-mày là cái gì mà tao ko dám,tao đã nói với mày là đừng động đến
bạn tao cơ mà,đây là lần cuối cùng tao tha thứ cho hành động của
mày.hừ..nó kéo Linh Linh đi vào lớp,Nhi đứng ngoài cửa lớp lườm nó
và Linh Linh 1 cái sắc lẹm rồi cô lẩm bẩm:-cứ chờ đấy mọi chuyện
vẫn chưa dừng lại ở đây đâu
Nó ấn Linh Linh ngồi xuống nói:
-mày phải cẩn thận với con nhỏ đó tao thấy nó ko phải loại vừa
đâu-nó
-ừk tao biết rồi mà lúc nãy mày nói như thế là sao?Linh Linh
-nghe nè cô bạn ngốc của tui,hôm mày bị ngã thực ra tao nhìn thấy
con đó ngáng chân mày cái hôm mà mày và Huy ấy ấy ý(nó lấy 2ngón
tay chạm vào nhau ý muốn nói kiss đoá) thế là tao tới nói với tụi
nó vậy mà nó vẫn ko chừa cái kiểu bắt nạt người như vậy-nó
-Thiên Anh àk,tao...-Linh Linh chưa kịp nói xong
-biết rồi khổ lắm miễn cảm ơn mà ghê nha 2 cô cậu cầm tay,nắm chân
đi giữa sân trường lại còn đây là girlfriend của um.um..Linh Linh
vội lấy tay bịt alô nó lại sợ nó bù lu bù loa lên
-mày nói nhỏ cái coi-Linh Linh thì thầm vào tai nó
-này,kể đi-nó nói ánh mắt trông đợi
-ừk thì sáng nay Huy đến chở tao đi học rồi...Linh Linh kể hết cho
nó nghe
-yeah,cuối cùng thì 2đứa tụi bay cũng thành một cặp vui quá đi-nó
vỗ tay
-ừkm chuyện của tao thì xong rồi còn chuyện của mày thì sao?-Linh
Linh
-sao là sao?
Đang nói chuyện thì chuông điện thoại nó reo lên nó nói với Linh
Linh:-đợi chút tao có điện thoại
rồi nó chạy ra ngoài nghe là papa nó chưa kịp nói gì thì đầu dây
bên kia một gịong nói quen thuộc vang lên:-con gái cưng của
papa,papa nhớ con quá àk.hxhx-papa nó
-papa nói nhớ con mà chẳng chịu về thăm con gì cả,con bắt đền papa
đấy.huhu-nó bắt đầu vờ khóc lóc ỉ ôi
-papa xin lỗi con ju mà ngày mai về papa sẽ tặng con một món quà đặ
biệt đảm bảo ko đụng hàng luôn-papa nó
-thật ạk?ngày mai papa sẽ về sao?uj,thích quá,papa bít hem con nhớ
papa nhìu lắm lun ák-nó
-hxhx..con gái nhớ papa chứ có nhớ mama của nó đâu cơ
chứ.huhuoaoa..-đầu dây bên kia có giọng nói chen vào ko cần hỏi nó
cũng biết là mama nó,nó quá quen với tính cách trẻ con của mama nó
rồi mà
-đâu có con cũng nhớ mama nhìu mà,nhớ mama hơn.hihi..-nó
-thiệt hả?mama lại tưởng con quên mama rồi chứ?mama nó vẫn trách
ju
-làm sao quên mama xinh đẹp của con được chứ mà ngày mai mấy giờ
pama về ạk để con ra sân bay đón-nó
-uj thôi ko cần đâu pama có tài xế ở công ty wa đón rồi,vậy hẹn gặp
con vào trưa mai ở nhà nha-mama nó
-vâng con chào mama ạk!nó
-ừkm chào con ju.tút.tút..mama nó tắt máy rồi mà nó vẫn đứng đó
nhìn chiếc điện thoại rồi mỉm cười lâu rồi pama ko về nó thấy nhớ
pama nó quá
Cùng lúc đó ở trong lớp hắn tới ko thấy nó đâu,hắn ngồi xuống nói
chuyện với Linh Linh mà mắt hắn vẫn nhìn thẳng,tính hắn là vậy ko
nhìn ai lhi nói chuyện trừ nó
-thằng Huy nó rất thật lòng với cậu
Linh Linh biết hắn đag nói chuyện với cô:-ừk tôi biết mà
-đừng làm nó buồn nó là thằng bạn thân nhất của tôi-hắn
-ừkm nhất định rồi vì Huy cũng là người mà tôi ju nhất mà Huy kể
cho cậu nghe àk?sao Huy lại biết ngày sinh nhật của tôi ko phải
là..-Linh Linh ngờ ngợ
-Huy đã rất muốn bày tỏ với bà nên tôi chỉ giúp Tngười thôi-hắn
đứng dậy đút tay túi quầnđi thẳng,Linh Linh đã rất muốn nói lời cảm
ơn hắn nhưng hắn đi mất tiu ùj
hắn vừ đi ra ngoài điện thoại của hắn rung lên từng hồi
-alô-hắn nghe giọng chán nản
-con ju có nhớ mama ko?mama hắn
-có chuyện gì mama nói luôn đi-hắn nói lạnh lùng ko trả?lời cây hỏi
của mama hắn
-èo,con zai sao con có thể lạnh lùng với mama như vậy
chứ?huhu.hức.hức..-mama hắn sụt sùi
-thôi được rồi có chuyện gì mama nói nhanh đi-giọng hắn bớt lạnh
hơn,hắn rất sợ mama hắn khóc-như vậy có phải đáng ju hơn ko,chiều
nay pama sẽ bay về nước pama đã chuẩn bị cho con một món quà đặc
biệt-mama hắn nói giọng hí hửng
-con biết rồi thôi con phải vào lớp rồi,chào mama-hắn nói xong tắt
cái RỤP điện thoại từ hồi Hà Vân đi hắn ko nói chuyện nhiều với
pama hắn như trước nữa thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng khiến
pama hắn buồn nhiều lắm
Lúc này ở trong lớp nó vui mừng chạy vào lớp nói với Linh
Linh
-hihi..ngày mai pama tao về đấy vui quá mày ạk-nó
-thế àk.hihi.chắc mày vui lắm-Linh Linh
-ukm,lâu rồi tao ko được gặp pama,luc nào tao cũng chỉ mong pama
tao về nhưng pama tao bận lắm,mà cặp đây mà người đâu rùi?nó hỏi
chỉ vào chỗ hắn
-đi ra ngoài rồi mà mày biết ko?hoá ra người nói cho Huy biết sinh
nhật của tao chính là Phong đó-Linh Linh
-sao?là hắn?àk đúng rồi hôm sinh nhật mày tao có nói với hắn
mà-nó
-vậy mới nói ai cũng ngĩ Phong là người lạnh lùng nhưng tao thấy
Phong cũng rất quan tâm bạn bè-Linh Linh
-ukm hắn vẫn còn có tình người đấy chứ-nó
-mà nè tao thấy hình như Phong thích mày hay sao ý-Linh Linh nhìn
nó dò xét
-gì cơ?mày bảo hắn thích tao ák?nó sờ lên trán Linh Linh rồ nói
tiếp:-ờh cũng hơi sốt.hừ..hắn suốt ngày kiếm chuyện với tao thì
