Nhưng thực ra đâu phải là hụt hẫng mà còn hơn thế nữa cơ.....
Có lẽ Thiên Bảo đã sai với cái lời ngụy biện ở trên. Cậu bảo nhìn
thấy nó khóc nên mới khó chịu và bức bối nhưng thực ra... nó đâu có
khóc...
Hân Hân rẽ vào một con hẻm nhỏ đủ bóng tối để che đậy đi cơn giận
dữ cũng như chính cái sự yếu đuối sâu thẳm trong lòng nó. Bất lực
ngồi xuống đường, nó gục mặt xuống và bắt đầu....khóc.
Chính nó cũng phải ngạc nhiên vì với cái tính cách mít ướt đó, nó
lẽ ra phải khóc khi Thiên Bảo nói rằng ghét nó. Đầu óc nó giờ đây
trống rỗng, tai ù ù và chỉ vang lên quanh nó cái âm thanh lạnh
buốt:
“Tôi ghét bạn!”
“Tôi ghét bạn!”
Nó nghĩ rằng Thiên Bảo đã bắt đầu có chút tình cảm gì đó với nó từ
cái lần cậu cứu nó khỏi quán bar. Nó ngốc thật! Nó thừa nhận rằng
mình ngốc. Ngay cả khi nghe đoạn đối thoại mà Uyên Vân ghi lại tỉ
mĩ, nó vẫn không tin đó là sự thật. Nó mong rằng đó chỉ là lời nói
vô thức của Thiên Bảo. và nó thật khờ khi đã mong như vậy.... Bởi
hơn ai hết, nó hiểu rằng... Thiên Bảo chẳng bao giờ nói đùa!
- Mình ghét cậu! Ghét vô cùng! Hức.... Tại sao chứ? Tại sao cậu cứ
làm cho mình hy vọng rồi lại thất vọng như một con nhỏ ba tuổi dại
khờ xây ngôi nhà cát rồi cuối cùng đành thẩn thờ nhìn ngôi nhà biến
thành cát biển mềm mại.... Tại sao chứ? Nếu mình là con nhỏ ngốc
nghếch đó thì cậu... Hoàng Thiên Bảo... cậu chính là làn sóng tàn
nhẫn và lạnh lùng. Mình ghét cậu... Mình ghét cậu.... mặc dù mình
yêu cậu nhiều lắm... hức.... – Nó để mặc cho nước mắt ướt đẫm khuôn
mắt. Nó phải khóc, khóc cho thỏa cho đến khi nào nó hết yêu... nó
hết đau, nó mới có can đảm ngưng khóc và đối mặt để gượng dậy đi
tiếp. Nhưng nó biết nếu đợi đến lúc ấy thì có lẽ nó chẳng còn nước
mắt để khóc thương nữa rồi!
Vẫn biết yêu là đau....
Đó là một quy luật không đời nào thay đổi....
Nhưng tại sao con người ta vẫn bảo là yêu không hối tiếc....
Vậy có thể hiểu rằng người ta chấp nhận “đau” không hối tiếc hay
không???
Chap 47
Như thường lệ, nó bước lên xe đi học. Ngồi cùng với một tài xế mặt
mày “tối sủa” thì mặt nó chắc cũng chẳng thể “sáng sủa” hơn
được.
- Quả là không sai, anh chẳng khác nào cái xác cả. Một cái xác vô
hồn! – Nó bắt đầu trêu chọc nhưng Lâm Duy chẳng xem lời nó đáng giá
kí lô nào, cậu vẫn thản nhiên lái xe.
- Anh xem tôi là không khí đấy hả? – Nó hơi bực.
- Biết vậy thì ngồi yên! – Lâm Duy nãy giờ mới cất giọng nhưng cái
điệu đó là nó phát ớn.
- Tôi quên mất một điều! – Nó cúi mặt, mím môi.
Chẳng đợi Lâm Duy hỏi, nó nói tiếp:
- Điều kiện của tôi...tuần trước! – Nó ko thể nhịn cười nổi nhưng
nụ cười có vẻ tế nhị hơn.
- Muộn rồi! – Lâm Duy nhếch mép.
Nó tức anh ách mà chẳng làm gì được. Đâu phải nó cố ý quên đâu cơ
chứ? Chỉ là quá nhiều chuyện làm nó không nhớ nổi thôi mà! Nhưng nó
đâu phải là hạng thường, nó quay ngoắt sang Lâm Duy.
- Vậy thì anh nghe cho rõ điều kiện tuần này đây! – Nó hạ giọng và
nhấn mạnh – Tôi muốn.... anh cười...
- Được rồi! – Lâm Duy cắt ngang lời nó, rồi cũng nở nụ cười trên
môi, nụ cười mà vừa nhìn qua cũng tràn đầy nét giả tạo và gượng
ép.
- Chưa hết, tôi đã nói xong đâu! Tôi muốn anh cười.... suốt tuần
này! – Vừa nói xong, nó lên cơn cười man dại, còn Lâm Duy vừa nghe
xong đã lệch tay lái, chiếc xe suýt nữa thì đâm cột đèn.
- Cô hâm à? – Lâm Duy gắt, cậu vẫn chưa tưởng tượng được hình ảnh
của mình khi đứng cười như một tên điên mà lại đóng vai tên điên đó
suốt tuần.
- Giờ anh mới biết sao? – Nó lè lưỡi trêu rồi bước xuống xe – Cứ
cười đi nhé!
Lâm Duy tức giận đấm vào vôlăng.
“Cô ta nghĩ mình là ai?”
- Hân Hân, mình nhớ bạn quá à! – Nó chạy đến chỗ Hân Hân rồi ôm
chầm lấy cô bạn.
- Mình cũng vậy! – Hân Hân đáp trả bằng giọng điệu và cái xiết tay
mệt mỏi.
- Bạn... sao vậy? – Nãy giờ, nó mới để ý đến “nhan sắc” của cô bạn.
Đôi mắt thâm quầng, đỏ hoe có lẽ đã khóc rất nhiều.
- Không sao! Mình ổn! – Hân Hân trấn an bằng một nụ cười nhưng ai
mà tin cho được khi mà nụ cười đó chẳng ánh lên chút sức sống
nào.
Trong giờ học, một mảnh giấy nhỏ được chuyển đi từ bàn này sang bàn
khác, hầu hết những học sinh trong lớp đọc xong đều khúc khích cười
rồi chuyền cho đứa khác.
Bất ngờ thật khi mảnh giấy kia rơi vào tay nó, cơ mặt tối sầm lại
khi vừa đọc. Đủ mọi nét chữ, đủ mọi màu mực trộn lẫn trong cái mảnh
giấy kia. Nó đưa tay vò thành một cục rồi mím chặt môi. Hân Hân
nhìn nó, mặt mày lo sợ nhưng dường như nó biết cô bạn đang nghĩ
gì.
- Hân Hân, bạn yêu hắn nhiều lắm đúng không? – Nó hỏi nhỏ khi chỉ
còn hai đứa trong lớp.
- Bạn đang nói gì vậy? – Hân Hân hốt hoảng.
- Hoàng Thiên Bảo. – Nó nhấn mạnh nhưng lại vô tình làm cô bạn thân
đau, Hân Hân muốn quên cái tên đó đi mà!
- Không! Mình chẳng có tư cách gì để nói yêu cậu ấy cả! – Hân Hân
cười, một nu cười phảng phất nỗi buồn.
Nói rồi, cô bạn đứng dậy, bước ra khỏi lớp. Nó ngơ ngác nhìn
theo.
“Mình phải làm gì để giúp bạn đây?”
==============================
Băng Di – nàng công chúa đến từ Nam Cực – thẳng tay xé bức thư tình
thứ x ( x thuộc N* và x > 10). Những bó hoa hồng đỏ thắm cũng
được nàng ban cho đặc ân nằm gỏn gọn trong sọt rác. Chính vì thế mà
cô nhóc được bọn kẹp nơ trong trường ghép cho tội “Chảnh”.
- Nó tưởng nó là ai cơ chứ? – Girl 1 lên tiếng và cố ý nói lớn khi
cô nhóc
đi ngang qua.
Cô nhóc cần gì để tâm đến những lời đó bởi như người ta nói “nghe
hoài cũng chai”. Lại im lặng và lướt ngang bọn “buôn dưa lê, bán
dưa chuột” đó nhưng không ngờ thái độ bất cần đó càng biến cô nhóc
thành cái gai trong mắt bọn kia một cách nhanh chóng.
Vốn dĩ không định đi thăm quan trường mới đâu nhưng dù sao cũng nên
tìm một nơi nào đó cô lập, yên tĩnh đúng với tính cách của
nàng.
- Mày nghĩ mày giỏi à? Mày đụng vào tau thì không yên cho mày rồi!
– Một giọng nói đanh đá vang lên ở khu sau của trường. Hình như chỉ
có cô ta độc thoại vì chẳng ai đáp lại những lời đó cả.
- Chắc mày không biết tau là ai đâu nhỉ? Tau là Thái Huyền Kim, là
thiên kim tiểu thư của nhà họ Thái. Cả đời này mày là đứa duy nhất
sỷ nhục tau giữa bàn dân thiên hạ như vậy nên mày sẽ phải trả giá
cho hành động hỗn xược đó – Tiếng nghiến răng ken két.
Cô nhóc chẳng thèm đếm xỉa gì đến cuộc hỗn loạn và những lời nói
mang đầy tính đe dọa đó. Bởi vốn dĩ người bị đe dọa đâu phải là cô
và chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô cả, việc
gì phải nhúng tay vào. Chuyện người khác để người khác xử.
Nghĩ vậy, cô nàng quay lưng bước đi nhưng bước chân đó bị níu lại
bởi sự tò mò. Tại sao “nạn nhân” vẫn không rên la tiếng nào? Hay là
không thể rên được nữa?
Quay lại hiện trường, cô nhóc đứng lấp ló sau bụi cây quan sát tình
hình. Cô ả đanh đá đó tay cầm một ly nước vẩy đục rồi rót từ từ
xuống người con gái đang khuỵu dưới đất kia. Cô gái kia không phải
là người câm chứ? Tại sao không nói gì? Không phản kháng? Bao nhiêu
suy nghĩ bủa vây quanh đầu cô nhóc và chỉ thực sự chấm dứt khi hai
đứa con gái khác đem đến một bao bột mì trắng và hai hộp nhỏ mà
hình như là sơn thì phải.
Mắt trợn tròn, cô nhóc nhìn ả tiểu thư kia từ từ nghiêng hộp sơn
trên đầu cô gái nhỏ.
“Cốp”
Hộp sơn bay văng lên không trung, hạ cánh xuống mặt đất một cách
“êm đẹp”. Sơn đỏ bắn tung tóe, bạm chặt lấy những đầu tóc nhuộm
vàng, uốn cong và những chiếc đồng phục màu đỏ tươi. Nhưng nạn nhân
không phải là cô nhóc và cô bạn dưới đất kia, cú đạp ngoại mục có
mục tiêu chuẩn xác được cô nhóc thực hiện một cách điêu luyện và
mục tiêu đó tất nhiên không phải là chính cô và người cô muốn
cứu.
- Ahhh! Xem đầu tóc mới của tau nè! – Một đứa hét lên kinh
hoàng.
- Thế này thì tối nay làm sao đi chơi được.
Cô ả đầu đàn xoáy ánh nhìn ghê sợ về phía Băng Di <nổi hứng gọi
tên!!!!> nhưng mặt cô nhóc lạnh băng, chẳng tỏ ra hối hận vì
những việc đã làm.
- Mày là đứa nào? Sao lại dám đụng vào tao? – Đôi chân mày dao
động, cô ả bất ngờ cầm lấy bao bột trắng ném thẳng vào người cô
nhóc. Vì bất ngờ và bột lại đựng trong bì ni lông khó kiểm soát nên
dù có tránh, cô nhóc vẫn bị dính một ít bột trắng trên người.
Rồi cả đám con gái nhào nhào lao về phía “người phá đám”. Không
giận sao được khi mà “nhan sắc” bị hủy hoại thế kia cơ chứ? Nhưng
với một đai đen karate như nàng mà để thua thì thật nhục nhã
quá!
1 phút 35 giây, cả đám con gái gục dưới chân cao thủ rồi hoảng hốt
đứng dậy bỏ chạy toán loạn, trong đó có cả cô thiên kim tiểu thư
Thái Huyền Kim.
Cả khu sau hoang vắng giờ chỉ còn mỗi hai cô gái nhỏ. Người ngồi
thì ướt đẫm trong sữa đục. Kẻ đứng thì nhuộm trắng bởi bột mì. Cô
gái nhỏ ngước đôi mắt to tròn nhìn vị ân nhân của mình. Đôi mắt đó
lạnh thật, sầu thật cứ như tất cả mọi nỗi buồn trên thế gian đều
được ghi nhận bởi đôi mắt đen láy và sâu thẳm kia.
Khoảng 5 phút sau, cô gái thứ ba xuất hiện. “Nạn nhân” nhìn thấy
bóng cô gái kia mà sững sờ.
- Hân Hân! Bạn làm mình lo quá! Sao lại ra nông nổi này? – Cô gái
thứ ba vừa thở hổn hển, vừa nói và cũng vừa ôm chầm lấy cô bạn đang
ngồi bệt dưới đất, mặc cho mùi sữa nồng nặc truyền dần sang
người.
- Lam... Lam Bình! – Hân Hân òa khóc nức nở khi nhìn thấy bạn. Chỉ
có ở bên cô bạn, Hân Hân mới khóc thoải mái như vậy và cũng chẳng
để ý đến bóng dáng ân nhân đang đứng bên cạnh, nhìn hai người bằng
đôi mắt khó hiểu, chan chứa nỗi giận dữ và cảm kích.
