-->
Chương 7
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
********************************************
Thế Ngọc thình lình xuất hiện rồi đập 1 phát vào vai Tinh.Hắn nghe
nhói đau ở lưng 1 cái,nhg vẫn im lìm ,ko nhún nhít. Thế Ngọc ngạc
nhiên:
- Hạo Tinh, sao cậu buồn vậy?
- Thế Ngọc này… nếu như anh chỉ còn một năm, anh sẽ làm gì?
- Làm những gì mà tôi chưa thể làm được, những điều còn canh cánh
bên lòng. Tôi sẽ lấy vợ. Ông bà già cứ hối mãi,mà cậu biết đó,tới
giờ tôi vẫn chưa có người yêu đây! Mà… cậu hỏi tôi chuyện đó để làm
gì? Cậu sắp chết à?
- Có nhớ cô bé tôi hay kể với anh không?
- Thì sao?
- Chính là Tuệ Mẫn.
- Đùa hả? Con bé ấy đâu giống những gì cậu kể?
- Anh không hiểu đâu.
- Nhưng cậu nói chuyện đó làm gì? A… tôi hiểu rồi, đến bây giờ cậu
vẫn còn yêu cô bé,đúng ko? Vậy thì cứ tiến tới.
- Không đơn giản thế đâu. Bởi vì giữa chúng tôi đã xảy ra nhiều
chuyện, không phải một ngày, hai ngày mà giải quyết được.
- Rắc rối quá. Tôi chẳng hiểu gì cả. Cậu biết là tôi chưa yêu ai
bao giờ mà.
Trà Mi thình lình xuất hiện từ phía sau…
- Hù!
- Sợ quá đi.
Thế Ngọc giả đò sợ. Hạo Tinh thở dài rồi đứng lên.
- Anh đi đâu vậy?
Mi hỏi nhưng có lẽ Hạo Tinh không nghe. Hắn bỏ tay vào túi chậm rãi
bước đi. Thế Ngọc ra hiệu Mi đừng hỏi.
- Em không giúp được gì đâu.
- Em chỉ muốn đùa một chút cho vui… À, em vừa xem danh sách thi
đấu.Giải năm nay Tuệ Mẫn không đăng ký.
- Vậy em thắng chắc rồi.
- Em chẳng thấy thú vị nữa.
Mi cũng thở dài rồi bỏ đi. Thế Ngọc nhún vai, lắc đầu không
hiểu.
Từ ngày hai đứa giận nhau, lúc nào Mi cũng mong có cơ hội hàn gắn
tình bạn. Sau lầm chạm mặt và bị hiểu lầm ở nhà mình, Mi và Mẫn
cũng không còn thân thiết như trước. Tai nạn của Tinh và thái độ
khó hiểu của Mẫn với Tinh càng tăng thêm mối bất hòa vốn đã gay
gắt. Rồi sự xuất hiện của Kiều Lan chính thức làm cắt đứt mối quan
hệ bạn bè mười mấy năm trời giữa họ. Kiều Lan không xấu, nhưng cách
ăn nói lanh chanh nhanh nhẩu đoản, những câu nói vô ý vô tứ, so
sánh thiếu tế nhị khiến cho Mi và Mẫn dần dần lại trở thành hai kẻ
đối đầu. Trong sâu thẳm, Mi mong rằng có thể hàn gắn tình bạn với
Mẫn. Cô bé đã nhiều lần mở tấm lòng mình với Mẫn nhưng Mẫn tuyệt
nhiên từ chối. Sự vắng mặt của Mẫn trong mùa giải lần này khiến Mi
cảm thấy hụt hẫng, vừa thiếu đi một đối thủ, vừa thiếu đi một người
bạn. Cô bé bỗng nhiên chẳng còn cảm thấy tha thiết với chiến
thắng.
Tuyết vào tháng 11 rơi nhiều… Thoắt chốc Mẫn nhìn đồng hồ. Hôm nay
cô bé không đi làm vì bận một cuộc hẹn lúc 6h. Chỗ hẹn chỉ băng qua
một giao lộ là tới. Cuộc hẹn khá quan trọng, cô bé không muốn bỏ
lỡ…
Vừa bước vào quán cà phê, Mẫn nhận ra ngay vị khách đang đợi
mình.
- Anh Phong!
- Mẫn! Em đúng giờ thật.
- Anh đã xem qua bản bệnh án em gửi cho anh chưa?
- Rồi. Đây là một ca phẫu thuật khó. Nhưng nếu thành công, khả năng
phục hồi hoàn toàn là 50%.
- Có thể tiếp tục thi đấu như trước chứ?
- Tất nhiên, chỉ cần thêm một năm luyện tập lại. Anh hứa sẽ đảm
nhận ca này, em yên tâm.
- Cảm ơn anh. Dù bận bịu trăm công nghìn việc vậy mà anh vẫn dành
thời gian về nước giúp em.
- Người bạn nào của em mà quan trọng vậy?
Mẫn trầm ngâm một hồi. Cầm tách trà đưa lên và nhấp môi một ngụm
rồi cười buồn, cô bé nhìn Phong.
- Em nợ anh ấy một món nợ. Anh biết Hạo Tinh, tay vợt nổi tiếng đột
ngột tuyên bố giã từ sự nghiệp cách đây hai năm không?
- Biết chứ. Anh cũng hâm mộ anh ta lắm.
- Chấn thương của anh ấy… là do em gây ra. Vì hiểu lầm, trong một
phút tức giận em đã lỡ tay xô anh ấy xuống cầu thang…
- Nhưng anh nhớ là cậu ta tuyên bố đó chỉ là 1 tai nạn?
- Anh ấy bảo vệ em khỏi sự công kích của dư luận. Cái tên Âu Tuệ
Mẫn không hề được nhắc tới, chỉ có một Hạo Tinh phải cay đắng rút
lui khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao. Em là một tội đồ.
- Quan hệ giữa hai người không đơn giản.
- Em… em yêu anh ấy. Nhưng khi đối mặt với Tinh, em thấy mình nhỏ
bé quá.
Cô bé nhìn Phong thật biết ơn:
- Cảm ơn anh đã giúp em. Em sẽ cố gắng hoàn trả tiền phẫu
thuật.
- Ngốc ạ, chẳng lẽ anh còn tính toán với em sao? Nhưng điều quan
trọng bây giờ là cậu ta phải nhập viện để anh theo dõi.
- Em không tiện ra mặt. Anh ấy sẽ không chấp nhận đâu.
- Vậy thì anh cũng hết cách.
- Thôi được, khi nào thuyết phục được Tinh em sẽ gọi cho anh.
- Nhớ là càng sớm càng tốt nhé, nhóc!
***
Mẫn đắn đo rất nhiều trước khi đi gặp Trà Mi. Vì Mi là người duy
nhất có thể giúp cô bé lúc này.
Bấm chuông xong, Tuệ Mẫn rất ngần ngại. Vừa thấy bóng Mi bước ra,
cô bé vội nép vào trong.
- Ai vậy ta? Giỡn mặt với ta hả!
Mi tự hỏi khi mở cửa mà không thấy ai. Khi cô bé định đóng cửa thì
Mẫn đưa tay chặn cửa lại. Cô bé nhìn Mi, ngập ngừng, lúng túng. Mi
rất ngạc nhiên nhưng trong lòng rất mừng.
- Mẫn, có chuyện gì vậy?
- Chuyện… chuyện này chắc chỉ có mình bạn giúp được mình
thôi.
- Vào nhà đi, rồi từ từ kể mình nghe.
Mi nắm tay Mẫn kéo vào, thân thiết cứ như ngày xưa ấy.
Vào trong, phải uống đến mấy cốc nước Mẫn mới chịu cất tiếng…
- Chuyện của Hạo Tinh… Chắc là anh ấy chưa nói cho ai biết chuyện
này… Tinh chỉ còn một năm nữa thôi.
- Là sao?
Mi sửng sốt.
- Trong vòng một năm nếu vết thương nơi cột sống không được chữa
trị thì… anh ấy sẽ thành tàn phế… vĩnh viễn.
- Trời… Nhưng tại sao bạn biết? Anh ấy nói?
- Không. Vô tình mình có được bệnh án của Tinh. Mình đã mời được
một chuyên gia về lĩnh vực này, bạn biết anh Phong, anh họ của mình
không? Anh ấy đã đồng ý nhận ca này.
- Nhưng điều quan trọng là Tinh phải nhập viện để theo dõi?
- Phải.
- Vậy thì bạn bảo anh ấy đi.
