Không muốn đi xe về nhà, nó bảo chú tài xế lái xe về trước. đôi
chân nó bước thơ thẩn trên đường. ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây một
hồi, bỗng
Oạch…
Nó va phải một người. đứng dậy, nó rối rít cúi đầu xin lỗi:
- xin lỗi, xin lỗi…tôi không cố ý
- …
Thấy nguời kia chẳng có phản ứng, chỉ đứng đấy mà không nói gì. Nó
mới ngước mắt lên nhìn. Đập vào mắt nó là khuôn mặt vô cùng điển
trai. Hơi ngờ ngợ…chẳng lẽ…không thể nào. Hắn…. chắc là không phải.
nó nói lại một lần nữa:
- Xin lỗi anh. Anh không sao chứ ạ
- Chẳng lẽ cậu không nhận ra tôi?_người đó hỏi với một chất giọng
trầm ấm vô cùn quen thuộc
- Tôi…chẳng lẽ…
- Cậu vẫn chưa nhận ra sao? Mới có một tháng mà…buồn thật đó_người
đó nói với giọng buồn buồn
- Là…Quân…Quân phải không
- Thật vui vì cậu đã nhận ra tôi_Quân nở một nụ cuời thật đẹp
- Nhưng chẳng phải…cậu đã đi du học rồi sao
- À! Tôi muốn trở về nhà có chút chuyện
- Vậy à.cậu…
- Thôi! Có chuyện gì chúng ta vào quán café trước đây nói chuyện
được không. Lâu ngày không gặp._Quân đưa ra ý kiến
- Ukm! Dù sao hôm nay mình cũng rỗi mà
Quân đưa nó đến quán café đối diện. Ngồi vào bàn, nó gọi một Cam
vắt, Quân một café đen. Quân hỏi:
- Chồng cậu đâu rồi mà lại để cậu đi một mình thế kia?
- Ak…anh ấy đang ở công ty
- Dù bận việc đến mấy thì cũng phải đưa cậu về nhà chứ
- Không đâu…anh ấy cũng muốn…nhưng mà tớ không chịu nên phải nghe
theo thôi_nó cố biện hộ cho hắn dù không biết tại sao mình lại làm
vậy
- À…ra vậy.cậu thấy….hạnh phúc chứ_Quân nói, nhìn sâu vào mắt
nó
- Cậu….hỏi gì mà…kì lạ vậy. anh ấy…là người tớ chọn…tất nhiên là
phải…hạnh phúc rồi
- Vậy…sao tớ thấy cậu có vẻ nói một cách rất khó khắn
- À…không có gì đâu mà
- Vậy hả
- Cậu dạo này vẫn khỏe chứ? Học hành tốt không?_nó chuyển chủ
đề
- Vẫn ổn
- ở bên đó có quen bạn mới không? Tìm được cô gái nào chưa?_nó
đùa
- tớ vẫn chờ cậu_Quân nhìn thẳng vào mắt nó
- cậu…_nghe câu nói ấy, nó ngượng ngập_cậu…đừng đùa nữa. không vui
đâu
- tớ không đùa. Tớ nói thật đấy. tớ…từ trước đến giờ vẫn chỉ yêu
một mình cậu mà thôi
- tớ…cậu biết rõ là tớ…đã có chồng rồi mà
- ukm…tớ xin lỗi. tớ không cố ý_Quân cúi đầu
- không sao! Tớ không để ý đâu_nó mỉm cười
- thật sao?_Quân ngước đầu nhìn nó, ánh mắt rạng rỡ
- (gật đầu)
- Vậy hôm nay…có thể đi chơi với tớ một hôm được không. Muốn đi
chơi quá
- Cũng được.
- Tuyệt!
Quân dẫn nó ra ngoài quán café, đưa nó đi thăm thú khắ nói. Quân
nay đã trở nên thân thiện, vui vẻ, không trầm lặng như ngày trước
nên khiến nó rất hay cười. những cảnh hai người cuời đùa đã lọt vào
một ống kính
Ken ném những bức hình mới nãy một tên đàn em đưa đến. hừ! cô được
lắm, hết tên trong Bar giờ lại tới tên du học sinh. Cô được lắm, cô
vợ nhỏ của tôi ạ.cứ vui vẻ đi. Rồi về đây tôi cho cô biết thế nào
là người phụ nữ đã có chống. còn cái tên Quân khốn khiếp kia nữa,
mày không biết mày đụng phải người nào đâu. Hắn vừa suy nghĩ, tính
toán cách trả thù nhưng trong lòng vẫn bừng bừng nỗi tức giận. công
việc buổi tối nay coi như là bỏ, hắn chẳng còn chút tâm trí nào để
vào làm việc cả, hồn phách của hắn đã đi theo hai con người kia
rồi.
.
.
.
Thiệt là vui quá, nó chưa bao giờ có một buổi đi chơi vui như vậy.
quay sang Quân đang ngồi bên cạnh, nó nở một nụ cười thật
tươi:
- - Cảm ơn cậu đã cho tớ một ngày vui như vậy?
- - Cậu thấy vui thực sự chứ_Quân quay lại mỉm cười
-Ukm! Chưa bao giờ tớ được chơi vui như vậy
-Nếu muốn thì cậu bảo tên Ken dẫn đi cũng được mà
-Hì! Anh ấy còn bận việc
-Bận gì thì bận chứ
-Không sao. Được một bữa đi chơi như vầy là zui lắm rồi. không sao
mà
-Tùy cậu vậy
-À mà Quân này. Mình nói chuyện này cậu không thích thì đừng giận
nhé
-Nói đi
-Ukm…cậu thấy Vân thế nào?
-Vân? Vân nào cơ? Có phải Vân lớp mình không?
-
-Oh! Cậu ấy là một người có ngoại hình dễ thương, hoạt bát, dịu
dàng. Rất tốt
-Thế…cậu….làm quen với cô ấy liệu có được không? Cô ấy là người tốt
mà
-Thôi! Tới nhà cậu rồi_Quân cắt ngang như muốn lảng tránh lời của
nó
-Nhưng tớ còn chưa nói hết
-Thôi được rồi. mình còn nhiều cơ hội gặp nhau. Để bữa khác
hen
-Oh. Cũng được
Quân mở cửa xe, nó bước ra, vẫy tay chào tạm biệt. Hắn đang đứng
trong phòng, nhìn qua cửa sổ và thấy hết. tay nắm chặt thành cú
đấm, nhnf ra phía nữ nhân đang vẫy tay tươi cười kia mà tức sôi
máu. Được lắm! cô cứ cười đi.
.
.
.
Nó bước vào nhà với tâm trạng cực kì vui. Chắc giờ này hắn chưa về
nên nhà tối ôm. Hôm nay, nó đã cho người giúp việc nghỉ từ sáng sớm
nên chẳng có ai ỏ nhà. Vậy cũng vui. Chẳng ai làm phiền nó cả. bước
vào phòng, nó giật mình hoảng hốt vì một bóng đen đứng thù lù nơi
ban công. Nó la thất thanh:
-aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!! Maaaaaaaaaaaaaaaaaaa
-cô câm ngay đi. Tôi đây chứ ma đâu_hắn lừ mắt nhìn
-anh…anh về rồi sao…sao không bật điện
-tôi thích thế đấy
nó với tay bật bóng đèn lên, rồi hỏi:
-anh ăn gì chưa?
-Cô quan tâm ak?
-Hừ! hỏi thăm mà cũng hk nói thì thôi
Nói rồi, nó bước vào phòng tắm.
Hắn nằm phịch xuống giường. con người này không những không hối lỗi
còn tỏ vẻ mình vô tội. đươkc! Cô muốn đóng kịch ư? Để tôi xem cô
đóng kịch đạt tới mức nào
Nó mở cửa phòng tắm ra, lấy khăn lau khô đầu. hắn mới cất tiếng
hỏi:
-hôm nay em đi chơi với ai vậy?_
-hôm nay_nó sờ tay lên trán hắn_anh bị đau đầu hả? hay là bị bệnh
mà ăn nói ngột ngạt khiến tôi__nổi hết da gà rồi đây nè
-tôi hỏi thì cô cứ trả lời đi_
-ukm thì tôi đi chơi với một người bạn cùng học hồi trước
-bạn học?_hắn nhếch mép cười nhạt_thật không?
Nó bắt đầu nổi đóa:
-anh hay nhỉ. Tôi nói mà anh không tin thì mặc kệ anh. Mà chuyện
đời tư của tôi có cần anh phải quan tâm. Chúng ta chính là không hề
có quan hệ gì cả. anh.hiểu.không?
-không có quan hệ?_hắn cũng nói to không kém, lửa giận phừng
phừng_cô nói chúng ta không có quan hệ? cô bây giờ lại dám phủ nhận
điều đó với tôi sao? Trừ khi tôi phủ nhận quan hệ giữa tôi với cô,
nếu không, cô đừng hòng nói quan hệ chúng ta không có
-tại sao? Tại sao anh lại ép buộc người khác quá đáng như vậy_mắt
nó đã ngân ngấn lệ
-tính tôi chính là thích ép buộc người khác như vậy đấy. nhất là
đối với những người không coi trọng lời nói của tôi.
-Lời nói của anh? Tại sao tôi phải nghe theo chứ?_nó ngước mắt lên
nhìn đầy căm hận?
-Bởi.vì.cô.thuộc.về.tôi._hắn rít lên, nhấn mạnh từng chữ_cô thuộc
quyền sở hữu của tôi. Cô phải theo lệnh của tôi. Lúc nào tôi chns,
sẽ bỏ cô, nếu không cô đừng hòng mà trốn thoát
-Tại sao? Anh lại làm như vậy?_nó gào lên_xung quang anh có biết
bao người muốn bên cạnh anh. Nhưng sao người anh muốn hành hạ lại
là tôi?
-Hành hạ? đúng. Chính là tôi muốn hành hạ cô đấy. đàn bà quanh tôi
không thiếu. nhưng người tôi chọn không phải là nhiều. tại sao cô
lại không thích bên cạnh tôi chứ?
-Bởi vì tôi không giống những cô gái khác
-Đúng vậy_hắn cười_cô đã hiểu ra vấn đề ròi đó. Chính vì cô không
giống như những người con gái khác nên tôi mới chọn cô. Tôi sẽ làm
cho cô yêu thương tôi rồi sau đó sẽ đày đọa, làm cho cô thống khổ
một cách không thương tiếc. sẽ để cho cô phải cầu xin dưới chân
tôi, cầu xin tình yêu của tôi. Lúc đó, tôi mới thực sự đạt được mục
đích
-Sẽ không_nó lắc đầu, bước lui về phía sau_không bao giờ tôi làm
những điều mà anh muốn. không bao giờ!
Nó định co giò bỏ chạy nhưng tay hắn nhanh hơn, lôi nó về trong
lòng của mình, đóng rầm cửa lại, cao giọng quát:
-cô định đi đâu?
-Tôi…tôi muốn về nhà?
-Chẳng phải đây là nhà cô sao?
-Không_nó lắc đầu nguầy nguậy_đây không phải là nhà tôi mà là địa
ngục
-Hừ! địa ngục? cô cho rằng ngôi nhà sang trọng, to lớn bất cứ nười
con gái nào cũng muốn vào như thế này là địa ngục sao?
-Tôi không thích. Tôi không muốn ở trong nhà này
-Thích hay không đều không phải là quyền của cô. Hay là…cô muốn ngả
vào vòng tay của tên du học sinh đó?
-Cậu ấy tên là Quân
- hình như nếu tôi không nhắc thì cô cũng quên mất cô là gái đã có
chồng.
-Tôi với anh ấy chẳng có quan hệ gì cả.
-Chẳng có quan hệ gì cả? mà lại nắm tay, cười nói thân mật như thế
này sao?_hắn đưa một sấp hình của mấy tên đàn em gửi cho
-Anh…anh theo dõi tôi?
-Thì sao? Nếu cô không làm chuyện gì xấu thì sao phải sợ tôi theo
dõi
-Anh…anh xem tôi là con thú để anh canh chứng hay sao?
-Nói rất đúng_hắn vỗ tay_cô chính là con thú cưng của tôi. Khi nào
tôi thích, thì sẽ yêu chiều, vuốt ve. Nhưng…_mắt hắn sáng rực_nếu
tôi nói mà không nghe lời, thì tôi sẽ khiến cho nó một mảnh xương
của nó cũng không còn
-Anh…anh thật đáng sợ
-Hahaha! Tôi đáng sợ? nếu tôi không đáng sợ thì tôi sẽ không sống
nổi trên cái cuộc đời này, sẽ bị mọi người xỏ mũi như trẻ kon mà
không hay biết.
Giọng cười của hắn tuy dáng sợ nhưng trong đó, nó cảm thấy có gì đó
không giống như nụ cười bình thường. lẫn vào đó là một chút đắng
cay. Một chút chua xót. Một chút tủi hổ. nó không trách hắn và cũng
không thể nào tráh hắn được. hắn đã phải chịu một nỗi nhục nhã, một
sự thống khổ làm hắn không thể nào tin tưởng vào đàn bà được.
Hiểu được suy nghĩ của nó, mắt hắn tràn đầy lửa giận:
-cô đang thương hại tôi đấy ư? Tôi không cần ai thương hại tôi hết.
tôi không cần tình thương. Tôi chẳng là cái quái gì trong đời này
cả và đời cũng chẳng là cái gì của tôi cả.
-anh đừng như vậy mà. Tôi tin chắc rồi anh sẽ gặp được người mà
biết trân trọng, yêu thương anh mà
-tôi đã nói rồi, tôi không cần cô thương hại. nếu cô có nhiều thời
gian để giảng đạo như vạy. chi bằng_mắt hắn đã mờ đục mà tình dục_
cô thỏa mãn tôi tốt hơn
-anh…_nó đi giật lùi_tôi rất mệt
-cô nãy giờ chắc đã ăn uống nó say với tên kia. Nhưng tôi vì chờ cô
mà đói. Tôi đói! Cô hiểu không_hắn càng dấn bước, ép nó vào trong
tường
-tôi…anh đói thì tôi nấu đồ ăn cho anh. Anh…anh đừng như vậy được
không?
-Cô không hiểu hay cố tình không hiểu? tôi là muốn ăn cô đến khi
nào no nê mới thôi
-Tôi…tôi…nhưng mà tôi đang rất mệt
-Hừ! cô mệt? chơi với tên kia thì vui vẻ. còn tôi! Cô để tôi ở đâu
hả?
-Tôi…tôi xin lỗi là được chứ gì.
-Xin lỗi? cô tưởng một lời xin lỗi là được hả?
-Chứ anh muốn tôi làm gì?
