Cô tuyệt đối không nghĩ tới lại gặp được bạn học cũ ở chỗ này, Tề
Gia Bảo là bạn học chung tiểu học lẫn trung học (cấp 2) của cô,
trước đây hai người đều cùng nhau đến trường; Nhưng sau khi lên cao
trung(cấp 3) vì không học cùng trường, vả lại sau khi cha mẹ cô qua
đời cô cũng đến Đài Bắc nên rất ít liên lạc, đại khái bọn họ cũng
không gặp nhau nhiều năm rồi, thật sự không thể tưởng được sẽ gặp
lại trong tình huống thế này.
Tề Gia Bảo gợi ra một nụ cười thật to,“Tiểu thiếu gia, phu nhân vốn
đã dặn hôm nay sau khi tan học sẽ đưa cháu đi Mc Donalds, bây giờ
đổi thành KFC đương nhiên cũng không thành vấn đề.”
Vì thế, hai lớn hai nhỏ bốn người liền đến một cửa hàng ăn nhanh
gần đó, hai đứa bé ăn gà rán xong liền chạy đến khu trò chơi, còn
hai người lớn thì trò chuyện về tình hình hiện tại của họ.
Thì ra sau khi Tề Gia Bảo tốt nghiệp cao trung thì được chị họ của
cậu ta giới thiệu xuống Đài Bắc làm việc, hiện tại, cậu ta đang làm
tài xế cho gia đình của chủ tập đoàn Hàn Thị, cũng có một bạn gái
sắp kết hôn.
Đối với việc bạn học cũ được gả vào hào môn khiến anh ta vô cùng
kinh ngạc, có điều thấy Thu Thủy Tâm một bộ không có ý muốn nói
nhiều về chuyện này thì anh ta cũng không hỏi nhiều .
Cũng bởi vì mối quan hệ này mà sau khi hai người đưa đón hai đứa bé
cũng ít nhiều tán gẫu vài câu, có khi Tề Gia Bảo nhận được đặc sản
của quê nhà gửi đến cũng sẽ chia cho cô một ít.
Thu Thủy Tâm cũng có nghĩ tới có nên kể chuyện gặp được Tề Gia Bảo
cho Âu Cánh Thần nghe hay không, nhưng nếu mở miệng thì cô lại rất
khó giải thích, vì sao mình lại có một bạn học cũ đến từ nông thôn,
hơn nữa Âu Cánh Thần gần nhất cũng bận lo buổi triển lãm trang phục
ở Pháp nên cô cũng không vội nói chuyện này .
Mà chính cô cũng không nhàn rỗi, chuyện Âu Cánh Thần nói muốn giúp
cô chuyện công việc là nghiêm túc, hôm trước cô cùng anh thảo luận
kế hoạch mở cửa hàng bán trang phục sủng vật, anh không nói hai lời
liền đưa cho cô tờ chi phiếu ba trăm vạn, có tiền viện trợ rồi nên
hiện tại cô đang vội tìm người vào cửa hàng để cùng thiết kế, chế
tác trang phục sủng vật.
Âu Cánh Thần đến Pháp công tác một tuần, mỗi ngày cô đều rất nhớ
anh, buổi tối ít nhất cũng tán gẫu điện thoại với anh cả tiếng đồng
hồ, có điều vẫn chưa muốn đề cập đến chuyện của Tề Gia Bảo, tán gẫu
nhiều nhất chính là kế hoạch khai trương của cô.
Rốt cục, hôm nay anh sẽ về nước .
Cô thực chờ mong, còn dự định tự mình xuống bếp nấu một bữa để chào
đón anh, chuẩn bị hết thảy ở phòng bếp xong, một lúc sau mới phát
hiện sắp đến giờ đón con, vội vàng chạy đi ra ngoài.
Không ngờ người tới trễ không chỉ có mình cô, Tề Gia Bảo cũng còn
chưa tới đón Tử Dương, lúc cô đang định gọi di động cho cậu ta hỏi
thế nào thì đột nhiên nhìn thấy xe của Hàn gia xuất hiện, còn vượt
đèn đỏ, vả lại còn né tránh một chiếc xe máy, cả chiếc xe còn xông
lên chỗ dành cho người đi bộ — may mà xe cùng người không bị sao,
Tề Gia Bảo có lẽ cũng bị dọa ngây người, một hồi lâu sau mới chậm
rãi cẩn thận chạy xe ra khỏi chỗ dành cho người đi bộ, tấp vào ven
đường.
Thu Thủy Tâm thấy sắc mặt cậu ta không tốt lắm,“Đại Bảo, cậu sao
vậy?”
Cậu ta hoảng hồn vẫn chưa trấn định mà ngây ngốc nhìn cô, “Không……
Không có gì, chỉ là vừa rồi có chút không tập trung mà
thôi……”
“Nhưng mà sắc mặt cậu rất kém nha, có phải bị bệnh rồi không?” Cô
lo lắng nói: “Nếu trong người không khỏe thì đến bệnh viện ngay đi,
cậu lái xe như vậy sẽ làm Tử Dương sợ đấy.”
Di động trên người cậu ta vang lên, cậu ta giống như là một phản xạ
mà cầm di động lên nghe, không biết đối phương nói gì mà sắc mặt
cậu ta càng ngày càng tái nhợt, đến cuối cùng thì ngay cả giọng nói
cũng mất tự nhiên.
“Đại Bảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?”
Anh ta thất hồn lạc phách nhìn cô,“ Bác sĩ chẩn đoán chính xác rằng
mẹ tôi bị ung thư hạch bạch huyết……”
Hôm nay, lúc Thu Thủy Tâm từ bệnh viện thăm mẹ của Tề Gia Bảo về
nhà đã là chín giờ tối. Nhìn thấy cô, vẻ mặt Trung bá có chút mất
tự nhiên chào cô một câu, Amy còn không ngừng nháy mắt với
cô.
Hóa ra Âu Cánh Thần đã về nhà, anh ngồi bắt chéo chân ở trước quầy
bar, trên quầy bar đặt một cái ly uống rượu.
“Di, Cánh Thần, không phải hôm nay anh ở lại công ty họp sao? Mấy
giờ về nhà, đã ăn cơm chiều chưa?”
“Ân.” Anh thấp giọng đáp một tiếng,“Vừa mới ăn cùng đồng nghiệp
rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Cô đặt mông ngồi lên sô pha, vẻ mặt nhìn thực mỏi
mệt.
Âu Cánh Thần cầm lấy ly rượu uống một ngụm, có chút đăm chiêu nhìn
cô,“Gần đây dường như em rất bận.”
“Ách…… Đúng rồi, ha ha……” Cô khúc khích cười trừ. Tề gia gặp nạn,
cô không có cách nào khoanh tay đứng nhìn a.
Đột nhiên anh chuyển đề tài hỏi: “Em thường xuyên đưa đón Tiểu
Thiên đi học sao?”
Cô gật gật đầu,“Đúng rồi, đó là thời gian riêng của bọn em.”
Anh im lặng xuống, lại hỏi: “Chuyện lần trước em nói muốn mở tiệm
đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Nghĩ đến việc này, cô lại thở dài, vốn đã tìm được vị trí cửa hàng
rồi, nhưng Tề gia thật sự là họa vô đơn chí, ngoại trừ việc mẹ Tề
bị bệnh thì ba cậu ấy cũng lái xe đụng người ta bị thương, trong
khoảng thời gian ngắn, tiền thuốc men của mẹ, rồi tiền bồi thường
người bị ba cậu ấy đụng phải, khiến cậu ấy không xoay sở được, gấp
đến độ lao tâm lao lực quá độ.
Cô thấy tình trạng bạn học cũ không còn cửa nào để cầu cứu thì thật
sự thực không đành lòng, hôm nay cậu ta đã nói với cô là câu ta đã
vay vốn tín dụng nhưng vẫn không đủ, nói không chừng còn muốn vay
nặng lãi ở ngân hàng tư nhân ngầm.
