-hjhj..mày thấy đỡ chưa?tao phải công nhận là mày ngủ giỏi đấy,mày
đã ngủ 2ngày1 đên rồi đấy-Linh Linh
-hả?tao ngủ lâu như vậy rồi sao?sao em ko thấy anh nói gì?anh vừa
mới tới àk?nó quay sang hỏi hắn
-Phong đã ở đẩ bên cạnh mày suốt 2ngày qua ko rời nửa bước thì sao
ko bít chứ,ổng này ko cho mày lắm ák-Linh
-lạ nha,có người hum qua còn mắng Phong té tát sao giờ lại ra mặt
nói giúp zậy ta?Huy
-đó là do em ko hiểu chuyện bj zờ em bít rồi anh còn cố tình moi
móc ra thế hả?thích ăn đấm hả?Linh Linh dơ nắm đấm
-úi,em thử nghĩ mà xem anh thì lúc nào cũng có thể oánh được nhưng
Thiên Anh giờ rất đang đói cần mum lắm đó-Huy cố tình lảng
-ờ ha,mày đói ko?tao bảo vu' nấy cháo cho mày nhé!Linh
-ừ vậy cũng được-ní đứng dậy định bước đi thì
-ế..đi đâu thế?mày vẫn chưa khỏi hẳn đâu-Linh Linh lo lắng
-tao đi dạo với Phong tôi mà đã có Phong rùi tao khỏi lo với lại
nằm suốt ê hít người rồi
-ừk vậy cũng được,Phong nớ để mắt đến nó nhé-Linh Linh
-uki luôn-hắn
nó khoác tay lên vai hắn đi được và bước thấy khó khăn hắn ngồi
xuống
-gì vậy anh?nó
-em lên đi anh cõng em-hắn
-ah ko cần đâu em đi được mà-nó
-em lên đi cãi bướng quá-hắn nói nháy mắt Huy và Linh Linh hiện giờ
nhờ sự giúp đỡ của 2người bạn hắn cũng cõng đuợc cô pé ngang bướng
nj`
hắn đặt nó ngồi trên chiếc sích đu
-anh bít ko?từ nhỏ em đã có ước mơ giản đơn là có thể ngồi cũng
người mình ju trên chiếc xích đu này rồi sẽ cùng ngắm trăng
sao-nó
-ái chà em mơ mộng thật nhưng ước mơ của em đã thành sự thật rồi
còn gì-hắn
-xí..ai nói anh là người mà em muốn nói trong ước mơ đó
chứ-nó
-vậy là anh mừng hụt rùi.hxhx-mặt hắn xị ra
-hjhj..em đùa đó-nó ngước lên bầu trời nhìn những vì sao tinh
tú
-em có bít tại sao có 2vì sao sáng nhất đôi khi lại bên cạnh nhau
cùng toả sánh nhưng có lúc lại phải cách xa nhưng rồi một thời gian
có vị trí rất gần ko?hắn
-vì sao vậy?em hổng có bík-nó
-vì 2ngôi sao ấy mặc dù ở gần hay ở xa đều luôn luôn hướng về nhau
nên khi dù có xa thì cũng ko thể xa nhau quá vài ngày là quay trở
về bên cạnh nhau,e, có thấy 2vì sao ấy giống anh và em ko?hắn mỉm
cười
-em cũng thấy vậy đó,vì khi xa anh em rất nhớ nếu như phải cách xa
anh vài hum chắc em chít mất-nó
-hjhj..anh cũng vậy đó-hắn
nó mỉm cười nhìn ông trăng xung quanh là những vì sao ling linh
thật huyền ảo
-chụt-hắn hun một káu vào má nó
-aaaaa..ghét anh-nó đánh hắn
-em có thể đòi lại mà-hắn dơ má ra
-hứ..anh xấu tính-nó
Linh Linh và Huy ra thấy 2cô cậu này đang ngồi mơ mộng mặc dù ko
muốn nhưng vẫn phải cắt ngag giấc mộng này vì 2 ngày nay nó chẳng
có gì vào bụng cả
-chà,mơ mộng quá nhỉ?Linh
-lại còn ngắm trăng với sao cơ đấy-Huy
-anh ui,có người ghen tị kìa?có thích ko?tao nhường ghế
choa-nó
-ko dám cảm tạ kái tấm nòng dồi của mày;thư tiểu thư mời tiểu thư
vào mum cháo cho tui nhờ-Linh Linh nhún người xuống rồi dơ tay mời
như trong khách sạn
-vâng em vào mum ngay đây.híhí-hắn đỡ nó đi vào trong
-em này hay bọn mình tận dụng ngắm trăng sao kái đi,đẹp như vậy cơ
mà-Huy kéo tay Linh Linh lại
-hự..trăng với sao kái giề,vào xem nó ăn uống thế nào đã-Linh Linh
đi trước
-em giống mama Chuê lắm rồi đấy-Huy
-cái gì?Linh
-àk ko,anh nói gì đâu.hềhề-Huy cười trừ rồi vênh mặt lên huýt sáo
như ko có chuyện gì xảy ra
Thật ko thể tưởng tượng nổi Linh Linh cứ nghĩ nó ko mum hết nổi tô
cháo cơ ko ngờ giờ 3tô cháo đang được xếp chồng lên nhau,khỏi cần
rửa vì nó vét sạch roài
-này,phải mày ko zậy?Linh Linh
-woa..woa..1..2..3..cả tô đang mum nữa là 4 tô rồi đó,pà quả là
siêu sao-Huy dơ ngón tai cái lên muốn nói nó thật là ''number
one''
-em mum như vậy ko sợ thành nhợn àk?hắn
nó lườm hắn một kái sắc nhọn,nói:-mọi người hay nhở ko mum được
cũng nói,mum nhìu cũng nói là sao?tui đã ngủ 2ngày trong khi đó ko
ăn uống gì cả vậy thì 2 ngày 4bữa ăn bù là 4tô là đúng rồi;vu' àk
cháo vu' nấu vẫn là số 1 ák-nó
-may mà vu' nấu nhiều 2ngày nay mấy đứa lo cho con lắm đấy,vu' cũng
mừng khi con có thể mạnh khoẻ lại như vậy,thật cảm tạ ông trời
quá-vu' khấn lia lịa
-mọi người có mún con màu hít bệnh hông?nó nói ngậm chiếc thìa vào
mùm
-....-mọi người cùng gật đầu tập 1
-vậy có muốn con nhanh khoẻ trở lại ko?nó
-...-lại típ tục gật đầu tập2
-hềhề..hít ùj vu' ơi cho con thêm tô nữa đy-nó cười khành
khạch
-TRỜI!mọi người té xỉu đầ cắm xuống đất,chân chổng lên trời hít
lượt
Mọi người có bít giờ là mấy giờ hông.uj,mai dậy chắc mắt như gấu
trúc mất,mình post cố cho mọi người đọc đó,chap sau sẽ có một biến
cố lớn xảy ra với nó,ai qua đọc nhớ pm lại nha,tác giả thức cả đêm
để vít đó hông ủng hộ bùn lắm ák,thanks nhìu!
Dạo này trường nó đang chuẩn bị cho kì thi Học Kì 1,vì trường nó
coi thi rất chặt chẽ nên học sinh trong trường ai cũng thể hiện sự
lo lắng trên nét mặt và cũng vì là trường quý tộc nên lớp học nào
cũng gắn camera theo dõi,mỗi kì thi những camera này sẽ hoạt động
hít năng suất nên những nhân vật vào hàng cao thủ (ăn đu đủ) chuyên
quay cóp cũng ko thể làm ăn được gì,khi nhận được thông báo
nó,hắn,Huy và Linh Linh quyết định sẽ học nhóm với nhau,dạo này Hà
Vân ko dám làm phiền tới nó vì đã có chàng hoàng tử Khánh Phong bên
cạnh nhưng trong lòng nó luôn có cảm giác như Hà Vân đang im lặng
để chuẩn bị cho một kế hoạch khác nhưng rồi nó cũng gạt đi ý nghĩ
đó nó ko thấy lo lắng lắm vì nó còn có hắn bên cạnh,từ khi bít Hà
Vân đã thay đổi hắn đã trở nên lạnh lùng với Hà Vân hơn,giờ đây
trong lòng hắn duy nhất chỉ có nó mà thôi.Ngày nào cả bọn cũng tập
trung tại nhà nó để ôn thi vì koá vu' chăm sóc cái dạ dày của tụi
nó mà hơn nữa bọn nó còn cá cược với nhau nếu ai được đứng hạng
nhất thì sau này sẽ được mum miễn phí trong một tháng và chịu trách
nhiệm trả xiền sẽ là 3người còn lại,lấy mục tiêu đó để phấn đấu nên
đứa nào cũng học hành rất chăm chỉ, khi học cùng hắn nó mới bít bề
ngoàn hắn hay cúp học và tỏ ra ko quan tâm đến việc học nhưng khi
học thì hắn rất nghiêm túc,cả Huy và Linh Linh cũng đều rất thông
minh và học rất tốt,khi học thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười
nhưng có lúc lại tranh luận nhau để giải ra những bài toán khó,mặc
dù học rất vất vả nhưng trong lòng tụi nó ai cũng cảm thấy vui vì
được bên cạnh những người mình thương ju,đôi khi con người cứ mãi
lao vào vòng xoáy của cuộc sống mà quên đi những khoảnh khắc,những
điều tốt đẹp đang chờ ta...
Một hum trước ngày thi hum nay bọn nó quyết định sẽ học tại nhà
hắn,sau khi mum nhiệt tình rùi tụi nó lại lao vào việc học,ngày mai
sẽ bắt đầu thi môn đầu tiên nên áp lực rất lớn,hắn thấy đứa nào mắt
cũng chuẩn bị lờ đờ nên xuống lấy nước uống ai dè khi đi lên thì
3đứa kia nằm 3góc khò khò rùi có lẽ vì vì mấy ngày nay quá căng
thẳng và phải học nhiều nên bây zờ mới dễ dàng ngủ như vậy,hắn đặt
khay nướ lên bàn đi tới chỗ nó:
-Thiên Anh...hắn gọi nhưng ko thấy nó trả lời,nhìn lúc nó ngủ đáng
ju thật,đẹp như thiên thần vậy,nhẹ nhàng vén mái tóc rồi hun nhẹ
lên trán nó mỉm cười hắn bế nó lên giường đắp chăn cẩn thận hắn
quay sang gọi Huy đang nằm ngủ trên ghế:-này dậy đi
-gì vậy?để tao ngủ cái coi-Huy nói mắt vẫn nhắm nghiền nói giọng
ngái ngủ
-dậy đi sang phòng khác ngủ-hắn
-ủa,zậy tao đang ngủ đâu đây?Huy rụi mắt
-mày đang ngủ ở phòng tao nhưng hum nay để cho 2nàng ngủ ở đây tao
với mày qua phòng khác ngủ-hắn
-zậy hả..oáp.oáp..đi thôi-Huy ngáp mắt vẫn ko chịu mở rồi đi như
người bị mộng du
-ê thằng kia mày định để bạn gái mày ngủ ở bàn học thế hả?hắn
Huy quay lại một mắt nhắm một mắt mở:-ừk nhỉ.hxhx..tao quên-rồi Huy
đi tới bế Linh Linh lên giường nằm cạnh nó rồi 2thằng đi sang phòng
khác ngủ một cách ngon lành
Sáng hum sau nó mệt mỏi tỉnh dậy,quơ tay lấy chiếc điện thoại thì
đã 7h kém 15,nó giật mình gọi Linh Linh dậy rồi vào phòng làm vệ
sinh một cách nhanh chóng,chạy khắp mấy phòng mà cũng ko bít hắn và
Huy ngủ phòng nào nữa,nhà nj` như mê cung zậy.huhu..uj cuộc đời vẫn
đẹp sao khi nó nhìn thấy Huy đang ôm hắn ngủ:
-này dậy đi-nó lay lay người hắn và Huy
-gì zậy,bà Kim(quản gia nhà Huy,người mà Huy ghét nhứt vì mỗi sáng
đều kêu gào Huy dậy đi học) pà ko để yên tui ngủ là tui cho pà về
quê mà chăn nhợn đấy-Huy nói giọng lè nhè chưa tỉnh ngủ
-này dậy đi-nó tiếp tục gọi nhưng 2thằng đều ko phản ứng gì,nó nhìn
quanh nhà thì thấy có chiếc đồng hồ đời cổ cũng có vẻ đắt tiền,nò
liền chạy lại lấy chiếc đồng hồ vặn vặn một lúc nó đặt giữa 2thằng
rồi trùm kéo chăn lên kín đầu 2thằng lun,nó chạy ra một góc xa bịt
tai lại,1phút sau thì-RENG.RENG.RENG...-tiếng kêu kinh hoàng của
chiếc chuông đó khiến 2thằng ngồi bật dậy,ngó quanh Huy hét
lên:
-CHUÔNG BÁO ĐỘNG MAY CHẠY THÔI;CHÁY NHÀ RỒI
-hả?đâu đâu?cháy đâu?hắn
-tao cũng hổng bít-Huy lắc tay
-cháy đâu mà cháy,là tiếng chiếc đồng hồ này nè-hắn
-mày đặt chuông gì mà kêu kinh thế?tao điếc hít tai rồi,nghe ko rõ
nữa nè-Huy
-tao nhớ là tao có đặt chuông báo thức đâu nhỉ?hắn
-tui đặt đó-nó
đến lúc này 2tên nj`mới bít đến sự có mặt của nó trong phòng
-em vào đây khi nào zậy?định hù bọn anh chít àk?hắn
-hừ..2người nhìn xem mấy giờ rồi cho 2người 5phút để làm vệ sinh-nó
nhìn đồng hồ
hắn và Huy cùng nhìn đồng hồ trợn tròn mắt nhìn nhau,nhanh như cắt
chạy ngay vào phòng vệ sinh,đến cửa còn tranh nhau
-tao vào trước-Huy
-ko mày lâu lắm,tao vào trước-hắn
-tao trước-Huy
-tao trước-hắn
-MỆT 2NGƯỜI QUÁ CÙNG VÀO ĐI GIỜ CÒN ĐỨNG ĐÓ MÀ CÃI NHAU NỮA;NHANH
LÊN ĐẤY-nó quát rồi đi ra khỏi phòng
cũng may là khi hội nó vừa tới thì cũng là lúc chuông báo vào thi
kêu lên,hít thở thật sâu lấy tự tin vào làm bài,thi xong đang trên
đường ra về thì nó nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau
-Thiên Anh
nó quay lại là Hưng,nó ngán ngẩm
-có chuyện gì ko?sao anh làm phiền tui hoài zậy?nó
-anh có chuyện mún nói với em,em có thể bớt chút thời gian nói
chuyện với anh được ko?Hưng
-tôi chẳng có chuyện gì để nói cả,tốt nhất từ nay ah đừng làm phiền
tui nữa-nó đi thẳng
-Thiên Anh àk,anh...-Hưng chưa kịp nói thì nó đã đi rồi,Hưng rất ju
nó đến giờ phút này Hưng ko thể chịu đựng được
-anh ju cô ta sao?
