Học kì mới đã chính thức bắt đầu. Sau hai tuần học cũng như chơi
thì bây giờ nó lại phải lao đầu vào việc học.
Cả tuần nay không gặp nó, không thấy mặt mũi tâm hơi nó đâu hết,
cũng chẳng thấy nó liên lạc gì cả, Long rất muốn gọi cho nó nhưng
lại vì lý do gì đó mà không chịu gọi vì Long nghĩ nó đang tránh né
Long nhưng đâu có lý do gì để nó làm thế chẳng qua là sắp tới kì
kiểm tra quan trọng nó muốn chú tâm vào việc học hơn nên cả tuần
nay không liên lạc gì với ai cả ngay cả Hân cũng không.
- Ra kia coi thử có gì mà sao lại tập trung đông thế?- Long đang đi
cùng Duy thì nhìn thấy đằng kia có gì mà tụi nó bu đông như
kiến.
- Ừh!- Duy cùng Long đi tới chỗ đó.
- Àh thì ra là có học sinh mới đến! Vậy mà cũng làm ầm lên! Cái
trường này đúng là toàn dân tám không àh! Bực mình!- Long nhìn vào
thấy có học sinh mới nên có vẻ không hài lòng với cái mức độ “tám”
của những học sinh trong trường.
- Về lớp thôi!!!- Duy có vẻ không vui khi nhìn thấy học sinh mới đó
nhưng rồi cũng quay đầu bước đi.
- Ừh!
- Vũ Minh Duy!- có tiếng con gái gọi Duy lại.
Duy quay đầu lại nhìn, đứng trước mặt Duy là một cô gái rất xinh
đang mỉm cười.
- Gọi tôi hả????
- Anh không nhớ em hay sao mà hỏi thế???- cô gái đó nở một nụ cười
thật tươi.
- Tất nhiên…tôi biết cô là ai…làm sao tôi quên được chứ!- Duy nói
giọng khinh khỉnh.
- Anh vẫn còn giận em?!?
- Tại sao tôi phải giận cô? Đâu có lý do gì để tôi làm thế!!!- mặt
Duy lạnh lùng không chút cảm xúc.
- Em biết là em đã sai…nhưng anh không cần phải lạnh lùng với em
như thế chứ?- nét mặt cô gái ấy có chút buồn buồn.
- Xin lỗi…tôi phải về lớp rồi!- nói rồi Duy đi thẳng không đợi cô
gái đó nói thêm gì nữa.
- Đợi tao với Duy!- Long lẻo đẻo chạy theo Duy.
Nhìn mặt cô gái đó rất quen nhưng Long không nhớ nổi đó là ai, mà
thái độ của Duy lạ quá, nghe cách nói chuyện thì có quan hệ gì đó
rất sâu đậm, phải chăng đó là My! Long cũng không muốn hỏi Duy vì
biết lúc này tâm trạng Duy không được tốt, im lặng là tốt
nhất.
RENG! RENG!
Nghe tiếng chuông Long mới giật mình, lúc nãy tính sang lớp nó
nhưng tại do cái tật nhiều chuyện mà quên mất tiêu.
Vừa bước vào chỗ ngồi thì cô giáo cũng vừa đến nhìn mặt cô hình như
có chuyện gì đó quan trọng.
- Các em im lặng! Lớp chúng ta hôm nay có học sinh mới!
Cả lớp nháo nhào lên khi biết lớp mình lại có học sinh mới. Các học
sinh nữ thì chỉ mong đó là boy còn nam thì mong là girl, chỉ thế mà
thôi!
- Chào các bạn! Mình là Nguyễn Thùy Thảo My mới chuyển đến, mong
các bạn chỉ bảo thêm!- My đứng trước lớp giới thiệu rồi nhìn xuống
chỗ Duy cười dịu dàng.
- Còn mình là Nguyễn Thùy Tuyết Vy! Em họ của My! Sau này nhờ các
bạn giúp nhiều!- Vy cười thật tươi trước lớp.
Lúc này Duy mới chợt giật mình nhìn lên. Tại sao My lại chuyển vào
lớp này chứ, còn Long thì đã hiểu được nguyên nhân vì sao lúc nãy
Duy lại lạnh lùng như thế.
Sau bàn của Duy và Long còn một bàn trống nên My và Vy sẽ ngồi ở
đó. Thấy My đi xuống Duy không còn bình tĩnh nữa, vẻ mặt vô cùng
tức giận, không biết Duy sẽ làm gì nữa.
- Duy àh! Lại gặp nhau nữa rồi! chúng ta thật có duyên nhỉ?- My
nhìn Duy nở một nụ cười ấm áp rồi quay sang Long- Long cũng ngồi ở
đây àh? Lâu rồi không gặp!
- Cậu là Long àh? Mình là Vy! Làm quen nhé!- Vy vừa nghe My nói
xong thì nhảy vào làm quen với Long ngay.
- uhm…- Long không để ý mấy đến Vy chỉ cười khẽ rồi quay lên.
Duy thì vẫn không nói tiếng nào mặt cứ hầm hầm.
……………
Ra chơi
Vừa nghe tiếng chuông là Long vội chạy ngay sang lớp nó thì thấy nó
đang đứng trước cửa lớp.
- Pul! Xuốn căn tin nhé!
- Ừh!- nó theo Long xuống căn tin.
Nó cũng đang cần gặp Long để hỏi chuyện My, lúc sáng nó cũng đã
trông thấy My ở trường và có nghe đồn sơ sơ và nó tin chắc là My đã
trở về nhưng không biết My đang tính giở trò gì đây.
Ra tới căn tin, Long kéo ghế ra cho nó ngồi rồi chạy vào mua một
đống đồ ăn.
- Pul! Ăn đi!
- uhm...chuyện của My là thế nào vậy???
- Àh! Con nhỏ đó vừa mới chuyển vào lớp tôi! Thấy Duy có vẻ shock
lắm!- Long cứ thản nhiên mà ăn uống.
- Duy có nói gì không?
- Không! Thằng Duy nó cứ ngồi im chẳng thèm đá động gì tới con nhỏ
đó hết…mặc dù con nhỏ đó nó vẫn cứ mở lời nói chuyện với Duy rất là
bình thường!
- Ừh! Về lớp thôi!- nó đứng lên đẩy ghế vào.
- Sớm vậy???- Long cũng đứng lên đi theo nó.
Nó biết lúc này không nên hỏi Duy chuyện gì cả, Duy đang cần được
yên tĩnh nên nó không đi tìm Duy. Nó rất muốn an ủi Duy, những lúc
nó buồn Duy đều ở bên cạnh nó an ủi động viên nó, và bây giờ là lúc
để nó đáp trả lại Duy.
Chap 44:
[Duy về nhớ đợi tao với nhé!!!]- nó lấy điện thoại ra nhắn tin cho
Duy.
Nó với Thiên thì đã bình thường trở lại. Vẫn như trước kia, là bạn
bè tốt của nhau. Bởi vì nó đã nhận ra được… với Thiên đó không phải
là tình yêu mà đó chỉ là cảm giác luyến tiếc một cuộc tình không
thành mà thôi! Thiên cũng rất vui khi ít ra nó vẫn đồng ý làm bạn
bè với Thiên. Thiên cũng đã trả cặp cho nó kèm theo cả chiếc hộp
hình trái tim ấy nữa, dù gì chiếc hộp ấy cũng nên thuộc về
nó.
Duy thì đang trốn ở vườn cây sau trường để không phải gặp mặt My.
Duy đang suy nghĩ không biết đối diện với My làm sao đây? Không lẽ
cứ tránh hoài đó cũng không phải là cách.
Long sau khi từ căn tin trở về lại lủi thủi vào lớp. Duy thì đi đâu
mất tiêu còn nó thì chỉ hỏi vài câu về Duy lại bỏ về lớp. Thấy Hân
buồn buồn nên Long lại ngồi nói chuyện với Hân.
- Hân sao buồn vậy?
- Không có gì!… có phải…là…- Hân muốn hỏi Long gì đó nhưng cứ ấp
úng mãi.
- Hân muốn hỏi chuyện của My phải không?
- uhm…
- Đúng là My từng là bạn gái của Duy nhưng bây giờ thì việc đó đâu
có quan trọng!
- Nhưng Hân có cảm giác không tốt lắm! Cứ bất an làm sao ấy!- mặt
Hân buồn hiu.
- Sẽ không sao đâu mà! Long tin là Duy sẽ có quyết định đúng
đắn!
- Ừh!- Hân có vẻ buồn buồn.
- Heizzzzzzzz!- Long chợt thở dài khi nghĩ đến nó.
- Còn Long với Minh sao rồi?- Hân bất chợt lại thay đổi chủ
đề.
- Hả? Sao là sao?
- Hân biết…Long thích Minh có đúng không?
- ờ…thì…thì…có…nhưng mà sao Hân lại biết???- Long lộ rõ vẻ ấp úng
trên nét mặt.
- Nhìn là biết liền!!!- Hân cười khẽ.
- Nhưng nó thì vẫn không biết gì cả!!!- Long thấy buồn khi nghĩ đến
nó.
- Có lẽ là bây giờ Minh nó chưa nhận ra được nhưng rồi có một ngày
nó sẽ hiểu thôi mà!!!
- Hân nghĩ là nó có tình cảm gì với Long không?
- chắc là…có…
- Hân chắc không?- Long có vẻ không tin mấy với câu trả lời của
Hân.
- Hân cũng không biết nữa! Hỏi nó đi là biết liền àh!- Hân cười
thật tươi khi thấy nét mặt lo lắng của Long lúc này, trông thật
buồn cười.
- uhm…
……………
Ra về nó đứng đợi Duy trước lớp. My thấy Duy lảng tránh như thế
cũng rất buồn. Còn Vy thì lúc nào cũng Long, Long và Long. Vy cố
gấy sự chú ý với Long nhưng Long không bận tâm, Long đang phải suy
nghĩ về ai đó. Thấy nó đứng trước cửa lớp Long vội chạy ra
- Pul! Chưa về nữa hả?
- uhm…Duy đâu rồi???
- Nó còn đang dọn dẹp sách vở trong đó!
Nó nhìn vào trong thì thấy Duy đi ra và theo sau là hai cô
gái.
- Rin! Làm gì mà lâu vậy?- nó nở nụ cười baby với Duy.
- Phải dọn dẹp sách vở chút đó mà! Thôi đi về! Về thôi Long! Còn
đứng đó làm gì nữa!- Duy cười với nó rồi quay sang Long.
- Ừ!
Nó, Long và Duy cả ba cùng nhau đi trong khi My nhìn theo với ánh
mắt chứa đầy nỗi buồn. Còn Vy thì đang bốc khói vì chưa kịp nói gì
với Long đã bị nó lôi đi mất rồi.
- Con nhỏ đó láo thật!!! Chị biết nó là ai không mà sao lại láo
thế?- Vy cứ hậm hực vì tức nó.
- Hình như là em họ của Duy…chị chỉ gặp nó vài lần thôi…nhưng cũng
lâu lắm rồi! Mà em hỏi làm gì thế???
- Em tức quá! Nhìn con nhỏ đó là thấy ghét rồi!
- …………
Long thì đã về nhà, còn nó với Duy cứ im lặng đi hết quãng đường.
