-->
- Truyện: Trong Tim Tôi Chỉ Có Cô Thôi, Đồ Ngốc.
- Tác Giả: tinydangyeu
- Post by:
---------------------------------
"Ngày buồn tháng nhớ năm thương,
Hôm nay trời mưa tầm tã, y như tâm trạng buồn chán của mình. Ngày
mai, mình sẽ phải tạm biệt mái trường yêu quý, thầy cô đáng kính,
cả bạn bè mến thương nữa. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là cái Nga "phì"
và quán cóc, xoài, sắn bên cổng trường. Ôi! Cái vị chua chua của
xoài, ngọt ngọt của cóc, lạnh lạnh của sắn sẽ khó mà có ngày gặp
lại. Họa chăng chỉ có Nga thương mình mà ngồi trên xe buýt 2 tiếng
rưỡi (-_-") đem đến vài miếng cho đỡ nhạt miệng. Chà, nãy giờ nói
với nhật kí mà sao văn vẻ quá đi. Thôi, đi thẳng vào vấn đề luôn
nè. Nhật kí à, mình lại phải chuyển trường nữa rồi. Hình như lần
này là lần thứ....21 hay sao ấy nhỉ. Cũng tại ông ta cả thôi. Công
nhận ông ta buồn cười thiệt, đã đuổi người ta giờ lại tìm về. Hứ,
đây không thèm về nhá. Không có ông ta, mình cũng sống tốt chứ bộ,
cũng bik kiếm tiền chứ bộ, cũng học giỏi chứ bộ. Cho ông ta hối
hận, nhật kí nhỉ? Nhưng phải xa cái Nga, cũng buồn thiệt. Mà thôi,
mình sẽ kiếm bạn mới. Dù gì Nga "phì" cũng là người bạn thứ 20 của
mình mà (không có tình người gì hết trơn hết trọi, còn mong người
ta mang cóc xoài đến cho, hết bik ) Thôi, mình đi ngủ đây, nhật kí
cũng ngon giấc nha."
Đóng quyển sổ nhật kí lại, nó thở dài. "Chán quá, chuyển trường
liên tục, mệt thiệt. Con người đó sao mà đáng ghét thế không biết."
Nó lại thở dài rồi leo lên giường và cuộn tròn vào chiếc chăn len
ấm áp.
6:20am. Nó chạy vèo ra khỏi phòng, xô cửa cái rầm, cánh
cửa.....chia tay với bức tường luôn. Còn nó thì.....không hề ngoái
đầu lại, chuyện thường ngày í mà. Chạy vội xuống cầu thang, nó chào
bà chủ nhà rồi chạy như bay đến trường. "Hên quá, chưa trễ học."_Nó
vừa lẩm bẩm vừa chỉnh lại đồng phục. Hít một hơi thật sâu lấy sức,
nó tiến thẳng vào cổng trường, 11A2........11A2......."A, đây rồi!"
Nó reo lên cứ như mới lượm được vàng ấy, thành thử mọi người xung
quanh nhìn chằm chằm như thể nó là con bé hai lúa nhà quê mới lên
tỉnh vậy. Nó cúi gằm mặt bước vào trong. Đi được 2 bước, tiếng ầm ĩ
bỗng trở nên im bặt. Nó đi thêm bước nữa, tiếng rì rầm rộ lên. Nóng
mặt, nó liền bước nhanh xuống chiếc bàn cuối lớp ngồi cho yên vị.
Bỗng có 1 cô bạn trông rất dễ thương, cột 2 bím tóc đuôi sam đến
bắt chuyện với nó:
- Cậu là học sinh mới hả? Mình là Ly, chúng mình làm bạn với nhau
nha?
- Ôi, được vậy thì tốt quá!
- Uhm........cho mình hỏi cậu một câu nha: "Bộ cậu là tiểu thư tập
đoàn trang sức F.L hả?"
- Ha, làm gì có.........Cậu nhầm rồi, mình làm sao mà giống cô bé
ấy được. Bộ mình giống lắm hả?
- Uh, giống lắm. Nhưng chắc mình nhầm thiệt, tiểu thư tập đoàn lớn
thứ ba nước ta sao có thể vào đây mà học chứ. A! Quên mất, tên cậu
là gì ấy nhỉ?
- Mình là Thư, Kiều Mĩ Anh Thư.
- Chà, tên cậu đẹp thật. Anh Thư nè, chốc cậu đi bộ hay đi xe
về?
- Mình đi bộ, nhà mình gần đây mà.
- Thế à, vậy nhà cậu ở đâu?
- Uhm....17/2 Lê Duẩn. Thực ra là nhà trọ thôi chứ không phải nhà
mình đâu.
- Ah, nhà trọ Hương Thảo đúng không? Mình cũng trọ ở đó đó. Cậu ở
phòng mấy?
- Ủa, thiệt à? Mình ở phòng 2.
- À, vậy ra cậu là người mới vào hôm thứ 7 đó hả? Chà, tụi mình
cùng trường, cùng lớp, cùng cả nhà trọ, chắc duyên tiền định rồi
(^_^)
- Ờ, chắc là vậy đó ha, hay chốc tụi mình về chung đi?
- Hì hì, có cậu về chung, còn gì vui bằng nữa. Mà sắp đến giờ học
rồi, mình về chỗ nha.
Yeah ^_^ yeah ^_^, có bạn mới rồi, vui quá xá!_ nó mỉm cười với bản
thân mình như thế đấy. Thế rồi chuông reo. Cô vào lớp. Giới thiệu
nó. 5 tiết học trôi qua. Tan học. Đi về với Ly. Xong. Ngày đầu tiên
sẽ kết thúc như thế, với nó đó là một kết thúc trong mơ rồi. Nhưng
chỉ là sẽ thôi, chứ không phải đã, nếu như không có một chuyện xảy
ra bắt nguồn cho hàng tá rắc rối sau này.
Trên đường đi học về, tụi nó mỗi đứa một cây kem, vừa đi vừa ăn vừa
nói chuyện. Ly đang kể chuyện cười cho nó nghe, liền hoa chân múa
tay minh hoạ (cho nó sinh động, dễ hiểu í mà), thế là cây kem trong
chốc lát đã nằm yên vị trên áo của một tên trông cực kì cực kì cực
cực cực kì đầu gấu đang đi hướng ngược lại. (phen này chết chắc)
Mắt tên kia bỗng rực lửa lên, liếc nhìn Ly làm bạn í muốn bốc lửa
theo luôn. Hắn sau khi #@$^%&*~!! liền định tát Ly. Thế là nó
nổi máu......mĩ nhân cứu mĩ nhân (mĩ nhân ) cộng với kinh nghiệm 3
năm đào tạo karate, liền tung cú đá thần điêu đại hiệp ngay trên
mặt tên đầu gấu, khiến mặt hắn được đóng một dấu giày to tướng khó
phai. Trước khi để tên đó định thần và sắp sửa xổ ra thêm một tràng
^$#%&#*&!!!!, nó kéo Ly chạy bán sống bán chết. Và tự dưng
nó nhận ra cây kem đang cầm trên tay rất vướng víu, liền tiện tay
quăng đi. Chẳng hiểu duyên nợ thế nào, cây kem lại hạ cánh ngay
trên đầu tên kia sau chuyến bay kéo dài...... 5s. (, chứng tỏ nó và
Ly sẽ gặp rắc rối với tên này dài dài, duyên đậm thế kia mà) Chạy
về đến nhà, tụi nó nhìn đông nhìn tây, nhìn bắc nhìn nam, nhìn khắp
mọi nơi, không thấy ai đuổi theo cả, mới dám thở phào. Còn tên kia
đến giờ mới định thần lại được, tức muốn nổ con mắt, liền đi về báo
với đại ca chúng. Tên đại ca liền hỏi:
- Mày có biết gì về con bé đó không? Phải có thông tin tao mới giúp
mày được chứ!
- Dạ, em..............Tại CPU lúc đó chạy vừa chậm vừa ngắt quãng
nên..............
Trong khi tên đầu gấu đang cố lục lại trí nhớ thì một tên đàn em
lên tiếng:
- Thưa đại ca, hình như con nhỏ đó học trường THPT Hồng Mai ạ, em
có nhìn thấy đồng phục của con bé đó.
- Hừm...........BẮT CON NHỎ ĐÓ VỀ ĐÂY!
- Trời đất quỷ thần ơi, cậu có biết cậu vừa làm gì không?- Ly hét
lớn với vẻ mặt đầy hoang mang sau khi uống cốc nước lấy hơi.
- Thì.........tớ đá vào hắn. Phản xạ tự nhiên cứu lấy thân mình
thôi mà.- Nó ngơ ngác trả lời.
- Trời ơi, chết chắc rồi, cả cậu cả tớ, xong luôn rồi........- Ly
đi qua đi lại, trông rất hốt hoảng.
- Hắn có đuổi đến đây đâu, sao cậu hoảng sợ thế?
- Cậu mới đến nên không biết đó thôi. Hắn là đại ca khu vực này đó.
Nhưng ghê rợn hơn, hắn là cấp dưới của thủ lĩnh Hải Long - một con
người đáng sợ ở nhiều mức độ.
- Hải Long là ai? Bộ hắn dữ tợn lắm hả?- Nó có vẻ hơi run
run.
- Uhm.......Nguyễn Hoàng Hải Long là con trai duy nhất, là cháu
đích tôn của chủ tịch tập đoàn B.L lớn nhất nước ta. Cậu ta dựa vào
gia đình, càn quét, phá rối khắp nơi. Nhưng dù có xảy ra chuyện gì,
to hay nhỏ đều có người bảo hộ cho cậu ta. Vì thế, Hải Long đã ra
lập một nhóm gồm những bọn chuyên môn đánh nhau, quậy phá, muốn gì
được nấy. Và đương nhiên cậu ta là thủ lĩnh rồi. Nhưng thủ lĩnh này
hơi bị được lòng mọi người đó nha, nhất là bọn con gái. Bởi cậu ta
cực kì đẹp trai, cực kì học giỏi, nói chuyện cũng rất dễ thương, có
duyên và đặt biệt là cậu ta cũng đánh nhau cực cực cực kì xuất sắc
nữa. Thế nên fan club của cậu ta rất đông. Hi hi, mình cũng ở trong
số ấy đó (-_-") ! Chết, quên mất, tụi mình đang đối mặt với tử thần
mà tự nhiên lại fan club........Xin lỗi nha, mình hơi lạc đề. Mà
nè, sao mặt cậu tái mét vậy, có nghe mình nói gì nãy giờ không đó?
