- Tao không có rãnh!- nó hất tay Duy ra rồi đi tiếp.
- Pul đang giận đúng không???- Duy kéo nó lại- Chẳng phải mày không
thích My và Vy mới thế àh???
- Mày biết sao??? Biết mà vẫn cố tình đi chung với bọn họ đó
thôi!!!
- Không lẽ…mày bảo tao phải đuổi họ đi chỗ khác àh!
- Tao không bắt mày phải làm gì hết!
- Vậy thái độ đó là sao???
- Mày với Long lúc nào cũng tự cho là mình đúng! Tao thì lúc nào
cũng sai cả…vì thế đừng có quan tâm tao làm gì!- nó lạnh lùng hất
mạnh tay Duy ra rồi đi thẳng.
- Hân đi trước nhé!- Hân cũng đi về phòng để Duy đứng lại đó một
mình, dạo này Hân luôn tránh mặt Duy.
- Nó nói vậy là sao nhỉ???- Duy nhìn theo bóng nó khuất dần rồi
cũng mò xuống dưới ăn cơm trưa.
Nó tức giận đi vào phòng tắm trước rồi leo lên giường ngủ một giấc
cho khỏe. Hân nãy giờ ngồi đợi nó trong đó mà lạnh muốn chết luôn
vẫn chưa thấy nó ra. Nó vừa ra thì Hân nhào vô ngay.
Ăn trưa xong Duy lên gõ cửa phòng nó nhưng chẳng thấy ai mở cửa. Nó
thì ngủ mê man không biết gì còn Hân thì đang tắm nên không nghe,
Duy thấy cửa không khóa liền đẩy cửa đi vào để hai hộp cơm lên bàn
rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hân tắm xong cũng leo lên giường ngủ
một giấc nhưng chợt nhớ chưa khóa cửa nên Hân chạy ra khóa lại rồi
đi ngủ.
Tới khoảng 5h chiều nó tỉnh dậy thì thấy hai hộp cơm để trên bàn.
Bụng nó réo nãy giờ nên dù cơm có nguội cũng phải giải quyết cái
bao tử trước đã. Nó tưởng Hân mua nên cũng không để ý.
…………
7h tối nó và Hân có mặt ở trước khách sạn cùng một số đứa trong lớp
nó với mấy đứa bạn của Hân cùng nhau đi dạo phố đêm. Đêm nay là đêm
cuối cùng rồi nên phải thỏa sức mà đi chơi. Cả bọn kéo nhau đi uống
café rồi lên HIGHZIN mua sắm đồ đạc. Nó đi ngang qua gian hàng bán
quà lưu niệm, nó ngắm nghía một lúc rồi chọn hai sợi dây chuyền
đôi. Nó mua quà cho dì, cho Hân và pa mẹ nó nữa, hè này nó sẽ sang
thăm pa và mama.
- Minh thấy hai cái đồng hồ này đẹp không???
- Ừh cũng dễ thương đó!!!
- Uhm…mình đi thôi tụi nó đang đợi kìa!!!
- Ủa không mua hả???
- Không! Tao chưa có Boyfriend mua làm gì!
- Ừh…cũng phải!!!- nó tuy nói vậy nhưng vẫn lén Hân mua hai pé đồng
hồ ấy để lúc thích hợp nó sẽ tặng Hân.
Nó hớn hở đi ra ngoài thì gặp Vy ở đó nhưng Vy không đi một mình mà
đi cùng…Long.
- Minh cũng đến đây nữa hả?
- ………- Nó lẳng lặng bước qua mà không thèm nhìn Long đến một
lần.
- Hình như Minh ghét Vy lắm!- Vy làm vẻ mặt tội nghiệp với
Long.
- ………
Sáng hôm sau mọi người đều có mặt đông đủ trên xe, nó Hân và Khoa
ngồi dãy ghế sau cùng còn Duy, Long, My, Vy ngồi chung ở ghế trước.
Suốt chặng đường về nó với Hân và Khoa cứ giỡn ầm ầm còn Duy và
Long ngồi trên thì rất tức nhưng không nói gì được nó. Không hiểu
sao từ khi đi biển quan hệ giữa nó, Hân và Duy, Long càng trở nên
tồi tệ, mặc khác nó với Hân lại thân với Khoa và Jun hơn. Còn Thiên
thì ít khi tìm nó nữa, Thiên rất muốn làm bạn bình thường với nó
nhưng không thể đối diện với nó được…Thiên vẫn chưa thể quên ngay
nó được…có lẽ cần thêm một ít thời gian…để có thể xem nó như một
người bạn…
Về đến nhà nó chào dì rồi đi thẳng lên lầu, Duy gọi nó lại nhưng nó
vẫn làm lơ. Dì nó thấy thái độ anh em nó lạ lạ nhưng vẫn không hỏi.
Nó vào phòng đóng cửa cái rầm Duy đành lặng lẽ đi về phòng. Sau bữa
ăn Duy lại gọi nó.
- Pul! Nói chuyện với tao một lát!!!
- Nói đi!!!- nó sang bàn học lấy đại quyển truyện nào đó ra
đọc.
- Mày dẹp quyển truyện đó đi rồi nghe tao nói!- Duy giật quyển
truyện từ tay nó.
- Tao vẫn đang nghe đây!!!- nó lại với tay lấy quyển khác đọc
tiếp.
- Mày đang giận tao đúng không????- Duy giật tiếp quyển truyện nó
đang cầm.
- GIẬN? Tao chỉ không thích nói chuyện với mày thôi!!!- nó lại lấy
quyển khác như chọc tức Duy.
- Tại sao???
- Vì tao ghét Vy!!!
- Nó có làm gì mày đâu!!!
- MÀY BIẾT GÌ MÀ NÓI!!! Tao không rãnh mà tự nhiên đi ghét người
khác vô cớ thế đâu. Mày không biết…con nhỏ đó nó dám nói với tao là
tránh xa Long ra vì nó thích Long… NÓ LÀ CÁI GÌ MÀ NÓI VỚI TAO CÁI
GIỌNG ĐÓ! Hôm trước còn giả vờ té rồi nó nói với Long là tao xô nó
ngã…thế mà Long đã nói gì? Long bảo tao phải xin lỗi con nhỏ đó!
Tất cả các người đều là một bọn với nhau cả thôi! Tao thì lúc nào
cũng có lỗi hết vì vậy đừng có làm cái bộ mặt ngây ngô đó với tao!
TRƠ TRẼN!!!
- Tao không biết thật mà! Vy là người như thế sao?
- Mày tin ai thì tùy!!!
Chap 59:
- Tất nhiên là tao tin mày…nhưng tại sao không nói với tao
sớm!!!
- Nói với mày thì được gì??? Mày sẽ làm gì nó? Nó là em của bạn gái
mày mà! Mày sẽ làm gì nó!!! Mày zui tính quá nhỉ???
- My không còn là bạn gái tao nữa!!!
- Còn hay không tao không cần biết! Nhưng dù sao mày vẫn xem trọng
hai chị em nó hơn tao, tao chỉ là một đứa em họ của mày thôi, có là
gì đâu chứ!!!
- Pul…mày nghĩ như thế sao?
- Mày nói nhiều quá!!!
- Tao chỉ xem My với Vy là bạn thôi! Tao không nghĩ Vy lại gian xảo
như thế!!!
- Vậy mày nghĩ Vy là một đứa con gái dịu dàng và hiền lành yếu đuối
chứ gì!!!
- Tao…
- Không phải vậy sao??? Nhìn một mặt làm sao biết hết được lòng dạ
người khác! Còn cái thằng Long đó tao sẽ không bao gì nói chuyện
với nó nữa đâu!!!
- Ai cũng phải có lúc sai chứ!!!
- Phải! Nhưng nó không tin tao! Không tin tao đó mày có biết không?
Nó thà tin một con nhỏ mới quen hơn 1 tháng còn hơn là tin
tao!!!
- Mày có tình cảm với Long đúng không???
- Tao nghĩ mày nên đi ra trước khi tao…hộ tống mày ra đấy!!!
- Thôi được rồi! Tao đi được chưa???
“Rõ ràng là thích mà, nếu không có thì đâu cần phải giận như
thế!!!”- Duy ra khỏi phòng nó vừa đi vừa lẩm bẩm.
Sáng hôm sau
Nó đang ngồi học bỗng có tin nhắn từ số máy lạ gửi tới bảo là ra
chơi ra sân sau trường. Ở dòng cuối có chữ VY, nó ghét nghe thấy
cái tên đó, nó có hơi nhăn nhó nhưng cũng thử mò ra xem Vy sẽ giở
trò gì nữa đây!
Ra chơi nó phân vân một hồi cũng quyết định đi ra đó, vừa ra tới
nơi nó đã được trông thấy một cảnh tượng vô cùng lãng mạn. Nhìn
dáng hai người đó quen quen, chính xác là Long với Vy…đang làm cái
gì đó…nó cũng không biết nhưng hình như là đang kiss thì phải. Nó
thấy hụt hẫng, cảm giác khó chịu trong người xâm chiếm, nó không
muốn thấy cảnh tượng đó chút nào hết, nó vội chạy thật nhanh.
- Vy làm gì thế? Người khác nhìn vào không biết lại tưởng…chúng ta
đang hôn nhau đấy!- Long thấy tự nhiên Vy nhón lên thì thấy
lạ.
- Mặt Long có dính bụi kìa!
- Thôi! Để Long tự lau được rồi!- Long quay đi chỗ khác để tránh
ánh mắt chứa chan tình cảm mà Vy dành cho mình.
- Long thật sự…không có tình cảm gì với Vy sao???
- Có chứ…tình cảm bạn bè!!!
- Vy không cần cái đó! Long thật sự không biết Vy rất thích Long
hả?
- Xin lỗi Vy…nhưng Long đã thích người khác rồi!
- Là Bảo Minh có đúng không?- khuôn mặt Vy có chút ganh tỵ và một
chút đau lòng.
- …………
- Sao Long không nói gì? Vy nói không đúng sao???
- Ngay cả Vy còn biết…thế nhưng Pul vẫn đâu có biết gì!!!
- Vy…thật sự thì Vy thua Minh ở điểm nào chứ! Nó có gì hay ho
đâu!!!- Vy thấy Long thừa nhận thì vô cùng bực tức.
- Long thích Pul không phải vì bề ngoài của Pul…mà là vì tấm lòng
của Pul…Pul là một cô gái rất vô tư…tuy tính tình có hơi khó hiểu
nhưng Long lại thích sự ngây thơ…chân thật của Pul!
- Vy không cần phải nghe Long nói tốt về Minh như thế đâu…tại sao
không phải là Vy chứ???
- Xin lỗi! Nhưng Long đã thích Pul…bây giờ và mãi mãi vẫn sẽ như
thế!
