Tên tác phẩm:Tomorrow will come!(complete)
Tác giả:nhungkute204
Thể loại:tình cảm tuổi teen
Đánh giá:mọi độ tuổi
Tình trạng:đã hoàn thành
Cảnh báo về nội dung:ko
Giói thiệu nhân vật:
_Nó-Nguyễn Thiên Anh:là con gái cưng của tập đoàn trang sức Bảo
Ngọc,xinh đẹp(nó đẹp theo kiểu em đẹp không cần son phấn-một vẻ đẹp
tự nhiên)cao 1m65(dáng nó cũng chuẩn đấy chứ,học giỏi,thông
minh,thẳng thắn,giỏi võ,trước đây nó rất nghịch ngợm,vui vẻ,hòa
đồng với mọi người...nhưng sau này vì một lí do mà nó trở nên ít
cười,ít nói lí do đấy là...bí mật mọi người vô đọc biết liên
ak`.
_Hắn-Lê Khánh Phong:cao 1m80(cao ngất trời)là con trai của tập đoàn
đá quý Lê Khánh(vì hoạt động cùng ngành nên pama nó và pama của hắn
có mối quan hệ thân thiết lắm đóa)là hot boy của trường sau này nó
sẽ chuyển đến ,đẹp trai,nổi tiếng lạnh lùng,ít nói,rất ít khi cười
nhưng nếu cười sẽ để lộ chiếc răng khểnh nhìn very handsome chính
vì hắn như vậy mà các nàng mê hắn đến mất ăn,mất ngủ,rất thông minh
hiếm khi có mặt trên lớp nhưng lại luôn đứng hạng nhất trong mỗi kì
thi học kì,giỏi võ,là người sau này sẽ làm thay đổi nó.hắn hay
đi,hay nói chuyện và hay cười với Huy-người bạn thân từ nhỏ của
hắn.
_Lương Gia Huy:là công tử bột của tập đoàn kinh tế nổi tiếng khắp
Châu Á,cũng là hot boy của trường thường được mọi người gọi băng
cái tên ''Huy kute'',nếu như hắn đẹp trai theo kiểu nam tính thi
Huy lại sở hữu khuôn mặt giống con gái,thông minh.đẹp trai,ngược
lại với hắn Huy la người luôn vui vẻ,hay cười là một tay cua gái
cục đỉnh không ju ai quá 1 tháng(tên nj lăng nhăng wa' sau này tác
giả sẽ cho biết tay,cho hít cái tính lăng nhăng đi.hehe)hắn và Huy
có tính cách trái ngược nhau zậy mà 2 người này chơi thân được với
nhau mới lạ chứ.
_Trần Linh Linh-sau này sẽ là bạn thân của nó,xinh đẹp(đương nhiên
không bằng nó),học giỏi,hòa đồng,hết lòng vì bạn bè,là con của một
gia đình khá giả,là người luôn cố gắng làm nó cười,thích Huy từ lâu
nhưng luôn đấu khẩu với Huy.
Zô truyện thuj....
(Ngày mai sẽ đến)
Mai là ngày đầu tiên nó sẽ chuyển đến trường mới tuy là mọi thứ đều
lạ lẫm và mới mẻ nhưng trong lòng nó hi vọng ở đó sẽ không còn sự
giả dối,nó đứng ngoài cửa sổ nhìn lên trời trăng hôm nay sáng
thật,gió thổi nhẹ làm trong lòng nó lại buồn,ánh mắt nó nhìn xa
xăm,vô định,nó lại bắt đầu nhớ về nỗi đau,về vết thương trong lòng
nó,kí ức của vài tháng trước lại ùa về trong suy nghĩ của nó
*Hồi tưởng:
Hôm nay sau khi tan học nó chào mọi người,tạm biệt người ju và đứa
bạn thân của nó,nó phóng Nouvo đi về tuy trường nó cấm đi học bằng
xe máy nhưng nó và 1 vài phần tử khác vì lấy lí do lười đi xe đạp
nên vẫn cứ đi xe máy rồi gửi ở cổng trường,vài lần nó bị cô giáo
bắt gặp và bị phê bình nhưng nó vẫn ''chứng nào tật ấy''tính nó
bướng bỉnh như vậy đấy mặc dù nó là lớp trưởng.Đang vi vu trên
đường thì bỗng nó nghe tiếng ai đó gọi phía sau
-Thiên Anh,Thiên Anh ơiiiii...
Nó ngoảnh mặt lại hóa ra là cái Trang học cùng lớp với nó
-gì thế?nó
-mày đi gì mà nhanh thế tao đuổi mãi mới kịp-trang
-mày bảo gì thì bảo nhanh đi tao còn về đói wá ak.hjx-nó xoa
bụng
-mày cho tao mượn vở Văn ,hôm nay ngồi trong lớp nói chuyện không
chép bài lúc nãy bà giáo kiểm tra thấy không chép bài bả bảo mai
mang vở cho bả coi.hjx.chán thế-trang nói với khuôn mặt bí xị
-chết mày chưa cho mày chừa,ai bảo cái tội nói chuyện trong giờ ít
ra cũng phải cao thủ như tao nè mới không bị bắt-nó nói đồng thời
tay cũng mở cặp lấy vở ra,xong nó nói:-này,nhớ chép xong mang trả
vở cho tao mày là chúa hay quên.
-ukm,cảm ơn mày nhé.thôi tao về đây-trang
nó đóng cặp vào rồi nói: -ukm,bjbj.
