- Là sao? Mấy người trong hai hội đó có ai là bạn không biết
đâu?
Hân Hân đặt cốc nước trên tay xuống bàn, ghé đầu lại sát nó, thì
thầm:
- Hội FM có hai thủ lĩnh, một là Thiên Minh, còn người còn lại được
mệnh danh là “chàng trai bí mật”, chẳng ai biết cậu ta là ai trừ
Thiên Minh, thậm chí đến tên cậu ta là gì cũng là một dấu chấm hỏi
nữa là!
- Sao lạ vậy nhỉ? – Nó suy tư.
- Nhiều ý kiến cho rằng, cậu ta xấu quá nên không muốn làm bẽ mặt
FM. Nhưng cũng không ít người bảo cậu ta chảnh vì handsome nên giấu
mặt ý mà! – Hân Hân lại tiếp tục nhâm nhi cốc nước.
- Hóa ra trường này cũng lạ ghê! – Nó lắc đầu.
- Nè hai bạn nghe gì chưa? – Một đứa bạn trong lớp nó chạy đến chỗ
hai bọn nó ngồi.
- Nghe gì? – Đồng thanh.
- “Chàng trai giấu mặt” của hội FM sắp lộ diện rồi! Nghe nói là vì
BF thách thức đó. – Con bạn thở hổn hển.
- Thật không? Khi nào? – Hai mắt Hân Hân sáng lên.
- Ngày mai.
- Trường mình chắc sẽ đông nghẹt người. Không biết tên đó thể nào
nhỉ? – Hân Hân vẫn chưa dứt mộng tưởng.
Nhỏ bạn đó ngồi cười hì hì rồi bỗng đập bàn cái rầm làm Hân Hân
tỉnh mộng:
- Mơ đi cưng! Chỉ có mấy chàng BF và Thiên Minh - thủ lĩnh FM mới
được đặt chân đến đó thôi. Học sinh trường mình làm sao có cái diễm
phúc được thấy mặt chàng. Tên chàng cũng chả biết nữa là. Haiz! –
Nhỏ thở dài.
- Vậy à? – Hân Hân xụ mặt.
- Thôi, tớ đi đây! Chỉ nói để cho mấy bạn....tiếc chơi thôi! Hì –
Nhỏ nói rồi thong dong bước đi.
Đúng ý như lời nói của nhỏ, Hân Hân hết thở ra rồi thở vô làm nó
cũng phải não ruột.
- Thích gặp mặt tên đó vậy sao? – Nó vỗ vai.
- Bạn hỏi tất cả học sinh trong trường xem có ai bảo không thích
không? – Lại thở dài.
- Bạn thật sự muốn đi chứ? – Nó gặng hỏi.
- Có muốn cũng không được. Haizzz!
- Để mình nghĩ cách.
- Bạn không định vào đó trốn sẵn đợi mấy người đó tới chứ? Họ mà
bắt gặp mình nhìn trộm thì không chết cũng trở nên thân tàn ma dại.
– Hân Hân hốt hoảng.
- Yên tâm, đã đi thì phải quang vinh chính đại mà vào. Lam Bình này
nói được làm được, bạn cứ chờ xem – Nó nháy mắt thay cho một lời
hứa.
CHAP 18
Tối hôm đó, tại biệt thự nhà họ Lâm.
Nó đang ngồi xem....hoạt hình thì bắt gặp Lâm Duy bước xuống. Nhảy
lên ghế sofa, cậu định trêu nó cho vui liền giật ngay điều khiển,
bật qua kênh khác.
- Anh làm cái gì vậy? – Nó hét lên.
- Lớn rồi còn xem hoạt hình, yên để tôi xem đá bóng. – Lâm Duy dùng
dằng.
- Anh... – Nó dơ nắm đấm nhưng bỗng dưng khựng lại, một ý nghĩ lóe
lên trong đầu nó. Thế là nó ngồi im re.
Đợi lâu quá không tấy nó phản ứng gì, cậu quay lại nhìn, bỗng giật
mình, nó chăm chú xem bóng đá. Tức khí, Lâm Duy bật qua kênh khác
xem...thời sự, nó cũng ngồi yên xem.
- Anh ngồi đấy, tôi đi lấy cho! – Nói rồi, nó nhanh nhẹn chạy vào
bếp, lát sau đã mang ra một cốc nước đá, nhẹ nhàng đưa cho
cậu.
- Hôm nay cô uống nhầm thuốc gì à? – Lâm Duy nhìn nó hỏi, tưởng như
nó sẽ phát điên.
- Hình như là vậy á! – Nó trả lời tỉnh khô làm Lâm Duy ngã
ngửa.
Ngồi với nó mà chẳng có “thiên tai” nào nên nhanh chóng làm cho cậu
phát chán. Toan bước lên phòng thì bị nó gọi lại.
- Lâm Duy, anh ngồi xuống đây một lát được không?
- Có chuyện gi? – Lâm Duy ngồi xuống ghế.
- Ngày mai....ngày mai....anh cho tôi theo cùng được không? – Nó
nhìn Lâm Duy thăm dò.
- Theo cùng là sao??? – Lâm Duy trố mắt nhìn nó.
- Người bí mật của FM ý! Tôi tò mò! – Nó cúi mặt.
- Không! – Dứt khoát.
- Đi mà, sao anh nhẫn tâm vậy? – Nó nài nỉ.
- Tôi nói không là không! – Cậu khẳng định lại một lần nữa.
- Này nhé! Anh đừng có mà được cẳng chân hạ cẳng tay nhé! Tôi nói
rồi, anh có cho không? – Nó đứng bật dậy phản ửng mạnh mẽ khiến Lâm
Duy giật mình, núi lửa ngừng hoạt động để chuẩn bị một lượng lượng
mắc-ma phun trào trong lần này đây mà!
- Tôi bảo không cho mà!
- Thôi được, xem như đây là yêu cầu của tôi dành cho anh trong tuần
này. – Nó khoanh tay, đứng ngạo nghễ.
- Yêu cầu gì? – Lâm Duy tròn mắt.
- Anh quên điều thứ bảy trong bản hợp đồng rồi à? Mỗi tuần anh sẽ
phải thực hiện một yêu cầu của tôi mà! – Nó nhắc lại rành rọt từng
chữ một, không sai nửa chữ.
- Ơ...cô....tôi...
- Cô với tôi cái gì? Giờ ngọ tam khắc ngày mai, tức là giờ anh đi
đến nơi gặp mặt người bí mật kia ý, tôi sẽ đứng đợi anh ở lớp tôi.
Nếu anh chỉ đến chậm một giây thôi, ngay lập tức cả trường BFM ai
cũng sẽ biết quan hệ giữa hai chúng ta. – Nó phủi tay rồi bước
đi.
- Cô làm vậy là trái với hợp đồng.
- Chứ anh không thức hiện yêu cầu của tôi thì ai sai trước. Thôi,
tôi đi ngủ đây! Chúc anh ngủ mơ thấy ác mộng!
Sáng hôm sau, nó canh đồng hồ mãi làm Hân Hân tò mò.
- Bạn làm gì mà hết nhìn đồng hồ lại nhìn ra cửa lớp vậy?
- Mình đợi để thực hiện lời hứa hôm qua mình hứa với bạn. – Nó nhìn
Hân Hân mỉm cười.
- Lời hứa?
- Hôm nay chúng ta sẽ đi xem mặt “chàng trai bí mật” bạn quên
à?
- Trời đất? Mình tưởng bạn đùa. Làm sao vào được?
- Đi vào chứ sao? – Nó tự tin.
Cả lớp nó bỗng dưng rộn ràng, báo hiệu tốt lành, có người đang đi
tới.
- Lâm Duy, ôi, anh đến đây tìm ai vậy? – Một đứa con gái hỏi.
- Anh có muốn đi chơi cùng em không? – Một đứa con gái khác.
- Lâm Duy, đừng đi chơi với nó, đi với em nè! – Đứa con gái khác
nữa xen vào.
- LAM BÌNH, CÔ CÓ RA KHÔNG? – Lâm Duy quát lên giận dữ.
- Đây đây, cứ thong thả cho đời yên ả, đến muộn có ảnh hưởng gì đến
hòa bình thế giới đâu? – Nó kéo Hân Hân chạy lại chỗ có đám lửa
cháy phừng phực.
- Ai đây? – Lâm Duy chỉ vào Hân Hân.
- Bạn tôi. – Nó giới thiệu.
- Sao cô bảo chỉ mình cô thôi? – Lâm Duy vẫn chưa hết giận.
- Có bạn tôi đi cùng không được à? Lỡ anh có làm gì tôi thì tôi vẫn
có người bảo vệ hoặc ít ra cũng làm nhân chứng trước tòa chứ? – Nó
cãi.
- Tùy cô! – Cậu nói rồi bước đi.
CHAP 19
Lâm Duy dắt theo hai cái đuôi đến phòng của hội BF, nơi có 3 chàng
trai đang đứng đó chờ.
- Lâm Duy, nhanh lên, sắp đến giờ hẹn rồi! – Key giục khi vừa thấy
Lâm Duy bước vào phòng. Quay sang nó – Lam Bình cũng đến à? Ai đây
– Chỉ Hân Hân.
- Đây là bạn em, Hân Hân. Anh Key không ngại cho bọn em theo cùng
chứ? – Nó hỏi.
- Tất nhiên là không? Bạn của bạn là bạn của tụi anh. Mà bạn của
bạn của bạn thì cũng là bạn của tụi anh mà!
Nó cười phá lên vô tư vì câu nói đùa của Key.
- Cô không thể bớt nói đi một chút được à? – Lâm Duy cáu.
- Anh cứ làm như mình nói ít lắm ý! – Nó chọc ngoáy Lâm Duy.
- Hân Hân học cùng lớp với Lam Bình à? – Jun hỏi để xua đi cuộc
chiến giữa nó và Lâm Duy.
- Vâng! – Hân Hân nhỏ nhẹ.
Bốn chàng trai lao vào chuẩn bị những thứ cần thiết. Hân Hân kéo nó
ra một góc, hỏi:
- Nè, sao mình thấy bạn với mấy người đó thân quá vậy?
- Mình chỉ thân với mỗi anh Key thôi à! Còn ba người đó thì một
người y như ma, hai người mới nói chuyện có một lần nên cũng không
rõ lắm! – Nó cười trừ.
- Lam Bình, đi nhanh đi! – Lâm Duy thúc giục.
Bốn chàng trai và hai cô gái bước nhanh về phía phòng hẹn. Đó là
một căn phòng nằm trên dãy phòng điều hành của trường, rộng và tiện
nghi.
- Chắc lát nữa hai người họ mới đến. – Nguyên Hoàng lên tiếng phá
tan bầu không khí tĩnh lặng.
- Tại sao lại phải bày ra trò này? – Nó hỏi.
- Thực ra thì chỉ là muốn biết mặt nhau nên mới làm vậy chứ đâu có
ác ý gì đâu! – Nguyên Hoàng nhún vai.
Khoảng vài phút sau, cánh cửa phòng cũng từ từ mở ra, Thiên Minh
bước vào và câu đầu tiên cậu hỏi là:
- Lam Bình, sao cô cũng ở đây?
Những người có mặt ở đó không khỏi ngạc nhiên. Bao nhiêu người ngồi
đó không hỏi, sao lại đi hỏi cô nhóc mà mình đã từng đánh cơ
chứ?
- Thích thì đến thôi? Sao có phiền hà gì không? – Nó nhanh
nhẩu.
- Không, không sao! – Thiên Minh phẫy tay.
- Người kia đâu? – Key hất hàm.
- Cậu ấy sẽ vào sau.
Cánh cửa lại được mở ra một lần nữa, và một tên con trai bước
vào....
- Lam Bình, tôi xin cô đấy! Tôi đảm bảo sẽ không có gì nguy hiểm
cả. Xem như cô hãy cứu lấy một người đang chết đi vì quá khứ đi! –
Thiên Minh nài nỉ làm nó xiêu lòng mà nó cũng không thể hiểu ý
nghĩa sâu xa trong câu nói của Thiên Minh.
Cả bọn nó kéo nhau ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai
người....
Trở lại với Hân Hân đang mơ màng trong giấc mộng, bỗng nó cảm nhận
được một hơi ấm thân thuộc, một nụ cười xa xăm đâu đó lại hiện về,
kí ức của quá khứ lại trở về với hiện tại....