- Thật sự là Vy không có chút cơ hội nào sao???
- Uhm…
- Vy đã làm bao nhiêu việc nhưng vẫn không có tác dụng gì
sao???
- Xin lỗi!
- Được rồi! Nếu thế thì Vy sẽ không hy vọng gì nữa! Chúc hai người
hạnh phúc! Lúc nãy Minh có đến đây đó…Long mau đuổi theo đi!- Vy
thấy mình không có cơ hội nên sẽ bỏ cuộc, bỏ cuộc đồng nghĩa với
tạo một cơ hội khác cho bản thân mình, có lẽ Long không phải là một
nửa mà Vy đang tìm!
- Uhm…cám ơn…- Long nghe xong vội chạy ngay ra ngoài tìm nó.
Tất cả sự việc đều được Vy sắp xếp sẵn hết, Vy lấy cớ là trên mặt
Long dính gì đó rồi nhón chân lên…làm cho nó hiểu lầm là hai người
đang kiss nhau. Chạy ra lúc ngay khúc quẹo nó va phải một người, cả
hai té nhào ra đất, nó không muốn đứng dậy đành ngồi luôn.
- Xin lỗi!
- Này Minh!
- …………- hình ảnh lúc nãy vẩn đang lởn vởn trong đầu nó khiến nó
cũng không biết nó đang làm gì lúc này nữa.
- Minh!- Jun lay lay người nó.
Chap 60:
- ơ…sao anh lại ở đây???- lúc này nó mới giật mình nhìn lên.
- Àh tôi tới tìm Khoa…em có chuyện gì hả???
- Đâu có!
- Sao sắc mặt em lại thế kia! Lúc nãy tôi còn tưởng em sẽ **** té
tát vào mặt tôi đấy chứ!- Jun đỡ nó đứng dậy.
- Anh thích nghe **** lắm hả?
- Ừh! Tôi chỉ thích nghe em **** thôi!- Jun lúc nào cũng thế, luôn
chọc nó tức thì mới vừa lòng.
- Anh chưa uống thuốc đúng không?
- Sao em biết hay vậy?- Jun làm vẻ mặt ngây thơ.
- Có cần tôi mua thuốc cho anh không?
- Được vậy thì còn gì bằng!- Jun cười tươi.
- Anh…- nó thấy thái độ nhởn nhơ của Jun thì tức không nói được-
Tôi không nói chuyện với anh nữa!- nó tức quá nên chạy đi.
- Này! Em còn chưa mua thuốc cho tôi mà!- Jun nói với theo.
- Dẹp đi! Không mua nữa!- nó quay đầu lại hét lên.
Long sau khi nghe Vy nói thế thì chạy theo nó nhưng khi chạy ra thì
Long lại thấy Jun đứng đó la hét cái gì đấy mà không biết ở đâu ra
lại nghe được giọng nó oai oái, Long hụt hẫng trở về lớp. Vừa nhìn
thấy mặt Long là Duy biết có chuyện gì nữa rồi.
- Sao vậy???
- Heizzzzzzz!- Long ngán ngẫm thở dài.
- Sao nữa!! Có chuyện gì với Pul nữa hả?
- Ừh…
- Tao cũng có nghe Pul nói…hình như nó giận mày lắm!
- Hả??? Nó nói sao?
- Nó nói nó sẽ không bao giờ nói chuyện với mày nữa!
- Nhưng nó sai trước mà! Tao không giận thì thôi chứ!
- Tao không biết…nhưng nó nói mày không tin nó… lòng tin là rất
quan trọng đấy!!!
- Tao…tao…
- Tao nghĩ…nó có tình cảm với mày!!!
- Hả??? Thật không?- Long có chút vui khi nghe Duy nói thế nhưng
vẫn buồn buồn vì thái độ nó đối với Long dạo này rất lạnh
nhạt.
- Không biết…tao đoán thôi!
- Trời ơi! Thôi để ra về tao tìm nó nói chuyện cho rõ!- Long đang
có chút hy vọng thì lại bị Duy làm cho thất vọng tràn trề, muốn đấm
cho Duy một đấm quá!
- Ừh! Cố lên nhé!
- Thanks! Bạn yêu!- Long vỗ vào vai Duy một cái mạnh, rồi về chỗ
ngồi tiếp tục học.
- Không có gì!- Duy hơi đau nhưng vẫn cười rất tươi, có lẽ là tâm
trạng Long không được tốt nên không trách.
Ra về Long đứng trước cổng trường đợi nó.
- Pul!
- ………- nó vừa thấy Long thì lơ luôn.
- Pul! Nói chuyện với tôi một lát!- Long chạy theo lôi nó
lại.
- ………- nó không nói gì gỡ từng ngón tay Long ra rồi bỏ đi.
- Này! Cô giận dai thật đấy!- Long chạy theo nó.
- ………- nó quay lại thấy Long vẫn đi theo thì thẳng cẳng chạy thật
nhanh về nhà.
- Này! Đừng có chạy! Pul…- Long dồn hết sức zí theo nó.
Long zí theo nó một hồi thì mất dấu nó, nó biến đâu mà lẹ quá! Long
chán nản trở về nhà.
Nó về tới nhà mà vừa đi vừa thở.
- Làm gì mà thở dữ vậy Minh!
- dạ…phù…con bị…một…thằng…khùng…zí…phù…!- nó hổn hển vì lúc nãy
chạy quá mệt.
- hi…thôi lên lầu tắm rồi xuống ăn cơm- dì nó cũng buồn cười vì
thái độ đó của nó.
- Dạ!- Nó lết lên lầu rồi nằm phịch lên giường.
“Trời ơi! Mệt thật! Anh ta dai dẳng quá!… Mà tại sao mình lại phải
chạy trốn chứ! Điên quá! Điên quá!!! Đúng là điên thật mà!!!”- nó
giờ mới nhận ra không có lý do gì để nó chạy trốn Long cả.
Nó đi tắm rồi xuống ăn cơm. Duy nói chuyện với nó nhưng nó không
trả lời dì nó thấy lạ nên mới hỏi.
- Con với Duy sao vậy? Cãi nhau gì hả???
- Dạ đâu có đâu dì!
- Con với Pul vẫn bình thường mà!- Duy thấy nó chối nên cũng không
muốn cho dì biết.
- Dì ơi lát con đi chơi tối con về!
- Uhm…
- Đi đâu vậy Pul?
- Hỏi làm gì? Có cần thiết không?- nó lạnh lùng quay đi (công nhận
nó giận dai thiệt ák )
………
Tới chiều nó sang nhà Hân chơi đến 7h mới mò về. Nó ăn cơm bên nhà
Hân rồi nên cũng không đói… nó tung tăng đi lên phòng nhưng không
may cho nó là có cái dáng gầy gầy quen thuộc ngồi một đống trong
phòng khách, nó không thèm nhìn Long mà vẫn đi thẳng lên lầu.
- Pul! Nói chuyện với tôi một lát!- Long chạy theo kéo nó
lại.
- Tôi không có gì để nói với anh hết!- nó hất tay Long ra rồi đi
tiếp.
- Nhưng tôi có chuyện cần nói với em đấy!
- Tôi không muốn nghe!!!- nó đi nhanh về phòng.
- Tôi chưa nói làm sao em biết có muốn nghe hay không???- Long đi
theo nó vào tới phòng.
- Anh đi ra ngoài…tôi phải thay đồ!!!- nó đi tới mở tủ lấy ra một
bộ đồ.
Chap 61:
- Em đừng như vậy! Em phải nghe tôi nói thì em mới biết được tôi
muốn nói gì chứ!
- ………- nó vẫn lạnh lùng, nói là làm thiệt nó đang mở từng chiếc nút
áo một thì Long cầm tay nó lại.
- EM…thôi được rồi…tôi sẽ nói ngắn gọn vậy! Em có muốn nghe hay
không thì tùy em…
- ………
- Tôi thừa nhận là tôi đã sai khi không tin em…tôi…xin lỗi …và
chuyện lúc sáng không phải như em nghĩ…không có chuyện gì xảy ra
giữa tôi và Vy hết…em có quyền không tin tôi…từ trước tới giờ tôi
không hề biết yêu là gì…nhưng từ khi em xuất hiện…tôi đã biết thế
nào là yêu và đau…em biết vì sao không???… Đơn giản là vì…tôi yêu
em!!! Tôi nói xong rồi! Tôi không làm tốn thời gian của em nữa! Tôi
về đây!!!- Long nói hết những suy nghĩ trong lòng mình với nó rồi
đi thẳng ra ngoài để lại nó đứng ngơ ngác.
Sau khi nghe những lời Long nói nó như không tin vào tai mình, nó
đứng ngẩn ra một lúc lâu…nó không biết là mình có đang nằm mơ hay
không nữa…bởi vì trước giờ nó không hề nghĩ là Long lại yêu nó… sở
dĩ lúc nãy nó không muốn nghe Long nói một phần vì chưa hết giận
phần vì nó sợ…sợ Long sẽ nói điều mà nó không muốn nghe… sẽ làm nó
đau… nhưng không như nó nghĩ Long lại tỏ tình với nó…nó thay đồ
xong rồi thơ thẩn xuống dưới lầu.
- Lúc nãy nó nói gì vậy???- Duy thấy nó xuống thì hỏi ngay.
- ……
- PUL!- Duy thấy nó mơ mơ màng màng thì hét lên.
- Hả???- nó ngơ ngác nhìn Duy.
- Sao lại như người mất hồn vậy???
- Có gì đâu!
- Thằng Long…nó mới đi thôi đó…chạy theo vẫn còn kịp đấy!!!
- Hả…àh…ừ…- nó vội chạy ra ngoài.
Chạy một lúc nó nhìn thấy dáng Long từ xa nhưng xe nhiều quá nó
không qua được, nó chờ từng đợt, từng đợt xe đi qua mà sốt ruột,
cuối cùng thì xe cũng đã qua hết nhưng Long thì cũng đâu mất tiêu
luôn rồi. Nó thất vọng tràn trề…về nhà với vẻ mặt bơ phờ.
- Sao? Gặp được không?
- ……
- Nhìn mặt mày thì cũng đủ biết rồi!
- DUY…
- Hả?
- Mày nói tao nghe đi…
- Nói cái gì mới được???
- Theo như mày nghĩ…thì…Long có thích tao không?
- Chứ nó không nói gì với mày sao?
- Tao đang hỏi mày mà! Có hay không?
- không biết… đi mà hỏi nó!
- Tao đã nói là theo mày nghĩ thôi…
- Tao hả? Nếu mà theo tao thì…tao nghĩ là…là…CÓ!
- CÓ???
- Ừh! Nhưng tao không chắc àh nha! Mà hỏi chi vậy?
