-->
Chap 10: Ra mắt “nhà chồng”
Về tới nhà nó thấy ba mẹ đã thu xếp xong hành lý chuẩn bị cho nó
“dời” nhà, bây giờ nó chỉ muốn… quỳ xuống chân mẹ nó để cầu xin cho
nó đi chỗ khác ở . Nó không muốn ở cùng với Thái, với kẻ kì cục vô
lương tâm đó, chắc chắn không sớm thì muộn sẽ có chuyện xảy ra
nhưng nó biết có thế nào thì cũng không xoay chuyển được tình thế
nữa rồi!
- Con đã về đấy à? Vào thu xếp rồi chuẩn bị sang nhà bác Nhu kẻo
muộn!
- Dạ…- nó buồn thiu trả lời
Trong vô vàn đau khổ cuối cùng nó cũng đành vác đồ đạc tới nhà
Thái, bác Nhu cười tươi như hoa chào đón nó, nó cũng gượng cười
lại, dẫu sao bác ấy cũng rất tốt với nó, chỉ có Thái là khiến nó
thấy bất an.
- Đây là phòng cháu! – Bác Nhu mở cánh cửa phòng
- Woa…! – nó trố mắt kinh ngạc.
- Thế nào? Cháu thích chứ?
- Vâng …cám ơn bác!
Nó cười tít mắt chạy vào trong, một căn phòng giống như trong giấc
mơ của nó!
Đang lăn lộn trên giường với niềm vui sướng tột độ, bỗng nó vùng
dậy, đây không phải là nhà nó, căn phòng này dù có đẹp đến đâu cũng
không bằng căn phòng trước kia đã gắn bó với nó, nó thoáng buồn rồi
đứng dậy đi xuống dưới.
- Bống ơi Bống ơi! - tiếng cô Nhu vang lên.
- Dạ! Cô kêu con có chuyện chi rứa?
- Từ nay nhà mình có thêm thành viên mới, đây là Lam, con gái của
bạn thân cô, bằng tuổi Bun. – bác vừa nói vừa vỗ vai nó
- Dạ con biết rồi, đây là vị vợ chưa cưới của cậu chủ, là cô chủ,
chào cô, tui là Bống! - chị osin đứng nghiêm mình chào nó khiến nó
không thể không bật cười nhưng cũng may là đã nhịn lại.
- Con nghĩ thế cũng được! Mà sao Bun chưa về nhỉ? - mẹ Thái tỏ vẻ
lo lắng
- Cậu chủ nói hôm ni có việc bận ở trường nên về hơi trễ cô
nả!
- ừ , thôi vào chuẩn bị cơm tối đi!
- Dạ!
Đó là một người giúp việc kì lạ… nó nghĩ thế khi thấy cách ăn nói
và thái độ của chị osin.
Nhưng đến tối vẫn không thấy Thái về, nó cũng không dám ăn cơm
trước mặc dù rất đói,
- Nếu con thấy đói thì bác con ta ăn cơm trước nhé!
- Dạ thôi! Con không đói, hồi chiều có ăn một ít ở trường rồi ạ! –
nó nói thế thôi chứ mắt cứ dán vào đóng đồ ăn trên bàn, đúng là hồi
chiều có ăn nhưng mới được mấy miếng đã bị quý tử nhà này lôi đi
không thương tiếc, Nó bấm bụng ngồi chờ.
Nhưng đã 9 giờ Thái vẫn chưa về! Cơm nước đã nguội lạnh, chị giúp
việc ngồi ngủ gật trong bếp, bác gái thì hết gọi điện cho người này
đến gọi cho người khác hỏi thăm, nó chán chường leo lên phòng ngồi
một mình, một nơi còn quá xa lạ với cuộc sống của nó.
Ngồi học trong tình trạng đói vật vã khiến nó không thể chịu nổi
được nữa, nó lăn ra ngủ để kìm chế cơn đói.
Nhưng mới yên được một lúc nó đã nghe tiếng cãi vã ồn ào dưới nhà,
nó lò dò bước xuống cầu thang.
Bốp!
Nó trợn mắt khi nhìn thấy bác gái tát Thái một cái thật mạnh.
- Con học ở đâu cái thói cãi lại lời mẹ thế hả?
- Con đã nói là con không thích sao mẹ cứ ép con.
- Vì sao lại không thích? Con đừng có trốn tránh nữa, trước sau rồi
cũng phải thế thôi!
- Nhưng con không thích là không thích, không hợp với con. Đó là sự
thật!
- Mẹ là mẹ của con, mẹ hiểu cái gì tốt cho con, đừng cãi mẹ!
- Con lớn rồi, phải để những chuyện đó cho con tự quyết chứ!
Nó tái mặt và sắp khóc, nó chạy lên phòng, Thái thực sự không thích
nó ở đây, trong ngôi nhà này, sự hiện diện của nó với sự đính hôn
tự quyết giữa hai gia đình là một gánh nặng cho Thái, nó ghét bị
coi là như vậy, nó cũng không cần đến cái hôn ước vớ vẫn ấy, nó
không cần.
Và thế là nó khóc cho đến khi ngủ thiếp đi…
Nó mở mắt dậy, miệng đắng ngắt vì đã không có gì trong bụng suốt
một thời gian khá dài, nó cảm thấy hơi chóng mặt.
- Con đã dậy rồi đấy à? – bác gái nhìn nó tươi cười
- Dạ! – nó mắt nhắm mắt mở chào bác gái mà không để ý rằng Thái
đang nhìn nó như nhìn một sinh vật lạ.
- Cậu đến đây khi nào thế?
- Chiều hôm qua, tại con về trễ quá nên không biết đấy thôi!
Nó không buồn nhìn Thái rồi đi thẳng vào bếp, thói quen ở nhà của
nó là mỗi sáng thức dậy đều vào bếp giúp mẹ chuẩn bị bữa
sáng.
- Trời ơi cô chủ mần chi rứa? Cô chủ cứ ra ngoài bàn ngồi đợi một
xí rồi tui đem ra ngay! – chị osin đuổi nó như “đuổi tà”
- Ơ … em chỉ muốn giúp chị thôi mà!
- Tui tự mần được! Cô chủ chỉ có việc ngồi và ăn thôi!
Thế là nó lết ra bàn ăn - nơi mà Thái và bác Nhu đang ngồi, bác gái
nhìn nó cười còn Thái thì lắc đầu, nó xấu hổ nên cúi gầm mặt xuống,
nó mới về đây đã quen đâu!
Nó ăn sáng một cách từ tốn nhất có thể mặc dù đang đói khủng khiếp,
bác gái ngồi giữa, nó và Thái ngồi dối diện nhau nhưng chẳng nhìn
được nhau lấy một lần!
Chợt bụng nó đau thắt!
Nó vừa ăn vừa lấy tay bấm bụng, mặt dần dần tái đi nhưng nó cố gắng
không rên nửa lời, nó nghĩ rằng chắc chỉ đau một tí rồi hết, nhưng
càng lúc càng đau dữ hơn, nó cúi gầm mặt xuống bàn ăn, thả cái
muỗng rớt xuống nền nhà, tay vẫn không thôi xoa bụng.
- Cháu làm sao thế? – bác gái hốt hoảng
- Cháu…cháu… - nó không nói nỗi nữa
- Làm sao thế? – Thái bắt đầu thấy lo
Lần này nó không còn phản ứng được nữa, nó nghiêng người rồi ngã
xuống nền nhà.
- Cháu không sao chứ??? Đừng làm bác sợ! – bác gái vỗ vỗ má
nó
- Hơ….
- Bác sĩ vừa mới về, cháu là vì bị đói quá lâu nên thế…. bác thật
sự xin lỗi, đêm qua vì lo cho thằng Bun quá nên bác không nhớ là
con vẫn chưa ăn tối… cháu đừng trách bác nhé!
- Con không sao! – nó nói không ra hơi.
- Cũng tại thằng nhóc này đêm qua về muộn khiến cả nhà đợi cơm tối,
cuối cùng có ai ăn được gì đâu! – bác Nhu nhìn sang Thái đứng dựa
vào cửa và đang nhìn nó – bác đã gọi điện xin phép cho con và Bun
nghỉ học sáng nay rồi, chiều đi học cũng được!
- Dạ…con cám ơn bác! – nó nói rồi nghiêng đầu sang một bên để khỏi
phải đối diện với mặt Thái…
- Thôi bác đến công ty đây, con nằm rồi nếu thấy đói thì kêu chị
Bống nấu cho mà ăn, hai đứa ở nhà nhé!
Nó không hiểu vì sao nó đau bụng mà Thái lại nghỉ học với nó, nó
đau chứ có phải Thái đâu! Dù sao thì nó cũng không có gì để nói với
cậu quý tử kia cả.
Nằm được một lúc nó nghe tiếng ai đang gọi liền mở mắt dậy, Thái
đứng ngay cuối giường nhìn nó, bực mình nó nhắm mắt ngủ tiếp!
