Tôi luôn nhìn thấy cô ấy trong ánh mắt em. Đôi mắt to tròn, ngây
thơ và trong sáng đến vô cùng…
Người con gái ấy
- Cho em một cam rum.
- Dùng cacao nóng đi em.
- Không. Em thích cam rum.
- Ừ.
Anh lặng người, đôi mắt thôi không nhìn vào sự bướng bỉnh nơi tôi.
Những hạt mưa bụi giăng ngoài thềm như cuốn hút ánh nhìn của anh.
Sự hững hờ ấy khiến tôi như muốn phát điên. Tôi muốn bùng nổ, muốn
la hét lớn thật lớn để tập trung sự chú ý của mọi người, tất nhiên
trong đó có anh. Nhưng, tôi không thể làm được điều gì ngoài việc
yên lặng và ngoan ngoãn chờ đợi.
- Sao anh lại không thích em uống thứ đồ uống mà em quen
thuộc?
- Anh nghĩ em cần một tách cacao nóng cho ấm người hơn. Nhưng hóa
ra em không cần.
- Vậy tại sao luôn là cacao nóng? Tại sao không phải là một thứ gì
đó khác đi?
- Em sao thế?
- Em chẳng sao cả.
Rồi cuộc hội thoại chìm vào lặng im. Tôi buồn chán đến mức không
thèm ngó ngàng gì tới anh chàng phục vụ đã đưa ly cam rum đặt lên
bàn. Bàn chân tôi đá vào nhau, môi mím chặt lại để kìm chế một vài
tiếng thút thít sắp bật ra. Tôi có thể khóc òa lên ngay lúc này,
chỉ vì tôi rất giận. Nhưng anh lại không để tâm mấy đến điều
đó.
Chúng tôi lại dắt tay nhau ra khỏi quán, tránh thứ âm thanh chát
chúa của một đêm rock đầy sôi động. Chính xác là tôi muốn ở lại,
nán lại thêm chút ít để lắc lư người hay nhảy cẫng lên vì mấy anh
chơi guitar điện, anh chàng đánh trống rất “men lỳ”. Nhưng (lại
nhưng), anh không thích, anh ghét chốn ồn ào và anh càng không ưa
con gái có cá tính mạnh. Anh thẳng thắn đề nghị tôi phải đứng dậy
và ra về cùng anh. Vì chúng tôi là một đôi.
Chiếc xe lao đi trên đoạn đường vun vút gió. Xe cộ buổi đêm Hà
thành vẫn tấp nập và nhộn nhịp. Tôi tựa cằm vào vai anh, đưa mắt
dõi theo những ảnh ảo lung linh lấp lánh. Tôi để mặc cho sự tủi
thân ấm ức bay hòa tan vào trong gió. Chỉ còn buốt lạnh luồn khẽ
vào người. Một vài lần tôi run lên vì điều đó. Anh tinh tế vòng tay
ra sau, kéo tôi lại gần hơn, rồi cầm lấy tay tôi đặt lên phía trước
– ôm vòng lấy anh.
- Giận anh à?
- …
- Anh xin lỗi, nhưng tất cả cũng vì tốt cho em thôi.
- Không đúng. Em không thấy thế!
- Ừ . Vì em là cô bé bướng bỉnh mà. Tất nhiên em không đồng tình
với cách làm của anh khi mà em còn đang ấm ức như thế.
- Nhưng mà…
- Sắp về đến nhà rồi, cười một cái cho anh vui đi. Nhìn mặt phụng
phịu thế kia làm sao anh yên tâm về nhà được.
Tôi lại nhoẻn cười, siết mạnh vòng tay ôm lấy anh. Cảm giác như tim
tôi cứ tan chảy ngàn lần, vạn lần mỗi khi ở bên anh. Tôi biết là
tôi yêu anh, yêu cái cách anh vỗ về thân thương như thế này. Nhiều
lần tôi nghĩ vì tôi cần một người con trai dịu ngọt và anh là người
rất rất dịu ngọt nên tôi đã gật đầu yêu anh như thế. Nhưng hình như
không chỉ có vậy. Tôi thấy mình nhỏ bé và cứ hồn nhiên nép mình vào
anh. Mọi thứ trở nên quá đỗi thân thuộc. Cho đến khi tôi nhận ra
mình không thể bước chân ra khỏi “vùng lầy yêu thương” này. Ôi
thôi, cứ như là một chuyến thám hiểm và tôi là nhân vật chính vậy.
