-->
Vũ công tử ngồi im nhưng tâm trạng bất thần của nó bắt đầu bị lung
lay. Cô Thy nói năng nhẹ nhàng quá nên nó thấy xấu hổ. Nó bỗng muốn
đứng lên "tự thú trước bình minh".
Nhưng giữa lớp thì quê quá. Cuối cùng nó tự nhủ đến cuối giờ sẽ nói
riêng với cô.
Mà không phải chỉ mình thằng Duy. Cả lớp ai cũng muốn khai ra để cô
vui. Có điều khai thì sợ phản bạn. Cuối cùng cả đám đều lặng thinh
trong tâm trạng ái ngại.
Cô Thy chỉ nói thoáng qua chuyện đó rồi quay vào bài học. Cô lấy ra
xấp bài luận, không phát ngay mà vẫn cầm trên tay:
- Hôm nay cô sẽ trả bài cho các em. Cô nhận thấy đa số các em đều
có thuộc bài nhưng phân tích còn lan man và sơ sài quá.
Cô rút ra một bài cầm riêng rồi nói:
- Có một bài mà cô cho là hay nhất lớp, vì bạn đó đã phát biểu cảm
nghĩ riêng độc đáo của mình. Đó là bài của em Vũ Quốc Duy.
Cả lớp "ồ" lên một tiếng kinh ngạc rồi quay cả lại nhìn Duy làm nó
mất tự nhiên. Chính nó cũng bị bất ngờ đến kinh ngạc vì từ đó đến
giờ tên của nó chỉ được nêu lên để phê
phán. Cha mẹ ơi! Đây là lần đầu nó được khen. Sung sướng chết
mất.
Cô Thy bắt đầu đọc cho cả lớp nghe đoạn văn của tài năng vừa được
phát hiện. Duy ngồi nghe mà thấy tâm hồn nó như bay bổng. Nó chợt
khám phá ra rằng được bạn bè khâm
phục thì thật là hãnh diện.
Thế là trong số các bài luận, bài của Duy là được điểm cao nhất: 9
điểm.
Thật ra bài luận đó không đáng được điểm như thế. Nó phân tích
không có gì xuất sắc nhưng cô Thy đã xoáy vào một điểm sáng trong
bài để nâng điểm lên. Cô muốn khuyến khích nó, tạo cho nó cảm giác
mình là người tài năng, để cho nó cố phấn đấu cho xứng đáng danh
hiệu vừa đạt được.
Mãi đến mấy ngày sau, Vũ công tử còn âm thầm lấy bài luận của mình
ra ngắm nghía.
Càng nhìn càng thấy khoái. Từ thuở biết đọc đến giờ, lần đầu tiên
nó thấy con số 9 dễ thương như vậy. Nó thấy chán khi phải nhận điểm
2, điểm 3 lắm rồi
Chương 6
Hôm nay đi đám cưới ở nhà Mai Trúc. Cả nhóm tập trung ở nhà Tiến
rồi xuất quân. Vì không ai biết nhà Mai Trúc ở đâu. Chỉ có một mình
thằng Tiến biết.
Hôm nay đám con gái diện rất xinh. Còn tụi con trai thì áo sơ mi
mới toanh, thắt cà
vạt trông ra dáng người lớn hẳn hoi. Thoạt nhìn thì chúng nó rất ra
dáng thanh niên.
Nhưng nghe nói chuyện thì thấy con nít ơi là con nít. Nhất là Đông
Kisốt.
Cả đám đã tới đầy đủ, chỉ thiếu có Minh Lan. Tiến hết đi ra rồi đi
vô, loi choi lóc
chóc. Đến nỗi, lớp trưởng phải la lên:
- Ngồi im coi, làm gì đi tới đi lui hoài vậy. Tiến gân cổ lên
cãi:
- Người ta mời 11 giờ vậy mà giờ này còn ở đây, đi trễ quá rủi hết
đồ ăn thì sao. Cả đám cười rần lên, lớp trưởng phát lên vai Tiến
một cái:
- Đồ ham ăn.
- Chưa biết ai ham ăn hơn à. Người ta không ham ăn mà còn đồ sộ như
thế, nếu như... Tiến chưa nói hết lời, nàng Ú đã chống nạnh lên
điệu bộ đầy hăm dọa:
- Định châm chích gì đấy, muốn nói Ú phải không?
- Không nói thì cũng đã Ú rồi, cần gì nói. Mà bà đâu có Ú, béo chứ
ú gì.
Mặc cho cả đám cười nghiêng ngửa, Ú cô nương làm như không nghe. Cô
nàng nhéo vai Tiến tới tấp. Đau quá nó la lên oai oái rồi chỉ ra
cửa:
- Tiểu thư tới kìa.
Lớp trưởng ngừng nhéo, quay nhìn ra đường. Cả lớp cũng đứng lên
định đi nhưng
Tiến đã khôn ngoan đứng xa ra rồi mới lên tiếng:
- Tui nói nó tới giữa đường, chứ tui đâu có nói nó tới đây, quê
chưa? Đám con gái ngồi trở xuống, nguýt háy tưng bừng:
- Cái miệng lách chách, bởi vậy bị nhéo hoài không lớn nỗi.
- Ông mà bớt nói là ông cao thêm được hai phân đấy. Tiến đớp chát
tới bến:
- Cao bao nhiêu đây đẹp trai rồi, cần gì cao thêm nữa. Hồng cô
nương xen vô:
- Thôi đừng cãi với nó nữa, cãi không lại đâu. Con trai gì mà miệng
lưỡi hơn con
gái.
- Còn nhỏ Lan này nữa, dám giờ này còn đến tiệm làm đầu à.