Từ từ nhấc đôi mi nặng trịch, nó nhìn thấy một người đang đứng đối
diện cửa sổ. Vừa ngồi dậy đã thấy đầu mình đau như búa bổ.
- Cô tỉnh rồi à? Vậy thì tôi có thể đi rồi! – Chàng trai chạy đến
cạnh nó, cười hiền rồi quay lưng đi.
- Thiên...Bảo – Nó gọi lại, giọng tuyệt vọng.
- Sao bạn biết tên tôi? – Chàng trai tên Thiên Bảo ngạc nhiên vì
trong trường chỉ có mình Thiên Minh biết cậu!!!
Còn nó, đầu nó quay cuồng. Sao thế này? Dường như có một tiếng sét
đánh ngang tai nó, đau....
- Sao mình lại không biết tên cậu được chứ? Thậm chí....híc... –
Nước mắt nó tuôn rơi – còn nhiều hơn cả một cái tên.....
Thiên Bảo trố mắt nhìn dòng nước mắt nhạt nhào trên mi nó, luống
cuống:
- Này, sao bạn lại khóc, tôi...tôi...làm gì không phải sao? – Cậu
sợ nhất là nước mắt con gái, nó làm cậu yếu lòng.
- Cậu có biết mình nhớ cậu nhiều lắm không, Thiên Bảo? – Nó cúi
mặt, khóc nấc lên.
- Sao lại nhớ tôi??? – Thiên Bảo vẫn một mực muốn vò xé tâm can nó
và cậu đã làm được, nhưng lời cậu nói thực sự đã làm nó đau
lòng.
Nó ngước mặt lên nhìn đứa con trai trước mặt nó, ánh mặt dường như
phản chiếu một nỗi buồn vô hạn:
- Cậu....quên mình rồi sao?
- Vốn dĩ tôi đã gặp bạn bao giờ đâu? – Thiên Bảo nhún vai.
Nước mắt nó từ đâu ùa ra xối xả. Nó đã tự hứa với bản thân mình
rằng sẽ không khóc trước mặt Thiên Bảo, người đã từng bỏ rơi nó
nhưng...nhưng khi nhìn thấy cậu ấy, nước mắt nó cứ tuôn rơi, nó
không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình....kí ức của ngày xưa cứ
gào thét trong tâm can, âm ĩ trong lòng nó.... Sao thế này? Thiên
Bảo không nhớ nó thật hay là đang muốn lãng tránh nó, một đứa con
gái đã từng là “một nửa” của cậu....
Cùng lúc đó, mọi người ùa vào, Lam Bình chạy đến ôm nó:
- Bạn tỉnh rồi, sao lại khóc? – Quay sang Thiên Bảo – Cậu đã làm gì
bạn tôi?
- Ơ...tôi... – Thiên Bảo ấp úng.
- Đừng giả nai nữa, trong phòng chỉ có mỗi cậu và bạn ấy? Sao bạn
tôi lại phải khóc cơ chứ? – Mắt Lam Bình ánh lên một nỗi giận, giận
thay cho bạn mình.
- Quả thật tôi không hiểu bạn ấy nói gì cả. Bạn ấy bảo nhớ tôi rồi
bảo tôi quên bạn ấy trong khi...tôi...tôi chưa gặp bạn ấy bao
giờ... Tôi.... – Thiên Bảo ra sức thanh minh cho mình.
Nghe tới đây, Hân Hân chạy ngay ra khỏi phòng, để lại đằng sau
những ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn chỉ có một người hiểu điều
đó....
==========================
Nhân vật mới:
Hoàng Thiên Bảo: Một tay play có đẳng cấp, là mối hiểm họa của
những tay chơi khác nhưng chỉ được học sinh trong trường biết đến
với cái bí danh là “chàng trai bí mật”, thay bồ như thay áo nhưng
lại sợ nhất là nước mắt con gái.... Cậu là một trong hai thủ lĩnh
của FM và cũng là bạn trai cũ của Hân Hân.
Chap 21
Một năm qua đi, mình tưởng rằng có thể quên được cậu nhưng không.
Thực tế là mình không đủ sức để làm điều đó!Lúc cậu nói lời chia
tay cho đến bây giờ cứ như là mới hôm qua vậy. Cậu không biết mình
đã khổ sở thế nào để khóa cậu vào tận đáy lòng, nơi góc khuất u tối
của trái tim để ánh sáng không thể soi chiếu đến, để mình không cần
phải thấy mặt cậu, để rồi nhớ, rồi suy nghĩ viễn vông về một tương
lai...có cậu và...có mình....
Lắm lúc, mình cứ ngỡ rằng mình con có cậu bên cạnh để cho mình mượn
cánh tay mỗi lúc đi xem phim kinh dị, để làm khăn giấy “di động”
cho mình mỗi lần xem phim Hàn, rồi lại cho mình hơi ấm vào những
ngày đầu đông buốt giá. Nhưng cũng may suy nghĩ ấy không đeo bám
mình quá lâu để rồi lại khóc như một con điên sau một cuộc tình tan
vỡ....
Người ta bảo rằng “Trên đời này chỉ có một tình yêu, còn thứ “na ná
tình yêu” thì có rất nhiều”. Rốt cuộc thì tình cảm giữa cậu và mình
là “tình yêu” hay chỉ là “thứ na ná tình yêu” mà thôi!!!!
Cậu biết không, sau cái ngày định mệnh ấy, hình ảnh của cậu cứ bám
riết lấy mình, ở đâu mình cũng nhìn thấy cậu đang cườii với mình.
Mình thật ngốc phải không? Nếu tình cảm giữa cậu và mình thực sự là
“tình yêu” thì suốt đời này, mình sẽ sống trong những tình cảm chỉ
là “na ná tình yêu” mà thôi! Nhưng nếu một một ngày nào đó, mình
tìm thấy tình yêu thực sự cảu mình rồi, tìm được một nửa có thể bảo
vệ và cho mình cảm giác an toàn, mình sẽ cười và nhận ra rằng tình
cảm của cậu và mình chỉ là thứ “na ná tình yêu”...... Nhưng, mình
muốn cậu biết rằng mình chưa bao giờ hối hận vì yêu cậu.....
Nhưng tại sao cậu lại xuất hiện cơ chứ? Tại sao khi mình đã gần như
quên được cậu thì cậu lại xuất hiện, lại gieo vào lòng mình một nỗi
đau mới khi mà cậu phẩy tay coi như không quen mình. Mình biết là
mình không xứng với cậu nhưng cũng đâu đến nỗi cậu phải đối xử như
thế với mình....Mình buồn lắm....Cậu biết không....Trong đầu mình
không ngớt hỏi, hỏi những câu hỏi tại sao ngốc nghếch mà những câu
hỏi đó đều mang tên cậu...Thiên Bảo à....
===========================
- Hân Hân này, chúng ta là bạn phải không? – Nó nghẹ ngàng ngồi
cạnh Hân hân.
- Umk! – Hân Hân gật đầu.
- Vậy bạn có thể chia sẻ với mình mối tâm tư đang uất nặng lòng bạn
không? Mình biết bạn có chuyện mà. – Nó gợi chuyện.
- Lam Bình....^*^(^*%&$#%$%^&$&%&...........
- Cậu ấy...vờ như không quen bạn thật à? – Nó hỏi lại như không tin
vào tai mình.
- Umk.... – Hân Hân suýt khóc.
Còn nó, nó vừa giận vừa khó hiểu. Và nó quuyết định sẽ làm cho ra
nhẽ chuyện này.
Tại phòng của hội BF
- Mọi người có ai biết người hôm qua không? – Vừa đạp cửa bước vào,
nó hỏi một câu khiến ai cũng trố mắt nhìn.
- Người hôm qua nào? – Nguyên Hoàng hỏi lại.
- Tên gì gì đó của FM ý!
- Thiên Bảo hả? – Key hỏi.
- Đúng rồi, anh biết gì về cậu ấy không? – Nó như tóm được
phao.
- Cô hỏi làm gì? – Lâm Duy vừa nhìn thấy nó là bắt đầu...ngứa
miệng.
- Vô duyên, có chuyện mới hỏi chứ không có chuyện hỏi làm chi? –
Chiến tranh bùng nổ rồi đây!
- Vậy thì về đi, chả moi được thông tin gì đâu! – Lâm Duy đuổi khéo
nó.
Nó mặc kệ, dù sao nó cũng không phải đứa dễ dàng hạ bởi những lời
nói khó chịu của “tên chồng hắc ám”.
- Bạn làm mình lo đấy, bạn đến đây làm gì? – Hân Hân chạy đến chỗ
nó.
- Mình chỉ muốn biết tại sao thôi mà! – Nó nhún vai.
Hân Hân kéo nó về trong khi nó thì cứ lưu luyến mãi!!! Nhưng cuối
cùng cũng phải theo ý nhỏ bạn.
Trên hành lang trường, nắng xuyên qua kẽ lá in lên nền những hình
thù kì ảo, lung linh.
- Hân Hân, tôi có chuyện muốn nói với bạn. – Một giọng nói lạnh
lùng vang lên làm Hân Hân rợn tóc gáy.
Hai đứa nó đồng loạt quay lại nhìn nơi phát ra tiếng nói, rồi đồng
thanh:
- THIÊN MINH!
- Chuyện gì? – Hân Hân nhìn Thiên Minh tò mò.
- Nói...nói ở đây có tiện không? – Thiên Minh liếc nhìn nó.
- Lam Bình là bạn tôi! – Hân Hân nói như thể chẳng làm chuyện gì
xấu để người khác phải bơi ra nói móc cả.
- Vậy thì....có chuyện này tôi giữ mãi trong lòng, tôi không biết
có nên nói ra hay không nhưng cho đến ngày hôm qua.... tôi đã quyết
định nói cho bạn biết. – Thiên Minh tỏ ánh mắt cương quyết.
Hân Hân và nó cứ được thể rớt tim theo những lời nói của Thiên
Minh, làm gì mà cứ ấp a ấp úng, không biết có phải định tố cáo tù
nhân nào hay không???
Thiên Minh sẽ nói gì đây? Tò mò quá!!!!
Chap 22[Only registered and activated users can see links]
==========================
- Bạn là bạn gái Thiên Bảo phải không? – Thiên Minh tiếp.
Hân Hân và nó giật mình. Chuyện này thì có liên quan gì cơ
chứ?
- Nói chính xác hơn là...bạn gái cũ. – Hân Hân vẫn muốn mình là BẠN
GÁI của Thiên Bảo chứ không phải là BẠN GÁI CŨ nhưng sao, không
hiểu sao cô lại nói vậy!!! Mà sự thật đúng như vậy còn gì?
- Thực ra...Thiên Bảo....cậu ấy còn yêu bạn nhiều lắm, bạn biết
không?
- Yêu tôi ư? Yêu mà một mực đòi chia tay để làm tôi phải đau khổ.
Yêu mà giờ gặp lại lại giả vờ như chưa quen tôi? Yêu mà có thể vô
tình như vậy sao? Cậu có biết thế nào gọi là tình yêu không? Hay
công tử nhà giàu các cậu chỉ xem nó như một trò chơi? – Hân Hân như
được dịp, trút tất cả sự uất ức trong lòng xuống đầu Thiên Minh
nhưng cậu ta vẫn đứng chịu trận để rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
- Phải, đúng là cậu ấy làm tổn thương bạn, cậu ấy sai nhưng bạn có
biết khi chia tay với bạn, cậu ấy đã đau khổ biết nhường nào không?
Thực ra, ba cậu ấy mắc bệnh máu trắng và đó là một căn bệnh di
truyền. Khi biết được điều đó, cậu ấy đã đau khổ ngậm đắng nuốt cay
để thốt ra lời chia tay với bạn. Cậu ấy bảo rằng thà cứ để bạn nghĩ
xấu về cậu ấy còn hơn khi cậu ấy chết rồi mà thấy bạn đau khổ,
tuyệt vọng. Cậu ấy không muốn thấy bạn buồn. – Thiên Minh kể, giọng
nghẹn ngào....
Chỉ chờ có lúc ấy, nước mắt Hân Hân ùa ra như suối, cô khóc cho một
tình yêu dường như đã đi vào quên lãng....
