Đi được đến nơi quả thật không dễ như tôi mong tưởng. Đi thẳng một chặng dài rồi tôi mới thấy một ngã ba. Rẽ trái rồi thì phải đi thật lâu thật lâu nữa mới tới ngã ba tiếp theo. Tôi đoán chắc cái cung điên của tên ngang ngược này có được chiêu dụng làm mê cung để hành hạ tội nhân cũng chẳng ai ngạc nhiên đâu. Tuy vậy, cuối cùng thì tôi cũng đã đến rồi! yeah!

Cung của Yuu nhỏ hơn hẳn cung của cái tên chó chết kia. =.=! Tuy vậy, ở đây lại khá đẹp với màu xanh da trời ( màu yêu thích của tôi) và lối kiến trúc hiện đại trông rất tuyệt. " Ôi! Đẹp quá!" Tôi không ngừng reo lên thích thú.

Cung điện này còn có hẳn một sân cực rộng được lát gạch đỏ, và một vườn cây xanh rì, không có một bông hoa nào. Hì! Tôi đã nói chưa nhỉ? Tôi rất ghét hoa. =.=! hồi nhỏ vì hái hoa mà tôi bị ong cắn đấy ạ! Chính vì vậy, tôi ghét hoa và căm thù loài ong. Đôi khi tôi thấy thú vật còn nguy hiểm hơn cả con người nữa. Đánh một người thì dễ như không mà đánh con ong thì bó tay chịu chết.

" Sao cô lại ở đây?" Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên " Nghe nói cô là quí phi mà!"

Tôi quay lại, nhìn hắn, cười " Hế lô!" Cái tên này mặt mũi lúc nào cũng lạnh như tảng băng, tay thì nhăm nhe cái giáo như chực giết người vậy. -,- Tôi không cho rằng trêu ngươi hắn lại là một chuyện hay ho." Nghe nói anh ở đây, nên tôi đến thăm thôi!" tôi cười ngu ngốc.

Hắn nhìn tôi, dò xét từ đầu đến chân như thể tôi là một vật thể lạ ngoài hành tinh (UFO) hay là tôi mang trong mình mầm bệnh vậy. " Cô ăn mặc vậy mẹ tôi mà biết thì hết đường lên ngôi hoàng hậu đó!" Hắn phán một câu xanh rờn.

Ya! Đó chính là lí do mà hắn nhìn tôi vậy hả? Tôi nghênh mặt tự đắc " thế thì càng tốt chứ sao? Tôi chưa có ý định lên làm Hoàng hậu bao giờ cả!"

Khoanh tay trước ngực, hắn vẫn cầm cái giáo như thể sắp đâm tôi " Thế anh tôi và cô không phải yêu nhau hả?"

" Nói tầm bậy tầm bạ" Tôi xua xua tay " Tôi và hắn.... A!" Chết! hình như tên này vừa nói đến mẹ hắn. Mà hắn là hoàng tử => mẹ hắn là thái hậu = bà già chết dẫm kia => tôi không nên tiết lộ bí mật, nếu không muốn chết rũ trong tù ngục vì tội dám trêu ngươi thái hậu. "Tôi và hắn... vẫn chưa có gì chính thức cả. Chúng tôi chưa nghĩ vội đến chuyện lấy nhau!" Tôi ngậm đắng nuốt cay nói ra từng lời. Sao tôi ghét cái mồm tôi đến vậy nhỉ?

" Cô yêu hắn?" Tên Yuu kia tiếp tục lia cái ánh mắt dò xét tôi. Ôh! Hắn và mama hắn có cái nhìn giống nhau ha! Đúng là " con nhà tông không giống lông cũng giống cánh". Mà hắn hỏi cái qué gì vậy? Bộ hắn đang cố tình đẩy tôi vào thế hiểm hả? Đừng hòng nha em! Chị sẽ không trả lời cái câu đó đâu!

Tôi đưa mắt nhìn ra một phía khác, hỏi ngây ngô " Mà anh đang luyện võ hả?"

Nhìn tôi, ánh mắt hắn lộ rõ hai chữ khó chịu " Ừ!"

" Cho tôi chơi với!" Tôi cười thích thú " Lâu lắm rồi không có đánh nhau!"

" Cô ăn nói cho cẩn thận vào!" Hắn chĩa cái mũi giáo lạnh lẽo của mình vào cổ tôi " Biết đường thì hành động cho ra dáng một quí phi vào! Nếu không muốn mẹ tôi xả thịt lột da cô!" hô hô! hắn nói cứ như mẹ hắn là một con hổ đói ấy nhở! Mẹ hắn là ai chứ? BÀ ta cùng lắm là xả thịt được cái con tinh tinh điệu đà đang ở bên cạnh cái tên ngỗ ngược kia chứ tôi á? Mơ đi! Ác như mama tổng quản nhà tôi còn không dám xử tôi thì bà ta lấy đâu can đảm đó chứ? Nếu bà ta thực sự là một con sư tử, hay một con hổ, thì tôi xin phép làm một con khủng long bạo chúa! *-*

