Đầu đông những ngày có nắng, có gió, trên chiếc xe màu xanh dương
quen thuộc, khoảng không im lặng vẫn khéo dài.
- Hân Hân, điện thoại kìa! – Thiên Bảo nhắc khẽ.
- Umk! – Hân Hân gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, vớ lấy chiếc điện
thoại.
- Anh Jun? Có chuyện gì vậy ạ? – Hân Hân nhỏ nhẹ.
- <Em gái yêu quý! Em là người tốt bụng nhất trần đời!> - Jun
lên giọng. Chịu hết nổi với anh chàng này, ai cũng “em gái
yêu”.
- Stop! Anh muốn nhờ vả gì hả? Ko cần phải tâng bốc vậy đâu, em vốn
tốt bụng rồi nên anh có nói cũng ko thay đổi được gì đâu ạ! – Hân
Hân cười vang, ko để ý một ánh mắt nhìn cô khó chịu.
- <Hờ! Em gái thông minh! Lam Bình gọi mấy ngày nay ko được.
Em... giúp anh một việc nhỏ, làm xong cho kẹo> - Jun dụ.
- Em lớn rồi anh ạ! Hì!
- <Là thế này, cho anh...... &!^#** > - Jun ngập
ngừng.
- &*^$%&. OK?
- <Yes! Yêu em gái quá! Em đúng là vị cứu tinh của đời anh.>
- Jun vui sướng.
- Thôi được rồi! Em cũng yêu anh mà! – Hân Hân trêu nhưng trò đùa
hơi quá trớn rồi thì phải. Bằng chứng là khuôn mặt ai đó đã đỏ bừng
bừng bên cạnh cô.
Càng ngày Hân Hân càng ko hiểu ông anh Jun này. Chằng biết trong
lòng nghĩ gì nữa nhưng mà thôi, giúp thì giúp cho trót. Nó khẽ cười
rồi cất điện thoại vào túi.
Bỗng chiếc xe phanh gấp bên lề đường làm nó ngã người về phía
trước.
Quay sang Thiên Bảo, khuôn mặt cậu hơi chuyển sắc, ko biết có
chuyện gì đây?
Đến trước cổng trường, nó vừa đặt chân xuống xe thì nghe thấy giọng
nói có vẻ đầy đe dọa của Thiên Bảo vang lên bên tai.
- Ra về, bạn lên sân thượng gặp tôi!
Nó chưa kịp hỏi gì thì chiếc xe đã khuất bóng ở nhà xe
trường.
Khẽ lắc đầu, nó bước nhanh về lớp.
Ra về, sân trường vắng lặng, thưa thớt người và có lẽ sân thượng
còn vắng hơn.
Những bước chân nặng nề cứ đeo bám nó trên lối lên cầu thang để đến
sân thượng. Phía sau cánh cửa kia chính là Thiên Bảo, là người mà
nó yêu nhưng mà cái cảm giác lúc này thật lạ, chưa bao giờ nó cảm
thấy áp lực như thế này trước khi gặp cậu.
Nó đẩy cửa bước ra ngoài, đằng hắng khẽ ra dấu sự có mặt của mình
nhưng dường như Thiên Bảo vẫn ko để ý đến.
Cậu đứng đó, cách nó mười bước chân thôi nhưng sao mà xa thế.
- Cậu gọi mình? – Nó lấy hơi rồi hỏi khẽ.
Ko có tiếng trả lời, Thiên Bảo cứ ý như một pho tượng đứng. Cà vát
ca rô đen trắng tung bay trong gió chiều. Nắng chiều nhuộm màu tóc
cậu và nhuộm luôn cả tâm hồn cậu.
Một tiếng thở dài não nề mà dù Thiên Bảo có cố nén nó vẫn nhận
ra.
- Hân Hân này! Tôi nghĩ đến lúc kết thúc trò chơi phục hồi trí nhớ
này rồi. – Cậu nói chậm rãi, chậm hết mức có thể để tai nó có thể
nghe và tim nó có thể đau theo những lời đó.
-.....
Thiên Bảo quay lại phía nó. Ánh mắt cương quyết của cậu xoáy vào
tia nhìn của nó. Đôi mắt đó.... sao lại nhẫn tâm nhìn nó như
vậy.
- Vì... dù ở quá khứ hay hiện tại, hình như tôi đã yêu bạn mất
rồi!
Ánh nắng chiều ngọt lịm quyện vào mùi hương thoang thoảng. Ko hẳn
là một câu tỏ tình nhưng nó là một bắt đầu, bắt đầu của một kết
thúc.
Đôi mắt nó và cậu, chạm nhau ở một điểm nào đó, bất định trên không
trung. Trái tim nó và cậu, kể từ giờ phút ấy lại bắt đầu chung nhịp
đập hay có phải chẳng trước giờ đã vậy, chỉ là có ai đó cố gắng phủ
định điều ấy mà thôi!
Chap 63
Jun ngồi bên cửa sổ trong phòng hội BF, bất giác cậu cười vang. Vừa
xin Hân Hân số điện thoại của ai đó nhưng lại chẳng hiểu mình xin
làm gì.
Đã xin chắc phải gọi thử máy một lần. Nghĩ là làm, Jun bấm bấm điện
thoại.
Tiếng tút dài kéo dài như hơi thở của cậu. Đợi chờ, cái cảm giác
đợi chờ từng phút một sao mà đau tim đến vậy?
- <Alo!> - Giọng con nhóc lạnh lùng vang lên.
- Ch...chào! – Câu duy nhất Jun có thể nói mà nói cũng ko liền mạch
nữa.
- <Ai đó?> - Con nhóc hỏi, giọng đượm chút buồn.
- Là tôi. Tảng băng di động. – Jun trêu.
- <Cúp máy đây!> - Vừa định dập máy thì cái giọng đầy chất
mỉa mai của Jun lại vang lên.
- Lạ thật! Sao ko phải là Băng Tượng mà cứ phải là Băng Di
nhỉ?
- <Ý bạn là gì?>
- Ko gì cả, tôi đang tưởng tượng xem tình yêu sau này của một con
nhóc lạnh lùng hơn cả băng như bạn sẽ thế nào. – Jun cười
tươi.
- <Tình yêu ư? Điên khùng!> - Con nhóc cười nửa miệng rồi dập
máy và đôi cái điện thoại sang một bên.
Nhưng có lẽ đó là một hành động tượng trưng cho thần định mệnh. Con
nhóc có biết rằng nó vẫn chưa kịp dập máy, chỉ là một cái bấm hụt
thôi. Con nhóc có biết rằng có một chàng trai ở đầu dây bên kia vẫn
còn cầm khư khư cái điện thoại trong tay để nghe thầm tiếng khóc
của một cô gái. Con nhóc có biết rằng những điều nó nói với con gấu
bông trắng to đùng đã bị người thứ ba biết được. Đó chính là chàng
trai đang cầm điện thoại trên tay.
- Băng Di! Xuống nhà ăn cơm nào con. – Hình như là mẹ con nhóc. Bà
gõ nhẹ cửa.
- Con ko đói. Ba và mẹ ăn trước đi ạ. – Con nhóc nói vọng ra.
Và rồi ko thấy tiếng người phụ nữa đáp trả. Và rồi không gian chìm
vào im lặng. Và rồi bắt đầu xuất hiện những tiếng nấc cố nén trong
cổ họng. Và rồi tiếng khóc lớn dần, lớn dần.
Đầu dây bên kia, Jun cảm thấy tim mình nhói theo tiếng khóc của ai
đó. Jun ko hiểu gì về con nhóc cả. Ngoài cái tên, tuổi, giới tính,
lớp và điện thoại thì Jun chẳng biết gì về con nhóc cả. Jun đứng
như phỗng cầm điện thoại trong tay, dường như cậu muốn bóp nát luôn
cả điện thoại như Trần Quốc Toản bóp nát quả cam.
Con nhóc gạt nhẹ dòng nước mắt, quay sang ôm con gấu bông vào lòng,
nhủ thầm:
- Mày có biết ko? Tao là một đứa trẻ đáng bị nguyền rủa. Lẽ ra tau
ko nên xuất hiện trên cõi đời này...
- Băng Di, ba vào được ko? – Giọng nam trầm vang lên ngoài căn
phòng.
- Vâng! – Con nhóc xóa vết tích của những giọt nước long
lanh.
Ba con nhóc bước đến ngồi cạnh nó, trên môi ông, nụ cười hiền hậu
vẫn luôn thường trực.
- Con khóc à? – Người đàn ông mang giọng nói ấm áp của cái tuổi
trung niên nhìn cô con gái yêu quý.
- Ko ạ, có chuyện gì ko ba? – Con nhóc đánh trống lãng.
- Ko có chuyện gì thì ko được nói chuyện với con gái yêu à?
- Con ko có ý đó. Chỉ là hơi lạ. – Con nhóc quay mặt đi hướng
khác.
- Sao rồi? Con gái tuổi mộng mơ đã tìm được hoàng tử chưa hả công
chúa bé bỏng? – Ba nó lên tiếng đùa.
Con nhóc nhếch mép cười buồn. Ngày gì thế ko biết, sao ai cũng hỏi
nó về những chuyện thế này?
- Con lớn rồi vả lại công chúa của ba chưa bao giờ tin vào tình yêu
cả.
Người đàn ông nhìn con khó hiểu:
- Ko tin vào tình yêu là sao? Con à... tình yêu là một thế giới màu
hồng đối với những người đang yêu. Nó tuy mơ hồ nhưng lại rất hiện
hữu. Nó là gia vị cho cuộc sống thêm “ngon” hơn. – Ba con nhóc lên
bài giáo huấn nhưng ông càng nói càng khiến con nhóc “ghê tởm” cái
thế giới màu hồng đó.
- Vậy... ba cũng từng ở trong thế giới màu hồng đó với một người
con gái? – Con nhóc chăm chú đợi câu trả lời.
- Phải. – Ba nó gật đầu.
- Và người đó.... ko phải là mẹ con? – Đây mới thực sự là điều mà
con nhóc muốn hỏi. Nó đã băn khoăn lâu lắm rồi.
- Con... – Một thoáng bàng hoàng. Những gì con gái ông vừa nói lmà
ông sửng sốt. Tại sao con nhóc lại biết điều đó trong khi....
- Ba ko cần phải ngạc nhiên vậy đâu. Từ khi còn là con bé 6 tuổi,
con đã biết rồi. Ba mẹ đến với nhau ko phải vì tình yêu mà là vì
trách nhiệm. Trước khi cưới, mẹ đã mang thai con hai tháng. Chỉ vì
con mà ba mẹ đã phải chôn vùi tình yêu cá nhân của mình để sống
quãng đời con lại trong sự u ám và nặng nề của trách nhiệm đang đè
trên vai. – Con nhóc kể và mơ màng nhìn ra bầu trời ngoài kia. Ước
muốn lúc đó chỉ là được bay lên và thoát khỏi trần thế này.
- Ko phải như vậy đâu con à... – Người đàn ông ra sức thanh
minh.
- Mặc dù hai người đã cố tạo nên một gia đình hoàn hảo, cố xây một
bức tường thành kiên cố để bao bọc con, trách cho con khỏi những
tổn thương nhỏ nhất nhưng... con biết hết, con biết sự ra đời của
con là một sợi dây ràng buộc hai con người. Đáng ra con ko nen xuất
hiện, như vậy sẽ tốt cho cả ba mẹ và con phải ko ba? – Con nhóc
hỏi, câu hỏi ko cần câu trả lời.
- Ba... – Giọng người đàn ông nghèn nghẹn.
- Con biết hết! Biết tấ. Ba mẹ chỉ ra vẻ trước mặt con để cho con
ảo tưởng rằng mình có một gia đình hạnh phúc nhưng... đáng tiếc
thay, ko biết bao đêm con thấy ba mẹ cãi nhau, ko biết bao nhiêu
đêm con nhìn thấy ba ôm gối ra phòng sách để ngủ. Rồi... rồi con
còn thấy ba đi cùng một cô gái khác ko phải là mẹ. – Con nhóc khóc,
lần đầu tiên từ khi biết được sự thật phũ phàng đó, nó khóc trước
mặt ba.
- Nhưng ba mẹ thật lòng thương con. – Ba con nhóc cố biện
minh.
- Phải, ba mẹ thương con nhưng con... con là kẻ đáng nguyền rủa. Vì
con mà ba mẹ ko thể tìm được tình yêu thật sự của đời mình. Có đáng
ko? Tại sao ba mẹ lại cứ phải sinh con ra, tại sao khi sinh ra rồi
ko gửi vào trại trẻ mồ côi mà nuôi con làm gì? Ba mẹ ko thấy bất
công sao? – Con nhóc vỗ ngực, hít một hơi thật sâu rồi hạ giọng. –
Con ko cần cái thứ hạnh phcú ảo đó. B bảo tình yêu là tốt sao? Ba
bảo tình yêu là màu hồng nhưng con lại chẳng thấy thế. Tình yêu chi
là một khối khí màu hồng bị cầm giữa giữa một thế giới màu đen u
ám.
- Băng Di, ba xin lỗi con nhưng con phải biết là ba mẹ phải sinh
con ra, ba mẹ phải nuôi con vì con chính là tình yêu của ba mẹ. –
ba con nhóc nhìn con gái đầy đau khổ.
- Ba... nhưng ba phải sống vì tình yêu của mình. – Con nhóc nhíu
mày.
- Phải, sống vì tình yêu của mình và con là tình yêu của ba nên ba
sẽ sống vì con. – Người đàn ông mỉm cười chua chát.
Ko còn bất cứ tiếng động nào nữa. Con nhóc nhìn người cha của mình.
Những nếp nhăn lộ rõ trên khóe mắt. Con nhóc thầm trách chính bản
thân mình, tại sao nó lại làm đau một người cha mẫu mực như vậy
bằng những lời nói ko ra gì?
- Tất nhiên, con yêu ba.... – Con nhóc cười, chất buồn nhuộm đen cả
nụ cười u tối.