- Không định dậy ăn à? Muốn đói đến chết luôn sao?
- Không ! Tôi không muốn ăn! Cậu ra khỏi phòng tôi ngay! – nó
hét
- Ai bảo đây là phòng cậu?
- Cậu….- nó vùng ngay dậy ngồi trước mặt Thái
- Có nói như thế thì cậu mới chịu dậy chứ! Đi thôi!
Cậu nhóc quay lưng đi. Nó Á lên một tiếng… một lần nữa chân của
Thái lại vô tình đụng mạnh vào chân nó trước khi chuyển
hướng.
- Sao thế? - cậu nhóc hoảng hốt
- Bộ chân tôi có thù oán chi với cái chân của cậu hay sao mà lúc
nào cậu cũng gây đau đớn cho nó thế? – nó bực mình nhìn lên mặt
Thái, hai tay ôm chặt cái chân tội nghiệp, vết thương ngày hôm qua
hình như đã bị chấn động.
- Đưa tôi xem!
- Không!
- Cậu ngồi im cái coi! Người đâu mà như con giun lúc nào cũng giảy
nãy lên được!
- Mặc kệ tôi!
Thái quỳ xuống cầm chân nó vén ống quần lên, một chiếc băng y tế
trắng đã có những chấm máu đỏ thấm ra, cậu nhóc lấy tay từ từ gở ra
và nhìn thấy vết thương đang chảy máu.
- Thật là… - nó bặm môi tỏ ý bực mình.
- Làm cái gì mà để bị thương thế này?
- Do xui xẻo mới thế! – nó càu nhàu.
- Để coi!
Thế là Thái chạy ngay xuống cầu thang rồi đem lên một hộp y tế gia
đình.
- Này này, có biết làm không đó, đừng có hại tôi! – nó giãy
nãy
- Nói nhiều thật! ngồi yên đi! – Thái nói lớn
- Đừng có quát người ta!
- Không muốn bị quát thì ngồi yên!
- Hứ…
Sau đôi chút khó khăn, một phần cũng do cái miệng nó la dữ quá,
Thái cũng đã băng bó xong, vậy là nó bị thương nhưng việc thay băng
lại là người khác làm cho nó, bó tay! .
Dưới sự ra lệnh của Thái và cái miệng cãi không lại của mình cuối
cùng nó cũng phải theo cậu nhóc xuống dưới nhà để ăn.
- Ăn từ từ thôi! – Thái nhìn nó lo lắng
- Vì cậu mà tôi phải thế này bởi thế để cho tôi ăn yên!
Nó đã thanh toán xong hầu như đống thức ăn có trên bàn, cái dạ dày
đang kêu ầm ỉ cuối cùng cũng được vỗ về.
Xong xuôi đâu đó, nó chạy ra vườn, nơi có cái xích đu cổ tích và
ngồi đung đưa trên đó, lâu rồi nó không có những phút giây “lãng
mạn” như thế này! Nó ngồi im lặng và mỉm cười, đột nhiên nó ước
mình được làm công chúa…. nhưng sự thật nó không phải là thế nên nó
nhắm nghiền mắt lại để xoa dịu trái tim mơ mộng của mình!
- Dừng lại cái coi, chóng mặt quá! - Tiếng Thái nhăn nhó khiến nó
bừng tỉnh
- Cậu khó chịu nó cũng vừa vừa thôi, ai biểu nhìn cho chóng mặt! –
nó nhìn Thái rồi chau mày lại.
- Thuốc và nước đây! Uống đi! – Thái đưa thuốc và ly nước cho nó
rồi ngồi bên cạnh, nó đành xích qua một bên, nó chỉ muốn ngồi giữa
thôi .
- Ôi mẹ ơi thuốc gì mà khó chịu thế! – nó nhăn mặt đau khổ
- Chỉ là thuốc viên cho vào miệng là nuốt liền thế mà cũng không
uống được, không thể hiểu! – Thái lắc lắc cái đầu.
- Cậu giỏi thì uống thử đi, lúc nào cũng ra vẻ, chướng mắt! – nó
hất mặt nhìn sang Thái
Bỗng Thái giựt lấy viên thuốc trên tay nó và cho vào miệng rồi nuốt
ực một phát, nó trợn tròn mắt….
ax bở cả hơi tai
Tôi không phải là công chúa (phần 2)
Chap 11: Dư luận
- Ê ê! Cậu làm gì thế? Tôi nói thế mà cậu làm thật à? Đồ khùng! Nhổ
ra nhổ ra mau! – nó hốt hoảng một tay ôm chặt má một tay cho vào
miệng Thái dự định…”móc ra” khiến cậu nhóc ho sặc sụa.
- Trời ơi, thả cái tay ra! Thả ra! – Thái nhăn mặt dùng tay cầm lấy
tay nó hất ra nhưng nó vẫn bám trụ cái miệng của Thái để moi cho kì
được viên thuốc .
Hai đứa nó người thì xấn vào kẻ thì hất ra khiến cho không khí náo
loạn cả lên như một cuộc hỗn chiến! +_+
- Nhổ ra chưa, nhổ ra!
- Trời ơi là trời có nuốt đâu mà nhổ! – Thái đau khổ.
- Hả????
Nó dừng ngay lại hành động moi móc của mình nhìn chằm chằm Thái,
bằng một ánh mắt không thể nào “tròn” hơn!
Thái đau khổ chìa viên thuốc giấu trong tay ra cho nó xem, có lẽ
cậu nhóc chỉ muốn chọc nó ai ngờ nó “anh hùng” quá .
- Cậu dã man thật! – Thái vừa thở dốc vừa nhìn nó.
- Ai bảo cậu đùa ác làm gì, tôi cứ tưởng…- nó giận dỗi.
Nhưng cả hai đứa chợt phát hiện ra tay mình vẫn còn nằm gọn trong
tay của đối phương, một khoảng lặng ập đến, cả hai chẳng ai nói một
câu… chỉ nhìn nhau…cho tới khi…
- Trời đất ơi! Cô chủ cậu chủ đang mần cái chi thế nì? Nam nữ thọ
thọ bất tương thân, thả cái tay ra mau, răng lại khổ ri không biết!
- tiếng chị osin la thất thanh như nhà có trộm khiến chúng nó giật
mình trở về lại vị trí ban đầu.
- Không có gì cả, chị hiểu nhầm rồi! –nó thanh minh.
- Tui không cần biết! Noái ri cho khỏe hí! Cô chủ và cậu chủ từ bữa
ni không được ngồi gần nhau như rứa, không được đụng chạm bất cứ
cái gì của nhau, nếu tui mà thấy là tui không để yên mô! Nhiệm vụ
của tui là bảo vệ cô chủ và cậu chủ “bình an vô sự” trước khi hai
người đến tuổi làm đám cưới! Rứa hí! - chị osin nói rành rọt như
dội từng gáo nước vào mặt chúng nó.
- Thật là… - Thái than lên một tiếng rồi bỏ vào phòng.
- Có rứa chớ! – chị osin cười toe toét ra ý hài lòng.
Còn lại nó một mình ngồi trên xích đu, những chuyện vừa xảy ra cho
đến giờ vẫn khiến nó xấu hổ, nó không hiểu bản thân mình đang làm
gì nữa.
Trưa
Nó mở máy điện thoại thì thấy có đến cả chục cái tin nhắn chưa đọc
với chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Hải Phi, nội dung tin nhắn
đều xoay quanh việc hỏi nó đã hết đau chân chưa, có bị nhiễm trùng
không, có cảm thấy khó chịu không v.v… có lẽ vì đặt chế độ im lặng
nên nó không biết, nó phì cười, ông anh này thật kì cục!
Không thấy liên lạc gì từ Bảo cả, chắc vẫn còn giận, nó không hiểu
Bảo đang nghĩ gì nữa, con trai mà giận dai quá, mà có phải lỗi của
nó đâu, do Lê Thái cả đấy chứ .
- Thay áo quần chưa cháu! xuống đi học kẻo trễ! - tiếng cô Nhu từ
dưới nhà vọng lên.
- Dạ! Đợi cháu một chút! – nó lấy cặp rồi chạy ào xuống nhà.
Nhưng xuống sân thì nó không thấy con ngựa điện của mình đâu cả, mà
hình như lúc nó dọn về đây nó có đem theo đâu.
- Sao thế cháu, lên xe đi chứ! - tiếng cô Nhu giục
- Ơ… xe nào hả bác?
Nó nhìn quanh sân và chỉ thấy duy nhất một chiếc xe ô tô màu đen
đang trong tư thế chuẩn bị xuất phát, nó hoảng hốt nhìn sang cô
Nhu:
- Cháu về đây ở với bác thì đi học cùng với Bun luôn cho
tiện!
- Nhưng đi bằng ô tô… - nó ngập ngừng
- Ô tô thì sao cháu?
- ….