thích tao thế nào được.her.her..-nó phản bác kịch liệt
-tao cũng ko chắc chắn nhưng tao chưa thấy Phong nói chuyện và đấu
khẩu với ai như đối vơí mày cả-Linh Linh
-đó cũng có thể là do từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ gặp đối thủ
mạnh như tao,tao giỏi mà.hihihaha..-nó vỗ ngực tự hào
-dù sao từ khi Hà Vân đi Phong lạnh lùng vậy mà bây giờ đối với mày
thì...Linh Linh chưa kịp nói xong nó đã hỏi luôn
-Hà Vân?là ai vậy?nó ngạc nhiên
-mày chưa nghe chuyện của Phong àk?Linh Linh
-chưa,tao có để ý mấy cái chuyện vớ vẩn bao giờ đâu-nó nhún
vai
-chuyện của hot boy nổi tiếng khắp trường mà mày bảo chuyện vớ
vẩn,tao nghe đứa bạn tao trước học cùng trường cũ với Phong kể lại
thôi thấy bảo là trước đây Phong cùng cái đứa tên Hà Vân là hot
girl nổi tiếng xinh đẹp,nhà giàu tính cách lại rất được nữa họ ju
nhau từ hồi lớp 9 đó là mối tình đầu của Phong và Phong cũng rất ju
đứa đónhưng rồi ko hiểu sao khi lên lớp 10 Phong và đứa đó đột
nhiên chia tay đứa đó thì đi du học còn Phong thì chuyển sang
trường này và trở nên lạnh lùng,ít nói,ko quan tâm tới con gái,ít
khi tới lớp nhưng từ khi mày xuất hiện ai cũng nhận thấy ở Phong có
sự thay đổi rõ rệt,mày ko biết cả trường đang đồn ầm lên là mày với
Phong là một cặp đó-Linh Linh
-sax..gì mà 1cặp chứ-nó xua tay như ko quan tâm nhưng trong lòng nó
tự nhiên nhói đau nó bắt đầu đặt ra những câu hỏi về cô gái có tên
Hà Vân,nó cứ mải miết suy nghĩ cô giáo vào lớp cũng ko hay chợt có
người cốc vào đầu nó làm nó giật mình,nó ngước lên là hắn,người đâu
mà thấy ghét
-uj da,đau quá làm gì vậy?nó
-tui ý hả?làm gì đâu-hắn hỏi như vô tội
-cậu chẳng vừa cốc vào đầu tôi còn gì?nó đứng dậy chống nạnh
-àk có gì đâu tại tui thấy có người đang trong tình trạng mơ màng
trong khi cả lớp đang đứng dậy chào cô giáo nên giúp thôi ý
mà-hắn
-ơ..-nó quay sang nhìn cả lớp mọi người đang hướng ánh mắt về phía
nó,cô giáo cũng nhìn nó khó hiểu may mà hắn giúp nó đứng dậy kịp
thời nếu ko đã bị bà giáo cho nghe dân ca và nhạc cổ truyền
roài
-ít ra cũng phải cảm ơn tui một câu chứ-hắn nói khi đã ngồi
xuống
-vâng,ko dám cảm ơn-nó
-ko thích thì đừng có nói-hắn
-chẳng phải vừa kêu tui cảm ơn còn gì-nó
-đồ hâm đơ ngang bướng-hắn
-****** bông lắm chuyện-nó
-lắm chuyện cái đầu cậu-hắn
-xí..nó ko thèm cãi nhau với hắn vì giờ đây bà giáo đang nhìn chằm
chằm vào nó,lúc này quay sang nó thấy hắn cầm cục tẩy của nó mà
cấu,xé..cũng may đấy là cục tẩy cũ còn cục tẩy mới nó cất trong cặp
cơ vì nó biết hắn hay nghịch linh tinh lắm mà.hehe..chắc là hắn
đang bực mình vì ko cãi nhau được với nó nên nó chém cục tẩy đây mà
nhìn điệu bôk của hắn bây giờ nhìn bùn cười thật đấy ko ngờ hot boy
mà cũng có lúc trẻ con zậy nó mỉm cười với suy nghĩ đó rồi tiếp tục
vào bài học(bà giáo này ghê lắm soj được đứa nào nói chuyện là y
như răng đứa đấy bị ăn quả ném phấn vẫn tiếp tục tái phạm thì mời
lên phòng Kỉ Luật uống nước chè với thầy Hà súp pơ soi-biệt hiệu
bộn trường đặt cho ổng)
Đến hết tiết học cuối cùng ko hiểu sao hum nay nó lại muốn đi tới
Hồ nhân tạo,trời hum nay trong xanh,gió mát cảm giác thật tuyệt nó
cứ ngồi ở đó mãi,nó nhìn đồng hồ thấy đã muộn nó sợ vu' đợi cơm nên
vội vàng chạy về,vừa đi khỏi cầu thang thì:
-CẨN THẬN-tiếng ai đó hét lên
mọi người thử đoán xem đó là ai?và chuyện gì xaỷ ra với
nó??????
-CHOANG...tiếng vật gì đó rơi từ trên cao xuống,có ai xô nó ngã ra
nó sợ hãi nhắm mắt lại,nó cảm nhận nó đang nằm trên người đó,nó từ
từ mở mắt ra xung quanh là một chậu hoa bị vỡ tan trước mặt nó ko
ai khác chính là hắn,2người đang ở cự li rất gần chỉ cần nhúc nhích
nhẹ là Kiss rùi(tác giả lại làm 2đứa nj` Kiss hụt.hxhx..)cũng may
cho nó hum nay vì ko muốn gặp pama nên hắn đi loanh quanh để về nhà
muộn vừa đi tới thì thấy chậu hoa trên ban công rơi xuống hắn liền
chạy tới kết quả là zờ nó đang nằm yên vị trong vòng tay hắn,nó
giật mình xô hắn ra rồi đứng dậy
-ááááá..uj da..đau wá-hắn
-ơ xin lỗi-nó
-cậu đối xử với ân nhân của mình như vậy đó hả?hắn đứng dậy xoa xoa
cái lưng mặtnhăn như khỉ ăn ớt
-xin lỗi tui ko cố ý mà chỉ là lúc nãy...-nó ngại ngùng
-thôi ko sao mà lúc nãy đỡ cậu tui nhìn lên ban công thì thấy có ai
đó vội dụt đầu vào ko phải tự nhiên mà chậu hoa lại rơi xuống
được-hắn suy luận nói
-vậy là có người cố tình muốn hại tôi sao
?cậu nói đúng chậu hoa đó đặt cách xa lan can phải có người bê ra
rồi ném xuống,lúc nãy tui ở trên đó xuống ko thấy có ai
hết-nó
-dù sao cũng phải cẩn thận-hắn nhặt chiếc balô lên rồi bước
đi
-ơ cảm ơn-nó nói với theo
hắn dừng lại đôi chút:-cậu mà cũng biết cảm ơn sao?thôi khỏi!hắn
nói ko quay mặt lại rồi hắn dơ cánh tay phải lên như chào nó rồi đi
thẳng
nó bĩu môi,lè lưỡi sau lưng hắn nó vô tình nhìn lên cầu thang có
bóng người đang chạy sang hướng dãy nhà B,nó chạy ra lấp ở cầu
thang tầng một.