" Này! ANh thật quá đáng đó!" TÔi đẩy cái mũi giáo chết tiệt ra khỏi cổ mình " Sao lại ăn nói với tôi bất lịch sự như vậy nhỉ! Chết chết tôi chứ liên quan gì đến anh!"
Buông mũi giáo xuống, hắn ngếch mặt nhìn tôi " Tôi nghe nói trên trần gian cô nổi cộm về sự liều lĩnh + xã hội đen lắm. Vậy thì thử tiếp một chiêu đi!" Mẹ ơi! Hắn còn chưa nói xong thì cái mũi giáo ấy đã nhằm tôi mà đâm rồi. Nếu đứng đây không phải là tôi thì chắc kẻ đó chết là cái chắc. Hai anh em nhà này giống nhau ở chỗ thích chơi trò ngạc nhiên lắm mà!

Né mũi giáo của hắn, tôi tiện chân tiện tay đấm đá loạn xị ngậu cả lên. Cái tên Yuu đáng ghét kia không ngờ được nên nhanh chóng bị ăn đòn đau. ^-^ Ai bảo đánh nhau với chị làm gì!

" Bốp!" Cái mũi giáo vốn đã bị tôi đẩy ra xa trở nên vô dụng, nhưng đầu ngược lại thì lại rất có tác dụng. Bằng chứng là nó làm cho cái bụng của tôi đau đến chảy cả nước mắt ra ấy chứ! Người đâu mà ác quá! Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Đã đánh nhau với con gái thì chớ, lại còn giở trò lưu manh. -,-!

Thấy tôi ôm cái bụng đầy thương tíc của mình mếu máo, hắn mới vội buông giáo xuống " Cô ổn chứ?"

Ẹp! Nếu tôi là một đứa con gái bình thường, tôi sẽ nước mắt lưng tròng mà than trách hắn, hoặc lăn ra ăn vạ chẳng hạn. Tuy nhiên, bạn nhớ chứ? Tôi là một con khủng long bạo chúa chính hiệu. Vì thế, tôi chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn " Anh con trai đánh con gái, dùng vũ khí đánh với tay không vậy mà không có biết nhục hả?"

Hắn nhìn tôi, ánh mắt bối rối nhưng cũng khá khó chịu. Có ai bị **** mà không khó chịu không nhỉ? " Vậy để tôi đưa cô về cung!" Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhấc bổng tôi lên.

Không giống như tên to béo vác tôi trên vai, hắn bế tôi trong vòng tay của mình. Chẹp! Cảnh này lãng... xẹt quá! Bạn biết đấy! Tôi ghét những gì lãng mạn, và tôi ghét việc tô vẽ thêm cho cuộc sống của mình một mầu hồng xấu xí.

Tuy nhiên, không hiểu sao trong lòng tôi lại có một cảm giác lạ, rất rất rất lạ.
Hậu cung thẳng tiến.

Vừa về đến phòng tôi, hắn nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường trong đôi mắt hình hỏi chấm của hai người đang ngồi uống nước trước cửa tôi, vừa nãy còn cười nói tình tứ nữa cơ đấy.

" Cô nghỉ ngơi đi!" Hắn cau mày, dặn tôi, xong quay ra phía tên Shin siếc gì đó " Xin phép!"

Aish! Cái bụng đáng ghét!

Vừa thấy hắn đi khỏi, tôi ngồi bật dậy, xoa xoa bụng. Vẫn hơi đau! May mà tôi nội công thâm hậu chứ người bình thường phèo phổi rụng tá lả tình đời rồi chứ chẳng chơi. -,-

" Cô đang làm cái trò gì với thằng em trai tôi vậy?" Cái tên ngang ngạnh trừng mắt nhìn tôi.

" Anh đang làm cái trò gì ở phòng của tôi vậy?" Tôi nhìn hắn, cười ngây thơ " thực ra chúng tôi vừa đánh nhau xong, và anh cũng không có quyền xâm phạm đời tư của - tôi! Của tôi của tôi!" tôi cố nhấn mạnh từ của tôi để hắn biết điều.

Tuy nhiên, mặt của hắn rõ là hoang mang " Đánh nhau? Cô đang nói phét à?"

" Ya! Hôm nay không phải cá tháng tư!" Tôi nhìn hắn, đầy tức giận. Cái gì mà nói phét chứ! Tôi thèm mà nói phét ấy!

Bên cạnh hắn ta, con tinh tinh kia trông còn kinh khủng hơn. Mặt nó tái mét trông như một con nhái bén. ^-^. Nó lắp bắp " Anh... Yuu.... là vô địch mà! Đánh nhau.. mà không chết... có phải... cô ta .... là quỷ không vậy?"