Nghe vậy cô lập tức lấy chi phiếu mà Âu Cánh Thần đưa cho cô ra.
Đùa hay sao, Đại Bảo không xem tin tức xã hội hiện nay sao, tiền
vay của ngân hàng tư nhân là vạn kiếp cũng không thể trả, căn bản
là không thể động vào.
Chỉ là chuyện này, phải giải thích với Âu Cánh Thần thế nào đây?
Ai, cô có thể nói với anh là mẹ Tề mẹ cùng bác Tề trai là người
nhìn mình lớn lên từ nhỏ nên cô không có cách nào thấy chết mà
không cứu được sao?
Cô qua loa mà nói,“Việc đó a, còn đang xem xét, còn đang xem
xét……”
“Sao vậy Thủy Tâm? Hình như em có chuyện gì gạt anh, là chuyện mở
tiệm tiến triển không thuận lợi sao? Có cần anh giúp hay không? Tìm
vị trí cửa hàng, tuyển người, tất cả anh đều có thể giúp em giải
quyết.”
“Không cần !” Cô vội vàng từ chối,“Việc này em có thể tự
làm.”
Nhìn chằm chằm sắc mặt mất tự nhiên của cô, khuôn mặt tuấn tú của
anh không khỏi trầm xuống,“Thủy Tâm, em thật sự cái gì cũng không
tính nói cho anh biết sao? Hay là em cảm thấy Âu Cánh Thần anh là
một kẻ ngốc?”
Nghe vậy cô liền bị dọa một trận, sao anh ta lại nói như vậy? “Anh
làm sao vậy?”
Chương 8.3
“Tôi luôn tự hỏi, đối với em, Thu Thủy Tâm, tôi có phải là thật sự
không hiểu em không.” Anh ngừng lại một chút, có chút thất vọng
nói: “Và sự thật chứng minh, tôi đã bị em lừa.”
Cô không thể tin được hô nhỏ một tiếng,“Cánh Thần, anh nói vậy là
có ý gì?”
Anh không đáp mà hỏi lại, “Thủy Tâm, em cảm thấy tôi đối xử với em
không tốt sao?”
Cô vội vàng trả lời,“Không có a, anh đối xử với em tốt lắm.”
“Nếu như vậy thì sao còn phản bội tôi?”Anh rốt cục cũng hỏi ra
miệng.
Cô không hiểu gì cả,“Em nào có phản bội anh?!”
Thấy cô còn muốn giấu diếm, cơn tức của Âu Cánh Thần lại nổi lên,
nhớ đến xấp tư liệu nhìn thấy hôm nay, anh thật sự là vừa tức lại
thương tâm, giọng điệu cũng bén nhọn lên.
“Quan hệ của em cùng người đàn ông gọi là Tề Gia Bảo kia tựa hồ
không phải là tầm thường chứ.” Mỗi một câu anh nói ra, lòng liền
đau một chút,“Mượn danh nghĩa đưa đón Tiểu Thiên đi học để hẹn hò
cùng người đàn ông kia, em tự cho là không chút sơ hở nào
sao?”
Anh biết Đại Bảo? Nhưng mà, sự thật không phải như anh nói a, cô
nào có hẹn hò cùng Đại Bảo chứ?!
“Anh hiểu lầm rồi, em với Đại Bảo chỉ là cùng đưa hai đứa trẻ đi ăn
rồi thuận tiện tâm sự chuyện quê nhà ở Nam bộ của bọn em thôi
–”
“Ba!” Âu Cánh Thần không khách khí ném một xấp ảnh chụp đến trước
mặt cô,“Quê nhà sao? Không phải từ nhỏ em đã lớn lên ở Đài Bắc sao,
sao lại là quê nhà ở Nam Bộ?”
“Ách……” Thảm rồi, cô phải giải thích như thế nào a?
Cô nhìn những ảnh chụp tán ra ở trước mặt, tất cả đều là hình cô
cùng Tề Gia Bảo vừa nói vừa cười.
“Anh cho người theo dõi em?” Mặt cô biến sắc .
Âu Cánh Thần khinh thường đáp lại,“Theo dõi em là đám cẩu tử(từ
dùng để chỉ những phóng viên) kìa, bọn họ đem ảnh chụp tới tìm tôi,
uy hiếp tôi nếu không cho bọn họ năm mươi vạn thì sẽ đem những ảnh
chụp này bán cho những tạp chí bát quái.”
Cô nghe xong thoáng thở phào một hơi, không phải anh cho người theo
dõi cô là tốt rồi, bởi vì cảm giác bị người khác hoài nghi thật sự
là rất khó chịu.“Em với Đại Bảo chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi,
không làm cái gì cả, anh cần gì phải tức giận đến như vậy?”
Anh lạnh lùng cười,“Không làm gì sao? Như vậy, vì sao em lại lấy
tiền tôi cho em đưa cho hắn ta?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi cho em tiền, em lại cầm đưa cho đàn ông!”
Những lời này làm Thu Thủy Tâm tức giận, anh ta có thể nghĩ cô như
vậy sao! “Anh cho rằng là như vậy sao?”
“Bằng không em muốn tôi nghĩ như thế nào?” Mấy năm trước vào lúc
bọn họ vừa kết hôn cũng từng xảy ra chuyện Angel ra vào quán trai
bao để tạo scandal trả thù anh, có điều khi đó anh hoàn toàn không
thèm để ý, dứt khoát xuất ngoại công tác mấy tháng nhắm mắt làm
ngơ, anh bỗng liên tưởng đến tình cảnh khi đó, cô…… khôi phục trí
nhớ rồi sao? Lại trở về người phụ nữ ích kỷ, tâm địa mưu tính kia
rồi sao?
Lần này, khi anh nhìn thấy những bức ảnh chụp này thì trong lòng
vừa chua xót lại vừa đau, thật hận không thể lập tức làm thịt tên
đàn ông trong ảnh chụp kia.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được cái gì gọi là ghen
tị, anh không biết lực ảnh hưởng của cô đối với mình đã lớn đến
ngay cả anh cũng không thể khống chế.
Sau khi tống cổ tên cẩu tử kia, anh nhận được điện thoại thông báo
của ngân hàng gọi tới, nói về vấn đề số tiền trong tài khoản cá
nhân của anh không đủ để rút. Anh hỏi là chi phiếu nào muốn đổi
tiền mặt thì họ nói là tấm chi phiếu anh cho Thu Thủy Tâm, là một
vị Tề tiên sinh đến lĩnh, tựa hồ cần dùng gấp nên thúc giục phía
ngân hàng nói rằng ngày hôm nay nhất định phải lĩnh được tiền…… Âu
Cánh Thần nghe vậy giận không thể át, anh miễn cưỡng áp chế tức
giận, trao quyền ngân hàng mượn tiền của khách hàng Ất nào đó
chuyển vào tạm. Nếu tốn mấy trăm vạn có thể thấy rõ được một phụ nữ
thì vẫn còn rất rẻ, căn bản vẫn còn đỡ hơn sự thật lòng mà mình đã
bỏ ra.
Thu Thủy Tâm không biết tâm tư của anh ngàn hồi trăm chuyển, cô cảm
thấy cả hai đã ở chung một khoảng thời gian, vậy mà anh lại có thể
vu oan nhân cách của cô như thế, đưa lại cho đàn ông?!Anh có thể
nói chuyện khó nghe một chút nữa không!
Cô nhịn thương tâm xuống, lạnh giọng nói: “Anh yên tâm, em sẽ nghĩ
cách trong thời gian ngắn nhất trả lại tiền cho anh.” Nước mắt của
cô sắp không nhịn được, đứng dậy, vội vàng chạy lên lầu,“Đã khuya
rồi, em muốn đi ngủ, ngủ ngon.”
Nhìn bóng lưng cao ngạo của cô, Âu Cánh Thần gắt gao nắm hai
đấm,“Đêm nay tôi tới công ty ngủ.”