Huyền đang hốt hoảng chạy nhanh đi xuống cầu thang tầng một nhòm
ngó ko có ai đang định chạy ra nhà xe thì nó xuất hiện nó đứng
khoanh tay trước ngực nói:
-muộn rồi cô ko về còn ở đây làm gì-nó
Huyền thấy nó thì giật mình thốt lên một tiếng rồi đặt tay lên ngực
như trấn tĩnh
-tôi..tôi..tôi ở lại trường đi loanh quanh cho mát-Huyền
-trời nắng như vậy ai ai cũng về nhà ngồi quạt cô lại ở đây ko thấy
nóng sao?mà tôi thấy cô chạy nhanh như vậy giống như vừa làm chuyện
xấu muốn chạy trốn có phải ko?nó bắt thóp
-chuyện xấu..gì..chứ?tôi chạy từ trên tầng xuống chứ ko phải chạy
từ khu A sang đâu cô đừng nghĩ bừa-huyền ấp úng
-ơ tôi có nói cô chạy từ khu A sang đâu mà cũng có đổ oan gì đâu mà
cô giật mình như vậy chứ,chứng tỏ chính cô là thủ phạm ném chậu hoa
từ trên ban công xuống để mún hại tui-nó chỉ tay là Huyền giật thót
lên
-ơ tôi..tôi ko có làm gì cả mà cô nói như vậy bằng chứng đâu?cô
đừng có đổ oan cho người vô tội-Huyền vẫn cố cãi
-bằng chứng hả?nó đi tới cầm bàn tay Huyền đầy đất cát rồi
nói:-chậu hoa rất nặng nên cô phải
bê lên và vì vội vàng chạy nên cô chưa kịp lau đi,thế nào?tôi đổ
oan cho người có tội phải ko?nó
-ơ mình.mình..Huyền
-CÔ CÒN DÁM CÃI NỮA ÀK?nó quát lên
-Thiên Anh àk,mình...Huyền
-chắc cô ko biết nhưng chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thôi là
gia đình nhà cô sẽ bị phá sản ngay lập tức và cô sẽ trở thàng kẻ ăn
mày ko còn được đứng đây mà dở những thủ đoạn với tôi nữa đâu-nó
cầm chiếc điện thoại lắc lắc
Nghe đến đây Huyền quỳ xuống dưới chân nó:-Thiên Anh mình xin lỗi
mà từ nay mình sẽ ko làm chuyện như vậy nữa đâu,nếu bạn ghét mình
thì mình sẽ chuyển lớp àk ko nếu bạn ko muốn nhìn thấy mình thì
mình sẽ chuyển trường,mình xin bạn đừng làm vậy mà pama mình đã
phải rất khổ sở để gây dựng nên cơ nghiệp như ngày hôm nay,mình còn
đứa em nhỏ nó ko có lỗi gì nếu bạn muốn thì hãy **** mắng mình
đi,mình sẽ chịu hết.huhu.mình xin bạn mà-Huyền khóc lóc van xin có
lẽ vì sợ mất đi cái danh phận tiểu thư và sợ sẽ mất đi cuộc sống
sung túc mà Huyền chịu quỳ xuống dưới chân nó
Nó chỉ muốn doạ Huyền vậy thôi chứ với một người tốt như nó sao có
thể làm những chuyện như thế được chứ,nhưng nó cũng muốn cảnh cáo
Huyền để sau này ko làm những chuyện như vậy nữa
-cô thực sự hối hận?nó
-mình hứa mà ko mình thề từ nay mình ko làm những chuyện ngu ngốc
như vậy nữa nếu mình còn tái phạm mình sẽ chịu sự trừng phạt mà ko
xin tha thứ,Thiên Anh hãy tha thứ cho mình lần này được ko?mình xin
bạn mà-Huyền cố gắng van nài
-thôi được đây sẽ là lần cuối cùng tôi nghĩ cô là người biết suy
nghĩ đừng vì những việc làm của mình mà khiến gia đình bị vạ
lây,lần sau tôi sẽ ko nói nữa đâu mà sẽ thực hiện bằng hành động
đấy-nó nói rồi đi thẳng ko để cho Huyền nói thêm lời nào đi được
một đoạn nó quay lại lườm Huyền rồi nói:''sao cô ta lại nghĩ ra
nhiều thủ đoạn như vậy chứ chắc là định trả thù nó vụ hôm trước đây
mà cũng may hôm nay hắn cứu nó nếu ko nó đã được đưa vào bệnh viện
với chẩn đoán chấn thương sọ não nó trở thành kẻ:sáng nhặt lá,chiều
đá ống bơ,tối nằm ngâm thơ đợi trời sáng rồi ui nghĩ mà rùng
mình,mà sao mỗi khi mình gặp nguy hiểm thì hắn lại có mặt kịp thời
thế nhỉ nếu hắn bán bảo hiểm mình sẽ là người đầu tiên mua luôn dù
sao cũng phải cảm ơn hắn nhiều nhiều''-trong lòng nó dấy lên một
thứ tình cảm mà ngay cả nó cũng ko biết đó là tình cảm gì nữa,nó tự
hỏi:-mình thích hắn rồi sao?rồi nó lắc đầu xua đi ý nghĩ đó
-ko chỉ là mình thấy cảm kích vì hắn đã cứu mình thôi mà làm sao
mình thích hắn được chứ,sao dạo này hay nghĩ về hắn zậy
chứ.AAAAAAA..đau đầu quá-nó độc thoại tự nói tự trả lời may mà nó
chưa bị chậu hoa rơi trúng đầu nếu ko bệnh đã nặng nay còn nặng hơn
vô phương cứu chữa.hxhx
Tại nhà hắn:
-con về rồi ạk-hắn chào khi thấy pama đang ngồi trên ghế
-con ngồi xuống đi papa có chuyện muốn nói với con-papa hắn
-có chuyện gì để sau đi con mệt lắm-hắn nói giọng mệt mỏi định bước
lên cầu thang thì papa hắn quát to:-quay lại và ngồi xuống nói
chuyện với ta,con có cái kiểu ko coi ta ra gì từ bao giờ thế
hả?
-sao anh lại nói với con trai ju quý của chúng ta như vậy chứ?mama
hắn chạy lại rồi kéo nó lại ngồi xuống ghế
-có chuyện gì pama nói nhanh đi-hắn gắt lên
-pama muốn con đi xem mặt-nói rồi papa hắn ngớp một ngụm trà
-xem mặt?hắn khó hiểu
-đúng thế trước đây papa đã giao ước với một người bạn là sau này
nếu 2gia đình có con trai và con gái thì sẽ trở thành thông gia của
nhau,pama đã hẹn họ rồi ngày mai đúng 7h con phải có mặt tại nhà
hàng Đông Dương nếu ko đừng trách papa-papa hắn nghiêm nghị
-con sẽ ko tới đâu-hắn đứng dậy quay đi
-cái gì?con dám cãi lời ta?papa hắn đập bàn giận giữ
-con zai ju của mama con cứ bình tĩnh nghe mama nói đã-mama
hắn
-dù ai có nói gì thì con cũng sẽ ko tới đâu,pama muốn xem mặt thì
cứ việc đi-một lần nữa hắn định bước lên cầu thang nhưng bị tiếng
khóc nức nở của mama hắn ngăn lại
-huhuhu..đấy,mang tiếng là con zaj cho mình sinh ra nhưng có bao
giờ chịu nghe mama thôi,chỉ là xem mặt thôi pama có bắt con phải
lấy người ta đâu.hức.hức..bà vờ lấy khăn lau mặt bà biết nó sẽ phản
ứng vậy nên đã chuẩn bị thuốc tra mắt vì bà hiểu điểm yếu của hắn
là nhìn thấy bà khóc,bà thường dùng cách này mỗi khi hắn ko nghe
theo ý bà
hắn thấy mama hắn khóc mà ko đành lòng:-thôi được rồi con sẽ tới
nhưng con nói trước chỉ là tới xem mặt thôi còn chuyện sau này se
do con quyết định-hắn nói đi lên phòng
mama hắn cười lau nước mắt:-mình thấy e có giỏi ko?hihi..-mama
hắn
-đúng là chỉ có em mới trị được thằng bé..haha-papa hắn cười
hiền
Hắn lên phòng với cảm giác bực bội tại sao hắn luôn phải nghe theo
lời của pama hắn chứ,họ luôn bắt hắn phải làm theo ý họ trước đây
thì bắt hắn phải chia tay với Hà Vân còn bây giờ khi hắn đang cảm
thấy rung đọng trước một người con gái thì lại muốn hắn đi xem mặt
thật quá đáng mà,hắn vứt chiếc balô xuống đất thả mình tự do lên
giường hình ảnh của nó lại hiện lên trong đầu hắn hắn thấy nhớ
nó,nhớ những lúc nó cãi nhau với hắn,lúc nó và hắn gần Kiss lúc đó
hắn mới có dịp nhìn nó thật gần nó rất xinh đẹp lại đáng ju nữa chứ
lú đó thực ta tim hắn đập rất nhanh cảm giác lại hồi hộp nữa vì vậy
mà hắn ko dám nhìn thẳng vào mắt nó,từ khi gặp nó hắn thích tới lớp
để nhìn thấy nó,hắn ko biết tình cảm đối với nó có phải là tình ju
ko nữa,người ta thường nói:''tình cảm con người ko biết bắt đầu từ
đâu và kết thúc khi nào'' họ nói quả ko sai,tình cảm sẽ tự hình
thành mà ngay cả con người cũng ko thể biết,ko thể kiểm soát
được,nó là người thứ2 khiến hắn cảm thấy rung động tuy ngoài mặt
hắn luôn đấu khẩu,luôn tỏ ra lạnh lùng với nó nhưng hình như trong
lòng hắn luôn có nó vì hắn muốn nhìn thấy cái vẻ trẻ con,đáng ju
của nó mỗi khi cãi nhau với hắn và vì hắn ko thích và cũng ko biết
cách thể hiện tình cảm của mình,hum nay có ai đó muốn hại nó hắn
bắt đầu thấy lo cho nó
Tại nhà nó:nó cứ học mãi mà ko vào hình ảnh của hắn cứ hiện lên
trong cuốn sách,nó quay khắp phòng mà đâu đâu cũng thấy hắn hiện
lên chắc bị hắn ám wá hắn bực mình ném cuốn sách xuống bàn học rồi
đi ra cửa sổ ngồi suy nghĩ:''nó lại nghĩ về hắn rồi sao?dạo này sao
nó hay nhớ về hắn như thế chứ nó có tình cảm với hắn thật sao?là ở
cung bậc tình cảm nào?là thích hay là ju nhưng thế thì sao chứ vì
Hà Vân mà hắn thay đổi như vậy chắc hẳn hắn phải ju người đấy lắm
mà ko phải đâu chắc tại thấy hắn đáng ghét quá nên hay nghĩ về hắn
vậy thôi mà trong đầu nó cứ liên tục phủ nhận tình cảm đối với hắn
nhưng nó ko thể phủ định trái tim nó đang dần dần thay đổi.Ở 2nơi
2trái tim đang hướng về nhau mà ko biết tình cảm thật trong họ đang
lớn dần lên theo thời gian,ngày mai sẽ có chuyện thú vị xảy ra
đêy..
