-->
Converter: ss Meoconlunar (Tangthuvien)
Độ dài: 10 chương dài
Thể loại: Hiện Đại
Nguồn: Forum Zing
Văn Án:
Khi đi giao hàng mà cô bán qua mạng thì gặp phải sự cố nhà hàng bị
người ta ném bom
Đại nạn không chết, vận khí cô thật tốt…… Ân, cũng quá tốt rồi
đi,
Nhưng vì sao sau khi tỉnh lại, cô đã trở thành bà xã của một tổng
tài kiêm mẹ của một đứa nhỏ?
Bác sĩ thực đơn giản ra một kết luận ── cô mất trí nhớ ,
Trong đầu cô không hề bị chấn động, tất cả chuyện cũ kể cả chút
việc nhỏ cũng chưa hề quên a!
Nhưng là người đàn ông này cứ khăng khăng anh ta là ông xã của cô,
còn có hôn thú cùng ảnh chụp làm bằng chứng,
Gặp quỷ sao, bộ dạng bà xã anh ta trong ảnh giống cô như đúc
nha,
Cái này cũng không nói, đến cả tên, ngày sinh cũng là giống
nhau!
Xong rồi, từ lúc nào cô đã vụng trộm xuất hiện ra một gia đình
thế,
Lại còn là cái loại người không có trách nhiệm, không có tình yêu
chỉ yêu vị trí bà chủ của một gia đình danh giá?!
Có một ông xã nhìn thấy cô mà giống như nhìn thấy kẻ thù, đứa con
thì sợ cô giống như sợ cọp mẹ,
Vì thế cô đã xuất ra toàn bộ tình cảm của người mẹ để yêu thương
đứa trẻ nhỏ, toàn lực phụ giúp công việc cho ông xã,
Như vậy là có thể chứng minh cô thật sự không phải nữ chủ nhân thật
của ngôi nhà này rồi chứ, ngô, vẫn không tin sao?
Được rồi, vậy cứ để ông xã “Kiểm nghiệm” ở trên giường đi, cô vẫn
còn là “Nguyên vẹn” Nha……
Tiết Tử
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong
phòng khách của một biệt thự xa hoa, người hầu mặc áo trắng vẫn còn
đang quét tước phòng, lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ
thể thao đi từ cửa vào, trên trán hắn rõ ràng vẫn còn mồ hôi chưa
lau đi, khí sắc hồng nhuận, xem ra tinh thần vô cùng tốt.
-Buổi sáng tốt lành, thiếu gia. Quản gia Trung bá cung kính ân cần
hỏi thăm hắn.
Hắn gật đầu xem như là chào hỏi, bước về phía sô pha trong phòng
ngồi xuống.
-Thiếu gia, đây là báo hôm nay. một tiểu nữ giúp việc một thân đeo
tạp dề cung kính đem báo để tới trước mặt hắn.
Hắn cầm lấy báo, bắt đầu xem, người hầu lại lập tức đưa cà phê lên,
hắn vừa uống vừa xem, giống như ưu nhàn, nhưng tầm mắt lợi hại lại
xem đúng tin tức quan trọng nhất.
Trong chốc lát, trên thang lầu tạo hình chữ T cổ điển rất khác biệt
xuất hiện một người phụ nữ tóc dài mặc váy tơ tằm màu trắng, chậm
rãi đi xuống lầu.
Cô có được một dáng người thon dài mảnh khảnh, một đầu tóc nhuộm
thành màu đỏ như lửa chói mắt, vừa mô đen lại tao nhã bước về phía
phòng khách, tuy là sáng sớm, nhưng trên ngũ quan xinh xắn của cô
đã đủ mọi màu sắc của đồ trang điểm, cả người tản ra từng trận vị
nước hoa nồng đậm.
- Buổi sáng tốt lành, thiếu phu nhân. Trung bá nhìn thấy cô thì hơi
hơi hạ thấp người chào hỏi.
Cô nghe thấy tiếng nhưng không hề hưởng ứng, ngạo mạn hướng thẳng
phía trước mà đi, hai mắt từ đầu tới đuôi chỉ nhìn chằm chằm người
đàn ông ngồi trên sô pha.
-Young, tối hôm nay phu nhân chủ tịch tập đoàn Hoa Thái muốn tổ
chức yến tiệc sinh nhật ở Quân Duyệt, nếu hôm nay anh tan tầm sớm
một chút……
-tốt hôm nay công ty phải họp, không có thời gian.Ánh mắt hắn thủy
chung nhìn chằm chằm tờ báo, ngay cả mắt cũng lười liếc nhìn cô một
cái.
- Lần trước em bảo anh cùng em tham gia buổi triển lãm châu báu của
phu nhân tổng tài tập đoàn Tống thị, anh cũng nói công ty phải họp,
lần này cũng như vậy, vì sao mỗi lần em hẹn anh thì anh đều không
có thời gian vậy?
Giọng điệu hắn lạnh lùng nói:- Tôi thật sự không có thời gian. Vẫn
là không nâng mắt nhìn cô.
Cô tức giận, mân khóe miệng vọt tới trước mặt hắn, thô lỗ đoạt lấy
báo trong tay hắn,- Em mặc kệ, hôm nay bất luận như thế nào anh
cũng phải cùng em đến tham gia cái yến tiệc sinh nhật kia.Rốt cục
người đàn ông hơi hơi ngẩng đầu, ngũ quan tuấn mỹ bức người vẫn duy
trì một thái độ thờ ơ
Trả lại báo đây cho tôi. Ngữ khí bình thản giống như khoảng lặng
trước cơn giông.Cô thấy thái độ lãnh đạm này của chồng, nhất thời
chịu không nổi kích thích khóc lóc om sòm lên, dùng tay xé nát tờ
báo,
- Em không trả, trừ phi anh đồng ý tối hôm nay đi cùng em……
- Tôi đã nói rồi, tôi không có thời gian. Người đàn ông nhíu đôi
mày anh tuấn, giọng điệu thập phần không kiên nhẫn. Câu này không
biết hắn phải nói bao nhiêu lần nữa cô mới hiểu được?
- Không có thời gian? Anh lúc nào cũng không có thời gian, chúng ta
kết hôn suốt bảy năm, Âu Cánh Thần, rốt cuộc là anh đã làm chồng
người ta như thế nào? Tiếng chất vấn bén nhọn chói tai, những người
hầu đang bận rộn ở đó cũng đều có biểu tình giả vờ có tai như điếc,
chuyện khắc khẩu như vậy cơ hồ mỗi ngày đều trình diễn, bọn họ đã
thành thói quen rồi.
Nhìn tờ báo đã thành mảnh vụn, người đàn ông có thân hình cao lớn
kiện mỹ từ sô pha đứng lên, mặt không chút thay đổi lướt qua bên
người vợ, xoay người đi lên lầu.
- Anh muốn đi đâu?
Cô ở phía sau hắn gào thét.
- Tắm rửa. Chỉ ngắn gọn hai chữ, không mang theo tia độ ấm
nào.
Cô không cam lòng đuổi theo đến, đa nghi mà chất vấn,
-Không phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài đó chứ? Không phải
anh rất muốn một cước đá tôi ra khỏi cái nhà này sao? Tôi biết anh
chưa từng yêu tôi, nhưng Âu Cánh Thần, tôi nói cho anh biết, anh
đừng vọng tưởng sẽ ly hôn được với tôi, cho dù chết, tôi cũng phải
chiếm lấy vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Âu này, đời này anh đừng
mơ tưởng thoát khỏi tôi……
- Đủ rồi, Angel!- Hắn lãnh khốc nhìn cô một cái,
- Nếu cô còn muốn tiếp tục ở lại trong cái nhà này, thì hãy chừa
chút tôn nghiêm cho chính mình đi.
Cô kích động phản bác,
- Là anh làm tôi không giữ được tôn nghiêm, tôi có ngày hôm nay còn
tất cả không phải đều là nhờ anh ban tặng…… Người đàn ông căn bản
cảm thấy ngay cả liếc nhìn cô thêm một cái cũng đều dư thừa, nên
mặc cô giống như người đàn bà chanh chua đứng đó rống to còn mình
thẳng một mạch rời đi.
-Âu Cánh Thần, tôi hận anh!Tiếng oán hận bén nhọn quanh quẩn trong
phòng khách xa hoa, nhóm người hầu vụng trộm đánh giá nữ chủ nhân
không khống chế được kia, thiếu phu nhân của bọn họ thật sự rất
đẹp, nhưng trong cái đẹp lại tràn ngập ngạo mạn cùng vênh mặt hất
hàm sai khiến làm người ta chán ghét.
- Nhìn cái gì, tiếp tục làm việc cho tôi!- Cô đem tức giận của mình
trút lên người những người hầu không liên can bên cạnh.
Mọi người không dám nhiều lời một tiếng, nhất thời những người vừa
nhìn không chớp mắt bây giờ cũng không dám lại liếc nhìn cô thêm
cái nào, đỡ phải đợi lát nữa tai bay vạ gió lại hướng tới.
Lúc Angel đang đầy mình lửa giận không có chỗ phát thì một cái cậu
bé đang từ phòng mình đi ra, hướng về phía phòng khách dưới lầu đi
tới, ngũ quan xinh đẹp hoàn toàn là phiên bản của Âu Cánh
Thần.
Cậu bé nhìn thấy vẻ mặt mẹ thần sắc không tốt thì hơi chần chừ,
trong lòng dâng lên một cỗ xúc động rất muốn lập tức xoay người trở
về phòng, nhưng không còn kịp rồi, cô đã nhìn thấy cậu bé, tức giận
tà nghễ cậu.
- Thằng nhóc thối, mày câm điếc sao? Nhìn thấy tao sao không chào
hỏi?