Nó cũng không hỏi gì, mà Duy thì cũng chẳng nói tiếng nào. Không
khí yên lặng đến đáng sợ.
- Rin ơi! Có sao không vậy?- nó chịu không được cái không khí yên
ắng như thế nên đành mở lời trước.
- …………
- uhm…nếu mày không muốn nói thì thôi! Tao cũng không ép!
- …………
Về đến nhà, trước khi về phòng nó có nói với Duy một câu làm Duy
phải suy nghĩ rất nhiều.
- Mày có chuyện gì thì đừng giữ trong lòng…cứ tìm tao mà tâm sự
nhé!- nó nói rồi mở cửa vào phòng.
- Pul!- Duy không tính nói đâu nhưng nghe nó nói thế lòng chợt buồn
man mác.
- Hả???
- Tao vào phòng một chút được không?
- Ừh!
Chap 45:
Sau khi vào phòng nó, Duy ngồi một lúc thì mới lên tiếng.
- Tao không biết phải làm sao nữa…thật sự bây giờ lòng tao đang rối
bời!
- Chuyện gì?- nó tròn mắt nhìn Duy.
- Quả thật…tao đã từng rất yêu My…rồi hận My ghét My…nhưng bây giờ
khi gặp lại cô ấy… tao thấy giận lắm…- Duy lộ rõ vẻ khó chịu trên
mặt.
- Mày vẫn còn yêu My???- nó thì vẫn thản nhiên.
- Tao không biết!
- Vậy…còn Hân? Mày không có tình cảm gì với Hân sao???
- Tao không biết nữa!...đầu tao đang rối tung lên rồi nè!
- uhm… vậy đừng nghĩ gì hết! Mọi chuyện cứ để đó cho ông trời giải
quyết! Tới đâu thì tới! Và bây giờ thì ngủ đi!
- Trời ơi! Bây giờ làm sao mà ngủ được!- Duy thì sốt ruột lên mà nó
thì vẫn thản nhiên như không có gì.
- Mệt mày quá! Đã bảo đi ngủ thì đi ngủ đi! Chỉ cần ngủ được là sẽ
không phải nghĩ gì nữa hết!- nó bực mình với thái độ đó của Duy,
bình thường Duy rất bình tĩnh mà.
- Nhưng có ngủ được đâu!!!
- Không biết! Mày làm sao thì làm đi!
- Vậy mà bảo là mày muốn tâm sự thì cứ tìm tao! Hay thật đấy!
- Thì tao bảo mày đi ngủ đi sao mà mày nói nhiều thế????
- Không thích!- tự nhiên Duy đâm ra ngang bướng khi nó nói
thế.
- Vậy thì thức đi!
- Thì đang thức nè!!!!
- Mệt quá! Tao đã cho mày lời khuyên rồi đó! Muốn làm hay không là
tùy mày! Bây giờ thì đi ra cho tao thay đồ!- nó nói rồi đẩy Duy ra
ngoài đóng cửa cái rầm.
- Tính tình nó vẫn không bao giờ đổi được mà!!!!- Duy tức tối đi về
phòng.
Mà thấy cách nó nói cũng rất hữu hiệu. Phải đi ngủ thôi!
“Dẹp hết mọi chuyện để cho ông trời muốn làm gì thì làm, vừa ý mình
thì cảm ơn ổng một tiếng còn nếu không thì…thì không biết… đi ngủ
thôi!”- Duy leo lên giường nằm mãi rồi cũng ngủ.
Còn nó sau khi nhớ tới Hân thì chạy vội qua nhà Hân.
Ding dong!
- Sao qua giờ này vậy mày?
- Không tính cho tao vào nhà hả?
- Thôi vào đi! Mà có chuyện gì thế?- Hân mở cửa ra cho nó vào rồi
đóng lại.
Nó và Hân đang ngồi trong phòng.
- Có chuyện gì hả?- Hân nhìn nó thắc mắc.
- Mày…vẫn bình thường chứ?
- Ừ…có sao đâu! Có bệnh tật gì đâu!- Hân không hề có chút buồn bã
gì lộ ra trên mặt cả.
- Chuyện của My mày tính sao????
- Sao là sao? Tao với Duy đã là gì đâu mà tính với toán!- Hân cười
khẩy tỏ vẻ bất cần nhưng trong lòng thật sự rất buồn vì đó là sự
thật.
- Tao nghĩ My đang có ý định nối lại tình xưa với Duy.- nó có hơi
lo khi nghĩ đến những việc sắp tới My sẽ làm.
- Uhm…nhìn nó cũng đẹp đó chứ!- Hân vẫn thản nhiên.
- Nản quá! Mày sao vậy Hân???- nó bắt đầu cảm thấy bực bội với thái
độ thản nhiên đó của Hân.
- Có sao đâu!- Hân vẫn làm ra vẻ bình thường.
- Ngay cả tao mà mày còn muốn che giấu gì nữa???- nó đứng dậy nhìn
Hân chăm chăm.
- Tao che giấu gì đâu???- Hân quay đi chỗ khác.
- Mày buồn thì cứ nói việc gì phải tỏ ra vui vẻ thế kia?!- nó quay
người Hân lại và nhìn thẳng vào Hân, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Buồn thì có đó nhưng không lẽ mày bắt tao khóc bù lu bù loa lên
mới được sao???- Hân hất tay nó ra và sắp không che giấu được cảm
xúc nữa rồi.
- Tao…không phải ý đó!
- Tao biết! Nhưng mà mày nghĩ tao yếu đuối vậy sao???
- Không!…không phải vậy! tao chỉ nghĩ là…mày đang buồn và cần có
người để tâm sự…
- Buồn? Phải! Tao buồn, tao giận vì bản thân mình, tao cứ cho là
mình đủ khả năng để làm Duy quên đi quá khứ nhưng ngay từ đâu tao
đã sai rồi! Tao không làm được! Mày có thấy không? Lúc My xuất hiện
ánh mắt Duy đã thay đổi, mặc dù Duy tỏ ra lạnh lùng với My nhưng
tại sao Duy phải làm vậy? Là vì Duy giận? tại sao lại giận ư? Là vì
Duy không thể quên được nỗi đau do My gây ra…và điều đó cũng chứng
tỏ là Duy còn tình cảm với My!!!- Hân bức xúc nói lên hết những suy
nghĩ trong lòng mình.
- Xin lỗi!- nó nhìn Hân xót xa.
- Mày có hiểu không Minh? Tao đã không có một chút cơ hội nào
rồi…còn hy vọng để làm gì!
Chap 46:
- Xin lỗi…ngay từ lúc đầu tao không nên ép mày phải tiếp tục theo
đuổi Duy nữa!- nó thật sự cảm thấy có lỗi với Hân rất nhiều.
- Không! Lúc đó cũng là do tao tự chọn nên tao không trách ai được
hết! Tao sẽ quên Duy!
- Uhm…mày…nghĩ kĩ chưa? Nếu mày đã quyết định như thế thì tao sẽ
ủng hộ mày!- nó nói thế nhưng trong lòng lại không muốn thế chút
nào.
Nó thật sự rất muốn Duy và Hân có thể thành một cặp, nhưng Hân đã
quyết định như vậy thì nó là bạn phải ủng hộ Hân chứ. Nó nghĩ liệu
Hân làm như thế là bỏ cuộc có quá sớm không? Nhưng nếu tiếp tục
cũng sẽ không có kết quả gì…bởi vì Hân nói đúng. Duy vẫn còn tình
cảm với My chỉ là Duy chưa biết phải đối mặt thế nào thôi.
Dù sao thì nó vẫn luôn đứng về phía Hân. Nó về nhà với tâm trạng
không mấy vui. Nó lên phòng tìm Duy nhưng không thấy Duy đâu cả. Nó
gọi điện thoại nhưng tiếng nhạc nghe rất gần. Nó đi tới chỗ bàn học
thì ra điện thoại Duy không mang theo. Nó nhìn thấy có cuốn sổ nhỏ
nhỏ không biết là gì, chắc là nhật ký hay gì gì đó. Nó cầm quyển sổ
lên nhìn sơ lại đặt nó vào chỗ cũ rồi đi về phòng. Đi được vài bước
không biết nghĩ sao nó lại quay lại cầm quyển sổ lên một lần nữa,
nó phân vân không biết có nên lật ra xem không. Coi trộm đồ riêng
của người khác là không đúng nhưng nó muốn biết thật sự Duy đang
nghĩ gì! Nhưng có bao giờ thấy Duy viết nhật ký đâu…đắn đo mãi cuối
cùng nó quyết định…về phòng… nhưng cảm giác bất an vẫn luôn đeo bám
lấy nó.
Nó lấy điện thoại ra gọi ngay cho Long. Long sau khi nghe nó nói
thì ba chân bốn cẳng chạy ngay tới nhà nó.
- Tìm thấy thằng Duy chưa?- Long thấy nó cứ đứng ngồi không yên
cũng sốt ruột theo nó.
- Nó đi đâu mà không đem điện thoại đi làm sao tôi biết đường mà
tìm!
- Nhưng tìm nó làm gì? Có việc gì quan trọng hả? Chắc nó đi xíu rồi
về thôi mà!
- Không! Tôi có cảm giác bất an lắm! Tôi sợ…nó lại đi vào quán nào
đó uống rượu nữa thì khổ!!!
- Cô quá lo lắng đó thôi! Tôi thấy nó rất bình thường mà! Có gì mà
phải lo!
- Nhưng…
- Thôi lên ngủ sớm đi! Chắc lát nó về thôi mà!
- Không! Tôi phải đợi!- nó cứ đi qua đi lại mà không biết chóng mặt
là gì.
- Pul… thật sự lo lắng đến thế sao???- Long nhìn nó lúc này lòng
thoáng buồn.
- Còn phải hỏi???- nó gắt lên.
“Lần đầu tiên tôi thấy em lo lắng cho một ai đó đến như thế…vị trí
của tôi trong lòng em là gì chứ? Chẳng lẽ không bằng một thằng anh
họ của em sao? Rõ ràng em xem trọng Duy hơn tôi mà! Tôi chẳng là gì
cả…”- Long nhìn nó lo lắng như thế tự nhiên lại thấy buồn.
- Tôi đi đây!- Long nói rồi đứng lên đi thẳng một nước.
- Này! Đi đâu đấy?…- nó nhìn dáng Long khuất dần mà cũng chỉ biết
lắc đầu, đang bực mình mà gặp toàn chuyện gì đâu!
- Duy ơi là Duy! Mau về đây coi!
Nó biết là Duy sẽ không dại dột gì mà nhảy sông tự tử đâu nhưng sao
vẫn chưa thấy Duy về, nó sốt ruột ngồi yên không được. Còn Long thì
tự dưng lại đùng đùng bỏ đi! Hình như Long đang giận, nó cảm giác
được như thế nhưng tại sao lại giận, không có lý do gì để Long giận
nó cả hay là Long biết Duy đang ở đâu nên đến đó, thế nhưng cũng
phải nói người khác một tiếng chứ! Long luôn vậy…giận nhưng không
bao giờ nói.
Long đi được một lúc rồi mà không thấy nó đuổi theo, chẳng lẽ Long
không có chút giá trị nào trong lòng nó sao? Dù là một chút cũng
không??? Buồn bã Long mò đến NEOZIN uống bia cho đời thêm tươi
(không biết có tươi thêm không nữa!)