- Nhỏ này tiểu thư chịu không nổi.
Mai Thanh định "tố" thêm, thì đã thấy Minh Lan đi vào. Cô nàng thở
khì:
- Hú hồn, rốt cuộc tiểu thư cũng tới.
Hôm nay Minh Lan xinh ơi là xinh. Cô nàng mặc một chiếc áo đầm màu
trắng, trên tóc cột một chiếc nơ to cũng màu trắng. Nó đẹp đến nỗi
đám con trai cũng trố mắt nhìn. Rồi xuýt xoa:
- Chậc, chậc, hoa hậu xuất hiện.
- Ê, lát nữa tui chở hoa hậu lấy hên nghe. Minh Lan nhỏ nhẹ:
- Chờ tôi có lâu không vậy, tại chờ mẹ tôi đưa đi đấy.
Cô nàng đẹp quá, làm cả nhóm hết giận ngay. Mà quả thật trong lớp,
Minh Lan được ưu ái nhiều nhất. Nó hát hay, múa cũng đẹp. Nói
chuyện thì giọng nhỏ nhẹ êm ái. Hình như ý thức được ưu điểm của
mình, nên đôi lúc nó kiêu kỳ không chịu được. So với Thùy cô nương
thì nó ít hòa đồng với lớp hơn.
Cả nhóm bắt đầu chạy ra khỏi thành phố. Sau đó rẽ vào con đường đất
đỏ. Chạy
thêm một quãng khá dài nữa thì quẹo vào con đường đất, hai bên có
hai hàng dừa tỏa
bóng râm xuống thật mát mẻ. Tiến chở nhỏ Thùy chạy ở đoạn giữa. Gần
đến một ngõ
quẹo, nó la lớn:
- Phía trước chạy từ từ, chờ tui tìm nhà, đừng có chạy xa, lạc nhau
đó.
Tốp thằng Duy dừng lại chờ. Tiến phóng xe lên trước. Chạy chầm chậm
tìm đường
quẹo. Đường ở vườn đều giống nhau, lại có cây cối um tùm nên rất
khó phân biệt. Thấy nó cứ chạy chậm chậm, Thùy hỏi sốt ruột:
- Ông nhớ đường chắc chắn không?
- Tui xuống đây một lần rồi, không nhớ sao được.
- Nhớ sao coi ông lựng khựng quá vậy?
- Từ từ chứ, để tìm cây cầu đã. Kìa, nó kìa, qua chỗ đó là tới
rồi.
Cả đám chạy qua cây cầu nhỏ. Lại rẽ vào một con đường nhỏ nữa. Chạy
một đoạn thì thấy có đám cưới, Tiến đừng lại:
- Tới rồi, hú hồn, sợ đi lạc.
Đám con trai dựng xe trong sân. Tụi con gái đứng chụm nhau chờ.
Hồng cô nương ngó nghiêng vào nhà:
- Sao nhỏ Trúc không ra đón mình.
- Chắc nó bận ở nhà sau, ở vườn đám cưới là người trong nhà cực
lắm, chạy lo đủ thứ, chắc mình phải phụ với nó quá.
Trong nhà, khách khứa rất đông. Các bàn kê chật cả sân. Tiếng nhạc
và tiếng nói chuyện vọng ra ồn ào. Đám con gái còn đang đứng ngóng
ngóng chờ chủ nhà thì nhóm con trai đi tới. Tiến xăng xái:
- Vô đi, vô đại đi, đứng đây cản đường người ta đó. Trong nhà, một
thanh niên đi ra lịch sự:
- Mời mấy anh, mấy chị vô nhà. Xin cứ tự nhiên.
Gì chứ tự nhiên thì tụi con trai có thừa. Chúng nó xông xáo đi vào
nhà, ngồi xuống
bàn. Chẳng cần phải đợi có mặt chủ nhân. Cả đám thoải mái ăn bánh
uống trà, cười cười
nói nói.
Nhưng đám con gái thì cứ thắc mắc ngó vô nhà tìm nhỏ Trúc. Phía bàn
thờ, thấy thấp thoáng bóng cô dâu chú rể, Hồng cô nương bàn:
- Bây giờ chờ nhỏ Trúc ra đưa quà, hay đưa tận tay cô dâu?
- Ai ra trước thì đưa cho người đó, đưa ai cũng được mà.
Thế là tụi con gái đặt quà trên chân chờ chủ nhà đi ra. Nhưng cô
dâu chú rể thì ở tít đằng kia, nhỏ Trúc cũng không thấy đâu. Người
nhà dọn bánh trà xuống và mang thức ăn ra. Đến giờ ăn thì không cần
phải đợi chủ nhà nữa. Cả bọn tự nhiên nhập tiệc, cười đùa nhí nhố
trêu chọc nhau, vui ơi là vui.
Đến giữa chừng buổi tiệc thì cô dâu chú rể đi về phía bàn. Thằng
Tiếng ngừng đũa nhìn cô dâu chằm chằm, rồi kêu lên:
- Ủa sao cô dâu không quen ta? Chị này mập hơn chị con Trúc, sao kỳ
vậy?
Cả bọn cũng buông đũa xuống, nhìn nhìn cô dâu. Chúng nó chưa xuống
đây lần nào nên đâu biết mặt chị nhỏ Trúc.
Cô dâu cũng nhìn cả bọn, ngỡ ngàng vì thấy không quen. Hai bên cứ
nhìn nhau mà ngạc nhiên. Rồi thằng Duy đứng lên:
- Dạ, tụi em là bạn của Mai Trúc.
- Bạn Mai Trúc hả? Đây không phải nhà Mai Trúc. Nhà nó phía dưới
nữa, qua một cây cầu nữa mới tới. Các em đi lộn rồi.
