- Còn hỏi hả? Hôm qua đứa nào đạp rầm rầm trên giường không cho ai
ngủ hết!!!- Duy tự nhiên bực mình khi nghe nó hỏi như thế, cũng tại
nó mà Duy mới mất ngủ…mà cũng không hẳn là tại nó!
- Ừ…thì…thì…- nó cứ ấp úng mãi- “mình đạp nhẹ lắm mà ta!”- nó quay
sang chỗ khác thắc mắc không hiểu làm sao Duy lại biết chứ.
- Thôi ăn sáng đi mà còn đi học nữa!- dì nó lại là người giải quyết
vấn đề khi bọn nó lại cãi nhau hay tranh chấp gì đó.
- DẠ!!!
Ăn xong Duy lên phòng thay đồ còn nó thì phụ dì dọn dẹp. Nó dọn
xong được một lúc rồi mà chưa thấy Duy đâu, nó đi qua đi lại sốt cả
ruột.
- Duy ơi! Xong chưa! Làm gì mà lâu vậy? Đừng nói là mày lên đó ngủ
tiếp đó nha!!!
- Gần xong rồi! Làm gì mà hối dữ vậy mày? Mấy lần trước tao đợi mày
còn lâu hơn vậy nữa mà tao có nói gì đâu…mới đợi có xíu mà la
làng!!!- Duy đứng trong phòng vừa thay đồ vừa nói.
- Trời ơi! Còn 10’ nữa là vô lớp đó…không hối sao được…Tao không
muốn trèo tường vào biết không? Biết không?- nó đứng dưới hét
lên.
- Mệt quá! Xong rồi nè! Đi thôi!
- Ủa! dì đi đâu mà phải đi bằng xe hơi thế?- nó nhìn thấy dì đang
lái chiếc Landcuiser từ trong sân ra.
- Chắc đi công tác xa! Thôi hay kêu dì chở đi học nhá!- Duy nhìn nó
ánh mắt thăm dò xem phản ứng nó ra sao.
- Thôi! Đi bộ lẹ đi mày! Sắp vô lớp rồi đó! Đứng đó mà nói
nhiều!
- Hai đứa lên dì chở đi!- dì nó ngóc đầu ra khỏi xe nhìn cả hai
cười tươi…hình như dì nó đang có chuyện gì vui thì phải.
- Dạ!- Duy hớn hở mở cửa xe rồi chui vào- Không đi à?- Duy thấy nó
cứ đứng nhìn mãi mà không chịu vào nên hỏi nó.
- Nhưng…
- Nói nhiều quá! Mày thích trèo tường vào thì cứ đứng đó đi!- Duy
đành chơi chiêu khích+hăm dọa thì nó mới chịu vào.
- Uhm…- nó chui vào xe rồi đóng cửa lại mà mặt mày bí xị.
- Làm gì mà mặt mày bí xị vậy?
- Có sao đâu…không thích thôi!!!
- Sao mà không thích?
- Thì người khác nhìn vô thấy sao sao ýh!
- Sao đâu mà lo! Ai nhìn kệ họ!
- “Thằng âm binh này chắc hồi trước ngày nào cũng đòi dì lấy xe hơi
chở đi chứ gì! Nhưng mà sao mình cứ thấy kì kì sao ýh!”- nó nhìn ra
phía cửa sổ khẽ thở dài.
Chiếc xe dừng lại, Duy vội mở cửa ra nó từ từ theo sau Duy bước
xuống với bao cái nhìn ngưỡng mộ có, ganh tỵ có, ngạc nhiên cũng có
nốt kèm theo nhiều tiếng xì xầm to nhỏ.
- Chào dì con đi học!- cả nó và Duy đều vẫy tay với dì nó.
Nó chào xong rồi nhanh chân đi thẳng về lớp, Duy nhìn theo nó mà
cũng không nhịn cười được với nó.
- Nhỏ đó với Duy nhìn xứng đôi ghê nhỉ?- Hs1
- Mắt pà bị lé hả? Duy đẹp trai vậy còn con nhỏ đó xấu quắc, xứng
gì mà xứng???- Hs2
- Pà ganh tỵ với người ta thì đúng hơn! Tui thấy xứng thiệt
mà!-Hs1
- Thôi đi pà ơi…
Bên nam thì cũng không ngoại lệ:
- Cái thằng Duy đó là gì của Bảo Minh nhỉ? Sao tao thấy tụi nó hay
đi chung với nhau lắm!- NS1
- Ai biết! Chắc là đang quen nhau! Nhìn cũng xứng đôi lắm mà!!!-
NS2
- Vậy là tao bị bỏ rơi hả?- NS1
- Nó có nói thích mày bao giờ đâu mà bỏ với chả rơi!- NS2
- #^%^*(^(&)$
Nó biết là có rất nhiều ánh mắt đang nhìn nó mà bán tán xa gần
nhưng chuyện cũng đâu có lớn…cũng có gì lạ đâu, cũng nhiều người đi
xe hơi đến trường đó thôi…có lẽ là vì đi cùng Duy nên mới thế…đẹp
trai cũng khổ…đúng là bọn rãnh hơi mà.
Vừa bước chân vào lớp nó đã được tặng cái nhìn không mấy thân thiện
từ những đứa con gái trong lớp nhưng điều đáng ngạc nhiên là Thiên
cũng thế…không lẽ Thiên bị đồng tính! Nó chợt bật cười với cái suy
nghĩ oái ăm của mình vừa rồi.
Chap 29:
- Minh có vẻ vui nhỉ???
- Uhm…nhưng Thiên sao thế? Sao mà nhăn nhó như khỉ ăn ớt vậy?- nó
tính chọc cho Thiên cười nhưng lại nhận được cái liếc xéo từ Thiên
nên đành im lặng.
- Minh có quan hệ gì với Duy?
- Quen biết vậy thôi!
- Nói dối!
- Gì nữa!
- Vậy sao lúc nãy Minh đi chung xe với Duy đến trường???
- Hả???…À…tại sắp trễ học nên đi nhờ đến trường thế thôi!- nó quay
qua Thiên giải thích.
- Thiệt hok???
- Thiệt mà!
Nó mệt mỏi nằm dài lên bàn. Cái trường này đúng là phiền phức…mà
tại sao mình phải giải thích làm gì cho mệt chứ! Cậu ấy là gì của
mình đâu mà tra hỏi cứ như mình là tội phạm không bằng. Nó nghĩ lại
thấy mình cũng rãnh+ kiên nhẫn lắm nên mới chịu khó giải thích với
Thiên như thế.
Duy vừa bước chân vào lớp việc đầu tiên là nhìn sang chỗ Hân trước
đã. Bất chợt hai ánh mắt chạm nhau làm cả hai đếu suy nghĩ vu vơ.
Mới vừa đặt cặp lên bàn thì bị Long tra tấn rồi.
- Sáng mày đi chung xe với Pul tới trường hả?
- Ừ…có gì hok?
- Không! Tao chỉ thấy lạ thôi!
- Lạ gì mày?
- Thì…có bao giờ thấy mày chịu đi xe hơi tới trường đâu!
- Sắp trễ học rồi…tại Pul nó hối quá với lại dì tao sẵn tiện đường
nên chở đi… mà chủ yếu là coi thái độ của con Pul nó sao
thôi!
- Hả? Sao? Con Pul nó sao mà phải coi thái độ của nó???- Long nhìn
Duy ngơ ngác chẳng hiểu gì.
- Thì trước giờ nó có chịu đi xe hơi đâu!
- Sao mà nó không đi! Mà tao cũng thấy lạ…nó lúc nào cũng đòi đi
bộ…xe máy thì may ra còn chịu đi…xe hơi thì cũng không…nó bị gì hả
mày?
- Tao cũng không biết…nhưng mà hình như là…nó bị ám ảnh cái gì
đó.
- Ám ảnh??? Là sao?
- Thì lúc nhỏ đó…mà mắc gì tao phải kể cho mày nghe chứ! Mày thích
nó hay sao mà tra hỏi kĩ lưỡng thế?
- Ờ…thì…không kể thì thôi!- Long quay đi chỗ khác mà mặt đỏ ửng
lên.
- “rõ ràng là thích nó mà xạo hả?”- Duy cười thầm khi thấy thái độ
kì lạ của thằng bạn.
………………
Hai tiết học thanh thản trôi qua, cũng đã tới cái giờ mà bọn hs
thường kéo nhau đi “giải quyết” những chuyện cần thiết của
mình.
Duy định bụng là sẽ lên rủ Hân đi xuống căn tin, lâu rồi không cùng
đi với Hân…nhưng mà sao khó nói quá. Duy muốn nối lại tình bạn
trước kia…nhưng không dễ chút nào.
Duy vừa bước được vài bước tới chỗ Hân thì:
- Hân ơi! Xuống căn tin một lát nhá! Tôi…có chuyện muốn nói với
Hân!!!- một tên con trai từ đâu ra không biết, đang đứng trước mặt
Hân và có vẻ ngại ngùng.
- Hả?…Nhưng cậu là ai tôi không quen!
- Không nhớ à…tôi là…bạn của Phước Sang em họ Hân đó!
- À…nhớ rồi! Cậu là…là.. Khoa đúng không?
- uhm…hì…- Khoa cười tít mắt trông rất là baby.
- Thôi…mình đi xuống đó rồi nói chuyện tiếp!
Cả hai cùng nhau vừa nói vừa cười vui vẻ xuống căn tin. Có ai đó
nhìn theo mà lòng buồn man mác.
- Long ơi!!!
- Gì mày?
- Hân chơi với thằng Khoa hả?
- Thằng mới nói chuyện với Hân đó hả?
- Ừh!
- Chung lớp với cái con Pul nên chắc vậy mới quen nhau.
- Nhưng mà Pul nó có chơi với thằng đó đâu?
- Ai mà biết…mày đi mà hỏi nó đó.- Long mệt mỏi nằm dài lên
bàn.
- Ừh…- giọng Duy buồn hiu.
Chap 30:
- Mày sao vậy? Lúc người ta tỏ tình thì không chịu đợi lúc người ta
đi rồi thì mới tiếc…anh em nhà mày đúng là…nản quá!
- Gì mày? Con Pul nó có làm gì mày đâu mà mày lôi cả nó vào thế?
Anh được rồi còn em nữa. Thằng điên!- Duy bực mình làm cho một
dây.
- Ai điên? Mày mới điên đó!- Long cũng không vừa gì mà cãi lại
ngay.