Duy sau một hồi mất tích cũng đã trở về.
- Làm gì mà lượn tới lượn lui vậy Pul???- Duy vừa bước vào đã thấy
nó “tập làm người mẫu” nên thắc mắc.
- Trời ơi! Mày đi đâu nãy giờ vậy???- nó thấy Duy thì nhào tới
ngay.
- Đói bụng nên đi ăn chút thôi!
- Sao không nói ai tiếng nào mà bỏ đi thế?- nó nạt Duy
- Tao nghĩ đi một xíu thôi thì đâu có sao!- Duy ngơ ngác không hiểu
sao nó lại giận đến thế.
- Điện thoại sao không đem!?
- Thì đi vội quá nên quên!
- YAAAA! Bực mình quá!- nó ngồi phịch xuống ghế, tiếng động phát ra
từ cái ghế cũng đủ cho thấy là nó đang rất không vui.
- Sao vậy???- Duy nhìn cái ghế gỗ mà hơi hoảng với âm thanh và tần
suất phát ra tiếng động ấy.
Chap 47:
- Tại mày hết đó còn hỏi nữa!!!
- Sao tự nhiên tại tao?- Duy không hiểu nãy giờ nó đang làm cái gì
nữa, tại sao lại tức giận đến thế.
- Thì tại…mày làm tao tưởng… mày đi uống bia như lần trước nữa nên
mới sốt ruột nãy giờ nè!
- Mà uống thì có sao đâu!!!- Duy nhìn nó cười toe toét.
- Không sao hả? uống say rồi không biết đường về…về rồi thì nói sao
với dì hả?- nó liếc xéo Duy, đang bực mình mà gặp Duy như thế nữa
không điên lên sao được.
- Thì…
- Đừng có nói bắt tao biện hộ dùm cho nhá! Không có lần nữa đâu!
Mấy lần trước là quá đủ rồi!
- Thì cùng lắm bị mắng một trận thôi!- Duy nhe răng cười thật
tươi.
- Mày nói vậy mà nghe được àh? Dì mà mắng là tao cũng bị mắng lây
đó biết không? Tao mà bị lôi đầu về bên đó thì biết tay nhá!!!!-
mặt nó hầm hầm, trái ngược hẵn với Duy.
- Ừh biết rồi! Mà tao đã đi đâu sao mày nói nhiều thế!
- Không biết!… Ủa vậy rồi còn Long…Long đi tìm mày mà!- nó chợt nhớ
tới Long lại thấy lo.
- Có thấy nó đâu!
- Để tao gọi điện thoại xem sao đã!- nó lấy điện thoại ra gọi ngay
cho Long.
Tút…tút…
- Alô…hức…
- Anh đang ở đâu vậy?
- Tôi àh?…hơ hơ… Cô còn quan tâm tôi sao?- Long lè nhè với lon bia
trên tay.
- Anh nói gì lạ thế? Anh đang ở đâu mà ồn ào vậy?- nó cảm thấy khó
chịu khi bị Long phớt lờ như thế.
- Cô hỏi… làm gì?
- Này thái độ gì thế?
- SAO NÀO????- Long quát lên.
- Mặc kệ anh! Đồ điên!- nó bực bội tắt máy cái rụp.
- Sao vậy Pul? Nó đang ở đâu vậy?- Duy thấy thái độ nó như thế nên
cũng hơi lo lắng cho Long.
- Không biết!- nó gắt lên.
- Nó nói gì mà nhìn mày khó chịu thế?
- Hỏi mà nói gì đâu không àh! Mà nghe giọng lè nhè…không biết đang
ở đâu mà thấy ồn ào lắm!!!
- Không lẽ nó đi uống bia!
- Ai biết được! Mặc kệ! Tao đi ngủ trước đây!- Nó mệt mỏi đi lên
phòng mà vẫn cứ tức tức trong lòng.
Long ngồi một mình lèm bèm trong quán rượu cho tới khi say mèm mới
chịu về, nhưng Long lại không về nhà mình mà mò tới trước cửa nhà
nó la hét om sòm.
Duy nghe có tiếng chuông cửa chạy ra thì thấy Long ngồi gục ngay
cổng.
- Long mày làm gì mà uống say vậy?- Duy đỡ Long đứng lên rồi đưa
vào nhà.
- Hơ..hơ…mày về rồi àh?- Long lè nhè nhìn Duy.
- Ừh! Về rồi! Mà sao lại đi uống một mình vậy?- Duy đỡ Long vào
trong rồi đóng cửa lại.
- Buồn thì uống chứ sao! Không được àh?
- Được…được mà!- Duy thấy Long đã say nên không hơi đâu mà tranh
chấp làm gì!
- Thả ra tao tự đi được!!!- Long đẩy Duy ra loạng choạng đi lên
lầu.
- Heizzzzzzz!!!- Duy nhìn Long mà chỉ biết lắc đầu.- Này này! Mày
đi đâu đấy! Phòng đó của con Pul mà!- Duy thấy Long đi vào phòng nó
nên chạy tới.
- Vậy phòng tao ở đâu?
- Bên đây!- Duy đỡ Long đi qua phòng đối diện rồi đẩy Long lên
giường rồi đi ra ngoài.
- Giờ này còn ai đến vậy?- nó nghe tiếng ồn nên mở cửa đi ra.
- Thằng Long…nó uống say rồi làm nhảm nãy giờ!
- Đâu rồi?
- Ngủ rồi!
- Ừh!… Thôi tao đi ngủ đây!- nó mệt mỏi đi vào phòng.
- Uhm…ngủ ngon!- Duy lặng lẽ về phòng.
Nằm mãi nhưng không ngủ được Duy ngồi bật dậy lấy vài quyển truyện
ra đọc…nhưng tâm trạng cũng chẳng tốt hơn chút nào. Duy tìm đâu đó
1 quyển sổ và cứ thế viết ra những suy nghĩ trong đầu mình…có lẽ
như thế sẽ thoải mái hơn!
Hôm nay tôi có gặp lại một người… mà tôi đã từng rất yêu. Cô ấy
thay đổi nhiều quá…nhưng cho dù có thay đổi đến mức nào…nhưng khi
đứng trước mặt tôi thì tôi vẫn có thể nhận ra được cô ấy. Không
biết những ngày tháng rời xa tôi cô ấy có từng nhớ đến tôi hay
không… tôi không biết lý do vì sao ngày ấy My lại tuyệt tình với
tôi như thế…
[………]
[Chap 48:
[………]…nhưng dù sao thì cũng đã qua rồi. Tôi không muốn nhắc lại
nữa. Tôi đã từng nghĩ rằng tôi đã quên được My…nhưng bỗng nhiên có
một ngày Hân nói với tôi rằng Hân thích tôi…lúc đó tôi thấy mình
không đáng để được nhận tình cảm của Hân và Hân sẽ chẳng hạnh phúc
khi ở bên cạnh tôi, không có ai lại muốn ở bên một người mà lúc nào
người đó cũng luôn nghĩ về một người khác chứ…vì thế…tôi đã từ chối
Hân. Lúc đó tôi cũng chỉ xem Hân là một người bạn…và ngày hôm đó
tôi lại nhớ đến My…còn bây giờ tôi không biết phải làm sao khi hằng
ngày phải đối mặt với My…liệu tôi có thể hoàn toàn đẩy My ra khỏi
trái tim tôi hay không? Nhưng những ngày qua tôi lại bắt đầu có cảm
giác với Hân…không chỉ đơn thuần tôi xem Hân là một người bạn
nữa…nhưng ngay lúc này đây tôi lại không thể phân biệt được tình
cảm tôi dành cho cả hai My và Hân là gì nữa. Tôi từng cho rằng
những người vì yêu mà lại tự xác thì thất là ngu ngốc và không biết
suy nghĩ…nhưng bây giờ trong đầu tôi lại có cái ý nghĩ ấy. Nếu tôi
không tồn tại thì tôi sẽ không phải suy nghĩ…nếu tôi không có mặt
trên thế gian này thì sẽ không ai phải đau khổ vì tôi, đặc biệt là
Hân…nếu tôi chết đi trái đất vẫn tiếp tục quay, cây cối vẫn phát
triển, mọi hoạt động đều bình thường… nhưng khi tôi không còn liệu
có ai nhớ đến tôi chăng? Pul nó từng bảo tôi hãy đi ngủ…ngủ sẽ
không phải suy ghĩ gì hết… đúng là vậy…tôi muốn ngủ quá…ngủ một
giấc không bao giờ tỉnh… vậy thì… tôi sẽ ngủ và tất nhiên là tôi
không thể chết sớm như thế này được! Tôi sẽ không làm điều ngu ngốc
đó. Bởi vì tôi luôn là chính tôi! …………
Sáng hôm sau tỉnh dậy Long ôm đầu suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ tối
qua đã làm gì mà sáng nay lại ở nhà nó. Long đi vào phòng vệ sinh
rồi ra ngoài phòng khách thì đã thấy hai anh em nó đang ngồi ăn
sáng.
- Dậy rồi hả?- Duy nhìn Long buồn cười không chịu nổi.
- Uhm…đau đầu quá!!!
- Ai kêu tối qua uống cho cố vô rồi giờ la làng!!!- nó nhìn Long
với ánh mắt của một người đang “giận”.
- La làng hồi nào đầu! Tôi nói nhỏ nhẹ thế mà bảo là la làng àh?-
Long đã tỉnh hẳn ra nên mới có sức mà cãi nhau với nó.
- Thì tôi thích nói thế đấy!
- Thôi ăn sáng đi!!!- Duy nhìn cả hai mà lắc đầu.
Sau khi ăn xong Long lên lầu thay bộ đồng phục của Duy rồi cả ba
cùng nhau lết bộ đến trường. Duy thì vẫn tươi tỉnh như không có gì,
tâm trạng đã tốt hơn rất nhìu, nó thì có hơi tức tức trong lòng còn
Long tối qua uống nhiều quá nên giờ uể oải trông thấy rõ.
Vừa đến lớp thì Duy và Long được chào đón nồng nhiệt bởi hai học
sinh mới của lớp.
- Anh tới rồi hả?- My dịu dàng nhìn Duy.
- Ừh…
- Đi ăn sáng với em nhé!!!
- Sr…Tôi ăn rồi!- Duy lạnh lùng phớt lờ My mà đi vào lớp.
- Vậy thì để khi khác vậy!- My buồn bã theo sau.
Vy thì đang kế hoạch dụ dỗ Long.
- Long…mình cùng đi ăn gì nhé!- Vy chạy tới khoác tay Long.
- Thanks! nhưng tôi ăn rồi!- Long gỡ tay Vy ra.
- Uhm…vậy đi dạo quanh trường với Vy đi!
- Tôi không rãnh! Đi một mình đi!
- Thôi! Đi một mình buồn lắm!- Vy nũng nịu nhìn Long.
- Vậy thì rủ chị cô mà đi cùng!
- Thôi mà! Long đi cùng Vy đi!
- Tôi đã bảo là không rãnh mà không nghe hả?- Long bực mình quát
lên.
- hức…hức…không đi thì thôi làm gì mà lớn tiếng vậy!- Vy nước mắt
cá sấu nhìn Long ra vẻ tội nghiệp.
