Linhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!! Dậy
ngayyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!
Tiếng mẹ nó vang lên “lảnh lót” làm con chó đang đứng ở dưới lầu
cũng kêu ăng ẳng rồi cụp đuôi chạy ngay , cả nhà gần như rung
chuyển. Thế mà………. Có một con người nằm đó, tỏ ra không hề gì, vẫn
nằm ngáy o o như thường. vâng nhân vật đó không ai khác ngoài nó_
người mà mama muốn gọi dậy_ vẫn không hề bị tiếng gọi đó làm lay
chuyển. Nó mở he hé nửa con mắt nhìn mẹ nó và lên tiếng cầu xin,
giọng còn ngái ngủ:
- Mẹ ak! Cho kon ngủ thêm tí nữa đi mà mẹ. 5’ thôi, chỉ 5’ thôi mà
mẹ. Sau đó con dậy liền hà.
- Hừ! 1s cũng không có đâu chứ huống chi 5’. Có dậy không thì
bảo???????????????- mẹ nó nói giọng đầy tức giận. Hik lúc nào chả
vậy. Mỗi lần kêu nó dậy là bà phải tốn hơi như vậy đó
- Thôi mà mẹ”! hôm qua 10h con mới ngủ luôn. Người ta nói 1 ngày
phải ngủ đủ 10 tiếng mới được mà mẹ. Không là con yếu sức đó mẹ.-
Nó vẫn ra sức biện minh trong tình cảm mắt nhắm, mắt mở.
- Hừ! con là con nít lên 3 hay là con heo mà ngủ ngày 10 tiếng hả?
thôi được rồi! Nếu không muốn nhẹ nhàng thì mẹ dùng cách khác
vậy.
Nói rồi mẹ nó mở cửa phòng đi ra ngoài. Nó mở he hé mắt ra… phù mẹ
đi rồi. tuy không biết là mẹ muốn làm j` nhưng miễn cho nó ngủ thêm
vài giây phút nữa là tốt rồi. Nó cuộn mình trong chăn và tiếp tục
khoan khoái tận hưởng những giờ phút mà nó cho là tuyệt với nhất.
“Ôi cuộc đời khi ngủ mới sung sướng làm sao!!!!”_ nó đã từng thốt
lên như thế.
- Nào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Con gái ! giờ có dậy không thì
bảo??????????????????????
Nó lại mắt nhắm mắt mở nhìn lên mẹ nó! Ôi trời ạ!!!!!! Trên tay mẹ
nó đang lăm le cây chổi lông gà. Mẹ nó vừa nhìn nó, vừa nhịp nhịp
cây chổi y hệt một người đàn chị thứ thiệt chuẩn bị “xử” nó. Nó hốt
hoảng vội tung mền dậy, chạy vào nhà vệ sinh rẹt rẹt như kon rô
bốt. Nó nhớ lại lần đầu tiên bị mẹ đánh bằng cái cây chổi khủng
khiếp ấy…
Bước qua từng đêm, nhặt từng dòng ký ức
những phút giây đầu tiên, chợt từ đâu trở về
Ôm bao mộng mơ. để rồi lòng tan vỡ.
cố bước đi thật xa. tìm về noi cuối trời
ngồi nghe hạt mưa buồn rơi
le lói trong tim tình yêu ban đầu
chỉ còn đây người như ngủ say
thầm lặng đốt chút hương yêu ngày xưa.
và trên hàng mi dường như
cay khóe rưng rưng từ đâu tuôn trào
mặn đôi môi người xa rời tôi về noi không tay với
★*--*-(¯`v´¯)-»*** ]º°(¯`Quá khứ´¯)[«-(¯`v´¯)-«-«« ]★*--*★
Lúc đó nó chỉ mới 7 tuổi, nó bỗng thấy muốn đi chơi cùng kon bạn
mới quen. Thế là tụi nó hẹn ra công viên mà quên mất phải xin phép
mẹ. lúc mẹ nó về, bà hoảng hốt khi thấy cánh cửa khóa lại và không
thấy nó đâu cả. nếu nó muốn đi chơi cùng ai thì nó phải xin phép bà
chứ, bà đã dặn nó như vậy và nó cũng có bao giờ quên đâu. Thế mà
giờ lại…. chẳng lẽ……….. bà lắc đầu xóa ngay cái ý nghĩ khủng khiếp
âý ra khỏi đầu, không, không phải vậy đâu! Chắc là do bà ngoại hay
cô chú nào dẫn nó đi chơi thôi mà. Tuy vậy nhưng lòng bà như có lửa
đốt, đứng ngồi không yên. Bà liền gọi điện cho bà ngoại, cậu dì,…
không ai thấy nó. Cả những đứa bạn thân cũng chẳng biết nó ở đâu.
Không thể nào, ông trời không thể nào cướp đi đứa con yêu quý nhất
của bà như đã cướp đi người chồng của bà như vậy được. chồng bà đã
ra đi trong một cuộc tai nạn giao thông khi đang trên đường về nhà
sau chuyến công tác xa. Cả nhà đã mong ngóng ông biết bao. Vậy mà….
Nỡ lòng nào…bà bật khóc khi nghĩ đến việc mất đi đứa con của mình,
nếu nó đi rồi, bà sẽ làm thế nào đây? Bà không biết, bà không biết
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Khi đó cũng là lúc nó đi về nhà sau một cuộc đi chơi vui vẻ. nhìn
thấy mẹ ngồi ở phòng khách, nó chạy lại và hào hứng nói với
mẹ:
- Mẹ ah! Hồi nãy con đi chơi cùng với bạn mới chuyển đến lớp con đó
mẹ. vui lắm ạm ak, chúng con…
Nó đang định huyên thuyên kể về chuyến đi chơi thì mẹ nó hỏi
:
- sao con đi mà không xin phép mẹ?
- dạ…con…_ nó ấp úng, không nói được lời nào.
Mẹ nó không nói j` , đi ra ngoài sau và trở lại với cây chổi lông
gà trên tay. Bà vừa đánh, vừa nói:
- mẹ đã dặn con bao nhiu lần rồi hả Linh? Sao con cứ để cho người
khác phiền lòng luôn vậy hả? con có nhớ lời mẹ dặn không?
Cảm giác lúc này của nó là đau, phải nói là rất đau. Chưa bao giờ
mẹ đánh nó mà lại đau như lúc này cả. nó vừa khóc, vừa van xin
mẹ:
- Mẹ ơi…hức…hức…con…xin…lỗi…mẹ…c on hứa lần sau sẽ không như thế
này nữa đâu…hức…hức…mẹ đừng đánh con nữa…..mẹ….ơi…..
Mẹ nó vứt cây chổi xuống đất, ôm nó vào lòng. Nó thấy lưng áo mình
ướt đẫm, nóng ran, đúng vậy, mẹ nó đang khóc, những giọt nước mắt
của mẹ rơi trên áo nó nóng hổi:
- Mẹ xin lỗi con, mẹ đánh con đau lắm phải không? Mẹ xin lỗi…mẹ xin
lỗi….
Nó cũng không biết nói j`. chỉ biết ôm thật chặt mẹ vào lòng và tự
hứa sẽ không bao giờ làm mẹ khóc và lo lắng nữa. chính vì thế mà từ
ngày, nó cũng không bị mẹ đánh nữa. thế mà hôm nay mẹ lại lấy cái
đó ra dọa nó. Hừ…mẹ thật là…..
- Á!!!!!!!!!!!!!!!_bỗng tiếng nó vang lên khi nhìn thấy cái đồng
hồ_ thôi chết, muộn giờ rồi trời ơi!!!!!!!!!
Nó vội mang cặp xuống chạy thục mạng đến trường, không quên chào mẹ
và vớ lấy cái bánh sandwich trên bàn. Mẹ nó chỉ biết nhìn theo lắc
đầu:
- Không biết bao giờ nó mới bỏ được cái tật ham ngủ nữa đây?
Rầm!!!!!!!!!!!!!!!! cánh cửa trường “thân iu” đã dóng lại trước mặt
nó một cách vô tình. Nó chuẩn bị khuôn mặt buồn và tội nghiệp nhất
đến trước mặt bác bảo vệ:
- Bác bảo vệ tốt bụng ơi! Bác có thể mở cửa giúp cháu được không
ak?