" Này con tinh tinh kia!" Tôi trợn mắt nhìn nó " Ăn nói cho cẩn thận vào kẻo tôi bẻ răng xào măng đấy!" Hình như tôi nói hơi to, làm cho con tinh tinh co rúm vào, chẳng dám nhìn tôi ^-^ Yep! Tôi thật đáng sợ!
CHAPTER 8: Gangster

" Này, cô đang trêu tôi đấy hả?" Hắn nhìn tôi, ánh mắt chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả. Thậm chí trông hắn còn rất đáng sợ " Tôi cấm cô động đến cô ấy!"

Tôi cấm cô động đến cô ấy! Ọe! Cảm động thế nhở! " Thế anh định làm gì tôi?" Tôi nhìn hắn, cười " Tốt nhất là bảo cô ta xéo xa ra, đừng dây vào tôi nữa. TÔi tin là cả cái hoàng cung của anh, chỉ cần tôi tức lên cũng đánh được hết đó! Tôi cũng không muốn đánh cái con tinh tinh lai nhái đó đâu! Bẩn tay ! Thôi, các người đi đi!" Tôi phẩy phẩy tay như đuổi... chó rồi đóng sập của vào.

Chẳng biết có phải vừa rồi tôi nói hơi quá không mà cả hai cái người kia đều trợn mắt nhìn tôi ^-^ Kệ thôi! Hắn không thể giết tôi được, còn con tinh tinh đó, thì càng không. Yeah! Tôi là vô địch.

À! Mà vừa rồi hắn nói cái gì nhỉ? Yuu là vô địch á? Hay lắm! Bao giờ tôi phải đấu thêm với hắn mới được! Tôi rất thích gây gổ và háo thắng mà! Tôi tin là người thắng được tôi không có được nhiều đâu à nha!
Mới sáng sớm mà cái bà hổ cái, nhầm, Thái hậu ấy đã hạ mình, nhầm, hạ cố tới thăm tôi. Chán chẳng buồn chết! Hôm nay tôi nghĩ là có nhiều việc hay ho hơn là ngồi đây uống chè với bà ta cơ đấy! Tuy nhiên, tôi vẫn phải khoác lên mặt cái vẻ ngây thơ + vui tươi, hồn nhiên muốn ói.

" Chào con!" bà ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng

" Chào Thái hậu!" Tôi niềm nở nhìn bà ta. Đời bất hạnh nhất là phải nhún nhường trước người khác. Mà tôi thề là tôi sẽ chỉ làm việc này duy nhất một lần trong đời, và vì tiền mà thôi! Tôi cho rằng 30 000 000$ tiền lương quá đủ cho tôi rong chơi mỗi tháng.

" Bao giờ các con định cử hành lễ cưới? TA nghĩ rằng Shin nên lên ngôi càng sớm càng tốt!" Bà ta nói một cách dửng dưng.

Ọe! Đám cưới? Tôi chưa muốn có chồng đâu! " Không được đâu!" Tôi đứng bật dậy, hét toáng lên.

RỌi cái nhìn lạnh đến kinh hồn của mình vào tôi, bà ta khẽ hỏi " Vì sao?"

Vì sao? Vì sao đây? Sao bà ta hỏi câu hóc thế nhỉ? Bình thường hỏi tôi 5 hằng đẳng thức đáng nhớ là gì đã bó tay rồi, bây giờ lại còn hỏi câu này nữa đây! " Vì con chưa muốn!" Tôi nhìn bà ta, cười ngây ngô.

" Không cãi lại! Ta đã cho người chuẩn bị rồi! 3 ngày nữa, đám cưới sẽ diễn ra." Bà ta thổi thổi cái li trà nóng hổi của mình, còn tôi, mồ hôi đã rịn ra đầy mặt. Quái ! Sao tôi lại cảm thấy kinh hãi bà ta thế nhỉ? Bà ta có gì đó rất đáng sợ, giống y như mama của tôi vậy. Nói phát nghe lun. -,-
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Sau một hồi trấn an + đớp đớp không khí, cuối cùng tôi đã lấy lại được bình tĩnh để đi tìm hắn - cái tên chết tiệt dùng tiền để dồn tôi vào đường cùng.

Có thể vì hắn là vua hoặc hắn quá... nồng nặc nên hỏi ai người ta cũng biết =.= Hắn đang ở thư phòng hoặc nơi nào đó tương tự. Chẹp! Cứ nhắc đến những vật gì liên quan đến sách tôi đều không nhớ nổi.

Vừa bước tới nơi, tôi mở cửa cái rầm.

Thực ra không chỉ có hắn bên trong mà còn có con tinh tinh kia nữa. NÓ đang nằm trên lòng hắn. Nhìn hai đứa âu yếm nhau thật giống hai con khỉ. Ọe! ^-^

" Cô đến đây làm gì?" Buông con tinh tinh ra, hắn trừng mắt nhìn tôi.

" Làm gì hả?" Tôi nhìn hắn đầy tức tối, tiện tay liệng một quyển sách dùng làm phi tiêu, phi thẳng vào đầu hắn " Anh có biết bà bà, nhầm, mụ già độc ác, nhầm ,thái hậu vừa hạ mình, nhầm, hạ cố đến thăm tôi không?"

