-->
Người đàn bà chú ý quan sát từng hành động của Lam. Tuy có hơi chậm
nhưng có vẻ rành về rượu. Đón lấy ly rượu trên tay, bà ta hóm
hỉnh:
_ Màu rượu được đó! Xem vị như thế nào?
Cả hai uống một ngụm, rồi thêm ngụm nữa. Người đàn ông cười
tươi:
_ Thật lạ! Vị thơm và dịu lắm!
_ Nó hợp với màu của rượu. Tôi thích màu xanh và dùng nó cho ngày
xin việc. Màu hy vọng mà! – Lam thuyết trình.
Người đàn bà im lặng không nói. Bà quan sát Lam từ đầu đến chân.
Lam trân mình, đứng im chịu ánh mắt sắc đó. Được một lúc, bà ta mới
lên tiếng:
_ Tuy có còn chậm nhưng tôi sẽ nhận cô. Hy vọng màu xanh đó đem đến
cho cô may mắn về sau. Nếu cô làm không nổi, thì cô sẽ bị đuổi việc
ngay đấy.
_ Dạ, tôi hiểu.
_ Thời gian làm việc là từ 7h tối đến 12h đêm. Cô làm được
chứ?
_ Vâng! – Lam gật đầu.
_ Lương tháng là triệu rưỡi. Cô có gì phàn nàn không?
_ Không ạ!
Người đàn bà có vẻ hài lòng về sự ngoan ngoãn của Lam. Bà ta nở một
nụ cười:
_ Cô gọi tôi là chị Kiều An. Mọi người đều gọi thế! Còn cô tên
gì?
_ Dạ, gọi là Huyền ạ! Ngọc Huyền!
_ Tối nay Huyền đến làm nhé?
Lam gật đầu và xin phép ra về. Có vẻ gay go đây. Cô Lam sao mà biết
hết các loại rượu mà pha chế. Như cốc rượu vừa nãy cũng do may mắn
thôi. Làm thế nào bây giờ? Lam vò đầu bứt ta suy nghĩ. Lúc ngẩng
lên Lam mới nhận thấy mình đang đứng trước thư viện quốc gia. Trong
đầu cô nãy ra một suy nghĩ và cô vội vã gọi xe ôm. Lam phải trở về
nhà trọ lấy thẻ thư viện mới làm. Không ngờ cái việc hứng chí lúc
rỗi rãi lại có ích thế!
Vào được thư viện rồi, Lam rụt rè hỏi người thủ thư:
_ Chị ơi! Cho em hỏi chút!
_ Chuyện gì thế? Người thủ thư có vẻ khó chịu.
Lam hỏi một hơi:
_ Em đang cần những quyển sách nói về rượu và cách pha chế... Chị
có thể cho em mượn tất cả không?
_ Đợi đấy!
Lam chờ một chút thì cô thủ thư đi ra, đặt trước mặt cô hai quyển
sách dày cộp như quyển từ điển. Lam le lưỡi nhìn và không quên cám
ơn.
Đặt nó xuống bàn, ngắm nghía một chút, Lam tặc lưỡi:
_ Phải cố thôi!
Phía đối diện, một người con trai tròn mắt nhìn cô rồi nhìn nhan đề
quyển sách. Lam cau mày:
_ Có gì lạ đâu? Chả lẽ con gái không được tìm hiểu về rượu?
Người con trai khẽ lắc đầu:
_ Dĩ nhiên là quyền tự do nhưng vẫn thấy lạ!
Lam hích mũi lên:
_ Kệ tui!
Lam lật sách và chú ý đến từng loại rượu. Người con trai cũng chú ý
vào quyển sách của mình. Cả hai ghi ghi chép chép rất nhanh cứ như
ngấm ngầm tranh đua vậy.
Cuối cùng Lam cũng ghi được những thứ cần thiết. Cô gom sách lại và
nhìn đồng hồ. Đã hơn một giờ rồi. Người con trai cũng thu sách. Cả
hai cùng đi lên phía quầy.
Lam nói nhẹ:
_ Em trả quyển sách.
_ Em cũng vậy nữa. – người con trai nhanh nhảu.
Cô thủ thư mỉm cười nhìn anh:
_ Đông Phi thấy sách này hay không?
_ Dạ hay ạ! - Đông Phi gật gù khiến cô thủ thư sung sướng.
Lam lấy thẻ, đi ra. Cô vươn vai, thở khoan khoái. Tối nay sô sẽ trổ
tài cho người ta xem... Hà, hà... Có học có hơn!
_ Cô lạ lắm đấy!
Lam quay phắt lại, nhíu mày:
_ Lại là anh à?
_ Tôi là Đông Phi, còn cô?
Lam bặm môi:
_ Sao tôi lại phải nói tên cho anh biết nhỉ?
_ Vì như thế mới là lịch sự chứ? - Đông Phi nháy mắt – co bé biết
tên tôi rồi mà.
Lam bực bội:
_ Vất sọt rác cái tên của anh đấy! Đúng là đồ rửng mỡ, vô
duyên.
Lam bỏ đi một nước. Đông Phi khẽ mỉm cười. Anh thấy thích thú với
cô gái gai góc này. Hay thật! Con gái mà có thể say mê rượu đến mức
quên cả thời gian!
Buổi tối Lam làm cật lực mà vẫn không xuể số yêu cầu của khách. Tuy
nhiên họ vẫn vui vẻ chờ đợi vì người pha chế rượu là một cô gái,
hơn nữa, lại là một cô gái tuyệt đẹp. Lam không để ý đến những ánh
mắt ngưỡng mộ ấy. Cô chăm chú vào công việc. Lúc đầu còn tính toán
lượng pha nhưng sau làm theo bản tính. Cô thích nó thế nào thì nó
sẽ thế ấy. Rượu mà! Lạ miệng sẽ ngon hơn.
Đứng mỏi rã rời suốt từ 7h đến12h, Lam dường như không còn sức để
đi về nữa mặc dù nhà trọ của cô ở gần đấy. Lam nghiệm ra rằng, công
việc có liên quan đến sắc đẹp đều dễ dàng hơn công việc tay chân
cứng cáp nhiều. Rồi bất chợt Lam thấy thương thân mình lạ. Giá mà
rũ bỏ được hết tất cả thì Lam sẽ thanh thản biết bao! Giá mà tâm
hồn Lam còn trinh nghuyên như ngày nào thì bây giờ...
Một nhân viên đưa Lam về vì tiện đường, anh ta có vẻ phục cô lắm.
Lam tin anh ta là người tốt lại thật thà nữa. Ánh mắt anh ta lúc
nào cũng sáng ngời – đấy là đôi mắt của một tâm hồn yêu đời, yêu
người. Ra còn nhiều người bình thường quanh Lam đang yêu cuộc sống
đến mức giản dị, giản đơn. Lam thử cho mình một chút hơi thở mát
lạnh của sương đêm vào đáy lòng. Chà! Có vẻ mát lạnh và dễ chịu.
Lần đầu tiên sau gần hai năm Lam có cảm giác này. Tâm hồn cô thư
thái và trẻ trung lại. Ước gì bấy giờ có người ấy ở đây để được
chia sẻ... Chắc hẳn anh sẽ vui lắm!
Lam đi vào giấc ngủ dễ hơn mọi hôm. Trong mơ Lam hoàn toàn là người
hạnh phúc. Và kì lạ hơn Lam trở nên hiền lành yếu đuối, hay cười
nhưng cũng dễ khóc. Và anh, con người mạnh mẽ ấy luôn ở vên cô, dỗ
danh, an ủi, thông cảm, yêu thương. Nhưng chẳng khi nào Lam thấy rõ
khuôn mặt rạng rỡ của anh!
_Tôi tình cờ gặp hai người con gái trong công viên vào ngày đầu
tiên tôi đặt chân lên Hà Nội. Một cô gái khóc còn cô kia thì dỗ
dành. Tôi không cố ý nghe chuyện của họ nhưng nó cứ lọt vào tai
tôi, rõ lắm. Câu chuyện đại loại là thế này. Cô gái đang khóc ấy
yêu một anh chàng trong một lớp học thêm tiếng Trung. Nhưng anh ta
lại chỉ yêu bạn thân của cô. Cô bạn ấy lại tỏ ra hờ hững, kiêu kì.
Người con trai không lọt được vào trái tim của cô gai ấy đâm ra bất
cần và làm đau khổ rất nhiều cô gái khác. Và cô gái khóc ấy dù biết
nhưng không thể cưỡng lại được sự cuốn hút từ người con trai. Bây
giờ trở nên bẽ bàng vì bị từ chối và bị người bạn thân khinh bỉ.
Tôi thật không tin lại có người đùa bỡn tình yêu như thế. Tôi cố
lắng nghe địa chỉ của cô gái tại lớp học. Tôi có ý định sẽ cho
người con trai đó biết thế nào là sự nhục nhã khi bị từ chối. Và
tôi đã làm được. Này, anh đừng nhìn tôi như thế. Dù tôi có biến
thành quỷ thì tôi cũng không như cô gái mà anh yêu đâu. cái cô gái
kiêu kì, luôn thích mình hơn kẻ khác ấy. Anh đừng ngắt lời tôi, để
tôi nói hết đã... Tôi xin vào lớp học thêm với dáng vẻ một cô gái
rụt rè, tóc lúc nào cũng bù xù, mắt đeo kính cận và có làn da ngăm
đen. May mắn cho tôi là lúc tôi đến chỗ có mỗi Kiều Trang ở đó, còn
anh thì chưa đến. Tôi lân la dò hỏi và ngồi cạnh Trang. Tôi nhận
thấy trong mắt cô ta ánh lên sự mỉa mai, cô ta kinh tôi thì đúng
hơn. Nhưng anh có biết vì sao cô ta cần tôi ngồi cạnh không? Vì cô
ta đẹp, và càng đẹp hơn khi ở bên cạnh tôi. Tôi mặc kệ, rụt rè làm
quen và cô ta ban nó như ban ơn. Lúc sau thì anh tới, anh ngạc
nhiên và tức giận khi thấy tôi. Nhưng vì lịch sự anh lặng thinh
ngồi xuốn cạnh. Kiều Trang đon đã:
_ Đây là Lam, còn đây là Hưng, bạn mình!