- Cậu ấy không đi được ô tô, cậu ấy bị say xe! - tiếng Thái từ
trong nhà bước ra.
- Thế à? Sao không nói với bác sớm! Giờ sao đây? Nhà ta làm gì có
xe đạp hay xe máy. – bác Nhu tỏ vẻ lo lắng
- Con đã nói chú Bắc tới cửa hàng lấy về chiếc Shark rồi, con sẽ
chở cậu ấy đi, từ nay khỏi cần ô tô nữa! – Thái điềm nhiên
- Thế cũng được, dù sao con cũng đủ 18 tuổi rồi, vả lại con đâu có
biết đi xe đạp – bác gái nhìn Thái rồi cười.
- Mẹ! Sao lại nói chuyện đó ở đây? – Thái lúng túng khi nhìn thấy
nó đang đứng cười ha hả.
- Xe đến rồi! Hai đứa đi học kẻo trễ!
- Chào bác cháu đi! – nó đội mũ bảo hiểm rồi trèo lên xe.
Chiếc xe màu cà phê sữa phóng nhanh ra khỏi cổng.
Trên đường
- Nè! Cậu thả tôi xuống ở đoạn gần trường để tôi đi bộ vào, chắc
cậu cũng không muốn bị lôi vào tầm ngắm chứ hả? – Nó nhắc nhở
- Nói nhiều! – Thái bực dọc
Ấy vậy mà cậu ta chạy thẳng vào trong nhà xe khiến nó nhảy đựng lên
suýt nữa làm chiếc xe mất thăng bằng.
- Tôi đã nói cậu mà sao…. – nó ú ớ
- Tôi thích thế!
- Cái con người…! – nó bó tay
Hàng trăm, không, đúng hơn là hàng ngàn con mắt đang hướng về cái
nhà xe nơi nó và Thái đang có mặt, nó không thể chịu nỗi đành núp
đằng sau lưng Thái.
“Thái bữa nay đi xe máy đến trường à??? Lại còn chở con nhóc nào đó
nữa??? Đúng là chuyện lạ!!! “ – Đó là những tiếng “vo ve” xung
quanh!
- Cậu hại tôi rồi! – nó đau khổ
- Kệ họ! Sao cậu hay bị phụ thuộc vào dư luận thế nhỉ? Chẳng lẽ cậu
muốn giấu việc tôi với cậu đi học cùng nhau cho đến hết đời luôn à?
– nói y chang Bảo.
- Nhưng tôi và cậu có đi học chung với nhau đến hết đời đâu, chỉ
một thời gian thôi mà! – nó cãi lại
- Thì … - Thái không nói được gì rồi xách cái ba lô lên vai cho tay
vào túi quần bước đi, để nó lại một mình bơ vơ giữa hàng ngàn “tia
lửa điện” xung quanh
- Ê ê …! – nó bất lực
Nó thấy Thái ra ngoài đó rồi đứng nói gì với đám đông đang nhìn vào
xong rồi đi thẳng.
Nó thở dài rồi thu hết can đảm tiến ra khỏi nhà xe, miệng không
ngừng… cầu nguyện .
Nhưng chẳng ai nói gì nó cả, thậm chí chẳng ai nhìn nó lấy một cái
khiến nó vừa đi vừa ngẩn ngơ, một lúc sau nó mới nhảy cẫng lên vì
nhận thấy rằng đã thoát được cảnh bị “hành hạ” .
Nó vào lớp.
Tuyết chiều nay hình như đi học trế, bàn học của nó vẫn còn trống,
Bảo cũng chưa thấy đến, nó bắt đầu cảm giác có cái gì đó kì lạ đang
xảy ra.
Vào tiết một , là tiết Sinh của thầy chủ nhiệm, Bảo cuối cùng cũng
đến nhưng Tuyết vẫn không thấy tăm hơi.
- Các em thân mến của tôi! Hôm nay thầy sẽ thông báo cụ thể cho các
em về cuộc thi Thiên Vương cuối tháng sau! - thầy giáo tuyên ba
hùng hồn
- Sao??? - tiếng nhao nhao của mấy đứa bàn trên
- Các em cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó! - thầy trấn an
- Vẫn theo những nội dung như năm trước hả thầy?
- Chính xác! Nhưng năm nay có thêm điều đặc biệt…
- ???
- Là ai giành được ngôi vị Nữ Vương và Nam Vương thì sẽ được làm
người mẫu cho tạp chí TEEN trong bộ sưu tập mới!
- Oh … - cả lớp tỏ vẻ bất ngờ
- Vậy nên chúng ta phải chuẩn bị cho Viên Lam và Quý Bảo thật tuyệt
vời để giành vương miện. OK? - thầy dõng dạc
- Vâng! Tất nhiên! - cả lớp hướng mắt về phía nó và Bảo cả, nhưng
hai đứa chả có vẻ gì là hứng thú
- Chúng ta sẽ sang bài Quần thể, các em giở sách vở ra nào! - thầy
lại trở về với phong cách của chính mình, cả lớp tiu nghỉu, nó chốc
chốc lại nhìn sang Bảo nhưng chẳng có “phản hồi tích cực “nào cả,
nó bắt đầu cảm thấy chán và khó chịu về kiểu giận dỗi kì quặc của
Bảo.
Trong tất cả các môn tụ nhiên nó thích Sinh vật nhất, nó cảm thấy
mình có “duyên” với môn này nên tiết Sinh khi nào nó cũng học rất
hứng thú, nó là người học chơi phân minh không bao giờ cho phép bản
thân nhập nhằng giữa một trong hai, như lúc này đây, nó cũng thôi
không để ý đến Bảo nữa.
Hôm nay Tuyết không đi học, giữa tiết nó có nhắn tin hỏi thăm nhưng
không thấy trả lời lại, không biết đau ốm hay gì đây! Tuyết sống
nội tâm nên chả bao giờ nó biết được cô nhóc đang nghĩ gì và muốn
gì.
Lâu nay cũng không thấy Len liên lạc với nó, không biết con bạn đã
nguôi ngoai với mối tình đầu chưa nữa, nó nghĩ mà thấy thương con
nhỏ ghê gớm.
:\
Ra chơi
Nó đang hì hục viết bài luận anh văn thì Bảo lù lù tiến tới và ngồi
bên cạnh nó - chỗ của Tuyết khiến nó giật mình tưởng… ma .
- Mình xin lỗi! - Bảo nói với vẻ buồn buồn
- ???
- Mình đã không giữ được cậu!
- ???
- Đáng lẽ mình phải níu tay cậu lại lúc đó… nhưng mình đã không làm
được!
- Cậu đang nói cái gì thế??? Mình thật sự không hiểu! – nó càng lúc
càng tỏ vẻ ngờ nghệch
- Mang tiếng là bạn trai của cậu nhưng luôn không giữ được cậu,
mình rất ghét bản thân, cậu hiểu chứ??? - Bảo nói mạnh
- Hơ…cái này…cái này không phải lỗi của cậu cũng không phải lỗi của
mình… cậu cứ quên đi cho khỏe! – nó là kẻ không biết an ủi người
khác .
- Cậu không hiểu được cảm giác của mình….mình không chấp nhận có ai
đó cướp đi mất thứ đáng lẽ ra phải thuộc về mình….đó là một sự sỉ
nhục….lần này mình đã bất cẩn nhưng sẽ không có lần sau nữa đâu! -
Bảo đột ngột nắm chặt lấy tay nó… bất chợt nó có cảm giác sợ Bảo,
con người Bảo bây giờ và con người mà nó quen không hề giống nhau
một chút nào.
- Cậu…cậu…cậu không sao chứ? – nó lắp bắp rút nhẹ cánh tay mình ra
khỏi tay Bảo.
- Rất ổn, chiều nay mình muốn dẫn cậu đi ăn. Ok? – đó là nụ cười
quen thuộc của Bảo, nó cảm thấy an tâm chút xíu.
- Ừ … à không ! – nó chợt nhận ra mình không còn “tự do” như trước
nữa
- Sao thế???
- À …à… mình phải về nhà sớm, hôm nay nhà mình có việc! – nó cười
cười
- Thế thì chiều mai nhé! Mình sẽ dẫn cậu đến một nơi rất tuyệt! -
Bảo giới thiệu đầy vẻ phấn khích.
- Ừ! – nó gật gật đầu
Nó thoáng rùng mình sau khi Bảo rời khỏi, nó không hiểu được con
người Bảo – đó là những gì nó rút ra được từ cuộc đối thoại vừa
rồi.
Ra về
Nó cố ý về sau cùng để cố gắng thoát được những ánh mắt tò mò xung
quanh, từ hôm nay sẽ là chuỗi ngày đau khổ của nó khi bị gắn chặt
với hotboy một cách bất đắc dĩ .
Lúc sân trường vắng hoe nó mới lò dò đi ra cổng.