Không nói không rằng, Di quay lưng bước đi một cách hững hờ, quả
thật không muốn chứng kiến cảnh này thêm chút nào nữa.
Chap 48
- Này bạn! – Lam Bình đứng bật dậy sau khi biết đó là người đã cứu
Hân Hân.
Băng Di đứng lại nhưng vẫn không quay lưng.
- Cảm ơn! – Nó mỉm cười.
Lại một lần nữa cô nàng bước đi một cách hững hờ. Và một lần nữa nó
gọi giật lại:
- Này bạn!
Mặc dù trong đầu luôn nghĩ chẳng việc gì phải đứng lại nhưng cái
giọng nói lanh lảnh kia cứ bám víu vào chân cô nhóc.
- Mình cảm ơn bạn lần nữa và bạn cầm lấy này! – Nó nói rồi dúi vào
tay cô nhóc một chiếc khăn tay màu trắng.
- Vì sao lại cảm ơn tôi? Tôi đâu có cứu bạn? – Chính cô nhóc cũng
ngạc nhiên không kém vì lần thứ hai có người làm cô nhóc lạnh lùng
này mở miệng đầy khó chịu.
- Vì đó là bạn của mình! – Nó cười tươi.
- Bạn ư? Thật nực cười! – Cô nhóc nhếch mép rồi bỏ đi thẳng. Nó và
Hân Hân nhìn nhau khó hiểu rồi lại cùng nhìn bóng dáng cô bạn nhỏ
đã đi khá xa.
“Bạn ư? Thật nực cười! Bạn ấy có ý gì nhỉ?” Nó lắc đầu rồi chạy lại
dìu Hân Hân đi thay đồ.
- Lam Bình, sao bạn không vào thay? Chẳng phải lúc nãy mình làm dây
sang người bạn rồi sao? – Hân Hân níu tay nó.
- Bạn cứ thay đi! Phòng giám hiệu hết đồ để mượn rồi! – Nó đẩy Hân
Hân vào trong rồi thong thả bước ra hành lang hít thở không khí
vương đầy mùi hoa sữa.
- Hey! Lâm Duy! – Nó vẫy tay gọi khi thấy bóng cậu lướt
ngang.
Lâm Duy đứng lại nhìn nó khoảng 3s rồi quay đi. Nhưng bất ngờ là 3s
sau đó, cậu lại quay lại đưa ánh mắt khó hiểu chĩa vào người nó rồi
làm một động tác khiến nó quê một cục. Đó là... lấy một tay bịt mũi
và tay kia phe phẩy trước mặt.
- Bộ nhà tôi hết sữa tắm hay sao cô còn lấy sữa uống để tắm thế
này?
Nó ngượng chín, biết vậy đừng kêu cho rồi!
Rồi nó mỉm cười tinh nghịch. Sau đó nhướn người lên và vòng tay ôm
lấy Lâm Duy. Choáng! Cậu đứng hình và hơi ngã người về phía sau
nhưng vẫn để yên cho nó ôm!
- Giờ thì anh cũng vậy nha! – Nó thủ thỉ vào tai Lâm Duy rồi từ từ
buông tay ra.
Hình như vẫn chưa “thích nghi” được, cái buông tay bất ngờ của nó
làm cậu thấy.... tiếc!?!
Như bừng tỉnh sau một vố bất ngờ, Lâm Duy vội vã bước đi, vừa đi
lại vừa lấy tay cốc vào đầu mình cho tỉnh táo.
Nó nhìn theo một cách thích thú. Không hiểu sao cái phản ứng của
Lâm Duy lại làm nó cảm thấy chồng mình thật... dễ thương!
<híc!>
Ra về! <Thật không tin nó có thể chịu được đến lúc ra
về!>
Nó lóng nga lóng ngóng đứng chờ người ra “rước” nhưng mãi chẳng
thấy Lâm Duy đâu nên đành cuốc bộ về. <Chú ý: Nó đã nhớ được
đường chứ không còn tình trạng lạc như mấy bữa đầu!>
“Kít” con SH phanh gấp và chắn ngang trước mặt nó làm nó khiếp đảm
giật lùi!
Tên tài xế từ từ gỡ chiếc mũ bảo hiểm trên đầu xuống để lộ đầu tóc
rối bời và khuôn mặt không thể lẩn vào đâu được. Là Thiên
Minh!
- Lên xe! – cậu ra lệnh rồi ném chiếc mũ bảo hiểm còn lại cho
nó.
- Nhưng... – Nó e ngại, sợ rằng Lâm Duy tìm không thấy nó thì chắc
sẽ tức điên lên mất!
Như hiểu được diễn biến suy nghĩ của nó, Thiên Minh vừa nói vừa kéo
nó về phía cậu:
- Lâm Duy có hẹn với Thiên Kỳ rồi, không đón cô được đâu! – Dứt
lời, cậu chụp luôn cái mũ lên đầu nó rồi cài chốt cứ y như là ba
của nó vậy.
Xe chạy với tốc độ giảm hơn so với mức chạy bình thường của cậu
nhưng mà nó thì cứ la oai oái phía sau làm người đi đường đều chĩa
mắt về con SH đang chạy đua với gió.
- DỪNG LẠI! TÔI CHƯA MUỐN CHẾT! CÓ DỪNG LẠI KHÔNG THÌ BẢO!
Thiên Minh chỉ khẽ cười, nó càng la lớn, cậu càng siết chặt tay nó
rồi vòng tay qua người cậu. Tình trạng bây giờ là nó đang ôm cứng
lấy “tài xế”, miệng thì hét lên không ngừng.
Cuối cùng thì chiếc xe quái ác kia cũng dừng lại. Nó loạng quoạng,
bước đi như người say.
- Tôi thề sẽ không bao giờ giao tính mạng của mình cho một tên điên
như anh nữa! – Nó thề thốt đủ điều rồi bỏ đi nhưng bị bàn tay ai
kia kéo lại.
- Đến đây rồi sao phải về? – Một câu hỏi không cần trả lời bởi chưa
kịp nói gì thì nó đã bị Thiên Minh kéo vào nhà hàng trước
mặt.
Thiên Minh ấn người nó xuống ghế rồi cười cười:
- Cô ăn hết thì tôi sẽ cho về! – Cậu vừa nói vừa chỉ tay vào đống
thức ăn được bày biện trên bàn.
- Anh nghĩ tôi là heo chắc? – Nó sững sờ.
- Thi thoảng cũng nghĩ vậy! – Cậu cúi xuống ăn và đó cũng là một
cách để che dấu nụ cười của cậu.
Nó ăn cho đến khi không thể nhét nổi bất cứ một thứ gì vào. Vừa đưa
tay xoa bụng, nó vừa nhăn mặt:
- Cho tôi về đi!
- Cô phải đứng lên mới về được chứ? – Thiên Minh nói rồi bước ra
khỏi nhà hàng.
Trong lúc đó, một cặp tình nhân cũng đang thong thả lái xe ngắm
cảnh dọc đường. Thiên Kỳ và Lâm Duy, mỗi người một suy nghĩ, mỗi
ngưoif ở một tầng mây. Chợt, Thiên Kỳ quay sang hỏi:
- Tớ không muốn mất cậu, nhất là mất cậu bởi tay một người không
xứng đáng. – Cô tiểu thư nhỏ hạ giọng.
-....
- Cô ta không đáng để tớ phải ghen, nhỉ? – Mỉm cười chua
chát.
- Umk!
- Chỉ là ba tháng thôi mà, tớ sẽ đợi cậu! – Thiên Kỳ nói và bước
xuống xe.
- Cảm ơn!
Nhìn bóng dáng Thiên Kỳ mệt mỏi bước vào nhà, lòng cậu cũng chẳng
khá khẩm gì nhiều.
“I'll come running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you've got to do is call,
And I'll be there, yes I will,
You've got a friend!”
Điện thoại lại vang lên những hồi chuông quen thuộc.
- Alo, ông ạ!
- <Ta và pama cháu đang bàn chuyện tổ chức lễ đính hôn trước cho
hai đứa> - Ông nội cười vang tỏ ý hài lòng.
- Cháu ko cưới cô ta. Cháu chỉ sống với cô ta ba tháng thôi! – Lâm
Duy phản đối.
- <Cháu là ông ta đấy hả? Chỉ có cháu phản đối thì làm được cái
gì nào?> - Ông bắt đầu giận dữ.
- Cả cô ta cũng vậy mà, ông có thể hỏi.
- <Con bé ngoan hiền vậy. Chắc cháu lại dọa nạt gì nó pahri
không?> – Ông có vẻ bênh nó chằm chặp.
- Cháu không...
- <Không nói nhiều, hai đứa nhất định phải đi tới hôn
nhân.>
Tút...tút....tút...
Lâm Duy giận dữ ném chiếc điện thoại lên chiếc ghế bên cạnh, ngọn
lửa đang sục sôi trong lòng cậu.
“Tại sao mình lại phải là người lãnh cái hôn ước đó? Mình là con
nít sao? Ông và pama có thể lừa mình dễ dàng vậy?”
Chiếc xe lại lăn bánh và dừng lại trước một quán bar. Cậu lại hòa
mình vào rượu, vào những điệu nhạc điên cuồng, giật gân. Hễ cứ đứa
con gái nào đến gần là thản nhiên ăn hai cái tát rồi ngã lăn ra
sàn.
Chap 49
Nó đứng lên đứng xuống, gọi điện nãy giờ mà cậu không bắt
máy.
“Cậu ta hẹn hò với người yêu thì làm gì có thời gian mà nghe điện
thoại của mình cơ chứ? Mà hẹn hò gì vào lúc 2h sáng?”
Lăn qua lăn lại một hồi, không hiểu sao lại lo cho Lâm Duy như vậy
nữa. Trước giờ có khi nào nó để ý xem cậu về nhà lúc mấy giờ đâu?
Ngủ đi vẫn là tốt nhất nếu không muốn là con gấu trúc xổng chuồng
vào ngày mai với đôi mắt thâm quầng.
“Tính...tinh”
Tiếng chuông cửa.
Nó phóc nhanh xuống mở cửa. Đập vào mắt nó là hình ảnh của một tên
say rượu đang đứng tựa lưng vào tường.
- Là anh hả? – Nó rón rén bước lại gần tên kia rồi hốt hoảng khi
nhận ra “tên chồng hắc ám” của mình. Có bao giờ nó thấy Lâm Duy như
vậy đâu?
- Anh điên à? – Nó giận dữ rồi từ từ dìu Lâm Duy bước vào. Thật là
khó khi mà cậu cao hơn nó cả một cái đầu.
Ban đầu, Lâm Duy dùng dằng không chịu và cứ luôn miệng nói thứ ngôn
ngữ của người say. Nhưng dần dà, cậu như một con cún con đã được
thuần hóa, gục hẳn đầu lên vai nó. Những lọn tóc lòa xòa xát nhẹ
lên má nó làm mặt nó nóng ran! Dưới ánh đèn mập mờ, khuôn mặt cậu
hiện lên những mảng tranh sáng tranh tối nom thật hấp dẫn.
Chợt, Lâm Duy bám chặt tay vào vai nó, xoay mạnh và ấn vào cánh
cổng trắng. Cú va chạm mạnh làm nó đau buốt nhưng nó còn giận hơn.
Quay lại phía Lâm Duy và lườm nguýt đủ kiểu:
- Anh làm cái gì.... ưm...ưm...
Lâm Duy cúi thấp người và hôn lên môi nó. Nó chết đứng, đôi mắt
đang hình viên đạn giờ lại mở to, căng tròn hết cỡ.Vị ngọt của nụ
hôn hòa vào cái mùi nồng nồng, cay caycủa men rượu làm tim nó đập
trật nhịp. Một nụ hôn đầy tính bạo lực!!! Cưỡng hôn ư?
Nó cố sức đẩy Lâm Duy ra xa nhưng cậu ngày càng xiết mạnh đôi vai
nhỏ của nó và ấn người nó vào cổng. Sự chống cự càng làm vai và
lưng nó nhói đau.
2 phút 15 giây
Lâm Duy từ từ buông nó ra và ngã lăn ra sân. Nó choàng tỉnh, đưa
đôi mắt đờ đẫn nhìn xung quanh – một màu đen – rồi lại nhìn tên say
xỉn đang nằm dưới chân mình.
Rồi nó vụt chạy ngay vào nhà, đóng sập cửa lại, trùm chăn kín và...
khóc òa.
“Cậu ta vừa làm cái gì vậy? Ôi, không!!!! Là lần thứ hai rồi!” Nó
lại khóc và ngày một lớn hơn. Nó không can tâm để người khác cướp
đi hai nụ hôn yêu quý một cách dễ dàng và đầy bạo lực như vậy. Lâm
Duy! Ôi, cái tên đáng ghét, may mà nó chỉ sống với cậu ba tháng! Nó
nghĩ hoài rồi cũng thiếp đi.
3h30 sáng.
Nó choàng tỉnh khi vừa mơ thấy cái cảnh tượng lúc nãy. Như nhớ ra
điều gì, nó chạy vụt xuống sân.
Nó thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Lâm Duy vẫn nằm đó, hai tay ôm
lấy người như để chống chọi lại cái lạnh căm căm. Nhanh chóng, nó
tiến tới rồi đỡ cậu dậy!
“Mạng người là quan trọng, cậu ta mà chết thì lấy ai để mình trả
thù!” Nó nhủ thầm rồi cẩn thận dìu cậu về phòng.