- Hả?
Cả bọn tròn xoe m¡t nhìn nhau, dở khóc dở cười. Thằng Tiến gãi gãi
đầu:
- Chết cha.
Quả là một tình huống kỳ cục nhất trên đời. Không biết phải nói
năng làm sao. Đám con gái ngồi chết trân. Tụi con trai cũng im
lặng.
Cuối cùng Duy luồn tay dưới bàn lấy gói quà rồi đưa về phía cô dâu.
Nó nói hết sức chững chạc:
- Dù tụi em không quen với chị nhưng đã tới đây rồi thì cũng xin
chia vui với chị. Xin tặng anh chị.
Cô dâu đỡ lấy hộp quà:
- Cám ơn mấy em nghe.
Cô dâu cũng linh hoạt lắm bèn mời cả bọn chụp ảnh chung, sau đó lại
mời ngồi ăn tiếp. Nhưng cả bọn còn đầu óc đâu mà ăn nữa. Chúng nó
vội đứng dậy chào cô dâu chú rể rồi rút lui.
Ra tới đầu hẻm, một trận cuồng phong bắt đầu nổ ra. Tụi con gái vây
lấy thằng Tiến, ngắt nhéo tới tấp. Mỗi người một câu chí
chóe.
- Trời ơi là trời, xấu hổ muốn chết được.
- Chưa thấy ai xớn xác như ông.
- Tội lỗi của nó cao hơn núi, phải trị cho nó một trận mới được.
Lớp trưởng đại nhân bấm vào vai Tiến một cái đau điếng:
- Đem treo cổ nó lên cây dừa cũng chưa hết tội.
- Ngắt mũi nó.
- Bẻ răng nó.
- Bằm bằm nó ra cho gà ăn.
Tiến kêu la oai oái:
- Đừng có nhéo nữa đau.
- Biết đau hả? Cho chừa cái tật đó.
Vũ công tử bước tới can:
- Đừng có tra tấn nó nữa, lo vô nhà Mai Trúc kìa.
Đám con gái thả Tiến ra, rồi đi đến xe của mình. Nhưng Hồng cô
nương còn cố vớt
vát:
- Mai vô lớp biết tay tui.
Đông Kisốt bị níu kéo quá nên áo bung cả ra ngoài. Nó loay hoay bỏ
áo vào quần cho chỉnh tề. Vừa làm vừa lẩm bẩm:
- Số tui xui xẻo, học chung với mấy bà chằn, tối ngày bị nhéo hoài
lớn hết nổi. Thằng Quang cười cười:
- Tại mày, ai biểu mày lau chau.
Cả nhóm lên xe phóng đi. Lần này tụi con gái không cho Tiến dẫn
đường nữa. Lớp trưởng đại nhân hăng hái chạy lên phía trước.
- Để tui tìm nhà cho, hỏi người ta cho chắc ăn.
- Ừ, tự tìm đi, đi theo ông khùng đó chắc vô nhà thiên hạ nữa quá,
tui không khoái đi lạc nữa đâu.
Cuối cùng cũng gặp một đám cưới nữa. Lần này thì rất chắc chắn vì
cả bọn vừa ngừng xe thì đích thân Mai Trúc đã chạy ra tận cổng
đón.
- Sao mấy bạn xuống trễ quá vậy?
Tiến làm thinh, lủi ra sau lưng thằng Phục. Mai Trúc không để ý cử
chỉ lúng túng đó. Nó vội đưa cả bọn vào nhà. Ngồi xuống bàn, mặt ai
cũng nghiêm chỉnh như người lớn, hết còn chí chóe như lúc
nãy.
Mai Trúc thấy lạ lắm. Bình thường đám nhí nhố này đâu hiền như vậy.
Nó nhìn hết người này tới người kia nhưng không hỏi. Khi nó đứng
dậy định dọn bàn thì Hồng cô
nương cản lại:
- Ê, đừng dọn, đừng dọn.
- Sao vậy?
- Đâu có gì đâu, tại no rồi.
- Ăn gì mà no?
Thằng Phục buột miệng:
- Thì ăn đám cưới, lúc nãy giành ăn quá nên bây giờ nhét hết vô
rồi. Mai Trúc ngơ ngác nhăn mặt:
- Mấy người này hôm nay khó hiểu quá. Có chuyện gì vậy? Khai ra đi.
Bộ lúc nãy quý vị cãi nhau hả.
- Đâu có cãi, đập chứ đâu có cãi.
- Đập ai?
Thùy xỏ xiên:
- Thì đập cái người láu táu ấy, người nào không biết mà làm ra vẻ
ta đây rành rẽ ấy. Để nguyên nhóm đi đám cưới người ta lạ hoắc
đó.
Mai Trúc càng nghe càng khó hiểu, nó nhăn nhó:
- Mấy người hôm nay kỳ cục lắm nghe, tui nổi khùng lên rồi đó. Bây
giờ có chịu ăn
không?
Đông Kisốt nói thẳng ra:
- Ăn gì nổi mà ăn, tại tui đó, lúc nãy đi lộn nhà, ăn ở ngoài kia
rồi, quà cũng tặng luôn rồi.
- Ở nhà nào? A, biết rồi, hôm nay ở ngoài kia cũng đám cưới chị
Ánh, vậy là quý vị vô đó rồi hả?
- Chứ gì nữa.
- Trời đất.
Mai Trúc trố mắt ngạc nhiên. Rồi nó ôm bụng cười, cười nghiêng
ngửa. Cả đám
ngồi im nhìn nó. Ngẫm nghĩ lại chuyện lúc nãy bây giờ chúng mới
thấy tức cười. Thế là một bàn mạnh ai nấy cười làm mấy bàn khác
ngoái lại nhìn. Chưa có bàn nào vui vẻ sinh động hơn bàn của chúng
nó.