“Tùy anh!”
Hai thân hình, một người hướng đông, một người hướng tây, cách càng
ngày càng xa…… Buổi tối ngày hôm sau, khi Âu Cánh Thần về đến nhà
đã không thấy vợ đâu, cô chỉ để lại cho anh một tờ giấy.
Mặt trên tờ giấy viết không phải những lời tuyệt tình ngoan độc,
cũng không phải những lời oán giận anh, mà là mong anh ở sau khi cô
đi rồi, nếu có thời gian nên đưa Tiểu Thiên đến trường, Tiểu Thiên
trong giai đoạn này rất cần sự che chở cùng yêu thương của cha
mẹ.
Dưới tờ giấy còn để một biên lai mượn tiền, viết rõ cô Thu Thủy Tâm
muượn Âu Cánh Thần ba trăm vạn, còn ký tên, còn kèm theo giấy chứng
nhận tên cửa hiệu, thậm chí ngay cả dấu vân tay cũng có.
Lúc anh xem xong, đáy lòng thật sự là ngũ vị tạp trần(trăm mối hỗn
loạn), ngọt bùi cay đắng đều nảy lên trong lòng.
Đây là cái gì? Để lại loại giấy tờ đơn giản đến không dùng được
này, sau đó vỗ vỗ mông thực tiêu sái biến mất từ trong thế giới của
anh, còn muốn anh chăm sóc con, cô khẩn cấp rời khỏi anh như vậy là
muốn cùng người đàn ông gọi là Tề Gia Bảo kia song túc song phi(ý
là cùng sống với nhau) sao?
Anh càng nghĩ càng giận, thuận tay xé tan tờ giấy kia thành từng
mảnh.
“Ba ba –”
Một tiếng nói non nớt truyền đến từ phía sau, chỉ thấy Âu Quân
Thiên mang vẻ mặt cô đơn đi từ phòng ngủ của mình đến, “Trung bá
nói mẹ đi rồi, có phải mẹ không cần con nữa hay không……”
Anh gắt gao nắm tay lại, nhìn ra được cảm xúc ẩn nhẫn trên khuôn
mặt nhỏ nhắn.
“Ba ba, đây không phải là sự thật phải không? Mẹ vẫn sẽ trở về đúng
không?”
Âu Cánh Thần nhìn khuôn mặt sắp khóc của con, vô cùng đau lòng, gọi
cậu đến bên cạnh, một tay kéo cậu bé vào trong lòng, “Tiểu Thiên,
mẹ con cô ấy……” Anh cắn răng, oán hận nói:“Cô ấy cũng không cần
ba.”
Chương 8.4
Âu Quân Thiên nghe thấy ba nói như vậy, rốt cuộc không nhịn được
nữa mà òa một tiếng khóc lên,“Đều là tại ba, mẹ là bị ba đuổi đi ……
Đêm qua ba cùng mẹ nói chuyện con đều nghe được, ba hoài nghi mẹ
cùng chú Đại Bảo làm chuyện có lỗi với ba……”
Sắc mặt Âu Cánh Thần đột nhiên biến đổi,“Câm miệng, việc này trẻ
con không hiểu.”
“Mẹ là người tốt!”
“Ta nói câm miệng!”
“Chú Đại Bảo cũng là người tốt.”
Nghe thấy con thân mật gọi một người đàn ông khác như vậy, cơn tức
của anh lập tức nổi lên ngực, giận dữ hét:
“Không cho phép nhắc tới tên đó ở trước mặt ta!”
Âu Quân Thiên nghe tiếng co rúm lại một chút, “Mẹ của chú Đại Bảo
bị bệnh, cho nên mẹ rất lo lắng……”
Khả Âu Cánh Thần căn bản nghe không vào, cả trái tim của anh đều bị
lửa giận cùng lòng đố kị thay thế hết, người phụ nữ kia chẳng những
thừa dịp lúc anh không ở trong nước cùng đi hẹn hò với người đàn
ông khác mà còn muốn lôi kéo cả con anh nữa.
Trên giường thiếu nhiệt độ cơ thể của một người, anh cũng không ngủ
được an ổn, ngày hôm sau vừa sáng sớm anh đã tới công ty, muốn dùng
công việc để quên đi suy nghĩ của mình, nhưng mỗi khi vừa nhắm mắt
lại, khuôn mặt của Thu Thủy Tâm lại xuất hiện ở trước mắt.
Đáng chết! Lý trí rõ ràng biết cô phản bội mình, thế nhưng anh vẫn
không có cách nào ngăn cản bản thân ra sức nhớ cô, chỉ cần vừa nghĩ
đến việc từ nay về sau sẽ vĩnh viễn mất đi cô, lòng của anh lại
giống như có một tảng đá lớn đè nặng, nặng đến làm anh hốt
hoảng.
“Âu tiên sinh…… Âu tiên sinh……”
Bên tai truyền đến giọng của cấp dưới khẽ gọi, anh nhanh chóng phục
hồi lại tinh thần. Bởi vì Thu Thủy Tâm, anh đã không biết là lần
thứ mấy xuất thần nghĩ đến cô trong lúc làm việc rồi.
“Tiếp tục đi.” Anh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng day trán, hơi hơi nhắm
hai mắt lại, cố sức khiến đầu óc mình tập trung vào nội dung báo
cáo của cấp dưới.
Khi trưởng phòng kế hoạch báo cáo cũng gần xong thì thư ký gọi điện
thoại nội bộ vào, sau khi anh nghe thư ký nói xong thì sắc mặt bỗng
dưng trầm xuống, “Người đó đang ở đâu?”
“Ở phòng khách.”
Anh lập tức đứng lên, bỏ lại một câu “Buổi chiều lại tiếp tục” cho
trưởng phòng phòng kế hoạch rồi vội vàng ra khỏi văn phòng.
Khi anh đi đến phòng khách, liền nhìn thấy một người đàn ông có làn
da ngăm đen, nhìn có vẻ trung hậu thành thật, đối phương có chút
câu nệ nhìn về phía anh cười, “Âu tiên sinh, chào anh, tôi tên là
Tề Gia Bảo.”
Âu Cánh Thần tỉ mỉ đánh giá người đàn ông xa lạ trước mắt, thoạt
nhìn cũng không khác ảnh chụp lắm, bản thân cũng không chớp mắt,
anh thực không hiểu sao Thu Thủy Tâm lại có thể thích hình dáng như
thế này?
“Tôi nghe thư ký nói anh có chuyện rất quan trọng muốn tìm tôi
sao?”
Tề Gia Bảo gãi gãi đầu, “Mà còn là chuyện rất quan trọng nữa…… Âu
tiên sinh, là như thế này, lần này vì bệnh của mẹ tôi nên Thủy Tâm
giúp đỡ tôi rất nhiều, ngay cả tiền mở tiệm cô ấy cũng cho tôi mượn
trước……” Anh vội vàng lấy một tấm chi phiếu từ trong túi quần
ra,“Ta thật sự rất biết ơn cô ấy, sau khi ông chủ của tôi biết được
chuyện này đã chủ động giúp đỡ, đưa mẹ tôi đến bệnh viện tốt nhất
để điều trị.”
Âu Cánh Thần khó hiểu nhìn tấm chi phiếu kia.
Anh ta liền giải thích đến: “Đây là tiền lúc trước Thủy Tâm cho tôi
mượn, ông chủ tôi nói làm vậy sẽ chậm trễ việc mở tiệm của người ta
thì không tốt lắm, vì thế liền cho tôi mượn một số tiền, bảo tôi
sau này từ từ trả cũng được. Nhưng mà tôi gọi di động cô ấy lại
luôn không trả lời, nghĩ mãi liền quyết định đến công ty của Âu
tiên sinh, dù sao đem tiền trả trực tiếp cho Âu tiên sinh cũng là
như nhau . Phiền anh chuyển giúp Thủy Tâm, thay tôi nói tiếng cám
ơn……”
Âu Cánh Thần vô cùng kinh ngạc, người đàn ông này đem tiền trả lại
cho anh, vậy chứng tỏ…… Thủy Tâm căn bản không có cho lại đàn ông,
mà đơn thuần chỉ là giúp đỡ bạn bè…… Ông trời ơi, đến tột cùng mình
đã hiểu lầm thành cái gì vậy?