- ủa? lại là cháu ak!_ bác bảo vệ nhìn thốt lên khi gặp “người
quen” _cháu có biết đây là lần thứ mấy đi trễ không
hả???????????????????_bác bỗng hét lên đầy tức giận.
- dạ! cháu xin lỗi! nhưng cháu đi trễ là do có lý do chính đáng. Dạ
cháu…._ nói rồi nó kể một lèo chuyện “giúp đỡ người già qua đường”
mà nó đã…viết trong bài tập làm văn lớp 6 (hik! Kon nì có trí nhớ
dai ghê gúm)
bác nghe xong gật gù, nó mừng thầm trong bụng :”hehe! Bài mình làm
cảm động ghê gúm”. Nhưng nó chưa kịp zui mừng thì bác bảo vệ nói
như sấm nổ bên tai nó:
- ukm! Chuyện này hay ghê gúm nhưng k…h…ô…n…g…đ…ư…ơ…c là không
được. Bác không phải là giáo viên ngữ văn đâu mà cháu đọc diễn văn
cho bác nghe nhé. Hôm trước thì là “nhặt của rơi trả lại người
mất”, hum nay thì là “giúp người già qua đường”. học sinh ngoan ghê
nhỉ. Chă’c bữa nào cũng có việc tốt để làm nhỉ. Nhưng mà tiếc quá,
tôi không thể nào chấp nhận những lí do đó. Vào phòng giáo vụ
ngay!!!!!!!!!!!!!
Hik! Nó lẽo đẽo bước vào theo bác bảo vệ vào phòng. Viết xong bản
kiểm điểm, nó rầu rỉ bước vào lớp! ây daaaaaaaaaaa! Sao mà xui thế
này cơ chứ! Nhưng quái lạ, nó vào lớp mà không thấy cô Nga đâu. Mọi
hôm bà nì đến sớm lắm cơ mà. Nó bỏ cặp xuống định quay lại hỏi nhỏ
Vân kề bên thì …cộp…cộp…cộp… tiếng giày bà cô vang lên làm cả lớp
đang nhốn nháo bỗng yên phăng phắc. bà cô hum nay trông zui zẻ và
điệu hơn ngày thường. Tạo cho mình 2 kai bím tóc quá lố, đi một
bước là làm dáng 1 bước, mặc kai váy ngắn cũn cỡn và hở hang, trang
điểm lòe loẹt. Tiếng bước chân đi cũng dịu dàng hơn, không huỳnh
huỵch như hùi trước và bắt chước ở đâu kiểu đi nhún nhẩy. bả tưởng
đây là cái sàn catwalk cho bả diễn chắc.
Cả lớp nhìn pả chăm chú, chăm chú yk nhơ một thể vật lạ từ hành
tinh nào rơi xuống. Bà cô thấy cả lớp nhìn mình như vậy liền lấy
tay che miệng cười e thẹn.
- “”ọe...ọe…”_cả lớp gần 30 nhân như muốn ói mửa trước hành động
quá lố của bà cô trái tính trái nết này.
- E hèm_ bả hắng giọng_ các em học sinh thân iu của cô. Hôm nay cô
xin giới thiệu với các em một thành viên mới. bạn ấy vừa chuyển từ
Anh về, mang trong mình 2 dòng máu châu Á và châu Âu. Vì thế bạn ấy
vừa có sự sang trọng, quý phái của châu Âu, vừa mang sự zui zẻ,
chất phác của châu Á. Cô chắc chắn bạn sẽ là một hot boy của trường
ta, và…
Cả lớp gần như ngất xỉu. Cứ đà nì chắc bả zới thiêu tới mai muk cả
lớp cũng không biết nhân mới là đứa nào lun we
- Thôi, đủ rồi đấy cô ạ_Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa lớp_ cô
sắp xếp giúp em chỗ ngồi đi ạ!
Cùng với giọng nói ngọt ngào ấy là một chàng trai cực kì cute và có
tí cool bước vào. Cả lớp nhìn Quân(tên mem mới_kai nì là mình mỗi
cherry biết thui! Mí đứa chưa ai biết hít ak) ik như thể vật lạ, à
không, giống như một chàng hoàng tử (nó: mũi tẹt nữa_ Cherry: có
nhầm không zị chài? Người ta từ châu Âu zìa đó, mui cao thí mồ muk
kiu tẹt, bà nì đúng là…)
- Ak! Cô xin lỗi đã để em dứng đợi lâu hen!_bà cô dáo dác xung
quanh và hướng mắt chằm chằm vào chỗ nó ngồi_ak! Em ngồi chỗ bạn
Linh nhá
- Ah!!!!!!!! Thưa cô!!!!!!!!!!!!!!!!!!11 em……………_ nó đứng phắt
dậy
- Em…muốn…nói…cái…j`….._ nó chưa kịp nói hết thì bà cô nhìn nó
trừng trừng, nghiến răng ken két hỏi lại.
Hik! Nó sợ hãi xuống nước với bà cô. Bà nì muk giận ai là có ngày
không còn răng để ăn cháo nữa đâu. Nó cố nở một nụ cười thật tươi
và nói:
- Dạ không có j` ạ! E chỉ muốn nói là em rất vui khi được ngồi bên
cạnh bạn ấy ạ.
- Uk! Vậy tốt_Quay sang Quân ta và nở một nụ cười duyên cùng giọng
nói ngọt ngào_ Em về chỗ đi
Bà cô nhìn theo Quân đang bước đến chỗ nó. Mắt dán chặt vào người
hắn và nở ra hình 2 trái tim bự tổ chảng. Cả lớp thấy bả không dạy
bài nên sốt ruột, hối thúc:
- Cô ơi! Dạy nhanh y cô! Trễ giờ học oiz.
Bà cô dù đang rất tux giận (đang ngắm zai muk pị phá đám) nhưng
phải thể hiện là 1 người cô tốt nên cũng dịu dàng đáp lại một nụ
cười thật tươi và quay lên giảng bài. Nhưng chốc chốc bả lại quay
xuống dưới làm duye^n, nheo mắt với Quân. thật đúng là…!
R…e…n…g…Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi làm cả lớp thở phào. Bà
cô hắc ám tuy không đành nhưng phải ra đi tất nhiên không quên đánh
mi bặt bặt và hôn gió với Quân trước khi “quay gót”. Bả vừa quay đi
là cả đám kon gái của lớp và những lớp kề cũng bu quanh lấy Quân
hỏi han rối rít:
- Bạn j` ơi! Bạn tên j` zạ?
- Anh ơi! A ở đâu zạ?
- Cho em xin sđt đi anh
- Anh có bạn gái chưa zạ?
- Blah…blah…
Nó đến điên mất với mí đứa hám zai. Ngay cả nhỏ Vân_ con bạn chí
cốt của nó cũng xáp zô làm quen với hắn(Anh hùng khó thoát qua ải
Mỹ Nam). Hứ! Có j` đáng để nhìn đâu chứ. Hắn chỉ là hơi đẹp trai tí
xíu, hới học giỏi tí xíu thui muk làm j` zữ zạ chài? (hik! Một chút
của “người” là kai mà người ta muốn cũng không có đó ạ)
Nó lắc đầu ngán ngẩm tìm cách chui ra khỏi đám đông hỗn loạn ấy và
tuôn ra ngoài. Ây da!!!! Không khí thiệt là mát mẻ. không hỉu tụi
nó chui vào cái lỗ ấy để làm j` cơ chứ, chỉ vì một thằng con trai
thui sao. Hik! Nó lò do bước ra canteen theo “tiếng gọi” của bao
tử. Her her! Hum nay canteen cũng vắng teo. Phải oiz! Mí chị em gái
đang xúm xít bên hắn thì làm sao có thì giờ để nghĩ đến chuyện ăn
uống nữa. hì hì! Vậy cũng tốt, đỡ phải tốn công chen lấn xô đẩy để
mua đồ. Giờ mới thất hắn đôi khi cũng có ích. Nào! Come on! Mua đồ
ăn thui nào, nó nhào vào quầy hàng và kêu:
- Cô ơi! Bán cho con 1 ổ bánh mì, 1 bịch sandwich, 1 thanh
chewing-gum, 1 bịch phồng tôm bự,…blah…blah…(Hik! Mua cho người hay
cho heo ăn zị chài?)