trang quay ngược xe đi nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó nó mở cặp ra
thì phát hiện ra nó đã quên hộp bút trong ngăn bàn
-ui\j,cái họp bút ju quý của tôi,toàn những cái mình mới mua trong
quán Zozo(quán nj` ở gần trường nó toàn bán những đồ dễ thương
không hà,nó la con nhà giàu zậy thuj nhưng tính nó rất tiết
kiệm)
-huhu..sao cái đầu mình lơ đãng thế không biết,phải quay lai trường
tìm mới được dù sao cũng chưa đi xa lắm,mong là mấy bác lao công
chua dọn phòng học,hộp bút ơi đọi tao-nói là làm nó nhanh chóng
quay lại trường gửi xe ở quán nước quen thuộc nó chạy vào
trường,trường nó giờ vắng vẻ hẳn đi mọi người đã về hết ,nó chạy
lên lớp đang định vào thì nó nhìn thấy Nam-người ju nó và Yến-bạn
thân của nó đang cãi nhau về chuyện gì đó,nó lấp sau cánh cửa và
bắt đầu nghe cuộc cãi vã giữa 2 người
-anh có hiểu cảm giác của em không hả?em không thể chịu nổi nữa rồi
khi mà suốt ngày nhìn thấy anh và nó bên nhau,anh nói ju em vậy ma
anh ngày ngày thân mật với nó trước mặt em,anh nghĩ em sẽ như thế
nào hả?-yến vừa nói vừa khóc
-yến ak,anh biết em buồn nhưng mà em hãy cho anh một thời gian nữa
được không?nhìn Thiên Anh đáng thương như vậy anh không nỡ nói ra
câu chia tay nhưng em hãy tin anh tình cảm của anh với Thiên Anh đã
hết từ lâu rồi,bây giờ anh chỉ yêu mình em thôi-nam
-anh bảo nó đáng thương vậy còn em,em không đáng thương sao?anh có
biết rằng mỗi lần nhìn thấy anh và nó bên nhau em lại buồn và khóc
thầm không?huhuhu...tại sao.hức.hức..anh lại đối xử với em như vậy
chứ.-yến
-anh xin lỗi,từ nay anh không để em buồn nữa đâu đợi một thời gian
nữa anh sẽ chia tay với Thiên Anh rồi anh sẽ bù đắp cho em tất
cả-nam nói rồi om Yến vào lòng
Những giọt nước mắt của nó bắt đầ rơi nó không tin vào tai mình
nữa,2 con người mà nó ju thương nhất đang làm j thế này ,họ nói họ
ju nhau,họ nói thương nó là thật sao?tai nó như ù đi,nước mắt chảy
nhiều hơn
-BỊCH..chiếc cặp của nó rơi khiến Nam và Yến giật mình nhìn ra
hướng có tiếng động,nó chạy đi trong nước mắt
-Thiên Anh ak! nam gọi nó nhưng nó không trả lời tiếp tục chạy đi
thật nhanh dường như nó không muốn nhìn thấy 2con người giả dối kia
nữa,nó phóng như bay trên đường thạt nhanh về nhà nó nó chạy lên
phòng và đóng RẦM..chiếc cửa lại,nó thả mình úp mặt xuống giường và
khóc,chưa bao giờ nó khóc nhiêu như vậy,khóc vì bị bạn bè phản
bội,khóc cho một cuộc tình tan vỡ,nó đã ju Nam rất nhiều và nó nghĩ
sẽ mãi mãi ju Nam như thế nhưng tại sao lại lừa dối nó không ju nó
tại sao lại ở bên cạnh nó,tại sao đứa bạn thân nhất cũng phản bội
lại lòng tin của nó,bây giờ thì nó đã hiểu tại sao khi đi chơi có
mặt Nam thi Yến lại rất vui vẻ còn khi nó tam sự hay kể về Nam là
Yến lại không vui làm nó lại tưởng Yến không thích nó ju Nam nó đã
hoàn toàn sai.nói đã sai thật rồi nếu hôm nay nó không quên hộp bút
và không quay lại trường va không nghe cuộc nói chuyện giữa 2 người
thì họ sẽ tiếp tục giấu nó đến bao giờ đây.Dạo này Nam hay lạnh
lùng với nó,ít khi cười với nó,ít nói chuyện và nhắn tin cho nó
không như lúc trước,đến chủ nhật này là tròn một năm Nam và nó ju
nhau,Nam còn nói sẽ tặng quà cho nó và nói với nó một chuyện mà Nam
đã giấu trong lòng từlaau,nó đã rất mong đợi món quà đó và còn tự
thiết kế và đặt làm riêng 2 sợi dây chuyền(từ nhỏ nó đã phải học
thiết kế trang sức ma)có hình trái tim khắc tên nó và Nam,chẳng lẽ
chuyện Nam định nói lại là chuyện này sao?dù nó có đau khổ như thế
nào thì nó cũng không bao giờ đi cầu xin tình ju không thuộc về
mình,nếu như họ nói với nó ngay từ sớm thì có lẽ nó sẽ cố gắng gạt
đi nỗi đau của riêng nó để tha thứ cho họ nhưng giờ đã quá muộn
rồi,sợ nó buồn ư?chỉ là những lời nói biện minh cho hành động của
mình sợ nó buồn thì đã không giấu giếm ju nhau sau lưng nó,nó không
cần lòng thương hại đó,ngay cả đứa bạn thân nhất của nó cũng phản
bội nó thì giờ đây nó còn tin ai được nữa chứ????nó cứ nằm khóc như
vậy cho tới khi trời tối
-CẠCH..có tiếng mở cửa phòng,là **-người đã chăm sóc cho nó từ nhỏ
trong quãng thời gian khi pama nó vắng nhà
-Thiên Anh,** không có ở nhà con lại biếng ăn đó hả?-** mở cửa rồi
nói
-v....ú..ơiiiiii.huhu.hức.hức...-no khóc
-con sao vậy?sao kại khóc?scos chuyện gì kể ** nghe xem-sự lo lắng
thể hiện rõ trên khuôn mặt đã nhiều nếp nhăn của bà
-** ơi,c..o..n...huhu
-uk thôi không sao rồi ** không biết có chuyện gì đã xảy ra nhưng
con hãy khóc đi.khóc cho thoải mái con ak.vu ôm nó vào lòng vỗ
về,nó đã khóc rất nhiều ,khóc không vơi đi nỗi buồn nhưng nó vẫn cứ
khóc và nấc thành từng tiếng,trái tim nó nhói đau cái cảm giác này
thật khó chịu rồi khóc mãi rồi cũng hết,nó không còn khóc nữa nhưng
ánh mắt nó đượm buồn nó kể cho ** nghe hết mọi chuyện có lẽ chỉ có
đối với ** nó mới kể hết mọi chuyện,** nghe xong câu chuyện,thở dài
rồi ** nói
-con người phải biết dẫm đạp lên nỗi đau đẻ mà sống con ak,mỗi lần
vấp ngã con lại thấy mình trưởng thành hơn,con phải mạnh mẽ lên để
bất cứ khi nào có chuyện gì đến với con thì con sẽ có thể chấp nhận
và vượt qua chúng một cách dễ dàng,hãy cứng rắn lên con ak`-** nói
xong lau nước mắt cho nó rồi ** nói tiếp
-thôi không khóc nữa công chúa mà khóc thì xấu lắm,thôi con ngủ sớm
đi,ngu 1 giấc ngày mai những điều tốt đẹp sẽ đến.nó ngoan ngoãn
nghe lời ** và lên giường,** đắp chăn cho nó và đi ra ngoài,khi
cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc những giọt nước mắt lại tiếp tục
rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nó rồi nó lại nhớ tới lời ** nói tự
an ủi bản thân nhất định phải mạnh mẽ,nó dần dần chìm vào giấc
ngủ.
Những ngày sau đó nó không đi học,dần dần nó trở nên ít nói cả với
** cũng vậy,nó tự nhốt mình trong phòng(giống tự kỉ wá),điện thoại
của nó có rất nhiềucuoocj gọi nhỡ và tin nhắn của bọn lớp nó ai
cũng thấy lạ khi nó không đi học,ai cũng nhớ nó,còn có tin nhắn của
Nam và Yến cùng những lời giải thích hóa ra 2 người này đã có tình
cảm với nhau từ lâu chỉ vì sợ nó buồn,sợ nó không chịu đựng được và
sợ mất đi tình bạn nên họ đã âm thầm quen và ju nhau..vân
vân..và..vân vân...nhưng hiện tại với tâm trạng của nó thì bây giờ
nó không muốn nghe và cũng không cần biết lời giải thích nào hết,nó
ấn mạnh thật nhanh để xóa những dòng tin nhắn đó đi,nó ghét sự giả
dối...