- Giờ thì ngủ đi, sáng mai dậy biết tay tôi! – Nó phủi tay sau khi
“đôi” cậu xuống giường không thương tiếc. Cũng may là giường nệm
chứ không thì chắc cậu cũng không thể ngủ ngon lành vậy được.
Nhưng thật không may cho nó, vừa “dời gót vàng” thì lại vấp phải
cái cạnh giường khiến nó ngã đè lên người Lâm Duy <vậy mà ngủ
được, tài thật!>
Tim nó một lần nữa đập trật nhịp.
“Nhìn cậu ta ngủ dễ thương thật! Giá mà cậu ta cứ ngủ mãi thế, đừng
tỉnh nữa nhỉ? Ơ mà cậu ta không tỉnh thì mình làm sao mà bắt đền
cậu ta được. Nhưng cũng phải công nhận khi không có đôi mắt lạnh
lùng kia thì cậu ta đúng là một thiên thần. Hì!” Nó nghĩ thầm rồi
đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cậu.
Nhận ra hành động quá trớn của mình. Nó luống cuống ngồi dậy rồi đi
thẳng về phòng.
Đêm đó nó không ngủ.
============================
Sáng nay, nó phải cố gắng lắm, năn nỉ gãy lưỡi, pama chồng mới cho
tài xế riêng chở nó đi học. Nó chẳng muốn gặp Lâm Duy xíu nào. Vốn
định “tính toán” nhưng chưa gặp đã ngại ngùng thì làm được gì cơ
chứ? Nó thở dài não nề.
“Rầm” Nó va phải một học sinh đi ngược chiều rồi cả hai ngã lăn
ra.
- Xin lỗi, xin lỗi! – Nó rối rít rồi ngẩng mặt lên nhìn tên học
sinh xấu số bị nó đụng phải.
Là Lâm Duy!
Nó Á một tiếng rồi quay lưng vắt chân lên cổ mà chạy. Không hiểu
sao nó lại chẳng muốn giáp mặt cậu tẹo nào. Nó không muốn đứng nói
chuyện với cậu. Vừa gặp mà tay chân nó đã quơ loạng quoạng
rồi.
Nhưng thật không biết là xui xẻo cho nó hay là do số trời định, tay
nó bị níu lại một cách bất ngờ.
- Tại sao gặp tôi là chạy vậy? – Lâm Duy gần như thét lên rồi kéo
mạnh tay bắt nó quay lại mặt đối mặt với cậu.
Không chỉ mình nó thấy lạ về hành động của mình mà cả Lâm Duy cũng
vậy. Lúc sáng đi học trước cậu rồi còn không đi cùng xe nữa chứ?
Giờ thấy mặt cậu mà cứ như gặp ma vậy, định co giò bỏ chạy là
sao?
Nó cúi gầm mặt, nóng ran, nó chẳng biết nói gì hay chính xác hơn là
chẳng thể nói gì. Tim nó cứ nhảy trong lồng ngực <may mà chưa ra
ngoài> từ lồng ngực bên trái sang phải rồi lại từ phải chạy sang
trái.
Có vẻ như chờ đợi quá lâu cho một câu trả lời, lại còn cái hành
động của nó nữa, Lâm Duy đưa tay còn lại nâng cằm nó lên rồi thoáng
sững sờ. Hai gò má nó đỏ ửng lên cứ y như một thiếu nữa e thẹn
trước người yêu vậy.
Nó không dám nhìn vào đôi mắt sâu và lạnh của cậu, cố tránh đi ánh
nhìn đang xoáy vào mình. Nhưng là tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nó chạm
tia nhìn vào bàn tay nó đang nằm gọn trong tay ai kia. Thực chất nó
chẳng thích thực trạng hiện tại của mình chút nào khi mà Lâm Duy
vẫn chưa có ý định bỏ tay nó ra.
- Lâm Duy! – Một tiếng gọi vang lên kéo hai tâm hồn đang lơ lững
tận mây xanh về với thực tại.
Lâm Duy lúng túng buông tay nó ra và quay về phía vừa cất lên tiếng
gọi.
- Thiên Kỳ. – Lâm Duy cười.
Thiên Kỳ tiến lại vào ôm lấy cánh tay Lâm Duy rồi trao cho nó một
ánh nhìn dò xét.
Còn nó vừa bừng tỉnh sau giấc mộng mị nên cũng không để ý đến cách
nhìn kỳ lạ của Thiên Kỳ.
- Lam Bình nè! – Thiên Kỳ nhỏ nhẹ.
- Ơ... hả? – Nó ngu ngơ.
- Tối nay nhà tôi có tổ chức party, bạn đến dự nha! – Thiên Kỳ cười
tươi.
- À, chuyện này... – Nó gãi đầu.
- Đừng từ chối, hôm nay là sinh nhật tôi mà!
- Vậy được! Thôi, hai người nói chuyện, tôi đi đây! – Chỉ đợi có
vậy, nó phóng như tên bay rời khỏi cái nơi quái quỷ đó để lại Lâm
Duy với một lô một lốc dấu chấm hỏi trong đầu.
“Có lẽ mình điên thật rồi!”
Vừa đi, nó lại dùng tay ký vào đầu mình.
Hân Hân và nó lại ngồi với nhau ở ghế đá sau trường. Mặt nó đăm
chiêu thấy rõ, thi thoảng lại lắc đầu rồi xua tay khiến Hân Hân
thắc mắc ghê lắm!
- Bạn sao vậy? – Hân Hân không kìm nổi sự tò mò.
- Không sao, à mà có sao! – Nó níu tay cô bạn.
Hân Hân nheo mắt khó hiểu. Nó liền hít một hơi thật sâu rồi hạ
giọng tỏ vẻ nghiêm trọng:
- Hân Hân này, nếu mà đứng trước một người... mà... mà... Ahhhh! –
Nó ấp úng đủ rồi hét lên, đưa tay vò vò mái tóc tội nghiệp.
- Bình tĩnh! – Hân Hân gốt hoảng trước điệu bộ của nó rồi từ từ lấy
lại sự nhẹ nhàng vốn có - Nào, kể lại nha! Đứng trước một người rồi
sao nữa?
-.... mà mặt nóng ran, chân tay lóng ca lóng cóng, tim đập lộn xộn
rồi còn vô vàn biểu hiện khác nữa thì có phải là... – Nó hoang
mang.
- Là bạn đã thích người đó rồi! – Hân Hân điềm đạm.
- Không thể nào! Chỉ là... – Nó phản kháng.
- Không có gì là không thể cả! Mà tên nào may mắn vậy? – Hân Hân
lại tò mò.
- Không phải thế đâu! Mình nghĩ là mình nên đi khám sức khỏe tổng
thể. Có thể là... mình điên rồi Hân Hân à! – Nó nói câu này thì
đúng là điên thật rồi.
- Điên vì tình à? – Hân Hân mỉm cười.
- Bạn trêu mình hoài thế? – Nó nhăn mặt rồi bỏ đi thẳng vào phòng
vệ sinh.
“Mình thích cậu ta ư? Không phải thế? Làm gì đến nỗi như vậy chứ?
Không lẽ chỉ vì một, à không hai nụ hôn mà mình thích một tên lạnh
lùng như tượng băng vậy ư? Nhưng mà những biểu hiện đó là sao? Trời
ơi, trái tim phản chủ, tái ao mày có thể rung động sớm như vậy?
Không được! mà nếu mình thích cậu ta thì... thì bản hợp đồng ấy sẽ
kết thúc! Ôi mình đang nghĩ cái gì thế này?” Nó cốc đầu lần thứ
n!
Chap 50
Chợt, nó nghe thấy một tiếng nấc nhỏ. Vì tò mò nên nó mở cửa bước
ra xem thử. Mắt nó tròn xoe chăm chú nhìn một cô gái với mái tóc
xõa dài rũ xuống bao lấy thân hình bé nhỏ. Đôi vai run lên bần bật
nhưng tuyệt nhiên không hề nghe thấy một tiếng khóc thút thít nào.
Có chăng cũng chỉ là tiếng nấc nghẹn bị kìm chặt ở cổ họng.
Nó chạnh lòng bước đến, đặt tay lên vai cô gái kia. Ngay tức khắc,
cô nhóc quay ngoắt lại và trợn mắt nhìn nó:
- Sao bạn ở đây? – Là cô nhóc đã cứu Hân Hân.
- Tại sao bạn lại kìm nén mình không được khóc. Tại sao không thể
cho người khác biết được hình ảnh của bạn lúc yếu lòng? – Nó hỏi
ngược lại và nhìn vào đôi mắt đang trợn tròn kia.
- Ra khỏi đây đi! – Cô nhóc đứng bật dậy và đẩy nó ra phía cửa
nhưng nó đã nhanh nhẩu đưa bàn chân vào giữa khe cửa khiến cô nhóc
không tài nào đóng được cánh cửa đó.
- Bạn không cần phải tỏ ra cứng rắn và lạnh lùng như vậy đâu! Nó sẽ
làm bạn đau đấy! – Nó chạy theo vào trong phòng và đặt tay lên vai
cô nhóc.
Bất ngờ cô nắm chặt lấy tay nó và xoay người thật mạnh. Nó cũng đâu
phải hạng vừa, người nó xoay theo chiều của cô nhóc và kéo cô nhóc
về phía mình.
- Oh! Gặp đối thủ rồi! Mình thích bạn rồi đấy! – Nó mỉm cười tinh
nghịch rồi xà chân xoay một vòng sát đất. Bắt kịp, cô nhóc tung
người rồi lộn nhào trên không và hạ cánh sau lưng nó, nói một cách
lạnh lùng:
- Còn tôi thì không thích bạn!
Tiện đà, cô nhóc dơ cùi chỏ vào gáy nó nhưng nó đã nhanh chóng cúi
thấp đầu xuống hơn so với tầm với của cô nhóc. Đó là một tình huống
dễ lường nhưng lại là một cái bẫy nguy hiểm. Khi nó đang chú ý
tránh đòn thì cô nhóc lại thực hiện một cú đấm nhẹ vào đối phương
từ sau lưng. Như đã nói, nó không phải là hạng thường, nó khẽ lách
người để tránh cái bẫy đó rồi lại nở một nụ cười thường trực.
Cuộc tranh tài một chín một mười diễn ra giữa hai con người với hai
sắc thái biểu cảm khác nhau hoàn toàn trong căn phòng vệ sinh nhỏ
bé. Nó thì luôn luôn cười, mặt tươi hơn hớn. Còn cô nhóc thì ngược
lại.
Cuối cùng hai con người sau khi đã thấm mệt thì lại ngồi bệt xuống
sàn. Chợt cô nhóc cúi gầm mặt, vai lại run lên. Nó mon men bò tới,
vòng tay ôm lấy cô nhóc.
- Tôi không cần ai thương hại! – Cô nhóc hất tay nó ra.
- Mình không thương hại bạn. – Nó khẳng định rồi lại vòng tay ôm
lấy cô nhóc đang mở to đôi mắt ngạc nhiên và cái chau mày đầy nghi
ngờ.
- Tôi không tin. – Cô nhóc gạt phăng.
- Bạn có thể không tin mình nhưng bạn phải tin vào cảm nhận của bạn
chứ? – Nó cười hiền.
Băng Di – Một cô nhóc đã cố tạo cho mình một cái vỏ óc lạnh lùng
rồi chui vào đó trốn tránh. Xung quanh cô nhóc không hề có lấy một
người bạn. Người ta bảo rằng “Không nên tin ai ngoài mình”. Với cô
nhóc thì không chỉ có vậy, cô trung thành với chủ nghĩa: “Không
được tin vào con tim mà chỉ nên tin vào trí óc của mình”. Bởi vậy,
cô ghét tất cả những tình cảm mà con người có kể cả tình yêu lẫn
tình bạn và tình người. Nhưng lại có tình cảm đặc biệt đối với...
con nít.
- Tại sao lại tốt với tôi?
- Vì chúng ta là bạn.
- Bạn ư? Thật...
- Thật nực cười! Bạn định nói vậy đúng không? Nhưng không có gì là
nực cười cả. – Nó nhớ lại cái câu nói khó hiểu lần gần đây nhất cô
nhóc nói với nó.
“Cô bạn đang ôm mình là người học sinh thứ hai nói chuyện với mình
hay đúng hơn là làm mình nói chuyện. Có nên tin vào cô gái ấy hay
không? Chưa bao giờ tin vào cảm nhận của trái tim nhưng không có
nghĩ là không bao giờ tin vào nó. Với lại, 17 năm từ chối “kiến
nghị” của con tim có lẽ là quá thiệt thòi cho nó phải không nhỉ?
Mình sẽ thử, ít nhất là một lần để một lần con tim được cất tiếng
nói” – Cô nhóc nghĩ thầm rồi để mặc cho những giọt nước mắt rơi lã
chã ướt đẫm vai áo nó.
- Nước mắt có ma lực ghê lắm! Nếu bạn kìm *** dòng chảy của nó ra
ngoài, nó sẽ chảy ngược về tim. – Nó vỗ vai cô bạn.
- Hức....hức... – Cô nhóc khóc như trẻ con.
Đợi cho cô bạn hết khóc, nó nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai cô
nhóc:
- Chúng ta là bạn, nhé?
- Umk!
Rồi cả hai cũng cười. Lần đầu tiên, cô nhóc tin vào cái thứ tình
cảm thiêng liêng mang tên TÌNH BẠN bởi nó... làm cô cười tươi hơn
bao giờ hết!
================================
Tối hôm đó, nó lại tiếp tục công cuộc trốn tránh Lâm Duy bằng cách
nằm lỳ trong phòng.
“Cộc cộc cộc” Chuỗi tiếng động vừa kết thúc là cái giọng Lâm Duy
vang lên:
- Lam Bình, cô có ra đây không thì bảo?