“Anh cùng Thủy Tâm…… Rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Chúng tôi là hàng xóm cũ cũng là bạn học cũ…… Nha, đúng rồi, tháng
sau tôi cùng vị hôn thê của tôi – à, vị hôn thê của tôi cũng là bạn
học của tôi cùng Thủy Tâm, chúng ta sẽ kết hôn, đến lúc đó hoan
nghênh Âu tiên sinh cùng Thủy Tâm tới tham gia nha.” Tề Gia Bảo
cười đến thực ngại ngùng.
Nghe đến đó, Âu Cánh Thần thật không dám tin bản thân đã phạm phải
bao nhiêu sai lầm nữa…… Mà đủ loại điểm đáng ngờ làm cho anh nghĩ,
anh nên nhìn thẳng vào lai lịch của vợ thật rõ — không biết quá khứ
của cô thì anh sẽ khó tránh khỏi sẽ giống lúc này, bị bóng dáng
Angel làm ảnh hưởng.
Sau khi tiễn bước Tề Gia Bảo anh mới suy tư, gọi mấy cuộc điện
thoại, nhờ người của Chinh tín xã(tổ chức tìm tin tức), cùng bảo
người nhà mang đến tờ biên lai mượn tiền mà Thu Thủy Tâm đã viết,
anh nhớ rõ ở trên đó cô có viết dãy số chứng minh của mình, có được
manh mối này, nhất định rất nhanh anh sẽ biết được tất cả về
cô.
Vừa mới gác điện thoại, di động liền vang lên, anh thuận tay nhận
điên thoại, đầu dây bên kia lại truyền đến một tin khiến anh lo
lắng khiếp sợ — “Thiếu gia không hay rồi ……” Trung bá một bộ giọng
khóc tang, “Vừa rồi lái xe mới gọi điện về, nói là trên đường tiểu
thiếu gia đến trường đột nhiên nói muốn đi toilet, sau đó thừa dịp
lúc lái xe không chú ý liền không thấy tăm hơi, lái xe tìm rất lâu
mà vẫn không tìm được tung tích của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia
mất tích ……”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 9.1
Âu Cánh Thần lái xe thể thao đi tới địa điểm Âu Quân Thiên mất
tích, thằng bé này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?
Có điều trong lòng anh kỳ thật cũng mơ hồ đoán được ý nghĩ của con
– dám chắc là nhóc con này đi tìm Thủy Tâm. Nhưng nó biết cô ở đâu
sao?
Anh thật sự không dám nghĩ tiếp nữa, một đứa bé trai sáu tuổi, đi
lung tung trong một thành phố lớn thế này sẽ xảy ra chuyện gì, nếu
con gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn…… Ông trời ơi! Càng nghĩ càng
sợ, đến tột cùng Tiểu Thiên đi đâu vậy?
Anh tìm ở ven đường nơi tài xế nói không thấy Tiểu Thiên, nhưng
thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trong biển
người mênh mông, muốn tìm một đứa bé, nói thì dễ hơn làm?
Mang theo tâm trạng vô cùng lo lắng mà tìm mấy tiếng đồng hồ, nhìn
thấy công viên, tiệm ăn nhanh liền dừng xe lại đi vào tìm kiếm,
hỏi, nhưng đều không thu được kết quả gì. Trong lúc đó anh cũng
không ngừng gọi điện thoại cho chinh tín xã, muốn bọn họ cần phải
trong nhanh nhất thời gian tìm được nơi ở của Thu Thủy Tâm.
Rốt cục, điện thoại của chinh tín xã giống như mưa rơi xuống trong
trời hạn, giải tỏa sự nôn nóng trong lòng anh.
“Âu tiên sinh, chúng tôi đã tra được Âu phu nhân…… À, Thu tiểu thư
gần đây đang chuẩn bị khai trương một cửa hàng bán quần áo và trang
sức cho sủng vật, địa điểm ở……”
Âu Cánh Thần vội vã ghi lại địa chỉ mà không chú ý đến đối phương
đã sửa lại xưng hô với Thu Thủy Tâm.
Anh bay nhanh lên xe, đi đến cửa hàng mà chinh tín xã nói lúc nãy.
Chết tiệt, con đường kia mỗi ngày không biết anh đã đi qua bao
nhiêu lần, vậy mà không hề hay biết, người mà anh yêu mến vẫn luôn
ở đó.
Vừa quẹo qua một con đường, rất xa liền nhìn thấy một bé trai mặc
đồng phục đi học, đeo cặp sách đang đứng bên đường, hết nhìn đông
tới nhìn tây.
Sáng sớm hôm nay Âu Quân Thiên nhận được điện thoại mẹ cậu gọi đến,
hỏi cậu có ngoan ngoãn nghe lời ông quản gia hay không, cậu đã khóc
muốn đi tìm mẹ, Thu Thủy Tâm không đành lòng nên bất đắc dĩ đã nói
cho cậu biết gần đây cô đang bận bịu việc mở cửa hàng, chờ chuẩn bị
tốt việc khai trương cửa hàng xong cô sẽ đến thăm cậu.
Nhưng dưới “Lô” công (chắc là khóc hay nhõng nhẽo ~~~) của tên nhóc
kia, cô đành tiết lộ chỗ của cửa hàng là gần quán KFC mà trước kia
bọn họ thường đến thế nên cậu mới vừa lòng mà đồng ý gác điện thoại
đi đến trường.
Không ngờ, trong lòng cậu bé căn bản là có dự tính khác, trốn học
đi tìm mẹ.
Chỉ là, cậu bé đến quá sớm , cửa hàng của Thu Thủy Tâm đang trong
giai đoạn trang hoàng, vả lại cửa hàng vừa nhỏ vừa khó tìm, Âu Quân
Thiên phải tốn một phen công sức mới tìm được địa điểm chính
xác.
Âu Cánh Thần ở đường bên kia gọi vọng về phía con vài tiếng, nhưng
cậu bé căn bản là không nghe thấy.
Phía trước là đèn đỏ, Âu Cánh Thần không có cách nào lái xe qua,
anh định xuống xe, nhưng con đường này lại không thể tùy tiện đậu
xe.
Anh nhìn về phía con đang hoàn toàn không chú ý tới tiếng anh gọi,
nhấc chân ngắn định băng qua đường – rốt cục Thu Thủy Tâm cũng xuất
hiện, cô đang chuẩn bị nhấc cửa cuốn của cửa hàng lên.
“Mẹ……” Sắc mặt Âu Quân Thiên tỏa sáng cao giọng hô, vui sướng mà
giơ hai cánh tay ngắn huơ huơ về phía Thu Thủy Tâm ở bên đường đối
diện.
Thu Thủy Tâm đang đưa lưng về phía đường cái giống như nghe được có
người kêu cô, cô theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy Âu Quân
Thiên đang ở đường bên kia, không khỏi sửng sốt. “Tiểu
Thiên……”
“Mẹ…… Mẹ……”
Giờ này khắc này, trong mắt Âu Quân Thiên chỉ tồn tại một mình Thu
Thủy Tâm, cậu bé gần như là nghĩ cũng không nghĩ mà lao thẳng về
phía đường cái, căn bản mặc kệ cái gì đèn xanh đèn đỏ, vạch trắng
hay không vạch trắng, càng không để ý đến một chiếc xe tải nhỏ đang
hướng thẳng về phía cậu…… Âu Cánh Thần ở bên này đường vẫn còn đang
chờ đèn xanh mặt liền biến sắc, “Tiểu Thiên, cẩn thận!”