- Tôi đã đưa cậu ấy đi xét nghiệm và kết quả là âm tính....
- Đồ ngốc, sao cậu không đến tìm mình.... – Hân Hân ngồi bệt xuống
sàn, nức nở.
- Cậu ấy có đến nhưng bạn đã chuyển đi rồi. Thời gian đó, cậu ấy
như một con ma đói vậy.... Một Thiên Bảo hoàn toàn khác.... Một tay
play ghê rợn hơn, đến tôi cũng phải sợ. Sáng thì nhuốm mình trong
mùi rượu, tối thì xay xỉn trên đường đua... Rồi một ngày, một tai
nạn đua xe đã cướp đi trí nhớ của cậu ấy....về bạn.... Tôi tưởng
rằng đó sẽ là cách tốt nhất để cậu ấy có thể quên được bạn nhưng
không.... Cậu ấy không giống như trước. Đùa giỡn với tình cảm của
mọi cô gái... Tôi bất lực và tôi hi vọng bạn có thể làm cho Thiên
Bảo trở lại như ngày xưa.... Cậu ấy là thằng bạn thân chí cốt của
tôi....
Những lời nói của Thiên Minh như hàng ngàn mũi dao đâm xuyên vào
trái tim mỏng manh của Hân Hân.... Nó ngồi xuống, ôm lấy bạn và nó
cũng khóc....khóc cho một cô bé 17 tuổi đang đau vì sự xuất hiện
của một nửa quá khứ....Biết đâu đấy, đó là một mảng không thể thiếu
trong bức tranh cuộc sống của Hân Hân....
=============================
Chap 23
Nếu cuộc sống đá cho bạn một cú....bạn sẽ.....
Hôm nay là ngày đầu tiên Hân Hân “tiếp cận” với Thiên Bảo. Nó muốn
làm cho Thiên Bảo phải thích nó dù là ở quá khứ hay hiện tại và
tương lai...
- Chào Thiên Bảo! – Hân Hân nở nụ cười tươi rói.
- Chào! – Thiên Bảo đáp cụt lủn. – Lên xe đi.
Nó bước lên xe. Trên xe chỉ có hai người và nếu như Thiên Bảo không
nói trước thì không biết không khí sẽ u uất đến bao giờ.
- Tôi có nghe Thiên Minh nói, hình như cô là người mà tôi đã từng
rất thích. Thật, tôi không thể hiểu nổi tại sao hồi đó mình lại
thích một con bé như cô và thích ở điểm gì. – Thiên Bảo vừa lái xe
vừa nói.
Nó không giận cậu vì nó biết tình trạng bộ não của cậu mà!!!
- Cậu bảo cậu thích mình vì mình là mình! – Nó đáp khi nhớ lại một
lần nào đó, có người (Thiên Bảo) đã nói với nó như vậy!!!
- <Ngếch mép> Thật nực cười. Nếu không phải vì Thiên Minh thì
tôi đâu phải làm cái trò quỷ này.
- Mình biết nhưng không sao. Nếu cậu cảm thấy khó chịu thì có thể
xem như không có sự xuất hiện của mình. – Nó van xin.
Thiên Bảo dừng xe lại tại một quán cà phê. Từ trong quán, một cô
gái ăn mặc “thiếu vải” bước ra, mỉm cười với cậu.
- Cô lui sau ngồi! – Thiên Bảo ra lệnh và không hiểu vì sao nó chỉ
biết làm theo.
- Chào anh, Thiên Bảo. – Cô gái kia bước vào xe. Thiên Bảo hôn nhẹ
lên môi cô nàng rồi ngọt giọng:
- Chào em!
Sau khi màn chào hỏi “sến” đã xong xuôi, cô gái kia mới để mắt đến
sự xuất hiện của nó.
- Cô gái này là.... Sao trông hai lúa vậy? Anh cũng “chơi” loại này
sao? – Cô gái đó mỉm cười khinh bỉ.
Nó tức đến điên người, định phản kháng thì Thiên Bảo đã cướp
lời.
- Em coi thường Hoàng Thiên Bảo này quá rồi đấy! Cứ xem như cô ta
là người vô hình, vậy thôi! – Thiên Bảo cũng nhìn nó, cũng tặng cho
nó một ánh mắt y như cô ta, một ánh mắt đầy khinh bỉ. Nó tặc lưỡi
cho quá bởi vì...nó đã quá yêu cậu rồi....
Trên xe, hai người họ cứ thay nhau làm những cử chỉ âu yếm khiến nó
ngứa mắt không thể tả nổi.Thiên Bảo vòng tay ôm eo cô ta, nó nhịn.
Cô ta vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, nó cũng nhịn. Và rồi khi họ hôn nhau
chào tạm biệt, nó cũng nhìn nốt.... Biết làm gì khi mà giờ đây,
trong lòng cậu nó chẳng là gì cả....
Ngày đầu tiên của nó thất bại thê thảm!!!! Nhưng nó vẫn không nhụt
chí, nhìn sang Thiên Bảo, nó khẽ cười....
Chap 24: Từ trước đến giờ mình chưa nhắc đến hai hội BF và FM nhiều
nên mấy tập này, mình sẽ nói kĩ hơn về FM hội và BF hội!
Một ngày mưa cách đây 1 năm....
- <Thiên Bảo, cậu ở đâu?> - Thiên Minh hét lên trong điện
thoại.
- Đừng tìm tớ, tớ không muốn về - Thiên Bảo nói trong men say – Cô
ấy bỏ tớ đi thật rồi, Hân Hân bỏ tớ đi thật rồi Thiên Minh ơi! Tớ
không thiết sống nữa. Híc...
Tút....tút....tút....
- <Thiên Bảo, nghe tớ nói, Alo...Thiên Bảo....cậu ở đâu Thiên
Bảo???> - Thiên Minh lo lắng cực độ.
Màn mưa kia vẫn giăng giăng ngoài cửa sổ. Mưa không lớn, chỉ đủ ướt
người và đủ ướt lòng....
“When you've down and troubled
And you need a helping hand
And nothing, no, nothing's going right
Close your eyes and think of me”
Điện thoại Thiên Minh rung lên réo rắt làm lòng cậu bỗng lo lắng,
dường như có một chuyện gì đó...xảy ra.... Và chuyện đó.....liệu có
như cậu nghĩ....
- Alo – Thiên Minh không che giấu nổi sự hoảng hốt.
- <Đại ca, đến bệnh viện ngay đi, anh Thiên Bảo nhập viện
rồi!> - Một tên đàn em hoảng hốt. Một tiếng sét đánh ngay bên
tai cậu. Nhanh như cắt, cậu phóng như điên đến bệnh viện.
- Thiên Bảo, cậu không được có chuyện gì đâu đấy. Nếu cậu dám bỏ
tớ, tớ thề kiếp sau sẽ không nhận một thằng bạn như cậu đâu... –
Thiên Minh thì thầm với chính mình.
Tại bệnh viện.
- Đại ca! – Cả bọn đàn em đứng dậy cúi đầu chào.
- Sao lại ra nông nổi này? – Mắt Thiên Minh đỏ ngầu.
- Anh ấy đua xe với mấy thằng em của BF hội, bọn nó không thắng
được nên.... – Một thằng ấp úng.
- Nên sao? Nói tiếp đi. – Thiên Minh tóm chặt lấy cổ áo của tên vừa
nói.
- Nên... tháo vít bánh xe khiến xe anh ấy gặp sự cố trên đường
đua.... – Tên đó mặt tái mét.
“RẦM” Thiên Minh dùng tay đấm mạnh vào cánh cửa, máu từ tay cậu
chảy ra nhưng máu trong tim cậu đã bốc đến tận đầu.
- Tau không để yên cho đứa nào động vào bạn tau. BF, bọn mày cứ đợi
mà xem, Thiên Minh này sẽ BÁO THÙ! – Cậu nghiến răng.
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, vị bác sĩ với khuôn mặt mệt mỏi bước
ra.
- May là đã qua thời kì nguy hiểm nhưng.... mọi người nên chuẩn bị
tinh thần, có thể sẽ để lại di chứng – Vị bác sĩ lắc đầu rồi bỏ
đi.
Thiên Minh đứng như trời trồng. Di chứng ư? Nghĩ đến đây, cậu chạy
nhanh vào phòng bệnh, nơi thằng bạn thân từ thời đóng khố của cậu
đang nằm.
Ba ngày sau, Thiên Bảo mở mắt nhìn ánh sáng cuộc đời. Không kiềm
nổi xúc động, Thiên Minh ôm chầm lấy bạn.
- Thằng khốn, mày có biết tau lo cho mày nhiều lắm không? Mày mà
không tỉnh chắc tau chết theo mày quá!
- Ơ... Xin lỗi, cậu là ai? – Thiên Bảo ngây ngô.
Thiên Minh ngơ người ra một lúc lâu. Không lẽ di chứng mà bác sĩ
nói là... MẤT TRÍ sao???
- Tên cậu là gì? – Thiên Minh hỏi.
- Thiên Bảo.... Hahaha.... Bị lừa rồi! – Thiên Bảo cốc đầu tên
bạn.
- Thằng điên, muốn làm tớ thót tim à? Lần sau có chuyện gì thì nói
với tớ, đừng hành động dại dột vậy. Có cần vì cô ấy mà cậu... –
Thiên Minh lắc đầu, không muốn nhắc lại.
- Mà tại sao tớ lại vào đây? Tớ làm gì dại dột cơ? Vì cô gái nào?
Cậu mớ à? – Thiên Bảo ngạc nhiên.
- Thật hay đùa vậy? Cậu không nhớ những chuyện bao ngày qua sao? –
Thiên Minh đứng bật dậy, nửa tin nửa ngờ nhìn bạn.
“RẦM” Cánh cửa phòng của bác sĩ bị đạp tung bởi Thiên Minh.
- Bác sĩ, tại sao bạn tôi lại như vậy? Cậu ấy nhớ mọi người nhưng
lại quên một người.
- Một vùng kí ức của cậu ấy đã bị mất đi, đó chính là di chứng của
tai nạn. Cậu thông cảm, chúng tôi đã cố hết sức rồi. – Vị bác sĩ ôn
tồn.
- Vậy...vậy cậu ấy có thể nhớ lại không?
- Rất khó, cơ hội chỉ là 10%
Cơ hội chỉ là 10% thôi sao? Nhưng biết đâu thế lại tốt, cậu ấy có
thể quên đi những kí ức không vui và sẽ sống tốt hơn.... Đúng vậy,
cậu phải mừng cho Thiên Bảo vì vụ mất trí mới phải.
Thiên Minh vốn định trả thù nhưng....nhưng một tin động trời đã
truyền đến tai cậu. Thiên Kỳ - cô em gái yêu quý của cậu – đang hẹn
hò với Lâm Duy – thủ lĩnh của BF, kẻ thù của cậu. Những cấm cản của
cậu đều bị hạ gục bởi cô em gái cứng đầu. Và một năm qua, cậu đã để
yên cho BF....chỉ vì Thiên Kỳ....
==========================
Quay trời lại thực tại, trong phòng của FM, điện thoại của Thiên
Minh lại réo inh ỏi.
- Alo! – Vẫn cái giọng lạnh lùng.
- <Đại ca, bọn đàn em nhập viện cả rồi!> - Một tên kính cẩn
trong điện thoại.
- Sao lại nhập viện? – Thiên Minh thét ra lửa.
- <Là bọn BF, bọn chúng dám hiên ngang đánh người, hiện tại
trong viện cũng ít nhất là 20 thằng.>
Chưa để tên đó nói thêm gì, Thiên Minh đã cúp máy cái rụp.
- Thiên Bảo, cậu thông báo mọi người chiều nay xử lý BF tại chỗ cũ
giờ cũ. – Thiên Minh đập bàn.
Dù không biết nội dung thế nào nhưng Thiên Bảo vẫn răm rắp làm theo
bởi cậu tin vào suy đoán và hành động của Thiên Minh bao giờ cũng
có lý do của nó....
Nghía qua chỗ hội BF một xíu nhé!
- Mọi người, chiều nay 2h tại bãi trống, FM khiêu chiến – Lâm Duy
hùng hồn thông báo.
- Lại chuyện gì thế? – Key chán nản.