Anh khẽ gật đầu chào tôi. Còn tôi thì ngước nhìn anh, rồi lắp
bắp:
_ Chào... chào anh!
Anh có tin lúc ấy tôi thấy thích thú thế nào không? Anh cũng thuộc
loại đẹp trai đấy nhưng xem ra vẫn chưa bằng một vài người tôi bỏ
rơi ngày trước. Chỉ có điều ánh mắt anh rất đặc biệt, nó như có lực
thôi miên. Tôi tin người ta “chết” anh vì ánh mắt đó. Tôi thì không
sợ. Tôi quá nhàm rồi!
Sau đó tôi giả vờ là không có ai đến đón mà nhà thì xa. Kiều Trang
tỏ ra quan tâm tôi, đề nghị anh đưa tôi về... Lúc về anh biết rồi
đó. Tôi tỏ ra ngại ngùng, luôn miệng nói xin lỗi vì làm phiền anh.
Còn anh thì thờ , lạnh nhạt. Anh tưởng tôi ngây thơ ư? Nhầm rồi.
Mọi cái đều không qua khỏi mắt tôi, nhất là ánh mắt anh nhìn trộm
Kiều Trang. Tôi lại càng không ngu dốt như Kiều Trang tưởng. Tôi
chỉ giả vờ thôi. Mặc dầu mới học nhưng nói không ngoa tôi học bằng
10 cô ta. Sau một thời gian quen hai người tôi tình cờ biết được
Kiều Trang muốn thử thách tình yêu của anh ra sao. Cô ta muốn anh
phải làm cho tôi đau khổ thì cô ta mới nhận lời yêu... Tôi căm ghét
cô ta đến cùng. Còn anh nữa, sao anh lại mù quáng thế?
_ Không! Lúc đầu thôi nhưng rồi sau đó anh yêu em thật sự. Anh nhận
thấy tâm hồn em không phải là tầm thường. Em rất đẹp, một vẻ đẹp
hướng nội. Anh yêu em trước lúc em “lột xác”.
_ Tôi có thể tin vì tôi nhạy cảm lắm. Tôi nhận thấy anh không còn
nhìn Kiều Trang nữa mà anh dành ánh mắt ấy cho tôi. Tôi đã sửa lại
bản thân mình nhưng một cách từ từ thôi. Đầu tiên là tóc không còn
rối nữa. Sau đó đến da, và cuối cùng tôi bỏ kính trang điểm. Hừ!
Tôi còn nhớ ánh mắt ngỡ ngàng của Kiều Trang và ánh mắt say đắm của
anh khi nhìn tôi. Tôi biết tôi đã thành công. Tôi ríu rít bên anh
và biết bên cạnh Kiều Trang đang tức ứa gan. Trong buổi học ấy, tôi
đã chứng tỏ mình. Tôi nói chuyện với giáo viên sau hai tháng học.
Kiều Trang chưa có bản lĩnh ấy. Kiều Trang đã được một bài học. Cô
ta mất tất cả, trong đó có anh, người mà cô ta yêu.
_ Sao? Kiều Trang yêu anh? Không đâu!
Lam cười lạnh lùng:
_ Đúng vậy! Và bây giờ tôi trả lại lời yêu cho anh để anh tặng nó
cho người anh yêu thật sự!
Hưng vội lắc đầu, anh nắm tay Lam khẩn khon:
_ Đừng nói thế em! Anh biết lỗi rồi. Anh yêu em thật sự mà.
Lam gằn giọng:
_ Liệu anh có chấp nhận nổi tôi khi tôi toan tính thế không?
Anh chấp nhận được, miễn là em cũng yêu anh.
Lam đứng bật dậy, gắt lên:
_ Không bao giờ có chuyện đó. Tôi làm việc này chỉ muốn trừng phạt
anh thôi. Bao cô gái khổ vì anh rồi. Tôi sẽ không bao giờ gặp anh
nữa. Chào anh!
Lam bỏ đi nhanh khỏi nhà hàng mặc cho Hưng ngồi im sững sờ, chết
lặng. Đó là cái giá phải trả cho một kẻ tầm thường không biết phân
biệt đâu là tình yêu chân thật, đâu là tình yêu mù quáng. Giờ anh
đã nhận ra rôì thì đã quá muộn. Lam không bao giờ tha thứ cho anh.
Mãi mãi cô ấy là người trên cao, đứng để mà phán xét.
Cuộc sống của Lam dần đi vào quỹ đạo. Buổi sáng lên giảng đường đại
học, buổi chiều học ở thư viện, buổi tối đi làm thêm. Lam sống ở kí
túc xá của trường và nói dối bạn về cộng việc tối. Lúc đi cô chỉ
mặc bình thường, tạt vào nhà trọ thay quần áo trang điểm rồi mới
vào quán. Cô đã quen với công việc, không những pha được rượu như ý
của khách mà còn sáng tạo ra thứ rượu mới rất ngon. Cô đặt tên là
Hoa Anh Đào và ngay lập tức nó trở nên đắt khách. Kiều An quý và
tôn trọng Lam lắm. Có rất nhiều “công tử, đại gia” yêu cầu được Lam
tiếp riêng nhưng Lam không tiếp, Kiều An không dám ép. Lam có cái
lí của Lam. Kiều An luôn phải dè chừng Lam, vì trong con người Lam
có khí chất cao sang của một kẻ có học thức cao. Lam tự tin nhưng
không tự kiêu, vì thế chẳng có ai có thể ghét Lam được.
Lam kín đáo xem lại phần đã học, khi đang đứng ở quầy rượu. Tiếng
ồn không làm Lam bận tâm. Bài học đã cuốn hút tâm hồn Lam rồi. Thời
gian rỗi, Lam thường như thế. Cuốn sách hay vở được đặt trong một
ngăn kéo, khi cần xem thì kéo ra, rồi lại đẩy vào khi phải pha chế
rượu. Lam tận dụng thời gian để thấy mình vẫn còn sống có ích, sống
trong sạch...
_ Cho một ly Rum chanh và hai Whisky nhẹ!
Lam vội đẩy ngăn kéo vào và nhanh nhẹn pha chế. Cô tiếp viên cười
thân thiện:
_ Em phản xạ nhanh thật! Chị cứ tưởng em đang nghĩ ngợi gì lung lắm
cơ đấy!
Lam cười nhẹ, đặt ba ly rượu vào khay, nói:
_ Công việc của mình mà chị! Chị mang cho khách đi.
_ Cô bé, cho anh một ly Hoa Anh Đào đi!
Giọng người con trai đàng ngồi ở quầy vang lên nhừa nhựa. Lam nheo
mắt:
_ Anh uống nhiều rồi mà...
_ Không sao! Anh còn phải ngắm em thêm nữa chứ, cô bé xinh
đẹp!
Lam nhăn mặt. Cô pha rượu và đặt trước mặt hắn. Hắn nhanh nhẹn nắm
lấy tay cô, nheo đôi mắt đa tình lại. Lam không rút tay ra được,
bực bội:
_ Anh làm trò gì thế? Bỏ ra không?
_ Sao em khó thế?
_ Tôi ghét những kẻ như anh. Bỏ ra đi!
Hắn vẫn nghênh mặt như không nghe. Lam bặm môi, dồn sức bình sinh
vào tay còn lại, tung cú đấm vào giữa mặt hắn. Hắn ngã kềnh ra. Một
vài người con gái rú lên, còn đám con trai vỗ tay tán thưởng. Mãi
một lúc sau hắn mới dậy được, mũi chảy máu ròng ròng. Hắn gằn
giọng:
_ Cô nhớ đấy, hừ!
Nói rồi, biến hẳn. Lam nhún vai, tiếp tục công việc. Kiều An lại
quầy, lắc đầu:
_ Lần sau em đừng làm thế nhé! Dù sao họ cũng là khách.
Lam lạnh lùng:
_ Hắn trêu em, em phải làm thế thôi. Nếu là người đứng đắn
thì...
_ Nhưng em là con gái...
_ Con gái thì sao? – Lam nghênh mặt – làm con gái thì phải để người
ta muốn làm gì thì làm à?
Kiều An thấy bực mình, toan mắng lại thì một đoàn khách vào. Cô
nhận ra ngay là một đoàn rất “sộp” và lật đật bỏ đi. Lam nhếch mép:
Thấy tiền là sáng mắt lên.
Kiều An đon đã mời đoàn khách vào trong phòng lạnh. Người thanh
niên trẻ đứng giữa không lên tiếng, chỉ có những người xung quanh
lên tiếng đề nghị.
_ Chị cho vài cô tiếp viên lên đi!
_ Vâng ạ! – Kiều An định đi thì bị người đàn ông kéo lại.
_ Đây là khách rất khó tính. Ông ấy cần sự hoàn hảo, chị hiểu
chưa?
Kiều An mỉm cười gật đầu. Người đàn ông ngồi xuống cạnh người thanh
niên, xum xoe:
_ Tổng giám đốc mới ra Hà Nội lần đầu nên không biết rằng vũ trường
này nổi tiếng lắm, nhất là các cô gái...
_ Và cả rượu nữa! – một người đàn ông lên tiếng.
_ Cô gái pha rượu cũng rất tuyệt! – nhiều người khác đệ vào.