- Không có gì! Tao lên phòng trước đây!
- Ờ…
Nó lên phòng nằm suy nghĩ một hồi, nó vẫn không tin là Long lại nói
yêu nó…nhưng Duy cũng nói thế mà! Nó đang phân vân không biết có
nên tin những gì Long nói hay không…chuyện ở biển thì có thể cho
qua, còn chuyện lúc sáng…không lẽ nó nhìn nhầm. Không thể
nào!
Tuần sau là sinh nhật Hân mà nó lại quên mất, nó suy nghĩ không
biết nên mua gì tặng Hân thì nó chợt nhớ ra hai pé đồng hồ mà nó
mua để dành tặng Hân lúc ở biển. Cũng đã 4 năm rồi nó không được
mừng sinh nhật cùng Hân. Lần cuối cùng nó đi sinh nhật Hân năm 14
tuổi.
…………
1 tuần sau
Sáng nay nó nôn nao lạ thường, không hiểu sao lại không ngủ được…nó
chuẩn bị rồi sang rủ Hân cùng đi học. Lúc nó qua Hân vẫn còn đang
ngủ, Hân thấy lạ vì tự nhiên hôm nay nó lại sang rủ Hân củng đi học
mà lại còn sang sớm thế nữa chứ.
20’ sau cả hai cùng lết bộ tới trường.
- Sao hôm nay dậy sớm vậy?
- Không ngủ được…
- Mày chưa hết giận…Duy với Long nữa hả?
- Không biết…thôi kệ tụi nó đi!
- ừh…
- Mày còn thích Duy không?
- Tao…cũng không biết nữa!- Hân trả lời mà nét mặt thoáng
buồn.
- Vậy còn Khoa?
- Bạn thôi!
- Tối nay…7h ở LENGH, phòng số 7 nha!
- Chi vậy?
Chap 62:
- Thì cứ tới đi! Nhớ đó nha!
- Mà làm gì?
- Cứ tới đi! Nhớ đó! Mày mà không tới thì biết tay tao!
- Ừh! Biết rồi!
- Thôi tao về lớp trước nha!- nó nói xong rồi chạy thẳng một mạch
vào lớp.
Về lớp nó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Long bảo chiều nay đến nhà
nó. Long nhắn tin lại hỏi nó làm gì thì nó nói là sinh nhật Hân và
bảo Long nói cho Duy biết.
Long thấy vui vui vì nghĩ nó hết giận Long rồi, Long hớn hở nói cho
Duy biết.
- Duy ơi! Duy!- Long hớn hở gọi Duy.
- Gì? Mày nói nhỏ thôi… thích bị ra đứng ngoài nắng lắm hả?
- Hôm nay sinh nhật Hân đó!
- Sinh nhật Hân? Sao mày biết?
- Pul nó mới nói tao biết, nó kêu chiều nay tao với mày ra LENGH
chuẩn bị.
- Nó đặt phòng sẵn rồi hả?
- Ai biết! Chiều 3h tao qua nhà mày rồi hỏi nó.
- Ừh!- Duy có vẻ đăm chiêu.
- Mày sao vậy?- thấy Duy buồn buồn Long mới hỏi thử.
- Có gì đâu! Ủa mà nó hết giận mày rồi hả?
- Ai biết đâu! Chắc là vậy!
Lúc sáng Duy lỡ nhận lời tối nay đi với My rồi. Nghĩ một lúc Duy
viết giấy xuống nói với My là không đi được. Nhìn mặt My có vẻ buồn
buồn, My cũng không miễn cưỡng Duy phải đi cùng My.
Ra về Long cùng Duy đi mua quà tặng cho Hân. Đứng ngẫm nghĩ một hồi
Long quyết định mua tặng Hân một lọ nước hoa. Hân là con gái có lẽ
sẽ thích nước hoa, Long nghĩ thế nên chọn mua lọ nước hoa ấy.
My đứng đợi Hân trước cổng trường rồi cả hai cùng vào quán nước gần
trường nói chuyện.
- My có gì muốn nói với Hân hả?
- Uhm…My…sẽ nói thẳng vậy!
- ………
- Thật ra lần này My về đây là để gặp lại Duy…và mong có thể quay
lại với Duy, My biết là My có lỗi với Duy lại còn mặt dày mà nói ra
những lời như thế…nhưng My vẫn còn rất yêu Duy…ngày ấy My ra đi vì
có lý do của mình…có lẽ Duy cũng sẽ không bao giờ biết được tại sao
My lại làm thế đâu!
- My đừng buồn nữa! Dù Hân không biết lý do tại sao My lại bỏ
đi…nhưng rồi có một ngày Duy sẽ hiểu cho My thôi mà!
- Sau những ngày tiếp xúc với Duy…thì My mới nhận ra một điều
là…Duy không còn yêu My nữa…ban đầu My cứ nghĩ là do Duy còn giận
My nên mới lạnh lùng với My như thế…càng về sau My mới biết là Duy
chỉ xem My như một người bạn. Có lẽ… quá khứ vẫn chỉ là quá khứ
thôi! Vì thế…bây giờ Duy có biết lý do tại sao My lại quyết định bỏ
đi thì cũng chẳng còn ích gì nữa đâu!
- Sao My lại nghĩ thế?
- Hân thích Duy đúng không?
- Uhm…
- My đã suy nghĩ rất nhiều… và…My quyết định…sẽ trở về Anh!
- Vậy còn Duy thì sao?
- My sẽ cố gắng để quên đi tình cảm này!…Chúc hai người sớm thành
đôi!
- Nhưng Duy đâu có thích Hân! Hân đã từng bị Duy từ chối đấy! Và
Hân đã từng nghĩ là sẽ bỏ cuộc đấy!
- Bây giờ Hân còn thích Duy đúng không?
- ……
- Vậy thì cố gắng lên! My nghĩ… bây giờ người mà Duy thích đó là
Hân!
- Hân sao? Không thể nào đâu! Duy đã nói chỉ xem Hân như một người
bạn thôi!
- Tin My đi! My rất hiểu Duy! Cố lên!
- Nhưng…
- Thôi My phải về rồi! Cứ tin vào My mà cố gắng lên! Sớm muộn gì
thì Duy cũng sẽ chấp nhận Hân thôi!- My nói rồi đứng lên.
- My!…cám ơn!
- Không có gì đâu! My về trước nha!
- Ừh! Pi!
Trên suốt đoạn đường về nhà Hân không ngừng suy nghĩ. Liệu những gì
My nói có đúng không? Hân có chút hạnh phúc nhưng xen lẫn cả buồn
rầu, buồn vì My không xấu như Hân nghĩ mà lại tốt bụng như thế, có
thể nói hành động của My rất cao cả, Hân có chút ngưỡng mộ My vì
điều đó.
Khoảng 4h chiều nó cùng Long ra LENGH để chuẩn bị cho bữa tiệc tối
nay. Thật ra thì khi đặt phòng cũng đã có sẵn dịch vụ trang trí rồi
nhưng nó muốn tự tay mình làm lấy, nó muốn Hân có một buổi sinh
nhật đáng nhớ. Long thì chuẩn bị phần bong bóng còn nó thì dán
những thứ lặt vặt trên tường, Duy thì quan trọng hơn đó là tự tay
làm lấy chiếc bánh kem cho Hân nên đang ở nhà hì hụt với cái bếp.
Một lúc sau đâu cũng vào đấy, nó và Long về nhà chuẩn bị trau chuốt
sắc đẹp cho mình rồi 6h30 lại ra và đợi nhân vật chính tới nữa là
xong.
Chap 63:
Nó mệt mỏi lên phòng ngâm mình một lúc để thư giãn. Nó chuẩn bị
xong thì Duy và Long cũng đã có mặt ở phòng khách. Lần đầu tiên
thấy nó xỏa tóc trông thật hút hồn người đối diện, Long đứng nhìn
nó một lúc lâu.
(hình ảnh chỉ mang tính minh họa)
- Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy? Chưa thấy con gái xỏa tóc bao giờ àh?-
nó thấy Long và Duy cứ nhìn nó chăm chăm không chớp mắt cũng có hơi
ngại nhưng giọng nói thì vẫn đanh đá như mọi ngày.
- Lạ! Lần đầu tiên thấy Pul nhà ta trông nữ tính vậy đó nha!- Duy
nhìn nó thì không khỏi ngạc nhiên.
- Ừh! trông xinh hơn nhiều đấy!- Long khen nó mà mặt đỏ như trái
gấc.
- Còn phải nói! Pul mà không xinh sao được???- nó được dịp “chảnh”
một chút với Long và Duy.
- Mới khen xíu mà lên giọng rồi!
- Thôi! Ra lẹ đi để mắc công Hân tới trước là tiêu đó!
- Ừh.
Cả ba đều đã có mặt ở LENGH, chỉ còn đợi Hân tới nữa thôi! Bọn nó
thấy Hân từ xa thì tắt hết đèn. Hân từ từ bước vào thấy tối quá
cũng hơi nghi nghi, vừa mở cửa ra thì có tiếng pháo bông bắn lên
ánh nến sáng trưng, một khung cảnh lãng mạn xuất hiện.
- Happy Birthday!
- Sao mọi người biết hôm nay sinh nhật Hân mà tổ chức vậy?- Hân
nhìn mọi người hạnh phúc, đặc biệt là nó.
- Hi…Minh có một trí nhớ thật là đáng nể đúng không?!- nó cười thật
tươi với Hân.
- Happy birthday to you! Happy birthday to you!…- Duy từ trong đi
ra với cái bánh sinh nhật trên tay và hát bài Happy Birthday mừng
sinh nhật Hân.
- Thôi ngồi xuống đi!
- Cảm ơn mọi người nhiều nha!
- Cảm ơn gì! Bạn bè với nhau hết mà!
- Bánh kem Duy tự làm hả?- Hân nhìn vào cái bánh Duy cầm trên tay
thì hạnh phúc vô cùng.
- Không biết có ăn được không nữa! Nhưng mà nên tin vào tài làm
bánh của Duy chứ nhỉ???!- nó luôn là người đặt ra những nghi ngờ về
tài làm bếp của Duy, nhưng nó cũng chính là người làm cho người
khác an tâm hơn về món ăn mình sắp thử với một ông đầu bếp như
Duy.
- Hân ước đi rồi thổi nến!
- Ờ…
Hân rất xúc động. Hân tưởng sẽ không ai nhớ sinh nhật của mình chứ
nhưng nó lại làm Hân quá bất ngờ vì điều đó! Cũng 4 năm rồi mới
được cùng nó ăn sinh nhật như thế này.
- Hân mày có nhớ cái lần sinh nhật mày năm tụi mình 4 tuổi
không?
- Uhm…nhưng sao?
- Cũng 14 năm rồi nhỉ?