- Tinh sẽ không đồng ý đâu. Vì sao thì bạn biết rồi đó. Anh ấy hận
mình…
- Nhưng anh ấy vẫn còn yêu bạn.
- Mình không đủ can đảm đối mặt với anh ấy, bạn biết không?
- Vậy là bạn muốn mình ra mặt thuyết phục Tinh?
Mẫn nhìn Mi thân thiết, cái nhìn của những ngày bạn bè còn quấn
quít bên nhau.
- Thật sự người hiểu mình nhất là bạn.
Mẫn nói và ngước nhìn Trà Mi. Mi đưa tay vuốt tóc mình rồi thở
dài.
- Nhưng bạn thì không chịu hiểu mình.
- Không… mình hiểu bạn chứ. Nhưng chính vì hiểu bạn nên mình cứ cảm
thấy mình thật tệ hại so với bạn, mình thật xấu xa,nhất là sau ~
chuyện xảy ra với Hạo Tinh.
- Ngốc ạ. Chúng ta ko phải đã lớn lên cùng nhau sao? 1 đứa con trai
lẽ nào lại chia rẽ đc chúng ta sao? Bạn là đồ ngốc…
- Bỏ qua chuyện đó đi. Sao, bạn giúp mình nhé?
- Tất nhiên rồi.
- Đừng để anh ấy biết.
- Ừmh,biết rồi. Mẫn nè,dạo gần đây bạn tranh thủ làm thêm là vì
chuyện này ư?
- Mình đang cố gắng chuộc lỗi.
- Mình giúp bạn nhé?
- Đừng. Đây là chuyện của riêng mình. Đó là cách duy nhất mình thấy
mình còn xứng đáng tồn tại.
- Bạn vẫn bướng như ngày nào.
Hai cô bé nhìn nhau. Mi nắm lấy bàn tay Mẫn, xiết nhẹ:
- Chúng ta làm hòa nhé?
- Bạn không ghét mình sao?
- Đã từng. Nhưng bạn bè nào không có lúc như thế. Bạn cũng bỏ qua
những chuyện không vui giữa tụi mình đi nha.
Mẫn cười rồi khẽ gật đầu.
Đêm đó Mẫn ngủ lại nhà Mi. Đã lâu lắm rồi họ mới đc như vậy. Họ có
rất nhiều chuyện để nói với nhau,1 buổi tối có vẻ như là ko đủ. Hai
cô bé đã cùng nhau trò chuyện thật nhiều.
***
Có 2 gã con trai đứng lấp ló trước lớp học của Hạo Tinh,nhìn vào
rồi chỉ trỏ. Gã con trai nhỏ thó,mặt nhọn mắt nhỏ như cáo lên
tiếng
- Thằng đó đó.
Gã chỉ về phía Hạo Tinh đang từ cửa lớp bước ra.
- Có thật là nó vốn là người yêu cũ của Tuệ Mẫn không?
- Thằng anh tao chung đội với nó trước kia cho biết nó từng quen
với một con, xem ra hai đứa nó thân thiết lắm.
- Chắc gì là Tuệ Mẫn?
- Chắc chắn mà. Nó để hình con bé trong ví, cứ trước khi đấu là mở
ra xem. Lần trước xem bài báo về vụ con bé Tuệ Mẫn đập cái cúp quán
quân ngay lễ trao giải gây nên 1 Scandal lớn nên anh ấy nhận ra
ngay. Có tin đồn phong phanh là vụ tai nạn lần đó có liên quan đến
con bé đó nữa kìa.
- Vậy có nghĩa là tình cũ không rủ cũng tới rồi. Hèn gì từ lúc
thằng đó xuất hiện, Tuệ Mẫn trở nên khác với tao, còn đòi chia tay.
Tao nghi lắm mà!
- Vậy mày tính sao?
- Mày có biết một thám tử tư nào có kinh nghiệm không? Tao phải
điều tra xem nó có điểm yếu gì. Đụng tới công tử Quách Hoàng này
thì sống không yên được đâu.
- Chuyện nhỏ.
Hoàng cười thật ma mãnh rồi cả 2 bỏ đi.
Ít phút sau, Mi cũng rời khỏi lớp. Cô bé vừa lấy xe ra cổng thì Thế
Ngọc vội chạy theo tà tà phía sau.
- Chủ nhật này em rảnh không?
- Có chuyện gì?
- Đến nhà anh nhé?
- Em bận học đàn rồi.
- Sao em đa đoan thế, cái gì cũng kham. Người như em mà cũng… học
đàn sao? Cây đàn nào chịu nổi?
- Này,muốn kiếm chuyện hả? Tưởng em thích lắm sao? Ghét ghê lắm,
nhưng bố mẹ cứ ép, nếu không thì không cho chơi Tennis đâu.
- Con gái út sướng thật.
- Em thì thấy ngược lại. Cái gì cũng bị kiểm soát hết.
- Tóm lại chủ nhật này em phải rảnh đó.
- Có gì quan trọng vậy?
- Đợi anh ở nhà, không được đi đâu nha!
- Hên xui. Dạo này em có nhiều “mối” lắm.
Trà Mi cười rồi tăng ga vọt đi. Cô bé cứ vô tình khiến Thế Ngọc
buồn lòng. Trong mắt anh, Trà Mi là cô bé đáng yêu nhất, thông minh
nhất, tài giỏi nhất. Anh đã mến cô bé ngay từ buổi gặp đầu tiên.
Nhưng lúc đó anh còn phân vân bởi Hạo Tinh là bạn anh, mà Trà Mi
lại đem lòng yêu mến Hạo Tinh. Rồi từ từ xác định rõ mối quan hệ
giữa hai người ấy, anh mới dũng cảm dành tình cảm cho cô bé và ân
cần theo đuổi như kẻ hầu cận đáng yêu.
Nhưng với anh, Trà Mi lúc nào cũng cố giữ một khoảng cách cố định.
Cô bé tự bao lấy mình bằng cái vỏ bọc tự vệ kiên cố, bất di bất
dịch. Có lẽ vì thế mà tuy là hoa khôi của trường, lại cởi mở, hòa
đồng với mọi người nhưng chẳng chàng trai nào dám theo đuổi hay bỡn
cợt. Lắm lúc anh lại ganh tị với Hạo Tinh vì hắn lúc nào cũng đi
trước anh một bước, dù là trong mọi phương diện.
Anh rất ngạc nhiên khi cô bé Tuệ Mẫn, một cô bé kỳ quặc, lạnh lùng
và kiêu kỳ kia lại luôn là đề tài bận tâm của Hạo Tinh và Trà Mi.
Giữa ba người bọn họ có một bí mật gì đó mà không thể nào chia sẻ
với người ngoài cuộc như anh. Anh mơ hồ hiểu ra vấn đề giữa họ,
nhưng cũng không có cách gì giúp họ, dù rằng anh rất muốn giúp Trà
Mi mau chóng thoát khỏi mối quan hệ phức tạp, rối rắm đó.
***
Ông Âu đến tận chỗ Tuệ Mẫn làm việc, tận mắt thấy cô bé khiến lòng
ông chùn lại.
- Con có khó khăn gì có thể nhờ cha. Đường đường là đại tiểu thư
của tập đoàn Âu Khang mà thế này sao?
- Ba đã hứa không xem vào việc của con nữa kia mà.
- Nhưng con là con của ba.
- Ba à, con đã gần 19 tuổi rồi, con đã sắp trưởng thành rồi.
- Dù con có bao nhiêu tuổi con cũng là con của ba. Trước nay con đã
quen được phục vụ, chứ đâu phải phục vụ người ta.
- Đây cũng là một nghề mà. Con đã làm gì xấu đâu.
- Con có thể cho cha biết vì sao không?
- Con muốn tự lập. Ko sống buông thả,vô trách nhiệm như trước nữa.
Nhưng… Ai nói cho ba biết con ở đây?
- Hạo Tinh nó đến tìm ba.
- Hạo Tinh?
Thế rồi cả tối hôm ấy Tuệ Mẫn cứ để tâm đi đâu.
Hôm sau…
Mẫn đứng ngay ở cầu thang lên xuống đợi Hạo Tinh. Vừa thấy cô bé,
Hạo Tinh hiểu ngay vấn đề.
- Anh nghĩ ba em cần biết em đang làm gì.
- Đừng can thiệp vào chuyện của em. Em đủ khôn để biết em đang làm
gì.
- Em đâu cần phải làm thế?
- Đối với em, việc này rất quan trọng.
- Nhưng anh…
Hắn muốn nói gì đó nhưng chợt ngưng lại. Vài giây sau, hắn lại
nói:
- Tại sao em phải cật lực kiếm tiền như vậy?