Xong! Nó khệ nệ ôm mớ đồ lên bàn ăn. Phù…nhìn mí món đồ đã we đi
mất. hehe! Giờ phút quan trọng nhứt đã đến. Xử
thuiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Nó đang định nhào zô thì có tiếng
nói của ai đó vang lên làm nó giật mình:
- Này! Bạn bè thế hả? bỏ mặc bạn mình trong lúc nguy cấp mà đi ăn
ngon lành zị hả?
Nó ngước đầu lên. Không ai khác ngoài tên mới đến đang đứng nhìn nó
cười nham nhở. Hứ! đang ở trong đó sao tự dưng lại chưa ra đay làm
gì? Làm như quen biết lắm ak? Đang lúc nó nhăn nhó vì bị làm phiền
thì một đám con gái chạy đến chỗ nó và hắn. Hik! Nó bị người ta
chen lấn, đè bẹp một cách không thương tiếc. Ngộp thở! Thiếu oxi
trầm trọng. Nó muốn ra, cố lách, cố lách nhưng không được. Tụi kon
gái đang cố lách vào trong, không để trống một lỗ hở nào đến con
kiến cũng khó lòng lọt ra nổi huống chi là nó. Hik! Nó muốn đi ra
chứ có muốn tranh giàng tên ấy với mọi người âu muk không cho nó
đi. Chen lấn! chen lấn! nó càng ngày càng bị đẩy vào gần hắn hơn,
gần hơn …gần hơn nữa… nó đang cố giũ khoảng cách với hắn nhưng thật
khó để sức của nó có thể chống chọi với hàng nghìn con người như
thế.
5cm…
4,5cm…
4cm…
Bỗng từ đau xuất hiện một chị với thân hình quả lê đang chạy huỳnh
huỵch tới đám đông vào gào lên:
- Tránh ra! Cho tên gạp mặt anh Quân_tên hắn_ thân iu của tôi tí đi
nào! Anh Quân ơi! Em iu anh, a có thể làm bạn trai của em được
không ạ?
[IMG]file:///C:/DOCUME%7E1/Welcome/LOCALS%7E1/Temp/msohtml1/01/clip_image004.jpg[/IMG]
Cả đám đông phì cười trước cảnh ấy. Chị ấy định chen zô nhưng không
thể nào được, mọi người vẫn chen lấn không còn một chỗ hở. Rầm!!!!
quá tức giận, chị đã xô đám đông một cách ngoạn mục. Và kết quả là
cả đám ngã nhào không ngoại trừ nó và hắn. Nhưng… Hán và nó
đang…mắt chạm mắt, môi chạm môi. Là bới vì hồi nãy khoảng cách giữ
nó và hắn quá gần nê khi ngã, hắn đã bất ngờ bị xô ngã đè lên người
nó.
1s…
2s…
3s…
Quân giật mình, lồm cồm bò zậy. nó cũng đỏ mặt, muốn tìm ra một lỗ
nẻ nào đó mà chui zô chứ không thì ngượng chix mất. Nó đứng dậy.
Xet…xẹt…xẹt… b ao nhiêu ánh mắt đầy lửa điện đang chiếu thẳng vào
nó như muốn thiêu cháy nó ra thành tro bụi.Ak! phải là muốn cho nó
biến mất khỏi kai thế giới nì không một dấu vết lun í chứ (hik!
Kinh khủng we). Nó chạy thật nhanh, thật nhanh, tuy không biết là
chạy đến đâu nhưng cũng phải chạy để trốn thoát khỏi cái vòng vây
ấy. Một lúc sau nó phải dừng lại để…thở. Phù!...mệt quá! Chưa bao
giờ nó phải chạy một mạch với vận tốc cỡ…100km/h (đừng đùa chứ bà
tác giả, muốn biến kon người ta thành cái máy or quái vật hay sao
muk biểu chạy zữ zị?)
Khi ngước mắt lên nhìn cảnh xung quanh thì…w…o…a….Nó tự hỏi không
biết đây là cõi trần hay cõi tiên(hik! Có cần làm quá như zị
không?). Mà quả từ trước đến giờ nó chưa thấy cảnh nào đẹp như vầy,
nhất là ở trường của nó nữa, tại sao học đã được gần 3 năm rồi chứ
ít ỏi j` mà nó không biết một chỗ Wonderful như thế này nhỉ? (Hik!
Suốt ngày chỉ biết học, thư viện, ăn và ngủ thui chứ có biết j nữa
đâu muk nói)Một bãi cỏ xanh mát nằm bên cạnh dòng sông.
Người yêu ơi, cỏ mềm đã héo khô.
Mặt hồ lá xác xơ, những con đường vắng sương mờ .
Từng bước chân, cuốn đi mùa thu xa lắm.
Để nỗi buồn, cứ thế đến bao giờ ?...
(cơn mưa tình yêu_Hà Anh Tuấn)
Bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau làm nó thoáng giật
mình:
- - Làm gì mà có vẻ tức giận vậy hả cô nhox?
Nó tò mò ngước mắt nhìn lên. Đứng trước nó là một chàng trai dáng
người cao kều cỡ 1m8, khuôn mặt thiên thần đang mỉm cười nhìn nó.
Nhưng nó đang tức giận nên angel hay evil j` cũng mặc kệ, nó gằn
giọng:
- -Việc j` liên quan tới anh chứ. Biến đi trước khi tôi không giữ
được bình tĩnh
Hắn vẫn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nó, ngả người ra phía sau và
nói:
- Không khí hôm nay tuyệt đẹp thía nì mà có một con khỉ nhăn nhó
ngồi ngắm thì thật là tiếc thật
- Này! Anh bảo ai là khỉ đấy hả? koi chừng bị ăn dép vào mồm đấy_nó
vừa nói vừa giơ đôi dép lên dứ dứ vào mặt chàng trai làm hắn nhăn
mặt
- Úi trời ơi! Nhóc thả cái đôi dép gớm ghiếc kia xuống đi. Kinh
chết đi được.
- Hứ! nếu thế thì đi đi! Còn ở lại thì chiếc dép này bay thẳng vào
mồm anh nằm đấy.
- Này! Hay anh với nhox thi thử ai ném đá xa hơn đi
Tên này! Nói j` mà chả ăn nhập với đề tài cả. Lại định lảng sang
chuyện khác để khỏi bị đuổi đi chứ j`, nó cau có:
- Hừ! anh có nghe tôi nói j` không hả? Đi ra khỏi đây ngay. Tôi
không có chơi mấy kai trò trẻ con đấy. nghe rõ chưa _ Rõ thật là,
đang bực mình lại gặp một tên dở hơi nữa
- Herher! Nhox không thích chơi hay là không dám chơi vì sợ thua
anh? Anh ném giỏi lắm nhé
Hik! Tên này nổ muốn banh nhà lun. Định chơi trò khích tướng với nó
hả? Còn lâu nó mới mắc bẫy nhé:
- Hừ! tôi không dễ bị mắc lừa đâu. Tôi đã nói không chơi là không
chơiiiiiiiiiiii
- Không chơi thì thôi! Biểu diễn chút tài nghệ cho nhox mất hồn
chơi.
- Nói rồi hắn vớ lây một hòn đá và ném đi thật mạnh. Hòn đá bay lên
không trung vào vào và rơi tòm xuống nước, xong anh quay lại cười
với nó:
- Thấy chưa? Thấy anh ném “bờ- rào” chưa?
Hứ! ném thế mà cũng la, máu anh hùng nổi lên, nó vớ lấy một hòn đá
gần đó và nói:
- Anh ném “cùi mía” tháy mồ. Coi tui nek! Cho anh biết thế nào là
đẳng cấp nhá_Nói rồi nó lấy hết sức ném hòn đá thật mạnh.
Nhưng không may cho nó là vì ném quá thấp nên hòn đá đã bị vướng
vào một bụi lau gần đó và hạ xuống mặt nước gần bờ dưới đó. Cái j`
kì vậy trời? sao mỗi cái ném đá không mà cũng không xong là sao?