Có tiếng nói từ đằng sau,Hưng quay lại là Hà Vân,tuy có hơi bất ngờ
đôi chút nhưng vì đang bực mình nên Hưng gắt lên:-ko phải việc của
cô
-có chứ đương nhiên phải là việc của tôi rồi,tôi ju Phong và anh ju
Thiên Anh sao chúng ta ko cộng tác với nhau để giành lại người mình
ju nhỉ?Hà Vân
-tôi ko thích-Hưng nói rồi đi luôn
-anh cứ suy nghĩ kĩ đi tôi sẽ coi câu trả lời vừa rồi như ko
có.ok?Hà Vân
-vớ vẩn-Hưng đi một mạch để lại Hà Vân với bao nhiêu mưu tính trước
mắt
Những ngày thi cứ tiếp tục diễn ra một cách tốt đẹp hum nay là môn
thi cuối cùng,4đứa chụm tay vào nhau rồi ''YEAH'' một kái lấy khí
thế bước vào phòng thi
-uj cuối cùng thì cũng đã thi xong rồi-nó nói khi bước ra phòng
thi
-mọi người làm bài thế nào?nó thấy hắn,Huy và Linh Lunh cũng đã
đứng trước cửa lớp chờ nó nên hỏi luôn
-cũng được-Linh Linh
-tạm ổn-Huy nhún vai
-bình thường-hắn
-gì cơ?sao lại bình thường được,hum wa chúng ta đã ôn rất kĩ phần
đó mà?nó thấy lạ
-uj zời pà đừng thấy lạ,thằng này lúc nào nó chẳng bảo bình thườnh
nhưng khi koá kết quả thì nó luôn đứng hạnh nhứt đấy thui-huy
-đúng đó Phong học đỉnh lắm đoá Thiên Anh-Linh Linh
-zậy mà biểu bình thường.hứ..chít rùi thía thì tụi mình thiệt
àk.huhu-nó
-cũng có thể-huy
-tui cũng nghi zậy lém-Linh
-hjhj..mọi người cứ choa tui đi tàu bay giấy giỏi gì chứ cũng bình
thường thui àk-hắn gãi tai
-èo..cũng bít ngại cơ đấy.hjhj..nào mọi người để ăn mừng cho thành
công của chúng ta ngày hum nay tui quyết định chúng ta đi đập phá
một bữa ra trò rùi.BỐP.BỐP..-nó vỗ tay
-hjhj..zuj quá ha,vậy ai trả tiền?Huy
-đương nhiên là..-nó ngó quanh đưa tay chỉ từng người
-là ai?cả 3người cùng đồng thanh
-her..tui cũng ko bít nữa-nó cười nhạt
-là người nghĩ ra chuyện này đó chính là cậu cậu(em)-Huy,Linh và
hắn cùng đồng thanh tập 2 rồitung tăng dắt tay nhau đi trước
-uj kái cuộc đời này,3người ko thể bất công như vậy được chứ-nó
chạy theo
-chả liên quan-Linh Linh
-hôhô..tui cũng ko liên quan-Huy
nó nhìn hắn ánh mắt đắm đuối chờ có đồng minh nhưng hắn lại phán
ngay câu
-hềhề..đi mum ko mất xiền thuj
-OH MY GOD-nó ngất tại chỗ khiến cho hắn,Huy và Linh Linh được một
trận cười vỡ bụng,mọi người cùng cười nói vui vẻ,Hà Vân đi sau thấy
vậy nhìn nó bằng ánh mắt hận thù:
-để xem mày còn cười như vậy bên anh Phong được nữa ko?cô cười nửa
miệng rồi bấm số gọi cho Hưng
-alô-đầu dây bên kia
-tôi muốn gặp anh ngay bây giờ-Hà Vân
-có chuyện gì ko?Hưng
-chuyện quan trọng,tôi đợi anh ở quán cafe Phố nhé-Hà Vân
-được-Hưng cúp máy
1lúc sau tại quán cafe Phố
-cô gọi tôi tới đây có chuyện gì?mà cô cũng giỏi điều tra số điện
thoại nhỉ?Hưng
-làm sao tôi ko biết số điện thoai của chồng chưa cưới chứ-Hà Vân
vuốt má Hưng
-có chuyện gì nói nhah đi,lắm chuyện quá-Hưng gạt tay Hà Vân
ra
-như lần trước tui đã đề nghị với anh rồi đó tôi muốn anh sẽ cùng
cộng tác với tôi,nếu ko có được tình ju một cách chính đáng thì
chúng ta dùng mưu hèn kế bẩn vậy?Hà Vân
-cô thay đổi nhiều quá trước đây cô luôn hiền lành lại rất ngây thơ
đã có lúc tui nghĩ lại và định kết hôn với cô nhưng bây giờ
thì...-Hưng
-kết hôn mà ko có tình ju thì chẳng bao giờ hạnh phúc và nếu như
thay đổi mà có lợi cho mình thì cũng đáng lắm chứ-Hà Vân
-tôi hơi bất ngờ về cô đấy,vậy nếu như tui làm việc với cô tôi sẽ
được gì?Hưng
-haha..đương nhiên anh sẽ có được thứ anh muốn rồi-Hà Vân
-nhưng tôi nói trước ko được làm tổn hại tới Thiên Anh-Hưng
-anh yên tâm tôi sẽ ko làm tổn hại tới công chúa của anh đâu vì kế
hoạch của tôi rất hoàn hảo chỉ làm cô ấy thấy tổn thương chút xíu
thôi,anh sẽ lợi dụng vào vết thương đó để kéo cô ấy về phía
mình,thế nào?Hà Vân
-thôi được tôi chấp nhận-Hưng
-vậy lại đây-Hà Vân ra hiệu cho Hưng lai gần nói nhỏ vào tai Hưng
ko bít Hà Vân nói gì mà khiến Hưng gật như chó giấy(thui chít,sr
những ai là fan của Hưng nak,em nhầm xíu)
-kính coong..kính coong..-chuông nhà nó kêu lên
vu' chạy lại nhìn vào camera thấy có người thanh niên lạ ** liền
hỏi:
-cậu hỏi ai?vu'
-dạ cháu tới đưa bưu phẩm bác cho hỏi đây có phải nhà cô Nguyễn
Thiên Anh ko ạk?-người thanh niên
-phải cậu đợi tôi chút-vu' chạy ra ngoài cổng
-dạ bác kí vào đây dùm chác ạk-người thanh niên
-roẹt..roẹt..-** kí xong người thanh niên đưa cho vu' một gói gì đó
rồi nói
-dạ cháu cảm ơn,chào bác ạk-người thanh niên
-chào cậu-vu' đi vào nhà thấy nó đang tưới hoa ngoài vườn vu' đi
tới
-Thiên Anh-vu'
-dạ-nó ngoái đầu lại
-con có bưu phẩm nè-vu' đưa cho nó
-bưu phẩm ạk,lạ thật ctừ trước tới giờ có ai gửi bưu phẩm cho con
bao giờ đâu-nó nhận lấy
-cũng có thể pama gửi cho con đồ gì đó,thôi con vào nhà rửa tay đi
để đấy vu' làm cho-vu' đón lấy bình xịt nước
-dạ-nó hí hửng cầm gói bưu phẩm chạy lên phòng vì cứ nghĩ đó là quà
của pama,chắc vì pama muốn nó bất ngờ nên mới ko ghi tên như vậy,nó
nhanh chóng bóc nhanh gói bưu phẩm ra nhưng ko đó là những tấm ảnh
của ai đó,nó cầm những tấm ảnh đó lên trước mắt nó bây giờ là hình
ảnh Hà Vân cùng với hắn nằm trên giường,phần ngực Hà Vân được che
bằng tấm chăn còn hắn đang gục đầu vào vai Hà Vân ngủ,nó lật nhanh
những tấm ảnh đó toàn là những ảnh hắn và Hà Vân ân ái ngủ trên
giường nhưng ko có gì là lộ liễu cả,những tấm ảnh rơi dần xuống nền
đất nước mắt nó rơi lã chã
-huhu...huhuhu...hức.hức..-nó khóc nấc lên,nó chán nản hoá ra từ
trước tới giờ nó chỉ là một kẻ lấp chỗ trống trong lòng hắn rồi khi
Hà Vân quay trở lại thì nó trở thành người thứ3,một người thừa mà
thôi,sao hắn có thể làm chuyện đó với cô ta sau lưng nó chứ,ngoài
mặt hắn ra sức bảo vệ nó lắm cơ mà??tại sao?tại sao ông trời luôn
đem lại khổ đau cho nó như vậy?trước đây người bạn thân và người ju
cũ của nó đã phản bội nó mà giờ đây khi nó có thể tin tưởng thêm
một người thì kết quả lại như vậy,nó phải làm sao đây?tất cả đã
chấm hết rồi nó ko còn muốn biết những gì tốt đẹp hết đôí với nó
lòng tin,tình ju...tất cả đã sụp đổ rồi,nó ko muốn làm gì nữa hết
nó quá đau lòng,có ai hiểu nỗi buồn bây giờ nó đang phải trải qua
tại sao chứ?nó đã làm gì sai nào?nó ju hắn là làm sai sao?chẳng lẽ
ju thật lòng là có tội àk?sao lại đày đoạ con tim nó đau nhói như
thế này chứ...
