-->
Sáng ra bước vào lớp thấy mấy đưa con gái mắt đỏ hoe, mấy thằng con
trai không nói gì. Khác với thường ngày. Hỏi ra mới biết, Duy-
người yêu của Hải học Nguyễn Văn Trỗi- mất trên đường từ Sài Gòn về
Nha Trang. Cậu bạn chạy chiếc xe đua của mình, do đường tối, mệt
mỏi làm cậu lạc tay lái tông vào thành cầu.
Hải nghỉ học sáng nay. Sau giờ học, lớp nó sang nhà Duy đi phúng.
Thấy Hải ngồi bên quan tài, nước mắt chảy không ngừng
- sao anh nói anh sẽ tặng em món quà bất ngờ… quà của anh đấy sao?…
anh dậy đi…em… không thích anh nằm… thế này đâu… anh dậy đi, dậy…
đi… anh nói sẽ về …với em …mà- Hải nức nở
- Duy… con ơi, sao con… *****.
Tiếng khóc, tiếng tụng kinh, mùi nhang tràn ngập, không khí đau
thương, nó không cầm lòng được rơi nước mắt, đám con gái lớp nó vỗ
về Hải.
Vậy là 1 người bạn đã ra đi khi còn rất trẻ, 18 tuổi, chưa kịp thi
đại học, chưa kịp làm gì cho cha mẹ., gia đình mất đi người con yêu
quý, và có 1 người con gái mất đi 1 chỗ dựa tâm hồn… ( Tưởng nhớ
đến người bạn quá cố, hi vọng bên kia Duy vẫn hạnh phúc, vui
vẻ)
…………………………………
- dạo này lớp anh đi học chăm chỉ, thành tích rất tốt, giành cờ
miết- Cô hiệu phó Mỹ Dung khen cậu Hòa.
Cậu về lớp, khuôn mặt không dấu nụ cười
- hôm nay lớp ta sẽ có liên hoan, thầy khao
- hú hú, hay quá thầy ơi
- thầy ơi nhậu đi
- ô la la
- thầy hay quá!
Đám lớp nó vỗ tay đập bàn, thấy thế cậu Hòa ra hiệu im lặng
- khen cho thành tích các em thầy dắt mấy đứa đi uống sinh tố,
chiều nay 4h cổng trường nha.
- Dạ- lớp nó đồng thanh
4h chiều, cậu Hòa chở nó tới trường. Vì không muốn các bạn biết nó
là cháu của cậu, nó xin cậu đi bộ từ đằng xa.
Thầy trò lớp nó hành quân sang quán sinh tố cạnh trường, vừa uống
vừa tán phét cười rôm rả.
- à, các em chuẩn bị đi cắm trái nhé
- có cắm trại hả thầy
- yeah
- sắp được quậy rồi.
9. Kỳ Án
Cả trường đang rục rịch chuẩn bị cho hội trai toàn trường( đã là
học sinh của Lý Tự Trọng thì đều được đi cắm trại 1 lần- 3 năm mới
có 1 hội trại, chỉ trừ thằng nào lưu ban trúng năm thì được đi 2
lần, kaka), suốt cả tuần thấy không khí sôi nổi, lớp nào cũng háo
hức, phân công công việc.
Giờ học địa, lớp nó chat giấy
“ nè, mày nói Trang béo mua giây ruy băng nhá”
“ thằng Khương với thằng Phát đi đặt cơm đi”
“ nhớ mang theo máy nghe nhạc”
Bla bla…
Nó thì đang tập trung nghe giảng bài, cô Út say sưa với bài giảng,
nó chợt ngó xung quanh, bà con ai chũng bày đặt chăm chỉ học, thật
ra là đang làm việc riêng cả. Nó ngửi thấy 1 mùi là lạ, hít hít, nó
nhăn mặt, nín thở bịt miệng + mũi lại.
Thấy hành động quái gở của nó, Quỳ cũng hít hít…( sao lại hít nữa)
và cũng phản ứng như nó, rồi Trinh Đen, Khương Gà, Duy heo… cả lớp
nó bịt mũi, cô Út đang đứng giữa lớp giảng bài thì dừng lại, nhìn
bọn nó rồi phi thẳng lên bục giảng. 5’ sau cô cười, trò cũng cười
rần rần
Thế là đám con trai kháo nhau
- thằng nào xì hơi?
- mày phải không Hùng rô?
- gì mày!
- hay Lê Nô?
- không có mày, nãy tao xì rồi ( ặc ặc)
Mấy thằng quỷ! cả lớp lại cười ồ, cô giáo cũng lắc đầu.
Ngày cắm trại cũng tới, sau 1 giờ ngồi trên xe ô tô nghe + ngửi mùi
nôn vì say xe của các nàng, lớp nó đặt chân xuống Vườn Xoài. Nhận
đỉa điểm dựng trại, cả đám con trai hùng hut lao vào dựng
trai.
15’… 30’, lớp nào cũng xong rồi riêng lớp nó vẫn chưa đâu vào đâu.
Nó nhìn đám con trai mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lắc đầu.
- đầu tiên phải có 2 cây nằm giữa miếng bạc làm tâm. Sau do mới
luồn dây rồi kéo lên dần dần
- biết dựng sao không nói ngay từ đầu chị 2!- Hiếu nhìn nó nhăn
mặt
- có ai hỏi đâu- nó tỉnh bơ
cuối cùng đám con trai cũng dựng xong, tới lượt mấy chị em chúng
nó… thổi bong bóng trang trí trại. 9h30 trại hoàn thành, mệt phờ.
Lớp người ta lo giỡn thì lớp nó lăn ra ngủ. 10h30 cả đám ngồi dậy,
chỉ vì… đói!