- Thôi…cả hai thằng đều…đ àh “không điên”… thôi…đi xuống căn tin
với tao đi! Lẹ lên!- Duy nói rồi nhanh tay kéo Long ngồi dậy.
- Không đi đâu!
- Đi đi mà! Ở lớp không chán lắm!!!- Duy nhanh tay lôi Long kéo đi,
ngang qua lớp nó thì dừng lại.
- Sao đứng đây???- Long ra vẻ ngây thơ như con nai tơ.
- Còn hỏi nữa! Vô kêu con Pul ra đi!
- Sao lại là tao? Mày đi đi!
- Nó ngủ rồi…cho nên mày vào kêu nó dậy đi!
- Ngủ rồi thì thôi…kêu làm gì? Đi!- Long bước được vài bước thì
đứng sựng lại khi nghe Duy khiêu khích:
- Nhìn nó với thằng kia lúc nào cũng kè kè tao thấy nản quá!
- Gì?- Long nhìn vào thì thấy nó nằm gục lên bàn còn Thiên thì ngồi
bên cạnh nhìn nó chăm chú làm hắn bực mình đi thẳng vào
trong.
- Pul! Dậy đi!
- Uhm…zzzzzzz…uhm…zzzzzzz
- Minh ngủ rồi! Tôi nghĩ cậu không nên phá giấc ngủ của người khác
như thế!!!- Thiên thấy Long thì lộ rõ vẻ bực tức đã được dồn nén
bấy lâu.
- Kệ tôi! Không khiến cậu xen vào!
- Nhưng đây là lớp tôi, cậu không nên vào lớp người khác rồi làm
loạn như thế!- Tuy tức lắm nhưng nét mặt Thiên vẫn bình tĩnh.
- Này! Có dậy không hả con heo kia!- Long không thèm để ý gì Thiên
mà một mực gọi nó dậy cho bằng được.
- Thằng điên nào ồn ào vậy?- nó đang ngủ mà nghe la oai oái ngay
bên cạnh muốn không dậy cũng không được nhưng nó không ngẩng đầu
lên mà lại ngủ tiếp làm hắn cụt hứng.
- Con nhỏ này!- Long bực bội nắm tay nó lôi đi trong tình trạng mắt
nó vẫn nhắm nghiền.
Còn Thiên thì đầu bốc khói tức mà không làm gì được hắn.
Duy đứng ngoài nhìn nó và Long cười khúc khích khi biết thằng bạn
mình mắc bẫy rồi.
- Đi thôi Duy! Còn đứng đó nhìn gì nữa!!!- Long ra tới cửa lớp rồi
mà thấy Duy vẫn đứng đó cười như thằng điên.
- Tao về lớp trước đây! Tao quên…còn có bài tập chưa làm! Hì…- Duy
nói xong zọt thẳng về lớp.
- Mày…- Long nhìn theo Duy khó hiểu có bao giờ thấy Duy làm bài tập
đâu mà quên với chả nhớ nhưng vẫn tiếp tục công việc lôi nó
đi.
- Đi đâu vậy? Anh làm cái quái gì thế? Buông tay ra!- giờ nó mới
tỉnh hẳn ra thì la oai oái lên.
- Dậy rồi hả? Cô im lặng chút đi! Ồn ào quá!
- Anh…- nó rõ là tức nhưng im lặng thì tốt hơn vì biết có hỏi thêm
hắn cũng chẳng nói.
Tới chỗ gốc cây mà nó hay trốn ra để ngủ thì Long buông tay nó ra
rồi ngồi phịch xuống đất chẳng nói năng gì cứ ngồi im như khúc gỗ.
Thấy nó cứ đứng mãi Long kéo tay nó ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn
định mở miệng nói gì đó nhưng nó cứ nhìn chăm chăm thế là không nói
được đành quay đi chỗ khác…chốc chốc hắn lại quay qua…nó thấy hắn
lạ lại nhìn hắn chờ xem hắn nói gì nhưng…tự nhiên hắn lại quay sang
hướng khác.
- Này! Anh bị khùng hả hay sao mà lôi tôi ra đây đã rồi ngồi im vậy
sao???
- ………
- Anh không nói tôi đi về! Tôi không có rãnh như anh đâu! Buồn ngủ
gần chết!!!- nó đang định đứng dậy thì bị Long kéo ngồi xuống lại,
đầu nó đập nhẹ vào thân cây.
- Cô ngồi im đó!- Long nhìn nó lạnh lùng.
- Á…Anh làm gì mà mạnh tay thế?- Nó xoa xoa cái đầu.
- TÔI…- lần này hắn quyết tâm sẽ nói…nhưng ông trời hình như không
cho hắn cơ hội để nói thì phải…chuông reng…- Về lớp thôi!- Hắn cụt
hứng đứng phắt dậy đi thẳng về lớp.
- TRẦN ĐINH LONG! ANH ĐÙA VỚI TÔI ĐÓ HẢẢẢẢẢẢẢ???- nó thấy tức vì
khi không lại phá giấc ngủ của nó, lôi nó ra đây không chịu nói gì
rồi đùng đùng bỏ về lớp, không điên máu sao được.
-…………- hắn đứng lại, quay lưng về phía nó, mắt hướng về một phía xa
xăm.
Thấy Long không nói gì nó tức quá lấy chiếc giày phan vào đầu hắn
cái cốp. May là nó không mang guốc không thôi bể đầu như
chơi.
- Ui da…- Long đứng xoa xoa đầu rồi hùng hổ đi về phía nó ánh mắt
sắt lạnh - Cô…đúng là cái tật không bỏ được mà!
Chap 31:
- Này! Anh nhỏ nhen vừa thôi! Anh giận tôi chuyện gì thì anh nói đi
chứ cứ im im lì lì ai mà biết được.
- Tôi giận cô???
- Ừ…chứ không sao anh cứ lơ tôi hoài thế? Tôi hỏi mà không thèm trả
lời còn gì???
- Ừ! Thì sao?
- Anh còn tức tôi chuyện lúc ở nhà ngoại anh àh?
- Không!
- Vậy thì chuyện gì?
- …………
- Rõ ràng là anh đang giận tôi chuyện đó mà!...Chuyện cũng đã lâu
rồi mà!
- Cô thật sự nghĩ thế sao?
- uhm…- nó nhìn Long ngây thơ.
- Thì cứ cho là vậy đi!
- Vậy…bây giờ tôi làm gì anh mới hết giận???… Hay là…anh muốn đánh
tôi thì đánh đi, tôi sẽ không né đâu!
- Không né thật chứ? Đứng im cho tôi đánh à?
- Ừ…nhưng nhẹ tay thôi nhá!
- Nhắm mắt lại!
- …………- nó nhìn Long nghi ngờ một lúc thì cũng nhắm mắt lại.
Nó đang chuẩn bị tinh thần để ăn đòn, cảm giác rất hồi hộp, không
biết sẽ bị gì nữa…cùng lắm là một cú đấm trời giáng thôi mà…có gì
đâu…nó tự trấn an mình như thế nhưng cái cảm giác hồi hộp nó vẫn
bám lấy nó mãi.
- Không được mở mắt đó!!!
- Biết rồi! Nhẹ tay chút nhá!- nó nói nhưng hơi thở nó gấp gáp
hơn.
Nó sắp chịu không nổi mở mắt ra thì có thứ gì đó nóng nóng mềm mềm
đang chạm vào môi nó. Nó giật mình đẩy Long ra rồi tròn mắt nhìn
Long.
- Cảm giác thế nào??? Giờ thì chắc cô biết cảm giác khi bị đối xử
như thế rồi chứ???
- …………- nó vẫn đứng im không nói tiếng nào nhìn Long trân
trân.
- Được rồi! Tôi không giận cô nữa!- Long đi thẳng về lớp mà miệng
thì cứ cười tủm tỉm.
Thật sự thì Long không có giận nó chuyện lúc ở nhà ngoại như lời nó
nói mà Long tức vì thấy nó lúc nào cũng thân mật với Thiên. Lúc này
thì hắn đã nhận ra được một điều…hắn đã yêu nó mất rồi.
Về lớp tuy bị mắng một chút nhưng chuyện đó giờ chẳng là vấn đề gì
cả mà lại còn cười thích thú như thằng điên nữa nên Duy nghĩ chắc
trong bụng là nó đã làm hòa với con Pul rồi cũng ngồi cười theo hắn
luôn. Thầy giáo nhìn xuống tưởng Duy và Long giỡn trong lớp nên
đuổi cả hai ra ngoài đứng hết tiết.
- Tại mày mà tao mới bị ra ngoài này đứng đó!!!- Duy nhìn Long lộ
rõ vẻ bực dọc.
- Mắc gì tại tao? Tao có làm gì mày đâu!- Long ngây thơ chẳng hiểu
gì.
- Tại mày cứ cười mãi làm tao cười theo nên ổng mới tưởng tao với
mày giỡn nên…
- Ai bảo mày rãnh rỗi cười ké rồi còn la làng nữa hả?- Long nói mà
vẫn giữ nét mắt hớn hở như lúc mới vào.
- Mà thi xong rồi có học hành gì đâu…giỡn xíu cũng có sao đâu! hừ…-
Duy tức tối dặm chân cái rầm.
- Mày không biết ông già đó có bệnh ghét handsome boy àk?
- Ừ thì…thôi mệt quá! Mà mày làm cái quỷ gì mà cứ cười như thằng
trốn trại thế?
- Có gì đâu! Hì…- Long cười tít mắt.
Ra ngoài đứng nhưng Long vẫn cười mãi không thôi còn Duy thì tức mà
chẳng nói gì được cái ông thầy khó tính+ghét trai đẹp đó, khi không
chẳng làm gì mà lại bị ra ngoài đứng nắng còn cái thằng điên này
thì bị ra ngoài là đáng thôi, mình có tội tình gì đâu! Hứ!
Sau khi Long đi khỏi nó ngồi phịch xuống đất mắt nhìn lên trời, nó
nhìn thấy bầu trời hôm nay rất đẹp…nhưng sao hôm nay ông trời lại
trêu đùa nó như thế. Nó không nghĩ là Long lại hành động như thế,
nó còn tưởng hôm nay sẽ vác cái mặt bầm tím về nữa chứ… không bị
đánh nhưng cũng rất đau và khó chịu, đau vì nó đã hiểu được cái cảm
giác khi bị đùa cợt như thế, khó chịu vì người làm nó đau lại là
Long. Nhưng chính nó cũng từng đùa với Long như thế mà nên nó không
giận Long được. Xem như hòa vậy, nhưng sao cứ ấm ức trong lòng làm
sao. Những cơn gió thỉnh thoảng cứ nhè nhẹ lướt qua mặt nó làm nó
có cảm giác dễ chịu hơn và từ từ đưa nó chìm dần vào giấc
ngủ.