- Chắc là chuyện anh em FM đồng loạt nhập viện. – Lâm Duy lắc
đầu.
- Bọn nó ăn hiếp con gái nhà lành, chúng ta hành hiệp trượng nghĩa
thôi mà! – Nguyên Hoàng.
- Thôi cứ để em già theo năm tháng.... Vương vấn chi chiến trường
đầy những máu và me.... – Jun tựa đầu bên cửa số, ngẫu hứng làm
thơ.
- “Cốp” “Cốp” “Cốp” – ba cú cốc đầu được thực hiện bởi Lâm Duy, Key
và Nguyên Hoàng.
- THÔI ĐI CHA NỘI! – Cả ba đồng thanh còn Jun, mặt anh chàng y như
quả bí (tội nghiệp, sáng tác thơ hay vậy mà!!!)
Chap 25
Chiều hôm đó tại bãi trống cũ...
- Bọn nó định đánh bài chuồn hay sao giờ này chưa đến vậy??? –
Thiên Bảo nhìn đồng hồ.
- BỌN TAU ĐÂY! – BF xuất hiện nhưng lạ là chỉ có 4 thủ lĩnh còn tụi
đàn em không biết biến đâu mất tiêu rồi.
Thiên Minh búng tay, ra hiệu cho một thằng đi thăm dò xung quanh,
đề phòng bọn BF dùng chiêu đánh lén, bởi chính cậu cũng sững sốt
khi BF chỉ có 4 người trong khi hội FM của cậu có hơn 40 người là
ít.
- Hôm nay sao chỉ có 4 đứa mày, bọn đàn em tụi mày đâu? Hừ! Cứ
tưởng BF nhát như thỏ núp trong hang, ai ngờ cũng gan nhỉ? – Thiên
Bảo nhếch mép.
- Thỏ núp trong hang?[Only registered and activated users can see
links] Câu đó chỉ dùng cho mấy người không biết gì mà cứ tưởng mình
là nhất, cậy đông hiếp yếu. – Lâm Duy cười khẩy.
- Thôi đi, bọn mày không thiết sống nữa sao mà dám động vào đàn em
của tau? [Only registered and activated users can see links]– Thiên
Minh nãy giờ mới lên tiếng.
- Tại bọn nó chọc ghẹo con gái nhà người ta chứ bộ! – Key biện
minh.
- Liên quan gì đến bọn mày? – Thiên Bảo hếch mặt.
- Tau tưởng bét nhất bọn bây cũng biết được chút lí lẽ ở đời nhưng
tau lầm rồi, bọn bây chẳng biết cái cóc khô gì cả! – Jun mỉa
mai.
- Nói nhiều, bọn này không đến đây để đấu khẩu. Ngon thì vào! –
Thiên Minh phẩy tay, lập tức cả bọn FM xông lên.
- Thích thì bọn này chiều! Ba thằng kia, Lâm Duy này có bỏ mạng thì
cũng phải chết theo anh em nghe! – Lâm Duy nháy mắt với 3 tên bạn
đang sẵn sàng vào trận.
Luận về võ thì BF hơn hẳn mấy đứa đàn em FM (Thiên Minh và Thiên
Bảo chỉ đứng nhìn thôi, nếu ra trận chắc BF cũng mất hơi bị nhiều
sức đấy!). Nhưng luận về số lượng thì BF làm sao địch nổi.
Sau một hồi mệt mỏi mà 4 chàng BF vẫn hiên ngang, bọn này bắt đầu
dùng chiêu “hiểm” hơn. “Đồ nghề” sáng loáng đung đưa trên tay bọn
kia.[Only registered and activated users can see links]
- Nhục quá! – Key vuốt ngược tóc.
- Y như con cá nục! – Nguyên Hoàng tiếp lời.
- Bị nhốt trong nước đục. – Jun cười.
Xem ra tinh thần mấy chàng này cũng lạc quan gớm! FM không dùng
chiêu tấn công lẻ nữa mà lần này xông lên tập thể. Vòng vây xiết
chặt, không còn cách nào khác mấy anh chàng đành phải dùng tay thay
kiếm vậy![Only registered and activated users can see links]
Sức lực đâu phải là vô hạn.... Sau khoảng 30’, bộ tứ đều thấm mệt
mà bọn kia thì vẫn hăng tấn công.
- Ahhh! Thằng kia, ai cho mày đánh lén hả? – Một cây mã tấu dính
vào người Jun.
- Này, không sao chứ? – Nguyên Hoàng lo lắng nhìn cánh tay đầy máu
của Jun.
- Chưa chết được! – Jun cười rồi lại gượng dậy đánh tiếp.
Bọn này chơi toàn những chiêu “độc”. Key vẫn giữ được phong độ
nhưng anh chàng không hề để ý đến một tay kiếm sau lưng
mình....
- Key, cẩn thận. – Lâm Duy hét lên rồi nhanh chóng chạy đến, đỡ cho
bạn một nhát kiếm.
- Đồ điên, muốn chết hả? – Key hét vào mặt Lâm Duy rồi nhanh chóng
tiến đến xử lý tên vừa đánh lén mình, nghiến răng ken két – Về chầu
mà cáo tội với Diêm Vương nghe con![Only registered and activated
users can see links]
- Mày muốn chết hả Lâm Duy, đỡ cho tau làm gì? – Key hét vào mặt
tên bạn.
- Tau không muốn mày chết trước tau. Sau khi tau chết mới được chết
nghe chưa? – Lâm Duy cũng cười.
Bãi chiến trường bây giờ chỉ còn lại những máu là máu..... bốn cái
xác người nằm nghiêng ngửa giữa vũng máu....
- Tau tha cho mày lần này bởi tau không muốn em gái tau trở thành
quả phụ! – Thiên Minh đạp lên người Lâm Duy, nói rồi bước đi thật
nhanh....
Bốn cái xác lần lượt ngồi dậy, tựa lưng vào nhau rồi...cười.
- Lâm Duy, tau tha cho mày vì tau không muốn em gái tau trở thành
quả phụ....Hahahaha......[Only registered and activated users can
see links] – Jun cười vang khi nhại lại lời Thiên Minh.
- Anh vợ của cậu...ghê thật! – Nguyên Hoàng tiếp lời.
Lâm Duy chỉ biết cười, làm sao cậu nỡ để Thiên Kỳ ở lại một mình
được.
- Lâu lắm rồi chúng ta mới có cơ hội....tứ kiếm hợp biết nhỉ? – Key
nhìn trời và phán.
- Uk! – Lâm Duy đáp – Các cậu sao rồi? Có lết về nhà nổi
không?
- Cậu thử lết là biết bọn tớ có về nổi hay không. – Jun xoa xoa
cánh tay.
- Nhìn bọn mình cứ y như là vừa mới tắm ý nhỉ? – Nguyên Hoàng đưa
mắt nhìn cả bọn.
- Uk...tắm trong vũng máu đó! – Jun hùa theo.
- Giờ sao đây? – Key hỏi.
- Ngủ lại đây luôn chứ sao! – Jun nói là làm liền, anh chàng tựa
vào vai Lâm Duy và ngủ.
“I'll come running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you've got to do is call,
And I'll be there, yes I will,
You've got a friend!”
Điện thoại Lâm Duy vang lên khúc câu ca quen thuộc (với tác giả mà
lạ với mọi người! Hì!)
- Alo – Lâm Duy cố lấy hết sức để không phải thì thào như một tên
sắp chết với Thiên Kỳ.
Còn Thiên Kỳ, cô nàng hụt hẫng vô cùng bởi....đây là lần đầu tiên
Lâm Duy tắt máy trước cô.....
Chap 26
Quay lại với Lâm Duy, vốn dĩ anh chàng cúp máy là bởi lúc đo cậu đã
quá mệt để nói chuyện, cậu không muốn Thiên Kỳ biết tình trạng của
cậu bây giờ.
- THẰNG ĐIÊN! – Jun, Key và Nguyên Hoàng hét vào mặt Lâm Duy.
- Sao điên? – Lâm Duy ngơ ngác.
- Với bộ dạng thê thảm thế này thì đứa nào dám về nhà? – Key
hỏi.
- Về nhà có mà bị “đần” thêm một trận nữa hả? – Lâm Duy hỏi
lại.
- Đứa nào dám thuê taxi rước về? – Key lại hỏi.
- Biết đâu được tay lái taxi là gián điệp của mấy ông bà già, bọn
nó mà kể lại bộ dạng mình cho ông bả thì có mà.... nhảy xuống sông
Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!!! – Lâm Duy lại trả lời.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- Vậy sao cậu không nhờ Thiên Kỳ giúp, có ai ngoài cô ấy có thể đưa
bọn mình đi, đón bọn mình về..... – Key phân tích.
- Sao lại là cô ấy? – Lâm Duy giãy nảy.
- Không phải cô ấy thì ai? Ai? Nói đi? – Key tấn công.
- Ơ....Jun, sao không nhờ mấy em chân dài của cậu ấy? – Lâm Duy
quay sang hỏi Jun.
- Pp hết rồi! Mà tớ “chơi” nhiều em rồi nên có biết em nảo lại em
nào đâu? – Jun nhún vai.
- Tớ biết một người có thể nhờ vả đem bốn cái xác bọn mình về! –
Key góp ý.
- Không được! – Lâm Duy phản đối, ngay lập tức nhận được ba ánh mắt
khủng bố của ba đứa bạn.
Jun nháy mắt, ngay lập tức, ba anh chàng nhảy chồm lên người Lâm
Duy. Dù đã khá mệt vì đánh nhau đến nỗi không thể lết nổi về nhà
nhưng với chuyện này thì sung sức lắm cơ!!!!
- Chụp lấy cái điện thoại! – Jun ra lệnh.
- Nè, trả đây! – Lâm Duy chống cự hét lên.
- Hahahaha...Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt nghe
con[Only registered and activated users can see links]! – Jun nhếch
mép.
“I'll come running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you've got to do is call,
And I'll be there, yes I will,
You've got a friend!”
Điện thoại Lâm Duy lại reo lên... Hai chữ LAM BÌNH hiện lên trên
màn hình. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến mà!!!![Only
registered and activated users can see links]
Key nhấn nút nghe, lập tức, cái giọng Lam Bình oang oang vang
lên:
- <Cái tên hắc ám kia, anh chết ở xó xỉn nào rồi?>
- Híc....híc.... Lam Bình ơi! Lâm Duy...cậu ý....chết thật rồi...ở
cái xó xỉn này nè[Only registered and activated users can see
links]! – Key vờ khóc, Jun và Nguyên Hoàng phụ họa...
- <Cái gì chết cơ?> - Nó hốt hoảng.
- Lâm Duy ơi...Híc híc....Tỉnh dậy đi Lâm Duy ơi!!!!.... – Là
Key.
Nó không phải là đứa dễ bị lừa bởi từ nhỏ nó đã lừa rất nhiều đứa.
Hì!
- <Hahahaha...Anh định lừa em hả Key? Đưa máy cho cái tên hắc ám
kia hộ em.> – Nó cười phá lên và nói như ra lệnh.
- Thật mà, em tin không? Anh....anh gửi clip qua máy em nhé! – Key
hốt hoảng, cứ tưởng bị lộ nhưng cái ý nghĩ quái quỷ lại nảy lên
trong đầu.
Tút....tút...tút.... Đầu dây bên kia tắt ngủm. Nó tin chắc là Key
đang lừa mình nhưng không hiểu sao lại thấy hơi lo.
- Hai thằng quỷ, nghe gì chưa? Đè nó ra, không cho nó cử động[Only
registered and activated users can see links] – Key ra lệnh cho
Nguyên Hoàng và Jun.
Hai anh chàng dùng hết sức lực cuối cùng của mình, chồm lên người
Lâm Duy, đứa giữ tay, người giữ đầu ko để cho “nạn nhân” có một
hành động dù là nhỏ nào.
Key cầm cái điện thoại, quay cái mặt Lâm Duy đầy máu, quay cảnh
Nguyên Hoàng và Jun giữ chặt Lâm Duy như là....thương nhớ người ra
đi.[Only registered and activated users can see links]
Một hồi sau, clip được gửi sang cho nó. Nó hốt hoảng cực độ. Người
đó, cái người trong clip chính là Lâm Duy, chồng nó...