Lớp người ta ăn rồi còn lớp mình, nó biết trước tình hình, lấy mấy
bịch xúc xích đã chuẩn bị từ trước phát cho các bạn. bọn lớp mình
nó… đám đuối ( hehe)
Sau giờ cơm trưa, đám lớp nó tham gia trò chơi, nào là kéo co,
chuyền chanh, cà kheo, nhảy bao bố, la hét đủ kiểu, kết thúc đứa
nào đứa nấy nhìn như bụi đời: đầu tóc bết, mồ hôi nhễ nhại, áo thể
dục trắng thành đen, nhưng mà đứa nào cũng mặt mày hớn hở.
Cái phần quan trọng nhất sau khi chơi là tắm cho sạch. Khổ nỗi toàn
trường tới 52 chi đoàn, bao nhiêu là mạng người nên nhà tắm quá
tải, lớp nó kéo nhau ra nhà dân tắm thì cũng tình trạng “ách tắc
giao thông”, “xếp hàng lấy vé”.
Đang ngừa người thì Phát Hàn Quốc thì thầm, thế là lớp nó hành quân
đi tắm suối( mặc dù biết là bị cấm nhưng vẫn đi). Tắm đã kéo nhau
về trại thay đồ. Đám con trai cởi áo ra, tụi con gái trố mắt nhìn(
hehe), tới cái quần tụi nó lay hoay không biết sao. Đám con gái lầy
cái mền che lại thay đồ. Thấy thế tụi con trai cũng bắt chước, lúc
thay đồ xong cả đám đang tụ tập trong trại chuẩn bị ăn cơm tối rồi
quậy, cái mền phía con trai được kéo đi để lại trên nên tấm bạc
trải là… 1 cái underwear màu xám.
Khỏi phải nói, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía “ vật thể
lạ”.
- của đứa nào?- Quỳ hét toán lên
- gớm quá đi, mấy cha này!- Trinh nhăn mặt
- mẹ! thằng nào mà làm xấu mặt anh em thế?- Lê Nô vừa nói vừa
cười
- thằng nào ra đi quên “xách vali” dzị?- Khương nhìn hết đám con
trai
sau giờ cơm chiều, trời đã nhá nhem, đám lớp nó bày trò….kể chuyện
ma. Trời thì nhá nhem, mặt đứa nào nhìn cũng không rõ, cả đám ngồi
lại bên cạnh trai, ngồi trên cỏ châm mông đau mà máu nghe truyện ma
nên đứa nào cũng ráng. Qua giọng kể của Khương Gà, mấy đứa con gái
sợ, nắm chặt tay nhau. Nó cũng sợ, thi thoảng đảo mắt nhìn xung
quang …xem có ai ngồi sau lưng không?!. Kể chán lớp nó kéo nhau
trốn xung kích( không cho ra khỏi khu vức trại) đi qua khu nghĩa
địa, đi vào ngôi nhà hoang nằm giữa vườn. theo ánh đèn pin của Chí
Hiếu, đám lớp nó kéo nhau đi đi vào ngồi nhà chưa được xây hoàn
thiện, vẫn chưa quét sơn, trên bức tường gắn 1 cái đầu nai với đôi
mắt sắt lẹm, lúc ánh đèn vừa chiếu vào đôi mắt ánh lên, nó sợ quá
hét toán làm cả lớp giật mình( to xác mà nhát). Bên ngoài gió rít
qua cành cây tạo những âm thanh đáng sợ, đám con gái nắm chặt tay
nhau. 1 mùi hôi thối xông lên, màn đêm bao trùm lấy bọn nó, đứa này
nắm tay đứa kia bước đi từng bước. Chí hiếu nhìn thấy cầu thang ra
hiệu cho chúng nó lên lầu. đám con gái sợ, lắc đầu nhưng cũng trèo
lên, lên đến nơi, có nhiều phòng trống, đi men theo hành lang vào
từng căn phòng, bất chợt gió thổi cửa sổ đóng lại cả đám con gái
giật mình khóc théc, toan bỏ chạy thì bọn con trai kéo lại. đi đến
phòng cuối dãy, chí hiếu đẩy cửa âm thanh của đồ vật lâu ngày không
được dùng kêu cọt kẹt làm cả đám ôm tin, ánh đèn chiếu vào 1 bóng
đen bay vụt qua, mất mấy giây định thần ( 36 kế …chạy), đám lớp nó
hét lên , quăng luôn cái đen pin chạy thật nhanh xuống cầu
thang.
Vừa chạy xuống khỏi nhà nhìn qua cái mộ trước cửa bao nhiêu cặp mắt
mở to, tim đập mạnh, miệng cứng đờ, 1 bóng người ngồi trên mộ, 2
tay để trước ngực, không còn biết gì nữa cả đám dắt tay nhau chạy
thục mạng về trại.
Sau khi bình tâm trở lại, đám lớp nó ngồi cười rần vì tính đi bắt
ma lại bị hù chạy mất dép( sau này mới biết cái bóng đen đó là con
chim của chủ vườn, ngôi nhà đang xây thì hết kinh phí nên dở
dang).
Nó thấy chán chán nên bât nhac lên, Phát Hàn Quốc rút cặp loa kích
âm thanh lên, lớp nó lao vào nhay hú hét, đèn pin được tập hợp xoay
xoay, không khác gì sàn. Thấy thế, mấy lớp khác cũng bu sang, cuộc
tranh tài diễn ra, đủ màn nhảy hip hop, nhảy sàn….
Đang say sưa hò hét nhùn nhảy theo nhạc thì Lê Nô bước vào, ra hiệu
im lặng. đám đông dừng lại dạt sang bên
- sau đây, tui Lê Nô xin cống hiến cho bà con 1 điệu nhảy vô cùng
đẹp
- múa cột hả mày!
- Không múa lửa chớ
- Haha- cả đám cười rần.