Người thanh niên chỉ nhếch môi, lạnh lùng ngồi im. Một vài tiếp
viên bước vào. Toàn là những cô gái đẹp, ăn mặc đúng mốt. Kiều An
đon đã:
_ Mời các quý khách thưởng thức rượu Hoa Anh Đào của vũ trường. Đây
là do nhân viên của tôi sáng chế ra đấy. Mời các vị tự nhiên.
Nói rồi Kiều An đi ra. Một cô tiếp viên toan kề ly vào miệng tổng
giám đốc thì anh đã gạt ra, tự mình cầm lấy ly. Cô gái thoáng sững
sờ một chút song vờ nũng nịu:
_ Anh này! Để em làm cho!
_ Tôi tự uống được chứ! – Người thanh niên lạnh lùng.
Nhấp một chút rượu, khuôn mặt anh giãn ra. Hương vị rượu nồng cay
đậm đà rất đặc biệt. Lần đầu tiên anh được uống thứ rượu pha chế
ngon thế.
_ Chà, tuyệt vời! – một người kêu lên – có thật là cô ta tự nghĩ ra
cách pha không nhỉ?
_ Tụi em cũng không biết! Nhưng nghe cô ấy nói thế! – Cô gái ngồi
cạnh tổng giám đốc lên tiếng – vì có thứ rượu này mà bà chủ rất nể
cô ấy.
_ Cô ta tên gì? – Tổng giám đốc lên tiếng.
_ Dạ, Ngọc Huyền.
Khuôn mặt anh tối sầm lại rồi lại nhanh ***ng trở nên lạnh
lùng.
_ Gọi cô ta lên đây. Tôi muốn gặp cô ta!
Cô tiếp viên lo:
_ Không được đâu ạ. Cô ta không tiếp ai đâu. Kiêu kì hết chỗ
nói.
Người đàn ông có lẽ là cấp dưới nên nghiêm mặt nói với cô
gái:
_ Cô hãy nói với bà chủ của cô đi. Phải mời bằng được cô ta lên
đây, bao nhiêu tiền cũng được!
Cô tiếp viên bực bội đi ra. Cô không ưa Lam. Ai đến đây cũng chỉ
chú ý đến cô gái pha rượu nhất là các chàng công tử nhà giàu. Riêng
cô chẳng thấy Lam có gì hay ho cả. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh
lùng, kiêu hãnh. Hừ! Chết tiệt thật!
Kiều An lân la lại gần Lam, cô dịu dàng:
_ Em có thể giúp chị một việc được không?
Lam mỉm cười tỏ vẻ dễ dãi:
_ Việc gì làm được em sẽ cố hết mình.
_ Em làm được thôi, thừa sức thôi mà... Chả là thế này... Có một
ông khách...ông ta muốn gặp em để... biết công thức pha chế rượu
Hoa Anh Đào. Ông ta sẽ bao hết số ly mà em sẽ pha cho khách trong
vòng 30 phút. Em chịu không?
Lam cố kiên nhẫn nghe hết. Cô thoáng giận nhưng không thể lâu được
vì vẻ mặt hết sức khẩn khon của Kiều An. Cô còn nhớ cách đây hai
tháng Kiều An là một bà chủ khó tính và xa lạ. Nhưng bây giờ... Lam
nghĩ đến cái ơn của Kiều An đã nhận cô vào làm lúc cô yếu kém nhất.
Khi mang ơn thì phải trả ơn thôi.
Nhìn Kiều An, Lam nghiêm nghị:
_ Em sẽ giúp chị lần này, một lần duy nhất thôi! Và em sẽ chỉ ở đó
30 phút!
Kiều An mừng như bắt được vàng:
_ Ôi! Chị cám ơn em nhiều lắm...
Lam mang khay rượu lên tầng trên. Đứng trước cửa phòng bọc nhung,
cô gõ khẽ rồi đẩy cửa vào. Năm người đàn ông cùng quay ra, chỉ có
một người đàn ông trẻ ngồi giữa vẫn lãnh đạm ngồi uống rượu bên
cạnh cô tíêp viên xinh đẹp. Lam cúi chào:
_ Các ngài có cần thêm rượu?
_ Ông Vũ Kha đây cần nói chuyện với cô! – Người đàn ông đứng dậy
nhường chỗ cho Lam. Lam nheo mắt nhìn cô tiếp viên đang lã lơi bên
cạnh.
_ Tôi không thích nói chuyện với kẻ không đứng đắn ngay trước mặt
mình đâu!
Cô tiếp viên hừ nhẹ, ngồi thẳng lên. Lam đặt khay rượu xuống bàn,
thản nhiên:
_ Tôi là Ngọc Huyền! Nghe chị An nói là ông muốn gặp tôi để hỏi
công thức pha chế rượu Hoa Anh Đào, nhưng tôi nghĩ là chị ấy bịa để
tôi đến đây!
_Cô có vẻ tự kiêu gớm?
Lam nhếch môi, vừa nhanh tay pha rượu vừa nói;
_ Đấy không phải là tự kiêu mà là tự bảo vệ mình. Làm việc ở đây,
cần phải thận trọng với phái nam.
Vũ Kha cười nhạt. Anh nhìn chăm chăm vào gương mặt Lam, chế
giễu:
_ Nghe cô nói tôi tưởng là một cô thánh nữ cơ đấy!
Lam cũng ngẩng lên, đón nhận ánh mắt của Kha không ngần ngại. Đôi
mắt cô sâu thẳm, thoáng làm Vũ Kha xao động. Lam chớp mắt, tỏ vẻ
thơ ngây:
_ Không hẳn vậy – phải gọi tôi là Quỷ nữ mới đúng. Tôi nguy hiểm
chứ không đơn giản đâu.
Một vài người thoáng ngạc nhiên. Lam đặt ly rượu trước mặt Kha, thở
dài vẻ luyến tiếc:
_ Đây là rượu của ông... Còn công thức pha thì là bí quyết
rồi.
_ Tôi muốn cô một đêm có được không?
Câu hỏi sống sượng của Kha làm cho bao kẻ chết lặng. Mấy tay dưới
quyền như từ trên trời rơi xuống. Xưa nay, tống giám đốc trẻ có thế
đâu...
Lam nhún vai, đầu hơi ngửa ra sau:
_ Tôi không phải là hạng gái bán hoa. Có rất nhiều cô mong muốn
điều ấy nhưng không phải là tôi. Tôi phải ở trên họ rất
nhiều.
Vũ Kha bật cười. Tiếng cười của anh có vẻ chế giễu lẫn khinh miệt.
Song anh cố hỏi:
_ Cô hơn họ cái gì nhỉ? Thật nực cười.
Lam tự tin trả lời;
_ Có thể về sắc thì không hơn nhưng về học vấn thì hơn rất nhiều.
Ông chớ có chế giễu thế, tôi rất ghét. Có thể cho ông một quả đấm
vào giữa mặt chăng?
_ Con nhỏ kiêu căng kia, sao mày lại nói thế? Mày nên nhớ khi mày
chân ướt chân ráo lên đây, ai đã giúp mày chứ, chính chúng
tao.....
Cô tiếp viên lên tiếng tức giận. Lam vẫn lặng thinh. Cô gái vẫn
tiếp tục nói:
_ Mày có học vấn ư? Chỉ có ngựa non háu đá... May ra có tài “nháy
mắt” với lũ đàn ông...
_ Chị có thể im lặng được không? – Lam lạnh lùng – Nên nhớ chị hơn
tuổi tôi và được bon đàn ông bầu là “Nữ hoàng tinh tế” nhất
đấy.
Cô gái cứng họng, ngồi im lặng. Lam cười nhạt:
_ Có gì bực bội hãy nói riêng với tôi, đừng nổi cơn như một con
điên mất ý thức thế... Nhìn chướng lắm! Chị muốn biết tôi hơn chị ở
điểm nào hả? Tôi hơn chị ở chỗ biết im lặng đúng lúc và làm cho kẻ
khác phải im lặng lắng nghe.
_ Cô khá lắm! – Vũ Kha lên tiếng, miệng anh nhếch lên một nụ cười
ban ơn – Cô quả là một người biết mình biết ta... lại còn biết giấu
mình nữa chứ? Chẳng lẽ không ai biết có một thời cô là ca sĩ phòng
trà đắt giá?
Lam tròn mắt nhìn Kha. Quá khứ đó cô đã giấu rất kĩ, đến cô còn
không muốn nhớ nữa, thế mà người con trai xa lạ này lại biết. Có
thể anh ta là một trong những khách hàng của mình ngày xưa. Không
thể thế được... Hắn rất lạ... mà rất quen nữa chứ!
_ Sao? Cô không nhận ra tôi chứ?
“Anh có một gia đình rất ấm cúng. Có bà nội, ba mẹ và một thằng em
trai. Nó tên là Vũ Kha... Nó đẹp lắm, lại tài nữa. Bên ngoài nó vẫn
là một đứa con trai học giỏi, làm hãnh diện bố mẹ anh nhưng bên
trong lại ngấm ngầm nổi loạn. Điều này chỉ có mình anh biết thôi” .
Kí ức ùa về trong tâm hồn Lam. Những lời kể của Vũ Nam và khuôn mặt
anh cứ ẩn hiện lung linh... Vậy là đã rõ Vũ Kha là em Vũ Nam. Hơn
nữa anh em nhà họ thân nhau lắm và mọi điều về cô, Vũ Nam đều kể
cho Vũ Kha nghe hết kể cả lời từ chối đáng ghê tởm kia...
Lam ngẩng đầu lên, cười nhẹ:
_ Xin lỗi ông! Tôi chưa được hân hạnh biết ông và cái điều ông nói
kia thật hoang đường...
_ Vậy sao? Tôi thì biết rất rõ về cô... Và tự hỏi vì sao một người
như cô lại có sức hút như thế?