Nhưng không thấy Thái đâu.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 12: Vụ nhầm lẫn đáng yêu
Chẳng lẽ đợi nó lâu quá Thái bỏ về rồi sao??? Nó vừa nghĩ vừa tức!
Con trai gì mà mới chờ chút xíu đã không chịu đựng được!
- Đi đâu giờ mới ra hả? – nó thất kinh hồn vía khi nghe tiếng la ở
đằng sau lưng, nó quay mặt lại thì thấy Thái thở hồng hộc mặt đầy
mồ hôi đứng nhìn nó chằm chằm.
- Cậu… cậu… làm tôi hết hồn! – nó lấy tay đặt lên ngực ra vẻ hoàn
hồn
- Đi đâu? – Thái giận thực sự
- Tôi …tôi sợ họ nhìn thấy nên đợi về hết mới ra! – nó lí nhí
- Cậu rảnh quá nhỉ? Chẳng lẽ ngày nào cậu cũng bắt tôi đứng chờ như
thế này rồi chạy đi tìm như thằng ngốc à? Không thể chịu đựng được
mà! – Thái bực tức nhìn nó
- Xin lỗi! – nó cúi gầm mặt lại
- Sao cứ bị phụ thuộc vào người khác thế hả? Cứ sợ sệt những thứ
không đáng sợ, tôi cứ tưởng cậu mạnh mẽ lắm chứ! Đúng là…- Thái xổ
một tràn
- Đúng là tôi sợ đó! Dù tôi có mạnh mẽ có cứng cỏi đến mấy nhưng
vẫn là con gái, vẫn biết xấu hổ. Cậu được người ta chú ý người ta
dò xét quen rồi! Còn tôi không thích như thế cũng chưa bao giờ phải
đối diện với những điều như thế, từ khi gặp cậu tôi mới phải hứng
chịu những rắc rối không đáng có này, thế mà cậu còn la tôi nữa
sao??? – nó uất ức
- Tôi không nhiều lời với cậu nữa! Đi về!
- Đã nói là đừng có ra lệnh cho tôi!
- Thôi đi! Lên xe tôi chở về! Tối rồi!
- Không thích!
- Đừng giở thói cứng đầu ra đây với tôi! Chưa bao giờ tôi phải nói
nhiều như thế này! Chỉ vì cậu …
- Đúng rồi! Tất cả đều vì tôi hết! Vì tôi mà cậu phải nói nhiều, vì
tôi mà cậu thấy khó chịu, vì tôi mà cậu cảm thấy có lỗi với cô Kim
nào đó chứ gì??? – nó gần như phát khóc.
- Tôi đã bảo không được đụng chạm đến chuyện riêng của tôi rồi mà!
– Thái nạt lớn
- Tôi cứ thích đụng đấy, cậu quá đáng lắm, cậu tưởng tôi ham cái
danh đính hôn với cậu hả, cậu tưởng tôi thích đến nhà cậu ở sao,
tôi không cần, không thể chịu nổi nữa rồi! – nó lấy tay vuốt khuôn
mặt đỏ lừ vì tức giận của mình.
- Không nói nữa! Tôi mệt mỏi lắm rồi! – Thái thở dài.
- Bộ chỉ mình cậu mệt thôi à! Tôi cũng không muốn nói nữa! Về thôi!
– nó ỉu xìu cái mặt tới xe rút mũ bảo hiểm rồi đội lên
Thái nhìn nó, mặt buồn rười rượi rồi cũng tiến đến, cả hai đứa nó
đều nặng trĩu một thứ cảm xúc trong lòng.
Về tới nhà Thái, nó lẳng lặng xuống xe rồi đi thẳng vào trong, bác
Nhu không có ở nhà, nó bước lên cầu thang trở về phòng, Thái nhìn
theo rồi cũng lặng im không nói năng gì, chị osin nhìn vậy liền cảm
thấy kì lạ nhưng cũng không dám hỏi, động vào tụi nó lúc này chẳng
khác nào chọc vào ổ kiến lửa! .
Đêm
Nó cảm thấy đói bụng mặc dù lúc nãy đã ăn hai chén cơm, tiếng réo
của cái dạ dày khiến nó không thể ngủ tiếp nữa, nó hất chăn sang
một bên rồi mở cửa phòng bước xuống cầu thang.
Nó tìm đến tủ lạnh lôi ra một đóng thức ăn và bắt đầu chén, cứ mỗi
khi cảm thấy buồn trong lòng là nó lại muốn ăn, càng nhiều càng
tốt.
Sau khi đã vơi được nỗi buồn nặng mấy tạ trong lòng mình nó thu xếp
mọi thức vào lại trong tủ lạnh rồi lên phòng ngủ.
Sáng mai, trong ngôi nhà xảy ra một chấn động có thể được đo bằng
độ rít te .
Á………………
- Làm sao…làm sao….cậu lại ở trong phòng tôi thế này??????????- nó
vừa hét vừa chỉ tay vào mặt Lê Thái đang mắt nhắm mắt mở…trên
giường nó.
“Chuyện là như thế này!
Sáng sớm dậy nó vừa mở mắt đã thấy mặt Lê Thái nằm gần kề mặt nó,
nó chớp mắt lia lịa rồi lấy tay véo má vì cứ tưởng mình đang mơ
thấy ác mộng . Nhưng nhìn xuống thấy chân mình đang gác lên chân
người của cậu hotboy thì nó tá hỏa thực sự.
- Cậu đừng có la ỏm lên như thế! Nhìn lại đi! – Thái sau một hồi
không hiểu mô tê gì bỗng tỏ vẻ tức giận.
- Nhìn cái gì? Nhìn cái mặt lạnh hơn tiền, vô duyên vô nợ của cậu
hả? – nó nhắm mắt nhắm mũi hét to hơn
- Cậu đang ở trong phòng tôi đó! – Thái nhìn nó nói lớn rồi hất
chăn nhảy xuống giường
- Cái …cái …gì…??? – nó nói như ngậm bông trong miệng
- Nhìn lại đi, đây là phòng cậu à? Chưa hiểu gì hết cả mà đã hét
toáng lên, thủng cả màng nhỉ của tôi rồi này! – Thái nhăn mặt rồi
lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai
- Tôi …tôi… - nó không nói được gì, đây đúng là không phải phòng
nó, nó chợt lấy hai tay che mặt rồi quay sang một bên khóc nức nở
khiến Thái giật mình
- Sao thế? – Bác gái tù dưới nhà chạy lên hỏi rối rít
- Con… con cũng không biết! – Thái tỏ ra bối rối thực sự khi thấy
nó nước mắt nhạt nhòa
- Lam, con sao thế? Nhưng sao con… con lại ở trong phòng
Bun???
Nó nghe thế càng khóc to hơn, nó muốn độn thổ, quá sức xấu hổ, làm
sao nó có thể ở trong phòng Thái chứ??? Nó không sao hiểu
được.
- Con bình tĩnh! Có gì từ từ nói! – bác gái dỗ nó
- Con …con ….ức ức! – nó vừa khóc vừa thút thít
- Bun! Con xuống nhà đi! – bác Nhu nháy mắt Thái, cậu nhóc cứ nhìn
sửng nó và có lẽ vẫn không hiểu vì sao nó lại có thể khóc ngon lành
như thế.
Sau 15 phút lấy lại bình tĩnh, cả nhà mới hiểu ra, ở nhà cũ, phòng
nó nằm ở bên trái, nhưng ở nhà này phòng nó lại nằm bên phải và
phòng Thái lại nằm bên trái, đêm qua sau khi đói và đắp đầy thức ăn
trong bụng thì theo thói quen nó đã lên thẳng phòng Thái và ngủ
ngon lành.”
- Không sao đâu con! Chẳng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, đây
chỉ là hiểu nhầm thôi! – bác gái cố gắng an ủi nó
- Con …con không cố ý! Hu hu … - nó vẫn không thôi khóc, chưa bao
giờ nó phải chịu đựng sự xấu hổ như thế này.
- Thôi mà! Chỉ…chỉ là ngủ chung một giường… chưa có gì hết! Con
đừng lo lắng hay xấu hổ nữa! Thằng Bun nó cũng không nghĩ ngợi gì
đâu! Phải không Bun??? – bác gái nhìn sang Thái
- Tất nhiên là…có! – Thái tỉnh bơ đáp
- Hơ …hơ…. – nó bật khóc thành tiếng rồi chạy lên phòng
- Thằng Bun này! Con khùng rồi à? – bác gái nhìn Thái với sự trách
móc – Con không biết Lam đang sốc à??? Thật là….
- Con chỉ nói thật thôi! – Thái trả lời bằng một cái nhún vai rồi
đi thẳng lên lầu.
Chị giúp việc chạy ra nói với bà chủ:
- Tụi ni nó bị cái chi a! Khi hôm về mặt đứa mô đứa nấy nhìn héo
như tàu lá chuối, sáng ni mới tỉnh dậy đã ồn ào rồi! Cái nước ni
thì mần răng về sống với nhau được trời!