Anh Thư, Anh Thư! Nè....!
Tai nó đã ù ù như cối xay gió từ đoạn "....đánh nhau cực cực cực kì
xuất sắc nữa...." của Ly rồi. " Thôi rồi, không biết hồi nãy tụi
kia có thấy đồng phục mình hông? Nếu thấy là......tiêu mình luôn.
Trời ơi! Sao con lại rơi vào đống rắc rối này hở trời? Hắn mà tìm
thấy mình chẳng lẽ mình phải đi cầu cứu ông ta
à?.............Không, không thể được, nhất quyết không được, mình
cũng có lòng tự trọng chứ bộ. Hứ, chuyện gì đến sẽ đến, có số mệnh
cả rồi. Đúng, có số mệnh cả rồi, không cần đến ông ta." Sau khi để
các suy nghĩ vật lộn với nhau trong cái trí óc đang hỗn độn trong
đầu, nó quyết định để chuyện gì đến sẽ đến, mặc kệ vậy, chứ nó cũng
đâu có cỗ máy thời gian của Doreamon để quay về quá khứ, sửa chữa
lỗi lầm? Nó nói với Ly như thế, rồi Ly cũng thở dài: " Đành vậy
thôi chứ biết sao giờ?" Sau hai đứa chúc nhau ngủ ngon rồi ai về
phòng nấy. Chúc vậy thôi chứ tụi nó cũng biết làm sao mà ngủ ngon
cho được trong khi nguy hiểm đã được dọn sẵn, chỉ chờ tụi nó há
miệng là nhảy vào ngay? Nó lại thở dài, buồn cho số phận hẩm hiu
nhưng rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, nó và Ly cùng đi học với tâm trạng lo sợ. Trên đường,
lúc nào chúng nó cũng nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải thật
đề phòng. Lạ thay, hết 5 tiết học, rồi trên đường đi học về, chẳng
thấy ma nào nhảy ra hù hay đánh chúng nó cả.
- Hura! Thoát nạn rồi!- Về đến cửa phòng, tụi nó cùng đồng thanh.
(Mơ hả con?)
- Hì hì, chắc hắn ta còn chút tình người hoặc có thể hắn không thấy
đồng phục tụi mình, Ly nhỉ?
- Ờ, chắc dzậy đó. Hay tối tụi mình đi ăn chè để mừng dịp thoát
khỏi thần chết đi!
- Tối nay á? Không được rồi, mình có........bài tập, ờ, bài tập
nhiều lắm. Mai nha?
- Ủa, sao mình nhớ cô đâu cho nhiều bài tập đâu, có hai bài thôi
mà?
- Ờ thì.........mình cũng cần học thêm để còn theo kịp bạn bè chứ.
À mà giờ giới nghiêm của nhà trọ là mấy giờ vậy?
- Bác Thoa chưa nói với cậu à? 7h là giờ giới nghiêm đó.
- What the...? 7h? Sớm dzữ vậy?
- Ờ, mình cũng thấy vậy đó. Nhưng mà cậu hỏi chi vậy?
- À không, hỏi cho biết ấy mà. Mà thôi, mình đi về phòng tắm
nha!
- Uhm.....mình cũng về phòng đây. Bye-bye.
9:00pm. Một bóng đen bỗng xuất hiện ngoài hành lang nhà trọ. Bóng
đen đi thật nhè nhàng, có lẽ sợ làm mọi người tỉnh giấc. Nhè nhẹ,
nhè nhẹ..........Cửa bật mở.........
- Hên quá, không ai biết hết trơn!- Nó lẩm bẩm rồi phóng thẳng đến
quán bar Bướm Đêm.
QUÁN BAR????????
Tại quán bar Bướm Đêm:
Bên trong quán chỉ có lẻ lẻ một vài người đang nhâm nhi ly cooktail
hay một ly whisky loại mạnh để quên chuyện đời. Một không khí trông
thật ảm đạm, buồn chán.
Trong khi đó, tại tầng dưới:
"YO! TAKE A PARTY NOW!"
"EVERYBODY, LET'S ROCK, YEAH!"
Một không khí hoàn toàn trái ngược với tầng trên: Ầm ĩ. Vui nhộn.
Sảng khoái. Từng điệu nhảy, lắc, múa sôi động khắp sàn nhảy. Ánh
đèn nhiều màu, chập chờn lại càng tăng thêm hứng khởi cho mọi
người. Trong khi tất cả đang đắm chìm vào "thế giới phiêu lãng" thì
đèn bỗng tắt "phụp". Mọi người đang dáo dác không hiểu chuyện gì
đang xảy ra thì "Hey everybody! Let's dance!". Một ánh sáng lung
linh, huyền ảo chiếu thẳng lên sân khấu. Mọi người dõi theo... Sững
sờ. Ngạc nhiên. Thú vị. "Phê" mắt. Đó là tất cả những gì mà tụi con
trai trong sàn đang dần cảm nhận được (có khi có cả con gái nữa ấy
chứ ). Một tiên nữ, à không, một mĩ nhân trông thật hấp dẫn xuất
hiện trong bộ quần áo cực kì sexy. Tiếng nhạc sôi động lại vang
lên. Cô gái ấy bắt đầu quay cuồng, uốn lượn thật bài bản trên sân
khấu. Từng đường cong của cơ thể kiều diễm kia ngày càng trở nên
hấp dẫn, rõ ràng, toả sáng khiến không một ai có thể rời mắt ra
được. Đi theo đường nhảy ấy là một mùi hương đang dần lan toả khắp
nơi. Một mùi hương dìu dịu, ngây ngất làm ai cũng khoan khoái, dễ
chịu. Bị ảnh hưởng bởi sức sống của cô gái, mọi người lại bắt đầu
nhảy hết mình, lắc lư sau tiếng nhạc.... Bài hát kết thúc. Nhiệm vụ
kết thúc. Cô gái ấy liền bước vào trong sau nụ hôn gió cùng cái
nháy mắt đầy khêu gợi mà cô gửi tặng ai đang ngắm nhìn cô.
- Em làm rất là tốt! Một bài nữa nha!- Chị Thảo, chủ quán bar nồng
nhiệt khi thấy cô bé vào trong phòng thay đồ.
- Thôi chị ơi! Ngày đầu của em mà, phải có chế độ nghỉ ngơi hợp lí
chứ!- Cô bé vừa nũng nịu vừa lau mồ hôi.
- Nể ngày đầu đó nha. Mà cơ thể em nhìn "đã mắt" thế này, khuôn mặt
cũng dễ thương nữa, sao hổng "phục vụ" các đại gia, kiếm tiền vừa
nhiều vừa nhanh chứ?
- Chị nói chuyện kiểu đó lần nữa là tôi huỷ hợp đồng đó!- Cô bé khó
chịu.
- Ờ thì thôi, đùa tí ấy mà. Sao dzữ quá dzậy? Mà mùi hương hồi nãy
là của em hả? Hồi nãy trước khi em lên có thấy đâu.
- Uhm...của em đó. Chẳng hiểu sao mỗi khi hoạt động mạnh là nó lại
xuất hiện như thế đó.
- Trời ơi! Mùi hương trời ban thế còn gì. À, tiền lương ngày hôm
nay nè. Có nhất thiết phải lấy từng ngày vậy không?
- Nhất thiết chứ chị, em là học sinh ở trọ mà!- Nó nhoẻn
cười.
- Trời ơi! Em cười như thiên thần dzậy á! Sao cái gì của em cũng dễ
thương hết vậy? Chỉ chị bí quyết đi.
- Chị chọc em hoài. Em về nha!
- Ừ, thứ 5 lại đến đó. Mà lúc đó nhớ phải tăng ca, ANH THƯ
nhé!
Phải, là Anh Thư, là nó đó. Nó chính là cái con bé mặc bộ đồ sexy,
uốn lượn trên sàn nhảy hồi nãy đó. Thực ra là để kiếm tiền đóng học
phí, đóng tiền nhà trọ thôi chứ nó không có làm gì tổn hại đến danh
dự đâu. Cầm chắc 250.000đ trong tay, nó đi thẳng về nhà. Bỗng nhiên
có một tên chạy từ trong hẻm ra, bịt thuốc mê rồi vác nó đi.
..................................
9 giờ 29 phút 16 giây pm trong quá khứ, khi nó đang bốc lửa trên
sân khấu thì:
- Con bé này cũng được quá ha!
- Dạ, thân thể cũng sexy hết biết đó chứ. Biết đâu thủ lĩnh lại có
hứng thú, đại ca nhỉ?
- Khỉ, đời nào thủ lĩnh lại dính tới con gái. Nhìn nó mảnh dẻ như
thế, vậy mà cú đá chắc ghê cơ. Thôi, mau chuẩn bị bắt con nhỏ đó
đi!- Tên đó ra lệnh.
Quay về hiện tại:
- Ư.....Uhm........-Nó dần tỉnh lại.
Trước mắt nó là một màu đen bao trùm. Khi con mắt đã quen với bóng
tối, nó thấy..........nothing.Anh Thư chỉ cảm nhận được rằng mình
đang bị trói chặt vào một cái ghế thôi. Sau khi đầu óc đã tỉnh táo
hẳn, nó mới lục lọi trí nhớ, nghĩ xem ai đã bắt mình thế này. Đang
cố nghĩ thì cánh cửa bỗng mở ra, ánh sáng của bóng đèn compac huỳnh
quang bừng sáng. Đã có câu trả lời cho nó.........
Thì ra nó đã nhầm. Cũng tại nó ngây thơ quá thôi. Làm gì có chuyện
mà tên đại ca của một khu vực rộng lớn lại bỏ qua cho con bé mới
chỉ gặp lần đầu đã tặng cho mình một cú đá "mãi mãi không bao giờ
phôi phai" chứ.
Tên đầu gấu cúi xuống sát nó, mặt đối mặt:
- Cưng có nhận ra anh không?