*Hồi tưởng kết thúc:
-chết tiệt lại khóc rồi,những thứ đó không đáng-nó gạt dòng nước
mắt đi rồi ánh mắt nó trở nen lạnh lùng 1 cách đang sợ,từ nay nó sẽ
không tin ai hết,nó nắm chặt tay và thì thầm nói
-tomorrow will come(dường như câu nói này có ý nghĩa gì đó mà chỉ
mình nó hiểu)
Sáng nay nó thức dậy làm vệ sinh cá nhân ,nếu trước đây nó để mái
tóc thẳng luôn buộc sang một bên đẻ thể hiện cá tính nghịch ngợm và
trẻ con của nó thì bây giờ nó đang đứng trước gương với mái tóc
xoăn bồng bềnh càng làm nó thêm xinh đẹp và dặc biệt hơn,ánh mắt nó
lạnh lùng nó bước xuống nhà chào ** và đi con Nouvo tới trường,**
chỉ biết nhìn theo nó và thở dài,trường mới của nó cách xa nhà hơn
là trường cũ,nó đã biết ngôi trường này từ lâu vì lúc đầu pama nó
cũng muốn nó vào học trường này nhưng nó không thích nó muốn học ở
một ngôi trường bình thường vì vậy mà khi nó gọi cho papa nó xin
chuyển trường thì papa nó đã nhảy cẫng lên đồng ý 2tay,2 chân
lun,nó chưa từng đặt chân đến,trường này có cánh cổng to sơn màu
xanh,phía tay trái có phòng bảo vệ,nghe nói trường này cũng toàn cô
chiêu,cậu ấm gia đình giàu có(đối với gia đình nhà nó thì chẳng là
gì cả),không thì cũng phải có trình độ học vấn đáng nể mới được vào
học,nhìn ở nhà xe thì mới thấy những chiếc xe hơi hay xe ga hạng
sang trải dài,xem ra từ nay nó không phải gửi xe ở cổng trường nữa
rồi,chắc đã vào học,giờ chắc đã vào học rồi ngày đầu tiên muộn chút
chắc không sao,nó đi tới và hỏi 1 bác bảo vệ
-bác ơi cho cháu hỏi phòng thầy hiệu trưởng ở đâu ạ?nó
-cháu cứ đi thẳng rồi rẽ trái là thấy-bác bảo vệ
-dạ,cháu cảm ơn.nó nói xong theo sự chỉ dẫn của bác bảo vệ nó nhìn
thấy tấm biển''PHÒNG HIỆU TRƯỞNG'',nó gõ cửa
-cốc.cốc.cốc..
-mời vào-tiếng một người đàn ông từ trong vọng ra
nó đi vào rồi nói
-dạ thưa thầy,em là học sinh mới
-ah ra em là con gái của Thiên Ngọc(mama nó) và Hoàng Bảo(papa nó)
sao?em ngồi xuống đi,pama của em và thầy trước đây là bạn thân của
nhau khi con đi học mà,pama em đã gọi và nói với thầy rồi,em tên
gì?-thầy hiệu trưởng
-dạ,em tên là Nguyễn Thiê Anh ạ.nó
-tên hay lắm,nhìn em xinh đẹp và sắc sảo giống hệt mama em vậy(mama
nó không những xinh đẹp mà còn rất trẻ,về công việc thì uj thui
mama nó giỏi miễn chê lun)bây giờ thầy sẽ cử người đưa em lên
lớp-ông thầy vừa nói vừa cầm điện thoại gọi điện cho ai đó,vài phút
sau có 1 ông thầy nào đó vào phòng ông nj` đeo 1 cặp kính dày nhìn
có lẽ ông ta khó tính lắm,khi vừa mới vào phòng ông ta nhìn nó từ
đầu tới chân với ánh mắt soi mói,nó đoán ông này là giám thị của
trường nhìn mắt ông ấy cáo thế kia cơ mà(nó nghĩ) rồi ông ta
nói
-có chuyện gì thưa thầy hiệu trưởng.
-à nhờ anh đưa giúp cô bé này lên lớp 11A5 nhé,đây là học sinh mới
hôm qua tôi đã nói với thầy rồi đó-rồi thầy hiệu trưởng quay sang
nói với nó
-đây là thầy Hà là giám thị của trường ta(đấy nó đoán có sai đâu)
em cứ đi theo thầy lên lớp học,có chuyện gì cần giúp đỡ em có thể
nói với tôi và với thầy Hà nhé
-dạ,e chào thầy!
Nó nói và đi theo ông thầy giám thị,lớp nó học ở tâng2 ngay gần cầu
thang(theo nó quan sát)nó đi sau ông ý nhìn ông ta thật buồn cười
cái mặt cứ nghênh nghênh,2tay chắp ra sau,đã thế đeo kính còn để hở
nửa phần mắt trên,vừa đi ông ta vừa dòm ngó xung quanh chắc lại súp
pơ soi xem có học sinh nào trốn học hay đi học muộn không đây
ma,phải như nó trước đây là nó đã bày trò trêu ông ta một trận cho
tức sôi máu lên rồi nó còn nhớ ông thầy giám thị trường cũ của nó
toàn bị bọn nó chơi khăm mà nó là nhân vật cầm đầu bày trò khiếm
ông ấy nhớ đến già lun (đúng là trẻ không tha già không thương
mà)nhưng thôi bây giờ nó đã thay đổi rồi nó không còn là Thiên Anh
nghịch ngợm,hay cười ngày nào nữa
Bỗng ông giám thị quát lớn làm nó giật cả nảy
-NÀY,CẬU KIA ĐỨNG LẠI CHO TỐI!
có một thằng học sinh nhìn cách ăn mặc xộc xệch có vẻ nghịch ngợm
chắc đang định chạy đi nghe ông giám thị quát vội lò dò quay lại
niềm nở
-hihi..em chào thầy ạ,dạo này thầy có khỏe không ạ.hoc sinh
-tôi khỏe lắm,đã quá giờ vào lớp rồi sao cậu còn ở đây hả?ông giám
thị
-dạ,em đi vệ sinh ạ.em có nói với bạn sao đỏ rồi mà thầy-học
sinh
-đi vệ sinh mà cậu lại mang theo cặp à?ông giám thị
-dạ.em.em..-thằng đó ấp úng vội giấu cặp ra sau lưng
_Vũ Thanh Lâm-CẬU LẠI ĐI HỌC MUỘN CÓ PHẢI KHÔNG?ông thầy giám thị
lại quát
-thầy ơi,thầy tha cho em lần này đi thầy,em hứa từ nay sẽ không đi
học muộn nữa đâu-thằng học sinh năn nỉ ỉ ôi
-nói đi nói lại nói tái nói hồi nói rồi lại nói cậu vẫn không sửa
được cái tật đi muộn có phải không?đừng mau cậu thoáy được lần này
tôi biết rõ họ tên và lớp của cậu,lên phòng kỉ luật đợi tôi-ông
giám thị nói với vẻ mặt nghiêm nghị rồi quay lưng đi thẳng,nó thấy
ông này cũng đáng sợ thật đấy.
Đến cửa lớp ông thầy giám thị nói với nó
-em đứng ở đây tôi sẽ vào thông báo cho lớp.
-vâng-nó trả lời ngắn gọn
rồi ông thầy đi vào nói với cả lớp: -hôm nay lớp 11A 5 sẽ có học
sinh mới,đây là học sinh xuất sắc các em hãy làm quen và giúp đỡ
bạn
Bọn trong lớp hú ầm lên và bắt đầu hỏi:
-thầy ơi,là boy hay gỉl đấy ạ-hs A
-thầy ơi,con gái phải không ạ,bạn ấy có xinh,có dễ xương ko thầy?hs
B
-bọn nj` chỉ dại gái.thầy ơi là boy phải ko ạ,nhìn có handsome ko
thầy?hs C
-thầy ơi.....