Bác gái lắc đầu thở dài.
Nó đi học với đôi mắt sưng vù, mặc dù đã cố gắng lấy… dưa leo đắp
cho đỡ sưng nhưng hình như vô tác dụng .
Thái không nói câu nào với nó, nó cũng không dám nhìn Thái, lúc thả
nó ở cổng trường, nó lủi thủi xuống xe rồi đi thẳng vào trong, Thái
nhìn theo mỉm cười việc nó ngủ nhầm phòng không phải chỉ lúc cả hai
thức dậy Thái mới biết, nhưng cậu nhóc vẫn muốn xem phản ứng của nó
ra sao, đúng thật là thú vị!
Tuyết hôm nay cũng không đến lớp, nó bắt đầu thấy lạ, nghe nói
Tuyết bị ốm nhưng không biết là bệnh gì, nó cũng không biết nhà
Tuyết ở đâu nên không thể đi thăm được, Bảo nhìn đôi mắt như tổ ong
của nó liền hỏi dồn:
- Mắt cậu bị gì thế? Khóc à?
- Không …không …tại đêm qua mất ngủ! –nó cố bao biện
- Mất ngủ không thể sưng mắt như vậy được!
- Thiệt mà… người như mình mà khóc được sao? – nó ra vẻ cứng
cỏi
- Ừ …cũng đúng….cậu mạnh mẽ còn hơn con trai nữa mà! - Bảo mỉm cười
vỗ vai nó
- Chính xác! – nó bắt chước phong cách của thầy chủ nhiệm, phải!
Một đứa con gái mạnh mẽ như nó chả bao giờ phải khóc hết, nhưng một
khi đã khóc thì không thể kìm chế được luôn +_+
- Chiều nay mình đợi cậu ở cổng trường nhé!
- Há …ừ ừ…. – nó quên mất cuộc hẹn với Bảo
Nó ngúc ngắc cái đầu, không hiểu đêm qua vào phòng Thái nó đã nằm
cái kiểu gì mà sáng nay cổ nó cứ đau đau một bên rất khó
chịu!
Nhưng sự thật là đêm qua, vào phòng Thái, vì tối quá nó mắt nhắm
mắt mở trèo lên giường và nằm ập xuống mà không để ý mình đang nằm
ngược, hai chân đưa thẳng lên đầu Thái khiến cậu nhóc giật mình
thức giấc, nó là đứa một khi đã ngủ thì quên hết tất cả hơn cả
người chết, Thái sau cú đạp như trời giáng của nó Thái thì vùng dậy
và thấy cô nhóc đang nằm ngủ ngon lành dưới chân mình, giường ngủ
của Thái to gấp đôi giường người nên nó cứ tưởng chỉ có mình mình
trên giường, vật vã lắm cậu nhóc mới chuyển được cái đâu của nó lên
trên và cái chân của nó xuống dưới (nguyên nhân vì sao nó thấy nhức
cổ), đầu tiên Thái cũng định bế cô nhóc về phòng nhưng sau khi nghĩ
ngợi một lúc lại nằm xuống và ngủ luôn! +_+
Đang ngồi học ngon lành chợt nó nhận được tin nhắn… là Hải
Phi!
“ Em đang học hả? Tôi đang đứng ngoài cổng sau của trường, em ra
đây đi!”
Nó gập máy lại rồi thả vào cặp, đồ khùng tự dưng kêu người ta ra
vào giờ này, nó lầm bầm trong miệng.
Chuông báo tin nhắn lại nổi lên, nó bực mình….lại Hải Phi!
“ Tôi biết là em sẽ không ra, thế thì tôi vào lớp gặp em
nhé!”
Nó tái mặt, tên này bị khùng rồi, đúng là, thế là nó đành xin thầy
ra ngoài.
Nó lon ton ra phía sau cổng dáo dác tìm kiếm, nó chợt thấy Hải Phi
đang ngồi trên chiếc Dylan đỏ hai tay bắt ngang trên đầu xe.
Nhìn thấy nó, Hải Phi chợt mỉm cười toe toét vẫy nó, nó thở dài một
cái rồi lững thững tiến lại.
- Anh làm cái gì thế?
- Này …cho em! - Hải Phi chìa ra một tấm tiệp trắng trước mặt
nó.
- Cái gì thế này? – nó nhìn tò mò
- Cứ mở ra rồi biết! Chào nhé! – anh chàng vỗ nhẹ lên má nó rồi
phóng vù xe đi để lại nó... với tấm thiệp.
Nó không hiểu, cứ nhìn tấm thiệp rồi nhìn bóng Hải Phi khuất sau
con đường, thế này là thế nào????
Trở về lớp, nó để tấm thiệp vào trong cặp rồi tập trung vào bài
học, nó không thích bị ảnh hưởng.
Ra chơi nó chạy ra ghế đá ngồi không quên đem theo cái thiệp của
Hải Phi với một đống thắc mắc.
Nó mở ra, một bức thiệp đẹp.
“ Tối nay là party mừng ngày thành lập trường, tôi muốn mời em đi
với tôi, tất cả mọi thứ tôi đều đã chuẩn bị cho em rồi, sau khi tan
học tôi sẽ đến trước cổng nhà văn hóa để đón em, đừng nghĩ đến
chuyện từ chối, thời gian để em giận tôi đã hết rồi, hẹn gặp lại
chiều nay”
- Cái gì thế này??? – nó tròn mắt tự nói với mình.
- Có chuyện gì thế? - tiếng Bảo ở đằng sau vang lên khiến nó giật
thót mình, vội giấu cái thiệp sau lưng.
- Không có gì hết! – nó lắp bắp
- Cậu thích ngồi ghế đá nhỉ? - Bảo cười nhìn nó rồi ngồi xuống bên
cạnh.
- Ừ…Ừ! – nó hơi lo lắng
- Mình biết cậu chưa thật sự thích mình! - Bảo nhìn ra xa
- ???
- Nhưng mình không bỏ cuộc.
- ???
- Bây giờ chúng ta đã là một cặp, rồi sẽ có lúc cậu thực sự thích
minh! - Bảo càng nói càng khiến nó thấy lạ.
- Cậu đang nói cái gì thế???
- Thôi …cậu ngồi một mình nhé! Mình đi tới văn phòng đoàn có việc
đây! - Bảo lại cười, nụ cười hiền từ mà nó thích, nhưng không thể
khiến nó rung động được nữa.
Nó ngồi lại một mình và bắt đầu cảm thấy lo lắng, Hải Phi là con
người vô cùng kì cục, nếu nó không đi với tên đó thì sẽ có chuyện
xảy ra, nhưng còn buổi hẹn với Bảo, làm sao từ chối bây
giờ????
Đang bấn loạn với hàng tá khúc mắc trong đầu, chợt nó bị ai đó giật
giật tóc, nó bực mình quay lại, là Lê Thái!
Chap 13: Dạ tiệc
- Này! Làm cái gì thế? – nó nhíu mày
- Bình thường trở lại rồi! – Thái vòng tay tựa lưng vào thành ghế
đá.
- Cậu mà cũng biết làm những hành động chọc phá này à? – nó nhướng
mày
- Đây là lần đầu tiên tôi phải làm như vậy đấy! – Thái tỏ vẻ bối
rối
- Hơ …ai biểu làm! Mà này, tránh xa tôi ra coi, sao cậu cứ muốn hại
tôi thế hả? – nó chợt nhận ra tình trạng không bình thường của mình
khi lũ bạn xung quanh đang hướng mọi sự chú ý về phía nó +_+
- Cậu…- Lê Thái kề gần mặt nó - cậu không cảm thấy có lỗi khi vào
phòng tôi sao? - mặt Thái “đểu đểu” .
- Ơ …! – nó đỏ ửng cúi gầm mặt xuống , nó vẫn chưa hết xấu
hổ.
- Buồn cười cậu thật đấy! Muốn tạ lỗi với tôi thì chiều nay chuẩn
bị tinh thần đi, chúng ta sẽ tới một nơi! Tôi về lớp đây! – Thái bỏ
hai tay vào túi quần rồi “tịnh tiến”
Cái gì nữa vậy trời??? – nó lầm bầm….làm sao có thể như thế được???
Cả 3 người đều hẹn nó vào chiều nay… nó vò đầu bức tai như ngồi
trên đóng lửa… biết đi với ai bấy giờ…
Số nó là số” đào hoa” - bạn nó đã từng bói như thế nhưng bây giờ nó
mới thấy khổ sở với cái số này.
Tiết 5…chỉ còn 5 phút nữa là về, nó dự tính sẽ trốn trong…nhà vệ
sinh cho đến tối nhưng nghĩ lại chuyện lúc trước bị nhốt lại trong
trường thì thôi không dám nữa, và cuối cùng nó đưa ra một quyết
định, là rằng sẽ đưa ra ba lá thăm, nếu rút trúng tên ai thì sẽ đi
với người đó, nó nhắm mắt nhắm mũi bốc đại một lá…vừa định mở ra
thì tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi, nó mở ra nghe.
