Bất quá cô vẫn thành thật đem nội dung bản báo cáo của La Tân kể
ra, một chữ cũng không lừa dối để cho em gái biết, cuối cùng , cô
nhịn không được hỏi : ‘’ Tiểu Ngữ , em thật sự nguyện ý gả đến Lăng
gia ? ‘’
Biết chồng tương lai của mình là bại gia tử , Hàn Ngữ chẳng những
không sợ hãi còn hỏi lại chị gái , ‘’ Chẳng lẽ em không thể lấy
chồng sao ? Chị , em biết vấn đề công ty ba ba rất lớn , trừ bỏ đem
chúng ta lập gia đình , cũng không còn phương pháp . Em không nghĩ
muốn làm cho ba ba và anh trai khó xử , càng không hy vọng xem mỗi
ngày chị phải đến công ty làm việc đến thời gian ngủ cũng chẳng có
, dù sao em cũng không có cống hiến gì cho gia đình , hiện tại cũng
không có đối tượng khác , gả cho ai thì có khác biệt gì đâu ?
‘’
Hàn Thấm nhìn em gái thật sâu , trong lòng rất nhiều cảm xúc , em
gái đã thực sự trưởng thành , không còn là người cái gì cũng không
biết .
-‘’ Nhưng thật ra chị, chị có phải là trong lòng đã có người mình
thích ? ‘’ Hàn Ngữ tuy rằng nhu thuận hiền lành, nhưng sức quan sát
cũng không kém, cô cảm giác ra chị gái có do dự cùng tiếc nuối ,
hiển nhiên chị gái không giông như cô bình thường chấp thuận
.
Trong lòng cả kinh, Hàn Thấm rất muốn phủ nhận , nhưng tình cảm chị
em từ nhỏ đã rất tốt, không có gì giấu nhau , cô không thể nói lời
ngược với trái tim .
Hít vào một hơi , cố có chút thất bại thừa nhận , ‘’ Có , là có một
người đàn ông‘’
-‘’ Hai người là như thế nào quen nhau ? ‘’ Hàn Ngữ bị gợi lên hứng
thú , rõ ràng đem cuộn len ném sang một bên , vểnh tai nghe chị gái
kể chuyện tình yêu .
Hàn Thấm đơn giản là nói ra lần gặp đầu tiên bất ngờ với Davy tại
bờ biển , ‘’ Anh ấy tốt lắm, xem chị rầu rĩ không vui , liền muốn
giúp chị vui vẻ, ở bên anh ấy, chị cảm thấy thực thả lỏng , rất vui
vẻ .Hơn nữa biết được ước mơ của anh ấy, vô tư nguyện ý vì nhiều
người trả giá, thật sự là chuyện mà không phải người bình thường
nào cũng làm được’’.
Nghe thấy lời nói của chị gái , Hàn Ngữ có chút nhận ra . “ Chị ,
kì thật chị rất muốn tự do đi ? ! Bị trói ở xí nghiệp Hàn thị , cho
dù chị rất có tài , nhưng lại bị ba ba và anh trai áp chế không thể
phát triển , chị đối với anh chàng Davy kia rất có ấn tượng tốt ,
có phải hay không là cảm thấy rất hâm mộ sự tự do của anh ta ?
“.
Bỗng nhiên được nới rộng tầm mắt , Hàn Thấm kinh ngạc vì sự quan
sát tỉ mỉ của em gái , nhưng mà lại chỉ có thể cười khổ . “ Chị
không hiểu được .Chị chỉ biết chính mình thực thích anh ấy , nếu
không có hôn ước với Hướng gia cùng trách nhiệm với xí nghiệp Hàn
thị , chị thực hy vọng cùng anh ấy nói chuyện yêu đương “.
-“ Anh ấy thích chị sao ? “ Nhìn ra chị gái đã thực sự yêu , cô hy
vọng không phải là chị gái đơn phương yêu người ta thôi .
-“ Hẳn là thích đi ? Người kia thực sự rất thẳng thắn , cũng không
che giấu ấn tượng tốt với chị .Bất quá cho dù chúng ta có lực hấp
dẫn lẫn nhau thì cũng có làm được gì ? Nhất định là không có kết
quả . “ Cùng hắn quen biết thật thú vị, cho đến bây giờ đã thành
yêu cùng tiếc nuối , nhớ đến tâm lại cảm thấy thật đau .
-“ Chị … “ Hàn Ngữ cảm thấy rất khổ sở , rất khổ sở .Chị gái vì Hàn
gia đã phải trả giá nhiều như vậy , hiện tại thật vất vả mới gặp
được tình yêu chân thật , nhưng ba ba và anh trai ích k ỉ sẽ buông
tha cho sao ? “ Chị đừng quản việc công ty nữa , cố gắng theo đuổi
chính mình đi , cũng không cần gả cho cái người họ Hướng kia ….
“.
-“ Được “. Hàn Thấm đáp ứng rõ ràng, dọa cho cô nhảy dựng lên
.
-“ Chị nhanh như vậy đã nghĩ thông ? “ Hàn Ngữ ngơ ngác hỏi , có
chút bị chị gái biến hóa cấp tốc dọa cho choáng váng .
-“ Bởi vì , phải gả đến Hướng gia là em . “ Quyết định này , từ lúc
cô nghe La Tân báo cáo sau , liền ẩn ẩn mà thành . “ Mà chị , sẽ gả
đến Lăng gia ! “.
Nếu con trai của Hướng gia thực sự là người có trách nhiệm, như vậy
một khi nguyện ý nhận lấy đám hỏi này , đại biểu rằng hắn sẽ không
bạc đãi Tiểu Ngữ , mà cái tên bại hoại gia tử Lăng gia – Lăng Dục
Vĩ kia , liền giao cho cô tới thu phục đi !
Nửa tháng nữa , chính là ngày thiên kim Hàn gia lấy chồng . Hàn Mẫn
Văn bàn bàn tính tính thật nhanh ,quyết định hôn lễ của em gái tổ
chức trước , hôn lễ của chị gái sau, chỉ cách nhau đúng một tuần,
để tránh miễn cho đêm dài lắm mộng .
*****
Hàn Thấm lại đến bờ biển nơi ấy , cô có dự cảm rằng Davy sẽ ở chỗ
này chờ cô , mà cô tới đây hôm nay , cũng là hướng hắn nói lời cáo
biệt .
Dù sao cô cũng không có dũng khí như La Tân nói chân đạp mấy thuyền
, hơn nữa ở trên thương trường này , cô còn phải bận tâm giữ cho
con rể tương lai của Hàn gia có chút mặt mũi , cho nên dù có luyến
tiếc Davy , cô cũng phải dứt bỏ .
Xa xa , cô còn chưa đi tới miếng gỗ trên con đê dài, cũng đã nhìn
thấy Davy đứng nơi đó nhìn cô .Hàn Thấm nhịn không được cảm thán .
Như vậy là cỡ nào ăn ý diệu kỳ ! Bọn họ lần trước sau khi dạo chợ
đêm, hai ngươi đều tuyệt nhiên không lưu lại phương thức liên hệ
nào, đối với nhau tâm ý tương thông , như chắc chắn sẽ lại có một
lần lại một lần gặp nhau nữa.
Cô đi lên phía trước , giấu đi tâm trạng, mỉm cười với hắn “ Đừng
nói cho tôi, anh đã ở chỗ này chờ ba ngày rồi nha “.
-“ Đúng vậy , cô không biết cái gì kêu sống một ngày không bằng một
năm trời sao ? Hắn chuyển giọng nói như thật “ Thật muốn nói , tôi
đợi cô ở đây đã ba năm rồi , mùa thu đều rất nhanh trôi qua a “
.
Tâm trạng Hàn Thấm buồn bã không vì lời nói trêu gọi của hắn mà
nhanh trôi đi, ngược lại càng thêm khổ sở .Về sau liệu có ai có thể
giống hắn khiến cô vui vẻ ? Cùng trao đổi gả cho Lăng Dục Vĩ bại
hoại kia cùng Tiêu Ngữ , cô nhất định cả đời này sẽ không có được
tình yêu đích thực .
-“ Kỳ thật , tôi hôm nay đến, là có chuyện muốn nói với anh “ . Cô
miễn cưỡng xả ra một cái tươi cười. “ Không thể tưởng được thật
đúng là gặp anh “
Davy nghe xong lời nói của cô thì sửng sốt , trên mặt cũng lộ ra
cười khổ . “ Tôi quả thật cũng có chuyện muốn nói với cô , nên đến
bờ biển này, hy vọng gặp mặt được .. Thật không biết cái lọai ăn ý
này của chúng ta là tốt hay là không tốt “ .
-“ Vì sao? “. Cô khó hiểu .
-“ Bởi vì hôm nay tôi cùng cô nói chuyện này … “ Hắn thở dài , “ Sẽ
làm tôi thà không được gặp cô còn hơn “ .
Cô làm sao không hiểu đây ? Hàn Thấm nhắm mắt lại , cô quyết định
dao sắc chặt đay rối . “ Nếu đều gặp rồi, vậy thì cùng nói ra hết
đi, anh cứ nói trước “ .
Davy há mồm ,muốn nói rồi lại thôi , cứ như thế mãi mới cứng rắn mở
miệng , “ Hàn Thấm , chúng ta về sau không thể gặp lại .”
Bỗng dưng mở mắt ra , câu nói đánh sâu vào tâm trí cô khiến hô hấp
có chút không thuận . Cho dù cô cùng hắn nói cũng là cùng một loại
chuyện , nhưng hai người ngay cả loại sự tình này cũng thật ăn ý ,
không phải là thực châm chọc ?