-thầy ơi....
..bla.bla...
-RẦM..các cô các cậu có trật tự ko hả?thật là ko có kỉ cương phép
tắc gì hết,học kì này tôi sẽ xếp lớp này hạng Yếu.hừ..ông thầy đập
bàn quát lớn làm cả lớp im re rồi quay ra ngoài nói với nó
-em vào lớp đi!
Nó đi vào lớp trước ánh mắt trầm trồ khen ngợi của cả
lớp(chẹp.chẹp..chuyện,trước đây ở trường cũ nó từng là hot girl đi
tới đâu bao nhiêu vệ tinh bâu quanh xịt máu mũi ngất tới đó chứ có
phải là một người bình thường đâu)chỉ có tụi con gái là tỏ thái độ
không hài lòng nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn vì học sinh mới mà
bọn nó mong chờ không phải là boy mà là gỉl,nó nhìn thấy rõ đó là
ánh mắt ghen tị với nó,còn bọn con trai thì khỏi nói nhìn nó bằng
ánh mắt hình trái tim rồi 2 tay chắp vào nhau..nhưng nó chẳng quan
tâm,nó nhìn cả lớp bằng ánh mắt lạnh lùng và nói ngắn gọn
-tên tôi là Nguyễn Thiên Anh,mong mọi người giúp đỡ
Đúng lúc đó cô giáo cũng vào tới cửa lớp,thầy giám thị đi ra và nói
gì đó với cô giáo còn trong lớp mấy thằng con trai bắt đầu màn chào
hỏi
-pé ơi,tên pé hay thế,cho anh làm quen đi
-đừng làm quen với thằng đó bạn ạ,tớ đẹp zai,hào hoa,phong nhã thế
này làm bạn gái tớ đi(trong đầu nó nghĩ:hào hoa,phong nhã cái nỗi
gì môm như hàm cá sấu,mặt như cái bánh bao,mắt như bồ câu trâu,đúng
là điên...)
-bạn ơi nhìn bạn dễ thương vậy có boyfriend chưa vậy?
-bla.bla.bla...
May mà cô giáo đi vào lớp chứ nếu ko nó bị tra tấn đến thủng màng
nhĩ mất,cô giáo nói
-bạn Thiên Anh từ giờ sẽ là thành viên của lớp ta,bạn có thành tích
học tập rất tốt các em hãy làm quen và giúp đỡ bạn nhe!
Cô quay qua nói với nó
-cô tên là Hà Linh là giáo viên chủ nhiệm của lớp(cô nói đồng thời
ánh mắt đảo xuống lớp) em xuống ngồi gần bạn Linh nhé,bàn đó còn
trống.
-dạ-nó bước xuống có bàn chân của đứa con gái chìa ra đứa này là
một trong số những đứa nhìn nó với kiểu ghen ghét và lườm nó nhiều
nhất,chìa chân ra như vậy chắc là cố tình để cho nó vồ ếch đây
nhưng với 10 năm kinh nghiệm karate đai đen của nó làm sao khiến nó
ngã được chứ,bàn chân trước của nó nhanh nhẹn bước qua,chân sau của
nó nhẵm vào chân đúa kia khiến đứa đấy đau điếng cứ ôm chân la oai
oái,nó cười nửa miệng rồi đi vè chỗ cô giáo chỉ,nó thấy bàn cuối
cùng còn trống,nó nghĩ trong đầu:''sao cô giáo không cho mình ngồi
bàn cuối cùng nhỉ?ngồi một mình đỡ bị ai làm phiền(nhưng nó đâu
biết rằng bàn đó đã có người ngồi rồi chẳng qua là hôm nay nghỉ học
thôi),nó chọn vị trí ngồi trong gần cửa sổ,người ngồi bên cạnh nó
quay sang nhin nó nói:
-chào bạn mình là Trần linh linh,có gì cần giúp đỡ bạn cứ nói
nha,mình rất sẵn lòng-cô bạn đó nở một nụ cười thật tươi đưa tay ra
như muốn bắt tay với nó vậy
-ukm,chào!nó nói một cách lạnh lùng mà ko quay qua nhìn Linh Linh
có lẽ vì nó ghét nụ cười đó,nụ cười đó giống hệt với Yến luôn cười
thật tươi do vậy mà nó lạnh lùng với Linh Linh hơn,nó ko muốn lại
bị bạn bè phản bội thêm một lần nữa.
Khi thấy nó hành động như vậy cô thấy nó thật khác với những người
trong trường này họ luôn kiêu căng,ngạo mạn ko hiểu tại sao hôm nay
lần đầu tiên gặp nó cô cảm thấy rất quý nó,cô muốn làm bạn với nó
nhưng thái độ làm cô thấy hụt hẫng nụ cười trên môi cô vụt tắt,tay
cô dụt lại,nhìn sự lạnh lùng của nó Linh Linh thấy e ngại nhưng cô
nhìn thấy ở sâu thẳm trong ánh mắt đó không phải sự lạnh lùng vốn
có mà như ẩn giấu một nỗi đau nào đó,suốt 5 tiết học Linh Linh ko
dám nói với nó một câu nào có lẽ vì sợ phải nhìn thấy sự lạnh lùng
đó
Những bài học qua dần,nó chăm chú vào những bài học nó nghỉ học đã
mấy tháng bây giờ cũng phải học bù lại và cũng chỉ có nhưbfx bài
học mới làm nó quên đi nỗi buồn,rồi thời gian cũng sẽ chữa lành vết
thương trong lòng nó..tích..tắc..thời gian tiếp tục trôi đi
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
tiết 1...
tiết 2..
tiết 3..
tiết 4..
tiết 5..