Chao ôi, nó thật sự, thật sự không thể không nói rằng hắn ta trông
cực kì.........xấu trai. Xấu thậm tệ, xấu kinh khủng, xấu dã man,
xấu như chưa từng được xấu (đoạn này có dùng biện pháp nghệ thuật
nói quá nha). Nhưng muốn sống sót để có thể được nhìn thấy ông mặt
trời đỏ chói và quê hương tươi đẹp lần nữa, nó đành ngậm đắng nuốt
cay mà trả lời:
- Sao em có thể quên đi gương mặt đẹp trai này được cơ chứ? Không
thể ngờ rằng sau cú đá tai hại, sai trái, lỗi lầm của em đó, anh
vẫn lung linh, huyền ảo như xưa! (Trời, dẻo miệng ghê lun)
- Ha ha ha, chuyện đó cô em không nói, anh đây cũng thừa biết!
(chảnh thấy ớn, người ta mỉa đó con). Nhờ cái miệng dẻo mà anh tha
cho cô em đó. Cái miệng nó cứu cái thân mà. Nhưng vấn đề không phải
chỉ anh là được, người muốn bắt em về đây là thủ lĩnh anh cơ. Tụi
anh đang tính bắt cưng ở trường, ai ngờ em lại dẫn xác tới vũ
trường nộp mạng luôn đâu. Mà thủ lĩnh anh đây cũng dễ chịu lắm, cô
em cứ từ từ mà tận hưởng nhé!- Hắn cười gian xảo rồi bỏ đi
luôn.
"Trời ơi! Cái quái gì mà tận hưởng chứ? Tui nổi hết da gà, da ốc
lên rồi nè! Chết rồi, sao thoát ra bây giờ? Mai còn đi học nữa chứ.
Cái đầu kia, mau suy nghĩ coi!" Khi nó đang cố nghĩ cách thì cánh
cửa lại bật mở lần nữa. Nhưng.........sao khác với lần trước quá
vậy nè! Đứng trước cánh cửa là một.....một.....một bạch mã hoàng
tử! Chao ôi, nó chưa từng thấy ai đẹp trai, sáng chói, hoàn hảo đến
thế! Khuôn mặt điển trai thật hài hoà với cặp lông mày đen rậm. Ánh
mắt long lanh sâu thẳm, chiếc mũi cao thẳng. Cả đôi môi, đôi
môi........ôi, ôi! Lại còn bộ vest thật sang trọng nữa chứ. Nói
chung đó là một con người rất đẹp trai và quyến rũ - người đầu tiên
làm nó say đắm đến thế. Và tất nhiên đó là ai, nó cũng đoán biết
được.
- Cô.....tên gì?- Anh ấy hỏi.
"Cha mẹ ơi, giọng nói cũng tuyệt hay nữa!"- Nó mơ màng.
- Cô có nghe tôi nói không vậy? Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng quan
trọng. Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn nè. Có biết là cô đã đụng tới
người của tôi không? Đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!-
Hắn dữ dằn với Thư.
........Cái quái gì? Tan. Biến. Hết. Tất cả những gì nó vừa nghĩ
coi như chưa từng có. Con người đẹp thế mà sao cộc cằn quá vậy?
Đúng là "tốt gỗ hơn tốt nước sơn" mà. Nó cũng đáp lại không
vừa:
- Ý anh núi Thái Sơn là anh đó hả? Sao anh kém hiểu biết quá vậy?
Núi Thái Sơn cao nhiêu m? Anh cao nhiêu m? Thế mà cũng mang tiếng
là con trai chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước ta!
- Nè, tôi không có nhường con gái đâu, đừng lên giọng với
tôi!
- Ai bắt anh nhường? Sao anh không cởi trói, để tôi cùng anh đánh
tay đôi? Cột người ta lại rồi quát mắng, anh có xứng làm con trai
không?- Nó bĩu môi.
- Cô được lắm! Nhưng tôi cảnh cáo cho mà biết: Có cởi trói cô cũng
không thắng nổi tôi đâu!- Hắn nổi cáu.
Công nhận hắn ta dễ bị khích thiệt, mới nói có 2, 3 câu, hắn đã cởi
trói cho nó rồi. Dây thừng vừa "đáp chân" xuống đất, nó liền đạp
một phát đau điếng vào chân hắn bằng chiếc guốc cao...5cm (vừa từ
sàn nhảy về mà), rồi chạy biến ra khỏi phòng. Sau lời giới thiệu
của Ly, nó cũng biết đâu thể địch nổi với Hải Long chứ.
Nhưng.......gì thế này? Sao nó chạy bạt mạng nãy đến giờ mà vẫn
chưa thấy nổi cái cửa ra hay cầu thang lên xuống gì cả? Như là mê
cung, nó lại quay trở về căn phòng hồi nãy. Hắn ta thì đang ở trong
cà nhắc đi ra, đã tới cửa. Thấy nó, hắn liền túm cổ nó lại:
- Sao, không tìm thấy lối ra chứ gì? Bộ cô tưởng nhà tôi là cái
chốn đơn giản lắm hả?- Hắn cười đểu.
Gì, nhà hắn? To dzữ. Biết vậy thì hồi nãy nó đã không cương với hắn
mà thử nhu rồi, biết đâu hắn lại thả nó ra. "Chán ghê, sao toàn làm
sai vậy nè? Giờ sao đây?"- Nó cáu với bản thân.
Đang nghĩ cách, bỗng:
- Hừm.......cô làm bạn gái tôi nha?- Hải Long buông một câu xanh
rờn sau khi nhìn tổng thể Anh Thư một lần.
Nó mắt chữ O, miệng chữ A, chưa định hình được tình huống để trả
lời thì hắn cười phá lên:
- Ha ha ha, nhìn cô kìa! Bổn thiếu gia đây mà cặp bồ với cô để tự
hạ thấp mình à? Cô nhìn kĩ thì tạm được thôi chứ không đạt tiêu
chuẩn của tôi đâu!
What the..? Oh dear, nó muốn đạp bẹp dí hắn quá. Nhưng phải kiềm
chế thôi, bởi nó đang muốn ra khỏi đây mà:
- Vậy tôi đâu có gì hấp dẫn để anh giữ lại đâu, đúng không? Cho tôi
về nha?- Nó hạ thấp giọng, giương đôi mắt to tròn, nai nai nhìn hắn
thật khẩn khoản.
- Trông tôi dễ dãi lắm hả? Mà thôi, bắt cô thì cũng có lợi gì đâu,
nhưng cũng chẳng thể thả cô đơn giản thế được. Hay như vậy nha, nếu
cô làm được việc tôi yêu cầu, cô sẽ được tự do. Còn không, tôi
sẽ......HÀNH HẠ cô suốt đời. Nên nhớ: tôi là một con người cực kì
độc ác đó.
"Sao hắn ác quá vậy. Chắc việc đó khó lắm đây. Thôi thì cứ thử xem
thế nào"- Nó quyết định
- Vậy...tôi phải làm gì?
- Uhm..... Cô phải làm sao để Tú Quỳnh không quấy rầy tôi nữa. Thực
ra tôi nghĩ cô hông làm được đâu, nhưng cứ thử đi ha, biết đâu lại
thành công.-Hắn cười mỉa nó.
"Grrr.......tên đáng ghét."- Nó thầm nghiến răng rồi hỏi:
- Nhưng mà....Tú Quỳnh là ai chứ?
- Oh my gods! Cô không biết cô ấy là ai thiệt hả?- Hắn suýt té
xỉu.
- Việc quái gì tôi phải biết?- Nó lên giọng.
- Nè, nói năng cẩn thận giùm tí nha!.....Thôi được rồi, để ngày mai
tôi dẫn cô đi gặp cô ấy. Giờ cô về đi. Quản gia!! Dẫn cô gái này
về!- Hắn hét lớn.
"Yeah ^_^, được thả rồi, nhưng ngày mai lại rắc rối đây", nó thở
dài. Mà thực chất hắn cũng có tốt đẹp gì đâu, kêu người dẫn mình về
để biết nhà đó mà. Tên gian xảo.
Tối hôm đó, nó leo lên giường ngủ với chiếc mông ê ẩm do hồi nãy
vượt tường mà tường cao quá, làm nó té cái bịch. May mà ông bà chủ
nhà không tỉnh dậy. Bao lo nghĩ về chuyện xảy ra cùng nỗi đau của
chiếc mông nhấn chìm nó vào giấc ngủ yên bình.......
6:15 sáng hôm sau. Nó cùng Ly đi học. Trên đường đi nó ngập ngừng
hỏi Ly:
- Ly này, cậu........có biết Tú Quỳnh là ai hông?
- Biết chứ, bộ cậu tưởng mình "mù thông tin" như cậu hả?- Ly lên
mặt.
- Hì hì, đương nhiên là không rồi. Ai chẳng biết bạn Ly nhà ta rất
thông thạo chuyện đời chứ!- Nó nịnh Ly.
- Nghĩ được thế là tốt đấy! Mà sao tự nhiên cậu lại muốn biết về cô
ấy vậy?
- À không, cũng chẳng có gì đặc biệt đâu. Chỉ là có nghe qua nên
mình thắc mắc vậy thôi.
- Thế à? Vậy để mình kể cho mà nghe: Tú Quỳnh là một người rất nổi
tiếng ở nước ta. Cô ấy học ở trường Superidol-một ngôi trường nữ
sinh rộng lớn ở trung tâm Tp.HCM tụi mình đấy. Những cô gái xinh
đẹp, tài giỏi nhất đều tập trung vào học ở đây. Và Tú Quỳnh chính
là "công chúa" ở trường đó.
- "Công chúa"? Chắc cô ấy xinh lắm nhỉ?
- Xinh á? Chỉ xinh thôi sao? Tú Quỳnh có khi còn đẹp hơn nữ thần
Venus ấy chứ. Trời ơi! Cậu không biết đâu. Cô ấy thực sự, thực sự
rất là đẹp. Đã thấy một lần là không bao giờ quên được. Mình đã có
cơ hội "lướt" qua cô ấy một lần, chao ôi, đẹp không thể tả! Cô ấy
còn là cô gái có chỉ số IQ cao thứ hai nước mình. Tới 170 lận đấy!
Không những thế, Tú Quỳnh còn là tiểu thư tập đoàn thời trang I.F
đứng thứ tư nước ta. Haizz........Vừa giàu vừa đẹp lại vừa thông
minh. Thật đáng ghen tị!- Ly tỏ vẻ ngưỡng mộ.