-“ Anh hy vọng tôi hỏi nguyên nhân sao ? “ Cô nín thở , hy vọng
chính mình không phải bị ghét bỏ .
Hắn lộ ra vẻ khó xử , nhưng cũng nói ra lời thề son sắt bảo chứng (
chứng minh cùng bảo đảm )” Tôi không có biện pháp nói cho cô nguyên
nhân , nhưng cũng không phải là cô có gì không tốt .Tôi nhớ đã cùng
cô nói qua , nhân sinh có một số việc mình không thể làm chủ , nay
tôi có chuyện xảy ra , nếu có thể sớm gặp được cô thì có phải tốt
hơn bao nhiêu không …. “.
Hắn tiếc nuối, tạo thành trầm mặc của cô . Vù vù gió biển thổi cũng
không ngăn được ánh mắt của hai người giao nhau triền miên.
Hàn Thấm lúc này mới thực sự lĩnh hội rằng chính mình đã yêu hắn
mất rồi , dù cho thời gian quen biết không bao lâu , nhưng đúng là
tình yêu thì không thể nói đến đạo lý .
-“ Davy , anh thích tôi sao ? “ Cô rốt cục nhịn không được
hỏi.
Cho dù sau đó hai ngươi không có khả năng gặp lại , cô cũng hy vọng
xác nhận chính mình yêu người đàn ông này, người đàn ông này cũng
yêu cô, không phải là cô tự mình đa tình .
Davy không hề nói thêm cái gì, một tay cầm lấy eo nhỏ của cô hồi
lâu , cúi đầu hôn lên môi cô . Hắn dùng động tác trực tiếp, biểu
đạt chính mình có bao nhiêu thích cô, rất thích , so với thích càng
thích hơn , hận không thể đem cô tiến nhập thân thể hắn , trở thành
bộ phận của chính mình , mới có thể không phải nhận lấy chia sẻ
thống khổ .
Hai ngươi lặng lẽ giao triền , dùng hết khí lực toàn thân ôm nhau ,
đem tình cảm chân thật nhất của mình khắc ghi , nụ hôn như nói có
biết bao nuối tiếc , cùng với chờ đợi khó giải.
------ chỗ này cho fép t đổi ngôi anh em cho nó lãng mạn 1 chút
------
-“ Em ở trong lòng anh , là đặc biệt nhất “ Hắn khẽ hôn lên trán
của cô .” Không ai có thể giống như em , như vậy khiến anh yêu nhất
“ . Lại một cái, hắn hôn lên mũi cô “ Không ai có thể giống như em,
luôn chiếm lĩnh trí nhớ của anh “ Cuối cùng thật sâu hôn môi cô
.
Hàn Thấm cảm động đến hốc mắt đều đỏ , cho dù là khi việc công ty
vất vả nhất , cô cũng chưa từng nhỏ một giọt lệ , nhưng giờ phút
này, trước thành ý nhiệt tình của người đàn ông này , lại làm cho
cô không thể kìm nén , muốn nói ra tình yêu khuynh đảo dành cho hắn
.
Nhưng mà cuối cùng một tia lý trí vẫn giữ cô lại , ở thời điểm ly
biệt này, hướng đối phương nói gì, cũng đều thật đau đớn như tan
xương nát thịt .
-“ Nếu em trong lúc đầu, có từng giấu diếm anh chuyện gì , anh có
thể tha thứ cho em ? “ Cô không thể nói ra , không thể nói ra
chuyện chính mình không lâu nữa sẽ phải gả cho người khác.
-“ Đây là chuyện mà em muốn nói với anh hôm nay sao ? “ Hắn nhẹ
giọng hỏi . Dù sao kết quả cũng đều là chia lìa, cho dù truy cứu cô
che giấu hắn chuyện gì, cũng đều không quan trọng .
-“ Có thể nói như vậy “ Cô nhịn xuống cảm giác nghèn nghẹn nơi mũi
, “ Cho nên , em về sau cũng không thể gặp lại anh “ .
Davy đè nén xúc động muốn ôm cô thật chặt , nhìn nước mắt của cô,
hắn nhất thời cảm thấy thật đau lòng, như từng giọt nước mắt kia
không phải nhỏ xuống đất, mà nhỏ vào trái tim hắn, ăn mòn trái tim
hắn .
-“ Không phải lúc nào chia lìa cũng là đều khóc sướt mướt đi ? “
Hắn vươn tay lau khóe lệ, cố gắng trêu chọc khiến cô cười : “ Nếu
có thể giống như tiểu thuyết lãng mạn chia tay Quỳnh Giao , tựa hồ
cũng không sai biệt lắm “ .
Hàn Thấm hít cái mũi , cũng hiểu tâm tư của hắn, miễn cưỡng cười .
“ Vậy anh cho rằng nên như thế nào ? “.
-“ Anh nghĩ là muốn như vậy đi ? “ Hắn giả ý suy tư , đột nhiên
vươn tay , bắt lấy tay cô lay động , sau đó vuốt vuốt cổ họng kêu
lên : “ Không ! Hàn Thấm, em không cần đi ! Không cần đi ! Sự thật
sao tàn khốc như thế , Ông trời vì sao muốn chia rẽ đôi ta – Này,
đây là kịch liệt bản . “ Sau hắn lại , một tay đặt lên trái tim ,
một tay nghênh hướng mặt biển . “ Đại hải a aaaaa, hai năm rồi, xin
người chứng kiến tình yêu đôi ta , vô luận là biển có thâm sâu cỡ
nào, núi có cao chừng nào , chúng ta yêu nhau không oán , không bao
giờ hối hận .. “
Hàn Thấm nhìn xem trợn mắt há mồm , cũng không thể tưởng được hắn
lúc này lại có thể diễn trò nhập vai đến buồn cười thế này , không
khỏi nín khóc mỉm cười , “ Em đây nên phối hợp như thế nào đây ?
Che lỗ tai , kêu to – Em không nghe! Em không nghe! – Như thế sao ?
“.
-“ Không hổ là hảo đồng bọn của anh, em quả nhiên là có tuệ căn !
“.
Hắn cười ha hả , cô cũng bật cười theo, nhưng tiếng cười phiêu
hướng mặt biển rồi dần dần trôi đi , cuối cùng hai người cuối cùng
bị nỗi buồn biệt ly bao phủ, rốt cuộc cười không nổi .
-“ Davy . Tạm biệt “ Hàn Thấn khuôn mặt chứa lệ , đau lòng nói lời
từ biệt .
Hắn cũng lưu luyến không rời nhìn cô , đem tiếc nuối ở lại trong
lòng .
“ Hàn Thấm , em hãy nhớ rõ anh . Davy chỉ là tên vẽ tranh của anh ,
trên thực tế tên anh là Lăng Dục Vĩ . “
----
Lăng- Hàn đám hỏi , hội trường hôn lễ được bố trí vô cùng cao quý
xa hoa , có vẻ kim bích huy hoàng , hoa lệ bất phàm ( tốn kém ,
siêu tốn kém) Bởi vì đây là chuyện đại sự của hai xí nghiệp lớn ,
bởi vậy tân khách đông đảo, người người đều là những người có danh
tiếng , giàu có .
Cô dâu vừa ngồi trước bàn một khắc, Hàn Thấm lấy danh nghĩa chị em
muốn hàn huyên một chút nói với thư kí , đi vào bên cạnh em gái vén
lên lụa trắng .
-“ Không nói !” Cô có chút sầu não nhìn em gái . “ Thời gian hôn lễ
sắp đến “
Hàn Ngữ hốc mắt rưng rưng nhìn chị , kích động nói năng lộn xộn , “
Chị, chúng ta thực sự trao đổi sao ? em nghe nói con trai Lăng gia
thật không tốt , vẫn là em gả qua đi ? Hoặc là chị bỏ trốn, Nếu
không chị phải bỏ người đàn ông mình yêu sao ? “
-“ Tiểu Ngữ , em hãy nghe chị nói … “ Nhớ tới thời điểm trước khi
cùng Davy cáo biệt , hắn bất chợt lên tiếng , Hàn Thấm không biết
chính mình nên cao hứng hay khổ sở . “ Người đàn ông chị yêu …
Chính là Lăng Dục Vĩ .
-“ Chính là lăng Dục Vĩ ? ! “ Hàn Ngữ há to miệng ,” Này … Hiện tại
là cái tình huống gì vậy ? Chị , Chị , chị …. Đã sớm biết là anh ta
? “.
-“ Không , là mấy ngày hôm trước , chị cùng anh ấy gặp mặt , mới
ngoài ý biết được rằng anh ấy chính là Lăng Dục Vĩ – cũng chính là
chú rể hôn lễ ngày hôm nay .” Cô chần chừ một chút .” Kì thật anh
ấy cùng với những gì điều tra là không quá giống nhau , tuy rằng
anh ấy đối với gia nghiệp không hứng thú , nhưng cũng không phải
như lời đồn đãi là ăn chơi đàng điếm, phóng đãng phong lưu , mà là
thập phần hài hước .Tiểu Ngữ , kì thật anh ấy là người tốt , nếu
thật sự không muốn trao đổi, chị có thể lý giải … “.
Hàn Ngữ nhớ tới nội tâm thống khổ của chị gái , không khỏi cười
nhẹ, giơ tay nắm lấy tay chị gái . “ Chị, anh ta là người trong
lòng chị, không phải em ! Hiện tại đúng là một cơ hội tốt , chúng
ta đương nhiên nhất định phải trao đổi , hai người trong lúc đó ,
ít nhất là sẽ có một người hạnh phúc đi? “.