Chap 27
Nó tức tốc chạy đến chỗ Key nói. Một cái xác không hồn nằm giữa
vũng máu (đánh nhau xong thì phải có máu chứ nhỉ???). Đã vậy Key,
Jun và Nguyên Hoàng lại cứ luôn miệng ca cẩm:
- Lâm Duy ơi, sao cậu chết khổ thế? Hu....hu.... Tỉnh dậy đi mà Lâm
Duy.[Only registered and activated users can see links]
- Cậu chết rồi tớ biết đánh ai bây giờ? Lâm Duy, sao bỏ tớ
vậy?[Only registered and activated users can see links]
- Cậu...sao lại ra nông nổi này? Híc....[Only registered and
activated users can see links]
Nó cảm thấy mình không thể đứng vững được nữa, chân tay bủn rủn, nó
ngồi xuống cạnh Lâm Duy, trông cậu bây giờ chẳng khác người đã chết
là mấy.
- Anh là đồ tồi! Mở mắt ra nhìn tôi đây này? Anh đi rồi, tôi ở lại
thắp hương cúng bái cho anh chắc? Anh có dậy không? Híc.... – Nó
khóc nấc lên.
- Cô điên à? Ôi sao số tôi khổ thế này. – Lâm Duy hét lên, giọng
yếu ớt.
- Anh.... ma hay người vậy? – Nó quệt nước mắt nhìn người vừa
nói.
- Hahahaha.... – Tiếng cười “man rợn” làm nó quay lại nhìn, 3 chàng
kia đã lăn ra đất từ bao giờ. Nó nhìn lại bãi chiến trường, lúc này
mới biết mình bị lừa. Thật là quả báo... Từng đi lừa thiên hạ giờ
cũng đến lúc thiên hạ lừa lại mình.
Tại nhà Hân Hân.
- Ahhh! Cô nhẹ thôi, đau![Only registered and activated users can
see links] – Lâm Duy hét lên khi được nó băng bó.
- Cho chừa cái tội[Only registered and activated users can see
links]! – Nó xức thuốc mạnh hơn nữa. Cánh tay Lâm Duy một màu đỏ
giờ biến thành một màu trắng.
- Cởi áo ra! – Nó nói như ra lệnh.
- Cô điên à? – Lâm Duy giảy nảy.
- Uk, tôi điên rồi, anh lừa tôi cho đã, tôi không điên mới là lạ! –
Nó giận – Cởi nhanh.
- Cô định làm gì?
- Tôi sát trùng vết thương cho anh, Key bảo anh bị thương ở
lưng.
- Tôi tự làm được! – Lâm Duy dứt khoát.
- Anh có mắt sau gáy à? – Nó nói rồi đưa tay tháo cúc áo của Lâm
Duy. Dù lúc đầu có hơi phản đối nhưng không hiểu sao bây giờ cậu
lại để yên cho nó muốn làm gì thì làm.
- Xong rồi, anh mang áo vào đi! – Nó nói rồi bước vào bếp.
Một cái gì đó đang nổi dậy trong lòng Lâm Duy... nhưng cậu phủ nhận
điều đó....
- Xin lỗi nghe Hân Hân, đêm hôm khuya khoắt lại làm phiền em! Tại
bọn anh không còn nơi nào để đi nữa rồi!– Key cười chữa
ngượng.
- Hi! Phước năm đời em mới được mấy anh ghé nhà ý chứ! – Hân Hân
cười.
============================
Sáng hôm sau, như thường lệ, nó lại cùng Lâm Duy đến trường. Vừa
bước vào cổng đã chạm mặt Thiên Minh đang đi ngược chiều:
- Mày chưa chết sao? – Thiên Minh mỉa mai.
- Nhờ phúc của mày, tau vẫn khỏe mạnh. – Lâm Duy cười rồi kéo nó đi
trước ánh mắt ngạc nhiên, hụt hẫng cộng tức giận của Thiên
Minh.[Only registered and activated users can see links]
Chap 28
Thiên Bảo vẫn vậy, nhiệm vụ của cậu vẫn là ngày ngày đưa đón Hân
Hân. Dù là rất chán nhưng vì Thiên Minh nên cậu không còn cách nào
khác. Bây giờ, mọi cuộc hẹn hò của cậu đều có sự xuất hiện của nó
(Hân Hân).
- Cô đi theo tôi cả ngày, chứng kiến cảnh tôi và mấy cô gái khác,
không chán sao? – Thiên Bảo hỏi.
- Không! – Nó cười. – Chỉ cần cậu không chán mình thì mình không
bao giờ chán cậu!
- Đồ ngốc! – Thiên Bảo nhếch mép.
- Cậu vẫn không khác xưa mấy. Vẫn bảo mình là đồ ngốc. Híc... – Nó
bật khóc khi nhớ về một ngày xưa....
Thiên Bảo vốn sợ nước mắt con gái nên khi thấy nó khóc, anh chàng
hốt hoảng:
- Này, nếu tôi có nói gì làm cô buồn thì cũng đừng có khóc.
- Mình có bảo mình buồn đâu, mình đang vui mà! Vui vì cậu bảo mình
ngốc. – Nó lại cười.
- Ngốc!
Thiên Bảo dẫn nó vào một tiệm ăn khi cả hai đều thấy đói.
- Chị lấy em 2 suất piza trứng nhiều tiêu nhiều hành chị nhé! – Nó
nói với chị phục vụ.
- Sao biết tôi thích ăn piza trứng nhiều tiêu nhiều hành? – Thiên
Bảo trố mắt nhìn nó.
- Mình nói rồi, mình còn biết nhiều hơn nữa cơ, chỉ cần những điều
đó liên quan đến Hoàng Thiên Bảo. – Lại cười nữa rồi.
Có lẽ lần đi chơi này hơi đặc biệt vì Thiên Bảo đồng ý sẽ chở nó đi
đến những nơi nó thích.
- Sao lại đến khu vui chơi? Tôi tưởng chỉ có con nít mới thích
những trò này? – Thiên Bảo nhìn nó đang háo hức mua vé.
- Sao vậy? Vui mà! Vào thôi. – Nó kéo Thiên Bảo bước vào nhà
banh.
“Bụp” “Bụp” “Bụp” Tiếng mấy quả bóng nổ làm nó cười thích chí. Nó
vùng vẫy trong đám bóng ngũ sắc.
- Thiên Bảo, lại đây! – Nó vẫy tay.
Không hiểu sao cậu lại bước đến bên nó, cậu nhận ra rằng, đi trong
bong bóng cũng khó khăn không kém gì đi trên bãi cát ở sa
mạc.
“Bụp” Nó nhanh tay thảy quả bóng vào đầu Thiên Bảo rồi phá lên
cười.
“Bụp” “Bụp” Những pha đập bóng ngoại mục được giáng xuống đầu nó
được thực hiện bởi Thiên Bảo. Tiếng hai đứa cười ròn tan. Lòng tên
con trai mới lớn lại thấy dâng lên một niềm vui.
- Cô biết tôi nhận ra điều gì không? – Thiên Bảo hỏi khi ngồi trên
xe.
- Điều gì? – Nó tò mò.
- Khi đi cùng cô, cô giống như con gái của tôi vậy! – Thiên Bảo
cười.
Nó cũng cười, nụ cười chua chát. Nó mong là BẠN GÁI chứ không phải
là CON GÁI.
Còn mấy tiếng nữa mới kết thúc một ngày, Thiên Bảo dẫn nó đi vào
bar. Thực ra cậu không rủ nhưng tại nó cứ nằng nặc đòi theo nên cậu
chiều.
Đến đây rồi, nó mới hối hận về quyết định của mình. Lúc đòi đi
cùng, nó đâu biết Thiên Bảo sẽ đến bar cơ chứ?
Một cái ghế được coi là trung tâm, nó và Thiên Bảo ngồi xuống đó.
Lát sau, có một vài cô gái chân dài bước đến bàn nó, tách nó ra
khỏi cậu.
Nó cầm ly nước cam uống lấy ngụm để hạ cơn tức. Thiên Bảo chẳng đếm
xỉa gì đến nó cả, chỉ lo hôn hít mấy cô em xinh tươi của bar. Điều
đó làm nó thấy tủi thân. Sao giờ đây, Thiên Bảo khác vậy? Nó tự
hỏi.
- Vô liêm sỉ! – Nó **** thầm mấy đứa con gái đang bu quanh Thiên
Bảo. Bọn đó làm đủ trò với người nó thích thì thử hỏi nó không tức
sao được.
- Hey, Thiên Bảo, lâu rồi mới ghé bar nhỉ? – Một đám con trai bước
đến bắt tay cậu rồi nhìn sang nó. Nó ớn lạnh với những ánh mắt kiểu
này.
- Bao nhiều tiền một đêm đây? – Một tên tiến đến nó và hỏi.
- Tôi không phải là hạng con gái rẻ tiền. – Nó phớt lờ.
- Cô em, tự trọng cao quá nhỉ? Đến đây rồi thì vất cái lòng tự kiêu
ấy cho chó ăn đi! – Tên đó ngang nhiên sờ mó khắp người nó.
- Làm gì vậy? Buông ra! – Nó đứng bật dậy, giọng sợ hãi.
Nhưng tên kia đâu muốn tha cho nó, hắn kéo nó lại rồi cứ cố hôn lên
môi nó. Nó gạt phăng, nhìn Thiên Bảo với ánh mắt cầu cứu nhưng hình
như ánh mắt cậu không phải dành cho nó....
Chap 29
Nó có cảm giác như bị bỏ rơi, dùng hết sức đẩy tên kia ra khỏi nó
nhưng hắn mạnh quá, tay nó bị hắn cầm chặt và hơi men cứ phả vào
mặt nó. Nó ghét, ghét tất cả... Nó giãy dụa trong vòng tay của tên
kia, nó hối hận vì đã theo Thiên Bảo đến đây, hối hận khi đã tin
một người như cậu.....
Vớ được ly nước, nó tạt mạnh vào mặt tên kia khiến hắn buông nó ra.
Vì bị bất ngờ, hắn cầm lấy ly nước ném mạnh xuống sàn. Những mảnh
vỡ thủy tinh cứa vào bàn chân nó...máu loang ướt cả đôi bít
tất....
- Đồ khốn! [Only registered and activated users can see links] –
Hắn nghiến răng rồi cầm lấy tay nó, xiết chặt cổ tay và bất ngờ xô
nó ngã. Ngã ở đâu không ngã lại cứ ngã vào chỗ đầy những mảnh chai.
Nó chống tay xuống đất, những mảnh chai găm vào tay nó.
Hắn dơ tay lên định đánh thì bất ngờ bị Thiên Bảo chặn lại.
- Để cô ta yên! – Cậu ra lệnh.
Hắn nhếch mép cười rồi kéo cả đám đi.
- Cô.... – Thiên Bảo ngồi xuống đỡ nó dậy hỏi han nhưng nó gạt
phăng không để cậu nói hết, nó chạy, vừa chạy vừa khóc.
- Này, tay chân cô vậy, cô định đi đâu? – Cậu níu nó lại.
- Đi đến nơi không có cậu. – Nó tuyệt tình.
Phải, nó phải đi, nó không muốn ở gần cậu, không muốn biết tất cả
những gì liên quan đến cậu....
Máu từ tay nó nhỏ giọt xuống đường. Đôi tất trắng giờ cũng dần
chuyển sang màu đỏ...
“Kít” – Chiếc xe dừng lại cạnh nó nhưng nó không quan tâm.
- Lên xe! - Nói rồi, Thiên Bảo đưa tay kéo nó vào.
Nó ngồi im, chỉ khóc, khóc hoài.... mặc cho Thiên Bảo muốn làm gì
thì làm.
Cậu cầm hộp ý tế, băng bó chó nó.
- Để tôi băng bó cho cô.
-............
Nó không muốn nhìn mặt Thiên Bảo, chỉ cảm thấy ai nó nâng bàn tay
nó lên, rồi cởi giày giúp nó. Thuốc sát trùng làm nó rát nhưng một
lát sau là hết đau ngay. Liệu thuốc sát trùng có thể làm dịu vết
thương trong lòng nó???
Thiên Bảo vừa hoàn thành công việc của một vị bác sĩ xong, quay
sang thì đã thấy nó ngủ từ bao giờ. Trên khóe mắt vẫn còn đọng lại
cái gì đó ươn ướt...