- Đó là chuyện của em.
- Nó không phù hợp với em chút nào.
- Quan trọng là em thích. Tóm lại, anh đừng giả vờ cao thượng rồi
ban bố cho em chút ân điểm. Em… có lòng tự trọng của riêng em, đừng
để em mất luôn những thứ ấy.
Tuệ Mẫn trở vô lớp. Đám đông tò mò đi qua nhìn hắn. Hắn đứng đấy
thật lâu, mãi đến khi có tiếng kẻng vào lớp cũng thế. Trà Mi thấy
thế thật buồn cho hai người bọn họ.
Kì nghỉ đông cuối cùng cũng đến, họ có khoảng 2 tuần để nghỉ ngơi
trước khi bước vào 1 học kì mới. Rồi nào là hội thao, văn nghệ…
thật rộn rã. Năm cuối cấp đối với những học sinh lớp 12 có rất
nhiều kỷ niệm, họ tổ chức tiệc tùng gì cũng vui, cũng náo nhiệt cả.
Giữa lúc đó, Tuệ Mẫn rong rủi khắp những con đường, giữa trời lạnh
rét để giao hàng. Có như thế Mẫn càng hiểu Hạo Tinh đã phải đối mặt
với những khó khăn gì khi giã từ sự nghiệp với đôi bàn tay trắng,
với vết thương, còn trên vai phải gánh thêm gánh nặng cơm áo gạo
tiền và 2 đứa em đang ở tuổi ăn học.
Đi ngang qua CLB của chú Khôi, Mẫn bỗng muốn dừng lại nhìn các em
nhỏ vẫn say mê tập luyện bên cạnh Hạo Tinh. Hắn đấy, say sưa và đầy
nhiệt huyết. Hắn chiếm trọn niềm tin yêu của bọn trẻ. Mẫn đã ko sai
lầm khi đưa hắn tới đây. Có lẽ khi ấy,cô bé đang đánh 1 ván bài xem
mình hiểu Hạo Tinh đc bao nhiêu… Rõ rang thì cô nhóc đã ko
sai…
Mẫn quay đầu xe đi thì một đứa trong bọn nó reo lên:
- Chị Mẫn, chị Mẫn!
Chẳng còn trật tự, chúng ùa ra bên ngoài. Đứa nắm tay, đứa níu
áo…
- Sao chị không đến chơi với tụi em nữa?
- Tụi em nhớ chị lắm.
- Chị không nhớ tụi em sao?
Mẫn xúc động lắm trước tình cảm của chúng. Mẫn ôm lấy từng đứa một.
Tinh nhìn cô bé và thấy lại một Tuệ Mẫn hồn nhiên, đáng yêu mà hắn
đã yêu bằng tất cả tình yêu mà hắn có. Mẫn là mối tình đầu của hắn,
và có lẽ cũng là mối tình mãi mãi về sau này. Hắn chưa từng hối hận
vì đã yêu cô bé. Hắn chỉ hận hắn vì bản thân vô dụng, hận vì ai kia
mà hắn ra nông nỗi ngày hôm nay. Tuy hận, nhưng tình yêu hắn dành
cho Mẫn vẫn còn đó, nguyên vẹn và cao thượng.
Mẫn tiếp tục đạp xe đi trong giá rét… Bọn trẻ làm lòng cô nhóc thấy
ấm áp giữa cái đêm mùa đông này.Chúng thật đáng yêu làm sao !
***
Tối, Hạo Tinh lang thang rảo bước trên đại lộ trung tâm để về
nhà.Trên đường,hắn bắt gặp những cặp tình nhân sánh vai bên nhau,
níu vào nhau để chia sẻ chút hơi ấm, lòng hắn thấy lạnh, cái lạnh
đến tê người.
- Tinh!
Trà Mi gọi nhưng hắn chẳng nghe thấy gì. Phải đến khi cô bé kè sát
bên và thắng xe cái két trước mặt hắn, hắn mới giật mình.
- Ơ… Mi.
- Về nhà à?
- Ừ.
- Đi ăn gì không?
- Anh phải về nhà.
- Một chút thôi. Em có tin vui cho anh.
- Tin vui?
- Đi nha. Không lâu lắm đâu!
- Cũng được.
Họ tấp và một quán ven đường. Mi nhấm nháp tách sữa nóng rồi rút ra
một danh thiếp:
- Anh ấy là Âu Khước Phong, một bác sĩ cực giỏi về lĩnh vực thần
kinh và cột sống. Anh ấy mới về nước cách đây không lâu. Em kể về
trường hợp của anh và anh ấy nói là anh nên đến để anh ấy kiểm tra
xem sao. Anh ấy còn nói cơ hội thành công rất cao nếu anh chịu phẫu
thuật.
Hắn im lặng. Mi ngạc nhiên khi thấy Hạo Tinh khẽ nhếch môi cười chỉ
trong một thoáng tích tắc.
- Anh cảm ơn em. Em là một cô gái tốt bụng và chân thành. Thật may
mắn cho người con trai nào yêu em và được em yêu. Ý tốt của em anh
rất cảm ơn, nhưng anh thế này là tốt rồi.
- Tinh à, đây là cơ hội có một không hai đó!
- Hãy về nói với ai kia muốn gì cứ đến gặp thẳng anh.
- "Ai kia" là ai chứ?
- Em thông minh mà. Thôi, anh về đây.
- Tinh à!
Hắn đứng lên lại quầy tính tiền rồi bỏ đi. Mi vội vã chạy
theo:
- Nó chỉ muốn tốt cho anh thôi.
- Anh ghét bị thương hại. Còn em, nếu còn xem anh là bạn, đừng xen
vào chuyện này nữa.
Mi chẳng nói thêm được gì. Cô bé lặng lẽ nhìn theo hắn cho đến khi
dòng người làm bóng hắn khuất dần sau những dãy phố.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 8
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
********************************************
Sau những ngày dầm gió tuyết, Tuệ Mẫn đổ gục, nằm liệt trên giường.
Thật ra,bấy lâu Hạo Tinh vẫn âm thầm dõi theo Tuệ Mẫn từ lúc biết
cô nhóc tới làm them ở tiệm thức ăn nhanh. Cứ sau giờ dạy ở CLB chú
Khôi xong,hắn lại tới chỗ này và nhìn cô nhóc từ xa. Mấy hôm
nay,bọn nhóc đc nghỉ đông và tết nên hắn đc rảnh mấy hôm. Hôm
ấy,tới giờ, hắn đứng một góc- nơi có thể nhìn thấy Mẫn tới chỗ làm,
nhưng hôm ấy cô bé đã không xuất hiện. Hắn hiểu ngay chuyện gì đã
xảy ra. Hắn định trở về thì bỗng đâu Mẫn hối hả chạy vào tiệm
- Em xin lỗi.
- Sao đến trễ vậy?
- Em thay đồ ngay.
- Ừ, mau đi. Hôm nay đông lắm đấy.
- Dạ.
Mẫn còn mệt trong người nhiều lắm nhưng cô bé cố sức và giả đò như
không có chuyện gì. Tuy cố gắng rất nhiều nhưng Mẫn liên tiếp mắc
nhiều sai sót. Người quản lí gọi cô bé ra bên ngoài và khiển
trách:
- Chị biết em rất chăm chỉ, nhưng điều đó không có nghĩa là đem sức
khỏe ra đánh đổi. Em về nghỉ đi.
- Chị!
- Về đi. Em ở đây chỉ làm công việc rối thêm thôi. Khi nào hết bệnh
hãy quay lại làm tiếp.
Tuệ Mẫn miễn cưỡng gật đầu. Chào quản lí một tiếng, Mẫn tiu nghỉu
đạp xe về. Đi được một đoạn,gặp đèn đỏ,Mẫn dừng lại. Hôm nay xe cộ
rất đông vì là đêm Noel mà,mọi người dường như đổ hết ra đường. Năm
nay,lại thêm 1 cái Noel buồn chán và cô đơn. Cô nhớ tới mẹ dù bà
chẳng bao giờ gửi cho cô tới 1 lá thư. Có lần cô nhóc gặp bà trên
phố với 1 người đàn ông khác.Họ cãi nhau dữ dội rồi ông ta thô bạo
kéo bà vào xe.Bà bước vào,vẻ mặt buồn bã,vâng lời,ngoan ngoãn và
cam chịu… Cô nhóc đã chạy theo xe rất xa, hàng chục cây số nhg vô
ích. Cô nhóc đã khóc,khóc giữa đường phố như 1 cô bé con lạc mẹ đến
tội nghiệp… Dù bà có bỏ rơi cô,thì bà vẫn mãi mãi là mẹ cô… Hôm ấy
cũng là đêm Giáng sinh như hôm nay. Cha cô đang có chuyến công tác
xa,ko thể về kịp. Trà Mi thì chắc đã bận đón tết cùng cha mẹ mình,
Kiều Lan thì nghe đâu đang quen 1 anh bạn mới trên mạng… Anh em của
Hạo Tinh… Chắc họ đang quay quần bên nhau rất vui… Mẫn ước gì mình
ko phải là con một. Cô nhóc nhìn đám đông háo hức mà tự hỏi: ở đâu
ra mà lắm người như vậy? Sao họ lại mặc nhiều quần áo giống nhau
như vậy? Ở đâu ra nhiều thứ âm thanh chat chúa,chói tai thế này?
