Giá như từ cánh hoa hồng phai này mọc lên những chiếc gai…
Tôi chỉ còn thấy mình chìm ngập ngụa trong thứ âm thanh quái đản và
thứ màu máu đỏ sặc sỡ…
Tôi thiếp đi ngay cả khi mình còn mê man bải hoải bước vào một cơn
ác mộng.
Chỉ còn tiếng kim đồng hồ chậm rãi lê bước thời gian. Từng tiếng
tích tắc nhích dần, nhích dần…
Bất chợt, điện thoại đổ chuông… Dường như đầu dây bên kia rất vội
vã… Hồi chuông kéo dài, kéo dài, vang lên inh ỏi. Đột ngột, rơi tõm
vào không gian. Tất cả… bị màn đêm bủa vây, lặng thinh bất
chợt…
Kì 2: Hoa hồng trắng
Nửa năm trước, Ly Ly đã tham gia vào một trò chơi kì lạ. Từ vị trí
“đóng thế”, cô đã chen ngang và trở thành nhân vật chính…
Trở về
Ly Ly thấy bồn chồn lo lắng. Đã phải mất rất lâu để cô quyết định
gọi điện cho cô bạn thân. Cũng mất ngần ấy thời gian để cô tự vấn
lương tâm mình. Nhưng, đến khi đêm ùa xuống, ánh trăng sỗ sàng luồn
qua khung cửa sổ, vuốt ve vào thân thể cô từng cơn rùng mình lạnh
buốt, cô lại thấp thỏm những lo âu.
Nửa năm trước, cô đã tham gia vào một trò chơi kì lạ. Trong trò
chơi đó, cô vờ như mình là nhân vật chính, nhưng sự thật lại đứng
đằng sau để ủng hộ cho nàng công chúa nhỏ xinh bước ra từ khu rừng
rậm, nắm lấy tay chàng hoàng tử và kết hôn cùng chàng, sống một
cuộc sống hạnh phúc như bao câu chuyện cổ tích mà cô thường được
nghe kể. Cô không hề có ý định lấn chiếm ngôi vị công chúa cũng như
chưa bao giờ có ý sẽ giành vai nữ chính về mình. Cô đơn giản là một
nữ đóng thế để đạt được sở nguyện cho cô bạn mà cô hằng yêu quý mà
thôi. Nhưng rồi, tất cả đảo lộn theo một quỹ đạo không được định
trước. Cô chen ngang vào chuyện tình của họ, lấn lướt những cảnh
tình cảm sướt mướt giữa nam chính và nữa chính. Đôi lúc cô còn ngạo
mạn cho rằng mình mới là nàng công chúa thực sự. Nhớ lại lúc ấy, Ly
Ly bật khóc.
“Tút… tút…”
Tiếng điện thoại vẫn vang lên đều đặn, lấn át hết thảy mọi âm thanh
đang dịch chuyển khẽ khàng trong căn phòng tối. Cô gái nhoài người
ra phía chiếc bàn đặt đầu giường, bật đèn lên, nắm chặt lấy đôi tai
chú gấu Metoyou đang nằm ngoan ngoãn trong lòng. Vành môi khô nứt
nẻ lắp bắp vài câu vô nghĩa:
- Na ơi, cậu không sao đấy chứ?
- Ly Ly đây mà, làm ơn nghe điện thoại của tớ đi…
- Đêm xuống rồi, trăng tròn và sáng quá… cậu có sợ lắm không? Cậu…
có lạnh lắm không?
Suốt một đêm dài Ly Ly vẫn ngồi yên như thế, tựa vào thành giường
và lặp đi lặp lại những câu nói ấy. Chỉ cho đến khi mẹ cô bước vào
phòng, giật mình vì nhìn thấy cảnh tượng cô con gái mê mê tỉnh
tỉnh, mái tóc dài xõa tung, quyện vào gối và ga giường trắng
tinh.
- Ly, con sao thế? Con không khỏe à?
Những tia nắng của ngày mới chiếu rọi vào căn phòng nhỏ, rèm cửa sổ
được bật tung, Ly Ly thẫn thờ như bước ra từ một cơn mê sảng.