Không để nói hết câu, hắn đã xô vào hôn ngấu nghiến làm nó đờ đẫn
vì bất ngờ, mắt trừng trừng nhìn hắn đến quên cả thở. Đến khi nhận
thức được mối nguy hiểm xung quanh, tay chân nó đấm đá loạn xạ,
miệng la hét không ngừng:
-anh thả tôi ra đi. Tên điên
-điên? Cô bảo tôi điên ak? Cảm ơn lời khen của cô. Tôi sẽ cho cô
thấy một tên điên là thế nào
-anh thả tôi ra. Không muốn! tôi thật sự không muốn mà.
-Muốn hay không không phải là chuyện của cô. Chỉ cần cô nhớ lấy:
cô.là.của.tôi. tất cả_suy nghĩ, hành động, trái tim, thân thể của
cô đều là của tôi
Như muốn chứng mính lời nói của mình là thật. hắn xô nó xuống
giường. đôi môi quét khắp cơ thể nó, dể lại từng vết đỏ trên người
như đánh dấu chủ quyền. nó nhìn hắn, đôi mắt ầng ậng nước:
-xin anh…thả tôi ra. Cầu xin anh
hắn chẳng thèm đếm xỉa đến lời cầu xin của nó. Mặt vùi vào cổ nó,
tiếp tục hành hạ. nó vẫn la lối:
-anh cấm tôi đi với người khác. Nhưng anh thì sao? Anh chẳng phải
lúc đó cũng đang ân ái với người khác sao
-cô nhìn thấy rồi à?
-Chỉ là vô tình thôi
-Cô đang ghen?
-Tôi với anh chẳng có quan hệ gì hết mà sao lại ghen được
chứ.
-Không có quan hệ?_hắn nghiến răng kèn kẹt_được! vậy để tôi xem cô
với tôi có quan hệ hay không nhé
Nó rồi, hắn cuồng dã đi vào trong
Nó mở mắt từ từ. Cảm thấy bên thân người bị một vòng tay chế trụ.
Hắn lúc ngủ thật hiền lành như thiên thần. vậy mà lúc thức dậy lại
như một quỷ dữ. cũng chẳng thể nào trách hắn được…haizzzz…nó cảm
thấy thương thay cho hắn. người con gái ấy đã để lại cho hắn ấn
tượng quá sâu sắc.
-đang nghĩ gì?_hắn choàng tay qua nó
-tôi…chỉ là nghĩ vẩn vơ thôi
-lại đang nghĩ đến tên du học sinh đó ak_hắn nâng cằm để nó đối
diện với hắn
-không! Tôi với cậu ấy chả có gì cả
-nghĩ đến tôi…một lần thôi…có được không?
-Tôi…
Nó bất ngờ vì câu nói của hắn mà không thốt nên lời. hắn nhân cơ
hội đó hôn nó. Nụ hôn ôn nhu, dịu dàng, khác xa với vẻ bá đạo ngày
trước. nhưng nó vẫn hoảng hốt đẩy hắn ra. Khuôn mặt hắn trở nên
trầm buồn:
-xin lỗi…vì đã làm em sợ.
đứng dậy. hắn lẳng lặng bỏ ra ngoài. Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã, cô
đơn của hắn mà nó thấy đau lòng. Nó đã làm hắn buồn sao? Nó chẳng
muốn vậy đâu. Chẳng qua…nó không quen với thái độ ôn nhu của hắn
như vậy. với lại…hôm qua hắn cũng đã làm nó sợ . ôm nay lại có hành
động khác lạ như vậy…thực sự là không quen.
Đứng dậy, nó mặc quần áo rồi bước xuống lầu. tiếng xe phóng ra
ngoài, hắn bỏ đi sao? Hắn giận nó sao? Nó cũng chẳng thiết ăn uống
mà đi tới trường ngay.
Vừa tới trường, Vân đã cuời hớn hở:
-hey! Quân về rồi đấy
-uk! Mi gặp hắn rồi ak?
-Không_mặt Vân buồn thiu_hôm qua ta nhìn thấy hắn ở nhà hàng. Lúc
về, hắn thậm chí còn chẳng gọi cho ta một cuộc điện thoại
-Mi yên tâm_nó an ủi_chắc chắn mi sẽ chinh phục được cậu ta thôi
mà
-Cảm ơn mi đã cổ vũ. Ta sẽ cố gắng
Buổi học trôi qua . nó thơ thẩn bước về cùng nhỏ bạn. Vân hôm nay
cũng rất có hứng nên cũng đi bộ cùng nó, kêu mama không cần đón.
Bỗng
Tin…tin…
Có tiếng còi ô tô phía sau làm hai đứa giật mình quay đầu lại.
người lái xe không a khác là Quân, thấy tụi nó quay lại, hắn cười
toe toét, ra sức vẫy tay chào. Mở cửa ra, hắn nhanh chân bước đến
hai tụi nó:
-hey! Sao lại để hai cô nàng xinh đẹp đi một mình thế kia?
-Hì! Đẹp mà bị ế nên chờ hoàng tử tới chở nek!_nó đáp lại, giọng
cũng vui đùa
-Ôi chaaaaaaaaa! Vậy tôi rất hân hạnh được phục vụ hai người đẹp
rồi.
-Hì! Không đùa nữa, nhớ ai không?_nó kéo Vân lên trước mặt trong
khi cô nàng còn đang ngượng ngùng, mặt trân trân nhìn tên
Quân
-Ôh! Làm sao mình có thể quên được cô bạn dễ thương này chứ? Vân
đúng không. Lâu quá không gặp bạn
-Ukm_Vân cuời nhẹ nhàng. Đúng là tên Quân không quên nhỏ thật. một
chút như vậy là nhỏ đã thấy vui rồi
-Vậy hai cô nương cho phép tôi được hộ tống hai người đi chơi được
không ạ?
-Wow! Như vậy thì tuyệt quá. Nhưng tôi chỉ sợ làm phiền cậu thôi_nó
nói
-Không không! Mình cũng đang rảnh mà
Quân mở cửa xe cho hai đứa vào ghế sau, hắn lên ghế trước và bắt
đầu lái xe.
-cậu muốn dẫn tụi tớ đi đâu?_nó thắc mắc
-Rồi cậu sẽ biết_Quân mỉm cười
-Làm gì ra vẻ bí mật thế?_nó trề môi
Nó với Quân trò chuyện vui vẻ trên suốt đường đi. Còn Vân, nhỏ chỉ
im lặng nghe hai nguời trò chuyện. gặp Quân là nhỏ thấy tim mình
như đập xốn xang trong lòng ngực, cả hô hấp cũng trở nên khó khăn
nên khó mà nói chuyện vui vẻ được như nó.
______đến nơi_______
Địa điểm mà Quân chọn là một khu du lịch sinh thái nằm ở ngoại ô
thành phố. Nhìn qua của kính, nó trầm trồ, mắt mở to thao láo nhìn
cảnh vật xung quanh. Chỉ có Quân là hiểu nó nhất, biết nó suốt thời
gian này chỉ được ở nhà nên giờ Quân mới dẫn nó ra ngoài thiên
nhiên không gian thoải mái, thoáng đãng như thế. Dừng xe, Quân mở
cửa xe cho hia nó bước xuống, mỉm cười hỏi:
-Thế nào? Hai quý cô nương vừa lòng chứ ạ
-Quân cậu thật là tuyệt đó. Chỉ có cậu là hiểu tớ nhất_nó hét to
lên sung sướng rồi chạy ra ngay ngoài kia hít thở không khí
-Chúng ta phải vào khách sạn trước để cất đồ rồi tớ sẽ dẫn các cậu
đi chứoi
-Ok
Khách sạn Sun nằm cách đó không xa. Là nới lý tưởng để các khách du
lịch có thể đến đó để nghỉ ngơi với hệ thống phòng ốc ở chỉ tiêu 4
sao. Tiện nghi đầy đủ, phong cảnh đẹp, gần với khu du lịch nên là
một chỗ nghỉ ngơi lý tưởng cho các du khách khi đến đây. Vì đây là
mùa nghỉ nên khách du lịch đến đây rất đông vì thế phòng trống
không có nhiều, khách hàng phải đặt trước vài tuần. có khi đặt
trước cả tháng nhưng mà vẫn không có phòng. Quân phải vất vả lắm
mới đặt dược hai phòng, một cho Quân và một cho hai tụi nó. Cất đồ
xong xuôi hai đứa mới tung tăng đi tìm hiểu xung quanh. Rất là đẹp
nha. Không khí trong lành vô cùng. Nó cười không ngớt. Vân chỉ bẽn
lẽn nhìn xung quanh, suốt đoạn đường chỉ im lặng ngắm nhìn, trong
khi nó với Quân ríu rít cr đoạn đường. dù lòng Vân tự nhủ phải can
đảm lên, không việc gì phải ngại ngùng nhưng khi mở miệng thì có
cái gì đó nghẹn lại ở họng, không phát ra nổi âm thanh. Rất khiến
người ta bực mình nha.
À! Trong khi nó đang vui vẻ cuời đùa thì hắn_tên chồng yêu quý của
nó lại đang bực tức trong lòng. Cái cô gái nhỏ này, không biết đã
đi đâu cơ chứ? Gọi điện về nhà không có, trưa thế này không về nhà
ăn cơm cũng báo một tiếng. đi chơi ở đâu cũng nói với hắn cho hắn
biết, sao bỗng dưng, lại biến mất một cách đột ngột như thế cơ chứ.
Lại nghe có người nói rằng nó đi cùng với một chàng trai nào đó,
rất trẻ trung và đẹp trai lại càng làm hắn tức điên lên nữa. hừ!
Hắn hình như đã quá nuống chiều cho nên nó mới làm tới . nó muốn
đấu với hắn à? Hừ! Thật không biết điều tí nào. Đáng lẽ hắn đã định
xin lỗi nó về hành động hồi sáng, thấy mình cũng có phần có lỗi.
hắn thật không tốt khi cùng người đàn bà tkhacs làm chuyện trước
mặt nó. Hắn cũng biết nó nhớ nhà, đã mấy tuần không thăm gia đình
lại suốt ngày ở nhà nên chắc nó sẽ buồn lắm. hắn định sẽ sắp xếp
công việc để chiều nay cùng nó về nhà thăm gia đình. Vậy mà…thật nó
muốn làm hắn tức đến chết mới thôi mà.
Đi lại trong phòng, hắn đang chờ tin tức điều tra.
Cộc…cộc...cộc…
-mời vào!
Cánh cửa bật mở. Ngỡ là tin tức của nó. Nhưng không! Trước cửa là
hình ảnh một cô gái bốc lửa. hắn không lạ lẫm gì với cô này, cũng
là một nhân tình của hắn_Thu Trang, cô người mẫu cao 1m70, số đo ba
vòng cực chuẩn 91_58_93. thân hình bốc lửa của cô lại càng nổi bật
hơn với bộ đồ ôm sát nguời, tưởng chừng như kín đáo nhưng những nơi
gợi cảm lại lộ ra thấp thóang khiến người khác giới không hẹn mà
cùng lộ ra ánh mắt thèm thuồng hoang dại. nhưng cũng chỉ là món đồ
chơi của hắn thôi. Cô ta bình thưởng thì hắn gọi mới tới, nhũng sao
hôm nay…lại chủ động tới thế kia? Hắn thật là muốn tìm hiểu nguyên
nhân.
Thấy hắn chỉ đứng trân trân, Thu Trang mỉm cười, cho rằng vì quá
say mê mình mà cứng họng không nói nên lời (^_^)(tự sướng cấp độ
cao) nên õng ẹo tới bàn làm việc hắn đang ngồi, ngồi lên đùi hắn,
váy xẻ ngang làm lộ cả chiếc đùi trắng nõn, bộ ngức dính sát vào
thân thể hắn, cố ý cà cạ mà cất giọng nhỏ nhẹ hỏi:
-anh sao thấy em mà không nói gì vậy?
-à…anh chỉ ngạc nhiên vì sao cưng đến đây đột ngột vậy thôi mà_hắn
bẹo má nó
-nguời ta…_cô nàng chu mỏ_chỉ là nhớ anh thôi mà. Như vậy không đến
thăm anh được sao?
-À à! Anh xin lỗi. mấy hôm nay bạn việc nên không gặp em
được.
-Người có lỗi mà nhận lỗi là tốt. nhưng anh cũng phải mắc đền cho
em. Mấy hôm nay thật là buồn khi không có anh. Anh mắc đền em
đi
-Vậy em muốn anh đền cái gì?_hắn mỉm cười, đôi tay đùa cợt lên khắp
thân người cô nàng
Cô nàng không nói gì, cả bộ đồ tự động rơi tuột xuống (siêu thiệt),
đôi môi chủ động hôn lên môi hắn. hắn vốn là con nguời “lịch sự”.
nhất là đối với các quý bà nên không ngần ngại mà đáp ứng nhu cầu
của cô gái trên người hắn.
Hoan ái qua đi. Cô nàng nằm bên cạnh hắn thở dốc, mỉm cừoi
-anh vẫn là tuyệt nhất. đàn ông trước giờ em quen vẫn chưa người
nào tuyệt như anh (Cherry: éc! Cấp độ BT khủng woa)
- em cũng nồng nhiệt chẳng kém gì đâu_hắn nói vậy mà trong đầu lại
hiện lên thân thể mảnh mai yếu đuối của nó. Cái cách nó van xin hắn
dừng lại, đôi mắt ngân ngấn nước, đôi môi sưng vêu lên vì bị hôn.
Nhớ cả cảm giác khi hắn ở trong nó, cơ thể chưa thích ứng, được ôm
chặt khít,….tất cả, tất cả những điều đó không một người nào có thể
thay thế được. hắn bỗng nhớ nó đến phát điên
cô nàng nằm gần hắn thấy hắn đã thỏa mãn mới vuốt ve hắn,
nói:
-Anh à! Hình như sắp tới có cuộc trao giải cho người mẫu do công ty
anh tài trợ đúng không
Hừ! hắn cuời nhạt. thì ra là vậy. giờ cô ả mới hiện nguyên
hình
-ukm! Em muốn tham gia à?
-Không chỉ tham gia. Anh biết đấy, em muốn nâng cao thêm tên tuổi
của mình. Vì vậy…
-Anh biết rồi. anh sẽ sắp xếp cho em một giải thưởng lớn. được
chứ?
-Wow! Anh tuyệt lắm_cô ả hôn một cái lên môi hắn
-Ukm! Giờ anh có việc rồi. em về đi
-Ok! Pi pi anh
Cô nàng yểu điệu bước ra cửa rồi khuất hắn. hắn ôm đầu ngồi xuống
ghế. Chết tiệt. hắn lại bị sao thế này? Hắn có bị bệnh khôn mà ở
trên một nguời đàn bà bốc lửa lại nhớ tới một người khác. Trong khi
cô ta đang vui vẻ bên cạnh một nười đàn ông khác. Nghĩ đến đây, hắn
không chịu nổi mà nằm chặt nắm đấm thành quyền. hắn phải tìm cho ra
tung tích của cô vợ nhỏ của hắn. để rồi đây cho cô ta biết thế nào
là lễ độ. Cô ta bỏ ngoài tai những lời dặn dò, nhắc nhở, thậm chí
là đe dọa của hắn. cô ta ăn gan báo ak? Đừng tưởng tôi không có
cách gì để trừng phạt cô. Đợi đấy!
