Ô hô hô! Lại có kẻ cho rằng tôi thích phim Hàn Quốc đấy nhỉ! Từ
trước đến nay, tôi chẳng lí thú gì với phim ảnh cả. Bộ phim duy
nhất mà tôi xem may ra có " Tiểu Yến Tử" từ lâu lắm rồi! mà Tiểu
yến tử là phim Trung Quốc hay Hàn Quốc ấy nhở! Xin lỗi, nhưng tôi
có xem đâu mà biết chứ!
" Anh đọc hơi nhiều truyện tranh, uống hơi nhiều Fisty rồi đó!" Tôi
cười cười, nói với hắn " Trí tưởng tượng bay bổng thật!"
Trái với suy nghĩ của tôi, hắn hoàn toàn không tức giận, thậm chí,
hắn còn cười cợt ra vẻ rất thích thú " Cô chính là mẫu người mà tôi
thích đó!" mẹ ơi! Người mà tôi thích? Hắn làm cho tôi tức cười chết
mất! Hắn chưa thổ huyết vì tức là may lắm rồi, lại còn thích tôi
nữa chứ! Tôi cười đau cả bụng mất!
" Đưa cô ta theo!" Hắn quay lưng, búng tay với bọn hộ vệ của mình.
-,-! chỉ chờ có thế, cái bọn ti hí mắt lươn kia bế xốc tôi lên, đưa
đi. Ẹp! Thế này là thế nào hả trời? Tôi muốn về nhà ngủ trưa
cơ!
CHAPTER 4: Hoàng Cung
Sau khi bị cái tên mắt ti hí ném vào cái phòng này, tôi hoàn toàn
bất lực, chẳng biết nên làm gì và làm như thế nào nữa. =.=! Thật là
nản quá mà!
Căn phòng sơn màu hồng phớt, tất cả mọi đồ vật đều có màu hồng,
kiến trúc đẹp, nói chung là tổng thế đẹp. À quên! Tôi có nói chưa
nhỉ? Tôi căm thù màu hồng. -.- A! Kia rồi! Cái cửa sổ đáng yêu màu
hồng! Chưa bao giờ tôi lại thích thú với cửa sổ đến thế.
Đi ra chỗ cửa sổ, tôi hi vọng là căn phòng này không nằm ở nơi quá
cao để còn leo xuống được!
Á! cái gì đây? Căn phòng tôi đang ở nằm ở tầng.... 1. Hô hô! Nhắm
mắt cũng leo qua được.
Chỉ chờ có thế, tôi nhảy tót ra khỏi căn phòng kia theo đường cửa
sổ. Tôi muốn về căn phòng bé tí ti không to bằng cái phòng tắm của
tôi cơ!
*****************
Không đơn giản như tôi nghĩ. Việc trở về căn phòng của mình là một
việc không tưởng.
Không biết có phải cái hoàng cung này xây cho hắn - tên hoàng tử
đáng ghét- không mà lại lắt léo đến vậy. Đi hoài mà vẫn trở về điểm
xuất phát. Óe! Có phải nhà ở đây... di chuyển được như mấy cái cây
trong harry potter không nhỉ?
Hè hè! Thế thì cũng hay đấy! ^-^ Tôi có niềm đam mê vô tận với
những cái gì nguy hiểm đó!
" Cô làm gì ở đây?" Đúng lúc tôi đang hí hửng thì một thanh giáo
chĩa thẳng vào cổ tôi.
" Anh làm ơn bỏ cái mũi giáo ra được không?" Tôi quay lại nhìn hắn,
tên Quỷ sứ không biết vừa chui ở đâu ra.
" Mau nói vì sao cô có thể vào đây!" Hắn càng ngày càng chĩa sát
cái lưỡi gươm đáng ghét vào cổ tôi. Bị lâm vào thế bí, tôi lắp bắp
" Cái tên ngỗ ngược đáng ghét kia lôi tôi vào đó!"
" Tên ngỗ ngược đáng ghét?" Hắn nhìn tôi đầy tò mò, hạ lưỡi gươm
xuống.
" Ừ! Hoàng tử đó!" Tôi hậm hực " Anh Quỷ sứ tốt bụng, giờ anh đưa
tôi ra khỏi đây nhé!" Tôi cười nhăn nhở, giả giọng ngọt ngào.