Thiên ngồi trong lớp đợi nó mãi ra về rồi mà vẫn không thấy nó đâu.
Thiên cứ nghĩ nó đi cùng Long nên lại càng tức hơn. Thiên quyết
định tối nay sẽ tỏ tình với nó, không thể chờ thêm nữa nếu không cơ
hội sẽ vụt mất.
Đang mãi suy nghĩ thì Thiên thấy Duy và Long đang đi cùng nhau nói
chuyện gì đó không biết Thiên vội chạy lại chỗ Duy và Long đang
đứng:
- Này! Bảo Minh đâu rồi???
Chap 32:
- Ủa…nó không có trong lớp hả?- Duy ngạc nhiên nhìn Thiên rồi quay
sang Long- Không phải lúc nãy nó đi với mày sao?
- Ừh…nhưng tao tưởng nó về lớp rồi chứ.
- Nếu về rồi thì tôi hỏi hai người làm cái gì?!
- Tôi không biết thật mà!
Vừa nói dứt lời thì thấy nó lù lù đi ra từ phía sân sau trường mặt
mày ủ rũ chắc chắn là mới ngủ dậy. Thiên chạy ngay lại chỗ nó, lúc
này nó mới tình ngủ, nó nhìn Thiên cười cười, Thiên khoác tay nó đi
về nhưng nó cũng chẳng buồn để ý vì nó đang nhìn sang Long…hai ánh
mắt lại chạm nhau…không chứa chan tình cảm…cũng không tóe lửa mà nó
chỉ đơn giản là nhìn phớt qua nhau thôi. Thấy nó như thế Long có
chút tội lỗi. Long biết tính nó vô tư như thế…cũng không cố ý chọc
giận người khác…nhưng lúc nãy Long làm vậy hình như có hơi
quá.
- Mày với nó sao rồi???- Duy khều khều Long.
- Sao trăng mây gió mưa nắng cầu vồng gì???- Long làm cho một dây
để tránh trả lời câu hỏi của Duy.
- Tao chỉ hỏi sao thôi chứ không cần phải lôi một mớ hiện tượng
thiên nhiên vào đâu!- Duy hơi choáng với một loạt hiện tượng thiên
nhiên của Long.
- Tao với nó không sao hết!!!
- Chứ lúc nãy…mày với nó đi đâu?
- Sân sau trường!
- Có nói gì đặc biệt không?
- Không!
- Vậy sao…lúc nãy vô lớp mày cười như thằng điên thế?
- Tự nhiên mắc cười thì cười thôi!
- Chán hai đứa mày quá! Mày là cái thằng bệnh nặng nhất mà tao từng
gặp đó!!! Điên ơi là điên! Heizzzzzz…
………………
Thiên đưa nó về tận nhà rồi mới quay đi. Đi được vài bước thì thấy
dáng ai xa xa trông giống Duy lắm…Thiên nấp vào lùm cây bên đường
quan sát xem Duy đi đâu. Duy dừng lại ngay cổng nhà nó… chính xác
là nhà nó. Không hiểu Duy với nó có quan hệ gì mà cùng nhau đi học
rồi tan học Duy lại mò tới nhà tìm nó nữa. Mà thôi…tối nay sẽ
rõ.
Về đến nhà Thiên mới sực nhớ ra là chưa trả cặp cho nó. Đúng là
đãng trí thật mà. Thiên vào phòng đặt cặp nó lên bàn rồi đi tắm,
nhưng Thiên chợt khựng lại, chiếc hộp hôm bữa…đúng rồi…
- HÙ!!!
- Con bé này!… muốn anh “đi” sớm àh?- Thiên mắng yêu em gái
mình.
- hì…Mẹ gọi hai ra ăn cơm kìa!!!- em gái Thiên cười đắc ý khi thấy
Thiên giật mình làm rơi chiếc cặp xuống đất.
- Ừ biết rồi! Ra ngoài hai thay đồ xong rồi xuống!- Thiên cuối
xuống nhặt những thứ rơi ra khỏi cặp.
- Ủa! Cái gì thế nhỉ? Hình như là…nhật kí…-Thiên sửng sốt nhìn vào
cái cuốn sổ nhỏ nhỏ đang cầm trên tay.
………………
Duy lên phòng nó hỏi thử xem mọi chuyện ra sao rồi mà lúc nãy thấy
thái độ của nó với Long hình như còn chưa hết giận nhau thì
phải.
- Pul ơi!
- Gì đó! Cửa không có khóa đâu!
- Ừh…- Duy mở cửa bước vào.
- Có gì hok?- nó ngồi trên bàn tay cầm quyển truyện.
- Lúc sáng thằng Long nói gì với mày thế?
- Có gì đâu! Tự nhiên lôi tao ra…ngồi im chẳng nói tiếng nào…rồi bỏ
đi về!
- Rãnh zậy!
- Tao không biết!- nó lắc đầu ngán ngẩm.
- Cái thằng…đó nó thích mày hả?
- Thằng nào???
- Thì cái thằng Thiên gì gì đó! Nó thích mày đúng không?
- Mày khùng hả? Nó sao mà thích tao được!- nó cười khẩy.
- Đúng là vậy mà!- Duy nói chắc nịch vì Duy tin vào mắt mình.
- Làm gì có! Mày đừng có rãnh rỗi mà nói tầm bậy tầm bạ! Không bao
giờ có chuyện đó đâu!!!- nó vẫn tiếp tục đọc truyện gương mặt không
chút cảm xúc.
- Không tin mày đi hỏi nó thử đi…mà mày cũng thích nó đúng
hok?...chứ không sao mặt đỏ hết lên rồi kìa!
-Hừm…!!!- nó đứng dậy đi tới chỗ gương soi qua soi lại không thấy
đỏ nên tới mắng Duy một trận- Thằng điên kia…mặt tao vậy mà kêu đỏ
hả mày? Có khùng thì khùng vừa thôi! Mày không biết phân biệt màu
sắc àh?
- Tao hỏi thiệt mày đó! Mày thích nó đúng không?- lúc nãy Duy chỉ
giỡn thôi nhưng bây giờ thì rất nghiêm túc.
- ừ…thì…lúc trước có…nhưng giờ thì…hết thích rồi!
- Thiệt hok???
- Không tin thì hỏi làm gì?
- Vậy giờ mày thích ai? Thằng Long đúng không?
- Có đâu!- mặt nó nóng ran lên.
Chap 33:
- Xạo quá! Không thích nó vậy mà lúc nào cũng…
- Mày đi ra ngoài! Lẹ đi! Nói nhiều quá!- nó tức lên đẩy Duy ra
ngoài không cho Duy kịp nói thêm gì rồi đóng cửa cái rầm.
- Con nhỏ này! Đối xử với anh mày zậy đó hả?
……………
Tối nay nó có hẹn với Thiên. Một cuộc hẹn khá quan trọng. Đúng 8h
Thiên đã có mặt tại quán café MIKI. Thiên đã bỏ ra một buổi trưa để
sắp xếp mọi việc đâu vào đấy. Trước mắt Thiên là một quán café nhỏ
nhỏ xinh xinh được trang trí cách điệu nhưng không kém phần lãng
mạn.
Thiên uống từng ngụm nước…đợi mãi vẫn chưa thấy bóng dáng nó đâu.
Đợi thêm chút nữa vậy.
8h10’ nó mới giật mình, nó lại ngủ quên trong khi Thiên đang sốt
ruột đợi nó ở MIKI.
Nó mở tủ lấy đại một bộ đồ rồi chạy vào nhà tắm.
“joheun sarang…neo neun naege chotsarang”
Tiếng nhạc cứ reo lên mãi… rồi tắt đi trong vô vọng…
Nó đang tắm nên không nghe được tiếng chuông điện thoại đang réo
inh ỏi ở ngoài. Tắm xong nó chạy ra soi gương một chút…nó nghĩ gì
đó một lúc thì quyết định mở tủ chọn một bộ đồ khác. Nó nghĩ nên
mặc váy thì tốt hơn. Nó chọn một cái váy yếm màu đen ngắn trên đầu
gối một chút kết hợp với cái áo sơ mi trắng được cách điệu trông
rất đáng yêu.
Thay đồ xong nó với lấy cái điện thoại cho vào túi xách rồi chạy
một mạch ra ngoài đón taxi đến MIKI. Cũng gần 9h rồi, không biết
Thiên còn ở đó không. Nó lấy điện thoại ra xem tới những 4 cuộc gọi
nhỡ. Nó hoảng hốt càng nóng lòng muốn đến đó sớm hơn.
- Bác ơi! Chạy nhanh hơn zùm con với!
- Uhm…
Trong một không gian yên tĩnh với ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ánh đèn
ngoài đường phố chiếu vào, có một cậu nhóc đang ngồi dựa lưng vào
tường mà ngủ thiếp đi.
Bây giờ nó đang đứng trước cửa quán café nhưng sao bên trong tối
quá, không có chút ánh sáng nào cả, nó nghĩ là Thiên về rồi nên
quay đi.
“Trong đó tối quá…nhưng Thiên đã bảo không gặp không về mà! vào
trong thử xem sao!” - Bước đi được vài bước thì nó quyết định quay
lại vào xem thử.
Nó từ từ mở cánh cửa ra, không gian yên tĩnh tới mức nó có thể nghe
rõ nhịp tim nó đang đập, tiếng gió thổi vi vu càng làm nó sợ hơn.
Nó bước nhẹ vào nhìn dáo dác xung quanh.
- Có ai không vậy?
Vẫn là tiếng gió thổi hay tiếng lá xào xạc bên ngoài. Nó bước thêm
vài bước nữa. Nó lấy điện thoại ra gọi cho Thiên.