Cộc…cộc…cộc
-mời vào
-thưa cậu chủ! Đã có tin tức của cô chủ rồi ạ
-nói đi. Cô ta hiện giờ đang ở đâu?
-Thưa cậu chủ. Cô chủ hiện giờ đang ở khu sinh thái ngoại ô thành
phố. Đi cùng với hai bạn học cũ tên là Quân và Vân. Cô chủ…
-Thôi được rồi. không cần dài dòng nữa. như thế là đủ rồi. cậu sắp
xếp cho tôi lịch hẹn làm ăn với đối tác đều dời qua ngày mai
nhé
-Vâng!
-Được rồi! cậu lui ra đi
Thư kí lui ra, hắn vội khoác áo vào và bước ra ngoài
.
.
.
Trở lại với tụi nó. Vui quá là vui. Nó nhìn ngắm không gian khắp
mọi nơi mà không biết chán. Kekeke! Nó nghĩ nó cũng có thể làm nghề
thầy bói được ấy chứ nhỉ. Hì. Cặp đôi Quân và Vân kia đã bị nó đưa
vào tròng rồi. giờ chỉ còn chờ vào sự khéo léo của Vân làm cho Quân
cảm động thôi. Hai người đó giờ đang vi vu vi vu ở một nơi khác
thiệt là zui rồi.
-này! Hai cậu muốn đi chơi ngắm cảnh xung quanh dòng sông đó
không?_Quân chỉ vào chỗ bên kia và hỏi
-woa!!1 đẹp quá ha. Đi liền á_nó mở to mắt nhìn rồi quay lại kéo
tay Vân_đi Vân nhé
-sao cũng được_Vân mỉm cuời nhẹ nhàng
ba người tụi nó đi tung tăng tung tăng thì bỗng…
-ôi cha! Mình quên mất tiêu_nó bỗng la lên
-sao vậy?_Quân và Vân nhìn nó ánh mắt lo lắng
-mình…mình không đi được với các cậu đâu. Mình…mình hễ nhìn thấy
nước là sợ_nó nhìn hai người với ánh mắt tội nghiệp
-vậy à…thôi tụi mình về vậy chứu biết sao giừo
-không được! hai bạn cứ đi đi. Mình ở trong phòng ngắm cảnh cũng
được. mình…mình không muốn vì bản thân mà làm hai cậu không có hứng
đi chới
-không sao đâu mà_Vân nìn nó với vẻ mặt thương cảm
-mình đã nói là không sao đâu mà. Các cậu đi đi nhé. Pipi
nói rồi nó chuồn lẹ, để lại hai con người với “mắt nai ngơ
ngác”
Trở về nhà, nó vui vẻ hét to:
- mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!! Con về rồi đây mẹ ạ
- ơ?_mẹ nó chạy ra, ngạc nhiên nhìn nó với vali trên tay_con…thế
này là sao?
- Con vào nhà rồi kể cho mẹ nghe
Mẹ nó mở cửa cho nó vào. Vào nhà, nó hớp một ngụm nước, ngồi xuống
ghế và kể cho mẹ một lèo về bản hợp đồng, hứa hẹn với hắn như thế
nào.
- vậy giờ con định như thế nào với Lâm? Hai đứa đã đăng kí kết hôn
rồi mà?
- Không có đâu mẹ.do tụi con tự đi làm nên con với hắn chỉ làm bằng
giấy CMND giả thôi. Về luật hắn với con thực chất không là gì
cả
- Không ngờ hai đứa lại tính kĩ như vậy. ba mẹ thật không ngờ. chỉ
là…mẹ sợp thiệt thòi cho con thôi
- Không sao đâu mà mẹ. dù gì mọi người cũng không biết quan hệ của
hai đứa.
- Haizzzzzzzz. Mẹ đã để con khổ nhiều rồi_mẹ nó thở dài
- Không sao mà mẹ
Trở về nhà thật là thích. Vào phòng, nó đóng sầm cửa lại, chạy tới
và thả mình lên giường, oaaaaaaa! Căn phòng yêu quý ơi. Ta đã trở
về rồi đây.
Nằm trên chiếc giường, tưởng chừng như hạnh phúc lắm nhưng nó vẫn
có cảm giác thiếu thiếu gì đó. Nhắm mắt lại, những kí ức xưa hiện
về.
Anh…anh làm gì ở đây thế
Làm cái gì nên làm trong đêm tân hôn thôi
Anh…ai cho phép anh làm vậy hả?
Ơ! Anh chỉ thục hiện quyền lợi và nghĩa vụ của nguwoif chồng thôi
mà
Nhưng…anh…anh quá lắm. anh cút đi
…..
- Một tí thôi. Cho anh ôm em một tí thôi mà
- Anh ôm cái gối kia kìa
- Ôm cái gối kia anh ngủ không được. một chút thôi mà
Nó khóc! Sao bỗng dưng nó lại nhớ hắn như thế này cơ chứ? Chết
tiệt. chẳng phải thoát khỏi hắn là điều nó ao ước bấy lâu nay hay
sao? Bỗng dưng nó lại nhớ hắn, lại cảm thấy trống văng khi thiếu
hắn thế này cơ chứ? Từ khi nào nó đã sống mà không thể thiếu hắn cơ
chứ? Không được. Linh! Mày quên hắn cố tình làm cho mày đau khổ,
làm cho mày phải khóc như thế nào ư? Lẽ nào mày đã quên hắn hận đàn
bà như thế nào ư? Mày cũng đã quên tình cảm của hắn đã dành cho một
nguời con gái khác ư?
- Cô là một mụ đàn bà khốn khiếp. cô ta cũng vậy. hai cô đều khốn
khiếp, đê tiện như nhau. Đàn bà trên thế giớ này đều như nhau thôi,
đều khốn khiếp, chỉ hám lợi trước mắt mà thôi
Mày không nghe rõ lời của hắn hả Linh? Chẳng phải hắn nói là hận
mày, mày là con đàn bà khốn khiếp ư?
Nó tự nhủ, cố dỗ cho giấc ngủ của mình. Nhưng trong giấc mơ, hắn
lại đến bên nó, tưởng như cái ôm ấm áp của hắn, những lời vỗ về an
ủi của hắn. tất cả hiện về trong giấc mơ của nó khiến nó bất giác
nở một nụ cười
………
ở bên này, hắn cũng không khác nó bao nhiêu. Người ta nói đúng. Một
khi đã đánh mất con người mới quý trọng những thứ xung quanh mình.
Chỉ trong một ngày, những người thân đã lần lượt bỏ hắn đi rồi.
trước kia, hắn đã quen sống một mình, cuộc đời của một lãng tử, lên
giường với các em chân dài là chuyện bình thường. vậy mà sao giờ
đây hắn lại muốn có cảm giác của một gia đình thực sự, được cảm
nhận hơi ấm của người thân đến thế. Cô đơn? Cái cảm giác mà đã 20
năm nay hắn chưa từng biết đến giờ hắn lại cảm nhận nó rõ mồn một.
bây giờ, hắn có thể ngủ với một cô nhân tình, tới một quán bar nào
đó chơi cùng lũ bạn mà không bị ràng buộc. không bị nó la, rầy khi
về muộn. vậy mà hắn không muốn. không muốn ra ngoài. Hắn nhớ, nhớ
cái cảm giác được người khác lo lắng quan tâm đến thế. Nằm trên
giường, cố ru mình vào giấc ngủ, hắn lại ngửi được mùi hương của nó
trên gối. cái mùi riêng biệt của nó mà không mùi nước hoa của bất
cứ cô nhân tình nào có thể có được. hắn nhớ cảm giác được ôm nó vào
trong lòng, nó cuộn tròn như một con thú nhỏ nhận được sự che chở,
bảo bọc của hắn. hắn nhớ đôi môi ngọt ngào, chưa hiểu sự đời, luôn
bị hắn hôn đến không thở được, nhớ cảm giác khi hai người hòa quyện
vào thành một…nhớ nhớ tất cả nhưng nó đã không còn ở đây nữa, nó đã
đi, đi thật rồi. bỏ hắn một mình chơ vơ giữa đêm lanh. “Giờ này
chắc cô ta đang vui lắm, cô ta sẽ được ở bên người mình thích_cái
tên đi du học ấy:_hắn nghĩ, nhưng cảm thấy ngực mình bỗng nhói đau.
Nghĩ đến việc nó đang ở bên cạnh một người đàn ông khác là hắn
không thể chịu được. hắn đã làm gì cơ chứ? Hắn nói hắn ghét nó! Hắn
nói nó là con đàn bà khốn nạn, đê tiện. thực chất trong lòng hắn
nghĩ gì, hắn cũng không rõ. Hắn thực muốn nó đi sao? Hắn thực là
ghét nó sao? Không! Hắn chẳng ghét nó một tí nào cả, thậm chí còn
yêu nó nữa là khác. Hắn đã yêu nó từ cái nhìn đầu tiên. Yêu cái
cách ngỗ ngược, quậy phá nhưng cũng không kém phần ngây thơ đó. Yêu
cái dáng người mỏng manh ngươi kiên cường dù hắn có ngược đãi như
thế nào cũng không chịu lùi bước . nhưng hắn không thể chấp nhận
điều ấy. đó là sự thực không thể nào chấp nhận được. làm sao hắn
lại có thể dễ dàng mở lòng mình một lần nữa khi hắn đã bị một người
phụ nữ đâm một nhát sâu vào trái tim? ắn không chịu chấp nhận để
giờ đây phải ngồi nớ nó như thế này. Hắn thực sự không biết phải
làm thế nào cho đúng? Có ai có thể giúp hắn
không??????????????
*
*
*
Buổi sáng, mắt của nó thâm quầng. không thâm quần mới lạ. cả đêm
mất ngủ, cứ nhắm mắt là nhớ tới hắn. khi đã trở nên mệt mỏi, thiếp
đi thì trong mơ, nó lại mơ được hắn ôm trong vòng tay ấm áp ấy. khi
tỉnh dậy, nó mới chợt nhận ra, nó và hắn đã xa nhau mất rồi.
Cộc…cộc…cộc…
- mẹ vào đi ạ
- dậy sớm thế con gái? Mẹ tưởng con còn muốn nướng thêm chút nữa
chứ_mẹ nó mỉm cười dịu dàng nhìn nó
nó chợt nhận ra, tóc mẹ đã bạc đi rất nhiều. đôi mắt giờ đã xuất
hiện vài vết chân chim. Làn da vì thế cũng không còn mịn màng như
trước nữa. lý do là vì sao? Chẳng lẽ…
- mẹ! mấy hôm nay….mẹ có việc gì phải lo nghĩ à_nó ôm cổ mẹ từ phía
sau
- không có_mẹ nó mỉm cười quay lại xoa đầu nó
- mẹ! lại giấu con nữa rồi. mẹ lo việc gì. Nói cho con nghe được
hông?
- Mẹ….mẹ nghĩ tới con
- Con? Mẹ nghĩ tới con? Chẳng phải lúc đó con đang ở bên nhà Lê Kỳ,
mẹ lo cho con cái gì cơ?_nó tròn mắt ngạc nhiên
- Làm sao mẹ lại không lo cho được_mẹ nó bất giác thở dài_con là
con gái duy nhất của mẹ. tính tình nghịch ngợm, lại hay quậy
phá
- Mẹ…_nó phụng phịu
- Mẹ lo con ở đó họ lại mắng nhiếc không hiểu cho con, mình là
người nhờ vả...mẹ sợ…
- Mẹ. nhà Lê Kỳ đối xử với con rất tốt. mẹ nhớ thì tới thăm con, có
sao đâu. Mẹ đừng quá lo lắng như thế, không tốt cho bệnh huyết áp
của mẹ đâu
- Được rồi. giờ con về thì tốt rồi. công ty giờ có bị sao đi chăng
nữa, mẹ cũng có thể vực dậy được. chứ con mẹ đau khổ, thì mẹ làm
sao giúp được đây
- Mẹ à…
Nó nghẹn ngào, ôm mẹ vào lòng. Có mẹ thật là tốt. được yêu thương,
được vỗ về, an ủi lúc buồn, lại được chăm sóc, lo lắng, quan tâm.
Mẹ đã khổ nhiều vì nó rồi, nó muốn mẹ bây giờ được nghĩ ngơi. Sau
một lúc suy nghĩ, nó nhỏ nhẹ nói với mẹ:
- mẹ à. Con có một mong muốn thế này. Không biết…mẹ có đồng ý
không
- có chuyện gì mà nghiêm túc vậy?
- con nghĩ,…hay là mẹ cho con quản lý công ty giúp mẹ được
không?
- Cái gì????????????_mẹ nó gần như hét lên, không tin vào tai
mình
- Mẹ à….con cũng muốn giúp mẹ quản lý công ty, tập cho quen dần. mẹ
vẫn có thể giúp đỡ con quản lý mà
- Nếu con muốn tập làm quen với công ty thì mẹ có thể cho con làm
trưởng phòng một bộ phận.
- Không mẹ à. Mẹ giúp con đi, đi mà mẹ
- Nhưng thương trường rất khắc nghiệt…mẹ sợ con
- Mẹ à_nó nắm lấy tay mẹ_mẹ cứ giữ gìn con như vậy thì con sẽ chẳng
bao giờ lớn được đâu. Mẹ làm được, con cũng nhất định làm được
mà
- Nhưng mà…
- Đi mà mẹ…_nó kéo tay mẹ, ánh mắt như cầu xin, giọng nũng
nịu
Cuối cùng mẹ nó cũng phải chịu thua, bật cười:
- được rồi, nhưng gặp gì khó khắn, phải hỏi mẹ đấy, dù sao, con
cũng chỉ là sinh viên Đại Học năm nhất thôi. Chưa đủ kinh nghiệm
đâu
- yes, madam_nó đưa tay chào kiểu quân đội khoogn khỏi khiến mẹ nó
bật cừoi
“Hãy để cho con làm mẹ cười hàng ngày như thế này, mẹ nhé”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- la là lá. _nó vui vẻ bước đi trên con đường, vừa đi vừa hát
chắc hẳn khi nhìn nó thì chẳng ai có thể nghĩ rằng nó sẽ làm giám
đốc của một công ty đâu nhỉ? Hôm nay là ngày đầu tiên mà nó làm
việc tại công ty của nhà nó. Sáng, nó đã cố để chuông báo thức dậy
thật sớm, ăn mặc chỉnh tề đẩ bắt đầu một ngày làm việc. đang nhìn
trời, nhìn đất, nhìn mây, bỗng nó thấy trước mặt mình hình dáng ai
rất quen thuộc đang tiến về phía nó. Không phải chứ? Đó chẳng
phải…là…là Ken sao? Hắn…hắn tới đây làm gì? Nó nghĩ tới đây bỗng vỗ
đầu mình vài cái. Sao nó lại có câu hỏi ngớ ngẩn như thế nhỉ? Nó và
hắn sống chung một thành phố, chuyện gặp nhau ngoài đường là bình
thường mà. Hắn dường như đã nhìn thấy nó nhưng trên khuôn mặt không
hề hiện lên sắc thái gì, đi ngang qua nó. Như….người lạ. người lạ?
chẳng phải sao? Trước đây nó đã từng nói, nếu không có bản hợp
đồng, nó và hắn như hai người xa lạ hay sao? Nhưng giờ đây…nó sao
lại cảm thấy đâu thế này. Hắn…đã làm đúng theo lời nó nói mà? Sao
nó lại có cảm giác tức trong lồng ngực thế này?