- A lô!
- Em đừng nghĩ đến chuyện từ chối nhé! nếu hôm nay em không đi với
tôi thì sáng mai tôi sẽ tới tận lớp để tìm em…em cũng biết đôi chút
tính khí của tôi rồi đây…nói là làm….6h tại cổng nhà văn hóa!
Bye….
- Hơ …hơ….- nó gần như cấm khẩu
- Lam ơi! về thôi! - tiếng Bảo ngoài cửa giục nó, nó vội vã chạy ra
bỏ lại cái thăm khi chưa kịp biết trong lá thăm đó ghi tên
ai.
Nó níu tay Bảo lại sau khi đã thu hết can đảm.
- Sao thế? - Bảo ngạc nhiên hỏi
- Xin lỗi cậu, hôm nay…mình…mình…không thể đi cùng cậu được, mình
có việc đột xuất, cậu thông cảm cho mình nhé! - nó nói lí nhí
- Việc đột xuất? - mặt Bảo biến sắc
- Ừ… mình không thể không đi được! – nó thảm thiết
- Với Lê Thái ư?
- Không …không….sao cậu lại nói thế! – nó rối rít phản bác
- Cậu đừng nói dối mình nữa! Thôi vậy! nếu cậu cảm thấy không thể
không đi thì chúng ta sẽ dời lại ngày sau, mình không chịu thua Lê
Thái đâu! - Bảo tỏ vẻ giận dữ rồi đi thẳng vào nhà xe, nó đứng nhìn
theo mà không biết nói thêm gì.
Nó lủi thủi đi ra cổng, Thái đã đợi sẵn, nhìn thấy nó cậu nhóc cười
nhẹ một cái rồi chìa cái mũ bảo hiểm ra… từ khi nó xuất hiện hotboy
thực sự đã nói nhiều hơn và biết cười nhiều hơn.
- Sao mặt buồn so thế kia???
- Không có gì hết!
- Chẳng lẽ vẫn thấy có lỗi với tôi chuyện sáng nay? – Thái tỏ vẻ
“ngây thơ”
- Một chút! – nó buồn bã đáp lại rồi lấy mũ bảo hiểm leo lên
xe.
- Đúng là có chuyện thật rồi…- Thái nhìn nó rồi lắc đầu.
Trên đường Thái hỏi gì nó cũng ừ ừ cho qua chuyện, sau khi thu hết
can đảm nó mới nói nhỏ.
- Thái! Chúng ta về nhà cậu đi, chiều nay tôi có hẹn nên không thể
đi cùng cậu được!
- Có hẹn??? – Thái phanh xe lại một cái thật mạnh khiến nó dúi mặt
về phía trước.
- Ui da! Làm cái gì thế??? – nó xuýt xoa
- Có hẹn với Bảo phải không? – Thái càu nhàu.
- Không phải… sao mấy người lại nghĩ như thế nhỉ! – nó bực
dọc.
- Không đi thì thôi, tôi cũng không thích đi nữa! – Thái lộ rõ vẻ
giận dỗi
Nó chỉ biết nhăn mặt không trả lời lại, Thái phóng xe đi tiếp, vì
nó ngồi sau nên không nhìn được sắc mặt giận dữ tột độ của Thái,
nếu không chắc nó sợ đến xỉu mất.
Về tới nhà là nó chạy ngay lên phòng đóng sầm cửa lại, chị giúp
việc hớn hở chạy ra chào chúng nó:
- Cô chủ và cậu chủ đã về rồi à! Có đói bụng không tui nấu đồ cho
mà ăn!
- Tôi không đói! – Thái nói lớn cố ý cho nó nghe rồi cũng bỏ về
phòng
- Ơ hay hai cái đứa ni, tụi bây sinh giờ mô ngày mô mà khắc nhau
rứa hè? Tui mệt lắm rồi đỏ! - chị osin thở dài rồi ngúng ngoảy vào
trong bếp
Ngồi trong phòng nó bắt đầu lôi ra ba hộp quà mà Hải Phi đã tặng,
bây giờ nó mới hiểu vì sao anh ta lại tặng nó những thứ đó, chẳng
lẽ anh ta giỏi đến mức có thể biết được đến khi nào thì nó không
còn ghét anh ta nữa sao, nó vừa nói một mình như thế vừa mở tất cả
ra, để mũ, váy và giày gần nhau thì trông chúng cực kì hợp tông, nó
ngồi thở dài một lát rồi cũng lôi hết vào phòng tắm để thay.
Nó đứng trước gương và há mồm ngạc nhiên….nếu thêm chút phấn son
chắc nó sẽ không nhận ra chính mình mất.
Nhìn lên đồng hồ, đã 5h50, nó rón rén đóng cửa phòng bước ra… Thái
vẫn ở trong phòng cậu ấy… nó vừa nhìn vừa bước xuống cầu thang, chị
osin cũng không thấy trong bếp, chắc là đi tắm, nó một tay xách đôi
giày cao gót một tay mở cửa chính, nó thực hiện mọi thứ nhẹ nhàng
đến mức có thể.
- Cô chủ, cô chủ đi mô mà diện đẹp rứa??? - tiếng chị osin oang
oang khiến nó hãi hùng, không còn cách nào khác, nếu để Thái trông
thấy nó với bộ dạng này chắc nó độn thổ vì xấu hổ mất, thế là ba
chân bốn cẳng nó phóng ào ra cửa không quên nói với lại:
- Tôi đi sinh nhật, chị đừng để cơm cho tôi!
- Ơ …cô chủ…cô chủ! - chị giúp việc ngơ ngác
Nhà văn hóa ở gần nhà Thái, chỉ cách có mấy bước chân… nó vừa chạy
vừa lấy tay che mặt, nó không đi được giày cao gót nên đành chạy bộ
bằng chân, với bộ dạng nó thế này chắc ai cũng cảm thấy kì lạ, nó
không hiểu tại sao mình phải làm như thế nữa???? Lúc chiều nó cũng
đã gọi điện thoại xin phép bác Nhu cho tối nay đi dự tiệc sinh nhật
bạn nên cũng khỏi lo chuyện bị la, nhưng nó vẫn cảm thấy có lỗi với
Thái và Bảo.
Nó lạch bà lạch bạch chạy đến nhà văn hóa, ngẩng cổ nhìn xem Hải
Phi đang ở đâu nhưng vẫn không thấy, nó bắt đầu nghĩ có khi nào lại
bị chơi xỏ, nếu như thế thật thì nó đúng là một đứa ngu nhất trần
đời.
- Em trông ngộ thật đó! - Tiếng Hải Phi khiến nó hoàng hồn
- Anh … sao như ma thế??? – nó cằn nhằn
- Chẳng ai như em cả, mặc váy mà đi chân, còn giày thì lại cầm trên
tay, tôi bắt đầu thấy ngại khi phải dẫn em theo rồi đó!
- Anh thôi đi! Nếu không tôi về! Đỡ khổ! – nó nổi khùng quay lưng
bỏ về
- Đùa thôi! Lên xe đi! - Hải Phi bật cười rồi kéo tay nó dẫn
đi
- Nhưng tại sao tôi phải đi cùng anh chứ??? – nó bắt đầu khó
chịu
- Hôm nay ai cũng phải dẫn người yêu theo, tôi không có nên mới lôi
em đi thôi! – Phi nhún vai
- Buông tay ra, tôi là học sinh cấp 3, không phải là sinh viên, tôi
cũng không phải là người yêu hay bạn bè gì với anh hết, đừng có
biến tôi thành trò cười! – nó dừng lại hất tay mình ra khỏi tay
Phi
- Thì chúng ta chỉ giả vờ thôi, em cũng nên trả ơn tôi đã băng bó
giúp em cái chân chứ? - Hải Phi cầm tay nó lại và tiếp tục dẫn
đi
- Anh là hạng người gì thế? Có ai nhờ anh băng bó giúp tôi đâu, tự
anh muốn làm cả đấy chứ! – nó nhìn Phi với vẻ khó hiểu
- Ok ok! Coi như tôi nhờ em, vì tôi không có người yêu nên mới khổ
thế này đấy, đi nhanh kẻo vào tiệc bây giờ!
Nó nhắm mắt thở dài một cái, cứ coi như là giúp người trong cơn
hoạn nạn . Dù đã đối xử hơi tàn nhẫn với bạn thân của nó nhưng
không hiểu sao nó cảm thấy Hải Phi không phải là người xấu, đôi lúc
nó không đủ niềm tin vào cảm giác của mình nữa.