Hôm nay nó nhớ đâu phải thứ sáu ngày 13 đâu mà nó xui đến cùng cực
vậy? Huk! Nó không tin là số của mình xui xẻo đến như vậy. Nó vơ
lấy cả nắm đá, ném túi bụi xuống mặt hồ. Ken ngồi cạnh thấy hành
động vô cùng “ngố” của nó thì bùn cười lắm cơ nhưng không dám cười
to vì sợ nó giận thì khổ. Thật đúng là! Hùi nãy mới chê anh trẻ con
mà giờ lại…
- AAAA!!!! Được rồi, được rồi. a xem này, ném được rồi._nó nhảy
tưng tưng và chỉ cho Ken nhìn “chiến tích lẫy lừng ” của
mình.
Ken chỉ biết lắc đầu nhìn nó, trông nó cười lúc này tuy vô cùng ngố
nhưng cũng không kém phần dễ thương. Ôi ôi! A đang nghĩ j thế này,
sao a lại có những suy nghic như thế này cơ chứ? Con tim a xưa nay
chỉ dành cho người đó thôi mà, sao giờ bỗng dưng lại đi lệch hướng
kia chứ?
A lắc đầu nguầy nguậy để rũ bỏ hình ảnh nó ra khỏi đầu, thấy những
hành động kì cục của a như vậy, nó không khỏi thắc mắc:
- A không sao chứ? A bị đau ở đâu ak?
Ken vẫn nhìn nó, mỉm cười và đáp lại:
- Hì! A không sao đâu. Ủa mà e không vào lớp ak? Trễ giờ rồi còn
j?
- AAAAAAA! _Nó hét toáng lên khi nhìn vào đồng hồ. Lần này là nó
chết chắc rồi, tiết này là tiết pà Loan nổi tiếng khó chịu với vẻ
mặt hắc ám làm nó nhìn vào mà muốn bủn rủn chân tay(^^)_ hik! E vào
lớp đây, pp a nha
Nó nói rồi phóng kai vèo đi nhưng vẫn đủ để nghe loáng thoáng giọng
của người ở sau:
- Tan học a chờ e ở cổng nhé
Tên này cũng quái lạ. mình cũng như hắn không biết người đối diện
là ai mà lại đòi chờ mình ở cổng trường là sao ta? Nhưng nó cũng
không còn thời gian để suy nghĩ nữa, phải nhanh chân thôi, không
thì khốn. Bỗng…ui da…đầu nó đụng cái cốp vào một ai đó, ngước đầu
lên, nó tròn xoe mắt, lắp bắp:
- Ủa? tại…s…sao… bạn lại ở đây? B….
Nó chưa nói hết thì đã bị Quân chặn ngang họng:
- Sao trăng j ở đây? Cô đi đâu mà để tui kếm mún khùng người lun zị
hả?
- Uk….thì tui đi ra ngoài hok dc ak? Ai cần bạn kiếm. người j đâu
mà…._ nó cố ý kéo dài giọng ra
- Cứ ở đó muk nói nhảm đi ha. Lát nữa vào bị phạt oiz đừng có trách
tui không nói trước hin_Quân nhăn mặt
- Ôi! Thôi chết tui rùi, lại quên nữa. _nó nói rồi định chạy nhưng
có 1 bàn tay kéo nó lại, quay lại, nó cằn nhằn với Quân_này lại j
nữa đây? Tui vào chứ hok bà đó nổi đóa lên nữa thì khổ
- Hehe! In tâm, có tui đây là hem cóa sao hít ak. Cô đi theo
tui
- Rảnh ghê zị ak_nó tuy dùng dằng nhưng chân vẫn theo sau
Quân
Đến gần cửa lớp, Quân cố bước chân thật mạnh để gây sự chú ý cho cô
giáo đang trên . bà Cô đang say sưa giảng cũng giật mình quay lại.
Thấy 2 đứa nó đang đứng lù lù trước mặt, giọng bả đầy tức
giận:
- Các em là j` mà h` này mới vào lớp hả?
- Dạ thưa cô, hồi nãy em có hơi bị choáng nên nhờ bạn Linh đỡ vào
phòng y tế ạ!_Quân lễ phép thưa
- Thế ak! Uhmmmm_Bả suy nghĩ một lát rồi gật đầu_Thui được roy, các
em vào lớp đi. Nhưng nhớ là lần sau k được như thế nữa đâu
đấy.
Nó lí nhí cảm ơn rồi chuồn thẳng vào lớp, may quá, thoát nạn oiz,
phù….Nó thở phào nhẹ nhõm. Còn Quân, hắn ung dung tiến tới chỗ nó,
ngồi phịch xuống, lấy sách vở trong cặp ra. Nó cũng chả thèm quan
tâm tới anh chàng nữa mà chăm chú nghe giảng.
R…u…m r…u…m…
Nó móc di động ra, 1 tin nhắn mới từ số điện thoại lạ hoắc, bật
nắp, nó đọc tin nhắn: “Hi! Thế nào? Thấy tôi đã cứu cô một bàn thua
trông thấy chưa?cô mắc nợ tôi đấy nhé”. Nó quay lại sang Quân, hắn
giả vờ chăm chú học bài nhưng nó vẫn thấy khóe miệng hắn hơi nhếch
lên.
Nó reply: “A còn dám nói giọng đó với tôi nữa hả? ai làm cho tôi
vào lớp trễ? Mà ai cho anh bk số của tôi vậy?”
R…u…m…r…u…m…
“Ủa? cô vào lớp trễ có liên quan đến tôi ak? Tôi nghĩ phải là do cô
la cà đi chơi nên vào lớp trễ chứ tôi có liên quan j đâu. Số của cô
tôi k muốn thì thôi chứ tôi muốn là bk liền, cần j bạn cô cho
”
Nó bực mình, k nt nữa, nó quay sang Quân la lên:
- h anh còn dám nói k phải do anh nữa ak? K do anh h…_nó stop ngay
lập tức.
Hk! Lời nói lại phăng ra trước khi suy nghĩ lại roy đấy. h nó mới
thấm thía giá trị của câu: “Trước khi nói p~ uốn lưỡi 7 lần”. Cũng
may là nó nói nhỏ nên chỉ mấy đứa nghe thôi, chứ nếu để lọt vào tai
bà cô là đời nó đi tong lun đấy ạ. Nhưng chỉ mấy đứa nghe nó nói k
là đủ thấy ớn rồi, cả tá tia laze chiếu xuống nó như hỏi tội, đã k
nói đến thì thui, đằng này nó lại dám nhắc đến chuyện hồi nãy làm
mấy đứa kon gái máu sôi sùng sục. kiểu này ra về nó chết chắc. Nó
rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng bị mấy đứa kon gái bủa vây, hik!
Nó lắc đầu k dám nghĩ tới nữa, toàn những cảnh u ám diễn ra k a`k.
mấy tiết học cuối diễn ra trong sự thấp thỏm lo âu của nó. K lúc
nào nó mong lâu hết h học như hum nay. Nhưng tiếng chuông hết tiết
vẫn reo lên như thường lệ, k sớm, cũng k muộn, rất đúng h. Nó cố
tình ra lớp chậm nhất đến mức có thể, nhưng lúc nó bước ra khỏi lớp
thì chả thấy bóng kon ma nào ra đứng “đón” nó cả. Quái nhỉ? Hay là
mấy đứa nó tha cho mình oiz nhở? Có thể lém chứ ta. Nó vui sướng
với ý nghĩ ấy và nhảy chân sáo bước ra cổng trường (con nì nhí
nhảnh nhu con ka’ cảnh ê’y nhở) . bước đến cổng trường, cảnh tượng
đập vào mắt nó bây h là một đám kon gái đang bu quanh cái j` đó như
một thể vật lạ. Sao cái cảnh này quen quen nhở? Ak! Đúng roy, cái
nì giống hùi sáng lúc h ra chơi mí đứa bu quanh tên Quân đây muk.