- Mẹ, chào buổi sáng.
- Cậu bé bị quát thì cứng ngắc gật gật đầu, muốn lướt qua cô để đi
vào phòng bếp.
Nhưng mà, Angel tựa hồ là tìm được bao cát trút giận, cũng không
quan tâm đó vẫn là một đứa bé sáu tuổi, là đứa con chính mình đã
mang thai 10 tháng sinh ra, một cái tát liền hướng lên khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh đẹp
–ba! cậu bé co rúm lại, muốn tránh, lửa giận của cô càng lớn hơn,
vừa tức giận vừa cảm thấy khoái ý, đánh vào khuôn mặt quá giống
chồng cô thế này, thật giống như đang trút giận lên bản thân hắn
ta…… Cô kéo lỗ tai con mình,
- Mày thật sự là giống y như ba mày chọc người ta chán ghét! Cậu bé
nhịn đau xuống, quét mắt về phía mẹ mình, trong con ngươi tất cả
đều là hận ý.
Angel quả thực không thể chịu đựng được con nhìn cô như vậy…… Vì
sao hai cha con này đều cùng một dạng, đều có một loại ánh mắt
giống như đang nhìn một sinh vật nào đó rất đáng ghét, khiến phẫn
nộ đã chiếm hết lý trí của cô mà giống như nổi cơn điên trách cứ
con mình.
Người hầu thấy thế muốn nhúng tay cũng không dám, Trung bá thấy nữ
chủ nhân bắt đầu giáo huấn con càng ngày càng quá mức, rốt cục nhịn
không được mở miệng khuyên can.
-Thiếu phu nhân, được rồi, được rồi đừng đánh nữa, tiểu thiếu gia
chỉ là một đứa nhỏ a……
- Cút ngay! Nó là con tôi, tôi muốn đối đãi với nó như thế nào là
chuyện của tôi, tất cả các người đều cút sang một bên hết cho
tôi!
Đứa bé đáng thương, khi ba cậu lại hiện thân lần nữa, ngăn người mẹ
bệnh tâm thần của cậu lại thì hai gò má cùng lỗ tai của cậu đã sớm
sưng đỏ không chịu được, trong hốc mắt cậu mang nước mắt trốn trở
về phòng để người hầu bôi thuốc cho cậu, trong lòng không ngừng
nghĩ, nếu, cậu không có người mẹ này thì thật tốt biết bao……
Chương 1.1
-Trầm tiểu thư, đây đều là hàng mới của năm nay nga, nhất là cái
váy Lace hồng nhạt này, còn có cái áo khoác Glan này, mặc lên người
con mèo yêu quý của cô nhất định thực đáng yêu .Trong một nhà hàng
xa hoa, Thu Thủy Tâm bày hết những kiệt tác của mình lên bàn, nước
miếng tung bay giới thiệu với nữ khách hàng ngồi đối diện, nữ khách
hàng ung dung ngồi với dáng vẻ sang trọng, trong lòng ôm một con
mèo Ba Tư béo mập màu trắng.
Cô mở một cửa hàng bán trang phục cho vật cưng trên Internet, là
chủ tịch kiêm giám đốc, là người thiết kế kiêm thợ may và cũng kiêm
luôn nhân viên cửa hàng, hy vọng một ngày có thể mở rộng thành một
cửa hàng thật sự ở ngoài, sau đó tuyển thêm vài người…… Ai, nhưng
đừng nghĩ cô tự tay may quần áo mà hàng không được tốt nha, cô có
thể cam đoan rằng những tác phẩm của cô mỗi một bộ đều là hàng tinh
xảo nha.
Hai người hẹn gặp mặt trong sảnh của một nhà hàng Tây cao cấp, vì
đạt thành vụ làm ăn với vị khách hàng lớn này, cô đã vét hết tất cả
hòm bảo bối của mình để mang đến .
Trầm tiểu thư nhìn thấy mấy trang phục quần lót siêu đáng yêu này,
yêu thích đến không nỡ buông tay mà lấy từng cái từng cái ướm tới
ướm lui ở trên người con mèo yêu quý của mình.
Thu Thủy Tâm càng thêm ra sức quảng cáo những trang phục quần lót,
quần, váy đến những đôi giày nhỏ, mũ quả dưa, còn có một đống ba lô
nhỏ đáng yêu cho vật cưng, trong lòng đang tính toán, nếu hôm nay
những quần áo mang đến đây mà Trầm tiểu thư đều thích, ha ha, vậy
quả thực cũng gần bằng nửa tháng làm công rồi.
- Đều thực không tồi, được rồi, tất cả những thứ hôm nay cô mang
đến tất cả tôi đều…… Thu Thủy Tâm nghe vậy hưng phấn chỉ thiếu chút
nữa là không nhảy dựng lên hoan hô, nụ cười trên mặt cô đã rộng đến
mang tai rồi.
Khi đang định mở miệng nói lời cảm tạ thì cách đó không xa lại
truyền đến một trận tiếng ồn xôn xao, có người thét chói tai
---Chạy mau a, có bom……- Bom? Thu Thủy Tâm kinh hãi hoảng sợ từ
trên ghế nhảy dựng lên, Trầm tiểu thư cũng sợ tới mức sắc mặt trắng
bệch.
Chỉ thấy trong nhà hàng nhất thời hỗn loạn thành một đoàn, kêu la,
chạy trốn, cái bàn bị va chạm cũng lệch đi lung tung, mỗi người vội
vã hướng cửa chính mà chạy đi, làm cửa chính của nhà hàng chật như
nêm cối.
Đám người nhiễu loạn như thế, con mèo yêu quý của Trầm tiểu thư
cũng không chịu yên, không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi sự ôm ấp
của chủ nhân.「 Bảo bối đừng sợ, mẹ sẽ mang con rời khỏi nơi này.」
Trầm tiểu thư vội vàng trấn an con mèo yêu quý, rồi cũng chạy về
phía đám đông mà ra ngoài.
-Uy…… Uy…… Trầm tiểu thư, cô không cần đám quần áo này nữa sao? Thu
Thủy Tâm kêu, một bên dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ tất cả tâm huyết
của mình trên bàn vào trong túi xách.
Bên cạnh không ngừng có người chạy qua, vài lần thiếu chút nữa cô
đã bị đụng ngã, biết rõ không nên để ý những món đồ ngoài thân này,
nhưng mà mỗi một bộ quần áo đều là hao phí rất nhiều công sức của
cô mới hoàn thành xong, cô thật sự không nỡ bỏ lại.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng vang chói tai, ngay sau
đó, dưới chân chấn động, cô cảm thấy mình thiếu chút nữa đã ngã
văng ra ngoài.
Quả nhiên có bom!
Rốt cuộc cô bất chấp những trang phục vật cưng còn chưa kịp thu
xong mà theo đám người nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cầu
thang.
-Phanh! tiếng nổ mạnh thứ hai truyền đến, lần này âm thanh càng
gần, đám người càng thêm thét chói tai không thôi, cô không cẩn
thận va vào một người, té ngã trên đất, đồ trong túi cũng rớt ra
ngoài, rơi *** khắp nơi, mà người va vào cô cũng vô cùng chật vật,
túi xách quý giá rơi trên mặt đất cũng bị người ta giẫm tới giẫm
lui
-Uy, cô mù sao, ra đường không mang theo mắt à? đối phương vừa mở
miệng liền mắng.
Thu Thủy Tâm cũng bất chấp rằng không phải lỗi của cô, mà chỉ vừa
kiểm tra hàng hóa vừa liên thanh giải thích.
Lại truyền đến một tiếng nổ mạnh chói tai, nhà hàng bị cháy, cô
nghĩ rằng chạy trối chết quan trọng hơn, cũng quản không được mấy
thứ này nữa, ngẩng đầu lên đang muốn nói một tiếng với đối phương,
không dự đoán được sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia cô hoàn toàn
giật mình đến ngây ngẩn cả người — Ông trời! Gương mặt này……người
phụ nữ kia cũng ngâyngốc, nhưng lúc này thật sự không phải thời cơ
thích hợp để hỏi, trong nhà hàng lại truyền đến tiếng nổ mạnh làm
người ta sợ hãi, hiện trường cũng trở nên vô cùng đáng sợ, tất cả
những đồ vật thủy tinh đều bị rơi vỡ, Thu Thủy Tâm theo phản xạ cầm
lấy túi xách che ở trên đầu để bảo hộ chính mình, nhưng không còn
kịp rồi, trên lầu đã bị xung lượng nổ mạnh làm vách tường của phòng
bên cạnh vỡ vụn ra, những vật liệu gỗ, vôi vữa như mưa ào ào rơi
xuống.
Cô cũng tránh không được mà bị đánh trúng, chịu đựng đau, liều chết
mà chạy xuống, nhưng không đợi cô chạy được đến phạm vi an toàn thì
một tiếng nổ thật lớn lại vang lên — cô có cảm giác cái gáy rất
đau, trước mắt tối sầm, giây tiếp theo liền mất đi tất cả tri
giác.
- Âu phu nhân bị gãy xương chân, gáy bị va đập mạnh, trên người
cũng có không ít da bị trầy, vết thương bên ngoài tuy nhiều nhưng
hẳn là không có gì trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn,
rất nhanh có thể hồi phục .
- Ân. Một giọng nói lạnh lùng lọt vào lỗ tai của Thu Thủy Tâm,
trong ý thức hỗn độn của cô giãy dụa muốn mở hai mắt ra, nhưng hai
mí mắt phảng phất như bị nhựa cao su dính lại, căn bản không thể
khống chế.
-Vì sao cô ấy còn chưa tỉnh lại? Lại là tiếng nói cực kỳ lạnh như
băng , nghe qua thì tuổi còn trẻ nhưng sự không kiên nhẫn trong
giọng nói lại khiến cho lòng của cô co rụt lại.