Lam nhìn đồng hồ, nhún vai:
_ Rồi ông sẽ biết thôi... Xin lỗi, đã hết 30 phút rồi. Tôi phải trở
về với công việc thật của mình.
_ Tôi không cho cô đi thì sao?
Lam đứng lên,nhếch môi:
_ Thử xem, tôi chờ đấy!
Lam bước bình thản ra cửa. Nhân viên của Vũ Kha toan đứng dậy giữ
lại nhưng anh ra hiệu ngồi im. Vũ Kha để mặc cho Lam đi. Lòng anh
lại chìm vào dòng kí ức đau buồn vừa mới xảy ra trong gia đình
anh... Nỗi đau hằn lên cùng với nỗi căm thù rực cháy. Anh sẽ phải
trả thù cho anh trai. Cô ta làm sao có thể yên ổn mà sống không
chút nào dằn vặt suy nghĩ. Cô ta là con người máu lạnh và đáng
khinh biết bao...
Vài ngày sau, Phương đến công ty của ông Thịnh để nhận việc. Mãi dề
dà, đến hơn 9h anh mới tới nơi được. Trông cách ăn mặc và đi đứng
của anh, bác bảo vệ không cho vào. Phương phải tốn thêm thời gian
để giải thích việc mình là người tốt và đang đi phỏng vấn. Mải sau,
ông ta mới mở cổng với thái độ hồ nghi. Đi xin việc mà đi tay
không... cứ như bố tướng người ta!
Phương đi vòng vòng đến rã cẳng mà không tìm ra phòng giám đốc. Mắt
ngó nghiêng, chân rảo bước, Phương không hề để ý đường và đâm vào
một cô gái đi ngược đường khiến đống hồ sơ của cô văng tung toé.
Phương vội vã cúi xuống đỡ cô lên, rối rít xin lỗi. Cô ta sững
người không dậy nổi.
Phương ngạc nhiên:
_ Cô sao thế? Chân cô bị đau ư? Tôi xin lỗi, để tôi....
_ Không, ... không sao đâu...
Cô gái lắp bắp đứng lên theo cái đỡ tay của Phương rồi anh cúi
xuống nhặt hồ sơ. Anh khẽ mỉm cười khi trao lại cho cô gái. Nụ cười
của anh quá đẹp đã đánh gục trái tim kiêu hãnh của người đẹp. Không
hẳn là Phương cười với cô mà anh chợt nhớ lại lần đầu gặp Lam, cũng
kiểu đâm này nhưng người xin lỗi lại là Lam... Lúc đó anh cứ tin cô
bé rất ngoan, hiền, không ngờ...
Cô gái dợm bước đi thì Phương hỏi:
_ Tôi đang tìm phòng Tổng giám đốc... Cô có thể chỉ dùm
không?
_ Anh xin việc ư?
_ Vâng! – Phương gật đầu – Hôm nay tôi đến thử việc.
_ Vậy anh theo tôi! Tôi cũng đang có việc lên đó.
Phương gật đầu. Cả hai đi dọc hành lang. Cô gái không còn e dè nữa,
cô nói:
_ Tôi làm ở phòng kế toán. Còn anh? Tôi đoán là anh làm việc bên
phòng nghệ thuật?
Phương nheo mắt:
_ Sao cô đoán thế?
Cô gái cười:
_ Tôi trông anh rất lạ, bụi bụi như những nghệ sĩ lãng mạn
vậy.
_ Cô hơi lầm một chút... Dáng người là tự tôi tạo ra thôi vì tôi
thích vậy. Còn tôi lại xin vào chân kinh doanh cơ...
Cô gái tròn mắt nhìn Phương. Rồi cô quay đi trước nụ cười hiền lành
của anh. Cô đoán một con người như anh thì không thể khô khan được.
Tới cửa phòng giám đốc, cô khẽ nói:
_ Tôi là Kiều Trang. Hy vọng còn gặp lại anh. Anh chờ ở đây
nhé!
_ Vâng!
Kiều Trang đi vào một lúc rồi ra. Cô nhìn anh bằng ánh mắt khích
lệ. Phương chỉ cười, không nói gì. Một lần nữa, nụ cười như mang
đến niềm vui cho tâm hồn đang chìm ngập đau khổ của Kiều Trang sau
sự ra đi của Hưng. Chẳng lẽ đây là số phận? Không có Hưng thì đời
ta vẫn có thể đẹp hơn?
Kiều Trang trở về phòng kế toán, vừa ngồi xuống thì cô bạn ở ban
thư kí chạy xộc vào, miệng tía lia:
_ Dọn dẹp ngay đi! Giám đốc cùng trợ lý mới đến đó...
Kiều Trang tròn mắt. Kể từ ngày Hưng thôi việc chuyển vào Nam thì
ghế trợ lý, không ai có thể đảm đương nổi. Cô chợt liên tưởng đến
chàng trai vừa quen...
Tổng giám đốc bước vào cùng với Phương. Những cô gái phòng kế toán
choáng ngợp trước vẻ đẹp của anh. Phương mỉm cười, ánh mắt anh dừng
lại ở Trang, làm cho cô vừa sung sướng vừa ngại ngùng.
Ông Thịnh trịnh trọng tuyên bố:
_ Đây là trợ lý mới của tôi. Các anh chị làm quen đi.
Phương dí dỏm:
_ Tổng giám đốc nói thế là ngược rồi. Lẽ ra tôi phải làm quen với
họ chứ? Tôi là Phương, mới ra trường. Xin các anh chị tận tình giúp
đỡ.
Kiều Trang nhẹ nhàng:
_ Rồi anh cũng sẽ là cấp trên của chúng tôi mà!
Phương vờ kêu lên:
_ Đàn em làm sao dám ạ...
Vẻ hoà đồng của Phương khiến mọi người thích thú. Ông Thịnh càng tự
hào về anh hơn. Phương muốn tiếp cận công việc với danh nghĩa một
sinh viên mới ra trường, chứ không phải là con ông. Dĩ nhiên ông
bằng lòng với kế hoạch của con. Mà ông cũng không dự tính được hết
suy nghĩ của Phương. Là một trợ lý, anh sẽ có nhiều thời gian để
tìm Lam – người con gái khắc sâu trong tim anh... Mấy ngày qua anh
đã lên kế hoạch đi tìm một cách công phu. Đầu tiên là mấy trường
đại học, rồi mấy trung tâm giới thiệu việc làm... Dù có mất nhiều
thời gian anh cũng vần đi tìm!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Vũ Kha ngồi trầm ngâm bên ly rượu, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Nắng
vàng ròn trên những nhánh cây. Đây là đặc trưng của Sài Gòn. ở Hà
Nội, giờ chỉ có cái nắng gắt, ***i chang, thỉnh thoảng đổ những
trận mưa rào lớn, bất ngờ đến rồi lại bất ngờ đi. Mưa có tính cách
của một cô gái hay hờn dỗi. Lạ thật!
Có tiếng gõ cửa, Vũ Kha đứng dậy, mở cửa. Vũ Nam mỉm cười:
_ Ngồi một mình nhớ người yêu à?
Kha lắc đầu. Anh lách người ra ngoài rồi đẩy chiếc xe lăn vào
trong. Vũ Nam chép miệng:
_ Đừng giấu. Anh biết em nghĩ gì mà!
Trong hồn Kha có gì đó bâng khuâng. Rồi anh nhìn xuống người anh
đáng kính, lòng dâng lên nỗi đau xót xa.
Đặt Vũ Nam ở gần xa lông, Kha pha thêm chút rượu. Nam nói bâng
quơ:
_ Nắng đẹp quá!
Kha nhún vai:
_ Em không chú ý. Anh uống rượu đi...
Nam cười. Dạo này anh chỉ quanh quẩn ở nhà, đam buồn chán.
Kha nhìn anh, hỏi:
_ Chuyện cưới xin với Loan sao rồi?
Nam xoay ly rượu trong tay, nói ví âm điệu không buồn không
vui:
_Cũng sắp xong rồi. Kì thực anh không muốn Loan khổ vì mặc cảm. Một
người tàn phế như anh...
_ Kìa anh, sao lại nói thế? Một người tài giỏi như anh là niềm mơ
ước của biết bao cô gái cơ mà? Mà Loan cũng yêu anh thực
lòng.
Nam cười:
_ ừ! Mấy năm nay cô ấy tận tuỵ chăm sóc anh khiến anh xúc động
quá...
_ Chỉ xúc động thôi sao? – Kha tò mò – Có phải anh còn nhớ tới con
người bội bạc ấy?
Vũ Nam chợt bâng khuâng. Quên làm sao được người con gái xinh đẹp
ấy... Nhưng giờ cô ấy chỉ còn là một góc nhỏ trong trái tim anh,
còn phần lớn kia dành cho Loan.
_ Anh bây giờ chỉ có mình Loan thôi. Cô gái ấy đã lùi xa vào dĩ
vãng. Mà em cũng đừng oán ghét cô ấy nữa, kẻo lại hối hận không
kịp.
Kha nhướng mày. Anh lạnh lùng:
_ Sao anh lại nói thế?
Nam nghiêm giọng:
_ Em tưởng anh ngồi ở đây mà không biết những hành động của em
ngoài ấy ư? Anh biết hết đấy... Em đang cặp với Huyền mà?
Kha nhếch môi:
_ Chỉ tạm bợ thôi. Cô ta đã làm anh thế này, bà không còn... Em
không thể tha thứ được.
Vũ Nam thoáng rùng mình khi nhìn vào khuôn mặt tối lại của em trai.
Nó hận đến mức ấy ư? Huyền có làm cho trái tim anh đau thật đấy
nhưng tất cả mọi việc là do anh cơ mà...
_ Em đừng để nỗi oán hận làm cho mờ con tim...