-cạch..HÙ...-Linh Linh đi qau nhà nó chơi,nghe vu' nói nó nhận được
bưu phẩm có lẽ của pama nó gửi về định hù nó nhưng ko ngờ lại thấy
nó đang ngồi khóc
-mày sao thế,sao lại khóc?Linh Linh
-hức..hức..tao..với Phong đã hết thật rồi mày ơi.huhuhu-nó khóc nấc
lên ko nói thành tiếng
-sao vậy?có chuyện gì àk?kể tao nghe xem nào?Linh Linh
-huhuhu..hức..hức..huhuh-nó ko nói gì chỉ khóc,Linh Linh nhìn xuống
nền nhà thấy những tấm ảnh,nhặt lên xem,Linh Linh cũng ko tin vào
mắt mình cô ko tin Phong lại làm những chuyện như vậy chơi với
Phong chưa được bao lâu nhưng cô hiểu Phong ko thể nào làm vậy được
nhưng những tấm ảnh này là sao đây???
-thôi mày đừng khóc nữa tao nghĩ đó là mưu kế của con Vân nhằm chia
rẽ mày với Phong-Linh
-mày..hức..thử nghĩ..hức..mà xem..hức..ko có lửa thì làm sao có
khói,phải có chuyện gì thì Hà Vân mới có cái này để gửi cho tao
chứ.huhuhuhu-nó khóc nhiều hơn
-mày phải tin Phong chứ,hãy cho Phong một cơ hội giải
thích-Linh
-mày thôi đi,tao đã quá mệt mỏi giờ tao ko còn tin vào cái gì
nữa,tất cả đối với tao đã chấm hết rồi.huhuhu-nó chạy đi
-Thiên Anh!Linh Linh chay theo nó nhưng nó chạy nhanh nên ko theo
kịp,thấy nó khóc chạy đi,vu' kéo Linh Linh lai lo lắng hỏi
chuyện
-có chuyện gì mà Thiên Anh khóc vậy hả con?
-có gì con sẽ nói với vu' sau ạk,con phải đi tìm nó đã-Linh Linh
định chạy đi nhưnh nhớ ra điều gì đó cô chạy lên tầng nhặt những
tấm ảnh đó rồi đi tìm nó
Về phần nó,nó khóc chạy đi trên đường bỗng
-Kít...nó bị chặn bởi ai đó nó gạt nước mắt đi nhìn kĩ thì đó là
Hưng(thực ra Hưng đã theo nó từ nhà vì những tấm ảnh đó là do Hà
Vân gửi tới,theo kế hoạch thì Hưng sẽ tới nhà nó nhưng ko ngờ thấy
nó chạy ra nên Hưng đi theo nó luôn)
-ủa,Thiên Anh em chạy đi đâu mà nhanh vậy?sao em khóc?Hưng vờ bất
ngờ
-tôi..huhuhu..-Thiên Anh
-thôi em đừng khóc nữa-Hưng đưa khăn cho nó
-tôi ko cần-nó
-em đừng như vậy mà.hxhx-Hưng
-anh có thể chở tôi tới một nơi ko?nó
-được chứ,em muốn đi đâu????Hưng
-tới quán rượu-nó
-hả?Hưng
-anh ko chở tôi thì thôi tôi tự đi-nó định bước đi
-thôi được,anh sẽ chở em tới đo-Hưng
10phút sau tại bar,tiếng nhạc rất ồn ào nhưng nó ko hoà mình vào sự
sôi động đó Hưng và nó ngồi ở một bàn trong góc:nó uống hết chai
này tới chai khác mặc cho Hưng can ngăn như thế nào nó vẫn cứ
uống,mặc dù nó ko bít uống rượu nhưng vì nó đang buồn nên nó chẳng
cảm nhận được vị đắng và cay xè của rượu,làm sao có thể sánh bằng
sự cay đắng trong lòng nó bây giờ chứ,nó cứ uống như vậy đến khi
say mềm rồi vừa khóc nó vừa nói:
-anh biết ko?anh ta đã phản bội tôi,ju kái gì chứ,thật lòng gì chứ
tất cả giả dối hết,trên đời này làm gì có tình ju thật
sự.huhuhu..vậy là tất cả đã hết rồi,chẳng còn gì nữa rồi.huhuhu-nó
khóc cầm chai rượu lên uống
-còn anh,anh rất thật lòng với em,anh ju e, thật lòng mà-Hưng
-haha..tôi cười vào cái thật lòng đó của anh,anh cũg giống như anh
ta tất cả là giả dối hết,tôi hận con trai bọn anh,đồ đểu,đồ dối
trá.huhuhu-nó túm áo Hưng,nhìn nó bây giờ thật đáng thương mặc dù
Hưng rất ju nó nhưng cũng ko muốn có được nó bằng cách gieo đau khổ
cho nó như thế này,nhìn nó mà Hưng thấy xót xa,cậu hiểu nó đang rất
đau lòng trái tim như xé hàng trăm mảnh như đau đớn về tinh thần
còn đau gấp ngàn lần về thể xác,sự đau đớn ấy chỉ có ai trải qua
mới có thể hiểu được cứ mãi dai dẳng trong lòng..
-anh đưa em về,em say rồi-nhìn nó khóc Hưng cũng khóc theo
-ai bảo tôi say,tôi còn uống được rất nhiều,anh nhìn đây-nó cần
chai rượu lên tiếp tục tu cho hết
-ĐỦ RỒI;EM ĐỪNG UỐNG NỮA-Hưng quát nó vì ko đành lòng khi thấy nó
như vậy
-anh cũng ko phải người tốt,anh cũng giả dối như ah ta thôi,tôi ko
cần-nó loạng choạng chạy đi,Hưng cũng chạy theo nó,ánh mắt nó nhoà
đi trong nước mắt,thậm chí nó ko nhìn thấy gì và cũng ko biết mình
đang chạy về đâu,nó cứ thế chạy mãi chạy mãi rồi nó vấp ngã Hưng
chạy tới kéo nó dậy nhưng nó đẩy Hưng ra đối với nó bây giờ ko ai
có thể tin tưởng được,nó chạy đi
-pin..pin..ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ..KÉÉÉÉÉÉÉT-tiếng còi xe rồi tiếng kêu thất
thanh
Hưng bàng hoàng chạy tới thấy nó nằm dưới đất máu bắt đầu chảy ra
ngày càng nhiều,nó bị một chiếc xe hơi tông vào bắn xa một
đoạn,người dân xung quanh đó cũng chạy ra xem đông nghịt chật kín
đường,Hưng chạy lại đỡ nó:
-Thiên Anh?em tỉnh dậy đi,THIÊN AHHHHHHHHH-Hưng gọi nó nhưng nó đã
bất tỉnh ko còn biết gì nữa
-MAU GỌI XE CẤP CỨU-Hưng khóc rồi gọi người,những người dân tốt
bụng cũng giúp đỡ đư nó tới bệnh viện,nó nhah chóng được đưa vào
phòng cấp cứu,máu của nó ướt đẫm chiếc khăn và cả áo của Hưng
nữa,Hưng khóc quỳ trước cửa phòng cấp cứu một lúc sau như nhớ ra
Hưn g vẫn đang cầm điện thoại của nó liền ấn số mà tay vẫn run lên
Hưng gọi điện cho vu' Hoa,bàng hoàng chạy tới bệnh viện,vu' gọi
điện cho pama nó liền bay về nước luôntới nơi nhìn thấy Hưng đứng
đó
-Thiên Anh sao rồi?sao lại ra nông nỗi này?taị sao????Linh
Linh
-tôi tình cờ thấy cô ấy chạy khỏi nhà,cô ấy nhất quyết đòi đi uống
rượu nên tôi đưa cô ấy đi,ko ngờ...-Hưng nói cúi mặt xuống
-nên anh đưa nó đi àk?sao anh có thể đưa một đứa đang đau khổ như
thế đi uống rượu anh ko biết khuyên nhủ nó sao?tại sao các người cứ
thay nhau hành hạ nó như thế hả?huhuhuhu..Thiên Anh ơiiiiiiiii-Linh
Linh khóc ngồi bệt xuống
-Linh con bình tĩnh đi,vậy Thiên Anh sao rồi hả cháu-Vu' cũng sụt
sịt
-dạ,cô ấy đang trong phòng cấp cứu-Hưng
Lúc này hắn và Huy cũng chạy tới,Linh Linh đứng dậy nhìn hắn bằng
ánh mắt căm hận
-CHÁT...tôi đã bảo cậu là từ giờ đừng làm tổn thương,đừng làm nó
đau khổ rồi cơ mà tất cả là tại cậu,nếu ko vì cái loại như cậu thì
hum nay nó đã ko đi uống rượu và ko bị tai nạn,cậu cút đi đồ
********-Linh Linh tát hắn một cái đau điếng rồi quát lớn
-em nói gì vậy?sao em lại nói với Phong như thế?đương nhiên chuyện
này ko ai muốn như vậy cả đâu phải chuyện gì cũng do Phong
đâu-Huy
-thế àk?anh tin và bảo vệ bạn ánh quá nhỉ?thế thì đây là cái
gì?Linh Linh ném vào mặt Phong những tấm ảnh
Huy nhặt những bức ảnh đó lên rồi dơ lên cho hắn nhìn khó hiểu,Huy
rất hiểu hắn,chơi với hắn từ nhỏ nên Huy biết hắn ko bao giờ làm
vậy
-Linh Linh em lấy những bức ảnh này ở đâu ra vậy?Huy
-em tới nhà nó thì thấy nó đang khóc hỏi nó ko nói rồi em thấy
những tấm ảnh này ở trên sàn nhà,em khuyên nhủ nhưng nó ko nghe rồi
chạy đi,em đi tìm nó khắp nơi nhưng ko thấy rồi em nhận được tin nó
bị tai nạn,tất cả là tại cậu ta nếu ko vì ju cậu ta nó đã ko phải
chịu nhiều đau khổ như vậy cậu còn tới đây làm gì nó bị như vậy cậy
thấy vui ko?huhuhu-Linh Linh
-thôi nào em đừng như vậy nữa,tạm thời hãy gạt đi những chuyện đó
bây giờ quan trọng là Thiên Anh ra sao-Huy kéo Linh Linh ngồi xuống
ghế
-cậu nhớ đấy nếu Thiên Anh có chuyện gì tôi sẽ ko tha cho cậu
đâu.huhuhu-Linh Linh khóc ngày một nhiều hơn
Từ nãy tới giờ hắn ko nói gì,nắm chặt bàn tay hắn quay lưng bước
đi
-anh gọi em ra đây có chuyện gì vậy?sao rồi nhớ em hả?Hà Vân
- phải cô làm chuyện đó ko?hắn hỏi ánh mắt đầy lửa hận
-hay ko,anh nói gì em ko hiểu-ánh mắt Hà Vân thoáng bối rối
-những tấm ảnh-Hắn
-tấm ảnh nào?em chẳng làm gì cả-Hà Vân
-ko phải cô thì ai hả?Hắn nhìn thẳng vào mắt Hà Vân như đang chờ
một câu trả lời để xả sự tức giận
-em ko biết,em ko làm gì cả-Hà Vân thấy sợ nên quay lưng bước
đi,hắn giật mạnh bàn tay cô lại
-nếu như cô để tôi biết cô đã làm chuyện đó thì đừng trách tôi,tôi
sẽ ko tha thứ cho bất kì ai khiến cho Thiên Anh bị tổn thương
đâu-hắn nói rồi đi thẳng
Hà Vân nhìn theo hắn cô xoa bàn tay rồi nói:-anh sẽ ko bao giờ biết
được là em làm chuyện này vì tính em làm chuyện gi cũng rất gọn
gàng và sạch sẽ.hahahaha-cô cười lớn
Hắn quay lại bệnh viện đứng một mình lặng lẽ dõi theo cánh cửa
phòng cấp cứu,mọi người ai cũng lo lắng ko biết nó có xảy ra chuyện
gì ko mà từ khi đưa vào cấp cứu đã mất tiếng đồng hồ rồi, lúc này
pama nó cũng đã bay về tới nơi,mama nó cứ ôm vu' khóc,papa nó nắm
chặt tay âu sầu,Linh Linh khóc zữ lắm Huy ở bên cạnh an ủi mãi,hắn
và Hưng mỗi người một hướng,Hưng cảm thâý hối hận vì đã đồng ý làm
theo kế hoạch của Hà Vân,vì sự ích kỉ và tham lam của bản thân mà
khiến nó rơi vào nguy hiểm Hưng ko hề muốn như vậy,cậu im lặng chờ
đợi một điều gì đó
Hắn lo lắng như sợ điều gì đó sẽ xảy ra nếu như có chuyện gi xảy
đến với nó thì hắn sẽ hối hận suốt cuộc đời này:''Thiên Anh àk?anh
xin lỗi anh chỉ mang lại đau khổ và nước mắt cho em thôi vì anh mà
em phải chịu nhiều tổn thương,em phải tỉnh lại đó nhất định em phải
tỉnh dậy muốn đánh,muốn mắng hay bắt anh làm gì anh cũng chịu
hết,nhưng dù anh có như thế nào thì anh cũng ko bao giờ làm điều gì
có lỗi với em,anh ko hề có chuyện đó chắc là có ai đó tính làm vậy
để chia rẽ anh và em,em hãy tỉnh dậy để anh có thể giải thích và bù
đắp cho em được ko????