- Trên đời này có người như thế thật sao?- Nó hơi nghi ngờ.
- Chứ sao! Mà không chỉ có một, có hai lận đấy nhé. Cậu có biết
Hoàng Linh - con gái chủ tịch tập đoàn trang sức F.L không (có nhắc
đến ở p.1)? Nếu nói Tú Quỳnh là công chúa thì Hoàng Linh phải là nữ
hoàng. Báo chí ca ngợi cô bé ấy hết lời luôn đó. Nào là dễ thương
như nhân vật truyện tranh; sắc sảo như con dao hai lưỡi; thông
minh, tài giỏi như Mari Cuiri..........Mình chỉ mới thấy hình trên
báo thôi nhưng mình nghĩ ngoài đời chắc cô bé ấy còn xinh đẹp, dễ
thương hơn nữa đó!- Ly xuýt xoa.
- À, cái cô bé mà ngày đầu gặp nhau cậu đã nhầm mình đó hả?
- Ừ, đúng rồi. Nhưng giờ nhìn kĩ thì.......chậc...chậc.- Ly vừa lắc
đầu vừa chép miệng.
- Này này, bạn bè phải tâng bốc nhau chứ!- Nó giả vờ dỗi.
- Hì hì, đùa tí thôi mà. Chậc, mới đó mà đã 6:30 rồi. Tụi mình mau
đến trường đi.- Ly nhìn đồng hồ.
- Uh, phải đấy!- Nó cười.
..........................
Tùng.......Tùng........Tùng..........."Tan học rồi!"- Lớp nó ùa ra.
Nó với Ly liền giục nhau về nhà để ăn cơm (5 tiết học làm hai đứa
đói meo rồi mà). Đang rảo bước bỗng tụi nó thấy một đám đông đang
vây quanh cổng trường. Chính xác hơn là đang ngắm nhìn một chiếc xe
ô tô Zenvo ST1. Chính xác hơn nữa là đám đông đang "ngất đi tỉnh
lại" bởi một cậu con trai đẹp như người mẫu, có lẽ cao hơn 1m8,
đang tựa vào cửa ô tô trông rất oai phong. Đó là Hải Phong.
- Chết rồi! Chắc cậu ấy đến bắt tụi mình đấy!- Ly nói thầm vào tai
nó.
"Trời, hắn đến thiệt kìa! Giờ phải giải thích sao với Ly đây? Hổng
lẽ nói cho bạn ấy biết về chuyện tối qua và khai ra part-time job
của mình sao? Thôi, sao được, lỡ Ly nghĩ sai về con người mình rồi
nghỉ chơi với mình thì sao? Không thể như thế được! Bây giờ làm sao
đây?"- Nó băn khoăn.
- Hay tụi mình đi cổng sau đi!- Ly mách kế chuồn.
"Đúng rồi, vậy hắn sẽ không bắt được mình, mình cũng chẳng phải
giải thích gì với Ly"- Nó như mở cờ trong bụng, liền bảo Ly:
- Uh, cứ lằm thế đi!
Thế là hai đứa rón rén đi ra sau. Nhưng chuyện đời có đẹp như mong
muốn bao giờ. Tại cổng sau, có hai tên to lớn mặc áo đen đứng canh
như đang chờ con mồi xuất hiện. Đó là người của Hải Long. Cũng phải
thôi, với IQ 210 làm sao hắn để chúng nó trốn thoát dễ dàng như thế
chứ.
- Chết tiệt thật! Chắc đó là người của cậu ta. Chứ mấy chú bảo vệ
mà như thế này thì học sinh có mà đi đời hết!- Nó bảo Ly.
- Vậy tụi mình phải làm sao đây?- Ly lo sợ.
- Uhm.....để xem nào.............Hay giờ tụi mình cứ đi cổng trước.
Ở đó đông, mình lẩn vào sao cậu ta biết được.
- Đúng là chuẩn không cần chỉnh. Quyết định vậy đi, cứ thế mà làm!-
Ly hớn hở.
Thế là hai đứa liền luồn lách vào đám con gái trước cổng trường rồi
thoát ra êm thấm. Và......lại một lần nữa, chuyện đời có đẹp như
mong muốn bao giờ. Trước cửa nhà trọ Hương Thảo là một gã người
Trung Hoa đang đứng với điệu bộ như đang chờ ai. Đó là Liêu Liêu -
vệ sĩ thân cận của Hải Long (tên này tính toán kĩ thiệt ). Tụi nó
vừa đen trước cửa, Liêu Liêu liền giữ nó lại, đối chiếu với bức ảnh
anh ta cầm trong tay, rồi hỏi bằng tiếng Việt rất sành sỏi:
- Cô là Kiều Mĩ Anh Thư, 17 tuổi, giới tính nữ, dân tộc Kinh, học
sinh lớp 11A2 trường THPT Hồng Mai, đang trọ ở nhà trọ Hương Thảo
đúng không?
Nó há hốc miệng vì sự công bố lưu loát lí lịch trích ngang của nó
vừa xong, chưa biết nên trả lời ra sao thì Ly hỏi:
- Ủa, anh ta là ai vậy Thư? Cậu quen người Trung Quốc à?
- Hả...à không...(bỗng có tiếng nói nhỏ: "Tôi là người của cậu Hải
Long" làm nó thay đổi câu trả lời).... à mà có. Đây
là.........................người anh họ xa từ Bắc Kinh vào thăm
mình đó!- Nó lúng túng.
- Vậy sao anh ấy lại hỏi tên và địa chỉ cậu chứ?- Ly thắc
mắc.
- À, cái đó.........................Hỏi thăm trước khi nhận người
quen là một truyền thống của người Trung Quốc. Vả lại anh ấy đã lâu
không gặp mình, phải hỏi mới biết đúng sai thế nào chứ!- Nó nhanh
chóng kiếm cớ. (nói dối chuyên nghiệp nhỉ )
- À, thì ra là thế. vậy cậu mau mời anh ấy lên phòng đi!- Ly cười
tươi.
-.........Không cần đâu. Để mình mời anh ấy đi ăn đâu đó, tiện thể
cùng nhau hàn huyên tí chút, cậu về phòng trước nha!
- Ừ, phải đấy. Vậy mình lên đây. Em chào anh ạ!- Ly quay sang chào
lễ phép rồi chạy lên cầu thang.
Sau khi bóng Ly đã khuất, nó quay phắt lại:
- Anh là người của Hải Long sao?
- Vâng. Xin tự giới thiệu, tôi là Liêu Liêu, vệ sĩ của cậu chủ. Cậu
chủ có lệnh đưa cô đến nhà ngày lập tức.
Vậy.....xin mời "cô em họ bất đắc dĩ" của tôi lên xe.- Liêu Liêu
cười mỉm.
"Hừ, đúng là chủ nào tớ nấy, ngang ngược như nhau"- Nó lầm bầm rồi
miễn cưỡng bước lên xe bởi nó nghĩ rằng Hải Long giỏi võ đến thế,
chắc hẳn tay Liêu Liêu này cũng chẳng phải hạng vừa.
..................................
.........Phải cuốc bộ qua một bể nước rộng đến 16 m2, gần gấp đôi
căn phòng trọ tồi tàn của nó cùng sân vườn trải dài 2 km, nó mới
chạm chân đến cửa nhà hắn. Anh Thư liền uể oải bước vào sau khi
được một cô giúp việc mở cửa. Hải Long đang ngồi trên ghế sofa chờ
nó bên trong. Chắc cậu ấy đang tức giận lắm bởi chỉ bằng mắt thường
thôi cũng có thể thấy luồng sát khí đang bốc bừng bừng. Thấy nó,
hắn đứng phắt dậy, xả ngay ra một tăng:
- Cô muốn chết hả? Hay muốn tôi hành hạ suốt đời? Đã nói tôi đến
đón cô, vậy mà dám bỏ trốn về nhà. Bắt thiếu gia đây chờ ngoài cổng
trường, bị bao con mắt ngắm nhìn muốn xuyên thủng người luôn, cô hả
dạ chưa? Cho cô đi bộ từ ngoài vào trong còn là hình phạt nhẹ
đấy!
Nó chưa kịp mở miệng thanh minh (thanh minh gì ta, đúng quá còn gì
) thì một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa:
- Ủa, Hải Long, anh đang quát mắng ai thế?
Nó giật mình quay ra. Trời đất! Đứng trước cửa là một tiên nữ giáng
trần chứ không phải người thường. Chao ôi! Làn da trắng mịn như
bông bưởi, mái tóc dài óng mượt suôn thẳng. Đôi mắt to tròn, hàng
mi cong vút. Dáng cao, eo nhỏ, chân thẳng. Tất cả thật nổi bật
trong bộ váy đáng yêu và đôi giày cao gót. Chiếc cài tóc màu hồng
lại càng phù hợp với người cô ấy. Chỉ nhìn thôi nó cũng biết đó là
Tú Quỳnh. Quả là thấy một lần là không bao giờ quên.
Hải Long thấy Tú Quỳnh đến liền bước tới, ôm eo nó (!!!), nói
rằng:
- Anh có quát mắng ai đâu! Chỉ là anh đang cãi nhau với BẠN GÁI vì
chút chuyện nhỏ đó thôi. Cô ấy giận hờn vu vơ ấy mà.
- Sao? Đây......đây.........đây là bạn gái anh sao? Làm
sao.......có thể.....?- Tú Quỳnh lắp bắp.
Nó vội đính chính:
- Cái gì? Tôi đâu phải là........- Thì hắn cắt ngang:
- Liêu Liêu này, con chuột bạch hôm bữa bị tôi HÀNH HẠ đã chết hay
chưa?- Hắn nhấn mạnh từ hành hạ.
- Dạ....nhà ta có nuôi con chuột nào đâu ạ?- Liêu Liêu ngạc
nhiên.
- Vậy à? Chắc tôi nhớ nhầm.- Hắn vừa nói vừa ném một cái liếc sắc
lẻm sang nó.
"Hừ, dám đe doạ mình à? Lại còn ví mình chỉ bằng một con chuột nữa
chứ! Tên này thật đáng ghét. Nhưng phải nghe lời hắn thôi, không
sau này tin hắn hành hạ mình sẽ tới tai ông ấy mất!"- Nó đắn đo rồi
trả lời:
- Vâng, chào cô. Tôi là Kiều Mĩ Anh Thư - NGƯỜI MÀ Hải Long YÊU SAY
ĐẮM.- Nó cố tình đè mạnh những chữ ấy.