Nhạc bật lên, Lê Nô cười nham hiểm và…
- động tác vươn thở, 1…2…3. 2 tay ngực….1….2….3
Nhìn bộ mặt của Lê Nô với kiểu nhảy không đụng hàng của nó, đám lớp
nó cười bò.
Khuya, lớp nó đang chìm trong giấc ngủ thì nghe tiếng hát…vọng cổ
của B9. đám lớp nó tức khí quát
- bọn mày im cho tao ngủ coi
- thằng nào điện dzị
- ồn ào quá
-…….
- không im à
Tức quá lớp nó ngồi bật dậy, cả đám quay cặp loa về phía trại B9,
ngồi hát tới sáng.
4h30 sáng.
“ alo, alo. Các em chú ý, bây giờ chúng ta sẽ chơi trò chơi lớn.
Phạm vi hoạt động và thể thức thầy đã đưa giấy về trại, và bây giờ
HÀNH TRÌNH TÌM KHO BÁU CỦA VUA HÙNG bắt đầu”
Thế là ba lô con… mèo chúng no bắt đầu cuộc hành trình, nhận tự tay
thầy Trình mật mã đầu tiên, đám con trai ngồi lại giải toán. Sau
khi giải ra kết quả là con số 5
- 5 nghĩa là sao?- Trang béo trố mắt
- Ai biết? có thể là 5km- Hùng rô lên tiếng
- 5h?
- 5 bước chân
- Đề tài là Vua Hùng thì phải liên quan đến Vua Hùng- Chí Hiếu dập
tắt mọi phán đoán của đám bạn.
- Vua Hùng thứ 5 là Hùng Hy- Quỳ nhìn bọn nó
Nghe xong cả lớp nó nhe răng cười, và cuộc hành trình bắt đầu, đám
lớp nó đi lại trại giáo viên, tìm cho ra thầy Hy- Giáo viên Sinh để
xin gợi ý thứ 2.
- tờ giấy trắng?
cả đám không biết như thế nào thì nó cầm tờ giấy bật hột quẹt
- hey! Làm gì vậy?
- có đốt cũng từ từ chớ
- để Heo làm đi- Hiếu nhìn nó chờ đợi
- đây là mật thư được viết bằng chanh nên phải hơ dưới lửa mới thấy
được chữ- nó giải thích
“ Vua Hùng thứ 7”. Nó nhìn dòng chữ, vốn không được học lịch sử
Việt nên với đề tài Vua Hùng, nó chỉ im lặng
- Lang Liêu,sự tích bánh chưng bánh giầy- Trinh đen
- Bàn thờ Vua Hùng thẳng tiến Trại trung tâm- Chí Hiếu dắt tay nó
chạy( ôi mẹ ơi, lợi dụng kìa bà con ^^)
Tay nó toát cả mồ hôi khi thấy hành động của Đầu Tôm, nhưng không
hiểu sao nó vẫn không rút tay lại ( phê rồi, mất cảm giác
^^).
Lúc chạy cùng nó vẫn nghe tiếng thì thầm bên tai” làm gì mà đổ mồ
hôi thế, lần đầu à”(không có đâu à). Nghe thấy câu này, nó vội rút
tay lại, nhưng mà hình như tay nó đang nằm chặt trong lòng bàn tay
của Đầu Tôm không tài nào nhúc nhích được. tới trai trung tâm, Hiếu
nhìn thấy đĩa bánh chưng trên bàn thờ.
Bước lại, vái 3 vái Chí Hiếu rút 1 mẫu giấy từ đĩa
“ ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”
Ngay lập tức lớp nó chạy về trại của lớp. trên đường về do trời tối
nên nó vấp gốc cây, té chảy máu. Hiếu thấy thế cõng nó trên vai về
trại. nó ngoan ngoãn trên lưng Hiếu, nhìn thấy cậu bạn mồ hôi nhễ
nhại, chợt nó thấy có cái gì gì đó len lỏi trong lòng.
Về tới trại, nó được rửa sạch vết thương và băng lại. Hạnh Nguyên
làm nhanh thoan thoát ( chuyện, con nhà bác sĩ mà lị), nó đau mà
không dám la, cà nhắt 1 chân, nó cũng muốn đi theo lớp, ở lại trại
sợ ma!( ma gì lúc 5h30 sáng nữa)
- ở trại đi, chân thế sao đi được- Quỳ cản nó
- không ở lại đâu- nó lắc lắc, sắp mếu
- thôi để tui cõng bà cho- Hiếu bước lại cuối xuống
nó trèo lên lưng Hiếu, vì sợ ma nên đành làm khổ Đầu Tôm. Trên lưng
nghe rõ nhịp tim của thằng bạn, ngửi thấy cả mùi của bạn( mồ hôi
chua lét mà ngửi?!), nó bất giác thấy tội, chỉ vì chút sợ ma của nó
mà Đầu Tôm phải nai lưng ra cõng nó suốt cuộc chơi
kết thúc lớp nó giành được giải 3,phần thưởng là 5 cái bánh chưng.
Về trại chia phần, nó đưa cho Đầu Tôm 1 miếng
- nè, ăn đi, mệt lám không?
- bà này hỏi thừa. cõng nguyên cả 55 kg thịt trên lưng, không mệt
mới sợ, đúng là Heo mà- Hiếu cười nham nhở
- đồ đầu tôm, cõng có xíu cũng la làng
- không dám, 1 tiếng đồng hồ đó chị 2
- ông là đầu tôm- nó nhéo Hiếu 1 cái rồi bỏ đi, đám con trai vừa ăn
vừa xem kịch hài 2 đứa nó diễn bò lăn ra cười.