Hôm nay nó tới trường với tâm trạng vui vẻ vì hum nay nó sẽ được
gặp pama nó vẫn như mọi khi ở cổng trường bao giờ cũng đông nghẹt
xe là tâm điểm gây ách tắc giao thông những cô chiêu,cậu ấm bước ra
từ những chiếc xe hơi bóng nhoáng để phô trương thanh thế của gia
đình mình họ ganh đua nhau từng chút một họ đều là những gia đình
giàu có so với gia đình nhà nó thì chẳng là gì cả nhưng nó ko thích
như vậy nó thích được tự do đi lại ko thích cái kiểu người đưa kẻ
đón phiền phức rồi mỗi sáng phải dậy sớm trang điểm khoác trên mình
những bộ quần aó lộng lẫy,kiêu sa để thể hiện mình là tiểu thư con
nhà danh giá nó thích nó chính là nó ko giống ai hết vì tính cach
này mà hắn thấy nó thật đặc biệt,thật khác so với những người con
gái hắn từng biết.Nó cất xe rồi đi lên lớp nó thấy trong lớp ko có
ai cả mà ko nó thấy hắn đang đứng đó,ánh mắt hắn buồn buồn nhìn ra
cửa sổ,lưng dựa vào bàn 2tay đút túi quần nhìn hắn bây giờ rất lãng
tử nó bỗng thấy rung động trước vẻ đẹp của hắn tim nó đập loạn
xạ,nó cứ nhìn hắn như bị thôi miên vậy trái tim nó ko còn nghe theo
nó nữa dường như nó đã ju hắn từ lâu tại nó ko nhận ra đó là tình
ju thôi nó,gió thổi vào tóc hắn đưa hắn thoái khỏi dòng suy nghĩ nó
quany sang thì thấy hắn đã đứng trước cửa từ lúc nào,ánh mắt hắn và
nó chạm nhau như muốn nói lên điều gì đó,giờ đây hắn và nó muốn nói
lên tình cảm của mình-thứ tình cảm luôn hiện hữu trong họ,hắn bắt
đầu thấy sợ mất nó,sợ phải đính hôn theo sự sắp đặt của pama,nó
muốn nói lên tình cảm thật của mình nó sẽ ko trốn tránh mà sẽ đối
diện nó là người ko để chuyện gì lâu trong lòng được
-ơ tôi..-cả 2 cùng đồng thanh
-cậu nói trước đi-hắn
-cậu nói trước đi-nó
-ơ thực ra tôi..-hắn đang định nói điều gì đó rất chân thành nhưng
rồi nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy đứa đang đi lên cầu thang
hắn nói:-ko có gì-rồi hắn quay trở về vẻ lạnh lùng vốn có hắn đi ra
khỏi lớp,nó cảm thấy hụt hẫng,nó đang mong chờ điều gì chứ thật lố
bịch,đúng là ko nên hi vọng quá nhiều để rồi thất vọng sẽ nhiều
hơn,hôm nay hắn lại cúp học nó nhì chiếc balô chỗ ngồi bên cạnh ko
có hắn nó cảm thấy trống vắng,như thiếu đi một cái gì đó rất quan
trọng ko có hắn cãi nhau với nó,ko có những lúc hắn cố tình chọc nó
cười để nó bị đứng trong giờ,..nó cũng chẳng muốn học nữa,nó ko
biết trong lòng hắn nghĩ gì và lúc đó hắn muốn nói gì nữa
Về phần hắn,hắn đang ngả người dựa vào góc ban công tự nhiên hôm
nay hắn chẳng muốn học phần vì hắn ngại đối diện với nó phần vì hắn
muốn yên tĩnh suy nghĩ kế sách đối phó với pama hắn,nằm mãi bỗng
dưng một ý ngĩ loé lên trong đầu hắn.Dạo này Linh Linh đang hạnh
phúc bên Huy,Huy rất quan tâm đến Linh Linh ngày nào cũng đưa đón
Linh Linh đi học,nhìn thấy Linh Linh hạnh phúc như vậy nó cũng zui
lây,cái Nhi và hội con gái ko còn làm khó Linh Linh nữa vì sợ nó và
sợ bị Huy cho bật ra khỏi danh sách FC nhưng vẫn bám Huy ghê lắm
các cụ có câu ''dai như đỉa'' đây bọn nj` còn dạ hơn đỉa mới đáng
sợ chứ,chẳng hiểu vừa mới ra chơi Huy đã kéo Linh Linh đi đâu rùi
toàn zậy ko hà làm nó ko có thời gian nói chuyện với Linh Linh,
HÍTLE ông Huy.hứ..nó đi ra ngoài cửa lớp thì thấy hắn đứng ngoài
cửa lớp 1lúc sau nó và hắn ngồi trên ban công quen thuộc nơi có thể
nhìn toàn cảnh trường thật rộng lớn ko ai nói với ai câu nào chỉ im
lặng và cảm nhận điều gì đó từ người ngồi kế bên rồi hắn lên tiếng
trước
-tui có chuyện muốn nhờ cậu giúp
-nhờ tui giúp?nó hỏi giọng ngạc nhiên vì từ trước tới giờ hắn chưa
nhờ nó chuyện gì mà
-ukm,tối nay tôi muốn nhờ cậu đóng giả làm bạn gái của
tôi-hắn
-đóng giả làm bạn gái của cậu?nhưng để làm gì chứ?nó ngạc nhiên
thật sự
-vì pama tui bắt tui đi xem mặt nhưng tui ko thích kiểu áp đặt như
thế tui nghĩ nếu tui nói đã có bạn gái thì pama sẽ ko ép tui
nữa-hắn
-ko được,nếu ko thích thì cậu cứ nói là ko thích,ko thể lừa dối
người lớn như vậy được-nó phản bác
-nếu dễ dàng như thế thì tui còn nhờ cậu làm gì?hắn
-tui ko làm được cậu đi nhờ người khác đi-nó quay lưng bỏ đi thì
hắn nói như để giữ chân nó lại:-coi như cậu giúp tôi để trả ơn tui
đã cứu cậu chuyện hum qua đi
nó dừng lại im lặng một chút rồi nó nói:-thôi được lúc nào đi thì
pm tui-rồi nó đi về lớp ko để cho hắn kịp nói nhà hàng đó tên gì,nó
bước chậm dãi nó thấy buồn vi điều nó muốn là nó có thể là bạn gái
chính thức của hắn chứ ko phải đóng giả như hắn nói,nó thở dài gạt
bỏ nỗi buồn:thôi coi như trả ơn lại hắn vì chuyện hum qua mình cũng
ko muốn nợ ai mà.hajzzz..
Kết thúc giờ học nó đi về nhà với tâm trạng mệt mỏi dạo này sao nó
hay buồn thế chứ,thấy nó con chó bông vội chạy ra vẫy đuôi mừng hum
nay chắc vu' Hoa thả nó ra mọi khi nó hay bị nhốt trong chiếc lồng
xinh xinh tại nó hư lắm hay ị lung tung,nó ôm chó bông lên vuốt ve
lâu lắm rồi nó ko quan tâm tới chó bông chắc nó buồn lắm,nó đi vào
nhà ánh mắt bỗng sáng lên nó chạy tới ôm chầm lấy người đàn ông
đang ngồi trên ghế..ẳng.ẳng..chó bông bị ra rìa(hứ..cô chủ xấu tính
có mới nới cũ từ nay HÍTLE cô chủ luôn.hứ..nói rồi chó bông đi luôn
lại đi tìm em mimi hàng xóm đây mà.hxhx..)