-“ Chị không xác định “ . Hàn Thấm lắc đầu cười khổ .” Chị thật sự
không xác định “ .
Sau khi biết Davy chính là Lăng Dục Vĩ , cô không có nói cho hắn
biết gia thế , bối cảnh , cùng kế hoạch trao đổi của cô , sợ hắn
sau khi biết sẽ sinh phản cảm , dù sao thiên kim của xí nghiệp Hàn
thị gả đi là có điều kiện trao đổi lợi ích .
-“ Nhưng chúng ta cứ như vậy trao đổi , ba ba nhất định sẽ rất tức
giận … “ Hàn Ngữ đột nhiên nghĩ đến .
-“ Tức giận thì thế nào ? Chúng ta đã nghe theo ba , tự nguyện đem
chính mình làm lợi thế trao đổi , phải gả cho hai xí nghiệp, ít
nhất cũng cho chúng ta có cơ hội lựa chọn đi ?“ .Tại thời khắc này
, cô không hề khẩn trương , ngược lại bình tĩnh thần kỳ . “ Bên
ngoài tân khách đều là những người có danh thế, trọng uy tín danh
dự, ba cho dù phát hiện , cũng không có khả năng trước mặt mọi
người mà xé rách chuyện , đợi cho hôn lễ hoàn thành rồi , ván đã
đóng thuyền , ba sẽ phải nể mặt mũi Lăng gia , mà không dám quá
phận ! “.
Ở mặt ngoài nói như vậy , nhưng trong lòng cô thì vô cùng rõ ràng ,
lúc đó giải quyết lửa giận của ba cũng không phải là việc đơn giản
, hơn nữa nhất định sẽ trút xuống đầu cô, nhưng mà cô đã chuẩn bị
tốt tâm lý , mặc kệ phát sinh chuyện gì , cô đều thay em gái gánh
hết trách nhiệm .
-“ Cho nên Tiểu Ngữ , em muốn trao đổi sao ? “ Hàn Thấm đem lựa
chọn giao cho em gái .
Chị em hai mắt đẫm lệ chăm chú nhìn lẫn nhau một hồi lâu , lần
quyết định này , như là quyết định con đường sống , không biết lần
sau gặp lại là phúc hay là họa đây .
Hai chị em ôm nhau một lúc , rồi Hàn Ngữ cùng chị gái lén lút trao
đổi quần áo .
Một lát, cô dâu bị vây quanh mang đến lễ đường, chuẩn bị cử hành
nghi thức .Hàn Mẫn Văn hoàn toàn không phát hiện có cái gì không
thích hợp, đắc ý nắm tay con gái, đem giao cho biểu tình tương
đương không cam lòng nguyện ý – Lăng Dục Vĩ trên tay . Dù sao hắn
cũng chỉ cần con gái gả qua Lăng gia, về phần gả cho cái loại người
gì , hạnh phúc hay bất hạnh , cũng chẳng phải việc hắn cần quan
tâm
m nhạc vang lên cùng với những lời nói nghi thức “ Mong mọi người
chúc phúc cho đôi uyên ương …. Hàn Ngữ tiểu thư , cô có nguyện ý gả
cho Lăng Dục Vĩ tiên sinh không ? “.
Hội trường một mảnh im lặng , mọi người đều đang chờ cô dâu trả lời
, không thể tưởng tượng được cô dâu vẫn đang cúi đầu , bất ngờ lại
rõ ràng nói ra câu không ai ngờ đến : “ Cha xứ, người gọi sai tên
rồi, Tôi gọi là Hàn Thấm, không phải là Hàn Ngữ.“
Lời này vừa nói ra, toàn hội trường ồ lên, nhất là người bên cạnh
cô dâu – Lăng Dục Vĩ , thực hiển nhiên đã bị chấn động toàn thân ,
nguyên bản ban đầu cũng không nguyện ý liếc mắt nghiêm túc xem mặt
cô dâu , giờ đây biểu tình sinh ra nghi hoặc .
Hàn Mẫn Văn nghe được thanh âm của con gái , thiếu chút nữa là ngã
từ trên ghế xuống .
Ngồi ở bên cạnh hắn –Lăng Phú Quý cũng kéo dài mặt , trầm giọng hỏi
: “ Hàn đổng, đây là có chuyện gì ? Phải gả đến Lăng gia chúng ta ,
không phải là tiểu Hàn Ngữ sao ? “.
Hàn Mẫn Văn hận không thể xông lên phía trước đem đổi con gái,
nhưng lúc này tân khách đang trông mong nhìn hắn , suy nghĩ xem
đang xảy ra chuyện gì , mà Lăng gia mọi người cũng sắc mặt khó coi
chờ hắn giải thích.
Hắn chỉ có thể kiên trì thấp giọng trả lời . “ Ách .. này, Lăng
đổng, kì thật này cũng có chút tình huống, cô dâu có thể từ Hàn Ngữ
biến thành Hàn Thấm .Bất quá Hàn Ngữ cùng Hàn Thấm không phải là
giống nhau sao ? Hơn nữa Hàn Thấm so với Hàn Ngữ lại thông minh
hơn, có tài lại xinh đẹp , nhất định đối với xí nghiệp Lăng Uy rất
giúp ích ! “.
Lăng Phú Quý không nói , vẫn là thần sắc không tốt, nhưng hiển
nhiên là cũng đang cân nhắc .
Hàn Mẫn Văn nhìn hắn có chút bị đả động , tiếp tục cổ vũ : “ Lăng
đổng, nói thực ra , nếu bây giờ tuyên bố hủy bỏ hôn lễ , chúng ta
đều sẽ trở thành trò cười ! “
Ánh mắt đảo trên mặt thông gia , Lăng Phú Quý nhăn lại mi , không
hờn giận trước lời nói mang tính uy hiếp này, bất quá phải thừa
nhận hắn nói có đạo lý , vì thế biểu tình thoáng dịu đi .
-“ Được rồi , hôn lễ tiếp tục .Sau đó , ông phải đưa cho tôi một
lời giải thích ! “
Hàn Mẫn Văn dùng ánh mắt hướng lên cha xứ trên bục lễ đường ý bảo ,
trợ lý của hắn cũng tiến lên tai cha xứ nói thầm gì đó , rồi quay
về để hôn lễ tiếp tục tiến hành .
-“ Thật có lỗi , cô dâu tên gọi Hàn Thấm … Hàn Thấm tiểu thư , cô
nguyện ý gả cho Lăng Dục Vĩ tiên sinh chứ ? “.
Rốt cục đã qua cửa ải này , Hàn Thấm không khỏi nhẹ nhàng thở ra ,
nhưng là đối mặt với lời thề, cô vẫn cảm thấy do dự một chút.
- “ Tôi.. nguyện ý “. Một câu , lại cơ hồ dùng hết khí lực toàn
thân , mới có thể nói ra miệng . Cha sứ chuyển sang chú rể , “ ….
Lăng Dục Vĩ tiên sinh, anh nguyện ý lấy Hàn Thấm tiểu thư làm vợ
sao ? “.
Lăng Dục Vĩ lại trầm mặc , hắn dừng lại ở cô dâu, thình lình nhấc
lên lụa trắng che mắt , cùng cô ánh mắt vừa vặn đối diện .
-“ Thật là em ? ! “
Không nghĩ tới vợ tương lai của mình, lại chính là người mà mình
nghĩ là tình duyên vô phận , nay lại cùng cô đối mặt , vẫn là khiếp
sợ không thôi.
Nhưng mà trải qua màn đổi cô dâu vừa rồi, Lăng Dục Vĩ không khỏi từ
nháy mắt vui mừng chuyển sang nghi vấn .
-“ Cô dâu từ Hàn Ngữ đổi thành Hàn Thấm , là chủ đạo của em ? “ Một
loại cảm giác bị lừa gạt nảy sinh , hắn ít nhiều đoán rằng đoạn
tình duyên ngắn ngủi bất ngờ , lưu luyến kia là một hồi âm
mưu.
Hàn Thấm nhìn biểu tình biến hóa của hắn , biết hắn có lẽ đã hiểu
lầm cái gì , nội tâm vui sướng cũng dần lạnh cả người , nhưng là cô
không nghĩ lừa hắn, hơn nữa người chồng tương lai này lại chính là
người đàn ông cô yêu .
-“ Là , là em “ .Cô cơ hồ nín thở, mới có thể thừa nhận hết thảy
này .
----- từ chỗ này cho a Vĩ xưng hô lạnh lùng 1 tí nha, a ý bị tức
giận mà :-< ---
-“ Cô vì sao muốn gạt tôi ? ‘’ Lửa giận dần dần bùng lên, hắn không
tin chuyện này là do cô bày ra, hắn, hắn thực sự là rất yêu cô nha
!
-‘’ Em trước đó cũng không biết anh là ... ‘’
Hàn Thấm muốn giải thích, nhưng cha xứ lúc này lại hỏi : ‘’ .....
Lăng Dục Vĩ tiên sinh, anh có thể trả lời ? ‘’.
Hắn cơ hồ muốn phẩy tay áo bỏ đi .
Nhận thấy người đàn ông bên cạnh đang lâm vào trạng thái giãy dụa
cùng phẫn nộ , phảng phất muốn buông tha cho hết thảy , cô không
khỏi bắt lấy cổ tay hắn , khẩn trương nói : ‘’ Lăng Dục Vĩ , anh
không thể tại thời điểm này dừng lại ! ‘’
Nếu cuối cùng bị chú rể tức giận bỏ chạy lấy người, kế hoạch của cô
sẽ bị thất bại thảm hại , tương lai của cô cùng Tiểu Ngữ , không
biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì .
Lăng Dục Vĩ cảm nhận được bàn tay bé nhỏ bắt lấy cổ tay hắn , chính
là nhẹ nhàng run run , mà toàn hội trường cũng là đang chờ hắn trả
lời, sự phản bội của cô, cùng sự chờ mong , uy hiếp của ba , ý
nguyện của hắn về tình yêu ... những suy nghĩ ấy lập tức đánh sâu
vào óc hắn , làm hắn vừa cảm thấy mâu thuẫn lại đau khổ .
-‘’ Tôi ...’’ Hắn hít sâu một hơi .’’ Tôi nguyện ý’’ .
Hắn không biết chính mình nói cái gì , chỉ cảm thấy toàn hội trường
vang lên tiếng hoan hô, mà thiên hạ cũng như là đã đánh xong một
hồi trận bàn, khí thế cũng biến mất không còn .
Có lẽ cuộc sống hôn nhân của hai người giờ mới bắt đầu , nhưng mà
nội tâm hoài nghi , oán giận đối với cô, YeuTruyen.Wapsite.me giá của Lăng
Dục Vĩ nghĩ , có thể tình yêu của hai người đã chấm dứt.
Edit : Trang Nee
Beta : kunb0s2toma
-----------------------
Chương 4
Một hồi mạc danh kỳ diệu( không thể giải thích) hôn lễ ô long* liền
như vậy kết thúc, chú rể cùng cô dâu không nói với nhau quá một
câu, cho đến khi chấm dứt tiễn khách, trở lại phòng nghỉ thân nhân
, hai người mới có thể ở cùng một chỗ, đem nghi hoặc lẫn nhau cùng
uất giận nói rõ ràng.
Ở hôn lễ lúc mới gặp Hàn Thấm hắn liền kích động, Lăng Dục Vĩ đến
bây giờ đã dần dần lấy lại bình tĩnh, hắn lại chuyển hóa vì theo
thường tình đoán rằng. Cô cùng hắn lần lượt gặp nhau, nay hồi tưởng
lại không khỏi cảm thấy quá trùng hợp, mà cô trước đây lại lấy hình
tượng cá tính mà hắn yêu thích nhất xuất hiện, nếu đây hết thảy
thật sự là của cô thiết kế, như vậy người phụ nữ này tâm cơ không
khỏi thật quá mức đáng sợ.
Nhưng là hắn không hiểu động cơ của cô . Nhớ rõ ba từng đối với hắn
nói qua, Hàn Thấm là một phụ nữ mạnh mẽ, có năng lực lại có dã tâm,
trái lại hắn đối với gia nghiệp cũng không mưu cầu danh lợi, trừ bỏ
ở giới nghệ thuật có chút thành tựu, về phương diện khác hẳn là sẽ
bất thành làm cho một người phụ nữ mạnh mẽ coi là điều kiện quan
trọng.
-“Nghe nói, cô nguyên bản là muốn gả vào Hướng gia ?” Trong lúc yên
tĩnh ngượng ngùng , hắn mở miệng, bắt đầu câu chuyện bằng thông tin
ba từng đề cập.
-“Đúng” Cô bình tĩnh trả lời, chuẩn bị tâm lý thật tốt đối mặt với
vấn đề mà hắn sắp chất vấn.
-“Vậy vì sao cô lại cùng Hàn Ngữ trao đổi, sao cô lại gả vào nhà
chúng tôi?”
Hàn Thấm chần chờ một chút. Nếu nói thực ra lý do, hắn có lẽ sẽ
thẹn quá hóa thành giận, nhưng mà sau khi biết Davy chính là Lăng
Dục Vĩ , cô không nghĩ lại lừa gạt hắn bất cứ điều gì , bởi vì quả
thật là cô chủ đạo sự kiện lần này, nguyên bản cô dâu của hắn mạc
danh kỳ diệu bị thay đổi người, cô giấu diếm thân phận của mình
chưa báo cho hắn biết là cô thiếu hắn trước.
-“Bởi vì, nghe nói Hướng gia trưởng Tử Hướng Kình, là một người đàn
ông có trách nhiệm, Tiểu Ngữ...... Em gái tôi- Hàn Ngữ cá tính đơn
thuần thiên chân, cho nên tôi nghĩ Hướng Kình sẽ chiếu cố nó thật
tốt......”
Cô châm chước dùng từ, nhưng Lăng Dục Vĩ cũng không phải ngu ngốc,
lập tức nghe ra ẩn ý trong lời cô nói , một trận cười lạnh nổi lên
trên mặt hắn .
-“Mà con của Lăng gia là cái phế vật không ra gì , ở trên thương
trường không danh tiếng, cô sợ tôi sẽ ba bữa lại hành hạ em gái bảo
bối của cô sao?” Hắn tự giễu, không thể tưởng được hắn ở trong lòng
cô lại bị đánh giá thấp như vậy.
-“Kia chính là nghe đồn.” Hàn Thấm vội vàng giải thích :“Nhận thức
anh sau này, tôi biết anh chính là đối với buôn bán không có hứng
thú, không có nghĩa là anh không năng lực......”
-“Mà cô thì có năng lực.” Lăng Dục Vĩ càng ngày càng không chịu nổi
suy nghĩ của cô .“Tôi nhớ rõ ba từng nói qua, cô ở xí nghiệp Hàn
thị không có không gian để phát huy , mà tôi đối với gia nghiệp lại
không nóng lòng, cho nên gả đến Lăng gia vừa vặn là để thỏa mãn ý
của cô, có thể thay đổi trời đất? Tôi hy vọng cô sẽ không đem xí
nghiệp Lăng Uy cùng ba tôi đều trở thành đồ ngốc !”
Hắn dường như đối với trò chơi này chán ghét đến cực điểm. Không
thể tưởng được chính người con gái mình đem lòng yêu, đúng là dã
tâm sâu như thế , lợi dụng tình yêu làm quân cờ để đạt được thành
công sự nghiệp ,đem tình cảm của hắn đối với cô trở thành bàn
đạp.
Hàn Thấm cơ hồ không có gì để chống đỡ , cô khó có thể vì chính
mình biện giải, bởi vì lúc trước muốn thoát đi ràng buộc với xí
nghiệp Hàn thị , để cho chính mình không phải vất vả như vậy nữa,
cô cái gì cũng đều nguyện ý đi thử, đi làm, cho nên hắn có nghĩ quá
như vậy, cho dù loại này ý niệm trong đầu chỉ xuất hiện quá một cái
chớp mắt.
Lăng Dục Vĩ chăm chú nhìn vẻ mặt biến hóa của cô, hiểu được chính
mình tựa hồ đã đoán đúng điều trong đầu cô, hắn thấy lạnh cả người
từ chân thẳng lên đến đầu.
-“Cho nên ngày đó lúc cô nói lời từ biệt , đặc biệt hỏi tôi có phải
hay không thật sự thích cô, cũng là muốn xác nhận chính mình có
phải hay không thật sự gả cho đứa ngốc như tôi?”
-“Không phải!” Hàn Thấm cũng tức giận. Của cô một mảnh thiệt tình
đến hắn trong miệng toàn thành tính kế, chẳng lẽ tình yêu của hắn
mới đáng giá, của cô sẽ không giá trị chút nào sao?
Hắn không thể lý giải cô vì sao có thể một bộ dáng như đúng lý hợp
tình như thế. Bất quá, điều quan trọng làm hắn để ý, vẫn
là......
-“Cuối cùng tôi chỉ hỏi cô, trước lúc kết hôn, cô đã đã biết thân
phận của tôi?”
Nhất châm kiến huyết vấn đề (vấn đề quan trọng nhất) , làm Hàn Thấm
á khẩu không trả lời được, cuối cùng cô chỉ có thể nhắm mắt lại,
như là phán chính mình án tử hình nói:”Đúng.”
-“Mà cô sau khi biết thân phận của tôi, vì sao không nói cho tôi
biết ,trong hôn lễ hôm nay cô sẽ là nữ nhân vật chính?” Hắn lạnh
lùng hỏi.
Cô nói không nên lời nguyên nhân, bởi vì sự thật chân tướng là như
vậy chua xót lại đả thương người, cô chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Chẳng lẽ cô có thể nói thực ra, cô sợ hắn sẽ hủy hôn, phá hư kế
hoạch của cô? Hoặc là nói, cô thà rằng hy sinh tình yêu với hắn,
cũng muốn làm cho Tiểu Ngữ hạnh phúc?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
“Lăng Dục Vĩ, anh nói như vậy cũng không công bằng! Lúc trước khi
gặp anh , tôi cũng không biết --”
-“Không cần hơn nữa!” Hắn bỗng dưng đánh gãy lời của cô. Ở trong
lòng hắn, cô đã muốn không còn tín nhiệm.
Hàn Thấm còn muốn giải thích, lúc này phòng nghỉ thân nhân lại đột
nhiên mở ra thực không khách khí , Hàn Mẫn Văn lửa giận tăng vọt
vọt tiến vào, không nói hai lời trước hết đánh con gái một cái
tát.
Cô không hề phòng bị , bị cái tát đánh cho thật mạnh này đánh lên
vách tường, đau tới nỗi không làm gì được.