Hắn…cũng chẳng khấm khá gì hơn.1…2…3…hắn đã đi mà nó chẳng thèm gọi
giật lại. à mà đúng rồi. chẳng phải cô ấy nói rằng hai người cứ như
người xa lạ là được sao? Xa lạ? uk! Vốn dĩ hai người đã là gì của
nhau đâu mà không phải là xa lạ. hahaha. Mình đã là gì của cô ấy
đâu?_hắn nhủ thầm trong lòng. Vậy thì tại sao hắn….lại….có cái gì
nhức nhối thế này? Lần đầu tiên hắn biết con người ta lại có nỗi
đau như thế ấy. xé cả ruột gan, xé cả tâm can, cả người nhu muốn nổ
tung ra, vỡ thành hàng nghìn mảnh.
Bước chân hai người thơ thẩn, vô thức đi chậm lại. rồi tình cờ, hắn
quay lưng lại nhìn bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều ấy. cái bóng dáng
thân yêu, quen thuộc vô cùng kia bỗng chốc sao trở nên xa lạ quá.
Cái bóng dáng mà hằng đêm, hắn đã ôm lấy, tham lam ngửi mùi hương
trên cơ thể mà giờ đây sao lại xa tầm tay hắn thế? Hắn muốn…muốn
chạy đến, ôm chầm lấy nó, xin lỗi vì những gì mà mình đã làm. Hắn
muốn hàng ngày thức dậy được thấy khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ
của nó. Hắn muốn hằng đem được ôm ấp bòng hình bé nhỏ kia. Hắn muốn
nghe được tiếng nói dịu dàng, quan tâm, lo lắng của nó khi hắn bất
thường. hắn muốn…muốn nhiều điều lắm. nhưng bỗng cảm thấy mình trở
nên bất lực, không làm được việc gì. Nhỡ đâu cô ấy không chịu thì
làm sao? Nhỡ đâu…cô ấy cũng đã có người trong lòng rồi thì sao? Hắn
đã đối xử với nó như vậy, đã nói những câu khiến nó đau lòng…vậy
thì làm sao mà hắn dám cầu xin nó tha thứ được cơ chứ.
Girl, I just can't live without you
I know I hurt you
That's the last thing I meant to do
Sometimes I can be careless and blind
Can you forgive the fool that I've been?
You know I love you
You're the one thing I have that's true
My life used to be nothing to me
I never want to feel that again
[Chorus: ]
If you go away girl
You're taking my heart with you
If you go away girl
You'll be breaking my heart in two
If you only stay girl
I promise you the world
So please don't ever go away
You know I need you
I'm so sorry that I made you cry
You are everything good in my life
Your tears have finally opened my eyes
[Chorus ]
I was so wrong to ever look at another baby
Even the strongest man can stumble and fall
And I'll do anything for you
Anything to be in your arms again
Baby don't let this be the end
[Chorus ]
Girl, I just can't live without you
Never, ever leave me girl
You promised your love to me forever
Say you'll never leave me girl
Em ơi, anh không thể sống thiếu em
Anh biết anh đã làm em tổn thương
Đó là điều cuối cùng anh muốn làm
Đôi khi anh bất cẩn và mù quáng
Em có thể tha thứ cho những lỗi lầm ngốc nghếch mà anh gây ra
không?
Em biết là anh yêu em mà.
Em là điều duy nhất anh có được, thật vậy
Cuộc sống của anh đã từng là vô nghĩa
Anh không muốn phải chịu đựng nó nữa
[ĐK]
Nếu em rời xa
Là em đang lấy đi trái tim anh
Nếu em rời xa
Em sẽ làm tim anh vỡ đôi
Nếu em ở lại
Anh xin hứa với cả thế gian này
Vì vậy, xin đừng bao giờ biến mất
Em biết là anh cần em mà
Anh xin lỗi vì anh làm cho em khóc
Em là những điều đẹp nhất cuộc đời anh
Những giọt nước mắt em đã làm anh thức tỉnh
[Điệp khúc]
Anh đã sai khi nhin người con gái khác
Ngay cả người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng có thể vấp ngã
Và anh sẽ làm bất cứ điều gì cho em
Bất cứ điều gì để được trong vòng tay em lần nữa
Em ơi đừng để điều này là sự kết thúc
[ĐK]
Em yêu anh không thể sống thiếu em
Đừng bao giờ ròi xa anh
Em đã hứa với anh, tình yêu em là mãi mãi
Hãy nói rằng em không bao giờ rời xa anh
.
.
.
Nó lê bước, thân hình đang ở đây nhưng con tim đã bay về
người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó. Hắn chắc cũng đã quên nó rồi, bên
cạnh chắc cũng đã có người mới rồi nhỉ. Với tính cách của hắn thì
chịu một mình mới lạ. Mà chẳng biết hắn có chịu chăm sóc cho bản
thân không nhỉ? Cô bạn gái mới của hắn chắc cũng chẳng quan tâm
được nhiều đâu. Giờ chẳng ai chăm sóc, giục hắn ăn sáng, đánh thức
hắn dậy. không biết hắn có tự mình làm được không nữa. ôi ôi…nó vò
đầu. làm việc gì mà nó phải quan tâm đến hắn thế cơ chứ? Nó đã quên
rằng hắn và nó giờ đây chẳng còn quan hệ gì nữa sao?
Tới công ty, nó bây giờ mới cảm thấy có chút run run, tim đập mạnh.
ở nhà, nó mạnh mẽ nói với mẹ rằng nó sẽ làm được, bảo bà cứ yên
tâm. Tưởng chừng nó sẽ chịu nổi, vậy mà giờ đây trong lòng no’ lại
dấy lên một nỗi lo lắng. nó biết! để quản lí một công ty không phải
là việc dễ. mặc dù đã hoàn thành một khóa CEO từ 2 tháng trước
nhưng thực tế vẫn khác nhiều so với lý thuyết. hít thở sâu, nó bước
vào công ty với nụ cười trên môi, nhưng miệng nó cứng ngắt. thực sự
là rất run nha. Giờ nó mới cảm thấy khâm phục mẹ nó và những người
ở vị trí điều hành, làm sao có thể đối mặt với hàng nghìn nhân viên
như thế này cơ chứ. Một chị tầm 30 tuổi đến bên cạnh nó và
hỏi:
- Chào Dương tiểu thư. Tôi là Trần Thu Hằng. từ nay sẽ là thư kí
riêng của cô. mời cô theo tôi
- À vâng. Tôi mới đến nên chưa quen lắm. có gì nhờ chị giúp
đỡ
- Cô quá khách sáo rồi.
Nó cảm thấy rùng mình lạnh lẽo. những người này…thực sự không phải
là người thường. tuy ngaoif miệng cười nói nhưng cả người toát lên
hơi lạnh khiến người khác phải rùng mình, mỗi người đều mang trong
mình một chiếc mặt nạ. thật chẳng biết phải tin tưởng vào ai
nữa.
Thư kí Hằng dẫn nó tới một căn phòng làm việc trên lầu. vừa vào
trong, nó đã thấy trên bàn làm việc của mình chứa một chồng tài
liệu cao ngút.
- Thưa giám đốc. 10h sáng nay cô có một cuộc họp để ra mắt các cổ
đông. Tôi đã chuẩn bị vài tài liệu về công ty để cô hiểu thêm về
tình hình của công ty. Lát nữa nói chuyện với các cổ đông sẽ thuận
lợi hơn.
- Được rồi. cảm ơn chị. Giờ chị có thể làm việc của chị. Khi nào
cần tôi sẽ gọi
- Dạ vâng! Tôi đã pha cà phê ở trên bàn. Nếu không hợp khẩu vị thì
cô có thể gọi tôi pha ly mới
- Được rồi. không cần đâu. Chị a ngoài trước đi
- Vâng! Chào giám đốc
Thư kí Hằng lui ra ngoài, nó vào bàn giám đốc mà gần như muốn khóc
thét. Ôi lạy chúa! Làm sao trong hơn 2 h đồng hồ mà nó có thể đọc
hết cái thứ khỉ đây được hả trời?lại còn họp với hành gì nữa chứ?
Nó nghĩ tới những cổ đông của công ty là hình dung tới những ông
lão béo ị, bụng phệ, mắt híp vì ăn quá nhiều. lại còn những câu hỏi
vớ vẩn như hỏi tù mà nó xem được trong phim. Nó phải làm sao bây
giờ?????? Chết mất. nhưng m,à dù hết hay không thì nó cũng phải cố
thôi. Mẹ nó đnag nằm ở nhà để chờ tin tốt của nó mà. Cố lên! Nó tự
nhủ thầm rồi bắt đầu lấy tài liệu trên bàn say sưa ngâm cứu.
.
.
.
- Thưa giám đốc! cổ đông đẫ đến rồi ạ. Mọi người đang chờ cô_ Thư
kí Hằng bước vào
- Được rồi. Tôi đến ngay
nó vội vàng vào phòng vệ sinh, chỉnh sửa lại trang phục, tóc tai
rồi bước ra ngoài. Huhuhu. Sao mà nó run thế này. Những gì nó đã
học được sao hôm nay bỗng nhiên không cánh mà bay, không còn lại
một dấu vết. Nắm lấy tay chửa, nó run run mở ra. Ôi trời ạ! Cả
phòng đầy mùi sát khí, mọi ánh mắt đổ dồn vào nó như muốn ăn tươi
nuốt sống. điều làm nó ngạc nhiên hơn nữa là trong phòng chỉ toàn
là những anh chàng trẻ và siêu đẹp trai chứ không phải lão già béo
ị như nó nghĩ. Và đặc biệt nữa là…ây daaaaaaaaaaaa sao lại có hắn ở
đây nữa
nó vỗ trán, “trọng thưởng” cho mình cái tính đãng trí của mình. Hắn
chẳng phải đã giúp cho công ty nó đứng vững, dốc một số tiền khổng
lồ vào vốn đang thiếu hụt hay sao? Bắt gặp ánh mắt của mọi người
nhìn chằm chằm, bất giác nó không rét mà run. Ây da!!!!! Tại sao
mọi người còn trẻ mà ánh mắt lại thâm sâu như thế cơ chứ? Nó cố nặn
ra một nụ cười nhìn mọi người, đem tài liệu khoan thai bước đến chỗ
ngồi:
- chào mọi người! tôi là người kế nhiệm công ty….(quên mất tên) ,
Dương Đăng Linh.
-
Nó gần như nín thở. Ôi trời ơi! Sao lại chẳng nói gì thế này, cứ
nhìn nó bằng ánh mắt kinh khủng như vậy thì nó làm sao dám nói
đây
- hi Linh! Nhận ra mình không?_bất giác một tiếng nói vang lên,nó
hướng mắt ra nhìn
không.thể.ngờ. đó chẳng phải là tên Quân hay sao? Hắn…sao lại ở
đây
- Quân…cậu…sao lại ở đây?
- Mình…
Quân chưa kịp nói, một tiếng nói lạnh lùng đã cất lên chặn
nang:
- Đến giờ rồi, mời giám đốc Dương chủ trì cuộc họp
Nó quay lại nhìn, người vừa lên tiếng chính là hắn,
kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai. Nó bất giác run sợ và nhớ ra mình đang
chủ trì cuộc họp quan trọng.
Hắn thật là bực bội trong người. con người đó, sao lại cực kì vô
tình như thế chứ? Chẳng lẽ cô ấy không có cảm giác buồn hay một
chút nuối tiếc như hắn sao? Chỉ mình hắn nhớ thương? Buồn đau thôi
sao? Còn con người đó vẫn vô tư cười với người khác. Chẳng là định
sẽ giúp con người ấy một chút để vượt qua buổi họp khó khăn này,
nhất là đối với người thiếu kinh nghiệm như cô. Vậy mà giờ đây…đã
thế…hắn vùi cho chết luôn.
- xin lỗi đã để mọi người phải chờ. Chúng ta bước vào cuộc họp _nó
nói bằng giọng dõng dạc nhưng bàn tay cầm tạp hồ sơ đã run run, đổ
mồ hôi từ khi nào rồi
- đây là tài liệu chi tiết về kế hoạch mà giám đốc Dương muốn đề
xuất_thư kí của nó định phát bản kế hoạch cho mỗi người thì…
- không cần. chúng tôi không có nhiều thời gian để đọc mấy thứ tài
liệu lằng nhằng ấy. giám đốc Dương trình bày ngắn gọn luôn đi_Hắn
cất giọng nghiêm nghị
- à vâng…_nó nói mà giọng un run. Cái tên đnags chết. biết nó run
còn cố làm khó_ kế hochj của tôi là chúng ta…
nó trình bày gọn gàng, đầy đủ ý tưởng của mình. Xong! Nó nhìn ánh
mắt mọi người mà cố đoán suy nghĩ của họ.
bộp…bộp…bộp… có tiếng vỗ tay, nó quay lại, thì ra đó là Quân
- ý tưởng rất hay! Mình ủng hộ cậu
- cảm ơn
nó cười rạng rỡ, đảo mắt xung quanh như muốn hỏi ý kiến mọi
người
- tôi thấy ý tưởng cũng được. cứ thực hiện đi thử xem sao _một anh
chàng tóc vàng, đeo kính, khuôn mặt sáng sủa mỉm cười.
- tôi không có ý kiến gì_ một người đàn ông cỡ 30 tuổi, nghiêm nghị
nói
- vậy là mọi người đồng ý _ nó hoan hỉ trong lòng, hỏi lại cho chắc
chắn
- tôi còn chưa nói_ tiếng nói cất lên lạnh lùng, kéo nó từ 9 tầng
mây xuống thẳng địa ngục. đó chẳng ai khác. Ngoài hắn
- à vâng! Tổng giám Lê. Mời ông phát biểu_ giọng có chút run run,
ánh mắt nó nhìn hắn như cầu xin. Đừng làm khó dễ nó nữa mà. Tim nó
không chịu được đả kích quá độ
- kế hoạch ấy như mọi người nó là tạm được_hắn dừng lại một
chút
- vâng ạ. Ông quá khen _ lòng nó vui thầm. hóa ra hắn cũng k độc ác
như nó nhỉ
- nhưng mà… cái tôi cần là sự hoàn hảo tuyệt đối. tôi bỏ hàng đống
tiền vào đây không phải là nhận được bản kế hoạch “tạm ổn”, “cũng
được” này
mặt nó tái nhợt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn. sao…chỉ mới vài
ngày không gặp mà hắn đã trở nên nhưu thế này? Thâm sâu! Khó đoán.