-PAPA!nó hét lên sung sướng
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-con gái ju của papa,papa nhớ con quá-papa nó
-uj,hoá ra tôi là người vô hình rồi-mama nó
-MAMA-1 lần nữa tiếng hét của nó lại được cất lên,nó dang cánh tay
ra ôm lấy mama nó
-mama nhớ con quá mấy tháng nay ko được gặp con rồi.huhuhu...-bà
khóc ôm lấy đứa con gái
-thôi mà mama lại khóc nữa rồi.hihi..(nó lau nước mắt cho mama)mà
lần này mama về lâu ko ạk ở nhà ko có ai chơi với con bùn chít đi
được ý.hxhx?nó nói vẻ tội nghiệp
--pama về lần này vì muốn con đi xem mặt-papa nó
-xem mặt?papa nó zậy là như thế nào?con mới 17tuổi sao lại bắt con
đi xem mặt?nó
-Thiên Anh àk,con cũng phải để cho ông bà chủ giải thích đã chứ-vu'
khuyên nhủ
-được vậy pama nói đi con nghe đây-nó
-thực ra trước đây papa đã giao ước với một người bạ tri kỉ,ông ấy
là người bạn mà papa rất kính trọng,những lúc tập đoàn gặp khó khăn
ông ấy đều giúp đỡ,papa và ông âý đã từng hứa với nhau sau này nếu
2gia đình mà có con trai và con gái sẽ trở thành thông gia nếu đồng
giới tính cho 2đứa trở thành bạn thân thiết rùi rất may là papa có
con gái còn ông ấy lại có con trai các con cũng đã lớn rồi nên pama
quyết định sẽ tổ chức buổi gặp mặt tối nay dù như thế nào con cũng
phải có mặt nếu ko sẽ làm mất mặt pama-papa nó
-vì vậy mà papa sẵn sàng đánh đổi cả hạnh phúc của con để trả ơn
sao?con ko cần biết papa và ông ta có quan hệ như thế nào lại đưa
ra giao ước để áp đặt con mình như vậy chứ,nếu papa muốn trả ơn thì
có thể giúp đỡ lại người ta cơ mà,papa còn coi con là con gái
ko?hay chỉ coi con là một tặng phẩm?tối nay con sẽ ko đi đâu
hết,xin lỗi pama con lên phòng trước-nó phản đối kịch liệt rồ bỏ
lên phòng chưa bao giờ nó cãi lại papa nó cũng tại kèm theo nó đang
bực mình chuyện tối nay sẽ đóng giả làm bạn gái của hắn mà,nó là
người đã hứa với ai chuyện gì thì nhất đị h sẽ ko thất hứa nó là
zậy 1 là 1,2 là 5 í quên 2 là 2(tg nhầm mọi người đừng uýnh tg tội
nghịp)nó ngồi trên tầng vừa nói vừa dựt lông con thú bông(khổ thân
con thú bông xinh xắn bị bà nàj giận cá chém lung tung)
-papa thật là sao có thể dễ dàng hứa với người ta gả con gái cưng
của mình như vậy chứ,thế mà nói thương mình nhất,ju con gái
nhất.nói dối,tất cả là nói dối hết,papa ko thương nó,papa ghét
nó
-cộc.cộc.cộc..-có tiếng gõ cửa nó biết là mama nó liền nằm xuống
đắp chăn kín đầu
-cạch-mama nó mở cửa bà lại ngồi cạnh giường,bà biết nó đang giận
nên bà nói
-con gái ju àk,thôi đừng trách papa nữa ha
-papa ko thương con,còn quát con nữa con ghét papa-nó nói vẫn trùn
chăn kín đầu
-thôi nào con gái ngoan lần này con thử nghe lời papa đi tới đó chỉ
là xem mặt thôi chứ có bắt con kết hôn đâu,nha con gái-mama nó năn
nỉ như đang chờ câu trả lời của nó,như mọi khi thì nó đồng ý ngay
nhưng khổ nỗi nó phải đi cùng hắn thì làm sao đi cùng pama nó tới
chỗ hekn được ko biết ông thầy bói nào phao tin đồn nhảm rằng hum
nay là ngày đẹp mà hít người này tới người khác đòi đi xem mặt ngày
hum nay sao ko phải ngày mai,ngày kia chứ nhưng thôi 1công đôi việc
dù sao cũng phải tỏ thái đọ ngay từ đầu ko ít nữa pama bắt kết hôn
thì teo
-con ko đi đâu,pama đi đi,con ko thích xem mặt gì hết-nó
-con àk...ko để mama nói hết câu thì:-con ko muốn ngh nữa đâu mama
ra ngoài đi
-thôi được rồi chút nữa pama sẽ tới đó trước con cứ suy nghĩ đi tới
hay ko là quyết định ở con nhưng mama mong con sẽ suy nghĩ lại,con
ko tới papa sẽ rất giận đấy,con nhớ đó là nhà hàng Đông Dương
nhé-bà nói thở dài rồi đi ra ngoài
Nó thấy thương pama nó quá nó ko muốn vì nó mà pama nó phải nghĩ
nhiều nhưng nó ko thể làm khác được
-xl pama-nó nói thầm vẻ mặt buồn buồn
Đến khoảng 6h30 phút gì đó,nó nghe thấy có tiếng xe có lẽ chú
Trường đến đón pama nó đi,nó chạy ra ngó qua cửa sổ thì thấy pama
nó bước lên xe chiếc xe hơi đi ra khỏi cổng biệt thự nó vội vàng
với công việc make up để đi tới chỗ hẹn cùng hắn hum nay nó mặc một
chiếc váy trắng,mang đôi giầy cao cũng màu trắng luôn,mái tóc để
thả tự nhiên(tác giả bật mí nha bây giờ tóc nó ko làm xoăn nữa mà
duỗi thẳng rồi),khuôn mặt được trang điểm nhẹ ngắm lại mình qua
gương nó hài lòng dù sao đóng giả cũng phải giống thật chút chứ
mình phải thật nổi bật để cái người mà hắn xem mặt ko dám mơ tưởng
tới hắn nữa nhưng như vậy cũng để làm gì chứ mình chỉ là đồ giả đâu
có phải bạn gái thật của hắn đâu
bỗng bài nhạc chuông ''Tomorrow will come''(của Trish Thuỳ
Trang)quen thuộc vang lên nó thấy là một số lạ gọi hơn nữa số lại
rất đẹp nữa chứ
-alô-nó
-tui đang đứng trước cổng nhà cậu-đầu dây bên kia nói
-ai vậy?nó vẫn ko nhận ra
-mới chiều gặp mà giờ đã quên tui rồi àk?hắn
-ủa?Phong hả sao biết số tui?nó khó hiểu vì ngoài Linh Linh ra ko
ai trong lớp biết số nó hít
-thì biết thui mà cậu chuẩn bị xong chưa?tui bị muỗi khiêng đi bây
giờ ne-hắn(thực ra hắn đã xin Linh Linh số điện thoại của nó ở trên
lớp đấy.hehe..thằng nj`khôn)
-đợi chút tui ra liền đây-nó cúp máy cầm chiếc ví nhỏ xinh ccũng
màu trắng luôn(đồng bộ mà) rồi đi xuống,nó chào vu' rồi đi ra cổng
vu' nhìn theo nó rồi mỉm cười vì vu' nghĩ nó đã thay đổi quyết định
đi tới chỗ hẹn.Nó ra cổng thấy hắn đứng đó lưng dựa vào chiếc xe
mui trần màu đen,2tay đút túi quần,mắt hướng lên trời lúc nào nhìn
hắn cũng rất nổ bật và lãng tử ko hổ danh là thiếu gia của tập đoàn
họ Lê lừng danh nhất thế giới,nó lên tiếng
-chờ tui lâu ko?
Hắn quay sang định nói với nó gì đó nhưng dần chuyển sang ngạc
nhiên mắt chữ A mồm chữ O trước mặt hắn bây giờ là một thiên thần
chứ ko phải một Thiên Anh hay chu mỏ lên cãi nhau với hắn mọi
khi,ánh đèn mờ ảo càng làm vẻ đẹp của nó được tôn vinh,phải nói
nhue thế nào nhỉ?ko có lời nào có thể diễn tả được khuôn mặt xinh
đẹp của nó,thấy hắn cứ nhì chằm chằm vào mình nó ngượng lắm nhưng
cũng vờ lạnh lùng
-bộ mặt tui dính gì sao mà cậu nhì tui zữ zậy?nó
-ah..ờ ko đi thôi-hắn nói quay mặt đi luôn ko để cho nó nhìn thấy
khuôn mặt đỏ ửng của mình,hắn nghe tim mình đập nhanh và mạnh đến
mức nếu ở nơi vào đó yên tĩnh có thể nghe thành tiếng trống trái
tim hắn thường đập loạn nhịp mỗi khi có nó trước đây dù có chuyện
gì hắn cũng luôn lạnh lùng,ko thèm quan tâm nhưng ở nó hắn cảm nhận
có gì đó rất đặc biệt khiến cho đối phương bị lôi cuốn,hắn mở cửa
xe nó bước vào rồi đi sang phần người lái chiếc xe mui trần lao đi
trên đường mà khiến cho hàng tram người phải trầm trồ khen ngợi ko
phải khen ngợi chiếc xe mui trần đời mới mà người ta khen ngợi,ca
tụng người ngồi trong xe,nhìn họ như thiên thần vậy ở họ toát lên
vẻ cao sang cua những gia đình quý tộc
chiếc xe dừng lại ở một nhà hàng sang trọng,nó và hắn đi vào đột
nhiên hắn cầm tay nó bàn tay to và ấm áp khiếp nó cảm thấy an toàn
ko muốn thoát ra khỏi bàn tay ấy,nó ngại ngùng cúi mặt xuống mà ko
nhìn xem tấm biển cuả nhà hàng đó tên là gì.