-“Mày đúng là ....đúng là điên dồ , quả thực tức chết tao !” Lăng
Phú Quý vì tức giận nên chửi mắng, cũng bất chấp con rể ở đây, thầm
nghĩ muốn giáo huấn đứa con gái thiếu chút nữa làm hắn mất hết mặt
mũi này .“Mày biến đi ! Tự chủ trương cùng Hàn Ngữ trao đổi, Mày
hiện tại muốn tao như thế nào giải thích với Hướng gia ?”
Đều đã muốn nghe lời xuất giá, Hàn Thấm cho rằng chính mình không
hề thua thiệt Hàn gia, dù sao cha hận cô cũng là hận sẵn rồi, đau
đến nóng mặt cô chỉ có thể vỗ về xoa nhẹ má , hồng hốc mắt quật
cường trừng hắn.
-“Ba muốn chúng tôi gả, tôi đã muốn gả cho, ba còn có cái gì không
hài lòng ?”
-“Hừ! Mày cho là chính mình thực thông minh sao? Nói cho mày, chọc
Lăng đổng sự cùng Hướng đổng không hài lòng, Hàn thị xí nghiệp nhất
định tài chính đều sẽ lấy không được, mày cũng đừng tưởng ở Lăng
gia sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn!” Hàn Mẫn Văn sắc bén nói.
-“Tài chính?” Lăng Dục Vĩ đột nhiên ra tiếng, hắn hướng chỗ Hàn
Thấm đang đi đến từng bước , nghiêm mặt hỏi:“Cô gả nhập nhà chúng
tôi, trong đó điều kiện tương tự như xí nghiệp Lăng Uy là phải cung
cấp tài chính cho Hàn thị xí nghiệp sao?”
Cô biết chỉ cần trả lời vấn đề này, tình yêu của cô và hắn có lẽ là
dừng lại tại đây, nhưng mà đã đến tình trạng này, cô giấu diếm còn
có ý nghĩa gì , dù sao đến cuối cùng hắn đều sẽ biết .“….. Hàn thị
xí nghiệp bởi vì hiệp ước lần trước lỗ không ít, vấn đề cấp thiết
phải xoay sở......” Cô chỉ có thể bi ai thừa nhận.
-“Mày nói nhiều như vậy làm gì ? dù sao cũng là do mày thiếu năng
lực , ngay cả tiền đều lấy không được!” Càng nói càng tức nên Hàn
Mẫn Văn lại duỗi cánh tay, nghĩ muốn đánh thêm mấy cái , nhưng lần
này lại bị một bàn tay khác mạnh mẽ bắt lấy.
-“Mặc kệ cô ấy lấy cái gì lý do gì gả vào Lăng gia, đều đã muốn là
người của tôi, hy vọng ông không cần gặp mặt cô ấy !” Lăng Dục Vĩ
giận tái mặt không hài lòng mở miệng.
Hắn cũng không hiểu được chính mình , rõ ràng hận cô , thế nhưng
khi nhìn thấy cô bị đánh, tâm lại như có đao đâm vào , hắn xem
thường chính mình sao lại mềm lòng như vậy .
Hàn Thấm khó có thể tin nhìn hắn, cô đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn
sàng chịu trận cha đánh, không thể tưởng được Lăng Dục Vĩ lại vì cô
ngăn cản, còn tuyên bố quyền sở hữu.
Trong lòng một cỗ chua xót lẫn hy vọng chờ đợi đan xen vào nhau,
tình yêu của hai người bọn họ , có hay không còn một chút hy
vọng?
Hàn Mẫn Văn cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ bên trong, lại bị con
rể mới chống đối, nét mặt già nua thoáng chốc lúng túng, chỉ có thể
căm giận bất bình rời đi.
Trong phòng nghỉ lại trở lại yên tĩnh, Lăng Dục Vĩ nhìn dấu tay in
đỏ chót trên khuôn mặt trắng nõn của cô , vươn tay muốn vuốt ve,
nhưng lại khựng lại trước không trung , tay gắt gao nắm thành quyền
thu về .
Hàn Thấm nhịn không được đánh vỡ sự trầm mặc,“Vừa rồi cám ơn
anh.”
Lăng Dục Vĩ không biết chính mình nên nói gì,tình cảm đối với cô đã
quá phức tạp, quá sâu lại rất thống khổ, nếu khi cuộc chơi này bắt
đầu, hắn đã chuẩn bị làm ngơ cuộc hôn nhân này, nhưng khi sau khi
biết cô dâu hoán đổi là cô, liền làm không được.
-“Tôi chỉ là không quen nhìn có người bạo lực, không có ý tứ gì
khác”. Cảm thấy chính mình không thể cùng cô ở chung một chỗ thế
này, hắn cầm lấy tây trang áo khoác, vô tình xoay người đi ra
ngoài.“Về phần cô, đã thành công gả vào Lăng gia, có thể hay không
đạt được những gì cô muốn, cô sử dụng chính thủ đoạn của cô đi, thứ
lỗi tôi không phụng bồi!”
Này chẳng khác gì hắn tỏ vẻ chỉ muốn duy trì cuộc hôn nhân hữu danh
vô thực, Hàn Thấm vội vàng nâng làn váy rất nặng, ý muốn đuổi theo
hắn.“Lăng Dục Vĩ, anh hãy nghe em nói......”
Nhưng mà hết thảy đã quá muộn, cô đuổi theo ra ngoài cửa, Lăng Dục
Vĩ đã muốn đi xa, cô chỉ thấy Lăng Phú Quý rất xa đứng ở trên hành
lang, dùng ánh mắt lạnh lùng , lạnh không khác gì băng xem xét cô
.
Đêm tân hôn, Hàn Thấm nhìn căn phòng mới rộng lớn, thầm than chính
mình có lẽ là từ lồng giam này chuyển qua lồng giam khác mà
thôi.
Lăng gia so với nhà cô xa hoa hơn rất nhiều, cô lại không có nhiều
tâm tình để đánh giá, mắt nhìn một bên hành lý đóng gói mang theo.
Đột nhiên, tầm mắt cô đảo qua liền liếc thấy mảnh giấy, mở nó ra,
là bức họa Davy vẽ tặng cô.
Trên bức chân dung nhìn cô cười sáng lạng, đối lập với hiện tại sầu
bi, thật là mỉa mai. Nghĩ tới sáng nay cô không biết cuộc hôn nhân
này có thể hạnh phúc hay không, cô không khỏi hoài niệm thời gian ở
chung vui vẻ trước khi kết hôn cùng Lăng Dục Vĩ .
Khi nào thì cô còn có thể nở nụ cười như lúc ấy? Hoặc là, cô có thể
hay không cả đời rốt cuộc mất vẻ tươi cười như thế?
Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý sẽ bị Lăng gia lạnh nhạt, nhưng
điều kiện tiên quyết là cô phải đối với người của Lăng gia không có
gì cảm tình gì . Nay cô đã biết Davy chính là Lăng Dục Vĩ, cho dù
bị hắn vô tình hiểu lầm thương tổn, trong lòng vẫn tránh không khỏi
chờ mong.
Cô cả đời đều bị cha, anh trai thao túng trong lòng bàn tay, chẳng
lẽ cô không thể vì chính mình tranh thủ chút gì sao? Hiện tại cô là
chính mình gả cho người đàn ông cô yêu, cho dù quá trình có thể gặp
không ít khó khăn, cô có lẽ nên xuất ra biểu hiện quyết đoán của
mình trên thương trường, vì hạnh phúc của chính mình cố gắng một
lần đi?
Hạ quyết tâm, nội tâm vững vàng đứng lên, cô cẩn thận nhìn quanh
căn phòng tương lai trở thành cuộc sống của cô, một chiếc giường
lớn, nội thất đồ gỗ tinh xảo, một chiếc ghế sô pha, Lăng gia còn
cẩn thận thay cô chuẩn bị bàn trang điểm, xem ra cô ở trong này địa
vị cũng không tới nỗi không ai để ý.
Trong tâm trí đang suy tư bố trí thế nào, cửa phòng đột nhiên bị mở
ra, Lăng Dục Vĩ đi vào trong phòng, Hàn Thấm vội vàng đem chân dung
trên tay bỏ vào ngăn kéo.
-“Anh...... Muốn đi ngủ sao?” Vẫn còn đối với hắn ôm hy vọng, Hàn
Thấm cố gắng tỏ ra thân thiện, bất quá trên mặt khó che giấu vẻ thê
lương của người vợ.
-“Tôi?” Hắn luôn luôn bình tĩnh nhìn cô nhưng lại lộ ra vẻ hoảng
hốt, không khỏi cảm thấy buồn cười.“Cô hình như rất lo lắng?”
“Em...... Bởi vì em không có thói quen cùng người khác ngủ chung
giường......” Thấy hắn thái độ cũng có vẻ tốt hơn nhiều, cô nhẹ
nhàng thở ra, không tốt lắm ý tứ thuyết minh.
Ai ngờ Lăng Dục Vĩ tươi cười châm chọc, tuyệt không lưu tình .“Yên
tâm, tôi sẽ không cùng cô ngủ cùng giường.”
Tươi cười của cô cũng cứng lại.
-“Tôi cũng không thói quen cùng người khác ngủ cùng giường, nhất là
người kia còn mang trong lòng tâm kế nham hiểm.” Nói đến, trong
lòng hắn vẫn thập phần để ý chuyện phát sinh, đối với hiểu lầm về
cô cũng không có tiêu tan.“Cho nên cô không cần lo lắng, buổi tối
không có người cùng với cô giành chăn, hoặc là đem cô đẩy xuống
dưới giường đâu.”