Hồi này nó nói đúng. Hắn khoogn độc ác! Mà là quá độc ác. Nó nửa
cười nửa mếu nhìn hắn. thấy nó như sắp khóc đến nói, khuôn mặt xịu
xuống, tái mét, Quân lên tiếng đỡ giúp nó:
- tôi biết tổng giám Lê là người cầu toàn nhưng…cũng không cần quá
khắt khe như thế. Dù sao thì giám đốc Dương cũng là mới vào nhận
chức. đối với người mới mà nói thì bản kế hoạch này là cực kì xuất
sắc
- nếu làm không được…thì tốt nhất đừng làm_hắn lạnh lùng
cả phòng im phăng phắc. hắn cũng chỉ mới tiếp quản tập đoàn Lê Thị
mà liên tiếp giúp cho cổ phiếu tập đoàn lên giá, đạt được những
thành tựu khiến người ta phải khâm phục. Không ngờ một con người
đào hoa như hắn, hằng nghày chỉ chơi, tưởng chừng như kém cỏi lại
tài giỏi như vậy. hình ảnh hắn mấy tuần nay liên tiếp đứng đầu các
tờ báo. Hào hoa, phong nhã, tài giỏi, mị hoặc. tất cả những điều
kiện ấy đã làm cho các cô gái theo như điếu đổ. Nhưng cũng không vì
vậy mà hắn lại đặt những yêu cầu khắc nghiệt với một cô gái mà lại
là một cô nữ sinh cực kì dễ thương nữa chứ. Dù trong lòng mọi người
đều thương cảm cho cô giám đốc mới nhưng cũng chẳng thể nói gì. Hắn
là người nắm giữu cổ đông lớn nhất của công ty, hơn nữa thế lực
công ty hắn ô cùng lớn, sao mọi người có thể phản đối những lời hắn
nói cơ chứ. Haizzzz. Chỉ còn cách thở dài thương cảm cho cô giám
đốc mới thôi.
- được rồi. cảm ơn tổng giám Lê đã có những lời nói thật, lời
khuyên chân thành. Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện bản kế hoạch trong
ngày hôm nay, mai sẽ trình lên.
- Ngày mai??? Cậu không đùa chứ? Bây giờ đã trưa rồi. chỉ còn buổi
chiều và tối, sao cậu có thể làm nốt trong một ngày được? cậu có
nhầm không đấy
- Mình không nhầm_nó hướng thẳng về phía mọi người mà dõng dạc_tôi
xin đảm bảo ngày mai sẽ có bản kế hoạch tốt nhất trình cho mọi
người
- Giám đốc Dương. Tôi biết lòng nhiệt huyết của cô với nghề và với
công ty này nhưng tôi e…một ngày là quá ngắn để hoàn thiện. cho nên
cô cần thời gian dài một chút để bản kế hoạch hoàn hảo hơn. Chúng
tôi không gấp rút như vậy đâu. Cô cứ từ từ làm. Chúng tôi thông cảm
cho cô mà_người đnà ông cỡ 30 tuổi nói
- Cảm ơn ông đã quan tâm. Nhưng tôi đã nói 1 ngày là một ngày. Tôi
sẽ không phụ tấm lòng mọi người đâu._nó nói quả quyết. nó không tin
có gì là nó không làm được.
- Được rồi. để cho giám đốc Dương làm. Chúng ta nên tôn tọng quyết
định của cô ấy. giờ thì mọi người nghỉ được rồi_ hắn nói ròi cầm
cặp bước ra
Ánh nắng yếu ớt từ khung cửa sổ lọt qua khe cửa, rọi vào mặt nó làm
nó giật mình tỉnh giấc. oaaaaaaaaa!!!!! Quả thực là mệt mỏi nha. Nó
đêm qua gần như thức trắng để hoàn thành xong cái đống tài liệu ấy.
lần đầu tiên thức như vậy cho nên sáng dậy cũng không muốn đứng lên
tí nào. Ngày thường, ngủ nướng là chuyên môn của nó, vậy mà giờ đây
lại thức trắng khiên thân thể chẳng dễ chịu chút nào. Nhìn tập tài
liệu trên tay, nó cũng không chắc là thỏa mãn được hắn. Kinh nghiệm
của nó quá ít, vốn kiến thức thực tế cũng không nhiều nên nó sợ tầm
nhìn của mình bị hạn chế cho nên dự án khó mà thực hiện được.
haizzzzzz. Cùng lắm thì lại thức trắng vài đêm nữa là được chứ gì.
Lắc đầu ảo não, nó vội vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ chứ nếu để bộ
dạng hoang tàn này mà nhân viên nhìn thấy thì còn đâu là hình tượng
người lãnh đạo nữa.
Công ty đã vào giờ làm việc, các phòng ban ai nấy cũng đều làm việc
nghiêm túc. Nhưng chỉ được vài phút, khi quản lý bước đi thì tiếng
xì xào, bàn tán râm ran lại vang lên:
- này! Giám đốc mới của chúng ta, con gái của bà giám đốc chỉ mới
19 thôi._nhân viên nữ 1 lay đồng nghiệm bắt đầu bàn tán
- Vậy hả? trẻ con vắt mũi chwua sạch thì làm sao mà quản lý công ty
được_nhân viên nữ 2 trố mắt, tập trung nghe chuyện
- Thì thế! Vậy nên hôm qua vừa mới đưa dự án đã bị sếp Tổng Lâm
quát một trận, bảo về làm lại_nhân viên nữ 1 trề môi
- Đã thế lại còn không biết điều xin làm trong 1 ngày là hoàn thành
_ nhân viên nam kia thấy vậy cũng góp chuyện
- Ôi trời! thật chẳng biết trời cao đất dày là gì _nhân viên nữ 3
nghe vậy cũng xen vào bình luận vài câu
- tôi cá là chỉ vài ngày thì giám đốc mới sẽ phải về nhà với mẹ
thôi. Tổng giám Lâm nổi tiếng là người khó tính mà _nhân viên nữ 2
khẳng định
- ôi trời. vậy mà khó tính gì. Tôi thấy anh ấy làm việc rất nghiêm
túc, lại tiêu sái, anh tuấn. _ nhân viên nữ 1 chắp hai tay, hai mắt
mơ màng suy nghĩ
- …
Cứ như vậy, chuyện về nó được tung ra khắp nơi, là chủ đề bàn luận
sôi nổi nhất trong công ty. Chỉ đến khi quản lý bước đến, trừng lớn
mắt, họ mới vội vã trở về chủ, nhìn quản lý với ánh mắt vô tôi,
tiếp tục làm việc.
Đúng 10h sáng, cuộc họp lại bắt đầu như hôm qua. Nó ôm cặp tài liệu
mà bất giác chùng bước, chẳng muốn đi. Nghĩ đến ánh mắt lạnh tanh,
thâm trầm khó đoán của nó, lời nhận xét sắc bén, có chút lạnh lùng
vô tình của hắn là nó lại không muốn đi. Nhỡ đâu kế hoạch sau khi
chỉnh sửa vẫn không được thông qua thì làm thế nào? Bản kế hoahcj
này nó đã làm hết sức, tỉ mỉ từng chút một . nếu muốn chỉnh sửa nữa
thì nó cũng không sửa được.
- Giám đốc! đã đến giờ rồi_thư kí của nó nhje nhàng nhắc nhở khi
thấy nó ngỗi thẫn người ra
- Tôi biết rồi
Dù muốn hay không, nó cũng phải đẩy cửa bước vào. Khuôn mắt nó cố
gắng nở nụ cuời tươi nhất có thể. Hắn từ lâu đã quan sát nét mặt
của nó. Đôi môi nhợt nhạt, làn da không còn hồng hào mà trở nên
xanh xao, đôi mắt lại có quầng đen nhợt nhạt. chắc chắn hôm qua nó
đã thức cả đêm. Chỉ mới một ngày không gặp mà hắn ngỡ như nàng vừa
mới ở cả tuần trong bệnh viện.
Cảm thấy có gì ngưa ngứa sau cổ, nó quay lưng lại, bất giác bắt gặp
ánh nhìn như thiêu đốt người nó. Hình như trong mắt người ấy hiện
lên tia đau lòng. Đau lòng? Phải không vậy?hắn đang đau lòng ư? Vì
cái gì mà đau lòng? Chắc la do thiếu ngủ nên thị giác nó kém rồi.
Lắc đầu để tránh suy nghĩ vẩn vơ, nó nở nụ cười, trình bày lại bản
kế hoạch sau khi chỉnh sửa.
- Tốt lắm. mình ủng hộ cậu_sau khi nghe xong, Quân đứng lên vỗ
tay.
Nó nhìn Quân bằng ánh mắt cảm kích vô cùng. Có một người bạn như
Quân thật là tốt. đâ có như ai đó…nó khẽ liếc mắt nhìn sang biểu
dạt trên khuôn mặt của hắn. nhưng dường như nó chẳng nhận được gì.
Khuôn mặt hắn không chút biến đổi, vẫn giữ nguyên như cũ, thâm
trầm, khó đoán. lần này, Sau khi nghe xong, không ai dám hé răng
nửa lời. cũng bởi vì nhìn sắc mặt của hắn_ vị tổng tài anh tuấn
kia. Chỉ thầm tội nghiệp cô giám đốc mới vào làm mà đã bị giáng đòn
chí mạng. hắn khẽ cong khóe môi, nói:
- các vị có ý kiến gì thì nói đi. Tôi sẽ ghi nhận và trình bày quan
điểm của mình sau
nghe hắn nói vậy, mấy người kia cũng chẳng dám nói gì. Thời gian
chầm chậm trôi qua, căn phòng họp bỗng nhiên yên ắng đến mức rợn
người. còn nó, mồ hôi từ tay, trán đã nhỏ thành từng giọt từ lâu,
im lặng chịu đựng không khí ngột ngạt, bức bách của căn phòng
này
- thực ra! Tôi thấy bản kế hoạch này so với lần trước có chút tiến
bộ_ dường như cả thế kỉ trôi qua, một vị giám đốc trẻ mới lên
tiếng
- tôi thì thấy tốt nhất là để người khác làm kế hoạch này thì hơn.
Giám đốc Linh mới tới, có lẽ còn nhiều điểm thiếu sót_một người
khác lại lên tiếng.
- Anh nói như vậy là sao?_Quân lên tiếng, cảm thấy bất bình cho nó_
tôi thấy như vậy là được rồi, cái gì mà giao cho người khác.
- Tôi…_ vị giám đốc kia cũng khoogn biết nên nói lý do là gì, chỉ
sợ sệt nhìn khuôn mặt lạnh như băng của vị tổng giám kia
- Được rồi! _sau một hồi nghe tranh cãi, hắn mới lên tiếng, ngay
lập tức căn phòng lại trở nên im thin thít_ kế hoạch lần này tuy đỡ
hơn nhưng vẫn chưa làm tôi thực vừa lòng. Tôi biết giám đốc Linh
làm việc rất vất vả nhưng chưa có kinh nghiệm nhiều. cho nên tôi
quyết định…sẽ hoàn thành bản kế hoạch cùng giám đốc Linh
Mọi người nín thở kinh ngạc nhìn hắn. quả thực là chuyện động trời
nha. Ai cũng biết sếp tổng trăm công nghìn việc ở tập đoàn của mình
vậy mà giờ sao lại có thể nhân từ đến độ giúp làm kế hoạch của một
công ty nhỏ bé như thế này?
- thực ra. Cũng không cần đâu Tổng giám Lâm. Tôi nghĩ anh có nhiều
việc hơn để làm. Thực ra để tôi giúp giám đốc Linh cũng không có
vấn đề gì
- đúng vậy ạ!_mắt nó sáng rực lên. Khi nãy, vừa nghe hắn sẽ giúp nó
màtín hiệu báo nguy hiểm đã vang lên dữ dôi. Giờ nghe tên Quân nói
vậy, nó vui mừng hùa theo_ tổng giám Lâm chắc chắn có nhiều việc
quan tọng hơn, để tôi với Giám đốc Quân làm cũng được
- giám đốc Quân. Dự án đấu thầu khu đất kia tôi giao cho anh, anh
hoàn thành chưa?_hắn quay sang hỏi Quân
- tôi…có gặp chút khó khắn. thực sự đối thủ của ta khó lường, mưu
mô hơn ta nghĩ_Quân ấp úng
- vậy cậu sao lại muốn giúp người khác trong khi việc của mình làm
chưa xong.
Đoàng! Số phận đã an bài. Thế là hắn đã quyết định, từ ngày mai, nó
phải theo hắn đi thực tế ở các nhà máy, cửa hàng, nhà hàng,… và đi
tiếp khách hàng, các bữa tiệc để mở rộng quan hệ giao tiếp
Cũng có nghĩa là, nó phải lẽo đẽo theo hắn 24/24h
Ôi trời ạ. Tự do ơi! Sao vừa mới đến đã vội đi?
Nhấc mi mắt nặng trĩu, với tay lấy đồng hồ.
Trời ạ!
Đã gần 7h rồi sao?
Tung chăn ra khỏi người, nhảy bật dậy, nó lật đật vệ sinh rồi bay
xuống nhà:
- con đi làm nha mẹ
mẹ nó đang lui cui dọn đồ ăn ra bàn, thấy thế vội bảo:
- ăn sáng rồi hẵng đi
- không được đâu mẹ à. Con đi trễ nhân viên sẽ coi thường. con đi
nha
nó hôn lên má bà rồi phóng đi. Lắc đầu. bà biết là trễ giờ nhưng
không nỡ gọi nó dậy. hôm qua đến 9h nó mới về, nhìn sắc mặt xanh
xao, da tái nhợt, đôi mắt thâm quầng của nó, bà vô cùng đau xót.
Sáng hôm nay có chút thời gian, bà muốn nó ngủ thêm tí nữa. không
dè, nó lại bỏ cả buổi ăn sáng để giữ chữ tín với nhân viên. Quyết
định gia công ty cho nó, là đúng hay sai?
Nó vừa xách xe máy ra đến đầu ngõ, đã thấy trước mặt một chiếc BMW
đen tuyền đứng chắn trước. khựng lại! sao có chút quen quen? Lẽ
nào????không thể. Nó đang phân vâng thì một người đàn ông bước
xuống. Là hắn! đứng tựa vào cửa xe, hắn lười biếng mở miệng:
- đứng đó làm gì? Không mau cất xe của cô rồi lên xe tôi
- tại sao?_nó phùng má. Làm gì mà giọng ra lệnh dữ vậy
- cô quên bắt đầu từ hôm nay cô phải theo tôi đi học tập kinh
nghiệm thực tế sao?_ hắn điềm nhiên, khóe môi có chút hơi cong. Sao
nó nhìn thấy nụ cười của hắn có chút quỷ dị nhỉ?