"Ơ, cái con nhỏ này. Nói là người yêu được rồi, có nhất thiết phải
hạ thấp mình như thế không?- Hắn bực mình.
- Sao có thể như thế? Không, tôi không tin. Người yêu Hải Long là
tôi cơ mà. Lí nào anh ấy lại thích cô chứ?- Tú Quỳnh nghi
ngờ.
Hải Long thúc nó một phát đau điếng, 90% ngầm ý bảo nó mau phản bác
lại sao cho Tú Quỳnh bỏ hẳn hi vọng được hắn thích đi (và 10% để
trả thù vụ hồi nãy ). Nó liền bảo:
- Ồ, vậy chắc hẳn cô là Tú Quỳnh. Anh Long có kể nhiều về cô cho
tôi nghe. Nào là cô mơ mộng viễn vông, quấy rầy anh ấy, không cho
anh ấy yêu đương tự do, rồi còn đã thấp lại thích trèo
cao............Ơ! Có lẽ tôi không nên nói chuyện này nhỉ? Thật bất
lịch sự với cô đây quá! Nhưng sự thật luôn phũ phàng mà. Cô cũng
đừng buồn, xinh đẹp như cô thì lo gì không có người yêu. Vấn đề bây
giờ thực tế là anh ấy đã có bạn gái là tôi rồi, vì vậy mong cô đừng
liên lạc nhiều với Hải Long nữa, phận con gái như tôi cũng thấy khó
chịu lắm.
- Cái gì? Cô dám nói với tiểu thư đây như thế sao? Cô mới là người
mơ mộng viễn vông. Anh Long của tôi không hề thích cô đâu, phải
không anh? Kìa, anh nói gì đi chứ!
- Uhm.....anh.......xin lỗi nhưng anh chỉ có thể nói rằng: Anh yêu
cô ấy, anh thực sự yêu cô ấy.
Biết là đóng kịch nhưng nghe thế nó vẫn nổi da gà. Có nhất thiết
phải là yêu không, nói thích thôi cũng được rồi mà.
- Không......các người lừa tôi. Anh Long, anh lừa em đúng không?
Anh hãy nói rằng em đã bị lừa đi! Người đến trước với anh là em cơ
mà. Người yêu anh lâu hơn cũng là em cơ mà. Sao anh có thể tàn nhẫn
với em như thế? Con nhỏ này có hơn gì em chứ! Không........đây
không phải là sự thật..........Không thể chịu đựng thêm được
nữa.......Hức............hức.........- Tú Quỳnh chạy ào ra với hàng
nước mắt lăn dài trên má.
- Làm thế liệu có quá đáng lắm không? Cô ấy chỉ là con gái thôi mà,
sao có thể chịu nổi cú sock này chứ?- Nó băn khoăn.
- Cô đừng lo. Cô ấy 17 tuổi rồi nhưng còn con nít lắm. Khóc dỗi hờn
vài tiếng đồng hồ là thôi ngay ấy mà. Tình yêu đó chỉ là ảo tưởng
của mình cô ấy thôi. Sẽ có ngày Tú Quỳnh nhận ra điều đó.- Hắn ngồi
"phịch" xuống ghế.
- Sao cơ? Cô ấy bằng tuổi với tôi sao? Vậy mà anh không nói sớm để
tôi tìm cách khác nhẹ nhàng, đỡ ác hơn. Anh có biết tại anh mà tôi
trở thành người ích kỉ rồi không? Tôi đã chỉ nghĩ đến ích lợi bản
thân để rồi nói với Tú Quỳnh những lời cai nghiệt như thế. Giờ tôi
hối hận lắm, anh biết không? Còn anh nữa, sao có thể đối xử với một
cô bé trong sáng, hồn nhiên như thế chứ! Anh vứt bỏ tình thương
người đi đâu rồi hả?- Nó tức giận hét vào mặt Hải Long. Mắt nó cũng
đã rưng rưng. Nó liền chạy ra khỏi ngôi nhà lộng lẫy này.
-. ...........Con nhỏ đó làm sao thế chứ! Cái gì mà "trong sáng,
hồn nhiên"? Chắc con bé đó chưa biết con người của Tú Quỳnh rồi.-
Hải Long quay sang nhìn Liêu Liêu.
- Vậy có cần cho người bảo vệ cô Anh Thư không ạ?
"Ừ, phải rồi. Lỡ Tú Quỳnh làm gì quá đáng thì sao? Lỡ con nhỏ đó
xảy ra chuyện gì thì sao?.............Khoan đã, mình mới nghĩ cái
gì vậy? Việc quái gì mà phải lo cho con nhỏ dám hét lớn vào mặt
mình thế chứ?"
- Thôi, cần gì phải bảo vệ cho con bé đó!- Hải Long vừa ra lệnh vừa
bước vội lên cầu thang để giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng của
mình.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
"28/02/200x,
Ôi! Hôm nay thiệt là bực quá đi! Sao mình có thể thốt những lời cay
nghiệt đó với Tú Quỳnh cơ chứ? Chắc bạn ấy đang buồn lắm đây. Chỉ
tại tên Hải Long đáng ghét kia độc ác quá mà! Haizz........một cô
bé chỉ mới 17 tuổi đã thất bại ở mối tình đầu (sao biết là mối tình
đầu ta ), thật tội nghiệp quá đi. Cả mình nữa, sao lại làm thế với
bạn đồng trang lứa chứ. Ông trời ơi, con biết lỗi lầm đáng trách
của con rồi. Ông trời đừng phạt con nha T_T!" Gấp nhật kí lại, nó
thở dài. Bữa nay nó hay thở dài ghê cơ. Có lẽ năm nay là năm hạn
của nó. Nghĩ thế nó lại thở dài. Cùng với tâm trạng buồn chán, cắn
rứt lương tâm, nó ném mình lên giường và cầu nguyện an lành cho Tú
Quỳnh mà không biết chính cô ấy sẽ là người gây ra nguy hiểm cho
nó...
Sáng hôm sau, nó mệt mỏi thức dậy đi học, có lẽ tại tối qua nó khóc
sám hối nhiều quá. Trên đường đi học, Ly hỏi nó:
- Sao trông cậu uể oải quá vậy? Mà hôm qua cậu với anh họ nói
chuyện nhiều không?
- Anh họ nào?...........À,à....cũng không nhiều lắm. Hỏi thăm nhau
là chính ấy mà. Anh ấy bắt tàu lửa đi tham quan Việt Nam và chuẩn
bị về Trung Quốc rồi.- Nó suýt lỡ lời.
- Đi sớm thế sao? Mình còn chưa kịp chào anh ấy mà.- Ly nuối
tiếc.
- Không sao đâu, mình chào anh ấy hộ cậu rồi. A, tới tiệm Đại Phát
rồi nè, vào mua bánh mì gặm đã.- Nó như sống lại khi thấy đồ
ăn.
- Uh, mình cũng đói rồi.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Tối đến. Khi làm bài tập xong thì đã 9:15pm. Nó vội mặc áo khoác,
rón rén trốn ra ngoài rồi chạy đến quán bar Bướm Đêm. Đang đi thẳng
thì bỗng có người ngáng chân làm nó suýt dập mặt. Nó điên
tiết:
- Ai chơi gì mà kì cục quá vậy?
- Tao nè, mày ý kiến gì hả nhỏ kia?- Một giọng nói hùng hồn vang
lên.
Đó là một cô gái. Không, là "đàn chị" thì đúng hơn. Cô ta mang một
bộ váy đen rất ngắn. Đầu thì nhuộm vàng, nhuộm đỏ. Khuyên tai xỏ
khắp người. Thêm đôi guốc cao ngất làm nổi bật vẻ giang hồ của chị
ta. Tóm áo nó, ngắm nghía hồi lâu, cô ta bào:
- Mày trông cũng được đấy! Nhưng sao bằng "công chúa" của Superidol
được, lại càng không xứng với cậu chủ Hải Long đẹp trai, cuốn hút.
Tao đang định dạy dỗ mày vào sáng mai để mày biết thân phận thấp
hèn của mình, ai ngờ tối nay mày lại lang thang ở khu vực của tụi
tao. May là "công chúa" có ảnh của mày đấy. Mà cũng đúng thôi,
"công chúa" muốn gì mà chẳng được. Chuyện đã đến nước này thì ta
giải quyết gọn nhẹ tối nay luôn nhé. Các em, kéo con nhỏ này vào
trong hẻm kia mau đi để chị đây thỉnh giáo cho nó một bài
học.
Cảm nhận được nguy hiểm, nó liền giở ngón nghề karate, giơ chân đá
"bốp", tên "đàn chị" kia ngã cái rầm. Chưa kịp thoát thân, nó đã bị
5, 6 đứa con gái khác trói
lại............"Bốp!"........."Chát!".....Hai cái tát đanh thép
vang lên cùng lời nói:
- Mày dám đánh tao hả con? Cho mày biết thế nào là lễ độ nhá! Tụi
bây, đánh con nhỏ này cho tao!
Thế là cả bầy con gái xông vào đánh, tát, đập nó:
- Dám động vào chị của tao hả mày?
- Tao ghét nhất là mấy đứa đẹp như mày đấy!
- Để chị sửa sắc đẹp lại cho cưng nha!
............................
Thân thể. Tâm hồn. Đau đớn. Tê liệt. Với hai tay và hai chân bị
trói chặt, nó chỉ biết nằm im chịu đòn. Nó thầm nguyện rủa bản thân
đã không cẩn thận. Nó thầm cầu nguyện ông trời hãy giúp lấy nó. Đau
quá, nó khóc. Nước mắt ngày một dàn dụa khi nỗi đau ngày một nâng
lên... Thật may là ông trời đã nghe thấy nó. 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt
rồi hàng trăm, hàng nghìn giọt máu, í nhầm, mưa rơi
xuống..........
- Khốn kiếp! Thôi, tha cho con nhỏ này đi. Dạy bảo thế đủ rồi. Mau
cởi dây trói cho nó!
- Phải đấy. Dừng ở đây thôi.
- Cởi mau lên đi mà còn chạy chứ mascara của tao chảy hết rồi
(-_-")!