" Cô to gan nhỉ! Dám gọi hoàng tử là $#@$#@%$^$%" Sau bài diễn ca
dài gần thế kỉ của mình, hắn ngoắc ngoắc tôi " Đi sát theo
tôi"
Chỉ chờ có thế, tôi lon ton đi theo hắn. He he! Cái tên ngỗ ngược
kia mà biết tôi đã chạy thoát thì chắc hẳn tức lắm! Ha ha! Ngu gì
mà ở lại! tôi thích chơi trò mạo hiểm chứ không phải là tôi thích
chơi với dao nhá!
***************************
Sau khi bay được ra khỏi cái hoàng cung quái quỉ kia, tôi sung
sướng nhảy chân sáo trên con đường quen thuộc còn tên Quỷ sứ thì
bảo rằng hắn đang bận nên phải quay trở lại vào cung dù tôi đã có
thiện ý mới hắn đi đánh chén vì cứu tôi thoát khỏi hang cọp!
^-^
Chỉ có một điều, tôi vẫn luôn tự thắc mắc là tại sao lưỡi giáo của
hắn và của hắn lại giống nhau tới thế. Giải thích cái đã! Dạo này
tôi ăn nói linh tinh quá! Hắn ( 1) là tên Quỷ sứ đẹp trai, tốt
bụng, còn hắn (2) ắt hẳn là cái tên ngỗ ngược, ngang tàn, vô duyên,
độc ác, đáng ghét kia rồi!
Rốt cuộc là còn có những gì mà tôi không biết ở đây nhỉ? Thật rắc
rối!
Sau một giấc ngủ dài lấy sức, tôi vươn vai tỉnh dậy.
yeah! Một ngày mới lại bắt đầu! ^-^! Bỗng dưng tôi thấy yêu đời
quá!
Đúng lúc tôi vừa thay xong quần áo thì có tiếng gõ cửa. Đứa quái
nào mà sáng sớm tinh mơ đã gõ cửa như điên vậy nhỉ? " Oáp! Ai đó?"
Tôi vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa mở cửa.
Oái! Đúng là hắn, cái tên ti hí mắt lươn, tay sai của cái tên ngỗ
ngược kia. -,-! hắn nhìn tôi, cười " Hoàng tử triệu cô vào
cung"
Thế đấy! Khi mà tôi còn chưa kịp phòng thủ thì đã bị một tên to lớn
xốc lên vai lôi đi, y như cách đưa tôi vào cung của ngày hôm
qua.
Thật tức chết đi dược! Tại sao một kẻ trời không sợ, đất không sợ
như tôi lại trở nên bất lực trước cái bọn đáng ghét này nhỉ?
**************************
" Thưa hoàng tử, đã đưa cô ta vào!" Tên ti hí mắt lươn kính cẩn
trước hắn.
Hắn chẳng thèm quay mặt nhìn người cận vệ mà chỉ nói " Lui ra ngoài
đi!"
Sau một tiếng " vâng", tôi bị quăng vào phòng của cái tên ngỗ ngược
ương ngạnh kia một cách mạnh nhất có thể. Bọn chó chết! May mà bản
cô nương võ công đầy mình,
Đến lúc này, tôi mới để ý hắn đã quay lại từ lúc nào, cười " Cô ra
vào cung của tôi như đi chợ vậy, thật là gan đó!" Ánh mắt hắn như
muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
" Hờ hờ!" Tôi cười trừ." Tôi chẳng có việc gì làm trong cung nên
bay ra ngoài thôi! Ở đây có mùi chuột chết mà!" Chẳng biết tại sao
mình lại nói cái câu ấy nữa. Nói xong mới thấy mình rõ là ngu. Giờ
mà hắn có đâm chết tôi cũng đáng thôi mà!
Nhanh như cắt, hắn đã đứng ở bên tôi từ bao giờ, bóp chặt cổ tay
tôi " Cô dám nói thế hả? Ý cô tôi là chuột chết hả?"