- Nhưng công ty tôi thì sao? _nó cố gắng viện lý do
- Tôi đã nhờ người quản lý rồi. Giám đốc Trương có nhiều kinh
nghiệm hơn cô, hơn nữa cũng là bạn thân của ba cô. Cô yên tâm. Chỉ
cần theo tôi là được rồi
- Nhưng mà….
- Cô nhiều lời quá đấy. tôi không có nhiều thời gian để tán gẫu với
cô
Nó đành im miệng, lặng lẽ cất xe rồi mở cửa vào xe hắn. đáng ghét!
Đến ngay cả lịch sự tối thiểu nhất, mở xe cho nó mà hắn cũng không
làm. Coi nó là thứ gì cơ chứ?
- tôi không phải tài xế của cô. Thưa Dương tiểu thư_ hắn khẽ châm
chọc khi thấy nó mở cửa sau
lếch thếch, nó mở cửa trước, vào ngồi, đóng cửa cái rầm. khuôn mặt
vì tức giận mà đỏ lên, phụng phịu. hắn nhìn qua gương thấy vậy, khẽ
bật cười. Thật sự thấy dễ thương, giống như con mèo nhỏ bị chủ bắt
nạt vậy
- có gì vui lắm sao mà cười?_nó nghe được giọng cười của hắn. tức
giận mà quát
- đúng vậy! tôi vui nên tôi cười
- có gì đáng cười?
- à…._hắn cố kéo dài giọng trêu chọc_chỉ là tôi nhìn thấy một con
mèo nhỏ tức giận vì bị trêu chọc thôi mà
- anh…_mặt nó đỏ lại càng đỏ thêm_anh nói ai là con mèo nhỏ?
Hắn mỉm cười không đáp, nhấn ga chạy xe. Ôm mối hận trong mình, nó
không muốn to tiếng nữa. không thèm cãi nhau nữa. ôi thực là bực
bội mà. Không được giải tỏa nên trong lòng cực kì bực bội. thở phì
phò, cố nén giận trong mình. Hắn bất giác quay qua nhìn nó. Thấy nó
mặt đỏ lên vì tức giận trông vô cùng đáng yêu nha. Lại còn bộ ngực
vì thở mạnh tức giận, nhấp nhô lên xuống liên tục làm hắn thấy…có
chút khác lạ trong người.
Khát khao nos
Đúng vậy. là hắn khát khao nó. Đã hơn tháng nay, đêm đêm hắn đều mơ
thấy nó. Chính là con người đang ngồi bên cạnh hắn đây. Khát khao
mọi thứ của nó. Tưởng chừng như không thể thỏa mãn đủ cơn khát. Hắn
đã thử quan hệ với nhiều người con gái khác để thay thế nó. Nhưng
kết quả, hắn chỉ qua loa đại khái rồi tống cổ đi hết.
Nó là người gây nên tất cả điều này
Làm cho mọi người đồn đại Ken đại ca “có vấn đề”
Vậy thì nó phải là người giải quyết tất cả.
Xe đột ngột dừng lại
Nó thắc mắc nghiêng nguời qua định hỏi hắn
Bỗng có một cái gì đó chặn nói đôi môi nó
Mềm
Ngọt
Ấm
Hương vị của nó vẫn như trước, làm hắn lưu luyến không thôi
Tưởng chừng như cả thế kỉ trôi qua
Hắn mới thỏa mãn mà buông nó ra. Nó thở phì phò, cố nuốt một ngụm
lớn không khí. Thực là khó thở. Tại sao lại phải lấy mất không khí
xung quanh của nó vậy chứ? Nó oán giận nhìn hắn, có chút bực
mình:
- anh…tại sao…????
- Tại sao cái gì?_hắn nhướng mi
- Tại sao lại đột ngột hôn tôi
- Là bởi em quyến rũ tôi
- Tôi???_nó chỉ vào mình quyến rũ anh?
- Uk_hắn gật đầu, nhấn ga chạy tiếp
- Sao có thể….như vậy chứ?
Đầu nó quay vòng vòng….kiểm điểm lại mọi hành động từ lúc lên xe
đến giờ, nó chỉ ngó qua cửa sổ mà thầm mắng hắn, như vậy là quyến
rũ hắn sao? Sao lại có cách mê hoặc người khác bằng chửi thầm người
ta chứ? Chẳng lẽ những người oán hận nhau đến tận xương tủy, ngày
đêm nói xấu sau lưng, chửi thầm người khác là đang quyến rũ, mê
hoặc hay sao? Dầu nó quay vòng vòng với mớ câu hỏi hỗn độn
Nhìn khuôn mặt ngốc nghếch trơ ra như phỗng của nó, hắn biết ngay
là nó đang có những suy nghĩ vô cùng ngu ngốc, suy tưởng viễn vông
rồi. tự hỏi, sao nó lại không chọn ngành văn, đi viết truyện viễn
tưởng nhỉ?
Chiếc xe dừng lại trước cổng một tòa nhà lớn. oaaaaa!!!! Thật là
cao nha. Định khủng bố ánh mắt của người nhìn hay sao mà lại xây
lớn thế kia?
Giao chìa khóa xe cho bảo vệ, hắn kéo con nhỏ đang há hốc mồm, mắt
trợn trắng (sao giống như chết đột quỵ zậy?) kia bước vào trong.
Nhân viên thấy hắn đều cúi đầu chào:
- chào Tổng Giám Lâm
hắn gật đầu, kéo con người kia hướng đến thang máy chuyên
dụng.
vào phòng của mình, hắn mới thả con người kia ra khỏi tay mình,
ngồi xuống ghế nhàn nhã nói:
- thu hồi ánh mắt tò mò kia của em lại đi. Em đến đây để học tập,
làm việc chứ không phải đi du lịch, tham quan đâu.
- Vậy tôi làm gì bây giờ?
- Tí nữa sẽ có cuộc họp, em xem lại hồ sơ rồi đi cùng tôi
Nó trừng mắt nhìn con người đang ngồi nhàn nhã đọc hồ sơ kia. Ôi
cái cuộc đời này! Không biết nó phải gặp cái khuôn mặt đáng ghét ấy
bao lâu nữa đây? Aaaaaaaaaaaaaaaaa! Tức chết đi được. chỉ hận là
không thể đấ bay vèo cái khuôn mặt ấy đi ra ngoài. Lẩm bẩm vài câu
nguyền rủa hắn, nó mới chịu khó ngồi nhìn tài liệu trên tay. Chẳng
biết là hắn có ý định chuẩn bị tài liệu cho cô xem hay không mà tài
liệu cô đang cầm giải thích vô cùng kĩ lưỡng, ghi chú thêm vài
thuật ngữ, có cả tên tuổi, lai lịch sơ bộ của đối tác để nó có thể
dễ dàng nắm được tình hình.
- Thưa tổng giám đốc. 10 phút nữa là đến cuộc gặp với tổng giám đốc
Vũ rồi ạ_ cô thư kí vào lễ phép thông báo
- Tôi biết rồi. mà cô Hằng này. Hôm nay cô không cùng đi với tôi
đâu. Giám đốc Linh đi với tôi là được rồi
- Vâng! Tôi biết rồi ạ. Tổng giám đốc có gì dặn dò nữa không
ạ?
- Được rồi. cô ra ngoài đi
Cô thư kí lại cúi đầu một lần nữa rồi mới quay ra. Nó chớp chớp mắt
hỏi hắn:
- anh…
- có gì ak?_hắn liếc mắt nhìn nó
- tôi không chắc là giúp được anh nhiều việc đâu. Cho nên… để tôi
đi với anh chắc sẽ làm anh bận rộn
- cô chịu khó im lặng là đã giúp tôi rồi
- anh…
nó tức giận trừng mắt nhìn hắn. ôi trời ơi. Sao lại có loại người
như vậy chứ? Người ta đã nói chuyện một chút tử tế rồi, mình phaỉ
đáp lại cho lọt tai chứ. sao lại nói câu nào là câu nấy qua hk lọt
lỗ zậy trời? đã thế…nó chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa
hắn nhìn thấy khuôn mặt bừng bừng tức giận của nó thì khóe miệng
hơi nhếch lên. Tiểu cô nương này…mới nói một tí là đã giận rồi ak?
Anh khẽ hắng giọng:
- em vào phòng trang điểm lại tí rồi đi với anh
nó liếc hắn bén ngót, nện chân đi vào phòng vệ sinh
…….
chiếc xe đỗ xịch trước cồng một nhà hàng Pháp sang trọng. nó sau
khi bị hắn chê này chê nọ về bộ đồ đang mặc trên người thì đã được
khoác lên người bộ đầm vàng viền đen hắn tự tay chọn. thật là rắc
rối mà. Nó than thầm trong miệng. chỉ gặp đối tác thôi mà , sao lại
kĩ càng thế chứ? nó tự tin bước đến bên cạnh hắn, khoác tay qua
người hắn làm hắn giật mình
nhìn sang nó đang hướng ánh mắt cười cười, hắn nghi hoặc. lại giở
trò gì nữa đây?
- anh đi nhanh lên. Đối tác đang chờ mà
nó thấy hắn nghi ngờ, mỉm cười ngọt ngào giục. hừ! anh nhĩ rằng anh
bắt nạt tôi được thì tôi không bắt nạt anh được ak? Hãy đợi
đấy.
hắn nghe nó giục mới nhớ ra, rảo nhanh chấn đến bàn. Chờ hai người
là một người đàn ông có nước da trắng trẻo, khoảng 25 tuổi.bên cạnh
hắn cũng là một cô gái xinh đẹp, thân hình có thể mê hoặc ánh mắt
bất cứ người đàn ông nào. nghe tiếng bước chân đến, người đàn ông
dời mắt khỏi tờ báo trên tay, mỉm cừoi, đứng lên giơ tay bắt với
hắn:
- Xin chào tổng giám đốc Lâm
- Chào Tổng giám đốc Vũ. Tôi đã để anh đợi lâu rồi. thật xin
lỗi
- Không có gì. Tôi với thư kí cũng mới đến mà. Thư kí của tôi_ cô
Thu Vân, chắc anh cũng quen rồi chứ.
- Ak. Uk! Chào cô! Cô gái xinh đẹp. Giám đốc của cô rất có mắt nhìn
người._hắn giơ tay ra bắt với cô thư kí
- Chào tổng giám đốc Lâm. Anh vẫn có tràn đầy mị lực như trước
nhỉ_cô Vân cũng giơ tay ra bắt
- Tổng giám đốc Lâm quá khen rồi. thư kí mới của anh cũng không kém
phần mê lực nhỉ. Tuy là dáng vẻ hơi nhỏ nhắn…nhưng là…rất vừa
mắt_Phan Thiên Vũ nhìn nó, sờ sờ cằm cười nói_rất vui được gặp cô.
Tôi là Lâm Thiên Vũ_anh chàng đưa tay bắt tay nó
- Chào anh. Tôi là Dương Đăng Linh. Giám đốc công ty XXX rất mong
được sự giúp đỡ của anh
- A! ra là giám đốc công ty XXX vậy mà tôi cứ tưởng thư kí mới của
Tổng giám Lâm. Khi nào có cơ hôi, tôi nhất định hợp tác với công ty
cô một vụ làm ăn. Lúc ấy cô có thể cho tôi mời cô một bữa cơm được
chứ
- Không vấn đề gì_nó mỉm cuwoif, hai má đồng tiền phúng phính
- Cô hứa rồi đó_Thiên Vũ nheo mắt nhìn nó cười dụ hoặc
Hắn nãy giờ nghe hai người nó chuyện mà muốn xông vào tên bạn thân
của mình đánh cho một trận. Phan Thiên Vũ vốn là bạn thân từ nhỏ
của hắn. nẫy giờ chào hỏi rườm rà rắc rối như vậy chỉ là sở thích
và thói quen quái gở của hai người thôi. Giwof đây nhìn tên bạn chí
cốt đùa cợt, tán tỉnh cô gái của mình, hắn thực sự không thể nào
vừa mắt nổi. tức giận mà lên tiếng:
- hai người định nhịn ăn mà nói chuyện hay sao. Tôi đang bận. mau
vào bàn chuyện làm ăn đi
- hahaha. Tổng giám Lâm! sao anh lại nôn nóng như thế? Để tôi nói
chuyện với giám đốc Linh một tí có phiền hà gì đâu_vẫn với giọng
cười cợt, Thiên Vũ nói, cười cười nhìn hắn đang bốc hỏa trên
đầu
- Thiên Vũ! Tôi đã nói đừng có chọc vào tôi. Cậu có nghe không
hả?
- Hahaha!_Thiên Vũ lúc này mới cuời lớn_chọc Cậu tức giận thật là
vui đấy. làm gì mà giữ giám |Đăng Linh kĩ thế. Cậu thấy tôi độc
thân phải tạo cho tôi chứ. sao đằng này lại chắn hết đường làm ăn
của tôi thế kia?
- Cậu có thể tán tỉnh bất kì ai. Trừ cô ấy ra
- Tại sao??????_vẫn biết trước câu trả lời nhưng Thiên Vũ vẫn muốn
hắn từ miệng nói ra
- Vì cô ấy là người phụ nữ của tôi_núi lửa của hắn bùng nổ, bốc
hỏa. hét to lên như là khẳng định chủ quyền
- Cái gì…anh_nó lúc này nghe hắn nói thì miệng lapaj tức đơ cả lại.
hắn đang nói cái quái quỷ gì thế? _anh đnag nói cái quái gì thế?
Cái gì là người phụ nữ của anh? Ai là người phụ nữ của anh???
- Em bây giờ vẫn còn như vậy là sao? Em có gì không vừa lòng với
anh? Em nói đi! Tại sao không chịu ở lại bên anh? Tại sao lại phải
nhất định rời xa kia chứ?
- Em…em…không thích anh
- Em không thích anh? Không thích anh tại sao lại nhân lúc trái tim
anh lỏng lẻo, lại từ từ lẻn vào,rồi ở saau trong đó không chịu ra.
Anh tìm đủ mọi cách, cố gắng đưa người khác thay thế em, cố gắng
xóa sạch mọi trí nhớ về em… rốt cuộc. vẫn không thể nào quên em
được. vậy mà em lại vô tình. Nói đi là đi luôn, không một lần nuối
tiếc, không một lần nhớ anh, gặp anh thì đuổi, trốn như gặp tà. Anh
phải làm gì đây chứ?_hắn phẫn nộ nói hết lời lẽ trong lòng mình.
