-->
WAP đọc truyện trên MOBILE
Linh đến trường, thấy lạ khi nhỏ và Hoàng Thiên hok đi học, không
có lí do…….
Renggggggg!!! -dường như Linh đã chờ tiếng chuông này lâu lắm. Linh
vù sang lớp Phong ngay khi cô vừa bước ra khỏi lớp ………
-Anh Vũ sao kon Kún hok đi học thế -Linh hỏi Vũ
-anh cũng chả bik, tối hôm qua nó hok về nhà ….. chẹp, con bé
này
-ah mà Hoàng Tử cũng hok đi học-Phong khoát vai Linh nói
-Kún-Hoàng Thiên-HOàngTử đều nghĩ chẳng lẽ có chuyện gì –Linh lo
lắng
-Hoàng thiên, là em Hoàng Tử hả
-uk
Lúc đó thì Thiên đi vào
-Hoàng Tử đang ở nhà tao, tối hôm qua nó dầm mưa cả đêm
-?-cả bọn quắc mắc nhin Thiên
-sao nhìn tao, tao có bik gì đâu, chỉ thấy nó gọi tên …….-Thiên
đang nói thì im bặt
-nói típ ih, gọi tên ai?-Mai giục (
-oái bà ni` ở đây từ khi nào thế -Phong giật mình
Mai khẽ liếc Phong
-Liên-Thiên vừa nói là cả bọn đơ người lun tất nhiên trừ Linh và
Mai
-Liên, là ai ?-Mai hỏi
-………..-không có tiếng trả lời , cả bọn tản đi
-ê, sao thế -linh hỏi
Đúng lúc đó thì điện thaọi Linh reo lên
-<alo, ai đấy>
<tôi, Hoàng Thiên đây>
<Hoàng Thiên>
<uk, Giang đang ở trong bệnh viện, bảo với anh Vũ thế nhá…tút
tút>
<…….ê bệnh viện nào >
hừ Linh bực mình, chưa nói gì đã cúp
-Anh Vũ-linh hét với volum cực lớn
-?
-Kún đang trong bệnh viện kìa
-hả, sao nó lại ở đó-Vũ hốt hoảng
-.-Linh lắc đầu
-thế bệnh viện nào
lắc đầu
-trời –Phong gõ đầu Linh- gọi hỏi ih
-ah há -Mắt Linh sáng lên gọi lại cho Hoàng Thiên
=========================
Ở bệnh viện trung tâm, có một bọn trai lẫn gái, còn mặc áo quần ih
học tiến vào
Thiên đạp cửa cái rầm.không khí im lặng, nhỏ ngồi đó dựa đầu vào
cửa sổ lặng nhì ra ngoài, hok để ý tụi Thiên.Hoàng Thiên ngồi trên
ghế gục đầu xuống giường…..
-Thiên Thiên –Linh khẽ lây vai Hoàng Thiên
-cậu ấy vừa ngủ, để cậu ý ngủ chút đi-nhỏ nói, mặt vẫn rời khung
cửa sổ
-Giang mày sao thế -Linh chạy đến bên nhỏ hỏi
-……...-nhỏ gạt tay linh , hok nói gì mặt vô cảm
-Giang, sao em lại như thế -Vũ hỏi, mặt lo lắng
-em hok sao-nhỏ nói rồi khẽ cười
-sao mày lại cười-Linh
-tại tao thấy tao thật ngốc ngếch-nhỏ nói một giọt nước mắt lăn dài
trên má
-có fải hoàng Tử………-hok để Linh nói hết câu nhỏ nói
-kết thúc.Game over
-là sao?!?-sao nãy giờ tôi hok hỉu gì cả -Phong hỏi, mặc cau
có
-nhưng tại sao, tại sao, hok fải hôm qua mày avà hoàng Tử
-chẳng còn gì cả, Hoàng Tử đã hok tin tao -nhỏ nói, bật khóc ngon
lành trước mặt mọi người. nỗi buồn đã bị kìm ném khá lâu, đã đến
lúc bật mở …………..
=================================
Tìm 1 nơi thanh thản ... để cho lòng đc nhẹ nhàng
Khi nào biển sẽ cạn ... thì lúc đó sóng sẽ tan
Ko nên níu vì lòng sẽ càng ... đau ... cũng có thể để tàn mau
Cũng là điều mình mong muốn
Bỏ lòng mình trong lọ thuỷ tinh ... đôi tay buông ... và sóng
cuốn
Ko suy nghĩ ... là điều cần thiết ... khi tất cả ... không là wá
muộn
========================
Thiên mở mắt, đã xế chiều, khẽ nheo mắt Htiên ngẩng đầu nhìn nhỏ
đang ngồi đó, một cơn gió lạnh khẽ lùa vào, Thiên khẽ rùng mình.Nhẹ
nhàng Thiên đến gần nhỏ khoát chiếc áo của mình lên vai nhỏ.
\
-tôi mún ra ngoài đi dạo-nhỏ nói mặt ngức lên nhìn Thiên
-uk-Thiên dịu dàng nhìn nhỏ, lòng nhỏ lại chợt nhói lên, anh mắt
này rất quen thuộc, wen đến nỗi nhỏ hok muốn nhìn thấy nó.KHẽ cúi
đầu nhỏ bước xuống giường .
Hoàng Thiên và nhỏ đi dạo, với bản chất cảu nhỏ thì chắc chắn là
hok đi dạo trong bệnh viện rùi.Nơii mà Hoàng aThiên và nhỏ đang đi
là công viên gần đó………
Nhỏ ngồi xuống một ghế đá, Hoàng Thiên cũng ngồi xuống. Im lặng.
Nhỏ cố gắng gạt hình ảnh Hoàng Tử trong dâu mình, nhưng càng cố thì
hình ảnh lại càng ùa về với nhỏ, sao lại thế này.Hoàng Thiên nhắm
mắt ngã lưng ra đằng sau, mệt mỏi, chuyện của nhỏ cứ làm Hoàng
Thiên đau cả đầu, fải làm sao, bik làm seo để nhỏ hok còn buồn làm
sao để nhỏ trở về với một con bé ngày xưa………..