- Mẹ, con muốn về…
***
Đêm qua tôi nghe thấy tiếng Ly Ly gọi tôi. Nhưng tôi đã không đáp
lại. Thay vì cười hồn nhiên và niềm nở, tôi đã quay ngoắt mặt đi và
làm lơ với cô ấy. Trong bóng đen mù mịt, trên con đường dài và sâu
hun hút, tiếng cô ấy gọi nhỏ dần, nhỏ dần, tiếng bước chân tôi chạy
nhanh dần, dồn dập dần. Cho đến khi tôi va vào một người nào đó
không rõ mặt.
“Bộp!”
- Em đang chạy trốn?
Người thanh niên với chất giọng ấm đưa tay kéo tôi dậy, nhìn vào
gương mặt lạnh của tôi, anh ta không hỏi thêm bất cứ câu nào nữa.
Khi tôi toan bước chạy đi, anh ta bỗng nắm lấy tay tôi và co chân
chạy rất nhanh… Chạy về phía có ánh sáng. Nơi có một cánh cửa xuất
hiện và chỉ sau vài giây ngắn ngủi, cánh cửa sẽ đóng lại vĩnh viễn.
Tôi và người thanh niên đó bị hút vào một cách nhanh chóng quá đỗi.
Khi tôi vừa định hình được thì mới kịp nhận ra rằng mình đã bỏ rơi
Ly Ly. Tôi khóc. Khóc khi không có bất cứ một giọt nước mắt nào rơi
xuống. Chỉ mình tôi biết rằng tôi đang khóc. Và…
- Lau nước mắt đi em!
Những ngón tay thon dài đặt vào má tôi, xoa xoa lấy làn khí lạnh
còn xót lại từ cuộc chạy trốn vừa rồi. Anh ta cho rằng đó là nước
mắt. Cứ thế, anh ta vụng về lau đi nước mắt cho tôi. Còn tôi, ngày
một khóc to hơn… Khóc to rất to… nhiều rất nhiều. Nhưng… vẫn không
có bất cứ giọt nước mắt nào cả!…
- Na ơi, dậy đi con. Hình như lại sốt rồi!
- Na, Na ơi… dậy ăn sáng rồi uống thuốc nào!
Tôi choàng tỉnh, lờ mờ thấy khuôn mặt lo lắng của mẹ. Mẹ đặt tay
lên trán tôi, đưa nhiệt kế cho tôi ngậm. Và bên cạnh là một bát
cháo gà thơm lừng, nghi ngút khói.
- Anh… anh đâu rồi hả mẹ?
- Minh về rồi con ạ. Thằng bé dậy từ sớm, ra chào mẹ rồi phóng xe
về ngay. Có vẻ như nó đang vội gì đó. Hôm nay là cuối tuần, các con
được nghỉ học chứ nhỉ?
Giọng mẹ đều đều, ánh mắt vẫn không thôi chăm chú nhìn về phía tôi.
Trong khi đó, tâm trí tôi lơ đãng. Một nhịp thời gian trôi qua – đủ
nhanh để tôi thấy lóe lên trong đầu những suy nghĩ điên khùng. Tôi
lại sắp không kìm chế được mình. Dù cho thân người đang nóng ran
lên vì cơn sốt cũng không thể bắt tôi nằm lâu hơn trên giường được
nữa. Tôi phải đi thôi. Phải chạy đi thôi!
***
Ngôi nhà vườn nhỏ nhắn, xinh xắn vô cùng. Ly Ly mừng rỡ bắt gặp
thấy niềm vui của mình sau nhiều ngày xa cách. Vẫn đó một vườn hoa
hồng trắng, vẫn đó những vật dụng yêu yêu mà cô từng làm dấu bằng
chính cái tên của mình. Vẫn đó bức tranh chân dung cô say sưa vẽ
một người con trai cười trong nắng. Tất cả còn vẹn nguyện như ngày
cô đi.
- Thím ơi, cảm ơn thím vì đã chăm sóc giúp con. Con nhớ nơi này quá
chừng chừng!