Nó nửa muốn ra vì sợ <ko biết từ bao giờ, nó bắt đầu nghe lời
cậu> nửa lại không muốn nên chân nó không biết bao nhiêu lần đặt
xuống nền rồi lại thụt lên.
- Cô quên hôm nay cô được mời đi dự sinh nhật Thiên Kỳ rồi à? – Một
lần nữa, cái giọng nói ấy vang lên.
Vừa nghe đến đó, nó đã phóng ngay ra mở cửa. Thực sự là nó đã quên
béng mất chuyện này. Lâm Duy nhìn nó từ trên xuống dưới với tất cả
sự ngạc nhiên của mình.
- Cô chưa chuẩn bị sao?
Chưa đợi cậu hỏi hết câu, nó đã lao ngay vào phòng, lật tung đống
đồ trong tủ rồi lại còn làm rơi vỡ hết bao nhiêu thứ linh ta linh
tinh “cản bước tiến” của nó.
Lâm Duy chau mày nhìn nó. Cậu cũng cảm thấy tiếc và đau lòng thay
cho những vật dụng bị nó phá tan tành mà không một lần quay mặt
nhìn lại hối lỗi, những bộ quần áo được xáo trộn bị ném xuống nền
nhà một cách không thương tiếc. Bất đắc dĩ, cậu chạy lại phía nó và
bế thốc nó lên mặc cho nó la hét rồi “hành hung” cậu.
- Nếu cô không yên, tôi sẽ thả cô xuống đó. – Lâm Duy đe dọa.
Nó cũng là một đứa biết nghĩ nên đành lặng yên mà “hưởng thụ” cái
cảm giác như đang... bay này.
Lâm Duy bế nó ra xe rồi nổ máy phóng nhanh trên đường. Nó quay sang
nhìn Lâm Duy rồi tự hỏi không lẽ cậu không nhớ gì về chuyện tối hôm
qua hay sao?
- Nhìn đủ chưa vậy? – Lâm Duy vẫn đang lái xe.
Nó bối rối quay người lại rồi hướng mắt nhìn ra cửa xe.
Chiếc xe *** phanh và dừng lại ven đường. Lâm Duy nghiêng người
sang chỗ nó, nhìn thẳng vào mắt nó làm nó sững người và nhắm tịt
mắt lại, hai tay nắm chặt vào nhau.
Mọi người qua đường đều nhìn nó chằm chằm và đầy soi mói. Lúc này,
nó mới nhìn lại mình. Trên người mang bộ quần áo ngủ màu hồng phấn,
đi chân trần, đầu tóc rối bù. Híc! Nó mỉm cười chữa ngượng nhưng
bất ngờ bị Lâm Duy lôi vào trong một shop hàng super big!
Đầu tiên là ghé shop trang phục. Thật kỳ lạ khi mà Lâm Duy là người
chọn đồ. Cậu đi từ dãy trang phục này sang dãy khác, ngắm nghía đủ
kiểu với khuôn mặt đăm chiêu. Nó tò tò theo sau nhìn cậu bằng ánh
mắt... “cảm phục”
- Có vẻ anh hay đi chọn đồ cho con gái nhỉ? Anh rành quá mà! – Nó
vô ý chọc vào ổ kiến lửa.
Lâm Duy không nói gì, chỉ nhìn nó bực tức rồi ném cho nó bộ váy
ngắn hai dây màu đen tuyền lấp lánh. Nó la lên đầy kinh hãi:
- Không, có chết tôi cũng mang cái bộ đồ quái gỡ này đâu!
- Bước vào thay đồ đi! – Lâm Duy không thèm để ý đến lời van xin
của nó.
- Không! – Nó suýt khóc.
Lâm Duy thì thầm với chị phục vụ rồi chị ý chạy lại lôi nó vào
phòng thay đồ. Nó vẫn cố níu lấy cánh cửa, thảm thiết:
- Không, tôi không vào! Chị ơi buông em ra đi mà!
Chị ta cười nham hiểm rồi cũng dùng sức lôi nó vào bên trong. Vừa
chờ cái bóng nó khuất, khóe miệng cậu nhếch lên còn nham hiểm hơn
cả chị phục vụ ban nãy.
Lát sau, nó bước ra với một chiếc váy dài không quá gối màu trắng
tuyết với một lớp lụa mềm mỏng che kín cổ và phủ cuống phần tay áo.
Phần hông có một dãi ruy băng thắt nơ màu hồng đậm.
Thật ra đó là chiếc váy ban đầu Lâm Duy chọn cho nó nhưng sau khi
nghe câu nói châm chọc có chủ ý của nó thì cậu đã vơ luôn cái bộ đồ
bên cạnh đưa cho nó cho bỏ tức.
Lâm Duy mỉm cười hài lòng rồi lại kéo nó đi sang hàng khác.
Những đôi giày với đủ loại, đủ màu được bày biện đẹp mắt. Nó choáng
ngợp nhìn xung quanh.
- Nhìn gì nữa! Mang vào. – Cậu đưa cho nó đôi guốc cao phải đến 10
phân màu trắng.
Nó há hốc rồi xua xua tay:
- Tôi không mang được giày cao gót đâu!
- Cô nhanh lên nào, lâu quá đấy! – Cậu nhìn đồng hồ rồi giục. Chắc
là sắp trễ giờ rồi.
Nó cũng biết thân biết phận, cúi người xuống loay hoay với đôi
guốc. Nó mỉm cười ngượng ngùng khi một chị phục vụ giúp nó mang đôi
guốc “quái gở” vào chân.
Đang đứng dậm dậm vài bước đầu tiên để quen dần, cậu đã vội kéo tay
nó đi. Nhưng lần này không giống những lần trước, chân nó đang mang
guốc cứ vướng vướng và khó chịu, lại đau nữa chứ.
- ANH LÀM CÁI GÌ VẬY! ĐAU TÔI! Tôi sẽ nguyền rủa anh! – Nó hét lên
rồi nhỏ dần và loạng quoạng khi cậu thả tay ra.
- Vậy thì cứ việc đứng đó mà nguyền rủa. Tôi đi! – Nói là làm, Lâm
Duy quay bước ra cửa.
Nó hốt hoảng gỡ cái “của nợ” bám ở chân ra và xách trên tay chạy
đuổi theo cậu.
Chap 51
Một lần nữa, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn náo nhiệt
với tiếng nhạc và tiếng người cười nói rôm ra. Sinh nhật của tiểu
thư có khác.
- Chẳng phải Thiên Minh và Thiên Kỳ là anh em sao? Nhưng biệt thự
này chẳng giống ngôi biệt thự của Thiên Minh tẹo nào – Nó thắc
mắc.
- Họ là anh em nhưng Thiên Minh không sống cùng với gia đình cậu
ta. – Lâm Duy giải thích rồi quay sang nó, nhăn mặt – Mà sao cô
biết? Cô đến biệt thự của tên đó rồi sao?
- Tất nhiên! Tôi còn qua đêm ở đó nữa mà. – Nó ngu ngơ khai
báo.
- Cái gì? Cô điên à? Sao lại qua đêm ở nhà con trai? – Lâm Duy phát
cáu và gần như hét lên làm nó sợ hãi nép mình lại.
- Thì.. thì là cái hôm anh để lại tôi với chiếc xe đạp đó, tôi bị
lạc, anh ta cho tôi ngủ nhờ để rồi sáng hôm sau tôi mới có thể mò
về nhà cho người ta tha hồ mắng nhiếc chứ? – Nó dùng cái giọng ám
chỉ.
- À... ờ! Xuống xe thôi! – Cậu kéo nó xuống <cứ kéo hoài thế
này?>
Nhìn nó mà xem? Chân trần trong khi đôi giày thì xách trên tay. Lâm
Duy cúi thấp xuống rồi lấy đôi giày trên tay nó đặt xuống đất. Cứ y
như truyện cổ tích vậy, cậu mang từng chiếc giày vào chân nó.
- Này, làm cái gì vậy? – nó kéo kéo áo cậu.
- Tôi sợ tôi không mang giúp thì đến sáng mai cô vẫn còn ở đây với
đôi giày. – Cậu mỉa mai.
- Hai người đến rồi à? – Thiên Kỳ đứng ở cổng từ nãy giờ để đợi Lâm
Duy và vô tình chứng kiến cái cảnh rất chi là tình tứ đó.
- Hì, chào! – Nó vẫy vẫy tay.
- Umk! – Lâm Duy chạy lại chỗ Thiên Kỳ rồi hai người cùng đi. Vậy
nhưng chưa xong, cậu còn quay lại nháy mắt với nó – Nè, lát nữa đợi
tôi cùng về kẻo lạc đường bây giờ. Còn bây giờ thì đi vào đi
nha!
Trời ơi, nó đứng sững vì cái nháy mắt đó. Có lẽ vì thế mà nó cũng
để lỡ cái ánh mắt ghen tức Thiên Kỳ trao cho.
Hai người đó hòa vào đám đông. Nó đứng một mình, chập chững những
bước đi đầu tiên cứ y như em bé lên ba mới tập đi vậy.
- Lam Bình. Cô không vào à? – Thiên Minh bước lại phía nó, nở nụ
cười quen thuộc.
- À... umk, tôi chuẩn bị vào – Mặt nó hiện lên sự đau khổ.
- Không. – Thiên Minh cười xòa rồi thủ thỉ vào tai nó – Nhưng hôm
nay trông cô rất xinh đấy.
May mà đèn không sáng lắm nên cậu mới không thể thấy được hai gò má
nó đỏ ửng lên. Một người như Thiên Minh mà cũng biết khen người
khác cơ đấy?
- Cảm ơn! – Nó cười.
- Không sao. – Cậu nói một câu xã giao thông thường rồi bước
đi.
Nó lại một mình.
Quay góc nhìn về với sân sau của căn biệt thự. Chiếc xích đu có gắn
những trái tim hồng kim lấp lánh trong ánh đèn mờ mờ và ánh sáng
của ông trăng huyền hoặc đung đưa theo nhịp chân của hai con
người.
- Tớ biết là cậu yêu tớ. Tớ cũng biết mình không nên ghen tuông vớ
vẩn với cô ta nhưng Lâm Duy à, tớ không làm được. – Thiên Kỳ thở
dài.
- Thiên Kỳ à. – Câu nói này người ta vẫn thường dùng khi không biết
nên làm thế nào để an ủi đối phương.
- Nhìn hai người nói chuyện với nhau rất hợp. Cách cô ta nhìn cậu
làm tớ cảm thấy tủi. – Lại thở dài.
- Không có đâu, cô ta ghét tớ còn chưa hết nữa là. – Lâm Duy thanh
minh.
- Cậu ngốc thật! Cô ta thích cậu lắm đấy. Cậu không biết điều đó
sao? – Thiên Kỳ nhìn xoáy vào mắt cậu. Bằng một giác quan đặc biệt
nào đó, cô có thể cảm nhận được rằng nó chính là người có thể thay
đổi hoặc thậm chí là chiếm lấy người con trai cô yêu từ tay
cô.
- Không có chuyện đó đâu. Làm sao có thể. – Cậu mỉm cười tự trấn an
mình và cô bạn gái.
- Tại sao cậu không hỏi thẳng cô ta? Coi như đó là món quà sinh
nhật cậu dành cho tớ. – Thiên Kỳ ngã đầu vào vai Lâm Duy rồi cả hai
người cùng nhìn vào một điểm vô định trên bầu trời nhiều sao
kia.
Nó chán ngấy cái cảnh ngồi yên một chỗ vì dù sao nó cũng là con
người ưa vận động <lưu ý là ưa vận động chứ không phải ưa lao
động nha!>. Nghĩ đi nghĩ lại, nó tin rằng mình có thể xoay sở
với đôi giày này nên lại loạng choạng bước đi. Vừa đi được vài bước
đã bị níu tay lại khiến nó suýt ngã.
Giận dữ quay lại nhìn cái tên dở hơi đang níu tay nó nhưng mắt nó
đã hóa tròn xoe khi nhìn thấy Lâm Duy. Cậu đang níu tay nó, còn
Thiên Kỳ lại ôm lấy cánh tay kia của Lâm Duy.
- Cô thích tôi phải không?
Chap 52
- Cô thích tôi phải không?
Nó đứng hình ngay sau câu hỏi đó. Mắt nó dán chặt vào Lâm Duy, toàn
thân đóng băng bởi ánh nhìn của cậu.
Mọi người xung quanh nhìn chằm chặp vào nó đầy soi mói. Dĩ nhiên vì
hai nhân vật đang đứng trước mắt nó có thể coi là quá nổi. Thiên Kỳ
nhìn nó, đôi mắt ánh lên niềm thương hại, sự ghen tức, và một chút
ít hài lòng. Nhưng trong mắt nó, những hình ảnh đó, Thiên Kỳ và cả
mọi người vây quanh dường như mờ nhạt hẳn. Chỉ có Lâm Duy, chỉ có
đôi mắt lạnh và cương quyết của cậu là rõ hơn tất, sáng hơn tất và
tất nhiên là nó sợ hơn tất.
Nó vẫn đứng yên bất động.
“Không phải vậy! Tôi không thích anh!” – Đó là một câu nói với tất
cả sự nổ lực, gượng ép và có thể xem là câu trả lời đầy hợp lý
trong hoàn cảnh này. Nhưng câu nói đó đã bị nó kìm nén, ứ đọng
trong cổ họng và không thể thoát ra được. Tại sao nó không thể nói?