Hàn Thấm hoàn hoàn toàn toàn cười không nổi, cô khẽ thở dài,“Em
biết anh rất hài hước, nhưng thật đáng tiếc là lại dùng vào việc
này.”
Không để ý tới thầm oán của cô trong lời nói , hắn mở ra hành lý
tiến tới tủ quần áo , đem quần áo của chính mình xếp vào.“Ít nhất
hài hước của tôi còn không có bị tâm cơ của cô dập tắt, cũng nên
cám ơn trời đất.”
-“Anh muốn đi đâu?” Cô khó hiểu nhìn động tác của hắn.
-“Căn phòng này tôi ở không nổi nữa.” Hắn thu thập ổn thỏa, ánh mắt
không mang theo cảm tình hướng nhìn cô.“Cô kêu ba uy hiếp tôi phải
ở lại trong nhà, nếu không liền chặt đứt quỹ Văn hóa và giáo dục
Lăng Uy , được, tôi ở lại, nhưng tôi ít nhất có thể lựa chọn không
cùng cô ở một gian phòng được chứ?”
-“Cái gì quỹ hội? Em không hiểu ý tứ của anh?” Cô đoán có lẽ lại
hiểu lầm mới sinh ra khi cô không biết , nhưng mà cô lại chỉ có lựa
chọn nhận về mình trách nhiệm, bởi vì hắn hiện tại sẽ không tin
tưởng lời nói của cô dù chỉ một chữ .
-“Cô không biết?” Hắn nhíu mày hỏi, rồi sau đó không quan tâm nhất
câu môi.“Dù sao tôi cũng không thể chứng thực rốt cuộc cô có biết
hay không, tóm lại tôi không thích người ta uy hiếp tôi.”
Nói xong, hắn cầm theo hành lý, trong khi Hàn Thấm há hốc mồm lại
khó hiểu trạng, liền đi ra cửa phòng, đóng cửa lại trong nháy mắt,
cô không khỏi tức giận trong lòng. Cô đã tự nhận xin lỗi hắn ,
hướng hắn giải thích rồi, dựa vào cái gì muốn cô ủy khuất?
-“Biến đi Lăng Dục Vĩ!” Cô cầm lấy gối đầu, hướng cửa phòng ném đi.
Lăng Dục Vĩ vừa mới vừa rồi rời đi lại quay trở về, mở cửa liền
nghe thanh âm gầm lên mạnh mẽ của cô.
Hắn tiến đến chỗ cái gối, chỉ thấy cô hai tay giơ lên cao rồi xấu
hổ hạ xuống.
-“Như thế nào? Không ngủ với cô, cô sẽ mưu sát chồng sao?”. Hắn
nhặt chiếc gối, đem nó quăng lên giường.“Có vẻ như là ‘khí chất cao
quý’ - điểm này của cô, không có diễn trò ở trước mặt tôi .” Khóe
mắt không khỏi nhìn vào đèn ngủ đủ màu cạnh giường, may mắn thay cô
không ném ra cái này.
-“Em không có ở trước mặt anh diễn trò!”
Cô muốn nói rõ ràng, nhưng hắn lại cầm lấy chìa khóa xoay người ra
khỏi phòng. Hàn Thấm đuổi theo ra ngoài cửa phòng, chỉ thấy được ba
mẹ chồng ngồi ở phòng khách, trơ mắt nhìn con đi vào thư phòng, sầm
một tiếng đem cánh cửa đóng chặt lại, đem cô con dâu mới vào cửa là
cô quăng đi.
-“Ba...... Mẹ.” Cô không biết chính mình nên phản ứng như thế nào ,
dù sao đêm tân hôn bị chồng bỏ rơi, quả thật xấu hổ đến cùng
cực.
Lăng mẹ đối với cô chính là thờ ơ, mà còn lại Lăng Phú Quý nhíu mày
nhìn cửa thư phòng, mặt không chút thay đổi chuyển hướng nhìn cô,
bình thản lại hơi cảnh cáo,“Tuy rằng cô không phải con dâu mà chúng
tôi mong chờ , nhưng dù sao cũng đã về đây, chúng tôi đã giúp cô
giữ nó ở trong nhà, có thể hay không khiến nó quan tâm cô , cần nhờ
chính cô.”
Hàn Thấm thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai ba chồng thật sự
hướng Lăng Dục Vĩ nói qua cái gì đó , mới làm cho hắn hiểu lầm cô
hướng ba chồng cáo trạng, làm cho ông đến uy hiếp hắn.
Bất quá so với hiểu lầm lớn giữa vợ chồng bọn họ , cái này hiểu lầm
nhỏ thật không trọng yếu. Có vẻ sau khi nói xong hai người kia cũng
không để ý đến cô, tiếp tục xem tivi, hơn nữa mới vừa rồi thái độ
cùng lời nói của hai người , tràn ngập nhắc nhở cô,trong nhà này,
cô là tứ cố vô thân.Lăng gia, không ai giúp đỡ cô.
-“Chú Davy , quả táo của cháu vẽ đẹp lắm, chú xem có đẹp
không?”
Cần Cần đem bức vẽ đưa tới trước mặt Lăng Dục Vĩ , lại phát hiện
hắn hai mắt vô thần ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái
gì.
-“Chán ghét! Chú cũng không để ý cháu!” Cô bé giận dỗi, bàn tay nho
nhỏ bắt lấy cánh tay hắn dùng sức lay động.
-“Cháu cũng vẽ tốt lắm! Cháu cũng vẽ tốt lắm!”
Một đám trẻ con đột nhiên nhao nhao lên, tranh nhau muốn Lăng Dục
Vĩ xem bọn chúng vẽ, đem Cần Cần đẩy qua bên cạnh, hại cô nhóc ủy
khuất đến độ muốn khóc.
Tình huống này giống như đại quân tiếp cận làm Lăng Dục Vĩ kinh
động, thế này mới phát hiện là mình còn đang ở lớp học, bình
thường, hắn hay tới khu tiểu học xa xôi này , để dạy vẽ cho lũ trẻ
có năng khiếu hội họa yêu thích nghệ thuật, cũng bởi vậy hắn có rất
nhiều bạn nhỏ kém hơn hắn mười tuổi , ngay cả thầy giáo ở lớp học ,
cũng trở thành bạn thân của hắn.
-“Thật có lỗi, chú ngẩn người, không phát hiện, các cháu vẽ tốt
lắm.” Hắn mỉm cười tiếp nhận giấy vẽ,“Chú mở ra xem nha! Có hay
không ở mặt trái viết tên nha? Nếu không đến lúc đó chú tưởng nhầm
bức vẽ là của Cần Cần, chú đây mặc kệ nha!”
-“Có!” đám nhóc kêu lên, nhất là Cần Cần bị đến tên đang ngồi bên
cạnh cũng kêu lớn , sợ bức vẽ chính mình thật sự bị Vương Tiểu Minh
xử lý.
Giao xong, đám nhóc lập tức giải tán đi chơi đùa, chỉ còn có Cần
Cần ở lại, đi tới bên cạnh Lăng Dục Vĩ .
-“Chú ,cháu vẽ là quả táo!” Vì là người thứ nhất nộp bài, bức vẽ
của cô bé ở ngay đầu tiên, tay nhỏ bé không ngừng khoa tay múa
chân,“Trên quả táo còn có con sâu lông, sâu lông được tô là màu sắc
rực rỡ, mặt trên có cầu vồng sẽ sáng lên, mặt trên cầu vồng có chim
nhỏ bay tới bay lui , sâu lông trên thân có những đốm đốm, còn có
chân sâu lông , nhìn xem như một dãy phòng ở, màu của táo đỏ là màu
xanh nước biển......”
Lăng Dục Vĩ nhìn bức vẽ của cô bé, thập phần đánh giá cao việc táo
bạo sử dụng màu sắc và sự sáng tạo của cô bé. Liền ngay cả người
lớn như hắn, cũng không thể tưởng tượng sáng tạo được như thế,
không khỏi vươn tay sờ sờ đầu của cô bé.
-“Cần Cần vẽ thật tốt!” Hắn tự đáy lòng ca ngợi, cô bé lại giống
như không được khen ngợi , ngược lại nghiêng đầu buồn bực nhìn
thẳng hắn.
-“Chú, chú hôm nay là lạ.” Cô bé nhanh mồm nhanh miệng tâm đắc nói
ra quan sát của mình.“Quả nhiên cùng thầy A Nghĩa nói giống
nhau.”
-“Thầy A Nghĩa nói cái gì?” .Hắn lơ đãng thuận miệng hỏi, một bên
thưởng thức bức vẽ của bé.
-“ Thầy A nghĩa nói, chú vừa mới cưới vợ, đánh mất đi mùa xuân.”
Nói xong, bé nghi hoặc hỏi:“Vì sao cưới vợ lại sẽ bỏ lỡ mùa xuân
?”
Lăng Dục Vĩ nghe rõ những gì Cần Cần nói , thiếu chút nữa lỡ tay xé
rách bức tranh.“ Không nên nghe thầy A Nghĩa giảng loạn! Loại giáo
dục này của anh ta thật là phá hủy cây non quốc gia.”
-“Vì sao chú bỏ lỡ mùa xuân lại là tàn phá cây non quốc gia ?” Cô
bé hiếu kỳ hỏi.
-“Bởi vì......” Thật muốn đâm đầu chết, hắn thừa nhận chính mình
mới vừa rồi trong đầu quanh quẩn, tất cả đều là người phụ nữ Hàn
Thấm kia, hắn chính là phiền lòng tại sao sự tồn tại của cô luôn
quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, cũng không phải theo như lời A Nghĩa
cái gì tư xuân!