Ly Ly chạy lại, ôm chầm lấy người phụ nữ đang quay lưng về phía cô,
tưới tắm cho những chậu hoa vươn mình đón nắng. Người phụ nữ lặng
thinh, không nói không rằng, thậm chí còn không quay lại cười với
cô một cái. Cô hơi bẽn lẽn ngại ngùng vì sự đường đột quá đỗi của
mình, nhưng cũng nhanh chóng xua đi chút e ngại ấy, Ly Ly đi thẳng
ra vườn sau để ngắm nhìn cho thỏa thích. Cô thấy mình bình tâm trở
lại sau chuỗi những lo toan muộn phiền. Nếu biết trước có được cảm
giác thư thái như thế này, hẳn cô đã đòi mẹ cho trở về nơi đây sớm
hơn. Chí ít, cô cũng không phải luôn lo lắng và nơm nớp sợ hãi một
điều gì đó vô hình đang diễn ra và bóp nghẹt lấy con tim
mình.
- Ly Ly…
Tiếng gọi to và dõng dạc. Không phải của thím Phương. Đó là thứ âm
thanh quen thuộc nhất mà cô từng được tiếp xúc. Âm thanh này được
phát ra từ một người quen thuộc nhất mà cô từng được quen… được
yêu…
Anh? Lẽ nào lại là anh?
Ly Ly không biết bản thân mình đang mừng hay đang vui. Cô có nên
chạy trốn không? Có nên nấp vào một góc nào đó và coi như mình
không hề tồn tại nơi đây? Vì vốn dĩ, cô cũng đâu còn tồn tại nơi
đây nữa. Tất cả là quá vãng đã bị phủ bởi một lớp bụi mờ…
Nhưng… vì lẽ gì mà cô trở lại? Có phải đơn thuần là vì lo lắng cho
bạn thân của cô không? Nếu cô gật đầu thì cô là kẻ nói dối trắng
trợn nhất…
- Em về rồi? Từ bao giờ thế?
Ánh nắng bỗng dưng từ đâu ập đến, khiến mắt Ly Ly bỗng thấy chói
lòa cả một vùng. Và cô thậm chí còn không nhìn rõ được khuôn mặt
của anh. Chỉ có giọng nói vang lên ấm áp. Chỉ có thân hình quen
thuộc trong bộ áo font, quần jean phủi bụi rất chất.
- Em… sẽ không đi nữa chứ?
- …
- Trả lời anh đi… đừng im lặng thế!
Ly Ly không rõ mình nên nói gì. Đầu óc cô quá choáng váng với sự
xuất hiện bất ngờ này. Nếu có thể, cô cũng muốn mình hóa thành
những hạt bụi nhỏ li ti, bao vây lấy anh, ôm ấp anh một cách không
thể an toàn hơn. Có chút gì đó liều lĩnh trong suy nghĩ của cô,
nhưng một nụ cười lại làm cô bối rối.
- Ly… đừng sợ! Anh biết tất cả rồi.
Không gian đủng đỉnh lướt qua giữa hai người. Cơn gió mùa thu se
lạnh cũng đủng đỉnh vờn quanh. Chỉ có ánh nắng là hăm hở soi mình
vào những ánh nhìn trực diện. Rốt cuộc Ly Ly cũng đối mặt với người
con trai ấy, với tình yêu ấy… Cô có chạy đi đâu cũng sẽ quay đầu
trở lại.
Đường sinh mệnh trong lòng bàn tay Ly Ly bị nắm chặt, ép vào nhau,
xô ngã vào nhau. Cô mím môi rồi cười một nụ cười thánh thiện. Không
còn nhiều những muộn phiền và lo lắng, không chứa đựng thêm bất cứ
dối trá lọc lừa nào nữa. Cô thấy mình an nhiên trong nhịp đập yêu
thương…
***
Tôi hối hả chạy trên con đường tưới đẫm ánh trăng khuya. Chỉ còn
gió lùa và tiếng con trùng kêu rả rích. Tôi nghe thấy bên tai mình
vang lên tiếng cười khúc khích. Những thanh âm trong trẻo, những
lời nói ngọt ngào. Đó là lời của anh, là lời nũng nịu của một cô
gái. Họ bên cạnh nhau, quấn quýt nô đùa cùng nhau như hình với
bóng. Và những hình ảnh ấy như một thước phim quay chậm, cố tình
lặp đi lặp lại vờn quanh ám ảnh lấy tâm trí tôi. Rồi bỗng đâu những
mẩu hội thoại ngắn cũn giữa tôi và anh cũng được dịp ùa về.