Cả nhóm ngồi chơi một lát rồi bấm tay nhau ra hiệu rút lui. Nhưng
Mai Trúc đã cản
lại:
- Ở lại chơi, chiều rồi về.
Lớp trưởng lắc đầu:
- Nhà bồ đang có đám cưới, ở lại sao được. Mai Trúc thuyết phục
hùng hồn:
- Đâu có sao đâu, lát nữa khách về hết rồi, tụi mình rảnh đến tối,
bây giờ mình đâu có làm gì. Mình sẽ đưa quý vị ra vườn chơi, tắm
sông rồi bơi thuyền, sau đó lên ăn rồi về.
Chương trình nghe hấp dẫn quá. Nhưng nhà người ta đang đám tiệc, mà
ở lại chơi
thì thật là kỳ cục. Cả bọn ngồi ngần ngừ. Thấy vậy Mai Trúc tiếp
tục:
- Dễ gì có dịp cho quý vị xuống đây, không đi chơi thì uổng. Nhà
mình có xuồng,
mình sẽ đưa quý vị qua vườn bên kia ăn trái cây, bên kia trồng
nhiều thứ lắm, cây nào
cũng có.
Hồng cô nương bắt đầu bị lung lay:
- Không kỳ chứ.
- Không đâu, mẹ mình thích bạn bè mình xuống chơi lắm.
Gì chứ bơi xuồng trên sông thì Minh Lan thích mê. Tiểu thư bèn kéo
tay Thùy, háo
hức:
- Thế thì ở lại vậy, chiều về.
Ý kiến của tiểu thư lập tức được cả bọn đồng ý. Hoàn toà n không ai
còn phân vân gì nữa . Thế là cả bọn ríu rít kéo nhau ra vườn.
Mai Trúc đưa cả nhóm qua vườn bên kia . Ở đây hoàn toàn vắng lặng.
Chim chóc kêu nghe thật thích. Lớp trưởng bình thường vốn rất
nghiêm chỉnh, bây giờ lại là người leo trèo, hăng hái nhất. Trong
khi cả đám còn len lỏi giữa mấy cây nhãn, thì cô nàng đã leo lên
một cây ổi, nhoài người xuống hái một trái gần đó.
Nhưng cô nàng nặng quá, mà cành ổi thì lại mỏng manh. Chịu sao nỗi
mấy chục ký. Và nó phản đối bằng cách gãy cái rắc. Thả nàng lớp
trưởng to béo rơi bịch xuống mương.
Qua phút hết hồn, lớp trưởng hét toáng lên:
- Chết rồi, cứu tôi với.
Cả nhóm hoảng hồn chạy nhanh ra cây ổi . Dưới mương, lớp trưởng còn
bò lớp
ngớp, mặt mũi tay chân dính bùn đen thui. Mọi người bu lại bên bờ
mương, nhào nhào
lên:
- Làm sao mà kéo nó lên bây giờ.
- Ê, ngồi yên đó, coi chừng nó lún kéo không lên.
Bọn con gái chỉ còn biết la hét chí choé, chứ chẳng làm được trò
trống gì. Vũ công
tử bèn xăn tay áo lên, thận trọng đứng sát mép cây ổi, và đưa tay
cho lớp trưởng.
- Nắm tay tôi đi, nắm chặc nghe.
Dưới mương, nàng Ú cố trườn lên, hai tay bám chặt tay thằng Duy .
Duy bặm môi kéo mạnh cô nàng lên. Nhưng không biết tại nàng Ú nặng
quá, hay tại Duy bị trượt chân, mà nó mất thăng bằng rớt chéo
xuống, đè cả lên cô nàng.
Trên bờ, cả bọn cùng cười điên ruột, làm xáo động cả một góc vườn.
Ai nấy quên mất chuyện phải kéo hai người lên, mà cứ đứng ngồi cười
nghiêng ngửa . Duy đu người qua cây ổi, nhảy phóc lên bờ. Nhưng
nàng Ú vì nặng quá nên không lên nổi. Thấy cả đám đứng cười, cô
nàng tức quá la lên:
- Không lo kéo người ta lên, ở đó mà cười.
Thằng Tiến và thằng Quang lui cui cúi xuống, đưa tay cho lớp
trưởng.
- Nắm tay tụi tui nè, đừng có kéo xuống nghe bà.
Lúc này Duy đã rửa tay xong. Nó nghiêng người phụ hai tên kia kéo
lớp trưởng lên. Phải đến ba người mới đưa được "đại nhân" lên bờ.
Bộ áo mới toanh của đại nhân đen thui, nước chảy ròng ròng. Đại
nhân thiểu não nhìn Mai Trúc.
- Làm sao bây giờ, thế này làm sao tui về đây.
Hồng cô nương nín cười:
- Bây giờ đưa lớp trưởng vào thay đồ đi. Có đồ nào mặc vừa
không?
- Để mình lấy đồ của má mình, má mình cũng mập lắm.
Câu nói đó làm cả bọn lại cười ré lên. Nhưng lớp trưởng đang xuống
tinh thần quá, nên không lòng nào mà tức. Cô nàng lạch bạch đi theo
Mai Trúc vào nhà.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Thùy cô nương kêu lên:
- Còn Duy thì sao, nó cũng ướt hết.
Duy đang ngồi phơi đôi giày trên cây ổi, nghe nói bèn quay
lại:
- Không sao đâu, phơi nắng một lát là khô thôi.
- Không được, bệnh chết.