- Con gái... – Ba con nhóc dang rộng tay, chuẩn bị làm cái hành
động mà một người cha vẫn luôn làm để cho con họ hiểu rõ, họ yêu nó
đến nhường nào.
- Nhưng vì yêu ba nên con ko muốn ba bị bất cứ điều gì ràng buộc,
nhất là khi sợi dây ràng buộc ba, ko cho ba thoát ra khỏi tù ngục
lại là con, tình yêu của ba. – Nói rồi, con nhóc bỏ ra ngoài.
Người đàn ông bất lực cúi đầu, khẽ buông một tiếng thở dài não
nề:
- Ba xin lỗi con, ba ko xứng....
Câu nõi bỏ lững nữa chừng vì tiếng chuông điện thoại thúc giục bên
tai.
- Alo. – Người đàn ông nhấc máy, giọng nói tuy có buồn nhưng cũng
ko ít phần vui sướng.
Đầu dây bên này, Jun đã nghe được những lời nói của người đàn ông
mà con nhóc gọi là ba ấy. Cậu nhếch mép cười.
- Thì ra, đây mới chính là tình yêu mà ông ta nói.
Chap 64
Trời về chiều đêm se lạnh, những cơn gió được thể cứ cuốn tung
những chiếc lá bay lên không trung để rồi đáp xuống một cách nhẹ
nhàng trên hè phố.
Gió làm chiếc áo choàng xanh phớt nhẹ bay bay. Gió khiến cho dáng
hình nhỏ nhắn của cô gái đứng bên hồ như nghiêng ngả và cuốn theo
chiều gió. Gió làm cô gái vốn đã nhỏ lại càng nhỏ hơn giữa không
gian bao la nhưng cô độc này.
- Người ta sẽ nghĩ bạn điên nếu cứ đứng yên như tượng và... có vẻ
là muốn nhảy xuống hồ tự tử đấy. – Jun bước đến bên cạnh con nhóc,
hướng mắt về phía dòng nước yên bình kia.
- Tự tử sao? Nếu có thể. – Con nhóc cười chua chát.
- Tại sao cứ phải giấu mình vào vỏ ốc như vậy? – Jun nheo mắt nhìn
con nhóc.
- Ý bạn là gì? Tôi ko hiểu!
- Tôi biết bạn hiểu. – Lời khẳng định của Jun làm con nhóc thẩn
thờ, khẽ quay mặt đi hướng khác.
- Phải nhưng vì tôi thích thế. Những người như bạn ko bao giờ hiểu
được những người như tôi. – Con nhóc cười mỉa mai.
- Những người như tôi thì sao? Những người như bạn thì sao?
- Đừng cố làm ra vẻ mình hiểu người khác. Điều đó thật tầm thường.
– Con nhóc quay lưng bước đi trước sự ngỡ ngàng của Jun.
- Cũng đừng khẳng định người khác ko hiểu mình trong khi mình ko
hiểu gì về họ. – Jun gọi với theo, mặc con nhóc có nghe thấy những
gì cậu vừa nói hay ko.
Gió lại nổi lên, gió mát dịu chứ ko lạnh căm. Con nhóc buông tiếng
thở dài não nề. Ko biết từ bao giờ, cuộc sống này lại nhiều ưu
phiền đến vậy. Ko biết từ bao giờ, cái vỏ ốc con nhóc tự tạo nên
cho mình lại cứng rắn đến vậy, cứng đến nỗi dù có cố thế nào cũng
ko thể thoát khỏi nó để trở về là con người thật của mình.
Một tiếng sét chói tai vạch nên một đường sáng trắng trong đầu óc
non nớt của cô gái 17 tuổi. Đầu óc mông lung, hai tai con nhóc như
ù đi, trước mắt cô là cái cảnh gì thế này. Người đàn ông kia đang
khoác vai một người phụ nữ bước đi một cách hiên ngang trên đường
phố đông người. Đông người thì sao chứ? Cũng chẳng thể lấn át đi
cái hình ảnh đáng ghê sợ kia.
“Tình yêu... uk... thì ra đây mới chính là tình yêu!!! Mình vẫn là
kẻ đáng bị nguyền rủa và là đứa trẻ đáng ra ko nên sống” – Con nhóc
thầm nghĩ rồi ko biết từ lúc nào, những giọt nước lăn tăn đã làm
ướt cả khuôn mặt buồn.
- Người đó là ba bạn sao? – Jun bước đi sau con nhóc từ nãy giờ mới
lên tiếng. Nhìn dáng vẻ sững sờ và những gì đã nghe được, cậu phần
nào hiểu được vấn đề.
Con nhóc ko nhìn Jun, lấy lại bình tĩnh và... cười. Nụ cười thật
hiếm thấy bởi lúc đó, đứa con nào có thể cười đây?
- Nhưng... người đi bên cạnh ông ta....
- Ko phải là mẹ bạn. – Jun cắt ngang.
- Sao bạn biết? Bạn còn biết những gì về cuộc sống của tôi đây? –
Con nhóc tức giận.
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Nhìn bạn khóc thấy ko quen
xíu nào. – Jun nhún vai.
- Bạn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Tôi đã nói với bạn đừng vội khẳng định người khác ko hiểu gì về
mình trong khi mình chưa hiểu gì về họ rồi mà. – Jun lặp lại.
- Băng Di. – Người đàn ông kia chạm mặt con nhóc và Jun một cách
tình cờ.
- Con gái anh à? – Người phụ nữ bên cạnh ông ta níu níu cánh tay
người kia.
- À...uk.
- Bạn có dám đối diện với nó ko? Bạn là kẻ mạnh cơ mà, ko lẽ vì một
nguyên nhân nào đó lại trở nên yếu đuối và sợ sệt đến vậy sao? –
Jun thì thầm vào tai con nhóc.
- Ba/ Con – hai cha con cùng nhau lên tiếng để rồi cùng nhau im
lặng.
- Bạn trai con à/Bạn gái ba à? – Một lần nữ lại chạm nhau trong lời
ăn tiếng nói.
- Cháu chào bác. Cháu là Jun, bạn khác lớp của con gái bác. – Jun
nhanh nhẩu làm tăng thêm phần “sinh động” cho cuộc nói chuyện đầy
căng thẳng này.
- Chào cháu, cô là...
- Là tình yêu của ba cháu. Cô ko cần nói nữa đâu ạ. – Con nhóc cắt
ngang lời người lớn.
- Di, sao lại ăn nói với cô ấy như vậy? – Ba con nhóc cảm thấy hơi
tức giận.
- Vì cô ấy là người ba yêu sao? Tại sao ba lại nói dối con? Thà
rằng ba mẹ cứ ký vào đơn ly hôn ko phải cả ba, mẹ và cả con nữ sẽ
thấy thoải mái và hạnh phúc hơn sao? – Con nhóc nhìn thẳng vào mắt
ba nó, đôi mắt ấy sao thật mà lại ảo ghê thế? – Chính vì cả ba và
mẹ đều chỉ giấu diếm tình yêu cá nhân sau cái vỏ bọc của gia đình
hạnh phúc nên con mới vậy, mới cảm thấy tình yêu mà ngày nào phim
ảnh báo chí cũng nhắc đến là một điều thừa thải. – Nói rồi, con
nhóc quay lưng đi, nó ko muốn ai đó nhìn thấy vẻ đau khổ của nó lúc
này. Ngày mai sẽ là một ngày mới nhưng ngày mới đâu hẳn là một ngày
tốt đẹp cơ chứ?
===================================
- Lam Bình, lấy giùm cốc nước đi! – Lâm Duy vừa xem ti vi, vừa sai
bảo.
- Sao lại bắt tôi, anh ko có tay à? – Nó đốp lại ngay.
- Vợ phải phục vụ chồng mới đúng chứ? – Lâm Duy cười nham
hiểm.
- Cho tôi xin, nghe thấy từ vợ chồng mà nổi cả da gà. – Nó giãy
nảy.
- Vậy đi ngay vào bếp, mang nước ra đây. – Lâm Duy dùng tay chỉ
chỉ.
Nó ngoan ngoãn y như con hổ đã bị thuần phục. Mang nước ra cho Lâm
Duy mà cứ muốn đổ cả cốc nước lên người cậu cho hả dạ.
If you wander off too far, my love will get you home....”
- Alo, Hân Hân à?
- <Ko phải mình thì là ai chứ?>
- Chà, dạo này đi chơi với “chàng” nên quên mất bạn bè rồi nhỉ?
Đáng buồn thật! – Nó trêu.
- <Thôi, ko nói chuyện đó nữa. Bạn đã đi đâu, làm gì suốt cả
tuần qua?> - Hân Hân bắt đầu điều tra.
- Có gì đâu, đi chơi ý mà. Ngày nào cũng ở khách sạn ngàn sao. Hì,
khi nào có thời gian rồi dẫn bạn đến đó nghen. – Nó cười trừ.
- <Mình có việc rồi, lại bye thôi!!!!!!!> - Hân Hân vội vàng
dập máy.
Nó khẽ cười. Cô bạn của nó giờ đã có “những mối quan tâm mới”
rồi!
Chap 65
“Người đó chết rồi... Cái chết thật là đau khổ... Còn cái tên đã
gây nên sự đau khổ trong lòng người ấy vẫn còn có thể hiên ngang
mỉm cười trên trần gian này.... Hắn nhất định phải chịu hậu quả...
Hắn phải đau khổ...”
“Cô phải làm cho hắn đau đớn đến lúc chết.”
Đêm tĩnh lặng, cô gái nhỏ bật dậy sau một giấc mơ khủng khiếp. Cái
chết, niềm đau.
- Làm sao bây giờ? Chị ơi, em phải làm sao bây giờ? – Cô gái khóc
nấc lên rồi nhìn ảnh mình trong gương, mỉm cười ẩn ý.
*~*~*
Nó và Lâm Duy vừa vào đến cổng trường thì bỗng từ đâu xuất hiện...
3 tên “điên”, tự dưng nhảy ra quàng vai bá cổ, ôm hôn Lâm Duy “thắm
thiết” và tha hồ nhéo má nó đỏ lừ.
- Ahhhh! Đau. – Nó hét lên.
- Bọn này làm cái trò gì vậy? – Lâm Duy thét lên nảy lửa, ngay lập
tức, trò đùa chấm dứt. Dư âm của nó là một tràng cười dài thật
dài.
- Haha...hihi... Chuyện vui mà giấu anh em, muốn phạt gì đây? – Key
vỗ vai Lâm Duy và nháy mắt với nó.
Cả nó và Lâm Duy đều thừa hiểu cái “chuyện tốt” của Key là gì nhưng
đường chối cãi dù hẹp vẫn phải đi.
- Chuyện tốt gì cơ? – Nó vênh vênh hay cố làm ra vẻ là “ko liên
quan”
- Cả tuần qua chàng và nàng làm gì? – Jun chớp mắt, sáng long
lanh.
- Làm gì là làm gì? Mà nói vậy là có ý gì? – Lâm Duy gạt
phăng.
- Ý gì Nguyên Hoàng nhỉ? Ý gì là sao nhỉ? Nói rõ thế mà cũng ko
hiểu. Giờ mới biết ma lực của tình yêu, nó làm người ta có những
suy nghĩ mù quáng, làm những người vốn thông minh lại trở nên ngu
ngu đần đần. Haha... – Jun ôm bụng.
- Tình yêu gì lúc này? Phải là... – Nguyên Hoàng bỏ lửng câu rồi ba
tia nhìn xuyệt ngang nhau, cả ba cùng đồng thanh:
- HÔN NHÂN!!! Haha....hehe...hihi – Tiếng cười man rợn làm nó và
Lâm Duy mặt đỏ ửng mà ko thể làm gì nổi.
- Đang lảm nhảm cái gì đó? Có im đi ko? – Lâm Duy quát.
- Ko ko, chỉ là có hai kẻ cưới mà ko cho bạn bè biết rồi lẳng lặng
đi hưởng tuần trăng mật “hai mình” ko à? – Jun ngó lơ.
Key nhìn hai gương mặt khắc khổ của nó và Lâm Duy, chàng động lòng
thương cảm, nhẹ nhàng rút ra một tấm thiệp màu trắng viền hồng, bên
ngoài đính thêm một chiếc nơ ở góc trái.
- Xem đi! – Key đưa tấm thiệp cho Lâm Duy, được thể và cũng vì tò
mò, nó kiễng chân lên xem.
- Ngày cưới của hai người, bọn này đi chơi ko về nhà, sáng lại ngủ
dậy muộn nên tấm thiệp được nằm trên bàn từ ngày này sang ngày
khác, mấy hôm sau mới phát hiện. – Key giải thích.
- Ông nội Lâm Duy “nhanh tay lẹ mắt” thật! Ko biết danh sách những
người nào được gửi thiệp nữa. Mà ko biết chừng tin này lan rộng rồi
ý chứ. Tội nghiệp em gái anh – Nguyên Hoàng nhìn nó đầy bí
ẩn.
- Mấy anh này! – Nó nhíu mày khó chịu rồi ngúng nguẩy bỏ vào
lớp.
Lâm Duy ngẩn người nhìn nó bước đi.
“Hợp đồng giữ a tôi và cô.... có kết thúc theo cách này hay
chăng?
Điều 2: Không được tiết lộ cho bất kì ai về quan hệ giữa hai
bên.”
*~*~*
- Nói chuyện với em một lát được ko? – Hoài An bước đến trước mặt
Key.
- Xin lỗi, anh đang bận. – Key tìm cách tảng lờ cô bé.
- Năm phút thôi. – Cô bé níu áo Key mà có vẻ như là van xin.
- Umk.
Trên băng ghế đá dài, Key ngồi im lặng, lâu lâu lại ngước nhìn Hoài
An đầy khó hiểu. Cô bé xin cậu năm phút nhưng trên thực tế đã gần
năm phút trôi qua, ko hiểu cô bé đang và sẽ làm gì nữa.