Tôi bật cười cho cái ý nghĩ kỳ quái nơi mình.
- Cười nham hiểm gì thế hả?
- Đâu có!
- Chối à?
Xe đột ngột dừng bánh. “Kít!” dài một cái, tôi đã thấy cánh cổng
trắng xuất hiện trước tầm mắt. Đoạn đường ngỡ dài hóa ngắn chỉ
trong phút chốc. Tình yêu thần kì như vậy sao?
- Em ngủ ngon!
- Anh ngủ ngon!
Chúng tôi hôn vào mũi nhau, mũi chun lại rồi cùng cười thích thú.
Tôi thích nụ hôn kiểu eskimo này, nhẹ nhàng và đáng yêu vô
cùng.
Khi tôi vừa khuất vào trong cánh cổng trắng, chiếc xe của anh lại
lao vút đi. Tôi đứng trên bậc thềm tam cấp để đưa mắt dõi theo anh.
Chiếc xe màu trắng bao giờ cũng sẽ cùng người đó đứng chờ tôi một
khoảng đủ lâu, khi anh đủ yên tâm về sự có mặt của tôi tại nhà, sau
đó cả người cả xe mới rồ ga và phi thẳng. Con đường hun hút gió,
ánh sáng bàng bạc cùng đôi mắt lúng liếng của những vì tinh tú soi
đường… Anh của tôi đang đi về phía con đường đơn độc chỉ một mình
anh. Chắc sẽ lạnh và cô đơn lắm!
Phóng xe ra xa cánh cổng trắng được một đoạn tầm 2 km, tôi dừng
lại, rút ra khỏi bao Mar một điếu thuốc và châm lửa. Đốm đỏ nhức
nhối soi vào mắt tôi như những chiếc gai nhọn. Tôi lại hút lấy hút
để, hút để quên và mong muốn được quên đi. Lần nào cũng vậy, hễ em
nhõng nhẽo muốn tôi đưa em vào một quán café nào đó thì y như rằng
chúng tôi sẽ cãi cọ nhau. Tất nhiên không phải là kiểu cãi nhau to
tát để rồi hai bên vùng vằng hay đao to búa lớn gì cả. Đơn thuần là
sự vùng vằng trong suy nghĩ thôi.
Tôi luôn nhìn thấy cô ấy trong ánh mắt em. Đôi mắt to tròn, ngây
thơ và trong sáng đến vô cùng. Cô ấy thích nhâm nhi cacao nóng,
đung đưa chân và nhịp tay trên thành bàn vuông vắn. Cô ấy sẽ kéo
tôi nán lại thêm chút nữa để nghe tiếng guitar trầm ấm của những
bản tình ca dịu ngọt. Cô ấy thích guitar, cô ấy thích hít hà cho
căng đầy lồng ngực mùi cacao thơm lừng. Cô ấy thích sán lại gần tôi
dù chúng tôi đã ngồi rất gần, rất gần nhau, chỉ để cắn khẽ vào tai
tôi và thì thầm: “Em yêu anh!”
Tôi bị ám ảnh nặng những hình ảnh về cô ấy, tất tật những hành động
ngồ ngộ mà cô ấy hay làm. Cho đến khi tôi quay lại để yêu em, những
kí ức đó cũng không dễ dàng gì phai mờ trong tâm trí. Và chúng làm
cho tôi hoảng loạn. Đặc biệt hơn khi em sở hữu đôi mắt và ánh nhìn
hệt như của cô ấy. Tôi như muốn nổi điên!
- Cho em một cam rum.
- Dùng cacao nóng đi em!
- Không. Em thích cam rum.
Vậy đấy, tôi luôn bị ám ảnh bởi cô ấy, mặc dù đi cạnh tôi lúc này
là em. Tôi hiểu rõ mình yêu thương ai và yêu như thế nào. Với mỗi
cô gái, tôi dành cho họ thứ tình yêu không giống nhau. Lúc chia tay
cô ấy, tôi cười cay đắng và nói rằng:
- Anh không thật sự yêu em như em nghĩ. Anh chỉ dừng lại và gửi gắm
tình cảm nơi em như một kẻ qua đường. Bây giờ là lúc anh lấy lại…
để trao cho một cô gái khác…
Cô ấy bật khóc. Tiếng khóc rấm rứt cắn xé tâm can tôi suốt đêm dài
ngày hôm ấy. Và… cả những đêm dài sau đó nữa.