-Đây là chỗ bị thương phiền nhất trên người cô, gáy của Âu phu nhân
đã bị va chạm mạnh, xuất hiện chút máu bầm, hẳn là não bị chấn động
sẽ để lại di chứng, trước mắt chỉ có thể quan sát kỹ lưỡng…… là ai
đang nói chuyện vậy?
Thu Thủy Tâm cố gắng nghe rõ tiếng nói xa lạ đang truyền đến bên
tai, đó là ai? Cô bị sao vậy? Vì sao toàn thân từ trên xuống dưới
đều khó chịu chết đi được thế này?
-Âu tiên sinh yên tâm đi, Âu phu nhân phúc lớn mạng lớn, có câu cát
nhân ắt có thiên tướng, nhất định cô ấy sẽ không có việc gì đâu.-
Âu tiên sinh? Âu phu nhân? Ai thế?
Chương 1.2
Rốt cục cô cũng gian nan mở mắt ra được, tầm mắt mơ hồ chậm rãi
ngắm nhìn, hết thảy trước mắt trở nên rõ ràng hơn, cô nhìn xung
quanh mình đều là các thiết bị chữa bệnh, phía bên phải giường có
một cái sô pha tiếp khách nhỏ làm bằng da màu cà phê, còn bên trái
là một cửa sổ lớn, rèm cửa sổ xanh da trời che khuất cảnh sắc xinh
đẹp ngoài cửa sổ.
Nơi này hẳn là phòng bệnh rồi? Hơn nữa còn lại là loại phòng bệnh
đơn rất cao cấp…… Trên sô pha có hai người đang ngồi, trong đó có
một người tuổi khá lớn, đeo mắt kính viền vàng, ước chừng trên dưới
năm mươi đến sáu mươi tuổi.
Một người đàn ông có vẻ trẻ tuổi, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy
tuổi, tư thế ngồi tao nhã, nửa người trên mặc một chiếc áo sơmi màu
đen áo, phía dưới là một cái quần dài cũng màu đen, cả người toàn
màu đen khiến thoạt nhìn cả người anh ta đều tràn ngập lãnh
ý.
Cô nhịn không được nhìn người đàn ông trẻ tuổi vài lần, đôi mày anh
tuấn của anh ta chau lại, đồng tử tối đen giống như hai hồ nước sâu
không thấy đáy, ngũ quan sắc nét thâm thúy mê người, phát ra một mị
lực cực kỳ hấp dẫn người khác, tựa như bức họa thần thái dương
Apollon tuấn mỹ vô song.
Người đàn ông quá tuấn mỹ này là ai? Còn mình vì sao có thể ở nơi
này?
Cô cố gắng hồi tưởng, nghĩ đến vụ nổ mạnh trong nhà hàng, trong đầu
còn phảng phất truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng tiếng thét
chói tai của đám người, kế tiếp cái gì cô cũng không nhớ rõ .
Đúng lúc này, ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi lơ đãng rơi xuống
mặt cô, hai tròng mắt đen tựa như mang theo dòng điện làm toàn thân
cô không thoải mái.
- Tỉnh rồi? Anh đứng dậy chậm rãi đi đến bên giường của cô, khóe
môi nhếch lên cười như có ý đùa cợt, ngữ khí vẫn là thập phần lạnh
như băng,
-Vận khí của cô cũng không tồi, vụ nổ bom tại nhà hàng đã làm chết
không ít người, mà cô cư nhiên có thể may mắn sống sót, xem ra
‘người tốt không dài mệnh, tai họa tồn ngàn năm’ những lời này quả
nhiên rất đúng.Giọng điệu này của anh ta là sao a? Cô đã làm gì đắc
tội với anh ta sao? Hình như bọn họ căn bản ngay cả quen biết nhau
cũng không phải cơ mà!Thu Thủy Tâm không hiểu gì mà chớp chớp mắt
to, khó hiểu nhìn anh ta, -
-Tiên sinh…… vừa mở miệng, lại phát hiện giọng mình có chút
tắc,
- Xin hỏi, anh đang nói chuyện với tôi sao?Âu Cánh Thần khoanh hai
tay trước ngực lạnh lùng nhìn cô,
- Tốt nhất đừng nói với tôi rằng cô không biết tôi. Cô khó chịu ho
khan vài tiếng, dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật mà nhìn lại
anh,
-Tôi có quen anh sao?Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô tự nhận
trí nhớ của mình rất tốt, nhất là bộ dạng đại soái ca này rất là
đẹp mắt làm cho người ta đã gặp qua một lần là không quên được, nếu
trước kia cô từng gặp qua anh ta, không có khả năng không có chút
ấn tượng nào đối với anh ta.
Âu Cánh Thần híp hai con mắt dừng ở khuôn mặt tiều tụy của người
con gái trước mắt, vốn là tóc nhuộm thành màu đỏ như lửa chói mắt
không biết khi nào thì nhuộm lại thành màu đen thẳng tắp, trên
khuôn mặt xinh đẹp một chút trang điểm cũng không, sắc mặt tái nhợt
nhu nhược xem ra tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.
Nhưng cho dù cô ta có thay đổi kiểu tóc cùng với không trang điểm,
thì anh vẫn nhận ra được bộ dáng của cô ta, rốt cuộc Angel đang
muốn đùa giỡn cái gì đây?
-Bác Sĩ Trần , cô ta bị va đập biến thành kẻ ngốc rồi sao? Anh lạnh
lùng hỏi bác sĩ.
Bác sĩ Trần đi đến trước mặt Thu Thủy Tâm, hỏi cô mấy vấn đề,
- Âu phu nhân, xin hỏi cô có nhớ rõ tên mình không? Năm nay bao
nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Thu Thủy Tâm ngạc nhiên nói,
- Cái gì Âu phu nhân? Ông gọi tôi sao? Ông lầm rồi. Thấy bác sĩ lại
gần không biết muốn kiểm tra cái gì, cô theo bản năng muốn
tránh,
- Uy, ông muốn làm gì? cô ý định từ trên giường ngồi dậy, nhưng vừa
mới động đậy thì phát hiện chân đau muốn chết.
Âu Cánh Thần lạnh lùng lên tiếng,
- Nằm xuống cho tôi! ngữ khí như ra mệnh lệnh.
Cô bị bộ dáng của hắn làm sợ tới mức dừng động tác lại, cẩn thận
đem chăn kéo đến tới lỗ mũi của mình,
- Nhưng, nhưng, nhưng…… nhưng mà……ánh mắt của người đàn ông này
hung ác đến cơ hồ có thể giết chết người.
-Âu tiên sinh, Âu phu nhân có thể do não bị chấn động, gây nên hiện
tượng mất trí nhớ , bệnh trạng cụ thể còn phải chẩn đoán kĩ càng
hơn…
- Mất trí nhớ? Cô nhịn không được phản bác,
- Đùa giỡn cái gì vậy, sao tôi có thể bị mất trí nhớ được? Cái gì
tôi cũng đều nhớ rất rõ ràng rành mạch! Còn nữa, các người đang nói
đến Âu phu nhân là tôi sao? Tôi nhớ rất rõ là tôi không phải nha.
Âu Cánh Thần lạnh lùng liếc nhìn cô một cái,
- Đủ rồi Angel, không ai có thời gian cùng cô chơi loại trò chơi
mất trí nhớ nhàm chán này đâu. Cô thật cẩn thận hỏi lại:
- Angel…… Là ai? sau khi cô hỏi xong liền nhìn thấy trong mắt người
đàn ông trước mặt tràn đầy không kiên nhẫn cùng tức giận, biểu tình
xem ra càng hung ác, cô bị dọa đến nuốt nuốt nước miếng, miễn cưỡng
mở miệng giải thích,
-Cái kia…… Nếu tôi nhớ không lầm thì tên của tôi hẳn tên là…… Thu……
Thu Thủy Tâm…… Âu Cánh Thần tiếp tục dùng hai tròng mắt lạnh như
băng nhìn chăm chú vào cô,
-Nếu tôi cũng nhớ không lầm, tên của một người cùng tôi **** trên
giấy đăng ký kết hôn xác thực viết ba chữ Thu Thủy Tâm, chỉ là cũng
không biết vì sao cô không thích cái tên này, muốn tất cả những
người quen biết cô đều gọi tên tiếng Anh của cô là Angel. Cô há
rộng cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc không thôi,
- Anh vừa mới nói cái gì?**** trên giấy đăng ký kết hôn?? Như vậy……
Anh là…
- Chồng của cô. Anh đùa cợt nói.
-Chồng? Ý anh là…… Cô không thể tin được liền chỉ tay về phía anh,
lại chỉ chỉ chính mình,
- Anh là chồng của tôi ?Rốt cuộc người phụ nữ này đang muốn chơi
trò gì vậy? Anh không kiên nhẫn trả lời:
-Chiếu theo pháp luật thì đúng là vậy. Ngay khi Thu Thủy Tâm đang
khiếp sợ mà nói không ra lời thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy
ra, một ông già dẫn theo một cái cậu bé đi vào, cậu bé này có ngũ
quan xinh đẹp đáng chú ý thập phần giống với người đàn ông trước
mắt này.
Trung bá cầm túi sách cho tiểu thiếu gia rồi đứng sang một
bên.
- Ba ba. Âu Quân Thiên chào hỏi ba mình trước, rồi nhìn đến Thu
Thủy Tâm ở trên giường, biểu tình của cậu không tình nguyện mà
gọi
- mẹ., quả thực hai cha con này bộ dáng thật giống như nhau , biểu
tình cùng giọng nói lạnh như băng tựa như mới từ kho đông lạnh đi
ra vậy, làm cô hoài nghi chính mình có phải đã đi tới băng nhân
quốc (đất nước của người băng) hay không…… Ai, đợi chút — vừa nãy
cậu bé này gọi cô là cái gì? Mẹ?