Đúng vậy, hắn đã sớm chặt đứt tình yêu đối với cô , thế nào còn có
thể nhớ tới cô?
-“Cần Cần,” hắn chống đỡ không được , đành phải chuyển hướng đề
tài,“Giúp chú tìm thầy A Nghĩa đến đây được không?”
-“Được!” Có thể giúp người mà cô bé thích nhất , cô bé tự nhiên là
không thể từ chối.
Cô bé nhanh chóng chạy đến phòng học phía sau, kéo đến một người
đàn ông béo mập, mặt hiền hòa.
-“Thầy A nghĩa, chú tìm thầy!” Cần Cần lôi kéo hắn ngồi ở bên cạnh
Lăng Dục Vĩ ,“Thầy, vì sao thầy nói chú ở bỏ lỡ mùa xuân ? Bây giờ
là mùa hè nha! Còn có, chú nói thầy tàn phá...... Cái gì cây non,
đó là có ý tứ gì?”
Cái này làm hai cái người lớn đều ngây ngẩn cả người, sau một lúc,
đều là lắc đầu rồi cười khổ. A Nghĩa vội vàng cầm mấy viên kẹo cho
Cần Cần , đem cô bé đuổi tới một bên.
-“Anh lại như vậy ‘Hủy người không biết mỏi mệt’ , tôi thật lo lắng
cho những người chủ tương lai quốc gia chúng ta .” Lăng Dục Vĩ
không khỏi bắt đầu chế nhạo bạn tốt.
-“Ai biết sẽ bị cô bé nghe được? Cậu có thấy mấy đứa nhóc này sau
khi tôi dạy bảo, cùng khỉ con giống nhau sao ?” A Nghĩa cười to sau
tò mò hỏi:“Sau đám cưới! Cậu với vợ của cậu ở chung như thế
nào?”
Bởi vì hắn chính là thầy giáo đơn thuần , cá tính hào sảng trọng
nghĩa khí, lại cơ hồ là ẩn cư ở trong núi cả ngày cùng tiểu bằng
hữu làm bạn, bởi vậy Lăng Dục Vĩ thực yên tâm mà đem chính mình bí
mật nói cho hắn, bao hàm cùng quá khứ với Hàn Thấm .
-“Cô ấy tựa hồ bị ba tôi bắt ép đến công ty đi làm, cho nên hai
người chúng tôi không thường gặp mặt, cũng cơ hồ chưa nói quá một
câu.” Lăng Dục Vĩ làm bộ như không cần nhún vai.
-“Tôi thấy......” A Nghĩa nheo lại mắt,“Là cái tên xấu tính nhà cậu
cố ý không cùng người ta nói chuyện đi?”
-“Tôi không phủ nhận.” Bởi vì đối với cô cảm giác lại vừa yêu vừa
hận, hắn chỉ có thể làm như không thấy.
-“Tôi nói cậu cũng thật là người kỳ quái, nếu còn thích cô ấy, sẽ
cho nhau một lần cơ hội! Vợ chồng là muốn sống cả đời, cậu chẳng lẽ
muốn cùng cô ấy lâm vào bế tắc như vậy ?” Đối với sự ngoan cố của
hắn, A Nghĩa chỉ có thể lắc đầu.
-“Nhưng là tôi không thể tha thứ sự lừa gạt cùng tâm cơ của cô ấy
.” Hơn nữa cô ấy hiện tại chính thức vào Lăng Uy xí nghiệp công
tác, lại ứng với tâm kế cô ấy từng thừa nhận , tự nhiên hắn không
thể chấp nhận.
A Nghĩa trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi:“Cậu cảm thấy cô ấy đẹp
sao?”
-“Không cần hoài nghi xinh đẹp.” Chính là ai biết xinh đẹp bề
ngoài, đúng lại là thứ người đầy gai.
-“Vậy, cá tính cô ấy được không?”
-“Nếu cô ấy trước kia không phải là diễn trò......” Nhìn A Nghĩa
một mực mong hắn thành thực bày tỏ, Lăng Dục Vĩ nhếch miệng, đành
phải theo tình hình thực tế nói:“Như vậy của cá tính quyết đoán
kiên cường của cô ấy, có chủ kiến cũng không bảo thủ, hẳn là xem
như khá tốt.”
-“ừm...... Cùng cậu chơi thân sao?”
-“Sau hôn lễ chúng tôi chưa từng nói một câu, còn lúc trước chúng
tôi không có gì giấu nhau.”
Hỏi xong trọng điểm, A Nghĩa khơi nhướn lông mày, thực không cho là
đúng.“Cho nên cậu đối với cô ấy đánh giá rất cao, người như vậy bỏ
lỡ không phải thực đáng tiếc sao? Các cậu hiện tại bất quá là giữa
nhau còn tồn tại hiểu lầm, hiểu lầm giải tỏa không phải tốt lắm
sao?”
Lăng Dục Vĩ tức giận bĩu môi.“Nhưng là hiện tại tôi căn bản không
nghĩ cùng cô ấy có cái gì tiếp xúc.”
Hắn không dám thừa nhận chính mình sợ lại yêu cô, cũng không nghĩ
muốn thỏa mãn ý của cô, làm cho cô đạp qua đầu hắn ở Lăng gia cùng
Lăng Uy xí nghiệp muốn làm gì thì làm, vạn nhất tiếp sau đó lại
càng nhiều lừa gạt , hắn không hiểu được chính mình còn có thể thừa
nhận được bao nhiêu.
-“Cậu lại muốn tiếp tục trốn tránh!” Chỉ cần liếc mắt một cái, A
Nghĩa chỉ biết hắn suy nghĩ cái gì. Yêu càng sâu lại càng sợ hãi,
bạn tốt đã sớm không thể tự cứu vãn, chính là [trong nhà chưa tỏ,
ngoài ngõ đã tường] thấy không rõ lắm.“Davy, hãy để tôi khuyên cậu
một câu, chuyện nên đối mặt sớm hay muộn cũng phải đối mặt, không
cần chờ đến sự tình không thể vãn hồi, thương tổn đã muốn quá sâu,
đến lúc đó cậu nghĩ hối hận cũng đã muộn.”
Đây là ngày thứ mười ba ở Lăng Uy xí nghiệp công tác .
Hàn Thấm cầm một đống văn kiện đi qua văn phòng, nhân viên thấy cô,
nhiều lắm chính là gật đầu khách sáo, có nịnh nọt chút thì kêu cô
một tiếng phó tổng, đại đa số là sau khi cô đi , bắt đầu cúi đầu
khe khẽ nói nhỏ, chỉ trỏ.
Cô hiểu được bọn họ đang nói cái gì. Mới vào cửa được vài ngày,
Lăng Phú Quý nghe xong những việc cô từng trải qua, liền cho cô vị
trí phó tổng giám đốc Lăng Uy xí nghiệp ,lại là đại tiểu thư Hàn
thị xí nghiệp đối địch của công ty , bởi vậy, mười người thì có đến
tám nhân viên đều cho rằng cô rắp tâm bất lương, khẳng định là tới
đánh cắp cơ mật hay là là tới làm nội gián.
Ở trong phòng phó tổng ngồi vào chỗ của mình, cô đã muốn chính mình
đừng đi để ý những người đó, nhưng trước khi mà vào công ty, Lăng
Phú Quý đối với cô một phen lời nói thấm thía , trong lời nói như
là cảnh cáo , xoay vòng trong tâm trí cô --
-“Nói thực ra, Hàn thị xí nghiệp muốn nguồn lực , tôi nguyên tưởng
rằng gả vào sẽ là Hàn Ngữ, cô bé đơn thuần dễ khống chế, khả năng
hiệp trợ tôi đạt tới mục đích, nhưng khi tôi biết con dâu tương lai
bị thay đổi người mà không có ngăn trở, là vì tôi biết cô có tài.
Hàn thị xí nghiệp thiếu cô, sẽ nhanh suy yếu, nếu tôi có thể trọng
dụng cô, như vậy Lăng Uy xí nghiệp sẽ có nhiều thêm một cái người
lãnh đạo mới, có thể thay thế được Dục Vĩ đối với buôn bán không có
hứng thú . Hàn Thấm, cô nguyện ý vào công ty giúp tôi chứ?”
Ngay lúc đó cô thực hiểu được, này cũng không phải phải công ty
giao cho cô kế thừa, mà là muốn cô hỗ trợ trông coi gia nghiệp,
thẳng đến đời thứ ba tiếp quản. Nhưng mà căn cứ vào tình yêu đối
với Lăng Dục Vĩ cùng đối với chính mình tự tin năng lực , càng căn
cứ vào khi Hàn thị xí nghiệp bị áp chế không cam lòng, dứt khoát
kiên quyết đáp ứng Lăng Phú Quý.
Tuy rằng bất đắc dĩ, cô cũng không chịu thua, kiên trì dùng chính
mình năng lực cùng trí tuệ vượt qua hết thảy việc này, chứng minh
cô một mình cũng có thể chống đỡ được rất tốt Lăng Uy xí nghiệp,
cho nên quá trình chỉ có thể nói gian khổ vô cùng.
Cho dù lời nói của Lăng Phú Quý vẫn giống như tòa núi cao , nặng nề
đặt ở trong lòng cô, nhưng đồng dạng cũng là một loại trợ lực, làm
cho cô có thể có hiệu suất tập trung chú ý công sự, đối mặt với lực
cản.