Mọi thứ! Tất cả mọi thứ trong lòng hắn đều được nói ra. Hắn bây giờ
thật sự là không chịu nổi nữa rồi. không chịu nổi nữa rồi. hắn nhớ
nó điên cuồng, nhớ đến phát ngây dại cả người, thơ thẩn ra. Còn khi
gạp được nó, lại càng nhớ nó hơn nữa, tốc độ, hiệ quả làm việc của
hắn đều là nhờ có gặp được nó hay không? Hắn chẳng thể chịu nổi nữa
rồi
- Em…_nó nghe hắn nói vậy trở nên lắp bắp, không ngờ hắn lại có tâm
trạng như vậy. nó cứ tưởng hắn chỉ xem nó như mọi người khác, đều
bị hắn chán ghét. Nó sợ sẽ đau khổ khi hắn nói không cần nó nữa nên
mới vội vàng rời khỏi hắn. vô tình. Nó đã làm hắn tổn thương sao?
Không! Đây nhất định chỉ là cảm xúc nhất thời của hắn thôi
- Bây giờ em trả lời anh đi! Em có yêu anh không?_hắn thấy nó mải
mê suy nghĩ, không nói một lời mới nôn nóng hỏi nó.
- Tôi…tôi thực sự không hề yêu anh. Từ trước đên giờ cũng vạy, sau
này cũng thế. Tôi nghĩ anh nên tìm người khác để chơi đùa. Tôi
không phải là đối trượng đáng để anh chơi đùa, đùa cợt., muốn làm
thế nào thì làm
- Anh không hề đùa cợt em. Đó là sự thật. em làm anh phát cuồng,
phát điên vì yêu em. Giờ em lại nói trước nay chưa hề có tình cảm
với anh. Em đang nói dối, em đang dối anh! Đúng không>?đúng
không Đăng Linh?_hắn ra sức lay vai nó
- Tôi nói sự thật, trên đời này thiếu gì ngừời thíc anh. Anh cứ
chọn cho mình một cô đi. Còn tôi! Xin lỗi. người tôi yêu không phải
là anh
Nói rồi, nó quay gót bỏ đi, bước đi gấp gáp, sau biến thành chạy.
nước mắt trào ra hai bên gò má.
Hắn nhìn nó, vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà, ánh mắt mơ hồ hoang
mang. Thiên Vũ đỡ hắn đứng dậy, an ủi:
- thôi không sao đâu! Cô ấy không thích cậu thì cậu tìm người khác.
Hay để tôi giới thiệu cậu vài người như vậy nhé
- không cần_hắn gặt tay Thiên Vũ ra_ không ai như cô ấy đâu. Tôi có
tìm cả đời này cũng không tìm ra một Dương Đăng Linh thứ hai
nói rồi, hắn bước chân vô hồn ra ngoài. Thiên Vũ lắc đầu. Lê Hoàng
Kỳ Lâm_ công tử hào hoa đã yêu thật rồi sao? Cô gái ấy! mị lực thật
lớn mới có thể làm Lâm Ken của chúng ta yêu sâu đậm đến như vậy.
thực là…sáng khâm phục
….
Mấy ngày nay, hắn chỉ ngồi trong nhaf uống rượu, việc công ty giao
cho người khác thay thế. Hắn uống say, say thì ngủ, sau đó tỉnh
lại, rồi lại uống tiếp, say tiếp. mặc dù quản gia đã nhắc nhở,
khuyên nhủ hết lời nhưng hắn vẫn không nghe, đem bình rượu vào nốc
tiếp. Quản gia sợ hắn sẽ chết vì rượu mất nên mới gọi điện cho
Thiên Vũ
- A lô_đầu dây bên kia là giọng nói vô cùng trầm ấm của Thiên
Vuc
- Cậu Vũ à? Tôi là quản gia nhà cậu Lâm đây. Cậu chủ nhà tôi không
biết mấy hôm nay bị gì mà cứ uống rượu suốt. say thì kêu gào tên cô
Linh. Tôi lo lắm. cậu tới đây khuên giúp tôi chứ tôi nói cậu Lâm
hông có nghe
- Được rồi. bác yên tâm. Cháu đến ngay
Thiên Vũ cúp điện thoại, khoác vội áo rồi phi thẳng đến nhà của
hắn. vừa bước vào đến nhà, Thiên Vũ chạy xộc vào phòng của hắn.
nhìn thấy hắn một thân rượu đổ đầy quần áo, tóc tai bù xù, râu ria
xồm xoàm mấy ngày chưa cạo. không còn đâu là tổng giám đốc của một
tập đoàn lớn nữa. nhác thấy hắn đưa chai rượu lên định nốc tiếp,
Thiên Vũ ngăn cản lại - Đừng uống nữa
Hắn giật phắt tay ra, nốc một hơi:
- cậu để cho tôi uống. tôi không có được cô ấy rồi, ngay cả đến
rượu mà cậu cũng cấm tôi là sao?
Thiên Vũ nhìn thấy hắn như thế, thật sự rất bất ngờ. lại có con
người khiến hắn thành ra như thế này hay sao? Những tưởng hắn cũng
chỉ là vui qua đường. không ngờ…. Sau một hồi giằng co với hắn,
khuyên nhủ hắn không được, Thiên Vũ chán nản bước ra ngoài. Anh
phải đi tìm Linh để giải quyết rõ chuyện này. Nhìn thấy thằng bạn
thân như vậy, anh thật không đành lòng. Nghĩ là làm, anh lục tìm
địa chỉ nhà nó rồi lái xe đi.
Chiếc xe đỗ xịch trước một ngôi nhà ba tầng. ở trước nhà là một
vườn hoa rộng lớn không khỏi làm khách vừa đặt chân đến đã có thiện
cảm với chủ nhân. Hắn lịch sự nhấn chuông. Một lúc sau, một người
phụ nữ trung niên, khuôn mặt tuy cũng có vài vết nhăn nhưng khí
chất ngút trời không khỏi khiến người ta ngưỡng mộ. người phụ nữ
này chắc hẳn khi xưa là một người con gái tài sắc. Thiên Vũ lịch sự
mở miệng:
- Cháu chào bác! Cháu là Thiên Vũ, bạn của Kỳ Lâm. Cháu đến đây để
tìm Linh ạ.
- À. Cháu vào nhà đi rồi hẵng nói chuyện.
Anh theo chân bà bước vào nhà, bà Tú rót nước mời anh, rồi ngồi vào
ghế đối diện. anh đón lấy ly nước từ tay bà rồi lịch sự nói:
- Chắc hẳn bác cũng biết chuyện giữa Linh và Lâm rồi ạ
- Uk! Bác cũng mới biết sau khi hai đứa chia tay. Cũng thật không
ngờ, nó lại làm như vậy để cứu giúp công ty
- Dạ vâng. Nhưng thực lòng cháu nghĩ hai bên cũng không có gượng ép
đâu ạ. Chẳng qua tên Lâm ngốc nghếch , nhát gan này sợ sẽ bị tổn
thương nên không chịu mở lòng ra lần nữa thôi. Giờ nhận ra thì Linh
đã…
- Con Linh nó cũng chẳng kém phần đau khổ đâu. Hai đứa nhỏ ngốc
nghếch này. Bên ngoài thì ra dáng dũng cảm lắm, nhưng lại rất sợ bị
tổn thương. Thật là. …_bà thở dài_thôi để bác dẫn cháu đến phòng
cái Linh mà khuyên nhủ nó. Mấy ngày nay chả ăn uống gì cả, chỉ ngồi
ủ rũ trong phòng thì cũng có ngày chết mất
- Dạ vâng. Vậy thì phiền bác ạ
Bà dẫn anh lên lầu. để anh trước cửa phòng, bà đi xuống để hai
người có thể thoải mái nói chuyện với nhau
Cộc…cộc…cộc
- mẹ à? Con không đói bụng lúc nào đói thì con ăn. Mẹ không cần lo
cho con đâu
- không! Là tôi! Thiên Vũ đây
- à. Anh đến có chuyện gì không?
- Có thể nào lịch sự mời tôi vào phòng được không?
- À ! xin lỗi
Cạch cạch…
- mời anh vào_nó xuất hiện trước mặt anh. Thật là nhìn thê thảm.
đôi mắt sưng húp, da dẻ xanh xao. Cô dường như đã mất hết sức
sống.
- xin chào. Tôi có thể nói chuyện với cô chút được không?
- Vâng. Mời anh ngồi
Anh ngồi xuống ghế, còn nó ngồi ở nệm. anh lúc này mới cất tiếng
hỏi:
- Cô thực tình không yêu Lâm
- Anh hỏi vậy ý là sao?
- Hiện giờ hắn đang rất buồn khổ. Suốt ngày chỉ biết đến rượu và
rượ, ngồi lì trong phòng mà gọi tên cô…
Nghe Vũ kể một hồi, lòng nó cảm thấy đau xót. Là ra nông nỗi như
vậy sao? Nhưng…nó nhớ lại những việc trước đây hắn đã gây cho cô,
vẻ đau xót biến mất thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng:
- như vậy thì sao?
- Cô không hề cảm thấy có lỗi khi làm Lâm ra thành như thế
sao?
- Liên quan gì đến tôi? Anh ta có chuyện gì thì tôi có quan hệ gì
tới hay sao?
- Cô… thật sự Lâm rất yêu tôi
- Đối với ai anh ta cũng vậy. trong lòng anh ta người con gái ấy
mới thực sự là người anh ta yêu
- Cô không thể cứ nhắc mãi đến quá khứ ấy được. người Lâm yêu hiện
tại là cô. Làm sao lại lấy quá khứ để trách hắn được
- Tôi không trách hắn. vả lại cô gái ấy không phải là quá khứ mà
hiện giờ anh ta vẫn yêu
- Vẫn yêu tại sao lại đau khổ khi chia tay cô?
- Là bởi vì…mất đi một món đồ chơi thú vị thôi
- Không có lý nào, không có người nào mất đồ chơi lại trở nên cô
độc không ăn uống, tự hành hạ mình như thế
- Ai biết được là do tôi? Nhỡ anh ta khó ở thì sao? Tôi mệt rồi,
không muốn nói chuyện nưa! Mời anh về đi
- Tại sao hai người lại cố chấp như vậy chứ?
- Tôi không cố chấp. nhưng tôi cũng không chịu đựng đc anh ta. Tốt
nhất nên chia tay trước khi cả 2 tự làm khổ nhau
- Cô thực sự vẫn không chịu quay lại bên hắn
- Tôi mệt rồi. phiền anh ra ngoài và đừng bao giờ nhắc tới tên anh
ta nữa
Nói rồi, nó ngã xuống giường, quay mặt vào trong tỏ ý muốn ngủ.
Thiên Vũ cũng không thể nào nói nữa, chỉ nhìn nso thở dài rồi chậm
rãi bước ra. Hai người…thực sự là mong muốn như thế này sao? Anh
làm sao giải quyết đây.
Xuống dưới nhà, mẹ nó hỏi:
- không được hả cháu?
- Dạ không_ anh lắc đầu chán nản_ cô ấy cứ cố chấp, không chịu nghe
cháu nói
- Ukm! Tính khí con bé xưa nay là vậy. cố chấp cực kì cho nên cháu
khuyên bảo nó được mới là điều lạ. thôi để bác khuyên nó dần xem
sao. Cháu hôm nay ở lại ăn cơm nhé
- Dạ thôi! Để cháu về xem thử tên ấy ra sao. Giờ này chắc cũng
không chịu ăn cơm đâu
- Ừ. Vậy cháu chăm lo cho Lâm đi
- Thưa bác cháu về
- ừ! Cháu về
Thiên Vũ chán nản bước tới, khởi động xe lái đi. Chuyện tình cảm
thật alf rắc rối, khiến anh không thể nào hioeeur nổi. tại sao hai
người lại cứ tự tổn thương bản thân mình cơ chứ?Bật di động lên,
Thiên Vũ quyết định gọi cho mẹ hắn. người hiểu hắn nhất, yêu thương
hắn nhất cũng chỉ có mẹ hắn thôi.
- A lô! Tôi nghe đây ạ_giọng bà Tú đầu dây bên kia vang lên
- Dạ con chào bác. Con là Vũ_bạn Lâm. Bác nhớ con không ạ?
- Aaaaaaa! Làm sao mà bác quên con cho được. hôm nay gọi bác có
chuyện gì không con?
- Dạ…_Vũ quyết định kể lại câu chuyện cho bà Tú nghe. Sớm hay muộn
gì cũng phải nói. Biết đâunói sớm với bà để bà biết cách giải
quyết. dù gì cũng cùng là phụ nữ với nhau. Chắc bà sẽ biết làm thế
nào
Sau khi nghe xong, bà Tú hết sức phẫn nộ
- Thật không ngờ thằng Lâm lại tệ hại như vậy. con Linh nó bỏ đi là
đúng rồi.
- Bác à. Cháu nghĩ Lâm tuy cũng có lỗi nhưng hiện giờ cậu ấy….thật
giống như kẻ bị mọi người bỏ quên
Kẻ bị mọi người bỏ quên?????? Bà Tú kinh ngạc. con bà… hắn lại bị
như thế một lần nữa sao? Trước kia, hắn cũng từng như thế khi bị
người con gái ấy bỏ rơi. Lần này cũng như vậy hay sao? Không đúng.
Không giống. lần này! Là hắn có lỗi trước . nhưng dù gì, bà cũng
biết tình trạng con bà tệ hại như thế nào. Vì thế quyết định:
- tối nay bác sẽ có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất. cháu ra đón
bác
- vâng!
Bà Tú cúp máy. Vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nói tài xế chở ra ngay
sân bay
….
11h đêm. Căn phòng tối om, lạnh lẽo. chỉ có ánh trăng xuyên qua từ
cửa sổ, chiếu đến một góc phòng. Một thân ảnh ngồi bệt xuống sàn,
ra sức nốc rượu, ánh mắt con người ấy lạnh lẽo, rất sáng như viên
ngọc nhưng lại vương vấn nỗi buồn, không còn linh hoạt như trước
nữa. tóc tai con người ấy bù xù, cằm lởm chởm râu do không được
cạo. Thân ảnh một mình đượm nỗi cơ đơn. Đầu óc hắn dày đặc hình ảnh
của nó. Nửa tỉnh nửa mê, hắn thấy được hình ảnh nó. Nở nụ cười xinh
đẹp, quyến rũ động lòng người. đến bên đưa tay ra trước mặt. hắn
với lấy, nhưng….thân ảnh ấy lại biến mất. hắn với theo, gọi tên nó,
gọi mãi gọi mãi. Cũng chỉ có hắn đứng giữa đất trời bao la. Giật
mình mở mắt, căn phòng tối om, gió lạnh từ cửa sổ tràn vào làm hắn
rét run. Nhưng cũng không lạnh bằng nỗi đau trong tim hắn giờ này.
Hắn thực sự rất tồi tệ, rất ngu ngốc. không chịu quý trọng trân
bảo, giờ này mất đi, hắn mới biết, thế nào là đau khổ.