Cách cửa từ từ hé mở,cô y tá bước ra,mọi người chạy lại mỗi người
một câu hỏi về tình hình của nó:
-cô ơi con tôi sao rồi?
-bạn cháu có sao ko hả cô?
-bla.bla..
-xin mọi người trật tự đi do mất máu quá nhiều nên cần truyền máu
nhưng hiện tại máu ở bệnh viện đã hết nếu bây giờ chờ máu từ tuyến
khác chuyển đến thì rất lâu chúng tôi e rằng sẽ ko kịp vì vậy chúng
tôi cần sự giúp đỡ của gia đình bệnh nhân-cô y tá
-lấy máu của tôi đi tôi là bố nó nhất định sẽ hợp-papa nó
-tôi là mẹ của con pé,hãy lấy máu của tôi đi-mama nó
-tôi tuy già rồi nhưng vẫn rất khoẻ mạnh hãy lấy máu của tôi đi
cô-vu'
-hãy lấy máu của cháu,2bác và vu' cũng đã lớn tuổi rồi-Linh
-đúng đó,tôi là con trai hãy lấy máu của tôi đừng lấy máu của người
già và con gái-Huy
-ko hãy lấy máu của tôi,tôi rất khoẻ mạnh-hắn
-tôi cũng sẵn sàng hiến máu-Hưng
-mọi người cứ bình tĩnh,bây giờ tôi sẽ kiểm tra nhóm máu của 4em
thanh niên này nếu ko có ai hợp tôi sẽ chuyển sang kiểm tra nhóm
máu của những người có tuổi nếu ai hợp sẽ lấy máu của người đó,giờ
4em đi theo tôi-cô y tá đi trước Linh Linh,Huy,Hưng và hắn cũng đi
theo vào phòng kiểm tr nhóm máu rồi sau đó ra phòng chờ ngồi đợu
kết quả,ai cũng mong nhóm máu của mình hợp để có thể truyền máu cứu
sống nó
-ai tên là Lê Khánh Phong?cô y tá bước ra hỏi
-là tôi-hắn đứg dậy
-cậu có nhóm máu O hợp với nhóm máu của bệnh nhân baay giờ cậu sẵn
sàng vào phòng để chúng tôi lấy máu chứ?cô y tá
-vâng-hắn trả lời cô y tá gật đầy rồi đưa hắn tới một phòng
khác,máu của hắn nhanh chóng đươc chuyển vào phòng cấp cứu nhìn sự
gấp gáp của mọi người mà hắn thấy lo lắng,sốt ruột bít bao
nhiêu,hắn thầm xin ông trời đừng cướp nó đi,mọi tội lỗi hắn sẽ gánh
chịu hết từ nay hắn sẽ trân trọng nó hơn,sẽ ju thương và bảo vệ
nó..
Cánh cửa phòng cấp cứu mở bác sĩ bước ra chiếc xe dần chuyển bánh
đưa nó ra ngoài mọi người ai cũng khóc chạy theo chiếc xe đó chỉ sợ
có chuyện gì xảy ra với nó,nhìn nó mà ai cũng đau lòng đầu quấn
băng,khuôn mặt ko còn hồng hào nữa mà hiện giờ rất nhợt nhạt,nó
nhanh chóng được đưa vào phòng cách ly
-xin lỗi tạm thời mọi người ko được vào-cô y tá đóng cửa lại
rồi chạy lại hỏi bác sĩ:-bác sĩ,con gái tôi sao rồi?papa nó
-cô bé bị thương ở não bộ chúng tôi đã kiểm tra rất may ko bị trấn
thương nặng,trên người có vài chỗ như cánh tay và bàn chân bị
thương nhưng cũng ko đáng lo ngại may là đưa tới bệnh viện kịp thời
mọi người an tâm cô bé đã qua cơn nguy hiểm rồi có thể sẽ có biến
chứng nhưng phải chờ cô bé tỉnh lại chúng tôi mới tiến hành kiểm
tra được-bác sĩ
-cảm ơn bác sĩ nhiều lắm-papa nó nắm tay ông bác sĩ
-đây là trách nhiệm của chúng tôi mà có thể cô bé sẽ bị hôn mê
trong và ngày mọi người hãy túc trực bên cô bé nếu có vấn đề gì gọi
ngay cho tôi-bác sĩ
nghe bác sĩ nói mà mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm
-con tôi ko sao,nó ko sao thật rồi-mama nó mừng rỡ
-đúng thế,ông bà chủ hãy yên tâm,Thiên Anh rất kiên cường
mà-vu'
-các cháu nên về nhà nghỉ ngơi đi mai mới được vào thăm Thiên Anh
có-papa nó
-cô chú và vu' hãy về nhà nghỉ ngơi đi ạk,bọn cháu sẽ ở lại
đây-Linh Linh
-ko,các cháu về đi,cô chú sẽ ở lại,vu' cũng về nhà đi-mama nó
-phải đó,bọn cháu là thanh niên mà,ở đây lạnh lắm cô chú hãy về nhà
nghỉ ngơi đi ạk-Huy
-cô chú nghe cháu về đi ạk,có chuyện gì cháu sẽ gọi ngay ạk-Linh
Linh
-cháu là Linh Linh phải ko?mama nó
-dạ-Linh
-cô đã nghe Thiên Anh kể nhiều về cháu,chắn đây là Huy phải ko?cô
chú luôn vắng nhà Thiên Anh phải chịu thiệt thòi nhiều,cảm ơn các
cháu đã luôn bên cạnh giúp đỡ nó.huhu..hixhix-mama nó lại
khóc
-cô ko phải cảm ơn đâu ạk,Thiên Anh rất tốt với bọn cháu,đã là bạn
bè thì dù như thế nào bọn cháu cũng sẵn sàng bên cạnh giúp đỡ bạn
ấy,cô chú nghe cháu về nhà đi,cháu nghĩ thời gian này cô chú phải
giữ gìn sức khoẻ còn lo cho Thiên Anh nữa ạk-Linh
-nhưng...-papa nó
-cô chú nghe mọi người nên về đi,có tụi cháu ở đây rồi mà,vu' đưa
cô chú về dùm cháu ạk-hắn
-vậy có gì nhờ cả vào các cháu mai cô chú sẽ vào,cảm ơn các cháu
nhiều lắm-papa nó
-chú đừng lo để cháu đưa cô chú và vu' ra xe ạk-Linh
sau khi đưa pama nó ra xe quay lại thì mỗi thằng ngồi một góc co ro
thấy tội nên Linh Linh nói:
-mọi người về đi,Linh sẽ ở lại với Thiên Anh
-ko tôi ở lại-Hưng
-anh cũng ở lại-Huy
-Huy đưa Linh về đi,anh cũng về đi mọi người nên về nhà ngỉ
ngơi,tôi sẽ ở lại-hắn
-mày là gì mà dám ở lại đây vì mày mà Thiên Anh bị như vậy tao sẽ ở
lại còn mày hãy cút đi-Hưng
-dù tôi có làm sai chuyện gì hay ko thì tôi sẽ là người chuộc lỗi
với cô ấy,chuyện này ko liên quan gì tới anh-hắn
-Thiên Anh là người tao ju,mày nói ko liên quan sao?mày tự cho mình
cái quyền quết định ấy từ bao giờ thế?Hưng
-tôi cứ thích thế thì anh làm gì tôi?cô ấy là bạn gái của tôi,tôi
có quyền-hắn
-màyyyy...-Hưng định nhảy bổ vào oánh hắn nhưng Linh ngăn lại
-giờ là lúc nào rồi mà 2người vẫn còn cãi nhau được nó đag nằm
trong kia kìa,nếu 2người ju thương nó thì câm mồm hết đi để cho nó
còn nghỉ ngơi-Linh Linh
-tao tạm tha cho mày-Hưng bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn,hắn ko thèm nói
gì đi tới ngồi cúi mặt xuống đất
-thôi thì thế này,mọi người sẽ cùng ở lại tôi đi kiếm chăn đừng có
gây sự với nhau nữa nếu ko bị đuổi hết ra ngoài thì lại buồn
cười-Linh Linh ko quên để lại một câu doạ nạt mới yên tâm đi lấy
chăn
Đêm xuống càng lạnh thêm may mà Linh kiếm đủ 4cái chăn nếu ko bọn
nó phải chịu lạnh,hắn nằm mãi mà ko ngủ được nhìn qua cửa kính nó
đang nằm đó mắt nhắm nghiền,khuôn mặt rạng rỡ và hay cười bây giờ
ko còn mà giờ tái nhợt đi,nó được bao quanh bởi nhiều loại máy
móc,hắn nhìn nó mà ko kìm được lòng mình,những giọt nước mắt hối
hận vì ko bảo vệ nó rơi trên má hắn,hắn chẳng bít gì cả,chẳng bao
giờ hắn biết đến những điều nó đang phải chịu đựng,hắn mong sao
mình chỉ là một con người bình thường ko giàu có,ko đẹp trai như
thế hắn có thể dễ dàng đến với nó nhưng có lẽ đây đã là số mệnh rồi
hắn ko thể nào cưỡng lại được cũng ko thể tay đổi được,Thiên Anh
àk,em hãy mau chóng tỉnh lại đi như thế ko giống em chút nào mọi
khi em hay cười đùa với em lắm,em còn doạ đánh hay đấu võ với anh
nữa thực ra toàn là anh nhường em đó em tỉnh dậy thử đấu với anh
xem anh sẽ thắng em cho coi..anh thương em lắm,anh ju em nhiều lắm
em có biết ko?hắn khóc đập đầu vào tấm kính
Huy tỉnh dậy thấy hắn như vậy cũng thương hắn lắm
-mày đừng như vậy nữa bác sĩ đã nói ko sao rồi mà-Huy nói mà hắn ko
có phản ứng gì hết vẫn đứng im nhìn nó
-thôi ngủ chút đi,cả ngày mệt rồi nghỉ ngơi còn lấy sức mà bù đắp
cho nó-Huy kéo hắnlại chỗ ghế ấn hắn nằm xuống rồi dắp chăn cho
hắn,Huy là người bạn thân nhất và cũng là người hiểu hắn nhất,nhiều
khi hắn ko nói ra nhưng nhìn vào ánh mắt hắn là Huy có thể hiểu
những suy nghĩ của hắn,hơn ai hết bây giờ hắn là người đau lòng
nhất thấy người mình ju bị như vậy hắn dày vò bản thân mình rất
nhiều.. Thấy yên tâm về thằng bạn Huy yên tâm quay lại chiếc ghế và
làm tiếp phần việc còn dang dở là ngủ thỉnh thoảng mở mắt nhìn
người nằm đối diện là Linh Linh,Huy lại mỉm cười hạnh phúc rồi lại
đi vào giấc ngủ
Ngày ngày mọi người đều túc trực bên nó sáng pama nó lai tới thay
ca cho 4đứa về đi học,trưa đến mấy đứa mum xong ngủ một chút lại
tới bệnh viện chỉ có hắn là ko rời nó nửa bước thôi,pama hắn cũng
bay về nước tới bệnh viện thăm nó và an ủi động viên pama nó,còn
khuyên nhủ hắn nữa nhưng hắn mặc kệ cả ngày hắn chỉ ngồi nhìn nó
chẳng ăn uống gì cả,những đồ ăn Linh Linh hay Huy,pama hắn mang vào
vẫn còn nguyên trông hắn tiều tuỵ đi nhiều thiếu nó hắn chẳng buồn
đi học,mọi người vẫn được vào thăm nó nhưng chỉ được 3người vào
1lần thôi,hôm nay là ngày thứ3 nó hôn mê rồi,Linh Linh và Huy vẫn
như mọi khi mang đồ ăn vào cho nó
-mày ăn chút gì đi đã 2ngày hum nay ko ăn gì rồi mày cứ như thế nó
tỉnh dậy nó buồn đấy-Huy
-phải đấy cậu ăn chút đi có như vậy cũng ko giải quyết đươc
gì-Linh
-sao em ích kỉ thế?em chẳng thèm mở mắt nhìn anh lấy một lần em có
biết em ngủ giỏi như thế nào ko?khéo khi anh phải bảo người ta cho
em vào bảng xếp hạng kỉ lục ngủ giỏi nhất đây-hắn chẳng thèm để tâm
tới những gì xung quanh chỉ nhìn nó và cứ nói chuyện một mình
Bàn tay nó nhúc nhích rồi mắt nó từ từ mở mắt ra đầ nó đau buốt nó
tỉnh dậy trước sự ngỡ ngàng của mọi người Linh Linh chạy ra gọi
pama nó lúc này pama nó cũng chưa về mọi người phá lệ chạy vào mặc
cho sự ngăn cản của y tá
-em tỉnh dậy rồi sao?em thật sự tỉnh dậy rồi-Hắn vui mừng ôm
nó
nó nhìn xung quanh lạ lẫm rồi giật mình:-aaaaaa,anh là ai sao lại
ôm tôi?nó đẩy hắn ra đôi mắt dường như trở lại sự ngây thơ như
trước khi gặp hắn
Chuyện gì đã xảy ra,tại sao nó lại ko nhận ra hắn?