Tai cô nhóc cứ ù ù ko nghe rõ âm thanh nào ngoài sự xô bồ xô bộn
của đường phố… Cô nhóc thấy trước mắt là một vùng sáng chói chang,
những bông tuyết như ánh sáng nhấp nháy ở trên đầu, chân tay không
còn chút sức lực, cảm giác bay bổng,lân lân… Đèn đường đã bật sang
xanh… Mẫn gục xuống trên nền tuyết lạnh.
- Mẫn!
Hao Tinh chạy đến chỗ cô bé, đẩy những người đứng xung quanh ra,
vội vã đưa Mẫn đến bệnh viện…
Sau đó…
Trên giường bệnh, Mẫn thiu thiu ngủ. Bác sĩ khám cho cô bé xong thì
quay qua nói với hắn.
- May mà đưa đến đây kịp. Cô bé sốt rất cao và dường như là lâu
rồi. Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm rồi, cậu đừng lo. Cần nghỉ ngơi
một thời gian là khỏi thôi.
- Cảm ơn bác sĩ.
Hắn nói rồi quay qua với Tuệ Mẫn, nắm lấy đôi bàn tay xanh xao của
cô bé.
- Anh đã lo cho em biết chừng nào, em biết không?
Trời dần khuya trong cái lạnh gay gắt của cuối đông, hắn đứng ngay
bên ngoài, dựa lưng vào cửa và hớp từng ngụm cà phê để ngăn sự mệt
mỏi trên nét mặt.
Một tiếng động nhỏ bên trong, hắn vội vã chạy vào. Mẫn nằm đó, đôi
mắt nhắm nghiền lại nhưng vành môi vẫn thều thào khe khẽ.
- Tinh… xin lỗi… em xin lỗi…
Nước mắt theo kẽ mi chảy xuống, thấm vào gối.
Là thằng đàn ông, hắn không cho phép mình ủy mị, nhưng sao vẫn nghe
bờ môi mặn chát.
Hắn ra khỏi phòng. Ngạc nhiên, hắn không ngờ ông Âu đã ở bên ngoài.
Hắn toang bỏ đi nhưng ông Âu đã gọi lại.
Hai người đàn ông ngồi cách nhau cả một dãy ghế. Giữa họ như có sự
đối đầu mà người ngoài có thể dễ dàng nhận thấy. Sau hồi lâu im
lặng, Tinh đứng dậy:
- Nếu ông không có chuyện gì để nói thì…
- Khoan đã. Thật ra… cậu vẫn còn thương con Mẫn rất nhiều, có phải
vậy không?
Hắn không trả lời mà chậm rãi ngồi xuống. Ông Âu thở dài nhìn về
cửa phòng bệnh:
- Cách đây vài ngày có người đến báo tin với tôi là mẹ con Mẫn vừa
qua đời sau một cơn bạo bệnh.
- Sao? Mẹ ruột của cô ấy?
- Phải. Nhưng tôi chưa cho nó biết vì không muốn nó có bất kì quan
hệ gì với người đàn bà ấy. Người ta bảo bà ấy chết đi trong đói
nghèo, bệnh tật và sự ghẻ lạnh của người chồng vũ phu. Thật tình
tôi hả hê lắm…
- Ông thật ích kỷ…
Hắn buông tiếng. Nhưng khi ngước lên nhìn ông với ánh mắt khinh rẻ
của mình, hắn vội suy nghĩ lại và thay đổi cái nhìn. Trong giọng
nói của người đàn ông đó toàn những lời căm hận nhưng trong đôi mắt
ông ta lại chất chứa nhiều tâm sự, nỗi đau và yêu thương luôn dày
xéo lấy bản thân ông.
Ông cười buồn, chua chát:
- Cậu đúng. Tôi thật ích kỷ. Cậu hoàn toàn có quyền khinh rẻ tôi.
Nhưng… xin cậu đừng làm thế với Tuệ Mẫn. Nếu có điều gì đó đánh đổi
hạnh phúc của nó tôi vẫn sẵn sàng. Người cậu phải hận là tôi, không
phải nó.
- Thật tình lúc này tôi không biết phải nhìn ông bằng thái độ nào
đây. Tôi hận ông, tôi căm ghét ông, nhưng cũng thật thương hại cho
ông. Còn Tuệ Mẫn… ông nói đúng, tôi yêu cô bé vô cùng. Nhưng bảo
tôi quên hết… thật là quá khó khăn. Hơn nữa, vấn đề lúc này không ở
tôi, mà là Tuệ Mẫn. Cô ấy đang làm những chuyện quá sức mình, chỉ
để trả một món nợ và tìm lấy sự cứu cánh cho tâm hồn của mình. Ông
biết không, Tuệ Mẫn không phải sinh ra để làm những chuyện ấy. Cô
bé cần một đôi cánh để bay cao hơn. Tôi mong ông là đôi cánh ấy.
Còn mối quan hệ giữa chúng tôi rồi sẽ đi về đâu… tôi không biết
được. Là thằng đàn ông, tôi có tự tôn của mình, và tôi sẽ không cho
bất cứ ai giẫm đạp lên nó. Hạo Tinh hôm nay đã không còn là đứa trẻ
của 3 năm về trước, thưa Âu đại lão gia à.
Hắn đứng dậy bỏ đi.
***
Cơn sốt làm Mẫn bị giam ở nhà cả tuần liền.Chỉ tới khi cô nhóc hoàn
toàn khoẻ trở lại,ăn 1 lúc 3 tô cơm thì ông Âu mới chịu cho cô nhóc
rời khỏi nhà.Vừa khỏi bệnh thì Mẫnchạy ngay đến chỗ làm để xin lỗi
về việc nghỉ quá lâu. Đến đây người ta nói là thời gian Mẫn nghỉ
việc đã có một thanh niên tên Tinh đến làm thay… ~ người bạn đồng
nghiệp xúm lại mà true ghẹo ra trò!
- Hai đứa quen bao giờ? Này, giấu kĩ dữ nghen.
- Đừng hiểu lầm. Anh ấy chỉ là bạn cùng trường thôi.
- Vậy ư? Tụi này không tin đâu.
Mẫn lãng tránh sự trêu đùa của đồng nghiệp mà bắt tay vào việc. Chỉ
vài phút sau, Tinh tới. Họ chạm mặt nhau trong cái nhìn bối
rối…
- Anh… anh không dạy ở nhà thiếu nhi ư?
- Bọn trẻ cũng cần phải nghỉ tết chứ.
- Mấy bữa nay… Cảm ơn.
- Em chưa nên ra ngoài lúc này.
- Đừng coi em như đứa con nít vậy.
Mẫn nói.Rồi lờ hắn đi,bắt đầu công việc. Không phải ko muốn thấy
mặt hắn, mà cô bé sợ, sợ khi phải đối mặt với hắn lâu…
- Xin lỗi đã làm phiền em.
Hắn cười buồn rồi quay đi. Được một đoạn, hắn đứng lại nói vọng về
phía Mẫn:
- Giải Diamond Star sắp khai mạc. Đã đến lúc em phải chọn
rồi.
- Em không chơi Tennis nữa.
- Tùy em. Nếu em suy nghĩ lại, đến tìm anh.
- Đừng có mơ!
Mẫn đóng cửa cái rầm khiến khách giật mình. Cô bé phải cúi đầu xin
lỗi rối rít.
Trong khi ấy, tại nhà của Hoàng:
- Tin này là thật chứ?
- Không chắc lắm. Bởi vì hắn hoàn toàn phủ nhận việc có người đẩy
hắn. Nhưng có nhân chứng cho biết hắn có tranh cãi với một cô gái
trước tai nạn xảy ra. Theo miêu tả lúc ấy thì chắc là Tuệ Mẫn. Tin
này nếu tiết lộ ra ngoài thì con bé kia không ổn đâu.