---------------------------
Giấc mơ này xa vời em ngồi lặng thinh
Lắng nghe mùa đông đến vỗ về từng cơn gió
Lệ em đắng cay nhìn tuyết trắng bay nhẹ bay
Có hay lòng em đang rối bời như mưa tuyết
Kỉ niệm thuở xưa vẫn còn theo năm tháng không xóa mờ
Dẫu anh có quên có vờ như không biết em vẫn tin
Dẫu có thoáng qua em vẫn chờ dẫu có nhói đau em vẫn chờ
Cho đến khi anh về đây với em
[ bỏ đi ]
Mưa! một giọt….hai giọt……mưa trút xuống nhanh tới mức hok kịp để
người ta phản ứng.Hoàng Htiên kéo nhỏ chạy tran h mưa ỏ một mái
hiên gần đó. Tại sao lại vậy? “ông trời ông đang khóc thương cho
tôi ư”-nhỏ ngước mắt nhìn trời mưa
Hoàng Thiên cới áo khoát lên vai nhỏ. Trước ặmt nhỏ, một cặp tình
nhân đứng dưới trời mưa, chàng trai muốn chia tay mặc cho cô gái
van xin, nài nỉ………. nhỏ bỗng nhớ đến Hoàng Tử, nhỏ ôm đầu rồi chạy
vụt ra dưới trời mưa…….
-Gianggggggg-Hoàng Thiên hét lên chạy theo nhỏ
-không! Không!!!!!-nhỏ vừa ôm đầu hét
Hoàng Thiên chạy theo kéo nhỏ đứng lại, ôm chặt nhỏ vào lòng
-không!-nhỏ yếu ớt
-nghe tôi nói này Giang- Hoàng Thiên lay vai Giang nhìn sâu vào đôi
mắt Giang
-cô hãy quên Hoàng Tử đi-anh ấy hok dành cho cô –Hoàng Thiên hét
lên
-cô hãy để tôi thay anh ấy, tôi…..tôi đã thik cô lâu rồi-Hoàng
Thiên nói một hơi
-Hoàng Thiên…..-nhỏ ngước đôi mắt đẫm nướclên nhìn(mưa hay là nước
mắt?)
Hoàng Thiên ôm nhỏ vào lòng trao nhỏ một nụ hôn dài
Nhỏ khóc và ngủ từ lúc nào.Hoàng Thiên bế nhỏ hok vef bệnh viện mà
gọi taxi đưa nhỏ về nhà(nhỏ)
Một cái bóng cao cao tay cầm dù quay lưng đi…………..
" Giống như cánh chim bay tìm mãi ánh nắng xa xôi
Ngày cuối năm ấy trôi qua còn nhưng bông tuyết băng giá
Bước trên phố thênh thang đường vắng những tiến mưa rơi
Từng áng mây cứ trôi đi vội vã
Cho từng ngày giá lạnh bước cứ bước về đâu một khi giấc mơ ..
Tìm lại đây buồn vui vẫn vơ như ngày xưa cầm tay dưới mưa
……..
=================
-sao 2 đứa lại ướt thế này-Vũ lo lắng hỏi
-đang đi dạo thì trời mưa anh ạ-Hoàng Thiên cười
-kún sao thế
-mệt quá nên ngủ thôi
-ai thế anh Vũ-Mai hỏi vọng ra
-Kún, và hoàng Thiên –Hoàng aThiên nói vào, Mai lền chạy ra
-Sao lại ướt thế này, chà để kún đó chị thay áo quần cho còn em lên
fòng Vũ lấy đại bộ nào đó đi, ướt dẽ cảm lắm
-………-Haòng Thiên gật đầu
======================
-sao hok đưa nhỏ vào bệnh viện mà lại đưa về nhà –vũ hỏi , đưa cho
Thiên một cốc cà phê nóng
-em thấy về nhà sẽ tốt hơn, ở trong đó , Giang cứ như người hok
hồn
-uh
Sáng hôm sau
-mày ỉư nhà, hok được đi –Vũ ngăn hok cho nhỏ đi
-thôi mà anh, em đi được-nhỏ nũng nịu
-hok là hok-Vũ buông lại một câu trươc skhi lên xe
-hừm-nhỏ làm mặt giận
Nhưng ngay sau khi Vũ đi thì nhỏ……cũng đi theo và kẻ tòng fạm chẳng
ai ngaòi Hoàng Thiên
Vì là nhỏ muốn đi xe đạp nên Hoầng Thiên đành lấy hết sức để đạp,
còn nhỏ sau lưng thì cứ khúc khích cười
-chưa bao giờ đi xe đạp hả-nhỏ cười
-ah uh-HoàngThiên đỏ mặt
-khục khục, sao lại có người như cậu nhỉ
-này sao cô hok hoie sảo lại có người như cô, ác độc như mỵ phù
thủy
-uh đấy, phù thuỷ đấy, thế mà cũng có người thik -nhỏ cười
-…………….-Ahòng Thiên im thin thitư
(thì bik nói gì)
Nhỏ đứng ngoài chờ Hoàng Thiên dắt xe vào gửi trong trường . Một
bóng dáng quen thuộc hiện trước mặt, Hoàng Tử vẫn như ngày nào chỉ
có thêm chút lạnh vào bất cần.Nhỏ cúi găm mặt, kéo Hoàng Thiên chạy
nhanh vào lớp. Hoàng Tử nhìn theo lòng chợt nhói đau.LÀm sao để tha
thư?mà tha thứ thì cô ấy có trở về?
-Xin lỗi Hoàng Thiên mình mình.-nhỏ ômd dầu, lắc đầu nguầy
nguậy
-hok sao đâu mà-Hoàng thiên mỉm cười, giữ lấy hai bàn tay nhỏ nhìn
nhỏ- hãy tự do bộc lộ cảm xúc nhé, mình ở bên Giang, sẽ giúp Giang
quên Hoàng Tử
-đi nào, vào lớp thôi nhỉ
-uh-nhỏ mỉm cười
Hoàng Thiên quàng tay qua vai nhỏ nói:
-mình thik như lúc trước hơn -thấy mặt nhỏ ngơ ngơ hok hỉu gì Hoàng
Thiên típ-lúc ấy hai đứa thường đối đầu ấy
-cậu thik thế thật hả-nhỏ ngước mắt lên nhìn hoàng Thiên, mặt gian
gian
-uh
-thế thì-nhỏ vừa nói vừa làm động tác phụ, ngay lập tức Hoàng Thiên
ngã xấp về trước
-hừ, Giang đứng lại cho tôi –hoàng Thiên đứng dậy chạy theo
nhỏ
-lêu lêu đừng mơ -nhỏ vừa chạy và .rầm!!!.........