Hik! Kinh nghiệm “chiến đấu” chỉ cho nó thấy k nên đến gần những
nơi như thế nữa. Nó định rảo gót đi thì có tiếng gọi giật nó
lại:
- Linh! Đợi anh với
Giọng nói này sao quen quen, nó quay người lại, thì ra đó là tên nó
gặp ở bờ hồ:
- Có chuyện j` k vậy anh? Em đang bận?
- Ơ! Thế em quên là anh hẹn em trước cổng trường ak? Quên nhanh vậy
sao?
Nó lắc đầu cho nhớ lại rồi cười bảo:
- À! Lúc nãy vội quá em quên nói cho anh bk là mẹ em bảo hôm nay em
phải về sớm có chuyện
Đám con gái lúc này từ đâu chạy tới vây quanh tên kia:
- Ủa? anh Ken? Anh quen nhỏ này hả? A đến trường đây là vì nhỏ này
ak?
Tên kia k đáp mà kéo nó vào trong chiếc ô tô đỗ trước đó rồi cho xe
lao vút đi ặc cho nó vùng vẫy :
- Thả tôi ra! Anh làm j` vậy, tôi phải về nhà
- Cô có ngồi im k thì bảo? hồi nãy nói nhẹ nhàng cô k nghe, h phải
bắt tôi dùng biện pháp mạnh thi mới chịu
Nó ngạc nhiên khi thấy tên kia thay đổi 180 độ. Hồi nãy còn kêu anh
em ngọt sớt, thế mà h lại đổi giọng vô cùng dễ sợ, có kai j đó lạnh
lẽo, nhưng sao nó thấy trong sâu thẳm là nổi buồn tuổi cực độ được
che giấu một cách khéo léo mà vô tình anh ta để lộ ra ngoài.Nhưng…
nó giật mình, k bk anh ta chở nó đi đâu đây? Chẳng lẽ là bắt cóc
rồi bán sang nước ngoài, hay…là muốn giở trò…ôi trời ơi! Sao nó lại
như thế này cơ chứ? Nó lắc đầu lia lịa khi nghĩ đến những hình ảnh
đen tối đang hiện ra trong “trí tưởng tượng bay cao và bay xa” của
nó.Còn tên kia nhìn nó muk phì cuời, ôi con nhỏ này…:
- Này, tôi bk cô đang nghĩ j`, nhưng xin lỗi tôi k có hứng thú với
loại con gái “phẳng lì” như cô. Với lại cô có khi nào nhìn thử lại
mình xem, cô đáng giá bao nhiêu khi bị bán đi hả? tôi hok có rảnh
tốn công sức mà đi bán cô, tôi tin chắc chẳng đủ cho một cuộc đi
chơi bar của tôi đâu.
Mặt nó bí xị, cho dù nó k phải sắc nước hương trời thì nó vẫn là
kon gái chứ, sao anh lại có thể nói một đứa con gái như thế
chứ?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Nó bỗng hỏi:
- Ủa? mà anh tên là Ken ak?Hồi nãy tôi nghe mọi người gọi
thế?
- Ak! Tôi là Lâm, Lê Hoàng Kỳ Lâm , nhưng mấy đứa ở trường thì
thích gọi tôi là Ken hơn
Nó đang ngẩn ngơ thì chiếc xe thắng đỗ xịch trước nhà hàng “Địa
Đàng”. Nó thắc mắc:
- Anh dẫn tôi đến đây làm j`? tôi thích ăn ở nha hơn, k thích ăn ở
quán đâu.
- Cô tưởng cô là ai mà tôi phải mời cô đi ăn chứ, chỉ là có người
đợi cô thôi
Nó thôi k hỏi hắn nữa, con ng` j` đâu mà khó chịu, nó hỏi câu nào
là y như rằng hắn đốp lại nó câu nấy. thật là khiến người ta bực
mình. Nó theo hắn lên trên lầu mà mải suy nghĩ nên khi hắn dừng lại
thì …”cốp” cái đầu của nó va vào lưng hắn một cái thiệt đau, nó cằn
nhằn:
- Anh đứng lại mà k “xi-nhanh” j` hết làm đau đầu muốn chết.
- Tới nơi rồi kìa_hắn k thèm trả lời nó mà đi thẳng tới bàn.
- Lúc này nó mới ngước nhìn lên và thấy mẹ nó cùng 2 ông bà đang
ngồi ở bàn phía trước, mẹ nó vẫy tay bảo nó lại ngồi, còn 2 người
kia có vẻ rất cao quý cũng nhìn nó mỉm cười. hắn ngồi bên 2 ông bà
ấy mà ánh mắt thả ra ngoài cửa sổ bên kia, k thèm ngoái lại
Nó bước đến chỗ của mẹ và cúi đầu chào 2 ông bà ấy kia:
- Cháu chào hai bác ạ
- Ukm! Linh đến rồi đấy hả cháu? Cháu xinh xắn và lễ phép thật
đấy._Người đàn bà nhìn nó mỉm cười
- Dạ! anh chị quá khen rồi, cháu nó còn non dại lắm ạ._Mẹ nó mỉm
cười đáp.
- Hì! Chị khiêm tốn quá đấy chứ em thấy cháu nó đẹp cả về người và
nết đấy chứ_người đàn bà kai nhìn nó ra vẻ hài lòng
Còn nó, nó chả hiểu “mô-tê ” j hết trơn. Chẳng lẽ kêu nó ra đây là
ngồi khen nó hả? (tự tin gúm)
- À! Thế cháu thấy thằng con bác thế nào?_ Bỗng người đàn bà ấy
quay sang hỏi nó.
- Dạ…cháu…con..bác…là ai ạ?_nó ấp úng
- À! Bác quên chưa giới thệu cho cháu, Bác là Tú, mẹ của Lâm, còn
chồng bác tên là Vương, Lê Kỳ Vương, chắc cháu bk chứ
Tất nhiên là nó bk rồi, nhà họ Lê Kỳ thì ai chả bk chứ, nhất là một
học sinh trường “Paradise” như nó nữa. Dòng họ Lê Kỳ là chủ của tập
đoàn Sky vô cùng hùng mạnh, đứng nhất nhì trong giới bất động sản,
và cũng là tập đoàn đầu tư vốn để xây trường của nó, nó cười đáp
lại:
- Vâng! Cháu bk chứ ạ! Cháu rất vinh hạnh khi được gặp 2 bác.
- Cháu vẫn chưa trả lời câu hỏi của bác
- À vâng! Cháu chỉ mới tiếp xúc anh Lâm mới đúng một lần nên cũng
chưa dám nhận xét j` nhiều. nhưng cháu tin chắc rằng anh phải là
một con người tông minh, đoán được suy nghĩ của người khác và cũng
rất chu đáo nữa.
- Cháu quá khen rồi chứ con trai bác làm j` có những khả năng ấy.
À! Vậy nếu bác nói muốn cháu làm con dâu bác thì thế nào?
- Sao cơ ạ! Con dâu ấy ạ?????????_nó mở to mắt nhìn bà Tú đang ngồi
đối diên trước mặt mình như thể k nhìn thấy bà ấy được
- À! Tôi xin lỗi chị, tôi bận quá nên chưa kịp nói chuyện này cho
cháu bk_mẹ tôi nói và quay sang nó_Linh à! Nếu được thì mẹ muốn con
kết hôn với cậu Lâm nhà bác đây, con nghĩ thế nào?
- Con…con…_nó muốn hét to lên với mẹ là k bao h. nhưng trước mặt
mọi người mà làm như vậy thì nó và mẹ sẽ bị đánh giá, vả lại mẹ nó
k bao h làm việc j` mà k có lý do, nó cần tỉnh táo một chút_Thưa 2
bác, con xin phép vào nhà vệ sinh một tí ạ
Nó nói rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, vặn vòi, vốc nước lên mặt cho
tỉnh táo. Nó chả hiểu kai j đang xảy ra cả? nó mới 18, 18t đầu và
nhất là chưa bao h trải qua kai thứ gọi là”tình yêu”. Thế mà h mẹ
lại bảo nó đi làm vợ người ta, làm một người đàn bà trong khi nó
chưa trải qua thời thanh xuân. Có quá nhiều thú trong đời tuổi trẻ
mà nó chưa được hưởng hết, vậy mà. Nó men theo dọc hành lang, để
cho tâm hồn thư thái hơn và suy nghĩ thật kĩ.. Có tiếng bước chân
đến gần, nó quay lại, thì ra là Lâm. Hắn đứng gần nó, quay mặt ra
ngoài lan can, tận hưởng khí trời.