- Ừh lúc đó tao nhớ mày đang ở nhà tao mà có cái thằng nhóc nào cứ
nhõng nhẽo đòi qua chơi với mày cho bằng được!
- Haha! Thằng nhóc đó là ai…là ai nhỉ?- nó quay sang nhìn Duy cười
gian- Ai vậy Duy? Nhớ không?
- Tao…tao…không nhớ…cũng không biết gì hết!- Duy tuy là nhớ mình
chính là thằng nhóc đó nhưng vẫn chối đây đẩy.
- Ủa…sao lại có liên quan đến Duy!- Hân nhìn hai anh em nó ngơ
ngác.
- Hỏi nó đấy!
- Ah… Chắc chắn thằng nhóc đó là Duy đúng không?- Long nhìn Duy đắc
chí với cái óc thông minh của mình.
- Ừh! Thì sao?- Duy không còn đường nào để chối nên nhận
luôn.
- Ủa vậy Duy chính là cái thằng Rin gì gì đáng ghét đó hả?
- Gì mà đáng ghét! Thì ra Hân là cái con bé xấu xí ấy hả?
- Ai nói Hân là con bé xấu xí?
- Vậy ai nói Duy đáng ghét?
- %^$&(@#@#!
Nó với Long tranh thủ lúc hai người này cãi nhau thì “xử đẹp” đống
đồ ăn trên bàn.
- Còn cãi nhau nữa là tao xử hết luôn đó!
- Trời! Mới đây mà tụi mày ăn lẹ vậy!
- Tại hai đứa tụi mày nói nhiều quá đó chứ!
- Khỏi cãi tụi tao cũng đủ biết mày là cái thằng nhóc đáng ghét còn
Hân là con bé xấu xí! Được chưa???
- Gì chứ???
Chap 64:
- Khỏi cãi tụi tao cũng đủ biết mày là cái thằng nhóc đáng ghét còn
Hân là con bé xấu xí! Được chưa???
- Gì chứ???
- Không đúng sao? Lúc nãy hai đứa mày đều nói nhau vậy đó
thôi!
- Nhưng mà…
- Thôi thôi biết rồi! Lúc đó thì Duy là thằng nhóc đáng ghét Hân là
con bé xấu xí còn bây giờ thì…Duy là thằng nhóc àh không anh chàng
đáng yêu, Hân là cô nàng xinh đẹp được chưa?
- Ừh phải vậy mới đúng chứ!- Duy nghe nó khen thì khoái quá cười
tít mắt.
- Hỳ! Công nhận hôm nay Pul đáng yêu quá!!!- Hân nhìn nó cười thỏa
mãn, không uổng công nãy giờ cãi nhau với Duy.
- Lâu lâu cũng phải cho ác quỷ làm việc tốt chứ!- Long nhìn nó cười
sặc sụa.
- Này! Hôm nay tôi không muốn cãi nhau với anh đâu đấy đừng có chọc
tôi!!!
- Thôi! Giờ tụi mình lên NEKID uống gì đi!
- Trời! nãy giờ mày uống chưa đã hả?
- Thì chủ yếu lên đó ngồi chơi thôi!
- Ừh vậy cũng được!
Cả bọn kéo nhau lên NEKID uống nước…ngồi trên tầng hai có thể nhìn
thấy mọi hoạt động bên dưới. Nó đang nhìn vào một khoảng không gian
vô định, nó không biết phải nên nói thế nào với Long…cũng may là
Long không hỏi gì nó chuyện hôm đó nữa nếu mà Long lại hỏi nó không
biết phải nói thế nào nữa. Nó có tình cảm gì với Long không? Chính
nó cũng không biết…nhưng khi nghe Long nói yêu nó, nó vô cùng sung
sướng và hạnh phúc…liệu đó có phải là yêu không?
“ sarangui mulbangulcheoreom tumyeonghaejigil
geurigo geu sarange moduga haengbokhaejigil
neol saranghae neoboda gabtjin geon eobseo
neol saranghae sesang nuguboda deo
jeo haneure bicheul ttaragada mannan
ojik nareul wihan han saram… ”
[Hy vọng tình yêu cũng trong trẻo như một giọt nước rơi
Và hy vọng tất cả mọi người sẽ hạnh phúc với tình yêu đó…
Em yêu anh, trên đời này không còn gì quý giá hơn anh
Em yêu anh, nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới
Nhìn theo vầng sáng trên bầu trời
Anh là người duy nhất dành cho em]
…………
Một giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng.
- A lô!- Hân nhẹ nhàng lấy điện thoại ra nghe.
- Con đang ở đâu vậy? về nhà liền đi!
- Con đang đi với bạn! Có gì không vậy mẹ!
- Uhm…Có…chuyện gấp lắm! Con về liền nhé!
- Con phải về ngay sao mẹ!- giọng Hân buồn buồn.
- Uhm…từ từ cũng được…mẹ và mọi người đợi con! Đi đường cẩn thận
nha con!
- Dạ!- giọng Hân buồn hiu.
- Có chuyện gì vậy Hân?- Duy nhìn Hân thắc mắc.
- Ừh…Hân phải về rồi! không biết có chuyện gì không mà mẹ gọi Hân
về ngay!
- Còn chuyện gì nữa! Hôm nay sinh nhật con gái yêu mà! Mẹ làm sao
mà quên được đúng hok?- nó nhanh nhảu giải thích giúp Hân.
- Uhm…Chắc là vậy!
- Chắc mọi người đang đợi Hân ở nhà đó!- Long cũng hơi buồn khi
nhân vật chính của bữa tiệc lại bỏ đi trước nhưng như thế cũng là
cơ hội dành cho Long.
- Uhm…Hân về trước nhé! Mọi người ở lại chơi vui vẻ nha!
- Để Duy đưa Hân về!
- Thôi Hân tự về được mà! Duy ở lại với Long và Pul đi!
- Không sao đâu! Đi hai người sẽ vui hơn mà!- Duy rất muốn đưa Hân
về vì 2 lý do, một cho mình và một cho nó với Long.
- Không sao Hân tự về…
- Đi thôi!- Duy vội kéo Hân đi không kịp để ai lên tiếng.
- Sao vậy Duy?- Hân thấy Duy nhìn nó với Long lạ lạ nên đợi xuống
dưới rồi mới hỏi.
- Duy không muốn ngồi đó cản trở hai đứa kia!
- Àh…thì ra là vậy!- Hân giờ mới hiểu ra nhưng cũng hơi buồn vì cái
lý do ấy…- Vậy thôi đến đây được rồi! Hân tự về được mà!
- Lỡ rồi để Duy đưa Hân về luôn cho.
- Ờ…! Cũng được…
Còn nó và Long thì ngồi ngơ ngác ở trên tầng hai với thái độ lạ
lùng của Duy và Hân lúc nãy.
- Tụi nó sao thế?- nó nhìn Long.
- Ai biết đâu!
- Chưa kịp tặng quà cho Hân nữa mà! Cái thằng đó thiệt tình!
- Thôi để mai đưa cũng được!
- Phải đưa hôm nay mới có ý nghĩa chứ!- nó bực bội cất hộp quà
đi.
- Đành chịu thôi!
- Vậy giờ làm gì đây? Tụi nó về hết rồi!
- Đi thôi!- Long hí hửng kéo nó lôi đi.
- Đi đâu?- nó đẩy tay Long ra, có vẻ nó đang rất ngại, cả Long cũng
thế.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 65:
- Đi thôi!- Long hí hửng kéo nó lôi đi.
- Đi đâu?- nó đẩy tay Long ra, có vẻ nó đang rất ngại, cả Long cũng
thế.
- Chứ không lẽ ngồi đây!
- Uhm…
- Để tôi đưa Pul về!- xuống tới dưới Long không biết làm cách nào
để nói chuyện với nó nên lấy đại lý do là đưa nó về.
- Thôi khỏi! Tôi tự về được!
- Đừng có lằng nhằng! Đi!- Long không nói gì thêm kéo nó đi vì biết
nói nữa nó sẽ từ chối.
- Này! Tôi đã bảo là tự về được mà!- nó vùng vẫy đẩy tay Long
ra.
- Nhưng tôi muốn đưa em về!- Long nắm tay nó thật chặt.
- Tôi không phải con nít! Không cần người hộ tống!- nó khó chịu hất
tay Long ra.
- Đừng có bướng! Em không hiểu tôi nói gì sao?- Long thấy nó như
thế cũng không ép đành bỏ tay nó ra.
- Không!- nó quay đi chỗ khác để tránh ánh mắt giận dữ ấy của Long,
vì nó đang sợ…không biết Long có nhắc lại chuyện hôm trước không
nữa…
- NÀY!!!- Long bực mình quát lên.
- GÌ???- nó cũng không vừa gì hét lại.
- Có đứa con gái nào mà hét toáng lên với con trai thế không?
- Anh có hét không mà nói tôi?
- Em không cãi nhau với tôi thì em không sống nổi sao???
- Ừh! Rồi sao???- nó nghĩ mình cãi nhau với Long sẽ bình tĩnh hơn
là dịu dàng với Long nên cứ kiếm chuyện với hắn.
- Đừng có ăn nói cộc lốc như thế!- bình thường nó vẫn thế nhưng
không hiểu sao hôm nay nghe nó nói thế Long cảm thấy khó chịu vô
cùng.
- Tôi thích đấy!
- Tôi chịu thua em rồi! Em đã suy nghĩ chuyện hôm trước tôi nói với
em chưa?
- Chuyện…chuyện gì?- nó hơi mất bình tĩnh…vì Long cuối cùng cũng đã
nhắc đến việc ấy.
- Trời ơi…
- Chuyện gì mới được chứ?
- Thì chuyện…chuyện mà tôi…tỏ tình với em đó!- mặt lúc này đỏ ửng
hết lên nhưng chắc do trời tối nên nó không thấy.
- Tôi…- nó ấp úng không biết nên nói sao với Long nữa.
- Chưa chứ gì? Tôi biết rồi! Em có xem tôi ra gì đâu! Thậm chí
những lời tôi nói không biết có lọt tai em không nữa. Hay em nghĩ
tôi đùa với em? Có cần tôi phải nói lại cho em nghe không?
- Tôi…xin lỗi!- nó nhìn Long có với ánh mắt…vô tội càng làm Long
thêm khó chịu.
- Tôi yêu em!
- ………- nó đứng lặng người nhìn Long trân trân.
- TÔI NÓI TÔI YÊU EM…EM CÓ NGHE THẤY KHÔNG??? EM CÓ BIẾT LÀ TÔI YÊU
EM NHIỀU LẮM KHÔNG PUL???- Long bực mình hét lên.
- Có ai tỏ tình mà hét ầm lên như anh không?