- Đừng có giở trò đó ra với tôi!
- Sao lại lớn tiếng với con gái thế?- My thấy tình hình không ổn
nên nói vài lời.
- Con gái không phải là người àh???- Long nhìn My với ánh mắt tức
giận.
- Cậu… ghét tôi lắm hả? Có cần phải lớn tiếng vậy không?- My có vẻ
buồn khi thấy thái độ đó của Long.
- Long nó đang bực nên nổi cáu vậy thôi! Đừng để ý!- Duy thấy My
buồn buồn cũng không đành lòng.
- Uhm…thôi không sao đâu! Vy không sao đâu mà!- Vy thấy mọi người
cãi nhau nên ra vẻ thiện ý.
……………………
Cứ như thế ba tuần trôi qua! Duy thì không còn lạnh lùng với My như
trước nữa, còn Vy thì vẫn bám theo Long, lúc đầu Long cũng rất khó
chịu nhưng bây giờ đã quen dần. Nó và Long thì…vẫn cứ thế.
Ngày mai lớp nó và lớp Duy cùng tổ chức đi biển, vì số lượng học
sinh của hai lớp quá ít nên quyết định đi chung. Đó chỉ là một phần
phụ thôi…lý do chính để hai lớp đi chung là do thầy Quân chủ nhiệm
lớp nó và cô Hồng chủ nhiệm lớp Duy hình như đang…quen nhau!
Sáng sớm mọi người đều đã có mặt đông đủ chỉ có hai anh em nó là
không thấy mặt mũi đâu.
Chap 49:
- Sao giờ này mà Duy với Pul chưa tới nữa!- Long đợi từ nãy tới giờ
mà không thấy hai anh em nó nên sốt ruột.
- Chắc sắp ra rồi! Đợi lát nữa xem sao!- Hân nhìn đồng hồ sốt ruột
không kém.
- Kìa! Bọn nó ra rồi kìa!- Long chỉ về hướng xa xa nơi anh em nó
đang đứng.
- Làm gì tới trễ vậy?- Hân nhìn nó bớt lo lắng hơn.
- Ngủ quên! Hỳ!
- Thôi lên xe đi!
Nó ngồi với Hân ở dãy ghế trước, Duy với Long ngồi sau lưng nó còn
My và Vy thì ngồi song song với Duy và Long. Thiên thì ngồi dãy sau
với những đứa trong lớp. Đang còn buồn ngủ nên nó làm một giấc,
Long thấy nó ngủ nên cũng ngủ luôn. Thỉnh thoảng My có ngó qua hỏi
Duy vài câu:
- Duy àh…lớp mình trước đây có thường hay đi chơi thế không?- My
vẫn luôn dịu dàng.
- Mỗi năm đi một lần!- Duy thì vẫn nhìn sang hướng khác.
- Lâu lắm rồi em mới được đi biển ở VN, chắc là đẹp lắm.
- Uhm…nhưng không bằng ở Anh Quốc đâu!
- Anh…Dù sao thì vẫn là quê hương của mình mà!- My có vẻ nhận ra
được trong câu nói vừa rồi của Duy có hàm ý mà!
- …………
Hân đang mãi suy nghĩ bất chợt có tiếng chuông tin nhắn làm Hân
giật mình, số lạ…
“ Hân quay đầu ra sau đi! ”
Hân vừa đọc xong tin nhắn liền quay ra sau thì thấy Khoa đang cầm
điện thoại vẫy vẫy.
“ K ngồi đó nãy giờ mà H không thấy!!! ”
Hân nhắn tin lại cho Khoa, nét mặt tươi rói, cả hai cứ nhắn tin qua
lại một hồi, Duy thấy Hân lạ lạ, hình như là đang nhắn tin với ai
đó, làm gì mà cứ quay đầu ra sau cười mãi, Duy cũng quay lại nhìn
thử xem thì thấy Khoa cũng đang cầm điện thoại bấm bấm liên tục, có
cái gì đó tức tức trong lòng.
Sau 2h ngồi trên xe thì cũng đã tới nơi, Hân gọi nó dậy, nó uể oải
ngồi dậy xách balô xuống. Vy thì tất nhiên là chạy ngay theo Long,
còn Duy thì đi cùng My.
- Hân…trông mày có vẻ vui lắm thì phải!- thấy Hân có vẻ vui nên nó
hỏi thử.
- Uhm…- Hân cười mỉm đáp lại.
- Hai thằng kia thì biến đâu mất cùng với hai người đẹp rồi!
- Hỳ…người ta nói có mới nới cũ mà!!!
- Thôi kệ! Mình về phòng cất đồ trước đã!
- Ừh…để tao đi lấy chìa khóa cho!- Hân hăng hái chạy vào
trước.
Sau khi lấy chìa khóa, nó và Hân vào cất đồ rồi có ý định đi dạo
trên biển. Nó bảo là ra ngoài trước còn Hân thì đang trong phòng
làm gì đó.
Nó đi lang thang một mình trên biển, nó tìm chỗ nào đó mát mát rồi
ngồi xuống nhìn đăm chiêu ra biển.
- Ủa…Minh! Sao ngồi một mình ở đây vậy?- Thiên đi ngang qua thấy nó
ngồi một mình nên dừng lại ngồi cùng nó.
- Àh…ngồi ngắm biển tí ấy mà!- nó cười tít mắt.
- Minh này! Chuyện Duy là anh họ của Minh sao Minh không nói Thiên
biết vậy!- Thiên ngồi xuống bên cạnh nó.
- Hỳ…Minh không muốn nhiều người biết thôi!
- Kể cả Thiên sao?
- uhm…Minh cứ nghĩ là Thiên biết rồi…nên cũng chẳng nói… mà cũng
đâu có gì quan trọng đâu!!!
- Vậy còn Long? Minh không đi cùng Long hả?
- Tại sao Minh phải đi cùng Long chứ! Với lại…người ta có bạn mới
quên bạn cũ như Minh rồi!- nó đâm ra bực bội khi Thiên nhắc tới
Long.
- uhm…thôi! Thiên vào trong trước nhé…- Thiên tạm biệt nó rồi đi
vào trong lều.
Long lúc nãy thấy nó ngồi một mình nên định ra với nó thì thấy nó
đang nói chuyện với Thiên nên quay đi.
- Long tính đi đâu vậy???- Vy thấy Long đứng một mình nên chạy tới
ngay.
- Đi dạo một lát thôi!
- Vy cũng đang định đi! Hay mình đi chung ha!- Vy thấy có cơ hội
không chần chừ gì liền bắt lấy.
- Uhm…- Long đang chán nên đồng ý đại.
Nó quay đầu vào trong tìm xem Hân ra chưa… tình cờ lại bắt gặp được
cảnh Vy Long đang cười cười nói nói với nhau có vẻ thân mật
lắm.
Từ khi Vy xuất hiện nó ít đi cùng Long hơn, lý do cũng vì Vy luôn
bám lấy Long, cả hai cũng có vẻ thân thiết hơn trước nhiều, nó đâm
ra bực bội khi nghĩ mình bị bỏ rơi. Nó đứng dậy tính đi vào trong
tìm Hân nhưng có lẽ không cần nữa rồi. Hân đang nói chuyện với
Khoa, hèn gì sáng giờ thấy Hân vui vui có lẽ là vì…Khoa…ai cũng có
cặp có đôi, nó chợt thấy mình lẻ loi…nó lặng lẽ đi về phía bên kia
biển, bên đó ít người, cảnh lại đẹp rất thích hợp với tâm trạng nó
hiện giờ.
Nó dừng lại ngay một mỏm đá, nó lấy điện thoại ra chụp lại những
cảnh mà nó cho là đẹp. Rồi nó leo lên mỏm đá ấy đứng dang hai tay
hít thở không khí một chút rồi nhìn về phía những cánh buồm đang
nhấp nhô giữa dòng, dường như đó đã trở thành thói quen của
nó.
- Tôi yêu biển… nhưng biển có biết không???- một câu hỏi đầy ngụ
ý.
Tuy là đi cùng Vy nhưng ánh mắt Long luôn hướng về phía nó. Long
chợt giật mình khi mới thấy nó ngồi đó mà giờ biến đâu mất tiêu
rồi, Thiên thì đang ở đằng kia với đám bạn. Đảo mắt một vòng cũng
chẳng thấy nó đâu, có lẽ là nó đi cùng Hân, Long nghĩ vậy nên an
tâm hơn một chút.
- Long sao vậy?- thấy Long nhìn đi chỗ khác Vy liền hỏi ngay.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 50:
- Không sao! Đang nói tới đâu rồi nhỉ???
- À…tới chỗ…con cá heo…
Hân đang ngồi trong một cái chòi nhỏ ở gần khách sạn cùng với Khoa,
cả hai đang nói chuyện say xưa, Hân có vẻ thích thú khi nói chuyện
cùng Khoa.
- Hân có vẻ thích thiên nhiên nhỉ???- Khoa nhìn Hân triều
mến.
- Ừh! Khoa biết vì sao không???- Hân thích thú khi ai đó đụng tới
sở thích của mình.
- Để Khoa đoán thử xem…có lẽ…là…thiên nhiên…không có sự giả tạo…nó
có vẻ đẹp thuần khiết…
- Uhm…đúng một phần thôi!
- Hả? Mới đúng một phần thôi sao?
- Hỳ…Lý do quan trọng nhất là vì…nó đẹp…thế thôi!- Hân cười thoải
mái.
- Ừh…rất đẹp…một nét đẹp tự nhiên!- Khoa nhìn ra xa về phía những
cơn sóng đang xô vào bờ một cách nhẹ nhàng.
- Không giả tạo!!!- Hân cũng nhìn ra một khoảng không gian như thả
hồn vào thiên nhiên.
- Khoa thích mưa…vì mưa mang lại cảm giác se lạnh xen lẫn sự ấm
áp…
- Những người thích mưa thường có một quá khứ buồn… Khoa cũng vậy
đúng không???
- Uhm…Hân biết không…
- Không!
- Này! Đang kể mà tự nhiên làm cụt hứng!- Khoa làm bộ giận
dỗi.
- Hân giỡn xíu mà! Thôi kể tiếp đi!- Hân cười tinh nghịch.
- Khoa từng có một người anh trai cùng cha khác mẹ. Khoa và anh ấy
rất thân nhau…nhưng sau này vì mẹ Khoa mà hai mẹ con anh ấy đã
chuyển đến nơi khác!
- Anh trai hả? Bây giờ Khoa với anh ấy còn liên lạc với nhau
không?
- Không thường xuyên lắm! Phải nói là hầu như không có!… Anh ấy là
con lai đó!
- HẢ? Con laiiii??? Vậy chắc đẹp trai lắm!!!- Hân có vẻ thích thú
với việc Khoa vừa nói.
- Ừh! Tất nhiên! Đậm nét châu Á!
- Người Hàn Quốc sao???
- Sao Hân biết hay vậy??? Mẹ anh ấy là người Hàn. Sau khi ly hôn
với bà ấy thì pa Khoa mới lấy mẹ và sinh ra Khoa!
- Uhm…đoán thôi…àh…nhà Bảo Minh cũng bên HQ đấy!
- Vậy hả???
- Ừh…Thôi đi ăn cơm đi! Tới giờ ăn rồi Hân đói bụng quá!!!
