tinh đem về chất đầy phòng
mình,không ai thích thú với căn phòng của tôi cả, ngay cả mẹ tôi
cũng hay nói:" Con gái mà cứ thích tha những thứ linh tinh về
phòng!" ... lúc đó tôi chỉ cười trừ vì đã thành thói quen rồi,
không bỏ được ... Thế mà hôm nay lại có người khen dễ thương mới
lạ, tôi thấy vui khi tên bạn thân có chung suy nghĩ với tôi ...
Bỗng nhiên N.Anh đứng khựng lại trước một quả cầu bằng pha lê, bên
trong là một căn nhà nhỏ nằm giữa một ngọn núi tuyết ... ở đó có
một cô bé đang đứng trước cửa nhà, mắt cô bé nhìn về một nơi nào đó
xa lắm ...
- Lắc lên là có tuyết rơi đó, ông thích quả cầu đó hả ? ? ?
- Ừa, tui thích lắm ... thích nhất cô bé trong quả cầu, tuy nhìn vẻ
ngoài có vẻ cô bé cô đơn, hiu quạnh giữa ngọn núi tuyết thật! Nhưng
tui biết điều cô bé đó không một mình, ánh mắt ấy cho tui bik được
cô bé đang chờ đợi một sự ấm áp và chắc rằng điều đó sẽ sớm đến bên
cô bé thôi! Sẽ sớm thôi! Nói rồi N.Anh im lặng, tôi nhận thấy hình
như cậu ấy đang tự nói chính mình thì phải ... đôi mắt N.Anh thoáng
chút buồn ... chợt N.Anh quay sang tôi, ngập ngừng:
- Bà ... cho tui quả cầu này nhé!
- Ông khéo chọn nhỉ, tui thik nó nhất đấy! Tôi giả vờ nhăn mặt, mặc
dù là trong lòng tôi đã đồng ý từ lâu rồi, từ lúc cậu ấy cứ mãi
ngắm nghía nó không rời mắt cơ! ... Thấy khuôn mặt xụ xuống của
N.Anh tràn trề nỗi thất vọng, tôi phì cười ...
- Hihi, tui đùa đó, ông đem về đi!
- Nhưng bà nói bà ... N.Anh thoáng vẻ vui mừng nhưng cũng ái ngại
nhìn tôi ... Tôi mỉm cười, từ tốn:
- Nó đáng thuộc về ông hơn tui:P Với lại tui đâu có tính ích kỉ với
bạn bè ...
- Ừa cám ơn bà rất nhìu! Nó thực sự ... quan trọng với tui ^^ N.Anh
nói lại khi đang xoay người lấy quả cầu, đôi mắt cậu ấy vẫn thấm
đượm sự buồn bã ... Tôi chả thích thấy N.Anh lúc này chút nào, cứ
như là một ai khác chứ không phải là cậu bạn nói nhìu, vui tính mà
tôi từng quen ... Tôi vẫn cứ im lặng nhìn cậu ấy cầm trong tay quả
cầu với sự trân trọng như một của quý, cứ như nó phản ánh tất cả
tâm trạng bấy lâu mà cậu ấy giấu kín trong lòng vậy! Bỗng N.Anh
quay lại, nhoẻn miệng cười khoe hết cả hàm răng trắng bóc, hắn
nói:
- Nè, thấy tui lúc nãy sao ? ? ? Nói cứ như nhà văn ý nhỉ ... Công
nhận tui giỏi thiệt!
- Xời, nhảm nhí vô cùng "< Tôi gắt nhẹ còn hắn thì cứ cười cười
... tôi bik hắn muốn phá tan cái bầu không khí im lặng của chúng
tôi, dù sao thì kiểu ăn nói nhảm nhí thế mới đúng là con người thật
của hắn ... Sau khi ăn uống no nê + phá phách thoải mái ở nhà tôi,
tên N.Anh mới lững thững cầm đống sách vở ra về(à, cả cái quả cầu
thủy tinh nữa chứ!), tôi tiễn hắn đến cổng, bỗng N.Anh quay lại
thầm thì với tôi:
- Này, chân bị vậy thì mai để tui chở bà đi học nhé!
- Để coi ...
- Coi kiếc gì nữa! Quyết dịnh vậy đi ... mai tui tới đón bà, mà
đừng có dậy muộn đấy nhé! Nói rồi hắn quay lưng đạp thẳng, chẳng để
tôi nói thêm câu nào ...
- Mai để mẹ nhờ N.Anh chở con đi học nhé!
- Mặc dù mẹ không yên tâm lắm, nhưng cơ quan bố và trường con trái
đường, nếu đưa con đi học thì bố sẽ trễ giờ làm mất! Nếu con thấy
không tiện thì để mẹ dìu con đi xe buýt!