Hoàng trầm tư với cặp mắt tinh quái:
- Tuệ Mẫn không hề biết chúng ta đang điều tra chuyện này. Nếu… tin
này lọt ra ngoài, mày nghĩ cô bé sẽ nghĩ là ai tiết lộ?
- Ý mày là… À, tao hiểu rồi. Và khi con bé khủng hoảng và mất lòng
tin nhất, mày sẽ lại là một anh hùng ở bên cạnh mĩ nhân.
- Mày hiểu ý tao rồi đó.
Hai gã cười đắc ý, cùng nâng cốc mừng cho kế hoạch chiếm lại trái
tim người đẹp của Hoàng.
Sáng chủ nhật êm đềm lại tới…
Tiếng chuông điện thoại lúc 5 giờ sáng làm Trà Mi tỉnh giấc:
- A…a…i? Mi nói với 1 giọng ngái ngủ…
- Mi hả? Nhớ buổi hẹn chiều nay nha.
- Thế Ngọc? Anh… rảnh lắm sao mà… Oáp( ngáp…) gọi vào giờ
này?
- Chỉ để nhắc em về cuộc hẹn giữa chúng ta. Thôi, ngủ tiếp
đi.
Thế Ngọc cúp máy. Mi quăng cái điện thoại đi, ngủ tiếp. Cô bé kéo
một giấc đến 8 giờ sáng và quên ngay những gì Thế Ngọc nhắc ban
sáng. Bữa nay cô bé có một buổi hẹn với Hạo Tinh đi đánh banh. Cô
bé đến ko chậm 1 giây nào.
Hạo Tinh đã đến từ lâu. Hắn dắt theo cả Bi. Con bé đang khởi động.
Người nó tròn tròn,bím tóc xinh xinh,cái miệng cáu kỉnh còn ánh mắt
thì rất láu cá !
- Chào Bi.
- Chào chị.
- Anh Ti dạy Bi chơi Tennis đấy à?
- Vâng. Nhưng Bi thích bơi lội hơn.
Tinh xoa đầu con bé.
- Biết rồi. Bữa khác,đc chưa sếp nhỏ?
Hắn quay qua Mi cười:
- Ba anh em tụi anh khác nhau hoàn toàn từ tính cách đến sở thích.
Khải Tú thích cờ vua, Bi thích bơi lội, còn anh…
Nói đến đây hắn thở dài. Mi cười tươi rồi vỗ vai hắn:
- Đấu vài sec nhẹ nhẹ với em nhé?
- OK thôi.
Một thời gian dài không dùng đến vợt, mãi đến khi dạy bọn trẻ, cầm
tay chúng, hắn mới tìm lại cảm giác ngày nào. Tự dưng hôm nay rảnh
rỗi hắn lại gọi Trà Mi ra đánh vài sec. Vẫn là hắn, một lối chơi
thông minh và cá tính, nhưng nó hoàn toàn mất đi sự nhạy bén, những
bước di chuyển nặng nề, chậm chạp khiến hắn xoay xở khá vất vả so
với Trà Mi vốn đã điêu luyện.
- Sao, mệt rồi hả? Anh thua rồi nhé!
Mi cười, cùng với một lời thách thức vui vui. Nhưng với một người
thì điều đó lại không vui chút nào ! 1 giọng nói lạnh lùng ,nghiêm
túc vang lên
- Vậy bạn đánh với mình nhé?
Tuệ Mẫn đứng sau lưng Trà Mi. Mi quay lại:
- Ơ, Mẫn…
Mi nhìn vẻ mặt của Mẫn rồi chợt hiểu ra.
- Mình chỉ đùa một chút thôi mà.
- Cầm chắc vợt của bạn đấy.
Mẫn nói, lạnh lùng và đầy đe dọa. Cô bé bước qua phần sân bên kia
của Tinh. Hắn nhìn cô bé rồi đặt vợt vào tay cô.
- Em quyết định rồi à?
- Em sẽ cho anh câu trả lời bằng trận đánh này,đồng ý ko?
Sau, hai cô bé vào trận.
Trận đánh diễn ra khá hấp dẫn với những pha đánh và đỡ bóng thật
điêu luyện giữa hai cô gái thiên tài. Trình độ của Mi thì không nói
tới, nhưng sự tiến bộ của Mẫn, khí thế tấn công dồn dập cùng với
những thế đánh sáng tạo của cô bé khiến cho thế trận hai bên cân
bằng. Cuối cùng, trận cầu kết thúc, Mi thắng Mẫn nhờ cú ăn hên ở
pha đánh bóng cuối cùng.
Mẫn đứng lặng giữa sân. Mi chụp vai cô bé,cười xoà:
- Thôi nào, chỉ là một trận đánh giải trí.
- Đối với mình, dù chơi hay thi đấu, không bao giờ là giải trí mà
luôn là một cuộc so tài, và mình luôn dốc hết sức cho mỗi trận
đánh, luôn luôn, bạn biết không?
Mẫn quay qua Tinh.
- Anh thấy rồi đó… Người anh muốn tìm… không phải em.
Hắn tiến lại cô bé:
- Vậy sao em lại đến đây tìm anh?
- Em muốn làm một cuộc thương lượng. Nhưng sau trận đánh này em lại
không thấy tự tin. Anh nên đặt niềm tin của anh vào Trà Mi thì
hơn.
Hắn thở dài. Sau,hắn lại chậm rãi quay qua Mi:
- Mi này, em dẫn Bi đi tham quan vòng vòng đây giúp anh nhé.
- Được thôi.
Mi nắm tay Bi dắt đi. Con bé muốn nói chuyện với chị Tuệ Mẫn của nó
lắm,ko chịu đi,nhg cái nhìn nghiêm nghị của Tinh làm nó ko thể ko
nghe. Anh Tinh của nó mà cáu lên thì đáng sợ ghê lắm !
Sau đó, hắn quay qua Mẫn:
- Trà Mi bây giờ đã là một tay vợt chuyên nghiệp có đẳng cấp,e ko
phải ko biết điều đó. Em thua cô ấy là chuyện thường tình. Nhưng em
có nhận ra không? Mỗi bước tiến bộ của Trà Mi lại là mỗi bước tiến
bộ của em. Sau mỗi trận thua, em lại tự hoàn thiện kỹ thuật của
mình – như một bản năng – mà không hề biết. Nó giúp em rút ngắn dần
khoảng cách giữa hai người. Chính anh là người tìm ra khuyết điểm
và giúp Trà Mi biến khuyết điểm đó thành vũ khí, và cô bé đã vận
dụng rất tốt. Nhưng ở Mi còn có một hạn chế mà đúng như em đã nói:
cô bé coi mỗi trận đánh như một cuộc giải trí, vì thế không có sự
cạnh tranh – yếu tố quyết định sự thành bại. Em khác Mi chính vì em
luôn “sống” hết mình cho mỗi trận đánh, em thấy ưu khuyết điểm của
mình cũng như đối phương để thay đổi chiến lược. Em là thiên tài
thật sự, nhưng cái em cần lúc này là một người hướng dẫn.
- Em từ lâu đã không quen có người hướng dẫn. Và nếu như người
hướng dẫn ấy là anh… lại càng không.
- Vậy em nghĩ gì mà đến đây? Thương lượng ư? Giữa chúng ta có gì để
thương lượng?
- Em muốn anh trở lại sân đấu.
- Em tin lời bọn bác sĩ nhãi nhép đó sao? Nghe rõ đây: nếu phẫu
thuật thành công thì anh có thể phục hồi hoàn toàn. Nhưng… nếu thất
bại thì sao? Em đã nghĩ tới chưa? Nếu không phẫn thuật, ít ra anh
vẫn còn một năm, nhưng nếu anh chịu phẫu thuật, cơ hội là 50/50.
Quá mạo hiểm, em biết không? Cho nên, em không phải bán mạng vì anh
nữa. Em tưởng anh ko biết em lao vào kiếm tiền là vì lẽ gì hay sao
?
- Trà Mi… nó nói cho anh biết?
- Không. Thật ra… anh biết chuyện này khi tình cờ nghe được cuộc
trò chuyện giữa em và người thanh niên tên Phong nào đó. Chỉ là 1
sự tình cờ.
Mẫn im lặng. Hồi lâu, cô lên tiếng:
- Giờ thì anh đã biết hết rồi. Vậy đỡ phải khó nói cho em. Tuy vô
tình nhưng chính em đã làm thay đổi cuộc đời anh,vì vậy mà em bằng
lòng đánh đổi mọi thứ có thể để chuộc lỗi. Em muốn anh đứng đúng vị
trí của mình như ngày trước.