Nó ngồi ngây ngốc một mình, mắt hướng mơ hồ nhìn ra cửa sổ. Mọi thứ
yên ắng đến lạ kì, yên ắng đến nỗi làm nó bất giác cảm thấy cô đơn.
Tại sao lại cô đơn cơ chứ? Nó tự hỏi. hiện giờ nó đang ở trong ngôi
nhà thân yêu của nó, bên cạnh người mẹ yêu thương. Vậy mà…tại sao
lại có cảm giác này?
Hình ảnh hắn…lại hiện lên trong đầu nó.
Hắn…tại sao….lại nghĩ đến hắn lúc này? Khi nó đang cô đơn ?
Chỉ có một câu trả lời duy nhất. mà chính nó cũng không muốn thừa
nhận.
Nó.thích.hắn
Đó cũng chẳng là điều mới mẻ gì. Vì nó đã biết nó thích hắn từ lâu
lắm rồi
Nhưng mà….cũng chỉ nghĩ là chút “say nắng” tức thời thôi.
Thật không ngờ, lại trở thành một thứ tình cảm kì lạ, cứ lớn dần
trong lòng nó, biến thành…một thứ gọi là “tình yêu”_thật diệu
kì
Nhưng mà…yêu thì sao cơ chứ
Vốn dĩ hắn nào có yêu nó đâu. Nhưng mà…những điều hồi lúc trước
Thiên Vũ nói với nó phải giải thích như thế nào đây?đâu khổ? Tuyệt
vọng? là cảm giác của hắn lúc này ư?
Nói đùa! Làm sao có thể chứ
Vậy thì tại sao Thiên Vũ nói những điều đó với nó làm gì?
Chắc là…hắn vẫn còn chơi đùa với nó chưa đủ đây mà
Nó tự an ủi…vỗ về mình vào giấc ngủ
Không sao cả! để mình nó nhớ là được rồi mà
Không sao! Không sao cả.
Nó nhắm mắt lại
Một giọt nước mắt…”lén lút” rơi.
11h đêm
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất
Tuy đã vào khuya nhưng dòng người vẫn nườm nượp như buổi sáng
Thiên Vũ chăm chú nhìn vào dòng người từ máy bay đi xuống.
Một thân ảnh người phụ nữ quý phái, sang trọng bước ra. Tuy dáng
người nhỏ bé so với dòng người đông đảo kia nhưng ở bà vẫn toát lên
được nét cao quý của mình. Thiên Vũ mỉm cuwoif, rảo bước về phía
người phụ nữ ấy
- Chào bác!
Người phụ nữ ấy quay lại, nhìn thấy anh thì mỉm cười:
- Chào cháu! Đã để cháu đợi lâu rồi
- Không sao đâu ạ. Cháu cũng mới tới. Xe đã ở trước sân bay, chúng
ta đi ngay chứ ạ
- Được!
Bà gật đầu, Thiên Vũ nhanh chóng đưa bà về nhà. Anh thực lòng rất
sốt ruột và lo cho hắn. làm bạn thân bao nhiêu năm nay, tình cảm
hai người như là anh em một nhà, cho nên anh cũng không nỡ nhìn
thấy hắn bộ dạng như vậy. thực làm người khác…rất đau lòng
Xe dừng trước cổng, Thiên Vũ mở cửa xe cho bà Tú. Rồi hai người
cùng đi đến phòng của hắn.
Cánh cửa bật mở, con người ấy vẫn ngồi I lặng, thậm chí không thèm
nhìn người bước vào là ai:
- tôi đang mệt! đừng làm phiền. tôi cũng không hề đói. Không cần ăn
gì đâu
- Thật sự mẹ đã làm phiền con hay sao?_Bà Tú mới cất giọng
hỏi
- Mẹ!
Lúc này, hắn mới quay đầu lại, nhìn bà Tú đầy ngạc nhiên:
- sao mẹ…sao…lại ở đây
- đây là nhà của mẹ, chẳng lẽ mẹ không về được sao
- con…
Bà Tú không để ý đến hắn ấp a ấp úng mà nhìn ngắm bộ dạng của hắn.
thật…không khác với tưởng tượng là mấy. con bà…giờ nó đã trở lại
như thế này nữa rồi. mới có mấy ngày, mà làm bà tưởng như chưa gặp
nó cả chục năm rồi.
- thực sự con đang nghĩ gì?
- Mej…con…
- Mẹ biết chuyện của con với cái Linh rồi. thực sự mẹ nghĩ con hẳn
rất là quá đáng nên nó mới chịu chấp nhận bỏ con đi, không chấp
nhận lời xin lỗi của con. Mặc dù nó đã yêu con rất say đắm
- Haha!_hắn cười khẽ_mẹ nói biết hết mọi chuyện mà sao lại nói ra
cái điều không thể như vậy chứ? Cô ấy! không yêu con, không hề yêu
con. Đã không yêu mà sao lại có say đắm chứ
- Con thật là…tình cảm của nó rõ rệt vậy mà không nhận ra à?
- Cô ấy đã nói là cô ấy chỉ xem con như bản hợp đồng, không hề yêu
con mà
- Ôi trời ạ! Sao con tỏng thương trường thông miinh thế mà chuyện
tình cảm lại ngốc nghếch thế hả, đứa trẻ kia? Cô ấy là con gái,
chẳng lẽ cứ phải nói huỵch toẹt ra là cô ấy yêu con, con mới vừa
lòng hả?
- Nhưng mà…con…cô ấy không nói làm sao con biết được là cô
ấy..
Hắn nghe mẹ nói thì bất giác trở nên ngốc nghếch. Có nên tin lời
nói của mẹ hay không? Hay là… mẹ chỉ muốn an ủi hắn thôi. Chứ còn
chuyện nó yêu hắn? không thể nào chứ?
Bà Tú nhìn mặt con trai nghi hoặc, bà biết rất rõ tính hắn. quả
nhiên không chịu tin lời bà. Một chút cũng không để ý đến thái độ
của cái Linh, luôn mang mối hoài nghi trong lòng, bên trong thì
nóng rực mà bề ngoài lại cứ tỏ ra máu lạnh. Con bé bỏ nó là phải
mà. Thật là… bà kiên nhẫn giải thích
- con phải hiểu và nắm bắt tâm lý phụ nữ thì mới nắm giữ trái tim
người phụ nữ thành công. Mẹ cũng là phụ nữ, mẹ hiểu những suy nghĩ
trong đầu con bé. Đừng tưởng mẹ già rồi mà mắt bị yếu nhé, chỉ cần
nhìn sơ qua hành động, ánh mắt, lời nói của con bé đối với con, mẹ
đã biết nó đã yêu con.
- Cô ấy yêu con, tại sao lại không chấp nhận lời xin lỗi của con?
Tại sao lại khoog hề quay về bên con_hắn cười khổ_mẹ! mẹ đừng an ủi
con nữa có được không?
- Đứa con ngốc nghếch này! _ bà Tú khẽ gõ đầu hắn_ tại sao con lại
không chịu hiểu cơ chứ? Sau bao nhiêu chuyện con gây ra cho nó, sau
khi bị con khi dễ, ngược đãi….nó không trách con là tốt lắm rồi,
còn đòi nó quay lại với con, chấp nhận lời xin lỗi rỗng tuếch của
con nữa hả? nếu là con, con có chấp nhận không?
- Con… nhưng con phải làm soa đây hả mẹ. nếu cô ấy cũng yêu con,
làm sao…làm sao mà con biết cô ấy yêu con? Làm sao để cô ấy trở về
bên con được hả mẹ
- Cái Linh nó trở về đây để lại bị con bắt nạt nữa hả?
- Không! Con sẽ không làm vậy nữa đâu. Mẹ biết rõ những ngày qua
con đau khổ biết chừng nào mà. Con đã nhận ra được vài điều mà khi
có cô ấy, con lại kém cỏi không hề biết được. cho nên…mẹ ơi…con
phải làm sao đây?
- Thật sự đã biết lỗi?_bà Tú nhìn hắn nghi hoặc
- Vâng. Đã biết lỗi
- Thật sự yêu thương con bé, không làm cho con bé tổn thương
nữa?
- Dạ. thật sự
- Nói rằng khó để bắt ép con gái nói ra tiếng yêu là khó.
Nhưng…cũng không phải là không làm được
Bà Tú cười bí hiểm. Linh à. Sao ta lại có thể để vuột mất một đứa
con dâu như con cơ chứ?
.
.
.
8h sáng
Một thân hình mệt mỏi nằm gục đầu vào thành giường. mái tóc xõa ra
hai bên càng làm lộ vẻ mỏi mệt, buồn rầu của người con gái.
Bỗng “tách ”
Cửa phòng mở ra, nó mở mắt tỉnh dậy nhìn, bất giác giật mình
- mẹ! sao mẹ lại ở đây
lời vừa thốt ra khỏi miệng, nó mới cảm thấy thật hồ đồ. Đã không là
vợ của hắn nữa, cớ sao…lại gọi là mẹ cơ chứ. Bà Tú cũng đã để ý đến
điều đó nhưng tỏ vẻ không biết đến, vẫn tiếp tục diễn vai của
mình
- con…mẹ đã biết chuyện của hai đứa rồi. mẹ cũng không ép con lấy
thằng con trai ngu ngốc, ác độc kia nữa. nhưng mà giờ… mẹ biết phải
làm sao đây_giọt lệ lăn dài trên má bà Tú _ thằng con trai ngốc
nghếch của mẹ biết phải làm sao đây?
- Mẹ…anh Lâm đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?_nghe trong lời bà có chút
đau đớn, nó hoài nghi
- Tối hôm qua nó đi uống rượu say xỉn, đi không biết nhìn đường như
thế nào, lại đâm vào một chiếc xe tải đi ngang qua. Nó…_nói đến
đây, bà Tú không cầm được nước mắt, khóc nấc lên
- Anh ấy…có sao không hả mẹ?_nghe được tin này, nó cuống cả lên.
Hắn…như thế nào lại trở nên hồ đồ như vậy. lỡ như…lỡ như…phải làm
sao đây
- Nó đã được đưa vào tỏng phòng mổ. hiện giờ, bác sĩ đang tiến hành
phẫu thuật cho nó. Mẹ chỉ muốn đến đây thay nó nói với con rằng, nó
yêu con nhiều lắm. mẹ đến đây không phải ép con đến thăm nó hay
thương hại nó gì đâu. Chỉ là…như một việc chuyển lời cho đứa con
trai tội nghiệp trước lúc nó…_bà lại tuôn ra một tràng nức nở
- Mẹ à. Anh ấy sẽ không sao đâu. Con cũng còn nhiều điều muốn nói
với anh ấy, có nhiều chuyện muốn cùng anh ấy làm rõ ràng. Con sẽ
cùng mẹ đến chỗ anh ấy.
- Con…khoog cần phải miễn cưỡng, mẹ thực ra cũng không ép buộc con
đâu. Không cần đến cũng được. điều cuối cùng mà thằng con trai mẹ
muốn là con được hạnh phúc, vui vẻ. cho nên con cũng không cần phải
đi đâu.
- Không phải là miễn cưỡng đâu mà mẹ. con nói sự thật đó. Mẹ! mẹ
mau dẫn con đi tới bệnh viện đi mẹ
- ừ.
Hai mẹ con dắt díu nhau đi đến bệnh viện. cánh cửa phòng mổ vẫn
đóng lại im ỉm. yên lặng…nhưng lại gây ra bao nỗi sóng gió, bất an
cùng nguy hiểm kéo đến lòng người ngồi chờ ở ngoài.
Cuối cùng, cánh cửa phòng bật mở, bác sĩ đi ra ngoài, nó vội tới
hỏi thăm:
- Bác sĩ…anh ấy sao rồi
- Ca mổ thành công. Bệnh nhân có sức khỏe tốt nên sẽ rất nhanh hồi
phục. người nhà cứ an tâm
- Cảm ơn bác sĩ
Nó thở phào nhẹ nhõm. Bà Tú sau khi biết được tin này rất mừng rỡ,
ngắm nhìn con trai trong chốc lát rồi ra ngoài, nói rằng phải báo
cho ba hắn để ông khỏi lo lắng . Ngắm nhìn gương mặt ngủ say của
hắn, nó bất giác mỉm cười. Đưa tay lên vén sợi tóc rủ dưới trán, nó
chăm chú nhìn khuôn mặt hắn. cái khuôn mặt mà xuất hiện hằng đêm
trong giấc mơ của nó, chiếm lĩnh trọn cả trái tim nó, giờ đây lại
ngủ rất yên bình. Khuôn mặt anh, hình như có vẻ hơi xanh xao, tâm
trạng lúc tỉnh chắc có phần rất buồn bã cho nên khuôn mặt lúc ngủ
mới nhíu lại một cách bất an, khổ đau như vậy. thuận tay, nó hôn
lên trán hắn và thì thầm:
- mau hồi phục nhé! Chồng yêu của em
- em vừa mới gọi anh là gì?_hắn đột nhiên mở trừng mắt hỏi
- a…_nó ôm ngực_anh…anh không phải …không phải?
- em trả lời câu hỏi của anh trước đi dã. Em vừa gọi anh là
gì?
- Là…là chồng yêu
- Uk! Chồng cũng yêu vợ nhiều lắm
Hắn ôm nó vào trong lòng, bất giác mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng,
cũng nghe được nó bày tỏ nỗi lòng rồi. thật là vui quá. Nhưng sau
đó, nó đẩy hắn ra, trừng mắt:
- anh lừa em
- AAAAAA…_hắn đau đớn ôm cánh tay bị nó dùng lực để đẩy ra
- anh còn giả vờ. em không tin anh nữa đâu. Cái đồ lừa dối, lừa
đảo
- anh đau thiệt mà_hắn ôm cánh tay xuýt xoa, giơ kéo áo lên cho nó
thấy vết thương đang bị băng bó, máu chảy ướt luôn cả miếng vải
quấn
- anh…anh bị tai nạn thiệt hả? nhưng mà sau khi mổ sao lại tỉnh dậy
ngay được chứ
- ừ. Là vì mổ nọi soi nên thuốc gây mê không nhiều.
- em xin lỗi. anh có đau không
- không sao. Chỉ cần một liều thuốc là anh hết đau liền à
- liều thuốc gì?
Nó chưa kịp nói hết, môt đã bị hắn chặn lại, hắn ôn nhu hôn nó, dịu
dàng nhấm nháp vị ngọt mà bấy lâu nay hắn nhung nhớ, quằn quại quay
quắt . sẽ không bao giờ, hắn để vuột khỏi tay bảo vật này đâu. Cả
đời này sẽ không một lần sai lầm nữa. còn nó, trong lòng thầm nghĩ
trái tim mình chắc chắn từ lâu đã trao cho người đàn ông này rồi.
cái gì mà gọi là đầu bạc răng long? Cái gì gọi là suốt đời suốt
kiếp? Gương vỡ không thể lành lại được? nó mặc kệ. chỉ cần biết bên
cạnh nó sẽ mãi là hắn mà thôi