Về phần hắn ko hiểu sao tự nhiên hắn lạ muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé
đó,hắn nắm chặt lấy bàn tay nó như sợ sẽ bọ tuột mất vậy,nó và hắn
đi vào trong với ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người trong nhà
hàng từ nhân viên đến khách hàng
-họ là một cặp hả?ôi đẹp như tranh vẽ vậy
-đi cùng nhau thì chắc chắn phải là 1cặp rồi lại còn nắm tay nhau
nữa chứ.ôj,lãng mãng woá đy
-uj uj hoàng tử của lòng em còn đẹp zaj hơn cả oppa Lee Min Hoo nữa
kià
-tôi cũng đau tim mà chết thôi ôi công chúa sao em có thể đẹp như
vậy chứ,ước gì e ko phải là 1cặp với thằng cha kia
-hứ..người ta đang đẹp đôi ông đứng vào xấu cả đọi hình..
Cứ vậy..bla.bla..họ còn cãi nhau chí choé vì bình luận về nó và hắn
nữa chứ
nó nghe họ nói vậy lén nhìn hắn nhưng khuôn mặt hắn lạnh lùng khiến
người ta nhìn vào cảm thấy sợ nó thấy buồn vì sao hắn ko có phản
ứng gì chứ mà đó cũng là điều tất lẽ dĩ ngẫu thui vì nó đâu phải
bạn gái của hắn đâu trái tim nó lại quặn đau,thực ra khi nghe người
ta nói nó và hắn là một cặp hắn rất vui,hắn nắm chặt bàn tay nó hơn
tại nó ko để ý đấy thui.hx :((
hắn và nó hiện đang đứng trước cửa phòng tự nhiên nó thấy run quá
đằng sau cánh cửa đó sẽ là pama của hắn và người hắn sẽ xem mặt hôm
nay nó ko biết khi họ thấy nó họ sẽ nghĩ gì nữa tự nhiên bây giờ nó
ko muốn vào muốn về nhà quá,hắn nhìn thấy ánh mắt lo ngại của nó
đang nhìn hắn,bàn tay nó run lên(hắn cảm nhận được vi bây giờ hắn
vẫn đang cầm tay nó mà)
-cậu ko phải lo đâu mọi chuyện sẽ để tui giải quyết,cậu đừng nói gì
cả-hắn trấn an nó như được tiếp thêm nghị lực,nó ko nói gì chỉ gật
đầu hắn mở cửa phòng và nói:
-pama.đây là ngư...hắn chưa kịp nói xong thì nó đã lên tiếng
-PAMA!
Mọi người đổ dồn ánh mắt ra phía cửa nhìn nó và hắn,cả nó và hắn
đều ngỡ ngàng như hiểu ra điều gì đó cả2 cùng đồng thanh
-vậy cậu chính là...-nó và hắn chưa hết ngỡ ngàng thì papa của hắn
lên tiếng:
-Khánh Phong,2đứa quen nhau sao?lại đây ngồi đi
-vâng,cháu chào cô chú-hắn cúi chào rồi đi vào chỗ ngồi mà trong
đầu vẫn có những dấu ?
-cháu chào 2bác ạ!nó cũng cúi chào mama nó mừng quýnh ra kéo nó
ngồi vào rồi nói
-tụi trẻ bây giờ ghê thật muốn đi riêng với nhau cơ,2đứa hẹn nhau
tới đây hả?mama nó
-AHHH..ko phải đâu ạ chỉ là đi cùng đường thôi mà mama-nó vội giải
thích trong lòng vẫn chưa hết bất ngờ khi người pama muốn nó xem
mặt lại là Phong
-có gì mà con phải ngại sau này các con sẽ chạm mặt nhau nhiều
nhiều-mama nó
-đúng đó,đây là tiểu thư nhà ta sao?thật xinh đẹp và hoàn hảo-mama
hắn thích thú khen ngợi khi thấy -chị cứ khen,nhìn nó vậy thôi chứ
còn nhiều thiếu sót lắm ạk,thiếu gia nhà mình nhìn rất đẹp zaj lại
lịch lãm nhất định sau này sẽ trở thành nhân tài zậy là chị khỏi lo
ko có người kế nghiệp rồi-mama nó
-chị quá khen rồi nếu như thằng Phong nhà tôi mà có người vợ như
tiểu thư đây nhất định sẽ như hổ mọc thêm cánh.hihi..-mama
hắn
2ông bố cũng mải nói chuyện với nhau
-dạo này công việc anh sao rồi có thuận lợi ko ạk?papa nó
-àk công việc của tập đoàn vẫn tốt nghe nói tập đoàn nhà ta có gặp
chút khó khăn phải ko?papa hắn
-cũng có đôi chút khó khăn nhưng cũng dần đi vào ổn định rồi cảm ơn
anh đã quan tâm-papa nó
-ơn huệ gì chứ có gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi,chúng ta là bạn tri
kỉ mà-papa hắn cười hiền
-vâng,chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tri kỉ của nhau-papa nó
-nhưng vẫn có một chuyện khiến tôi phải lo lắng-papa hắn vẻ mặt có
đôi chút lo lắng
-có chuyện gì khiến a lo lắng đến vậy?papa nó
-đó là chuyện đính hôn của bọn trẻ-papa hắn
-àh chuyện đó a khỏi lo bây giờ bọn trẻ thích làm theo ý mình cứ để
cho 2đứa tự tìm hiểu và đến với nhau anh ạk-papa nó trấn an
-ukm,cứ để cho bọn trẻ tự nhiên chứ nhưng chúng ta cũng phải bàn về
chuyện đính hôn dần đi chứ nhỉ-papa hắn
-vâng,chúng ta bàn nhau xong khi đó bọn trẻ ju nhau là
vừa.haha..-papa nó
-đúng đúng tôi tán thành.haha..-papa hắn
-thôi mọi người dùng bữa đi cứ nói chuyện mãi thế-papa hắn
Nó và hắn chỉ nhình nhau ngại ngùng,hắn ko nói gì trong suốt bữa
ăn,nó cũng vậy trong khi pama nó và pama hắn cứ bàn luận về chuyện
đính hôn của 2đứa thỉnh thoảng nó nhìn lén xem hắn có phản ứng gì
ko nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng,hắn tập trung vào bữa ăn cũng là
điêu đương nhiên thôi hắn còn nhờ nó giả làm bạn gán để pama hắn ko
bắt hắn phải đi xem mặt cơ mà chắc hắn thất vọng lắm,nó đang ăn mà
có gì đó mắc ở cổ nó nghẹn ngào như muốn khóc ,nó thấy buồn khi hắn
ko hề thích nó hiểu hắn phải chịu nhiều áp lực nên mới ngồi đó mà
ko nói gì như vậy,nó xin phép mọi người đi ra ngoài nó vào phòng vệ
sinh ngước mặt lên ngăn ko cho những giọt nước mắt chảy ra
-hít hà.hít hà...nó hít thở thật sâu để lấy lại tinh thần
nó đi ra ngoài thấy hắn đứng trước cửa tự lúc nào dường như đó là
thói quen của hắn zậy,hắn nhìn nó đang định nói gì đó thì nó nói
trước
-cậu ko cần nói gì hết tui hiểu suy nghĩ của cậu tui sẽ tìm cách
nói với pama tui,xin lỗi vì hum nay ko giúp được gì cho cậu-nó nói
rồi đi thẳng ko để cho hắn nói gì hết,nó ko muốn nghe hắn nói nó sợ
khi hắn nói thì nó sẽ ko kìm nén được mà khóc trước mặt hắn
nhưng nó đã sai nó ko hiểu suy nghĩ của hắn rồi thật ra hắn cảm
nhận đó như là định mệnh vậy,hum nay hắn rất vui khi người hắn tới
xem mặt và sẽ đính hôn theo sự sắp xếp của pama ko phải là ai khác