Chỉ một câu nói đơn giản thôi mà? Nhưng câu nói đó lại không dễ với
nó. Bởi đó là cả sự lừa dối, còn nó...nó không thể lừa dối chính
con tim mình. Phải, nó thích Lâm Duy <Chính bác sỹ Hân Hân đã
chuẩn đoán như vậy mà!!!>
Mọi người nhìn nó, nó chẳng thèm để ý. Thiên Kỳ nhìn nó, nó coi như
không. Còn Lâm Duy nhìn nó, nó lại thấy ngộp thở và hơi đau. Ít
nhất đây không phải là tình huống mà nó mong muốn sẽ xảy đến.
Không gian im lặng dường như để chờ đợi câu trả lời từ nó. Nhưng nó
không thể đáp ứng nhu cầu ấy được.
Chợt, tay nó bị kéo đi thật mạnh trong khi tay kia vẫn nằm gọn
trong tay Lâm Duy vẫn còn vương hơi ấm. Nó ngoảnh mặt nhìn lại mà
không chỉ một mình nó, tất cả thảy các con mắt đều nhìn vào “kẻ xen
ngang kia”.
- Thiên Minh? – Nó thốt lên kinh ngạc.
- Đi thôi! – Ánh mắt cậu hiện lên nỗi giận dữ và cậu kéo nó
đi.
Sự bất ngờ đó khiến Lâm Duy cũng buông tay nó ra và cảm giác hụt
hẫng dâng lên trong lòng một à không hai con người....
“Rắc” tiếng động nhỏ vang lên và ngay lập tức là giọng nói nhỏ của
nó chỉ kịp Á lên một tiếng ngăn ngủi rồi ngã quỵ.
Đơn giản, nó đang mang giày cao gót và với những bước chân dài của
Thiên Minh khiến nó không theo kịp mà ngã xuống một cách bất
ngờ.
Đã có một người đứng sau định chạy đến đỡ nó dậy nhưng.... “kẻ xen
ngang” lúc nãy đã nhanh chóng bế thốc nó lên rồi rời khỏi hội
trường, mang theo hàng ngàn ánh mắt trầm trồ, ngạc nhiên, và tức
giận.
Em đi rồi sao anh còn đứng đó?
Sao người cạnh em không phải là anh?
< Xen vào mấy câu này cho.... đẹp trang giấy thôi chứ mình không
giởi mấy vụ này lắm!!!>
Lâm Duy nhìn thấy Thiên Minh bế nó – vợ của cậu – khuất lẩn vào đám
đông. Có phải chăng, cậu đã sai? Lúc nãy khi hỏi nó, cậu đâu suy
nghĩ nhiều, chỉ muốn biết sự thật. Nhưng đôi mắt nó tròn xoe nhìn
cậu... Ôi cái đôi mắt đó.... Nếu cậu không hỏi nó thì có lẽ nó vẫn
còn cười đùa vui vẻ. Nếu lúc Thiên Minh kéo nó đi, cậu giữ lại thì
có lẽ cảm giác có lỗi nãy không lan chiếm trái tim cậu như vậy. Nếu
lúc nó ngã, cậu chạy lại nhanh hơn thì có phải...có phải chăng bây
giờ, bên cạnh cậu là nó và bên cạnh nó chỉ có cậu mà thôi! Nhưng
nghĩ lại mà xem, tất cả đều là “nếu” và “nếu” nhưng “nếu” thời gian
có quay trờ lại đi chăng nữa thì chưa chắc cậu đã đủ can đảm để làm
những điều đó bởi trong mắt cậu, ko chỉ lo cho nó mà còn cả Thiên
Kỳ - người con gái cậu đã hứa rằng sẽ yêu suốt đời....
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Nó không nói gì cả mặc dù chân nó đau nhói. Nó tin rằng nỗi đau thể
xác có thể phần nào giúp nó xóa đi được nỗi đau trong tim. Rồi nó
rục đầu vào Thiên Minh mà khóc. Nước mắt thấm qua áo cậu và cậu cảm
nhận được nó, những giọt nước mắt nóng hổi.
“Cô đúng là ngốc thật!”
- Tôi xin lỗi! – Thiên Minh thì thầm.
Nó lau vội nước mắt đang chảy dài rồi mỉm cười:
- Xin lỗi? Vì cái gì?
- Lúc nãy vì tôi mà cô bị ngã rồi ra nông nổi này đây. – Thiên Minh
thở dài.
- Hơ, tôi phải cảm ơn anh mới đúng, nhờ anh mà tôi không phải đi
bộ, mỏi chân lắm rồi! – Nó lại cười mặc dù chân đau gần chết.
Thiên Minh bế nó đi dưới ánh trăng huyền hoặc. Trăng không đủ sáng
để soi rọi khuôn mặt đau khổ của nó và vẻ đăm chiêu chau mày giận
dữ vậy mà lại vô vùng bình yên của Thiên Minh nhưng cái không gian
tĩnh lặng này càng làm hai con người cảm nhận rõ ràng diễn biến tâm
trạng của đối phương...
“Kít” Chiếc xe dừng lại bên cạnh nó và Thiên Minh. Người cầm lái ló
đầu ra và cười:
- Lên xe đi, đừng làm người ta tưởng hai người là diễn viên phim
Hàn! – Thiên Bảo.
- Cậu... ưmk có thể đưa tôi đến nhà Hân Hân được không? – Nó đề
nghị. Có hai nguyên do để dẫn đến lời đề nghị này. Một là nó không
muốn về nhà trong tình trạng này. Và hai là vì cô bạn của nó, Hân
Hân.
Thiên Bảo thoáng giật mình nhưng rồi cũng mỉm cười chấp thuận.
Chiếc xe đến nhà Hân Hân thẳng tiến.
“Tính...tinh” Chuông cửa vang lên một hồi lâu mới thấy Hân Hân chạy
ra. Cô bạn vừa nhìn thấy nó trên tay Thiên Minh đã thoảng thốt kêu
lên:
- Lam Bình, bạn sao vậy?
- Không sao. Chỉ một sự cố nhỏ thôi mà! – Nó trấn an rồi quay lại
nhìn chàng trai vừa bước ra từ cửa xe.
- Chào! – Thiên Bảo bước đến trước mặt Hân Hân.
Cô bạn đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn con người vừa cất ra câu nói đó
và lắc đầu để tin chắc mình không lầm tưởng.
- Ch...chào! – Hân Hân sau một hồi cũng chịu đáp rồi quay sang nó –
Vào nhà đi!
Nó được đặt xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách.
- Bạn bị trặc chân rồi. – Hân Hân nhìn nó phán đoán.
- Chắc vậy! – Nó nhăn mặt.
Thiên Minh khẽ nâng bàn chân đau của nó lên cân nhắc một hồi rồi
dùng sức...bẻ để hai khớp xương khớp vào nhau.
“Rắc”
- Ahhhhhhhhh! – Tiếng hét kinh thiên động địa của nó vang lên làm
ai nấy đều bịt tai lại.
- Hàng xóm thức hết bây giờ! Híc! – Hân Hân hét lên để lấn át cái
volume của nó.
- Thế nào rồi? – Thiên Minh nhìn nó lo lắng.
- Bẻ chân người ta xong rồi hỏi sao rồi à? – Mắt nó rơm rớm
nước.
Thiên Minh bật cười trước bộ dạng của nó. Còn nó, sau một màn nước
mắt sắp rơi, nó lại tiếp tục quan sát cử chỉ của Hân Hân và Thiên
Bảo.
Có một điều rất chi là rõ ràng rằng hai người này đang cố tránh mặt
nhau. Chợt Thiên Bảo nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ cạnh phòng khách
một bức ảnh đã được lật úp xuống. Nỗi tò mò trỗi dậy, cậu bước đến
và cầm nó lên xem.
Một cô gái và một chàng trai đang ngồi trên một cánh đồng hoa bạt
ngàn và họ cười rất vui vẻ. Chàng trai đó là cậu, Hoàng Thiên Bảo
và cô gái đó chính là cô chủ của căn nhà này, Hân Hân. Nhưng tại
sao trong tiềm thức cậu chưa bao giờ nhớ rằng mình đã từng tới đó
và nụ cười đó.... không phải của cậu bây giờ.
Cái khung ảnh màu bạc có trái tim lớn lấp lánh màu hồng và trong
hình trái tim khắc một dòng chữ, một dòng chữ khó hiểu: “Dù có
chuyện gì đi nữa cũng không được buông tay mình ra. Hứa nhé! Yêu
bạn, cô bé ngốc của mình – Hoàng Thiên Bảo”
- Tấm ảnh đó mình định vất đi lâu rồi nhưng dạo này bận quá chưa
vất được. – Hân Hân hốt hoảng chộp lấy khung ảnh trên tay Thiên Bảo
rồi bước vào trong phòng và đóng cửa lại.
Phía sau cánh cửa, một cô gái đang khóc, những giọt nước mắt nhỏ
dài xuống những góc cạnh và tấm kính của khung ảnh nỏ trong tay cô
gái. Cô khóc vì một quá khứ đã qua, khóc vì một quá khứ không bao
giờ trở lại....
Nhưng cô gái đó lại không hề biết rằng ở bên ngoài cánh cửa kia,
một chàng trai lặng người tay toan gõ cửa nhưng lại thôi. Thiên Bảo
quay mặt lại, ngồi xuống sàn, tựa lưng vào cánh cửa gỗ, đầu óc cậu
trống rỗng và không hiểu tại sao tim cậu đau nhói.
Hai con người đó, chỉ cách nhau một cánh cửa thôi mà cứ như là cả
một vòng trái đất...
- Sao cậu lại ở đây? – Hân Hân bước ra và ngạc nhiên khi nhìn thấy
Thiên Bảo ở ngoài phóng mình. Khóe mắt cô đỏ hoe và hẳn ai cũng
biết là vừa khóc xong.
- Không, đi ngang qua thấy mệt thì ngồi lại thôi! Phòng vệ sinh ở
đâu vậy? – Một lời nói dối không thể vụng về hơn được nữa. Phòng
Hân Hân ở trên gác mà cậu thì có việc gì phải đi lên đó cơ
chứ.
- Xuống cầu thang, đi thẳng xuống bếp, nằm ở bên tay trái ý. – Hân
Hân chỉ chỉ tay rồi bước đi xuống lầu.
Còn lại một mình, tên con trai bỗng đâm đầu vào tường, tay đấm mạnh
vào cánh cửa <điên quá rồi!>
- Chắc để hôm khác, mình không về thể nào cả nhà cũng lo lắm! – Nó
cười.
- Vậy để tôi đưa cô về. – Thiên Minh đỡ nó dậy rồi quay sang tìm
Thiên Bảo, nhác thấy bóng cậu uể oải xuống lầu, Thiên Minh hỏi luôn
– Thiên Bảo, cậu có về không hay ở lại đây? – Đây là một câu hỏi
thực sự vì trước đây, trên một lần cậu bạn ở lại nhà Hân Hân.
- Tớ.... – Thiên Bảo giật bắn mình, ngạc nhiên vì câu hỏi quá sức
vô duyên của Thiên Minh nhưng sao lại thấy câu hỏi đó...quen
quen.
- Cậu ấy ở lại đây làm gì? Cậu ấy cũng có nhà mà! – Hân Hân cắt
ngang.
- Bạn nói cũng phải! – Thiên Bảo chép miệng rồi bước thẳng ra
cửa.
Khi cả ba đã leo lên xe đi khuất, Hân Hân thở phào rồi tựa luôn vào
cửa, mắt ngắm nhìn bầu trời đêm mà tâm trí thì phiêu lạc nơi
nào.
Chap 53
Không khí trên xe yên lặng, chẳng ai nói với ai câu nào. Nó cũng
chẳng thiết nói nhưng vẫn luôn suy nghĩ về thái độ của Hân
Hân.
Trong khi họ chạy xe trên đường trong sự căng thẳng thì chúng ta
hãy cùng quay lại buổi tiệc sinh nhật của Thiên Kỳ nhé!
Sau khi Thiên Minh cùng nó rời khỏi, buổi tiệc lại quay về quỹ đạo
của nó nhưng với hai con người thì có lẽ mọi chuyện đã khác
hẳn...
- Lâm Duy, lấy dùm tớ ly rượu nho. – Thiên Kỳ kéo tay Lâm Duy rồi
đẩy cậu về phía bàn tiệc.
Một lát sau, cậu quay lại, vẻ mặt đờ đẫn.
- Rượu nho của tớ đâu? – Thiên Kỳ nhíu mày.
- Rượu nho? – Lâm Duy như choàng tỉnh – À, tớ quên mất – Nói rồi
cậu lại bước về phía bàn tiệc<lần hai>.
- Đây ko phải là rượu nho. – Thiên Kỳ ngạc nhiên với thái độ của
cậu bạn trai rồi cô nàng đứng dậy, nhăn mặt nói – Hôm nay cậu lạ
thật!
Lâm Duy thẫn thờ nhìn bóng dáng Thiên Kỳ khuất hẳn rồi ngồi xuống
chiếc ghế bên cạnh, đấm mạnh bàn tay vào bàn.
“Lâm Duy, mày làm sao vậy nè?”
Tiệc đã tàn, mọi người khách lục đục ra về sau khi đã chìm trong
men say và những điệu nhạc cuồng nhiệt. Lâm Duy cũng vội vàng lấy
xe nhưng chợt khựng lại ở cánh cổng bạc của ngôi biệt thự, suy nghĩ
mông lung rồi lắc đầu nhủ thầm:
- Con nhỏ đó giờ đã được người ta đưa về nhà rồi, làm gì có thời
gian đứng chờ mình đón cơ chứ?
Cậu nhớ trước lúc vào, cậu đã dặn nó là chờ cậu ở cổng để rước về,
vậy mà giờ, nơi cánh cổng bạc có rất nhiều người nhưng không phải
là nó....