" Biết!" Hắn ta chậm rãi thổi cốc chè sau khi né thành công cuốn sách của tôi, còn con tinh tinh thì vẫn mặt cắt không một giọt máu.

" Bốp!" Nhanh như cắt, tôi dùng một quyển sách khác nhắm vào li trà của hắn. Li trà đổ tung tóe hết cả ra người cái tên hách dịch.

" Cô...." Hắn tức giận lườm tôi đến rách cả mắt. Tuy nhiên tôi chẳng quan tâm lắm đến chuyện đấy. Những gì mà tôi vừa nghe được đủ để tôi giết hắn ngay tắp lự.

" Anh có biết Thái hậu vừa nói gì không? Hôn lễ!" Tôi gắt ầm ĩ lên " Hôn lễ! Trong vòng 1 tuần nữa! Tôi bỏ cuộc! Dù có chết đói tôi cũng không là nữa! Bỏ cuộc! Bỏ cuộc!" Vừa hét toáng, tôi vừa đập tay chan chát vào cái bàn của hắn làm cho con tinh tinh kia mặt cắt không một giọt máu.

Nắm chặt nắm đấm của mình lại, tôi chỉ thẳng vào mặt hắn " Game over! I quit!" Đừng nghĩ rằng bỗng dưng tôi lại biết nhiều tiếng Anh như vậy nha! Suốt bao nhiêu năm luyện game online, cuối cùng thì tôi cũng nói được mấy cái câu có ý nghĩa nhất định!

Quay lưng đi thẳng, tôi vẫn còn nghe hắn gọi với lại " Này" nhưng mặc kệ! Tôi thà chết chứ không bao giờ, không bao giờ lấy cái tên ngang ngược này!

" Ê!" Hắn nắm chặt lấy vai tôi, giữ không cho tôi đi được thêm một bước nào nữa.

" gì?" Tôi tức giận nhìn hắn " Anh muốn chết hả?"

" Cô bình tĩnh đã!" Hắn vẫn cứ bóp chặt bờ vai mỏng manh đáng thương của tôi " Cô không thể bỏ cuộc ngang xương như vậy được!"

" Bốp!" Tôi tức giận đẩy hắn ra xa " Sao anh ngu thế nhỉ? Anh phải bắt con tinh tinh kia đối mặt với việc nó sẽ là Hoàng hậu đi chứ! Tôi sẽ không đứng mũi chịu sào mãi được đâu! Sống chung đã là không tưởng rồi, giờ lại còn thế này nữa! Dù là tôi và anh không làm gì nhau, nhưng rồi sau khi tôi và anh li hôn tôi vẫn là gái có một đời chồng, anh hiểu không hả?"

Hắn nhìn tôi, nhếch mép cười đểu " Cô cứ như là có ai thèm lấy cô ấy!"

Nhìn cái bộ mặt của hắn mà sao tôi hận mình không đấm cho hắn chảy máu mũi ra ấy chứ! Thật tức chết đi mất! Tôi trợn mắt " Ở ế cả đời tôi cũng không cần anh!"

Nói xong, tôi quay lưng đi thẳng. Hu! Bye money! Dù chị rất cần + rất thích thú với em nhưng thú thực là chị không thể nào ngậm đắng nuốt cay chịu kết hôn với cái thằng nhãi ranh đó được! Dù đã quyết định rồi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn than thầm trong bụng rằng mình ngu quá. Tuy vậy, tôi không thể cứ giở trò mãi được!
CHAPTER 9: Em Trai Hoàng Tử

Kể ra rời khỏi nơi này cũng không dễ như tôi nghĩ. Tôi bỗng dưng thấy buồn. Tôi nhớ mấy hầu nữ ngày ngày hầu hạ tôi, sợ tôi một vành quá! Ở cái địa ngục này, tôi rất thích thú khi họ là người duy nhất mà tôi có thể bắt nạt. tôi cũng nhớ cái tên mắt ti hí mà tôi suốt ngày rủa thầm nữa.

Bê cái vali trống rỗng có vài bộ quần áo của mình đi, tôi thở dài. Bao nhiêu váy vóc tôi đã để lại hết rồi! Tôi thật là ghét, ghét, ghét cái cuộc sống giả tạo ở đây quá!

" Cô đi đâu vậy?" Khi vừa ra khỏi phòng thì tôi bắt gặp Yuu đang nhìn tôi đầy kì quái.

" Gì cơ? Sao anh ở đây?" Tôi nhìn hắn, mắt hiện rõ hai dấu hỏi chấm.

" Mẹ tôi bảo cô và anh tôi sẽ cử hành hôn lễ" Hắn nhìn tôi, ánh mắt như có gì đó rất lạ. Tôi chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ. Hắn vốn là người không bao giờ bày tỏ cảm xúc ra ngoài cơ mà! Tuy vậy, cái cảm xúc của hắn tôi vẫn chưa thể gọi tên được.