" Ơ!" Tôi nhăn mặt nhìn cái cổ tay của mình " Là anh tự nhận đấy
nhé!" Chẳng hiểu sao ngày hôm nay tôi mở miệng ra nói toàn những
điều gở không à! Ớn quá! Phen này bỏ mạng chốn thâm cung rồi! Huhu!
cái tên này có tốt đẹp gì mà mong hắn sẽ rộng lượng tha mạng cho
tôi chứ
CHAPTER 5: Quí Phi
" Cô biết tôi là ai chứ?" Hắn bỗng dưng hỏi tôi một câu rất ư là
không logic. Đang hỏi cái này nhảy sang cái nọ, tên này rốt cuộc
đang định giở trò gì hả trời?
" ờ! Biết!" TÔi ấp úng" Là... h... hoàng tử" Không phải tôi sợ đâu,
mà tôi nghĩ rằng cái danh từ hoàng tử là dành cho nhwngxn gười đáng
để khâm phục, kính trọng cơ! Nói ra rồi mà thấy buồn nôn quá!
" Bốp!" Cái tên đáng ghét đập mạnh tay vào đầu tôi " Cô là mẹ tôi
hay sao mà ừ với chả ờ hả?"
Bị đánh, tôi như con thú bị thương, trợn mắt " Thế tôi có phải con
anh không mà phải dạ với chả vâng?"
Hắn nhìn tôi, im lặng nhưng ánh mắt chẳng có lấy một mili gam bối
rối. -,- " Ừ! Tôi là bố cô đó!" BỐ? Hắn mà lại so sánh được với
baba mafia của tôi á? Thật là xúc xỉ tôi quá!
" Bốp!" Lần này là tôi đánh " Anh dám so sánh mình với ba ba của
tôi, muốn chết hả?"
Hắn trợn mắt nhìn tôi. Hehe! hình như tôi vừa làm một việc khi quân
phạm thượng phải không? Nhưng không hiểu sao hắn ôm bụng cười " Cô
là người tôi cần dó!"
Cần cái gì mà cần? Hết thích đến cần. Tôi tức chết mất! Bộ hắn ngộ
ngôn từ hả? Dốt như tôi mà còn hiểu được ý nghĩa của chúng cơ đấy!
" Cần cái con khỉ mốc!" Tôi trợn mắt.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn nhìn tôi, ánh mắt ngạo nghễ " Cô biết là
nếu tôi muốn làm vua, tôi phải có vợ chứ?"
Tôi gật gù " Ừ!" rồi thích chí bốc thêm vài câu " Và vì anh quá khó
ưa, không ai dám lấy nên không trở thành vua được, cứ làm hoàng tử
mãi phải không?"
" BỐp!" Tôi còn chưa nói hết câu hắn đã đập cho tôi một cái rõ đau
vào đầu.
Ôm cái đầu sưng to như quả ổi, tôi oan ức nhìn hắn đầy tức giận.
Hắn chẳng có vẻ gì kích động cả, chỉ khẽ giải thích " Vì mẹ tôi rất
khó tính, đáng sợ nên tôi đang tìm kiếm một người coi trời bằng
vung, không biết sợ hãi là gì"
Nhìn cái bộ mặt bỉ ổi của hắn là tôi hiểu rồi " Ý anh là tôi vờ làm
vợ anh để đá bà già nhà anh về quê cho anh lên ngôi rồi sau đó tôi
ba chân bốn cẳng chạy bay biến chứ gì?" Tôi nhảy vào mồm hắn ngồi
như một con cóc.
Hắn thoáng quắc mắt khó chịu nhưng rồi cũng gật đầu " Đúng
vậy!"
" Thế tôi được cái gì?" Tôi đã nói tôi là người rất thực dụng chưa
nhỉ? Đặc biệt trong hoàn cảnh này, tôi càng nên thực dụng hơn. Một
kẻ ốm đói không thể giúp đỡ ai trước khi kẻ đó được giàu sang phú
quý.
Hắn cau mày nhìn tôi " Cô được lắm! Vậy mỗi tháng 3 000 000 $ tiền
lương. Ok?"
Nghe thấy tiền mà tôi há hốc mồm ra, sung sướng hết đường chỗi cãi
" Ok! Ok!"
" Cứ vậy đi!" Hắn nhìn tôi thoáng khó chịu. Chắc hẳn hắn ghét mấy
kẻ ham tiền lắm. Nhưng biết sao được! ai bảo hắn giàu mà tôi nghèo
quá!
Đúng lúc tôi còn đang chìm mình trong biển tiền tưởng tượng, tiếng
một người hầu nữa vang lên " Thưa hoàng tử, thái hậu đã đến
ạ!"