-Tôi nghĩ các người nhất định là lầm rồi, tôi không phải vợ của anh
cũng không phải là mẹ của cậu bé này, tôi sống suốt hai mươi sáu
năm trời, nếu tôi từng kết hôn và có con thì nhất định sẽ không
quên, nhưng là đầu óc, tiểu não cùng mọi thứ của ta cũng đồng thời
nói cho tôi biết, trước mắt tôi vẫn trong giai đoạn độc thân. Trước
kia lúc còn đi học đã từng quen một người bạn trai, nhưng tên đó đã
bắt cá hai tay còn bị cô bắt gian tại giường, vài năm nay cô đối
với tình cảm không có hứng thú nữa, tình nguyện trước tiên theo
đuổi sự nghiệp để trở thành nữ cường nhân trước.
Cho nên – ông xã, đứa con? Không có khả năng , nhất định là lầm rồi
.
Chương 1.3
- Ba ba, người phụ nữ này làm sao vậy? Âu Quân Thiên cảm thấy rất
kỳ quái ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, khó hiểu nhìn ba mình.
Âu Cánh Thần mặt không chút thay đổi nhún nhún vai,
-Cô ta nói cô ta mất trí nhớ .
-Nha! Cậu bé bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu,
- Khó trách lại nói như vậy. Âu Cánh Thần nói với bác sĩ Trần
:
- Ông liền giúp cô ta kiểm tra thật kỹ đi, chúng tôi đi trước . Nói
xong, hai cha con họ ngay cả nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn Thu Thủy
Tâm một cái liền xoay người rời khỏi phòng bệnh xa hoa, quản gia
Trung bá đi phía sau bọn họ, đóng cửa lại.
-Uy…… Đợi chút…… Uy…… Thu Thủy Tâm thầm nghĩ muốn gọi bọn họ lại,
nhưng lúc này cô cảm thấy chân đau muốn chết, làm hại cô chỉ có thể
ngồi ở trên giường lo lắng suông, gặp người ta cũng không thèm để
ý, cô đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng bác sĩ Trần.
- Bọn họ……bác sĩ Trần có chút đồng tình an ủi cô,
-Âu phu nhân, cô yên tâm, các ca bệnh nhân bị thương ở não bộ mà
xuất hiện mất trí nhớ rất nhiều, ngày mai tôi sẽ giúp cô sắp xếp
tiến hành các loại kiểm tra tinh vi. Hiện tại xin nghỉ ngơi trước
đi!
- Nhưng là…… Uy……Thấy bác sĩ Trần cũng rời đi, cô bị khiến cho
không rõ ràng lắm, sao lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, bỗng
nhiên trong một lúc cô lại có thêm một người chồng cùng một đứa
con, mà thái độ của” chồng cùng con “ cô đối với cô lại siêu lạnh
lùng, ai có lòng hảo tâm một chút nói với cô, rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì vậy?
Trên thế giới sao lại có chuyện trùng hợp như vậy ?
Thu Thủy Tâm không thể tin được nhìn tờ hôn thú trước mắt – Người
nam: Âu Cánh Thần, Người nữ: Thu Thủy Tâm, ngày 16 tháng 5 năm 2001
kết làm vợ chồng, bên cạnh còn dán ảnh của cô cùng Âu Cánh
Thần.
Người phụ nữ trong ảnh chụp có bộ dạng giống mình như đúc, ngay cả
tên cùng ngày sinh cũng giống nhau.
Chẳng lẽ là cô có thể phân thân? Hay là thật sự mất kí ức…… Không
có khả năng , trong đầu tinh tế suy nghĩ tất cả mọi việc qua một
lần, không có điểm đứt đoạn, không có mơ hồ, cô trước giờ càng
không có trải qua căn bệnh nặng nào, cũng không có thói quen mộng
du, vậy thì làm sao có thể vô duyên vô cớ kết hôn cùng một người
đàn ông được?
Có thể là ba hoặc mẹ không biết khi nào thì vụng trộm sinh một đứa
con riêng hay không?
Dù là như vậy đi nữa, cũng sẽ không cùng cô có bộ dạng giống nhau,
tên cũng giống nhau vậy chứ. Aiz, trải qua liên tiếp kiểm tra, xác
định tình trạng「 mất trí nhớ 」của cô không phải do vết thương bên
ngoài gây nên, khả năng lớn nhất có thể là do nhân tố tâm lý tạo
thành, bởi vậy theo lời đề nghị của bác sĩ, cô trở lại Âu gia – một
tòa biệt thự thập phần hoa lệ, rộng lớn, hy vọng sống trong hoàn
cảnh quen thuộc có thể hỗ trợ cô sớm ngày khôi phục trí nhớ.
Vấn đề là, cô căn bản không mất trí nhớ, muốn khôi phục trí nhớ cái
gì a!
Ở trong gian phòng lớn xinh đẹp này, mấy ngày nay cô đều sờ thử tất
cả mọi thứ trong phòng, điều làm cho cô cảm thấy kỳ quái là, ngoại
trừ tấm hình trên giấy hôn thú ra, cô không phát hiện một bức hình
kết hôn nào, thậm chí ngay cả hình thường ngày cũng không có.
Cô suy nghĩ đến to cả đầu mà vẫn không làm rõ được sao lại thế
này.
Quên đi, việc gì đến sẽ đến, dù sao cha mẹ ở tại miền nam đã sớm
mất, cô ở Đài Bắc vùi đầu vào công việc nên cũng không có bạn bè
nào, hiện tại mình bị thương vừa lúc được người ta chiếu cố miễn
phí, cũng coi như giảm đi một khoản chi tiêu rồi.
Lại nói hết thảy những việc này đều phải trách cái Trầm tiểu thư kì
kia, mua quần áo cho vật cưng mà thôi, cũng phải hẹn cô đi đến nhà
hàng cao cấp, tuy rằng là do đối phương chi trả, nhưng nếu không
phải tại cô ta, mình cũng sẽ không vướng vào vụ nổ mạnh kia, lại
càng không vô duyên vô cớ mà thành vợ cùng mẹ người ta.
Cô xem tin tức trên ti vi mới biết được, thì ra chủ nhà hàng kia
đắc tội với người ta, bị người ta trả thù, trước mắt nghi phạm liên
can đều đã sa lưới, trong vụ nổ này đã chết không ít người, ngày đó
tên Âu Cánh Thần mặt lạnh tâm đen tối kia nói cũng không sai, cô có
thể sống sót thật là rất may mắn .
Trong não đột nhiên hiện lên một tia sáng, trong ấn tượng của cô,
lúc hốt hoảng chạy trốn cô giống như đã đụng vào một người, mà
người kia diện mạo cùng cô cực kỳ giống nhau, chỉ là tóc uốn, trên
mặt trang điểm đậm…… Hay là, người đó mới là Âu phu nhân thật
sự?
Nhưng càng nghĩ càng hoảng hốt, thật sự có một người như vậy sao?
Lúc chạy nạn hỗn loạn như vậy, cô có thể nhớ lầm hay không? Nhưng
sao lại trùng hợp như vậy, bộ dạng hai người giống nhau thì thôi
đi, sao ngay cả tên cùng ngày sinh nhật cũng đều giống nhau như đúc
vậy? Hẳn là không có khả năng…… Thật sự là càng nghĩ càng đau
đầu.
Còn bây giờ chính mình lại đến ở trong gia đình kỳ quái này, người
đàn ông luôn miệng nói là chồng của cô, từ ngày đó nhìn thấy anh ta
ở bệnh viện một lần sau đó liền không thấy anh ta xuất hiện qua
nữa, còn cậu bé kêu cô là mẹ, cũng không thấy nó đến thăm mình lần
nào, từ ngày đến căn biệt thự này, cô cơ hồ không có khả năng giúp
ai, thật sự là lòng có dư mà lực không đủ a, ai kêu chính mình hiện
tại là người bị thương làm chi.
Không được, nếu không hoạt động một chút, cô sẽ cảm thấy mình giống
như đồ phế thải vậy, cô chống nạng, thử đi vài bước.
Không thành vấn đề! Vì thế cô ra khỏi phòng, nhìn xem chung
quanh.
Không thấy thì thôi, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng, thì ra căn biệt
thự này lớn như vậy, các gian phòng trang hoàng so với hoàng cung
còn tráng lệ hơn, cầu thang hình chữ ‘T’ thập phần thanh lịch,
không phải cô đã đi vào lâu đài của “hoàng tử và công chúa” chứ, cô
chậm rãi đi xuống lầu, xa xa liền nhìn thấy một cậu bé xinh đẹp
suất khí ôm một đống sách to đi về phía một căn phòng
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 2.1
“Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài, bản lai vô nhất vật, hà
xứ nhạ trần ai.”
Thu Thủy Tâm vừa mới đi vào phòng khách, liền nghe được một giọng
nói non nớt đang đọc thơ, vừa liếc mắt nhìn, thì ra là Âu Quân
Thiên đang quy củ đứng chính giữa nhà khoanh tay ngâm nga .
Âu Cánh Thần ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha da màu trắng, mặc một
bộ quần áo ở nhà sang quý thuần sắc trắng, hai chân tao nhã gác
cùng một chỗ, trong tay bưng một ly cà phê đang tỏa nhiệt.
“Dùng tiếng Anh đọc một lại lần.” Sau khi Âu Quân Thiên đọc xong
bài thơ, anh tiếp tục giao phó.