" À! Đó cũng là lí do tôi rời khỏi đây đấy!" Tôi hơi cười khi thấy ánh mắt hắn hiện rõ hai dấu hỏi chấm to đùng.

" Là sao?" Hắn trừng mắt hỏi tôi " Cô định đến sống luôn với anh tôi hả?"

Đập tay mình vào chán cái chát, tôi gần như gầm lên " Đừng nhắc tới hắn nữa! TÔi chịu đựng thế là đủ rồi! Tôi vào đây vờ làm vợ hắn chỉ là hợp đồng thôi. Giờ thì tôi đi đây!" Tôi bĩu môi, cái môi dài cả thước " Mà anh... đưa tôi ra khỏi đây được không? tôi ... không có biết đường!"

" Đi theo tôi!" Hắn quay lưng, bước như bay.

Người đâu mà kì quái. Ít nhất hắn phải phát biểu cảm tưởng chứ! Thậm chí hắn còn không thèm ngạc nhiên cơ đấy! Đi sau lưng hắn, tôi huyên thuyên đủ điều " Đi rồi tôi sẽ nhớ mọi người lắm đó! Mà nè! Nghe nói anh vô địch đánh nhau phải không? Khi nào tôi vào thăm anh sẽ tỉ võ phân cao thấp nhá!"

Đang đi yên lành, hắn quay lại, lừ mắt nhìn tôi " Sao lúc nào đầu cô cũng toàn những suy nghĩ bạo lực thế nhỉ?"

Tôi nhìn hắn, cười cực gian " Anh không biết tôi ở trần gian nổi cộm vì những vụ gây gổ, đánh nhau ngàn năm có một à?"

Khi tôi còn chưa kịp huyên thuyên thêm cái gì nữa thì hắn đã nhíu mày nhìn tôi " Đến rồi đó! Đi thẳng là có thể về nhà!"

" Uhm... Vậy tôi đi nha!" Tôi vẫy vẫy tay, không quên quay lại nhìn hắn, cười rõ tươi. Thậm chí cái miệng của tôi còn đang ngoác ra đến tận mang tai ấy chứ! Tôi ghét cái chốn thâm cung bí sử này lắm mà!

" Đứng lại!" Một giọng nói rắn rỏi vang lên khi tôi còn chưa kịp khép miệng lại.

Ẹp! Là bà bà! Và bên cạnh là hắn ta. Cả hai đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tức giận.

" Cô định đi đâu?" Bà bà nhìn tôi, trợn mắt. Rất tiếc là bà có trợn cả ngàn lần tôi cũng không sợ bà đâu à nhá! Tôi giống như con cọp được thả về rừng vậy! Tôi sẽ không đời nào nhún nhường trước bà cả! Bái bai!

" Tôi đi về nhà! Thái hậu không thấy tôi bê cái vali à?" Tôi nhìn bà ta, mặt tỉnh bơ.

" Tại sao lại về? Hả? Chẳng phải cô là..." Bà ta nhíu mày, không quên rọi cái nhìn không thể sắc hơn vào người tôi.

Ya! Bà quá đáng nó vừa thôi! Tôi ngu gì mà nhận lỗi về mình, rằng tôi hám tiền bị con bà dụ dỗ! Thôi thì đổ cho con bà xem bà định làm gì! ^-^ " Tại con trai thái hậu, cậu ta ngang nhiên cặp bồ trước mặt con. Con xin lỗi, nhưng con không thể chịu nổi" Vờ chấm chấm cái khăn vào mắt, tôi lén đưa mắt nhìn cái tên chết tiệt kia. Ánh mắt hắn hiện rõ hai chữ THÙ HẬN. Kệ thôi! Gieo gió thì gặt bão! -,- " Con không thể chịu được nữa! " Tôi giở giọng sụt sùi nắng mưa của mình ra " Con xin phép! con không có lí do gì để ở đây nữa!"

Nói xong, tôi vờ lau nước mắt rồi bén gót đi thẳng. Ngu gì mà ở lại! ^-^

" Đứng lại, con heo kia!" cái tên ngang ngạnh kia gọi ngược tôi lại bằng cái danh từ không mấy đẹp đẽ. " Chẳng phải là cô vì tiền mà đồng ý vờ làm người yêu tôi sao?" Tôi nghe mồ hôi đang rịn ra. Tức quá! Cái loại người nói thế mà không biết ngượng mồm hả?

" Này! ANh quá đáng nó vừa thôi! Thế chẳng phải tại tiền lương tôi anh cho ít quá nên tôi mới phải đồng ý hả?" Tôi quay ngoắt lại, tức giận trợn tròn mắt lên.

Ah! hình như tôi vừa nói cái gì đó hơi... Yuu nhìn tôi, mắt lấp lánh ba chữ N-G-U. Hắn thì cười đắc ý vì con ngu là tôi vừa mắc phải cái bẫy chó chết mà hắn giăng ra. Bà bà thì nhìn tôi, ánh mắt bí hiểm. TÔi không thể đoán được bà ta đang nghĩ gì.