Kha bật cười:
_ Em làm sao có thể yêu cô ta được chứ. Dù cô ta đẹp đấy, tự tin và
kiêu hãnh đấy, nhưng em chỉ thấy khinh sợ thôi. Ba năm là một thời
gian dài rồi... Có lẽ cô ta...
Nam ngắt lời bằng giọng gay gắt:
_ Em đừng thế nữa! Huyền không hẳn như em nghĩ đâu. Cô ấy có những
điểm mạnh của mình mà! Em không yêu thì buông tha cho cô ấy
đi...
_ Cũng sắp kết thúc rồi! Em đang chờ xem cô ta sẽ như thế
nào?
Kha mỉm cười. Phải! Anh đã chờ, chờ đến khát khao những ngày ấy.
Bao năm cố gắng để chờ ngày hái “quả”. Lòng oán hận của anh sẽ chấm
dứt...
Nam thở dài bất lực. Anh không thể khuyên được Kha nữa. Nó vốn cứng
đầu từ bé, dù có biết mình sai nhưng vẫn khăng khăng bảo vệ ý kiến
của mình. Kha có thật không hiểu trái tim của mình không? Không yêu
mà lúc nào cũng trầm ngâm? Không yêu mà lúc nào cũng chỉ muốn ra
Bắc thật sớm? Kha có nhận ra niềm vui sướng của nó bên cạnh Huyền
không? Hay nó chỉ cho rằng đó là sự quá nhập tâm vào vai diễn? Ôi!
Đứa em trai ngốc nghếch của anh, nó đã yêu rồi...
Kha nhấp chút rượu. Hình ảnh về Huyền trở nên mờ nhạt sau nỗi giận
hờn lớn lao của anh. Phải, đó là chọn lựa của anh! Không thể tha
thứ cho người con gái đó được!
--------------
_ Phương! Phương!
Phương dừng xe, quay lại nơi có tiếng gọi. Một chàng trai bước ra
khỏi quán cà phê, vẫy vẫy. Phương cho xe quay lại, chợt cười khi
nhận ra người bạn từ thuở nhỏ, trước khi anh bỏ về Hải Dương.
Ngồi xuống cạnh bạn, Phương hồ hởi:
_ Còn nhận ra tao sao mày?
Chàng trai vỗ vào vai Phương:
_ Mày có biến thành cát tao cũng nhận ra. Chà! Dạo này đẹp ác nha.
Làm tao phát “ham”!
Phương vuốt tóc, lắc đầu:
_ Đừng bốc tao lên trời quá... Lâu rồi không gặp, mày sao rồi,
Vương?
Vương cười khẽ:
_ Cũng tàng tàng... Ngày làm tám tiếng tại công sở, tối thì đến vũ
trường...
_ Chà, ghê thật!
Vương xoa hai tay vào nhau, thì thầm:
_ Vũ trường là nơi cuốn hút đấy. Nếu mày muốn, tao dẫn đến một nơi,
đảm bảo mê li luôn...
Phương cười, anh còn lạ gì chốn đó khi ở Pháp đâu. Chỉ có điều là
anh là người biểu diễn, còn họ là người nhảy. Anh ít nhảy vì không
thích chút nào. Chẳng lẽ lại từ chối một khuôn mặt chân thật mà
thiết tha kia. Anh phẩy tay:
_ Được rồi! Bây giờ tụi mình đi ăn gì gọi là hội ngộ nhé!
_ OK liền!
Cả hai rời khỏi quán cà phê đi vào một quán ăn khá nổi tiếng. Vui
vẻ đến tối, c hai rủ nhau vào vũ trường “Thanh niên”. Vương hồ hởi
giới thiệu:
_ Giới sành điệu đến đây không hẳn vì nhạc hay, sàn đẹp, tiếp viên
nhiệt tình đâu mà vì rượu pha ở đây ngon tuyệt.
_ Thế à? – Phương thờ ơ trả lời, rồi nhìn xung quanh. Mới 8h tối mà
khách đã đông lắm. Hà Nội ngày nay khác xưa quá.
_ Mày biết ai pha không?
Phương đoán bừa khi ngồi xuống ghế. Vương cố lấy giọng
nghiêm:
_ Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Kia kìa!
Phương nhìn theo cái chỉ tay của Vương. Anh thoáng giật mình nhận
ra ngay cô gái ở sân bay. Anh dò hỏi:
_ Cô ta tên gì? Có người yêu chưa?
_ Cô ấy tên Huyền. Đang cặp với một tay trẻ tuổi tài cao. Nên chẳng
ai dám xớ rớ...
Phương lặng thinh. Có phải là Lam không? Lí trí của tôi nói rằng đó
không thể là em được. Còn trái tim cứng đầu lại khăng khăng là
em... Nếu là em thật thì sao? Anh thật không dám nghĩ tới... Ôi!
Đau khổ quá!
Vương háy mắt:
_ Sao? Đổ rồi à? Cô ta “đá” lắm... Người tạo ra loại rượu “Hoa Anh
đào” khiến đàn ông mê mệt mà.
Phương đứng dậy. Anh không thể ngồi im để nghe lòng chất vấn, dạ
cồn cào được. Phải làm một việc gì đó để biết được kết quả... Chẳng
phải anh đang đi tìm Lam hay sao?
Đứng trước mặt Lam, anh cất giọng trầm trầm như cố nén xúc
cảm:
_ Cho một ly “Hoa Anh đào”!
Lam từ từ ngẩng đầu lên. Cô choáng váng khi nhận ra Phương. Gần như
muốn trào nước mắt vì sung sướng, bất ngờ... Nét mặt anh lạnh lùng
khiến Lam hẫng hụt, cô chợt nhận ra mình và anh cách nhau một khong
cách khá xa. Cô vội cụp mắt xuống, cố lấy giọng bình tĩnh:
_ Anh đợi cho chút nữa!
Phương ngồi xuống, mắt nhìn Lam không chớp. Mọi cái đều giống như
tạc Lam của anh, nhưng sao cô xa lạ quá... Trái tim anh như có ai
bóp nghẹt. Anh sợ phải đối mặt với sự thật.
_ Đây là rượu của anh!
Nhìn ly rượu, Phương chua chát. Đời là gì nhỉ? Sao mà anh thấy chán
nn thế? Anh đã mất tất cả rồi ư?
_ Lam... Sao em lại đối xử với anh như thế? – Phương trợn mắt
hỏi.
Lam giật mình. Mặt cô trắng bệch ra vì lo sợ. Phương biết ư? Hay
anh chỉ nghi ngờ? Phương ơi! Xin lỗi anh... Em không thể là cô bé
Lam gai góc được nữa. Em đã tự nhuộm đen mình để trở thành một viên
ngọc đen bí ẩn và em phải sống mãi như thế. Em cần tiền hơn danh dự
vào chính mình ngay lúc này. Mai kia, em sẽ dùng tiền để mua lại
danh dự... Liệu anh có còn chờ và tha thứ cho em?
_ Lam! Nói gì đi chứ em?
Huyền tỏ ra ngơ ngác:
_ Anh gọi ai vậy? Tôi là Huyền cơ mà!
Phương cười nhạt:
_ Tôi hy vọng tôi lầm... Người tôi yêu giống cô lắm... Giống như
tạc... Tôi sợ...
Lam cười nhạt:
_ Sợ công việc của tôi ư? Ra anh cũng biết phân cấp đấy.
Phương nhấp rượu vào môi. Vị nồng nồng cay cay đó khiến anh lâng
lâng. Anh thở dài:
_ Cô có người yêu rồi mà... Nếu cô là Lam thì tôi vĩnh viễn mất Lam
ư? Tôi đã tìm Lam khắp mọi nơi. Phát điên lên khi cô ấy ngừng liên
lạc. Nơm nớp lo sợ cô ấy có người yêu mà quên tôi, và tôi chờ gặp
cô ấy để tặng cô ấy chậu hoa đá tuyệt đẹp và tặng cả cuộc đời tôi
cho Lam... Tại sao tôi lại không được gặp Lam?
Lam lặng thinh. Trong lòng cô như có giông bão nổi lên. Phương
đấy... anh vẫn chờ và ngóng trông. Còn cô thì phản bội chỉ vì...
tiền và lòng hận thù. Cô đáng khinh biết bao! Lần đầu tiên sau năm
năm, Lam nhìn lại con người mình để mà ghê sợ. Chỉ có một mình
Phương mới đủ sức làm cô đau...
_ Cô nói đi, tại sao?
Lam bối rối:
_ Tôi không biết! Anh đừng thế! Tôi thành thật mong anh và cô ấy
gặp lại, nhưng... sự thật có thể không như chúng ta nghĩ!
_ Huyền!
Huyền ngẩng phắt lại, bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Kha. Phương khẽ
quay người lại, nhìn lướt qua rồi tiếp tục uống rượu. Kha lùi lại
quày, hỏi:
_ Bao giờ em xong?
Huyền nũng nịu:
_ Hôm nay vũ trường hoạt động độc lập, còn quầy rượu lại nghỉ
sớm... Anh cố chờ đến 10h nhé.
Kha nhìn đồng hồ, lắc đầu chán nản:
_ Còn tới những tiếng rưỡi nữa. Anh biết làm gì? Thôi, cho anh ly
rượu đi!
Kha ngồi xuống cạnh Phương khiến Lam bối rối. Đây có những hai
người con trai đang là địch thủ của nhau, dù họ không biết. Tội
nghiệp Kha mà cũng tội nghiệp cả Lam nữa. Lam không thể ân cần hơn
với Kha được trước ánh mắt hờ hững của Phương. Bây giờ thì có lẽ
Phương đã tin Lam của anh vĩnh viễn không thể là Huyền – một cô gái
pha rượu quán bar.