- Em chọn chiếc áo màu hồng này đi. Nhìn nữ tính và đáng yêu
lắm!
- Nhưng em thích màu xanh.
- Màu hồng đẹp hơn mà. Hơn nữa con gái ai chẳng thích màu
hồng.
- Không. Em không thích. Em thích màu xanh mà!
Cô gái gắt lên, gạt phăng đi chiếc áo màu hồng xinh mà anh chàng
người yêu đang cầm trên tay. Từ bao giờ anh đã lơ đễnh với những
thói quen và sở thích của cô. Anh chỉ còn áp đặt này nọ. Lúc nào
cũng con gái thế này, con gái thế kia. Anh thậm chí còn quên rằng
anh đã từng chấp nhận yêu một cô nàng không một chút nữ tính nào.
Anh quên thật rồi…
- Có bao giờ người ta yêu cùng lúc hai người không em nhỉ?
- Anh thích cô nào hả?
Cô gái quay phắt người lại nhìn anh. Ánh mắt cô như thôi miên. Bất
chợt, anh chàng sực tỉnh, cười và dụi dụi mũi vào mũi của cô.
- Hôn kiểu eskimo và ngủ ngon nào!
- Hứ. Ai thèm!
Cô gái ngấm nguẩy, đứng dậy với tay lấy áo khoác treo trên móc rồi
mở cửa đi thẳng ra ngoài. Người ta nghe thấy tiếng rồ ga thật lớn,
để rồi cô gái nhỏ phóng mình vút đi trong đêm đen bỏ mặc lại anh
chàng người yêu phía sau kêu gọi khản cổ…
***
Tôi thấm mệt, ngồi phục xuống đám cỏ ướt sương. Mẹ tôi nói đúng,
cái tính khí của tôi chẳng bao giờ có thể thay đổi được. Kể cả có
chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi luôn phải đạt được thứ mà tôi
muốn. Tôi nắm giữ tất cả những gì mà tôi yêu quý như một món đồ
chơi trong tay. Đã là của tôi thì không ai có thể lấy. Đã từng
thuộc về tôi thì dù tôi có chán ngấy lên cũng không vứt bỏ dễ dàng
cho người khác. Đôi lần tôi hiểu ra rằng sự ích kỷ của bản thân làm
tổn thương đến người khác. Nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được
gì.
Bất giác, tôi nhớ đến cô ấy. Nhớ đến anh. Nhớ đến hai người bọn họ
cùng một lúc. Những suy nghĩ chen ngang đâu đó kéo bọn họ quay về
trong đầu tôi làm tôi mệt nhọc. Chắc hẳn không phải vì ngẫu nhiên
mà tôi mơ thấy cô ấy đuổi theo tôi. Cơn ác mộng đó làm tôi như
cuồng loạn. May thay, anh đã xuất hiện và lôi tôi ra khỏi đống lộn
xộn – sản phẩm của trí tưởng tượng quá sức gớm ghiếc của
mình.
Tôi nhổm dậy và lê bước đi. Bước về phía trước, trên con đường ướt
đẫm ánh trăng. Duy chỉ có mình tôi sải bước. Đơn độc và yếu đuối.
Tôi tìm đến với quán Hoa Hồng Trắng. Tôi muốn tìm lại cô ấy, mặc dù
cô ấy không còn hiện diện ở đó. Nhưng chắc chắn, những dấu vết đã
từng là của riêng cô ấy cũng sẽ làm cho tôi đổi khác. Suy nghĩ
trong tôi mông lung quá.
- Ly Ly, làm bạn thân của tớ nhé?