Hắn bất ngời vì hành động của nó,thực sự nó ko biết hắn là ai
sao?hắn cầm tay nó
-anh là Phong nè,em ko nhận ra anh sao?hắn
-ah,anh làm gì vậy chứ?sao lại cầm tay tui,đồ biến thái-nó chu mỏ
lên quát lớn,vẫn cái vẻ đáng ju như mọi khi nhưng dường như trong
nó đã có sự thay đổi nào đó
-vậy con nhận ra ta là ai ko?papa nó
-zời ui,pama tưởng con mất trí nhớ rồi sao?đây là papa,đây là
mama,còn cả Linh Linh,vu',Huy nẵu nè,đây là Hưng duy nhứt chỉ có
người này(nó chỉ vào hắn)là con hổng có bít,người quen của pama
hả?nó ngây thơ
-con ko nhận ra đây là ai sao?mama nó
-ủa,ko phải người quen của pama sao?mà cũng đúng ha,bạn pama sao có
thể mất lịk sự như vậy chứ-nó chun mũi nhìn hắn
-em ko nhận ra anh sao?ko đúg,em đang đùa anh phải ko?hay em ghét
anh nên mới vậy,em nói đi,ko thể có chuyện em quên anh được-hắn lắc
mạnh bờ vai nhỏ bé của nó như ko tin những gì đang diễn ra
-Á..mama ui-nó run rẩy sợ hãi
-cậu bình tĩnh đi,cậu đang làm nó sợ đấy,Huy àk anh đi gọi bác sĩ
tới đây nhé-Linh
Bác sĩ tới đưa nó vào phòng để kiểm tra não bộ của nó,sau một hồi
bác sĩ bước ra bỏ cặp kính ra và thở dài
-cô bé có thể tạm thời mất trí nhớ một thời gian,có thể là do di
chứng của sự va đập để lại hoặc cũng có thể là do cô bé phải chịu
một cú sốc về tinh thần quá lớn nên bị mất trí nhớ tạm thời tôi
nghĩ gia đình và người thân nên giúp đỡ để cô bé có thể lấy lại
mảng kí ức đã mất,có nhiều trường hợp sẽ mãi mãi ko thể nhớ lại
được nhưng cũng có trường hợp nhanh chóng lấy lại kí ức khi đưa cô
bé tới những nơi cô bé đã từng có kí ức bị lãng quên hay kể cho cô
bé nghe về hồi ức của mình đến một lúc nào đó cô bé sẽ nhớ lại
thôi,dù sao gia đình cũng nên thử xem sao-bác sĩ
Mọi người ai cũng buồn quay sang nhìn hắn đang đứng tựa lưng vào
tường khi nghe bác sĩ nói vậy hắn ngồi thụp xuống tay chống lên đầu
gối mặt cúi xuống đất,ai cũng hiểu hắn đang buồn nhìu lắm mấy ngày
qua hắn bên cạnh mong nó tỉnh dậy bít bao nhiêu vậy mà khi tỉnh dậy
những hồi ức về hắn đã tan biến làm sao hắn có thể chấp nhận được
sự thật này chứ..
hắn nghĩ:''có lẽ nào đây là quả báo dành cho hắn???hắn xứng đáng bị
như vậy vì hắn mà nó đã phải chịu cú sốc lớn nhưng ai đã làm chuyện
này?ai đã khiến nó quên hắn?nhất định hắn sẽ tìm ra kẻ đã phá hoại
tình cảm của hắn và nó,nếu biết là ai kể cả Hà Vân hắn cũng ko bao
giờ tha thứ''rồi hắn đứng dậy kéo Huy ra công viên của bệnh
viện
-mày còn giữ những tấm ảnh hôm trước ko?hắn
-còn,nhưng tao để ở nhà cơ-Huy
-bây giờ về nhà mày-hắn
-được rồi,đợi tao đi lấy xe-Huy liền chạy đi lấy xe rồi 2thằng cùng
về nhà Huy
Tại nhà Huy:bây giờ hắn mới có cơ hội nhìn kĩ những tấm ảnh
này
-đây là ảnh ghép-hắn
-đúng thế,nếu như ai tinh mắt thì mới nhận ra đó là ảnh
ghép-Huy
-khoan đã,những tấm hình này rất giống với những tấm hình mama tao
chụp trộm khi tao ngủ,mama còn giấu tao copy lên blog của tao
nữa,mama tao còn nói là vì khi ngủ nhìn tao rất đáng ju nên thỉnh
thoảng mama lại chụp nên rất nhiều ảnh-hắn
-vậy thì rất có khả năng lấy ảnh từ blog của mày rồi ghép-Huy
-mang laptop lại đây-hắn
-đây-Huy chạy đi lấy laptop rồi đưa cho hắn,sau khi xem rồi đọ thì
thấy những bức ảnh này trùng với những ảnh có trong blog của hắn
chỉ có điều khung cảnh khác và có mặt Hà Vân thui
-đều rất giống nhau-hắn
-ah,mày thử xem khách mới vào xem nào?Huy
-thằng này khôn,những người mới vào gần đây nhất có rất nhiều nhưng
trước ngày nó bị tai nạn thì có ai?để xem nào..-hắn dò tìm một
lúc
-có vài người nhưng sao có cả Hà Vân??hắn
-tao nghĩ chuyện này là do Hà Vân làm-Huy
-nhưng cũng có thể là do các fan bít chuyện nên cố tình làm vậy để
đổ tội cho Hà Vân thì sao?-hắn
-đây nhé có vài tấm ảnh ko trùng với ảnh có trong blog của mày tao
nhớ trước đây,có lần mày nói chuyện với tao bảo mày và Hà Vân chụp
ảnh Hàn Quốc,tao nhớ ko nhầm thì có kái mày cho tao xem giống hình
này,tao nhớ ko thể sai được vì khi tao xem tao còn thấy bất ngờ vì
lần đầu tiên chụp ảnh mày cười mà,chỉ khác về ko gian thôi-Huy phân
tích
--hum trước tao cũng đã hỏi Hà Vân cô ấy khẳng định rằng mình ko
làm,tao nghĩ ko thể là cô ấy được vì chuyện này liên quan đến danh
dự-hắn
-uj trời ạk,ông bạn khờ của tui,chẳng ai làm sai mà lại đi nhận
cả,Hà Vân đã thay đổi rồi cô ấy ko còn là một cô bé thuần khiết như
tao với mày từng biết nữa-Huy
-ừk khả năng đứng đằng Hà Vân đứng đằng sau chuyện này là rất
cao,tao sẽ tìm hiểu thật rõ ràng để xem những phán đoán của tao với
mày có đúng hay ko-hắn
-giờ chỉ cần tìm ra người đã ghép ảnh là ok thui-Huy
-vậy làm thến nào để tìm ra bj zờ-Hắn
-Hà Vân ko thể tự mình ghép những ảnh này được cô ấy ko có khả năng
nhưng bọn chuyên nghiệp thì có-Huy
-mày định nói đi mò kim đáy bể sao?điều đó là ko thể bởi vì ở kái
thành phố lớn như thến này có biết bao nhiêu người làm nghề
này-hắn
-vậy zờ bít làm sao.hxhx..-Huy
-tao cũng bó chân roài-hắn
-mọi khi mày thông minh lắm mà-Huy
-zờ tao chẳng suy nghĩ được gì cả,Thiên Anh như vậy khiến tao thấy
nản quá,tao sợ mãi mãi cô ấy ko nhớ ra tao là ai thôi-hắn
-mày đừng nghĩ thế làm sao cậu ta quên mày được chứ,chỉ là tạm thời
chưa nhớ ra được thôi,tao tin thời gian sẽ giúp cho cậu ấy nhớ ra
tất cả-Huy
-ừk,mệt thật đấy-hắn nằm dài trên ghế
-tao cũng mỏi quá ngủ kái-Huy cũng nằm ra ghế salon nhắm mắt
ngủ
Hắn nằm nghĩ mãi về nó,khi thấy nó tỉnh dậy hắn đã rất vui nhưng
ánh mắt ngây thơ đó nhìn hắn mà ko nhận ra hắn kái cảm giác đó thật
khó chịu như là vừa đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng
vậy,hắn ko biết phải làm thế nào cả,hắn sợ lắm nếu như nó quên hắn
mãi mãi thì làm thế nào???lúc đó hắn sẽ sống ra sao đây??thực ra ai
đã làm ra những chuyện này?có phải là Hà Vân ko?tại sao em phải làm
vậy chứ?để lấy lại tình ju anh đã dành cho em trước đây ư?ko,em
nhầm rồi dù em có làm vậy hoặc hơn nữa anh cũng ko thể ju em được
nữa,anh ju cô ấy,mãi mãi anh chỉ ju cô ấy thôi,cuộc sống đưa đẩy
khiến con người thay đổi chóng mặt như vậy ư?nếu là em làm thì anh
sẽ ko bao giờ tha thứ đâu,ko bao giờ..
-tinh..tinh...tinh..tinh...-hắn đang nằm suy nghĩ thì có tin
nhắn,hắn mở ra là một số lạ,nội dung như sau:''người đã ghép những
bức ảnh là quán Bình Minh,tôi chỉ có thể giúp cậu như vậy thôi còn
ai là người đứng đằng sau chuyện này thì cậu hãy tự tìm hiểu
đi''
đọc được những nội dung ko rõ ràng như vậy hắn ko biết là ai,gọi
lại thì thuê bao,nhưng chuyện quan trọng giờ đây là phải tìm ra
những người đã làm chuyện này
-Huy,dậy đi-hắn lay người Huy
-để tao ngủ chút coi,mệt quá àk-Huy
-dậy ngay đi,tao biết tên quán đó rồi-hắn
-hả?sao mày biết?6uy bật dậy
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-có ai đó nhắn tin cho tao nhưng giấu tên,quán đó tên Bìn
Minh-hắn
-được rồi,đợi tao chút-Huy tra trên mạng rồi ghi ghi chép chép còn
hắn thì gọi điện cho ai đó một lúc sau có một chiếc xe hơi màu đen
đến nhà hắn có rất nhiều người mặc đồ đen đã ngồi trong xe Huy nhìn
là biết đó là người của anh Báo(chơi rất thân với hắn là dân xã hội
đen đó)
-có nhất thiết phải vậy ko?Huy nhăn nhó
-có vì nếu ko dùng cách này thì ko buộc họ nhận là mình làm
được-hắn
-ừkm vậy đi thôi-Huy
thấy hắn bước ra họ liền cúi chào rồi mở cửa cho hắn và Huy ngồi
vào,họ bắt đầu khởi hành đến một nơi nào đó...