Âu Quân Thiên không dám chậm trễ, rất nhanh đọc ra một chuỗi tiếng
Anh lưu loát.
“Tiếng Pháp.” Mệnh lệnh lại hạ xuống.
Sắc mặt Âu Quân Thiên trở nên có chút khó xử, bất quá cậu vẫn ấp a
ấp úng đem thơ phiên dịch thành tiếng Pháo mà đọc ra.
“Tiếng Nhật.” Biểu tình của Âu Cánh Thần tựa như một thủ trưởng
đang nghiêm khắc khảo hạch biểu hiện của cấp dưới.
Âu Quân Thiên khẩn trương cắn môi dưới, sau khi chậm chạp đọc ra
được vài từ tiếng Nhật, trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn dần dần
đỏ lên.
Âu Cánh Thần nhíu mày nhìn con “Tiếp tục.”
Âu Quân Thiên gục đầu xuống,“Thực xin lỗi, ba ba, con… con không
biết.” Cậu co rúm lại trả lời.
Không khí ngưng đọng một lát, Âu Quân Thiên cũng không dám thở mạnh
một cái, chỉ thấy Âu Cánh Thần tư thái tao nhã uống xong ly cà phê
liền nói:“Giáo viên tiếng Nhật của con chưa không dạy cho con
sao?”
Cậu nhỏ tiếng trả lời: “Đã dạy.”
“Vây vì sao không biết?” Giọng hỏi tuy rằng mềm nhẹ, nhưng ngữ khí
lại tiềm tàng vài phần nghiêm khắc dọa người.
“Con…” Cậu bất an bẻ bẻ ngón tay,“Thực xin lỗi…”
“Một trăm lần.” Âu Cánh Thần đặt ly cà phê lên bàn,“Tối nay đem bài
chép phạt đưa đến phòng sách của ba.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Quân Thiên uể oải, nhưng không phải bởi
vì bị xử phạt, mà là vì cậu đã làm cho cha cậu thất vọng rồi.
Thu Thủy Tâm nhìn đến đây có chút chịu không được, một đứa nhỏ mới
năm sáu tuổi lại bị ba mình bức đến loại tình trạng này, chỉ là một
bài thơ làm gì lại muốn đọc bằng nhiều thứ tiếng khác nhau như vậy,
hắn là muốn đem con huấn luyện thành máy phiên dịch sao!
Cô chống nạng đi đến trước mặt hai cha con, gặp chuyện bất bình
bênh vực lẽ phải nói: “Âu tiên sinh, anh không biết là quản giáo
một đứa trẻ như vậy là có chút quá mức sao?”
Âu Cánh Thần nhẹ mở mí mắt, thật lạnh lùng nhìn cô,“Cô đang nói
chuyện với tôi sao?”
“Tôi đương nhiên là đang nói chuyện với anh.” Người đàn ông này
cũng thực máy móc nha, cô nhịn tức giận xuống nói:“Anh bắt một đứa
trẻ nhỏ như vậy phải học quá nhiều ngôn ngữ, nếu đọc không được còn
phạt viết một trăm lần, làm như là đang nuông chiều cho hư hay
sao!”
“Nha?” Anh tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhẹ liếc nhìn
cô,“ Angel, hành vi của cô tôi có thể lý giải là cô đang phát huy
thiên tính của người mẹ không?”
Nghe được mấy từ “thiên tính của người mẹ” này, mặt cô không khỏi
đỏ lên, “Tôi… Tôi chỉ là có chút nhìn không vừa mắt, còn nữa, xin
anh gọi tôi là Thu tiểu thư hoặc là Thu Thủy Tâm, tôi không phải
Angel.”
Anh càng cảm thấy buồn cười ,“ Angel, thời gian của mọi người đều
thực quý giá, hơn nữa tôi cũng không có thời gian cùng cô chơi trò
mất trí nhớ nhàm chán này, nếu cô muốn dùng loại kĩ xảo ngây thơ
này để khiến cho tôi chú ý, như vậy tôi có thể nói cho cô, tốt nhất
không cần.”
Anh thình lình đứng dậy, cùng cô gần gũi mặt đối mặt, Thu Thủy Tâm
lúc này mới phát hiện nam nhân này dáng người thật sự là ngạo nhân
tài trí hơn người cùng cao ngất.
“Cô trước kia không phải là người mẹ tốt, hiện tại cũng không cần ở
đây làm bộ làm tịch.”
Sauk hi lại lạnh lùng chăm chú nhìn cô liếc mắt một cái, hắn nói
với con –“Đừng quên, một trăm lần.” Nói xong, tự xoay người hướng
cầu thang mà đi.
Thu Thủy Tâm bị châm chọc khiêu khích một phen thật sự là vô cùng
giận dữ, sống đến từng tuổi này, lần đầu tiên cô gặp được loại đàn
ông có tính cách đáng đánh như người này.
“Con thật muốn viết phạt một trăm lần sao?” Cô nhìn Âu Quân
Thiên.
Đối phương ai oán trừng mắt liếc cô một cái,“Không cần mẹ xen vào
việc của người khác.” Nhóc này cùng cha cậu ta là một dạng, lạnh
lùng nói xong, cũng xoay người rời đi.
“Uy!” Thu Thủy Tâm thật sự cảm thấy chính mình hảo tâm lại bị ghét
bỏ,“Làm sao có thể vô tình giống hai cha con các người như vậy chứ?
Uy…”
Phát hiện người hầu chung quanh đều dùng một loại ánh mắt đùa cợt
nhìn mình, cô thật sự là cảm thấy quá đủ! Sao phải ở lại chỗ này
chịu loại uất ức này a?
Mang theo một cỗ bất mãn, cô chống nạng cố hết sức đi lên lầu, tính
tìm Âu Cánh Thần nói chuyện.
Chương 2.2
Đi đến cửa phòng sách của anh, cửa phòng cũng không có đóng, cô
theo khe hở nhìn vào, thấy anh đang ngồi trước bàn làm việc, hai
tay bận rộn chuyển động trên bàn phím.
“Thực xin lỗi quấy rầy một chút.” Cô tượng trưng gõ lên cửa
phòng,“Xin hỏi tôi có thể nói chuyện với anh không?”
“Không thể.” Anh nhíu mày, đầu ngay cả nâng cũng không nâng.
“Nhưng là tôi cảm thấy chúng ta hẳn cần nói rõ một chút.” Cô không
để ý tới anh lạnh lùng cự tuyệt, tự ý đi vào trong phòng,“Tôi sẽ
không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Anh giương mắt nhìn cô khập khiễng đi về phía mình, chán ghét trong
mắt cũng càng ngày càng mãnh liệt.
“Năm phút.” Anh lưu hồ sơ lại,“Hiện tại cô có thể bắt đầu.”
Anh ta còn muốn tính giờ trước a, có cần kiêu ngạo như vậy hay
không a!
Lửa giận của Thu Thủy Tâm lại bị anh khơi lên, cô đi đến trước bàn
làm việc của anh, hít sâu vài lần mới mở miệng nói:“Âu tiên sinh,
nếu thời gian của mọi người đều thực quý giá, như vậy tôi sẽ nói
ngắn gọn, có liên quan đến việc anh nói tôi chính là vợ anh Angel,
chuyện này kỳ thật là hiểu lầm, tên của tôi là Thu Thủy Tâm, kinh
doanh cửa hàng trang phục dành cho thú cưng trên mạng.”
“Thời gian trước bởi vì tôi cùng khách hàng hẹn gặp mặt ở nhà hàng
phát sinh nổ mạnh, tôi cũng không biết vì sao sau khi tỉnh lại liền
biến thành phu nhân của anh, vừa vặn tôi chỉ có một mình ở Đài Bắc,
phát sinh loại việc này cũng cần người chiếu cố, cho nên mới… Dù
sao, tôi thực cám ơn trong khoảng thời gian này anh cùng Trung bá
bọn họ chiếu cố cho tôi…”
Cô nói một hơi tới đây, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của anh thủy
chung đều là biểu tình thờ ơ, nhịn không được nhíu mày,“Uy, anh có
đang nghe tôi nói chuyện hay không a?”
Âu Cánh Thần lại là biểu tình sâu xa khó hiểu, dường như là đang
nhìn xem cô định chơi trò gì, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu tươi
cười,“Tiếp tục đi, cô còn hai phút.”
“Anh…” Người đàn ông này thực làm cho người ta bốc hỏa,“Anh luôn
dùng loại thái độ này để nói chuyện với người khác sao?”
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ không lãng phí thời gian ở những câu khắc
khẩu vô nghĩa đâu.”
“Được rồi, nếu như vậy tôi cứ việc nói thẳng , tôi muốn rời khỏi
nơi này, từ nay về sao mỗi người một nơi không liên quan đến nhau
nữa, tôi nợ anh tiền thuốc men, anh cho tôi hóa đơn, tôi sẽ nghĩ
biện pháp chậm rãi trả lại cho anh, không quấy rầy Âu tiên sinh anh
làm việc nữa.”
Cô căm tức cầm lấy đồng hổ trên bàn làm việc của anh, phanh một
tiếng đặt tới trước mặt anh,“Không nhiều không ít vừa đúng năm
phút.” Cô khiêu khích trừng mắt nhìn anh liếc một cái,“Không hẹn
gặp lại!”
Cầm nạng lên, cô xoay người định đi ra ngoài cửa, Âu Cánh Thần tao
nhã dựa lưng vào trong ghế da, hai tay thon dài để cùng một chỗ,
nhìn bóng dáng cô đi lại tập tễnh, gợi lên ý đùa cợt cười,“Angel,
xem ra cô tựa hồ càng ngày càng nâng cao trò chơi mất trí nhớ
này.”