- Na, cậu không đùa chứ? Chúng ta mới vừa quen. À, mà vừa khi nãy
cậu còn hiểu lầm tớ nữa…
- Cậu sẽ không để bụng chứ? Chính vì hiểu lầm nên tớ đưa ra đề nghị
này mà. Tớ muốn chúng ta là bạn. Bạn thân của nhau ấy!
Cô gái nhỏ nháy mắt, nhoẻn miệng cười với cô gái đứng đối diện
mình. Mặc dù còn ngỡ ngàng như không tin vào tai mình nhưng cô gái
đứng đối diện ấy cũng mỉm cười, một nụ cười tươi tắn thể hiện sự
đồng ý. Vậy là, có một giao ước giữa chủ quán café mang tên Hoa
Hồng Trắng và một vị khách đặc biệt. Cả hai cô gái trẻ đều cười nói
với nhau hết sức vui vẻ, họ ngoắc tay nhau cho tình bạn mới được
nảy sinh, cho giao kèo vừa được thiết lập.
Góc quán xưa
Ly Ly tựa đầu vào vai Minh. Hai người ngồi quay lưng lại với nhau
và lắng nghe những âm thanh rất khẽ từ đối phương.
Minh thấy mình phiêu lưu trong một câu chuyện mà anh là nhân vật
chính. Giọng của Ly Ly rất khẽ, một bàn tay cô nắm lấy tay anh,
siết mạnh. Có vẻ như cô đang cố sức gồng mình lên để đối diện với
những gì khó khăn nhất. Anh sẽ giúp cô vượt qua. Mặc cho điều khiến
cô sợ hãi là điều gì đi chăng nữa, anh không quan tâm, chỉ quan tâm
xem tâm trạng và cảm xúc của Ly Ly như thế nào.
- Em chỉ là một nhân vật phụ thôi. Hoàn toàn không đáng để xuất
hiện trong câu chuyện của hai người…
- Ly à, anh nghĩ có thể em đang mệt. Có cần nghỉ ngơi chút không
em?
Minh cố ý dừng câu chuyện của Ly Ly lại, cổ họng anh bỗng nhiên
bỏng rát. Cảm giác như cả thân hình anh đều nhức nhối. Anh linh cảm
thấy bất an trong mỗi chữ mỗi từ mà Ly Ly vừa nhắc đến. “Câu chuyện
của hai người…” – không phải là nhắc đến anh và Na đấy chứ? Ly và
Na có quen biết nhau? Phải vậy không? Không thể nào! Không thể có
chuyện đó! Điều mà anh cho rằng bấy lâu nay mình hoang tưởng nhất
định không thể trở thành sự thật được! Nếu điều đó xảy ra thì anh
sẽ là người phải đối diện với nhiều sự lựa chọn nhất. Mà anh thì
không thích phải đặt mình vào bất cứ sự lựa chọn nào hết. Từ trước
đến giờ, với mỗi cuộc tình đến rồi đi, anh luôn là người chủ động.
Cũng từ trước đến giờ, với mỗi người con gái mà anh dành tình cảm
cho dù không đáp lại tình yêu chân thành của họ thì ít nhất anh
cũng không làm ai cảm thấy bị tổn thương.
................................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Nhưng nếu…
- Anh có muốn nghe tiếp không?
- Có…
Không hiểu điều gì sai khiến Minh bật lên thành lời nói đó. Rõ ràng
đầu óc anh còn quay mòng mòng với ngổn ngang những suy nghĩ. Đáng
lý ra anh nên nói rằng: “Em mệt rồi, vào nghỉ thôi Ly. Câu chuyện
để hôm khác chúng ta tiếp tục cũng được. Không vội mà.” Nhưng khốn
khổ thay, anh đã không làm được.
- Vậy thì lắng nghe em nói nhé! Em sẽ không lặp lại lần nào đâu,
tất cả sẽ chỉ lướt qua một lần duy nhất mà thôi.