Phương phẩy tay khi một cô gái tỏ ý muốn nhảy với anh. Anh đứng
dậy, đi về phía Vương. ánh mắt Lam kín đáo dõi theo bước chân bình
thản của anh. Lòng cô chợt thấy hụt hẫng vô cùng. Nếu bây giờ anh
biết cô là Lam thì anh có khinh không? Chắc là có rồi... Anh chẳng
từng yêu thích sự thơ ngây của Lam đó sao? Anh lại chuộng sư thuỷ
chung nữa...
_ Huyền, em sao thế?
Huyền giật mình, cô thoáng bối rối trước cái nhìn dò xét của Kha.
Cô ấp úng:
_ Không... có gì đâu! à, anh Kha vào đấy... tình hình gia đình thế
nào?
Kha che giấu ánh mắt oán hận, anh thở dài:
_ Bình thường... Ba mẹ vẫn còn buồn về chuyện xưa... Anh trai dù
tập vật lý trị liệu nhưng cơ hội trở lại bình thường mong manh
lắm.
Lam quay đi chỗ khác. Nỗi ân hận lại day dứt tâm can. Vũ Nam ngày
xưa ấy... lẽ ra anh đã có một cuộc sống trọn vẹn hơn nhiều.
_ Em hy vọng anh ấy ***ng bình phục...
_ Có bình phục hay không thì anh ấy cũng sắp cưới vợ rồi. Một cô
gái yêu anh ấy thật lòng!
Kha cố nhấn mạnh hai chữ “thật lòng” và chờ đợi phản ứng của Lam.
Lam cười nhẹ nhàng:
_ Người tốt luôn gặp may mà!
_ à, chiều mai em có bận gì không?
_ Không ạ! – Lam ngoan ngoãn, chớp mắt chờ đợi.
Kha thân mật:
_ Chúng ta đi chơi nhé?
_ ở đâu?
_ Đã lâu rồi chúng ta không đi đâu xa... Em đễn công ty anh chờ anh
được không?
Lam gật đầu. Cô không hề thấy nụ cười ở khoé miệng anh ánh lên thâm
hiểm. Cô đâu biết vũ trụ mà cô xây dựng sắp đến ngày sụp đổ!
Đi chơi với Kha xong, Lam cố lê bước về kí túc xá. Trong đầu cô vẫn
là bước chân lãng tử của Phương... Kỉ niệm xưa kia lại sống lại
lung linh huyền ảo...
Cúc đón Lam ở cửa, lo lắng:
_ Mặt cậu sao tái xám vậy? ốm à?
Lam khẽ lắc đầu:
_ Không đâu! Chỉ mệt thôi! Đói quá! Cậu pha hộ tớ một tô mì
đi.
_ ừ! – Cúc lăng xăng pha mì. Một chị năm cuối ngó xuống, chắt
lưỡi:
_ Mày đi làm gì mà tối thế? Lúc nãy có anh Phi và con nhỏ Cẩm Loan
đến rủ mày đi chơi đấy. Không có mày, họ có vẻ thất vọng, nhất là
chàng Phi ấy!
Cúc lanh chanh:
_ Anh Phi kêu mày nên nghỉ làm đi. Hết dạy cho bé Phụng Tuyền rồi
mà còn làm tới tận khuya, sức đâu.
_ Anh ấy nói thế à? – Lam bâng quơ hỏi khi thay áo.
_ ừ, Cẩm Loan còn đề nghị sẽ tìm cho mày việc khác nhàn
hơn...
Lam cười khẽ. Họ có biết cô làm gì đâu mà giúp nổi. Nói thì chắc
chắn gây ra sự sửng sốt.
Lam mở tô mì ra, hít hà vài cái, kêu lên:
_ Ngon quá! Cúc làm đầu bếp cho tớ suốt đời nhé?
Cúc bĩu môi:
_ Không dám đâu!
Lam cười và ăn vội vàng. Dù đang đói và mệt, Lam không thể ăn nhiều
được. Nỗi buồn nghẹn ứ! Phương về bao giờ? Anh có biết chuyện gia
đình cô không?
Dẹp mọi thứ sang một bên, Lam bỏ sách ra học, đồng hồ chỉ đúng 12h.
Lam không thấy buồn ngủ vì đó đã là thói quen. Cô mở hòm lục ra hai
chiếc hộp bằng nhung, một màu đỏ, một màu đen. Mở chiếc hộp màu
đen, Lam mỉm cười. Sẽ có lúc cô đem trả lại chiếc nhẫn cho vợ
Nam... Cô không thể cầm nó lâu hơn được nữa! Anh đã có mối tình thứ
hai vĩnh cửu, mừng cho anh! Bỏ chiếc hộp vào túi xách, Lam cầm
chiếc hộp đỏ lên, lòng lâng lâng. Chiếc nhẫn nhỏ xinh với những khe
xoắn óng ánh bởi những hạt xoàn nhỏ ti như hạt bụi... Lam ướm nó
vào ngón tay áp út, thật vừa vặn. Lần này là lần thứ ba cô đeo nó
lên tay trong năm năm xa cách. Chiếc nhẫn tượng trưng cho trái tim
Phương... Ôi! Phương ơi, sao bây giờ anh mới về? Anh có biết em đã
khổ thế nào không? Sự sa ngã của em có thể cứu vãn được không anh?
Em chỉ muốn đứng trước anh khi trong lòng thật sự trong sạch... Em
muốn là em! Muốn lắm anh ơi!
_ Đi ngủ thôi Lam! – Cúc thò đầu ra khỏi màn.
Lam thu gọn sách vở, thở dài:
_ Bù đầu quá! Mai có chuyên đề công nghệ mới mà, tớ muốn chuẩn bị
thêm... Mà thôi, ngủ cho sướng!
Dù nói thế nhưng Lam tin cô không thể ngủ được! Cô sẽ lại nhớ về
ngày xưa, khi có Phương bên cạnh. Ôi! Ngày xưa yêu dấu!
Lam đứng trước cô thư kí của Kha, nói nhẹ:
_ Tôi muốn gặp anh Kha!
Cô thư ký bối rối:
_ Ông Kha đang có khách! Cô đợi chút nữa!
Lam lắc đầu:
_ Anh ấy hẹn tôi vào giờ này mà! Tôi là người trọng thời gian lắm.
Tôi vào đây!
Lam xăm xăm bước vào. Cô thư ký vội vã chạy theo nhưng không kịp.
Lam đã đẩy cửa vào. Cô sững người khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Kha và một cô gái đang “thân mật” với nhau. Lẽ ra Lam phải quay đi
nhưng chân cô cứng đờ như có dính keo với nền gạch. Đôi tình nhân
rời nhau quay ra, không một chút bối rối. Khuôn mặt Kha còn chút gì
đó tự mãn. Còn cô gái cười đắc thắng.
Cô ta cất giọng nhão nhoẹt:
_ Ai vậy anh? Sao mà bất lịch sự thế?
Kha nhíu mày:
_ Sao em vào mà không gõ cửa?
Sau phút bàng hoàng Lam lấy được tự chủ. Cô không thể ngờ sau ba
năm như thế Kha lại có thể phản bội cô. Giờ thì cô hiểu tâm trạng
của những kẻ bị cô phản bội. Nó vừa bẽ bàng vừa đau đớn. Nhưng Lam
còn đủ tỉnh táo để ứng phó vì cô có yêu anh ta đâu? Cô đã đợi chờ
cái ngày mà anh ta trả đòn cơ mà?
Lam bước sâu vào trong, cười chua chát:
_ Nếu gõ cửa thì liệu tôi có thấy được sự phản bội của anh? Thật
đểu cáng!
Kha bực bội song vẫn không buông cô gái ngồi trong lòng mình
ra:
_ Em ăn nói cho cẩn thận... Tôi không phản bội em, tôi chỉ chán em
thôi!
Lam nguẩy đầu:
_ Chúng ta có chuyện cần giải quyết... Anh cho cô ta ra ngoài
đi!
Cô gái nũng nịu:
v_ Anh... em muốn ở đây. Vả lại việc có liên quan đến em
mà...
Kha thoáng ngần ngừ khi thấy nụ cười khinh bạt của Lam. Nhưng Lam
giỏi che giấu cảm xúc lắm, anh phải làm cho cô đau khổ anh mới
thoát được khỏi oán hận...
_ Không sao! Em ngồi xuống đi. Có chuyện gì? Em có thể im lặng mà
ra khỏi phòng thì quan hệ của chúng ta vẫn bình thường!
Lam ngồi xuống ghế. Cô thấy khinh bỉ Kha đến tột độ. Chưa có một kẻ
nào dám qua mặt cô, dám nói “xù” cô... “Vũ Kha! Tôi không để cho
anh toại nguyện đâu!”
Nhìn cô gái ngồi cạnh Kha bằng ánh mắt toé lửa, Lam m** mai:
_ Cô ta cũng là gái vũ trường như tôi?
Cô gái nhíu mày:
_ Cô ăn nói bậy bạ quá! Tôi là một cô gái đoan trang sao so sánh
với cô...
_ Phải, cô ấy là con gái ông chủ hãng sản xuất máy xuất khẩu đấy...
Chúng tôi chính thức công bố rồi!
ánh mắt Lam dịu lại, một nỗi buồn sâu thẳm được thay vào đó. Kha
chựng lại. Sao có cảm giác hối hận này? Không thể tin được! Mình
không thể yếu đuối, hãy nghĩ đến anh Nam, đến bà ngoại...
Lam chuyển tông sang mềm mại:
_ Sao anh lại đối xử với em như thế? Anh có biết em đau lòng lắm
không?
_ Cô mà biết đau lòng ư? – Kha nhạo báng – Cô chỉ biết gieo rắc tội
ác thôi... Cô biết cô ác lắm không?