Thân thể nó nhức mỏi. Tay chân dường như không thể cử động được
nữa. May sao nhờ rèn luyện sức khoẻ và sự dẻo dai hàng ngày nên nó
cô gượng dậy được. Dựa vào tường, nó thở đều lấy sức. Những giọt
mưa khiến nó tỉnh táo lại. Vội rút điện thoại ra, nó gọi cho chị
Thảo:
- Chị ơi, em không đến được đâu! Cho em xin lỗi!
- Sao kì quá vậy, nhờ buổi trình diễn hôm trước mà khách hôm nay
rất đông. Em sao có thể không đến?
- Em thật sự xin lỗi nhưng.....đứng còn không nổi thì em nhảy kiểu
gì? Thôi, em không nói nổi nữa rồi!- Nó gác máy.
5 phút sau, khi nhịp tim đã đều, nó gắng đứng dậy, cố lê về phòng
trọ. Nhưng đi ra được khỏi hẻm, nó lại té xuống thềm. Chân nó đau
lắm. Cũng may mưa đã ngớt hẳn, nhưng nó cảm thấy nhức đầu lắm, trán
nó cũng hầm hập nữa. Có lẽ nó bị sốt cao rồi.................
- - - - - - - - - - - - - -
- Cậu chủ, đó chẳng phải là cô Anh Thư sao?- Liêu Liêu ngờ ngợ hỏi
Hải Long.
- Đâu? Đúng là con nhỏ láo lếu đó rồi, nhưng sao nhìn nhỏ đó tội
nghiệp quá vậy?
- Hình như cô ấy ướt hết rồi. Hay tiểu thư Tú Quỳnh
đã...........
- .................Mau dừng xe lại ngay lập tức!
Bước xuống cửa xe, Hải Long chạy vội đến trước mặt nó, lay
lay:
- Này, con nhỏ kia, cô làm sao thế? Sao trán nóng thế này, cô dầm
mưa đấy ah? Cả mặt mũi nữa, sao chảy máu thế kia? Này, cô có nghe
tôi nói không? Anh Thư!!!
Hình như có ai gọi nó, nó mở mắt ra. Trước mắt nó là gương mặt của
một cậu trông rất đẹp trai. Nó ngỡ rằng mình đã chết rồi nên Ngọc
Hoàng mới cử thiên thần xuống đón nó về trời.
- Nè, cô mở mắt ra rồi sao không nói gì cả? Nói gì đi chứ con nhỏ
đáng ghét kia! Đừng dọa tôi nghen!
Sao thiên thần này ăn nói thô lỗ quá vậy nè? Giọng nói hách dịch
của Hải Long làm CPU của nó bắt đầu hoạt động trở lại. Thì ra nó
chưa chết. Có lẽ mạng nó còn dài lắm. Nghĩ thế, nó mỉm
cười...
"Con nhỏ này cười rồi nè! Cũng biết cười cơ đấy! Tưởng nhỏ chỉ biết
cãi nhau và đấm đá thôi chứ! Chắc hạnh phúc vì được thiếu gia đây
cứu chứ gì!...............Nhưng............cười trông........dễ
thương thật đấy........!- Hải Long đỏ bừng mặt khi kết thúc suy
nghĩ vừa rồi.
Khi CPU đã được restart và collect các dữ kiện, nó như choàng tỉnh.
Bây giờ nó đã nhận ra đang ngồi trước mắt nó. Chân tay bắt đầu nhức
mỏi trở lại. Kí ức đau đớn tràn về trong đầu nó. Nó liền tức giận,
hất tay Hải Long ra:
- Anh đừng có chạm vào người tôi! Tại ai mà tôi ra nông nỗi này? Từ
khi anh xuất hiện, tôi đã phải làm bao điều sai trái! TÔI GHÉT
ANH!!!- Vừa nói, nó vừa gặng đứng dậy.
- Cô nói cái gì? Tôi có lòng tốt xuống xe giúp cô mà cô lại có thái
độ gì thế hả?- Sau khi nghe câu :"Tôi ghét anh!", Hải Long bỗng tức
điên người.
Vì đầu đau như búa bổ, nó chẳng muốn cãi thêm, chỉ mong về được đến
nhà. Nhưng mọi việc lại không theo ý nguyện của nó. Chân nó liêu
xiêu, tay thì bủn rủn, nó bỗng ngất xỉu, ngã người vào...lòng Hải
Long (biết chọn người ghê cơ )
- Nè, con bé kia, cô bị sao thế hả? Cô đang tức tôi lắm kia mà! Mau
tỉnh dậy mà mắng tiếp chứ!......Mau mở cửa xe nhanh đi!- Long lệnh
cho Liêu Liêu.
Liêu Liêu mở cửa xe:
- Vâng, nhưng để tôi bế cô bé cho ạ!
- ..........Thôi, để tôi! Không sao đâu!
Ngồi trên xe, Hải Long rất lo cho nó. Nó sốt cao, khí nóng tỏa ra
quanh người, mồ hôi vã ra như tắm. Tay chân, mặt mũi thì bị thương.
Lòng Hải Long cứ như có lửa đốt, cậu giục bác tài mấy........chục
lần (lo làm gì, chị ý chik thì có mà hết truyện ). Về đến nhà, Long
vội bế Anh Thư lên phòng, gọi cả chục người giúp việc có kinh
nghiệm lên băng bó, chữa bệnh cho nó. Vì khắp người đều có chỗ bị
thương nên Hải Long đành ra ngoài đứng chờ. Hắn đi qua đi lại, đi
tới đi lui, đi vòng đi quanh, sốt ruột không biết mấy người kia làm
gì mà lâu thế, trong khi họ mới bôi thuốc cho Anh Thư được có....1
phút 16 giây. Nửa tiếng sau ( đối với Long như đã nửa thế kia rồi),
mấy chị giúp việc đi ra, nói với Hải Long rằng cô bé đã được băng
bó và uống thuốc nhưng có lẽ còn mệt nên cô ấy thiếp đi rồi. Cậu
thở phào, vội bước vào thăm nó. Lần đầu tiên thấy cậu chủ lãnh đạm
của mình quan tâm nhiều tới ai đến thế, mấy chị í bắt đầu xì
xào:
- Cô bé ấy là ai thế nhỉ?
- Không biết sao mà cô bé lại bị thương khắp người thế kí?
- Hay.....bị cậu chủ đánh đập ?
- Vậy thì việc gì cậu chủ phải lo lắng chứ?
- Uh thì.........cậu ấy cắn rứt lương tâm chăng?
- Vớ vẩn! Tính cách cậu chủ mà các cô còn không biết à?
- A! Tôi biết rồi! Có lẽ.......có lẽ........
- Có lẽ làm sao? Nói toạc móng heo cho rồi, úp úp với chả mở
mở!
- Có lẽ cô bé ấy là...........ân nhân cứu mạng của cậu
chủ!!!!
- Nhảm nhí, Liêu Liêu giỏi võ thế kia mà cậu ấy lại phải nhờ một cô
bé mảnh dẻ ra tay cứu giúp à? A, phải rồi, có lẽ Liêu Liêu biết
đấy!
Thế là bao con mắt đổ dồn vào Liêu Liêu. Cậu vệ sĩ vội nói:
- Nè, tôi không biết gì đâu nha! Tôi cũng chưa hiểu tại sao cậu ấy
lại lo lắng cho cô Anh Thư nữa! Mà potay.com với mấy chị luôn, nghĩ
ra tình huống oái ăm gì không!
Cánh cửa phòng bỗng bật mở. Hải Long hét lớn:
- NÀY, CÁC NGƯỜI NHIỀU CHUYỆN QUÁ ĐI! NGƯỜI TA BỊ BỆNH MÀ CỨ RẦM RÌ
BÊN NGOÀI, AI NGHỈ NGƠI CHO ĐƯỢC? MAU ĐI LÀM VIỆC, KHÔNG TÔI SA
THẢI TỪ A TỚI Z ĐẤY!
Giật mình, ai nấy đều chạy toán loạn đi xuống lầu làm việc. "Hừ,
toàn là mấy bà sư phụ tám không!"- Hải Long lẩm bẩm rồi ngồi xuống
cạnh giường. Hắn ngắm cô bé ngây thơ đang nằm trên giường hắn.
Khuôn mặt nó bầu bĩnh như em bé, da nó trắng như tuyết. Hàng mi vừa
dài vừa cong làm nó trở nên đáng yêu hơn. Lại thêm đôi môi đỏ như
máu cộng với mái tóc đen như gỗ mun khiến nó trông như công chúa
Bạch Tuyết vậy. Hải Long nhẹ nhàng định sờ môi nó. Bất chợt cậu
khựng lại : " Mình đang làm cái quái gì vậy nè?..........Điên rồi,
mình điên thật rồi.....................Chính em........ đã làm tôi
điên như thế..........!- Hải Long thở dài, nắm chặt tay nó hồi lâu
rồi bước vội ra khỏi phòng như sợ sẽ có chuyện gì tồi tệ xảy
ra.............
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy. Vai nó vẫn còn hơi nhức nhưng đầu nó đã
hết đau rồi, chân nó cũng đỡ tê hơn. Khi con mắt đã quen với những
tia nắng tinh nghịch đang chiếu vào phòng, nó ngạc nhiên. Căn phòng
trọ tồi tàn của nó bỗng dưng biến thành một cung điện nguy nga,
lộng lẫy cứ như có một bà tiên xuất hiện đã vẫy đũa thần tạo nên
phép màu. Nó nhắm mắt, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra. Khi đã nhớ
lại tất cả, nó giật mình mở mắt, nhìn kĩ đồng hồ. Trời đất! Đã
7:30am rồi! Nó luống cuống ngồi dậy, chưa đặt chân xuống đất thì
Hải Long bước vào:
- Cô tỉnh rồi ah? Đang định đi đâu thế?
- Trễ học mất rồi! Tôi phải về nhà ngay!- Nó hốt hoảng
- Cô điên ah? Bộ cô muốn bệnh thêm hả? Nằm xuống nghỉ ngơi cho hết
bệnh đi!- Long ra lệnh cho nó.
- Tôi hết sốt rồi mà! Và cám ơn anh vì đã giúp tôi nha, cũng xin
lỗi anh vì hôm qua tôi thật không phải!- Nó cúi người.