“Tôi không phải Angel!” Cô quay sang, hung hăng trừng mắt anh,“
Nhắc lại một lần cuối cùng, tôi tên là Thu Thủy Tâm!”
Âu Cánh Thần suy nghĩ sâu xa hỏi: “Sẽ không phải cô muốn dùng chiêu
rời nhà trốn đi này để khiến cho tôi chú ý chứ?”
“Sao tôi phải khiến anh chú ý tới tôi? Anh cảm thấy tôi là một phụ
nữ nhàm chán như vậy sao?”
Người đàn ông này sao có thể tự đại đến mức đáng giận thế
chứ?
“Angel, đừng đùa giỡn nữa, tâm cơ dùng bảy năm, chẳng lẽ cho tới
bây giờ cô vẫn chưa cảm thấy chán sao?” Anh cười lạnh một
tiếng,“Nếu không cô cũng chơi trò nào cao minh hơn một chút đi, như
vậy ít nhất tôi còn có thể ca ngợi chỉ số thông minh của cô rốt cục
đã thăng cấp.”
Thu Thủy Tâm bị anh lạnh lùng trào phúng như thế lại quay về bàn
làm việc của anh “Tôi không có!”
“Nha?” Hắn nhíu mày,“Không có gì?”
“Không muốn khiến anh chú ý tới tôi!” Anh ta cũng quá tự kỷ rồi,
tuy rằng là bộ dạng rất tuấn tú, nhưng cô cũng không phải chưa thấy
qua soái ca, trên TV một đống a!“Anh đã nhận định tôi hiện tại làm
hết thảy đều là vì muốn khiến cho anh chú ý, như vậy thì ly hôn đi!
Vậy có được chưa?”
Anh ta muốn cô trở thành vợ thì sẽ theo ý anh ta, dù sao cô cũng
không phải vợ thật sự của anh ta, ly hôn một trăm lần cũng chẳng
sao!
Nghe được hai chữ ly hôn, Âu Cánh Thần lộ ra một cái cười lạnh,“Cô
xác định lấy ra hai triệu tiền mặt bồi thường cho tôi sao?”
“Hai triệu tiền mặt?” Cô bị con số khổng lồ này dọa sợ.
“Trí nhớ của cô sẽ không kém vậy chứ, điều kiện này là lúc trước cô
chính miệng đề suất — ai quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này
trước, người đó sẽ phải bồi thường cho đối phương hai triệu tiền
mặt, mặt khác còn giao quyền nuôi con ra.”
“Điều đó không có khả năng…” Cô há hốc mồm,“Vợ anh sao có thể đưa
ra loại điều kiện biến thái này chứ, đây căn bản là đang ép người…”
Trời ạ! Rốt cuộc cô bị cuốn vào một gia đình kỳ quái đến mức nào
vậy?
“Tôi cũng rất bội phục tư duy lô-gích kỳ quái của cô.” Anh không
phải không có đùa cợt hừ lạnh một tiếng.
Chẳng lẽ từ nay về sau mình phải ở lại cái nơi quỷ quái này, cùng
những người tính cách có vấn đề này ở chung cả đời sao?
Đừng choáng váng, chân là ở trên người cô — tuy rằng hiện tại vẫn
chưa tiện, nhưng chờ vết thương của cô hồi phục rồi, cô muốn đi đâu
liền đi đó, ai có thể cản trở được cô?
Lười cùng người đàn ông này nói thêm nữa, cô xoay người muốn chạy
ra ngoài, cũng không để ý đụng phải cái gì đó, mất trọng tâm lui về
phía sau vài bước, mất thăng bằng.
“Đông –”
Cô chật vật đặt mông ngồi xuống sàn, nháy mắt ở trong mắt tụ đầy
nước, “Đáng ghét, suốt ngày té ngã, khi dễ ta hiện tại chân tàn tật
có phải không!”
Âu Cánh Thần nghe vậy kỳ quái nhìn cô, cô gái này lại đang làm cái
quỷ gì vậy? Ai khi dễ cô ta? Rõ ràng là tự cô ta té ngã mà.
Từ sau vụ nổ, tính cách của cô ta xác thực thay đổi rất nhiều,
nhưng nhớ lại những lần trước, lại khiến anh không thể không hoài
nghi đây hết thảy đều là hành động của cô.
Nhưng cô ta diễn cũng quá giống đi, lần này tựa hồ quyết tâm không
nhỏ, mới khiến người phụ nữ ích kỷ lại sợ chết như Angel chịu đựng
cái đau da thịt để xuất ra khổ nhục kế sao?
Lạ nhất là chính mình, trong nháy mắt thấy cô ta ngã sấp xuống, đáy
lòng cảm thấy một cỗ đau lòng… Gặp quỷ rồi! Anh thế mà lại đối với
người phụ nữ mình thập phần oán hận sinh ra loại cảm giác chết tiệt
này, giáo huấn trước kia anh từng chịu qua còn chưa đủ sao? Đừng để
bị cô ta lừa, người phụ nữ này vì đạt được mục đích không hề từ thủ
đoạn !
Anh làm mặt lạnh,“Nếu không còn việc gì, cô có thể đi ra
ngoài.”
Cố ý xem nhẹ bộ dáng đáng thương lúc này của cô, người phụ nữ này
không đáng để anh mềm lòng vì cô ta, có cục diện ngày hôm nay, tất
cả đều là cô ta tự tìm đến quả đắng.
Thu Thủy Tâm vừa cầm nạng vừa mượn lực giúp đỡ của cạnh bàn chậm
rãi đứng lên, tuy rằng chân đau đến làm cho cô muốn rơi lệ, nhưng
là tính quật cường trời sinh khiến cô không muốn biểu hiện ra yếu
ớt trước mặt nam nhân này.
Cô khấp khiễng bước ra khỏi phòng sách, Âu Cánh Thần nhìn bóng dáng
chật vật lại kiên cường của cô, đáy lòng hiện lên hoài nghi – người
phụ nữ này, thật là Angel – vợ anh sao?
Anh không phủ nhận, lúc nhận điện thoại cảnh sát gọi tới, biết được
vợ mình ở hiện trường vụ nổ, anh kỳ thật là có chút vui sướng khi
người gặp họa , người phụ nữ cùng mình sinh hoạt bảy năm này xảo
quyệt tùy hứng, hư vinh ích kỷ, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp nhưng
lòng dạ lại giống như rắn rết.
Nếu cô ta đã chết, nhà này có lẽ sẽ bình yên một chút… Nhưng là
hiện tại, tính tình cô ta lại biến đổi rất lớn, thậm chí ngay cả ân
oán nhiều năm của hai người cũng không nhớ rõ, trong nhất thời, anh
cũng lâm vào tình trạng hoang mang… Trải qua một đoạn thời gian
hiểu biết, Thu Thủy Tâm cuối cùng cũng có một ít nhận thức đơn giản
đối với Âu gia.
Chương 2.3
Anh không phủ nhận, lúc nhận điện thoại cảnh sát gọi tới, biết được
vợ mình ở hiện trường vụ nổ, anh kỳ thật là có chút vui sướng khi
người gặp họa ,người phụ nữ cùng mình sinh hoạt bảy năm này xảo
quyệt tùy hứng, hư vinh ích kỷ, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp nhưng
lòng dạ lại giống như rắn rết.
Nếu cô ta đã chết, nhà này có lẽ sẽ bình yên một chút… Nhưng là
hiện tại, tính tình cô ta lại biến đổi rất lớn, thậm chí ngay cả ân
oán nhiều năm của hai người cũng không nhớ rõ, trong nhất thời, anh
cũng lâm vào tình trạng hoang mang… Trải qua một đoạn thời gian
hiểu biết, Thu Thủy Tâm cuối cùng cũng có một ít nhận thức đơn giản
đối với Âu gia.
Cô vạn vạn không nghĩ tới đương nhiệm tổng tài tập đoàn Âu thị cả
ngày là đầu đề của giới tài chính và kinh tếlại là Âu Cánh
Thần.
Nghe nói cha mẹ Âu Cánh Thần đã qua đời từ lúc anh ta còn rất nhỏ,
thân là con một anh ta được ông nuôi lớn, mấy năm trước, sau khi Âu
lão gia bị bệnh vĩnh biệt cõi đời, năm ấy Âu Cánh Thần hai mươi hai
tuổi phải nhậntrọng trách gánh vác toàn bộ tập đoàn.
Sau ngày hai người cãi vã không vui ở phòng sách, có một đoạn thời
gian cô cũng không thấy Âu Cánh Thần xuất hiện ở nhà , nghe người
hầu nói, hình như anh ta đi nước ngoài công tác.
Cô vốn định liền có thể như vậy mà vỗ vỗ mông đi, vết thương ở chân
đã tốt lên nhiều, nhưng mà nghĩ kĩ lại, chưanói rõ ràng đã bước đi
như vậy liệu có được không? Có thể khi Âu Cánh Thần trở về liền
đăng quảng cáo trên báo “Cảnh cáo vợ bỏ trốn” linh tinh hay không,
cô nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là quyết định đem mọi chuyện nói rõ
ràng có vẻ tốt hơn.
Hiện tại cô không cần dựa vào nạng cũng có thể hành động tự nhiên,
đi khắp các nơi trong nhà lớn của Âu gia mà tìm tòi, chỉ là ngôi
nhà lớn này tuy rằng rất đông người,nhưng từ trên xuống dưới không
một ai muốn dùng gương mặt hiền lành để đối đãi với cô cả.
Giống như mọi ngày, cô nhàn rỗi không có việc gì làm ra khỏi phòng
ngủ, đi vào phòng khách, nhìn thấy Amy đang cọ rửa tay vịn thang
lầu, cô có ý tốt đi qua, lộ ra một khuôn mặt tươi cười hết
cỡ.