- Tôi không đùa đâu!- Long nhìn nó hết sức nhiêm túc.
- ……- nó đứng im lặng nhìn Long một lúc lâu, nó không biết phải nói
gì vào lúc này nhưng nghĩ một hồi rồi nó cũng lên tiếng- Tôi
không…
- Tôi biết rồi! Tôi biết em không hề yêu tôi! Chỉ là do tôi đơn
phương yêu em thôi, chỉ là do tôi nghĩ nhiều quá rồi suy diễn lung
tung thôi!
- Tôi chưa nói làm sao anh biết được tôi nghĩ gì!
- Thôi! Em vào nhà đi! Tôi đã có câu trả lời rồi!- Long nhìn nó xót
xa rồi quay đi thẳng về nhà mà khẽ rơi một giọt nước mắt.
- Mình nên làm sao đây? Anh ta vừa khóc ư? Khóc vì mình sao???- nó
đứng nhìn theo dáng Long mà lòng cũng đau nhói.
Nó không biết phải làm gì lúc này! Long nói nó không xem Long ra
gì…không phải…nó không hề nghĩ như vậy! Long rất quan trọng với nó.
Nghĩ tới đó nó vội chạy theo Long.
- Này Long! Anh đứng lại cho tôi! Trần Đinh Long!
- ……- Long không nói gì vẫn tiếp tục đi thẳng.
- TRẦN ĐINH LONG! Tôi chỉ nói một lần thôi…không nói lại lần nữa
đâu!
- ……- Long rất vui vì biết nó chạy theo nhưng phải giả vờ mới
được.
- EM YÊU ANH!!!- nó dồn hết sức hét thật to.
- ……- Long đứng khựng lại quay về phía nó đứng bất động vài giây
rồi tiến thẳng tới chỗ nó đang đứng- Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa
xem nào!!!
- Tôi vừa nói rồi đấy thôi! Không nghe thì rán chịu!- mặt nó đỏ ửng
lên.
- Nhưng anh không nghe thật mà!!!
- Vậy thì xem như tôi chưa nói gì đi!- nó ngượng quá quay đi chỗ
khác.
hihihi!
Chap 66:
- Pul!!! Có thật em yêu anh không?- Long xoay người nó lại
- Không! Tôi xạo đấy!- nó cười ngượng ngùng trong khi Long thì đang
rất sung sướng.
- Anh không đùa đâu!
- Vậy thì nhìn tôi giống đùa lắm àh?
- Vậy là em yêu anh thật đúng không? Không đùa như mấy lần trước
nữa đúng không?- Long hớn hở ôm chầm lấy nó.
- Gì mà mấy lần trước? Có một lần thôi mà!
- Anh thật sự không thể tin nổi!- Long nhảy cẩng lên vì hạnh
phúc.
- Vậy thì đừng tin!- nó tuy nói thế nhưng trong lòng nó cũng đang
réo rắt lạ thường, cảm giác không khác gì Long.
- Em không dịu dàng một chút được sao?
- Tôi là thế đấy!
- Thôi được rồi! Tôi không cãi nhau với em nữa! Chúng ta về thôi!-
Long vui mừng nắm tay nó cùng đi về nhà.
Long vui mừng như đứa con nít được cho kẹo, nó cũng rất vui nhưng
lại làm ra vẻ không quan trọng. Về đến nhà nó thả mình lên giường,
nó suy nghĩ thật nhiều, cuối cùng nó cũng đã nói thật lòng mình với
Long…cảm giác thật thoải mái và hạnh phúc biết bao. Bây giờ nó mới
biết được nó yêu Long rất nhiều…trước đây nó một mực phủ nhận tình
cảm ấy bởi vì nó sợ Long không có tình cảm với nó và lại rơi vào
hoàn cảnh giống như lần nó đã tỏ tình với Thiên một năm trước cho
nên nó luôn ép bản thân mình không được có tình cảm với ai hết
nhưng cuối cùng thì nó vẫn không làm được và nó đã yêu Long.
Long sau khi về nhà cũng chẳng khác gì nó, Long vui mừng và hạnh
phúc biết bao, cuối cùng thì nó cũng đã chấp nhận tình cảm của
Long, từ khi nó xuất hiện cuộc sống của Long không còn tẻ nhạt như
trước nữa mà trở nên thú vị hơn, không biết bắt đầu từ lúc nào mà
Long lại cảm thấy mình yêu nó rất nhiều và tất nhiên là khó có thể
sống vui vẻ mà không có nó trong cuộc đời Long. Suy nghĩ miên man
một lúc Long cũng ngủ thiếp đi trên môi vẫn còn nở nụ cười hạnh
phúc và mang theo hình ảnh nó vào giấc ngủ của mình. Một ngày hạnh
phúc!
………
Ông mặt trời đã thức giấc từ lâu, nhưng mãi đến tận bây giờ nó mới
cảm nhận được những tia nắng ấm áp đang rọi vào mặt nó. Nó khẽ trở
mình nhìn ra cửa sổ, nó cảm giác hạnh phúc đang rất gần với
nó.
Trên đường đi học Duy cứ vò đầu bức tóc như thằng điên còn nó thì
nhìn Duy mà lắc đầu nguầy nguậy, miệng cười tủm tỉm.
- Mày làm gì mà cứ như thằng khùng vậy?
- Tao…tao…
- Tao tao cái gì?
- Tao…mệt quááááááá!- Duy bực mình hét lên khiến mọi người xung
quanh nhìn chằm chằm vào bọn nó như sinh vật lạ.
- Mày chưa uống thuốc hả?- nó đi tới đưa tay lên sờ trán Duy.
- Tao không có bệnh! Tao đang nghĩ không biết phải làm sao đây?!!-
Duy bực mình hất tay nó ra.
- Nghĩ cái gì? Làm cái gì???- nó nhìn Duy ngơ ngác không hiểu Duy
đang nói cái gì nữa.
- Mày thấy tao thích ai???
- Hahaha! Tao chưa thấy đứa nào vừa khùng vừa zô duyên như mày! Mày
thích ai mày không biết sao tao biết.- nó không nhịn cười nổi với
Duy, đúng là mọi người đang nhìn bọn nó chẳng khác nào mới từ dưới
giếng chui lên.
- Theo như mày nghĩ thì tao thích ai???- Duy nhìn nó vẻ mặt rất
nghiêm túc.
- Tao nghĩ…mày thích…thích…ai mà biết được!!!- nó thì cứ nghĩ Duy
đang “lên cơn” nên cứ chọc Duy mãi.
- Trời ơi!- Duy thấy thái độ nhởn nhơ của nó thì nhảy dựng
lên.
- Hãy làm theo những gì trái tim mách bảo!!! Hãy sống thật với bản
thân mình!- nó nói rồi đi thẳng vào lớp.
Duy suy nghĩ những gì nó vừa nói…không phải là không có lý nhưng
hàm ý là gì…Vào lớp Hân đã ngồi ngay trước cửa nhưng Duy chỉ cười
mỉm với Hân rồi chạy vội xuống chỗ Long. Không hiểu sao lúc nãy
nhìn Hân Duy có cảm giác ngại ngại.
- Mày làm cái gì mà cứ cười không khác gì thằng điên thế?!- Duy vừa
đi xuống đã thấy cái mặt “nham nhỡ” của Long.
- Hỳ…Vui thì cười! không được hả?- Long nói mà nụ cười vẫn nở trên
môi.
- Khùng!
- Tao thấy mày giống khùng hơn tao đó!
- Mày đó!
- Thôi…tao không rãnh trách một thằng khùng như mày! Tao đi trước
đây!- Long nói rồi chạy vội sang lớp nó, trước khi đi còn quay đầu
lại chọc tức Duy.
- Bực mình!!!- Duy tức tối đập bàn cái rầm.- Mà mình giống khùng
lắm hay sao mà ai cũng nói vậy không biết!- Duy thấy mọi ánh mắt
trong lớp đều dồn về mình nên có phần nghi ngờ về lời của Long nói
lúc nãy.
Duy đang mãi làm những chuyện không đâu thì phát hiện ra cái gương
mặt khả ái thường hay qua rủ Hân đi mất tiêu lại xuất hiện. Duy vội
chạy lên chỗ Hân lôi đi cái vèo không để ai kịp trở tay. Cả Hân cả
Khoa đều nhìn Duy ngơ ngác, Khoa chưa kịp bước vào cửa lớp đã thấy
Duy kéo Hân phóng cái vào qua trước mặt mình, còn Hân thì đang mãi
mê nói chuyện với đám bạn thì bị Duy kéo đi mà không kịp trở
tay.
Chap 67:
Ra tới ghế đá sau vườn Duy đẩy nhẹ Hân ngồi xuống rồi ngồi bên cạnh
Hân vẻ mặt tức giận.
- Duy sao thế?- Hân nhìn Duy có vẻ lo lắng.
- Hân…
- Hả???
- Duy…Duy…tại sao Hân cứ đi với thằng Khoa đó vậy???- Duy đang tính
nói thật lòng mình với Hân nhưng không hiểu sao lại nhắc tới chuyện
của Khoa nữa.
- Hân thấy Khoa rất tốt mà!- Hân ngơ ngác nhìn Duy.
- Hân dễ tin người vậy sao?
- Khoa là bạn thân từ nhỏ của anh họ Hân đó!
- Nhưng mà…cũng không nên thân thiết vậy chứ???
- Tại sao lại không?
- Duy nói không được là không được!
- Duy này lạ thật! Hân đi với ai thì có liên quan gì tới Duy
đâu!
- Sao lại không? Từ giờ Hân đừng có gặp Khoa nữa!
- ……- Hân không hiểu hình như là hôm nay Duy uống thuốc chưa đủ hay
sao mà nói năng gì chẳng ai hiểu lại hành động như thằng khùng
nữa!
- Làm gì mà nhìn Duy dữ vậy! Duy nói gì sai sao?
- Hân về lớp đây! Thiệt là không chịu nổi mà!- Hân bực mình đứng
lên.
- Hân!- Duy kéo Hân ngồi phịch xuống.
- DUY BỊ SAO VẬY CHỨ??? CÓ KHÙNG CŨNG PHẢI LỰA LÚC CHỨ!!!- Hân bực
mình hất tay Duy ra một cái thật mạnh khiến Hân cũng phải giật mình
vì mình hơi mạnh tay.
- Duy thích Hân!
- ……
- Duy thích Hân! Duy thích Hân! Hân không nghe hả?- Duy bực mình
đứng lên ghì thật chặt vai Hân rồi hét lên.
- Hôm nay Duy bị chạm dây! Để hôm khác nói chuyện!- Hân có hơi sợ
với thái độ vừa rồi của Duy nên bỏ vào lớp.