- Em hẹn anh ra chỉ để ngồi thế này thôi à? – Key lên tiếng.
- Em biết là chưa qua năm phút phải ko? - Hoài An vẫn ko nhìn
Key.
Key nhìn Hoài An chăm chú. Đây dường như ko còn là cô bé của ngày
thường. Hoài An mà cậu biết ko hề có những phút giây đầy suy tư và
trầm lắng như vậy hoặc ít ra thì những phút giây đó ko phải dành
cho cậu. Hoài An nhí nhảnh, tươi vui như ánh nắng mai buổi sáng,
còn giờ đầy, bên cạnh cậu, cô bé như một nét đẹp hoàng hôn, trầm
buồn và... tĩnh lặng đến lạ thường.
- Em sắp đi rồi. – Cô bé bình thản nói.
Thoáng ngạc nhiên trước tin này vì thú thật nó cũng hơi bất ngờ khi
cô bé ngày nào cũng bám riết lấy cậu giờ lại chủ động rời xa
cậu.
- Vậy hả? – Key cố lấy lại vẻ bình tĩnh với lại trước giờ, cậu vẫn
luôn vậy, thản nhiên đến mức vô tâm.
- Em chỉ muốn nói tạm biệt anh. – Vẫn ko nhìn Key lấy một
lần.
- Vậy thì chúc em sống tốt. – Key cười nhưng nụ cười lại mang ý
nghĩ xã giao thông thường.
- Anh ko có gì để nói với em ngoài câu đó sao? – Hoài An quay lại
nhìn Key, ánh mắt cô bé chan chứa sự thống thiết nhưng lạ rằng nhìn
vào đôi mắt ấy, ai cũng thấy rõ rằng cô bé đang rất hài lòng.
- Em muốn nghe gì nữa sao? – Key nhíu mày.
- Ko. Tốt thôi! – Hoài An nhẹ nhàng đứng dậy và lướt ngang qua Key
như một cái bóng, một cái bóng vô tình nhưng liệu cái bóng đó có vô
tình như người ta vẫn nghĩ hay ko?
Sống mũi cay cay, Hoài An đã khóc nhưng hãy tin rằng cô bé khóc là
vì mãn nguyện, sung sướng chứ ko phải là vì tiếc nuối, đau
khổ...
Chị gái cô bé, Hoài Anh – người yêu cũ của Key – đã chết. Người con
gái ấy ra đi trong sự đau khổ tột cùng. Hoài An ngây thơ và trong
sáng, Hoài An cả tin và yếu đuối. Chính vì cái chết của chị gái là
một cú shock quá lớn cho một cô bé lúc ấy mới chỉ 14 tuổi nên cô bé
luôn luôn tin rằng người bạn trai cũ chủa chị mình chính là người
đã đem màu đen đến cho cuộc đời chị gái cô, là người cướp mất
“người thân duy nhất” ra khỏi cuộc đời cô.
“Hãy làm cho hắn đau khổ như nỗi đau mà chị Hoài Anh đã phải cắn
răng chịu đựng cho đến lúc chết, nếu ko làm được như vậy đừng bao
giờ nhận mình là em gái của Hoài Anh..”
Lời nói đó như một lá bùa trói buộc cô bé với số phận nghịêt ngã.
Nhưng cô bé yêu Key, đó là điều ko ai có thể phủ nhận. Lắm lúc,
giữa những giấc mơ ùa về mang theo hình ảnh chị gái với guơng mặt
trắng bạch làm cô bé ko khỏi bàng hoàng. Nhìn Key cười đùa đối với
cô bé - một người thầm yêu cậu – là một niềm vui sướng – nhưng còn
với Hoài An – em gái của Hoài Anh - lại là một nỗi căm tức đến tận
xương tuỷ.
Rời xa Key… một cách giải thoát ko phải là tốt nhất nhưng làm người
mình yêu đau khổ quả là ko nhẫn tâm vả lại Hoài An vẫn luôn nghĩ
rằng Key chưa hề yêu cô nên có ở lại cũng chẳng ích gì. Chi bằng cứ
để thời gian làm mờ đi tất cả… tình yêu và thù hận… có đúng sẽ phai
dần theo tháng năm…
Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh nhưng cũng đừng bao giờ bảo hoàn cảnh ko
ép buộc con người…
Chap 66
- Ahhhh! – Nó hét lên giữa đêm khuya.
Chưa đầy 3s, nó phóng cửa chạy ra ngoài, mặt mày hơi tái, tay chân
luống cuống.
- Này, có chuyện gì vậy? – Lâm Duy từ phòng đối diện chạy ra. Cậu
hốt hoảng chẳng kém gì nó.
- Lam Bình, con sao vậy? – Pama nó chạy lên.
- Cháu sao vậy? – Ông nội <xuất viện từ mấy hôm trước> lo
lắng hỏi.
Nó lắp bắp chỉ tay vào phòng, chính xác là cái nơi nào ko rõ
nữa:
- G..i...gián... Híc. – Nó nhắm tịt mắt.
Vài ba người giúp việc chạy vào phòng xem xét. Lát sau, họ chạy ra
thông báo:
- Có lẽ dạo nọ cô chủ đi vắng, người giúp việc lại được nghỉ phép
nên ko dọn phòng được.
Nó đau lòng chỉ thiếu nỗi muốn khóc lên thôi. Thế này thì thức
trắng đêm là cái chắc. Híc!
- Thôi, khuya rồi, hai đứa vào phòng ngủ đi. Mai rồi tính. – Ông
nội cười nham hiểm rồi vẫy tay cho người dìu xuống cầu thang.
- Phòng cháu... – Nó gọi với theo.
- Phòng chồng cháu ý! Haha – Ông cười sảng khoái rồi khuất dần
trong bóng đêm.
Nó nhìn Lâm Duy và bắt gặp ánh mắt cậu cũng đang nhìn nó. Ngay lập
tức, cả hai quay ngoắt về hai phía, mặt đỏ ửng lên.
Khoảng không gian đọng lại, chìm dần vào sự im lặng đến rợn
người.
- Đi vào thôi, cô muốn ngủ đứng à? – Lâm Duy bước vào phòng
<cậu>. Nó cuống quýt chạy theo. Nó ko muốn tối nay đứng ngoài
thế này đâu!
Nó ôm cái gối đi qua đi lại trong phòng. Nghĩ được điều gì đó rồi
lại lắc đầu nguậy nguậy.
- Chóng mặt quá. Cô có biết mấy giờ rồi ko? Ko muốn ngủ thì cũng
cho người khác ngủ chứ? – Lâm Duy cằn nhằn.
Nó giật mình rồi quay lại nhìn Lâm Duy, ra vẻ thỉnh cầu:
- Này, phòng anh ko còn bộ chăn nào nữa sao?
- Cô qua giường cô mà lấy chăn. – Lâm Duy nhún vai.
- Đâu được, bên đó có gián. – Nó giãy nảy.
- Vậy thì tôi chịu. – Nói rồi, cậu nằm luôn xuống giường và...
ngủ.
- Ơ, thế anh ngủ thật à? – Nó hoảng.
Ko có tiếng đáp lại, nó càng cuống hơn.
- Ơ...thế tôi ngủ ở đâu? – Nó nhìn quanh trong phòng.
- Leo lên giường mà ngủ. Còn ko thì nằm dưới đất. – Lâm Duy đáp
gọn.
- Anh điên à? – Nó hét lên nhưng như lần trước, Lâm Duy ko trả lời
làm nó tức điên lên. Vốn cứng đầu và bướng bỉnh đến lạ thường, nó
thả gối xuống nàn nhà và nằm xuống đó đánh một giấc, miệng vẫn ko
thôi nguyền rủa cái tên đang tận hưởng giấc ngủ ngon lành trên
giường.
- Con trai mà ích kỷ... đúng thật là!!! Tạm một đêm thôi, hôm sau
có chết tôi cũng phải đưa thợ mộc về cưa cái giường kia làm hai
nửa. – Nó lầm bầm.
- Hắt...xì!!! – Nó hắt hơi liên tục. Tiết trời chuyển lạnh dần và
có thể cảm nhận thời tiết qua...sàn nhà.
- Đầu cô tạc từ đá hay sao mà cứng ghê vậy? Muốn cảm lạnh mà chết
à? – Lâm Duy vừa nói dứt câu thì nó có cảm giác như đang bay trong
không trung rồi thả rơi một cách “ko mấy êm ái” xuống nệm ấm và
mềm. Cậu vứt cái chăn trùm lên cả trên đầu nó.
“Con trai gì mà chẳng gallang tẹo nào. Đến cái chăn mà cũng ko đắp
cho đàng hoàng” Nó nhủ thầm rồi sửa lại cái chăn. Đúng là ấm thật,
sướng thật, ko khổ công nó...chịu lạnh nãy giờ.
Thời gian trôi đi thật chậm, cảm giác như chưa bao giờ thời gian
trôi chậm như thế này. Một giây mà như cả ngàn thế kỉ. Nó mong trời
sáng thật nhanh, nó sẽ ra khỏi căn phòng này. Mọi thứ ở đây ko muốn
nhớ để làm gì khi mà nó biết rằng sau này dù có muốn hay không,
những thứ này đều phải như là “xa lạ”.
- Lam Bình, cả cô và cả tôi đều đã vi phạm một điều trong bản hợp
đồng. – Lâm Duy chậm rãi nói.
Nó có cảm tưởng như tim mình ngừng đập ngay lúc đó. Vi phạm? Thế có
nghĩa là bản hợp đồng sẽ châm dứt và điều đó cũng có nghĩa là nó sẽ
phải rời xa cậu trước thời hạn – điều mà chẳng bao giờ nó
mong.
- Điều gì? – Nó cố vớt vát.
- Điều hai! Chẳng phải như đã bảo sẽ ko ai được biết về mối quan hệ
giữa hai chúng ta rồi sao? Giờ thì...cô thấy đấy, dường như ai cần
biết cũng biết cả rồi. – Lâm Duy giấu một tiếng thở dài não nề phía
dưới vẻ ngoài bình thản.
Nó bàng hoàng nhận ra điều đó. Số phận thật muốn trêu ngươi con
người mà. Những phút giây tưởng chừng như hạnh phúc sẽ ko bao giờ
là “vĩnh cửu”.
- Vậy à? Vậy là vi phạm hợp đồng. Vậy là ko còn thời hạn ba tháng
và vậy là tôi sẽ xa anh, xa nơi này? – Nó hỏi câu hỏi dường như đã
tự tìm được câu trả lời cho chính mình.
- Nhưng tôi muốn ký một hợp đồng khác, hợp đồng khuyết điều khoản
thứ hai. Có nghĩ là ko ai vi phạm hợp đồng. Có nghĩa là vẫn còn
thời hạn ba tháng. Và có nghĩa là cô sẽ ở lại bên tôi, ở lại nơi
này, được chứ? – Lâm Duy hỏi ý kiến nó nhưng dường như việc làm đó
là thừa vì dù câu trả lời của nó là có hay ko thì cậu vẫn đã quyết
rồi. Một khi đã quyết, thật khó để ngăn cản một người như
cậu.
Nó quay sang nhìn Lâm Duy ngạc nhiên. Những gì nó vừa nghe liệu có
phải là sự thật và nếu là sự thật thì có phải là một trò đùa của
Thần số mệnh nữa hay ko?
- Umk. Lại một hợp đồng nữa. – Nó đáp trả kèm theo một nụ cười mà
có lẽ Lâm Duy ko nhìn thấy, nụ cười vui sướng nhưng chưa hẳn là mãn
nguyện vì trước sau gì một tháng rưỡi nữa sẽ trôi nhanh thôi.
- Ngủ đi, tôi ko muốn ngày mai lại bị gọi là nhân viên của sở thú
khi chở một con gấu trúc đến trường đâu. – Lâm Duy cười xòa và xoa
đầu nó. Phát hiện ra hành động của mình thật ngố và lãng xẹt, cậu
quay mặt và giả vờ ngủ, còn nó lại cười thầm một mình. Chìm vào
giấc ngủ sau một câu nói đùa vu vơ và một cái xoa đầu ngốc
xít.
*~*~*
Canteen ở khu vực mệnh danh là “cấm địa” vốn yên ắng giờ lại trở
nên rộn ràng với tiếng pha trò và cười đùa vui vẻ của bốn à ko
chính xác là ba chàng trai và hai cô gái. Ko biết từ bao giờ, nó và
Hân Hân luôn gắn liền với hội BF như những người thân vậy.
- Bạn em ko xuống à? Tưởng mấy đứa thân nhau lắm. – Jun hỏi.
- Bạn em? Ai vậy nè? – Hân Hân giả bộ ngây thơ ko biết gì chứ cô
thừa biết “bạn em” ở đây là ai.
- Cái tảng băng di động ý. – Jun thành thật khai báo.
Ngay lập tức cả nó và Hân Hân đồng thanh “À” một tiếng rồi cùng
cười khúc khích làm khiêu khích trí tò mò của những chàng
trai.
- Hân Hân, sao bạn lại ngồi ở đây? – Từ đâu lại xuất hiện thêm một
gương mặt lạnh lùng đầy tức giận của một chàng trai với vẻ bề ngoài
quá đủ để thu hút sự chú ý của phái nữ.
- Hân Hân, ôi, em tài thật, lại có chàng bám đuôi mà chàng đó lại
là “Hoàng tử bí ẩn” của FM “kiêu hãnh” nữa chứ!!! – Jun làm vẻ mỉa
mai hơn là khen ngợi. Dù gì thì giữa BF và FM ngoài thù hận thì khó
có thể tìm thấy một thứ tình cảm nào khác.
Thiên Bảo chau mày nhìn Jun, cậu lại sực nhớ đến cuộc điện thoại
hôm nọ lúc ở trên xe nên lòng thù hận lại tăng lên gấp bội.
- Đi thôi! – Cậu kéo Hân Hân ra phía sau canteen, để lại phía sau
bao ánh mắt ngỡ ngàng trừ nó. Nó chỉ khẽ cười.