Tút…tút…
Sesangeul neomuna moreundago nabogo geudaeneun yaegihaji
[Em bảo rằng tôi biết quá ít về thế gian này]
Jogeumeun geokjeongdoen nunbbicheuro jogeumeun mianhan
useumeuro
[Bằng đôi mắt phảng chút lo âu, với một nụ cười hối lỗi]
Geurae amanan sesangeul moreunabwa
[Phải rồi, có lẽ tôi thật sự chẳng biết gì về thế gian này]
Honja ireoke meon gireul tteonannabwa
[Có lẽ tôi đã cô độc bước đi trên con đường dài]
Hajiman huhoen eobtji ulmyeo utdeon modeun kkum
[Nhưng tôi không hối hận, những giấc mơ mang nụ cười hay nước
mắt]
Geugeotmani nae sesang
[Bời vì đó chỉ là thế giới của riêng tôi]
……………
Tiếng nhạc đâu đó vang lên nhẹ nhàng êm ái không làm người khác
phải giật mình như nhạc chuông điện thoại của nó. Nghe tiếng nhạc
mà lòng nó chợt thắt lại, có cảm giác gì đó nhoi nhói trong tim, nó
lại nhớ đến cái ngày Thiên từ chối nó, phải mất vài phút để nó lấy
lại được bình tĩnh. Có một góc nhỏ đang phát ra ánh sáng. Nó từ từ
đi tới chỗ phát ra ánh sáng đó…
“Thì ra là điện thoại của Thiên. Vậy Thiên đâu rồi nhỉ?”- nó thở
phào nhẹ nhõm khi biết vật đang phát ra ánh sáng đó lại là pé điện
thoại iu dấu của Thiên.
Khi tiếng nhạc vừa dứt thì màn hình điện thoại cũng tắt hẳn. Một
bóng tối lại bao trùm lấy căn phòng.
“BỐP”
- Áh…- nó giật thót người.
Có thứ gì đó vừa chạm vào chân nó, cảm giác như bàn tay một ai đó.
Nó chạy vội ra nhưng từ đâu đó ánh đèn sáng lên.
Chap 34:
- Minh!
Nó quay đầu lại nhìn thì ra là Thiên. Vậy mà nãy giờ không lên
tiếng làm cho nó một phen hú vía.
- Hả? Nãy giờ Thiên ở đâu vậy? Sao điện thoại lại để đó? Minh gọi
mà không nghe máy? Sao giờ mới bật đèn lên vậy?- nó hỏi cho một dây
như giải tỏa những nỗi sợ hãi trong lòng từ nãy đến giờ.
- Từ từ thôi! Hì…dọa Minh một xíu ấy mà!- Thiên vui vì nó đã
đến.
- Hôm nay trông Thiên lạ quá! Có chuyện gì mà hẹn Minh ra đây
vậy?
- Hì…Minh cũng rất xinh đấy. Lần đầu tiên thấy Minh mặc váy!
- uhm…- nó nhìn quanh căn phòng- ủa…Thiên trang trí đó hả? Đẹp
nhỉ?!
- Ừh…Minh thích không?
- uhm…- nó không nói gì chỉ cười mỉm.
- Mà sao đến trễ vậy?
- Đồng hồ không báo thức!
- Thôi! Thôi! Ngồi xuống đi! Thiên đói quá rồi!- Thiên ấn nó ngồi
xuống ghế rối chạy vào trong làm gì đó.
“Hôm nay đâu phải sinh nhật của Thiên…có gì quan trọng sao mà phải
tốn công thế nhỉ?”- nó nhìn theo dáng Thiên mà cười thầm.
Thiên từ trong đi ra với cái bánh kem nhỏ nhỏ trên tay…có lẽ là do
Thiên tự tay làm nó.
- Thiên tự làm hả?- nó nhìn cái bánh kem được đặt cẩn thận lên bàn
cười tinh nghịch.
- uhm…đẹp không?
- Đẹp! Trông đáng yêu quá!!! Nhưng có việc gì mà Thiên phải tốn
công đến thế?
- Có chuyện quan trọng!- Thiên làm ra vẻ bí mật.
- Nói Minh nghe với!
- Lát nữa rồi Minh sẽ biết thôi mà!
- Uhm…- nó thoáng buồn vì lúc nào cũng phải đợi.
Ngồi trò chuyện được một lúc thì tự nhiên đèn lại tắt…không biết từ
đâu ra những ngọn nến sáng lung linh được xếp thành hình trái tim
bao quanh lấy căn phòng. (Thiên đã bỏ cả một buổi chiều để trang
trí đó chứ từ đâu ra nữa )
- Ủa…Thiên làm lúc nào mà sao lúc nãy đi vào Minh không thấy vậy?-
nó nhìn những ngọn nến xung quanh rồi quay lên nhìn Thiên chăm
chú.
- hì…tại Minh không để ý thôi!
- Trông rất lãng mạng!- nó nói nhưng có vẻ nó không thích
lắm.
- uhm…cái chuyện…quan trọng lúc nãy mà Thiên muốn nói đó!
- Ừ…sao thế?- nó mở to mắt nhìn Thiên.
- Thật ra thì…Thiên có chuyện muốn nói…
- Ừh…nói đi Minh đang nghe nè!
- Thiên muốn nói là…thật ra thì…ngay từ lúc đầu…Thiên…mà không…
những ngày bên cạnh Minh…nói chuyện và tiếp xúc với Minh…những lúc
Minh lạnh lùng với Thiên…rồi có những lúc thấy Minh đi với Long hay
Duy và những đứa con trai khác …Thiên đã rất khó chịu…Thiên không
biết vì sao mình lại như thế… Thiên không thể rời mắt khỏi Minh dù
chỉ một lúc… Thiên cũng không hiểu lý do là tại sao?…rồi một ngày
nào đó Thiên chợt nhận ra là…Thiên đã…thích Minh!- Thiên cứ ấp úng
mãi rồi cũng nói ra hết những gì chất chứa trong lòng bấy lâu
nay.
- Thiên nói gì? Thiên nói là Thiên thích Minh???- nó tròn mắt hỏi
Thiên với vẻ ngạc nhiên cực độ.
- Ừh…Thiên… thích Minh!- Thiên có vẻ chắn chắn.
- Không đùa chứ?
- Không!
- …………- nó im lặng một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt Thiên- xin
lỗi…nhưng Minh nghĩ là bây giờ…Minh chỉ…xem Thiên là một người bạn
tốt mà thôi…Thiên hiểu Minh nói gì chứ???- nó đã suy nghĩ, thật ra
lúc này đây nó rất giận…giận ai ư? Giận Thiên…chỉ một chút thôi…nó
đang giận chính bản thân mình…giận ông trời tại sao lại thích trêu
đùa nó như thế nhưng rồi nó đã giữ được bình tĩnh mà nói với Thiên,
nó không thể chấp nhận tình cảm của Thiên được vì…(vì ai đó)
- Thật là không thể sao?…chuyện 1 năm trước…Thiên… xin lỗi!!! Lúc
đó Thiên thật sự không biết… tâm trạng Thiên không được tốt nữa…
xin lỗi!!! Thật ra…Thiên đã biết từ lâu rồi…cho dù Minh có thay đổi
ra sao… nhưng quá khứ không quan trọng…phải không Minh???
- Uhm…Minh không còn giận Thiên chuyện đó nữa rồi! Nói để làm gì
nữa! Nhưng thật sự bây giờ Minh…chỉ xem Thiên là một người bạn mà
thôi! Xin lỗi…- mặt nó bắt đầu biến sắc, nó không còn bình tĩnh
được nữa.
- Được rồi!… Thiên sẽ không ép Minh!- Thiên nhìn nó mà xót
xa.
- Xin lỗi Thiên…Minh phải đi rồi!- nó đứng dậy rồi chạy bạc mạng ra
ngoài.
Nó chạy vì nó không muốn nhớ lại cái quá khứ đau lòng đó. Nó là một
con người đầy kiêu hãnh thế mà lại bị Thiên xem như trò đùa thế ư?
Trơ trẽn ư? Nó vẫn nhớ như in những lời mà Thiên đã nói với nó vào
cái ngày ấy thế mà bây giờ lại xin lỗi ư? Có muộn quá không?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 35:
“Mình đã không còn giận Thiên nữa nhưng sao nghe những lời Thiên
nói mình thấy rất giận…cả đau nữa…rất đau nữa là đằng khác!!! Mình
ghét ông trời! tất cả chỉ tại ông ta!”- nó vừa chạy vừa nghĩ, nước
mắt lại không nghe lời mà cứ tuôn ra mãi ướt đẫm cả khuôn mặt ngây
thơ của nó.
Nó dừng lại ngồi phịch xuống đất khi không còn chút sức lực nào
nữa. Nó lại suy nghĩ miên man, hình ảnh ngày ấy vẫn đeo bám nó
mãi…nó đã tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ bị lung lay bởi những
trò đùa không biết có ác ý hay không của ông trời, lúc này đây nó
hiểu rõ cái cảm giác đau khổ mà bấy lâu nay Duy phải chịu đựng, nó
càng cảm thấy thương Duy hơn, anh nó cũng đã từng rất đau hơn cả
thế này nữa, nó chỉ mới có chút xíu thử thách đã không chịu nổi rồi
thì đâu xứng để làm em gái Duy chứ, không lẽ nó không bằng Duy…niềm
kiêu hãnh đã đánh thức nó và lôi nó ra khỏi sự đau khổ đang vây
quanh…bây giờ nó không muốn nghĩ gì nữa hết. Nó muốn ngủ…nhưng ở
đây là đâu mà tối thế. Nó chợt nhận ra là mình đã chạy quá xa… ở
đây không có đèn đường.
……………
Sau khi nó rời khỏi đó chỉ còn lại một mình Thiên…cảm giác thật là
trống rỗng…Thiên ngồi dựa lưng vào bức tường, suy nghĩ và hối
hận.
If that day
I calmed down a bit
If that day
I didn’t see you as other girls
If that day
I listened to you
If that day
I opened my heart to you
If that day
I knew I will love you
Then ... now I didn’t suffer like this then!
Nếu như ngày ấy
Tôi bình tĩnh một chút
Nếu như ngày ấy
Tôi không xem em như những đứa con gái khác
Nếu như ngày ấy
Tôi chịu lắng nghe em
Nếu như ngày ấy
Tôi mở lòng với em
Nếu như ngày ấy
Tôi biết tôi sẽ yêu em
Thì…bây giờ tôi đã không phải đau khổ như thế này rồi!