“Người ta thấy tội, hỏi thăm mà nói giọng phát ghét”. Nó lầm bầm
“tui mập hồi nhỏ giờ, ai làm cho tui ốm được tui lấy làm chống
liền” ( hehe, chết rồi biết bí mật của nàng rùi)
Sau đợt cắm trại, lớp nó cắm đầu cắm cổ học thi. Không khí nghiêm
túc học thấy rõ, chỉ có mình nó là lăn tăn vì nó có quan tâm chuyện
điểm số, miễn sao nó được về nhà.
Buổi chiều gió nhẹ, nó đi bộ ra công viên thả hồn theo gió và sóng
biển. Ước gì gió có thể giúp nó gửi ít tâm tư sang nơi phương trời
xa.
- chị làm nhìn mà trầm tư thế?- Nhật Hạ nhìn nó
- à ờ, chị đang …
- nghĩ về người yêu?
- …..
- Chị ở gần đây không?
- 79 khu 2, đường 2-4.
- A, vậy chị ở nhà đối diện, nhà thầy Hòa á!
- ừ
- vậy qua nhà em chơi đi, hàng xóm nè- Hạ kéo tay nó.
theo chân hạ vaò ngôi biệt thự đối diện nhà, nó gặp cô giúp việc
hôm trước gật đầu chào cô nó đi vào nhà. Milu đang nằm thiu thiu
ngủ, nó đi ngang qua ngắm con cún 1 xíu rồi theo Hạ lên lầu.
- đây là phòng anh 2 em, còn phòng em bên kia
phòng hạ toàn là màu xanh da trời, giường, rèm, tường đều màu
xanh.
- em có vẻ thích màu xanh nhỉ?
- Dạ, còn anh 2 em thì thích màu trắng và đen
Nhìn thấy khung hình bự trên tường, là Hạ và… nhìn thấy quen quen,
hình như gặp đâu đó rồi.
Nó vẻ mặt ngu ngu của nó, Hạ cười
- anh 2 em và em cách đây 2 năm đó.
- Chị thấy mặt anh em quen quen mà chưa nhận ra ai?
- Anh 2 em nổi tiếng mà chị không biết à?
-….cười
- Chí Hiếu
Nghe tới đây nó há hốc mồm vì bất ngờ. hạ nhìn nó cười
- chị làm gì mà ngặc nhiên dữ thế
- à ờ, chị thấy trùng hợp thôi, hóa ra em là em gái Đầu Tôm.
- Đầu Tôm!
- Chị là chị Heo á!- Hạ nhảy lên
- Cái thằng, nói xấu chị đúng không?
- Đâu có đâu, anh 2 em ảnh thương em nên cái gì cũng kể, ảnh nói
chị bà chằn ( í cha sao bán đứng anh trai vậy em?), lì lợm cứng
đầu, nhưng dễ thương.
Lúc đầu nghe , đầu nó đang bốc khói, nhưng sau từ” dễ thương”
thì…nó cười mãn nguyện, coi như hắn cũng có mắt thẩm mỹ ( ặc
ặc).
- người này là ai?- nó chỉ tay vào tấm hình nằm trên bàn, có Đầu
Tôm, bé Hạ, và 1 người con gái.
- chị Hạnh Nhi, bạn gái cũ của anh em
- Bạn gái cũ- nó ngạc nhiên- sao không bao giờ chị thấy anh em nhắc
tới?
- Chị ấy đi Mỹ du học rồi, lấy được học bổng rồi đi khi hết kì 1
năm lớp 10. Ngày xưa anh 2 em không như bây giờ đâu, học rất đỉnh
mà còn giỏi giang nữa. Từ ngày chị Nhi đi, ảnh ăn chơi như thế đó,
cứ y như là đang tự hành hạ mình.
- Ra vậy- nó đặt khung hình về vị trí cũ
- Tuy là bên ngoài anh em tỏ vẻ bất cần nhưng em biết anh còn
thương chị Nhi lắm, anh chơi cho quen sầu đấy, nhưng mà từ ngày chị
vào lớp, anh thích chọc chị nên đi học đó- Hạ cười tinh quái.
Tối đó nó về nhà, nằm trên giường, nó cứ nhớ về Nhi, xinh thế mà
lại giỏi giang, trai tài gái sắc.
10. Mùa Hè Vẫy Gọi
( phần này sẽ tập trung khai thác nhân vật nam chính- Đầu Tôm Chí
Hiếu ( @: sao kêu tui Đầu Tôm?, chỉ có Heo mới được gọi dzị, tác
giả không được đâu. $: hehe, ta viết nên mi thì ta muốn gọi gì kệ
ta , lêu lêu. @: kêu nữa bóp cổ đó!. $: sợ quá, sắp có án mạng xảy
ra… hehe)
Mùa hè đã đến, sắp 18 tuổi, sắp là đàn anh của trường và sắp bước
vào 2 kì thi quan trọng. Buổi sáng đầu tiên của mùa hè, Tôm( viết
cho nó ngắn nhe) nhà ta bình minh lúc 11h, vác cái mặt còn ngáp ngủ
xuống nhà ăn sáng( trưa luôn sáng gì nữa?!),Tôm ngồi măm măm bún bò
và ngó sơ qua tờ báo Tuổi Trẻ, Thể Thao( bắt tỉ số đi, hehe).
Đang không biết làm gì cho hết ngày, Tôm nhà ta cầm điện thoại lên,
tính gọi cho mấy thằng bạn đi …hít khí trời( @_@) thì quẳng điện
thoại sang bên lòng thầm nghĩ “ mới “chia tay” tụi nó hôm qua, giờ
mà gọi nữa, chẹp chẹp phải tận hưởng sự riêng “ sờ” tư 1 hôm đã”.