- Cô khoan dung thật đấy, để bạn mình bị kéo đi một cách ko thương
tiếc như thế mà vẫn chịu được sao? – Lâm Duy ghé vào tai nó thì
thầm.
- Anh cũng có khác gì đâu? Như vậy để anh hiểu rõ suy nghĩ của một
người nhìn vào một đứa con trai kéo đứa con gái lôi đi xoành xoạch
như là một món đồ chơi. – Nó nhún vai, giọng thách thức.
Lâm Duy biết nó đang nói móc mình nhưng cậu biết làm gì được khi
chính cậu cũng thừa nhận đó là sự thật.
__^^Tại phía sau canteen^^__
- Bạn buông tay mình ra, đau quá! – Hân Hân lên tiếng khi thấy bàn
tay Thiên Bảo ngày càng xiết mạnh hơn.
- Bạn nói đi. – Thiên Bảo thả tay ra và nhìn thẳng vào mắt Hân
Hân.
Cô xoa xoa cái cổ tay còn đỏ ửng rồi nhìn Thiên Bảo khó hiểu:
- Nói gì?
- Bạn ko có gì để giải thích sao? – Thiên Bảo dần mất kiên
nhẫn.
- Giải thích? – Hân Hân nghĩ ngợi một hồi rồi thẳng thừng đáp -
Ko!
- Bạn ko thấy bạn quá đáng sao? Tại sao lại đi cười nói với tên con
trai khác trước mặt mình như vậy? – Thiên Bảo tỏ vẻ ko hài
lòng.
- Bạn thì sao? Chẳng phải trước đây bạn cũng làm thế với người con
gái khác trước mặt mình hay sao? Mình chỉ là cười nói còn bạn... –
Hân Hân bỏ lửng câu.
- Nhưng đó là khi mình chưa yêu bạn. Còn bây giờ thì mình... mình
yêu bạn thật rồi! – Thiên Bảo đỏ mặt thú nhận. Hân Hân dù rất muốn
bật cười ngay lúc đó vì cái vẻ mặt cún con ngoan hiền của Thiên
Bảo. Thật ko ngờ Hoàng tử FM vốn oai nghiêm, lạnh lùng là vậy mà
cũng có những phút giây như thế này.
- Vậy thì sao? – Hân Hân hờ hững đáp.
- Hân Hân...bạn có biết bạn đang nói gì ko? Chẳng phải bạn bảo rằng
bạn yêu mình hay sao? – Thiên Bảo nhíu mày.
- Mình bảo mình đã từng yêu bạn. Là ĐÃ TỪNG YÊU đấy! – Hân Hân nhấn
mạnh ba chữ “đã từng yêu”.
- Nghĩa là bây giờ bạn ko còn yêu mình nữa?
- Ko, mình yêu Hoàng Thiên Bảo, chỉ là mình ko biết bạn có còn là
Hoàng Thiên Bảo mà mình yêu nữa hay ko. Hãy làm mình yêu bạn dù là
quá khứ, hiện tại hay tương lai như cách mà mình đã khiến bạn yêu
mình dù là tương lại, hiện tại hay quá khứ. – Hân Hân nháy mắt đầy
khó hiểu rồi chạy nhanh vào lớp, để lại Thiên Bảo đứng ngẩn ngơ một
mình. Cậu thấy mình giờ còn ngốc hơn cả Hân Hân. Lúc nào cũng gọi
cô là ngốc nhưng chắc vì yêu cô nên cậu cũng ngốc nốt. Sao lại
chẳng thế nào hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Yêu dù là quá khứ,
hiện tại hay tương lai sao?
Ở một góc hành lang nào đó, Hân Hân đang khẽ mỉm cười. Nhiều lúc
cũng muốn đón nhận cái tình yêu mà chính cô cũng hằng mong ước lắm
chứ nhưng chỉ vì cái gọi là trò chơi tình yêu và cái gọi là sự trả
đũa nên tình yêu cá nhân đành lùi xuống vị trí Á quân vậy. Hân Hân
dang tay ôm lấy bầu không khí trong lành.
- Xem ra Hân Hân ko ngốc như ai đó vẫn nghĩ nhỉ? – Nó bước đến bên
cô bạn, cười sung sướng và một ít giễu cợt.
- Tất nhiên, con người cần phải trưởng thành chứ. Ngốc như trẻ con
mãi sao được?
Rồi cả nó và Hân Hân cùng cười, tiếng cười giòn tan, làm gãy vụn
những nhánh cây khô vương *** trên sân trường nhuộm vàng màu
nắng.
*~*~*
Thói quen là một chuỗi hành động lặp lại của con người. Con người
thực hiện theo thói quen như là một bản năng bắt buộc. Key cũng là
con người, và cậu đã bắt đầu hình thành những thứ có thể gọi là
“thói quen”.
Mỗi ngày kiểm tra hộp thư trên một lần phòng trường hợp để sót một
bức thư nào đó. Chuông điện thoại reo là nghe ngay, ko để người gọi
kịp đổi ý và ngắt máy. Rồi cậu còn biết ngoái đầu nhìn lại thật lâu
mỗi khi có ai đó gọi tên mình. Biết nhìn những tia nắng mai đùa
nghịch và mường tượng về một cô bé nào đó để rồi lắc đầu xua đuổi.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó chỉ là con người có đủ dũng
cảm để đối diện với nguyên nhân đó hay ko mà thôi.
- Lâu rồi ko thấy cô bé ấy bám theo cậu. – Nguyên Hoàng vỗ vai khi
Key đang bần thần bên cửa sổ.
- Cậu đang nói Hoài An sao? – Key cười xòa nhìn bạn.
- Có lẽ vậy. Tên cô bé là Hoài An à? Sao trông giống... – Nguyên
Hoàng định thốt ra một cái tên nhưng lại ngập ngừng ko dám
nói.
- Cô bé là em gái của Hoài Anh. – Key cười buồn.
- Ra thế. Cậu vẫn chưa quên được sao? Đừng tự hành hạ mình nữa. Sự
thật là Hoài Anh đã... – Lại bỏ lửng câu, lúc nào cũng sợ Key
buồn.
- Tớ biết. Hoài Anh ko thể về bên tớ được nữa. – Key quay lưng ngồi
xuống chiếc bàn dành riêng cho cậu.
- Đó ko phải lỗi của cậu. – Nguyên Hoàng phân bua.
- Nếu hôm đó tớ ko uống đến say xỉn. Nếu ko lầm tưởng cô gái phục
vụ là Hoài Anh thì đã ko nhẫn tâm lướt ngang qua cô ấy một cách tàn
nhẫn cùng với cô bồi bàn như vậy. Tớ đâu biết đó là lần cuối cùng,
tớ đâu biết đã vô tình làm cô ấy đau để rồi rời xa tớ bởi bàn tay
của tử thần. – Giọng Key nghèn nghẹn. Những cảnh tượng hãi hùng của
đêm định mệnh đó lại hiện về khi cậu đang ở trong trạng thái say
xỉn và nhìn thấy cái đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Các bác sỹ bước ra
với câu nói quá quen thuộc: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức
rồi!”
- Ko Key, nghe tớ nói. Là tại tớ. Nếu hôm đó tớ ko gọi cô ấy tới vì
thấy cậu say thì cô ấy đã ko đến đó làm gì. Nếu cô ấy ko đến có lẽ
sẽ ko phải nhìn thấy và nghe thấy những gì cậu nói với
người-bị-tưởng-là-Hoài-Anh. Nếu tớ kịp giải thích và kéo cô ấy lại,
ko để cô ấy chạy đi trong tâm trạng như vậy thì chiếc xe đó đã ko
có cơ hội đâm vào Hoài Anh. – Nguyên Hoàng giải thích.
- Hai người làm gì vậy hả? Đổ lỗi cho nhau là tốt sao? Vui lắm sao?
Vậy thì cứ nói tiếp đi, tại người này người kia. Cho dù các cậu có
nhận lỗi hết về mình thì Hoài Anh sẽ sống lại sao? – Lâm Duy đứng ở
cửa ra vào, lặng lẽ nghe hết câu chuyện từ nãy giờ.
- Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ. Hãy sống vì hiện tại và tương lai. –
Jun ra dáng một nhà triết học rồi bỗng nghiêm giọng – Giải tán, ai
về bàn nấy nào. Chẳng phải trước giờ chúng ta đã sống rất vui vẻ
hay sao? Chiều nay phải làm một trận để lấy lại tinh thần anh em
nào.
- Trận gì? – Key nhíu mày khó hiểu.
- Ý, nói nhầm, ở đây toàn người có gia đình cả, vậy mà lại định rủ
mấy người này qua đêm ở ngoài. Vợ mấy người đến tìm ta đây ko có gì
để trả. – Jun chêm vào một câu châm chọc nhưng hậu quả là nhận
nguyên ba cuốn sách phang vào đầu. Tội nghiệp ghê! Có lòng tốt muốn
khuấy đọng không khí mà.
*~*~*
- Lam Bình, bạn có người gặp đấy! – Nhỏ lớp trưởng chạy đến bàn nó
thông báo.
Lạ nhỉ? Ai lại muốn gặp nó cơ chứ? Chắc lại là cái tên chồng hắc
ám. Nó bước ra phía ngoài hành lang vắng ngắt.
- Bạn đến rồi à? – Thiên Kỳ bước lại gần nó. Vẻ mặt phờ phác, hai
hố mắt sâu hơn và trũng xuống, có lẽ cô nàng đã khóc rất
nhiều.
- Có chuyện gì sao? Tôi ko nghĩ giữa chúng ta có chuyện... – Nó
chưa kịp nói hết câu thì Thiên Kỳ đã cắt ngang.
- Có đấy! Bạn sướng nhỉ? Được sống chung nhà, được làm vợ hợp pháp
trên giấy tờ của Lâm Duy. Bạn làm vậy thì được cái gì? Tiền à? Tôi
sẽ cho bạn tiền chỉ cần bạn buông tha và tự động rời khỏi Lâm Duy.
– Mắt Thiên Kỳ long lên, chưa bao giờ, nó thấy cô nàng đáng sợ như
vậy.
Tiền ư? Nếu cần tiền thì việc gì nó phải ký cái hợp đồng quái quỷ
đó. Nếu cần thì thì nó cứ làm vợ cả đời của cậu chứ có cần phải chỉ
là ba tháng thôi ko?
- Bạn xem thường người khác quá rồi đấy! Tôi biết bạn giàu nhưng
điều đó ko có nghĩa là bạn được quyền chà đạp danh dự và lòng tự
trọng của người khác như vậy. Xin bạn cẩn trọng với lời nói của
mình. – Nó nhếch mép rồi bước thẳng về lớp.
- ĐỨNG LẠI! – Thiên Kỳ hét lên ra lệnh.
Nó vẫn cứ đi.
- TÔI BẢO BẠN ĐỨNG LẠI! – Thiên Kỳ lặp lại câu lệnh.
- Nếu bạn bảo tôi hãy rời xa Lâm Duy thì tôi muốn nói với bạn rằng
tôi đã thuộc lòng câu nói đó của bạn lắm rồi và hình như tôi nhớ
mình cũng đã trả lời bạn rồi đúng ko? – Nó hạ giọng rồi bước thẳng
về lớp, mặc ánh mắt hình viên đạn đầy đau khổ của Thiên Kỳ cứ chĩa
vào nó.
Đứng lại một mình trên dãy hành lang vắng, Thiên Kỳ cảm thấy tim
mình như vỡ ra thành nghìn mãnh. Làm sao một con bé như nó mà lại
dám nói cô như vậy. Cô là một tiểu thư danh giá, ko cho phép ai
được lên mặt dạy đời mình trừ anh trai và người yêu. Vậy mà nó lại
dám giáo huấn cô sao? Nó là gì cơ chứ? Trong mắt cô, nó chẳng là gì
cả.
Cầm điện thoại trong tay, Thiên Kỳ đưa ánh mắt căm phẫn nhìn theo
dáng nó đang rẽ vào lớp.
- <Alo. Thiên Kỳ có chuyện gì vậy?> - giọng Thiên Minh ở đầu
dây bên kia.
-........
- <Nói gì đi chứ? Anh biết em đang nghe máy mà!> - Cậu bắt
đầu mất kiên nhẫn.
- Anh hai... Tại sao lại vậy hả anh? – Thiên Kỳ khóc nấc lên làm
Thiên Minh hoảng hốt.
- <Có chuyện gì, kể anh nghe!>
[Only registered and activated users can see links]
- <........> - Đầu dây bên kia im lặng.
- Anh hai. Anh có nghe em nói gì ko đấy?
- <Anh đang nghe nhưng Thiên Kỳ này, em có thể động vào bất kỳ
ai miễn sao ko phải là con nhóc đó.> - Nói rồi Thiên Minh gập
máy mà có cầm tiếp cũng chẳng biết phải nói gì.
Thiên Kỳ sững sốt sau lời nói của anh trai. Phải, anh trai cô cũng
đã chọn nó, ko chọn cô!!! Thù hận, đôi mắt một cô nàng 17 tuổi tràn
đầy thù hận, cô căm ghét một người con gái đã cướp đi của đời cô
hai người con trai quan trọng nhất và bằng mọi giá, nó sẽ phải trả
giá.
Ở một căn phòng lớn, một chàng trai tựa lưng vào thành ghế, theo
đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Có thể đối với Thiên Minh trước
đây, em gái là quan trọng nhất. Cậu quyết ko để cho ai làm tổn
thương em gái mình và người đã lỡ làm em cậu đau thì cũng gián tiếp
châm ngòi chiến tranh với cậu. Nhưng với Thiên Minh của hiện tại,
một nửa trái tim dường như đã bị san sẻ cho ai đó, ai đó đang làm
em gái cậu đau. Nếu đặt lên bàn cân, cậu ko thể nào biết được người
nào “nặng ký” hơn trong lòng cậu. Nằm ở giữa hai người con gái,
thật khổ! Phải, Lâm Duy chọn nó, ko chọn Thiên Kỳ và nó, nó cũng
chọn Lâm Duy, ko hề chọn cậu!!!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 67
Nó lê thân thể mệt nhoài vào nhà. Một ngày ko đâu vào đâu với một
chuyện cũng chẳng đâu vào đâu.