reng.reng.reng...tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên mọi người
đều thu xếp sách vở để ra về có vài thằng con trai nán lại nói
những lời chêu chọc nó,còn những đứa con gái để lại những cái lườm
nguýt rồi ra về,nó vẫn lạnh lùng ko quan tâm,nó dự định hôm nay sẽ
về muộn nó muốn đi tham quan cái trường mới của nó xem có gì đặc
biệt ko mà thi nhau lũ lượt xin zô học,nó đi một vòng thì thấy
trường này cũng khá rộng,lớp học nào cũng giống nhau cơ sở vật chất
rất hiện đại và đầy đủ,có nhiều chậu cảnh được cắt tỉa cẩn
thận,xung quanh trường trồng rất nhiều hoa nó nhẹ nhàng đặt tay lên
những cánh hoa mà thấy vui vui trong lòng(nó thích hoa lém đóa bà
koan)...nó phải công nhận trường này đẹp không hổ danh là trường
dành cho quý tộc học khác hắno với những trường bình thường khác,đi
mãi cũng mỏi chân nó ngồi trên chiếc ghế đá ngước mặt lên nó mới
thấy trước mặt nó giờ đây là một cái Hồ nhân tao từng đợt nước phụt
lên cao rồi nhiều kiểu nhìn rất vui mắt(giống như nhạc nước ở khu
du lịch Hồ Núi Cốc vậy),xung quanh có rất nhiều cây và ghế đá có
những dòng cữ Kính Tặng của các khóa trước đã ra trường để lại,nó
quay ngược lại nhìn thấy khu lớp học đối diện với cai Hồ nhân
tạo,nó chạy lên ban công tâng5 nó nghĩ ở đây có thể nhìn thấy toàn
cảnh và đúng như vậy đây là một nơi lí tưởng nhìn thấy toàn cảnh nó
ngồi trên lan can thả chân tự do nó thích thú nhìn từng đọt nước
được phun lên ngang bằng với chỗ nó đang ngồi,đang thích thú chợt
nó giật mình nghe có tiếng động ở góc ban công,nó từ từ tiến lại
gần có lẽ là một con vật gì đó(theo nó nghĩ),nó lật cái áo khoác
dài ra rồi ngó nghiên,xoay trái xoay phải với hình ảnh người con
trai đang nằm ngủ trước mặt nó,hắn đang ngủ có lẽ do có ánh sáng
nên hắn cũng mở mắt ra,lúc này hắn và nó chỉ cách nhau vai cm nữa
là "kiss" rồi
_AAAAAAAA..ma..nó và hắn cùng kêu lên(cũng tại hắn đang mơ thấy ma
mà,khổ thân thằng pé tại xem harry potter nhiều quá đây mà)một lúc
sau trấn tĩnh lại nó nhìn hắn quay lai vẻ lạnh lùng nó nói gắt
lên
-đồ điên,cậu đinh dọa tôi chết khiếp àk?
Giờ hắn cũng tỉnh ngủ rồi đứng dậy,cầm chiếc áo choàng dài lên mặc
vào hắn nhìn nó lạnh lùng nói
-cậu mới là đồ hâm đơ đấy,đang ngủ ngon lành tự nhiên tới làm tôi
thức dậy.hừ..
-cái gì?cậu nói ai là đồ hâm đơ hả cái đồ trốn học rồ lên ban công
nằm một góc như bông con để ngủ kia-nó ko vừa
-bông con?là gì vậy?hắn hỏi vẻ mặt hơi ngu ngu
-là con chó bông nhà tui-nó nói mặt tỉnh bơ mím môi lại vì nhìn vẻ
mặt buồn cười của hắn nó sợ ko nhịn được cười
-cậu..hắn cứng họng ko nói được lời nào
-tui sao?nó hất cái mặt về phía hắn hiểu thách thức
Hắn biết mình vừa bị chơi một vố đau,đường đường là một hot boy như
ta mà lại chịu thua trước con nhỏ này nhưng ko sao quân tử trả thù
10 năm chưa muộn(thằng nj` thù dai),được lắm cứ chờ đấy.giờ thì
nhịn,phải nhịn...(hắn nghĩ)
-mà sao tan học rồi mà cậu ko về đi còn loanh quanh,luẩn quẩn,lượn
lờ ở đây làm gì?hắn cố tình đá đểu để trả thù
-tui lượn lờ kệ tui,đúng là đồ bông con.xí..nó quay đi khoái chí
cười thầm để lại cho hắn một cục tức to tướng ,hắn tức đến đỏ
mặt,nắm chặt tay hắn lẩm bẩm
-con pé kia cứ chờ đấy rồi ta sẽ cho biết tay dám nói ta là chó
bông àk?gừgừ...bóng nó đã khuất rồi mà miệng hắn vẫn cứ lầm bầm
**** thề đang dủa nó đây mà.hxhx,,may mà tiếng chuông điện thoại
kêu lên nếu ko một lúc nữa cứ tình trạng này hắn lại mọc sừng đi
húc linh tinh chít oan người vô tội,hắn lấy từ trong túi ra con
iphone 4 và nghe
-huy àk?có gì ko?
giọng thằng con trai trong điện thoại hét to:''MÀY ĐANG Ở ĐÂU THẾ
THẰNG KIA?MÀY CÓ BIẾT HÔM NAY LÀ SINH NHẬT TAO KHÔNG HẢ?''làm hắn
phải đưa điện thoại ra xa,1 lúc sau thấy không có đông tĩnh gì hắn
tiếp tục nghe và nói:-mày nói nhỏ thôi được ko?hét rõ to đau hết
đầu
-mày còn nói nữa àk?hum nay là sinh nhật tao đấy mày quên rồi
àk?lúc nãy đi học tao tìm mày mà chẳng thấy đâu,gọi điện cũng ko
bắt máy định bơ tao lun hả?huy
-ơ,tao tưởng hum trướclaf sinh nhật mày rồi cơ mà?hắn
-đó là ngày dương còn hum nay là ngày âm,hum nay có mấy em ngon lắm
mà tao cho mày cả thời gian về tắm kèm đi mua quà(sax..)tối nay 7h
mày ko có mặt ở bar thì đừng trách tao-nói xong Huy cúp máy luôn ko
để hắn nói thêm câu nào,hắn thở dài ngao ngán
-lại còn ngày âm với ngày dương nữa bó tay thằng bạn-rồi hắn lại
chỗ lan can đúng tầm nhìn chỗ nó ngồi,nhìn những tia nước được phụt
lên mắt hắn đượm buồn ,hắn lại nhớ về Hà Vân -bạn gái trước đây của
hắn,hắn và Hà Vân ju nhau được gần 2 năm thì pama hắn biết ,do
trước đây pama của hắn và Hà Vân có hiềm khích với nhau,pama bắt
hắn phải chia tay với Hà Vân ,hắn là người mặc dù có vẻ ngoài lạnh
lùng nhưng hắn rất thương và nghe lời pama hắn lúc đầu hắn không
chịu cãi lại lời pama và tiếp tục gặp gỡ Hà Vân,do hắn giấu nên Hà
Vân ko hề biết gì cả sau này vì bị áp lực quá nhiều pama luôn cho
người theo dõi còn có nhiều vệ sĩ hắn đi đâu bọn họ đi tới đó hắn
đã đưa ra một quyết định khó khăn là sẽ chia tay với Hà Vân,hắn ko
muốn pama hắn buồn vì hắn,hum đó là 1 ngày mùa đông lạnh giá ,hắn
chờ Hà Vân trên con đường quen thuộc thấy hắn
-anh.hihi..anh chờ em lâu chưa?hà vân chạy tới cầm tay hắn
hắn gạt tay Hà Vân ra,nắm chặt 2 tay hắn nói mà mắt nhìn sang hướng
khác :
-Hà Vân,chúng ta chia tay đi!