Thế là Tôm lê đôi dép ra vườn ngồi hít khí trời ( 11h nắng chang
chang lại ra ngồi ngắm nắng, bó tay)
Bất chợt nhìn sang nhà đối diện, của đóng im lìm “ Chắc thầy Hòa
lên trường rồi còn con Heo thì đang ngủ, hehe phá chơi”. Nghĩ rồi
Tôm nhà ta mở cửa, băng qua đương tiến tới trước cổng và… bấm
chuông, bấm xong lo dọt về nhà núp.( í dza, sao lại chơi trò con
nít thế)
5’- không thấy động tĩnh gì “ quái!, nhỏ này đúng là Heo thiệt mà,
lần này chết với ông”, nói rồi hắn phi qua nhà bấm chuông thiệt
lâu, xong chạy biến về nhà.
“ kính kong, kính kong……”
- ồn áo quá, đang ngủ mà ai phá vậy?- (cái này là cho lần chuông
thứ 1)
- cậu ơi, cửa- nó nói mà mắt không mở, trùm kín mền lên đầu ngủ
tiếp
- con nhỏ này làm gì mà không ra, lần này chết chắc
- đứa nào phá giấc ngủ của bà, hè mà cũng không yên- nó tức quá
chạy nhanh xuống cửa.
Ló đầu ra khỏi cửa với mái tóc bù xù, mắt… toàn ghèn, nó nhìn ra
cửa, vắng hoe, không 1 bóng người.
“ đứa nào mất nết” nó vò đầu quay vào đóng cửa.
- hehe- Tôm nhìn bộ dạng của nó cười khoái chí. Chờ 10’ sau Tôm lại
chạy sang nhấn chuông
- đứa nào mất nết, chết với bà- nó phi thân nhanh xuống cửa, ló đầu
ra không thấy ai. Đóng cửa nhưng chưa lên phòng, nó he hé cửa 1
chút xíu đủ nhìn ra bên ngoài, ngồi chờ mà mắt cứ nhắm mở, vừa nghe
tiếng chuông 2 con mắt nó mở thiệt to, thấy Đầu Tôm, nó tung cửa
hét lớn từ trong nhà- cái thằng Đầu Tôm mất nết kia, muốn chết hả,
hè mà cũng không yên là sao?
Thấy bộ mặt tức giận của nó Tôm ta cũng hết hồn nhưng lại đứng cười
ngặt ngẽo.
- haha, có con khỉ mặt mày nhăn nhó, tóc tai bù xù kìa, I nhầm phải
là Heo mặc đồ chớ, haha
- ( tức xì khói) ê thằng kia, đứng lại đó. Nó chạy nhanh ra cổng
chính, không quên xách theo cái vòi ống nước tưới cây.
- Ngu sao đứng lại- Tôm co giò chạy nhanh qua nhà
- Chạy đi!- nó không tha, chĩa vòi nước sang nhà Tôm, xịt nước tới
tấp vào cậu bạn
Tôm cũng không chịu thua, chạy lại mở vòi nước xịt lại, vậy là cảnh
chiến đấu với vũ khí là 2 cái vòi nước được diễn ra ngay trên
đường.
Sau 30’ quần nhau, 2 đứa chúng nó mệt nhoài dừng lại đứng cười như
khùng. Xong cuộc chiến mình mẩy 2 đứa ướt tèm nhem, nó đưa tay hình
khẩu súng thách thức Đầu Tôm, còn hắn thì le lưỡi nhái nó.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Sáng hôm sau, nó dậy sớm tính sang nhà quậy lại thì thấy bé Hạ ngồi
trước nhà 1 mình, nó mở cửa chạy sang
- anh 2 đâu mà để Hạ 1 mình nè?
- Anh 2 em bệnh rồi, hôm qua tự nhiên trưa nắng mà nổi khùng ra xịt
nước tưới cây cho ướt người nên giờ nằm 1 đống trên phòng
Nghe Hạ nói xong, nó thấy tội lỗi đầy mình
- chị vào thăm anh 2 xíu nhe
- dạ, để em mở cửa.
nó leo lên lầu, gõ cửa phòng Tôm, chờ hoài không thấy động tĩnh nó
nắm chốt cửa, cửa không khóa, đẩy cửa vào thấy Đầu Tôm nằm trùm mền
kín mít. Nó chạy lại sờ trán “ chết rồi, đang sốt”, nó chạy nhanh
qua phòng Hạ
- Hạ ơi, em nói cô giúp việc nấu cho anh em 1 tố cháo trắng nhiều
tiêu và hành lá nha.
- Dạ- để em xuống kêu cô
Nó chạy nhanh về phòng Tôm, đi vào toa-let, tìm khăn mặt chườm
lạnh, vừa mở cửa đi vào đã nhìn thấy mấy cái underwear của hắn, nó
cười cười thầm nghĩ “ toàn màu xanh, hehe, thằng Toàn thì toàn màu
xám( em trai Minh á)”. Vớ lấy cái khăn nhúng nước nó mang ra giường
kéo cái mền xuống ướp khăn lên trán, Tôm đang mê man nên không biết
gì hết, thỉnh thoảng lại rên hư hử.
Cả buổi sáng nó chăm Đầu Tôm, trưa thấy hắn hạ sốt nên nó đi về,
giao nhiệm vụ trông nom cho bé Hạ.
…………………………………
- anh 2 tỉnh rồi hả- bé Hạ bê tô cháo vào cho Hiếu
- ừ
- nè, ăn đi, lần sau chừa cái tật tắm giữa trưa hè nhá- Hạ nhéo anh
nó( sao mà bạo lực giống Minh thế)
- ái! Đau anh, nay bày đặt lên giọng dạy khôn anh mày à, nên nhớ là
anh mày ra đời trước mày 4 năm đấy nhá
- già hơn em mà vẫn con nít- Hạ nhếch mép
- ô hay cái con khỉ này, mày bà già vừa thôi nhá, mới có tí tuồi
đầu mà cứ như bà cụ non, học đâu ra cái thói đanh đá thế hả?- Tôm
ta vừa măm vừa cáu nhặn xị lên
- hehe, học ở chị Heo í
- hả?!