Sự thật là tôi đã yêu cô ấy với ý định qua đường như bao nhiêu cô
gái khác. Tôi không xác định một mối quan hệ lâu dài vì lúc bấy giờ
tôi đã hứa hẹn với em. Trong thời gian em không thể ở bên cạnh tôi,
tôi cho phép mình quên đi tình yêu của em để tìm kiếm hạnh phúc giả
vờ bên cạnh những cô gái khác. Thật không may mắn khi đó là cô
ấy.
- Nếu anh cho em biết em là người đến sau, là kẻ đi vay mượn hạnh
phúc của người khác… Em sẽ không níu kéo… Không bao giờ níu kéo anh
cũng như chen vào hạnh phúc của hai người. Em… xin lỗi.
Cô ấy nói trong tiếng nấc, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt xinh
đẹp. Tôi nhớ tôi đã đau lòng đến nhường nào khi nhìn thấy cô ấy như
thế. Tôi muốn ôm cô ấy vào lòng để vỗ về, để yêu thương, để được
thú lỗi và xin làm lại… như tất cả những thằng con trai khác thường
làm khi nhận ra lỗi sai của mình.
Nhưng…
Tôi quả thực…
Không còn đủ can đảm để làm.
***
“Đến với em đi, tình yêu nhỏ. Em buồn!”
Sms của em làm tôi giật mình. Có thể là nửa con nít còn sót lại
trong em đang giở trò vòi vĩnh, và em cần tôi đến để làm dịu đi tất
cả. Có thể lắm chứ! Em và cô ấy thực sự giống nhau đến kì lạ. Vậy,
tại sao trước khi khi yêu cô ấy, tôi không nhận ra “em” ở trong đó?
Tại sao bây giờ, bất cứ lúc nào cũng tồn tại “cô ấy” trong
“em”?
Tôi lại giật mình với cái ý nghĩ xuất hiện chen ngang không đầu
không cuối của mình. Vì cô ấy luôn nhắn tin cho tôi như thế mỗi khi
buồn, mỗi khi cần tôi bên cạnh, mỗi khi cô ấy thấy mệt mỏi và mong
muốn dừng chân. Và tất nhiên tôi luôn có mặt.
- Anh có thấy phiền không nếu em luôn nhắn tin cho anh như thế
này?
- Không. Ngọt ngào lắm em yêu ạ.
- Anh nói thật chứ?
- Ừ. Không thật đâu.
Tôi cười và nhăn mặt vì nhận một cái véo mũi đau thật đau từ cô ấy.
Cô ấy sẽ véo cho đến khi chiếc mũi cao đáng tự hào của tôi đỏ ửng
lên, sau đó sát khuôn mặt xinh đẹp gần gũi lại bên tôi, hôn khẽ
khàng như vỗ về lên đó. Tôi thấy rõ tim mình lâng lâng bay bổng,
mặc dù, tôi đang đối diện với một tình yêu không thật.
................................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Quá khứ… Chỉ là quá khứ thôi. Bây giờ là hiện tại, “em” là hiện
tại… Không được phép… Không được phép quên em! Tôi vùng chạy. Chiếc
xe phóng vút đi, vút qua cánh cổng trắng đang có một người đang chờ
đợi. Tôi mải miết phóng đến một miền cỏ xanh. Chỉ đến khi trời nhập
nhoạng tối, tôi mới nằm ngả mình trên triền đê đầy gió. Và cứ thế
gào thét tên cô ấy – theo một cách điên dại của một gã khờ điên
dại…
“Anh ơi, anh đâu rồi? Anh bận à? Sao không rep lại cho em?”
Thêm một sms nữa của em, tôi với tay đọc tin nhắn rồi vứt phăng
điện thoại bên cạnh những bông cỏ lau. Tự nhiên trong tôi nổi lên ý
định chạy trốn. Tôi hay rằng mình sẽ chạy trốn em để đi, để thoát
khỏi nỗi ám ảnh mang tên “cô ấy”. Tôi sợ nhìn thấy mình yếu đuối và
trở nên nhút nhát những lúc thế này. Không hiểu cái quái gì đang
diễn ra, và tôi đang là một kẻ quái dị nhất nhất cái hành tinh này
chăng?