Có tiếng bước chân đến gần, nó quay lại, thì ra là Lâm. Hắn đứng
gần nó, quay mặt ra ngoài lan can, tận hưởng khí trời. Hắn cất
tiếng bảo nó:
- Chắc cô rất ngạc nhiên về việc xảy ra hồi nãy
- Đúng vậy, tôi chả hiểu cái quái j` đang diễn ra cả. Còn anh, chắc
anh hiểu chứ, có thể kể lại cho tôi nghe được k?_Nó cũng quay ra
ngoài trời, hít một hơi thật sâu kí trời trong lành ấy
- Công ty nhà cô đang trên đà tuột dốc, nguy cơ phá sản là rất
cao
- Cái j cơ????????????_nó hỏi lại hắn mà như muốn la lên_phá sản ư?
K thể nào? Tôi thấy nó vẫn hoạt động bình thường mà, với lại tooic
ó thấy mẹ nói hay rên rỉ j với tôi đâu
- Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, thực chất công ty nhà cô cũng khủng
hoảng trầm trọng. Cô nghĩ mẹ cô nói với cô làm j` cơ chứ? Cô có
giúp ích j` được cơ chứ, với lại bà ấy chắc cũng chẳng muốn cô
phiền lòng vì việc công ty đâu. Nhưng bây h thì bà ấy trụ k nổi nữa
rồi, bà ấy đi xin vốn đầu tư khắp mọi nơi và cuối cùng đến công ty
nhà chũng tôi
- Rồi sao nữa? Việc đó có liên quan j đến chuyện cưới hỏi hôm
nay?
- Đối với bố mẹ tôi vốn đầu tư cho nhà cô tuy k lớn nhưng cũng k
nhỏ. Thế là ông bà ấy đồng ý cho mẹ cô vay với một điều kiện…
- Là tôi phải làm dâu nhà anh_nó ngắt lời
- Cô thông minh hơn một chút rồi đấy
- Nhưng đấy k phải là hành vi mua bán một con người hay sao? Tại
sao bố mẹ anh có thể đem tôi ra như một món hàng giao dịch vậy
hả?_nó bắt đầu cáu
- Thì sao nào? Cô nghĩ tiền chúng tôi đầu tư cho gia đình cô mà
công ty cô làm ăn lỗ vốn thì nhà cô phải trả thế nào đây? Số tiền
đó lướn đế nỗi bán cả nhà, đồ đạc, và những thứ mà cô có chắc j
cũng đã trả nổi. dân làm ăn chũng tôi phải bk thời thế mới giàu lên
được chứ có phải nhà từ thiện đâu mà cho k?
- Nhưng dù sao cũng có phần hơi quá đáng, a k thấy vậy sao?
- Uk! Quả thật quá đáng nhưng bk làm sao được. ba mẹ tôi đâu có ép
gia đình cô vay đâu
Nó thừ người ra suy nghĩ. Quả thật mấy hôm nay mẹ nó có vẻ j` đó
rất mệt mỏi, nó hỏi thăm thì mẹ chỉ bảo hơi mệt do “ngày đèn đỏ” tí
thôi.H thì nó mới hiểu. công ty nhà nó là do 1 tay ba nó dựng lên.
Từ bàn tay trắng, ba nó đã gây dựng nên công ty ấy, ba đã đổ bao
nhiêu tâm huyết vào kai công ty ấy, và đó cũng chính là 1 kỉ vật mà
ba đã để lại cho mẹ con nó. Ôi! Thật là khó xử. mẹ đã nuôi nấng nó
bk bao năm qua, còn ba là người mà nó yru thương và kính trọng nhất
trên đời. Nó k thể để mất cái công ty mà ba nó đã đổ bao mồ hôi và
nước mắt để gay dựng nên, cũng càng k thể để mẹ nó vất vả thêm lần
nào nữa. nó càng nghĩ càng thấy m k thể. Nhưng nó nhĩ đến cái tuổi
trẻ đầy mơ mộng mà nó chưa kịp hưởng hết và cảm thấy tiếc nuối, nó
nhìn Lâm và hỏi:
- Tôi nghĩ chắc anh cũng phải có người yêu rồi chứ. Sao anh k lấy
cô ấy đi
- À_Lâm cười buồn_ có nhưng cô ấy đã bỏ tôi đi rồi
- Tôi…tôi xin lỗi_nó cuống quít
- K sao! Tôi quen rồi.
- Tôi khong thể từ chối chứ anh chắc là từ chối được mà, sao a lại
k làm chứ
- Được thì tôi đã làm lâu rồi, chẳng qua là sợ cái thẻ ATM yêu quý
và cả cái moto thân yêu của toi ra đi 1 k trở lại nên mới nghe lời
ổng bả mà thôi. Nhưng mà cô yên tâm y! nếu cưới thì chỉ cần cô ở
nhà tôi 6 tháng là được rồi
- 6 tháng, 6 tháng thôi à? Sao sướng thế?
- Uk! ổng bả ở bên đây 6 tháng rồi vi vu qua Canada sinh sống rồi,
chả dư hơi ở đây đâu. Thế nên sau 6 tháng là tôi và cô có thể ly
hôn rồi
- Thế á! Ôi! Vậy được, tôi đồng ý liền. vậy vào thôi ha
Nó vui vẻ nhảy chân sáo đi vào, vẻ mặt hớn hở ngồi xuống bàn
- cháu có bị sao k mà lâu vào thế?_ Bà Tú lo lắng hỏi thăm nó
- Dạ k ạ! Cháu chỉ muốn hóng tí gió trời thôi ạ.
- Ukm! Vậy cháu thấy làm dâu bác được chưa?
- À! Thưa bà, tôi nghĩ cháu nó cần có thời gian để suy nghĩ kĩ một
tí ạ_mẹ tôi đáp thay
- K cần đâu mẹ ạ! Con nghĩ kĩ rồi_ ns quay sang bà Tú_ cháu đồng ý
làm con dâu bác ạ.
Mẹ nó há hốc miệng ngạc nhiên, nhưng cũng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh,
tươi cừời trở lại.còn bà Tú tất nhiên là rất vui rồi, bà nói:
- Cháu đồng ý là tốt rồi. Vậy thứ 2 tuần sau tổ chức lễ cưới
nhé._câu nói chưa dứt thì cả 4 cái miệng đồng loạt há hốc ra:
- Ha???????????????bà/chị/cô/mẹ nói cái j` cơ ạ?
- Bà này? Dù bà có muốn có con dâu sớm đến đâu thì cũng phải để tụi
nó có thời gian tí đã chứ_ông Vương nãy h` k nói lời nào h` cũng
phải mở miệng.
- Chị ak! Tôi bk chị cũng mong cháu Lâm có vợ sớm để 2 anh chị yên
tâm nhưng mà…tôi nghĩ cũng p~ có thời gian chứ chị_mẹ nó tiếp
lời
- Mẹ ! con thấy mẹ làm hơi bị nhanh rồi đó. Cô ta có chạy mất đâu
mà mẹ phải “cưới liên tay” như vậy?_Ken cằn nhằn
- Dại! cháu cũng thấy vậy đó bác
- Thôi nào! Mọi ng` có cần phải “lên án” tôi như vậy k hả?_Bà Tú
mỉm cười_Chỉ là tôi muốn sớm có cháu để lúc đi Canada cho nó yên
tâm xíu thôi mà
- Hả??????? cháu ạ?_Ken và nó há hốc mồm
- ừ! Chứ con nghĩ có vợ về mà k sinh con thì còn j` là ý nghĩ nữa
chứ, đúng k?_Bà Tú mỉm cười đắc thắng
2 đứa nó nhìn nhau, Ken lắc đầu ra vẻ chịu thua, nó cũng chẳng còn
cách nào khác, đã đâm lao thì p~ theo lao chứ có còn cách nào nữa
đâu.Bà Tú thấy 2 đứa nó im lặng tỏ vẻ khuất phục thì rất hài lòng,
rồi quay sang mẹ nó bàn việc tổ chức lễ cuới cho tụi nó. Nó chả
thiết nghe gì hết, đầu óc ong ong, chỉ cười và gật đàu khi mẹ hay
bà Tú hỏi đến mặc dầu nó chả bk 2 người hỏi j. ra về, nó chào mọi
người rồi theo mẹ leo lên xe.