Thấy Hân và Khoa đi cùng nhau Long mới giật mình. Mọi người đều ở
đây cả. Nó đi đâu một mình mà giờ này chưa về chứ! Long bắt đầu lo
lắng.
- Mày có thấy Pul đâu không Duy?
- Tao tưởng nó đi chung với mày chứ?
- Tưởng gì mà tưởng! Mày có bạn gái rồi quên luôn em gái hả???-
Long đang lo lắng nên gắt lên.
- Mày đừng có khùng! Chắc nó đi chơi với Hân!
- Tao mới thấy Hân đi với thằng Khoa lớp nó mà!
- vậy…chắc đi với Thiên!
- Thiên nó đang ở ngoài kia!
- Ai mà biết! Mày lo thì gọi điện thoại cho nó thử xem sao!
Cả hai đang cuống cuồng lên thì nó lù lù đi vào.
- Pul! Nãy giờ đi đâu vậy?
-…………- nó không nói gì đi thẳng vào chỗ Hân.
- Này!!! Sao thế?- thấy nó đi luôn Long quay sang hỏi Duy- Nó bị gì
vậy mày???
- Tao biết tao làm ông nội mày!!!- Duy nhìn Long ngán ngẫm.
Nó không thèm nói chuyện với Long vì nó đang tức, tại sao Long lại
có thể vui vẻ bên ai kia một cách thoải mái như thế chứ! Nó ghét Vy
hơn My vì hai lý do, một là tính tình My được hơn Vy, còn thứ hai
là do Vy lúc nào cũng bám lấy Long nên đâm ra ghét! My thì nó không
ghét lắm! Nhìn cái mặt nai tơ của Vy thì nó tức không chịu nổi,
muốn bộp cho một cái, tuần trước Vy còn đe dọa nó thế mà trước mắt
Long thì ra vẻ hiền lành.
………… 1 tuần trước ………
- Này! Nói chuyện với tôi một lát!- giọng Vy chanh chua không thể
tả.
- Tôi với cậu thì có chuyện gì để nói!- nó cũng không ưa gì Vy nên
nói thẳng.
- Có đấy!
- Nói gì nói lẹ đi!- nó nhìn Vy với ánh mắt khó chịu.
- Cậu đừng bám lấy Long nữa!- Vy nhìn nó với vẻ ra lệnh.
Chap 51:
- Này! Ăn nói cho cẩn thận nha! Cậu là cái gì mà nói thế hả???- nó
đã ghét sẵn rồi nay lại còn ghét hơn.
- Vì tôi thích Long!
- Đó là chuyện của cậu!
- Tôi nói lại lần cuối! Cậu nên tránh xa Long ra! Không thì đừng
trách tôi!- Vy nói rồi đi thẳng.
- Tôi sợ lắm đấy!!!- nó nói với theo giọng khinh khỉnh.
………hiện tại………
Nó đem hộp cơm vào cái bàn trống trong góc rồi ăn nhanh. Nó đang
bực bội, tức quá nên nó đập bàn cái rầm, lúc nãy thư giãn được
nhiêu thì bây giờ lại càng tức bấy nhiêu. Nó mà biết thế thì thà ở
nhà còn sướng hơn. Nó ăn thật nhanh rồi bỏ đi chỗ khác.
- Minh! Đi đâu vậy?- Hân thấy nó lạ nên đi theo.
- Đi hít thở! Ở đây ngộp thở quá!- nó nói mà mắt nhìn về phía Vy
hàm ý nói xéo.
- Đợi tao đi chung với!- Hân chạy vào trong cất hộp cơm rồi chạy
ra.
- Ừh! Lẹ đi!- nó đi ra trước cửa lều.
Cả hai cùng đi lang thang trên bãi biển.
- Mày có chuyện gì không vui đúng không?- Hân nhìn nó im lặng nãy
giờ nên hỏi thử.
- Đang bực!
- Sao lại bực???
- Mày không thấy hả? Hai chị em nó đó!
- Ừh! Nhưng sao???
- Con chị thì lúc nào cũng Duy Duy, em thì Long Long… Mà hai thằng
đó cũng mê gái!!!
- Haha…thì ra mày đang tức vụ đó àh?- Hân không nhịn được cười khi
thấy nó tức vì lý do như thế.
- Ừh! Chứ mày nhìn mà không tức hã?
- Kệ tụi nó đi! Quan tâm làm gì!
……
Cả hai trò chuyện được một lúc rồi đi lanh quanh trong khi mọi
người đều ở trong lều tổ chức trò chơi.
Trời cũng sập tối, nó và Hân quay lại lều để ăn tối. Duy tìm nó từ
chiều đến giờ nhưng vẫn không thấy đâu, vừa thấy nó đi vào thì Duy
chạy tới ngay.
- Pul! Sáng giờ đi đâu vậy???
- Hỏi làm gì!- mặt nó lạnh lùng.
- Không biết thì hỏi chứ sao!- Duy nhìn nó cười cười.
- Ra biển không đi biển thì đi đâu???
- Này! Hỏi thật đấy!?- thấy nó có vẻ khó chịu nên Duy không cười
nữa.
- Thì có ai đùa đâu!?- nó nói rồi đi thẳng.
- Hân! Nó sao vậy???- thấy Hân đi vào Duy liền hỏi ngay.
- Hân không biết!- Hân nói rồi chạy ngay theo nó.
Ăn xong bữa tối nó lẳng lặng bỏ về phòng. Trên đường về khách sạn
nó gặp Vy, nó lơ như không thấy nhưng bị Vy gọi lại.
- Này!
- ……- nó không thèm để ý vẫn đi tiếp.
- Lê Hoàng Bảo Minh!!!
- Gì hả Nguyễn Thùy Tuyết Vy?- gọi đúng tên nó nó mới chịu
nghe!
- Cậu…- Vy tức vì thái độ trả treo của nó- Cậu cũng biết điều đấy
chứ!!!
- Chuyện gì?
- Tôi bảo cậu tránh xa Long ra thì làm ngay! Không phải cậu sợ tôi
àh?- Vy làm vẻ mặt chọc tức nó.
- her! Tại sao tôi phải sợ cậu??? Tôi và Long có là gì đâu mà phải
tránh với né!- nó cười khẩy trong khi Vy thì đang tức điên
lên.
- CẬU CÒN CHỐI NỮA HẢ? CẬU THÍCH LONG CÓ ĐÚNG KHÔNG ???????- Vy tức
quá hét lên.
- Đừng có nhảm!- nó vẫn thản nhiên trong khi Vy thì đang không giữ
được bình tĩnh.
- Vậy tại sao trước giờ cậu cứ bám lấy Long thế???- Vy kênh mặt lên
vẻ thách thức nó.
- Tôi ư??? Her! Her! Cậu vui tính nhỉ???- nó cười khẩy rồi bỏ
đi!
- CẬU!…NÀYYYYY!- Vy tức tối hét ầm lên.
- GÌÌÌ?- nó cũng hét lại, ai sợ ai.
- ÁÁÁ…- Vy nhìn thấy Long từ xa nên giả vờ đau bụng té xuống
sàn.
- Này! Cậu bị sao vậy?- nó thấy Vy té nên chạy tới.
- Tôi…đau… đau bụng quá!!!
- Sao lại thế? Hay là ở ác quá chứ gì??? Đưa tay đây tôi kéo
dậy!!!- nó tuy là nói vậy nhưng vẫn đưa tay đỡ Vy dậy.
- Có chuyện gì thế???- Long nghe có tiếng ồn nên đi tới.
- Vy…
- Long àh! Minh chỉ lỡ xô Vy ngã thôi mà! Không sao đâu!- Vy làm vẻ
mặt đáng thương.
Chap 52:
- NÀY! TÔI XÔ CẬU NGÃ HỒI NÀO MÀ CẬU NÓI THẾ HẢ???- nó thấy Vy nói
thế thì tức không chịu nổi.
- hix…cậu đẩy tôi ngã không xin lỗi thì thôi chứ còn ở đó lớn tiếng
với tôi nữa…- mặt Vy lúc này nai tơ mà không cáo già không thể tả
nổi.
- TẠI SAO TÔI PHẢI XIN LỖI??!- nó thấy Vy khóc lại càng bực
hơn!
- Pul! Xô người ta ngã rồi không xin lỗi thì thôi còn ở đó quát
tháo người ta nữa!- Long thấy nó không những không biết lỗi mà còn
làm càng nên có chút bực.
- ANH IM ĐI! ANH THÌ BIẾT GÌ MÀ NÓI HẢ???- nó thấy Long bênh Vy nên
càng tức hơn.
- Tôi thật không biết nói gì với cô nữa…- Long thất thái độ nó như
thế cũng có hơi bực.
- Thôi Vy không sao đâu! Minh cũng chỉ lỡ tay thôi mà!- Vy làm bộ
hiền lành rồi đứng lên ôm bụng.
- TÔI ĐÃ NÓI LÀ TÔI KHÔNG CÓ LÀM!
- Cô đúng là… không xem ai ra gì mà?!- Long nhìn nó tức giận.
- Anh dẹp cái thái độ đó đi! Trơ trẽn! Tôi nói cả hai người đấy!
TRƠ TRẼN!!!- nó hét thật to rồi bỏ chạy ra ngoài.
Nó không muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn ra mãi. Nó
chạy thật xa đến một nơi không có người! Nó ngồi phịch xuống úp mặt
xuống gối mà khóc nức nở.
Còn Long thì đỡ Vy về phòng mà vẫn còn tức vì cái thái độ của nó
lúc nãy. Long cứ nghĩ Vy là một cô gái hiền lành yếu đuối nên trong
tình huống đó nghi ngờ nó là phải.
- Vy có đau lắm không?
- Uhm…hơi đau thôi! Lúc nãy Minh có hơi mạnh tay tí ấy mà!!!- Vy đi
với bộ dạng khúm núm.
- Pul thật quá đáng!- Long lộ rõ sự giận dữ trên mặt.
- Chắc Minh không cố ý đâu! Với lại lúc nãy do mất đà thôi
mà!
- Vy đừng nói tốt cho Pul nữa! Long biết rõ cái tính ngang bướng,
ngông cuồng của nó mà!
- Uhm…
- Thôi để Long đưa Vy về phòng.
Long thật sự rất giận, vừa tức vì cái bản tính không bao giờ thay
đổi được của nó vừa tức vì lúc sáng nó thân mật với Thiên nên giờ
Long mới cố tình bênh Vy để chọc tức nó.
Hân ngồi trong phòng đợi nó mãi nhưng vẫn chưa thấy về. Điện thoại
thì không gọi được…Hân lo lắng không biết nó có bị ai bắt cóc hay
không nữa.
Cốc cốc
- Ai đó?
- Hân nè!
- Có gì không Hân???- Long chạy ra mở cửa.
- Long ơi! Có thấy Minh đâu không?
- Mới nãy có thấy nhưng đi đâu rồi đó!!!
- Giờ này mà còn đi đâu được nữa! Thiệt tình! Điện thoại thì gọi
không được!- Hân lo lắng cho nó đứng ngồi không yên.
- Chắc lát rồi về thôi mà!- Long biết tính nó nên tỏ ra không lo
cho lắm nhưng trong lòng thì đang rối lên.
- Vậy Hân về phòng trước!