" Vậy ra là vậy!" Bà ta trợn mắt, nhìn tôi. Kèm theo đó là cái châm nhọn hoắt được bà ta bonus thêm để thể hiện sự tức giận của mình.

Đỡ lấy cái châm một cách nhanh + đẹp mắt nhất có thể, tôi cũng trợn tròn mắt " Này! Bà muốn kết thúc đời tôi đấy hả? Nếu không phải bản cô nương võ công thâm hậu thì đấu với ba người các người chắc đã sớm thiệt mạng mất!" Vừa nói, tôi vừa dùng bộ dạng lau mồ hôi thảm hại nhất có thể.

Trái với suy nghĩ của tôi, bà ta mỉm cười đắc ý " Tốt lắm! Cô chính là người ta cần! Cô và Shin, không cần biết có yêu nhau không, tuần sau sẽ cử hành đám cưới".

Nghe bà bà nói xong, cả tôi và hắn đều đồng thanh " Cái gì cơ? Không được!"

Yuu thì quay hẳn lại phía bà bà " Mẫu hậu, không được!"

" Tại sao?" Bà ta nhướng mày nhìn Yuu " Sao lại không được?"

" Đó là... bạn gái của con!" Yuu nhìn bà ta, ánh mắt đầy cương quyết. Ôi! Thật cảm động quá! Anh ta lại có thể nói ra những lời đó để cứu tôi sao? Tôi thật cảm động đến bật khóc mất.

Trái với suy nghĩ của tôi, bà bà trợn mắt " Yuu, ngươi nên biết ngươi là ai! Mẹ ngươi đã mất, ngươi không thể dựa dẫm vào ai nữa. Ở đây, chỉ có ta, và Shin được ra lệnh, hiểu chưa?"

Ý bà ta là... Bà ta không phải mẹ của Yuu hả? Nói vậy là... cùng cha khác mẹ sao? Ai chà! Thảo nào anh ta không thích nhắc đến bà ta cho lắm! Đúng là mụ dì ghẻ cay nghiệt! -,-! Mẹ nào con nấy mà! Ắt hẳn mẹ của Yuu phải tốt lắm!

" Tôi phản đối!" Tôi trừng mắt nhìn bà ta " Tôi không đồng ý! Bà hiểu chứ? Tôi không đồng ý, không đồng ý!"

" Vì?" Bà ta trừng mắt nhìn tôi. Tôi đang để ý xem bà ta có định phi thêm cái châm nào về phía tôi nữa không. -,-

" Như bà biết đấy! Tôi - và - Yuu - đang - yêu - nhau!" Tôi chậm rãi nhả từng chữ, dù biết rằng cái lí do của mình là ngu nhất có thể. Nhưng tôi muốn rời khỏi đây, và muốn công sức Yuu bỏ ra để cứu tôi không phải là vô ích và bị xỉ nhục như vậy.

" Vậy là hoa đã có chủ!" Bà ta nhếch mép cười " Tốt thôi! Shin, về cung!" Bà ta ngoắc tay ra hiệu cho hắn.

Hắn đi theo bà ta như một chú cún con, nhưng không hiểu sao, hắn quay lại nhìn tôi. Ánh mắt của hắn có chút gì đó không hài lòng, và phẫn uất nữa. Aish! Chắc tôi điên mất! Ắt hẳn hắn phải đang rất vui chứ không hài lòng gì ở đây!

Yeah! Tự do muôn năm!

" Cảm ơn!" Tôi lịch sự cảm ơn Yuu trước khi chạy đi bay biến " Anh tốt hơn hẳn mụ ta và con mụ ta đó!"

CHAPTER 10: Đánh nhau? Oh ****!

Sau một tuần ăn + chơi để xả street, cuối cùng tôi cũng lấy lại tinh thần đôi chút ^-^ Tuy nhiên, cái tên bủn xỉn đểu giả ấy tất nhiên không tăng lương cho tôi rồi, thành ra tôi phải ăn dè hà tiện chứ biết làm sao! Cũng chẳng trách hắn được =.= Có ai giúp đỡ kẻ lật mặt mình trước mặt mama tổng quản không hả trời? May mà hắn chưa cho trảm tôi là phúc lắm rồi đó!

Mới sáng sớm, khi mà tôi còn đang say giấc nồng, đang đo giường ngáy o o thì cái đứa mất dậy nào đó lại đánh thức tôi dậy. Tâm trạng thực sự tệ, rất tệ.

" Ai đó?" Tôi tay mở cửa, chân đạp thình thịch vào bức tường bên cạnh, mắt thì lim dim mà cái mồm thì to như cái loa như thể " chị đang ngủ, mày không thấy hả? Muốn chết không?"