Lam tròn mắt:
_ Em ác? Ba năm quan hệ cùng anh em không có một điều tiếng gì...
Anh cũng từng rất hạnh phúc mà?
_ Đó là giả đấy! – Kha buông gọn – Tôi không bao giờ yêu cô, cô
hiểu chưa?
“Ra thế! Anh giỏi lắm!” – Lam cắn môi. Cái cảm giác bị lừa dối
khiến lòng cô bứt rứt. Cô chợt nhớ tới Phương. Nếu người phán xét
là Phương cô có thể ngồi đây, bình thản gợi chuyện? Phương ơi! Liệu
anh có oán em như Kha đang oán không?
Thái độ im lặng của Lam khiến Kha tưởng như mình đang thắng. Tâm
hồn anh đã có chút hả hê. Cô gái ngồi cạnh anh đưa tay vuốt tóc làm
anh hơi khó chịu. Sao anh lại thấy ngượng trước Huyền lúc
này?
Lam đứng dậy, nói nhẹ:
_ Giờ tôi hiểu rồi, xin cám ơn anh đã cho tôi “sáng mắt”. Có lẽ tôi
nên rút lui!
Kha bàng hoàng. Sao nhanh thế? Lẽ ra lời nói này phải để anh nói và
cô phải là người năn nỉ. Lòng anh đang gào thét gì thế? Níu giữ
Huyền lại ư? Không thể nào! Anh cứ ngồi im nhìn Lam loay hoay mở
túi. Cô đặt chiếc hộp nhung đen trước mặt hai người, cười
nhẹ:
_ Đây là món quà trước lúc chia tay Vũ Nam tặng tôi... Anh mang về
đưa lại cho anh ấy để anh ấy tặng người vợ mới cưới. Tôi xin
lỗi!
Kha nhận ra rằng Huyền đã biết tất cả ý nghĩ của anh... Anh cố lấy
giọng lạnh lùng để che bớt sự bối rối lẫn bực bội:
_ Sao cô biết Vũ Nam?
_ Vì đó là anh trai của anh mà? – Lam nhếch môi – Và cũng là nguyên
nhân mà anh trả thù tôi... Vậy thì anh đạt được mục đích rồi đấy.
Tôi đang rất choáng váng đây. Lần đầu tiên, con trai làm tôi bẽ
mặt!
Lam dợm bước đi liền bị Kha gắt:
_ Cô đứng đó! Chúng ta chưa nói chuyện xong. Cô nói đi, cô biết Vũ
Nam là anh trai tôi từ khi nào? Nói!
Lam hếch mặt lên một chút, nhả từng chữ một:
_ Ngay từ hôm đầu tiên gặp anh! Chỉ có anh mới biết tôi là ca sĩ
phòng trà thôi. Mà anh lại giống Nam nữa... Anh em nhà anh giống
nhau ở chữ đa tình nhưng không chung tình!
Kha bật dậy, hét lên:
_ Chính cô mới là loại đàn bà mất nết... Cô vô lương tâm đến mức
lợi dụng người ta rồi đẩy ngã họ xuống hố bùn. Vì cô mà anh tôi bị
tàn phế, gia đình tôi mang tang tóc đau thương. Tôi hận cô và không
bao giờ tha thứ cho cô!
Lam nghiêng đầu, thở dài:
_ Tôi chưa là đàn bà... và lỗi không phải là ở tôi. Không yêu anh
anh cũng là một cái tội sao? Đừng quá vô lý như thế. Hơn nữa, tôi
cũng phải trả giá cho cái tội vô lý của mình rồi. Anh làm tôi bị bẽ
mặt, một người tự trọng như tôi không thể chịu đựng được. Anh trả
thù xong rồi thì xin buông tha cho tôi.
Kha trợn mắt:
_ Cô đau khổ ư?
_ Có chứ! – Lam gật đầu – Nhưng không phải vì tình mà vì tự trọng.
Xin nói một câu cho anh hiểu: Tôi hiểu rõ mưu kế của anh từ ba năm
trước... và tôi thấy thú vị lắm. Chưa có một người con trai nào đến
với tôi chỉ vì lòng thù hận cả.
Kha toan bạt tai Lam thì cô gái kia níu lại. Cô ta dấm dẳng:
_ Việc gì anh phải mệt xác với con nhỏ bá vơ này. Anh cho người lôi
nó ra khỏi đây là xong!
Lam háy mắt:
_ Tôi không đến nỗi chai mặt đến thế... Dù chẳng có chút gì liên
quan đến mình cũng gan lì ngồi lại, diễn nốt vai “Thị Màu lẳng
lơ”...
Cô gái giận tím mặt. Kha tựa người vào bàn, lạnh lùng:
_ Ra cô cũng rất cao tay.... Anh tôi nói quả không ngoa! Được rồi!
Cô ra khỏi đây ngay!
_ Và sẽ mãi mãi không gặp anh nữa! – Lam lạnh lùng buông gọn.
Cô hùng hổ bước ra ngoài. Tự nhiên cô thấy thanh thản lạ. Vậy là
xong, cô có thiệt thòi chút ít nhưng Kha sẽ không đau khổ như bao
người khác. Cơ bản anh là người tốt, rất tốt nữa là đằng khác nhưng
anh lại có tật cố chấp và lạnh lùng. Rồi sẽ có lúc anh hối hận vì
những gì mình đã làm! Sẽ có lúc đấy!
Kha rút một điếu thuốc cài lên khoé miệng. Không hiểu sao lòng anh
như có lửa đốt. Lam đi rồi, anh thấy hụt hẫng. Một vật rất quý giá,
anh để tuột mất chỉ vì lòng oán hận... Kha lắc đầu, không thể như
thế! Anh làm sao có thể yêu cô được! Cô gian xảo, tàn nhẫn
lắm!
Lam dừng chân trước nhà Cẩm Loan. Một buổi chiều vô vị sắp hết, Lam
muốn có Loan vào giờ phút này. Cô bấm chuông cửa với hy vọng Loan
có nhà. Cái giọng nhí nhảnh như ngọc vỡ ấy luôn làm người ta
vui!
Cửa mở, nhưng không phải là Loan mà là bà giúp việc. Lam lễ
phép:
_ Bác à! Loan có nhà không ạ?
_ Cô chủ đang tiếp cậu Phi ở trong phòng khách. Mời cô Lam
vào!
Lam gật đầu, đi thẳng vào. Cô đã quá quen thuộc với căn nhà này. Cô
yêu quý mọi người ở trong gia đình Loan và họ cũng vậy. Lam chỉ ước
có gia đình tuyệt vời như của Loan...
Tiếng cười của Loan vọng ra cùng với giọng nói nhẹ của Phi. Anh có
vẻ hợp với Loan. Lam băn khoăn không biết có nên vào không. Họ đang
vui thế cả mà!
Bà giúp việc nói to ở cửa:
_ Cô Lam, sao cô không vào?
_ ... Cháu...
Loan và Phi ngừng nói chuyện vì nghe tiếng Lam. Loan chạy ra, hồ
hởi:
_ Lam à! Sao không vào hả con khỉ? Vào đi!
Lam miễn cưỡng bước vào. Cô cười với Phi nhưng không nói gì. Phi
nhìn cô lom lom:
_ Em làm sao thế? Trông có vẻ mệt mỏi!
Lam lắc đầu, cô hỏi bâng quơ:
_ Đói quá! Có gì ăn không?
Loan mỉm cười:
_ Cậu này thì... May mà còn chút bánh mẹ tớ mới làm. Chờ chút
nhé!
Loan vào trong. Không khí giữa Lam và Phi chùng xuống. Anh nhìn cô
với ánh mắt nửa như lo lắng nửa thương yêu:
_ Em đừng làm việc quá sức! Con gái mà... Em cứ gầy mòn đi. Anh xót
quá!
Lam nhếch môi:
_ Không sao! Sức em còn chịu đựng được như thế này mười năm nữa cơ.
Con người ta vì cuộc sống mà thôi...
_ Con khỉ! Mày lại sắp giở triết ra hả?
Loan vừa đặt đĩa bánh xuống bàn, vừa nói. Cô nhìn Lam âu yếm như
nhìn một đứa trẻ. Lam cầm một chiếc bánh lên:
_ Ngon nhỉ? Có mẹ thật sướng!
Lam bình thản ăn. “Nhưng mình thà không có mẹ thì hơn” cô nghĩ
thấm, trán hi nhăn lại.
Loan vô tư vỗ nhẹ tay xuống chân Lam:
_ à! Tối qua tớ thấy một người giống cậu lắm ở vũ trường Thanh
Niên.
Lam giật mình. Phi nhìn cô lom lom.
_ Cậu làm gì ở đó thế? – Loan hỏi.
Lam nguẩy đầu, lấy giọng thản nhiên:
_ à, ông chủ của mình cần mình giao một lá thư cho chủ vũ trường ấy
mà. Lúc ấy mình rỗi, chưa phi tính toán gì nên giúp ông ấy... Cậu
sao tới đó?
Loan nhìn thoáng Phi. Anh vẫn lơ đãng nhìn vào ti vi. Cô nói
nhỏ:
_ Anh họ mình rủ đi chi! Nhưng mình không thích chốn đó lắm.
Lam gật gù:
_ Bởi cậu trong sáng quá mà. Không nên như thế trước cuộc đời đầy
cạm bẫy.
_ Sao Lam lại nói thế? – Phi cau mày – Sự trong sáng luôn giúp
người ta đến với Chân – Thiện – Mỹ.
Nhìn Loan đang chớp mắt xúc động, Lam nhún vai:
_ Tuỳ quan điểm và hoàn cảnh sống của mỗi người thôi. Loan thì sống
trong trướng rủ màn che rồi, còn Lam... bươn chải với đời từ lâu!
Lam đã mất sự trong sáng của tâm hồn...