- này, em nói cho mà biết nhá, suốt buổi sáng hôm qua chị Minh chăm
anh đấy nhá, cháo anh ăn cũng là chị Minh dặn nấu đó, ở đó mà lý
sự
- …………… cái gì…. Cháo ai dặn nấu, ai chăm anh?- Tôm giãy nảy
- Còn ai trồng khoai đất này, nghe cho kĩ, người chăm sóc anh là
………Nguyễn Hoài Bình Minh, tức chị Heo anh hay kể cho em nghe
í
- ……
…………………………
Chiều khỏe lại, đang tính đi lòng vòng thì thấy Heo đi ra khỏi nhà,
Tôm chạy qua tính nói tiếng cảm ơn nhưng mà Heo đã leo lên xe buýt,
Tôm ta lóc cóc đạp xe theo sau. Tới trường Tôm thấy Heo chạy lại
phía nhà đa năng và tập võ.
Thế là hôm sau, cu cậu lôi theo 1 đám lâu la lên quậy cùng
- 2!- cả đám lâu la đồng thanh
- Làm gì dzị?- nó nhíu mày
- Tập võ- Tôm
- Ai cho tập
- ủa ở đây có để bảng cấm người vào tập à- Tôm hất hàm
- không, nhưng không tiếp ông- nó cương lại
- ông ?!, hehe, cháu gái béo ú của ông- Tôm cười nham nhở cùng lũ
bạn
Nó tức xì khói quay đi, cả đám hăng say tập võ, nhưng hỡi ôi người
dạy võ lại chính là nó.
- ủa, ông tưởng đâu bác Liêm dạy chớ?
- ( cười đắc ý) không thích thì về đi
- ấy, đâu có, đã đến sao lại về
- nói nhiều, tập đi
Suốt buổi chiều hôm đó, đám khỉ lớp nó bò lăn ra cười khi thấy Chí
Hiếu bị nó hành xác, nào là ép dẻo( đau lắm đây), rồi đứng tấn,
song đấu…. lúc ra về mặt Chí Hiếu méo xẹo
- con nhỏ đó được lắm, chết với ông
- thôi đi mày, cay cú làm gì, lâu lâu được tập thể dục 1 bữa- Anh
Hùng cười đểu
- mày còn hùa với nó
- haha, vậy là thằng này có duyên với nhỏ Heo rồi- Phát Hàn Quốc
cười lớn
- đúng đúng- đám anh em tán thành
- chả phải lúc đầu mày là đứa rủ bọn tao chọc nó sao- Hùng Rô quay
sang Tôm
- phải là tao, nhưng tao không biết nó cao cơ đến thế- Tôm xị mặt-
lúc cá với nó, tao nghĩ mình thắng chắc, ai dè nó cũng không vừa,
mà đứa nào nói nó dân 2 lúa dzô lớp, bán anh em hả?
- hì hì, tao, nhưng mà tao đọc trong hồ sơ của nó thấy vậy, nguyên
quán Ninh Hòa, mà Ninh Hòa thì chẳng phải là huyện của tỉnh mình
sao, không lúa là gì?- Huy bê đê chống chế
- mày đeo 2 cái *** chai dày cộm rồi, có mỗi chuyện hack tài liệu
của phòng giám thị mà cũng không xong- Tôm cáu
Vậy là chiều nào Tôm ta cũng đi tập võ để rồi nhăn mặt cãi nhau với
nó( hình như 2 đứa này không cãi nhau không được). ở nhà buổi sáng
thấy chán chán, suốt ngày tán dóc với Hạ và chị giúp việc, mở máy
tính thì cũng cày game, chán Tôm quyết định xách xe đi kiếm việc
làm( ố ồ, không biết có làm nổi không hay 3 bữa?!, ở nhà là đại
thiếu gia không thích @_@).
- chú ơi, ở đây tuyển nhân viên?
- ừ, cháu vào trong gặp quản lý đi.
20’ sau
- vậy mai em bắt đầu đi làm, ca sáng từ 5h đến 11h nhé
- vâng, em chào anh
- uh chào em. Mai gặp lại
“ vậy là mai ta sẽ đi làm phục vụ quán café Sonata, làm thử sức xem
sao”- Tôm nhủ thầm
………………………………………
Sáng sớm Tôm đã dậy ăn sáng và đi ra khỏi nhà, cái không khí buổi
sớm se se lạnh mang theo cả 1 chút mùi mặn của biển khơi, đạp xe
chầm chậm, gió thổi vi vu, Tôm rất thích cái không khí lúc bình
minh ở Nha Trang( giống tui nè, hehe).
Ngày đầu tiên đi làm cũng khá mệt, luôn phải vui vẻ niềm nở chào
khách, khi bê khay cũng phải rất cẩn thận, tuy mệt nhưng Tôm lại có
1 đống kinh nghiệm: nào là phân biệt các loại nước, cách đưa menu
cho khách, cách thay gạt tàn và cả cách bố trí khách( ẹc ec, xin
lỗi nha, bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, hì hì).
1 tháng trôi qua, thời gian biểu của Tôm cứ sáng đi làm, chiều đi
tập võ. Đám bạn cũng thấy lạ sao không thấy nó rủ đi la cà như nọi
khi, lần này anh em quyết chí qua nhà xem nó làm gì mà mất tích…
trong mấy cuộc chơi( làm mệt lấy sức đâu đi chơi?).
7h sáng
- Hạ hả!, anh 2 có nhà không?-Phát
- dạ, anhh em cả tháng nay đi đâu sớm lắm, ba má em còn không thấy
mặt ảnh buổi sáng- Hạ
- quái, cái thằng này nó đi đâu vậy ta?- Khương
- hay là nó đã biết?-Hùng Rô
- chắc không đâu- Duy Heo lắc đầu.