- Uhm…
Hân thấp thỏm đi về phòng ngồi đợi nó. Còn Long thì gọi điện thoại
cho Duy mãi cũng không được.
Duy thì đang ngồi một mình ngắm những vì sao đang lấp lánh trên bầu
trời. Một cảm giác gì đó buồn buồn đang xâm chiếm…Duy cũng không
biết lý do tại sao lại buồn như vậy? Có lẽ là vì…vì gì đó cũng
không biết nữa! Vì Hân chăng?
…………
Nó mệt mỏi nằm dài ra biển, trời đêm nay nhiều sao, nó nhìn xem
ngôi sao nào là sao chiếu mệnh của nó, nhìn lung tung nhưng vẫn
không biết…nó chản nản ngồi dậy đứng lên đi về khách sạn…nhưng vô
tình nó đụng phải một cái gì đó…hình như là một người…hay ma nó
cũng không biết.
- Nààày! Mắt cô có vấn đề àhhhhh?- người đó hét lên.
- Cái gì? Tôi chưa thấy ai như anh đấy! Làm gì mà hung dữ vậy
chứ???- nó tính xin lỗi nhưng thấy thái độ xất láo của anh ta thì
kênh mặt lên.
- Tôi sao nào???????
- Người gì mà vô duyên không ai bằng! Có cần hét ầm lên thế không?
Chẳng khác nào tâm thần!!!- nó bỏ đi một nước.
- Cô nói ai vô duyên??? Ai tâm thần hảảảả??? Đi đụng người ta không
biết xin lỗi còn lớn tiếng nữa hả?- hắn kéo tóc nó lôi ngược lại
không thương tiếc.
- Yaaaa! Biết đau không hả? Đồ điên kia tôi nói anh đấy! Anh đụng
tôi trước mà còn nói hả?- nó hất tay hắn ra rồi chống nạnh trợn mắt
nhìn hắn.
- Cô đụng tôi thì có!- hắn gân cổ lên cãi lại nó.
- Anh đấy! Người lớn mà không biết nhường con nít àh?
- Cái gì? Tôi mới 23t thôi đấy!- hắn tự nhiên tức khi bị gọi là
người lớn, nghe già già nên không vui.
- Nhìn mặt già thế kia mà bảo mới 23t ai mà tin đc! 32 thì còn nghe
được.- nó đắc chí cười thầm.
- Tôi đẹp trai vậy mà bảo già hả cô kia? Đúng là mắt có vấn đề
mà!!!
- Mặc kệ anh bao nhiêu tuổi nhưng miễn hơn tuổi tôi thì là người
lớn! Mà tôi chưa gọi bằng chú là may rồi còn ở đó mà la
làng!!!!!!
- Vậy cô con nít mà cãi người lớn àh?- hắn cũng không vừa gì cãi
lại nó cho bằng được.
- Thì…kệ tôi!
- Cô đúng là ngang hơn cua mà!
- Anh cũng có thua gì tôi đâu!
- Thôi mệt! Tôi không cãi nhau với cô nữa! Chỉ tôi đường về khách
sạn coi!
- Đi thẳng!- nó trả lời cộc lốc.
- Cô đưa tôi về đó đi!- hắn nhìn nó với vẻ ra lệnh chứ không phải
là nhờ vả.
- Tại sao tôi phải đưa anh đi???- nó thấy ghét vì thái độ xất xược
của hắn.
Chap 53:
- Tôi không biết đường về!
- Tôi đã nói là đi thẳng rồi đó!
- Nhưng giờ tôi thích cô đưa tôi đến đó!- hắn thấy nó hay hay vì
trước giờ chẳng có đứa con gái nào cãi nhau với hắn vậy đâu nên cố
tình chọc nó.
- KHÔNG! Tôi không phải người hầu hay nô lệ gì của anh!!!- nó trợn
mắt lên nhìn hắn, ko hiểu sao nó thấy ghét hắn kinh khủng!
- Cô phải đi!- hắn kéo tay nó lôi đi.
- KHÔNG!!!!- nó giật tay lại.
- ĐI!- hắn lại kéo tay nó lôi đi tiếp.
- KHÔNG! Thả ra coi! Đau quá! Đồ điên!- nó vùng vẫy giật mạnh tay
ra nhưng không được.
- Thả ra cô chạy mất rồi sao tôi về được khách sạn!- hắn cũng thuộc
dạng ngang tàng không thua gì nó.
- Thả ra! Không thả tôi la lên đấy!
- Ừh la đi! Nếu có người thì tôi cần cô làm gì nữa!- hắn vẫn một
mực kéo nó lôi đi.
- Này! Đau quá! Nhẹ tay thôi! Có thả ra không?- nó cứ la hét ầm
lên.
- Điếc tai quá!
- THẢ RA! ĐỒ ĐIÊN!!!- nó dùng hết sức đạp cho hắn một cái đau
điếng.
- ÁHHHH! TRỜI ƠI! CÔ CÓ PHẢI CON GÁI KHÔNG VẬYYYY???- hắn nhảy cẫng
lên ôm cái chân vừa bị đó đạp trúng.
- Nhìn không biết mà còn hỏi àh?- nó nhìn hắn vẻ mặt đắc
thắng.
- Con gái gì mà… dữ như quỷ! Pok ryeok!폭력(bạo lực)
- Gì? Tôi mà bạo lực hả? Có muốn ăn thêm một đạp nữa không?- nó
hùng hổ đi về phía hắn.
- Này cô hiểu được tiếng Hàn àh?- hắn giật mình khi nghe nó hỏi
thế.
- Ừh! Sao??????
- Thôi được rồi! Xem như tôi năn nỉ cô vậy làm ơn chỉ tôi đường về
khách sạn đi!- hắn thấy nó dữ dằn quá nên đành xuống nước nhờ nó
vậy.
- Tôi đã chỉ rồi đấy thôi!
- Vậy thì đưa tôi về khách sạn đi! Năn nỉ đấy!!!
- Năn nỉ ư?… thôi được…tôi sẽ đưa anh về! Dù gì tôi cũng đang trên
đường về đó mà!- thấy thái độ nài nỉ của hắn giọng nó không còn
đanh đá như lúc nãy nữa.
Chẳng qua nó không muốn chỉ đường cho hắn chỉ vì cái thái độ cà
chớn đó của hắn thôi, nhờ người khác mà nói cái giọng ba trợn đó
thì chẳng ai khùng mà giúp hắn đâu, phải chi hắn biết điều thế này
sớm có phải tốt không? Đỡ tốn sức cãi nhau làm gì cho mệt!
- Trời ơi! Có phải không vậy!- hắn lắc đầu nhìn nó.
- Anh còn đứng đó lảm nhảm gì nữa!
“Lúc nãy tốn công tốn sức như vậy mà chẳng được gì lại còn bị ăn
một đạp…vậy mà xuống nước năn nỉ xíu là ok ngay, heizzzzzzzz thật
là không hiểu nổi mà! Mình chưa thấy đứa con gái nào khó hiểu như
thế! Lại còn dữ hơn cả sư tử!!!”- hắn đi theo sau mà mà cứ không
ngừng suy nghĩ xem nó có phải là người hay không nữa!
- Này!- tới nơi rồi mà hắn cứ cà ngơ như con gà lạc mẹ nên nó hét
lên.
- Gì?- hắn đang nhìn xung quanh nghe nó kêu thì giật mình.
- Tới rồi đó! Tự mà vào nhá…tôi đi đây!- nó nói xong bỏ chạy một
mạch về phòng.
Hắn thì mừng rỡ khi mò được về khách sạn, cái tội đi chơi đêm nên
mới bị lạc đường may mà gặp nó chứ không đêm nay ngủ ngoài biển một
mình rồi. Trên đường về phòng hắn cứ không ngừng suy nghĩ về nó,
một con người kì lạ…
Hân đợi nó lâu quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nó về phòng
thì thấy Hân nằm một đống ở ghế sofa nên gọi Hân dậy.
- Hân ơi! Dậy lên giường nằm đi!- nó lay lay người Hân.
- Uhm…Về rồi hả?- Hân mở mắt ra mệt mỏi nhìn nó.
- Ừh! Thôi lên giường ngủ đi!
- Uhm…- Hân lết lên giường nằm ngủ một giấc.
Nó cũng mệt lắm rồi trong người lại khó chịu, tay thì đau buốt,
cũng tại cái tên lúc nãy mạnh tay với nó quá nên hai cổ tay bầm lên
hết rồi. Nó vào tắm xong rồi làm luôn một giấc. Trong khi ngủ nó mơ
thấy một giấc mơ, có lẽ là hôm qua bị cái tên không quen biết đó ám
nên khi ngủ cũng mơ thấy hắn.
Nó đang đi trong một khu rừng, chẳng có ai cả ngoài nó và cây cối
ra, có tiếng gì đó rùng rợn như là thù dữ, nó hơi sợ, nó có cảm
giác ai đó đang đi sau theo dõi nó nãy giờ, nó chạy thật nhanh về
phía trước thì đụng phải một cành cây khô nên té xuống, có tiếng
bước chân đang tiến tới từ sau lưng nó, nó sợ hãi quay lại, là một
người lạ mặt, àh không cái mặt này chính là cái tên hôm qua bắt nó
chỉ đường về khách sạn.
- Sao anh dai dẳng thế??? Làm gì mà cứ bám theo tôi mãi vậy??? Làm
gì mà cứ lén lén lút lút biết tôi sợ lắm không? Chẳng phải hôm qua
tôi đã dẫn anh về khách sạn rồi sao mà giờ còn đi theo tôi nữa???-
nó bực mình đứng phắt dậy mắng cho hắn một trận.
- Cô kia! Tôi có làm gì cô đâu nào!- hắn tỏ vẻ ngây thơ trước thái
độ của nó.
- Đừng có đi theo tôi nữa!
- Đường này là của riêng cô àh???- hắn trả treo với nó trong khi nó
vừa sợ vừa tức.
- Vậy thì anh đi đâu thì đi đi! Tôi không đi nữa!
- Đi hay không là quyền của tôi! Bây giờ tôi chưa thích đi!- hắn
cười đăc chí.
- Vậy thì đứng đó đi nhá! Tôi đi đây!- nó cắm đầu chạy nhanh về
phía trước.
Chap 54:
Chạy được một lúc nó quay đầu lại không thấy hắn đuổi theo nên ngồi
xuống thở phì phò, nó vừa quay đầu qua thì đụng phải đầu ai đó cái
cốp.
- Anh…đúng là…Thôi được rồi…Anh muốn gì???- nó giật mình khi thấy
hắn ngồi bên cạnh.
- Tôi àh?… Tôi muốn gặp lại em!
- Tôi và anh không quen biết nhau gặp lại để làm gì!
- Thì giờ coi như là quen nhau rồi! Nếu em không chịu thì… tôi
sẽ…
- Nhưng tôi không muốn gặp lại anh!!!!
- Tôi không biết…vậy thì tôi sẽ…
- Thôi được rồi! Mệt quá! Nếu có duyên sẽ gặp lại! Ok?!
- Ok!- Anh ta nói rồi bỏ đi.
Vừa lúc đó nó tỉnh dậy, đầu nó đau như có ai đó đánh vào. Nó cũng
không hiểu tại sao nó lại mơ thấy cái tên cà chớn hôm qua
nữa.