Điện thoại reo, nó mới biết mình đã quên mất một điều quan trọng.
Chưa kịp thay quần áo, nó phóng ngay ra ngoài.
- Hân Hân, mình ko đến muộn chứ? – Nó thở dốc.
- Muộn 5 phút nhưng ko sao, đi thôi! – Hân Hân kéo tay nó dẫn
đi.
Hai cái bóng đổ dài trên vỉa hè. Mồ hôi chảy quanh khuôn mặt.
- Sao tìm hoài ko thấy? – Nó lau mồ hôi, nhăn mặt vì nắng.
- Ko biết nữa, mệt chết mất! – Hân Hân thở hỗn hễn rồi bất chợt reo
lên. – Ah, hình như là đây này. – Cô bạn chỉ vào một căn nhà hai
tầng với nước vôi màu xanh dương.
- Có chắc là nhà này ko? – Nó nghi ngờ.
- Chắc mà! – Hân Hân gật đầu rồi tiến lại nhấn chuông cửa.
Người mở cửa là một người phụ nữ chừng 30 đến 35 tuổi. Bà có chất
giọng cao, thanh tựa như tiếng suối nơi vách đá chứ ko ấm và trầm
như những người phụ nữ ở độ tuổi này.
- Các cháu tìm ai?
- Chúng cháu là bạn của Băng Di, bạn ý có nhà ko ạ? – Nó nhanh nhảu
hỏi và nhìn vào bên trong.
- Bạn? – Người phụ nữ nọ nhíu mày. Dường như chưa một lần nào bà
thấy con gái mình có bạn.
- Vâng ạ, bạn ý đâu hả bác? – Hân Hân cười tươi.
- Hai cháu vào nhà đi, nó cũng sắp về rồi! Ta là mẹ của nó. – Người
phụ nữ cười.
- Cháu cảm ơn bác ạ! – Cả hai đồng thanh.
Nó và Hân Hân theo chân người phụ nữ. Gia đình này cũng thuộc dạng
khá giả nhưng lại có nét gì đó rất giả tạo. Nó lặng lẽ nhìn xung
quanh, ko hề có một bức ảnh gia đình nào mà đáng lẽ ra phải treo
trong nhà chứ.
Phòng của con nhóc là một căn phòng với gam màu lạnh làm chủ đạo.
Ko như những đứa con gái khác, căn phòng ko được trang trí gì đặc
biệt nếu ko gọi là quá sơ sài.
- Đây là phòng của Di, hai đứa vào ngồi đợi bạn nghen! – Người phụ
nữ nhẹ nhàng.
- Vâng ạ! – Cả hai dạ ran.
Cảm giác hơi lạnh cứ mơn man trên làn da nó, nó khều Hân Hân, hỏi
khẽ:
- Thấy sao?
- Đây ko phải là gia đình, chỉ đơn giản là nhà mà thôi. – Hân Hân
nhìn quanh.
Cánh cửa phòng bật mở. Con nhóc bước vào, nét ngạc nhiên thấy rõ
trên khuôn mặt đó. Nó khẽ cười:
- Tụi mình đến thăm nhà bạn nè, bạn vui chứ?
- Sẽ vui hơn nếu mấy bạn ko đến đây. – Con nhóc nói đầy khó
chịu.
Nó sững người, định ôm con nhóc một cái nhưng sao tay ko còn đủ can
đảm để thực hiện nữa, nó ko biết điều gì sẽ xảy ra nếu tự ý ôm bạn
mình.
- Nhà Di đẹp thật! – Hân Hân vẫn ko thôi nhìn quanh.
- Umk, đẹp, vẻ đẹp bên ngoài. – Con nhóc cười trừ.
Cả nó và Hân Hân đều hiểu cô bạn ko muốn nhắc đến quá nhiều về
chuyện của mình nên cả hai đều cố lãng tránh khiến cuộc nói chuyện
giữa ba đứa ngày càng bị gò bó, căng thẳng.
- Các bạn đến đây làm gì? – Mặc dù biết là các bạn mình có lòng tốt
nhưng ko hiểu sao con nhóc luôn cảm thấy khó chịu khi nhận cái lòng
tốt đó.
- Tụi mình... chỉ là... – Hân Hân ấp úng giải thích.
- Có vẻ bạn ko thích bọn mình đến đây nhưng biết làm sao được nhỉ?
Từ nay sẽ phải ghé nơi này thường xuyên thôi. Hì, bọn mình về đây,
Di nhớ phải mở cửa khi lần sau tụi này đến nhé, sẽ ko lâu đâu! – Nó
nháy mắt tinh nghịch rồi kéo Hân Hân ra cửa. Nó cảm thấy cuộc nói
chuyện nếu tiếp tục cũng chỉ làm sứt mẻ tình bạn mà cố lắm nó mới
xây dựng được mà thôi!
Con nhóc gục mặt xuống bàn. Ko khóc nhưng mà cảm thấy có lỗi vô
cùng. Nó cũng biết là Lam Bình và Hân Hân chỉ muốn những điều tốt
cho nó, nhiều lúc cũng muốn nhận nhưng có lẽ nó cần phải bình tĩnh,
cần có thời gian để chấp nhận cuộc sống theo hướng “mở” này.
*~*~*
- Cô đi đâu giờ này mới về? Lại còn ko xin phép ai cả nữa chứ? –
Lâm Duy đứng đợi nó trước cổng nhà.
- Umk, có chút chuyện, ở nhà có gì sao? – Nó mệt mỏi.
- Ko, chỉ là bảo cô vào ăn tối kẻo cả nhà đợi thôi. – Cậu bước
nhanh vào nhà, mặc nó đang khổ sở lết theo sau.
Bữa ăn bình thường như bao gia đình khác, càng cảm thấy hạnh phúc
và ấm cúng bao nhiêu thì lòng nó lại quặn thắt bấy nhiêu. Ko hẳn là
vì nhớ về gia đình trước kia của mình mà là nhớ về “nhà” của Băng
Di. Nó tự hỏi liệu giờ đây cô bạn có đang trải nghiệm những phút
giây tuyệt vời bên mâm cơm cùng ba, mẹ hay ko?
- À, suýt nữa thì quên thông báo, hai đứa chịu khó dùng chung phòng
một thời gian nhé! – Ông nội hùng hồn làm cả hai đứa nó đang ăn cơm
suýt chút nữa thì sặc.
- SAO Ạ? – cả hai đồng thanh.
- Ko trăng sao gì hết, ông quên gọi người đến diệt gián rồi. – Ông
nội cười trừ.
- Thì bây giờ gọi đi ạ. Người ta làm cả ca đêm nữa mà. – Lâm Duy
phân bua.
- Nhưng giờ tối rồi, tội nghiệp người ta đường xá xa xôi, tối tăm
mịt mù. – Ông đánh lưỡi thương tiếc để phụ họa cho câu nói.
- Ông biết “tội nghiệp người ta” từ bao giờ vậy ạ? – Lâm Duy lẩm
bẩm trong miệng chỉ mình cậu nghe thấy.
- Thằng này, nói gì vậy? – Ông nội quát lên.
- Có gì đâu ạ. – Cậu nhún vai bỏ qua.
- Ko nói nhiều nữa, để mai sáng sủa ta gọi người đến. Ăn xong, ko
có việc gì thì lên phòng đi, đừng xớ rớ dưới này vướng chân người
giúp việc dọn dẹp. – Ông lên tiếng kết thúc câu chuyện. Ko ai bảo
ai, mọi người đều hiểu tốt nhất là ko nên chêm vào thêm câu nào
nữa.
Đêm thứ hai dùng chung phòng, ko còn việc ôm gối đi qua đi lại như
đêm đầu tiên, nó phóng luôn lên giường để ngủ, một ngày trôi qua
thật mệt mỏi...
“I'll come running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you've got to do is call,
And I'll be there, yes I will...”
Điện thoại Lâm Duy đang reo. Nhưng tình hình bây giờ là cậu đang ở
trong nhà tắm và nó thì lại đang ở đây. Vốn dĩ định sẽ ko nghe máy,
chờ người gọi tự động tắt nhưng người gọi lại “dai như đĩa”, gọi
hoài gọi mãi khiến nó ko thể nào tập trung...ngủ được. Bực mình, nó
chồm người vớ lấy cái điện thoại và nghe.
- Alo. Chủ nhân của máy đang bận, phiền bạn lát nữa gọi lại. – Nó
thỉnh cầu mà cứ như đe dọa người ta ko bằng.
- <Tại sao bạn lại nghe máy của cậu ấy? Lâm Duy đâu?> - Giọng
nữ nhẹ nhàng cất lên phía đầu dây bên kia, có lẽ đang trong trạng
thái ngạc nhiên cực độ.
- Lâm Duy? Anh ta đang ở trong phòng tắm. – Nó ngây thơ đến nỗi ngu
ngơ.
- <Cái gì? Cô...cô đang làm cái quái gì ở trong phòng của cậu
ấy? Đồ hồ li tinh, cô muốn dụ dỗ để cướp cậu ấy khỏi tay tôi phải
ko? Cô thật là trơ tráo, ko biết sỹ diện là gì à? Hết Lâm Duy rồi
đến anh trai tôi đều bị cô đưa vào trò lừa đảo. Cô muốn tiền sao ko
tìm người khác như con trai tổng thống hay gì gì đó chẳng hạn mà cứ
bu lấy Lâm Duy của tôi? Lâm Duy bị cô bỏ bùa mê thuốc lú, giờ đến
anh trai tôi cũng bị cô “hớp hồn”, Lam Bình, cô có chiêu gì hay
vậy? Quán bar, vũ trường đầy rẫy chỗ cho cô đấy, đến đó mà đứng,
đừng ở nhà họ Lâm và đặc biệt là đừng đến gần Lâm Duy, cô chỉ là
vết dơ bên cạnh cậu ấy mà thôi. Rốt cuộc cô là cái thá gì hả? Sao
anh Thiên Minh lại hết lòng bảo vệ cô như vậy? Vì cái vẻ ngây ngây
thơ thơ, nhí nhảnh đáng yêu của cô à? Ngoài việc tỏ ra đáng thương
để xin người ta bố thí cho chút ít lòng thương, cô còn biết làm
được những gì nữa? Cáo già mà cứ giả nai tơ, ko biết xấu hổ à? Ko
thẹn với lương tâm à?> - Những lời mắng nhiếc vang vang trong
không gian phòng. Đơn giản, nó quen bật loa ngoài mỗi khi nhận cuộc
gọi mà.
-....... - Nó ko thể điều khiển được suy nghĩ của mình nữa
rồi.
- <Này, cô câm hay điếc vậy hả? Sao ko trả lời?>
- Alo, Thiên Kỳ. Tớ... Lâm Duy đây! – Lâm Duy dựt phăng cái máy
điện thoại trên tay nó. Nãy giờ đứng ở cửa phòng tắm, cậu đã nghe
được cả những điều cần nghe và những điều ko nên nghe.
- <Lâm...Lâm Duy, là cậu à? Tớ nhớ cậu quá à! Sao cậu lại bỏ rơi
tớ cơ chứ?> - Những tiếng khóc lại bắt đầu.
- Uk, nhớ, nhớ để cậu gọi điện đến và mắng... umk... vợ tớ như thế
à? – Lâm Duy ko hiểu sao cậu lại nói như vậy nữa, chỉ đơn giản cậu
mong Thiên Kỳ sẽ hiểu và đừng có những hành động làm tổn thương
lòng tự trọng người khác như thế nữa.
Nó ngước nhìn Lâm Duy, dường như mắt nó ươn ướt.
- <Cậu vừa nói gì vậy? Vợ ư? Cậu thừa nhận cô ta là vợ cậu à?
Còn tớ thì sao?>
- Cậu... là bạn tớ. – Lâm Duy khó nhọc phát âm.
- <Còn gì nữa?>
- Là người yêu...cũ của tớ.
- <Chỉ thế thôi sao?>
- Chỉ thế thôi.
- <Xem ra tớ đã kỳ vọng quá nhiều vào tình yêu của mình rồi.>
- Thiên Kỳ cười nửa miệng.
- Tớ cũng vậy, thật sự thất vọng về cậu. Sao cậu lại có thể nói ra
những lời như vậy được nhỉ? Bảo người ta đến bar hay vũ trường sao?
Đó là nơi duy nhất cậu nghĩ được để bảo vợ tớ “ghé thăm” à? Thiên
Kỳ mà tớ từng quen hình như chưa từng phát ngôn một cách như vậy.
Là chưa từng chứ ko phải là ko bao giờ. – Nói rồi, cậu cắt máy, để
lại cho Thiên Kỳ sự hụt hẫng cùng với những tiếng kêu dài như bất
tận...
Bực bội ném chiếc điện thoại lên nệm, cậu vội quay xuống nhìn nó.
Nó ngồi bần thần trên chiếc giường rộng, vai khẽ run run và khóe
mắt ngấn lệ.
Như một hành động bình thường, Lâm Duy đặt tay mình lên vai nó, cố
điều khiển để nó có thể nhìn thẳng vào mắt cậu. Như cậu đoán, nó
đang khóc. Mọi động tác đều thực hiện trong yên lặng.
- Đừng bận tâm, sẽ ko sao đâu! – Lâm Duy an ủi và cười hiền với
nó.
- Anh đang thương hại tôi? – Nó nhìn cậu, ánh mắt dò xét.
- Nhìn tôi giống người thích thương hại người khác lắm sao? – Lâm
Duy cố tỏ ra nghi ngờ mình.