Hoàng Thiên quàng tay qua vai nhỏ nói:
-mình thik như lúc trước hơn -thấy mặt nhỏ ngơ ngơ hok hỉu gì Hoàng
Thiên típ-lúc ấy hai đứa thường đối đầu ấy
-cậu thik thế thật hả-nhỏ ngước mắt lên nhìn hoàng Thiên, mặt gian
gian
-uh
-thế thì-nhỏ vừa nói vừa làm động tác phụ, ngay lập tức Hoàng Thiên
ngã xấp về trước
-hừ, Giang đứng lại cho tôi –hoàng Thiên đứng dậy chạy theo
nhỏ
-lêu lêu đừng mơ -nhỏ vừa chạy và .rầm!!!.........
Nhỏ choáng váng đầu óc, ngã dúi lui sau
-Xin lỗi-nhỏ nói, mắt vẫ hok nhìn người đó
-…………..-im lặng
-này, có ai hok tôi xin lỗi –nhỏ nói cứ tưởng mình nói với ma
Lúc đó thì Hoàng Thiên đến, Thiên đỡ nhỏ đứng lên rồi lên
tiếng
-Xin lỗi anh, Hoàng Tử-hoàng Thiên tươi cười
-Hoàng Tử -hai tiếng đó hiện lên trong đầu nhỏ, nhỏ khẽ ngước mắt
lên người đối diện .Lạnh lùng, vô hồn-đó là những từ chỉ đôi mắt
Hoàng Tử lúc này, tim nhỏ chợt nhói lên, khuôn mặt đó sao quá đỗi
wen thuộc , ánh mắt đó vẫn lạnh lùng nhưng sao lại thế hả Hoàng Tử,
ánh mắt nhuốm đầy u sầu.Nhỏ có cảm giác như mình đã làm cho Hoàng
Tử như thế? NHỏ thấy đầu óc quay cuồng rồi ngất đi trong vòng tay
Thiên còn nghe tiếng vọng lại
-Giang……Giang………
Hoàng Thiên bế nhỏ đến fongf y tế, đúng lúc Vũ cũng ở đó ra
-sao thế Thiên-Vũ hỏi, mặt lo lắng
-em hi\ok bik nữa, chắc tại mệt wa’
-uk
………………………
…………………………………………� � �..
Sau khi quay lưng bước đi, vừa khuất sau lưng trường Hoàng Tử khụy
xuống, tay đấm mạnh vào tường, máu vài giọt máu chảy ra từ vết
thương.Vết thương lòng hay vết thương ngoài da?Hoàng Tử khẽ nhắm
mắt những hình ảnh vui vẻ ngày trước, khuôn mặt trong sáng, vẻ nhí
nhảnh của nhỏ hiện ra trước mặt Hoàng Tử nhưng đồng thời từng câu
từng chữ của nhỏ vọng trong đàu oàng Tử.”cuộc chơi”…….cá cược..tất
cả chỉ là 1 trò chơi mà nhỏ là người điều khiển mà Hoàng Tử là con
mồi…….. Hoàng Tử lắc đầu hok muốn tin vào một sự thật wa’ đắng cay
đó, trái tim Hoàng Tử đã chịu mọt nhát sâu, để rooif khi vết thương
đó lành thì nhỏ lại cứa thêm một vết nữa.Vết cứa của nhỏ hiện giờ
còn sấu hơn vết thương của Lên tạo ra, liều vết thương đó có thể
lành? Hoàng Tử có thể tin thêm một ai? Một sự thật quá phũ
phàng.Nhưng………….Hoàng Tử đâu bik rằng sự thật chỉ đúng một nữa
…………..
Hoàng Tử đám vào bức tường, máu chảy nhiều in vết lên bước tươngf
trắng…………
-hoàng Tử, tay mày sao thế -Thiên chụp lấy tay Hoàng Tử
-mắc kệ tao-Hoàng Tử giật tay lại
-uk thì mặc kệ mày-Thiên buông câu thất vọng
-hôm trước mà đến mộ Liên fair hok-Thiên típ lời
-Hoàng Tử hok nói gì, gục đầu xuống bàn
-Tao bik mày luôn yêu Liên nhưng Giang……….
-Chấm dứt rồi, cô ấy đã lừa tao, một lần nữa bước đi như Liên
……..-hoàng Tử dứng dậy bước ra khỏi cửa lớp
-ê, mày đi đâu
-fongf y tế
-tao bik mày vẫn còn thik Giang mà, sao fair khổ thế chứ -thiên
buông tiếng thở dài
Hoàng Tử bước đi, trong đầu trống rỗng, cậu xuống fongf y tế hok
fải vì vết thương mà hok mún nhắc đến chuyện này nữa, cậu hok mún
nghe bất cứ chuyện gì về Liên, về Giang cả…………
==============
Hoàng Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ, lo lắng hiện rõ trên mặt
-Hoàng Thiên, cô kiu lên tập hợp –một cô bạn chạy vào
-uk –Hoàng thiên quay sang nhìn nhỏ rồi bước đi cùng cô bạn
kia
Hoàng Thiên vừa đi thì Hoàng tử lại vào.hoàng Tử buông tiếng thở
dài, cô bác sĩ hok có trong phòng thế là HoangfTwr tự tìm thuốc
băng lại vết thương, Thấy tren giường có người Hoàng Tử bước đến,
bất ngờ………hoàng tử nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhỏ.