Xin lỗi…dù biết xin lỗi đã không còn tác dụng gì nữa. Tôi biết em
không muốn nghe những lời xin lỗi từ bất cứ ai đặc biệt là tôi, tôi
đã làm em tổn thương, tôi thật trơ trẽn…khi nói yêu em…tôi không
xứng để nói ra câu đó với em…nhưng tôi đã yêu em rồi…biết làm sao
được. Dù biết em sẽ không chấp nhận nhưng tôi vẫn mong…em tha thứ
cho tôi!
………………
Tự nhiên hôm nay Duy có linh cảm không tốt, nó đi đâu mà giờ này
chưa về nữa, bình thường thì nó đi về còn trễ hơn nữa nhưng nó
thường gọi điện thoại báo trước, không hiểu sao hôm nay Duy cứ sốt
ruột đi tới đi lui. Duy lấy điện thoại ra gọi cho nó…
Tút…tút…tút…tút…
Đợi mãi mới có người trả lời.
- Alô…
- hửm…xin lỗi…phải điện thoại của Pul không?- Duy nghe giọng con
trai nên hơi ngạc nhiên.
- Uhm…Bảo Minh để quên điện thoại và đi rồi!?- đầu dây bên kia trả
lời.
- Cậu là Thiên…phải không?
- Tôi đây…vừa nãy Bảo Minh ở chỗ tôi nhưng bây giờ thì đi
rồi.
- Vậy cậu biết nó đi đâu không?
- Chắc là về nhà…
- uhm…cám ơn…- Duy vội tắc máy rồi lấy cái áo khoác chạy ngay ra
ngoài.
Duy nghe Thiên nói thế càng không yên tâm hơn. Duy lấy điện thoại
ra gọi cho Long, càng đông người thì tìm sẽ nhanh hơn. Nhưng không
ai nghe máy chắc là Long đã ngủ rồi. Duy nhét điện thoại vào túi áo
rồi chạy khắp nơi, chạy vòng hết những nơi nó thường đến, vẫn không
có, Duy mệt mỏi ngồi xuống cái ghế đá bên cạnh. Đường phố vắng bóng
người.
………………
Nó lần mò trên con đường tối om không chút ánh sáng. Tiếng gió vi
vu làm nó càng thấy lạnh, sởn gai óc. Nó sợ ma nên không ngừng
tưởng tượng. Nó cứ có cảm giác như ai đó đang đuổi theo nó, gần sát
ngay sau lưng nó, cảm giác thật gần, nó càng chạy thụt mạng. Chạy
một lúc nó cũng mò ra được nơi có ánh đèn. Đường phố tuy vắng người
nhưng có ánh sáng là ổn rồi. Nó hổn hển thở không ra hơi. Tiền bạc,
điện thoại tất cả những thứ nó có đều để quên ở chỗ Thiên hết rồi.
Bây giờ nó không có thứ gì trong người cả, ngoài bộ đồ đang mặc
trên người. Nó thật sự không còn chút sức lực nào cả, nó muốn ngồi
nghỉ một lúc nhưng cảm giác sợ hãi ban nãy lại ùa về làm nó càng
muốn về nhà hơn, trở về bên dì nó, Duy và cả chiếc giường yêu quý
mà ngày nào nó cũng hành hạ. Nhưng sao đèn đường lại trở nên mờ ảo
như thế này, cảnh vật xung quanh đang quay vòng vòng nữa, chóng mặt
quá, nó ngồi phịch xuống, nó nghĩ đến Long không biết giờ này hắn
đang làm gì, chắc là đang say xưa với chiếc giường êm ái ấy, còn nó
thì phải vật vã như thế này.
Nó cảm thấy buồn ngủ, nhịp thở ngày càng gấp hơn, mắt không thể mở
nổi nữa rồi.
Chap 36:
“không được ngất…Pul ơi…đừng ngất…mày can đảm và mạnh mẽ lắm mà…mở
mắt ra”- nó tự nói với bản thân và cố xua đi cơn buồn ngủ đang lôi
kéo nó.
Từ bên kia đường có một chàng trai đang ngồi dựa lưng vào ghế đá
với dáng vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng. Thoáng nhìn qua Duy thấy ai rất
giống nó, giống đứa em gái yêu quý của mình, Duy chạy vội sang bên
đó.
- Pul ơi…Pul…- Duy lay lay người nó.
Đầu óc nó đang quay cuồng, cảm giác chóng mặt ban nãy cũng từ từ
vơi dần. Nó chỉ thoáng nhìn qua, nó thấy Duy đang ở trước mặt nó,
không ngừng gọi tên nó. Nó có dùng sức để ngồi dậy.
- Duy!… Sao mày… lại ở đây?… Chưa… ngủ nữa hả?- nó mệt mỏi gằn lên
từng tiếng một.
- Ừh…về thôi! Làm gì mà ngồi ở đây một mình vậy? Biết bây giờ là
mấy giờ rồi không?- Duy bực bội mắng nó nhưng trong lòng thì đang
rất xót xa khi thấy em gái mình ra nông nỗi này.
- Xin lỗi!- nó đã hồi sức lại được một chút - Về…thôi…Pul muốn về
nhà!!!-nó chống hai tay xuống đất rồi đứng dậy với bộ dạng mệt
mỏi.
- Lên tao cõng!- Duy nói rồi cuối người xuống.
- Uhm…- nó cũng không từ chối vì chẳng còn chút sức nào để mà đi bộ
về nữa.
Nó đang nằm yên trên tấm lưng rộng của Duy, nó lại nhớ về thời thơ
ấu. Lần đó Duy cũng cõng nó như thế này…cũng đã rất lâu rồi.
……………10 năm trước…………
- Anh Rin ơi đợi Pul với!- nó_một con bé chỉ mới 8 tuổi đang chạy
theo một thằng nhóc bằng tuổi nó.
- Từ từ thôi…té bây giờ đó! Anh ra đây hái ổi cho Pul mà…Pul đừng
đi theo anh…vào nhà đi!- Rin quay lại nhìn nó với ánh mắt triều
mến.
- Không! Em đi với anh cơ…anh Rin cho em đi cùng với!- nó vẫn cố
chấp chạy thẳng về phía Rin.
- Pul! Cẩn thận đó!- Rin hoảng hốt khi thấy có cục đá vô duyên nằm
một đống phía trước nó.
- Á…- vừa dứt lời thì nó đã ngã nhào xuống đất- huhu…đau quá!
Huhu…anh Rin cho em đi hái ổi với! huhu- nó ôm lấy đầu gối đang rỉ
máu mà khóc òa lên.
- Pul ngoan! Nín đi mà! Lên anh cõng đi!- Rin vỗ nó rồi cuối xuống
đợi nó leo lên lưng mình.
Năm Duy 8 tuổi thì cùng với pa mẹ xuống nhà nó chơi. Nó lúc nào
cũng đi theo Duy không rời nửa bước. Lần đó cũng là lần cuối cùng
mà Duy được đi cùng với cả pa và mẹ. Sau đó vài tháng thì pa mẹ Duy
ly hôn nên Duy không muốn đi đâu cả, chỉ ngồi một mình trong phòng
ủ rũ. Từ đó nó với Duy cũng ít đi cùng nhau hơn, thậm chí là chỉ
liên lạc qua điện thoại. Đến khi Duy dần chấp nhận được chuyện của
pa mẹ mình thì Duy thường xuống nhà nó chơi vào những dịp được nghỉ
học. từ đó cả hai thân thiết trở lại nhưng không
bằng trước kia. Và sau này (1 năm trước) nó dọn đến ở cùng Duy và
dì cho tới bây giờ.
…………Hiện tại…………
Nó không nói gì chỉ cười khẽ.
- Pul…nhớ chuyện lúc nhỏ không?
- Hả? Chuyện gì?- nó giật mình khi Duy đề cập đến việc nó đang nghĩ
trong đầu.
- Chuyện lúc đi hái ổi đó…lúc đó…tao cũng cõng mày như thế này…nhớ
không?
- uhm…nhớ…sao mà quên được!- nó nhỏ nhẹ thì thầm vào tai Duy.
- Pul không còn là Pul của ngày trước nữa…và Duy cũng thế… đã không
còn là thằng nhóc ngày xưa lúc nào cũng yêu thương chiều chuộng Pul
nữa!- Duy nói mà lòng thấy đau đau.
- Pul muốn được làm trẻ con như ngày ấy…không phải suy nghĩ gì
cả…cũng không vướng bận chuyện tình cảm…càng không phải đau lòng
khi nhớ đến…
- uhm…“Pul đang rất đau đúng không?”- Duy biết nó đau lắm nhưng lại
không hỏi nó chuyện gì đã xảy ra.
- xin lỗi…
- chuyện gì?
- Tất cả.
- ………… “đáng lẽ ra người xin lỗi là mình chứ không phải Pul…Pul
àh…Rin xin lỗi Pul nhiều lắm…vì tất cả…”
Cả hai đều im lặng không ai nói tiếng nào, cứ như thế mà tiếp tục
đi.
Có thứ gì đó…ươn ướt đang lăn dài trên má nó, kèm theo tiếng thút
thít nho nhỏ bên tai Duy. Duy cảm nhân được nó đang khóc, khóc đến
nỗi ướt hết một bên vai áo Duy. Nó khóc vì cảm giác hạnh phúc này
lâu lắm rồi mới có lại…bên cạnh đó có một chút đau trong
lòng.
- Pul…khóc hả?
Chap 37:
- hức…đâu có…- nó vừa khụt khịt cái mũi vừa trả lời mà còn muốn
chối.
- Vậy sao áo tao ướt hết rồi?
- uhm…thì…hức…ừ…
- Muốn khóc thì khóc lớn lên…có ai nhìn đâu mà sợ!- Duy cũng phải
buồn cười vì thái độ của nó.
- Không thích!
- ừhm…biết rồi! Không thích thì thôi!
Về đến nhà dì nó nhìn cả hai mà lắc đầu. Nó đã ngủ trên lưng Duy từ
lúc nào không hay. Duy mở cửa phòng nó rồi nhẹ nhàng đặt nó lên
giường. Lúc ngủ trông nó cứ như một thiên thần, phải, thiên thần bé
nhỏ 10 năm trước cũng chính là nó.
- Anh Rin!…đừng đi…đừng bỏ Pul!- nó ngủ rồi mà vẫn không quên gọi
Duy.
- hì…anh không bỏ Pul đi đâu mà! Pul ngoan! Ngủ đi!- Duy vuốt nhẹ
mái tóc nó.
…………………
Sáng nay nó dậy sớm nên xuống phụ dì làm bữa sáng. Đầu vẫn còn hơi
nhức nhối nhưng có lẽ ổn hơn rồi.