- DUY KHÔNG CÓ BỊ GÌ HẾT! HÂN HÃY SUY NGHĨ NHỮNG GÌ DUY NÓI RỒI HÔM
SAU TRẢ LỜI DUY!- Duy hét lên.
- ……- Hân vẫn không nói gì mà đi thẳng vào lớp.
- YAAAAAAAA!- Duy bực mình hét ầm lên khi thấy Hân có vẻ khó chịu
với thái độ của của Duy lúc nãy.
“Duy bị sao vậy nhỉ? Không giống với Duy thường ngày mà mình
biết!”- Hân vừa đi vừa lắc đầu không ngừng.
Hai tiết đầu Duy không vào lớp, Hân cũng thấy lo lo còn Long thì
vẫn cười như một thằng điên, điên vì yêu! Vy và My cũng đã hoàn
toàn bỏ cuộc vì biết mình không còn hy vọng gì nữa, Vy vốn dĩ chưa
hề có ý định đó nhưng khi nghe những lời khuyên của My Vy đã thấu
hiểu tất cả.
………
Hai tuần sau
- A lô…- Hân mệt mỏi lấy điện thoại ra nghe.
- Hân có thể nói chuyện với Duy một lát không?
- Uhm…
Sau 15’ Hân và Duy có mặt ở BIBI, nhìn Duy có vẻ quan trọng.
- Có chuyện gì vậy?
- Xin lỗi Hân!
- Chuyện gì?- Hân ngơ ngác nhìn Duy.
- Chuyện hôm trước sau vườn cây đó!- Duy cảm thấy ngại khi nhắc đến
vụ hôm đó.
- Không sao đâu! Hân quên rồi!- Hân cười tươi khi thấy vẻ mặt ngại
ngùng đó của Duy.
- QUÊN??? Dễ dàng vậy sao?- Duy có chút hụt hẫng với câu nói đó của
Hân.
- Hả??? Ý Duy là sao?
- Àh không!… Lần này… Duy rất bình tĩnh! Duy muốn nói với
Hân…Duy…thích Hân…là thật lòng đó!!!
- Hân…Hân…
- Hân không còn thích Duy nữa hả???- nét mặt Duy thoáng buồn.
- Không phải!!! Nhưng…Hân…
- Làm bạn gái Duy nhé!!!
- Uhm…- mặt Hân lúc này đỏ như trái gấc sắp rụng.
- Thiệt không?- Duy vui sướng ôm Hân thật chặt vào lòng.
Lúc này đây cả Duy và Hân đều rất hạnh phúc. Duy đã nhận ra được
tình cảm mà Duy dành cho Hân nó quan trọng đến mức nào. Còn riêng
Hân, Hân cũng lờ mờ nhận ra được tình cảm mà Duy dành cho mình sau
những lời My nói và hành động kì quặc của Duy bữa trước. Hân đã suy
nghĩ rất nhiều, liệu có hạnh phúc không khi Hân đã dành quá nhiều
tình cảm cho Duy và cũng đã từng rất đau khổ vì Duy. Hân đã có ý
định bỏ cuộc khi Khoa xuất hiện, nhưng bây giờ trước mặt Duy Hân
hoàn toàn biết rằng mình vẫn còn rất yêu Duy.
……
Còn nó thì đang ở một nơi nào đó cùng một chàng trai… nhưng không
phải là Long.
Chap 68:
- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi???
- Tôi…thật sự hết cơ hội sao???
- Anh…nói gì tôi không hiểu!
- Tôi yêu em!
- Anh đang đùa với tôi đó hả?
- Tôi nghiêm túc!- Jun nhìn nó với ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc chứ
không hề có ý đùa cợt.
- Xin lỗi…nhưng tôi…
- Tôi biết…tôi biết mà! Em không cần phải làm gì vì tôi cả nhưng
tôi vẫn sẽ yêu em! Tôi được cái quyền đó chứ?
- Jun àh…anh không cần phải như vậy đâu!
- Chúc em hạnh phúc!!!- Jun nghẹn ngào quay đi chỗ khác.
Dường như nó đã cảm nhận được tình cảm mà Jun dành cho nó từ lâu
rồi nhưng nó vẫn để trong lòng, mỗi lần Jun nhìn nó nó đều cảm nhận
được tình cảm sâu sắc qua đôi mắt ấy nhưng người nó yêu là Long chứ
không phải Jun, nó chỉ xem Jun như một người bạn, một người anh
trai mà thôi.
- Anh có thể làm anh trai của em không?- nó hơi ngại khi mở miệng
nói ra câu đó nhưng nếu không nói sau này nó sẽ rất hối hận.
- Có lẽ!!!- Jun nở một nụ cười gượng.
- Mong anh sẽ gặp được một người tốt hơn em!
- Chuyện đó tính sau đi! Tôi ôm em một lần cuối được không? Ngày
mai tôi phải về bên Hàn rồi!!!
- Hỳ…!- nó ôm Jun cảm động.
- Cám ơn em! Tôi đi đây!! Tạm biệt em!
- Hẹn gặp lại anh!!!- nó nhìn theo Jun ánh mắt chứa đầy nỗi
buồn.
Jun cũng biết thế nhưng Jun vẫn không muốn đè chặt tình cảm đó
trong lòng, nói ra sẽ thoải mái hơn dù biết người ấy sẽ không chấp
nhận. Chỉ cần người ấy hạnh phúc cũng là quá đủ với Jun rồi. Jun là
một chàng trai đa tình nhưng trước đây Jun chưa từng yêu một người
con gái nào nhiều đến thế. Có lẽ Jun đã yêu nó ngay từ phút đầu bởi
cái tính ngang bướng đến quái lạ của nó.
Cả hai đều rời khỏi đó, một người đau lòng một người hạnh
phúc.
Nhưng có người lại không nghĩ thế. Long vô tình đi ngang qua đó đã
nhìn thấy tất cả. Trước mắt Long hình ảnh mà Long vừa thấy lúc nãy
không hề đơn giản chút nào. Hôm nay chị Sally vừa từ Pháp về, Long
cùng tài xế ra đón Sally từ sân bay về đi ngang qua NEKID và mọi
chuyện xảy ra không như Long nghĩ.
Nó về đến nhà thì nhắn tin cho Long nhưng không thấy Long trả lời.
Nó cũng không nghĩ gì nhiều vì có thể Long đã ngủ rồi hoặc Long
đang bận gì đó.
Về phía Long, khi thấy tin nhắn của nó Long vui vui nhưng vì còn
bực tức chuyện lúc chiều nên không thèm nhắn lại.
Sáng hôm sau nó đến trường và qua tìm Long ngay nhưng bù lại sự sốt
sắng của nó lại là một thái độ lạnh nhạt của Long.
- Anh sao vậy?- nó thấy thái độ của Long rất khác nên mới quan
tâm.
- Không sao!- Long vừa dứt lời thì đi thẳng không kịp để nó hỏi
thêm câu nào.
- Sao vậy nhỉ? Không lẽ giận hả? Mình có làm gì sai đâu!- nó đứng
nhìn theo Long mà lòng buồn man mác.
Long luôn là thế, giận nhưng không bao giờ nói ra lại hành động khó
hiểu làm người khác phải nhức đầu chóng mặt.
Tối nó đến nhà Long nhưng Long không có ở nhà. Hai hôm nay quan hệ
của nó và Long không được tốt. Nó muốn hỏi rõ Long lý do tại sao
lại đối xử lạnh nhạt với nó như thế. Nó gọi điện thoại cũng không
nghe máy, nó ngồi đợi được một lúc lâu thì Long cũng mò về.
- Anh đi đâu mà giờ mới về???- nó nhìn Long lảo đảo mà bực
mình.
- Em… hỏi làm gì?- giọng Long lè nhè.
- Anh nói vậy mà nghe được hả??? Anh đi uống rượu tới tận khuya em
không hỏi sao được?!
- Không liên quan tới em!
- Tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy?
- Người thay đổi là em! Chứ không phải anh!
- Em đã làm gì sai sao? Anh đang giận em đó hả???
- Ừh! Anh giận đó! Thì sao? Sao hả???
- Nhưng em đã làm gì sai chứ???
- Hơ…Em đã ôm Jun tình tứ trong quán café! thân mật quá nhỉ?!?-
Long đặt mạnh hai tay lên vai nó rồi mất đà té xuống đất.
- Chuyện đó không như anh nghĩ đâu! Chỉ là hiểu lầm thôi mà…- nó
hốt hoảng giải thích với Long nhưng nó cũng không biết nên nói làm
sao cho Long hiểu.
- Là sao? Chính mắt anh đã nhìn thấy mà! Hiều lầm gì chứ!- Long lồm
cồm bò dậy nhìn nó sắc lạnh.
- Anh không tin em???
- Anh rất muốn tin em…nhưng đầu óc anh không ngừng suy nghĩ…hình
ảnh ấy không thể thoát khỏi tâm trí anh! Cứ nghĩ đến việc em sẽ rời
bỏ anh…anh không chịu nổi!- Long không giấu được ảm xúc mà ôm nó
thật chặt chặt đến nổi làm nó đau.
- Anh buông ra! Đau quá!
Chap 69:
- Xin lỗi! Có lẽ anh đã say quá rồi!!!
- Long! Anh sẽ tin em chứ???- nó nhìn Long với ánh mắt tha
thiết.
- Anh tin!
- Thật không? Em với Jun không có gì cả.
- Anh tin em mà!
- Anh vào nhà đi! Em về đây!
- Anh…
- Anh không cần nói gì nữa đâu! Em tin anh sẽ hiểu em! Em tự về
được anh đừng lo! Anh vào nhà đi!- nó nói rồi quay đi.
- Xin lỗi vì đã không tin em! Nhưng anh rất sợ…- Long buồn bã nhìn
theo dáng nó khuất dần.
…………
Mọi khuất mắt giữa nó và Long đã được giải quyết, Hân và Duy thì
rất nhẹ nhàng không bạo lực và hay cãi nhau như nó và Long. Nhưng
tất cả đều hạnh phúc.
Ba tháng cũng trôi quá. Hôm nay là ngày thi cuối cùng, chỉ vài ngày
nữa thôi là nó được tự do rời khỏi trường. Tối nay nó Long Duy và
Hân đều có mặt ở nhà nó để tổ chức ăn mừng thoát khỏi kiếp nô lệ
của nhà trường. Dì nó thì đang hẹn hò với chú Minh (cùng tên với
nó) rất đẹp trai và tương lai người đó có thể là chồng của dì, sắp
có tin mừng từ dì nó rồi và từ nay ngôi nhà sẽ không còn là 3 người
nữa. Chú Minh đối xử với nó rất tốt, chú và dì đã quen nhau được
hai năm rồi, có lẽ Duy là người hiểu chú Minh hơn nó.