Hải Long bước tới, đặt tay trên trán nó rồi ấn nó xuống:
- Thế này mà cô bảo là hết sốt à? Trễ rồi thì nghỉ luôn đi, tôi sẽ
cho người xin phép giùm cô. Hết sốt hẳn rồi tôi đưa cô về đến tận
nhà luôn, được chưa?
- Ơ....phiền anh lắm. Vả lại về nhà, tôi thấy dễ chịu hơn chứ tôi
không thích ở nhà con trai.
- Không thích cũng phải ở! Cô còn ý kiến thêm lời nào nữa là tôi
lấy dây thừng trói cô lại đó!- Vừa nói hắn vừa búng tay cái
"tách!", 3 chị giúp việc bước vào chăm sóc khiến nó sock toàn tập,
hông nói lại câu nào. Ai lại cãi nhau trước mặt người lớn!
....................
Khoảng 9:30am, trán nó dịu lại, cơ thể không còn bừng bừng nữa. Nó
xin phép về. Vì cậu chủ đi vắng cộng thêm sự nài nỉ hết lời của nó,
các chị giúp việc không biết nói gì, đành để nó về. Nhưng cậu Hải
Long đi đồng nghĩa với việc bác tài và chiếc xe cũng biến mất. Nó
đành móc hết số tiền còn lại trong túi đi taxi mặc dù tiếc đứt
ruột. Có ai lại muốn đi bộ hay leo lên xe bus nổi dưới cái thời
tiết mà xương rồng cũng không sống nổi này chứ!
Hải Long đi vắng thực ra là đến nhà Tú Quỳnh. Không cần biết có ai
ở nhà, cậu xông thẳng vào phòng cô, mở cửa cái "rầm!!", nói
thẳng:
- Tại lần đầu nên anh bỏ qua đấy! Em còn động tới Anh Thư một lần
nữa là anh không nhịn đâu! Đừng vì tình yêu trẻ con đó mà làm hại
đến cô ấy!
- "Anh không nhịn đâu" ư? "Tình yêu trẻ con" ư? Chỉ vì con nhỏ đó
mà anh nói như thế với em sao? Rốt cuộc con bé đó là gì chứ?- Tú
Quỳnh bực tức.
- Cô ấy là gì em không cần biết! Em chỉ cần hiểu là bây giờ cô ấy
rất quan trọng đối với anh!
- Nói thế chẳng hóa ra con nhỏ đó là người yêu anh sao? Làm
sao.........anh có thể.......đối xử với em như
thế......?.........Hức..........Làm sao........Hức.........lại như
thế.........Hức.....hức..........!- Nước mắt tuôn ra trên má cô
bé.
-.......Em đừng khóc. Chỉ là em chưa gặp ai tốt hơn anh ( ) nên mới
ảo tưởng vậy thôi. Sẽ có này em gặp vận mệnh của mình mà!- Hải Long
thở dài, ôm lấy Tú Quỳnh dỗ dành (theo nghĩa anh trai - em gái
nha)
Tú Quỳnh òa khóc. Chưa bao giờ anh ấy ôm cô dịu dàng thế này. Chưa
bao giờ anh ấy nói nhẹ nhàng với cô đến thế. Trong làn nước mắt, cô
biết rằng chỉ có Anh Thư mới có thể thay đổi anh ấy như
vậy.........
Sau khi rút 98% sức lực để nhảy qua tường, nó dùng nốt 2% còn lại
leo lên phòng. Vì thế vừa tới nơi, nó nằm phịch xuống sàn nhà, thở
hồng hộc. Mệt quá, nó lại thiếp đi........
11:20am. "Cộc! Cộc!", tiếng gõ cửa vang lên.
- Ai đấy?- Nó yếu ớt.
- Là mình, Ly đây. Mình vào nha!
- Uh, cửa không khóa đâu!- Nó nói vọng ra.
Ly mở cửa phòng, vừa thấy nó, cô chạy ngay lại:
- Trời ơi, cậu có biết cả sáng này ngồi trên lớp học mà mình cứ để
hồn lại đây không? Sáng nay đi qua rủ cậu đi học, đập cửa muốn gãy
tay mà không có ai trả lời, mình lo lắm luôn đó!
- Hì hì, cảm động ghê chưa? Tại tối qua mình thấy mệt mệt trong
người nên ngủ say quá, hông nghe tiếng cậu gọi luôn. Mà cho mình
mượn vở hôm nay đi!
- Chép bài hả? Mình chép cho. Nhìn cậu yếu xìu như cọng bún thiu
thế kí, ngồi dậy sao nổi? Để chốc mình mua gì về cho cậu ăn
nha!
- Ôi, Ly vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!- Nó vui sướng reo
lên.
- Mình biết!
- Làm sao cậu biết?
- Mình biết mà!
Thế rồi hai đứa nhìn nhau cười phá lên vì sự hiểu nhau của chúng nó
(tụi nó bắt chước đoạn quảng cáo Paradol Extra đó )
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
9:30pm. Cảm thấy trong người khỏe hơn, nó mặc áo khoác và lại trốn
đến nơi làm việc. Tuy hôm nay là thứ 6, là ngày nghỉ nhưng nó muốn
đến coi như tạ lỗi chuyện hôm qua. Cũng may chị Thảo là người rộng
lượng, bỏ qua cho nó. Nó liền cười cười, xin chí ý một đặc ân. Vì
dù sao đã thương thì thương cho trót, nó xin chị được nhảy bài nào
nhè nhẹ một chút chứ chân nó vẫn còn hơi đau. Chị Thảo cũng gật
đầu. Thế là nó ra sân. Tiếng nhạc vang lên. Cái cách shakin tuy
không mạnh mẽ nhưng đầy lôi cuốn của nó khiến bao chàng trai đắm
đuối, say mê. Nhảy hết bài, nó chào chị Thảo rồi ra về. Nó đang đi
bỗng có một vị khách đang nhâm nhi ly vodka bước ra chận đường nó.
Mà số nó cũng hay thiệt, toàn đụng đầu với....trai đẹp . Vị khách
này hơi bị đẹp trai nhá. Khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú. Đôi mắt thật
sáng và sâu. Mái tóc cắt gọn được nhuộm hoe hoe. Dáng người có lẽ
cao khoảng 1m8, ăn mặc sành điệu, xỏ một chiếc khuyên vàng bên tai
trái lộ rõ vẻ ăn chơi, sang trọng của một công tử nhà giàu. Hắn
cười với nó. Ôi chao, sao lại có nụ cười tỏa sáng như mặt trời, dễ
thương như Kim Bum thế chứ? Nó tỉnh lại sau hai giây mơ mộng. Đâu
phải cứ đẹp trai là tốt? Nó có kinh nghiệm với loại người như thế
rồi (ám chỉ ai vậy cà ?). Nó cất giọng hỏi:
- Sao anh lại chặn đường tôi?
- Uhm....không có gì. Chỉ là...tôi thấy em nhảy cá tính quá nên
muốn dành tối nay cho em đó mà.- Hắn cười đểu.
- Nhưng tôi không quen anh!
- Trước lạ sau quen mà em!
Nó đi một vòng quanh người hắn rồi lạnh lùng từ chối:
- Nhìn lưng anh tôi vẫn không thấy quen! Với lại tối nay tôi không
hứng!
Hắn chưa đáp lại thì một giọng nói hách dịch vang lên:
- Thôi, cậu đừng đụng vào con bé đó! Con gái đẹp theo cậu chất cả
mấy xe tải không đủ kìa, cần gì phải mở lời với con nhỏ kia! Khéo
dính vào căn bệnh thế kỉ đấy!
Người vừa nói là một cậu con trai ngồi cùng bàn với tên hồi nãy. Có
lẽ là bạn tên đó. Hắn trông cực kì lạnh lùng và kiêu ngạo. Mái tóc
nâu hạt dẻ nổi lên trong ánh đèn vũ trường. Khuôn mặt hắn mang vẻ
thách thức đầy hấp dẫn. Đôi mắt đen sáng long lanh như ẩn chứa một
nỗi buồn sâu thẳm. Tuy vũ trường hơi tối nhưng vẫn nhận thấy làn da
trắng của hắn. Tên đó ngồi gác chéo chân rất oai phong. Bộ quần áo
đen toàn tập kia khiến hắn trông manly vô cùng. Hắn đeo một sợi dây
chuyền có mặt nạ hình thiên sứ bằng bạc, nó cũng có một cái y chang
như thế. Độ đẹp trai chắc cũng ngang hàng với Hải Long. Nhưng vẻ bề
ngoài lấp lánh, sáng chói không làm dịu được sự tức giận của nó.
Khi lòng tự trọng bị tổn thương nặng, nó không còn nhận thức được
điều mình đang làm. Bất kể bị đuổi việc hay không, nó hất thẳng ly
rượu vodka và mặt tên mà theo nó là "còn đáng ghét hơn cả Hải Long"
kia, hét lớn:
- ANH BIẾT CÁI QUÁI GÌ MÀ NÓI? ANH BIẾT ĐƯỢC VỀ TÔI BAO NHIÊU MÀ
LÊN TIẾNG? SAO MẤY NGƯỜI ĐỀU ĐÁNG GHÉT NHƯ NHAU THẾ HẢ? CHÍNH NHỮNG
NGƯỜI NHƯ ANH MỚI LÀM THẾ GIỚI NÀY Ô UẾ ĐÓ!!!
Nói xong, nó bước ra ngoài cùng tâm trạng tức tối. Nó không hiểu
sao trên Trái Đất này lại có nhiều người đáng ghét, xấu xa đến thế.
Cơn giận cao quá đầu làm cho nó mất đi sự nhạy cảm xưa nay. Nó
không hề hay biết đã có một bóng đen theo dõi nó từ lúc nó rời khỏi
nhà trọ đến giờ. Đó là...LY.
- - - - - - - - - - - - - - -
Trong khi đó, sau khi "được nhấp" ngụm rượu "trời ban", hắn nhếch
môi cười...Bỗng " RẦM!!!!", cái bàn trước mặt bị hắn đạp bể tan.
Luồng sát khí đen tối bừng bừng quanh người hắn khiến ai cũng phải
tránh xa. "CÔ NHẤT ĐỊNH PHẢI TRẢ GIÁ!!!"- Tên đó hét lên làm cả
quán bar im lặng run sợ, tiếc thay cho cô bé xinh đẹp đen đủi
kia.....