- Không sao đâu, ướt một chút mà nhằm gì.
Nói rồi nó đi về phía cuối bờ mương, chỗ có nước sạch, để rửa lại
tay chân. Chỉ một lát sau, bộ đồ đầy bùn của nó trở lại sạch sẽ, dù
nước còn chảy giọt xuống đất.
Lớp trưởng đã theo Mai Trúc vào nhà. Một lát sau cô nàng trở ra với
bộ đồ bà ba
của bà già. Trông thật tức cười.
Cô nàng đã hoàn hồn lại và quên đi tâm trạng lúc nãy . Thấy cả bọn
ngồi dưới gốc mận ăn trái cây, cô nàng cũng ngồi xuống tham gia
nhiệt tình.
Thấy Duy còn đứng chỗ có nắng, lớp trưởng bèn gọi lại:
- Ê, sao không lại đây ăn cho vui.
- Đứng phơi đồ một chút.
Hồng cô nương cười rúc rích:
- Lúc nãy anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mỹ nhân nặng quá, anh hùng
cứu không
nỗi.
Thắng hoa tay lên, điệu đàng:
- Mỹ nhân này phải có xe cần cẩu trục lên mới nỗi. Lớp trưởng hỉnh
hỉnh mũi:
- Ai nói gì nói, tui ú kệ cha tui. Mai mốt tui đoạt giải hoa hậu
của mấy người mập, quý vị đừng có ganh tị đấy.
Thằng Tiến dài giọng:
- Phải rồi, ganh tị làm gì, phải chăng cho ú để đoạt giải hoa hậu
chứ ganh tị làm gì.
Nó định nói thêm một câu, thì nàng Ú đã nhét trái mận vào miệng làm
nó im lặng, Ú
cô nương bắt đầu hài tội:
- Tui chỉ Ú chứ không xớn xác như mấy người, mấy người hại nguyên
đám vừa quê vừa kỳ cục. Tội lỗi đó chưa quên đâu, để đấy đi.
Đông Kisốt gãi gãi đầu:
- Con gái sao thù dai dễ sợ.
Nãy giờ Minh Lan ngồi yên lặng thưởng thức nhãn. Thấy Đông Kisốt
s¡p bị nhéo đến nơi, cô nàng bèn lên tiếng:
- Lúc nãy Trúc nói bơi xuồng gì đó, bây giờ mình bơi đi.
Ý kiến của tiểu thư lập tức được ủng hộ ngay. Thế là cả bọn đứng
lên, đi theo con đường nhỏ ra sông.
Buổi trưa thật yên tĩnh. Mặt sông loang loáng ánh nắng, hai bên bờ
có những bụi tre và những cây dừa soi bóng mát, làm cả bọn thích
mê.
Mai Trúc rành rẽ kéo chiếc xuồng ra. Nó nhảy xuống cho xuồng cập
sát bờ rồi ngồi xuống, nhìn cả bọn khuyến khích:
- Xuống đi.
Lúc nãy Minh Lan rất hăng hái nhưng bây giờ thấy chiếc xuồng trònh
trành dưới
nước, cô nàng thấy sợ quá. Cả nhóm bước xuống rồi mà cô nàng vẫn
còn đứng trên bờ rụt
rè.
Phục nói nhỏ vào tai Vũ công tử:
- Điệu dễ sợ.
Duy làm thinh như không nghe. Lúc sau này nó phớt lờ không nói với
Minh Lan nữa. Tính nó rất tự ái, nên ai nghỉ chơi với nó thì nó
cũng không việc gì phải theo đuổi cho người ta phải coi
thường.
Thấy nó ghét Minh Lan, thằng Phục với thằng Quang tự thấy có bổn
phận phải ghét theo. Dù bản thân hai đứa chẳng tỵ hiềm gì với cô
nàng yểu điệu kia.
Dưới xuồng, tụi con gái mỗi người một câu động viên Minh Lan, nhưng
cô nàng sợ
quá nên cứ lúng túng đi tới đi lui. Nó sợ bỏ giày ra, rồi bị dơ
chân. Sợ bị xuồng chìm.
Nhất là sợ té rớt mình xuống sình như nàng Ú lúc nãy. Nó ghê
lắm.
Thấy tiểu thư còn đứng lóng ngóng, thằng Tiến xông xáo định nhảy
lên bờ giúp.
Nhưng đám con gái đã cản lại:
- Thôi, thôi, ông ngồi yên giùm đi ông, ông giúp người ta là có
chuyện nữa.
Thằng Phục đưa mắt nhìn Duy, hỏi ý. Nhưng Duy đã quay mặt nhìn chỗ
khác như không có ý kiến. Cuối cùng nó tự nhủ: "Mình không giúp mới
là nhỏ mọn". Và nó nhảy phóc lên bờ, giọng cụt ngủn:
- Tháo giày ra cho dễ đi.
Minh Lan ngần ngừ một chút nhưng rồi cũng phải làm theo. Hai bàn
chân nhỏ nhắn của nó nhíu nhíu lại lại như sợ chạm mặt đất. Thằng
Phục thấy nó tiểu thư kinh khủng. Phục ta bèn làm một cử chỉ ga
lăng:
- Đưa giày tui cầm cho.
Thế là nó vịn tay cho Minh Lan bước xuống xuồng. Đám con gái cũng
đứng dậy
giúp tiểu thư vén áo ngồi xuống. Cuối cùng thì cũng giải quyết xong
vấn đề "nan giải"
nhất.