Hoàng Tử lạng ngắm khuôn mặt nhỏ, khuôn mặt thiên thần.Hoàng Tử khẽ
cười nhưng lại rung mình, thấy nhỏ hoàng Tử vừa vui nhưng cũng lại
vừa buồn
-giang này anh rất thik em, cô bé ạ từ cái lúc mà em đòi kua đổ
anh, anh đã thấy rất vui, vì hok bik cô bé nào ma fbaoj thế.Rồi em
đã dần đi vào tim anh lúc hok hay, nhưng tại sao hả, tại sao em lại
dối anh, em có bik em đã chém một nhát vào tim anh hok, vết thương
đó đây nè(Hoàng Tử đưa tay lên tim mình) nó đau lắm, em bik hok, em
liệu em có buồn như anh hok, một trò chơi và em đã thắng ,em có vui
hok? Em hãy sống tốt Giang nhé, trên đường của em sau này sẽ hok có
bước chân của anh đâu……………” một giọt nước khẽ rớt từ mắt Hoàng
Tử,Hoàng Tử khẽ hôn lên trán nhỏ rồi quay lưng bước đi….
Một giọt nước mắt nóng hổi chảy dài từ đôi mắt thien thần “hoàng Tử
ah em thik anh lúm,.Trò chơi? Đây đau phải trò chơi đâu anh?em có
vui hok? Anh nghĩ em có vui hok khi bị người mình thik ruồng
bỏ.hoàng Tử àh chúc anh hạnh phúc” hai hàng nước mắt chảy dài trên
má. “lần cuối khóc vì anh”
nho tinh day thay cai bong quen thuoc nho nhan ra do la ai
- hoang tu ( nho goi)
hoang tu quay lai nhin nho rat quay lung dinh đi
- anh hay nghe em noi đã mọi chuyuện không phải như the đâu
- không phải sao ?( hoang tu hoi)
- dung la em co noi la tro choi nhung thuc su la em thick anh that
long em ko he coi do la tro choi. em biet bay gio em co noi j anh
cung ko tin nhung do la su that ( noi rồi nho đi )
về tới lop thấy hoang thiên
- giang đi đâu đấy
- hôang thiên tôi muốn nói chuyện với cậu
- cậu muốn noi j
- thiên nay tớ rất buốn nhưng tớ biết la cậu thich tơ nhưng tớ ko
thể
- tại sao ? vi hoang tu phai ko ?
- không phải du trên đoi nay ko co hoang tu to cung không thick
cậu, tớ và cậu chỉ co thể làm bạn thân
- tớ co điểm gì không bang hoang tu
- cậu khong thua kem j hoang tu nhung to khong the
- tơ hieu
noi rồi hoang thien di bo lai mot minh nho. hoang thien ve nha goi
dien cho ong lam
- pa ah com muon ve o voi me va quay bve truong cu
- con noi sao
com muon ve truong cu, ba oi con biet ba rat yeu hoang tu con chang
la j so voi anh ay noi that voi ban nhieu luc con ghet ba ghet
haong tu nhung gio thi khac con khong con ghet nua vi von biet hai
nguoi deu la nguoi than cua con,con chi mong ban hay quan tam toi
me mot chut thoi được ko ba
- ban hieu, ba xin loi con. com muon ve ba ko cam tuy con
hoang tu du ng o ngoai va nghe het tat ca tu nhien hoang tu cam
thay minh that co loi hoang thien dau co lam j tai sao hoang tu lai
ghet hoang thien den vay chi vi thien co me ....
hoang tu buon chan ra ngoai đên công viên rồi bông nhiên nghe thấy
kểu cuu hoang tu chay toi roi nhay xuong cuu nguoi bi nan. nguoi bi
nan la mot co gai, sau khi co be tinh day
- em ten j
- em ten vi con anh
- ko can dau
- tai sao em lai tu tu
- em chan doi, nguoi yeu em ko tin em yeu anh ay that long anh ay
cho rang em cho rat tan anh ay chi la tro dua nhung do la that
long
- em that ngoc sao em lai lam vay chu ( noi con chua het cau thi co
mot nguoi con trai chay toi )
- sao em ngoc vay
-anh ko tin em ( co be dung day)
- anh yeu em ( chang trai om lay co be )
hoang tu bong cam thay co be nay giong voi nho ....giang se ko lam
nhu co be nay chu nghi vay haong tu chat toi nha nho, canh cua bat
mo nguoi dung truoc mat haong tu la nho. nhung ngoi sao tren bau
troi that dep nhung co hai ngoi sao sang nhat va toa sang nhat dung
canh nhau thật đep giong nhu nho va hang tu vay
Nhỏ ngồi dậy , quyệt hai hàng nước mắt rồi lấy hai tay vỗ vỗ
má.”không được khóc” nhỏ đã hứa với Hoàng Thiên như thế. Lòng nhỏ
chợt chùn xuống, nhỏ thừ mặt, đưa mắt ra bên ngoài, ánh nắng mai
hắt chiều vào khuôn mặt nhỏ , ngoài kia mọi thứ vẫn bình thường,
sinh động.Nhỏ ngắm những chiếc lá, hok hỉu sao thấy lòng thanh
thảng lạ .Nhỏ nhìn xuống tay, cởi chiếc nhẫn bỏ vào túi nhỏ khẽ thì
thầm “một kí ức đẹp”, mỉm cười .
Hoàng Thiên đến gần áp vào mặt nhỏ một chai nước ướp lạnh làm nhỏ
hét toáng lên.Khi nhận ra chẳng ai khác ngoài Hoàng Thiên thì nhỏ
rượt Hoàng Thiên chạy……vòng vòng cái phòng (có vần ghê hey’)
-phu`, con gái mà chạy nhanh gớm
-tất nhien, tui là ai, tui là Giang mừ
-uk, thì là con Kún con
-á-nhỏ hét lên rồi đấm thùm thụm vào cái lưng tội nghiệp của Hoàng
Thiên
-sax cứ thế này chắc tui tổn thọ mất khụ khụ
-cho chết, hừ-nhỏ lừ mắt
-vui nhỉ, còn nằm đó mà đùa giỡn ah, lên lớp mau, đang thiếu nhân
lực-con Linh hét lên làm nhỏ giật mình
Thì ra con Linh bắt hai đứa nó lên lớp quậy, con trai 1 phe con gái
một phe.Như thường, nhỏ theo fhe con trai, Hoàng Thiên theo fhe con
gái.giấy, bút, sách vở, phấn bay tùm lum……… Nhỏ cười sảng khoái ,
nụ cười thật sự ………..
Nhỏ nằm phịch xuống bàn……..thở.