- Mẹ k bk anh chàng Lâm đó nói j` với con nhưng mà nếu con k thích
lấy chồng thì mẹ k ép, mẹ k muốn thấy con k vui dù chỉ là 1 giây
phút. Mẹ có thể đỡ được công ty đứng lên. Vậy nên con đừng nên cố
gượng ép làm j`_mẹ nó nói khi đang lái xe
Nó muốn nói với mẹ nó chuyện giao kèo giữa nó với hắn lắm, nhưng nó
nhớ lại cuộc trò chuyện giữa nó với hắn hồi nãy
- Tôi nghĩ cô k nên nói gia kèo giữa 2 chúng ta cho mẹ cô bk_hắn
nói
- Tại sao? Nếu mẹ tôi bk thì chắc sẽ tốt hơn chứ_nó thắc mắc
- K nên. Bới vì với một người mẹ thì k thể để cho con mình k vui
hay chịu khổ một giây phút nào cả. Mẹ cô sẽ k thể nào đồng ý để cô
lấy một ng` cô k iu, để cô phải chịu khổ. Cô hiểu chứ_hắn giảng
giải
- Tôi thấy mình có chịu khổ tí nào đâu. Chỉ là đến nhà người khác ở
vài tháng thôi mà. Với lại tôi làm như thế thì có hề j` với công ơn
mà ba mẹ đã sinh ra, nuôi nấng và chăm sóc tôi đến tận bây h`
đâu_nó vẫn k hiểu
- Hừ! nhưng lương tâm của một người mẹ k cho phép, k cho phép con
mình phải lấy một người mà nó k iu, càng k cho phép con mình phải
chịu khổ. Có có hiểu được k vậy?_hắn bắt đầu cáu
- À! H` thì tôi hiểu rồi. mà sao anh hiểu rõ tâm lý của một người
làm mẹ như vậy? anh…đã được hưởng những điều đó rồi à? Mẹ anh rất
tốt với anh thì p~_nó tò mò
- Hừ! cô nói nhiều quá rồi đấy. chỉ cần cô nghe lời tôi là được
rồi
- Này! Con nghĩ j mà thừ người ra vậy? trả lời mẹ đi chứ_mẹ nó thấy
nó ngồi im ru thì hỏi thăm
- Dạ! k có j` đâu ạ. Chỉ là con suy nghĩ một chút thôi. Mẹ yên tâm,
con thích anh Lâm mà, con tin anh ấy là một nguời tốt. với lại anh
ấy rất quan tâm, bk chăm sóc người khác và cũng rất nhạy cảm nữa mẹ
à. Con tin con k nhìn lầm người đâu. Mẹ đừng quá lo cho con như
thế_nó tự tin trả lời.
- Hừ! thôi được rồi. vậy thì tuỳ con. Nhưng con có thể đổi ý bất kỳ
lúc nào. Con hiểu ý mẹ chứ.
- Vâng! Nhưng con tin con sẽ k thay đổi đâu mẹ_nó nói chắc
chắn
TTTTTVVVZZZ
Nó bước tới lớp với tâm trạng mệt mỏ, đôi mắt có hơi thâm quầng.
hôm qua nó đã thức suốt đêm để suy nghĩ xem xét lại quyết định của
mình. Mặc dù chỉ ở nhà Ken 6 tháng nhưng nhỡ đâu…có chuyện ngoài ý
muốn xảy ra thì cuộc đời nó coi như bị giam cầm bên Ken. Hik! Dù
nghĩ tới nghĩ lui thì nó cũng chỉ có con đường làm cô vợ hờ của Ken
để giúp đỡ gia đình của mình thôi. Nhỏ Vân thấy vẻ mặt bơ phờ của
nó như vậy liền hỏi thăm:
- Ủa? mi bị sao mà vẻ mặt hốc hác thế kia? Mắt còn biij thâm quầng
nữa hả? có chuyện j` mi kể cho ta nghe koi
- Haha! Cô cứ như kon gấu trúc ấy! tôi thấy vẻ mặt này hợp với cô
lắm đấy, mai mốt cô vào lớp huấn luyện thú chắc chắn mấy con gấu
trúc sẽ “để mắt” tới cô cho mà xem_tên Quân từ đâu nhảy tới xỉa
nó
- Tên kiaaaaaaaaaaaa_nó tức mình hét lớn_tui có là con j` đi chăng
nữa thì kệ tui. Mắc mớ j` tới anh đâu mà cứ chọ tui luôn zị? bộ tui
có gây thù chuốc oán với anh hả? anh có thôi chọc tui một lúc có
được hok????????????????????
- Hokkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk_Quân cũng hét lại to k kém_Tui thích
chọc cô vậy đó. Bởi vì chọc cô tức giận là niềm vui của cuộc đời
tui. K chọc cô thì chắc chắn ngày hôm nay tui sẽ ăn k ngon, ngủ k
yên đó
- Anh…anh còn dám nói nữa hả? để tui cho a bk hậu quả của việc chọc
tức tui như thế nào_nó nói rồi xắn tay áo lên, còn tên Quân đã
nhanh chân zọt lẹ_anh có ngon thì đứng lại đó…nè…đứng lại cho
tui…
Nó vừa hét vừa chạy rượt tên Quân chạy zòng zòng sân trường. Còn
thiên hạ chỉ còn bk ngơ ngác mà nhìn theo tụi nó mà chả hỉu kais rì
cả. tại sao tên hot boy mới vào lại có vẻ thân với nó như vậy, lại
còn đùa giỡn với nó, chạy khắp sân trường nữa chứ?
Tiếng chuông bào hiệu giờ vào lớp đã kết thúc cuộc rượt đuổi của
tụi nó. Nó thở hổn hển và ném về phía hắn kai tia nhìn sắc lạnh như
bảo “Hãy đợi đấy” và chỉ thẳng vào mặt hắn:
- Quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn
- Hahaha! Có mà là quân tử á! Hahaha! Đau bụng quá đi mất_Quân ôm
bụng cười như nắc nẻ làm nó tái mặt. thế là nhân cơ hội Quân k để
ý, chạy lại vừa thọt lét hắn mấy cái vưà nói:
- Đúng vậy! chính vì tui k phải là quân tử cho nên tui sẽ trả thù
anh ngay bây h`
- Hahaha! Thôi tui chịu thua rồi, co thả tay ra, ôi bùn quá,
hahaha, tha ra nào
Vừa nói Quân vừa quay về phiá nó như cầu xin. 4 mắt chạm nhau
…xẹt…có tia lửa điện chạy qua người nó và hắn. nó ngượng ngùng thả
tay ra, 2 mặt đỏ như gấc. hắn cũng ngượng ngùng k kém, chỉ bk gãi
đầu soàn soạt (hik! Rận k đấy pà kon ạ! ở dơ khiếp. ẹp muk dơ
^^)bỗng có tiếng đằng hắng đằng sau làm nó giật mình:
- E hèm! Phiền 2 cô cậu vào phòng giám thj làm việc_ông thầy đứng ở
sau tụi nó, chắp tay ra ngoài sau đít nhìn bọn nó bằng con mắt hắc
ám
Tụi nó tuân lệnh, lẽo đẽo vào phòng giám thị, nghe ông thầy giảng
đạo gần cả nửa tiết học:
- Đã vào h` học rồi mà sao anh chị k vào lớp mà đứng đó đùa giỡn
hả? anh chị k xem cái trường này ra làm j` nữa rồi hả? Anh chị đến
đây là để học hay để đùa giỡn ha? Nếu anh chị thấy mình giỏi rồi, k
cần học nữa thì xin mời ra ngoài trường, học ở những trường nào đào
tạo những “nhân tài” như anh chị ấy. chứ trường đây K CHẤP NHẬN
NHỮNG HỌC SINH XEM THƯỜNG NỘI QUY NHƯ THẾ NÀY_ ông thầy đang nói
bỗng nhiên hét lướn vào mặt tụi nó làm nó phải bịt tai, nhắm tịt
mắt lại.