Tắt chiếc di động đi Quyên-người bạn thân nhất của Hà Vân cứ suy
nghĩ mãi ko biết việc mình vừa làm có đúng hay ko nữa,thật ra chính
cô là người đã nhắn tin cho hắn,vì thời gian qua cô chứng kiến
những gì Hà Vân đã làm,Hà Vân luôn kể cho cô nghe về những kế hoạch
mặc dù đã nhiều lần ngăn cản nhưng Hà Vân đều bác bỏ những lời
khuyên nhủ của cô,cô thấy mình thật sai lầm khi nói cho Hà Vân bít
tất cả nếu ko thì Hà Vân đã ko trở thành người như thế này cô thấy
bất an cô rất lo cho người bạn thân của mình nhưng cô cũng ko muốn
Hà Vân quá lún sâu vào con đường sai lầm này nữa..
Chiếc xe dừng ở những tiệm làm ảnh,photoshop hay chụp ảnh..có tên
là Bình Minh trong thành phố,hắn hỏi thậm chí dọa nạt nhưng ko ai
nhận,làm tới zậymà họ ko nhận chứng tỏ họ ko có làm
-hầu như đã đi hết những địa chỉ có ghi ở đây rồi.hxhx-Huy
-cứ đi tiếp biết đâu những địa chỉ còn lại có thì sao-hắn lên xe
rồi chiếc lại tiếp tục đi trên đường,đang đi bỗng hắn nhìn thấy một
thân hình nhỏ nhắn quen thuộc,ngoái lại nhìn hắn nhận ra đó là Hà
Vân vừa đi ra từ một tiệm nào đó người chủ quán rất niềm nở vẫy tay
chào Hà Vân,hắn ra lệnh cho người lái xe quay lại thì rất trùng hợp
đó là một tiệm ảnh cũng có tên là Bình Minh,hắn ra lệnh cho bọn đàn
em cầm gậy xông vào chật kín cả tiệm,những người đang ở đó hốt
hoảng vội chạy đi hết
-có chuyện gì vậy?các người..các người là ai?-ông chủ quán run lẩy
bẩy
-những tấm ảnh này có phải do ông làm ko?-hắn lạnh lùng ném những
tấm ảnh đó lên bàn
ông chủ quán cầm những tấm ảnh đó lên xem ánh mắt ngạc nhiên rồi
dần dần chuyển sang sợ hãi
-ko,ko phải do tôi làm-ông chủ quán chối bay
hắn phẩy tay ra hiệu co bọn đàn em,ngay lập tức đồ đạc và máy móc
của ông ta bị đập phá,những nhân viên của quán đứng khép nép một
góc vì sợ bị oánh oan
-dừng tay lại,các người làm gì vậy?tôi sẽ gọi công an-ông ta lấy
điện thoại ra gọi
-cứ việc gọi,để xem ông hay là tụi này vào tù,tội ghép những hình
trái phép này cũng ko nhẹ đâu-hắn
-cậu cậu muốn gì?-ông chủ quán sợ quá rơi cả điện thoại
-tôi hỏi ông thêm một lần nữa,có phải ông là người ghép những tấm
hình này ko?và ai đã thuê ông làm việc này,tôi nói trước tôi sẽ ko
hỏi đến lần thứ 3 đâu-ánh mắt hắn như lạnh lùng hơn khiến ông chủ
quán run sợ
-đúng,chính tôi đã làm những tấm ảnh này,có một cô gái đã thuê tôi
làm ra những tấm ảnh này rồi gửi tới một địa chỉ nào đó cô gái đó
cho tôi rất nhiều tiền còn nói khi nào gửi đi sẽ thưởng thêm tiền
cho tôi-ông chủ quán toát mồ hôi nói
-có phải người mặc váy xanh vừa bước ra khỏi đây ko?-hắn
-tôi..tôi-ông chủ quán ấp úng
-NÓI NHANH,CÓ PHẢI KO?-hắn quát lên làm ông ta giật bắn tim như rơi
ra khỏi lồng ngực,gặp người khác là ngất roài đó
-phải,chính là cô gái đó,xin anh,xin anh hãy tha cho tôi,tôi cũg
chỉ là kẻ đi làm thuê mà thôi-ông ta chắp tay vái sống hắn
-là cô ta sao??-bây giờ thì hắn ko còn hoài nghi gì nữa,dù Huy nói
vậy nhưng trong lòng hắn mong người làm ra những chuyện tàn nhẫn
này ko phải là Hà Vân,người con gái hắn đã từng ju thương giờ trở
nên độc ác và trơ trẽn như vậy sao?vậy là đã rõ hắn ko còn tin vào
kái con người tên là Hà Vân nữa,từ nay cô ta sẽ là kẻ thù của
hắn
Hắn đi ra xe,Huy và bọn đàn em cũng đi theo sau,ông chủ quán thì
khỏi nói sợ quá ngất tại chỗ mất rồi(ông nj` khôn thật thấy ổn bắt
đầ mới ngất.hxhx..)
-anh Phong bây giờ có cần bọn em giúp chuyện gì nữa ko ạk?-1người
trong số đó nói
-thôi đươc rồi cảm ơn mọi người đã giúp đỡ-hắn
-anh đừng nói vậy,chỗ anh với anh Báo là là chỗ thân tình,bọn em
giúp như vậy là chuyện bình thường mà
-được rồi mọi người về đi,chuyện tiếp theo để tôi xử lí,cho tôi gửi
lời hỏi thăm anh Báo nhé-hắn
-vâng,có gì cần anh cứ gọi một tiếng bọn em sẽ có mặt ngay-người đó
cung kính chào hắn rồi hất tay ra hiệu cho bọn đàn em lên xe,chiếc
xe lao đi
-mày đừng nghĩ nhiều quá-Huy vỗ vai hắn
-tao ko ngờ Hà Vân lại làm chuyện này,tao sẽ ko tha thứ đâu,mà về
trước đi tao cần nói chuyện với cô ta-hắn
-ừk thôi tao về đây,có chuyện gì cũng bình tĩng thôi nhé-huy
-ừk-hắn
Huy ngồi lên xe rồi dơ tay chào hắn,chiếc xe lao tới,người lái xe
mở cửa hỏi hắn
-thiếu gia,giờ đi đâu ạk?
-anh về trước đi tôi muốn đi một mình-hắn
-vâng,chào thiếu gia-người lái xe bắt taxi đi trước,hắn ngồi lên xe
gọi cho ai đó đeophone vào tai
-alô,anh đó àk-Hà Vân õng ẹo
-cô tới ngay công viên cạnh nhà đi,tôi có chuyện muốn nói-hắn
-được em sẽ tới ngay-Hà Vân thích thú nghĩ:''chắn anh Phong đã suy
nghĩ lại nên muốn hẹn gặp mình đây mà,phải rồi cô ta nằm viện hơn
nữa còn bị ở não khéo khi sau này bị điên cũng nên ý,làm sao anh
Phong có thể ju người điên được chứ cơ hội của mình đến
rồi..kaka
Hà Vân bắt đầ trag điểm rất kĩ,ăn mặc thật đẹp chạy nhanh tới công
viên,vừa thấy hắn Hà Vân đã õng ẹo
-anh àk,anh gọi em tới đây có việc gì zậy?-Hà Vân cười tươi
-BỐP..-hắn tát Hà Vân một kái đau điếng
-anh,sao anh...?Hà Vân bất ngờ
-tôi đã cảnh cáo cô rồi nếu như tôi biết người làm chuyện đó là cô
thì tôi sẽ ko tha thứ cơ mà,giờ cô trở thành người xấu xa như vậy
àk?-hắn
-em chẳng hiểu anh nói gì cả,sao anh vô lí thế chuyện gì cĩng đổ
lên đầu em,phải rồi đối với anh cô ta là tất cả còn em chẳng là gì
nữa.huhuhu-Hà Vân
-tiệm ảnh Bình Minh ở đường XXXXXXXXXXXX,sáng nay tôi đã thấy cô đi
từ đó ra và ông chủ quán đó cũng đã kể hết với tôi rồi-hắn
-anh biết rồi sao?cũng tốt em đỡ phải giấu nữa,là do em làm đấy vì
ju anh em có thể làm tất cả sao anh có thể thay đổi như thế được
chứ,trước đây chưa bao giờ anh đánh em và cũng ko nói những lời như
vậy với em-Hà Vân
-trước đây tôi ju Hà Vân có một tâm hồn ngây thơ,trong sáng,luôn
hiền lành,vui vẻ,hoà đồng với mọi người chứ ko như cô bây giờ ác
độc,thủ đoạn,ko có lòng liêm sỉ,tôi ghét cô từ giờ tôi ko muốn nhìn
thấy cô nữa,dù trên đời này ko còn ai tôi cũng ko quay lai ju loại
người như cô-hắn nhìn Hà Vân bằng ánh mắt ghét bỏ rồi đi
thẳng
-anh Phong..anh Phong..huhu-Hà Vân gọi theo nhưng hắn đã đi xa
rồi(chân dài zữ zậy.hxhx)cô gằm gè
-rồi anh xem mọi chuyện chưa dừng lại ở đây đâu-cô xoa má cười đau
đớn,cô ko hề nhận ra con đường mình đang đi là sai vì con người
thường mù quáng chạy theo những thứ phù phiếm ko thuộc về mình,ai
cũng mắc sai lầm tới một lúc nào đó họ sẽ nhận ra lỗi lầm của mình
và quay đầu trở về điểm xuất phát mà lựa chọn con đường đi đúng đắn
hơn,tốt đẹp hơn
Hắn đi uống rượu nếu rượu có thể làm hắn quên đi tất cả thì hắn
muốn uống cho thật say để ko còn nhớ gì nữa nhưng sự thật lai khác
càng uống rược con người lại càng nhớ rất rõ về những chuyện
buồn,hắn đau đớn vì người con gái hắn đã từng rất tin tưởng lại làm
ra những chuyện đó hắn nhớ những gì nó đã phải chịu đựng vì hắn,một
trái tim nhỏ bé như vậy sao có thể chịu đựng được những chuyện kinh
khủng như vậy chứ,hắn thấy mệt mỏi chán nản với tất cả mọi thứ,hắn
cứ uống cứ uống cho tới khi say mềm rồi gục xuống bàn,người chủ
quán đang ko biết xoay sở sao với một đống thù lù trước mắt thì máy
của hắn có điện thoại,là Huy vì thấy lo lắng cho hắn nên Huy
gọi
-alô-bà chủ quán phải loay hoay mãi mới biết nhấn nút nghe,đúng là
hiện đại thành hại điện
-ủa ai cầm máy của Phong vậy?Huy đang nghĩ có khi nào thằng này
chán đời quá lại đi tự tử rồi có bà cố nào đó nhặt được điện thoại
ko?uj nghĩ mà rùng mình,Phong ơi.huhu
-cậu là bạn của cậu ta sao?đến ngay mà đưa cậu ta về đang nằm cỏng
queo ở đây này-bà chủ quán
Huy nghe ko ra tưởng hắn làm sao thật:-huhuhu.Phong ơi đã cỏng lại
còn queo.huhuoaoaoa-Huy mít ướt như trẻ con
-bác ơi bác xem hộ cháu nó đã tắc thở chưa ạk.huhuhi-Huy
-cái gì,cậu này làm sao thế?uống rượu mà chết được thì ai dám đến
quán tôi uống rượu-bà chủ quán nghĩ:''nhìn cậu này có đến nỗi nào
đâu sao lại chơi với người điên zậy.hajzzz.chẹp.chẹp...''
-hả?quán rượu?-Huy hít khóc luôn
-vâng thưa cậu mau tới đây mà giải quyết đống này đi dùm tôi-bà chủ
quán
-dạ bác đọc dùm cháu địa chỉ ạk-huy
-quánXXXXXXXX,đường XXXXXXX tới nhanh dùm kái-bà chủ quán tắt máy
dơ cái máy lên rồi nói
-cái máy gì mà to như khủng bố vậy,đã thế ấn còn rung nữa giật cả
mình,kiểu này lại máy tàu rồi ném chó chắc chó chết quá,xem
nào..hình này là hình gì nhỉ???ahhh hình quả táo mà,đã vậy còn bị
khoét như chuột cắn nữa chứ,đúng là máy đểu mà...(chẹp
chẹp...iphone của người ta đóa pà uj.hxhx..)