Đập vào mắt tôi là cái tên hộ vệ của " hoàng tử điển trai" với cái mắt ti hí không lẫn vào đâu được của hắn ( không biết đặc điểm này có được ghi vào dấy CMND của hắn không nhỉ? Rõ ràng cả thế giới may ra mới có hắn xấu đến vậy ^-^ )Tôi chẳng có chút gì thiện cảm với chủ tên này, thành ra tên này thì càng không. Ai bảo hắn dám chĩa giáo vào cổ tôi cơ chứ? " Hoàng thượng mời cô vào cung nói chuyện" Hắn cố dùng cái giọng trang trọng + oai nghiêm nhất có thể.

Bố tổ! Giả nai nó vừa thôi em! Mày mà không muốn đánh chị chị đã... không là chị mày. Tuy vậy, tôi vẫn tỏ ra thân thiện nhất có thể ( có gì còn vào cung hỏi tội cái thằng hoàng tử ******** kia chứ). À! Mà khoan đã! Hắn vừa bảo là... hoàng thượng hả? Nếu chưa lấy vợ thì làm sao có thể làm vua được cơ chứ? Nghe vô lí nhờ! Chẳng lẽ con tinh tinh đó trở thành hoàng hậu nhanh đến vậy sao?

" Thằng cha đó lên chức vua từ lúc nào thế?" Tôi ngáp rõ dài, không buồn che miệng.

Lấy tay phẩy phẩy tôi như thể miệng tôi phát ra mùi hôi thối ( grừ!), cái tên mắt ti hí kia vẫn tỏ ra trang trọng nhất có thể " Là cha của hoàng tử, thưa tiểu thư"

Ọe! Lại còn tiểu thư nữa cơ đấy! Tôi thấy mình oai quá! Haha! Phát ớn cả lên! -,-! Nhưng mà nghe nói ông già đẻ ra cái tên nhỏ nhen xấu tính ngang bướng kia bỏ nhà đi lang thang phiêu dạt rồi cơ mà ( chắc tại không chịu nổi con mụ vợ với thằng con hắc ám). Sao bây giờ đùng cái trở về vậy? Rõ rắc rối!

Tuy nhiên, là một người thông minh, suy nghĩ chín chắn, tôi đoán chắc là mình không nên ăn nói quá đáng như vậy. Thành ra, tôi cũng chỉ ỏn ẻn cười " Đợi tôi một lát". Xong, tôi đóng rầm cái cửa lại, chọn cho mình một bộ quần áo quen thuộc nhất có thể và đi theo hắn. -,- Tôi tự hỏi tại sao cái bọn con gái lại có thể ngồi hàng tiếng trước bàn trang điểm để chải chuốt trong khi tôi có thể chỉ cần 5' để tút lại dung nhan nhở? Hình như đó chính là sự khác nhau giữa một nàng tiểu thư và một con nhỏ dở hơi đầu gấu như tôi!

*********************

Sau một hồi huýt sáo thổi còi mãi trước cửa điện của cái ông vua kia, cuối cùng tôi cũng được triệu vào cung. Rõ rắc rối! mời người ta đến mà bắt chờ vậy, chẳng phải là ông ta đang muốn trêu tức tôi sao? Nếu không phải là con trai ông ta còn nợ tôi một khoản tiền lớn thì tôi sẽ đốt cái cung điện của ông ta ấy chứ ( nói thế thôi chứ tôi chưa ngu đến vậy đâu! Tôi còn yêu cuộc đời tôi lắm! nên nhớ ông ta còn có nhiều tiền hơn cả con ông ta. Biết đâu... Chết dở, tôi lại suy nghĩ nhưng điều bỉ ổi rồi! )

Cứ tưởng được triệu vào cung là ok men, nào ngờ tôi còn phải đứng chờ ở bên ngoài cửa nữa chứ! Oáp! Buồn ngủ quá! Chẳng cần lễ tắc gì ở đây nữa! Tôi buồn ngủ = tôi muốn ngáp. Dù sao cái tên ngang ngạnh đó cũng không ở đây mà chĩa giáo vào cổ tôi nữa! Nghĩ bụng, tôi ngoác miệng ngáp rõ to.

Đúng lúc tôi còn đang ngáp ở phần cao trào, chưa kịp đóng miệng lại thì .... cánh cửa bật mở. Amen! Tôi miệng ngáp mà vẫn trố mắt nhìn mấy con người bên trong. Có Shin, rồi Yuu, một lão già mặt mũi oai vệ ( chính hắn) và cả con mụ kia nữa! =.=! rõ khổ! Biết thế kìm nén cái ngáp lại, hoặc ngáp nhanh thôi! Ai bảo tham thì thâm cơ!

" Thật chẳng còn phép tắc lễ nghĩa gì cả!" ông ta đập tay vào bàn cái " chát", mặt mũi hiện rõ hai chữ " tức giận". Cứ nhìn cái kiểu đỏ mặt tía tai kia là biết dân gian ta nói rất chí lí : hổ phụ sinh hổ tử. Thằng con xấu thì thằng cha có tốt đẹp gì! Mà ông ta **** tôi không có phép tắc lễ nghĩa hả? Ờ đấy! Thì sao? Tôi vốn không có mà! TỪ nhỏ thay vì học phép tắc lễ nghĩa tôi đã được học bắn súng vs đấu kiếm rồi à nhá!