- Dì ơi con muốn…con muốn…- nó nhìn dì mà ấp úng nói không nên
lời.
- Có chuyện gì hả Pul???- dì nhìn nó cười hiền.
- Dạ! Con muốn sang Hàn Quốc!
- Chừng nào đi?
- Dạ…hôm nay!
- Hôm nay? Gấp vậy? Mà sang đó làm gì…nhớ mama rồi hả?
- Dạ…con muốn về thăm nhà thôi!
- Uhm…vậy chừng nào con về? Cho dì gửi lời hỏi thăm pa mẹ…
- Dạ…khoảng vài ngày con về!
- Mẹ con chắc nhớ con lắm…cứ mỗi lần cuối tuần là mẹ lại gọi cho dì
hỏi thăm tình hình của con…lần này về chắc mẹ con vui lắm.
- Con còn đi học nữa mà dì…con đâu có đi lâu được…con cũng nhớ mẹ
lắm!- mặt nó buồn hiu.
- Ừh thôi dọn đồ ăn lên bàn đi con!
- Dạ!- nó bưng đồ ăn để lên bàn rồi lên phòng gọi Duy xuống.
Cả bữa ăn nó cứ cười tủm tỉm, Duy nhìn nó chăm chăm, dường như mọi
chuyện tối qua nó đã quên hết, hôm qua thì khóc lóc hôm nay tươi
tỉnh hẳn ra, đó cũng là cái mạnh của nó, nó rất mau quên đi những
phiền muộn trong lòng.
- Rin lát đi học xin phép dùm em nhé!- nó thấy Duy cứ nhìn nó nên
lên tiếng.
- Ừ…mà sao thế? Đi đâu àh?- Duy ngạc nhiên nhìn nó vì sự thay đổi
nhanh như chong chóng của nó.
- ờ…em sang thăm pa mẹ!- nó cười tít mắt.
- Ừh…vậy lát anh xin phép cho!- Duy muốn đi cùng nó lắm nhưng nghĩ
sao lại thôi.
- hì…thanks nhá!
Nó ăn xong chạy lên phòng chuẩn bị đồ đạc. Nó gọi điện thoại cho
Hân.
“ ………………”
- A…lô- Hân trả lời bằng giọng ngái ngủ đặc sệt.
- Hân hả? Đang làm gì đó! Giờ này mà còn ngủ hả? Hôm nay có bận gì
không???
- ưm…ưm…không! Mà chi vậy?- Hân còn đang nhắm mắt nằm trên giường,
giờ chỉ mới hơn 6h thôi mà.
- Dậy chuẩn bị đồ rồi sang Hàn với tao!
- HẢẢẢẢẢ? SANG HÀN? LÀM GÌ?- Hân mở to mắt ra ngồi bật dậy.
- Sang thăm pa với mama tao! Đi không thì bảo?
- Đi! Đi chứ! Đợi tao xíu! Lát tao qua nhà mày!- Hân đứng nhanh dậy
chạy ngay vào phòng vệ sinh.
Sau 30’ chuẩn bị Hân có mặt ở nhà nó.
- Nhanh vậy?- nó giật mình khi thấy Hân đang đứng trước nhà
nó.
- hỳ…Hân mà!- Hân cười tươi.
- Ừh vậy đi thôi!- Nó nói rồi kéo hành lý đến sân bay.
Sau 30’ làm thủ tục nó và Hân cũng yên vị trên máy bay.
Trở lại với Duy và Long.
Sáng nay Long muốn sang lớp nó rủ nó đi chơi để làm lành chuyện hôm
trước, thật ra thì cũng không còn giận nhau nữa nhưng đã hai hôm
rồi không thấy nó. Nhưng nghe Duy nói nó mới về nhà lúc sáng, lại
không thấy Hân đâu cả, chắc là Hân đi cùng nó.
- Duy!
- Cái gì? Mày làm gì mà léo nhéo sáng giờ vậy?
- Pul …nó về nhà nó rồi hả?
- Ừh! Đi vài ngày thôi! Không cần phải sốt ruột đến thế đâu!
- Tao đâu có…sốt ruột hồi nào!??
Chap 38:
- Ừh…không sốt ruột…chỉ là nhớ thôi chứ gì!
- Không có!
- Heizzzzzzz…Chán quá mày ơi! Tao muốn sang đó quá! Nhưng mà…
- Ừh…vậy sang đi!- Long hớn hở.
- Sang đó??? Ừh…cũng được! Lát về chuẩn bị đi! Sáng mai tao với mày
đi!
- Ủa…sao mai mới đi???
- Thì bây giờ đi qua tới đó cũng tối rồi…để mai đi qua tới đó thì
chắc cũng xế chiều thôi.
- ??? - Long ngơ ngác nhìn Duy mà chẳng hiểu Duy đang nói cái
gì.
- Đi qua Hàn Quốc! Nhìn gì mà nhìn ghê thế?
- Hả??? Nhà nó bên Hàn hả? Vậy mà trước giờ tao có biết đâu!
- Nó có nói đâu mà mày biết!
Long ngồi trong lớp mà cứ nôn nao mong mau đến mai để được sang gặp
mặt nó.
Còn Thiên hôm nay cũng không đến lớp vì tối qua uống nhiều quá nên
sáng nay không dậy nổi. Thiên quyết định sẽ xem như không có gì…vẫn
là bạn của nhau.
……………………
5 tiếng sau
Sân bay Incheon (HQ)
( hình ảnh chỉ mang tính minh họa)
Bước xuống sân bay điều đầu tiên mà nó cảm nhận được là cái lạnh se
se của bầu trời Seoul. Nó và Hân mệt mỏi đón taxi về nhà. Lúc đi là
8h sáng qua đến đây cũng 13h trưa mà giờ bên Hàn quốc nhanh hơn
Việt Nam 2 tiếng nên hiện tại bây giờ là 15h.
Nó nhấn chuông một hồi thì cô San chạy ra mở cửa. Nhìn thấy nó cô
San mừng rỡ reo lên rồi vội mở cửa cho nó vào.
Nó lên căn phòng vốn là của nó mà bao lâu nay không được ngắm, mệt
mỏi nên nó với Hân vừa bước vào phòng là lăn ra ngủ ngay.
Trời cũng sập tối. Nó lờ mờ tỉnh dậy. Xuống nhà thì pa và mama nó
đã ngồi đợi sẵn.
- Mamaaaa!- nó nhào tới ôm chầm lấy mẹ nó.
- Con… sao qua mà không báo với pa và mama một tiếng để mama ra đón
con!- mama nó vuốt nhẹ tóc nó.
- Dạ con muốn mọi người bất ngờ mà!- nó ôm mama nó mà cười tít
mắt.
- Con bé này! Lúc nào cũng vậy!
- Hân! Lại đây đi…- nó chạy lại kéo Hân tới rồi quay sang pa và
mama nó- Đây là Hân bạn con!
- Con chào hai bác!- Hân cuối đầu chào pa mẹ nó.
- Ừh…ngồi đi con.
- Àh pa ơi… Hân là hàng xóm của nhà mình hồi trước đó!
- Àh là con bé nhà bên cạnh hay đi cùng con đó hả?
- Dạ!
- $%^>&^.^#@
Mọi người nói chuyện một lúc thì trở về phòng ngủ. Nó với Hân mới
vừa ngủ dậy nên không buồn ngủ. Trời thì đã tối om với cái không
khí se lạnh của mùa xuân cả hai chỉ biết ở trong phòng mà trò
chuyện với nhau. Được một lúc thì đều chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Sau khi dùng xong bữa sáng, pa mẹ nó đều đến công ty làm việc còn
nó và Hân thì chuẩn bị cho kế hoạch dạo phố.
Nó cùng Hân trên chiếc xe đạp lượn lờ quanh phố Seoul.
Cảm giác khác hẳn với ở Việt Nam. Nó đi vòng hết các đường rồi dừng
chân ở một góc phố nhỏ.
(hình ảnh chỉ mang tính minh họa)
Duy và Long sau khi chuẩn bị thì bây giờ cũng đã có mặt ở Seoul.
Nghe có tiếng chuông cô San chạy xuống mở cửa thì thấy Duy với Long
đang đứng trước cổng. Cô san cũng hơi ngạc nhiên không biết sao hai
anh em nó lại kéo nhau qua đây hết. Không may cho Duy là nó với Hân
đi đâu từ sáng tới giờ chưa thấy về với lại còn mệt nên lên phòng
ngủ luôn cho khỏe.
Chap 39:
Căn nhà này còn đẹp và rộng hơn căn nhà mà 3 dì cháu nó đang ở nữa
và tất nhiên là lộng lẫy hơn cả biệt thự của Long. Long cứ luôn
thắc mắc là tại sao pa mẹ nó lại quyết định chọn Hàn Quốc để sinh
sống, tại sao không chọn thị trường bên Mỹ hay Châu Âu gì đó để
kinh doanh. Pa mẹ nó ở đây từ năm nó mới 10 tuổi. Vì không muốn đi
cùng nên nó ở lại sống cùng cô Linh ở căn nhà cũ của nó cho đến khi
nó dọn lên ở cùng dì và Duy. Vào mỗi dịp hè hằng năm nó thường sang
đây thăm gia đình, nó cũng đã quen với cuộc sống không có pa mẹ bên
cạnh nên việc sống xa nha cũng không mấy khó khăn đối với nó.
Hai tiếng sau, cả hai đều giật mình dậy. Duy vào tắm trước còn Long
thì xuống phòng khách ngồi xem ti vi. Trời cũng xế chiều, vừa lúc
đó nó lù lù đi về. Nó sửng sốt khi thấy Long đang ngồi trước mặt
nó. Nó còn nghĩ là mình đang mơ, dạo này chắc nghĩ tới Long nhiều
quá nên giờ vẫn còn ám ảnh.
“Ai giống Long quá vậy ta? Nhưng mà sao anh ta lại ở đây được chứ!
Không lẽ mình mộng du???”
- Ủa Long…sao lại ở đây?- Hân vừa từ ngoài chạy vào thấy Long thì
ngạc nhiên hết sức.
- Anh sao lại ở đây?- nó thấy Hân lên tiếng thì mới khẳng định chắc
chắn là Long đang ngồi trước mặt nó.
- Đi với thằng Duy!- Long nhìn nó trong lòng đang rất vui nhưng tỏ
ra vẫn bình thường.