Váng chiều ảm đạm cứ phủ phục lên tôi. Thân thể tôi như những bông
cỏ lau mềm mại kia, ướt đẫm sương. Và mặt trăng ló dạng, tôi như
đang khóc. Tiếng khóc rấm rứt cùng tiếng côn trùng thì thào trong
bóng tối.
***
Tôi ra đứng vào ngồi, trong lòng cứ như có lửa đốt vậy. Anh không
nhắn tin lại cho tôi, cũng không gọi điện báo bận mặc cho sự chờ
đời trong tôi có giới hạn. Lần nào cũng vậy, mỗi khi tôi cần, anh
đều có mặt. Anh sẽ xuất hiện với nụ cười tươi rói, lúc thì nhăn nhở
trêu đùa để chọc cho tôi vui. Lúc thì âu yếm ngồi bên cạnh, say mê
nghe tôi trút bực dọc mà không mảy may ca thán. Bỗng dưng anh biến
mất. Tôi chạy đến bên bàn học, lấy ra một cuốn sổ nhỏ rồi đọc từng
trang nhòe nét chữ màu xanh. Dường như khi viết những dòng chữ này,
cô gái ấy đang khóc. Và đến bây giờ, khi tôi đọc chúng, tôi cũng
đang khóc…
“Na ơi, mình đã đóng thật đạt vai mà cậu yêu cầu. Duy chỉ có một
điều mình lấy làm hối hận. Vì điều đó đã khiến mình ít nhiều chịu
tổn thương… Và có lẽ, sau này, hai người cũng ít nhiều bị tổn
thương… Mặc dù, mình hoàn toàn không cố ý.
Cô gái ấy là một cô gái không hoàn hảo, không hề toàn diện như cậu
yêu cầu. Bởi lẽ tớ hóa vai quá nhập tâm, nên cô gái ấy giống y hệt
như tớ vậy.
Nhưng… cô gái ấy đủ để làm anh xiêu lòng. Và ít nhất, anh cũng thốt
ra tiếng yêu thương.
Cô gái ấy có sở thích uống cacao nóng, nghe nhạc sống tại các quán
café. Cô ấy chìm trong những bản tình ca ngọt ngào.
Cô ấy hay cắn tai anh chàng người yêu chỉ để thì thầm rằng cô rất
yêu anh ấy!
Cô ấy dạy cho anh chàng nụ hôn không ướt át – nụ hôn eskimo mỗi khi
đứng trước cổng nhà sau mỗi buổi đi chơi và vẫy tay nói câu chúc:
Anh ngủ ngon!”
Tôi cắn chặt môi mình, bàn tay như muốn vò nát những trang giấy
mỏng manh. Phép thử mà tôi đưa ra chỉ toàn là dối trá. Rốt cuộc thứ
tình yêu mà tôi nhận lại cũng chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Cô gái ấy biến mất, và anh cũng biến mất. Như cái cách tôi đặt ra
một dấu chấm cho câu chuyện tình của mình… Tất cả đều quá ư đột
ngột và bẽ bàng.
“Kính coong…”
- Na ơi, bạn gọi nè con!
Qua màn chắn nước mờ ảo, tôi nhìn thấy bóng cao gầy của anh. Anh
đứng đó, dáng vẻ mỏi mệt vô cùng. Và, gương mặt thẫn thờ không một
chút biểu cảm.
Tôi đã mong chờ người con trai ấy từ sáng sớm cho đến tối muộn. Tôi
ngỡ rằng anh sẽ không đến. Và sẽ không bao giờ đến nữa. Nhưng… anh
lại xuất hiện. Như một sự trớ trêu đến điên khùng… Tôi cười khẩy
vào chính mình khi bản thân còn đang rơm rớm nước mắt: “Ra mở cửa
cho tình yêu thôi, tình yêu bé bỏng…”
Cành hoa hồng trắng
Anh ngồi trên chiếc ghế sofa màu nâu sậm, đưa tay đỡ lấy tách trà
gừng từ mẹ tôi. Khuôn mặt anh đỏ bừng, tôi đoán là anh đã uống đủ
nhiều rượu để sắc màu trên mặt chuyển đổi như thế. Khi tôi còn im
lặng, cố tình thách thức sự thành thật nơi anh thì mẹ vội lên
tiếng.
- Na à, sao không nói năng gì với bạn thế con? Hai đứa giận nhau
à?