- Pul…ăn ít thôi!- Duy nhìn nó trêu.
- Ừh! Duy nói đúng đó! Không là thành heo đó!- Long cũng hùa theo
Duy mà chọc nó.
- Gì mà heo? Trước giờ Pul cũng ăn nhiều đó mà cũng có sao đâu!!!-
nó tròn mắt nhìn mọi người.
- Duy với Long cứ chọc Minh không àh! Nói tầm bậy tầm bạ mà trúng
tùm lum tùm la.- Hân cười khoái chí.
- Mày nữa! Tao còn tưởng mày binh tao ai ngờ lại hùa theo hai người
đó chọc tao nữa! Hứ!- nó làm bộ mặt đáng thương.
- Thôi mà! Đùa thôi mà!- Hân nhìn nó mà pùn cười vì cái tính trẻ
con ấy của nó.
- Không ăn nữa!!!- nó giận dỗi bỏ đũa xuống.
- Thôi nhường cho Pul ăn hết đó!- Duy thấy nó giận liền xuống
nước.
- Nói lời là phải giữ lời đó!- nó hớn hở ngồi xuống ăn tiếp.
- Trời! Phải không vậy?- Long lắc đầu ngán ngẫm.
- #$&^*(^.^)
Cả bọn ngồi nói chuyện vui vẻ, không khí hạnh phúc tràn ngập. Nụ
cười đều nở trên môi tất cả, Duy và Hân luôn ân ái với nhau còn nó
và Long thì hở chút lại cãi nhau, nhưng Long vẫn luôn là người
nhường nó trong mọi chuyện chứ không thì cãi tới sáng cũng chưa
xong.
………
Hôm nay là ngày tổng kết năm học cũng là ngày nó được tự do không
phải đi học nữa. Sau hôm nay có lẽ My và Vy sẽ về lại bên Anh Quốc.
My chủ yếu về đây để gặp Duy nhưng có lẽ My không có cơ hội để tiếp
tục trở thành người mà luôn bên cạnh Duy…những lúc buồn cũng như
những lúc vui. My rất đau lòng và My cũng biết mình nên làm gì. Có
lẽ ra đi sẽ tốt hơn cho My…Vy thì lúc nào cũng đi cùng với My nên
cả hai sau khi tổng kết xong sẽ lên đường sang Anh ngay.
Cuộc đời vốn không có gì tồn tại được mãi mãi, sóng gió này qua đi
sóng gió khác lại đến. Nó đang phấn khởi đứng trước cổng trường đợi
Long, hôm nay nó rất vui vì sau những nỗ lực nó đã đạt được một kết
quả học tập mỹ mãn, nó được học sinh Giỏi, một kết quả mà nó không
ngờ tới. Sở trường của nó là tiếng Hàn Quốc, tiếng Anh thì nó cũng
chỉ tạm tạm thôi còn về mấy môn toán học thì nó đặc biệt “học đến
đâu không hiểu đến đó”, nó là người nổi tiếng lười học thế mà năm
nay lại đạt kết quả tốt như thế, dì nó mà biết thì sẽ rất
vui.
- Minh vui nhỉ! Lần này được học sinh giỏi luôn nha! Tính khao gì
đây!!!- Hân nhìn nó cười tươi rói.
- Hỳ…Có cố gắng thì phải có thành công chứ!!!
- Uhm…
- Mà mày cũng được học sinh giỏi vậy sao tao phải khao???
- Nhưng tao thích mày khao!!!
- Thôi được rồi đợi Duy với Long ra rồi tụi mình đi luôn!
- Ừh!… Êh mày thấy con nhỏ đứng ngay gốc cây không???
- Đâu???- nó nhìn quanh một hồi thì thấy một cô gái bốc lửa đang
đứng ngay đó đợi ai không biết- Mày nói cái con nhỏ nhuộm tóc đỏ
lè, màu mè hoa lá hè đó hả???
- Ừh! Hình như là dân chơi chính hiệu!!!
- Tao nhìn cái cách ăn mặc là biết rồi!!!
- Ừh! Tao cũng không ưa! Mà nó cũng cỡ tuổi bọn mình thôi chứ
gì!!!
- Chắc vậy!
- Long với Duy ra rồi kìa!
- Pul! Hân! Đợi lâu không?- Duy cười te toét.
Chắc chắn là Duy và Long có kết quả tốt rồi. Vì cả hai đều là học
sinh hạng giỏi của trường mà.
- Victor!!!- cô gái lúc nãy chạy tới ôm chầm lấy Long.
Chap 70:
Cả bọn đang vui vẻ thì đứng ngây người ra hết, không hiểu chuyện gì
đang xảy ra nữa. Đặc biệt là nó và Long, nó có vẻ khó chịu.
- Buông ra!- Long đẩy Denny ra thật mạnh.
- Lâu lắm rồi mới gặp anh! Trông anh khác quá!!!- Denny lại ôm chặt
lấy Long.
- Ngộp thở quá!!!- Long đẩy Denny ra.
- Anh không nhớ em hả???- Denny nhìn Long nũng nịu.
- Em làm cái trò gì thế??? Tại sao lại về đây???
- Em nhớ anh nên sang thăm anh mà anh còn nói thế hả?
- Denny! Em nói năng lung tung cái gì thế?
- VICTOR!!!- Denny bực mình trước thái độ của Long nên hét
lên.
- Em…đi với anh!- Long bực mình kéo Denny lôi đi, trước khi đi Long
quay sang nhìn nó với ánh mắt tha thiết, mong sao nó hiểu cho
Long.
Nó thì cứ ngơ ngác, Duy và Hân chẳng hơn gì nó. Trên đường về nó cứ
đơ người ra, nó đang lo và nghi ngờ về mối quan hệ giữa Long và cô
gái mang tên Denny ấy. Theo như cách cô ta nói thì Victor chính là
Long và quan hệ giữa họ là trên mức bình thường.
- Pul ơi! Đừng nghĩ gì hết! Hãy tin vào Long!!!- Duy nhìn nó lo
lắng.
- Cô ta là gì của Long???- sắc mặt nó lạnh lùng.
- Tao không biết!
- Minh nên tin vào Long! Hân nghĩ mọi chuyện không có gì to tác
đâu!- Hân an ủi nó, nhìn nó lúc này Hân cũng buồn theo nó.
- Tao rất muốn tin…nhưng mày cũng chứng kiến rồi đó thôi! Không
hiểu sao tao thấy khó chịu lắm!!!!
- Uhm…có lẽ! Thôi vào nhà ngủ một giấc đi cho khỏe!!!
- Mày ở lại với tao đi!
- Hân ở lại với Pul cho đỡ buồn!!!- Duy thấy nó buồn cũng không
đành lòng.
- Ừh!
………
Long và Denny đang ở một gốc cây nào đó, Long có vẻ giận dữ còn
Denny thì khó hiểu.
- Em làm cái trò gì thế hả?
- Trò gì là trò gì??? Em nhớ anh nên về thăm anh không được
hả?
- Denny! không hiểu tôi nói gì sao? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi!
Giữa chúng ta chỉ là bạn bè nếu hơn thì chỉ có thể là anh
em!!!
- Nhưng em thích anh! Em thích anh đó!!!
- Xin lỗi nhưng tôi đã yêu người khác!
- Là cái con bé lúc nãy đúng không?
- Phải!
- Nó thì có gì tốt??? Nó không đẹp bằng em!!!
- Tôi không quan trọng chuyện đó! Tôi yêu cô ấy bằng cả trái tim
mình! Có lẽ cô không biết được điều đó!!!- Long nói mà nét mặt hoàn
toàn nghiêm túc.
- Em không quan tâm! Thứ gì em muốn có được thì chắc chắn phải có
bằng được!!!
- Denny! Đừng ngoan cố nữa!!! Vô ích thôi!
- Anh hãy đợi đấy! Tôi sẽ cho anh thấy!!!- Denny nói xong rồi bỏ đi
thẳng.
- DENNY!!!- Long lúc này bực mình không thể tả.
Mọi chuyện có vẻ rắc rối khi có sự xuất hiện của Denny. Long trở về
nhà với sắc mặt khó chịu và mệt mỏi nhưng quan trọng hơn là Long
đang lo lắng…không biết rồi Denny sẽ làm gì đây! Denny sẽ làm gì
nó??? Long biết rất rõ tính của Denny cô ta nói thì nhất định sẽ
làm.
Nó đang đợi điện thoại của Long. Nó cần một lời giải thích từ
Long…và nó tự nhủ mình phải tin Long nhưng sao nó khó chịu quá…nhất
là cái lúc mà Denny ôm Long thật chặt. Có lẽ là nó đang ghen. Nhưng
điều đó không quan trọng, điều mà nó lo lắng nhất là Long có như
những người con trai khác không? Long sẽ không bỏ rơi nó chứ? Nó sợ
nhất là bị bỏ rơi…nó không muốn rơi vào cái cảnh thất tình một năm
về trước khi nó quyết định bày tỏ với Thiên. Lần này còn đau hơn là
lần đó nữa…bởi vì trước khi chấp nhận Long nó đã đắn đo rất nhiều,
nó không dám mở lòng với ai cũng chỉ vì nó sợ…nó sợ mình sẽ lại bị
bỏ rơi! Một con người mạnh mẽ…nhưng cũng có lúc phải yếu đuối! và
nó đang rơi vào hoàn cảnh ấy! Lúc này đây chính là lúc bản thân nó
yếu đuối nhất. Nhưng lý trí đã lôi nó trở lại với chính bản thân
mình. Buồn bã và khóc lóc không phải là cách. Nó sẽ tin Long. Nó đã
quyết định như thế và leo lên giường ngủ một giấc thật nhẹ nhàng
không chút lo lắng.
Sáng hôm sau
Ding dong! Ding Dong! Ding donggggggg!!!
Long nhấn chuông một lúc rồi mà không thấy ai ra mở cửa liền lấy
điện thoại ra gọi cho Duy.
- Làm gì lâu vậy mày???- vừa thấy Duy là Long giãy nãy ngay.
Chap 71:
- Giờ này mấy giờ mà mày qua đây??? Hixxx…tao đang mơ tới khúc quan
trọng!!! Cái gì cũng phải từ từ chứ! - Duy mắt nhắm mắt mở mở cửa
cho Long vào.
- Pul nó dậy chưa???
- Còn ngủ! Mà qua đây sớm vậy có chuyện gì không?- Duy vừa nói vừa
ngáp.
- Tìm Pul có chuyện chứ gì nữa!
- Chuyện hôm qua đó hả????
- Ừh!
- Nó giận mày luôn rồi!
- Giận hả???- Long có vẻ lo lắng.
- Ai biết! Ngồi đó đi để tao lên kêu nó dậy.- Duy nhún vai, lắc đầu
rồi te te đi vào trong nhà.