Lo không được nhiều như vậy, anh mặc kệ xe còn ở giữa đường cái,
ngay cả động cơ cũng chưa tắt mà bỏ chạy xuống xe, chạy về phía
con.
“Tiểu Thiên……” Thu Thủy Tâm cũng thấy chiếc xe tải nhỏ kia.
Thế nhưng vì trong mắt Âu Quân Thiên chỉ có mẹ mình, nhìn thấy cậu
bé bất chấp tất cả mà chạy về phía mình, Thu Thủy Tâm sợ tới mức
sắc mặt trắng bệch.
Cô cũng vội vã chạy về phía trước, muốn nhanh hơn một bước để ôm
lấy đứa nhỏ ra, nhưng trong nháy mắt hai tay cô chạm vào cậu bé thì
chiếc xe tải nhỏ kia cũng không kịp đạp thắng xe lại .
Gần như là cùng một thời khắc, bàn tay to Âu Cánh Thần dùng sức túm
được hai mẹ con mà đẩy vào ven đường.
Nhưng chính anh lại không kịp chạy đi, “Phanh” một tiếng, anh cảm
giác được trên người truyền đến một trận đau nhức, ngay sau đó, bên
tai truyền đến tiếng thét chói tai của Thu Thủy Tâm cùng tiếng gọi
của Âu Quân Thiên.
Anh rất muốn mở mắt nói cho bọn họ biết mình không sao, nhưng không
hiểu vì sao trước mắt lại bị một màn đen bao trùm? Ý thức cũng càng
ngày càng mơ hồ……
☆☆☆
“Mẹ, vì sao ba ba ngủ lâu như vậy còn chưa dậy?”
Trong phòng bệnh, Âu Quân Thiên cùng Thu Thủy Tâm ngồi ở trước
giường, lúc này, Âu Cánh Thần đang nằm trên giường nhắm hai mắt,
trên đầu, trên người đều quấn băng vải tuyết trắng, bộ dạng chật
vật làm cho người ta nhìn vô cùng không nỡ.
Thu Thủy Tâm vô cùng dịu dàng kéo nhẹ Âu Quân Thiên vào trong lòng,
“Ba ba vì cứu chúng ta mà bị thương, cho nên bây giờ mới nằm ngủ ở
nơi này.”
Cô lo lắng nhìn Âu Cánh Thần hôn mê suốt ba ngày, hồi tưởng lại
tình cảnh lúc đó, cô vẫn nhìn thấy mà ghê người, trong lòng nhịn
không được run lên, khắp người anh đầy máu làm cô sợ hãi.
Cho tới bây giờ, cô vẫn không thể tin được chuyện này là thật, Âu
Cánh Thần vì cứu cô cùng Tiểu Thiên mà không màng đến tính mạng của
mình, bị chiếc xe tải nhỏ kia đâm vào, bị đánh bay đến hơn mười
mét.
Cô không biết là ai đã gọi điện thoại kêu xe cứu thương , cô vẫn
khóc, Tiểu Thiên cũng khóc, sau đó hai mẹ con lại ngây ngốc mà lên
xe cứu thương, ở bên ngoài phòng phẫu thuật cầu nguyện cho người mà
bọn họ yêu mến bình an vô sự.
Trung bá biết tin vội đi tới, bảo cô mang Tiểu Thiên trở về nghỉ
ngơi trước, nhưng cô không đồng ý; Tiểu Thiên dựa vào lòng cô khóc
đến ngủ thiếp đi, hai mắt cô vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng
phẫu thuật.
Âu Cánh Thần có hiện tượng xuất huyết bên trong, xương sườn cũng
gãy, chân có vài khúc xương bị gãy, khi bác sĩ làm muốn cô ký tên
vào giấy đồng ý phẩu thuật, tim cô dường như tan nát, run rẩy đưa
tay ký tên xuống, năm lần bảy lượt van xin bác sĩ nhất định phải
toàn lực cứu chồng của cô tỉnh lại.
Sống chết trước mắt, cái gì hiểu lầm ủy khuất căn bản đều không là
gì cả, cô chỉ mong anh được bình an, khỏe mạnh an khang …… Trải qua
mười mấy tiếng đồng hồ phẫu thuật, cuối cùng cùng giữ được tính
mạng anh, chẳng qua là vẫn mê man cho đến bây giờ, vẫn không có dấu
hiệu thanh tỉnh như trước.
Ba ngày nay, Âu Quân Thiên không muốn rời cô nửa bước, sợ cô lại
biến mất khỏi thế giới của cậu lần nữa, cô có thể hiểu được nỗi bất
an của đứa bé này, cha bị tai nạn giao thông, nếu còn không thấy mẹ
nữa thì nhất định cậu bé sẽ rất sợ hãi.
Vì thế, cô từ đầu đến cuối đều ở sát bên hai cha con này, dỗ đứa bé
ăn cơm rồi ngủ, còn bản thân thì cơm nước cũng không nghĩ
đến.
Chương 9.2
Trong lòng khẽ thở dài một hơi, cô có thể ở lại bên cạnh Tiểu Thiên
nhất thời, cũng không thể ở lại cả đời, bởi vì trong mắt Âu Cánh
Thần, cô đã bị phán định vào vị trí kẻ phản bội, lúc anh tỉnh lại
có lẽ hai người khó tránh được một tình cảnh xấu hổ, anh…… có trách
cứ cô hay không? Nếu Tiểu Thiên không đi tìm cô, anh cũng sẽ không
xảy ra tai nạn…… Cử động thân mệt mỏi một chút, mấy ngày nay cô
hoàn toàn ngủ không ngon giấc, mới ngồi một chút thân thể đã cứng
lại.
Đứa bé trong lòng thấy cô khẽ động, lập tức bất an hỏi: “Mẹ, mẹ
muốn đi đâu?” Cậu bé gắt gao giữ lấy tay cô, rất sợ buông ra rồi
lại không thấy được cô nữa.
Nhìn sự sợ hãi toát ra từ mắt cậu bé, hai tay Thu Thủy Tâm nhẹ
nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, “Tiểu Thiên, con có biết
trên người nam tử hán phải gánh vác trách nhiệm gì không?”
Âu Quân Thiên cau mày lắc lắc đầu, rồi sau đó lại không cam lòng
gật gật đầu, “Ba ba nói thân là nam tử hán, thì nhất định phải nghe
lời lúc còn nhỏ, nếu không sẽ là một đứa bé hư.”
“Vậy Tiểu Thiên có nghe lời ba ba con hay không?”
Cậu bé do dự một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi lắc đầu,“Con……Con
không nghe.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ba ba rất đáng ghét!” Cậu bé không được tự nhiên mà chu
miệng.
“Tiểu Thiên, sao con có thể nói ba con như vậy? Đừng quên mạng nhỏ
của con là ba con dùng sinh mệnh để cứu nha.”
Cậu bé quật cường quay mặt đi, cắn môi nhỏ, nghĩ đến ba ba hại mẹ
bỏ đi, cậu bé vẫn rất tức giận…… Nhưng, nếu ba ba có thể nhanh tỉnh
lại một chút thì cậu có thể suy nghĩ tha thứ ba ! Cậu bé nhỏ giọng
nói thầm trong lòng.
Thu Thủy Tâm thở dài, tuy rằng Tiểu Thiên còn nhỏ, nhưng cậu bé rất
thông minh, phát triển rất sớm, rất nhiều việc hẳn là đều hiểu
được. Cô suy nghĩ một chút, quyết định nói sự thật cho cậu
biết.
Cô chần chờ mở miệng,“Tiểu Thiên, kỳ thật mẹ…… mẹ không phải là mẹ
ruột của con, mẹ ruột của con, cô ấy……”
Âu Quân Thiên đột nhiên gắt gao ôm cô, “Mẹ, không cần nói gì cả, ở
trong lòng con, mẹ chính là mẹ ruột của con.”
Thu Thủy Tâm ngạc nhiên, nhóc con này…… Có phải đã biết cái gì rồi
không?