Hắn nhìn tôi, nháy mắt " Tốt lắm! Mau đi chuẩn bị cho cô ta
đi!"
Hình như chỉ chờ có thế, mấy cô người hầu kéo tôi đi không thương
tiếc. Cái gì vậy hả trời?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
CHAPTER 6: Thái Hậu
Khi tôi vừa kịp định thần lại thì tôi đã phát hiện ra rằng mình
đang mặc một bộ trang phục quí tộc rất đẹp màu hồng. Amen! cái màu
mà tôi căm thù nhất trên quả đất. =.=!
" Xinh quá!" Một cô hầu reo lên " Quí phi có thể ra đó gặp Thái Hậu
rồi!"
Nói thế chứ tôi chẳng thấy hay ho gì cả. Cái loại nước đến chân mới
nhảy! Rõ ràng hắn biết tôi tham tiền nên mới giở trò đây mà! Nhưng
đúng là tôi tham tiền thật mà! ^-^
Chỉ chờ cô hầu nói xong câu đó, tôi liền bước ra khỏi cái căn phòng
sặc mùi nước hoa kia. Vướng víu thật, ghét quá!
May mà tôi không phải mặc mấy cái thứ lùng bùng như cái bộ kimono
hay cái gì của người Hàn Quốc nhể? Mà hình như kimono là quần áo
ngủ =.=! Kệ! nói chung là bộ váy này có vẻ dễ chịu so với những bộ
váy khác trong hoàng cung!
Vừa bước ra, tôi bắt gặp một người phụ nữ mặt mày rất sắc đang ngồi
trên bàn. Khẽ cúi người, tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Người đàn bà lia cái ánh mắt hình dao găm vào tôi " Cô bao nhiêu
tuổi rồi?"
" Cháu 20" Tôi nhếch mép cười.
" Tên?" Bà ta nói năng cộc lốc, không quên lia ánh mắt dao găm dò
xét tôi từ đầu tới chân.
" Cháu tên Hoàng Yến!" Tôi cố gắng không lườm nguýt bà ta. Người
đâu mà bất lịch sự dễ sợ.
" Quen thằng Shin được bao lâu?" Bà ta hỏi đầy dò xét.
Hở? Shin là ai? Hô hô! Có lẽ là hắn! Có thể lắm! Câu này ắt hẳn
phải nói phét rồi! À mà không! Tôi thực ra... mới chết được 3 ngày
thôi thì quen nhau được bao lâu chứ? " Dạ, ba ngày ạ!" Tôi nhìn
thẳng vào mắt bà tôi trả lời"
Sau lưng bà ta, cái tên khỉ đột kia cứ lắc tay lắc đầu nguây
nguẩy.=.=! còn bà Thái hâu kia thì cứ trầm ngâm suy nghĩ.
" Cô nghĩ cô xứng đáng với chức Hoàng Hậu?" Bà ta lia cái nhìn sắc
hơn hẳn vào tôi.
Bỗng dưng tôi nhớ cái câu hỏi của GVCN của tôi quá. Haha! Lúc đó bả
hỏi tôi " em chắc em sẽ không tái phạm chứ?" và tôi trả lời " em
biết em chết liền! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời cô ạ!" Nhưng
tất nhiên không thể nói thế với bà già này " Cháu chưa chắc!" Tôi
khẽ cười " Nhưng cháu sẽ cố gắng!" Tôi nhìn lại bà ta, bằng ánh mắt
sắc hơn lúc trước như muốn nói rằng " Chị không dễ bắt nạt đâu
nhá!"
Mặt bà ta giãn hẳn ra, rồi ba ta khẽ mỉm cười " Vậy hai đứa ống
chung một tháng đi!"
Đang thổi cốc trà nóng chuẩn bị uống, cả tôi và hắn đều ho sặc sụa.
Thôi xong, giờ mà bả biết hai đứa đang giở trò thì chết là cái
chắc. Tôi liền nhanh trí " Nhưng bọn cháu còn nhỏ!"
" Không chối cãi!" Bà ta nhìn vào tôi, nói.
Ghét thế nhở! Không ở với tên này thì không có 3 000 000$ , mà ở
với hắn thì có 3 000 0000$ cũng không xứng đáng với sự chịu đựng
của tôi. Tức quá! =.=!