- Cảm ơn! – Nó cười rồi chào tạm biệt hai chàng trai để đi vào nhà.
Chân nó đã đỡ hơn sau khi thoa thuốc và băng bó, nó có thể tự đi
vào nhà mà ko cần ai phải đỡ.
- Umk! Ngủ sớm đi! – Thiên Minh vẫy tay rồi quay lại vỗ vai Thiên
Bảo – Đi thôi!
- Tớ thấy cậu có vẻ lạ lắm, chuyện gì đã xảy ra ở nhà Hân Hân? –
Đợi khi không khí xung quanh trở nên căng thẳng, Thiên Minh mới xua
tan.
- Ko có gì! – Thiên Bảo mệt mỏi.
- Umk! – Cậu cảm thấy rằng đến lúc nào Thiên Bảo thực sự muốn nói,
cậu ta sẽ tự khắc nói ra.
- Vào trước đi nhá, tớ đi có công chuyện! – Thiên Bảo chào tạm biệt
cậu bạn rồi cho xe đi.
Thiên Minh nhìn theo đầy lo lắng nhưng rồi cũng bước vào nhà.
Nó cố lắm mới lết được lên phòng. Căn phòng tối om, chỉ có ánh
trăng hắt vào ban công rọi thứ ánh sáng mờ mờ.
“Tách” Nó đưa tay bật công tắc điện.
“Cốp” Đôi guốc trên tay nó rơi xuống đất, mặt lấm la lấm lét nhìn
cái khối đang nằm trên chiếc giường yêu quý của nó.
Nó tiến lại gần và nhận ra Lâm Duy. Suy nghĩ ngu ngốc của nó lúc đó
là chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi phòng để tránh khỏi bị tra hỏi.
Nhưng không kịp nữa rồi, cái giọng nói kia lại cất lên làm tim nó
ngừng đập vì hoảng sợ:
- Về rồi à?
-.....
Không thấy trả lời, Lâm Duy ngồi bật dậy và nhìn chằm chằm vào nó.
Vẫn cái kiểu cũ, đôi guốc xách trên tay, chân xỏ dép màu hồng phấn
hình thỏ. Nhưng.... ở cổ chân trái thì có sự xuất hiện của một
miếng cao dán.
- Chân cô? – Lâm Duy nhìn nó.
- À, ko sao! – Nó cười trừ.
- Lại đây. – Cậu dở giọng ra lệnh vậy mà nó lại răm rắp nghe lời
mới khổ. Quả thực ko hiểu nguyên nhân gì mà giờ đây nó cảm thấy rất
sợ cậu.
Nó ngồi xuống giường một cách miễn cưỡng, mặt nhăn nhó như chú
khỉ.
Bất ngờ, Lâm Duy cúi xuống và nâng chân phải của nó lên, trên tay
đã thủ sẵn một miếng cao dán màu trắng nhỏ xinh.
Nó đã định nói gì đó nhưng cứ y như thần, cậu biết được mọi ngôn
ngữ của nó nên đã ra lệnh trước:
- Ngồi yên!
“Tại sao tôi phải nghe lời anh cơ chứ? Lam Bình, mày điên rồi à?”
Nó thầm nghĩ.
Gót chân nó ửng hồng. Tất cả đều tại cái đôi giày cao gót đó. Và
nhắc đến đôi giày cao gót là phải kể tội Lâm Duy.
Cậu đặt chân nó về vị trí cũ, tất nhiên là có xê dịch vài
xen-ti-mét rồi bước thẳng ra ban công ngắm trăng.
Nó sau một hồi lưỡng lự cũng chạy ra đứng bên cạnh. Trời đêm nay
nhiều sao thật, những ngôi sao lấp lánh.
- Xin lỗi! – Lâm Duy thì thào và tai nó đủ thính để nghe được câu
nói đó.
Nó mở to mắt nhìn Lâm Duy, khều khều vào tay cậu:
- Anh... làm ơn nhéo má tôi một cái đi.
Lần này đến lượt cậu nhìn nó, ngạc nhiên. Không đợi cậu hỏi, nó
giải thích luôn:
- Anh mà cũng biết nói xin lỗi à? Tôi có nằm mơ ko? Nhéo đi xem nào
– Nó đưa tay chỉ vào má mình.
Lâm Duy bật cười rồi đưa hai tay nhéo má nó làm nó la lên vì
đau.
Nó nguýt cậu một cái thật dài rồi lẩm bẩm:
- Muốn thức tỉnh người ta hay muốn bóp chết vậy? Người gì đâu mà
mạnh thế.
- Xin lỗi! - Câu xin lỗi thứ hai được thốt nên bởi Lâm Duy.
Giống như lần trước, nó đưa con mắt to trong nhìn cậu. Cậu cũng
nhìn nó với nụ cười thật tươi và đôi tay đã đặt lên má nó tự bao
giờ.
- Cần tôi nhéo má giống lần trước ko? – Lâm Duy hỏi.
- Ko ko, cảm ơn! – Nó nói rồi cười thật tươi, hai mắt lấp lánh ý
như những vì sao trên trời.
Lâm Duy sững người trước nụ cười của nó rồi vội vàng quay mặt đi
hướng khác mặc cho nó ngạc nhiên.
- Làm ơn đừng cười kiểu đó. – Cậu vẫn ko nhìn vào mắt nó.
Nó cũng ngạc nhiên ghê lắm nhưng vẫn muốn sống yên bình nên đã lấy
tay quay mặt cậu nhìn thẳng vào nó rồi đưa đôi tay lên hai khóe
mắt, nhẹ nhàng kéo xệch xuống trông ngộ ơi là ngộ, miệng vẫn cười
nhưng vì cơ mặt bị kéo xuống nên nụ cười méo xệch:
- Vậy cười theo kiểu này được chứ? – Nó ngu ngơ hỏi.
Cậu không nói gì, chỉ cười rồi lại đưa đôi mắt lên bầu trời đêm.
Vầng trăng sáng vằng vặc, chiếm lĩnh một khoảng không rộng lớn.
Trăng như là bá chủ của bầu trời nhưng trăng đơn độc....
Còn xung quanh, những vì sao san sát nhau và cùng tỏa ra ánh sáng
như nhau. Nhìn vào khó mà phân biệt được vì sao nào sáng nhất,
chúng sống chen chít trong không gian màu đen vô tận nhưng chúng
cùng nhau tỏa sáng, chúng không hề cô đơn...
- Mẹ tôi bảo rằng mỗi người đều có một vì tinh tú là thần hộ mệnh.
– Nó hạ giọng khi nhắc đến người mẹ đã khuất của mình.
Lâm Duy nhìn nó đầy thương cảm, vậy mà cách đây vài ngày, chính cậu
đã dám coi thường xuất thân của nó.
- Anh có nhìn thấy ngôi sao kia ko? Ngôi sao duy nhất được ở gần
mặt trăng ý. – Nó đưa tay chỉ chỉ.
Cậu hướng mắt theo hướng tay chỉ của nó rồi gật đầu.
- Đó chính là ngôi sao hộ mệnh của tôi. Tên ngôi sao đó là Lam
Bình. – Nó ngây thơ chia sẻ. – Sao anh lại cười? –Nó quay sang Lâm
Duy.
- Không, cô thật giống trẻ con đấy, cô cũng mê tính dị đoan nhỉ? -
Lâm Duy xua tay.
- Đâu có, đó là sự thật, mẹ tôi bảo vậy mà! – Nó vênh vênh. Bất cứ
điều gì mẹ nó nói, nó đều tin đó là sự thật.
Lâm Duy xoa nhẹ đầu nó rồi chỉ lên ngôi sao mà theo nó có tên là
Lam Bình, nói nhỏ:
- Cô ko thấy ngôi sao đó đơn độc lắm sao? Bạn bè nó ở xung quanh mà
nó lại cứ nằm ở đó một mình.
- Nó đâu có nằm ở đó một mình, nó ở cùng mặt trăng. Mặt trăng là
của ngôi sao và ngôi sao cũng là của mặt trăng – Nó phân bua.
Lâm Duy vỡ lẽ, cậu nhìn ngôi sao nhỏ rồi lại nhìn vầng trăng huyền
hoặc bên cạnh, ngôi sao là của mặt trăng? Mặt trăng là của ngôi
sao? Phải, ko biết đến bao giờ nó mới tìm được mặt trăng của
mình...
Trăng vẫn rải ánh sáng mờ ảo xuống trần thế, ban phát hơi lạnh se
se cho những con đường, và gợi nên thứ tình tình cảm kỳ lạ trong
mỗi tâm hồn nhỏ bé...
Bên cạnh ông trăng, một vì sao nhỏ vẫn tỏa sáng, nhưng ánh sáng yêu
ớt hơn. Liệu trăng có bao giờ biết rằng Ngôi sao là của mặt trăng
và mặt trăng là của ngôi sao?!?
Chap 54
Hai con người, hai suy nghĩ cùng đứng nhìn về một hướng cho đến khi
chàng trai quay lại cốc đầu cô gái:
- Đồ trẻ con, ngủ sớm đi, tôi về!
- Đồ người lớn, về đi, tôi ngủ! – Nó nhướn người cốc đầu trả đũa
Lâm Duy.
Cậu định nói gì đó rồi lại thôi.
“Cô thích tôi phải ko? Chắc là ko đâu nhỉ? Vì nếu thích tôi thì làm
sao cô có thể đứng ngắm trời đêm nãy giờ!?!” Lâm Duy lắc đầu rồi
bước đi.
“Anh ko biết phải ko Lâm Duy, chính tôi cũng vậy, cũng ko biết là
mình thích anh từ bao giờ nữa nhưng mà quả thật tôi rất khâm phục
bản thân mình đấy! Cười cười nói nói mặc cho cơn đau cứ xuyên suốt
trong lòng...” Nó thở hắt ra, quỵ xuống rồi tựa đầu vào lá chắn ban
công.
===============================
Sáng hôm sau, nó đang loay hoay soạn sửa đến trường thì một vật gì
đó trong túi áo rơi ra ngoài.
Ánh nắng chiếu vào làm vật đó lóa lên, nó liền chạy lại nhặt và
nhận ra chiếc đồng hồ gia bảo của Tiểu Tiên. Từ hôm đó đến giờ, cô
bạn ko nói với nó câu nào, chẳng thèm hỏi thăm nốt, ko biết có
chuyện gì ko?!?
- Lát nữa chắc phải đem đến lớp trả cho bạn ấy thôi! – Nó nhủ thầm
rồi cất chiếc đồng hồ vào túi áo.
Lon ton chạy vào lớp với cái chân đã bớt đau hơn, nó tiến thẳng đến
bàn Tiểu Tiên.
- Hey! Trả cho bạn nè, mình quên mất! – Nó cười tươi hớn hở.
Tiểu Tiên tròn xoe mắt nhìn nó như là một người ngoài hành tinh
vậy, lắp bắp:
- Bạn...bạn...
- Mình trả đồ cho bạn mà, lần sau ko được làm mất đâu nhá! – Nó dúi
chiếc đồng hồ vào tay Tiểu Tiên.
- Hứ! Bạn đóng kịch làm gì? Muốn gì thì nói đi! – Cô bạn nhếch mép,
giọng lạnh băng.
- Muốn gì ư? – Nó nhăn mặt khó hiểu – Mình chỉ muốn trả đồng hồ cho
bạn thôi mà! – Nó ngô nghê.
Tiểu Tiên thu hết sự chú ý về vẻ mặt thành khẩn của nó, rụt rè
hỏi:
- Bạn...ko trách gì tôi à?
- Ko, hôm đó bạn làm mình lo quá, mà sao bạn về được nhà vậy? Bạn
đã đi đâu? – Nó hỏi tới tấp.
- Mình.... à.... mình thấy bạn lâu về quá, chạy đi tìm nhưng mãi ko
gặp được bạn. Lát sau mình quay lại chỗ cũ ngồi đợi rồi ngủ thiếp
đi, tỉnh dậy thì thấy đang ở nhà, chắc pama mình đi tìm. – Tiểu
Tiên kể một mạch rồi cười trừ.
Nó tin ngay lời cô bạn rồi nháy mắt:
- Xin lỗi đã để bạn chờ lâu.
- Bạn ko sao là tốt rồi!
Lúc nó vừa vào chỗ, Tiểu Tiên rút điện thoại ra rồi nhắn tin cho
một ai đó.
“Chị à, con nhỏ đó ko nghi ngờ gì cả? Em vẫn còn trong vòng chơi
phải ko chị?”
Send. Một nụ cười đầy nham hiểm nở trên môi cô bạn nhỏ.
Ra về.
Trên sân trường vắng ngắt có hai cái bóng in dài đang di chuyển.
Khoảng cách là khá xa giữa hai cái bóng và giữa hai con người cũng
vậy.
- Anh Key! – Hoài An gọi theo.
-.....
- Đợi em với! – Cô nhóc vừa thở hổn hển, vừa chạy theo.
- Xin em đừng đi theo anh nữa! – Key ko ngoảnh mặt lại nhìn cô bé
lấy một lần.
- Nhưng em thích anh. – Hoài An khẳng định.
- Nhưng... anh thích....chị gái em! – Key nói nhỏ dần rồi bước đi
nhanh hơn.
- Ahhh! – Cô bé ôm lấy bụng rồi hét lên.
Key quay lại thì thấy Hoài An đang ngồi trên sân, hai tay ôm lấy
bụng, môi mím chặt vì đau.
- Em sao vậy? – Key chạy lại.
- Đau quá, ko đi nổi nữa rồi! – Cô bé nhìn Key cầu cứu.