Đúng rồi, trẻ con là nhạy cảm nhất , ai là mẹ của nó, nó còn không
phân biệt được hay sao?
Như vậy Âu Cánh Thần thì thế nào? Anh…… Cũng phát hiện thật sự cô
không phải vợ thật của anh chứ?
Lấy sự thông minh tài trí của anh, không có khả năng là không hay
biết, cô nhớ tới những ngày trước đây, thỉnh thoảng cô lại thấy ánh
mắt anh nhìn mình có chút đăm chiêu, chỉ là, khi đó quá tham luyến
dịu dàng của anh, cho nên thật cẩn thận không để bị vạch trần, cứ
nghĩ như vậy thì có thể có được phần hạnh phúc này mãi mãi.
Là cô quá tự đề cao mình rồi, có phải anh đã phát hiện thân phận
giả của cô, cho nên mới nhận định tất cả những việc cô làm đều để
lừa anh hay không?
Một buổi chiều chính là nhàn nhã trôi qua như vậy, Âu Cánh Thần vẫn
hôn mê như trước, Âu Quân Thiên mệt mỏi cũng ngủ say, lúc Thu Thủy
Tâm cũng đang định ngủ một chút thì Trung bá mang theo canh gà
đến.
“Thiếu phu nhân……”
“Suỵt……” Cô làm một động tác chớ có lên tiếng,“Nhỏ tiếng một chút,
Tiểu Thiên vừa mới ngủ, cẩn thận đánh thức nó.”
Trung bá vốn đang nghiêm túc ngay lập tức biến thành một bộ dạng
thật cẩn thận,“Nha, suỵt…… suỵt……” Ông rón ra rón rén chậm rãi đi
vào trong phòng bệnh, đặt một bình giữ ấm lên bàn.“Thiếu phu nhân,
đây là canh gà Phúc tẩu đặc biệt hầm cho cô, tranh thủ lúc nóng mà
uống đi.”
“Trung bá, cháu không đói bụng……”
Đối phương lo lắng nhìn cô,“Thiếu phu nhân, cô đã trực ở trong bệnh
viện ba ngày rồi, tôi nghe mấy y tá nói mấy ngày nay cô đều không
ngủ, dù gì đi nữa, thân thể là quan trọng nhất, nếu như cô gục
xuống, sau khi thiếu gia tỉnh lại nhất định sẽ trách tội chúng
tôi.”
Ông mở ra bình giữ ấm ra, nhất thời, một cỗ mũi hương tỏa ra, “Phúc
tẩu nói canh gà này bổ thân bổ não, thiếu phu nhân, cô liền uống
một chút đi, bổ sung thể lực rất tốt a, cô xem, mới vài ngày ngắn
ngủn, cô đã gầy không thể tưởng được.”
“Trung bá……” Cô thật sự không thể cự tuyệt ý tốt của ông, đành phải
cố gắng uống sạch canh gà.
“Thế nào, mùi vị không tồi chứ?” Nét mặt Trung bá có vẻ rất vừa
lòng.
Cô gật gật đầu,“Tay nghề nấu ăn của Phúc tẩu thật là không thể
chê.”
“Ha ha, cô còn nói, chờ sau khi thiếu gia xuất viện, nên vì các
người mà làm một bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch* phong phú mới
được.”
*Mãn Hán toàn tịch: có thức ăn của cả Hán lẫn Mãn, ý nói bữa tiệc
phong phú, nhiều món ngon.
Cô xấu hổ nở nụ cười khẽ, “Chỉ sợ…… Chỉ sợ cháu phải khiến Phúc tẩu
thất vọng rồi.”
“Vì sao?” Trung bá nhất thời không hiểu ý câu nói lắm.
“Bởi vì……” Cô ấp úng tìm một lý do,“Bởi vì không lâu nữa có thể
cháu định đi du lịch.”
Trung bá thở dài, vốn tưởng rằng thiếu gia xảy ra chuyện, thiếu phu
nhân sẽ ở lại chăm sóc cậu ấy, không ngờ cô ấy vẫn muốn rời
khỏi.“Thiếu phu nhân muốn rời khỏi Âu gia phải không?” Ông nói
thẳng ra.
“Thực xin lỗi.” Thu Thủy Tâm có chút bối rối gục đầu xuống, đối mặt
với người quản gia trung tâm này, thầm nghĩ vẫn là thẳng thắn thành
khẩn thì tốt hơn, tránh cho ông ấy hiểu lầm Âu phu nhân thật sự.
“Trung bá, thật ra cháu không phải là thiếu phu nhân của Âu gia các
người, cháu chỉ là một người –”
Ông lại cắt đứt lời của cô,“Trong mắt tất cả mọi người ở Âu gia, cô
chính là thiếu phu nhân của chúng tôi!” Ông mang theo khẩu khí kiên
định mà nói, giống như đây là một chuyện thật không thể phản bác,
“Thiếu phu nhân, cô chỉ là mất trí nhớ mà thôi, nên mới nói hưu nói
vượn như vậy.”
“Trung bá……” Thu Thủy Tâm thật sự rất bất đắc dĩ, vì sao nói thật
lại không ai tin vậy?
Đột nhiên, Âu Cánh Thần phát ra một tiếng than nhẹ yếu ớt, hai
người vội chạy tới trước giường bệnh – “Thiếu gia……”
“Cánh Thần……”
Chỉ thấy Âu Cánh Thần chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt rời rạc nhìn
hai người đang lo lắng mà đợi anh trả lời.
“Thiếu gia, rốt cục cậu tỉnh lại rồi.” Trung bá kích động vẻ mặt
già nua đầy nước mắt.
Trên mặt Thu Thủy Tâm cũng lộ vẻ lo lắng cùng sốt ruột, “Cánh Thần,
anh thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Hai mắt Âu Cánh Thần kinh ngạc nhìn cô, môi khẽ nhếch, muốn nói gì
đó, nhưng yết hầu lại không phát ra được tiếng nào.
Cô cầm bàn tay to của anh, “Cánh Thần, anh muốn nói cái gì? Có phải
muốn uống nước hay không?”
“Thiếu phu nhân, có cần gọi bác sĩ đến hay không.” Trung bá nhắc
nhở.
“Nha, đúng!” Cô vội vàng ấn xuống chuông báo ở đầu giường.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói khàn khàn. “Các……
Các người là ai?”
Chương 9.3
Cô nhất thời sửng sốt, không nghĩ là Âu Cánh Thần lại hỏi như
vậy?
Trung bá cũng lộ ra một bộ dáng trợn mắt há mồm,“Thiếu gia……
Cậu……”
Anh nhìn về phía Thu Thủy Tâm,“Ai là Âu Cánh Thần?”
“Trời ạ, thiếu gia……” Trung bá bị dọa đến sợ hãi,“Không phải ngay
cả tên mình cậu cũng không nhớ chứ?”
Chân mày anh nhăn lại, “Bác là……”
“Tôi là Trung bá a, thiếu gia không nhớ sao? Ta vẫn luôn làm quản
gia ở Âu gia, khi cậu còn bé luôn thích nhất là cầm lấy ống quần
của tôi, quấn quít lấy tôi bắt kể chuyện xưa cho cậu nghe.”
Anh vẫn mang vẻ mặt hoang mang.
Đột nhiên Trung bá kéo Thu Thủy Tâm đang ngẩn ngơ qua, “Cô ấy là vợ
cậu, còn cậu bé đang ngủ bên kia là con cậu……”
Vẻ mặt Âu Cánh Thần mờ mịt, anh dời ánh mắt lên khuôn mặt Thu Thủy
Tâm, “Ông ấy nói …… Là thật sao?”
Con là của anh không sai, nhưng vợ…… Cô khó xử nhìn mắt Trung bá,
cuối cùng vẫn là lựa chọn gật đầu. “Trung bá nói …… Đều là sự
thật.”