- Thôi đi đá banh
- ừ, đi
Chiều lại, tại nhà đa năng
- ê, dạo này mày làm gì mà không đi đá banh với lớp?- Duy Anh khoác
vai Tôm
- tao bận tí
- bận gì, hay là đang cưa cẩm em nào?-Diễm My cười nham hiểm
- em cái con mắt mày
- chớ sao?
- Bận thôi.
- Thiếu mày đá banh không dzui- Lê Nô
- ( cười)-Tôm
- tiền lương của em nè- quản lý Sonata
- dạ, em cảm ơn- Tôm cầm phong bì trên tay, vui mừng lần đầu tiên
trong đời nó làm ra tiền, bao mệt nhọc vất vả tan biến, nhường chỗ
cho 1 nụ cười mãn nguyện- 800k!
…………………………
Chỉ còn nửa tháng nữa là hết hè.
- năm tới thi đại học, con phải học và thi cho tốt, có muốn mẹ đăng
kí luyện thi cho con không?-mẹ Tôm hỏi
- thôi mẹ, con tự học được rồi
- học hành cho đàng hoàn, rớt ba cho đi bộ đội đó- ba Tôm nhẹ
nhàng- nhà con lớn nhất phải làm gương cho em Hạ, mà ba mẹ cũng
không muốn con học hành không ra gì, ba mẹ muốn thấy con thành
công. Con đã không thích đi du học thì phải đậu đại học danh tiếng,
học ngành gì con thích, ba mẹ không bắt con phải theo nghề giáo,
làm giảng viên như ba mẹ cũng mệt, con thích thi gì cứ chọn, miễn
sao con lo học cho có tương lai( hehe, chép lại lời ba mẹ mình dặn
dò lúc mình thi đại học, nói riết thuộc lòng tới bi giờ, thiếu mỗi
câu “ba mẹ chỉ cho chữ không cho của” hehe)
- Con biết suy nghĩ mà
- Anh 2 là con nít- Hạ nhái anh
- Hạ!- mẹ Tôm nghiêm giọng
- Con xin lỗi- Hạ lí nhí
Sáng hôm sau, tại Sonata
- em ra tiếp khách bàn số 9 dùm chị- chị nhân viên nhờ Tôm- chị đi
wc 1 xíu
- được rồi, chị đi đi, để em- Tôm lấy menu chạy ra bàn- xin mời,
Tôm đưa menu cho cô gái trẻ
- anh uống đen đá?- cô gái hỏi
- ừ- chàng trai trẻ cười
- 1 đen đá và 1 screwdriver- cô gái gẩng đầu lên nhìn Tôm-
Hiếu!
Tôm sững người, là Nhi…..
- xin quý khách vui lòng chờ trong chốc lát- nói rồi Tôm quay đi,
bỏ lại ánh nhìn sau lưng.
“ Nhi về rồi sao?!, khác xưa quá, 1 năm rưỡi!, nhanh thật, sao lại
về vào lúc này, có chuyện gì ư?, người con trai kia là ai?” vô vàng
câu hỏi xuất hiện trong đầu.
- Hiếu, bàn 9 nè- Anh pha chế gọi làm Tôm hoàn hồn.
Lấy hết can đảm, Tôm bê khay nước ra bàn
- 1 đen đá, 1 screwdriver, xin mời- nói rồi Tôm quay đi
- Hiếu, khoan đã-Nhi nắm tay Tôm
- Xin lỗi, tôi đang làm việc- Tôm lạnh lùng
Hết buổi làm, Tôm lấy xe ra về, dắt xe ra bãi toan đạp về thì Nhi
chạy lại
- Nhi muốn nói chuyện
- Nhận nhầm người rồi
- Không thể nào, Hiếu cho Nhi 5’ àh không 1’ thôi cũng được
- Xin lỗi, tôi không rảnh- Tôm đạp xe đi, bỏ lại Nhi và người con
trai sau lưng. Trên đường về Tôm suy nghĩ mông lung
“ Nhi đã về, đúng là Nhi thật rồi, còn người kia là ai?”
- Đầu Tôm, đi đâu trưa nắng thế- Heo
- à, có việc- Tôm giật mình, hóa ra đã đạp về tới nhà.
- làm gì mà trầm tư thế hả, trúng nắng hay trúng gió hay
trúng….
- đó, lại sắp nói bậy đó
- hehe
- đi đâu đó
- ( mắt chớp chớp, miệng cười cười) đi tình nguyện, đi không?
- Hiếu- lại là Nhi
- đi, tui chở, nhanh lên. Tôm nắm tay nó kéo lên xe, rồi đạp vụt
đi, bỏ lại Nhi với cả người con trai.
Tới làng SOS, nó và đầu tôm cùng các bạn tình nguyện có 1 buổi
chiều vui vẻ với các em, nào là tổ chức trò chơi, múa hát, nấu
ăn….
- Minh ơi, mai đi tình nguyện tiếp không?- An, đội trưởng đội tình
nguyện hỏi no
- Sáng hay chiều anh?
- Sáng mai sẽ đi dọn vệ sinh dưới cầu Trần Phú, đi nha?- An cười
hiền, nhe cái răng khểnh duyên chết đi được( ôi lại mê trai rồi,
hehe)
- Dạ sáng thì được- nói rồi nó quay sang Tôm- mai đi nữa
không?
- Đi chớ- Tôm nháy mắt.
- Ok, vậy mai gặp em nha- An vẫy tay chào nó.
- Ok, bye
Lý lịch trích chéo: Tên đầy đủ: Nguyễn Trường An( tui thích họ
Nguyễn, họ tui mà lị, keke), ngày sinh( chọn ngày đẹp đẹp xí coi
nào):14/2/19XX. Tuổi: 18, hiện là cựu học sinh lớp 12C5( lớp chọn
đấy nhá) trường PTTH Lý Tự Trọng. Bạn này học hơi bị đỉnh nên chuẩn
bị vào đại học Quốc Gia.