- Để anh đưa em đến bệnh viện. – Key hốt hoảng bế thốc cô bé lên mà
ko để ý đến đôi mắt xoe tròn đen láy của cô bé đang nhìn cậu chằm
chằm.
Hoài An ko còn kêu la nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm im. Bỗng cô bé bật
lên một tiếng cười trong trẻo:
- Được anh bế thích thật! Biết anh tốt bụng vậy, em đã dùng cách
này sớm hơn. – Hoài An vòng tay ôm lấy cổ Key nhưng bất ngờ, anh
chàng trừng mắt nhìn cô gái đang nằm trên tay mình làm Hoài An sợ
hãi.
Key thả Hoài An xuống đất một cách mạnh bạo rồi bước đi thẳng với
vẻ mặt hậm hực. Nói thực, Key ghét ai lừa dối cậu dù người đó....có
là người cậu yêu thương nhất.
Key đã đi được một đoạn khá xa, nhưng lại ko hề nghe thấy cái giọng
nói líu lo của cô bé ban nãy, một nỗi lo lắng trỗi dậy trong
lòng.
Cậu ngoảnh mặt lại và hốt hoảng nhận ra cái thân hình nhỏ bé đó vẫn
nằm sõng soài giữa sân trường đầy nắng. Liệu có phải Key đã quá
mạnh tay?
- Này, ko sao chứ? Muốn nằm vạ hả? – Key đứng đút tay vào túi quần,
đứng nhìn Hoài An nằm dưới đất. Cậu ko muốn bị cô bé lừa thêm một
vố nào nữa.
- Anh đi nhá! – Key dợm bước nhưng hình như vẫn chẳng nhận được
phản ứng gì của cô bé. Cậu hốt hoảng cúi xuống, nâng đầu Hoài An
lên với vẻ lo lắng thực sự.
- Có nghe anh nói gì ko vậy? Này.... – Key vỗ vỗ vào má cô bé nhưng
cũng ko ai trả lời.
- Thôi được rồi, xem như anh chấp nhận để em lừa thêm một lần nữa,
và đây là lần cuối cùng nhá! – Key nhếch mép rồi lại cõng Hoài An
đi.
Trên lưng cậu, Hoài An nở một nụ cười hài lòng.
“Em yêu anh nhiều lắm! Nhưng xin lỗi vì có lẽ đây ko phải là lần
cuối cùng như anh mong ước đâu! Nhất định anh sẽ phải yêu em như em
đã từng yêu anh.... nhất định là vậy!!!”
Chap 55
- Mày dám ăn cắp tiền của một bà già ư? – Một tên con trai vừa
nghiến răng, vừa luôn tay đánh thùm thụp vào người tên trộm đang
nằm lăn dưới chân cậu thanh niên kia.
- Anh ơi....xin anh tha cho em... em trót dại anh ơi... – Tên trộm
nói ngứt quãng và hét lên những tiếng thét kinh hoàng.
Máu từ vết thương chảy loang dài trên đường, áo tên nằm dưới đất
thấm đỏ và dính bết vào người, tay cậu thanh niên kia cũng đầy máu,
những giọt máu...không phải của cậu.
- Tha cho mày để mày tiếp tục hại người à? – Người kia vẫn không
buông tha, đám thẳng vào mặt tên đó làm một luồng nước màu đỏ tuôn
ra từ miệng.
- Đủ rồi đấy? Muốn giết người để vào tù bóc lịch hả? – Tên bên cạnh
đang đứng yên quan sát thì vội vàng lên tiếng.
- Mặc tớ. Hắn ta đáng vậy. – Vẫn tiếp tục bạo lực mặc tên trộm khóc
lóc thảm thiết, kêu gào khảm cổ.
- Thiên Bảo! Cậu hãy xem lại mình đi. Có thật sự cậu muốn đánh tên
kia chỉ vì hắn ăn cắp tiền cảu bà già ko? Hay... hay cậu cần ai đó
để trút giận? Cậu cần ai đó để đánh, vì thấy người khác đau, cậu
nghĩ rằng mình sẽ bớt đau hơn? – Câu nói cuat Thiên Minh đâm trúng
tim đen của Thiên Bảo, cậu ta ngừng tay và đứng dậy, lững thửng
bước đi...
“Thiên Bảo, tớ phải làm gì? Làm gì để kéo cậu ra khỏi giấc mộng ko
đáng có này?” – Thiên Minh nhìn theo cậu bạn, lắc đầu rồi quay lại
nói với tên nằm dưới đất:
- Biến đi trước khi cậu ta quay lại. – Chỉ là một lời đe dọa thôi
bởi cậu biết Thiên Bảo sẽ không bao giờ quay lại.
Trên vỉa hè, bóng một thằng con trai lững thững bước đi, những bước
chân mệt mỏi, những bước chân vô định vì thằng con trai đó thậm chí
còn chẳng biết mình đang ở đâu và mình sẽ đi về đâu...
Những lời nói của Thiên Minh lại ong ong trong đầu cậu. Có thực sự
là chỉ vì thấy chuyện bất bình mới đánh? Đừng biện mình bởi đã trên
một lần, cậu bỏ qua các vụ cướp đường sau lưng mình với ánh mắt vô
can. Có thực sự khi thấy nỗi đau của người khác, cậu sẽ bớt đau
hơn? Phải, Thiên Bảo đau nhưng lại chẳng biết vì sao lại đau, chẳng
hiểu vì sao lại bực bội, chẳng hiểu vì sao phải cáu bẳn, chẳng hiểu
vì sao thấy cô đơn mặc dầu từ trước đến nay cậu vẫn luôn vậy, chẳng
hiểu thấy trống vắng, chẳng hiểu vì sao thấy thiếu một điều gì đó
và chẳng hiểu vì sao...chẳng hiểu vì sao cứ luôn nghĩ về người ấy,
một người con gái luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cậu, một
người con gái mà đến chính khuôn mặt của cô ấy cậu cũng không thế
nhớ ra, một người con gái mà cậu có cảm tưởng đã ở bên mình lâu lắm
rồi. Rốt cuộc người đó là ai?
“Dù có chuyện gì đi nữa cũng không được buông tay mình ra. Hứa nhé!
Yêu bạn, cô bé ngốc của mình – Hoàng Thiên Bảo”
Dòng chữ đó cứ ám ảnh Thiên Bảo suốt và buộc cậu phải nhớ đến một
ai đó, một ai đó mà cậu đã bỏ rơi... Tần suất cô gái ấy xuất hiện
trong tâm trí cậu ngày càng nhiều. Cậu càng cố xua đuổi, nó lại
càng cứ bám riết.
- Cậu chủ, mời cậu xuống dùng cơm. – Bác quản gia gõ cửa
phòng.
Cậu sống cách ly với gia đình. Từ khi bị mất trí, cậu trở nên xa
lánh mọi người xung quanh, mai danh ẩn tích suốt trong giới báo chí
nhưng lại rất nổi trong giới dân chơi.
Căn nhà này rộng lắm, rộng đến nỗi cậu cảm thấy mình lọt thỏm và
lạc lõng giữa nó. Những món ăn được bày biện trên bàn ăn....chỉ có
mình cậu.
Khẽ thở dài, Thiên Bảo kéo đĩa cơm gần nhất lại gần và ăn nó. Nhưng
bỗng dưng, mắt cậu sáng lên, đứng bật ra khỏi ghế. Đĩa cơm này...
mùi vị này... cậu thấy quen, quen lắm.
- Nhất định sau này mình sẽ lấy bạn, lúc đó ngày nào cũng được ăn
cơm bạn nấu.
- Thật ko? Cậu sẽ không chán cơm của mình chứ?
- Không bao giờ. Mình sẽ lấy bạn và bạn không được nấu cho ai khác
ăn ngoài Hoàng Thiên Bảo.
Những đoạn hội thoại chắp vá tạo thành những mảng kí ức ko toàn
diện. Thiên Bảo ôm đầu, cố nhớ ra người con gái ấy thì một giọng
nói vang lên, một giọng nói cũng rất quen:
- Cậu có sao ko?
Thiên Bảo giật mình quay lại thì nhận ra người đó, người cậu đã
nhẫn tâm nói lời chia tay.
- Hân Hân? Sao bạn đến nhà tôi? Chẳng phải....chúng ta đã nói rõ
rồi sao? – Thiên Bảo nhăn mặt.
- Phải, đó là chuyện của chúng ta, chuyện của cả mình và cậu nhưng
mình đến nhà cậu là chuyện của mình và...một người, mình đã hứa sẽ
giúp cậu hồi phục thì mình phải giữ lời hứa. Còn... sau khi cậu
khỏe lại, mình sẽ đi, ko bên cạnh cậu nữa – Hân Hân vừa nói vừa đặt
cốc nước xuống bàn.
Thiên Bảo nhìn Hân Hân với đôi mắt tròn xoe. Cô bạn này thật kỳ lạ.
Sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Nhưng thôi, mặc kệ, cái trí nhớ
đó khi muốn nó sẽ tự quay về.
===============================
Hôm nay là ngày 14/2/xxxx. Ngày 14/2, ngày valentine, ngày lễ dành
cho những đôi tình nhân...
Các bạn đã, đang và sẽ có một ngày valentine vui vẻ chứ? Hãy mỉm
cười dù ngày valentine có một mình hay hai mình vì dù sao, vào ngày
này, mọi người quanh bạn đang cười thì không lý gì lại phải ủ mình
ở nhà cả <mặc dù đó là tình trạng của tác giả>. Các bạn có
ngày valentine cho riêng mình và nhân vật trong truyện này cũng sẽ
có ngày valentine chỉ riêng họ mà thôi...
~*~*~*~*
- Hai đứa dẫn nhau đi chơi nhé? – Ông nội ôn tồn nói khi cả nhà
đang xem ti vi ở phòng khách.
- SAO Ạ? – Cả hai đồng thanh rồi nhìn nhau và cùng nâng ly trà của
mình lên, chuẩn bị uống thì...
- Hôm nay là lễ tình nhân mà. – Ông nói nhỏ nhẹ nhưng đáp lại là
tình trạng ho sặc sụa của hai đứa cháu.
- Hai đứa này, uống có ngụm trà mà cũng để sặc nữa. – Mẹ Lâm Duy
lắc đầu nhìn hai con người trẻ tuổi mặt đỏ bừng vì ho.
- Ông.... ông cũng biết ngày này à? – Lâm Duy cố bình tĩnh.
- Mày xem thường ông mày đấy à? – Ông nội mắng yêu.
- Có ai nghĩ ông lại có suy nghĩ của teen như vậy chứ ạ - Lâm Duy
thì thầm chỉ để cho mình nghe.
- Cháu nói gì đó? – Ông nội nhìn Lâm Duy đầy dò xét khiến cậu hốt
hoảng xua tay. Ông chuyển sang nghiêm mặt nói – Hai đứa đi nhanh,
chưa qua 12h ko được bước chân vào nhà.
- Ông ơi, làm gì cho đến 12h hả ông? – Nó nhắn nhó.
- Cái đó là tùy hai đứa, liên quan gì đến ông? – Ông nội thản nhiên
đáp rồi thản nhiên đưa tiễn hai đứa nó ra cổng.
Cánh cổng đóng sập lại trước mũi hai đứa mà chẳng biết nên làm gì
cả.
Nó ngồi ăn vạ trước cổng, mặc cho Lâm Duy đi qua đi lại dò xét xem
có cái lổ hổng nào để vào không.
- Này, anh định làm gì vậy? – Nó hỏi khi thấy cậu đã bám trụ vào
thành tường.
- Nhìn ko thấy sao? Trèo vào nhà chứ làm gì nữa? – Lâm duy cáu và
tiếp tục công việc giống khỉ.
Rồi thì bỗng một cây gậy phăng vào chân khi cậu đã trèo lên được
trên đinh thành.
- Ah, ai vậy? – Cậu la toáng lên.
- Cho cháu chừa, ko đi mà trèo vào nhà làm gì? Nhớ là về sau 12h
đấy. – Ông nội từ trong nhà nói vọng ra. Ông lão tài thật, biết
trước cả những chuyện này nữa cơ đấy.
- Haha, đáng đời! – Nó cười toe toét mặc cho cái mặt tức tối, sát
khí đùng đùng của ai đó chĩa vào nó.
- Lẹ lên. – Lâm Duy quay lưng gọi nó vẫn đang đứng cười như con hâm
sau khi đã đi được một đoạn khá xa.
Nó trơ mắt ếch nhìn thì Lâm Duy nhăn mặt:
- Cô muốn ở đó làm thức ăn cho muỗi à?
Nó lắc đầu nguầy nguậy rồi theo chồng lên <Thiên>
đường.
Đường phố về đêm lung linh những ánh đèn hoa rực rỡ. Những đôi tình
nhân kéo nhau đi dạo trên vỉa hè và ngồi ung dung ngắm mặt hồ trên
ghế đá. Tay trong tay, mắt nhìn mắt, trông họ thật là hạnh phúc. Có
thể người cạnh họ không phải là một nửa thực sự nhưng vào cái giờ
phút thiêng liêng đó, họ tin rằng họ sinh ra là để dành cho
nhau...
Nó mỉm cười với những suy nghĩ vẩn vơ rồi hít hà cái không khí
trong lành. Làm gì cho qua 12h đây? Nó thì có rất rất nhiều thứ để
làm nhưng giờ đây ko chỉ mình nó thích là được.
“I'll come running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you've got to do is call,
And I'll be there, yes I will,
- Alo! – Lâm Duy nhấc máy.
- <Lâm Duy, cậu có nhớ hôm nay là ngày gì không?> - Là Thiên
Kỳ.