Huy tới thấy hắn nằm dài trên bàn đỡ hắn dậy trả xiền cho pà chủ
quán tốt lắm chuyện rồi đưa hắn về nhà,Huy hiểu tâm trạng của hắn
bây giờ thất vọng về Hà Vân mà buồn về nó,thở dài Huy đóng cửa
phòng hắn rồi ra về
Sáng hôm sau hắn thức dây thấy đầu đau nhói,hắn nhìn mọi thứ lờ mờ
do hắn uống quá nhiều đây mà
-dậy đi ông tướng,uống cho lắm vào-huy
-ủa,mày ở đây hum qua hả?Hắn rụi mắt
-ko hum qua tao đưa mày về rồi sáng nay qua sớm-huy
-mày cứ kệ tao đi,ko cần lo cho tao-hắn
-mày như vậy cũng chẳng làm được gì,mày có biết điều quan trọng đối
với mày bây giờ là gì ko?Hà Vân như vậy là do mày,mày đừng làm thêm
một người con gái khác đau khổ vì mày nữa,mày nói ju Thiên Anh
àk?vậy ngoài uống rượu ra mày đã làm được gì?mày có biết hum qua
ông Hưng đã túc trực bên nó suốt ko?lúc này mày mới phải thể hiện
tình cảm với nó nhiều hơn người khác mới phải chứ-Huy
-nhưng zờ tao phải làm sao?Thiên Anh quên tao rồi,cô ấy quên tao
thật rồi-hắn đau khổ
-ko thử thì làm sao mày biết được,bác sĩ cũng đã nói có thể nhớ lại
được cơ mà chỉ cần đưa nó tới những nơi mà mày và nó đã từng có kỉ
niệm là nó có thể nhớ lại được,tao với Linh sẽ giúp mày-Huy
-ừk đúng rồi,vẫn còn có hi vọng,cô ấy nhất định sẽ nhớ lại được-hắn
chạy ngay vào phòng vệ sinh
-nhớ đánh răng kĩ vào đừng để Thiên Anh thấy mày uống rượu-Huy nói
tủm tỉm cười vì hắn đã bình thường trở lai
Tại bệnh viện;Hưng mua cháo cho nó mum
-em cũng nhớ ra anh sao?-Hưng
-nhớ chứ,nhưng tôi chỉ nhớ tên anh là Hưng thôi còn những chuyện về
anh ko nhớ rõ lắm-nó
-còn Phong?em ko nhớ gì về cậu ta sao?-Hưng dò hỏi
-Phong?là cái người hum qua ôm tôi,còn cầm tay tôi nữa đó hả?người
đó tôi ko quen,mà trước đây tui có quen người đó sao?-nó tròn xoe
mắt nhìn Hưng
-àk ko anh tưởng em quen nên hỏi thôi-Hưng cố tình giấu giếm sự
thật để hi vọng một điều gì đó
-tôi có nghe bác sĩ nói tui bị mất trí nhớ tạm thời,hxhx..tôi chẳng
nhớ gì hết.àk,anh kể cho tôi nghe đi thực ra tôi với anh có quan hệ
như thế nào?sao tôi lại bị vậy?tôi nhớ hình như khi tôi bị tai nạn
anh cũng ở đó thì phải nhưng cũng ko chắc chắn lắm-nó gãi đầu
Hưng cảm thấy đây là một cơ hội tốt để có thể dành lại nó từ ta
hắn,Hưng ju nó nhiều lắm nên ko muốn nó là của ai hết vì thế Hưng
đã vù sự ích kỉ đó một lần nữa lại nói dối nó:
-chuyện là thế này,trước khi em gặp tai nạn em là bạn gái của anh
hum đó em hiểu lầm anh nên đi uống rượu,em chạy đi rồi bị ngã,anh
đỡ em dậy nhưng vì còn giận anh nên đẩy anh ra rồi chạy đi ko may
em bị xe hơi tông vào kết quả là giờ em ở trong bệnh viện nè-Hưng
vừa nói vừa nghĩ
-vậy sao?sao tôi ko nhớ gì hít zậy?(có đâu mà nhớ trời)-nó lắc tay
ko bít
-vì em còn bị ảnh hưởng của cú va đập mà,trước đây em xưng hô
anh_em chứ ko phải là tôi như vậy nghen-Hưng nhìn nó như đang
giận
-vậy hả?-nó ngẩn ngơ suy nghĩ
-thôi,giờ em mum cháo đi,anh bón cho em ăn nha-Hưng cầm thì cháo
lên rồi nói:-A đi
-thôi để em tự ăn được rồi-nó giãy nảy lên
-trước đây em thường để anh bón cho mun như vậy mà(càng nói thấy
tên nj` càng điêu.hứ)
-vậy hả,được rồi AAAAAAA-cứ như vậy nó ngoan ngoãn để Hưng bón cháo
cho mum ngon lành,nó tin tưởng vào Hưng khu nghe nói về quá khứ
trước đây của mình nhưng trong lòng nó luôn đặt ra câu hỏi:sao mình
chẳng nhớ gì hết cả?nếu anh ấy là người mình ju thì sao mình ko có
cảm giác gì hết?mình cũng ko thấy vui?lạ thật?chẳng nhẽ mất trí nhớ
lại mất luôn cảm giác sao???
Mọi chuyện bắt đầu phức tạp rồi đây,liệu nó có nhận ra sự dối trá
của Hưng và nhận ra hắn ko?mọi người đọc chap mới vào ngày mai
nha,mình sẽ cố gắng ngày nào cũng post lên vì sang tuần mình phải
ôn thi lâu lém ko mún làm gián đoạn cảm hứng của mọi người,cm pà
koan nhìu!
Trước khi tới bệnh viện hắn có rẽ sang mua cho nó ít đồ mà nó thích
mum,còn mua 1bó hoa hồng tặng nó nữa nhưng khi tới bệnh viện hắn
thấy Hưng đang bón cháo cho nó,2người nói chuyện rất vui vẻ,hắn
đứng lặng đi,bó hoa trên tay cũng rơi xuống từ lúc nào,Huy thấy vậy
liền đi vào
-anh ở đây làm gì?-Huy
-tôi ở đây thì làm sao?-Hưng
-đúng vậy anh ấy là bạn trai của tui ở đây thì có gì lạ
đâu-nó
-bạn trai?-Huy ngỡ ngàng
-đúng vậy anh ấy kể cho tui nghe trước đây tui là bạn gái của anh
ấy hum tui bị tai nạn vì giận anh ấy nên tui đi uống rượu nên mới
bị tai nạn mà -nó kể hồn nhiên
-cái gì?thật nực cười-Huy
hắn xông thẳng vào túm áo Hưng kéo ra ngoài trước sự ngạc nhiên của
nó
-BỤP-hắn đẫm Hưng một kái ngã ra đất,hắn đi tới túm áo Hưng đứng
dậy
-đồ khốn khiếp sao anh có thể lợi dụng lúc cô ấy ko nhớ gì lại nói
những lời dối trá như thế?anh là đồ tồi-hắn
Hưng cười nửa miệng rồi lau vết máu trên khoé môi nói:-cậu đã ko
đem lại hạnh phúc cho cô ấy thì hãy chấp nhận từ bỏ đi,cô ấy đã
chịu quá nhiều đau khổ rồi,chẳng phải cậu ju cô ấy hay sao?đây là
lúc cậu thể hiện tình cảm đó đấy,dù cậu có làm thế này hay hơn nữa
thì tôi sẽ ko bỏ cuộc đâu-Hưng hất bàn tay hắn ra rồi đi vào
trong
-có chuyện gì vậy?-nó hỏi khi thấy Hưng đi vào
-àk ko có gì-Hưng
-ủa sao anh chảy máu rồi kìa?-nó
-ko sao đâu,tại anh sơ ý nên chảy máu thôi mà-Hưng
-để em lau cho-nó lấy giấy lau cho Hưng
Lúc này hắn và Huy đứng ở ngoài:
-ashhhh,cái thằng này-Huy định xông vào nhưng hắn ngăn lại
-mày sao vậy để tao cho thằng cha này một bài học-Huy bực
mình
-ko anh ta nói đúg,tao ko đem lại hạnh phúc cho Thiên Anh nhưng anh
ta thì có,ju một người là dù ko ở bên nhưng chỉ cần thấy người kia
hạnh phúc là bản thân cũng thấy vui rồi,tao sẽ bỏ cuộc-Hắn
-mày nói gì thế?chỉ vì cái thằng chẳng ra gì đó mà mày bị lung lay
sao?-Huy
-mày ko hiểu được đâu-hắn
-đúng là tao ko phải người trong cuộc nhưng mày thử nghĩ mà xem nếu
Thiên Anh nhớ ra tất cả thì sẽ ra sao?mày nghĩ nó sẽ hạnh phúc
sao?-Huy
-nếu cô ấy ở bên Hưng mà hạnh phúc thì tao sẽ bỏ cuộc-Hắn nhìn nó
đang lau vết máu cho Hưng mà mún buông xuôi
-cái thằng điên này tao phải đánh cho mày tỉnh ra mới được-Huy dơ
nắm đấm lên lúc này Linh tới thấy vậy chạy tới ngăn Huy lại
-ế..dừng hình-Linh nói vậy Huy giữ nguyên động tác luôn
-có chuyện gì thì từ từ nói sao anh động tay động chân zậy,HẢ-Linh
Linh quát lên làm Huy rụng rời chân tay
-mà em bít hông ông Hưng nói với Thiên Anh là trước đây khi nó chưa
gặp tai nạn ông ấy và nó là một cặp đó,bực cả mình người đâu mà đểu
giả-Huy
-hả?có chuyện đó sao?thằng cha đó định ''đục nước béo
cò''đây.hừ-Linh
-đã vậy kái thằng này còn nói bỏ cuộc nữa chứ,em thử nghĩ xem có
đáng đánh ko?-Huy
-Phong àk,tôi hiểu cậu đang rất buồn và chán nản nhưng cậu hãy kiên
cường lên,cậu mà bỏ cuộc liệu trong lòng cậu có vui ko?nó có hạnh
phúc ko?cậu hãy yên tâm đã có tôi và Huy luôn bên cạnh giúp đỡ cậu
tôi tin rồi nó sẽ nhớ lại tất cả,cậu còn phải bù đắp cho nó nữa cậu
ko thể bỏ cuộc sớm như vậy được-Linh
-đúng đó thay vì mày buông xuôi tất cả thì hãy cùng với tụi tao
giúp Thiên Anh nhớ lại lúc đó sẽ do Thiên Anh quyết định,có gì mày
nói thẳng với nó đừng lẳng lặng rút lui như thế khổ thân
nó-Huy
hắn im lặng một lúc rồi nói:-mày và Linh nói đúng tao ko nên như
vậy tao sẽ thử cố gắng một lần này xem sao,khi Thiên Anh nhớ ra tất
cả dù cô ấy có quyết định như thế nào tao cũng chấp nhận-hắn
-như vậy mới đúng là mày,mà zờ giải quyết sao với kái con người
trong kia?-Huy
-để em-Linh nhặt bó hoa lên mở cửa đi vào trong
-mày tới rồi hả-Nó
-ừk,mà anh ở đây làm gì vậy nhỉ?-Linh
-cô ko thấy sao,tôi đang cho Thiên Anh mum-Hưg
-hì..cảm ơn anh nhưng zờ anh có thể ra ngoài rồi-Linh
-gì?tôi ra ngoài sao?-Hưng chỉ vào mình
-đúng vậy tôi sẽ bón cháo cho nó ăn-Linh Linh lôi Hưng ném ra ngoài
và đóng RẦM..cửa lại
-ê này cô làm gì vậy sao lại đuổi tôi ra khỏi phòng chứ?Hưng đập
cửa
-này cậu,ở đây ko được làm ồn-cô y tá quát lên
Một lúc sao thấy ko có động tĩnh gì nữa Linh hé cửa ngó ra ngoài ko
thấy Hưng đâu bèm mở cửa cho hắn và Huy vào
-ủa,cậu còn mua hoa nữa hả?-nó thấy Linh Linh cắm hoa vào lọ
-ko,là Phong mua-Linh
-vậy sao?-mặt nó hơi ngu ngu
-mày nghe này những lời anh ta(Hưng)nói với mày là dối trá,người mà
trước đây mày ju chính là người này-Linh chỉ vào hắn