-anh đang nói gì vậy?chia tay ư?anh đang đùa em phải ko?Hà vân nói
nước mắt bắn đầu rơi,cô quá bất ngờ vì câu nói của hắn,cô vừa khóc
vừa lay lay cánh tay hắn,người khác nhìn vào ai cũng thấy thật tội
nghiệp
-ko cô tôi ko ju cô,thời gian qua tôi ở bên cạnh cô chỉ là chơi bời
thôi,những gì giữa chúng ta và những gì tôi nói với cô gần 2 năm
qua đó chỉ là bông đùa mà thôi,hãy quên hết đi cô thật ngốc khi bị
tôi lừa mà ko biế...BỐP...hắn chưa kịp nói xong thì Hà Vân tát
hắn,dường như nọi đau khổ,mọi cay đắng dồn hết lên đôi tay cô tát
hắn thật mạnh,má hắn đỏ ửng lên,cô ko ngờ hắn có thể nói với cô
những lời như vậy cô thực sự thất vọng cô ko biết nói gì với hắn
vào lúc này mím chặt môi cay đắng xót xa làm sao,cô chạy đi trong
vô thức,nước mắt cô rơi nhiều hơn,cô đã trao trái tim nhầm người
rồi,trời bắt đầu mưa,mưa như trút đi mọi nỗi buồn,mọi kỉ niệm gần 2
năm qua giữa hắn và cô,mưa khóc cho một cuộc tình tan vỡ...hắn sờ
lên bên má còn đỏ ửng hắn khụy xuống 1 giọt nước mắt rơi trên má
hắn,lần đầu tiên hắn đã khóc vì một người con gái mà hắn ju,ju rất
nhìu nhưng hắn ko thể ở bên cạnh Hà Vân được,hắn ko muốn làm Hà Vân
đau khổ thêm nữa,hắn nói thì thầm chỉ đủ cho mình hắn nghe: -Chúc
em hạnh phúc!
hắn cứ quỳ ở đó mặccho mưa rơi và lạnh buốt nhưng cái lạnh về thể
xác làm sao bằng cái lạnh trong tim hắn được.Sau ngày hôm đó Hà Vân
đã quyết định đi du học ở Mỹ cô muốn đi tới 1 nơi xa,nơi đó không
có hắn,ko có những kỉ niệm giữa hắn và cô để có thể quên hắn,từ khi
Hà Vân đi hắn đã lạnh lùng nay càng trở nên lạnh lùng hơn ko còn
cười như trước đây nữa,mỗi khi ở mộtminhf hắn lại buồn và nhớ tới
Hà Vân,hắn cũng ít nói chuyện với pama hơn mỗi lần đối mặt với pama
là hắn lại lấy lí do mệt rồi lên phòng,hắn ko muốn nhìn thấy người
đã cướp đi hạnh phuac nhỏ nhoi của hắn nhưng hắn ko thể làm trái
lời pama hắn được,pama hắn hiểu và cũng hi vọng thời gian sẽ chữa
lành vết thương trong lòng con trai họ.Huy-người bạn thân nhất của
hắn cũng hiểu nên luôn bên cạnh động viên hắn
Kết thuc hồi tưởng:hắn tự động viên bản thân mình rằng phải cố gắng
quên Hà Vân,hắn nhìn từng đợt nước phun lên mà trong lòng cảm thấy
vui lạ lùng,hắn cười-1 nụ cười hiếm hoi và nói
-đẹp thật-hắn cười đẻ lộ chiếc răng khểnh(lúc này có girl nào đi
qua nhìn thấy chắc xịt máu mũi mà chít wá nếu ko cũng được đưa vào
trại tâm thần trong trạng thái mơ màng ko rõ nguyên do)
Về phần nó,nó đi trên đường mà cứ nghĩ tới cái mặt ngu ngơ của hắn
khi hắn hỏi "bông con là gì'' thì tự nhiên nó ko nhịn được cười
,cười phá lên nhiều người đi trên đường thấy vậy nghĩ:"đứa nj` nhìn
xinh mà điên.chẹp.chẹp.."
Nó về tới nhà,nhà nó là một biệt thự to và sang trọng,xung quanh
được trồng rất nhiều loài hoa vì nó thích hoa mà,ở bên trái có một
hồ bơi rất to có cây liễu rủ xuống tạo bóng mát cho chiếc xích đu
nhỏ màu trắng đủ để cho 2 người ngồi nó đã từng mơ ước sẽ ngồi ở đó
cùng người nó ju thương sẽ cùng nhau ngắm trăng sao(con nj` mơ mộng
woa') Nó đi vào nhà thấy thức ăn đã được dọn lên bàn một cách gọn
gàng,thức ăn ** làm là ngon nhứt mờ,nó đang định ăn vụng thì ** đã
kịp đánh ju vào tay nó rồi
-con hư thật lên nhà thay quần áo với lau mặt đi rồi xuống nhà ăn
cơm,con gái lớn rồi còn ăn vụng-** trách ju nó
-yes,sir-rồi nó đưa tay chào kiểu quân đội khiến ** bật cười,trong
lòng ** thấy an tâm khi nó vẫn cười vui vẻ như vậy
Tại một ngôi biệt thự khác(lại biệt thự tác giả ước j` được sống ở
đóa ) hắn vừa tắm xong đang ngồi gác chân lên bàn ,tay chống lên
cằm suy nghĩ
-con pé sáng nay học trường mình sao mình chưa nhìn thấy bao giờ
nhỉ?(hxhx.hắn đi có bao giờ nhìn ai đâu mà chẳng ko nhìn thấy bao
giờ,mắt hắn bao giờcungx nhìn thẳng ko hà)..chậc..con pé đó vừa
đanh đá,vừa khó ưa nhưng sao ánh mắt của con pé đó có cái gì đó
buồn thế nhỉ?mà kể ra thì nhìn cũng xinh,cũng cao,tóc xoăn dài nhìn
như búp bê vậy,da trắng,môi đỏ mà có trang điểm ko ta????ui,mình
đang nghĩ gì thế này sao lại để ú tới cái con pé hâm đơ đó
chứ.hừ..
Cùng lúc đó thì nó:..hắt xì..hắt xì...ai nhắc tới mình thế nhỉ?hắt
hơi liên tục chẳng lẽ ốm rùi.hxhx..
Buổi tối tại bar:
Hắn đi tới bar thật nhanh ko thằng bạn thân lại nổi khùng lên thì
khổ,hắn tới đã thấy thằng bạn chí cốt của hắn đang ôm eo một đứa
nhìn có vẻ ít tuổi cũng xinh,ăn mặc ko kém phần hở hang cùng với
mấy thằng con trai đầu tóc vàng hoe,ăn mặc như bất cần đời toàn bọn
vớ vẩn,mấy đứa con gái nhìn đứa nào cũng môi đỏ trên mặt nếu có thể
mang đem cân thì cũng phải hàng tấn phấn,ăn mặc như thiếu vải hắn
ghét nhất loại con gái như vậy,hắn nhìn đã ko thích và muốn về
rồi,Huy chạy tới và nói
-may cho mày là ko tới trễ nếu ko tao cho mày die luôn ,vào
đây
Huy kéo hắn vào rôiif nói tiếp
-xin giới thiệu với mọi người đây la Phong bạn thân chí cốt của Huy
đó!
mấy thằng con trai chào hỏi hắn nhưng hắn ko nói gì chỉ nhếch môi
cười và ngồi xuống,mấy đứa con gái thấy hắn thì đã đong đưa,liếc
mắt đưa tình rồi tất cả chạy lại ngồi vây xung quanh hắn ,hỏi han
cười đùa nhưng hắn ko nói gì đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn lên sàn
nhảy,mấy đứa thấy vậy muốn thể hiện với hắn lên sàn nhảy uốn **(chỉ
tiếc còn thiếu cái cột)liếc mắt với hắn,hắn cười khẩy Huy tới bá
vai hắn
-uống gì mày?