-Vui thật
-uk
-chẹp nếu sau này phải xa cái lớp này thì sẽ thế nào nhỉ>-nhỏ
chợt hỏi làm cả bọn chùn xuống .Con Linh đánh lưng nhỏ cái
chét
-lo xa thế mày, ít nhất phải xong lớp 12, quậy hết mình đi đê rhok
phải tiết
-đúng-tụi con trai nhao nhao hưởng ứng
-……….-nhỏ hok nói gì chỉ mỉm cười, chỉ có trong lớp này nhỏ mới có
thể cười, vui chơi và làm gì mà mình muốn
“liệu có như thế này mãi hok?”
Reng…!!!.reng………. tiếng chuông báo hiệu giờ ra về, cả bọn đua nhau
chạy……ai ra chót sẽ phải bao cả bọn đi ăn kem……..
Và người ra cuối là nhỏ…..
-hừm, sao mấy người khôn thế-nhro lầm bầm đi ra
-keke, sống cái xh bon chen này hok khôn sao sống-một nhỏ nhanh
nhảu đáp lại
( keke tại nhỏ xui, trúng ngày này là lo trực nên hải ở lại thu xếp
đồ , nên ra cuối và thế là……………..)
-được rùi, chặp tao cho tiền mày bắt……. xe ôm về-nhỏ Linh an
ủi
-khỏi, tau có xe ôm rùi-nhỏ cười nhìn sang Hoàng Thiên
-Hoàng Thiên –nhỏ chạy đến gần, nhận bik được sự nguy hiểm nên
Hoàng Thiên cách xa nhỏ 3 m
-đứng đó, hok…tui chạy-Hoàng Thiên chỉ nhỏ
-hj hj !-nhỏ làm mặt mèo con (trraau bẻ sừng làm nghé kaf)
-thôi được rùi, thua cô nương
-oh ye’ iu Thiên nhất –nhỏ cầm tay hoàng Thiên lắc lắc.Hoàng Thiên
phì cười xoa đầu nhỏ.cả bọn trong lớp cười rầm rầm “sến quá bà ạ,
mà con Kuns này cũng giả nai tài ghê”
Đúng lúc đó Hoàng Tử bước ra, khẽ liếc qua nhỏ và hoàng Thiên Hoàng
Tử bước lên xe.Chiếc xe lao vun vút xé gió.
đi thôi
-uk-nhỏ cúi đầu đáp
Hôm nay tụi nó có một bữa ăn xả hơi và nạn nhân là nhỏ.tụi nó la cà
khắp nơi rùi đích đến là………ai về nhà đó^^
Nhỏ thả phịch người trên giường, nhắm mắt”nếu một ngày phải xa cái
lớp này mãi mãi thì sẽ ra sao?”.Nhỏ ngủ từ lúc nào hok hay, lúc dậy
cũng đã tối, với đại một cía áo nào đó nhỏ vào phòng xả nước
tắm.
Vừa bật vào blog lớp , nhỏ vừa lau tóc.Xem lại mấy cái ảnh chụp hồi
trại, hồi thi hội thao, nhỏ bật cười.Iu cái lớp này nhắm cơ. Nhỏ
lướt nhanh qua một cái ảnh .Cái ảnh chụp cảnh nhỏ di trước , tay
cầm dép bước theo đường mép biển, Hoàng Tử đi sau, tay bỏ và túi
quần nhìn nhỏ cười nhẹ.Bức ảnh được chụp vào hoàng hôn chiều hôm
đó, cái hôm đi du lịch, phá dưới ghi người chụp là:Hoàng Thiên.Lòng
nhỏ chợt nhói lên cả. Mà hình đen kịt .Cúp điện.Nhỏ lấy từ trong
túi áo một chiếc đèn pin nhỏ(đâu mà săn vậy trời), có mặt hình trái
tim, vớ cội chiếc áo khoát, nhỏ bỏ ra ngoài .
Ngoài đường có khá nhìu người tanrbooj, vúp điện mà, mọi người đổ
hết ra đường.Nhỏ một mình đi trên 1 con đường vắng, tiếng lá khô
xào xạc dưới chân, ánh đèn đường hất vào le lói đủ để nhận ra rằng
có một người ngồi dưới một tán cây to.Một cậu chàng đang dựa vào
gốc cây ngẩng mặt lên trời.Nhỏ chợt khựng lại.Là hoàng Tử. Quay
lưng nhỏ bỏ chạy, nước mắt rơi.Hoàng Tử nhìn theo, lòng buồn bã.
Nhỏ hok hỉu tại sao mình lại khóc nữa.
Nhỏ nằm phịch xuống giường, trùm chăn kín mặt .Nằm một lát thì nhỏ
ngủ luc nào hok hay(dễ ngủ thật, chẳng bù Ryank phải nằm đến 12h
mơi ngủ được ><).
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Sáng sớm, nhỏ mò sang phòng Vũ.Nhẹ nhàng mở cửa.Nhẹ nhàng đóng
cửa.
-phù-nhỏ thở phảo nhẹ nhõm, rồi đưa cía đó lủng lẳng
-chọc Hoàng Thiên chơi
Nhỏ cho chìa khóa vào chiếc Nouv .Rú ga chạy.
(chiếc xe này vốn là của nhỏ, nhưn gdo hok yên tâm về con gái nên
đưa chìa khóa cho Vũ giữ , khi nào nhỏ xin phải cho Vũ bik mopwis
cho đi.Mà đúng hơn nữa là chiếc Sh nhưng mà nhỏ hok thik, Sh nhìn
tiểu thư wa’, đi nouv cho sung)
blueciel1996 ( 2917 Bài ) | Thời Gian: Thứ 3, 19/06/2012, 4:30:25 |
Bài Thứ # 116
-Hey, Hoàng Thiên-Nhỏ gọi, cười tít mắt
-xế đâu ra thế-Thiên trố mắt nhìn
-he he của tui mừ-nhỏ cười
-uk, chẹp đi thôi-thiên nhảy lên con Nouv của mình
-đi 1 xe thui, xe tui-Nhỏ thảy chìa khóa cho Thiên
-uk-Thiên cười
Hai đứa đi giữa đường mà la ó ầm trời làm mọi người cứ nhìn.Xe nhỏ
dừng trước cổng trường, đợi Hoàng Thiên dắt xe vào trong, nhỏ cùng
đi vào.Mọi người ai nấy nhìn chằm chằm.