“Amy, có cần giúp gì hay không, tôi giúp cô giặt khăn lau
nha?”
Amy quái dị nhìn cô một cái, trong biểu tình mang theo vài tia
khiếp sợ, cô không hiểu thiếu phu nhân từ trước bạo ngược ra lệnh
làm người người chán ghét gần đây bị lên cơn điên gì, đi làm thân
với mọi người, bất quá mặc kệ cô ta suy nghĩ cái gì, vẫn là ít chọc
tới cô ta là tốt nhất.“Không cần thiếu phu nhân, đây là chức trách
của tôi.”
Thu Thủy Tâm thất vọng nhún nhún vai, “Vậy…Tôi đây sẽ không quấy
rầy cô nữa.”
Cô không có việc gì đi vào phòng bếp, nhìn thấy Phúc tẩu đang vội
vàng, không biết muốn làm cái gì.
Nàng thò đầu vào hỏi:“Phúc tẩu, chị đang làm bánh bao sao?” Nhìn
một viên bột trắng noãn mềm mịn, cô cảm thấy hình dạng này thật sự
là rất đáng yêu.
Sự xuất hiện đột ngột của cô làm cho Phúc tẩu hoảng sợ, sắc mặt sợ
hãi.“A! Thiếu phu nhân, sao côlại tới đây?”
“Tôi rất nhàm chán, muốn hỏi có thế giúp việc gì hay không…” Cô lộ
rakhuôn mặt tươi cười lấy lòng,“Phúc tẩu, chị đang làm bánh bao
đúng không?”
Phúc tẩu thực khó xử,“Thiếu phu nhân, nơi này toàn bột, sẽ làm dơ
quần áo của cô, nếu cô muốn ăn cái gì, tôi có thể lập tức chuẩn bị
cho cô, cô có thể ra phòng khách chờ một chút hay không?”
“Nhưng là, tôi chỉ là muốn giúp chịlàm.”
“Không cần,tôi làm một mình là được.”
“Kia… Vậy được rồi!”Thu Thủy Tâm cũng không muốn làm khó người
khác, cô chán đến chết nên quyết định đi ra ngoài, đi vào vườn hoa
phía sau.
Không biết vợ Âu Cánh Thần rốt cuộc là dạng phụ nữ gì, làm sao có
thể không được ưa thích đến loại tình trạng này?
Đi mệt, cô ngồi ở ghế dài sau vườn hoa thưởng thức hoa cỏ bên cạnh,
nghĩ đến Âu phu nhân thật sự đến bây giờ còn chưa trở về, không
phải đã bị vụ nổ kia làm chết rồi chứ?
Nghĩ đến cái chết, cô không khỏi rùng mình lạnh run một cái, nếu
phỏng đoán của cô trở thành sự thật, chẳng phải Âu Cánh Thần sẽ đau
buồn vì cái chết của vợ hay sao? Còn có Tiểu Thiên…nó mới sáu tuổi
mà thôi, chẳng lẽ từ nay về sau sẽ mất đi mẹ ?
Nhưng mà nhìn thái độ của hai cha con kia đối xử với cô mà nghĩ,
bọn họ không giống như sẽ có bộ dáng thống khổ… Ngay tại lúc cô
nghĩ đến xuất thần thì bên tai truyền đến một trận tiếng chó sủa,
di? Nơi này có nuôi chó sao?
Cô nhìn thấy một chú chó thân màu nâu sẫm đi vào bên chân cùa cô,
một đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp nhìn cô, cái đầu nhỏ xoay đến
xoay đi, hai cái tai dài đung đưa, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Côcúi người vuốt cái đầu nhỏ đáng yêu của nó,“Ha la, cún con… Oa!
Lông của mày thật mềm nga, nói cho tao tên màylà gì được không?Nhạc
Nhạc?Da Da? Nữu Nữu? Đông Đông? Chíp Bông?”
“Không được đụng vào Tiểu Tam của tôi!”
2.3(tt)
Tiểu quỷ kia không phải là con trai của cô sao? Ân, buồn cười là,
cô ngay cả tên của con mình gọi là gì cũng không biết.
Cô biết tên người chồng mặt lạnh kia tên là Âu Cánh Thần, vẫn là từ
tờ hôn thú mà nhìn thấy.
- Hi…… Bé trai…… xấu hổ, có người làm mẹ nào lại kêu con như vậy
sao?
Quả nhiên, Âu Quân Thiên với vẻ mặt hoang mang quay đầu nhìn về
phía tiếng gọi, thấy là cô, khuôn mặt lập tức trở nên không chút
biểu tình.
- Mẹ. Cậu gọi một tiếng không có độ ấm.
Cô cố hết sức đi đến trước mặt cậu bé, lộ ra một khuôn mặt hiền
lành tươi cười,
- Cô nghĩ mọi người khẳng định là lầm rồi, trên thực tế cô không
phải mẹ con, hiện tại mọi người đều nói là cô mất trí nhớ , nhưng
cô có thể vụng trộm nói cho con, kỳ thật từ đầu tới đuôi cô đều
không có mất trí nhớ nha…… Âu Quân Thiên ngửa đầu, không cảm thấy
hứng thú hỏi,
- Sau đó thì sao?
-Ách…… Sau đó…… Sau đó cô muốn nói…… Cái kia…… Cô là muốn hỏi chúng
ta có thể tâm sự không? Vì sao cậu bé này lại bày ra bộ dáng cách
xa người khác ngàn dặm như vậy, không phải cô là mẹ cậu bé sao?
Chẳng lẽ tình cảm mẹ con bọn họ không tốt?
Còn nữa, hình như ở tại biệt thự này đại khái ai đối với cô cũng
tình cảm không tốt, ngay cả người hầu đưa ba bữa cơm cho cô cũng
chưa từng quan tâm nhiều đến cô, hỏi cái gì cũng đều im lặng giống
như câm điếc vậy, không có ai muốn cùng cô nói nhiều thêm một
câu.
- Thực xin lỗi mẹ, con không thời gian.Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non
nớt của Âu Quân Thiên tất cả đều là lạnh lùng cùng coi
thường,
- Nếu không còn chuyện gì khác, con muốn vào phòng học, con còn rất
nhiều bài tập phải làm. Nói xong, cậu bé đi thẳng vào trong căn
phòng định vào lúc nãy.
Thu Thủy Tâm thấy thế, da mặt dày cũng đi theo vào.
-Cái kia…… Cô sẽ không quấy rầy con lâu đâu, xin hỏi một chút…… Con
tên là gì?Nhân duyên trước kia của cô đã biến đâu mất hết rồi? Hiện
tại ngay cả nói chuyện với đứa nhỏ cũng sinh ra sự khác nhau lớn
như vậy sao?
Âu Quân Thiên quay đầu không kiên nhẫn nhìn cô một cái,
- Con gọi là Âu Quân Thiên. Trong mắt toát ra vài tia chán ghét đối
với cô.
- Âu Quân Thiên, Âu Quân Thiên…… Tên đọc rất êm tai.Cô cười lấy
lòng,
-A, đúng rồi, hình như cô có nghe qua ba con gọi con là Tiểu Thiên,
ta cũng có thể gọi con là Tiểu Thiên chứ? Tùy ý đánh giá phòng học
này, không gian rộng lớn, trang hoàng thanh lịch, bên trong không
ít sách, thoạt nhìn còn có một bàn học nhỏ chuyên dụng cho trẻ
em.
Âu Quân Thiên đi đến trước bàn học quay đầu nhìn thấy cô vẫn đang
đứng ở đó, biểu tình trên mặt không kiên nhẫn càng rõ ràng.
- Mẹ, con vừa mới nói qua con phải làm bài tập, làm phiền mẹ có thể
đi ra ngoài được không? Thu Thủy Tâm chỉ chỉ một chồng sách to
trong tay cậu bé,
- Con nói bài tập, chính là vài thứ con ôm trong tay kia sao?
-Dạ. Cô lộ ra biểu tình không thể tin được,
-Nhưng…… Con mới mấy tuổi a? Liền xem mấy thứ này nha! Đặt ở trên
cùng là bản tài chính tiếng Anh và tạp chí kinh tế.
- Sáu tuổi.Bộ dáng cậu bé giống như chính mình đã sáu mươi tuổi
rồi.
- Trời ạ! Con mới sáu tuổi lại phải xem những thứ yêu cầu trình độ
cao này sao?Đứa trẻ sáu tuổi không phải cả ngày còn cãi nhau chơi
đùa sao?
Âu Quân Thiên đã mất đi tính nhẫn nại ,
- Những cái này đều là bài tập ba ba quy định. Mẹ, rốt cuộc mẹ có
đi ra ngoài hay không Cô biết chính mình lại tiếp tục hỏi nữa cũng
chỉ có mất mặt, ngượng ngùng cười nói:
- Vậy…… Nếu nói như vậy, cô sẽ không quấy rầy con nữa.Nói xong,
thoáng nhìn cậu bé cúi tầm mắt xuống chuyên tâm xem sách, cô sờ sờ
cái mũi rồi rời khỏi phòng.
Vừa trở lại phòng khách, không cẩn thận đụng vào một người hầu đang
quét dọn, cô cầm nạng không chắc, dưới chân vừa trợt, ngã sấp xuống
trên sàn nhà bóng loáng, đau! Thật sự là đau muốn chết!
-Thực xin lỗi, thiếu phu nhân…… Amy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch,
vẻ mặt kia như gặp đại địch làm cho Thu Thủy Tâm bắt đầu hoài nghi
chính mình có phải là một đại ác nhân hay không, mới làm cho người
ta bị dọa thành như vậy.
Chật vật ngồi ở sàn nhà, chờ cho bớt đau một chút, cô mới định dùng
nạng chống đỡ thân mình đứng lên, nhưng lại tìm không thấy điểm
tựa, lực bất tòng tâm.