☆☆☆
“Thủy Tâm, Em muốn dẫn tiểu bất điểm(nhỏ không bằng một chấm nhỏ –
ta nghĩ thế ~~~) kia đi đâu vậy?”
Trong phòng bệnh xa hoa của bệnh viện, Âu Cánh Thần trên đùi bó
thạch cao đang lớn tiếng nói vọng về phía Thu Thủy Tâm đang đi ra
cửa.
Tay phải cô đang dắt Âu Quân Thiên có chút vô lực quay đầu lại, “Em
muốn dẫn Tiểu Thiên ra ngoài mua vài thứ.”
“Vì sao phải dẫn nó ra ngoài mua đồ chứ?” Vết thương trên mặt đã
sắp lành hẳn, trên khuôn mặt tuấn tú giờ phút này đang biểu lộ như
một đứa trẻ tùy hứng.
“Bởi vì Tiểu Thiên nói cả ngày ở trong phòng bệnh rất nhàm chán, em
dẫn con đi ra ngoài một chút cũng tốt.”
“Vậy em cứ để cho tiểu bất điểm này đi thẳng về nhà đi, ai bảo nó
không có việc gì mà xuất hiện ở bệnh viện làm chi?”
“Cánh Thần,” Cô thật sự thực bất đắc dĩ, “Anh đừng gọi tiểu bất
điểm này, tiểu bất điểm nọ lung tung nữa, nó tên là Tiểu Thiên, là
con ruột của anh.”
“Chậc!” Anh xem thường quay mặt đi, “Sao anh lại không biết từ khi
nào anh lại có một tiểu bất điểm lớn như vậy.”
“Ba ba……” Âu Quân Thiên bất mãn nhíu mày,“Tên của con là Âu Quân
Thiên, con không đồng ý cho ba gọi con là tiểu bất điểm lần
nữa.”
Âu Cánh Thần lập tức hướng về phía cậu bé mà ném qua hai ánh mắt
đáng sợ, “Con dám tranh luận với ta sao?”
Âu Quân Thiên lộ ra một bộ dáng không đặt anh vào trong mắt,“Con
chỉ là nói ra sự thật mà thôi.”
“Thủy Tâm, ném tiểu bất điểm này đi cho anh, đừng cho nó ở đây làm
chướng mắt anh nữa.”
“Cánh Thần, nó là con anh.” Cô vô lực lặp lại lời mà mỗi ngày đều
phải nói đến mấy lần, từ khi Âu Cánh Thần tỉnh lại liền mất trí nhớ
cho đến bây giờ, ngoài cô ra, những người khác căn bản đều không
được anh để vào mắt.
Bác sĩ nói bởi vì lúc anh bị tai nạn đã đập gáy xuống đất, cho nên
mới gặp phải hiện tượng mất trí nhớ, chỉ là tạm thời hay là vĩnh
viễn thì bác sĩ cũng không nắm chắc.
Cũng may chuyện ở công ty chủ quản các cấp có thể đảm đương được,
còn một số quyết định trọng đại đã được chuẩn bị trước nên chỉ cần
chấp hành theo là được, bằng không một tập đoàn to như vậy sẽ như
rắn mất đầu, cũng không biết làm thế nào mới phải.
Chỉ là, tổng tài Âu Cánh Thần anh minh thần võ trước kia của bọn họ
nay chỉ số thông minh gần như đã thoái hóa rồi, quả thực giống một
đứa trẻ bốc đồng chỉ biết khóc lóc om sòm.
Giải trí lớn nhất mỗi ngày của anh chính là cãi nhau với con, bá
đạo liều chết quấn quít lấy vợ, chỉ cần cô hơi chút rời anh đi nửa
bước thì anh sẽ bất mãn rống to, ai cũng không kiềm chế được vị đại
thiếu gia xấu tính này.
Mà cửa hàng quần áo sủng vật của cô cũng bởi vì chuyện ngoài ý muốn
này mà phải tạm hoãn, nếu tình trạng cứ như trước mắt thì trừ phi
cô có thể phân thân, bằng không căn bản là không có khả năng rời
khỏi anh nửa bước để đi xử lý công việc.
“Tiểu Thiên, Cánh Thần, hai người làm ơn đừng cãi nhau nữa được
không?”
“Mẹ, là ba ba bắt nạt con!”
“Thủy Tâm, anh chán ghét tiểu bất điểm này.”
Hai người cáo trạng xong lại tiếp tục đấu võ mồm.
“Nếu ba chán ghét con, ngày mai con cùng mẹ sẽ không đến bệnh viện
thăm ba nữa.”
“Con tới hay không tới cũng chả sao, có điều Thủy Tâm của ta phải
hai mươi tư tiếng đồng hồ, một tấc cũng không được rời khỏi bên
cạnh ta.”
“Mẹ là mẹ của con! Mẹ phải chăm sóc con!” Âu Quân Thiên không
phục.
“Cô ấy là lão bà của ta!” Âu Cánh Thần cũng vô cùng bá đạo rống
lại.
Mắt thấy hai cha con không ai chịu ai, Thu Thủy Tâm bị kẹp ở giữa
đột nhiên hô to,“Này! Hai người có chừng mực cho tôi!”
“Mẹ……”
“Thủy Tâm……”
Cùng lúc bị một lớn một nhỏ lộ ra bộ dạng ủy khuất giống nhau. (2
cha còn này đấu võ mồm dễ xương wá đi mất)
Cô nhìn về phía cửa chính, giọng điệu không cho phép cự tuyệt mà
nói: “Cánh Thần, em chỉ là muốn mang Tiểu Thiên đi mua chút đồ uống
mà thôi, anh ngoan ngoãn ở lại phòng bệnh, một hồi bác sĩ sẽ đến
đưa anh đi làm vật lý trị liệu.”
“Anh cũng muốn cùng em đi mua đồ uống.”Anh bốc đồng đưa ra yêu
cầu.
Cô liếc cái xem thường, “Anh phải ở lại chỗ này đi làm trị
liệu.”
“Anh không cần trị liệu.” Vươn bàn tay to kéo cô vào trong lòng,
“Anh chỉ muốn em ở lại bên người anh.”
Âu Quân Thiên thè lưỡi, “Sau khi ba ba mất trí nhớ thật sự là làm
cho người ta chịu không nổi.” Cậu bé bất mãn kháng nghị, “Bây giờ
mẹ đều ngày đêm cùng ba, con chỉ là muốn cùng mẹ đi ra ngoài một
chút mà ba cũng muốn ngăn cản……”
Âu Cánh Thần mới không để ý tới con lầm bầm, tròng mắt của anh vừa
chuyển, đột nhiên hướng ra ngoài cửa gọi nhỏ một tiếng, “Trung
bá.”
“Thiếu gia, có chuyện gì sao?”
“Đem tiểu bất điểm này đuổi về nhà cho tôi, ngày mai không được đưa
nó đến nữa.” Anh đắc ý nói. Hừ hừ, như vậy xem tên nhóc này còn
cùng anh giành cô được nữa không.
“Dạ, thiếu gia.” Trung bá bất đắc dĩ chấp hành mệnh lệnh.
“Lão ba, ba rất âm hiểm …… buông …… ông quản gia, con không muốn về
nhà, con muốn ở cùng mẹ……”
Chương 9.4
Âu Cánh Thần còn bướng bỉnh nói bái bai với con, anh ôm bà xã, dán
mặt vào lòng cô, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, miệng còn không
ngừng.“Thủy Tâm, đột nhiên anh cảm thấy mình trở nên rất suy yếu
nga.”
Thu Thủy Tâm lo lắng sờ sờ mặt anh,“Sao vậy? Hay để em gọi là bác
sĩ đến xem sao nha?”
“Không cần, chỉ cần em hôn anh một cái là được rồi……”
Giọng của con từ hành lang truyền đến — “Lão ba…… Ngày mai con sẽ
lại đến ……”
Cô thật sự là không có biện pháp nào với người đàn ông này, “Người
đã lớn như vậy rồi còn tranh hơn thua với trẻ con.” Thật không chịu
nổi.