Trong lúc tôi còn đang nhấm nháp trà, tính cách chịu đựng một tháng
sống bên hắn, hắn đã gõ vai tôi từ bao giờ " Cô làm tốt lắm!"
" Tốt đẹp gì ở đây?" Tôi trừng mắt " Một tháng? Phen này tôi tàn
đời là cái chắc!"
" Cứ vậy đi! Hay tôi tăng tiền lên nhá! 30 000 000$." Hắn nhìn tôi
đầy dụ dỗ.
Hu hu! Sao cứ nhìn thấy tiền là tôi lại bị mê hoặc vậy hả trời? Tôi
gật đầu lia lịa chẳng cần suy nghĩ. Tôi cần có tiền để mà ăn chơi,
để mà chu du, để mà thỏa mãn sở thích mạo hiểm của mình nữa
chứ!
Hắn nhìn tôi, thoáng chút kinh ngạc, chắc tại không hiểu vì sao
trên đời lại có người hám tiền thế đây mà =.= rồi bắt đầu nói "
Tốt! Thực ra bảo sống chung nhưng cô và tôi chẳng có gì dính dáng
đến nhau cả. Ok? Một tháng sau thì bye bye, cô sống sung sướng, tôi
cũng sống sung sướng, chẳng ai liên quan đến ai nữa. Được
chứ?"
Hic! Lại còn phải hỏi! Tôi thấy được thế là quá tốt còn gì. Tuy
nhiên, sống gần hắn không thể không có một vài luật lệ ^-^ " Được
thôi!" Tôi trả lời " Tuy nhiên, có vài điều nho nhỏ cần anh chấp
thuận." Tôi nhìn hắn, ánh mắt rõ tinh ranh.
" Gì?" Hắn trừng mắt nhìn tôi.
" Một. Anh không được xâm phạm đời tư của tôi" Tôi nói như một cái
máy " Hai. Anh không được đe dọa mạng sống của tôi". Chẹp! Và cái
thứ ba, không thể không có " VÀ ba, anh tuyệt đối không được ăn
quỵt tiền của tôi." Đúng vậy, đời tôi, tất cả biến chuyển đều xuất
phát từ tiền mà ra. Chính vì vậy, không thể không có điều kiện đó
rồi!
Hắn nhìn tôi, trừng mắt " Cô cứ như tôi thèm không bằng".
Tốt thôi! VẬy thì ổn rồi!" xong! thảo thuận vậy nhá!" tôi cười
cười, bén gót đi thẳng. Đành phải nhẫn nhục một tháng để hưởng sung
sướng một đời thôi!
" À! Mà anh biết tên Quỷ sứ có thanh kiếm cùng chất liệu với anh
không?"Tôi quay lại, hỏi hắn.
" QUỷ sứ? Cùng chất liệu?" Hắn nhìn tôi đầy chất vấn " Làm gì có
chuyện đó! Trừ phi... cô bị điên!"
" Không có!" Tôi gắt ầm ĩ lên " Thì cũng không hẳn! hắn là người đã
đón tôi lúc ở cửa địa ngục đó!" Đúng vậy, có thể hắn không phải Quỷ
sứ, tại tôi nghĩ vậy thôi mà! Từ lúc xuống đây tôi đã học được cách
suy đoán trong mọi trường hợp. Mọi chuyện ở cái địa ngục này không
giống như trong truyện tranh hay tiểu thuyết. Chẹp! Đúng là mấy cái
ông tác giả ở trên trần gian toàn bọn bố láo.
" Yuu?" Tôi mở to cái mắt ếch nhìn hắn. Tại sao mấy cái tên thần
kinh này có mấy cái tên khó nhớ thế nhở? Cứ tên là Yến hoặc gì gì
đó cho dễ nhớ có phải tốt không!
" Phải! Nó là em trai tôi!" Hắn nhếch mép, cười rất đểu " Đừng bảo
cô thích nó rồi chứ?"
" Không có! Cảm ơn đã cho tôi biết những gì tôi cần biết!" Tôi quay
lưng đi thẳng. Chà! hóa ra đó là em trai hắn. Thảo nào giống nhau
vậy, thanh kiếm cũng thuộc hàng Quốc bảo nữa.=.= Nhưng tại sao anh
ta lại giả vờ làm Quỷ sứ ( tôi nghĩ vậy ) nhỉ? Không phải tôi là
người rất rất quan trọng chứ?