-như mọi khi-hắn
-ok..rồi Huy ra hiệu cho phục vụ mang rượu ra,hắn ko nói gì chỉ im
lặng nhâm nhi ly rượu mặc cho Huy và bọn bạn của Huy nói chuyện rôm
rả tính hắn là vậy ko thích nói nhiều với những người mà hắn ko
thích mặc dù hắn hay tới bar nhưng hắn thường tới đây với Huy để
uống rượu mỗi khi buồn. Mấy đứa con gái nhảy chán chê nhưng ko thấy
hắn có phản ứng gì nên quay lại ngồi gần hắn, giành lấy ly rượu từ
tay hắn và uống cạn,lúc này hắn bắt đầu thấy khó chịu
-cô điên àk?
-vâng em đang điên vì anh đây,tối nay hãy để cho em điên vì anh nhé
anh ju-cô ta ôm hắn rồi sờ lên ngực hắn
hắn nhếch môi cười rồi nói: -cái loại như cô thì chắc nhìn thấy
thằng nào mà chằng điên,xin lỗi nhưng tôi ko có hứng thú với
cô.Huy,tao về trước!
Nói rồi hắn đi thẳng đứa con gái kia ú ớ ko nói được câu nào đành
ngậm ngùi im lặng và tiếp tục công việc điên vì zai của mình. Hắn
phóng con SH đi trên đường,trong lòng thấy bực tức hắn ghét loai
con gái trơ trẽn như vậy ko như Hà Vân luôn hiền lành,ngây
thơ,trong sáng nghĩ tới đây mắt hắn đượm buồn hắn lại nhớ tới Hà
Vân rồi rồi hắn đi tới bờ biển hắn ngồi tựa lưng trên ghế mắt hướng
lên trời 2tay dang lên thành ghế hắn nhớ tới những gày hắn cùng Hà
Vân cùng ngồi trên chiếc ghế này cùng ngắm trăng rồi thi nhau tìm
những vì sao sáng nhất,cùng đùa vui hay kể cho nhau nghe những câu
chuyện cười ,hắn tự hỏi?
-ko biết giờ này em ở nơi đó sống như thế nào?chắc em đã tìm được
hạnh phúc mới rồi nhỉ?mong ông trăng sẽ luôn mang hạnh phúc đến cho
em,ở bên người ta vui em nhé đừng buồn như bên anh lúc trước nếu
mai này gặp nhau anh muốn thấy nụ cười,muốn thấy một người anh đã
ju thật hạnh phúc.còn con liệu có được hạnh phúc ko hả ông
trăng?chắc chắn là ko rồi con sẽ ko bao giờ được hạnh phúc đâu vì
con có lỗi là làmcho người con ju phải buồn,phải đau khổ và con sẽ
phải trả giá cho điều đó..
Nó ngồi đung đưa chiếc xích đu quen thuộc và nhớ về kỉ niệm xa xôi
lúc no,Nam và Yến 3 đứa cùng tranh nhau ngồi chiếc xích đu này,cùng
đố nhau những câu hỏi hóc búa nhất,Nam luôn là người bị cốc vào
đầu,bị búng tai vì những câu hỏi của nó dua ra quá khó phần vì nó
và Yến-2 đứa nháy nhau đưa Nam vào bẫy kết quả nam luôn là người
thua cuộc nghĩ tới những ngày đó thật vui cảm giác như vừa mới đâu
đây mà giờ đây thì...những dòng nước mắt của nó bắt đầu rơi nó
ngước lên trời để ngăn ko cho những dòng nước mắt chảy ra nó phát
hiện trăng hum nay tròn lại rất sáng nữa đúng rồi hum nay là rằm mà
nó bắt đầu nói chuyện với ông trăng
-ông trăng àk,con luôn muốn sẽ tìm hạnh phúc đích thực nhưng chắc
hạnh phúc ko tìm đến con đâu nhỉ,nghe đơn giản nhưng sao để có được
điều đó lại khó thế hả ông trăng?con mong 1 ngày nào đó con sẽ được
hạnh phúc như bao người khác!
2 tâm hồn cùng cảnh ngộ,cùng khát khao tình ju thương vậy ông trăng
trên cao co hiểu được tấm lòng và ước mơ của họ mà mang lại cho họ
sự hạnh phúc và 1 tình ju vĩnh cửu hay ko??mọi người đọc tiếp những
chap sau là biết liên àk``
Ánh sáng len lỏi qua cửa sổ chiếu vào mắt nó khiến nó tỉnh dậy sau
khi làm vệ sinh cá nhân nó xuống nhà dùng bữa sáng với vu',mặc dù
vu' là người giúp việc nhưng từ nhỏ nó đã luôn coi vu' như người
thân của nó,mum bữa sáng xong nó lại cưỡi trên con Nouvo và đi tới
trường,nó bước vào cổng trường khiến cho bao nhiêu người phải bàng
hoàng trước sắc đẹp nghiêng nước,nghiêng thành của nó rồi họ bắt
đầu rì rầm với nhau
-học sinh mới đấy nghe nói là tiểu thư của tập đoàn Bảo Ngọc nổi
tiếng xinh đẹp lại học giỏi nữa,đúng là trăm nghe ko bằng một thấy
nhìn xinh woa', ngưỡng mộ ghê
-hình như học lớp 11A 5 đó học chung với hot boy Khánh Phong
mà
-cô bé đó nhìn xinh lại dễ thương nữa nhưng ánh mắt lạnh lùng
quá,tao đố thằng nào cưa đổ được đấy
-xinh thật tao chưa thấy đứa nào xinh như vậy,bọn con gái trường
mình xách giép theo ko kịp
rồi bla.bla...họ bàn tán nhau về nó nhưng ánh mắt nó vẫn lạnh lùng
ko biểu lộ gì hết
Nó đang đi thì có tiếng hét đằng sau,nó quay lại nhìn thì thấy một
đám con gái đang vây quanh một thằng con trai àk mà 2 thằng mới
đúng,do mắt nó cận nên ko nhìn thấy mặt của 2 tên đó nhưng rồi nó
chẳng quan tâm nó để lại chữ ''KỆ'' to đùng rồi đi lên lớp,nó vứt
cặp lên bàn một cách mệt mỏi rồi lấy con dế ju E72 của nó ra đọc
truyện Linh Linh ngồi gần nó nhưng ko nói gì thực ra cô rất muốn
bắt chuyện với nó nhưng ko biết bắt đầu từ đâu,bọn con trai trong
lớp cũng muốn làm quen với nó nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nó ko
ai dám tới gần,rồi nó nghe thấy tiếng xì xầm của bọn con gái khiến
nó phải chú ý
-nghe nay hôm nay hot boy Khánh Phong đi học đấy,tao vừa gặp ngoài
cổng trường mà lại còn đi học với Huy kute nữa chứ nhìn thật đẹp
zai-1 đứa chạy vào lớp nói.ui anh Phong của em
-anh Phong nào của mày,anh Phong là của tao chứ.ui,hoàng tử của
lòng em
-lâu rồi ko thấy anh Phong đi học hum nay phải ngắm anh ấy thật
nhiều mới được
Cái Huyền lớp trưởng cũng là đứa hum trước ngáng chân nó bị nó nhẵm
cho u chân đi tới nói
-bọn mày là ai chứ phải là hot girl như tao nè mới xứng với anh
Phong-rồi vỗ ngực ra vẻ tự hào
-chu choa,kinh nhở.hot girl gì mà theo đuổi anh Phong,bám đuôi anh
Phong suốt ngày ko được anh ấy nhìn cho lấy 1 lần-1 đứa trong số đó
bốp lại
-mày nói đểu ai đấy hả con kia?Huyền
-tao nói ai thì người ấy tự biết,bọn mày nhở?hôhô...cả bon cười
lớn
-CHÁT..cái Huyền đi tới tặng ngay cho đứa kia cái tát,rồi nói: -bọn
mày nen biết mình là ai,biết thân biết phận thì câm mồm vào nếu còn
như thế 1 lần nữa tao ko tha đâu.hừ..