"2/3/200x,
Á! Á! Á! Á! Á! Năm nay đúng là một năm đại đại đại xui xẻo của
mình. Ông trời ơi, nếu kiếp trước con có phạm tội gì thì con xin
đắc đạo sửa chữa kiếp này, chứ cứ trừng phạt con kiểu này thì cũng
có ngày con chết vì tăng xông mất!" Đóng quyển nhật kí cái "rập",
nó trùm đầu vào chăn, thầm nguyền rủa cho tên kia gặp đại hạn cả
tuần, không, cả năm, à mà không, cả đời luôn đi ( vậy mà kiu đắc
đạo sửa chữa ) mà chẳng biết rằng hắn chính là người sẽ gây ra sóng
gió trong đời nó......
6:15am, như thường lệ, nó cùng đi học với Ly. Nhưng ngày hôm nay
sao khác với mọi khi quá! Ly có vẻ dửng dưng, lạnh nhạt với nó.
Không còn tiếng cười nói như mọi hôm nữa, nó cảm thấy là lạ và khó
chịu. Nó bắt chuyện, gây chú ý với Ly nhiều hơn nhưng bạn ấy chỉ
trả lời tấm chân tình của nó bằng cái gật đầu hay lắc nhẹ, không mở
miệng lấy nửa lời cho đến khi tan học. Ly bảo nó có việc bận nên về
trước. Nó gật đầu kèm theo một nụ cười thật tươi nhưng đáp lại chỉ
là cái quay lưng bước đi (quê ghê cơ!^_^). Hụt hẫng, trống rỗng, nó
lặng lẽ bước xuống cầu thang, nghĩ xem mình đã làm gì mà Ly bỗng
ghét mình đến thế....Xuống tới sân trường, nó chợt khựng lại. Sao
hôm nay nhiều điều kì lạ xảy ra quá vậy nè! Trước mắt nó là một sự
im lặng, vắng tanh bao trùm. Không còn cái ồn ào, ầm ĩ; không còn
sự náo nhiệt, lộn xộn của buổi tan học thường ngày nữa. Cứ như mọi
người đã hẹn nhau biến mất mà không nói với nó vậy. Cả sân trường
giờ đây chỉ còn mình nó cô độc...Một cơn gió thoảng qua làm nó sởn
gai ốc...Chưa kịp chạy khỏi sự rùng rợn này, bỗng.............."Brừ
m m...........Brừ m m........."- tiếng động cơ giòn giã giữ chân nó
lại. Khoảng chục chiếc xe mô tô phân khối lớn chạy vào cổng trường
theo một vòng tròn, bao vây nó. Khi biết chắc con mồi đã nằm gọn
trong tay, 10 tên con trai cỡ hơn 20 tuổi bước xuống xe, cúi người
trước mặt nó:
- Ông chủ đang đợi, mời tiểu thư về nhanh cho ạ!
"Cái quái gì? Làm sao ông ấy biết được chỗ này chứ?....Nhất quyết
không về, như thế chẳng phải mình đầu hàng không điều kiện sao?
Phải cho ông ta hối hận một phen vì đã đuổi mình mới được! Giờ làm
sao ta?"- Nó suy nghĩ. Chợt bóng đèn nó tắt bấy lâu bừng sáng . Nó
lại giở chiêu cũ.........Không nói gì, nó giả vờ ngoan ngoãn đi
theo. Bỗng nó dừng lại, đưa ánh mắt về một phía xa xăm nào đó. Đưa
tay lên che miệng, nó tỏ vẻ rất hốt hoảng. Giữ nguyên vẻ mặt và
điệu bộ đó trong 5s, nó hét lớn:
- Trời......trời ơi!...Đứa bé....đứa bé con ở kia.......thằng
bé..........SẮP NGÃ TỪ LẦU BỐN RỒI! AI ĐÓ MAU CHẠY LẠI CỨU
ĐI!
Theo phản xạ tự nhiên, đám vệ sĩ quay lại nhìn. Chỉ chờ có thế, nó
bay lên tung một chưởng ngay ngực của tên đứng trước mặt nó. Thừa
cơ, Anh Thư tháo chạy. Nhưng đời làm gì có chuyện suôn sẻ đến thế!
Chờ ngoài cổng trường là một người con trai đang đứng tựa vào con
SLR Mclaren Roadster. Người đó trông thật sự rất cuốn hút. Anh ấy
cao khoảng 1m85, dáng người chững chạc, làn da rám nắng, rất là đàn
ông. Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng, mái tóc đen dài ngang gáy. Chiếc
mũi cao thẳng, đôi môi tuy mỏng nhưng càng nhìn lại càng thích. Bộ
vest ngay ngắn trên người cùng đôi giày thể thao đen bóng khiến anh
ấy cực kì manly and handsome. Quanh người anh còn toả ra một mùi
hương nhẹ nhàng thoang thoảng. Đó là Lê Nguyễn Gia Bảo, 18 tuổi -
con trai chủ tịch tập đoàn trang sức F.L đứng thứ 3 toàn quốc (phần
I có nói đến). Nó sững sờ:
- Anh....anh hai!? Anh về rồi sao?
- Uh. Về một phát lại phải đến đón em đây. Sao em phá thế hả, anh
mới rời mắt có.....1 năm mà đã làm ba lo lắng rồi! Mau về nhà
thôi!- Anh ấy mắng yêu nó.
- Không, em không về. Dù là anh hai hay ông trời đến đón đi nữa em
cũng không về. Ba đuổi em rồi mà. Nếu ông ấy đến đây xin lỗi thì em
về!- Nó bướng bỉnh.
- Em thật là........- Anh nó chưa dứt câu thì một giọng nói đanh
thép vang lên:
- Ba còn chưa phạt con về cái tội đi làm ở quán bar mà còn ra điều
kiện nữa sao?
Nó ngạc nhiên quay lại:
- Ơ........ba..........làm sao ba biết?
- Làm sao ba không biết? Mau về nhà ngay!
- K-không, ba không xin lỗi con không về!- Nó ngập ngừng giây lát
rồi quả quyết.
-.................Thôi được rồi, ba nhường con một nước : B-A X-I-N
L-Ỗ-I, được chưa? Giờ lên xe đi, mấy tháng qua không có con đúng là
nhà thiếu tiếng cười thiệt!
- Hì hì, giờ ba mới biết lực hút của con ah? Để con về với anh cũng
được.
- Uhm.....ba cũng còn công việc ở công ty. Mà về rồi tắm rửa đi,
nhìn con bê bết quá!- Ba nó lắc đầu rồi bước lên xe.
- Ba thiệt là.......Anh về hồi nào vậy?- Nó quay sang hỏi Gia
Bảo.
- Mới hôm qua thôi. Vừa về tới nhà là bị triệu cổ đi tóm em
đó.
Nó gãi gãi đầu (do ngượng hay do bẩn vậy ta?), hỏi:
- Mà........bà ta vẫn còn ở nhà hả?
- Chứ còn ở đâu nữa? Mau lên xe đi, nghe nói thời gian qua vắng em,
bà ấy tung hoành ngang dọc lắm đó!- Anh nó thở dài.
Nó tỏ vẻ khó chịu, leo lên xe. Trên đường về, nó vắt óc nghĩ cách
để tống khứ bà ta.....
Về đến nhà, Gia Bảo và nó bước xuống. Hai hàng người giúp việc đứng
chờ sẵn từ cửa nhà ra tới cổng, cúi chào:
- Thiếu gia, tiểu thư đã về!!!
Lâu rồi không được cung phụng như thế, nó thấy ngường ngượng thế
nào ấy. Lấy lại tinh thần, nó tự tin tiến thẳng vào trong. Vừa vào
đến cửa nhà, một phụ nữ bỗng chạy vội ra nắm tay nó:
- Ôi, con đã về rồi! Mẹ lo cho con nhiều lắm đó!
Đó là một phụ nữ Tây trẻ đẹp. Bà ấy có một mái tóc vàng xoăn dài
hơn vai. Đôi mắt to tròn, hàng mi dài cong, dáng người cao đẹp. Là
người Tây nên bà ta sở hữu chiếc mũi cao thẳng và làn da trắng mịn.
Đôi khuyên tai bằng vàng cùng bộ quần áo chói sáng trên người càng
làm nổi bật vẻ giàu sang của bà ta. Đó là Maria - mẹ kế của
nó.
Nó im lặng không đáp, liếc mắt nhìn tay bà ta đang động vào tay nó
rồi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt bà ta. Ms.Maria vội rụt tay lại.
Nó vừa đi vừa nói:
- Nếu để bất cứ bộ phận nào trên cơ thể của bà đụng vào tôi một lần
nữa, COI CHỪNG ĐÓ!!!!
"Con nhỏ chết tiệt, ông ta rước nó về lại đây làm gì không biết!
Dawn it!!- Maria rủa thầm trong bụng.
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Khoảng 2:00pm. Ba nó từ công ty về nhà. Nó vui mừng chạy xuống đón.
Thấy nó, Mr.Lê cởi áo khoác đưa cho quản gia và đi thẳng vào vấn đề
luôn:
- Con chuẩn bị tươm tất đi nhé! Tối này đi ăn với ba!
Không cần suy nghĩ nhiều, nó nhảy lên ghế nằm rồi hỏi:
- Với ai ba? Mà thôi, cái đó cũng chẳng quan trọng. Dù là ai thì
con cũng cho bờ xuống ruộng.
- Ha ha ha, ta thách con đấy! Đối tượng không phải thường đâu, con
chủ tịch tập đoàn dầu khí T.B đứng thứ 2 nước ta đó!- Ba nó cười
lớn.
- Chủ tịch tập đoàn T.B ah? Sao con nghe quen quen?.......A!
Mr.Triệu đúng không? Nếu là bác ấy thì con đi liền.
- Thích bác ấy đến kia ah?
- Vâng, Mr.Triệu là người tặng con bùa hộ mệnh này cơ mà!- Vừa nói,
nó vừa nâng niu sợi dây chuyền bằng bạc đeo trên cổ.
- À, tối nay sẽ giải thích về cái đó nữa!
- Ủa....giải thích gì ạ?- Nó ngơ ngác.
- Tò mò thì cứ đến tối nay rồi biết!- Ba nó bí hiểm khiến nó cũng
thấy phấn khích hơn.