Sáng hôm sau, mặt trời làm nó chói mắt...
Vừa mở mắt, nó đã phải há hốc mồm, tối hôm qua, nó....ngủ..... trên
xe. Quay sang bên, nó nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Thiên
Bảo.
- Cô dậy rồi sao? – Thiên Bảo nói mà mắt vẫn nhắm nghiền.
- Umk.... – Nó quay mặt đi, không muốn cho cậu biết là nó vừa nhìn
cậu... mê đắm. – Tay chân tôi.... – Nó ngập ngừng.
- Cô định chê tôi không có tài băng bó hả? Thôi khỏi chê, tôi biết
rồi![Only registered and activated users can see links] – Cậu vươn
vai.
- Ý tôi không phải vậy. Cậu là vị bác sĩ tuyệt nhất trên đời! –
Dường như thuốc sát trùng không những làm dịu cơn đau hình thể mà
trái tim rát bỏng của nó cũng đã dịu đi phần nào.
Nó cười tươi rói trong ánh bình minh....[Only registered and
activated users can see links]
==========================
Quay trở lại với Lam Bình, cô nhóc vừa hát vừa nhảy cà chơng trên
hành lang thì nhìn thấy một tên không rõ tên nào đang trầm tư suy
nghĩ ở một góc khuất của dãy hành lang. Không hiểu sao, nó lại bước
đến đó vì cho rằng cảnh này ngàn năm mới có một, phải hỏi tên và
đăng tên cậu ta lên bảng vàng. Hiếm có tên con trai nào lại... lãng
xẹt, ý nhầm lãng mạn như vậy! Hì!
Nó bước tới, ngắm nghía cái gương mặt suy tư kia và bất ngờ nhận ra
người quen.
- Cô nhìn gì?[Only registered and activated users can see links] –
Tên con trai bực mình hỏi khi thấy người ta đang nhìn mình chằm
chặp.
- Nhìn anh! – Nó thản nhiên.
- Là cô sao? – Anh chàng nhíu mày.
- Thế không phải là tôi thì là ai? – Lần này đến lượt nó...nhíu
mày.
- Khùng! – Không hiểu sao hôm nay Thiên Minh lại trở về với cái vẻ
lạnh lùng vốn sẵn và tàn ác có thừa.
- Uk, anh nói chuyện với đồ khùng, bộ anh cũng...khùng luôn hả? –
Nó nhìn Thiên Min vẻ thăm dò.
“If you wander off too far, my love will get you home. If you
follow the wrong star, my love will get you home....”
Điện thoại nó rung lên...
- Alo!
- <Chiều nay ông bảo về sớm á! Cô liệu mà làm!> - Vẫn cái
giọng lạnh lùng mà ai cũng đoán được là ai ý.
- Uk! Tôi chỉ sợ anh bận chơi thôi!
- <Lo thân cô cho xong đi đã!> - Cậu cúp máy ngay tức
khắc.
- Đồ bất lịch sự! – Nó lầm bầm.
Thiên Minh nãy giờ đứng nghe nó nói chẳng hiểu gì cả (làm sao hiểu
được) nhưng có một điều cậu thắc mắc.
- Điện thoại này...của ai vậy? [Only registered and activated users
can see links]– Thiên Minh hỏi và hình như câu hỏi này cũng đã
khiến cậu hiện hữu với một Thiên Minh hoàn toàn khác.... “tiêu xài”
nhiều từ ngữ hơn.
- Chứ anh nghĩ tôi có thể cầm được điện thoại của ai ngoài mình? –
Nó trố mắt nhìn Thiên Minh.
- Nhưng hình như nó không giống cái tôi mua cho cô.
- Ai bảo anh là nó là của anh mua cho tôi? – Lại hỏi ngược lại
người khác, cái tật mãi không chừa.
- Chứ cái tôi mua đâu?
- Ban tặng cho đất rồi. – nó nói một câu khó hiểu mà đúng là Thiên
Minh không hiểu thật.
- Là sao? – Mắt tròn xoe.
- Anh nghĩ cái điện thoại ném từ tầng 16 xuống thì nó sẽ như thế
nào?
Thiên Minh có vẻ hơi giận vì ngỡ rằng nó xem thường cậu nhưng vẫn
uk uk cho qua chuyện. Dù sao thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì
đến cậu, cớ sao phải quan tâm.
- Lam Bình nè! Cô với Lâm duy ý....hai người có quan hệ gì vậy? –
Thiên Minh tò mò.
Nó vừa định nói hớ điều gì đó nhưng nghĩ đến cái bản hợp đồng quái
quỷ nên thôi. Ngó Thiên Minh một cái, nó trả lời dứt khoát:
- Ba mẹ anh ta là ba mẹ nuôi của tôi. – Không biết lấy đâu ra cái
quan hệ hay ghê ta???
- Vậy hả? – Thiên Minh hỏi lại như không tin vào tai mình.
- Có gì không? – Nó nhìn bộ dạng Thiên Minh, khó hiểu.
- Không, chỉ thắc mắc thôi! – Cậu cười.
“Sao mình lại cảm thấy vui khi cô ta nói vậy nhỉ? Thích con nhỏ đó
sao? Nhưng sao lại là con nhỏ đó? Mới gặp nó có mấy ngày thôi mà,
mình chúa ghét con gái. Không phải đâu, mình chỉ vui thay cho Thiên
Kỳ vì người yêu không ngoại tình thôi mà. Đúng vậy, chỉ vui vì thế
thôi!!!” Thiên Minh cố biện minh ngay cả trong suy nghĩ.
Buổi chiều đến nhanh chóng và nhẹ nhàng...
- Này, tên chồng hắc ám kia! – Nó gọi với khi vừa thấy bóng Lâm Duy
thấp thoáng.
- Cô vừa gọi tôi là gì? – Lâm Duy quay lại hỏi.
- Tên chồng.....
- STOP! Ai là chồng cô? – Lâm Duy cắt ngang.
- Anh không phải là chồng tôi thì tôi là chồng anh chắc? – Nó chun
mũi cãi bướng.
- Cô quên là ở trường xem như hai ta không quen biết rồi sao? – Lâm
Duy nổi cáu.
- Tôi không quên, chỉ là không nhớ thôi! Hì! – Nó cười trừ.
- Cẩn thận đấy. Tôi không tha cho cô nếu Thiên Kỳ hiểu nhầm đâu! –
Lâm Duy đe dọa.
- Anh làm gì? Eo ơi! Tôi sợ lắm, sợ lắm – Nó làm bộ sợ sệt.
- Cô... – Lâm Duy dơ nắm đấm.
- Sao? Muốn đánh nhau à? – Nó xăn tay áo lên, chuẩn bị sẵn sàng ra
trận.
- Đừng trách tôi không nể tình cô là con.... à quên cô đâu phải là
con gái nhỉ? Hahaha.... – Cậu phá lên cười.
- Tất nhiên tôi đâu phải là con gái. Vậy mới là chồng anh được chứ?
Hahaha.... – Đến lượt nó nổi điên, lên cơn cười.
Hai đứa nó người tung kẻ hứng, chẳng ai chịu nhường ai. Đâu ngờ
rằng một người đã “thấy” hết mọi chuyện. Thiên Minh đứng từ căn
phòng cách âm bằng kính nhìn ra, chỉ thấy hai đứa nó xăn tay xăn
chân như là sắp đánh nhau chứ chẳng nghe thấy bọn nó nói gì cả (thế
mới khổ)
Lúc Lâm Duy đưa cánh tay lên dọa nó thì có một bàn tay ai đó cản
lại:
- Lần trước vừa cứu cô ấy sao bây giờ lại quay sang đánh người ta?
– Thiên Minh hỏi.
- Liên quan gì đến mày? – Lâm Duy dựt phăng cánh tay ra khỏi Thiên
Minh.
- Thấy chuyện bất bình thì lên tiếng thôi! – Thiên Minh nhún
vai.
- Oh! Thấy chuyện bất bình mày lên tiếng được, còn bọn tau lên
tiếng thì....bị đánh nhỉ? – Lâm Duy ám chỉ cái vụ ở bãi trống bữa
trước.
- Tau nể tình Lam Bình là con nuôi của ba ****** nên lần này tha
nhưng lần sau không dễ đâu! – Quay sang kéo tay nó – Đi thôi!
- Đi đâu? – Nó dùng dằng.
- Chứ cô muốn ở lại để hắn đánh à? – Thiên Minh liếc nhìn Lâm
Duy.
Nói rồi, Thiên Minh kéo nó đi nhưng lạ thay....anh chàng kéo mãi
chẳng được. Quay lại nhìn nó, nó cười, nhìn Lâm Duy, cậu cũng
cười.
Tình trạng bây giờ là Lâm Duy cũng đang kéo nó nhưng theo hướng
ngược lại của Thiên Minh. Nó như một con búp bê bị hai đứa trẻ
giành giật, chẳng ai chịu nhường ai (sao nhường được trời!)
- Lam Bình, đi theo tôi! – Thiên Minh ra lệnh.
- Cô muốn chết thì cứ đi theo hắn! – Lâm Duy kéo mạnh tay.
- Mấy người làm ơn cho tôi xin hai chữ BÌNH YÊN! – nó hét
lên.
- CÔ ĐI THEO AI? – Cả hai đồng thanh hét lên.
- Phiền phức! – Nó phán một câu rồi thẳng tiến về hướng của
nó.
- Này, cô đi đâu thế? Cô không về nhà cùng tôi, lát ông nội hỏi xem
cô trả lời sao? – Lâm Duy gọi với theo.
Vừa nghe nhắc đến ông nội, nó đành thui thủi quay lại chỗ Lâm Duy,
thì thầm:
- Đi tthôi! – Nó kéo Lâm Duy.
Chỉ chờ có vậy, Lâm Duy nháy mắt với Thiên Minh, tỏ vẻ ta đây là
người giành được “con búp bê” làm ai kia đứng lại một mình, tức
sùng sục mà không biết nói gì? “Họ là hai anh em mà!” Thiên Minh
nghĩ thầm.
Trên đường đi, Lâm Duy bắt chuyện:
- Này, ba mẹ tôi trở thành ba mẹ nuôi của cô từ bao giờ vậy? – Anh
chàng thắc mắc từ lúc nãy mà giờ mới dám hỏi..
- Từ lúc sáng! Hì! – Nó khẽ cười.
Lâm Duy ngẩn tò te không hiểu nó nói gì? Từ lúc sáng sao???? (từ
cái lúc mà Thiên Minh hỏi nó và Lâm Duy có quan hệ gì ý!)
Chap 30
“When you've down and troubled
And you need a helping hand
And nothing, no, nothing's going right
Close your eyes and think of me”
Điện thoại Thiên Minh ráo riết nhưng cậu không màng đến việc bắt
máy bởi cậu biết người đang gọi là ai.....
Chiếc điện thoại réo đến lần thứ....mười, cậu mới nhấc máy lên và
nói bằng giọng uể oải:
- Papa, có gì không?
-<Thiên Minh, chiều này gia đình ta sẽ đến nhà họ Lâm. Ta biết
là con còn giận ta nhưng coi như ta xin con. Lâu lắm rồi gia đình
ta không có dịp đi chơi cùng nhau>
Ông ta biết là cậu còn giận ông ta ư? Cậu mỉm cười chua chát, và
dòng suy nghĩ đó khiến cậu không để ý lắm đến lời người đàn ông kia
nói.
- Papa thừa biết con có mối thù với cậu chủ nhà họ Lâm, sao cứ bắt
con...... – cậu khựng lại rồi hỏi dồn dập – Papa vừa nói gì? Nhà họ
Lâm Sao?
- <Đúng vậy!> - Người đàn ông khẳng định.
- Vậy chiều nay con sẽ ghé qua nhà!
- <Cảm ơn con> - Giọng người đàn ông vui mừng.
Thiên Minh không hiểu tại sao mình lại nói vậy. Tại sao cậu lại háo
hức khi đến nhà họ Lâm đến vậy? Lâm Duy và cậu chẳng phải có mối
thù không đội trời chung hay sao???? Vậy thì vì lý do gì mà cậu lại
thích đến nơi đó? Có lẽ càng ngày cậu càng không thể kiểm soát nổi
hành động của mình nữa rồi....
Quá khứ.....