- Kể cả việc em phải từ bỏ đam mê của mình ư?
- Phải.
Hắn nhìn cô bé, dịu dàng và chua chát.
- Em làm điều này để trả nợ… hay em vì một lý do nào khác?
- Nghĩa là sao?
Hạo Tinh nhìn thẳng vào mắt Tuệ Mẫn, tay đặt lên vai cô nhóc và nói
bằng 1 thái độ thật nghiêm túc:
- Em… em có còn yêu anh không? Em có thể cho chúng ta …một cơ hội
hay không?
Mẫn giật mình nhìn hắn. Cô bé không ngờ hắn lại hỏi câu hỏi ấy.Ngập
ngừng 1 hồi,Mẫn bảo
- Vậy anh có đủ can đảm quên đi mọi chuyện đã xảy ra hay không? Anh
có đủ cao thượng để tha thứ cho cha con em hay không? Anh nói
đi.
Mẫn nhìn Tinh,chờ câu trả lời của hắn. Hắn lặng đi 5 giây rồi ngập
ngừng
- Anh… anh không biết. – Tinh cúi đầu im lặng.
- Vậy thì câu trả lời của em đây: “Ko!”. Những gì từng có giữa
chúng ra… chỉ là câu chuyện vui lẫn buồn của những đứa con nít. Em
quên rồi…
Mẫn cười buồn rồi quay lưng đi. Cô bé không muốn Tinh cứ nhìn vào
mắt cô và đọc hết những gì ẩn chứa trong đôi mắt ấy.
Một lúc, Tinh nói với theo dáng Tuệ Mẫn:
- Anh đồng ý cuộc thương lượng. Anh đánh cá với xác suất 50/50 đó.
Với điều kiện: em phải là học trò của anh trong suốt 2 tháng tới.
Và sau đó, em được tự do.
- Được.
Mẫn nói sau ít giây suy nghĩ mà ko cần quay lại nhìn hắn. Có lẽ vì
cô nhóc ko muốn Tinh nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Cô bé chạm mặt Trà Mi và Bi ở bên ngoài. Lau nhanh dòng nước mắt,
Mẫn cười rồi ngồi xuống cạnh Bi:
- Dạo này Bi thế nào rồi?
- Chị và anh Ti cãi nhau nữa à? Vì thế mà chị giận luôn anh Tú và
em phải không? Bọn em nhớ chị lắm, nhất là anh Tú đó, ảnh…
- Chị xin lỗi… Tuệ Mẫn ôm lấy Bi và ghì chặt con bé vào lòng…
- Vậy chị hết giận nhé?
- Ừ.
Mẫn hôn lên trán nó chiếc hôn tạm biệt rồi đứng dậy. Cô bé đi một
đoạn thì Mi chạy theo:
- Mẫn, đợi mình với.
- Có chuyện gì không?
- Bạn đâu thể tới đây đùng đùng nổi giận với mình rồi ra về như thế
chứ?
- Vậy bạn muốn mình xin lỗi à?
- Mình biết bạn đang nghĩ gì. Hạo Tinh là thần tượng của bạn, hơn
nữa vì bạn mà…
Trà Mi nắm bờ vai của Tuệ Mẫn:
- Mình không bảo bạn sai. Người sai là mình, được chưa? Nhưng bạn
phải tin là mình không hề có ý nghĩ coi thường anh ấy, nó chỉ là
một câu khiêu khích vui vui thôi. Mình sẽ không làm thế nữa nếu bạn
không thích. Đừng giận mà.
- Mình đâu có giận đâu. Mình cũng không biết tại sao mình lại cư xử
như thế. Mà cho dù kẻ ấy là ai mình cũng thế thôi. Mình không muốn
ai coi thường Hạo Tinh.
- Mình hiểu. Bây giờ mình đi mua sắm nhé. Lâu lắm rồi tụi mình chưa
đi chung với nhau đó. Mua sắm sẽ giải toả stress, nhớ ko? Đi
nào.
Mi nói xong là đùng đùng kéo Tuệ Mẫn đi.
- Từ từ một chút chứ.
Chương 9
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
*********************************************
Mẫn bảo hôm nay ko vui,họ chỉ ghé Ocean World uống 1 tách
Capucino,rồi sau đó Mẫn về nhà. Đã tới đây rồi,Mi ko muốn về tay
ko. Trà Mi đi dạo vòng vòng 1 hồi cũng rinh đc 1 mớ kha khá. Vừa
trở về nhà thì cô tình cờ thấy Tinh ngồi trên ghế đá công viên gần
nhà mình. Cô bé phóng xe ngay lại chỗ hắn.
- Sao anh lại ngồi đây? Bi đâu?
- Nó chạy chơi đâu đó với các bạn ấy mà. Àh… anh cũng ko
biết…
Tinh trả lời nhg đầu óc lơ đễnh đặt đâu đâu. Mi dựng xe rồi ngồi
xuống cạnh hắn. Cô nhóc biết hắn đang suy nghĩ về Tuệ Mẫn… Sao cứ
là Tuệ Mẫn mà ko phải Trà Mi này nhỉ? Mi thở dài. Cô nhóc ko biết
làm thế nào để bắt đầu câu chuyện với Tinh.Mọi ngôn từ đều bay mất
tiêu khi ở bên cạnh hắn. Chợt nhớ khi nãy Mẫn vừa mới cho cô biết 1
chuyện chắc là chưa nói ai biết hết… Mà chuyện về Mẫn chắc là Hạo
Tinh sẽ muốn nghe…
- Vài ngày nữa lại vào học kỳ mới, anh có dự định gì chưa?
- Dự định gì?
- Vào đại học, hay theo con đường mà anh yêu thích?
- Anh cũng chưa biết.
- Mẫn sẽ đi du học đó.
- Sao em biết?
- Nó nói. Nó bảo nó cần một môi trường mới dễ thở hơn. Nhưng em
biết là nó không muốn đâu. Chỉ có một người có thể khuyên nó đừng
đi…
- Mi à, hết rồi… Bọn anh… Tinh đứng dậy,mắt nhìn xuống đất,chân vẽ
~ vòng tròn vô nghĩa trên cát… chấm dứt rồi.
- Là sao?
- Nghĩa là anh chỉ là một thằng ngốc mắc bệnh hoang tưởng.
Tinh cười nhưng ánh mắt buồn và xa xăm quá. Ánh mắt ấy làm cho Hạo
Tinh thật quyến rũ, nó làm tim Mi thổn thức. Bất giác Mi hỏi:
- Có bất cứ cơ hội nào cho kẻ đến sau như em không?
Im lặng vài giây, Tinh nói:
- Em là một người bạn, một cô em gái tốt.
Câu nói của Tinh đối với Mi có nghĩa là câu trả lời “Không” thật tế
nhị. Mi bất ngờ chồm hôn lên má Hạo Tinh:
- Mi…
- Bạn bè cũng hôn nhau được mà. Thôi, em vào nhà đây. Hẹn gặp lại
anh vào ngày mai nhé.
Mi quay gót. Dường như Mi vừa có 1 quyết định. Có lẽ Hạo Tinh sẽ ko
bao giờ thuộc về cô, cô ko nên cứ mãi thả mồi bắt bóng thế này. Nụ
hôn đó sẽ coi như là nụ hôn tiễn biệt mối tình đầu của cô,cô sẽ cảm
thấy dễ chịu hơn khi đã đc 1 lần đặt nụ hôn lên má người con trai
đầu tiên cô yêu. Từ lúc này,cô sẽ ko tự làm khó mình,tự mình chui
vào rắc rối… Cô yêu Hạo Tinh nhg muốn giữ tình yêu đó như 1 kỷ niệm
đẹp.
“ Hey… Người xưa bảo rằng: sự cố chấp chỉ làm ~ người trong cuộc
chuốc lấy buồn phiền thêm mà thôi... Mình ko tin mình ko tìm đc 1
người con trai như Hạo Tinh.Mình ko phải là Công Chúa hay sao? 1
ngày nào đó,1 chàng hoàng tử với con ngựa trắng có sừng nhọn sẽ
vượt sóng gió, giẫm lên gió cát,xuyên qua rừng già và thú dữ tới
đây để cầu hôn Công Chúa cực kỳ xinh đẹp,thông minh,tài giỏi là Lâm
Trà Mi mình đây,khà khà…khà khà khà! “
Đó chính là suy nghĩ của Trà Mi.Đây cũng chính là sự khác nhau rõ
rệt nhất giữa “Công chúa Trà Mi” và “Hắc Phù thuỷ Tuệ Mẫn”.