mà là nó hắn thầm cảm ơn ông trời vì đã ko cướp đi người mà hắn ju
thương thêm một lần nữa,giờ đây hắn muốn nói lên tình cảm của mình
thì nó ko hiểu tình cảm của hắn mà nói vậy,hắn biết nó ko ju hắn
đâu hắn suốt ngày gây chuyện với nó làn nó ghét hắn thì làm sao nó
ju hắn được chứ nhưng zờ dù nó có ju hắn hay ko thì hắn cũng muốn
nói lên tình cảm của mình hắn ko muốn phạm phải sai lầm thêm lần
thứ2 hắn nhìn bóng dáng nhỏ bé của nó mà trái tim đau nhói
Khi nó quay lưng đi cũng là lúc những giọt nước mắt của nó bắt đầu
rơi,đến lúc này nó ko ngăn được những dòng nước mắt cứ chảy mãi
chắc hẳn hắn đợi nó để nói rằng:''tui ko có tình cảm với cậu tất cả
chỉ là sự sắp xếp của người lớn mà thôi'' dù nó ko nói thì nó cũng
đã thấy rất đau rồi hắn lại muốn cứa sâu vào vết thương đó hay
sao,nó trách ông trời tại sap đã cho nó một gia đình hạnh phúc,cho
nó một cuộc sống sung túc mà lại luôn cướp đi người mà nó ju thương
như vậy chứ,nó hận bản thân mình nhút nhát tại sao lại ko nói lên
được rằng''nó ju hắn',chỉ một câu nói thôi mà sao khó zậy ju thương
một người lại đau khổ nhiều đến vậy sao?lại khó khăn đến thế
sao?mình sẽ ko bao giờ có được tình cảm của hắn vì hắn ju một người
tên là Hà Vân nó thẫn thờ bước đi mà ko biết mình đang đi đâu nhìn
dòng người qua lại mà ánh mắt nó như vô hồn nó bước đi thì có tiếng
còi xe
-pin..pin.pin...có ai đó kéo nó ngước mặt lên nhìn người đã cứu nó
ko bị chiếc xe lao vào trong lòng nó vẫn mong người đó là hắn nhưng
ko phải người đó là một người xa lạ,nó giật mình khi nghe tiếng
người lái xe quát
-ko có mắt àk?muốn chết thì đi chết một mình đi đừng kéo theo người
khác
-chẳng phải ko sao rồi àk?sao ông phải nói nhiều thế muốn uýnh nhau
àk?người lạ mặt đó cũng quát to ko kém,nó cảm nhận ông tài xế bực
tím mặt nhưng ko muốn rắc rối nên lao xe đi,người con trai quay
sang hỏi nó:-em sao thế?xe nhiều như vậy mà vẫn còn sang đường e
phải cẩn thận chứ?nó ngước mặt lên nhìn người con trai đó phải nói
thế nào nhỉ?nhìn người đó cũng đẹp trai,cũng cao tầm cỡ hắn nhưng
hình như lớn tuổi hơn nó,mái tóc thì được vuốt geo sành điệu,ánh
mắt ko lạnh lùng như hắn nhìn vào đó ngườt ta sẽ thấy sự ấm áp,nó
nhận thấy từ nãy tới giờ nó cứ nhìn chằm chằm vào người con trai
đối diện,nó vội quay đi và nói:
-tôi ko sao-nó
-này pé ít ra pé cũng phải xưng hô anh_em chứ sao tôi như vậy nghe
lạnh lùng quá còn ko thì có thể kêu tên tôi cũng được,anh tên Hưng
mà nhà pé ở đâu anh đưa về-hưng
-tôi àk em,thôi ko cần đâu em tự về được cảm ơn a chuyện khi
nãy-nói rồi nó vẫy một chiếc taxi để lại cho người con trai tên
Hưng kia cứ ngẩn ngơ vì sắc đẹp của nó mà quên mất hỏi tên và
trường nó đang học
-oa.từ trước tới giờ mình chưa gặp ai đẹp như vậy mấy đứa người ju
cũ của mình chỉ đáng sách giép cho cô pé này thôi-anh ta cứ nhìn
theo chiếc taxi cho tới khi khuất hẳn như bị nó hớp hồn,một người
hình như tài xế của anh ta
-thiếu gia giờ chúng ta đi đâu ạk?
-tới bar-anh ta nói bước vào xe mà trong lòng vẫn cảm thấy tiếc
nuối một điều gì đó...
(nhân vật mới xuất hiện lại thêm nhiều chuyện phức tạp xảy ra
đây)
Lúc này tại nhà hàng Đông Dương:
hắn đi vào pama nó ko thấy nó đâu liền hỏi:-Thiên Anh đâu hả
cháu??mama nó
-dạ cô ấy thấy trong người ko được khoẻ nên kêu cháu nói với mọi
người rồi về trước rồi ạk-hắn
-vậy àk,xin lỗi anh chị và cháu nhé con nhỏ thỉnh thoảng lại vậy
hẹn anh chị dịp sau cháu nó sẽ ngồi nói chuyện nhiều hơn-papa
hắn
-ko sap đâu 2gia đình sau này còn gặp nhau nhiều mà-papa hắn
-đúng đó còn nhiều thời gian mà ko phải gấp rút quá đâu như vậy tụi
nhỏ ko thích nghi được.thôi mọi người dùng bữa tiếp đi-mama
hắn
Vu' ra mở cổng thấy nó về một mình nên hỏi:-ông bà chủ đâu mà con
lại về một mình vậy?
-dạ con thấy mệt nên về trước,con lên phòng nghỉ trước tẹo nữa pama
con về vu' nói con ngủ rồi ạk-nó nói rồi đi lên phòng với tâm trạng
của nó lúc này nó ko muốn nói thêm gì nữa khi chán nản hay thất
vọng,buuòn bã về một chuyệ gì đó con người ta thường cảm thấy mệt
mỏi ko phải mệt vềthể xác mà mệt mỏi về tinh thần bây giờ nó mới
nhận thấy điều đó sự mệt mỏi đó làm cho cơ thể ko muốn làm gì,ko
quan tâm đến điều gì hết,nó nằm trong giường mắt hướng ra cửa sổ
ngắm trăng mà ngủ lúc nào ko biết,mỗi lần khóc nó lại dễ ngủ hơn
chẳng như mọi hum nằm mãi chẳng ngủ được nó lại đếm 1con chó
bông,2con chó bông...100 con chó bông một chuồng chó rồi một trang
trại chó mà vẫn chưa ngủ được.hxhx..(nó thích chó bông nên đem ra
đếm luôn) khi ngủ con người thường rơi vào trạng thái chết giả tức
là ko có ý thức lúc đó sẽ ko phải buồn,ko phải khóc,ko phải nghĩ
ngợi gì hết vậy mà trong mơ nó vẫn thấy hắn,hắn và nó cùng ngồi
trên chiếc xích đu cùng ngắm bầu trời có những vì sao tinh tú điều
đó thể hiện nó đã quá ju hắn mất rồi
một bàn tay vuối nhẹ trên khuôn mặt xinh xắn của nó là mama,mama
rất thương nó vì bà và chồng bà luôn vắng nhà vì công việc pà ko có
thời gian chăm sóc cho nó,ko ở bên cạnh mỗi khi nó vui hay tâm sự
với nó mỗi khi nó buồn,ko tự tay nấu cho nó những món ăn ngon mỗi
ngày,ko chuẩn bị quần áo cho nó mỗi sáng đi học...bà cảm nhận nó là
đứa trẻ thiệt thòi nhất nhưng nó ko hề trách bà,dù ko có bà ở nhà
nó vẫn luôn ngoan ngoãn và học tập rất tốt bà thấy mình thật may
mắn khi có nó_một đứa con gái hiếu thảo lại xinh đẹp,giỏi giang,sắc
sảô bà tự hào về nó,hôn nhẹ lên trán nó bà nói nhỏ:-ngủ ngon nhé
công chúa của mẹ!