- Mọi người chắc cũng đều vậy nhỉ? Vì thương cho hoàn cảnh của tôi
nên mới rước tôi về nhà này. Tôi ko cần anh phải bố thí cho tôi bất
kì một thứ gì, kể cả tình yêu. – Nó hất tay Lâm Duy ra khỏi vai
mình, bất ngờ đứng bật dậy và chạy ra ngoài.
Cậu thở dài rồi cũng chạy theo nó.
- Cô định đi đâu?
- Mặc kệ tôi. – Nó đi trong vô thức, con đường này nó đã đi qua rồi
thì phải.
- Nghe tôi nói này, có cần phải tự hành hạ tai và đầu óc mình bằng
những lời nói đó ko hả? Cô làm thế khác nào khẳng định những gì
Thiên Kỳ nói là đúng nên cô mới như thế này? – Lâm Duy kéo tay nó
lại.
Bất ngờ, nó ôm lấy cậu rồi khóc, nó cà đầu vào vai cậu:
- Tôi ghét được người ta thương hại. Mặc dù tôi biết từ ngày cái
tai nạn đó giáng xuống gia đình mình, tôi đã nhận rất nhiều sự bố
thí của người ta.
- Vậy việc cô giúp những trẻ em đường phố hôm nọ cũng đang trao
tình thương cho người khác đó thôi. Theo cô thì đó cũng là “bố thí”
à? – Lâm Duy chỉ trích.
- Ko! Tôi cũng ko tỏ ra ngây ngây thơ thơ hay gì gì đấy! – Nó giải
thích.
- Chuyện đó ko cần phải nói. Cô đâu có ngây thơ, nhí nhảnh gì đâu.
Chỉ cứng đầu và đanh đá thôi à. – Lâm Duy chọc quê nó.
- Này... – Nó nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ nhàng xin phép – Cho tôi
yên tĩnh... một đêm nhé? Tôi hứa ngày mai sẽ về nhà, chỉ đêm nay
thôi. – Nó nũng nịu.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu chấp thuận, trước lúc nó leo
lên xe, cậu con kịp cốc đầu nó một cái rồi bảo:
- Một đêm thôi, mai phải về nhà đấy!
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh! – Nó cười tươi.
Lâm Duy lững thửng bước về nhà. Trong đầu ngổn ngang những suy
nghĩ, về những gì Thiên Kỳ nói... về Thiên Minh. Anh ta bảo vệ nó
sao? Và anh ta cũng yêu nó sao? Cậu lắc đầu nguầy nguậy, điều đó
chẳng liên quan gì đến cậu cả. Nhưng nó hiện tại đang là vợ cậu, dù
chi là ba tháng thôi nhưng giờ đây, nó vẫn là vợ cậu và ko ai được
phép... có tình ý với vợ cậu <ko biết luật này ở đâu
ra?>
Con nhóc mơ màng ngồi bên cửa sổ, đưa tay chạm nhẹ chiếc chuông gió
thủy tinh. Những âm thanh lanh canh cứ vang đều nghe thật vui
tai.
Bỗng có tiếng chuông cửa, theo bản năng, con nhóc vội xuống nhà để
xem vị khách giữa đêm khuya là ai?
Cánh cửa mở ra và nụ cười ban chiều của người bạn thân lại hiện
về.
- Bạn đến đây là gì? – Băng Di lắp bắp.
- Mình trốn nhà đến để... ngủ nhờ nhà bạn đấy. Lạnh quá, cho mình
vào nhà đi. – Nó vờ run và ôm lấy vai.
Con nhóc tặc lưỡi rồi dẫn nó lên phòng.
- Ôi, mới đến lúc chiều giờ lại đến, phiền bạn ko? – Nó hỏi và nhảy
lên giường.
- Phiền. – Con nhóc thẳng thắn.
- Thế hả? Nhưng làm sao đây? Làm phiền bạn là biệt tài của mình
rồi. – Nó cười trừ làm con nhóc cũng bật cười theo. – Nhìn bạn cười
duyên thế, sao bạn lại ít cười thế nhỉ? – Nó nheo mắt khó
hiểu.
- Vì ko thích. – Con nhóc nhún vai hờ hững rồi ngồi xuống cạnh
nó.
- Băng Di nè! Hình như làm bạn giận và cười cũng là một biệt tài
của mình đấy! – Nó nháy mắt đầy ẩn ý rồi đè cô bạn ngã lăn ra
giường và... cù. Híc!!!
- Ý... dừng lại....híc! Haha... hihi.... – Con nhóc cười chảy cả
nước mắt.
- Ôi, tay mình ko thể điều khiển được nữa rồi. – Nó tiếp tục trò
chơi quái ác.
- Đã thế...híc... cho bạn chừa nè!.... hihi....
- Nè, bạn định chơi trả đũa nhau à? Ahhh. Buồn cười quá à!!!
Híc....hahaha – Nó dùng tay tránh con nhóc đang hăm he.
Một lúc sau, khi cả hai đã mệt nhoài thì đều lăn ra giường, miệng
vẫn ko ngớt cười, hai bên mắt còn đọng lại dấu tích của những vệt
nước mắt.
- Ngủ đi! Mai còn đi học! – Con nhóc dỗ nó như mẹ dỗ con.
- Mình nằm trong nha, sợ ma lắm! – Nó lăn vào trong.
- Ko.... mình quen nằm trong góc rồi. Híc.... Lam Bình. – Con nhóc
bò đến kéo nó ra nhưng ko được, nó ngủ mất rồi còn đâu. Thôi thì
nhường nhịn vậy, con nhóc nằm xuống cạnh nó và cả hai đều chìm vào
giấc ngủ.
Chap 68
Nắng mai đến nhẹ nhàng. Những tia nắng buổi sớm làm căn phòng lạnh
lẽo bỗng trở nên ấm lạ. Nó vươn vai và quay sang vỗ má cô
bạn:
- Di ơi, dậy thôi!
- Ưm....ư.... – Con nhóc hãy còn ngái ngủ.
- Dậy đi mà, mình là con sâu ngủ mà xem ra có người còn ngủ nhiều
hơn cả mình. – Nó trêu.
- Bạn đến trường luôn à? – Con nhóc hỏi.
- Ko, ghé qua nhà lấy sách vở và đồng phục, lúc tối mặc nguyên bộ
đồ ngủ mà trốn đi. – Nó cười trừ.
Con nhóc chở nó về nhà lấy đồ.
- Nhà bạn? – Con nhóc trầm trồ.
- Umk! – Nó gật đầu. Là nhà chồng chứ?
Nó bước vào trong nhà, để lại mình con nhóc đứng ngẩn ngơ.
- Cô về rồi à? – Lâm Duy chạm mặt nó ở cửa phòng.
- Hì, ko về rồi sao đứng đây? – Nó bắt bẻ rồi chạy nhanh vào trong
lấy cặp sách.
- Tôi đợi dưới xe. – Cậu toan bước đi thì đã bị nó gọi lại.
- Anh đi trước đi, tôi đi cùng bạn. Nhớ nha, đừng đợi đó. – Nó dặn
dò.
- Biết rồi. Cô nghĩ mình là ai mà bảo tôi đợi cô cơ chứ?
- Thì lúc nãy ai đó bảo đợi tôi dưới nhà xe cơ mà. – Nó nhún vai
rồi chạy.
Lâu rồi nó ko thử chạy chậm như thế này để ngắm nhìn quang cảnh
trên đường đến trường.
- Bạn nặng thật. – Con nhóc than thở.
- Đã bảo đưa mình chở rồi mà ko chịu. – Nó chun mũi.
- Xin bạn, mình chưa muốn vào viện sớm đâu. – Con nhóc trêu rồi
cười. Lại thêm một “thiên thần” nữa làm cô bạn cười.
Những tiết học trôi qua nhẹ nhàng và dễ vào. Nó và con nhóc trở nên
thân thiết hơn, hay cười đùa vu vơ với những câu chuyện ko đầu ko
cuối.
- Này, hai bạn, mình đói. – Nó xụ mặt rồi kéo cả Di và Hân Hân
xuống canteen.
Canteen vẫn nhộn nhịp như thường. Cái bàn khuất gọi là “cấm địa”
vẫn yên lặng như thường. Nhưng yên chí vì chính tụi nó sẽ là người
khuấy đọng ko khí.
- Mọi người đông đủ quá. – Nó bắt chuyện và ngồi xuống bàn một cách
vô tư.
- Có chuyện gì vui à? – Nguyên Hoàng hỏi.
- Hỏi làm gì? Cưới xong ngày nào chẳng vui nhỉ? – Jun nháy mắt làm
đầu nó và ai đó bốc khói.
- Cưới? – Con nhóc và Hân Hân nhìn nhau rồi lại nhìn nó dò
xét.
- Ko có gì đâu! Mấy người đó nói sảng ý mà. – Nó xua tay làm Jun và
Nguyên Hoàng bụm miệng cười.
Tuy rất muốn hỏi thêm để lấy thông tin nhưng nhìn gương mặt khổ sở
của nó, con nhóc và Hân hân cũng tạm lắng.
- Anh Key! – Nó kéo áo.
- Hả? À... ờ... – Key lơ đãng.
- Anh sao vậy? – Nó ngạc nhiên.
- Bám đuôi ngày nào đuổi ngày ấy, giờ hết rồi lại thấy nhớ thương ý
mà. – Jun thở dài rồi như lần trước, cú cốc đầu được dành tặng
riêng cho cậu.
- Cho em xin số điện thoại của cô bạn “bám đuôi” anh đi. – Nó
trêu.
- Ko liên lạc được. – Key thở dài.
- Ơ..thế ra anh có liên lạc thử rồi à? Chà, đáng lo thật! – Nó ra
vẻ ngạc nhiên rồi chậc lưỡi.
Biết mình bị hố, Key chỉ ngồi im thinh thích mà chịu đựng tràng
cười vô duyên của những người “có duyên”.
Thực ra thì ko biết từ bao giờ, cái cô bé đáng yêu ấy lại cứ khiến
Key nhớ mãi. Ko có tin nhắn và những lần đuổi theo cậu sát nút, cậu
lại cảm thấy thiếu, rất thiếu. Cái cảm giác đó liệu có phải vị trí
ai đó trong tim cậu đã đổi khác?
Điện thoại rung, Key giật mình nhìn người gửi rồi lại nhìn cô em
gái yêu quý – Lam Bình – đang ngồi đối diện. Nó nở nụ cười thật
tươi và nháy mắt đầy tinh nghịch.
“Đừng phủ nhận tình yêu của mình, đó là một việc làm thật ngốc. Mà
em tin anh Key chẳng ngốc tẹo nào! Thú nhận với tình yêu dù chỉ một
lần thôi, hãy thử làm điều đó anh ạ! Anh yêu cô ấy, là yêu chứ ko
đơn giản chỉ là “thích nhìn””
*~*~*
Hân Hân bước lên xe và đập vào mắt nó là một bao ngổn ngang nằm ở
chỗ ngồi quen thuộc.
Đưa tay ôm trọn gói đồ mặc cho Thiên Bảo đề nghị để ở hàng ghế sau,
Hân Hân tò mò muốn xem bên trong là gì.
Mắt xoe tròn, cô nàng bay từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác,
miệng lẩm bẩm những thứ có trong gói hàng:
- Thuốc bổ trí nhớ, thuốc dành cho người suy giảm trí nhớ, thuốc
tăng cường trí nhớ, thuốc bổ não bộ, thuốc phục hồi trí nhớ.... ở
người cao tuổi <Híc!>, sách bí quyết giúp nhớ lâu, Thuật tái
hiện ký ức, trứng, cá, rau.... – Hàng loạt những cái tên được kể ra
nhưng chỉ là một trong số những gì Hân Hân nhìn thấy. Cô bạn quay
ngoắt sang “tài xế” – Bạn có bị làm sao ko vậy?
- Mình muốn nhớ lại mọi thứ trước đây... về bạn. Đừng cản mình,
chưa bao giờ mình khát khao được nhớ lại như bây giờ đâu. – Thiên
Bảo nhún vai rồi đá lông nheo với nó.
- Ôi trời ơi! Bạn muốn đầu độc bằng thuốc và thức ăn à? Bạn có biết
uống nhiều loại thuốc sẽ gây phản tác dụng ko? Rồi còn đây là thuốc
dành cho người cao tuổi, bạn định uống nó à? Bạn bao nhiêu tuổi
vậy? – Hân Hân lăm lăm trên tay vỉ thuốc.
- Ồ, cái đó mình chưa nhìn kỹ, thôi lát về nhà chọn lại rồi uống
cũng được. – Cậu cười, ko uổng công cả buổi chiều tìm tòi tra
cứu.
- Mình sắp chết vì cậu mất thôi. – Hân Hân kêu trời. Hậu quả của
việc muốn trả đũa là vậy đây!!! Híc!!!
*~*~*
“Rầm” Tiếng đập bàn mạnh đến kinh người.
- Cô có biết mình đã tự ý làm gì ko? Sao lại rời xa hắn trong khi
chưa có sự cho phép của tôi? – Người con gái trẻ nghiến răng ken
két, nhìn Hoài An bằng ánh mắt sắc lạnh.
- Chị à.... anh ấy sẽ ko bao giờ yêu em đâu! Bởi vậy nên xin chị
tha cho em và cả... anh ấy nữa được ko? – Hoài An quỳ xuống bên
chân người con gái kia, nghe tiếng cười man rợn của cô ta mà sởn cả
gai ốc.
- Cô đang cầu xin cho kẻ thù đấy à? Nếu biết hắn ko bao giờ phải
lòng cô thì cớ gì cô phải rời xa hắn? – Cô ta hỏi móc và nhìn cô bé
bằng ánh mắt xoi mói.
- Em... em... chị ơi! Híc! Em ko muốn ở bên cạnh anh ấy nữa. – Hoài
An bật khóc nhưng dù có hay ko những giọt nước mắt kia thì trước
mặt cô bé, con người mang trái tim sắt vẫn ko thay đổi.