*** Bivian :Có thể bạn thấy cô gái Trà Mi này đáng ghét,ích kỷ… Nhg
tôi lại rất thích nhân vật này. Cô ấy là 1 con người rất thật và
thực tế. Cô ấy nhìn thẳng vào sự thật và chấp nhận quay lưng với nó
1 cách dứt khoát,yêu ghét rõ ràng.Nói chung tôi yêu tất cả nhân vật
mà tôi tạo ra.
Trà Mi nhìn đồng hồ,nó điểm hơn 6 giờ chiều. Mi có cảm giác mình
quên quên cái gì ấy nhỉ,1 cái gì rất quan trọng ! Cái gì nhỉ? Bỗng
dưng cô bé nhớ đến cuộc hẹn với Thế Ngọc nên chạy vội về nhà thay
đồ và ngồi đợi anh tới rước đi,mà chả biết đi đâu! Đã trễ mất 2
tiếng,hy vọng là anh sẽ thông cảm cho cái tật hay quên này của cô.
7 giờ, rồi 8, 9, 10 giờ tối mà anh chàng không thấy xuất hiện, gọi
điện cũng không bắt máy. Tự dưng Mi lại thấy lo lắng…
Hôm sau…
Hạo Tinh bị gọi lên phòng giáo viên vì có người cần gặp. Lần này,
Ko phải ông lão uy nghi lần trước mà thay vào đó là một người đàn
ông trung niên, phúc hậu và có một dáng vẻ thật tận tụy:
- Cậu chủ, ông chủ đang hấp hối. Cậu phải về gặp ông ấy lần cuối
chứ.
- Tôi không quen các người. Hãy để chúng tôi yên.
- Ông chủ muốn gặp cậu. Nếu không về, cậu sẽ hối hận vì đó là cha
ruột cậu. Dù ông ấy đã gây ra lỗi lầm gì thì đó vẫn là cha
cậu.
- Tôi họ Khưa, tôi không có quan hệ với người họ Giang, với những
kẻ hại chết cha mẹ tôi thì lại càng không!
- Cậu chủ à…
Hắn dứt khoát rời khỏi phòng giáo viên, thế rồi chạm mặt Tuệ Mẫn
bên ngoài.
- Chuyện gì vậy?
- Không có gì.
Hắn trả lời cộc cằn cộc lốc. Chưa bao giờ Mẫn thấy thái độ khó chịu
đến thế của hắn, ngay cả khi Mẫn và hắn đối đầu nhau. Cô bé cứ thế
nhìn theo sau lưng hắn.
Lâu lắm rồi cô bé mới nhìn theo hắn thế này. Tất cả chỉ có thể thâu
gọn bằng hai chữ : “Thay đổi”. Hạo Tinh hôm nay đã có quá nhiều
thay đổi. So với một Hạo Tinh tiếng tăm ngày trước, Hạo Tinh bây
giờ trưởng thành hơn, rắc rối hơn, lạnh lùng hơn. Hắn ít khi biểu
lộ cảm xúc, sự điềm tĩnh, trầm ngâm như một thế giới vây lấy thế
giới nội tâm của hắn. Hắn trông khô cằn hơn nhiều so với cái tuổi
21 của mình.
- Ê nhỏ, biết gì chưa? Kiều Lan câu cổ Tuệ Mẫn rồi thì thào bên
tai
- Chuyện gì?
- Hạo Tinh và Trà Mi yêu nhau mày ạ.
- Vậy ư?
- Hôm qua có mấy đứa lớp 12A8 thấy hai người hôn nhau ở công viên
trước nhà Trà Mi đó.
- Vậy ư?
Mẫn hỏi, vờ như chẳng quan tâm, nhưng trong giọng nói lạnh nhạt ấy
vẫn có gì cay đắng làm sao.
- Mà còn chuyện này nữa nè: thầy Thế Ngọc thích cô Công chúa ấy cả
trường ai chẳng biết. Chuyện tình tay ba này có vẻ phức tạp quá.
Xém chút nữa nó thành tay tư rồi.
Mẫn giật mình đánh rơi ly Cà phê vì tưởng Lan nói mình. Nhưng sau
đó con nhỏ lại thở dài vì tiếc nuối:
- Mình cũng định tấn công anh chàng Hạo Tinh, nhưng khó chơi lắm
mày ạ, hắn phòng thủ kiên cố lắm. Vì vậy nên mình chuyển sang cưa 1
anh chàng trên mạng,cũng “xinh trai” và giàu có ko kém. Phải công
nhận con Mi tài thật.
- Giàu có? Bạn đang nói về Hạo Tinh nào vậy?
Kiều Lan biết mình nói hớ,vội bụm miệng lại,cười trừ với Mẫn rồi
lẳng lặng đánh bài chuồn thật lẹ !
Mẫn cười vì dáng điệu của nhỏ ấy, sau đó lại nghĩ mông lung:
“Sao mình không nhận ra nhỉ? Thật ra Hạo Tinh và Mi mới đúng là một
cặp xứng đôi. Mình… thật là một kẻ thứ ba quấy phá. Ngày ấy, cả hai
cùng hâm mộ, rồi yêu thích Hạo Tinh. Nhưng lúc nào mình cũng đi
trước Mi một bước. Đôi lúc mình tự hỏi: Số phận đã sắp đặt thế, hay
mình là một đứa bạn tồi khi lúc nào cũng cố tình tìm kiếm cơ hội
cho mình, bỏ mặc cả tình bạn? Có lẽ là vậy. Vì thế ông trời đã bắt
mình phải sống trong ân hận và hoài nghi trong suốt một thời gian
dài. Bây giờ cũng thế. Mẫn ạ, mày nên chúc mừng cho họ, bởi mày yêu
mến bọn họ mà, mày sẽ vui khi thấy họ hạnh phúc mà,đúng không?
Phải, giờ thì có lẽ là lúc mình thấy tâm hồn nhẹ nhõm nhất. Dù có
rời khỏi đất nước này,mình cũng sẽ ko còn gì hối tiếc hay ân hận
nữa…”
***
Trà Mi dằn chai nước trước mặt Thế Ngọc và nhìn anh bằng ánh mắt
thật ngầu!
- Ê, nói chuyện một chút được không?
Mi gọi nhưng Thế Ngọc vẫn làm thinh như không nghe thấy.
- Anh điếc à?
- Thái độ đó với một giáo viên thì đáng bị kỷ luật thế nào
đây?
Mi im lặng. Cô bé nhíu mày,chậm rãi quan sát Thế Ngọc. Anh ta hôm
nay có gì đó là lạ. Khi cô bé gọi anh là “thầy”, anh không thích.
Nhưhg bây giờ khi Mi phá đi ranh giới ấy thì anh lại bực bội. Cái
gã này thật khó hiểu quá.
- Xin lỗi, nếu em có làm gì vô lễ thì em xin lỗi “thầy”. Nhưng để
một người đợi dài cổ cả buổi tối mà không một lời giải thích thỏa
đáng thì không lịch sự một chút nào cả.
- Tôi không có gì để giải thích cả.
- Có quá vô lí không?
- Vô lí ư?
Thế Ngọc quay qua nhìn vào mắt Trà Mi.
- Phải, tôi vô lí lắm, và ngốc nghếch nữa. Tôi nôn nóng gặp ai kia
ở buổi hẹn, tôi gọi điện nhắc nhở, diện thật bảnh bao và đứng đợi
trước nhà người ấy mấy tiếng đồng hồ. Tôi hăm hở bao nhiêu thì
người ấy vô tâm bấy nhiêu. Khi tôi đợi chờ với bao hy vọng thì
người ấy lại chẳng để tâm gì đến cuộc hẹn, bởi vì người ấy đang
tung tăng với một người khác. Mà trớ trêu người ấy lại chính là bạn
của tôi…
- Thế Ngọc à, em…
- Tôi không trách em lỡ hẹn. Nhưng nếu em đã hẹn với người khác thì
đừng để tôi phải hy vọng.
- Em không cố ý.
- Hôm qua… là sinh nhật tôi. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ba mẹ tôi
mới từ nước ngoài trở về, bởi vì tôi hứa giới thiệu với họ một cô
bé rất đáng yêu. Nhưng sau đó… Họ nhìn tôi thất vọng. Tôi phải nói
gì đây ngoài việc cười trừ và coi đó như là một câu nói đùa? Hay
phải thú nhận rằng tôi chỉ là một kẻ yêu đơn phương, và cô bé kia
đang tay trong tay với người yêu của cô ta? Hây, thật là buồn cười.