Ly Ly vẫn nói với chất giọng nhẹ nhàng và mỏng manh. Cảm giác như
từng lời cô nói được gió đẩy đưa trong không gian vậy. Khuôn mặt Ly
Ly trắng bệnh, hơi thở cũng trở nên khó nhọc. Khi ánh nắng mặt trời
xuyên qua những tán lá cây ngoài hiên quán, Ly Ly đã cảm thấy sức
khỏe của mình thật tệ. Nhưng cô vẫn gắng gượng, gắng gượng để nắm
tay Minh thêm một lần nữa, để kể cho anh nghe thêm một câu chuyện
nữa. Tất cả sẽ mở ra như một cách cửa thần kỳ, và Minh được cô dắt
tay vào đó. Sung sướng và hãnh diện biết bao khi nói rằng:
- Này anh, em đã cùng anh khám phá đấy! Có tuyệt không?
Lúc bấy giờ chắc trên khuôn mặt điển trai của Minh sẽ là đôi mắt
tinh anh sáng rỡ, là nụ cười tươi tắn vô cùng.
Nhưng rồi…
Bỗng đâu cô ấy xuất hiện. Phía sau ánh mắt tò mò của cô ấy là cả
một biển trời màu đen thẫm. Anh ngơ ngác, Ly Ly thì vùng chạy. Cô
chạy mà bỏ mặc mình anh ở lại. Cô ấy tiến lại gần… rất gần… đôi mắt
to, tròn, sáng lên như có đốm lửa nhỏ tồn tại trong đó. Ly Ly rùng
mình.
- Ly, em không sao chứ?
- Em kể đến đâu rồi nhỉ?
- À, em còn chưa bắt đầu.
- Vậy à? Em xin lỗi. Em kể ngay đây. Anh sẽ không phải chờ lâu
đâu.
***
Một chiều nắng hạ, cô gái nhỏ có bím tóc buộc lệch rong ruổi trên
những con đường trải dài màu tím bằng lăng thơ mộng. Cô say mê hát
một khúc ca yêu đời, nhởn nhơ bông đùa với những vầng mây trắng
xốp. Hơi chói chang một chút, ánh nắng làm cô phải nheo mắt nhíu
mày. Rồi xe dừng lại bên một góc quán café nhỏ. Từ ngoài biển ghi
nắn nót từng nét chữ tròn trịa: “Hoa Hồng Trắng”. Cô gái hí hửng
dựng xe một chỗ, bên cạnh cây bằng lăng thân thiện. Cô mỉm cười,
ngả chiếc mũ rộng vành màu trắng đặt lên giỏ xe và nhảy chân sáo
vào phía bên trong quán.
Một ngày dài, quán không đông khách cũng chẳng thưa thớt quá mức.
Có một vài tốp người ngồi ở vài ba vị trí trong quán. Hương café
thơm lựng, gió hòa vào không gian một bản tình ca êm dịu. Cô gái đi
vào phía quầy pha chế, chống tay lên cằm, chỉ về hướng bục sân khấu
có đặt sẵn một cây guitar và một chiếc ghế nhỏ.
- Anh ơi, tặng em một bài đi!
- OK. Sẵn sàng phục vụ cô chủ nhỏ.
Anh chàng mặc trên người bộ đồng phục của quán nháy mắt cười với
lời đề nghị của cô gái. Và lanh lẹ, một bản tình ca với tiếng
guitar trầm ấm làm hài lòng những cặp đôi xuất hiện trong quán buổi
chiều Hạ hôm ấy.
Bỗng đâu…
“Xoảng…”
- Cái quái gì thế này? Anh không có mắt à?
- Xin lỗi bạn… nhưng…
- Nhưng sao?
- …
Một cô gái nhỏ khác mặc bộ quần áo jean phủi bụi, tóc cắt ngắn cũn,
tay chống hông và hất cằm hoạnh họe anh chàng phục vụ đáng thương.
Cô gái có bím tóc lệch vẫy tay cho tiếng guitar dừng lại, nhanh
nhẹn bước ra phía có vụ lùm xùm kia để giải quyết cho ổn
thỏa.
- Xin lỗi bạn nhé! Nhân viên của mình đã làm không tốt, mong bạn
thông cảm. Mình sẽ giúp bạn làm sạch bộ quần áo này, đồng thời free
xuất mà bạn vừa gọi. Hì.