Zoom vào cận cảnh nào
2 cô gái đi gần đó
-xì, coi con nhỏ Giang đó kìa?
-con nhỏ đó thì sao, nhìn cũng xinh, xứng với thiên đấy chứ
-mày đúng là chả bik gì cả?
-huh?
-nó mới lừa anh Hoàng Tử xong đấy, rồi sau đó cặp với Hoàng Thiên
lun
-hả? con đó mà từng là bồ anh hoàng Tử ư
-mà nghe đâu Hoàng Tử là anh của Hoàng Thien đấy
-thế ah?-uh
Nhỏ lắc đầu khẽ liếc mắt, mọi người im thít hok dám nói gì.Nội công
của chủ tướng lớp Q mà ^.^ …………
-Kún đứng lại!!!-Vũ hét lên
-á!-nhỏ hét kéo Hoàng Htien chạy
-làm sao thoát khỏi tay anh mày-Vũ lôi áo nhỏ lại
-hjhjh anh-nhỏ quay lui cười hj hj với Vũ
-còn cười hả
-hjhj
Vũ định xạc cho nhỏ mọt trạn nhưng lại thôi, vì thấy đứa em gái trở
lại bình thương vui vẻ thế này, Vũ cũng thấy vui
Thôi anh tha cho mày đấy, nếu có lần sau thì anh cho mày chìa khóa
lun đêý
-anh, iu anh nhìu chụt choẹt –nhỏ ôm chầm lấy Vũ
- thấy mà gúm, thui cô nương-Vũ đẩy nhỏ ra
-he` he`
Mai từ đâu lù lù đi tới…….nhéo tai vũ
-a1 đau.đau……
-Anh còn bik đau hả
-sao nhéo anh, thả ra coi
Mai vẫn hok thả nói với giọng sát thủ
-hừm, sao anh hok đến đón em hả?
-ah, anh we^n..sr mừ
Mai thả Vũ ra hầm hè
-lần này thôi đấy
-uh-Vũ nói rồi “hun” lên má Mai làm Mai đỏ cả mặt
-Sao đứng ở đây cả thế này-một giọng con trai vang lên
Cả bọn quay ra, tì ra là Phong đang khoát tay Linh đi tới
-tình tứ gúm!
Nhỏ Linh ngượng bỏ tay ra
-hok phải ngượng, giả bộ ghê thí mồ!-nhỏ nói
-ê xiêng xỏ gì thế mài?
-có gì đâu
-đói hok mấy cô, rãnh hơi ghê-Thiên nói lập tức………….
-im-nhỏ và Linh nói
-đi ăn đói rồi-Phong nhăn mặt
-uk-hai con vui vẻ trở lại, khoát tay nhau đi
-còn tui ths sao-Phong/Thiên đồng thanh giơ tay
-đi với nhau ih
-huh?
-hjx
Tối,Nhỏ cùng Hoàng Thiên đi chơi, mọi việc khá suông sẻ.Khi về
Hoàng Thiên bỗng ôm nhỏ từ đằng sau, nhỏ làm rớt cả con gấu bông
cầm trên tay .Hoàng thiên khẽ nhặt con gấu lên , cười khuẩy
-xin lỗi , hoàng Thiên..tôi…tôi-nhỏ bối rối
-hok cần đâu, tôi bik Giang hok thật lòng thik tôi
-thiên
-cậu đi đi, và đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa-Hoàng Thiên quay
đi, lòng nhói đau. Cậu từng bỏ cuộc , rồi hi vọng rồi nắm được nhỏ
nhưng cũng đau long khi bik nhỏ chẳng thật thik cậu,tuy vik trước
sẽ như thế nhưng Hoàng Thiên vẫn thế vẫn lao vào cố để nhỏ we^n
Hoàng Tử và cậu bik cậu đã thất bại……..
Nhỏ ngồi xuống bật khóc, nhỏ đã làm Thiên tổn thương, nhỏ thường
giật mình khi Hoàng Thiên cầm tay hay làm những gì tương tự của hai
người đang yêu nhau, một chút bối rối, miễn cưỡng .Lại hay bật khóc
khi thấy Hoàng Tử.Nhỏ thấy mình đã làm tổn thương Hoàng Thiên quá
lớn.Nhỏ bik Hoàng Thiên nói nặng lời như thế với nhỏ là để nhỏ đừng
bùn đừng bức rức, nhưng làm sao mà có thế.
Nhỏ đóng cửa, ngồi xuống gục đầu trên chân, trong bóng tối, rồi
thiếp đi vì mệt lúc nào hok hay.
===========================
Nói nói nữa cũng chỉ vậy thôi nay
Nay em đj xa cuối chân trời
Làm sao quên đj em kỷ niệm ngày mình bên nhau
Giọt nước mắt lăn trên bờ môi tôi
Xin em yêu đừng để ank đơn côi
Thôi mình chia tay nhé em
[chia tay lạnh]
===================
Sáng hôm sau, nhỏ đến lớp.Hoàng Thiên đã ngồi sẵn từ bao giờ, cậu
nằm gục trên bàn, chắc là ngủ rồi.Nhỏ chắc mẫm .Ngồi xuống cạnh
Hoàng Thiên,nhỏ đưa tay vuốt những ngọn tóc mai trên mặt Hoàng
Thiên, khuôn mặt đó vẫn như ngày nào, không có vết đau, trông rất
yên bình (Nhỏ đâu bik rằng, chỉ vì hok mún nhỏ đau khổ nên Hoàng
Thiên mới cố như thế).Nhỏ quay qua lại, hok có ai ở lớp, nhỏ khẽ
hôn lên trán Hoàng Thiên thì thầm: “xin lỗi, tớ hok mún cậu đau
đâu.Thật lòng xin lỗi, hạnh phúc nhé Hoàng Thiên, tớ và cậu và tất
cả mọi người có lẽ hok bik bao giờ mới gặp lại ” .Nhỏ dợm bước quay
đi, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện nhưng nước mắt đã rơi từ khi
nào
……..khóc……….khóc làm gì vì đã hok còn……..chẳng còn gì nữa……..hết
thật rồi……….