Chiếc xuồng lướt đi một cách êm ái dưới rặng cây. Gió thổi mát
rượi. Bọn con trai
ngồi yên ngắm cảnh, nhưng tụi con gái nhao nhao thò tay xuống khuấy
nước, tạt nước
vào nhau cười đùa inh ỏi. Ai cũng vô tư đùa thỏa thích. Ở thành phố
chúng nó đâu có
chơi được thế này. Nên ai cũng mê mãi với sông nước, không nhớ gì
đến việc nhà.
Minh Lan lúc nãy còn rụt rè sợ té. Bây giờ được chơi nước, cô nàng
thích quá nên
không nghĩ gì nữa. Thấy một đám lục bình trội giạt gần xuồng, cô
nàng vô tư nhoài người ra hái. Thùy cô nương vừa thấy, định kêu lên
cản lại nhưng không kịp nữa. Tiểu thư đã hụt tay té ngã nhoài xuống
sông.
Trên xuồng, đám con gái la hét sợ hãi. Chưa ai kịp có phản ứng gì
thì nghe "bùm"
một tiếng. Đông Kisốt phóng ngay xuống nước để làm một việc hào
hiệp là anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng xuống sông rồi, hiệp sĩ mới nhớ là mình không biết lội. Nó
quýnh quáng, quẫy nước loạng xạ. Chòi chòi, đạp đạp. Ngụp lên lặng
xuống.
- Cứu! Cứu!
Tụi con gái cười như n¡c nẻ, vì tưởng nó đùa. Cười xong cả bọn chợt
nhớ tới Minh Lan và hét lên:
- Lo kéo Minh Lan lên đi, ở đó giỡn.
Nhưng ở dưới nước hiệp sĩ vẫn quẫy lung tung, vừa chòi vừa
đạp:
- Cứu! Cứu!
Đám con gái không cười nữa, mà bắt đầu nhìn nhau lo ngại:
- Không lẽ nó không biết bơi.
- Chết rồi, nó không biết bơi.
- Trời ơi, làm sao bây giờ?
Hồng cô nương run lập cập:
- Tui nhớ ra rồi, nó không biết bơi.
Nghe vậy Vũ công tử đứng dậy, cởi áo quăng cho thằng Phục. Rồi
phóng mình ra giữa sông bơi về phía Minh Lan.
Lúc này tiểu thư còn đang bị trồi lên ngụp xuống, sợ kinh khiếp.
Thấy Duy bơi tới, cô nàng bám chặt lấy Duy, sợ quá cô khóc òa lên.
Làm Duy cũng rối, nó la lớn:
- Buông ra đi, ôm làm sao tôi bơi.
Nó phải nói đến mấy lần Minh Lan mới hiểu. Cô nàng buông tay ra để
mặc nó dìu
vào bờ.
Đưa được Minh Lan lên bờ, Vũ công tử quay ra kéo Đông Kisốt. Lúc
này cả nhóm đã lên hết trên bờ, nên xúm lại phụ kéo hiệp sĩ. Hiệp
sĩ sợ quá, mặt mày tái méc, nói không muốn ra hơi. Và nó nằm lăn ra
đất mà thở.
Cả bọn chia làm hai nhóm, săn sóc Minh Lan và Đông Kisốt. Ai cũng
hoảng hồn
hoảng vía, mặt lộ vẻ nghiêm trọng chứ không đùa như lúc nãy
nữa.
Còn thằng Duy thì mệt phờ người. Nó ngồi dựa vào gốc dừa, thở dốc.
Bình thường
nó cũng hay đi bơi. Nhưng ở mấy hồ bơi thì không có rộng như ở đây,
và nó chỉ bơi chứ
không có kéo ai và bờ. Bây giờ nghĩ lại nó thấy mình quả là liều
lĩnh.
Hồi lâu, hai nhân vật được cứu vớt hoàn hồn lại. Thằng Tiến thì
không có gì đáng
nói. Nó chỉ ngồi lên cởi đồ dài ra phơi. Nhưng còn Trần tiểu thư
thì không thể làm thế
được. Tiểu thư thấy chiếc đầm trắng tinh của mình bị bẩn thì mắt đỏ
hoe sắp khóc.
- Dơ hết rồi, làm sao bây giờ đây, lát nữa làm sao về đây.
Đám con gái xúm lại an ủi:
- Không sao đâu, giặt là trắng lại thôi. Phơi chừng một tiếng là
khô à.
Và cũng giống như trường hợp của nàng Ú lúc nãy, đám con gái hộ
tống tiểu thư
vào nhà, lấy đồ của Mai Trúc mặc. Dáng Mai Trúc và Minh Lan không
tương phản nhau mấy, nên mặc rất vừa. Chứ không phải chật cứng như
nàng Ú.
Minh Lan thay đồ xong cả bọn lại lục tục kéo nhau ra vườn. Mai Trúc
đem theo vô khối đồ ăn, vừa mặn, vừa ngọt. Cô nàng bày ra tấm
nylon. Thế là nguyên đám bắt đầu quên hết cơn sợ lúc nãy, và lao
vào ăn uống vô cùng nhiệt tình.
Qua cơn hoạn nạn, cả bọn lại hồn nhiên đùa giỡn với nhau. Và thằng
Tiến lại là đề tài để đem ra bàn tán. Hồng cô nương nguýt nó một
cái:
- Không biết lội thì thôi, ai mượn tài khôn. Minh Lan nó làm tụi
tui đứng tim rồi, lại còn thêm ông nữa.
Tiến biết lỗi làm thinh. Nó chăm chỉ ăn vắt xôi trên tay. Nhưng cử
chỉ hiền lành của nó cũng không làm lớp trưởng động lòng, cô nàng
liếc nó một cái bén ngót:
- Anh hùng muốn cứu mỹ nhân, phải cái tội anh hùng không biết lội
làm người ta
khốn khổ cái thân ra. Mai mốt còn láu táu nữa thì cho thành lính
của Diêm Vương luôn.