- …
Như có một phép lạ. Cô gái tóc ngắn cũn khi nãy tỏ ra xấc xược bao
nhiêu thì bấy giờ lại tỏ ra nhún nhường bấy nhiêu khi vừa chạm mặt
cô gái có bím tóc lệch kia. Hai đôi mắt to tròn cùng nhìn nhau,
cùng chớp. Hai khuôn miệng xinh xắn cùng nhoẻn cười. Và cũng thật
đúng lúc, hai bàn tay đưa ra để chạm vào nhau cùng một thời điểm.
Mấy anh chàng phục vụ ngỡ ngàng, cả những vị khách có mặt tại đó
cũng hết sức ngạc nhiên.
Khoảng vài phút sau, mọi người ai lại vào việc nấy. Người đàn cứ
đàn, kẻ nói chuyện vẫn cùng nhau nói chuyện. Riêng hai cô gái đặc
biệt thì nhanh chóng kéo tay nhau lại một góc bàn để thì thầm to
nhỏ. Họ hệt như hai cô bạn thân lâu ngày không được gặp nhau.
Không. Nhìn cái cách họ khúc khích cười cùng nhau thì có vẻ giống
như hai chị em gái đã xa cách bao nhiêu ngày trời rồi. Cô gái có
bím tóc lệch đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc ngắn cũn, cô gái ngồi đối
diện lại trầm trồ khen style nữ tính dịu dàng của cô gái kia.
- Cậu thích đàn guitar à?
- Ừ. Mình thích guitar. Đặc biệt thích khi nghe những bản tình ca
bằng tiếng đàn này. Cảm giác ấm áp và bình yên lắm!
- Không. Mình cũng thích guitar, nhưng thích nghe rock, thích những
gì cuồng nhiệt và sôi động.
- Quán của mình có chơi rock đấy. Vào tối thứ năm hàng tuần. Còn
thứ 7 và chủ nhật thì ballad và pop.
- Tuyệt. Mình cá là mình sẽ trở thành khách hàng thường xuyên của
quán này. Một quán café rất rất đặc biệt. Từ tên quán, vị trí với
view, cộng cả cô chủ nhỏ dễ thương nữa chứ.
Cô gái có mái tóc ngắn cũn vỗ bốp bốp vào vai cô nàng ngồi cạnh
mình ra vẻ thích thú. Và cô dành cả thời gian còn lại trong ngày
hôm ấy để ngồi tỉ tê với người bạn mới. Đột ngột cô hứng chí đề
nghị hai người trở thành bạn thân. Chóng vánh không thể tưởng
được.
- Cậu còn ái ngại về chuyện anh chàng phục vụ làm đổ cam rum lên
người tớ à? Không sao đâu.
- Nhưng…
- Tớ bảo, chỉ cần tối nay cậu thay chương trình nhạc pop hay ballad
gì gì đó của cậu bằng một đêm rock đầy sôi động và cuồng nhiệt là
OK.
Cô gái có bím tóc lệch gật đầu lia lịa khi nghe cô gái có mái tóc
ngắn cũn thì thầm to nhỏ bên tai. Cả hai cùng cười rất tươi. Và họ
ngoắc tay nhau để đảm bảo thực hiện lời hứa của mình. Màn đêm buông
xuống, quán nhỏ khép cửa hững hờ. Hai người bạn mới vẫy tay nhau
tại một ngã ba đường. Đêm ấy, sao vắng và thưa thớt. Có lẽ những vì
tinh tú đẹp nhất, sáng ngời nhất đã đua nhau lấp lánh trong đôi mắt
đẹp của những cô gái nhỏ xinh xắn…
***
Tôi lặng im nghe Ly kể chuyện. Giọng em có phần nhỏ và nhẹ tênh.
Đôi lúc hơi vấp váp nhưng vẫn cố gượng. Lúc bàn tay em siết chặt
tay tôi là lúc tôi có thể cảm nhận được em đang đau đớn đến nhường
nào. Nhưng tôi cũng chưa vội dìu em dậy và đưa em về nhà nghỉ. Bởi
lẽ phần sau của câu chuyện cuốn hút tôi quá. Tôi mải mê đi kiếm tìm
những cuộc giao cắt định mệnh để rồi bỏ quên cả đớn đau của em. Bất
giác, tôi gọi tên Na.