Hoàng Thiên đã dậy từ lúc nào, nhìn theo bóng dáng nhỏ bước ra khỏi
lớp.
-Sao lại như thế hả Giang? cậu định bỏ lại tất cả sao, kể cả hoàng
Tử, người cậu rất iu và cũng rất iu cậu.Cậu nhút nhát thế ư?-Hoàng
Thiên thì thầm rồi thở dài.
(haizzz……. Ryank cũng thở dài, nản quá cứ lâm li bi đát thế này
Ryank chẳng thik chút nào, mún vui vẻ cơ nhưng chảng sao làm
được)
Ngày đó, tớ đã thik cậu………..
Ngày đó, cậu đã thik Hoàng Tử…………..
Ngày đó, cậu đã đồng ý làm bạn gái tớ……..
Ngày nay, cậu đã từ bỏ tất cả….cả tớ….hoàng Tử….
……….cậu đã thay dổi…………nhưng……cậu đừng khóc nhé…..tạm biệt……….Don’t
cry……..my baby…..
Nhỏ gấp sách vở bỏ vào túi rùi thật nhanh nhỏ lấy cái thước gõ lên
bàn giáo viên:
-Cả lớp trật tự!
-…………-tiếng nhốn nháo im dần(có uy ghê)
-e hèm……….
-có chuyện gì nói nhanh ih đừng để người ta hồi hộp chứ
-e hèm! Ngày mai cả lớp đến nhà tớ nhá, dù gì cũng vừa xong kì thi
học kì, tớ sẽ đãi các bạn
-yahoo…….sướng ghê.Kuns muôn năm –cả bọn hét lên, nhỏ khẽ cười, một
nụ cười bùn.
Hoàng Thiên chăm chú nhìn nhỏ, khi chạm phải ánh mắt nhỏ Hoàng
Thiên cúi đầu, hok nói gì?
======================
Sau giờ thể dục, nhỏ đem số bóng vào cất trong kho.
-Làm sao để lấy nó nhỉ?-nhỏ nhón nhón nhưng vô ích
-Sao có người lùn như em nhỉ-Hoàng tử đứng sau lưng nhỏ, chỉ cần
với tay một chút Hoàng Tử đã lấy đươc quyển vở đưa cho nhỏ
-Hoàng Tử-nhỏ ngạc nhiên vô cùng.
-……………..-Hoàng Tử nhìn nhỏ mỉm cười
-sao anh……anh lại ở đây
-Anh tìm em?
-tìm em? –lòng nhỏ có chút vui mừng
-Giang này! Anh thik em, em hãy làm bạn gái anh nhé-cuối cùng Hoàng
Tử đã nói những điều mình muốn, sau những đau khổ, hiểu lầm
-…hức.hức…..hu’….. òa.hu hu hu –nhỏ bật khóc nước mắt ràn rụa, nhỏ
lấy hai tay dùi dụi mắt cố ngăn dòng nước mắt nhưng hok thể.hoàng
Tử đưa tay cầm lấy hai bàn tay nhỏ rồi kéo nhỏ ôm vào lòng
-nhưng……….nhưng……..Hoàng Tử em………hok thể……… -nho rkhocs to
hơn
-……………-Hoàng Tử sốc , im lặng hok nói gì
-Em rất thik anh, Hoàng Tử…….. nhưng……..em đã làm Hoàng Thiên tổn
thương……..với lại…………
-với lại……sao…….
-em………… sắp du học rùi, em sẽ xa nới này để ổn định sau mọi việc đã
xảy ra…………..-Nhỏ ngước lên nhìn Hoàng Tử như mong chờ một điều gì
đó
-uh, anh…em………chúng ta sẽ là bạn nhé.Và đến khi em có thể chấp nhận
anh, anh sẽ theo đuổi em chứ hok như em theo đuổi anh đâu nhé
nhok-Hoàng Tử xoa đầu nhỏ
-hoàng Tử………..-nhỏ nhìn Hoàng Tử cười
-thui anh có việc rùi-Hoàng Tử quay lưng đi, lòng có chút vui mừng
khi bik nhở vẫn thik mình nhưng lại buồn khi phải sắp xa nhỏ có thể
là …mãi mãi…….. thời gian này…………để cả hai suy nghĩ lại tất
cả………tất cả mọi việc……………
Nhỏ ngồi bệt xuống đất.Cry.cry…….cry……..cứ thế nước mắt cư tuôn
trào……….mọi điều trong lòng đã được giải tỏa………khóc để thanh
thản…khóc để quên anh………….Hoàng Tử……….Khóc để vững tin vào tương
lai mới……một tương lai mới…………….có anh và em……………
Nhỏ chùi nước mắt.Khóc thế đủ rồi .Nhỏ tự nhẩm , bước ra khỏi phòng
kho tối tăm, hướng về phía ánh sáng, nơi có lũ bạn đang đợi nhỏ
……………….
Và…………một ngày….mới…..bắt đầu …………
Nhỏ đạp xe chạy từ từ qua các con đường, những con đường này quen
thuộc đến mức nhắm mắt nhỏ vẫn biết chính sát ngôi nhà nào ở
đâu(xạo we’). Hôm nay nhỏ vừa chia tay lũ bạn xong đứa nào cũng
bùn, vài đứa con gái khóc nữa, nhỏ Linh bình thường là thế mà cũng
oa` nức nở nhất quyết…….hok hco nhỏ đi(cứ như con xa mẹ vậy)…hjx…
Một cơn gió lạnh lùa qua, nhỏ khẽ rùng mình…… về thôi, kẻo cảm, mai
là đi rùi………..
Cạch!
Nhỏ mở cửa phòng bước vào.Tối thui.Với tay bật cái công tắc.Không
sáng.
-Cái quái gì thế này!-nhỏ bực mình
Một bàn tay bịt mắt nhỏ từ đằng sa, xem nào tay……con trai.Nhỏ bất
giác hét to lên.Tức thì một người bịt miệng nhỏ lại.