Mà Amy không biết có phải là bị dọa choáng váng rồi hay không,
ngoại trừ không ngừng giải thích, căn bản chỉ là đứng ở đó không
biết làm sao.
- Uy, cô không cần tiếp tục giải thích nữa, làm ơn trước tiên đỡ
tôi một chút……lúc này Amy mới phục hồi tinh thần lại, chần chờ vươn
tay rồi lại e ngại rụt tay về, biểu tình giống như thực lo lắng như
có cảm giác
- nếu tôi nâng cô dậy rồi, cô nhất định sẽ đánh tôi.
Thu Thủy Tâm liên tiếp thở dài trong lòng, nữ chủ nhân trong nhà
này đến tột cùng là loại người nào a? Chồng không yêu, con không
thương thì thôi đi, liền ngay cả người hầu cũng coi cô ta như nữ ma
đầu.
Cô một phen giữ chặt tayAmy, Amy thấy trốn cũng không thể trốn,
mang theo tâm tình thấy chết không sờn, đỡ cô đứng lên xong, không
đợi Thu Thủy Tâm nói lời cám ơn, liền sợ tới mức nhanh chóng thoát
khỏi nơi đây.
Thu Thủy Tâm nhìn bóng dáng của cô ấy, không khỏi nhìn lên trần nhà
than thở, sao á vận hội lại không tuyển Amy nhỉ, cam đoan với tài
cán này có thể giành được huy chương vàng làm vinh danh cho quốc
gia a
Chương 2.3
Một giọng rống giận truyền đến, cô vừa ngẩng đầu thì thấy Âu Quân
Thiên mặt hầm hầm chạy tới.
Hôm nay cậu ta mặc một cái áo sơmi trắng cùng quần bò,tóc đen mềm
mại,khuôn mặt nhỏ nhắn có thể đi làm ngôi sao nhí vẫn như trước
không có nửa điểm tươi cười.
“Tiểu Tam, lại đây…”
Âu Quân Thiên gắt gao nhìn chằm chằm chú chó con bên chân Thu Thủy
Tâm, nhưng nó vẫn đang xoay tới xoay lui quanh cô, bộ dạng nó thực
thích, còn dùng cái đầu xù của nó cọ xát vào ống quần cô.
“Tiểu Tam!” Cậu bé thấy thế lại càng không cao hứng, có loại cảm
giác ghen tị.“Lại đây mau lên!”
Đáng tiếc Tiểu Tam cũng không có ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh
của cậu, ngược lại còn làm nũng nằm úp sấp đến bên người Thu Thủy
Tâm, cái đầu nhỏ gác lên chân cô.
Âu Quân Thiên miệng dẫu ra, tức giận trừng mắt nhìn cô,“Trả Tiểu
Tam của tôi trả lại cho tôi!”
Thu Thủy Tâm nhịn cười trộm, giả bộ một bộ dáng vô tội,“Ta cũng
không có bắt cóc tiểu Tam của con, không phải con cũng thấy đó sao?
Là tự nó dựa vào người ta thôi.”
Cô là ai nha?Là nhà thiết kế trang phục thú cưng nha, tự nhiên là
thực thích động vật nhỏ. Động vật trời sinh liền biết ai có thể
thân cận, gặp được cô đây giống như cha mẹ của “quần áo”, đương
nhiên muốn lấy lòng một phen.
Cô yêu chiều vuốt đầu Tiểu Tam,“Thì ra mày tên là Tiểu Tam a, tên
này thực đáng yêu, có phải chủ nhân của mày đặt cho hay không?
Nhưng mà Tiểu Tam a, hình như tính tình của chủ nhân mày tựa hồ
không tốt lắm đâu…”
Âu Quân Thiên bất mãn đi đến, một phen ôm lấy con chó nhỏ,“Tiểu Tam
là của tôi, tôi không cho phép mẹ chạm vào nó!”
Cô có chút đăm chiêu nhìn đứa nhỏ này, hỏi một câu,“Tiểu Thiên, con
thực sự chán ghét ta sao?”
Cậu bé phòng bị khi thấy cô giơ tay lên, mà không biết cô chỉ là
muốn sờ sờ đầu của cậu, còn tưởng rằng cô ấy muốn đánh mình, vội
vàng lùi lại vài bước.
Thu Thủy Tâm theo đáy mắt cậu bé thấy được sợ hãi, đây không phải
là biểu hiện nên có của một đứa bé mới năm, sáu tuổi, cô là mẹ cậu
bé nha, cậu có cần sợ cô đến như vậy không? Người làm mẹ kia rốt
cuộc là đối xử với đứa nhỏnhư thế nào vậy?
“Ta sẽ không thương tổn con…” Nhịn không được vì cậu bé mà đau
lòng, cô buông tay, giọng mềm nhẹ nói.
Đối với biểu tìnhdịu dàng trên mặt cô, Âu Quân Thiên có chút ngây
ngẩn cả người. Có một hoang mang cậu đặt ở đáy lòng đã lâu, chính
là từ sau khi mẹ gặp chuyện không may, cảm giác tựa như biến thành
một người khác, không bao giờ vô duyên vô cớ vừa đánh vừa mắngcậu
nữa, bộ dáng hiện tại thoạt nhìn… rất giống bộ dáng của một người
mẹ tốt nha… Ánh mắt vốn lạnh như băng của cậu bắt đầu lóe ra gì đó,
không buồn hé răng nhìn chằm chằm cô, thấy cô lại đưa tay ra lần
nữa, cậu cũng chỉ là co rúm lại một chút, nhịn xuống xúc động muốn
né tránh.
Thu Thủy Tâm nửa ngồi nửa quỳ trước mặtcậu bé, nhẹ nhàng giữ bờ vai
của cậu,“Tiểu Thiên, con biết không? Nếu một người trong lòng có
chuyện không vui mà không nói ra, như vậychuyện không vui này sẽ
càng tích càng nhiều, cuối cùng sẽ biến thành một quả bóng cao su
siêu cấp to lớn, sau đó bụng của con sẽ phanh một tiếng…”
Cô làm một động táckhoa trương.“Sẽ nổ tung!”
Cậu bé bị ba chữ sau cùng của cô dọa sợ tới mức hơi hơi sửng sốt,
cô bật cười nói tiếp:“Cho nên nếu ta là con, sẽ không để bụng mình
trở nên càng lúc càng lớn, miễn cho sẽ có một ngày bụng thật sự bị
nổ…”
Cậu bé nghĩ nghĩ một chút, dù sao cũng là nhận giáo dục tinh anh từ
nhỏ, loại lời nói dỗ đứa trẻ này sao có thểlừa được cậu.“Gạt
người!”
“Nếu ta lừa con ta chính là Tiểu Tam!” Cô cười khẽ thè lưỡi, Tiểu
Tam nghe được tên mình, còn kêu uông một tiếng.“Không bằng như vậy
đi Tiểu Thiên, chúng ta làm bạn bè được không?”
“Người là mẹ.”Cậu thực hoang mang.
“Làm mẹ người ta chẳng lẽ lại không thểlàm bạn bè sao?”
“Mẹ chính là mẹ, đương nhiên không thể làm bạn.”Cậu bé có nề nếp mà
nói.
“Như vậy con nói cho ta biết, mẹ định nghĩa như thế nào?”
Cậu bé lạnh lùng nhìn cô,“Đi beauty salon giành vinh quang, làm
spa, đi câu lạc bộ cao cấp cùng các dì chơi mạt chược, cầm thẻ vàng
đi shopping ở công ty thương mại.”
Cậu bé không dấu vết giãy khỏi tay cô, lại lùi cách cô hai
bước,“Còn nữa, mẹlà người thường xuyên đánh tát tôi, phạt tôi quỳ
xuống đất, không cho tôi ăn cơm.”
Nghe đến đó, Thu Thủy Tâm cảm thấy ngực mình lập tức thắt lại, đứa
nhỏ này đang nói cái gì?
Ai tát?Bắt quỳ xuống đất? Không cho cậu bé ăn cơm?
Ông trời! Trên đời này có thể có loại mẹbiến thái thế vậy
sao?
“Tiểu Thiên…” Cô không biết phải giải thích với cậu bé thế nào,
người mẹ bình thường sẽ không như vậy.
Âu Quân Thiên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:“Bọn họ đều nói mẹ mất
trí nhớ, tôi đã hỏi qua ba ba, ba nói người mất trí nhớ sẽ quên mất
những chuyện trước kia, cho nên mẹ không nhớ rõ tôi.”
Trong mắt cô bao hàm thương tiếc nhìn cậu,“Như vậy conđã từng nghĩ
tới có một ngày, mẹ có thể trở nên đáng yêu một chút, dịu dàng một
chút, yêu thươngconhơn một chút, quan tâm con một chút, thậm chí sẽ
xem con như bảo bối ôm vào trong lòng không?”
Cậu bé trực giác gật gật đầu, lập tức ý thức được có cái gì không
nên làm liền nhanh chóng lắc đầu.“Không cần, tôi mới không hiếm
lạ!”
Cậu ôm Tiểu Tam, xoay người bỏ chạy, chạy được hai bước bỗng dưng
dừng bước chân lại, quay đầu ngữ khí không tốt nói:“Tôi cảnh cáo
mẹ, không được nói chuyện nhìn thấy Tiểu Tam cho ba ba biết, nếu
không –” Cậu nhếch miệng, câu tiếp theo thực mang tính uy hiếp trẻ
con,“Tôi sẽ càng thêm chán ghét mẹ.”
Thu Thủy Tâm nhìn bóng dáng đứa nhỏ càng chạy càng xa, vẻ mặt cười
khổ không thôi.