- Na…
Ly im lặng. Em không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Có vẻ như câu
chuyện còn dài lắm, còn nhiều điều em muốn cho tôi biết lắm. Nhưng
em mệt mỏi rồi, bàn tay yếu đuối buông lơi. Tôi giật mình, đánh
thức mình trở về với hiện tại.
- Ly, em ổn chứ?
- Em ổn… nhưng… cậu ấy thì không…
Tiếng Ly thì thào, càng ngày càng nhỏ dần. Tôi hoảng sợ. E rằng
điều gì không tốt sẽ đến với em. Váy trắng của em rủ xuống, mềm
thật mềm bên bậc thềm tam cấp. Ánh nắng ngoài hiên nhạt nhòa dần,
sắc vàng hoàng hôn thay bằng khung màu tím biếc, đẹp… mà buồn. Tôi
quay lưng lại, nắm lấy đôi vai nhỏ của em để lay khe khẽ. Bất chợt,
tôi như rụng rời chân tay, không đủ sức để lắp bắp thêm điều gì
nữa.
- Anh ở đây à? Suốt từ sáng hôm qua anh đã ở đây à? Sau khi rời
khỏi nhà em… anh đi tìm cô ấy?
- …
- Ra là vậy…
Na xuất hiện trước mắt tôi với dáng vẻ mệt mỏi và thiếu sức sống.
Dường như em đã cố sức làm điều gì đó để có mặt tại đây, vào lúc
này. Tôi trân người, không biết nên nói gì và phải nói như thế nào
để lý giải. Những gì mà tôi được nghe, được biết dường như là quá
ít và chẳng có chút thuyết phục nào để có thể biện minh.
- Sao em lại ở đây?
- Sao em lại không được ở đây?
- Em… anh… không… Ly…
- Tên cậu ấy là Ly Ly. Chỉ những người thân thiết mới gọi cậu ấy là
Ly thôi.
Mắt Na cụp xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của Ly. Nhưng
tôi không thấy em có biểu hiện gì tỏ ra thương xót cho cô ấy. Có vẻ
như em còn đang cười, một nụ cười nửa miệng.
- Anh sẽ ở đây đến khi nào? Em sẽ ở lại đây và trở về cùng
anh.
- Anh chưa biết, Ly đang mệt, có lẽ anh sẽ ở lại chăm sóc cho
Ly.
- Thế còn em?
- Em về nhà trước kẻo mẹ lo. Em cũng đang mệt thì phải.
Tôi bế phốc Ly lên, lúc này em đã ngất lịm đi rồi. Bàn tay em không
còn đủ sức để nắm lấy tay tôi nữa. Tôi thấy tim mình ngừng đập. Cảm
giác như mạch máu trong tôi bị đông cứng. Ngay cả hơi thở cũng
dường như biến mất. Tựa hồ như tôi đang sắp đánh rơi thứ quý giá
của mình, ngay trong bàn tay tôi. Tôi hoảng sợ.
- Em sẽ ở lại đây và trở về cùng anh!
Na nhắc lại câu nói một cách bướng bỉnh. Em ngồi sụp xuống bậc thềm
tam cấp, lấy tay bứt những bông hoa hồng trắng. Trước khi quay mặt
đi để bế Ly vào giường nghỉ, tôi kịp nhìn thấy bàn tay Na đã vò nát
những bông hoa tội nghiệp. Các cánh hoa bị bứt tung, thậm chí có
những cây hồng còn bị em nhổ bật rễ lên khỏi mặt đất. Và bàn tay em
có máu. Trên khuôn mặt em lấm tấm giọt nước tròn lăn từ khóe mắt.
Tôi chỉ kịp nhìn có vậy, lẳng lặng bước đi vào trong cùng với
Ly.
Tôi đã để mặc Na ở ngoài hiên, mặc cho hoàng hôn hanh hao phủ lên
mắt môi em những dải màu không rõ sáng tối – nhập nhoạng giữa khung
giờ chiều ảm đạm…