- Sao vậy Minh? Mơ thấy ác mộng hả?- Hân từ trong phòng vệ sinh đi
ra thấy nó cứ ngồi thẩn thờ suy nghĩ gì đó! Mồ hôi nhễ nhãi.
- Ừh…Thôi tao vào đánh răng đã!- nó lau mồ hôi rồi chạy vào phòng
vệ sinh.
- Nó làm gì hôm qua mà lại mơ thấy ác mộng nhỉ???- Hân nhìn bộ dạng
của nó lúc nãy thì lại thắc mắc.
20’ sau
Nó và Hân cùng đi dạo một lát cho khuây khỏa, nó cứ nghĩ mãi về
giấc mơ ấy, không hiểu tại sao lại mơ thấy như thế, nó còn nhớ rõ
như in những lời mà nó và hắn nói với nhau trong giấc mơ ấy. Khó
hiểu…nhưng thôi chỉ là một giấc mơ mà thôi…hoặc là do tối qua nó
suy nghĩ về hắn nhiều quá nên ngủ mới mơ thấy hắn cũng không phải
gì đáng ngạc nhiên.
- Minh!…Minh!… kể tao nghe về giấc mơ lúc nãy đi!- Hân thấy nó cứ
đăm chiêu mãi nên lay lay người nó.
- hả?? mơ gì?
- Thì chuyện giấc mơ lúc nãy đó!
- Tao không nhớ rõ nữa!
- Uhm…
- Mà Hân này!
- Hả?
- Hôm qua! Tao tức lắm…mày biết không? Cái con quỷ cái đó nó gọi
tao lại nói chuyện một hồi xong cái tao bỏ đi, tự nhiên nó giả vờ
đau bụng ngã ra sàn…tao thấy nó tội nên mới đưa tay ra đỡ nó
dậy…vậy mà…lúc đó Long đi ngang qua nó dám bảo với Long là tao xô
ngã nó nữa chứ! Tức thiệt! YAAAAAAAAAAAAA!- nó kể một lèo cho Hân
nghe rồi la lên thật to để xả đi cơn tức trong lòng.
- Vy hả?
- chứ còn ai vào đây!
- Rồi Long nói sao?
- Hùa theo nó mắng tao một trận, tao tức quá mới **** lại rồi bỏ đi
cho tới lúc về thì mày đang ngủ đó.
- Không thể tin nổi!- Hân cũng có vẻ tức lây theo nó.
- Tao nói xạo mày làm gì!- nó tức tối.
- Tao có nói mày nói xạo đâu! Ý tao là không thể tin nổi Long lại
bị nó làm cho mờ mà không phải nói là mù mắt luôn!
- Lúc đó tao giải thích mà không chịu tin tao…vậy mới tức đó chứ!
Mà cái con quỷ đó nó nham hiểm quá!
- Nhìn mặt hiền lành mà lại gian xảo như vậy! để tao đi nói chuyện
với Long!
- Không…không được…đừng bao giờ nói chuyện với cái loại người ấy
nữa! Kể cả thằng Duy mất nết ấy cũng chung phe với chị em nó, nên
mày cũng đừng nói chuyện với bọn nó. Dẹp hết đi!
- ừh…tao biết rồi! tao sẽ không nói chuyện với bọn nó!
- Thấy nóng không?????
- Nóng chứ sao không?
- vậy thì…- nó nghĩ gì đó rồi cuối xuống tạt nước vào người Hân-
mát hơn rồi chứ???
- Mày…tao cũng không biết nói gì với mày luôn đó!- Hân nhìn nó cười
cũng phải bó tay với nó.
- Thì mày nói nóng mà!!!!
- ừh tao đang nóng! Cho nên…- Hân cuối xuống tạt nước lại nó.
Cả hai tạt nước qua lại đến nỗi ướt hết người rồi lết về phòng tắm
rửa thay đồ rồi xuống ăn sáng.
Hân và nó có chung sở thích là ngắm biển, cả hai cùng chọn một cái
bàn có thể nhìn ra biển, nó có vẻ thân với bác đầu bếp ở nhà hàng
này, chẳng qua là hôm trước buồn không biết đi đâu nên nó vào năn
nỉ bác ấy chỉ cho làm vài món, năn nỉ mãi bác ấy cũng phải chịu
thua mà chỉ cho nó cách làm vài món.
- Bác Phi ơi, bữa nào bác chỉ con nấu món này với nha!- nó nhìn dĩa
mì xào trên bàn thơm phức mà phát thèm nên nhờ bác Phi chỉ cho
làm.
- Lo ăn đi!- bác nhìn nó cười hiền.
- Đi mà bác!- nó làm nũng với bác Phi.
- Thôi được rồi lúc nào rãnh thì vô bác chỉ cho mà làm!
- Dạ! Con sẽ vô sớm thôi, tại sáng mai con phải về rồi!- mặt nó có
vẻ buồn buồn.
- Ừh! Thôi ăn đi bác vào đây để khách hối kìa!
- DẠ!
- Mày quen với bác ấy àh?- Hân thắc mắc nhìn nó.
- Ừh! Hôm trước đi lòng vòng một mình chán nên tao có ghé vô nhờ
bác ấy dạy cho vài món đó mà!
- Hỳ…Mày đi đâu cũng có người quen!
- Minh đáng yêu lắm mà!- nó cười tít mắt như con nít.
Nó và Hân cứ cười cười nói nói mà không để ý Duy, Long, My, Vy vừa
cùng nhau từ trên tầng 2 xuống. Duy thấy nó liền đi tới ngay.
- Pul! Dậy sớm vậy???- Duy nhìn nó cười toe toét
Chap 55:
- Pul! Dậy sớm vậy???- Duy nhìn nó cười toe toét
- …………- nó không nói gì với Duy thậm chí cũng không thèm nhìn qua
Duy mà cứ nói chuyện với Hân.
- Này! Tao gọi mà không nghe àh!- Duy thấy nó im lặng nên mới hỏi
tiếp.
- …………
- Sao lại có người tự cao thế chứ!- Vy thấy thái độ của nó nên mới
shock nó.
- Hân thấy phong cảnh của nhà hàng thế nào? Đẹp chứ!- nó không thèm
để ý gì đến Vy mà cứ trò chuyện say xưa với Hân.
- Cũng đẹp…mày đừng nói là…mày trang trí đấy nhá!
- hỳ…đâu có…
- Nhưng hình như hơi nhiều muỗi…
- Ở đâu mà chẳng có muỗi!!!
- Thôi mình qua bàn kia đi!- My thấy cứ đứng đó mãi cũng không phải
là cách.
- Ừh…- Duy thấy thái độ nó như thế nên cũng đi sang bàn khác.
Long từ nãy giờ nhìn nó chăm chăm không nói tiếng nào. Thấy nó như
thế Long cũng rất buồn, Long biết là nó đang giận mình và có thể
giận lây luôn cả Duy nên mới như thế.
- Ủa! Hân…Minh! Đang nói chuyện gì vui vậy???- Khoa từ đâu đi ra
thấy Hân nên ghé vào.
- À…đang nói chuyện trên trời dưới đất thôi!
- Khoa ngồi bên này này!- nó kéo cái ghế sát bên Hân cho Khoa
ngồi.
- Thanks…
- Ngồi gần nhau cho nó tình cảm!
- Tình…tình cảm???- Khoa nhìn nó mà không hiểu ý nó.
- À…thì…tình cảm bạn bè ấy mà!- nó cười giải thích vì lúc nãy lỡ
miệng- Khoa ăn gì để Minh vào gọi cho!
- Gì cũng được!
Nó lấy cớ vào gọi thức ăn nhưng thật ra là có hai mục đích, thứ
nhất là để cho Hân với Khoa có chút không gian riêng tư, thứ hai là
vào nhờ bác Phi chỉ cho làm món mì xào ấy. Một công đôi việc ấy
mà!
- Bác Phi ơi! Bác chỉ cháu làm món mì lúc nãy đi!- nó chạy vào nũng
nịu với bác Phi.
- Bác đang nấu cho khách mà!
- Đi mà bác…cháu làm cho bạn cháu ăn mà!
- Thôi được rồi! Đi vào kêu chị Thủy lấy mì ra đây cho bác…
- Dạ!- nó chạy vào trong tìm chị Thủy.
Còn Hân với Khoa thì cứ ngồi nói chuyện say xưa, ngồi đợi nó ra
chắc cũng hết đói rồi!
- Minh làm gì trong đó mà lâu vậy không biết!- Hân đợi nó lâu quá
nên sốt ruột.
- Không biết nữa! Thôi đợi xíu đi!- Khoa
- Ủa…Duy với Long ngồi bên kia kìa, sao Hân không qua nói chuyện
với họ???
- Ừh mặc kệ đi!
- Hân với bọn họ giận nhau àh?
- Đâu có! Là Minh nó giận nên đành chịu thôi!
- Àh thì ra là vậy…- Khoa quay qua chỗ khác thì thấy dáng ai đó
trông quen lắm- JUNNNN!
- Này! Anh Jun!- Khoa chạy tới chỗ chàng trai đó.
- Ủa…Khoa! Sao lại ở đây???
- Câu này em phải hỏi anh mới đúng!
- Àh…Anh sẽ về đây ở luôn đấy!
- Vậy sao về mà không nói em một tiếng!- Khoa làm mặt giận
dỗi.
- Anh định đi nghỉ mát một tuần rồi về thăm ba với dì luôn!
- Thôi mình vào bàn rồi nói chuyện…
- Ừh
- Giới thiệu với anh đây là Hân bạn em!
- Hỳ…Chào anh!- Hân cười tươi.
- Chào!
- Anh trai của Khoa đó! Người mà bữa Khoa nói với Hân đó!
- Ah…Hân nhớ rồi! Là anh Jun đúng không???
- ừh đúng rồi!
- Có đồ ăn rồi đây!- nó từ trong hớn hở chạy ra với dĩa mì trên
tay.
- Sao lâu vậy?
- Minh tự làm đó! Ăn thử đi!
- HẢ? ăn được không vậy???
- không ăn thì thôi…đừng có trách sao mà…
- Thôi Khoa ăn thử đi xem Minh nó nấu có ngon không?
- Ừh…Àh mà quên nữa!… Chưa giới thiệu với Minh đây là Jun, anh trai
Khoa đó!
- Hỳ…chào anh!- nó hớn hở quay qua nhìn Jun thì giương mắt ếch lên
nhìn hắn.
- Chào nhok!- Jun nhìn nó cười ngây thơ.
- NÀY! ANH…- nó quát lên nhưng chưa kịp nói tiếp thì bị Jun chặng
họng.
- Sao??? Tôi làm sao!- Jun vẫn ngây thơ nhìn nó khiến nó tức điên
lên.
- Ủa…Minh với Jun quen nhau hả???- Khoa nhìn thái độ của nó với Jun
lạ nên hỏi thử.
Chap 56:
- Đâu có!!!- cả hai cùng đồng thanh rồi quay sang nhìn nhau.
- Vậy sao thái độ của hai người kì kì sao đó!
- Lạ gì đâu!
- Chứ có ai không quen biết mà chào nhau thế đâu!
- Anh ta bảo tôi là nhok không tức sao được!