- Không, không được đưa con gái tôi đi, trả con gái cho tôi! [Only
registered and activated users can see links]– Người phụ nữ gào
thét, nước mắt nhạt nhòa theo cô con gái 3 tuổi trong tay người đàn
ông.
- Nó không thể sống với một bà điên được, tôi sẽ đưa nó sang
Mỹ.[Only registered and activated users can see links] – Người đàn
ông dùng chân đá vào ngực người phụ nữ - Ah, thằng ôn, uổng công
tao nuôi mày mà giờ mày hùa theo bà mẹ điên của mày à? [Only
registered and activated users can see links]– Người đàn ông nọ tát
vào mặt thằng nhóc 4 tuổi đang cố dành lấy cô em gái trong tay gã
kia.
- Sao ba đánh mẹ? Con không cho ba đem em con đi đâu, không cho...
– Thằng nhóc hét lên.
- Buông ra, tau cho mày ở lại với ******, còn muốn gì nữa? [Only
registered and activated users can see links]– Gã dựt phăng tay
thằng nhóc ra khỏi cô em gái bé bỏng đang khóc nấc.
- Trả con cho tôi, con tôi....
- Thiên Kỳ.... Oa....oa.... Mẹ ơi, ba đem em đi rồi....[Only
registered and activated users can see links]
- Thiên Minh, con nghe mẹ nói – Người phụ nữ cuống cuồng bò dậy,
vuốt mặt đứa con, giọng hối hấp – sau này lớn, con phải đem em con
về, không có nó, mẹ chết quá. Con thương mẹ, đem em con về đây
đi.... – Nói rồi, bà ngất lịm trong cơn mê sảng.
Thiên Kỳ được đưa sang Mỹ sống với ba và mẹ kế khi vừa mới 3 tuổi,
còn chưa dứt khỏi hơi ấm của người mẹ, còn chưa biết thế nào là
tình thương của mẹ.
10 năm sau, cú điện thoại đầu tiên từ ngày dứt bỏ vợ con, ông Thiên
nói bằng một giọng giả tạo:
- <Thiên Minh à? Ta là ba con đây!>
- Ba tôi chết lâu rồi! – Thằng nhóc nói với giọng lạnh lùng, hắt
hủi.
- Ta biết là con còn giận ta, 3 ngày nữa vợ chồng ta và Thiên Kỳ sẽ
về Việt Nam>
- Trả em gái cho tôi – Thằng nhóc vẫn không thể quên được mối nợ
xưa.
- <Ta sẽ về và ta mong con tha thứ> - Nói rồi, ông Thiên tắt
máy.
Thực ra, ông không có con trai, chỉ có thằng nhóc là người có thể
nối nghiệp. Ông không muốn sự nghiệp bao nhiêu năm tan tành mây
khói, bởi vậy ông buộc phải giả vờ như người hối lỗi thật sự, muốn
Thiên Minh phải nghe theo ông, làm việc cho ông và đưa tập đoàn
Minh Kỳ ngày càng thăng hoa hơn.
Tại bệnh viện ngày hôm ấy....
Một thằng nhóc 14 tuổi ôm chầm lấy thi thể của một người phụ nữ,
khóc nấc lên trong bệnh viện.
- Mẹ ơi, tỉnh dậy đi! Sao lại bỏ con cơ chứ? Con muốn mẹ tỉnh dậy
nhìn con, mẹ bảo muốn đợi em gái con về mà, nó sắp về rồi nhưng sao
mẹ lại thế này cơ chứ?....Oa....Oa....mẹ ơi!!!!
- Thiếu gia, cậu không thể ở lại đây thêm được nữa đâu, ông chủ sắp
về rồi! – Bác quản gia chạy đến, kéo cậu ra khỏi thân thể lạnh
toát. (dù là cắt đứt liên lạc nhưng hằng tháng vẫn có một số tiền
được chuyển về và căn nhà cũ thuộc quyền sở hữu của người phụ nữ,
tức mẹ của Thiên Minh)
- Oa....oa...mẹ ơi, tỉnh dậy đi, đợi Thiên Kỳ về mẹ ơi, mẹ bảo muốn
gặp mắt con bé mà mẹ.... sao mẹ không nói gì, hay mẹ giận Thiên
Minh không nghe lời, con xin lỗi mẹ ơi, Thiên Minh sẽ nghe lời mẹ
mà, mẹ dậy nhìn Thiên Minh đi mẹ.... - Thằng nhóc cảm thấy mình sao
nhỏ bé quá, không thể níu mẹ lại trước bàn tay to lớn của tử
thần.
Tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần và chìm vào màn đêm im lặng....
Sáng hôm sau, thằng nhóc tỉnh dậy trong căn nhà rất đỗi quen thuộc
và với thói quen thường ngày, thằng nhóc cất tiếng gọi:
- Mẹ ơi!
Không một tiếng trả lời, trong lòng thằng nhóc quặn đau, liệu có
phải....mẹ đi thật rồi?
- Mẹ ơi....mẹ.... – Vừa gọi, thằng nhóc vừa bước xuống cầu thang.
Đập vào mắt nó lúc này là người đàn ông mà đêm nào nó cũng mơ thấy,
một người phụ nữ lạ hoắc và một cô bé dễ thương đang cười.
- Thiên Minh, ta... – Ông Thiên nhìn cậu âu yếm.
- Ông lấy tư cách gì để gọi tên tôi? Mấy người có quyền gì mà dám
vào nhà tôi, cút, cút hết cho tôi – thằng nhóc hét lên đầy căm
phẫn.
Người đàn bà mỉm cười khinh bỉ rồi kéo cô bé bên cạnh ra ngoài.
Theo phản xạ tự nhiên và bản năng của một người anh trai, thằng
nhóc chạy đến kéo tay cô bé kia lại, hỏi nhỏ:
- Em tên gì?
- Thiên Kỳ! [Only registered and activated users can see links]– Cô
bé nhún vai rồi cười một cái rõ tươi.
Bất giác, thằng nhóc ôm chầm lấy cô bé, nước mắt trào ra nức
nở:
- Em về rồi Thiên Kỳ, là em đây sao? Em có biết là mẹ và anh mong
em lắm không?
Cô bé vẫn đứng yên, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra quanh mình
nhưng một điều gì đó nhói lên trong lòng, cô vỗ vai thằng nhóc, an
ủi:
- Con trai sao lại khóc cơ chứ? Anh còn khóc là Thiên Kỳ không ở
lại chơi với anh nữa đâu! Hì!
- Không khóc nữa Thiên Kỳ, từ nay anh sẽ không để ai mang em đi
nữa, không để ai mang Thiên Kỳ của anh đi nữa! – thằng nhóc ôm con
nhóc như không muốn buông.
- Anh, em muốn đi chơi! – Cô bé dở giọng ngọt xớt.
- Uk, đi chơi! – Thằng nhóc quệt vội nước mắt, nhìn lên trời và khẽ
mỉm cười, dường như mẹ cậu cũng đã nhìn thấy và dường như...bà đang
cười, nụ cười hạnh phúc giống như cậu lúc này vậy!
- Mấy năm qua, em sống tốt chứ? – Thằng nhóc hỏi.
- Tốt ạ! – Cô bé cười.
- Ba và mụ dì kia không hành hạ em chứ? – Thằng nhóc tò mò.
- Mụ dì ư? – Cô bé ngạc nhiên.
- Uk, người đàn bà lúc nãy ý! – Thằng nhóc tỏ vẻ tức giận khi nhắc
đến người đó.
- Người đó là mẹ em! – Cô bé hét lên.
- Đó không phải là mẹ em, mẹ em và cũng là mẹ anh đã bị người đàn
bà kia hành hạ cho đến chết! – Thằng nhóc nổi giận.
- ĐÓ LÀ MẸ CỦA THIÊN KỲ! ANH BIẾT GÌ MÀ NÓI MẸ THIÊN KỲ NHƯ VẬY! MẸ
EM LÀ NGƯỜI TỐT! Híc! – Cô bé khóc tức tưởi.
- Thiên Kỳ, cho anh hai xin lỗi, anh không cố ý, nín đi, đừng khóc
nữa – Thằng nhóc ôm cô bé vào lòng, lòng cảm thấy hận đôi vợ chồng
già kia vì đã làm cho tình cảm em gái cậu trở nên mù quáng.
Chap 31
Thiên Minh dừng xe trước cửa nhà họ Thiên, lòng lại trỗi lên mối
hận thù xưa kia. Nhưng vừa nhìn thấy Thiên Kỳ hớn hở bước ra, thù
hận trong cậu biết đâu mất. Có lẽ vì người phụ nữ kia là “mẹ của
Thiên Kỳ”
- Anh hai hôm nay lạ nghen! Sao lại nổi hứng đến nhà họ Lâm vậy? –
Thiên Kỳ leo lên xe, tò mò hỏi.
- Đến xem thằng em rể anh lúc ở nhà nó là người thế nào thôi! –
Thiên Minh lơ đãng.
- Ghét anh hai ghê! – Thiên Kỳ đấm vai anh.
- Chào con! – Papa và dì của cậu bước lên xe.
- Chào! – Cậu gật đầu rồi cho xe đi. Quả thật, cậu không hề muốn
thấy mặt hai người kia. Nếu không phải vì Thiên Kỳ thì với tính
cách của cậu, hai người đó đã phải về nơi chín suối để tạ lỗi với
người mẹ quá cố của cậu lâu rồi mặc dù một trong hai người đó là
cha đẻ của cậu.
Trên xe, không khí ảm đạm, chẳng ai nói với ai câu nào, may ra
Thiên Kỳ còn chen vào được vài câu hỏi ngu ngê chứ không chắc ai
ngồi trên xe chắc cũng thiếp đi mất.
Cánh cổng màu trắng của nhà họ Lâm đã hiện ra trước mắt, lòng hai
anh em đều thổn thức, tim đập loạn nhịp.
Nó và Lâm Duy buộc phải ra đứng để đón khách.
- Lát nữa, cô lo đứng cách xa tôi 5m nhá! – Lâm Duy dặn
trước.
- Tôi đâu có ngu. Đứng gần anh có mà lây bệnh truyền nhiễm à! 5m là
khoảng cách tối thiểu. – Nó bụm miệng cười.
“Kít” Chiếc xe dừng lại, đập vào mắt hai anh em họ Thiên là cảnh nó
và Lâm Duy đang nhìn nhau...ấu yếm (âu yếm quá đi chứ!!!! Bom nổ
chậm đấy mà!)
- Chào Lâm Duy! – Thiên Kỳ chạy đến chen giữa nó và Lâm Duy.
- Chào! – Lâm Duy nháy mắt rồi quay sang Thiên Minh – Ah! Hôm nay
mặt trời mọc đằng tây à? Sao lại có khách quý đến nhà mình thế này?
– Lâm Duy nói khích.
- Hừ! – Thiên Minh kéo tay nó mà chính cậu cũng không hiểu vì sao
lại phải kéo nó đi.
- Này, ai cho mày kéo vợ..... – Lâm Duy nói hớ.
Ba con mắt ếch quay lại nhìn cậu, một cái lắc đầu của nó dành cho
cậu.
- Ý...tôi là.... cô ta đâu phải vợ mày mà mày dám lôi người ta đi
như vậy? – Lâm Duy cười trừ.
- Thế cô ấy cũng đâu phải vợ mày, mày quan tâm làm gì? – Thiên Minh
nói rồi ra sức kéo nó, tội nghiệp anh chàng, chẳng để ý gì cái mặt
nó lúc này cả.
- Sao vậy? – Thiên Minh quay lại hỏi khi thấy nó cứ đứng im như
tượng.
- Đi thì đi đi, kéo người ta đi làm gì? – Nó nhìn cậu, thắc
mắc.
Đến lúc này, Thiên Minh mới nhận ra điều khác thường, vội thả tay
nó ra rồi nhanh chóng bước vào nhà.
Nó nhìn Lâm Duy bằng ánh mắt hình viên đạn rồi nhanh chóng vào nhà
theo.
- Lâu quá rồi, hai nhà chúng ta mới có dịp cùng ngồi ăn cơm, uống
trà như thế này – Ông Thiên bắt chuyện khi chuẩn bị ăn.