- Đúng rồi, lúc nãy biết vậy không cho Vũ công tử kéo nó lên.
Chuyên môn làm người ta hết hồn.
Đông Kisốt nhịn hết nỗi, la lên:
- Mấy bà nội này ăn ở thất đức coi chừng mai mốt sinh con ra không
có lỗ mũi đó. Đám con gái lập tức ré lên:
- Cái gì, cái gì?
- Trời đất ơi, dám rủa mấy chị thất đức, đúng là nó không muốn sống
nữa.
Thấy cả đám sắp giơ càng giơ vuốt ra, Tiến biết khôn đứng dậy leo
tuốt lên cây, nói vọng xuống:
- Có món nhéo làm hoài, thay món khác đi.
- Xuống đây đi rồi biết, đổi món cho.
- Có giỏi nhảy xuống đi.
Cả đám con gái đứng dậy, ví lấy Đông Kisốt để trị tội. Chỉ có Minh
Lan là ngồi im một chỗ. Có vẻ suy nghĩ. Nãy giờ nó thấy ngại với
thằng Duy mà không biết nói thế nào. Nếu không có vụ nghỉ chơi lúc
trước, thì nó chỉ việc nói cám ơn là xong. Đằng này Duy không nói
chuyện với nó nữa. Nó thấy khó xử.
Minh Lan lén nhìn qua phía thằng Duy. Thấy mặt Vũ công tử lạnh như
tiền, cô nàng đâm ngán và tự nhủ đợi có dịp sẽ xin lỗi.
Tiểu thư định khi về sẽ nhờ Duy chở rồi nói nhưng tới lúc cả bọn
lên xe trở về thành phố, thì ông Duy lại chở lớp trưởng. Cuối cùng
cô nàng đành tự nhủ sẽ tìm dịp khác
Chương 7
Cô Thy đứng bên cửa sổ, nhìn ra đường với tâm trạng bất an. Từ
chiều tới giờ có đến chục cú điện thoại gọi đến cho cô, hỏi tin tức
đám học trò lớp cô chủ nhiệm. Chúng nó bảo đi đám cưới ở nhà bạn
nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về. Và các vị phụ huynh đã tìm kiếm
khắp nơi . Các vị hỏi cô có biết chúng đâu không.
Cô Thy chỉ biết có một nhóm đi đám cưới ở nhà Mai Trúc. Nhưng nhà
con bé ở đâu thì cô cũng không biết gì hơn các vị phụ huynh
khác.
Lại có chuông điện thoại, cô Thy bước đến cầm ống nghe . Bên kia
đầu dây là mẹ Minh Lan. Từ trưa giờ bà gọi có đến năm lần, giọng bà
đầy vẻ mất bình tĩnh:
- Xin lỗi, lúc nãy cô nói nhà bạn nó ở Long An, nhưng cô có biết đó
là chỗ nào không?
- Dạ, tôi không biết bà ạ, nghe đâu là vô vườn, cũng xa lắm.
Mẹ Minh Lan khóc ròng:
- Không biết ở đó có qua sông qua đò gì không. Nó mà gặp chuyện gì
chắc tôi chỉ còn nước chết mà thôi . Ba nó đang chờ nó ở nhà, ổng
nóng tính lắm cô ạ. Sợ con nhỏ về rồi lại bị đòn nữa .
Cô Thy biết Minh Lan được mẹ cưng như trứng mỏng. Có lẽ trưa giờ bà
lo lắng ghê gớm. Cô định an ủi trấn tỉnh, nhưng bà đã cúp máy
.
Chính cô cũng thấy lo, lỡ mà chúng nó gặp chuyện gì thì... Tự nhiên
cô lắc đầu không dám nghĩ tới nữa .
Đến tối cô Thy sốt ruột quá nên đến nhà Minh Lan. Đến nơi thì thấy
thằng Tiến
đang đứng lóng ngóng ở cổng nhìn vào . Thấy cô Thy, thằng Tiến chạy
lại mừng quýnh:
- Vậy là có cô tới rồi, cô đi đâu vậy ?
- Sáng nay em có đi đám cưới không?
- Dạ có, em mới đưa Minh Lan về.
- Sao đến giờ các em mới về?
- Dạ, tại Mai Trúc rủ tụi em ở lại chơi, nhà nó không có điện thoại
nên tụi em không gọi về được.
Cô Thy lắc đầu thở dài . Chúng nó vô tư đến nỗi không nghĩ gì đến
nỗi lo lắng của người lớn. Thật là đáng giận.
Thấy thằng Tiến cứ lóng ngóng nhìn vô nhà, cô Thy ngạc nhiên:
- Sao em không về mà còn ở đây ?
- Dạ em sợ Minh Lan bị đòn.
Không đợi cô hỏi, nó nổ một tràng huyên thuyên:
- Dạ, Trần lão gia cưng con, nhưng mà nóng tính lắm cô . Mỗi lần
đánh là trói tay vô cột, đánh dữ lắm. Trần phu nhân không dám can,
cứ đứng nhìn rồi khóc, em thấy một lần rồi . Có lần Trần lão phu
nhân can cũng không được luôn.
Nó vừa nói vừa ra điệu bộ minh họa . Nhưng từ ngữ lộn xộn của nó
làm cô Thy
không tài nào hiểu kịp. Cô bèn vào nhà, thằng Tiến rón rén đứng
phía sau .
Trong nhà khách diễn ra một cảnh tượng mà có nằm mơ cô Thy cũng
không tưởng
tượng nỗi . Minh Lan bị trói tay đứng rút vào tường. Mẹ cô bé ngồi
ở salon khóc mù trời .