Anh hợp tình hợp lý mà nói: “Ai kêu tiểu bất điểm kia không biết
thức thời như vậy, cả ngày cứ líu ríu mẹ ơi, mẹ à, phiền chết đi
được, anh chán ghét nó.”
Cô vừa bực mình vừa buồn cười nhẹ nhàng đánh anh một cái,“Nào có ai
lại chán ghét con ruột của mình chứ.”
“Hừ! Ai thèm để ý đến nó!”Anh để gần môi mình lại, “Thủy Tâm, nhanh
lên một chút.”
“Anh thật sự là……” Biết rõ trong phòng bệnh bây giờ chỉ có hai
người bọn họ, nhưng ánh mắt cô vẫn là không được tự nhiên liếc trái
liếc phải, vội vàng hôn nhanh một chút.
Đại thiếu gia không hài lòng, lại quấn quít bắt cô hôn lại, cô ngồi
trên đùi phải không bị thương của anh, tư thế của hai người giờ
phút này thật ái muội, làm cô vừa thẹn lại vừa xấu hổ.
“Cánh Thần, đừng đùa nữa, một hồi bị bác sĩ, y tá nhìn thấy sẽ bị
người ta chê cười .”
“Nhìn thấy thì nhìn thấy.”Anh lơ đễnh, “Anh ôm bà xã của anh, ai
quản được .”
Nghe anh cả ngày đem hai chữ bà xã làm câu cửa miệng, trong lòng
Thu Thủy Tâm nhịn không được mà âm thầm hít vài ngụm khí, nếu cô
nói với anh, trên pháp luật hai người hoàn toàn không có quan hệ
gì, không biết anh có thể khóc tại chỗ cho cô xem hay không?!
Âu Cánh Thần xấu xa đem môi tiến đến sát mặt của cô, vươn đầu lưỡi,
nghịch ngợm nhẹ nhàng liếm lên môi cô một chút.
“Cánh Thần……” Cô bị động tác khiêu khích của anh làm sợ ngây
người.
“Hôm qua anh nhìn thấy trong TV, nam diễn viên chính đã làm vậy với
nữ diễn viên chính.” Anh hơi hơi cong cánh môi lên,“Thủy Tâm, em là
nữ diễn viên chính của anh, như vậykhông phải anh cũng có thể như
vậy với em sao?”
Nói xong, anh chậm rãi dùng đầu lưỡi tiến vào bên trong môi cô,
thành thục mà bá đạo hấp thu ngọt ngào của cô, Thu Thủy Tâm bị anh
cứng rắn ôm vào trong lòng nhất thời giống như một khối tuyết bị
hòa tan thành nước, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Hai người cứ như vậy mà ôn tồn, nếu không phải bác sĩ xông vào, cô
hoài nghi chính mình sẽ say chết ở trong luồng nhu tình của anh
rồi.
“Khụ khụ! Âu tiên sinh, đã đến giờ làm vật lý trị liệu.” Bác sĩ xấu
hổ đẩy kính mắt viền vàng.
Thu Thủy Tâm nghe tiếng cũng tỉnh lại, vội vàng chấm dứt nụ hôn
này, khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà đỏ lên, Âu Cánh Thần thì tức
giận trừng mắt liếc bác sĩ một cái.
“Tôi nói bác sĩ Lưu, ông cũng quá chuyên nghiệp rồi? Ngay cả đến
muộn một phút cũng không được sao.”
“Ách……” Đối phương dở khóc dở cười, “Vô cùng xin lỗi đã quấy rầy
anh, Âu tiên sinh, có điều, còn như anh nói, canh chính xác thời
gian chính là bổn phận của người chữa bệnh và chăm sóc bệnh
nhân.”
“Cánh Thần.” Thu Thủy Tâm càng xấu hổ ,“Bác sĩ cũng là vì tốt cho
anh.”
“Hừ! Sao anh lại không cảm thấy vậy?” Anh bốc đồng khoanh hai tay,
“Mỗi ngày đều phải đi làm vật lý trị liệu chán ghét này, phiền muốn
chết.”
“Nếu không làm trị liệu, sao chân của anh có thể nhanh lành như vậy
được?”
Oán giận thì oán giận, nên làm trị liệu vẫn là không thể thiếu, Âu
Cánh Thần đi theo bọn họ đến phòng trị liệu.
Quá trình hồi phục đúng là gian khổ, Thu Thủy Tâm nhìn ở trong mắt
mà đau ở trong lòng, nếu không phải vì cứu cô cùng Tiểu Thiên, bây
giờ anh cũng không cần phải chịu loại thống khổ như vậy.
Bình thường, mỗi ngày làm vật lý trị liệu xong, thể lực Âu Cánh
Thần sẽ tiêu hao đến một giọt cũng không còn.
Qua bữa cơm trưa, anh mỏi mệt nằm ở trên giường ngủ say.
Thu Thủy Tâm ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng nắm tay anh, từ sau khi
hôn mê tỉnh lại, mỗi lần khi anh sắp đi vào giấc ngủ anh đều gắt
gao cầm lấy tay mình như vậy, gương mặt anh trong lúc ngủ say bình
thản tựa như một đứa bé vô tội.
Sau khi nghe thấy anh phát ra tiếng hít thở đều đều, cô cố gắng rút
bàn tay bị anh nắm về, nhưng cô mới giật về thì anh liền giống như
hoảng sợ mà nhăn mày lại.“Đừng đi……” Nhắm hai mắt, anh giống như
đang nói mê.
Cô vội vàng trấn an,“Em không có đi, em sẽ ở bên cạnh anh.”
“Đừng đi…… Thủy Tâm, đừng đi……” Anh lẩm bẩm liên tục cùng một
câu.
Chẳng lẽ ở trong mộng, cô muốn rời anh mà đi sao?
Cô trở tay dùng sức cầm bàn tay to của anh, nhìn trên mặt một người
đàn ông trưởng thành như anh lại toát ra vẻ bất lực, yếu ớt này,
đáy lòng cô liền thắt lại, không chút suy nghĩ liền mở miệng nói:
“Em sẽ không đi, em sẽ ở lại bên cạnh anh, cả đời cũng không rời
khỏi anh, mặc kệ anh biến thành cái dạng gì, chỉ cần anh cảm thấy
cần em, em vĩnh viễn sẽ luôn ở bên cạnh anh như bây giờ……”
“Thủy Tâm, em nói có thật không?”
“Đương nhiên đều là sự thật, ách –”
Không ngờ Âu Cánh Thần lại đột nhiên mở ra mắt, cô bị anh làm giật
mình, không phải anh đang ngủ sao? Tỉnh lại từ khi nào vậy?
“Thủy Tâm……” Anh chân thành tha thiết mà thật cẩn thận nhìn cô, tìm
kiếm lời cam đoan, “Cho dù anh đã làm chuyện sai trái, thậm chí làm
cho em khóc, làm cho em thương tâm khổ sở…… Em cũng sẽ không rời
khỏi anh sao?”
Cô hoài nghi, không muốn tiếp tục đề tài này.“Anh tỉnh lại từ khi
nào vậy?”
“Em còn chưa trả lời anh.” Anh kiên trì nói.
Bị ánh mắt mê người của anh nhìn chằm chằm như vậy, Thu Thủy Tâm
thở dài, khuất phục nói: “Chỉ cần anh cần em, em sẽ ở lại bên cạnh
anh.”
“Em đã nói thì phải giữ lời nha.” Đạt được lời cam đoan, anh cười
đến giống như một đứa trẻ, nắm chặt tay cô, lại lần nữa nhắm mắt
lại.
Thu Thủy Tâm không có cách nào với anh, trong lòng đối với việc
chân tướng sẽ có một ngày bị vạch trần mà sợ hãi…… Tạm thời đè nén
không nghĩ – cứ để cô quyến luyến trong phần hạnh phúc này thêm một
ngày thì tốt một ngày đi.