Nghe giọng nói chua chát của Lam, Phi thương quá. Ba năm là thời
gian dài để làm bạn với cô, hiểu cô. Phi tin Lam rất trong sáng và
có nghị lực. Lam trong sáng đến nỗi chẳng có một bạn trai nào, sợ
đến những tiếng huýt gió làm quen, những lời tỏ tình nóng bỏng qua
mạng... Vậy sao hôm này Lam lạ thế? Đôi mắt đen thăm thẳm kia vưng
những nét buồn bi ai ư? Sao Lam không để anh chia sẻ mọi điều....
Hay cô vẫn coi anh như là kẻ xa lạ?
Lam vươn vai đứng dậy:
_ Đi hát karaoke đi?
_ Sao? – Loan thốt lên.
Lam lắc đầu:
_ Buồn quá! Mà nếu hai cậu ngại thì thôi, tớ đi...
_ Được! Cùng đi cho vui! – Phi cũng đứng lên khiến Loan buồn bực.
Lại đi ba! Ba năm rồi còn gì? ở đâu có Lam là ở đó có Phi, mà ở đâu
có Phi thì ở đó có Loan. Loan thật không hiểu vì sao mình kiên nhẫn
như thế? Nhưng cô tin vào một ngày nào đó Phi hiểu được tấm chân
tình của cô! Chỉ có Loan mới có thể đem lại cho Phi hạnh phúc trọn
vẹn mà thôi!
Cả phòng kế toán đang làm việc nghiêm túc thì cô thư ký của tổng
giám đốc chạy ào vào, mặt biến sắc. Cô hét lớn:
_ Trời! Một tin xấu đến mức nghe xong có áp thấp nhiệt đới xuống
công ty ta...
Kiều Trang nhăn mặt:
_ Có gì vậy? Không thấy đang giờ làm việc à?
Cô thư ký xì lên một tiếng:
_ ối giời! Nghe xong có người nhảy dựng lên đó!
_ Sao? Nói đi! – Mấy cô còn lại nhao nhao. Cô thư ký phớt lờ vẻ mặt
khó chịu của Trang, nói:
_ Tớ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của trợ lý giám đốc với ...
Họ nói về... người yêu của trợ lý!
_ ồ!
Kiều Trang ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch.
_ Hình như cô ta tên Yên...
Kiều Trang choáng váng. Mọi giấc mơ bị sụp đổ. Ra Phương đã có
người yêu...
_ Cô ta là phóng viên. Tổng giám đốc hỏi bao giờ thì tiến
tới...
_ Bao giờ? – Một cô hỏi.
Cô thư ký lắc đầu:
_ Lúc ấy tớ không kịp nghe... Chà! Muốn thấy mặt cô ta quá! Chắc
phải diễm lệ lắm.
Kiều Trang không ngẩng lên nữa, cố gắng tập trung vào các số liệu.
Chẳng lẽ đó chỉ là o tưởng của cô? Một Hưng tốt đẹp đã ra đi vì đau
buồn, giờ là một Phương kì bí và xa vời... Kiều Trang này bạc bẽo
vậy sao? Trời i!
_ Xin lỗi! – Một tiếng hỏi trong veo khiến mọi người nhìn ra cửa –
cho em hỏi phòng trợ lý ở đâu ạ?
Kiều Trang chiếu ánh mắt căm tức lên cô gái. Cô thật đẹp, nét đẹp
hiền dịu, gợi cho người ta cm giác an tâm thanh thản. Kiều Trang
không thể bằng được. Cô đã kém một người con gái, giờ lại không thể
bằng người kia ư?
Yên bình tĩnh trước mọi ánh nhìn. Cô nhắc lại:
_ Các chị có thể chứ ạ?
Cô thư ký dí dỏm:
_ Em là gì của trợ lý tổng giám đốc? Bạn gái ư?
Yên đỏ mặt không nói gì. Thái độ này khiến những người đối diện tìm
được câu trả lời cho thắc mắc của mình. Nhưng đối với Yên đó là một
nỗi đau từ ba năm trước, khi những cánh thư từ Pháp gởi về. Phương
đã thẳng thừng khước từ tình cảm nóng bỏng của cô chỉ vì một người
con gái khác, anh chỉ có thể coi cô là bạn và mong cô tìm được một
người con trai khác... Thế đấy! Lẽ ra Yên đã bỏ đi khỏi nhà Phương
từ lâu, nếu ông bà Thịnh không an ủi và khuyên can. Ba năm để cô
phấn đấu vì Phương. Có thể Phương sẽ quay trở về... Vậy là Yên hy
vọng...
Cô thư ký sởi lởi:
_ Em theo chị!
_ Dạ! Chào các chị ạ!
Yên đi theo cô thư ký tới phòng trợ lý. Cô gõ cửa và hồi hộp khi
nghe tiếng Phương trầm ấm:
_ Mời vào!
Bao giờ mà cô chẳng hồi hộp trước anh, nhất là đôi mắt sáng như sao
ấy. Yên cố gắng trấn tĩnh đẩy cửa vào. Có gì đâu! Chỉ rủ đi chi
thôi mà! Cố lên Yên!
Tự động viên mình xong, Yên nhoẻn cười:
_ Sao? Công việc ngập đầu à?
Phương tỏ vẻ vui mừng khi gặp Yên. Anh đứng dậy và rời khỏi bàn làm
việc:
_ Sao rồng lại đến nhà tôm thế?
_ Yên làm sao dám là rồng? – Yên nhỏ nhẹ – Yên đến xem ông trợ lý
như thế nào?
_ Mời Yên ngồi! – Phương chỉ tay vào ghế – Vậy Yên đến xem đi rồi
cho nhận xét?
Yên nhìn khắp phòng rồi dừng lại ở Phương. Trông anh chững chạc
trong bộ vét màu đen. Yên thấy tim mình run lên và cô vội cụp mắt
xuống.
Phương vẫn vô tâm:
_ Sao?
_ ờ... Tuyệt lắm! – Yên cố lựa lời – Phương có vẻ bận?
Phương lắc đầu:
_ Bận thì còn tuỳ mình thôi. Nghe nhé, nếu mình muốn bận thì lôi hồ
sơ ra mà xem, đi kiểm tra các ban phòng. Còn nếu muốn rồi thì cứ ra
ngoài mà... nhong!
Yên bật cười:
_ Ra Phương làm theo cảm hứng! Vậy Phương có muốn rời khỏi đây
không?
Phưng sáng mắt:
_ Yên rủ đi chơi à?
Yên chợt buồn. Sao Phương có thể vô tư thế? Mà có lẽ hình bóng của
mình vẫn chưa lọt vào tim Phương thôi...
_ ờ! Yên có một công việc muốn Phương cùng đi. Yên phải viết bài về
một tài năng trẻ của phần mềm vi tính...
_ Sao? – Phương có vẻ quan tâm.
_ Đó là một sinh viên của khoa công nghệ trường đại học quốc gia.
Người ấy đã tạo ra trang web mà rất nhiều nhà doanh nghiệp phải
truy cập để có được kết quả thoả mãn yêu cầu.
_ Sao lại là người ấy? Không biết nam hay nữ ư?
_ Không! Người ấy chưa từng xuất hiện hay lộ tên thật bao giờ.
Nhưng không ngờ, hôm qua toà soạn của bọn em nhận được tin nhắn của
trưởng khoa là người ấy đồng ý cho phỏng vấn.
Phương vuốt tóc, nói với vẻ thú vị:
_ Hay thật! Phương cũng muốn biết con người tài ba đó... Đi ngay
giờ chứ?
_ ừ! – Yên cười hạnh phúc.
Phương cởi áo vét ra vất lại trên ghế. Anh không thích gò bó khi đi
ra ngoài. ở chốn sinh viên ấy, càng gin dị càng dễ kết thân. Phương
cần phải rà lại xem Lam của anh có ở ngôi trường ấy không
Lam ngồi yên ở ghế xa lông phòng trưởng khoa và chờ đợi. Cuối cùng
cũng đến lúc để cô lộ mặt để cho những kẻ khinh rẻ cô sáng mắt ra.
Và Kha nữa, anh sẽ phải hối tiếc.
Chẳng phải anh đã từng nghe cô nói: "Em hơn những cô gái ở vũ
trường này là có học vấn" anh vẫn khinh cô. Lam cười nhẹ. Nếu anh
biết hàng ngày anh vẫn vào trang web của cô để tìm tư liệu thì sao
nhỉ? Liệu rằng anh có trợn tròn mắt ngạc nhiên? "Trái tim đá" lại
là Ngọc Huyền – chuyên gia pha rượu – và Ngọc Lam – sinh viên giỏi
nhất khoa! "Trái tim đá"... và rồi Phương cũng sẽ biết. Anh sẽ
không bao giờ dành tình cảm yêu thương cho một người như cô: thay
đổi, lừa dối... Tim Lam nhoi nhói. Mặc cho ai nghĩ gì về mình,
nhưng Phương khinh ghét cô thì cô đau lòng lắm...
Có tiếng nói ngoài cửa, Lam ngồi thẳng dậy, ngước mắt ra cửa. Đi
đầu là thầy chủ nhiệm khoa, sau là một cô gái và một chàng trai.
Lam choáng váng. Đó là Yên và Phương. Cô bậu tay vào chiếc ghế. Cô
gắng kìm cảm xúc. Sao cô phóng viên báo Tiền phong lại là Yên? Và
Phương và Yên đã gắn bó với nhau như thế này ư? Thật không
ngờ!
Yên không nhận ra Lam, cô chỉ thấy quen quen. Phương thì khác, anh
không tin được một cô gái pha rượu lại có một trang web tài tình ư?
Đầu óc cô ấy tương đương với cái đầu của Lam... Có lẽ nào?