Hải Phi dẫn nó đến một buổi đại nhạc tiệc lớn trong khuôn viên nhạc
viện thành phố, mọi thứ được trang trí rất lung linh và bắt mắt,
một sân khấu hoành tráng như sàn diễn chuyên nghiệp nằm ngay chính
giữa, xung quanh là những chiếc bàn tròn với những cái ghê được bài
trí bằng một tấm vải trắng muốt đính một chiếc nơ đỏ xinh xinh,
trông tất cả đều rất dễ thương.
Khi nó gặp Hải Phi với tâm trạng không mấy thoải mái thì không kịp
để ý hôm nay anh ta ăn mặt cực kì lịch lãm, khác hẳn với ngày
thường… một bộ veston màu đen bên ngoài một chiếc áo sơ mi trắng
kiểu lạ… trông chẳng khác nào một người mẫu thứ thiệt, thực sự ra
anh ta không đến nỗi tệ nhưng vì ác cảm ban đầu nên nó không nhận
thấy được vẻ đẹp của Hải Phi mà thôi.
Sau khi đi cất xe, Hải phi dẫn nó vào trong.
- Này! Em tính đi chân đất và cầm giày như thế vào trong đó à? -
Hải Phi nhìn xuống cái chân trần của nó
- Ơ …quên mất! – nó bối rối cho giày xuống nền rồi đưa chân xỏ vào,
nhưng đây là giày cao gót, không phải sandan nó đi ngày thường nên
phải dùng tay hỗ trợ với xỏ vào được, nó đành phải cúi xuống nhưng
chiếc váy ngắn thực sự bất tiện cho việc này.
- Đứng yên đó! - Hải Phi ra lệnh.
Nó đứng như trời trồng khi nhìn thấy Hải Phi khuỵu xuống dưới chân
nó.
- Đưa một chân đây!
- Ơ …
Nó làm theo, Hải Phi cầm chân nó rồi nhẹ nhàng đưa giày vào, tất cả
mọi người xung quanh đều đứng lại nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ… nó
như công chúa lọ lem, một lọ lem thời đại mới.
- Xong rồi! đưa chân kia đây!
- Anh… họ đang nhìn kìa! – nó vừa dùng tay che mặt vừa cúi xuống
nhăn nhăn
- Đưa đây!
Nó làm theo như rô bốt, thế là đôi giày đã nâng nó lên được một
khúc…
- Đi thôi! - Hải Phi cầm tay nó lôi đi, những ánh mắt xung quanh
vẫn thôi không tha cho nó.
Có khá nhiều cô sinh viên xinh đẹp nhìn nó với ánh mắt hình viên
đạn, nó thực sự không hiểu vì sao lại như thế, cuộc hành trình của
nó trong tay của Hải Phi là một tâm điểm của buổi tiệc này.
- Tại sao ai cũng nhìn tôi vậy? Chẳng lẽ họ biết tôi không phải là
sinh viên? – nó lo lắng hỏi Hải Phi
- Không phải thế!
- Nhưng …
- Cứ im lặng và đi theo tôi!
Hòa mình vào buổi tiệc, nó và anh chàng ngồi ở bàn giữa, xung quanh
toàn là những gương mặt lạ hoắc nhìn nó săm soi
- Hải Phi, đây là ai thế, sao tôi chưa thấy cậu giới thiệu lần nào
cả??? - một anh cất tiếng hỏi
- Tất nhiên là cậu không biết rồi! Bạn gái chính thức của tôi!- anh
chàng cười
- Em nào mà lọt được vào mắt xanh của hoàng tử nhạc viện thế? - một
giọng nữ cất lên đầy vẻ mỉa mai
- Này bạn! Ăn nói xin lịch sự một chút, đừng có dùng đại từ “em” để
gọi tôi! – nó bực mình “chọi” lại, nó dị ứng với những cách xưng hô
khiếm nhã như thế.
- Oh! Cô em này cá tính thật! – anh chàng lúc nãy trầm trồ còn cô
sinh viên kia đắng họng không nói được gì.
Nó nhìn anh sinh viên với vẻ mặt không vui.
- Oh oh, xin lỗi, không phải là cô em! Anh sorry! – anh chàng hoảng
hốt
Nó bực mình ngồi vòng tay nhìn sang một phía khác, Hải Phi không
nói gì, nhìn nó vởi vẻ hài lòng.
Buổi tiệc bắt đầu, tiếng nhạc inh ỏi nổi lên khiến nó cảm thấy nhức
đầu, những bài hát quen thuộc của giới trẻ được những giọng ca tài
năng của nhạc viện thể hiện, nó thích thú lắng nghe nhưng vẫn nghe
tiếng xì xầm xung quanh.
“ Con nhỏ đó là ai thế? Bạn gái mới của Hải Phi à? Nhìn lạ hoắc,
hình như không phải trường mình? Trông cũng xinh đấy nhỉ? Nhìn thú
vị đấy chứ! Lọt vào mắt hoàng tử thì tất nhiên không phải tầm
thường rồi! …v.v…”
Nó lấy tay lôi lôi áo Hải Phi:
- Sao tôi thấy người khác cứ nhìn mình hoài à, sao anh bảo anh
không có bạn gái, hay là nhiều quá nên không biết chọn ai mới lôi
tôi ra hả?
- Nghĩ sao cũng được! - Hải Phi cầm lấy tay hắn rồi nắm chặt, mắt
hướng lên sân khấu.
- Ê! Làm cái gì thế? Thả tay ra coi! – nó giật giật.
- Làm thế này mới khiến họ tin được chứ? ngồi yên đi!
Nó không chịu, giật cho bằng được tay mình ra khỏi tay anh
ta.
Tiếng người dẫn chương trình oang oang:
- Hôm nay chúng ta sẽ được thưởng thức một tiết mục đặc biệt đến từ
sinh viên Hoàng Hải Phi với biệt danh “hoàng tử nhạc viện” cùng bài
hát “Vì yêu”.
Tiếng vỗ tay cùng tiếng la hét ầm ầm khiến nó ngạc nhiên, ánh đèn
sân khấu chiếu thẳng vào bàn của nó, Hải Phi bình thản đứng dậy,
nhìn nó cười rồi bước lên sân khấu… nó cứ tròn mắt nhìn theo… nó
không ngờ anh ta lại là người nổi tiếng như thế!
- Hôm nay tôi muốn trình bày bài hát này để gửi đến em, với một lời
xin lỗi chân thành cho tất cả những gì đã xảy ra, tôi muốn bắt đầu
với em một cách thực sự và nghiêm túc...
Đó là những gì mà Hải Phi đã nói… nhìn thẳng nó mà nói… nó không
nghĩ được gì… người cứ như trên mây… tiếng la hét vỗ tay xung quanh
cũng không khiến nó bình tĩnh trở lại được… lần thứ hai trong cuộc
đời… nó được nhận một lời tỏ tình “trực tiếp”.
Anh ta hát rất tuyệt vời, đúng là sinh viên nhạc viện có khác…
nhưng nó không nghe được gì cả, trong mắt nó chỉ còn là ánh nhìn
của Hải Phi, một cái nhìn khiến nó rơi vào tình trạng “mất tinh
thần”!
Bỗng nhiên anh chàng đưa một tay ra giống như đang chờ đợi nó tiến
lên sân khấu… nó thẫn thờ không hiểu liền lấy tay chỉ vào mặt mình
với ý hỏi là “đang ám chỉ nó hả”, những người ngồi xung quanh thấy
nó còn thẹn thùng liền chạy đến lôi nó đứng dậy và đẩy lên sân khấu
khiến nó bối rối vô cùng.
Nó dần dần tiến lại gần sân khấu - nơi Hải Phi đang đứng , chỉ còn
một chút nữa thôi… nó sẽ chạm bàn tay đó.
- Cẩn thận!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chap 14: Những tai nạn bất ngờ
Đó là những gì nó nghe được sau khi bị ngã lăn ra nền, Hải Phi đang
ôm nó, không khí náo loạn cả lên, một trong những chiếc đèn sân
khấu bài trí hai bên đã rơi xuống trúng ngay chỗ nó đứng và Hải Phi
đã kịp thời nhảy xuống bảo vệ cho nó, cũng may cả hai đều không bị
gì, nó hoảng sợ nhìn gương mặt Hải Phi…
- Có sao không? Có bị gì không? - tiếng những người xung
quanh
Hải Phi được mọi người đỡ dậy, tay vẫn nắm chặt tay nó, hình như
anh ta đã bị thương ở tay trong lúc đỡ cho nó….
- Anh không sao chứ? – nó chạy đến bên Hải Phi mặt toát đầy mồ
hôi.
- Không sao! Em có bị thương không?
- Không! Đưa tay tôi coi! – nó cầm lấy cánh tay của Hải Phi rồi xăn
ống tay áo lên, một vết trầy khá dài, máu đã bắt đầu rỉ ra…..