Còn ông bố thì cầm cây chổi lông gà quất tới tấp vào cô con gái,
vừa quất vừa kể tội nó.
Cô Thy bước nhanh đến đứng chắn Minh Lan nói lớn:
- Ông không được đánh con gái ông như thế.
Ông giám đốc cao lớn bệ vệ ngừng roi, nhìn cô Thy với vẻ ngạc nhiên
lẫn tức giận:
- Cô là con cái nhà ai mà dám cản tôi, hổn hào .
Mẹ Minh Lan vội giải thích:
- Cổ là cô giáo chủ nhiệm con mình đó ông, có cô giáo tới, ông tha
cho con nghe
ông.
Nghe bảo đó là cô chủ nhiệm, ông bố sửa lại kính trên mắt, nhìn cô
kỹ hơn. Lúc nãy
ông tưởng đó là bạn của Minh Lan. Bây giờ vỡ lẽ đó là cô giáo, ông
bớt giận đôi chút.
- Mời cô ngồi chơi, không biết trong lớp con gái tôi học hành thế
nào mà thấy nó cứ đi chơi suốt ngày . Hôm nay nó đi từ sáng đến
tối, học hành kiểu gì kỳ vậy .
Cô Thy nói nhỏ nhẹ, nhưng cương quyết:
- Xin ông mở trói nó ra, đánh như thế là tra tấn, chứ không phải là
dạy đâu, thưa
ông.
Bố Minh Lan vốn là một giám đốc. Ông ta chỉ quen nghe vâng dạ và ra
lệnh. Thế mà bây giờ cô giáo lại dám phê phán ông, ông ta đập mạnh
bàn:
- Cô dạy đời tôi đó à, nó là con tôi, tôi muốn dạy sao cũng
được.
Mẹ Minh Lan vốn sợ bố nó một phép. Thấy ông quát cả cô Thy, bà ái
ngại định can. Nhưng cô thì rất bình tĩnh và vẫn nói nhỏ nhẹ:
- Tôi biết phụ huynh có quyền dạy con cái của họ. Nhưng ông dạy
kiểu như thế phản giáo dục lắm. Ở trường chúng tôi không được thô
bạo với học sinh, thế mà về nhà phụ huynh lại đánh đập. Mà dạy con
như ông thì nguy hiểm quá. Nó là con gái mà.
Ông bố Minh Lan bị chạm tự ái nên không muốn thừa nhận lý lẽ của cô
giáo . Ông ngồi hầm hừ, cau có. Cô Thy biết ông ta tức giận nhưng
vẫn cương quyết.
- Xin ông mở trói cho nó đi .
- Cô ra lệnh cho tôi à? Cô giáo cũng không được quyền dạy bảo tôi
đâu, cô chỉ có quyền ở trường cô thôi .
- Vâng, tôi biết như vậy, nhưng quả thật, thấy học trò tôi như thế
tôi không chịu nổi . Khi giận lên ông đánh thẳng tay, nhưng ông có
nghĩ tới hậu quả không? Rủi nó bị thương tích thì sao, nó là con
gái mà.
- Mặc xác nó, mất dạy thì cho nó chết.
- Không thể được, chẳng lẽ ông muốn hành hạ cho nó sợ, có thể nó sẽ
sợ ông, nhưng lúc muốn đi chơi nó sẽ tìm cách đối phó, tôi nghĩ ông
nên kiên nhẫn dạy nó hơn là đánh.
Ông bố quát lên:
- Cô tới đây để dạy tôi sao, về mau .
Mặt mẹ Minh Lan xanh mét:
- Thôi cô về đi, để ông nhà tôi xúc phạm đến cô . Tôi cám ơn lòng
tốt của cô, nhưng ổng đang giận, cô không nên ở lại .
Cô Thy lắc đầu, nhìn ông bố:
- Tôi sẽ không về nếu ông còn đánh con bé. Nó lớn rồi, đã có nhân
cách riêng của nó, ông không thể dùng cực hình như thế được. Dạy
con như thế phản tác dụng lắm.
Ông bố chợt đứng dậy, quát lớn:
- Thật là quá lắm.
Cô Thy tưởng ông ta sẽ đánh Minh Lan, nhưng ông ta chỉ bỏ đi lên
lầu . Cô thở nhẹ như trút được một gánh nặng. Rồi đứng dậy, tự tay
mở trói cho Minh Lan:
- Em có sao không?
- Dạ, em đau quá cô .
Minh Lan nói lí nhí. Cô Thy thấy hai cổ tay nó bị siết đỏ, đầy lằn
ngang dọc. Trên
cổ nó cũng có một lằn roi . Cô chợt thấy rùng mình, rủi mà trúng
vào mắt thì sẽ thế nào
đây .
Bà mẹ bước tới xem xét khắp người con gái, xuýt xoa một cách sót
ruột:
- Mình mẩy tím ngắt hết rồi, con mà ổng đánh như kẻ thù vậy . Đau
không con, có sao không con?
Cô Thy dịu dàng:
- Em lấy dầu xoa đi, tối nay em xin lỗi ba, và đừng đi chơi như vậy
nữa .
Không biết nghĩ thế nào mà Minh Lan ứa nước mắt. Rồi nó khóc sụt
sịt vừa tủi thân. Nãy giờ nó khổ vì tay chân bị trói . Nó thấy vừa
sợ vừa tức. Ngay cả mẹ cũng làm nó
giận vì không bênh vực được nó. Không có cô Thy thì ba sẽ tiếp tục
đánh nó đến tối,
vượt xa sức chịu đựng của nó. Tối nay cô Thy đúng là vị cứu
tinh.