-cái gì?-nó sửng sốt
-Linh nói đúng Phong chính là bạn trai của cậu trước đây vì có sự
hiểu lầm với cậu ấy nên cậu đã đi uống rượu và bị tai nạn-Huy
-ủa,sao kì vậy?Hưng thì nói là bạn trai tui,zờ mọi người lại nói
anh ta là bạn trai tui???nó lắc đầu khó hiểu
-từ từ mày sẽ hiểu zờ tao ko thể giải thích cho mày hít được,mày
thử nhìn kĩ người này xem có quen ko đã nào-Linh
nó ghé sát vào mặt hắn quay trái rồi lại quay sang bên phải rồi nó
kêu lên:AH
-mày nhớ ra rồi phải ko?-Linh Linh và Huy mừng rỡ đang chuẩn bị ăn
mừng thì
-KO-nó nói làm 2người nj` chạy vào góc phòng ngồi chuẩn bị tự
kỉ
-sao vậy?-nó lay lay 2người
-èo,chán mày làm tao mừng hụt-Linh phẩy tay
-mà có lẽ nào mày và Huy đang đùa tao ko zậy?-nó nghi ngờ
-ko đùa nhưng mày đừng có gần gũi và tin ông Hưng quá,tao là bạn
thân của mày mà mày phảii tin tao bít chưa?-Linh
-...-nó ko nói gì chỉ gật đầu rồi nhìn lén hắn,ánh mắt đau khổ của
hắn đang nhìn ra cửa sổ
-nào giờ thì mum đi,ăn gì chậm zậy?-Linh
-em cũng vậy mà còn chê cậu ta-Huy nói,Linh Linh nhìn Huy sắc lẹm
làm Huy giật nảy mình quay sang chỗ khác sợ ko còn răng mà mum
cháo
-CẠCH-con gái ju của pama đang làm gì vậy?-pama nó tới
-dạ chào cô chú ạk-cả3 cùng đồng thanh
-ừkm chào các cháu-pama nó
-hi..pama tới rùi ạk,con đang mum cháo nè-nó dơ tô cháo lên
-vậy sao?các cháu thật là tốt,cảm ơn các cháu nhiều lắm-mama nó
cười hiền hậu
-dạ ko có gì đâu cô đừng nói vậy-Linh
-Phong àk,cháu có thể nói chuyện với cô chú một chút được ko?-mama
nó
-dạ-hắn
Tại công viên bệnh viện:mama nó và hắn đang ngồi trên ghế đá,bà thở
dài nói
-Thiên Anh ko nhớ ra cháu cô cũg thấy buồn,2đứa đang tốt đẹp như
vậy bỗng dưng lại xảy ra chuyện này.hajzzzzz
-cô àk,cháu xin lỗi tất cả là do cháu,tại cháu mà cô ấy bị như vậy
cháu thật có lỗi với cô chú,cháu...-hắn
-cô cũng đã nghe Linh kể hết mọi chuyện rồi,lỗi này ko phải do
cháu,chẳng ai mong muốn điều này xảy ra cả nhưng cô muốn nói với
cháu dù Thiên Anh có nhớ lại được hay ko cháu cũng ko đươc bỏ
cuộc,cô nghe vu' nói trước đây khi cháu chưa biết tình cảm của
nó,nó đã đau khổ rất nhiều vì vậy cô mong cháu luôn ở bên che
chở,ju thương và bảo vệ cho con bé,đó là mong mún của người làm mẹ
như cô cháu có thể giúp cô ko?-mama nó nhìn hắn như đang đặt tất cả
niềm tin vào hắn vậy
-vâng cháu hứa ạk,cô hãy tin ở cháu-hắn như tiếp thêm nghị
lực
-vậy là tốt rồi,cảm ơn cháu,thôi chúng ta vào với Thiên Anh đi-mama
nó
-dạ-hắn
Khi nó mum xong thì Linh bèn ra hiệu cho hắn,Huy đi ra ngoài
-có chuyện gì mà em bảo bọn anh ra đây vậy?-Huy
-chúng ta đi gặp bác sĩ một chút-Linh
-cốc..cốc..cốc..
-mời vào-giọng bác sĩ từ bên trong vọng ra
-dạ chào bác sĩ ạk-Linh Linh cùng hắn và Huy đi vào
-chào các cháu,mời các cháu ngồi-bác sĩ
-dạ
-có chuyện gì vậy?-bác sĩ
-dạ bác cho cháu hỏi về bệnh nhân tên Nguyễn Thiên Anh
ạk-Linh
-ah cô bé phòng 102 đó hả-Bác sĩ
-dạ,cháu muốn hỏi là nếu như bọn cháu đưa Thiên Anh tới những nơi
có kỉ niệm thì có thể giúp bạn ấy nhớ lại được phải ko
ạk?Linh
-đúng vậy nhưng có điều mỗi khi kí ức ùa về cô bé có thể bị đau đầu
hoặc sẽ gây ra trạng thái hoảng loạn về tinh thần-bác sĩ
-vậy ạk-Linh
-nhưng tôi nghĩ các cháu nên thử xem sao vì hầu như nhiều trường
hợp gia đình đều thử đa số là thành công-bác sĩ
-vậy ạk,vậy vài ngày tới bọn cháu có thể đưa bạn ấy đi ko ạk?bác sĩ
yên tâm nhất định cháu sẽ đưa Thiên Anh về đúng giờ tiêm thuốc-Linh
Linh vui mừng
-tôi e là ko được vì hiện giờ cô bé vẫn chưa hồi phục,những vết
thương trên cơ thể vẫn chưa khỏi hẳng,tôi nghĩ các cháu nên chờ một
thời gian nữa khi cô pé xuất viện như vậy sẽ anh toàn hơn cho cô bé
và cũng ko làm gián đoạn đợt điều trị-bác sĩ
-vâng,vậy cháu cảm ơn bác sĩ,cháu chào bác sĩ ạk-Linh
Ra khỏi phòng Linh chán nản nói:-èo,chán thế lại phải đợi một thời
gian nữa chứ
-anh nghĩ bác sĩ nói đúng bây giờ vết thương của Thiên Anh vẫn còn
chưa lành hẳn chúng ta đưa cậu ấy đi nhỡ có chuyện gì thì chúng ta
biết ăn nói thế nào với cô chú đây-Huy
-nhưng tôi sợ cậu..-Linh nhìn hắn
-cậu yên tâm đi tôi sẽ ko bỏ cuộc nữa đâu,bao nhiêu lâu tôi cũng
chờ được mà-hắn
-vậy là tốt rồi-Huy
-mà giờ cũng tối rồi,Thiên Anh cũg mum cháo rồi chúng ta cũng đi
mum gì đó đi,đói quá àk-Linh
-ờh đúng gần đây có một nhà hàng cũng nổi tiếng lắm-hắn
-còn chờ đi nữa,đi nhanh thui-Huy sốt sắng
Vậy là cả bọn kéo nhau đi mum,bọn nó vừa đi thì Hưng tới
-cạck,em đang làm gì vậy?-Hưng mở cửa vào
-muộn rồi anh cũng tới đây sao?-nó
-đương nhiên,anh là bạn trai của em mà,anh có mua ít đồ mang tới
cho em nè-Hưng dơ túi đồ gì đó lên
-vậy sao?..nó vui vẻ nhưng rồi mặt lại buồn thiu
-em sao vậy?-Hưng
-nhưng mà Linh Linh nói anh ko phải người tốt,anh nói dối em và bảo
em ko được tin và gần gũi anh,em thấy anh ko phải người xấu,anh rất
quan tâm tới em mà-nó xị mặt
-Linh Linh nói vậy sao?àk là do Linh Linh ko thích anh nên mới chia
rẽ chúng ta vậy thui,em đừng tin những gì cô ấy nói,hãy tin anh em
là bạn gái anh_điều đó là sư thật-Hưng nhìn thẳng vào mắt nó như
đag sợ mất nó
-vâng-nó cũg ko hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt chân thành đó nó lại
tin những gì Hưng nói,người con trai này ko thể lừa dối nó
được
-vậy giờ em mum gì nè,anh có mua bánh gấu,cơm cháy,xúc xích,...nhìu
lắm lun nè
-èo,em ko thích mum những thứ đó,em thích mum bánh kem lúc nãy
người tên Phong mua mang tới cho em nè-nó cầm hộp bánh lên
-àk anh cũg biết điều đó nhưng sơ em ăn nhìu sẽ chán nên anh mún em
thay đổi khẩu vị đó mà-hưng cố nặn ra một lí do
-vậy sao?nhưng em ko thấy chán-nó
-mà em nhớ ko được tin những lời người con trai tên Phong nói,trước
đây anh ta luôn phá hoại tình cảm của anh và em nên bây giờ muốn
tận dụng cơ hội này để em thuộc về anh ta đó-Hưng
-có chuyện đó sao?vậy anh ta là kẻ xấu sao?em ko nhớ gì
hít.hxhx-nó
-em đừng cố gắng nhớ làm gì chỉ cần em nghe lời anh là được,em tin
anh đúng ko?-Hưng
-ừkm-nó gật đầu nhưng dấu hỏi chấm từ đầu nó bay ra vèo vèo
-từ sau anh sẽ mua thật nhìu bánh kem cho em nha,đủ các loại
lun-Hưng
-thật sao?-nó mở to mắt vỗ tay thích thú
-thật mà em thích ko?-Hưng
-thích lém.hihi..-nó cười vui vẻ
Hưng cũng cười nhưng trong lòng cảm thấy lo sợ một ngày nào đó nó
sẽ rời xa cậu
-ui nó quá-Huy vỗ bụng khi đi tới cổng bệnh viện
-thôi mày đưa Linh Linh về đi tối nay để tao ở lại với Thiên
Anh-hắn
-ừk vậy cũng được tao mún mày có thời gian bên Thiên Ah nhìu
hơn-Huy
-vậy cũng được,cậu nhớ chăm sóc nó nhé mai tôi và Huy lại
qua-Linh
-ờh,về đi-hắn nói rồi quay lưng đi vào,lúc này Hưng có điện thoại
nên ra ngoài nghe,hắn đi vào thấy nó đang mum bánh kem một cách
ngon lành cảm giác vui vui trong lòng
-em mum hít mấy kái rùi?-hắn mỉm cười
-tui mum hít 3kái rùi,àk mà quên mất ki nói chuyện với anh
đâu-nó
-sao vậy?-hắn
-là do..-nó chưa kịp nói thì Hưng đi vào
-em mum hít chưa:..-Hưng thấy hắn ở đó nên hơi bất ngờ rồi nói:-cậu
tới đây làm gì?-Hưng
-tối nay tôi sẽ ở đây với cô ấy-hắn
-ko tôi sẽ ở lại cậu nên về đi-Hưng ngồi xuống ghế cạnh nó
-hơn ai hết anh phải là người hiểu người cô ấy mún bên cạnh lúc này
là ai chứ-hắn
-đương nhiên là tôi-Hưng
-anh lấy quyền gì mà ở bên cạnh cô ấy,tôi mới là bạn trai của cô
ấy-hắn
-câu nói dối tôi là bạn trai cô ấy-Hưng
-là tôi-hắn
-là tôi chứ-Hưng
-THÔI ĐI-nó hét lên
-em đừng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ đó-Hưng lo lắng
-2người đừng có cãi nhau nữa,đau đầu lém-nó
-anh tránh ra;em có mệt lắm ko?-Hắn đẩy Hưng ra
-cậu mới là người tránh ra đó,biến đi-Hưng
-anh xéo đi thì có-hắn
-IM ĐI,2NGƯỜI ỒN ÀO QUÁ ĐÓ-nó hét lên lần2
-nhưng anh ta...-hắn
-anh về đi hum nay anh Hưng sẽ ở lại với tui-câu nói của nó làm hắn
thấy hụt hẫng,hắn im lặng đi ra ngoài,ko hiểu sao bỗng dưng nó cảm
giác vừa làm hắn đau lòng trái tim nó tự nhiên đau nhói..Cả đêm nó
nằm ko ngủ được,ko hiểu sao nó cảm giác hắn vẫn đang ở ngoài
-kh0ò..kh0ò..đó là tiếng ngáy của ông Hưng,người đâu mà zô duyên
thấy lạ đi trông người bệnh mà ngáy to thía ai mà ngủ được chứ.gừgừ
@,.,@