Bình tĩnh xem qua tất cả tư liệu có liên quan tới Lăng Uy , Hàn
Thấm càng xem trong lòng càng sợ hãi.
-“Nguyên lai...... Lăng Dục Vĩ làm được việc này, được tổ chức đấu
giá , triển lãm cùng bán hàng từ thiện, làm mục đích từ thiện
lớn...... Thật không nghĩ đến tác phẩm hắn có thể bán ra với mức
giá cao như vậy!” Cô xem lại định giá bán đấu giá, lại đối chiếu
với hạng mục chi tiêu, rõ ràng phát hiện có chỗ kỳ quái.“Vì sao các
khoản thu chi của quỹ lại không hợp nhau? Cái kia không phù hợp đi
nơi nào?”
Cô nhanh chóng ấn máy tính, quả nhiên thiếu hụt rất nhiều, này đại
biểu cho tiền đến trên tay Lăng Dục Vĩ cuối cùng , chỉ còn một nửa
số tiền bán đấu giá.
Trái lo phải nghĩ, cô hơi do dự cầm lấy điện thoại, gọi cho người
chồng kết hôn đã quá ba mươi vài ngày nhưng lại nói nói không vượt
quá mười câu kia.
Điện thoại chuyển được, nghe thanh âm đáp ứng của hắn, cô đột nhiên
nói không nên lời. Bình thường gặp mặt, hai người cũng chỉ có lời
nói lạnh nhạt, chưa từng nói chuyện qua điện thoại, âm điệu của hắn
mới có thể nhu hòa như thế, làm cho cô yên lặng nghĩ đến hai người
vẫn là cảm tình thật sâu, thật không muốn phá vỡ không khí thế
này.
-“Em là Hàn Thấm.” Cô báo tên mình , vẫn là phải đối mặt với thực
tế.
Quả nhiên,thanh âm điện thoại lập tức trở nên lạnh như băng, giọng
nói mang theo một ít không kiên nhẫn.
-“Có chuyện gì? Không có việc gì không cần gọi điện thoại cho
tôi.”
-“Em không có nhàn rỗi như vậy .” Tên kia quả thực lợi hại, câu nói
đầu tiên đã làm cho cô tức giận, nhưng cô gọi điện vốn không phải
để cãi nhau với hắn, cho nên âm điệu vẫn bình tĩnh.“Em chỉ là có
chuyện muốn hỏi anh.”
-“Chúng ta có chuyện gì sao?” Hắn như trước vẫn duy trì hờ hững đáp
lời.
Nếu không phải bận tâm quyền lợi của hắn, cô còn chẳng muốn gọi cho
hắn cuộc điện thoại này! Đùa giỡn cái gì tàn nhẫn! Hàn Thấm ở trong
lòng thầm mắng, nhưng nghi vấn vẫn cứ phải hỏi, cô đành phải tự
động xem nhẹ sự không thân thiện của hắn.
-“Em muốn hỏi anh, Quỹ Văn hóa Lăng Uy , số tiền chi ra được trực
tiếp đưa vào tài khoản sao?”
Lăng Dục Vĩ trầm mặc một chút, thanh âm đột nhiên trở nên phòng
bị.“Cô hỏi cái này làm gì?”
-“Anh yên tâm, em đối với tiền của anh không có hứng thú.” Nếu
không phải nói qua điện thoại, cô tin tưởng chỉ cần nghe hai câu cô
sẽ thưởng cho hắn nắm đấm.“Em chỉ muốn biết, cơ chế chi tiêu và thu
nhập của quỹ hoạt động thế nào? Còn có, anh có biết hay không tổng
ngân sách quỹ hội một năm ?”
Này liên tiếp các vấn đề trực tiếp lại sắc bén làm cho Lăng Dục Vĩ
cảnh giác cao nhất, hắn có chút thô lỗ nói:“Cô quản nhiều như vậy
muốn làm cái gì? Hiện tại cô là nghĩ muốn khống chế nguồn kinh tế
của tôi , hay là muốn dùng tiền tài áp bức tôi nghe lời cô? Tôi nói
cho cô biết, ba cho cô vào công ty, không phải muốn cho cô làm
loạn......”
Hàn Thấm nghe xong nổi trận lôi đình. Cái này toàn bộ ai làm, hắn
cự nhiên không chút nào chứng thực liền toàn bộ đổ lên trên người
cô! Chẳng lẽ hắn không biết, chính là bởi vì hắn không nghĩ tiếp
quản công ty, Lăng Phú Quý mới có thể lấy công việc đổ hết lên đầu
cô; Mà cô nguyện ý nhận hết tất thảy đau khổ này, là vì cô muốn cho
hắn tự do đi làm chuyện hắn muốn, bởi vì cô không muốn làm cho hắn
ở nghệ thuật sáng tác phải chịu những việc này quấy nhiễu, bởi vì
cô...... Thương hắn!
-“Lăng Dục Vĩ tiên sinh, yêu cầu anh câm miệng lại, em cự tuyệt
nhận những điều vu khống.” Cô cũng có tính khí của cô , cũng không
phải là chỉ biết làm một cô con dâu ủy khuất.“Tôi hỏi chút vấn đề
này , là vì lợi ích nhân quyền , muốn hay trả lời hay không là tùy
anh.”
Lăng Dục Vĩ im lặng , một lúc sau , hắn giống như vừa trải qua đấu
tranh nói :“Trong trường hợp này, tôi từ chối trả lời vấn đề của
cô.”
Cự tuyệt này không thể nghi ngờ là đối với nội tâm Hàn Thấm thật
mạnh đả kích. Hắn vẫn là không tín nhiệm cô . Một tháng ,cuộc sống
hôn nhân càng ngày càng lãnh đạm , cùng với địch ý ngày càng cao ,
đều làm cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đều nhanh không biết chính
mình đến tột cùng là vì ai mà phải chịu vất vả như vậy.
-“Dục Vĩ...... Chẳng lẽ chúng ta không thể chung sống hòa bình
sao?” Cô có chút mệt mỏi hỏi.
Sự mệt mỏi của cô thông qua thanh âm rơi vào tai Lăng Dục Vĩ , hắn
bị tác động cũng không nhỏ hơn so với cô , nhưng mà nếu thử mở lòng
một lần nữa, hắn còn cần một đoạn thời gian, huống chi cô hôm nay
hỏi vấn đề, lại là mẫn cảm như vậy.
Suy nghĩ, hắn quyết định không tiết lộ một tia cảm xúc, thậm chí
còn muốn tăng cường che giấu tình cảm cùng mong muốn mãnh liệt bên
trong của mình .“Hàn Thấm, hiện tại mặc kệ cô hỏi cái gì, tôi đều
sẽ hoài nghi động cơ của cô , cho nên, chúng ta về sau tốt nất vẫn
là không nên can thiệp chuyện của nhau.”
Nguyên lai hắn thật sự đề phòng cô đến tận bây giờ......
Hàn Thấm dường như bị hắn bức tới khóc, nhưng một cỗ bất bình oán
khí kiên trì cũng không chịu thua kém, làm cho cô vẫn có thể bình
tĩnh tiếp nhận thách thức của hắn.“Tốt lắm, anh đã cự tuyệt giao
tình, em không miễn cưỡng anh, bất quá ngày sau nếu là đã xảy ra
vấn đề gì, anh tốt nhất đừng lại đem trách nhiệm giao cho
em.”
Edit : Trang Nee
Beta : kunb0s2toma
-----------------------------------
Chương 5
Lăng gia bữa tối, lúc trước tại bàn ăn luôn chỉ có hai ông bà Lăng
gia, sau khi Hàn Thấm gả vào, vẫn là chỉ có hai ông bà Lăng gia
cùng nhau dùng cơm.
Cá tính bảo thủ truyền thống của Lăng mẹ tự nhiên không thể chịu
đựng được loại tình hình này , bà nghĩ muốn cưới con dâu để Lăng
Dục Vĩ sẽ định tâm , không nghĩ tới con trai như cũ vẫn không về
nhà , con dâu có đôi khi thậm chí còn về trễ hơn so với con
trai,điều này thật sự làm cho bà khó có thể chịu đựng được.
Buổi tối mười giờ, Hàn Thấm mang theo cặp tài liệu bước vào cửa,
lại phát hiện mẹ và ba chồng luôn luôn đi ngủ sớm đang cùng nhau
ngồi ở phòng khách, mà tivi không có bật, hai người lại trơ mắt
nhìn cô, phòng khách im lặng kỳ cục, cảm nhận có mưa gió sắp
đến.
-“Ba, mẹ, con đã về.”
Cô hướng bọn họ cười cười, muốn bước trở về phòng. Lúc này, thanh
âm Lăng mẹ lại ở bên tai cô thản nhiên thổi qua.
-“Như thế nào mỗi ngày đều trễ như vậy a?”
Này cũng không phải quan tâm, mà là chất vấn, Hàn Thấm cho dù công
tác thật sự mệt mỏi, vẫn cố gắng tươi cười ứng phó,“Bởi vì công
việc có chút bận rộn, cho nên về trễ một chút, thật có lỗi quấy rầy
đến ba mẹ.”
Mỗi ngày cô quen thuộc xử lý nghiệp vụ Lăng Uy xí nghiệp , chống
lại những đàm tiếu ở văn phòng , hơn nữa âm thầm điều tra chuyện
trả tiền vụ không rõ của quỹ, việc nhiều đến sứt đầu mẻ trán, không
thể tưởng được ngay cả về nhà cũng không được nghỉ ngơi.