- Hoài Anh, cô ấy đã chết như thế nào, nhớ cho rõ đi, khắc ghi cho
kỹ đi cô bé. Tình yêu chỉ là một thứ hư vô mà thôi, tình máu mủ chị
em mới là thật sự. Hiểu ko? Ta nghĩ ko cần nhắc lại với cô một lần
nào nữa. Về đi, đến bên hắn và khiến hắn yêu cô rồi rời xa hắn như
cách hắn phủ phàng với người chị đã khuất của cô. – Người con gái
kia nâng cằm cô bé, bắt cô bé phải nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh
của mình dù cho cô bé có trốn tránh đi chăng nữa.
- Chị ơi...em.
- Nhìn lên trên trời đi, chị cô ở trên kia đang chờ cô trả thù đấy.
Ko nói nhiều nữa, đứng lên và về trường BFM ngay đi. – Cô ta quay
lưng đi, để lại cô bé ngồi ôm mặt khóc nức nở.
*~*~*
Key bị cảm. Ko hiểu sao dạo này cảm cúm cứ ghé thăm cậu thường
xuyên như một người bạn. Nhưng ko giống lần trước, lần này chẳng có
cô bé nào “tốt bụng như cô bé ấy” đưa thuốc cho cậu. Suy nghĩ vớ
vẩn đó khiến Key mỉm cười và nghĩ vu vơ về tin nhắn của nó. Ít ra
thì thử một lần chứ nhỉ? Nhưng bắt đầu từ đâu? Nghĩ đến đó, cậu
buông tiếng thở dài.
- Anh lại cảm nữa rồi! Em đã bảo là cẩn thận bởi ko phải lúc nào
cũng có người tốt như em rồi còn gì? – Một đôi chân nhỏ nhắn bước
đến trước mặt cậu. Trong phút chốc, cậu hy vọng đó là thực và khi
cậu ngẩng đầu lên sẽ lại nhìn thấy khuôn mặt ấy chứ ko phải là ảo
ảnh mà thôi!
Vẫn cúi đầu. Tại sao lại ko đủ can đảm đối mặt cơ chứ?
- Anh Key! – Giọng nói quen thuộc lại một lần nữa cất lên. Người
trước mặt cậu vẫn ko rời bước.
Cậu ngẩng mặt từ từ, mắt cậu sáng lên niềm hy vọng nhỏ nhoi.
Là Hoài An!
Cô bé đang đứng trước mặt cậu.
Cô bé đang nhìn cậu chăm chú và cười tươi như nắng mai.
- Ko cần phải ngạc nhiên vậy đâu! Cho anh nè! – Hoài An đưa vỉ kẹo
ngậm trước mặt Key rồi xụ mặt như cún con – Em ko có mang theo
thuốc như dạo trước, anh ngậm kẹo đỡ vậy ha?
Key nhìn cô bé trong yên lặng. Cậu muốn lưu giữ hình ảnh này bởi
một nỗi sợ hãi nào đó cứ chợt sáng trong đầu cậu rằng cô bé sẽ biến
mất như chị gái cô năm xưa.
- Sao anh ko nói gì? Anh ko vui à? Anh vẫn thấy em phiền lắm sao?
Haizzz! Thôi, anh ăn kẹo đi. – Hoài An xuôi xị rồi đưa tay điều
khiển tay Key bỏ kẹo vào miệng. Híc!
- Bye anh nha! Buổi tối ấm áp. – Hoài An vẫy tay tạm biệt. Cô bé ko
cảm thấy buồn khi chỉ độc thoại một mình nãy giờ. Gặp lại Key nhưng
sẽ ko lâu đâu... sẽ xa thôi mà!
- Hoài An! – Key kéo tay cô bé.
- Vâng! – Hoài An quay đầu đáp khẽ.
“Thú nhận... thử một lần thú nhận”
- Hình như... anh đã thích em rồi! – Key nói nhỏ.
- Vì em là em gái của chị Hoài Anh? – Hoài An hỏi lại.
“Làm ơn đi Key, xin anh đó, hãy gật đầu đi, hãy nói rằng vì em là
em gái của chị Hoài Anh nên anh mới cảm thấy có tình cảm đặc biệt
với em. Xin anh đấy! Xin đừng thích em mặc dù... em yêu anh!” –
Hoài An van xin ngay cả trong suy nghĩ.
- Ko. Vì em là Hoài An. – Cậu lên tiếng khẳng định.
Nói ra được suy nghĩ của mình quả là một điều nhẹ nhõm. Cậu cảm
thấy những điều cậu vừa nói là sự thật rằng cậu đã thích cô bé và
bắt đầu yêu cô. Trong tim Key, Hoài Anh và Hoài An luôn ở hai nửa
phân biệt mà ko biết từ bao giờ đã xuất hiện nên đường phân cách
giữa hai con người tuy hai mà một này. Rồi cảm nhận hình bóng Hoài
An cứ mãi lớn dần làm cậu nhức nhối và khó chịu vô cùng. Nói ra,
đơn giản thế thôi nhưng lại khiến mình thoải mái. Thú nhận... phải,
thú nhận, thử một lần để thấy rằng phủ nhận là một điều ngốc
nghếch.
Riêng Hoài An, cô bé hạnh phúc ko? Có! Có hối hận ko? Có! Sự đấu
tranh mạnh mẽ đang hình thành. Giờ thật là bối rối bởi cô bé chẳng
biết phải làm gì? Tình yêu và hận thù? Có như đường và nước, trộn
lẫn với nhau được ko?
- Cảm ơn anh! Vì đã thích em. – Hoài An cười rồi nhanh như cắt ôm
chầm lấy Key. Chỉ có cách ấy mới ngăn ko để cho Key thấy sự xuất
hiện của những giọt nước long lanh, ko cho Key nhìn vào mắt cô bé
để dễ dàng nhận ra rằng cô ko chỉ khóc vì hạnh phúc mà là vì những
cảm xúc hỗn độn trộn lẫn vào nhau....
==============================
- Lam Bình lát nữa có về nhà mình ngủ nữa ko? – Con nhóc chạy đến
bên nó.
- Xem xét tình hình xem sao đã. –Nó cười trừ. Tối qua là ngoại lệ
mà.
Về nhà, nó lao ngay lên phòng mình rồi chưa đầy 10s sau lại chạy ra
như ma đuổi.
“Rầm” Nó va vào Lâm Duy đang leo lên cầu thang và cả hai đứa ngã
nhào, đau ê ẩm. Lâm Duy lồm cồm bò dậy, quát tháo inh ỏi vì cái tội
hậu đậu của nó:
- Mắt cô để ở đâu vậy hả?
- Ở... trên mặt, dưới lông mày. – Nó đưa tay chỉ chỉ nhưng rõ ràng
là muốn chọc tức cậu.
- Đồ hậu đậu! Sau này lấy chồng ko biết cô sẽ thế nào. – Lâm Duy
bực bội.
- Thì chẳng phải giờ tôi lấy chồng rồi sao? – Nó chun mũi cãi rồi
sực nhớ đến chuyện gì đó, nó hốt hoảng chỉ lên trên lầu – Mà này,
sao phòng tôi vừa nãy thấy có con gián chui ra, ông nội chưa kêu
người tới diệt sao?
Cậu nghe nó nói rồi bật cười.
- Đồ ngốc! Cô tưởng ông nội “dễ dàng” gọi người tới diệt gián vậy
sao?
- Ý anh là... – Nó há hốc mồm.
- Là tôi và cô sẽ dùng chung phòng cho đến khi lay động được lòng
hảo tâm của ông nội. – Lâm Duy nghiêng đầu, nhếch mép khẽ cười rồi
bước luôn lên phòng.
Nó cứng họng chẳng nói được gì cả. Làm gì có chuyện dễ dàng lay
động được như vậy chứ?
- Ông ơi! Sao ông chưa gọi người đến diệt gián ạ? – Nó nhắc nhở
trong lúc ăn cơm.
- Ờ... ông quên! Già rồi, trí nhớ kém. – Ông nội viện lý do. Mặc dù
biết là ko lễ phép nhưng nó chỉ muốn đứng bật dậy mà phản bác cái
lý do mà thoạt nghe đã biết là bịa đặt đó.
- Vậy giờ còn chiều nè ông! Ông gọi người ta đến nhanh đi. – Nó chỉ
tay ra phía ngoài, trời chỉ nhá nhem tối.
- Ờ... lát ông gọi.
- Lát ông lại quên. – Nó dỗi.
- Thì ngày mai gọi là được mà. – Ông nội mồ hôi lấm tấm trên trán.
Ông sợ phải đấu võ mồm tay đôi với nó.
- Ông... – Nó xụ mặt. Lâm Duy ngồi bên muốn cười nhưng cố nhìn để
ko cười thành tiếng.
- Mà cháu ko hài lòng với cháu trai ông à? – Ông hỏi lại nó.
- Ơ... chỉ là phòng chật chội quá, ngủ ko quen. – Nó viện cớ như
ông nội lúc đầu.
- Ko quen rồi sẽ quen. – Ông phán câu xanh rờn rồi rời khỏi bàn ăn
trong khi nó chưa kịp nói câu nào nêu ý kiến của mình.
- Cô gan nhỉ? Làm vậy ko ích gì đâu. Cô sống với ông lâu vậy mà ko
hiểu tính ông à? – Lâm Duy cười cười.
- Chưa thử sao biết được. – Nó cương quyết.
- Mà cô khó chịu khi dùng chung phòng đến vậy ư? – Cậu nhíu
mày.
- Thì chẳng phải anh cũng vậy sao?
- Hả? À...ừ. – Lâm Duy đáp gọn rồi bước lên phòng trước. Chỉ còn
lại mình nó, nó lại tiếp tục nghĩ cách làm “lay chuyển” ý chí sắt
đá của ông nội.
“If you wanna off too far. My love will get you home....”
Ko hiểu sao lại “có duyên” đến vậy. Điện thoại nó reo và lần này
lại là Lâm Duy bắt máy. Chỉ là vì tò mò bởi tên người gọi: Thiên
Minh!!!
- Alo.
- <Cho tôi gặp Lam Bình>
- Có chuyện gì ko? – Lâm Duy hỏi.
- <Ko liên quan đến cậu.> - Thiên Minh thẳng thắn.
- Sao lại ko liên quan. – Bắt đầu có dấu hiệu bực vì bị đá ra
rìa.
- <Dù cậu có là chồng của Lam Bình thì vẫn ko liên quan> -
Thiên Minh nhấn mạnh từng chữ một trong câu nói.
Vừa lúc đó, nó lăng xăng chạy từ dưới nhà lên, suýt nữa đã ngã vì
cái mặt hằm hằm sát khí của Lâm Duy. Cậu đưa cho nó cái điện thoại
mà cứ như đưa nó con dao và bắt nó đi giết người ko bằng.
- Alo. – Nó bắt máy.
- <Lam Bình! Cô ổn chứ?> - Thiên Minh tỏ vẻ quan tâm.
- Ổn. Dĩ nhiên là ổn. – Nó cười tươi.
- <Dạo này cô phải cẩn thận đấy. Ko có việc gì thì đừng có bén
mảng ra ngoài hiểu ko? Còn nữa, nếu có đi đâu cùng gia đình thì
nhất định phải bám riết lấy Lâm Duy, đừng xa cậu ta dù chỉ là nửa
bước và nếu... có chuyện gì thì gọi cho tôi. Nhớ chưa?> - Thiên
Minh căn dặn một tràng dài. Nó tuy là cũng thuộc dạng trí nhớ tốt
nhưng bất ngờ quá nên nghe tai này lọt tai kia à.
- Chưa. – Nó lắc đầu.
- <Sao?> - Thiên Minh ngạc nhiên vì những gì cậu nói ko phải
là quá dài.
- À... ko! Hình như là rồi! Nhưng có chuyện gì à? – Nó nghi
ngờ.
- <Chỉ là đề phòng thôi. Cô đừng quên lời tôi đấy. Gọi cho tôi
lúc cần mà nếu ko cần cũng gọi cho tôi> - Thiên Minh nói cứ như
đe dọa.
- Làm giống như có người muốn ám sát tôi ko bằng. Hì, gọi cho anh
để đến hốt xác tôi về à? – Nó toe toét cười.
- Thì tôi cũng đùa nghiêm túc mà. Thôi! Ko đùa nữa, tôi hứa sẽ gọi
cho anh khi ko cần và cả khi cần nữa. – Nó nghiêm giọng.
- <Tốt. Thế thôi! Ngủ sớm đi> - Thiên Minh nói rồi cắt máy.
Nó chẳng hỏi thêm được gì. Chẳng biết vì sao phải “đề phòng” như
vậy. Dù sao cũng nghĩ mình chẳng dính líu đến ai nên cũng có chút
hời hợt.
Quay lại với Lâm Duy, cậu nằm bên cạnh, trùm chăn kín mặt vờ ngủ
nhưng tai thì nghe ko sót một câu những gì nó nói, cảm thấy hơi tức
vì chồng nó là cậu cơ mà. Sao lại đi cười nói với tên khác như
vậy?
- Này, hắn ta có vẻ quan tâm đến cô nhỉ? – Cậu ngồi bạt dậy và hỏi
nó. Cảm giác như nếu ko hỏi thì đầu óc cậu sẽ nổ tung ra bởi mớ suy
nghĩ rắc rối này mất.
- Đâu giống như anh. – Nó bĩu môi.
- Tôi sao? – Lâm Duy cáu.
- Cái đó anh tự hỏi mình chứ sao lại hỏi tôi? Nhìn anh cáu chẳng
thích xíu nào. Anh mà nhẹ nhàng thì thế nào nhỉ? – Nó chống cằm suy
nghĩ mà ko để ý mặt ai kia đã đỏ lên như gấc. – Mà... sao anh hỏi
vậy? Đừng nói là anh ghen à nha?
- Cô mơ à? Cớ gì tôi phải ghen? – Cậu vội nằm xuống và trùm chăn
kín mít.