Sau một hồi đấu mắt với ông ta, tôi nghênh mặt, cất tiếng " Hoàng thượng có điều gì sai bảo mà cho gọi tôi lên vậy?" Mồm miệng ăn nói dẻo thế mà bạn biết trong bụng tôi nghĩ gì không? Tôi đang thầm rủa cái ông vua kia chết quách đi cho sớm. Ông ta lấy đâu tư cách để **** tôi trong khi ông ta không chịu lo cho nước mà bỏ nhà đi bờ đi bụi, sống bơ vơ ở hầm cầu hẻo lánh ( cái gì vậy???). -,- Ông ta muốn mắng tôi thì ông ta ít nhất cũng phải trở thành một cái gương chứ nhỉ? Đằng này ông ta còn không bằng một lọ mực. Lêu lêu!

" Ta muốn xem xét con dâu tương lai thôi, không được hả?" Ông ta trừng mắt nhìn tôi.

Yep! Ông cũng biết điều đó chứ! Tất nhiên là không được rồi! Biết mà còn hỏi! ^-^ Oh ho! Mà tôi trở thành con dâu ông ta từ lúc nào ấy nhỉ? Hơ! Chẳng phải mới hôm trước tôi đã đá đểu cái tên Shin chết tiệt kia bằng cách...

Chết cha! Chắc hẳn cái con mụ thâm độc kia đã bép xép với lão già nguy hiểm đó rồi! Phen này thì tôi chết không toàn mạng rồi! Nghĩ bụng, mồ hôi tôi bắt đầu rịn ra. Hết thằng anh đến thằng em. Ông trời đang trêu tôi đấy hả?

Đúng lúc bí nhất, Yuu đã nắm lấy cổ tay tôi, truyền cho tôi chút hơi ấm nhỏ nhoi " Ba à! Như vậy là hơi sớm đó!"

" Chát!" Ông ta lại đập cái tay to như .... cái phích của mình xuống bàn, gằn giọng " Con sắp ra chinh chiến nơi trận mạc rồi! Ta muốn con và nó phải kết hôn với nhau, trước khi con đi chinh chiến!"
Aish! Cái ông già nham hiểm này! Cái gì mà kết hôn chứ! Vậy chẳng phải nếu Yuu chết nơi chiến trường thì tôi sẽ trở thành quả phụ và sẽ sống cuộc đời cô đơn trong cung suốt quãng đời còn lại sao? Tưởng tượng, tưởng tượng....

" Một bà già có mái tóc hoa râm ngồi trong một cái cung điện sang trọng. Bà ta vừa se chỉ, vừa đan, miệng lẩm bẩm " Chồng ta đi đã 50 năm mà sao vẫn chưa về?"

Oh hô hô! Đùa đấy hả? Đúng là tôi không có ý định có chồng đâu, nhưng mà nếu không có chồng thì phải sống sao cho .....trai nó ghen chứ! TỘi gì mà tôi phải khổ sở vậy nhỉ? Rõ ràng những người càng sống trong cung lâu thì càng thâm hiểm. Họ toàn nghĩ cho mình, họ toàn muốn sở hữu người khác mà chẳng bao giờ nghĩ cho người ta cả. BỐ tổ! Sao không cho cái thằng cặn dơ của xã hội đang đứng với tôi đi chinh chiến đi? Hắn có chết tôi cũng vui lòng ngồi dự đám tang, cười nhăn nhở! ^-^

Huých vào tay Yuu, tôi khẽ hỏi " Lần này đi nguy hiểm lắm sao?"

Chẳng cần Yuu trả lời, cái lão già với đôi tao cú vọ thính như tai.... dog của mình đã trả lời " Phải! RẤt nguy hiểm!" Thảo nào mà cứ cuống cuồng cuồng lên. CHắc chắn đây là tối kiến của cái tên chết bầm kia + mama đểu giả độc ác của hắn. Hắn muốn vùi dập một đóa hoa đẹp là tôi đây mà!

Đúng lúc tôi còn đang cay cú đến nỗi đầu óc suýt bốc lửa lên thì cánh cửa mở ra, một người trông rất quen lả lướt đi vào " Con chào phụ hoàng!"

Không ai khác, đó chính là con tinh tinh - người yêu của tên Shin kia.

Nó bước đi, nhìn tôi bằng nửa con mắt. Thế mà mới hôm trước nó sợ tôi một vành cơ đấy! Nghĩ bụng, tôi dứ dứ nắm đấm chực ăn thịt nó luôn cho rồi. Thấy vậy, con bé có vẻ ăn năn, cụp mắt xuống như con chó con. Hehe! Tinh tinh vẫn mãi là tinh tinh. Mày vẫn mãi là súc vật dưới chướng của chị thôi em à!


.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
XtGem Forum catalog