Mẹ quay sang nhìn tôi, lại quay về phía anh để nhìn vào đôi mắt màu
nâu long lanh nước của anh. Lần đầu tiên tôi thấy anh rơi nước mắt
trước mặt mọi người. Mặc dù mọi người ở đây chỉ có tôi và mẹ.
- Không có gì đâu mẹ ạ.
Tôi nhoẻn cười rồi buông bàn tay nắm của mẹ ra, bước về phía anh để
cùng anh lên phòng. Chúng tôi cần nói chuyện riêng, đặc biệt là vào
thời điểm nhạy cảm này. Tôi cần biết có thứ quái quỷ gì đang diễn
ra và bám riết lấy chuyện tình của chúng tôi. Tôi không phải là đứa
biết cách giữ bình tĩnh, thế nên mọi chuyện được giải quyết càng
nhanh càng tốt. Hơn nữa, rõ ràng anh của tôi không được ổn. Phải
rồi, là người yêu nhỏ của tôi – chỉ của tôi mà thôi!
- Cô ấy là ai?
- Không phải em mới là người nên hỏi sao?
- …
- Em nên uống cacao, em không nên nghe nhạc rock, thay vì hôn môi
anh sẽ hôn mũi để chúc em ngủ ngon – nụ hôn eskimo ngộ
nghĩnh…
- …
- Anh đang bắt em trở thành một bản sao của “cô ấy”, có đúng
không?
Anh bàng hoàng. Những ngón tay như run lên và tách trà nóng rơi
xuống đất – vỡ “xoảng” lên một tiếng khô khốc. Tôi lặng yên dõi
theo những cử động của anh, ngồi như thể chờ đợi một câu trả lời
thích đáng.
Bóng đèn vàng leo lét phía ngoài kia vụt tắt. Đêm tĩnh mịch và
không gian yên ắng quá đỗi. Anh vẫn lặng im, vẫn run rẩy những ngón
tay thon dài. Đôi mắt anh chăm chăm vào sàn gỗ như dõi theo một
điểm vô định. Tôi nán lại thêm chút nữa, thêm một chút nữa để nghe
câu trả lời. Chưa bao giờ tôi thấy mình bình tĩnh đến thế. Cũng
chưa bao giờ tôi thấy người mình trở nên nặng nề đến vậy. Tôi không
thể nhúc nhích, tất cả tựa hồ bị đông cứng. Và nếu anh chạm vào một
điểm yếu nhỏ trong vô vàn những điểm yếu, tôi không khác nào một
con rô bốt bị mất đi chip điện tử.
- Anh sẽ kể cho em nghe…
***
Tôi không thể trốn tránh thêm bất cứ câu hỏi nào nữa. Và bản thân
tôi cũng không muốn mình phải trốn tránh. Tôi cần đối diện và tìm
ra câu trả lời. Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, em sẽ phải
nghe và giải thích tất cả.
- Hứa với anh là sẽ không cắt ngang lời anh nói.
- Anh…
- Nếu em không hứa, anh sẽ không nói thêm bất cứ một lời nào
nữa!
- Được. Em hứa. Em sẽ lắng nghe, nghe cho đến khi nào anh dừng
lại.
Sân bay Nội Bài, người con trai khẽ khàng đặt lên mái tóc mềm như
nhung của cô gái bé nhỏ một nụ hôn. Anh nắm chặt lấy tay cô gái ấy,
nói thì thầm những lời gì đó khiến cô ấy cười rất nhẹ và rất duyên.
Hệt như cái cách các cô thiếu nữ e thẹn điều gì. Sau đó vài phút,
cô gái kéo chiếc va li đi về phía phòng cách li, để lại trên khuôn
mặt chàng trai nỗi buồn tiếc nuối.
Chỉ có gió lúc bấy giờ mới thấu hiểu, nỗi buồn mênh mang như lúc
mây xa vắng…
Chỉ có ánh nắng nhạt lúc chiều buông mới hiểu, vầng mặt trời đã lấp
lửng phía trời Tây…
Chàng trai chôn chân nơi ấy, mắt nheo lại dõi theo một chiếc máy
bay vừa cất cánh. Cho đến khi xuất hiện một cô gái nhỏ khác, đến
đập vai anh, cười thật tươi với anh.
- Anh đứng ngơ ngác ở đây làm gì thế?
- Tôi…
- Thật ngớ ngẩn. Anh nghĩ người yêu anh sẽ quay về bên anh như
trong những câu chuyện cổ tích thời hiện đại sao?