- Sao mặt anh đỏ vậy nè? – Nó nhào tới dùng sức kéo tấm chăn ngụy
trang ra vốn chỉ định chọc quên cậu nhưng hình như hơi quá đà.
<Ko phải là hình như đâu! Híc!>
Lâm Duy bực bội hất tấm chăn trắng muốt ra khỏi người rồi bật dậy
khỏi giường làm nó hơi sợ. Trông cậu dữ thật!
- Đừng bắt người khác làm điều mà họ ko muốn. Thử xem khi tôi làm
điều mà cô ko thích, cô sẽ cảm thấy sao? – Cậu nói rồi cúi người,
hai tay đặt lên vai nó và kiss nhẹ vào má nó.
Mặt nó nóng ran, giờ chắc nó rất hối hận vì đã trêu cậu khi chính
mặt nó cũng đang đỏ ko kém gì mặt cậu ban nãy.
Lâm Duy dừng lại một lát trên đôi mắt to tròn của nó rồi quay lưng
đi ra khỏi phòng.
- Ai nói với anh là tôi ko thích? – Nó chẳng kịp suy nghĩ gì cả,
buột miệng nói lớn.
Lâm Duy sững người, khựng lại một lúc rồi quay lại nhìn nó, ánh mắt
ngạc nhiên cộng cái nhíu mày đầy nghi ngờ về những gì mình vừa
nghe.
Nó bàng hoàng. Nó vừa nói cái gì vậy? Tại sao giờ nó mới hiểu thấu
được câu “Đánh lưỡi bảy lần trước khi nói” cơ chứ? Nếu sàn nhà nứt
làm hai thì nó tình nguyện là người đầu tiên chui xuống đó. Mặt mũi
nào mà nhìn cậu bây giờ?
- Cô... vừa nói gì vậy? – Lâm Duy kiểm chứng lại tính xác thực của
câu nói.
- Ơ...tôi!!! – Nó ấp úng – Tôi có nói gì đâu! Tôi bảo là....
thích... thích đi ngủ thôi mà! – Nó lấy cái cớ ngu ngốc nhất trên
quả đất này rồi kéo chăn nằm xuống giường.
Trong chiếc chăn ấm, một cô nhóc đang tự cốc đầu mình và lẩm bẩm
những lời nguyền rủa bản thân. Ngoài chiếc chăn, một tên con trai
khẽ cười, tên đó thầm nghĩ người nằm cạnh mình đúng là... khùng
thật!
- Cô lải nhải đủ chưa? – Lâm Duy cằn nhằn vì nghe nó... cằn
nhằn.
- Sao anh biết? – Nó giật mình nhìn sang bên cạnh. – Mà sao anh nằm
đây?
- Cái gì tôi chẳng biết. Tôi ko nằm đây ko lẽ nằm dưới đất?
- Lúc nãy ko phải anh đi ra khỏi phòng rồi sao? – Nó cố lục lại trí
nhớ.
- Đó là lúc nãy. Bây giờ tôi ngủ ở phòng tôi, có vấn đề gì sao? –
Cậu nhìn nó chằm chằm.
- Ko. À. Ko! Chuyện lúc nãy... lúc nãy tôi... – Nó lóng nga lóng
ngóng giải thích.
- Lúc nãy cô chỉ bảo là muốn đi ngủ thôi chứ gì? – Cậu giải thích
giùm.
- À...uk. Thế cũng được. – Nó gật đầu rồi để mặc cho sự căng thẳng
cứ bao trùm lấy mình. Nếu cậu mà biết nó thích cậu thì sao nhỉ?
Chắc sẽ shock lắm đây? Chắc sẽ châm dứt hợp đồng hay thậm chí còn
hơn thế nữa là đuổi nó đi.
Đang mải suy nghĩ, chợt, một hơi thở ấm áp phả vào một bên má nó.
Tim nó ngừng đập theo nhịp thở đều đều của người đó. Lâm Duy lại
kiss vào mà nó lần thứ hai trong một buổi tối. Chắc đêm nay nó ko
thể ngủ được mất.
- Dù cô có muốn hay ko thì tôi vẫn thích làm... theo ngẫu hứng và
theo thái độ của cô. – Lâm Duy ko biết là đang “ngọt ngào” hay là
đang “hăm he” nó nữa.
Chẳng nói gì cả. Nó chẳng thể nào mở miệng được. Cơ miệng cứng đơ.
Dây thần kinh vận động ngôn ngữ bị ai đó làm tê liệt mất rồi.
- Sao vậy? Cảm động à? – Lâm Duy nhìn lo lắng khi thấy con nhóc
bình thường luyên thuyên như sáo giờ lại im lặng như người mắc
chứng trầm cảm.
- Ko. Ai nói? – Nó giật bắn mình. Câu hỏi của cậu kích thích lại
giác quan và tim nó trở về hoạt động bình thường. – Kiểu này chắc
tôi phát điên bị đánh ghen quá. – Nó đánh trống lảng.
- Thế sao? Tôi nghĩ cô phải phát điên vì... đi đánh ghen nhiều mới
đúng. – Lâm Duy trêu.
- Anh làm như anh sáng giá lắm ko bằng. – Nó lườm cậu.
- Có đâu! Thôi ngủ đi, còn lấy sức mà... đi đánh ghen người ta chứ?
– Lại trêu nhưng lần này lại khác, mặc cho nó la hét hay tra tấn lỗ
tai, Lâm Duy lại chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Chap 69
Nắng, lại là nắng. Sao lúc nào nắng cũng nhảy nhót trên tóc chàng
trai kia? Sao lúc nào cũng đùa giỡn với tình cảm của chàng trai
kia?
Hoài An ngồi trong nắng, cô bé thoạt nhìn ko có gì nổi bật, bởi cô
là nắng, nắng chan hòa và tự nhiên đến mức người ta ko cần phải tìm
hiểu nắng từ đâu đến và nắng đang làm gì? Nắng vui hay buồn và nắng
đang khóc hay đang cười?
Trên vai cô bé, Key đang ngủ thật ngon lành. Những sợi tóc mai xõa
trên khuôn mặt cậu, che khuất đôi mắt đang nhắm nghiền. Trông Key
ngủ thật bình yên và Hoài An ước mong cái khoảnh khắc này sẽ mãi
mãi kéo dài, đừng bao giờ dứt.
Cô bé đang cố khắc ghi trong đầu hình ảnh của Key bởi một ngày nào
đó <ko xa> cậu sẽ rời xa cô mãi mãi giống như ngày và đêm, ko
thể cùng nhau trong một thời gian và không gian...
Điện thoại reo, tin nhắn mới.
“Đến lúc rồi cô bé! Dũng cảm lên và hãy nghĩ đến chị cô”
Hoài An giật bắn mình. Lại gì thế này? Người đó... theo dõi cô ở
mọi lúc mọi nơi sao?
- Em sao vậy? Sao mặt trắng bệch thế kia? – Key thức dậy và ân cần
hỏi.
- Ko, ko sao ạ! – Hoài An xua tay rồi hạ giọng, vẻ nghiêm túc – Anh
Key! Nếu một ngày em rời xa anh...thì sao nhỉ? Lúc đó anh sẽ làm
gì?
- Chẳng làm gì cả. – Key thản nhiên đáp làm Hoài An ngạc nhiên cộng
một chút hụt hẫng.
- Sao cơ?
- Vì... ngày đó sẽ ko bao giờ đến. Vì Hoài An sẽ ko bao giờ rời xa
anh, phải ko? – Key cười hiền rồi xoa đầu cô bé.
- À... vâng! Nhưng nếu... – Hoài An cười trừ nhưng vẫn ko chịu
buông tha.
- Ko có nhưng hay nếu gì cả. Mà sao em hỏi vậy? Em sẽ xa anh một
lần nữa sao? – Key nheo mắt nhìn Hoài An nghi hoặc.
- À... ko. Chỉ là em thắc mắc thôi mà. – Hoài An khổ sở.
- Vậy nói cho em biết. Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bước ra khỏi
cuộc đời anh dễ dàng một khi em đã bước vào và để lại một dấu ấn
sâu đậm trong đó. – Key đặt tay lên vai cô bé, nhìn thẳng vào đôi
mắt trong veo kia – Bởi... nếu có ngày đó thật thì anh sẽ đi tìm em
và nhất định sẽ tìm được em. Hiểu ko cô bé?
- Anh Key! – Cô bé mở to mắt nhìn Key.
- Đừng suy nghĩ nữa. Hãy sống cho thật tốt vì cạnh em còn có anh
nữa. – Key cười rồi kéo tay Hoài An đi trên con đường đã ngả bóng
chiều tà.
*~*~*
- Này bạn! Bạn đã nói gì với Thiên Bảo vậy? – Thiên Minh bước đến
trước mặt Hân Hân cứ y như một bóng ma.
Hân Hân cảm thấy hơi lo. Lúc trước thấy cậu ấy mua một lô một lốc
thuốc và sách như vậy. Liệu có khi nào cậu ấy... bị ngộ độc hay gì
gì đó tương tự không?
Suốt buổi học hôm đó, cô bạn đứng ngồi không yên. Chốc chốc lại
nhìn đồng hồ, chỉ mong tiết học trôi qua nhanh và mong tiếng trống
vang báo hiệu hết giờ.
Ra về, Thiên Bảo không đến đón nó như mọi ngày nữa. Điều này kích
thích sự lo lắng trong nó tăng lên cực độ.
Nó leo vội lên taxi rồi đến nhà Thiên Bảo.
“Tinh tinh” Chuông cửa cứ reo hoài mà chẳng có ai ra mở cửa
cả.
Dùng tay đẩy nhẹ cửa thì thấy cửa không khóa. Nó bước vội vào
trong.
Đập vào mắt nó là một căn nhà... bỏ hoang. Híc! Không thể dùng từ
nào để mô tả sự bề bộn. Nó đã suýt trượt ngã mấy lần bởi những cái
vỏ chuối và trứng vương *** trên sàn nhà.
- Hoàng Thiên Bảo. Bạn xuống đây cho mình. – Nó gần như thét lên
đầy lo lắng. Nó hy vọng có tiếng ai đó trả lời.
Nó cẩn thận bước đến cầu thang, lần mò để không bị ngã.
“Rầm”
Người nó đau ê ẩm. Nó nhớ mình đã rất cẩn thận vậy mà vẫn bị
ngã.
- Thiên... Thiên Bảo? – Hân Hân quay sang bên cạnh. Thiên Bảo cũng
đang nằm bẹp dưới sàn với một tư thế khó coi. Kính gọng đen rơi bên
cạnh, tay vẫn cầm cuốn sách.
- À...uk! Bạn đến à? – Thiên bảo lồm cồm bò dậy. Lúc nãy vì nghe
thấy tiếng gọi nên cậu bước xuống. Ngang cầu thang thì bước trật
nhịp nên lăn từ trên cao xuống nhưng lạ là chẳng đau xíu nào.
- Bạn làm gì vậy? Sao gọi hoài không thấy?
- Đọc sách thôi. Mà sao ngã lại ko đau nhỉ? – Thiên bảo gãi đầu khó
hiểu.
- Mình đau thôi chứ bạn đau gì? Thật là. – Hân Hân nhíu mày – Mà
sao bạn không đến trường?
- Bạn lo cho mình hả?
- Mơ sao? Mình lo cho bạn làm gì? Chỉ là vì bạn không đến trường
nên không có ai đưa mình về nhà thôi. – Hân Hân quay mặt đi hướng
khác.
Thiên Bảo tặc lưỡi tiếc rẻ.
- Này, người ta bảo kích thích mạnh và tốt nhất là lặp lại tai nạn
thì khả năng phục hồi trí nhớ sẽ rất cao. – Thiên Bảo chăm chú vào
quyển sách.
- Không được! Bạn có điên không hả? Nhỡ mà có chuyện gì... – Hân
Hân phản đối.
- Càng tốt. Bạn sẽ khóc vì mình.
- Ko. Bạn mà có chuyện gì thì đừng mong mình rơi nước mắt cho bạn.
Tốt nhất là yên phận và sống tốt đi. – Hân Hân vừa nói vừa đưa tay
dọn dẹp đống bề bộn nơi phòng khách.
Thiên Bảo xuôi xị mặt một hồi rồi bỏ lên phòng.
Lâu sau, không có tiếng động gì, Hân Hân tò mò chạy lên xem
xét.
- Thiên Bảo, mở cửa. Bạn làm gì vậy? – Đưa tay đẩy nhẹ và một lần
nữa, cửa không khóa.
Căn phòng rộng màu xanh dương có ánh sáng chiếu từ ô cửa sổ
nhỏ.
Trên giường, Thiên Bảo ngồi lù lù một khối với chăn trùm kín
mích.
- Này. – Hân Hân lay nhẹ.
“Đốp...đốp...đốp...” Tiếng động đều đặn vang lên.
- Làm gì vậy? – Nó bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Mình muốn phục hồi trí nhớ càng nhanh càng tốt. – Thiên Bảo trả
lời với vẻ mệt nhọc.
Nghe đến đó, Hân Hân đưa tay hất tấm chăn ra khỏi người cậu. Thiên
Bảo đang... đập đầu vào thành giường. Máu đỏ rướn ra trên trán và
bám cả vào thành giường.
Hân Hân khiếp đảm nhìn hành động ngốc nghếch của cậu, vừa giận mà
lại vừa thương.
- CẬU ĐIÊN HẢ? – Hân Hân bực.
- Uk, điên rồi. – Thiên Bảo vẫn tiếp tục chuỗi hành động ngu ngốc
mặc cho cô bạn can ngăn hết mức.
- Dừng lại, mình bảo cậu dừng lại cơ mà. – Mắt nó long lanh
nước.
- Không. Chừng nào chưa nhớ ra, mình sẽ không dừng lại. – Thiên Bảo
dứt khoát.
- Mình không cần cậu nhớ lại nữa. Chỉ cần cậu sống vui thôi. – Lần
này thì Hân Hân bật khóc thực sự.