-Tèn ten –người đó thả tay , nhỏ nheo nheo mắt cái gì thế này.Nhỏ
quay sang người sau lưng.Vũ.Nhỏ cáu điên lên
-anh Vũ! Anh chết với em-nhỏ đấm thùm thụp vào lưng Vũ
-hj hj –Vũ để yên cho nhỏ đánh, thấy lạ nhỏ quay sang ông anh
-Anh hôm nay sao thế
-Giang ah, anh hok mún xa em đâu-Vũ nói mặt bí xị
-em,em cũng muốn xa anh đâu –nhỏ òa khóc ôm lấy ông anh iu
quái
-Giang này, sang đó ai ăn híp thì gọi về cho anh nhá
-Ai mà dám ăn híp Kún chứ-Mai chen vô
-Hana Santa
-huh?-Mai giật mình-làm gì kêu cả tên họ người ta ra thế
-ke ke
-Giang Hoàng Tử bảo anh đưa cái ni` cho em –Phong lôi ra một cái
hộp nhỏ,
-uk -nhỏ cầm lấy bỏ vào túi
=================
Sáng hôm sau, không hỉu sao mùa hè mà trời lại mưa.Nhỏ khoát thêm
áo.
Lớp nó có nhìu ddwasddi tiễn nó
-Bà qua đó, có gì alo cho tui nhá
-Hem được quên bọn tôi đâu đếy, bà mà quên tui oánh chít
-uk-nhỏ cười khj` khj` tự nhiên thấy cái lớp này đáng yêu ghê
Nhỏ đưa mắt tìm kiếm xung quanh.Hoàng Tử hok tới.Mẹ nhỏ nhắc nhỏ
vào trong,nhỏ hok quên ngoái đầu lui tìm kiếm.Đôi mắt nhỏ thoáng
buồn………anh ấy đã hok đến………
Bỗng điện thoại nhỏ nhận được một tin nhắn.đơn giản chỉ mấy từ “
goodluck my honey” , nhỏ cười thầm, hoàng Tử mà cũng bik những từ
ni` ư (Hoàng Tử hok bik đâu Ryank bày đêý ^^)
Nhỏ sẽ đi Nhật…………..
Chris đón nhỏ ở sân bay(từ đây nói tiếng Nhật nhá).Chris toe
toét:
-Yuko đây là em họ Chris-Chris chỉ cô bé rất xinh đứng bên
cạnh
-Chào bạn!-cô bé đó mỉm cười , cô bé đẹp hệt thiên sứ vậy
-hi-nhỏ tươi cười đáp lại
-BẠn rất dễ thương-cô bé nói một câu làm mặt nhỏ đỏ bừng
-Nào chúng ta về nhà đã,mai sẽ dẫn Yuko đi chơi
-uk
Cả ba leo lên xe về nhà
----------
-Chào hai bác ạ-Nhỏ lễ phép
-a1 Yuko, hok cần khách sao thế đâu, vào đây cháu –mẹ Chris hồ hới,
bà thương Yuko như đứa con đẻ vậy
-dạ
-mẹ để Yuko lên phòng đã-Chris cằn nhằn
-uk
Chris giúp nhỏ mang đồ lên phòng.Thật ra căn phòng này nhỏ vẫn
thường ở mỗi khi đến đây nên rất quen thuộc.Nhỏ vén tầm màn sang
một bên.đang là Hoàng hôn. Nhìn thật đẹp.Bên đó chắc hoàng Tử cũng
đang ngắm như thế này, Hoàng Tử vốn có sở thik như thế mà(hok bik
nhỏ khám phá từ lúc nào).
Sau khi ăn tối cùng gia đình Chris nhỏ xin phép lên phòng nghỉ
trước vì đã khá mệt sau chuyến đi.nhà Chris rất giàu,nhỏ phải công
nhận điều đó.nhà chris còn hưn cả nhà nhỏ mừ.Nhỏ nằm và thiêp khi
nào hok bik.
2 tuần nữa là nhập học.Nhỏ thường xuyên đọc sách để làm quen với
mặt chữ,tuy nói giỏi nhưng nhỏ đọc và vik hok thành thạo lắm.
Đôi lúc nhỏ ngồi thừ ng\ừi tra, nghĩ xem lúc này mọi người dang làm
gì, Phong –Linh và Mai-Vũ chắc đang hẹn hò nhỏ tủm tỉm cười.Nghĩ
đến Hoàng Tử và hoàng Thiên nhỏ lại thoáng buồn .Gấp quyển sách
đang đọc dở nhỏ bỏ ra ngoài. Ở đây rất lạnh, nhỏ mặc thật nhiều áo
khoát thêm cái mũ len.Xoa xoa tay, nhỏ đến một quán làm thức ăn
Việt Nam(quán này do một bác người Việt nam sang đây định cư mở,
nhỏ bik đ\ực khi cùng đi dạo cùng Chris, tuy là món aViệt nhưng
được rất nhìu dân bản xứ thik).
-Bác cho cháu 1 tô phở ạ-nhỏ gọi bằng Tiếng Việt mọi ngươig ngaói
lại nhìn.Mặt kệ.ói chuyện bằng Tieng Việt thì sao chứ
Bác chủ quán bik nhỏ là người Việt nên ưu ái cho một tô phở lớn hơn
mọi người.
-Úi sao nhìu vậy bác-nhỏ suýt sao
-ăn nhìu vào cháu, sang đây gặp đồng hương là khó lắm đấy-hai bác
cháu nói bằng Tiếng việt mặc kệ cho người ta hok hỉu.Có người gọi,
bác quay đi làm việc, nhỏ nhoẻn miệng cười, tuy chỉ kà một tô phở
nhưng làm nhỏ đỡ nhớ nhà rất nhìu
Nhỏ ăn xong quay ra về vừa đến đầu ngỏ thì một toáng con gái chận
lại
-ê nhok!-1 đứa gọi, nhỏ giả hok nghe tiếp tục đi
-ê, cái con kia, bik tiếng Nhật hok hả
------------------------------
Nhỏ ăn xong quay ra về vừa đến đầu ngỏ thì một toáng con gái chận
lại
-ê nhok!-1 đứa gọi, nhỏ giả hok nghe tiếp tục đi
-ê, cái con kia, bik tiếng Nhật hok hả
Mặc kệ những lời xì xào nhỏ tiếp tục bước đi tự nhẩm cứ coi như họ
tự nói đi.Vì nhỏ biết chắc rằng họ chẳng nói gì hay ho cả………