- Thôi! Hân lên phòng trước nha!- Hân chạy nhanh lên phòng chủ yếu
là để lại không gian riêng tư cho nó và Long.
- Vậy nó đâu rồi?
- Đang làm gì trên lầu đó ai biết đâu!
- uhm…- nó định đi lên phòng nhưng chợt nghĩ ra gì đó nên quay lại
chỗ Long- Long! Thằng Duy nó đang ở trên lầu hả? Đúng không?
- Ừ…mà sao thế?
- Hân cũng mới lên đó…
- Thì sao?
- Cả hai đều ở trên đó!…
- Thì liên quan gì tới tôi đâu!- Long vẫn chưa hiểu ý nó.
- Anh…chắc tôi tức chết quá! Bây giờ tôi với anh làm cách nào để
Duy với Hân “…” đó!!!
- Àh…nhưng làm cách nào bây giờ???
- Thì…@%@$^#$- nó với Long thì thầm to nhỏ rồi cười hí hửng với cái
kế hoạch mà tụi nó vừa tính.
Vừa lúc đó một mùi hương ngào ngạt từ trên lầu lan tỏa khắp nhà.
Duy từ từ bước xuống (mới tăm xong mà )
- Tắm xong rồi hả mày?- Long nhìn lên thủ phạm làm phát ra mùi
hương thơm phức ấy.
- Ừh…hai đứa mày mới gặp là dính lấy nhau rồi đó hả?- Duy nhìn nó
với Long ngồi sát nhau cười thỏa mãn.
- Anh Rin! Lên phòng lấy dùm Pul quyển truyện đi!- nó bắt đầu thực
hiện kế hoạch.
- Tự lên lấy đi! Lúc nào cũng sai người khác đi không àh!- Duy ngồi
xuống ghế.
- Đi mà! Anh Rin đẹp trai, anh Rin thương Pul nhất mà!- nó làm nũng
với Duy.
- Không! Tự đi đi!
- Anh Rin không thương Pul!- nó nhõng nhẽo lay lay người Duy.
- Ừh! Để anh đi được chưa! Ở đâu???- Duy cũng không đành lòng khi
thấy nó ngoan hiền như thế.
- Trên phòng em đó! Ở đầu giường!
- Mệt thiệt!!!- Duy đứng dậy đi lên lầu với vẻ khó chịu.
- Hy vọng là gặp Hân trong đó!- nó quay qua nhìn Long cười gian
xảo.
- Uhm…nhưng sao lạ quá…
- Hả??? Lạ gì? Tôi có thấy gì lạ đâu!
- Sao tự nhiên cô thay đổi cách xưng hô với thằng Duy nhanh vậy?-
Long ngây người ra với cách nói chuyện ngọt xớt của anh em
nó.
- Thì anh em nói chuyện với nhau thế không được à?
- Thì được…nhưng…không quen!
ÁÁÁÁÁÁÁ
Từ trong phòng nó phát ra một âm thanh kinh khủng dường như muốn
rung chuyển cả căn nhà.
- Gì vậy? Hình như là dính bẫy rồi…nhưng sao Hân lại hét ầm lên
thế?- nó ngóng lên lầu thắc mắc.
- Ai biết! Lên đó thử xem sao!- Long chạy nhanh lên lầu.
- Ừh!- nó cũng chạy theo.
Trong phòng nó.
- Trời ơi! Hân làm gì mà hét toáng lên thế? Duy nè! Chứ có phải ai
lạ mặt đâu!- Duy nhanh tay bịt miệng Hân lại.
- ……………- Hân im lặng không la lên như lúc nãy nữa (bị bịt miệng rồi
làm sao mà la được )
- Xin lỗi!- Duy bỏ tay ra.
- Duy làm gì ở đây vậy? Làm Hân cứ tưởng…
- Tưởng gì?
- Không…không có gì!
- Duy lên lấy quyển sách cho Pul đó mà!
- Ừh!- Hân vừa bước chân ra thì trượt chân vấp té.
Duy vội đưa tay ra đỡ lấy Hân sắp đo đất.
Tình hình lúc nãy là Hân vừa trong nhà tắm đi ra chưa kịp bước ra
hết thì thấy có người lạ rón rén bước vào mà lại là con trai nữa
nên theo quán tính hét ầm lên.
Còn bây giờ thì trong một căn phòng màu trắng, từ màu sơn, rèm cửa
đến màu ra giường v.v, tất cả mọi thứ đều trắng tinh khiết có một
cặp đang tròn mắt nhìn nhau với tư thế rất ư là romantic. Còn trước
cửa phòng ấy là một cặp khác đang lén lút theo dõi từng hành động
của hai người kia.
“RẦM”
- Chết rồi! Tại anh cả đó!- nó vội đứng dậy chạy ngay xuống
lầu.
Chap 40:
- Tại cô thì có! Còn đỗ lỗi cho tôi nữa! Này! Đợi tôi với!- Long
cũng chạy theo nó không thôi bị Duy túm cổ lại thì toi.
Do lúc nãy nó và Long cứ tranh nhau xem nên vô tình đẩy cánh cửa
vào trong.
Sau khi tiếng động phát ra làm cả hai giật mình trở lại tư thế ban
đầu nhưng mặt thì cứ đỏ ửng lên.
- Thôi Duy đem sách xuống cho Pul đã!- Duy ngượng quá nên chuồng
trước.
-ừhm…- mặt Hân bây giờ chẳng khác nào quả gấc chín sắp rụng.
Duy xuống lầu thấy nó với Long đang xem ti vi. Thật ra Duy biết từ
nãy đến giờ đều là trò của nó với Long bày ra ngay cả việc đi lấy
quyển truyện này cũng nằm trong kế hoạch của nó.
- Truyện nè!- Duy đặt cuốn truyện lên bàn rồi đi thẳng lên
lầu.
- Haha…thành công rồi!- nó nhìn Long cười sung sướng.
- May mà không bị nó phát hiện!
- Lúc nãy anh có thấy mặt hai đứa nó đều đỏ ửng lên không?
- Ừ…có! Cái lúc mà Hân té rồi thằng Duy đỡ chứ gì! Haha… Cứ y như
là sắp xếp sẵn ấy!!!( thì sắp xếp sẵn chứ đâu )- Long ôm bụng cười
lăn cười bò.
- Ừ, ừ…đúng rồi! Lúc đó nhìn buồn cười không chịu nổi! haha!!!- nó
cũng không nín nổi cười theo Long.
Nó với Long cứ ngồi cười như điên ở phòng khách. Duy cũng đâu có
vừa. Sau khi lên lầu Duy gõ cửa phòng Hân rồi bàn kế hoạch trả thù.
Cả hai đã giăng sẵn cái bẫy chỉ đợi nó lên nữa là coi như cá đã cắn
câu. Duy và Hân cười mãn nguyện với cái kế hoạch tinh quái của
mình. Phải cho bọn nó biết thế nào là lễ độ, dám chơi xỏ Duy
àh!
Nghe tiếng bước chân từ xa Duy nháy mắt với Hân ra hiệu chuẩn bị
kéo dây.
“bịch…rầm…ááá”
Nó tiếp đất với một tư thế rất là “đẹp” mà nói thẳng ra thì nó đang
nằm úp mặt dưới sàn nhà như thể là có nam châm hút nó với mặt sàn
vậy.
Tại ham hố giành đi trước nên người nằm dưới sàn là nó chứ không
phải Long.
- Có sao không?- thấy nó té kiểu đó Long cũng mắc cười nhưng lại sợ
nó giận nên chạy lại đỡ nó.
- ĐỨA ĐIÊN NÀO CHƠI ÁC MÀ GIĂNG DÂY GIỮA ĐƯỜNG VẬY KHÔNG
BIẾT???????- nó bực mình **** ầm lên.
- Tại cô đi mà không chịu nhìn thì có…còn **** ai nữa!
- Anh thì biết gì mà nói! Rõ ràng có sợi dây chắn ngang chân tôi
mà!
- Chân chảy máu rồi kìa!- Long nhìn thấy chân nó rỉ máu thì hoảng
hốt.
- Có sao đâu…sát trùng xíu là xong chứ gì!- nó dùng sức đứng lên mà
không cần Long đỡ.
- Để tôi giúp cô!- Long dìu nó vào phòng.
- Thuốc để ở đâu???- Long đẩy nhẹ nó ngồi xuống giường rồi nhìn
quanh nhưng không biết thuốc sát trùng nằm đâu cả.
- Ở trên kia kìa!- nó chỉ lên cái tủ nho nhỏ ngay góc tường.
- uhm…- Long chạy tới chỗ hộp thuốc y tế rồi sát trùng cho
nó.
“RẦM”
Bước tiếp theo của kế hoạch. Thấy nó và Long đã ngồi yên trong
phòng thì cánh cửa tự nhiên đóng lại. Duy đưa Hân sang phòng trống
bên cạnh ngủ rồi cũng về phòng.
Long thấy cửa đóng vội chạy ra xem sao nhưng đẩy mãi mà cửa vẫn
không mở được.
- Cửa bị khóa trái rồi!- Long nhìn nó vẻ mặt nghiêm trọng.
- Sao lại khóa???- nó suy nghĩ một lúc thì chợt nhận ra được điều
gì đó.- Thôi chết rồi! Mình mắc bẫy của Rin rồi!
- Mắc bẫy???
- Ừh…lúc nãy cũng chính tụi nó giăng dây làm tôi té chứ không ai
khác!
- Vậy nó biết lúc sáng mình chơi nó à?
- Có lẽ vậy…
- Rồi bây giờ sao đây?
- Thì đợi sáng mai kêu tụi nó qua mở cửa chứ sao? Giờ có kêu nó
cũng chẳng mở đâu!- nó ngán ngẫm nằm dài lên giường.
- Cô ngủ hả???
- Ừh…không ngủ thì làm gì?- nó kéo chăn lên.
- Nhưng còn tôi thì sao?
- Thì anh cũng ngủ đi!
- Nhưng chỉ có một chiếc giường thôi!
- Thì sao? Chê giường nhỏ hả? Anh sợ không đủ chỗ cho anh lăn àh?-
nó nói mà không để ý mặt Long đỏ như trái gấc.
- Không…nhưng…
Chap 41:
- Trời lạnh lắm đó! Anh thích nằm dưới sàn thì nằm! Tôi không
ép!