- Thì em vốn nhỏ tuổi hơn tôi mà!- Jun vẫn tỉnh như sáo.
- Anh chỉ hơn tôi có 5 tuổi thôi mà dám gọi tôi là nhok hả???- nó
bực tức nhìn Jun, mặt đỏ bừng bừng.
- Mặc kệ tôi bao nhiêu tuổi nhưng miễn hơn em thì là người lớn! Em
con nít biết gì mà cãi!- Jun cười toe toét.
- Anh…anh…- nó tức điên lên mà không nói gì được vì câu đó hôm qua
chính miệng nó nói với Jun thế mà.
- Không đúng sao???
- Sao Minh biết Jun hơn Minh 5 tuổi nhỉ???- Khoa hỏi một câu mà làm
cho nó cứng họng không biết giải thích sao hết.
- Ừh quen đấy!!! Hôm qua có người không biết đường về…- nó bực mình
cố tình chọc tức Jun nhưng chưa kịp nói hết thì bị Jun bịt miệng
lại.
- ả…a…oi!!!… (thả ra coi!)- nó ú ớ giãy dụa đá Jun một cái vào
chân.
- Áh…- Jun nhảy dựng lên- Em không nhẹ chân một chút được àh! Chân
tôi hôm qua còn đau đấy!
- Ai bảo anh cà chớn làm gì! Đáng đời!
- Cuối cùng là hai người có quan hệ gì thế???- Hân nhìn cả hai
không chớp mắt.
- Kẻ thù đấy!- nó nhìn Jun như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Gì mà kẻ thù! Tôi có làm gì em đâu!
- Sao không???
- Thôi được rồi! Để Khoa ăn thử mì do Minh nấu xem sao!- Hân chen
vào chứ không là nó và Jun còn cãi cọ tới khi nào cũng không
biết.
- oàm…uhm…
- Sao? Được không???- nó nhìn Khoa chờ xem phản ứng của Khoa ra
sao.
- Trời ơi…Minh ơi…- giọng Khoa yểu xìu.
- Sao???
- có phải là Minh làm không đó!
- Ừh nhưng sao?
- Ngon! Rất ngon!
- Hỳ!
- Jun cũng ăn thử đi!- Khoa đưa cho Jun thử rồi quay sang nó- Jun
có học một khóa nấu ăn ở HQ đấy! Nên anh ấy nấu ăn rất ngon.
- Thật hả???- Hân nghe nói thế thì rất hứng thú.
- Xí! Mặc kệ anh ta!
- Này! Đâu cần phải ghen tỵ với người khác thế chứ!
- Đồ kiêu ngạo!
- Tôi mà kiêu ngạo hả???
- Không phải àh???
- Stop! …được rồi…Please…đừng cãi nhau nữa! Hiệp thứ mấy rồi!???-
Khoa nhìn cả hai chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, có lẽ đây là dịp để
Jun bộc lộ cái bản tính ngang tàng ra ấy mà.
- ok! Không cãi nữa!
- ………- nó giật mình khi nghe Jun nói ok rất giống trong giấc mơ nó
vừa mớ lúc sáng.
- Thôi bọn mình ra biển chơi đi!- Khoa nãy ra ý kiến để cho nó với
Jun bớt căng thẳng hơn.
- ừh…Ngồi đây mãi cũng chán!- Hân đồng ý cả hai tay.
Nó không vui nhưng cũng phải đi theo, lại phải đi cùng cái tên đáng
ghét đó. Còn Jun thì có vẻ thích thú.
Long ngồi bên kia nãy giờ tức muốn lộn ruột lên, lúc nãy Duy tới
thì làm lơ vậy mà có hai thằng khác tới thì cười nói vui vẻ thế
đấy. Thấy trai đẹp thì ham lắm, có lẽ Long đang ghen tỵ với sắc đẹp
của Jun đây mà. Long một mực cho rằng hôm qua nó sai trước nên
quyết định không qua xin lỗi nó.
- Vy thấy Minh với Hân cố tình không thèm nói chuyện với bọn mình
thì phải!
- ………- Duy và Long không nói gì cả vì cả hai đang bận suy nghĩ về
gì đó.
- Thôi kệ đi! Chắc là Hân với Minh không thích chị em mình!- My nói
mà mặt có chút gì đó buồn buồn.
- ………- Duy bực mình đứng lên đi ra trả tiền rồi lên phòng
trước.
- Tôi cũng đi đây!!!- Long nói rồi đi về phía biển.
Duy về phòng đóng cửa lại suy nghĩ một lát. Theo như lời Vy và My
cùng với cái thái độ đó của nó thì rõ ràng là nó đang giận
Duy.
Long thì ghé vào quán nước gần biển rồi ngồi ngắm cảnh mà chủ yếu
là tìm xem nó có đi đâu quanh đây không thôi.
Nó thì ngồi thẫn thờ một mình trên cát nhìn Hân Khoa và Jun đang
nghịch nước ở ngoài kia. Bỗng nhiên nó thấy Jun tiến về phía nó
không biết là định làm gì nữa.
- Hey!
- Gì?
- Này tôi có ý này…$*^^(*)$#@#$- Jun ghé sát tai thì thầm gì đó với
nó rồi kéo tay nó chạy ra chỗ Khoa và Hân đang đứng.
Chap 57:
- Chuẩn bị…- Hân nhìn nó cười gian.
- Hả???- nó ngơ ngác nhìn mọi người, có vẻ bọn họ đang có âm mưu gì
với nó…nhưng tới khi nó nhận ra thì không kịp rồi…
“BỊCH”
Cả ba cùng đẩy nó xuống nước, ướt hết cả người xí nữa là uống nước
luôn cũng không chừng. Nó loi ngoi ngồi dậy người đầu tiên mà nó
giải quyết sẽ là Jun.
- Áh! Anh dám lừa tôi hả???- nó nhìn Jun như muốn ăn tươi nuốt
sống, mà không ăn mất một người đẹp zaj thế thì uổng lắm nên nó sẽ
trả thù Jun bằng cách…
- Ai bảo em ham hố làm gì!- Jun nhìn nó che che mặt lại để tránh
ánh nhìn kinh khủng đó của nó.
- Hỳ…dù sao cũng ướt áo hết rồi!- nó cười thân thiện như vẻ không
có chuyện gì nữa rồi quay phắt sang Jun- Cho chừa cái tội dám nói
xạo với tôi này!- nó đẩy Jun một cái mạnh đến nổi té nhào ra đằng
sau nước bắn tung tóe.
- OÁI!- Jun té nhào ra đằng sau với tư thế phải nói là rất
“đẹp”.
- HaHa…không ngờ Jun nhà ta mà cũng có lúc bị như thế này!!!- Khoa
đứng nhìn mặt Jun mà không nín cười nổi.
- Hihi…Hân nghĩ là nên chụp cho anh Jun tấm hình để làm kỉ niệm!!!-
Hân lấy điện thoại ra chụp cái tách.
- KAKAKA…sảng khoái quá nhỉ?- nó nhìn Jun cười nham nhỡ.
- Ừh… cứ đứng đó mà cười đi!- Jun lấy đà ngồi bật dậy rồi chạy tới
chỗ nó.
- Hy…Sorry nhá! Lúc nãy hình như tôi có hơi nhẹ tay thì phải!!!- nó
chạy vụt mất tiêu khi thấy Jun ngồi dậy.
- Phải…nhẹ tay lắm!!! Nhẹ tay lắm! Mà hình như em thích cát ở biển
lắm thì phải!!!- Jun cuối xuống nhặt đống cát rồi chọi nó.
- Plè…Tôi thích thì thích thật đấy…nhưng không thích nhận nó từ
anh!…plè- nó vừa chạy vừa ngoái đầu lại chọc tức Jun.
- Cứ chạy đi! Tôi mà bắt được em thì chết với tôi!!!- Jun dốc hết
sức chạy theo nó.
“RẦM”
Nó chạy nhanh quá, hai chân vướng vào nhau làm nên một tiếng động
kinh hoàng.
- Kaka…Tôi bắt được em rồi nhé! Lần này thì đừng hòng mà thoát
nhá!- Jun thấy nó té hí hửng chạy tới.
“Thôi chết rồi! Đời mình thế là xong”- nó nằm im không động đậy giả
vờ khi Jun tới sẽ xô Jun ngã rồi chạy thật xa.
- Này! Có sao không đấy! Minh…Minh!- Jun thấy nó nằm im cứ tưởng nó
bị gì nên lay lay người nó.
- …………
- Mở mắt ra coi!
- ………- nó ngồi bật dậy đẩy Jun một cái ngã nhào ra sau rồi chuẩn bị
chuồn.
Nhưng không may cho nó là Jun nhanh tay kéo nó ngã theo. Tình hình
bây giờ là cả hai đang nằm dài trên cát.
- Trời ơi! Em không tính ngồi dậy àh!- Jun mệt mỏi than thở.
- Anh làm như tôi là cái máy vậy! Mới té mà làm sao ngồi dậy liền
được!
- Hay là em thích tôi nên cứ nằm mãi thế!!!
- Ừh đấy!- nó nhúng một cái trên người Jun làm Jun xíu nữa là tắc
thở rồi!
- Kiểu này chắc tôi phải vào bệnh viện quá! Tôi chưa từng thấy đứa
con gái nào ngang ngược như em!- Jun nằm dưới đất mà thở hổn
hển.
- Có cần tôi kéo dậy không???- nó đưa tay cho Jun vẻ mặt gian
gian.
- uhm…cám…ơn- Jun đưa tay cho nó nó kéo đến nửa đường thì thả tay
ra.
- Haha! Sorry nhá! Tôi đi trước đây!- nó thấy tình hình không ổn
nên zọt trước.
- Này! Trời ơi! Em có phải người không đấy! Sao mà gian ác đến thế
chứ!- Jun nằm dài trên cát tức nó mà không làm gì được.
- KHÔNG! Tôi không phải người…tôi là thiên thần đấy!!!- nó cười đắc
chí rồi zọt đi đâu mất tiêu luôn.
Tất cả sự việc từ lúc nó xô Jun ngã tới giờ đều lọt vào tầm mắt của
Long…Long ngồi nhìn nó mà lòng đau nhói. Tại sao nó có thể vui đùa
bên người khác mà không thèm để ý gì đến Long. Long biết nó đang
giận mình nhưng người đáng giận phải là Long mới đúng…Long càng
nghĩ càng tức…mà Long cũng không chắc là Vy có nói thật không…nhưng
không lẽ Vy lại từ làm mình ngã! Nhìn thấy nó vui vẻ bên người con
trai khác, Long buồn bã đi mua vài lốc bia về phòng uống cho quên
hết những gì đang xảy ra giữa nó và Long. Rõ chán!
Duy ngồi một lúc thì cũng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thấy Long nằm
một đống dưới sàn cùng với một mớ vỏ lon bia bên cạnh móp méo tùm
lum.
- Heizzzzzzzz! Cái thằng này lại sao nữa đây!- Duy nhìn Long thở
dài rồi kéo Long lên giường nằm.
Duy đi xuống dưới ăn trưa vừa bước ra thì gặp nó với Hân mình mẫy
ướt nhẹp đi vào. Nó không nhìn Duy mà đi ngang qua Duy nhưng bị Duy
kéo lại.
- Pul! Giận tao hả???