- Cô nói gì thế?
- Này. Hoa hồng trắng đấy! Nếu hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu thì
hồng trắng tượng trưng cho nỗi nhớ. Thật tiếc là cả hai loại hồng
này đều không tồn tại bất diệt cùng thời gian, chúng sẽ héo tàn
nhanh thôi.
- Cô đang lảm nhảm cái quái gì thế?
- Anh đang nổi cáu với tôi đấy à? Đừng vội thế. Anh đang lo sợ mà
thôi.
Cô gái nhỏ đung đưa bím tóc lệch, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt
tinh nghịch nhìn thẳng vào từng nỗi sợ hãi mơ hồ đang dần hình
thành trong anh. Và anh cúi người, ghé sát tai vào cô gái ấy thì
thầm: “Cô bị thần kinh à?”
Anh bỏ đi khi cô ấy chưa kịp định hình điều gì đang xảy ra với
mình. Khẩu hình miệng của cô còn là chữ O tròn vành vạnh. Có lẽ quá
bất ngờ với những gì mình nhận được, cô ú ớ, mắt to tròn long
lanh.
- Anh đã gặp cô ấy trong đúng ngày tạm chia tay em. Một người con
gái anh yêu vừa rời xa anh, một thiên thần lại đến để thay em chăm
sóc anh. Ban đầu anh không nghĩ vậy, vì anh vẫn nghĩ mình sẽ chỉ
dành tình yêu cho một mình em mà thôi. Nhưng rồi…
Khi mùa thu thay lá. Lớp lá vàng đỏng đảnh buông mình theo đám gió
heo may lành lạnh, chàng trai ngồi trong khuôn viên trường học, tay
đút túi quần, miệng huýt sáo theo một điệu vu vơ. Cô gái nhỏ lại
xuất hiện.
- Anh đang nhớ cô ấy đấy à?
- Liên quan gì đến cô hả, cô nhóc?
- Có mà! Cành hoa hồng trắng tôi tặng anh đâu rồi? Có phải đã tàn
úa từ lâu rồi không? Và có phải anh đã vứt vào sọt rác rồi
không?
- Lắm lời quá đấy! Đã ai nói cô giống hệt một con vẹt chưa?
- Anh là người thứ chín mươi chín đấy.
- Cô tự hào vì điều đó?
- Không hẳn. Có tự hào đôi chút. Nhưng tôi hỏi về cành hồng trắng
cơ mà!
Anh lắc đầu. Tay vẫn đút túi quần và miệng vẫn huýt sáo. Mặc cho
con vẹt khổng lồ đang đứng bên cạnh lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu.
Càng lúc âm thanh càng lớn dần. Cho đến khi anh thấy tai mình bùng
nhùng một tiếng hét lớn: “Này, thôi ngay đi. Trả cành hồng trắng
lại cho tôi!”
Lúc bấy giờ anh mới giật mình, hóa ra con vẹt khổng lồ này có thêm
sức công phá cực mạnh nữa. Anh tự nghĩ rồi tự mình cười. Một vài
tích tắc trôi qua, anh rút tay trong túi quần ra, nắm chặt lấy bàn
tay cô gái. Người ta nhìn thấy trong sân trường, bước ra từ cơn mưa
lá đổ một nam sinh dắt lấy tay một nữ sinh kéo đi về phía hàng hoa
tươi cạnh cổng trường. Phía trước gương mặt chàng trai có vẻ đăm
đăm khó chịu, ngược lại, đằng sau cô gái lại nở một nụ cười tươi
tắn. Một cái nháy mắt tinh nghịch, và nắng đâu đó xuyên qua những
đám mây bằng xốp, chiếu lấp lánh vào đôi mắt to tròn tinh
nghịch.
- Có ấn tượng hơn cái cách mà em đến với anh không?
- …
- Anh mệt rồi. Đi nghỉ thôi. Xin phép mẹ giúp anh hôm nay anh ở lại
đây. Vứt cho anh một tấm chăn mỏng và một cái gối. Anh sẽ ra sofa
nằm.
Nói rồi tôi đứng dậy. Có vẻ như em còn luyến tiếc phần sau của câu
chuyện. Cũng phải thôi, vì tôi đã đi vào nội dung chính đâu cơ chứ.