- Đưa cậu ta vào phòng y tế! - tiếng của một thầy giáo cất
lên
Nó cùng Hải Phi vào phòng y tế, vết thương không phải nặng nên cũng
khiến mọi người yên tâm, dù chưa từng một lần băng bó vết thương
nhưng nó vẫn lấy thuốc, bông băng rửa vết thương và băng bó cho anh
ta, mọi người tản ra hết ngoài kia để xem xét tình hình dàn đèn,
chỉ còn lại nó và Hải Phi trong phòng y tế.
- Á…. - Hải Phi nhăn mặt, có lẽ nó hơi mạnh tay.
- Xin lỗi! – nó nhắm mắt tỏ vẻ trách móc bản thân – tôi sẽ nhẹ tay
hơn!
- Em không làm y tá được rồi, kiểu này chỉ có hại bệnh nhân thôi! -
Hải Phi trêu
Nó không để ý đến lời trêu chọc đó nữa mà chỉ chăm chăm nhìn vào
vết thương trên cánh tay của Hải Phi, nếu không có anh ta chắc nó
sẽ… nó không dám nghĩ tiếp, mọi việc xảy ra thật quá sức tưởng
tượng
Sau một hồi vật vã cuối cùng nó cũng hoàn thành mặc dù đường băng
không được đẹp lắm nhưng cũng là cả tấm lòng của nó.
- Cũng không đến nỗi tệ! - Hải Phi nhìn vào cánh tay
- ….
- Sao em im lặng thế! đến giờ vẫn còn sợ hả? trời đất! – anh chàng
tỏ vẻ ngạc nhiên
- ….
- Có lẽ ông trời thấy thành ý của tôi chưa đủ nên không cho em cầm
tay tôi lúc đó, đúng là cái gì cũng phải phụ thuộc vào ý trời! -
Hải Phi nói như nghiệm ra, đầu lắc lắc
- …..
- Em tính cấm khẩu à? chẳng lẽ em đang trách tôi đã dẫn em đến đây
để gặp phải tai họa này… tôi đã trả giá rồi này, em có bị cái gì
đâu! - Hải Phi trách
Nó ôm chầm lấy Hải Phi, một hành động theo phản xạ, khiến Hải Phi
bất ngờ
- Cảm ơn anh! nếu không có anh chắc tôi không còn ngồi ở đây mất! –
nó thút thít
- Em không trách tôi là được rồi! - Hải Phi mỉm cười
Nó chợt thấy mình đang thực hiện một hành động quá trớn liền thả
ngay Hải Phi ra .
- Tối rồi! Làm sao mà về bây ?
- Thì tôi chở em về! có thế mà cũng hỏi! - Hải Phi cười
- Tay anh thế kia làm sao mà cầm lái?
- Thì tay kia, con người có hai tay làm gì? - Hải Phi vặn vẹo
- Nguy hiểm! – nó tỏ vẻ lo lắng
- Thế em thấy tôi nguy hiểm hơn hay mấy ông xe ôm nguy hiểm
hơn?
- Chả liên quan gì đến nhau cả!
- Sao không? Nếu tôi không đưa em về thì chỉ còn nhờ xe ôm
thôi!
- ….
- Về chưa?
- Về!
Thế là hai người ra lấy xe, Hải Phi có vẻ vẫn còn đau tay, nó leo
lên xe ngồi mà lòng nóng hơn lửa đốt .
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Có lẽ vì đau tay nên Hải Phi lái xe chậm hơn, nó cũng chỉ mong thế
thôi.
- Tới nhà tôi rồi!
- Oh la la, em cũng thuộc dạng tiểu thư sao? - Hải Phi nhìn căn
biệt thự rồi thốt lên
- Không phải! đây là nhà họ hàng! – nó giải thích
- Thế sao? Thôi! Tôi về đây! Chúc em ngủ ngon, bắt đầu từ đây hãy
mơ về tôi nhé! – anh ta nháy mắt rồi rồ ga chạy đi.
Nó cười, tiến đến cổng và bấm chuông, tiếng chị osin oang oang,
cánh cổng mở ra, nó bước vào, đồng hồ điểm 9h tối, không phải là
muộn.
- Bác Nhu đâu rồi chị? – nó nhìn chị osin đang cọ rửa bếp ga
- Bác đi ngủ rồi! Hôm nay làm việc chắc mệt nên rứa!
- Thế à! À! Còn cơm không chị? – nó thấy đói
- Tui biết thế nào cô chủ cũng đói nên có để dành nơi á! Cô chủ lên
thay đồ rồi xuống đây tui dọn cho mà ăn! Mà hôm nay sinh nhật ai mà
cô chủ ăn mặc đẹp thế? - chị osin liến thoắng
- À … một người bạn thân… thôi tôi lên thay áo quần đây!
Lên lầu, nó nhìn sang phòng Thái, cửa vẫn đóng im ỉm, không biết
cậu nhóc đã ngủ hay chưa. Nó dự định đến gõ cửa nhưng lại thôi,
không nên gặp cậu ta lúc này.
Nó ngồi ăn cơm một mình, chị osin chốc chốc lại hỏi đủ thứ chuyện
khiến nói trả lời đến mỏi miệng
- À! cậu chủ chưa ăn cơm! - chị osin như nhớ ra điều gì
- Hả? Chưa ăn cơm?
- Cậu chủ không thích ăn cơm một mình, mấy hôm ni bà chủ bận việc
công ty nhiều nên hay về trễ, thường ngày có cô chủ ngồi ăn cùng,
hôm nay cô chủ cũng đi luôn nên cậu bỏ bữa.
- Thật là…
Nó bỏ chén cơm xuống bàn rồi chạy lên lầu gõ cửa phòng Thái cộp
cộp.
Gõ đến đau tay mới thấy tiếng mở cửa, Thái nhìn nó vẻ mặt phờ
phạc:
- Làm gì thế?
- Xuống ăn cơm! – nó nói rành mạch
- Tôi không rảnh để đùa lúc này! – Thái định đóng cửa lại
- Xuống ăn cơm với tôi, tôi không quen ăn một mình!
- Cậu đi tiệc tùng nó nê rồi sao còn về nhà ăn cơm nữa làm gì. –
Thái giọng hờ hững
- Có xuống ăn không ? – nó chống hông
- Không! – Thái trả lời trống không rồi quay mặt vào trong
- Không ăn cũng phải ăn! – nó cầm tay Thái lôi ra ngoài khiến cậu
nhóc không kịp phản ứng
Nó lôi tuột Thái xuống cầu thang dẫn đến bàn ăn rồi ấn Thái ngồi
xuống trên ghế.
- Chị ơi cho Thái một chén cơm! – nó nhìn vào bếp gọi lớn
- Này! cậu khùng à? Đã nói là tôi không ăn! – Thái nhất quyết từ
chối
- Tôi biết cậu chưa ăn tối, tôi cũng chưa ăn, suy ra chúng ta sẽ
cùng ăn. Ok? – nó nhìn Thái
- Cậu đói thì tự đi mà ăn, tôi không…. – Chưa nói hết câu Thái đã
bị nó nhét nguyên muỗng cơm vào miệng.
- Cậu bắt đầu nói nhiều hơn tôi rồi đấy! – nó cho muỗng cơm tiếp
theo vào miệng nhai nhồm nhoàm trước cái mặt ngơ ngẩn của
Thái.
- Cậu thật là…
Thế là cả hai đứa ăn cơm, nó ăn hai chén còn Thái ăn đến 3 chén
.
- Nè! Không phải cậu không đói sao? – nó cười trêu nhìn Thái
- Không đói nhưng thấy cách cậu ăn cũng phải đói thôi! – Thái chống
chế
- Oh oh! Tôi hiểu! Ăn no rồi cũng hết giận tôi luôn chứ??
- Giận cái gì chứ? Buồn cười! – Thái ra vẻ không biết gì cả
- Vậy là không giận tôi hả? Thế thì tốt! – nó cười tít mắt chạy lại
tủ lạnh lấy hai hộp sữa chua
- Nè! Ăn đi! – nó chìa một hộp cho Thái
- Làm gì nữa, cậu ăn không biết mỏi miệng à?
- Đừng nói kiểu đó, hôm nay vì cảm thấy có lỗi với cậu nên tôi sẽ
cố gắng nín nhịn hết, buổi tối nếu ăn sữa chua sẽ rất tốt cho dạ
dày! – nó “thuyết giảng”
- Tôi chưa nghe thấy chuyện đó bao giờ! – Thái nhún vai nhưng cũng
cầm lấy hộp sữa.
Nó dùng tay mở nắp hộp sữa chua nhưng không biết thế nào vẫn chẳng
lột được, thường ngày chỉ cần một lực nhẹ nó đã có thể mở ra rồi,
nó bực mình lấy tay giựt một cái thật mạnh.
- Đưa đây! – Thái không chịu nỗi đành lên tiếng rồi lại gần nó lấy
hộp sữa chua
Đúng lúc đó thì nguyên hộp sữa bay thẳng vào mặt Thái khiến cậu
nhóc được dưỡng da một cách bất đắc dĩ.