Ôi ngại quá! Tôi đã bảo tôi rất tốt mà! Ai mà không nhìn thấy cái
tốt của tôi là hơi bị lạ đó à nha!
CHAPTER 7: Đụng Mặt Con Yêu Tinh
" Cộc cộc cộc!" Mới sáng sớm mà đã có đứa nào hỗn láo gõ cửa phòng
tôi vậy? Chắc chắn không phải là bọn hầu nữ rồi! Bọn nó sợ tôi một
vành! tôi bảo gì nghe nấy, và tất nhiên bọn nó biết rằng gọi tôi
dậy sớm thì sẽ không ổn chút nào đâu mà!
" Đứa nào đấy?" Tôi gắt ầm lên.
Đứng trước mặt tôi là một con Yêu Tinh chính hiệu. Mặt mũi tầm
thường, người thì sặc mùi nước hoa, quần áo thì toàn hồng với chả
đỏ. Rõ ngứa mắt! Con yêu tinh trố mắt nhìn tôi " Cô dám nói thế với
tôi hả?"
Ẹp! Cái hạng rắc rối kiêu ngạo này chui ở đâu ra vậy hả trời? Tôi
thề tôi mà không băm vằm nó ra tôi uất chết mất. " Ôi tôi lại sợ cô
quá chứ lại!" Tôi nhăn mặt vờ đau đớn.
" Mày..." Con tinh tinh nhìn tôi, và... " BỐP!" Một cú tát như trời
giáng giáng thẳng vào mặt tôi.
Aish! nó không biết trời cao đất rộng là gì hả? Từ hồi cha sinh mẹ
đẻ đã chẳng đứa nào dám đánh tôi, mà toàn tôi đánh bọn nó, ở đây
một tuần, trêu trọc đủ trò mà cái bọn mắt ti hí còn không dám đánh
thì nó lấy đâu tư cách ra đánh tôi chứ? Bộ nó mẹ tôi hả?
" Con chó này!" Tôi gằn giọng, mặt đỏ rực lên. Có lẽ khuôn mặt của
tôi đang rất đáng sợ nên con tinh tinh đó co rúm lại, chẳng dám
nhìn thẳng vào tôi nữa.
Mày có giở cái ánh mắt chó con đó ra cũng không làm gì được tao
đâu, con tinh tinh ạ! Nghĩ bụng, tôi giơ tay lên chuẩn bị xử đẹp
nó.
Hô hô! Giờ khắc báo thù đã đến. Cái tay của tôi chỉ còn một vài cm
nữa là chạm đến mặt nó. " Pặc!" Tôi thấy cánh tay mình đau nhói "
Cô là quí phi mà đanh đá quá đó!" Giọng nói kiêu ngạo, hống hách
vang lên.
" BỎ . Tay. Ra" Tôi gằn giọng. " Tôi và anh đã có một bản hợp đồng
bất khả xâm phạm rồi đó! Đừng để đến lúc cả đời không lên làm vua
được!"
Hắn nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút bối rối rồi bỏ tay ra " tuyệt đối
không được đánh cô ấy!" cô ấy? Cái con tinh tinh đó mà lại được
bênh đến vậy sao? " cô và cô ấy nên hòa thuận. Đây là người yêu của
tôi. Sau khi cô rời khỏi đây, vị trí này là của cô ấy" Hắn ta giảng
giải, giọng đều đều. Bên cạnh, con tinh tinh kia trông rất đểu. Nó
cứ liếc xéo tôi như kiểu " mày thấy chưa? Mày chỉ là vật thế thân
cho chị thôi",
Sau khi thay xong bộ quần áo chỉnh tề + tiện lợi nhất có thể ( tức
là áo phông + quần lửng), tôi lon ton đi ra khỏi phòng " Ê! Anh
biết chỗ ở của Yuu là ở đâu không?"
Cả hắn và con tinh tinh kia đều tròn mắt nhìn tôi " Đi thẳng, rẽ
trái, rẽ phải, rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải"
Chỉ chờ có thế, tôi ghi vào một quyển sổ rồi nhảy chân sáo " Bái
Bai"