Tôi… là một thằng ngốc… quá ngốc...
Thế Ngọc nói, tay anh bóp chặt cuốn giáo án đến mức nó như bị nhào
nát. Anh nhìn Mi, cười, nhún vai rồi bỏ đi.
Mi đứng lặng giữa sân tập, đầu óc rối rắm, lòng ngổn ngang bao cảm
xúc thật khó lí giải.
***
Hạo Tinh đến CLB sớm đợi Tuệ Mẫn. Bởi vì từ hôm nay, sau mỗi buổi
học ở trường, hắn và Mẫn sẽ có những buổi tập huấn đặc biệt trước
giải đấu quan trọng DiamondStar để trở thành vận động viên chuyên
nghiệp. Phòng tập ở nhà thiếu nhi lúc 1 giờ trưa hoàn toàn vắng
tanh.
Mẫn tới, thật đúng hẹn.
- Anh đến sớm vậy?
- Chạy đi.
Tinh đi thẳng vào vấn đề mà chẳng 1 câu chào hỏi xã giao. Mẫn ngạc
nhiên:
- Sao?
- 50 vòng quanh sân. Đây là bài khởi động.
Mẫn nhún vai. Cô bé đặt ba lô xuống,thay giày rồi chạy. Chỉ mới
mười mấy vòng đã thấm mệt.
- Tiếp tục. Nếu ngừng, làm lại từ đầu.
Mẫn chạy tiếp. Nhưng mới gần 30 vòng đã đuối đến mức không thể tiếp
tục. Cô bé dừng lại dựa vào tường.
- Chạy lại từ đầu.
- Anh… có… có đùa không hả?
Mẫn nói, thở không ra hơi, mồ hôi đổ ra như tắm.
- Tiếp. 50 vòng.
Mẫn nhìn hắn gay gắt rồi đứng lên chạy tiếp.
Cả buổi tập hôm ấy chỉ là bài tập chạy, cách giữ hơi thở và những
bước di chuyển. Đến hết buổi Mẫn vẫn chưa thể hoàn thành một lúc 50
vòng chạy nên phải nợ. Khi bọn trẻ bắt đầu đến lớp lúc 5 giờ cũng
là lúc tay chân Mẫn không còn chút sức lực nào.
Hôm sau…
- Chết, trễ rồi!
Mẫn lao đầu dậy như mũi tên bởi vì đã gần 8 giờ sáng. Toàn thân các
cơ đều đau nhức. Cô bé phải vệ sinh qua loa rồi chạy vội xuống kêu
tài xế chở đến trường.
Muộn là muộn, cô bé bị phạt đứng bên ngoài lớp suốt giờ ra chơi thứ
nhất.
Nhiều buổi tập sau đó cũng thế, Mẫn tiếp tục nợ. Chỉ chạy và chạy,
chẳng làm gì khác. Chẳng biết hắn huấn luyện cho Mẫn thành vận động
viên Tennis hay điền kinh nữa.
Còn về phần Trà Mi, Thế Ngọc luôn tìm cách tránh mặt cô bé. Đến giờ
lên lớp, anh dạy kỹ thuật cho đám học trò, còn Mi làm thị phạm.
Ngoài công việc, chẳng ai nói với ai lấy một câu. Cái này gọi là
chiến tranh lạnh, mà cuộc chiến này mới dai dẳng làm sao.
Vào tháng 2, cả một nhóm giáo sinh về đây thực tập. Tổ thể dục phân
cho Thế Ngọc chỉ dẫn một chị giáo sinh đẹp dữ dội luôn. Cô nàng
cũng tỏ ra để ý đến ông thầy đẹp trai mà hay cau có, luôn tìm cách
tiếp cận hỏi han và yêu cầu chỉ dẫn. Giọng nói ngọt ngào, cử chỉ
đáng yêu, Mai Anh khiến cho Trà Mi khó chịu. Lần thứ hai cô bé cảm
thấy mất tự tin khi đứng trước người con gái khác. Lần đầu là Tuệ
Mẫn, còn giờ là Mai Anh. Cô bé đâm ra cáu kỉnh, hay nổi giận vô vớ
với đám đàn em lớp dưới. Bọn chúng bắt đầu túm tụm bàn tán “nói
xấu” cô nhóc.
Có một lần, Mi đi ngang qua phòng làm việc của Thế Ngọc thì nghe
tiếng bọn họ cười nói vui vẻ với nhau. Mi mở cửa bằng cách giơ chân
đạp thẳng vào cho nó thình lình mở toan ra !
- Ai?
Thế Ngọc hét lên.Trà Mi lú đầu vào, cười thật “hiền lành” và “vô
tội”:
- À… Xin lỗi, bọn con nít nó giỡn rồi đụng vào cửa thôi mà.
- Em vào đây có chuyện gì?
- Có phụ huynh cần gặp “thầy” ạ.
- Mời họ vào đây giùm tôi.
- Họ muốn thầy ra ngoài ấy.
- Tôi không rảnh.
- Thầy phải rảnh? Thầy-không-đc-“Không-rảnh”
Mi nói, bằng một cái giọng đầy đe dọa. Thế Ngọc hiểu ra, anh đứng
lên rồi ra ngoài sau khi ra hiệu cho Mai Anh ngồi đợi. Cô nàng mỉm
cười dịu dàng và đảo mắt nhìn Trà Mi. 2 cô gái có cuộc chiến ngầm
gay gắt qua ánh mắt “đầy lửa”.
Thế Ngọc và Trà Mi đứng ở một góc hành lang ít người qua lại nói
chuyện:
- Có chuyện gì nào?
- Chuyện người lớn với nhau thì không có gì bàn cãi. Nhưng ngay tại
môi trường sư phạm này thì nên hạn chế lại, thầy ạ.
Cô bé nhấn mạnh chữ “thầy” một cách mỉa mai.
- Bọn này có làm gì mờ ám sao? Mai Anh sắp tốt nghiệp, cô ấy có vài
thắc mắc cần hỏi tôi. Mai Anh rất chịu khó học hỏi,và cũng rất biết
nghe lời.Đặc biệt Mai Anh rất tế nhị và chưa bao giờ thất hứa với
tôi như “ai kia” cả.
- Mai Anh? 1 tiếng cũng Mai Anh,2 tiếng cũng Mai Anh! Hai chữ Mai
Anh mới thật ngọt ngào làm sao ấy.
Mi nói với thái độ thật mỉa mai. Thế Ngọc tỏ ra ngạc nhiên:
- Mà chuyện đó có liên quan gì đến em?
- Thì… Ờ,tự nhiên… em thấy ngứa mắt thôi.
- Buồn cười.
- Thầy làm sao thì làm, đừng để bọn học trò cười sau lưng thầy
đó.
- Tôi hay em?
- Em có gì để bàn? Họ cũng từng nói về chuyện em và Hạo Tinh, rồi
cũng qua thôi. Vì tụi này trong sáng mà! Người đang thành để tài
nhạo bang cho bọn học trò là thầy đó. Họ đang xì xào về quan hệ
“bất chính” giữa thầy và chị Mai Anh thì đúng hơn.
- Nghe này.
- Thì đang nghe đây.
- Họ bảo rằng em đang ghen với Mai Anh.
- Cái gì?
Trà Mi tỏ ra lúng túng. Tim cô bé đập thật mạnh.
- Chuyện vớ vẩn.
- Thì tôi biết đó là chuyện vớ vẩn nên cũng chẳng cần quan tâm. Còn
với Mai Anh, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi.
- Chị ta… đang tấn công thầy, thầy không thấy sao?
- Thì đã sao?
- Thầy nói thế mà nghe được ư?
- Tôi chưa có người yêu, cô ấy cũng tự do, vậy thì có gì đáng bận
tâm nhỉ?
- Thầy… thầy thích chị ta?
- Ừ, thì Mai Anh dễ thương, ham học hỏi, cầu tiến. Toàn những tính
tốt. Sao lại không thích một người đáng yêu như thế kia chứ?Tôi có
yêu cô ấy cũng chẳng có gì lạ.
- Tình yêu của thầy ban phát rộng rãi quá nhỉ?
- Em nói sao cũng được. Về lớp đi. Tôi không thích bị trở thành đề
tài bàn tán vì dính tới chuyện tình cảm với cô công chúa Tennis cao
quý tiếng tâm đây. Làm ơn nhé.
Anh nói một cách mỉa mai rồi trở lại với công việc còn dang dở của
mình. Mi nhìn theo, tức tối, uất ức đến nghẹn ngào.