- Ngày.... à ngày. – Cậu sực nhớ ra cô người yêu thực sự của mình
đang cần cậu nhất trong cái ngày lễ mà ai cũng có cặp đôi của riêng
mình này.
- <Tớ cũng vậy. Tớ có thể biết cậu đang làm gì khi ko có tớ bên
cạnh vào ngày này ko?> - Thiên Kỳ tò mò.
- Tớ... – Lâm Duy nhìn nó ngần ngại – Tớ ko có gì cả. Chỉ alf bận
thôi. Cậu ko giận tớ chứ?
- Ko, tất nhiên! Thôi, cậu cứ quay lại với việc đang bận cảu cậu đi
nhé. – Nói rồi, Thiên Kỳ cúp máy, lòng cô trỗi dậy một mối nghi
hoặc. Kể từ lúc quen nhau, lúc nào vào ngày này, Lâm Duy cũng dẫn
cô đi chơi đủ nơi, vậy mà hôm nay... Vì cái gì chứ?
Lâm Duy lại thở dài. Đã có những lúc, cậu nghĩ rằng sẽ bỏ mặc nó đi
chơi một mình và cậu sẽ quay về với Thiên Kỳ. Nhưng... một thứ gì
đó đã ngăn cản cậu, một thứ gì đó ở sâu thẳm trong lòng và cậu ko
thể bỏ mặc nó.
- Ăn kem đi! – Nó kéo cậu đi về phía hàng bán kem tự động.
Lâm Duy bị kéo nên phải đi theo. Nhìn nó loáy hoáy mãi mà kem vẫn
ko ra, cậu lấy làm thương cảm, bày cho nó cách làm rồi cả hai cùng
nhâm nhi kem socola màu nâu óng.
- Này Lam Bình, tôi tặng cây cho cô nha! – Lâm Duy nảy ra ý tưởng
quái dị khi cả hai ngang qua dãy hàng cây.
- Huh? Chỉ nghe người ta nói tặng hoa chứ ko ai nói tặng cây hết à.
– Nó ngu ngơ nhưng vẫn đi theo Lâm Duy.
Cậu ko nói gì, chỉ cười bí hiểm rồi kéo tay nó về phía một dãy hàng
xa nhất, dãy hàng bán các loại cây sống....ở nước.
Nó thắc mắc lắm nhưng vẫn muốn chờ xem cậu định giở trò gì?
- Tặng cô! – Lâm Duy nhịn cười rồi vớt một cây ở dưới cái hồ nhân
tạo tặng cho nó. Nó vẫn ngây thơ ko hiểu, nhìn cái cây bèo nhỏ bé
đang nằm trong tay mình. Phải, Lâm Duy tặng nó một cây bèo nhỏ và
ôn tồn giải thích nữa chứ.
- Tên cô là Lam Bình, Lam là xanh. Bình là bèo. Lam Bình có nghĩa
là Bèo xanh đấy ngốc ạ! – Dường như ko nhìn được nữa, cậu bật cười
giữa chốn đông người qua lại.
Nó vẫn đang thuộc dạng chết lâm sàng. Ko thể nói nổi điều gì nữa.
Lát sau, khóe miệng cử động tạo thành nụ cười nhạt. Cây bèo trên
tay nó nhỏ nước xuống giày. Sau nụ cười nhạt đó, mắt nó chuyển sang
hình viên đạn à ko, phải là đại bác mới đúng:
- ANH MUỐN CHẾT HẢ? ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI! – Nó chạy rượt theo Lâm
Duy nãy giờ đã biết thân biết phận mà vọt trước. Tren tay nó, cây
bèo nhỏ tội nghiệp bị cách ly khỏi nước vẫn đang mơn man theo từng
hơi thở của gió....
Chap 56
- Bạn có cần phải làm vậy ko? Bạn đâu phải là osin của mình? –
Thiên Bảo phát bực khi thấy Hân Hân đang loay hoay rửa chén trong
bếp.
- Cần chứ! Mình nấu thì mình phải dọn. Đó là nguyên tắc rồi! – Hân
Hân nói vọng ra.
Thiên Bảo đành lắc đầu chịu thua với cô gái cứng đầu này. Cậu đang
chăm chú để cố nhớ lại cô gái ấy, cô gái mà chính cậu đã hứa sẽ lấy
làm vợ sau này. Khuông mặt, mái tóc, đôi mắt, tất cả chỉ là những
hình ảnh hết sức trừu tượng, là ảo ảnh, mà đã là ảo ảnh thì thật
khó để nắm bắt...
- Này, cậu ngủ thật à? – Hân Hân hươ tay trước mặt Thiên Bảo.
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô chỉ biết thở dài rồi ngồi xuống
ghế nhìn cậu. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn con người ấy nhưng trái tim ấy
thì đã không còn có khoảng trống nào để cô chen chân vào nữa rồi.
Cậu đã hoàn toàn thay đổi, cậu đã không thuộc về cô nữa, cậu quá xa
vời mà bàn tay nhỏ của cô không thể với tới. Thôi vậy, dù sao cô
cũng nên từ bỏ nhưng từ một ngóc ngách nào đó, cô vẫn luôn áo ước
rằng có một ngày, Thiên Bảo sẽ nhớ ra cô, nhớ lại tất cả những kỷ
niệm mà cả hai thật có, khoảng thời gian ấy mới thật hạnh phúc làm
sao...
- Bạn ko có vấn đề gì chứ? Sao lại ngồi cười một mình thế kia? –
Tiếng Thiên Bảo làm Hân hân sực tỉnh. Cô bạn lại cười và định chào
tạm biệt thì bị Thiên Bảo chặn họng bằng lời đề nghị mà đúng hơn là
ép buộc:
- Ngồi xuống xem cùng tôi.
- Xem gì? – Hân Hân ngước nhìn cậu đầy tò mò.
- Xem mới biết chứ tôi có biết gì đâu. – Thiên Bảo nhún vai. Lúc
chiều, thằng đàn em phát cho hai đại ca của FM mỗi người một cái
đĩa và dặn xem vào đêm valentine cùng với người yêu. Lúc nãy nhớ ra
nên muốn xem thử xem sao.
“Tách” Đĩa tra vào đầu.
Thiên Bảo lại chỗ và ngồi cạnh Hân Hân.
1s 2s 3s và màn hình hiện lên.
-Ahhhhhhhhhhhhh! – Hân Hân hét lên nghe điếng người và ôm chầm lấy
cổ người con trai bên cạnh.
Ngay cả Thiên Bảo, dù muốn hét lắm nhưng cứng họng, không thể cất
lên tiếng nói được. Nhìn cái đầu nhỏ bé đang núp vào người cậu, cậu
mới hiểu vì sao cái này phải xem cùng với người yêu trong ngày
valentine.
Những âm thanh rợn người vang vọng khắp phòng khách với màn hình ti
vi cứ y như thật. Những cái xác rũ rượi treo lơ lửng trên ngọn cây
cao đu đưa theo làn gió tử thần. Máu, máu chảy thành một dòng suối
hay đúng hơn là dòng suối nhuộm một màu đỏ của chết chóc. Và tiếp
đó là những bóng ma với khuôn mặt trắng bệch, tô rõ thêm đôi mắt
sâu hoắm với cánh mũi cao và hai răng nanh nhọn hoắc.
<Híc, tác giả không tả nữa đâu, sợ chết khiếp rồi!!!>
Âm thanh kéo dài bỗng dưng lại tắt ngủm và không gian rơi vào trạng
thái không trọng lượng đối với hai người...
“Đại ca”
Tiếng gọi từ đâu đó phát ra làm Hân Hân hoảng sợ nhưng ngay sau đó
thì trấn tĩnh được, hình như là nhờ...Thiên Bảo.
Màn hình ti vi tối đen như mực, chỉ vang lên tiếng nói của một tên
đàn em, chính là chủ nhân của đĩa ma này.
“Chúc đại ca và chị dâu một valentine vui vẻ. Chị dâu ơi, đừng ôm
đại ca nữa, ngạt thở bây giờ” Kèm theo đó là điệu cười “man
rợn”.
Nghe đến đó, Hân Hân đỏ mặt quay lưng lại. Có phải nó muốn ôm đâu
cơ chứ? Thiên Bảo chỉ khẽ cười. Tên đó là người mà cả cậu lẫn Thiên
Minh đều quý nên chắc chắn ko thể trừng phạt được rồi. Nhưng cái
cậu cười ko phải vì cái trò ngốc nghếch kia mà là vì điệu bộ của
Hân Hân.
- Mình về đây! – Hân Hân vẫn ko nhìn cậu mà đứng dậy đi
thẳng.
- Suýt nữa thì quên hôm nay là valentine, tiêu tốn thời gian của
bạn rồi, chúc valentine vui vẻ nhé! – Thiên Bảo cho tay vào túi và
nói. Trong lòng cậu dường như, một đốm lửa nhỏ nào đó đã được nhóm
lên.
Trong lúc đó, tại một căn nhà lớn, trong một căn phòng nhỏ ấm áp,
trên một chiếc giường màu hồng xinh xắn, một cô bé đang mân mê
chiếc điện thoại màu hồng với nụ cười luôn thường trực trên
môi.
“Anh Key, chúc anh một valentine ngọt ngào và dĩ nhiên là anh không
cô đơn vì bên anh vẫn còn có Hoài An mà! *Nháy mắt*”
Send....
Tin nhắn được gửi đi nhưng không nhận được hồi âm. Đó là điều mà
Hoài An đã đoán trước bởi nếu có một tin nhắn được gửi lại cho cô
bé với nội dung không làm tổn thương cô thì người mà cô gửi tin
không phải là Key mà cô thích nữa rồi.
“Nhớ là em đang theo đuổi anh và đó là quyền của em. Anh có thể
tránh mặt em nhưng không thể tránh cả đời đâu!”
Send...
===============================
Sáng sớm, lại lịch trình cũ, lại lên xe, lại đến trường cùng Lâm
Duy. Nó tiu nghỉu ngồi dựa đầu vào thành xe nhưng mà cây muốn lặng
mà gió chẳng ngừng, Lâm Duy lại réo rắt:
- Cô thấy cây bèo đó đẹp không, Lam Bình? – Rõ ràng là cô ý nhấn
mạnh tên nó mà. Nó mím môi chịu đựng.
- Hôm nào chắc xin ông nội về quê để ôm lên cho cô một đống bèo
xanh nhỉ? – Lại tiếp tục, lại chịu đựng.
- Mà bèo thì sống trong môi trường thế nào nhỉ? Lát phải tra để dạy
cô cách chăm sóc mới được, cô hậu đậu quá! – Lần thứ n Lâm Duy lên
tiếng và cũng là lần thứ n nó chịu đựng.
Nhưng lần thứ n cũng là lần cuối cùng. Nó quay phắt lại, hai mắt
long lên:
- Sức chịu đựng của con người có hạn thôi nhé! Anh đừng có mà được
đằng chân lên đằng đầu, lát nữa đến trường anh sẽ biết tay
tôi!
Hai con người với hai tâm trạng khác nhau hoàn toàn đang sánh bước
cùng nhau trên hành lang.
- Hôm nay đến sớm nhỉ Lam Bình – Key chạy đến vỗ vai Lâm Duy và
khoác vai nó.
Nó cười hì hì. Một lát sau, cả Jun và Nguyên Hoàng đều đến và chưa
đầy một phút sau thì cả một đoàn kiến lại chạy đến bu quanh 4 cây
kẹo ngon. Riêng nó, nó mờ nhạt...
- Họ đẹp trai thật!
- Hôm qua không thấy ai trong số họ ở bar.
- Đi chơi với người yêu rồi mà!
- Bla...bla...bla...
Bốn chàng trai BF cố xô đẩy để chọn đường đi, nó thì bị kéo xoành
xoạch y như búp bê vậy.
“Bụp” Cái bóng đèn nổ lên trong đầu nó, một ý tưởng kỳ quái vụt
chạy qua suy nghĩ. Nó mỉm cười nham hiểm và bước lại chỗ Lâm Duy,
phải cố chen lấn lắm mới rờ tới được cậu.
- Cười đi nào! Điều kiện đấy, chưa thực hiện đâu nha! – Nó thì thầm
và cười thật tươi mặc cho mặt Lâm Duy biến sắc.
- Mọi người ơi, nếu tôi làm hoàng tử của quý vị cười thì mọi người
có thể dọn đường cho tôi vào lớp được ko? – Nó chỉ chỉ về phía Lâm
Duy.
Cả đám đông im lặng nhìn nhau, nố bí quá mới nghxi ra tuyệt chiêu,
Nếu ko dùng cách này, thể nào cũng ko nguyên vẹn mà chui ra.
Rồi tiếng vỗ tay đôm đốp.
Đáp lại là tiếng Á của Lâm Duy. Lúc nãy, nó dẫm lên chân cậu ra
hiệu bảo cười ý mà.
Cậu tức lắm nhưng chẳng làm được gì. Dù sao cũng kí rồi, cũng hưuá
rồi, nếu ko thực hiện thì còn đâu là danh dự nữa hả trời?
Lâm Duy hít một hơi thật sâu trong khi “khán giả” nín thở. Ba chàng
trai còn lại đơ ra một lúc rồi cũng tủm tỉm cười theo.
Cuối cùng thì nó đã trả thù được vụ trên xe hồi sáng và kết quả sau
nụ cười sáng giá với hàng loạy máy ảnh, điện thoại làm việc hết
công suất là nó đường đường chính chính rời khỏi đám đông mà tóc và
áo quần ko hề bị xộc xệch mặc dù lúc nãy có xô xát vài cái.
Bỏ lại sau lưng đám hỗn loạn và bước vào lớp, nó khoái trí mỉm
cười....