Thật ra là tôi cố vùng vằng. Tôi đang phân vân không biết có nên
tiếp tục câu chuyện điên rồ này hay không? Nếu bây giờ tôi dừng
lại, và nói với em rằng đó chỉ là một giấc mơ, là một thoáng ảo ảnh
mơ hồ, ắt hẳn em không tin nhưng cũng phần nào thông cảm. Và chúng
tôi lại tiếp tục yêu nhau. Cớ sao lại đánh đổi thứ tình yêu mà mình
chờ đợi chỉ vì một bóng hình đã lùi vào dĩ vãng? Nếu tôi đánh đổi,
liệu có đáng không?
- Anh ngủ ngon nhé!
Em vỗ vào vai tôi một cái, chúc ngủ ngon một cách hững hờ rồi quay
bước vào phòng, đóng sập cửa lại. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt
em, vì tôi biết em đang khóc. Tôi sẽ dỗ dành cho mình ngủ một giấc
ngon lành. Sẽ không có em hay cô ấy xâm chiến giấc mơ đêm nay. Chỉ
còn một cành hoa hồng màu trắng. “Hoa hồng trắng tượng trưng cho
nỗi nhớ…”
***
Tôi dõi theo câu chuyện của anh khi mà mình đã biết hầu hết các chi
tiết. Anh kể chân thật hơn tôi nghĩ. Mọi suy nghĩ, lời nói đến hành
động đều thật mà không hề giả dối dù chỉ một chút. Tôi vờ như đang
chăm chú lắng nghe, trong khi sự thật thì đang trân mình lên đón
lấy dồn dập những tổn thương. Anh không biết. Sẽ chẳng bao giờ anh
biết được nếu tôi và cô ấy không nói. Tôi cần một khoảng lặng vừa
đủ. Để nhắm mắt lại , cảm nhận được hơi thở nơi anh, nhịp đập nơi
trái tim anh. Chúng thuộc về ai? Tôi… hay cô ấy?
Tôi lại chạy ra phía bàn học, lôi ra trong hộc bàn một cuốn sổ nhỏ.
Lật nhanh từng trang, tôi đọc những dòng chữ như ngấu nghiến, như
muốn nuốt trôi vào đó cả những đớn đau mà cô gái kia phải gánh
chịu. Những trang giữa của cuốn sổ, màu mực xanh nhòe nhoẹt…
“Na ơi, ngày này là ngày thứ 30 rồi cậu ạ. Tròn một tháng tớ hoàn
thành xuất sắc nhiệm vụ chinh phục trái tim anh ấy. Hôm nay, anh ấy
lại đưa tớ ra tiệm hoa, nhờ cô bán hoa bó lại cho tớ một bó to
những bông hoa hồng trắng. Đủ cả 30 bông nhé! Lúc cô bán hoa đặt
chúng vào tay tớ, tớ đã sung sướng và hạnh phúc biết nhường nào. Tớ
biết rằng tớ đang vay mượn hạnh phúc của cậu, tớ đang chơi một trò
chơi quái đản. Nhưng tớ vẫn vui và hạnh phúc nhiều lắm!
Anh ấy còn đưa tớ dạo qua những con đường. Tớ vẽ chuyện, đòi thả bộ
dọc đường Kim Mã để ngắm lá vàng rơi. Mùa thu này, sở thích ngô
nghê trong tớ trỗi dậy mãnh liệt. Và, tớ đành mượn anh ấy của cậu
để thỏa mãn. Tớ… xin lỗi…
Cuối ngày, anh ấy nói rằng anh ấy yêu tớ thực sự. Tim tớ như muốn
nổ tung. Như muốn nổ tung, cậu biết không? Tớ không hiểu nó đòi nổ
vì điều gì? Vì đã hoàn thành nhiệm vụ mà cậu giao cho hay vì sung
sướng khi nhận lời yêu… Tớ… thật sự không biết…”
Tôi nhìn thấy một cánh hồng trắng được ép khô trong trang sổ này.
Còn lưu lại cả mùi hương và sắc màu… Cứ như thể tình yêu của họ đã
đâm chồi nảy lộc, đã vượt qua tất thảy thời gian thử thách khắc
nghiệt nhất để đến được với nhau. Tôi đưa tay bứt cánh hoa mong
manh thành từng mảnh vụn. Hất cánh hoa ra khỏi trang sổ nhỏ, tôi
hất cả những giọt nước mắt tròn trịa đang lăn dài trên má.