Sau khi nghe một hồi giảng giải, tụi nó viết bản kiểm điểm rồi về
lớp. Quân còn càu nhàu:
- Viết bản kiểm điểm thì viết chứ có cần phải giảng đạo như vậy k
chứ? Tốn thời gian chết đi được.
Nó im lặng, chả nói j` cả. Mà cũng có j để nói nữa đâu chứ.Bước vào
lướp đúng h sinh hoạt, cô chủ nhiêm thoáng nhìn tụi nó bằng đôi mắt
khó chịu rồi cũng cho tụi nó vào lớp. cô tiếp tục nói:
- Ngày mai các em sẽ có buổi dã ngoại mừng ngày thành lập
trường…
Cô giáo chưa kịp nói hết thì cả lớp đã đập bàn rầm rầm, hét lên
điên dai như những con mãnh thú. Có tiếng một đứa kon gái cất
lên:
- Nhưng thưa cô, bay h nói thì có lẽ quá trễ phải k cô? Tụi em còn
phải mua đồ đạc chuẩn bị nữa chứ ạ.
- ừ! Nhưng cô nghĩ các em k cần phải chuẩn bị nhiều đâu. Vả lại đây
là ý định mới đây của tập đoàn Sky mới thông báo chứ hồi trước là
trường vẫn chưa có ý định đó
- k sao đâu thưa cô! Một ngày vẫn chuẩn bị tốt chán. Tập đoàn Sky
muôn năm_Giọng một đứa nào đó cất lên làm cả lớp hùa theo. Tụi này
đúng là…
- này! Mi có đi k?_nhỏ Vân khều nó
- Tất nhiên rồi. đi chơi mà, làm sao thiếu ta được?_ nó cười
khì
- Con nhỏ này! Đúng là vẫn ham chơi như ngày nào
….
_________________________________________
Trở về nhà, nó lục tung tủ đồ nhà nó để tìm vài bộ thích hợp cho
buổi dã ngoại ngày mai. Ây dà! Chắc mai là bữa cuối cùng nó được tự
do đi chơi với lũ bạn học cùng cấp 3 iu vấu. sau 6 tháng bị “giam
cầm” ở nhà tên Ken là nó cũng vào đại học rồi, có còn được gặp lại
mấy đứa học cùng cấp 3 để tự do đi chơi nữa đâu. Ngày mai chắc chắn
nó phải thật đặc biệt để hôm đó là kỷ niệm nó nhơ mãi k thôi. Nó
tìm mãi rồi mới kéo ra được vài bộ ưng ý. Sau đó đi mua những đồ
cần thiết theo chỉ dạy của mẹ. Mẹ lúc nào cũng là người sáng suốt
trong mọi trường hợp, và là người từng trải, chắc chắn sẽ cho nó
lời khuyên những thứ cần thiết cho ngày mai. Chuẩn bị xong xuôi thì
kim đồng hồ chỉ đúng 10h, nó phải đi ngủ để ngày mai dậy sớm để
khởi hành. Ngủ thôi…
Có một bài ca không bao h` we^n…
- Linhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh hh! Có pk mấy
h` roy k hả?
- Hik! Mama cho kon 5’ nữa thôi ạ
- Dạ! bác cứ để đấy cho kon! Kon nhỏ này k dùng “biện pháp mạnh” là
k được” _Có 1 giọng nói hình như rất quen thuộc nhưng , mặc kệ, nó
k quan tâm, “ngủ là trên hết”
…
- Hơ…hơ…át…át xì
- Thế nào? Dậy chưa cô nương?
Nó mở mắt ra, nhỏ Vân đang đứng nhìn nó, 2 taay chống nạnh, hếch
mắt lên khiêu khích. Nó càu nhàu:
- Hơ! Mi hum nay gan cũng to gớm! dám chọc giận bản cô nương
hả?
- Hehe! Gan to sống khỏe, sống lâu! Mớ j đâu!_nhỏ Vân vẫn thách
thức
- Mày…mày tới số oiz đó
Nói roy 2 đứa rượt đuổi nhau chạy zòng zòng trong phòng với tiếng
cười trong trẻo. Một lúc sau, nó mwois dừng lại thở, đưa mắt nhìn
Vân ngạc nhiên hỏi:
- Ủa mà sao hum nay mi rảnh rỗi tới nhà kiu ta zậy ?
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Thoi chix ta quên mất. ta đến đây là để kêu
mi dậy tham gia buổi dã ngoại mak. Thoy thoy, ngươi chuẩn bị nhanh
lên _Vân nói một lèo làm nó đơ người nhưng cũng vội vàng làm theo
lời của nhỏ bạn.
…..
- Xong oiz! Đi thoy_nó vui vẻ kéo tay nhỏ bạn khi Vân nhìn nó k
chớp mắt, nó hươ hươ tay_ Này! Sao thế? CÓ j` lạ đâu moh mi nhìn ta
như thế hả?
- Ta… ngươi bị điên ak? Hum nay đy chơi chứ có phải đi hox đâu moh
mặc đồng phục thế hả? _Vân nổi sùng lên
- Hik! Ta thấy mặc đồng phục đy chơi thỳ có j` đâu mà mi quan trọng
thế?
- Có ngươi bị j` thì có! Nếu ngươi hk mún tạo sự chú ý thỳ ta
khuyên mi tốt nhux là thay ngay ka’I bộ đồ đó ra yk
- Thoy thoy dc oiz! Ngươi làm j` moh căng thế, ta thay là được chứ
j`_mặt ỉu xìu, nó quay bước vào trong
5’…10’…
- Heo lười kia! Ngươi làm j` ở trong đó moh lâu thế hả?_ K đợi nổi
nữa, nhỏ Vân bắt đầu cáu. Nó bước ra với vẻ mặt ỉu xìu
- Hik! Thiệt sự là ngoài đồng phục đi học ra thì ta chẳng thấy bộ
đồ nào thích hợp để đy chơi cả
- Haizzzzzzzzzzz! Ta bk ngay mà, để ta
Nói rồi nhỏ kéo cái xách của m` và lấy từ trong đó ra một bộ đồ rất
zễ thương:
- Tèn ten ten! Thế nào hả? được chứ_ Vân hí hửng
- Oa!!!! Mi đào đâu ra bộ đồ dễ thương thế này
- Hik! Ta mua chứ mi thử đào dưới đất lên thử ik có bộ đồ nào
hok?
- Herhar! Ta xin lỗi, tại zui we’ moh. Iu mi nhux…chụt…_nó thơm một
ka’I vào má nhỏ bạn thân
- Thoy thoy! Má cứ hun zị wa`i bạn zai kon ghen chix
- Hehe! Ta thay đồ đây
Nói roy nó chạy ù vào phòng tắm, 1 phút sau, nó bước ra ngoài và
khoác tay kon bạn:
- Herher! Mi cứ wan tâm ta kiur nì chak ta iu mi mất, thoy , chúng
ta đy chứ
- Nhanh lên! Chờ mi mệt wa, kiểu này phải rút kinh nghiêm hum sau
hk rủ mi đi nữa
Vân càu nhàu roy cũng đy với nó ra ngoài cổng, chiếc BMW đang chờ
nó ở ngoài cửa. mẹ nó nhìn theo dáng vui vẻ của nó mà k khỏi bùn
lòng. Chỉ còn 1 tuần, 1 tuần nữa thoy, liệu nó có còn có sự hồn
nhiên, vui tươi như thế này nữa k? bà luôn mong muốn con bà được
sống vui vẻ và hạnh phúc, vậy mà h` đây, bà phải buộc nó lấy một
con người mà nó k hề quen bk. Nhưng nếu k làm vậy thì bà sẽ mất đi
công ty_ thứ duy nhất mà ck bà để lại và cũng là bao công sức, mồ
hôi nước mắt của ông. Càng nghĩ, bà càng giận mình quá kém cỏi khi
quản lí công ty để h` đây bà phải làm khổ con m`