- Tôi…
- Tôi là con gái tôi không ngại thì anh ngại gì nữa! Có phải lần
đầu ngủ chung đâu mà!- nó bực mình vì Long cứ lèn èn mãi nên hét
lên.
- ………- Long thấy nó mắng nên đành lủi thủi mò lên giường.
Cảm giác thật ấm áp nhưng cứ thấy run run, lần trước là do đang ngủ
nên không có cảm giác nhưng lần này cả hai đều còn thức nên cảm
giác rất khác. Long cứ lăn qua lăn lại thấp thỏm không yên, cũng
may là giường rộng chứ không là nó đạp Long lọt xuống sàn từ lâu
rồi.
- Anh nằm yên chút đi! Làm gì mà cứ loi nhoi thế?- nó đang nằm quay
lung về phía Long nhưng vẫn biết hắn đang nằm không yên.
- uhm…- Long nhìn nó từ sau lưng, dường như nó đang buồn. Một nỗi
buồn chất chứa bấy lâu nay.
Tuy bề ngoài thấy nó vui vẻ như thế nhưng trong sâu thẳm Long cảm
giác được nó đang rất buồn. Nó đang nghĩ về Thiên, không biết nên
cư xử như thế nào khi gặp Thiên, nó chắc chắn một điều là tình cảm
nó dành cho Thiên không còn là tình yêu nữa rồi… nhưng khi Thiên tỏ
tình với nó, nó lại tức giận, đau khổ… nó cũng không biết gọi thứ
tình cảm nó đang dành cho Thiên là gì nữa. Bất chợt nó quay sang
Long. Long đang nằm nhắm mắt, hình như là đã ngủ rồi, nó nhìn Long
chăm chú, thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm. Nó đưa tay vuốt nhẹ cái
mũi Long.
- Mũi cao thật!
“thình thịch”
Nó nghe tiếng gì đó, hình như là phát ra từ nơi lồng ngực của mình.
Nó đưa tay lên ngực trái thấy tim mình vừa lỗi đi một nhịp, nó chợt
giật mình.
“Mình đang làm cái gì thế? Tại sao lại có cảm giác lâng lâng khó tả
như thế? Không lẽ…không! Chắc không phải đâu! chỉ là hắn đẹp trai
quá nên mình có chút xao xuyến thôi mà!”- nó tự trấn an mình rồi
đưa tay lên nhéo má Long một cái thật đau, ai bảo cái tội đẹp trai
làm gì, rồi nó nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ.
Long đang mãi suy nghĩ thì chợt mở mắt ra nhìn nó.
“ Giả bộ ngủ hả? Rõ ràng là lúc nãy nó ngắm mình một lúc lâu…mình
cảm giác được hơi thở thật gần…rồi không biết sao tự nhiên nhéo
mình một cái đau điếng! Quái thiệt!!!”- Long nhìn nó một hồi thì
đưa tay lên búng mũi nó một cái.
- ÁÁÁ…anh khùng hả? Biết đau không?- nó ngồi bật dậy la oái
oái.
- Ai bảo cô nhéo má tôi làm gì???
- Hồi nào??? Làm gì có!- nó chối phắt.
- Còn không chịu nhận hả?
- Anh có nằm mơ không??? Tôi có làm gì anh đâu!- nó quyết chối tới
cùng.
- Không lẽ tôi tự nhéo má tôi! Tôi đâu có điên đên mức đó!
- Ừh! Tôi làm đó thì sao? Anh làm gì tôi nào?- nó kênh mặt
lênh.
- Có sao đâu…chỉ là…- Long nói rồi với lấy cái gối đập lên đầu nó
một cái.
- Áh…anh chết với tôi!- nó với lấy cái gối bên cạnh rồi đập lại
Long.
Cả hai choảng nhau qua lại một hồi cũng mệt nằm sải lên giường thở
phì phò.
- phù…mệt quá! Cô là con gái mà sao khỏe thế?
- Bộ con gái yếu lắm hả?
- Ừh! Con gái phải yếu hơn con trai rồi!
- Tất nhiên! Nhưng không phải ai cũng thế!
- Chẳng hạn như Pul chứ gì!
- Ừ! Biết điều đấy!
- Hỳ!- Long cười tít mắt.
- ………
Nói một hồi tự nhiên thấy nó im lặng không nói gì Long quay sang
thì thấy nó ngủ mất tiu rồi!
Nhìn nó ngủ trông rất đáng yêu, baby quá! Nhìn mặt thì ngây thơ
thật đấy nhưng tính tình nó mà ngây thơ thì chẳng có ai là “hiền
lành” đâu nhỉ??? Ngắm nó một hồi rồi hắn cũng không cưỡng lại được
cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi ông mặt trời vừa mới lên cao, nó có cảm giác như
những tia nắng buổi sáng đang đánh thức nó. Nó ngồi dậy đứng cạnh
cửa sổ nhìn xuống, không khí buổi sáng thật trong lành, nó muốn đi
dạo một lát, nó nhìn sang Long thì vẫn còn ngủ. Nó vào làm vệ sinh
cá nhân lúc đi ra thì thấy Long đã dậy.
- Anh dậy rồi hả?
Chap 42:
- Ừh!
- Tôi để sẵn bàn chải đánh răng trong đó rồi đấy!
- Uhm…thanks!
Nó đi ra mở cửa còn Long thì ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh.
Cửa vẫn chưa mở, nó lấy điện thoại ra gọi cho Duy nhưng không thấy
trả lời, nó lại bấm số Hân.
Tút…tút…tút
- A…lô
- Qua mở cửa cho tao đi!
- Ưm… mở cửa…gì?- cái giọng ngái ngủ đặc trưng của Hân vẫn không hề
thay đổi.
- Hôm qua ai khóa cửa phòng tao thì kêu người đó mở mau lên! Kêu
thằng Rin đi mà mở cửa ra mau lên!- nó nói rồi tắt máy cái
rụp.
- uhm…mà Rin là thằng nào mới được chứ?…- thấy nó không nói gì Hân
lấy điện thoại ra coi- tắt máy rồi!- Hân ngồi dậy rồi qua gõ cửa
phòng Duy.
Cốc…cốc
- Duy ơi! Mở cửa!
- Ai…đó????
- Hân đây!
- Uhm…đợi xíu!- Duy uể oải ngồi dậy ra mở cửa- Có gì không Hân?-
Duy dụi dụi mắt nhìn Hân.
- Duy qua mở cửa cho Minh kìa! Nó gọi điện thoại la lối nãy giờ
đó!
- Ừ! Đợi Duy chút!
- Thôi…Hân về phòng ngủ tiếp đây!- Hân trở lại phòng leo lên giường
tiếp tục giấc ngủ của mình.
5’ sau cửa phòng nó đã mở.
- Làm gì lâu vậy mày?- nó nhìn Duy trách móc.
- Sao dậy sớm vậy? Tính đi đâu đó?- Duy thì đang buồn ngủ mà nhìn
mặt nó thì cứ tỉnh như sáo.
- hỳ… tao tính ra biển chơi xíu đó mà!- nó cười tít mắt.
- Ừh…thôi tao về ngủ tiếp đây!
- uhm…
- Đi đâu vậy Pul?- Long từ trong phòng đi ra.
- đi biển!...Đi không?
- Xa không?
- Xa…đi chừng 30’
- uhm…đi!
Nó và Long kéo nhau ra biển trong khi trời chỉ mới 5h sáng. Bãi
biển lúc bình minh thật đẹp, không khí trong lành, có thể quên đi
hết những phiền muộn đang chất chứa trong lòng.
- Wow! Mát quá!- nó đứng nhắm mắt lại dang hai tay ra như hòa mình
vào gió.
- Đáng yêu thật!- Long thì ngồi tuốt trên bờ mãi ngắm nó từ đằng
sau.
Long mãi ngắm nó nên không để ý đến cảnh vật xung quanh, trước mắt
Long bây giờ chỉ có nó mà thôi. Long muốn ôm chầm lấy nó, có cái gì
đó thoi thúc Long chạy đến ôm nó vào lòng, nhưng Long vẫn hành động
theo lý trí bởi vì lý trí mách bảo Long rằng nếu Long ôm nó thì sẽ
được tặng miễn phí một cú đấm vào bụng cũng không chừng.
“ Tôi không biết phải làm sao…tôi muốn ôm em vào lòng…nhìn em tôi
càng cảm thấy yêu cuộc sống này hơn…tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho
tôi gặp em…có lẽ…kiếp trước em là một thiên thần…sao mà đáng yêu
đến thế! Dạo này…tim tôi thường nhói lên một cách bất thường… và
hay đập loạn nhịp…là vì… có lẽ…tôi đã yêu em mất rồi!!! ”- Long
nhìn nó mà lòng thổn thức không yên.
- ANH LÀM GÌ THẾ? LẠI ĐÂY ĐIIIIIIII!- nó đứng từ xa hét lên.
- Em biết không? Vẻ mặt đáng yêu ấy của em, tôi đã nhìn biết bao
lần nhưng không hề chán, chỉ cần xa em một chút thôi thì cảm giác
nhớ nhung lại đeo đuổi tôi! Đến khi nào em mới biết được điều đó!-
Long thầm nói trong khi nó vẫn mãi mê tung tăng ngoài kia.
- Anh đang nghĩ gì thế? Đang nhớ ai àh???- nó thấy Long không chịu
ra nên chạy vào.
- Ừh! Nhớ một người!!!- Long nhìn xa xăm ra biển.
- Bạn gái hả?
- Không! Tôi không biết cô ấy có tình cảm gì với tôi hay
không…nhưng tôi thì rất yêu cô ấy! Cô ấy là một người luôn tỏ ra
mình mạnh mẽ nhưng thật chất bên trong lại rất yếu đuối…cô ấy luôn
che giấu cảm xúc của mình, luôn tự chịu khổ một mình chứ không chia
sẻ nó với ai cả. Tính khí lại thất thường không ai đoán trước
được.
- Anh thích người kiểu gì mà lạ lùng thế???
- Tôi không biết!
- Tôi có quen không?- tự nhiên nó lại tò mò muốn biết xem người đó
là ai mà làm cho Long suy tư đến thế.
- Có lẽ…
- Thôi! Ra ngoài kia chơi đi!- nó kéo Long lôi ra cho bằng
được.
Không hiểu sao khi nghe Long nói thế nó lại cảm thấy hụt hẫng và
buồn man mác trong lòng. Cả hai cứ nghịch nước cho đến khi ướt chèm
nhẹp mới trở về.