Sáng hôm sau tới lớp nó ngồi ngẩn ngơ mắt hướng ra cửa sổ,Linh Linh
tới lớp thấy nó như vậy liền hỏi:-mày sao thế(
-ko,có sao đâu!nó nói mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ
-ko đúng nhất định mày có chuyện gì rồi kể tao nghe xem nào-Linh
Linh chưa thấy nó như vậy bao giờ nên lo lắng
-ukm có chuyệ,chuyện là thế này..bla..bla..nó kể cho Linh Linh nghe
hết tất cả mọi chuyện trong thời gian qua,hum nay có cơ hội oánh
quả tâm sự nên tận dụng luôn thỉnh thoảng Linh Linh lại mắt chữ A
mồm chữ O cũng đúng nó còn thấy bất ngờ nữa là người ngoài cuộn như
Linh Linh,nó nói cả tình cảm của nó đối với Phong cho Linh Linh
nghe xong phán ngay một câu
-tao hiểu rồi!Linh Linh
-đến tao còn ko hiểu thì mày hiểu cái gì?nó chán nản
-tao nghĩ ko phải như mày nghĩ đâu,nếu Phong ko ju mày thì hum qua
đã nói ngay khi mum rùi có mặt pama Phong và pama của mày chẳng
phải sẽ từ chối dễ hơn sao còn đợi mày ở phìng vệ sinh nói riêng
làm gì chứ?Linh Linh
-cũng có thể vì ko muốn pama trách mắng nên hắn muốn nói riêng với
tao cho dễ xử,tao thấy hắn chỉ im lặng có nói gì đâu-nó
-thì cũng có thể chưa kịp nói mày đã nhảy vào mồm người ta ngồi rồi
có khi nào Phong cũng ju mày ko sao lại bảo mày đóng giả là bạn gái
chứ?Linh Linh chống cằm suy nghĩ như thám tử lừng danh conan
zậy
-tao ko biết chắc là do hắn ko nhờ được ai-nó
-cũng có nhiều khả năng xảy ra lắm mày cũng đừng buồn bây giờ chưa
biết tình cảm của Phong thế nào mà nhưng lần sau mày hãy lắng nghe
Phong nói đừng vội kết luận nhanh chóng khi đối phương chưa nói
gì,biết chưa?Linh Linh
-uk mày đừng nói gì với Huy nhé tao ko muốn hắn biết tình cảm của
tao-nó vừa nói xong thì thấy hắn đi vào lớo nó ra hiệu cho Linh
Linh để kết thúc câu chuyện,nó ko biết pjải đối diện với hắn nhue
thế nào tự nhiên hum nay nó muốn hắn nghỉ học lun wá.hxhx..hắn vẫn
vậy nét mặt vẫn lạnh lùng ko biểu lộ gì hết nhận thấy sự lúng túng
của nó hắn đặt chiếc balô lên bàn rồi đi ra ngoài,nó thở phào nhẹ
nhõm.Hắn lại sang lớp thằng bạn thân,cái thằng mà dạo này có người
ju quên luôn bạn bè hắn bắt đầu kể hết những suy nghĩ trong lòng
hắn bấy lâu nay,Huy nghe xong nói;-nếu ju Thiên Anh mày ohải nói rõ
tình cảm ngay từ đầu,đừng giấu giếm rồi một mình chịu đựng sau này
mày sẽ buồn nhìu lắm đấy
-ờh,tao biết mày đừng nói gì với Linh Linh nhé lúc nào thích hợp
tao sẽ nói với Thiên Anh-hắn
-uk,yên tam đi tao cũng phải để mày ghi bàn chứ.hehe..mà tao với
mày đi xuống căngtin đi tao đói woá àk.hxhx..Huy xoa cái bụng nhăn
nhó
-đánh chết mày cũng ko chừa cái tội dậy muộn,nhà mày lúc nào chẳng
chuẩn bị đồ mum sáng,chỉ là gọi mãi mà công tử ko dậy thôi,dạo này
tổng số mày ném bao nhiêu cái đồng hồ rồi?hắn
-ashhhhh..cái thằng này...-Huy tức tối
Lúc này tại lớp Linh Linh nói với nó:-mày ơi,tao đói quá đi xuống
căng tin đi
-thôi tao ko muốn đi đâu hết-nó
-đi đi mờ,năn nỉ mờ-Linh Linh nói kéo nó đi
-được rồi đừng kéo tao cũng khổ với mày lắm-nó nhăn mặt đi
theo
nó và Linh Linh như mọi khi Linh Linh gọi một phần bánh mì trứng và
một cốc sữa chua thạch,còn nó hum nay vì tâm trạng ko tốt nên chẳng
muốn mum gì,nó gọi cốc sinh tố chanh leo mà cứ để đó mãi ko
uống
-mày sao zậy sao ko uống đi,àk tao biết rồi lại đang nhớ về chàng
chứ gì?Linh Linh chêu
-chàng gì chứ,này bánh mì ngon lém nè ăn đi rồi bớt nói co tao
nhờ-nó dơ đĩa bánh mì lên miệng Linh Linh
-ủa Linh Linh cũng ở đây hả-nó và Linh Linh quay lại thì ra là
Huy,bên cạnh còn có hắn nữa
-ừa,Linh Linh mới xuống Huy cũng xuống mum hả?Linh Linh
-uk,Huy cũng thấy đói nên rủ Phong xuống mà-Huy ngồi xuống cạnh
Linh Linh
-trùng hợp quá ha,2người có thần giao cách cảm từ bao giờ mà đến
khi đói cũng giống nhau zậy?nó khoanh tay chêu
-đương nhiên rùi thế mới hay chứ,Huy nè Huy có đói ko?mum phần bánh
mì của Linh Linh nè-Linh Linh đưa cho Huy đĩa bánh mì
-thôi Linh Linh mum trước đi ko đói Huy đợi mum sau cũng được-Huy
lại đẩy phần bánh mì sang cho Linh Linh
-đợi thì lâu lém Huy nè Linh Linh bón cho Huy mum nak,nào
AAAAA
-miam..miam..ngon wá àk Linh Linh bón thấy mum ngon hơn-Huy mum
ngon lành
-ế này 2người đừng quên ở đây còn có tui(chỉ vào nó) và cậu ta(chỉ
vào hắn đấy nhé,trước đây thì tranh nhau ăn còn bây giờ bày đặt A
với chả B-nó
-Huy ơi có người ghen tị kìa nếu muốn zậy thì tìm boyfriend đi sẽ
được giống như bọn tao nè-Linh Linh
-phải đó,chẳng cần tìm đâu xa luôn và ngay người ngồi bên cạnh
đó-Huy chỉ vào hắn,hắn nheo mày làm Huy lạnh gáy
-boyfriend gì chứ?điên quá thôi đi lên lớp đi-nói xong nó đi
luôn
-ơ này đợi tao với,Huy_Phong lên lớp đi
-ukm-Huy trả lời rồi ra thanh toán tiền cả bọn theo nó lên lớp,được
cái nó chân dài mới đây đã ở giữa sân trường rồi,đuổi mãi mới kịp
nó đang đi có tiếng ai gọi từ đằng sau
-pé ơi!cả bọn quay lại thì người con trai đó nói
-đúng là em rồi ở căngtin cứ ngờ ngợ ko ngờ là e thật.hihi-người
con trai đó nói
-mày quen người này àk?nó quay sang hỏi Linh Linh
-ko,tao ko quen -Linh Linh vội xua tay sợ Huy kute ghen mừh
-anh nói pé mà-người đó chỉ tay vào nó
-tìm tôi sao?mà tôi thấy anh cũng quen quen-nó đang cố lục lọi
trong đầu về người con trai này
-trời công nhận pé nhanh quên thật đấy,hum qua anh vừa cứu pé mà
hum nay đã quên luôn rồi
-AH..nhớ rồi-nó
-hihi..nhớ ra rồi phải ko?pé cũng học trường này hả?Hưng
-nhìn thì biết,tôi có tên đừng gọi tôi là pé-nó cáu vì ko thích ai
gọi nó như vậy
-uk vậy em tên gì?hôm qua em đi nhanh quá anh chưa kịp hỏi
tên-Hưng
-tôi tên Thiên Anh!nó
-wa..tên em hay quá mà anh đã nói đừng xưng hô như vậy mà hãy gọi
anh_em đi,àk anh học lớp 12A8 zậy là từ nay được gặo e nhìu
rùi,thích quá-Hung nói một thôi một hồi nó ko nói gì quay lưng đi
thẳng mặc cho Huy đứng đó nói một mình mặc dù nhìn tên này cũng đẹp
zai đấy nhưng nó ko quan tâm giờ nó chỉ có hắn mà thôi,từ nãy tới
giờ hắn ko nói gì nhưng thực ta hắn bực lắm rồi đấy hắn im lặng để
giữ bình tĩnh thôi,Huy kịp nhìn thấy bàn tay hắn nắm chặt lại may
mà tên này ko làm gì ngu ngốc nếu ko hắn đã cho ăn quả đấm rồi,Linh
Linh hỏi khi đã đuổi kịp nó
-mày quen ông đó hả?sao ổng lại bảo cứu mày?
-hum qua xíu nữa tao bị đụng xe may nhờ có ổng giúp-nó