- Lam Bình, sao con lại ngồi đó, sang ngồi cạnh.... – Bà Lâm định
nói là “sang ngồi cạnh chồng tương lai” thì nó đã nhanh nhẩu nhảy
vào.
- Mẹ ơi con đói rồi nên con muốn ăn luôn được không?
Cách xưng hô mẹ - con ngon lành của nó không làm mọi người đặc biệt
là hai anh em họ Thiên để ý vì ai chả biết nó đang tạm thời là “con
nuôi của ba mẹ Lâm Duy”.
- Đồ tham ăn! – Lâm Duy nhếch mép.
- Chỉ thua ai đó thôi à! – Nó lơ đãng.
- Hai cái đứa này, sắp.... – Ông Lâm định nói là “sắp cưới rồi mà
còn cãi nhau” thì đến lượt Lâm Duy chặn họng.
- Ông ơi, cháu biết lỗi rồi, mời ông dùng cơm ạ! – cậu cười
trừ.
Suốt bữa cơm, ông nội và pama cứ được thể làm đôi vợ chồng trẻ rớt
tim ra ngoài vì tưởng sắp bị lộ. Nhưng quả đúng là trời đánh tránh
bữa ăn thôi, còn sau bữa ăn thì chắc trời còn đánh nặng
hơn....
Hai gia đình đang ngồi ở phòng khách thưởng trà thì mẹ Lâm Duy quay
sang thì thầm vào tai ông nội.
Không biết bà nói những gì, chỉ thấy sau đó ông nội cười rõ
tươi.
- Nãy giờ khách đến nhà mà quên giới thiệu, đây là Lam Bình,
cháu.... – Ông chưa nói hết câu thì Thiên Minh đã cướp lời.
- Bọn cháu biết rồi thưa ông, Lam Bình là cháu nuôi của ông, là con
nuôi của hai bác và cũng là em nuôi của Lâm Duy đúng không ạ. –
Thiên Minh cười vì sự hiểu biết sâu rộng của mình.
Ông nội nhăn mặt không hiểu:
- Cháu nuôi, con nuôi với cả em nuôi nào ở đây? – Nó và Lâm Duy
nhìn nhau, mặt ai nấy bí xị, giờ mà can không cho ông nói có mà ăn
gậy vì tội ngắt lời người lớn à?
Mặt khách ngờ ngệch, mặt pama và ông nội giãn ra, mặt đôi vợ chồng
sắp cưới co rúm lại.
- Nó là cháu dâu tương lai của ta, là con dâu của hai con ta và
cũng là vợ tương lai của thằng cháu Lâm Duy của ta. Hà hà. – Ông
khoái trí cười.
- Lâm Duy...là sao? – Thiên Kỳ cứng họng, cô chẳng thể nói được gì
nữa.
- Lam Bình...sao cô bảo... – Tình trạng của Thiên Minh cũng chẳng
khác mấy.
Hai người nhìn hai người, hai người mặt đỏ bừng, hai người mặt tím
tái....
Mắt Thiên Kỳ đỏ hoe như sắp khóc, những giọt nước động lại ở khóe
mi Thiên Kỳ càng chắp thêm dũng khí cho Lâm Duy, cậu đứng bật dậy,
phản kháng.
- Không phải vậy! Ông à, ông đã bảo cháu chỉ cần sống với cô ta ba
tháng thôi mà, ba tháng rồi ai đi đường nấy, sao giờ ông lại lôi cô
ta ra giới thiệu là vợ tương lai của cháu?
- Đúng là ta đã từng nói vậy, nhưng giờ ta lại cảm thấy rất thích
con bé, cháu chuẩn bị cho đám cưới đi là vừa – Ông nội cười.
- Không, cháu không lấy cô ta, ông thích chứ không phải cháu thích,
ông muốn thì cứ việc rước cô ta về làm lẻ, cháu không muốn.
“BỐP” Cậu chưa nói xong thì một cái tát ăn vào má cậu, năm ngón tay
in lên má.....
Chap 32
Lạ rằng, người tát cậu không phải là ông nội, không phải là pama mà
chính là nó, vợ tương lai của cậu....
- Tôi không phải là đồ chơi để mấy người muốn làm gì thì làm, không
phải là một món đồ để anh thích thì lợi dụng, không thích thì đẩy
sang cho người khác.[Only registered and activated users can see
links] – Nó hét lên rồi bỏ chạy ra ngoài, khóe mắt cay cay...
- Còn đứng đó sao? Đuổi theo đem nó về đây, nó không về thì cháu
đừng bước chân vào nhà nữa. – Ông nội ra lệnh.
Lâm Duy ngơ người ra một lúc rồi lặng lẽ chạy theo. Còn lại một
mình Thiên Kỳ, cô bơ vơ, lạc lõng biết nhường nào. Anh hai bỏ đi,
giờ người yêu cũng bỏ đi nốt...vì một người con gái khác không phải
là cô....
Trời tối, nó sợ cái màu đen này lắm nhưng không hiểu sao, cái gì đã
thúc đẩy nó bước đi một mình trong màn đêm.... Rồi nó khóc, nó đâu
phải là đứa mít ướt, chẳng nhẽ chỉ vì một vài câu nói của Lâm Duy
đã khiến lòng nó đau như vậy ư? Rốt cuộc thì tại sao lại khóc cơ
chứ? Nó không được khóc, chính xác hơn là không được khóc vì Lâm
Duy....
Về phần Lâm Duy, cậu chạy theo nó một cách vô giác, vừa đến cổng
thì đã thấy Thiên Minh đứng đó.
- Lam Bình đâu? – Lâm Duy hỏi.
- Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai?[Only registered and activated
users can see links]
- Chẳng phải mày đuổi theo cô ấy sao?
- Phải nhưng tau chả thấy cô ấy chạy đường nào nữa.
Nói rồi, Thiên Minh leo lên chiếc xe đã đỗ sẵn ở cửa. Thấy vậy, Lâm
Duy cũng lên theo.
- Làm cái gì vậy?[Only registered and activated users can see
links] – La lối om sòm.
Hai anh chàng khăng khăng đòi giữ cái vôllăng, ai cũng muốn là tài
xế. Vậy, ai sẽ là người chiến thắng đây? Bí mật sẽ được bật mí ở
tập sau.
Chap 33
Chiếc xe loạng choạng trên đường, không có định hướng.
“Kít”...... “Rầm”..... Chuỗi tiếng động im bặt và sau đó.... tiếng
xe cấp cứu vang lên.... (tác giả ko thể diễn tả được âm thanh của
xe cấp cứu, sợ mọi người nhầm sang xe cảnh sát thì khổ nên chịu khó
tưởng tượng nhé!)
- Sao vậy? Sao lại vào viện cơ chứ? – Ông nội Lâm Duy hốt hoảng
chạy vào bệnh viện.
- Hai đứa nó đâm phải cột đèn, may mà giờ không sao rồi! – Mẹ Lâm
Duy an ủi.
- Con tôi sao rồi! – Là ba của Thiên Minh, ông Thiên sợ rằng nếu
đứa con trai duy nhất có mệnh hệ gì thì tập đoàn Minh Kỳ sẽ không
có người thừa kế.
- Cháu không sao rồi, anh đừng lo – Mẹ Lâm Duy ôn tồn.
Không còn những lời hỏi thăm, hốt hoảng hay là an ủi, động viên
nữa, khoảng không gian bây giờ chỉ là những bước chân khe
khẽ.
- Lâm Duy, Thiên Minh, hai đứa tỉnh rồi hả? – Ba Lâm Duy mừng
rỡ.
- Lam Bình đâu rồi? – Cả hai đồng thanh rồi nhìn nhau bằng ánh mắt
hình tên lửa.
- Câu này ta hỏi hai con mới đúng. Người chưa tìm được mà đã.... –
Ông nội thở dài.
Trong khi đó, tại nhà Hân Hân.
- Bạn không về mọi người sẽ lo lắng đấy! – Hân Hân dịu dàng <cô
nàng bao giờ chẳng thế>
- Không dám đâu, họ mong mình đi cho khuất mắt nữa là. – Nó bực
bội.
- Ông nội có nói gì bạn đâu, không biết chừng cả nhà họ đang sốt
ruột vì bạn cũng nên. – Hân Hân ra sức khuyên nhủ.
Nó băn khoăn suy nghĩ. Đúng là cả nhà ai cũng tốt với nó...trừ cái
tên chồng hắc ám đó ra. Nó có nên về hay không? Nó mở điện thoại và
hét lên:
- TRỜI ĐẤT ƠI! – Nó hoảng hốt khi một dãy dài các cuộc gọi nhở được
báo về máy. 40 cuộc là của Lâm Duy, 46 cuộc của Thiên Minh và 101
cuộc của máy bàn nhà họ Lâm.
- Có chuyện gì mà phải làm kinh địa ông trời dữ vậy? – Hân Hân nhìn
nó tò mò.
- Chắc mình không về không được! Thôi, bye, lần sau sang chơi tiếp.
– Nó vội vã chào bạn rồi chạy ra cửa, phóng nhanh về nhà. Lúc đi
quên mang tiền nên giờ mới phải đi về bằng “hăng cải”
- Hộc...hộc....hộc... – Nó chạy đến bên hai cái giường bệnh, thở
gấp trước ánh mặt lo lắng + vui mừng + ngạc nhiên + tức giận của
mọi người.
- Sao con biết mà đến đây? - Ba chồng nó hỏi.
- Con... về nhà...hộc hộc... thì mấy bác giúp việc... hộc
hộc....tường thuật lại...hộc...rồi chạy vào đây luôn? – Nó thở hổn
hển như là...thiếu oxi.
Hai bệnh nhân chưa kịp nói được gì thì nó đã quay ngoắt lại, trao
cho hai ánh mặt hình...đại bác, lúc này đã hoàn trả đủ oxi cho cơ
thể.
- Hai cái con người vô trách nhiệm kia? Sao không chết đi mà còn
vào bệnh viện làm gì? Làm ta phải chạy mấy chục cây số đến đây?
Chết đi có phải ta đỡ chạy vì làm tang ở nhà rồi không? – Nó phun
ra một tràng toàn những câu độc địa. Mấy con mắt của người lớn dán
vào nó, hai chàng trai tặng cho nó một ánh mắt vô cùng... “trìu
mến”
- Còn cô? Sao không chết đi, khỏi phải chạy, đỡ phải mệt? – Lâm Duy
hét lên.
- Thôi, mấy cái đứa này, mua thêm mấy con vịt nữa là thành cái chợ
được đấy! Muốn cướp đi sự im lặng của bệnh viện cũng không cần phải
dùng đến bom nguyên tử chứ? – Ông nội nó mắng rồi...cười làm Thiên
Minh, Lâm Duy và nó mặt giãn ra như cao su.
Bác sĩ đã đồng ý cho hai anh chàng xuất viện. Lúc ra đến cổng, nó
quay sang Thiên Minh:
- Xin lỗi, vì tôi mà anh... – Nó nhìn Thiên Minh bằng ánh mắt e
ngại.
Anh chàng không nói gì, chỉ nhếch mép cười, nụ cười không biết là
“không sao đâu!” hay là “cô mà cũng biết nói xin lỗi à?”.
- Này, tôi đang nói với anh đó, sao không trả lời. Bộ vụ tai nạn
tối quá làm anh... mất hết vốn liếng từ ngữ rồi à? À mà quên, vốn
dĩ cái đó ánh có dâu mà mất nhỉ? – Nó cười...đểu.
Anh chàng nhếch mép rồi đi về chiếc xe đã đỗ sẵn ở cổng bệnh
viện.
Nó ngẩn người nhìn theo cho đến khi Lâm Duy gọi mới chịu chui lên
xe về nhà.
- Này tên chồng hắc ám kia, ăn! – Nó bưng tô cháo đến bên giường
Lâm Duy, mời với dáng vẻ thô bạo.
- Nhìn cái mặt cô ăn mất cả ngon! – Lâm Duy càu nhàu.
- Oh! Vậy hả? vậy tôi xuống nhà nha! Trời ơi, ông nội bảo tôi
lên... cho anh ăn, tưởng sẽ phải ngồi chết rú ở đây để xem tượng
ăn, hì, giờ anh nói vậy, tôi xuống nhà nha, được giải thích rồi! –
Nó nhảy cỡng lên rồi tông cửa ra khỏi phòng.