- Ừh!- Long uể oải vào trong.
Duy mệt mỏi đi lên lầu, mới sáng sớm mà bị phá giấc ngủ thì ai
không bực mình chứ nhưng đành phải lết cái thân xác gầy nhon tội
nghiệp ấy lên mà đánh thức một đứa với cái biệt hiệu ngủ như heo
của nó là một việc quá khó đối với Duy.
- Pul ơi!
- ……
- Pul! Mở cửa coi!
- ……
- MỞ CỬỬỬỬỬA!- Duy đứng ngoài hét lên.
- Cái gì?- nó lồm cồm ngồi dậy đi ra mở cửa.
- Thằng Long nó đang ở dưới đợi mày kìa!
- Ừh! Kêu nó đợi tao xíu tao xuống liền!- nó nghe vậy phóng nhanh
vào phòng vệ sinh.
- Mệt quá! Tao về phòng ngủ tiếp đây! Không rãnh đâu mày!- Duy nhìn
theo nó mà lắc đầu nguầy nguậy.
- Thằng kia! Đợi nó xíu nó xuống liền! Tao đi ngủ tiếp đây!- Duy
nhìn xuống lầu, chỗ Long đang ngồi hét lên rồi về phòng tiếp tục
giấc mộng đẹp đang dở dang lúc nãy.
- Ừh! Sorry mày!- Long cũng thấy có lỗi với Duy khi là thủ phạm phá
vỡ giấc mộng hiếm có của Duy.
15’ sau.
- Anh đợi lâu không?
- Không!
- Có chuyện gì hả?- mặt nó tỉnh bơ như không có gì xảy ra.
- Anh…anh muốn nói với em…chuyện hôm qua!
- ờh…
- Em tin anh chứ???- ánh mắt Long nhìn nó tha thiết.
- Có thể…nhưng em được quyền biết cố ấy là ai chứ???
- Là Denny! Con gái bạn thân của pa anh!
- Cô ta thích anh???
- Ừh!
- Miễn là anh không làm gì sai! Em sẽ không giận!- nó cười, một nụ
cười dịu dàng hiếm có.
- Anh còn tưởng em sẽ giận anh chứ?- Long thấy có chút gì khác lạ
trong đôi mắt nó.
- Em sẽ giận anh và ghét anh! Nếu anh lừa dối và bỏ rơi em!
- Anh sẽ không như thế đâu!!!- Long mừng vì nó không giận Long
nhưng vẫn có chút gì đó lo lo vì sự dịu dàng và ân cần của nó quá
sức tưởng tượng của Long.
- Em rất sợ! Sẽ mất anh!- nó ôm Long thật chặt.
- Denny là một người nham hiểm! Em hãy cận thận!
- Em biết!!!!!!
- Cô ta có thể làm mọi chuyện để có được thứ mình muốn! Anh sợ
Denny sẽ làm hại em!
- Em…biết rồi mà! Thôi anh về đi! Em buồn ngủ quá!
- Ừh! Ngủ tiếp đi!
Long yên tâm hơn một chút về nó…bây giờ Long chỉ lo là không biết
Denny sẽ làm gì! Long trở về nhà khi trời chỉ mới 6h sáng thôi. Về
nhà Long lên giường tiếp tục giấc ngủ. Long đến nhà nó sớm vậy cũng
có nguyên nhân. Tình hình lúc nãy là Long đang ngủ bất chợt lại mơ
thấy nó, nó đòi chia tay với Long nên mới giật mình thức giấc rồi
chạy tới nhà nó ngay trong khi trời vẫn còn chưa sáng.
…………
1 tuần sau.
Cả tuần nay không thấy Denny đâu cả, nó và Long vẫn quan hệ bình
thường như mọi ngày. Long vừa từ nhà nó về, tinh thần có vẻ hưng
phấn.
Dind dong! Ding Dong!
- Denny!!!!!!- Long thấy Denny thì ngạc nhiên cực độ.
- Sao? Một tuần không gặp anh nhớ em chứ???- Denny quàng tay lên cổ
Long.
Chap 72:
- Em đến có chuyện gì thế?- Long đẩy Denny ra rồi đóng cổng
lại.
- Anh vào nhà lấy cho em ly nước…để em đóng cửa cho.
- Ừh!
Long vào nhà pha cho Denny ly café còn Denny thì nhìn cánh cửa cười
đểu với một ý đồ đang chất chứa trong đầu.
- Anh không phiền khi em đến chứ???
- Cả tuần nay em đi đâu vậy? làm anh tưởng…
- [Tưởng em về Mỹ rồi chứ gì! Em đâu có dễ dàng buông tha anh như
vậy!]- Denny nghĩ thầm trong đầu rồi nở một nụ cười bí hiểm- Em đã
suy nghĩ kĩ rồi! Nếu anh thích con nhỏ đó thì em sẽ không phá hai
người nữa!
- Denny! Em nói sao????- Long nhìn Denny như không tin vào mắt
mình, người ngồi trước Long có đúng là Denny không nữa!
- Đừng nhìn em với ánh mắt đó! Em nói thật đó! Con người cũng phải
có lúc thay đổi chứ!?!
- Em nói thật chứ?
- Thật!!!
- Cám ơn em đã hiểu cho anh!
- Em đói quá! Nhà có gì ăn không?
- Cô Hoa về rồi! Anh chỉ biết nấu mì àh!
- Vậy cũng được!
- Đợi anh xíu nha!- Long xuống bếp tìm mấy gói mì rồi bắt tay làm
“đầu bếp”.
Long thấy vui vui vì Denny đã thay đổi. Nhìn nét mặt Denny có lẽ là
Denny nói thật! Nếu Denny thay đổi thật thì đó là một điều đáng
mừng.
Long đã đi xuống bếp giờ chỉ còn mình Denny, (Long thật bất cẩn là
lại để pé điện thoại yêu quí trên bàn) Denny lấy điện thoại của
Long bấm bấm gì đó, chắc là nhắn tin cho ai…một lát sau có tin nhắn
trả lời, Denny đọc những dòng chữ ấy cười một cách phải nói là cực
đểu, và cẩn thận xóa đi tin nhắn ấy rồi nhẹ nhàng đặt nó lại vị trí
cũ.
- Để xem hai người còn hạnh phúc được bao lâu???
- Anh nấu xong rồi đó! Em ăn đi!- Long từ trong bếp đi ra với tô mì
nóng hổi trên tay.
- Uhm…nhìn ngon quá!!!
Sau khi nhận được tin nhắn nó chạy ngay đến nhà Long, không biết là
có chuyện gì mà Long lại gọi nó đến, vừa nãy Long mới ở cùng nó
thôi mà giờ lại gọi đến có chuyện gì không biết.
Cửa không khóa, nó cũng không nghĩ gì nhiều, nó nhẹ nhàng bước vào,
nó muốn cho Long một phen hú vía vì Long có cái tật hay hù nó làm
nó giật mình bây giờ là cơ hội tốt để trả thù.
Nhưng ông trời không cho nó cơ hội đó…trước mắt nó là một cảnh
tượng hãi hùng. Nó nhìn cảnh hai người ấy hôn nhau sao mà thắm
thiết. Một người con gái khác đang ở trong nhà Long vào buổi tối mà
không phải là nó lại còn ôm hôn nhau nữa chứ. Nó không tin vào mắt
mình! Có lẽ nó đã nhìn nhầm. Nó chạy thật nhanh ra ngoài, rồi dừng
lại khi không còn chút sức, nó ngồi gục xuống, khóe mắt cay
cay.
Tình hình lúc nãy là do Denny nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nó đang lấp
ló nên đứng phắt dậy ôm chầm lấy Long và hôn thắm thiết…
- Em làm cái gì vậy?- Long đẩy Denny ra nhưng Denny ôm rất chặt
phải mất một lúc mới đẩy ra được.
- Em về đây! Coi như lúc nãy là nụ hôn chia tay nhé! Em sẽ không
làm phiền anh nữa!- Denny cầm giỏ xách rồi đi thẳng ra cổng trên
môi nở nụ cười thỏa mãn.
Denny là thế, luôn luôn làm người khác phải bất ngờ, Long mệt mỏi
lên phòng ngủ một giấc thật say vì ngày mai còn có hẹn với
nó.
Nó đi lang thang ngoài phố, nó nhìn cảnh đêm nhộn nhịp mà lòng thắt
lại. Từ một nơi nào đó phát ra tiếng nhạc đùng đùng…nó mệt mỏi và
đặt chân vào nơi ấy, một nơi để giải tỏa những phiền muộn trong
lòng.
- Cho tôi một ly rượu!!!
Nó cứ ngồi uống hết ly này tới ly khác, nó không tin là Long lại
đối xử với nó như vậy! Nó luôn tin Long nhưng lần này thì không
được nữa rồi! Lần này là chính mắt nó nhìn thấy làm sao mà tin Long
cho được chứ! Tại sao Long lại lừa dối nó, tại sao lại hôn Denny
thắm thiết như thế! Nó vừa uống rượu vừa lấy tay quẹt nước
mắt.
- Cô em trông xinh quá! Đi một mình hả?- một tên con trai sành điệu
đang có ý định gạ gẫm nó.
- Không thấy hay sao mà còn hỏi!- nó lè nhè nhìn hắn, không biết là
ai nhưng mặc kệ.
- Bạn trai đâu mà sao đi một mình buồn thế??? Anh ngồi cạnh được
không?
- Đừng nhắc tới anh ta nữa!- nó lại tống thêm một ly vào
họng.
- Cãi nhau hả? Vậy chịu anh không? Anh làm bạn trai mới của em
nhé!- hắn khoác vai nó.
- Liên quan gì đến anh!…Sao anh nói nhiều thế???- nó hất tay hắn
ra.
- Mày đang kua em nào mà sao thấy sắc mặt khó chịu thế!- tên khác
đi tới.
- Con nhỏ này có cá tính, nhưng khó chịu quá!
- Nhìn dáng cũng đẹp đó chứ! Chào cô em!- hắn ngồi bên cạnh ôm eo
nó- Cả khuôn mặt cũng rất xinh!!!!
- Chào! Nhưng tôi không quen anh! Hai anh đi chỗ khác được không?
Tôi muốn ở một mình!- nó gỡ tay hắn ra nhưng không được.
- Sao lại đuổi bọn anh đi! Anh có lòng tốt thấy em buồn nên hỏi
thăm thôi mà!
- Tôi không cần! Tránh ra!- lần này nó thật sự cáu vì hai tên kia
dai dẳng quá, ai mà không bực mình chứ.
- Anh không tránh thì sao nào???
- Tránh ra!
- Buông cô ấy ra!- giọng một người con trai đầy uy lực phát ra ngay
sau lưng nó.