Nó định ngăn cái Huyền lại nhưng thôi vì toàn bọn hám zai,nó không
thích bọn con gái như vậy nhưng nó cũng bắt đầu cảm thấy tò mò về
cái thèng tên Phong ko biết có gì đặc biệt mà bọn con gái lại mê
như vậy nhưng thui nó đã tự hứa từ nau ko quan tâm tới thằng con
zai nào hết.Được một lúc yên tĩnh nó lại nghe thấy tiếng hét kinh
khủng của bọn con gái trong lớp và cả những lớp khác nữa 1 lần nữa
lại khiến nó chú ý nó ngẩng đầu lên thấy ở cửa lớp đông nghẹt đám
con gái đang vây quanh một tên con zai với chiều cao khoảng 1m80
nhin cứ như bác Hồ đang phát kẹo cho các cháu nhi đồng vậy(vì hắn
thì cao còn bọn con gái thì nhùn mà) í khoan đã nhìn tên nay quen
lắm hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải(vừa hum qua gặp thì
chẳng quen nó mắc bệnh nhanh quên,mọi người thông cảm đầu nó hinh
như chỉ để mọc tóc thôi.hxhx..)trên đầu nó những dấu chấm hỏi ''?''
cứ liên tục bay ra
Đối với hắn dường như đã quá quen với việc đi tới đâu cũng có con
gái vây quanh đôi khi làm hắn thấy khó chịu,hắn luôn vậy ko bao giờ
tỏ thái độ gì hết khuôn mặt vẫn lạnh lùng mắt nhìn thẳng rồi 2 ánh
mắt chạm nhau như nhận ra điều gì đó hắn lại gần chỗ nó ngồi rồi cả
2 cùng đồng thanh
-AAAAA..là cậu-nó và hắn cùng chỉ tay về hướng nhau làm bọn con gái
chẳng hiểu mô tê gì hết,hắn nói tiếp: -sao cậu lại học lớp
này?
-tại sao tôi không thể học lớp nay?nó
Hắn chưa kịp nói tiếp thì cái Huền lớp trưởng đã lanh chanh ra giải
thích
-àk,đó là học sinh mới hum qua vừa chuyển đến lớp mình đó anh
Phong
Hắn ko thèm nhìn cái Huyền và nói:-xem ta tôi với cậu có duyên đấy
chứ,cứ chờ đấy tôi chưa quên đâu
nó tiếp lời luôn:-được tôi sẽ chờ xem cậu làm gì bông con?
-cậu..1 lần nữa hắn lại cứng họng trước nó
-sao?nó nhướn mày khiêu khích
-đúng là đồ hâm đơ-hắn đốp lại
chứ.hajzzzzzzzzzz!
Nó tiếp tục vào bài học của mình,giờ ra chơi nó đi qua chỗ cái
Huyền chả là nó đang định đi gặp anh Wiliam Cường ấy mà(WC đóa bà
koan)thì cái Huyền nói mỉa nó
-hajzzzz..trên đời này cũng lắm đứa trơ trẽn cứ muốn nổi bật trước
anh Phong còn bày đặt lạnh lùng này nọ,thích anh Phong thì cứ nói
đi cho rồi..
Nó ko thể ko dừng lại,nó ko nhịn ai bao giờ:-người ta hay nói mõm
chó đã thối lại còn hay sủa nhiều
-mày bảo ai là chó?Huyền đang ngồi đứng phắt dậy
-tao bảo mày đấy-nó nói thẳng thừng,đứa lớp trưởng dơ tay định tát
nó tát nó
Thấy ồn ào hắn thức dậy chứng kiến cuộc cãi vã giữa nó và Huyền khi
thấy Huyên dơ tay tát nó ko hiểu là phản xạ hay còn lí do nào khác
mà hắn đứng dậy định ngăn lại nhưng ko nó đã nhanh nhẹn cầm tay
Huyền rồi vặn ra đằng sau khiến con nhỏ kêu la(làm sao mà đánh cao
thủ karate được,nó đai đen cơ mừ)rồi nó nói
-từ lần sau đừng động đến tao tao ko dễ bắt nạt đâu,mày còn cái
kiểu như vậy nữa tao ko biết tao sẽ làm gì mày đâu-nó nói xong bỏ
tay ra cái Huyền mất thăng bằng ngã nháo nhào khiến cho bọn con gái
trong lớp được tràng cười hả hê nhất là cái bọn lúc trước bị Huyền
tát,trong lớp ai cũng ghét Huyền vì lúc nào cũng ra oai ko coi ai
ra gì,bắt nạt nhiều người,nó đi thẳng ra ngoài nó thấy bực mình vì
những con điên của thế kỉ như vậy.
Hắn cũng đi ra ngoài trên đường sang lớp Huy hắn cứ su nghĩ mãi về
hành động của hắn khi nãy tại sao hắn lại định ra bảo vệ con nhỏ đó
chứ rồi hắn lại tự mình xua đi ý nghĩ đó:chắc là ko muốn ai vì mình
mà bị đánh thôi(tốt thấy sợ từ trước tới giờ hắn có tốt với ai như
vậy đâu,nhiều khi thấy bọn con gái uýnh nhau vì hắn,hắn còn mặc kệ
ý chứ)
Lớp Huy ở tầng dưới Huy học 11A3 mà,hắn đi vào lớp mà bọn con gái
cứ sướng rên lên thấy dáng hắn là đã đứng ở cửa lớp rồi cứ như đón
tổng thống về thăm lớp ý,hắn đi tới ngồi cạnh Huy rồi hắn kể cho
Huy nghe về những chuyện xảy ra 2 ngày hôm nay,chỉ có với Huy hắn
mới có thể tâm sự được mọi chuyện còn những người khác thì "Sko bao
giờ và đừng mong chờ"nghe xong chuyện Huy nhìn hắn dò xét rồi
nói:
-ko phải mày thích con nhỏ đó rồi đấy chứ?
-may điên ak?tao ghét nhỏ đó con ko hết lấy đâu ra thích?hắn nhảy
cẫng lên
-mày nên nhớ ghét của nào trời trao của ấy đấy nhé-huy
-nhưng tao chỉ gặp nhỏ đó có 2 lần làm sao mà thích được-hắn phản
đối kịch liệt
-có thể từ trước tới giờ chưa có ai nói với mày như thế nên mày
thấy nhỏ đó đặc biệt nên thích,giống như tình ju sét đánh ấy ấy,gặp
có một lần ju liền àk-huy
-uk` tao cũng công nhận nhỏ đó khác với những đứa con gái trong
trường nhưng cũng ko thể có tình ju sét đánh gì gì đó như mày bảo
được-hắn