Trên đường đi về, có bao nhiêu điều nó muốn hỏi Tôm
“ người hồi sáng là ai?, sao phải đi vội vã thế?, nó thấy cô ấy
quen quen, hình như là…Nhi?!”
Tôm cũng đang mãi suy nghĩ
“ Nhi sao lại đi cùng hắn ta chứ, thằng khỉ đó là ai?”
- Mai gặp nhá- nó bước lại chào Tôm
- ừ, mai gặp- Tôm cũng dắt xe về nhà.
Nhìn theo dáng Tôm, nó ngập ngừng muốn hỏi cho rõ, nhưng có cài gì
đó khiến nó ngần ngại quay lưng đi vào nhà.
Sáng hôm sau, Tôm chở nó đến khu tập trung, nhận khu vực dọn dẹp,
tụi nó bắt đầu bắt tay vào.
- trời ơi, sao rác nhiều thế này?- 1 bạn trong đội lên tiếng
- nhiều quá không biết có làm hết không nữa- Chị Châu đội phó
nói
- rác này chắc là trên đầu nguồn chảy về sau cơn mưa mấy bữa trước-
An nói
- mỗi người làm 1 ít sẽ nhanh thôi mà- nó động viên
Con gái quét rác còn con trai thì đẩy xe đi thu gom.
Sau 4h lao động, khu đất sạch sẽ hẳn ra, nó mệt ngồi xuống gốc cây
nghỉ ngơi cùng mọi người.
- nè, uống đi Minh- An chìa lon Coca cho nó
- cảm ơn anh- Nó nhận
- mập rồi uống chi nước có ga- Tôm nhìn có cười đểu.
- kệ tui, đỡ hơn người không biết lo cho bạn bè- nó móc lại
- ………..
“ bà này đúng là thấy trai sáng mắt, chả thương mình sáng sớm ì à ì
ạch đạp xe chở theo 55kg thịt lên dốc cầu Trần Phú, mà sao cứ cười
mãi với cái thằng đó thế nhỉ?!”-Tôm thầm nghĩ.
Lúc ra về
- Minh ơi, chờ anh với-An chạy theo gọi nó
- Có gì không anh?- nó cười
- À, anh tính đi cùng 2 em 1 đoạn- An gãi đầu( chắc có chí
đấy???)
- Hì, vậy cũng được
Trên đường về nó và An cứ tíu tít
- Heo, qua cho ổng chở đi- Tôm nói giọng như hờn mát
- Ơ, ông bị sao dzị?!- nó ngạc nhiên
- Nhanh- Tôm giục
- Thôi qua anh chở- An cười.
- ứ thèm đi xe ông- Nó lườm- mới xíu đã nhăn nhăn
Tôm không nói gì, quay xe chạy mất hút.
- hình như bạn ấy thích Minh thì phải- An
- làm gì có anh, em với nó là mặt trăng với mặt trời
- thế hả, vậy mà anh tưởng….
- tưởng gì anh?
- À, không!
*****
- nhà em nè- nó chỉ tay vào
- mai em rảnh không?
- Giấc nào anh?
- Buổi tối, anh mời em uống sinh tố
- ( cười)
- Anh… rủ mấy bạn trong đội rồi
- Vậy anh sang chở em nha, em không biết đường
- ừ, mai 7h tối anh sang nha
- dạ, chào anh
*****
- chầu sinh tố hôm nay bay mùi nhang ghê đó bọn mày ha- Chị Châu
nháy mắt với mọi người
- ừ đúng đúng- mọi người cười đáp lại
- bay mùi nhang là sao- nó thắc mắc( thông cảm em ấy ở bển
về)
- con bé này, nói chuyện cứ i như người ngoài hành tinh, bay mùi
nhang là của chùa đó
- của chùa là sao
- ( chớp chớp mắt), tội nghiệp- Châu tặc lưỡi- em nó chưa được khai
sáng
- Là em không phải trả tiền
- À- nó à 1 cái thiệt to làm ai cũng cười rần rần, duy chỉ có 1 ánh
mắt nhìn nó chăm chú.
Lúc về, nó nói liên miên như sáo, còn 1 người chỉ im lặng
nghe.
- anh An sao im re vậy?
- anh thấy em nói chuyện vui quá nên anh nghe thôi
- em nói nhiều quá hả- nó xị mặt
- không có đâu, em nói chuyện rất vui
- vậy sao anh im lặng thế?- nó hỏi khi bước xuống xe
- chỉ vì…anh…đang nghĩ…có nên nói với em không thôi…anh…
- anh làm gì mà như gà mắc tóc thế- nó cười
- à ừ anh….
- Không nói em đi vào nhà á- nó toan quay đi
- Từ đã- An nắm tay nó kéo lại- anh muốn nói là anh thích em, làm
bạn gái anh nhé?- An thu mình lấy hết can đảm bộc bạch với
nó.
Chết lặng trong 5’, nó mỉm cười
- em cảm ơn anh đã giành tình cảm cho em, nhưng có lẽ em chỉ nhận
tấm lòng của anh, còn đề nghị làm bạn gái em xin lỗi, em không thể-
nó nói 1 mạch
- à ừ, anh xin lỗi, anh về nhé, chào em
- chào anh
Nó nhìn theo dáng người của An, cảm giác của An lúc này nó hiểu hơn
ai hết vì nó cũng từng trải qua cái cảm giác đó, nó đau nhói nơi
con tim vì vừa chợt hiện về hình ảnh cũ.
Về phần Đầu Tôm, sau lúc bỏ Heo lại vừa đạp xe vừa mắng
- con nhỏ Heo đó, thấy trai là mắt sáng, nói cười không ý tứ gì
hết, bộ mình tàn hình rồi hả?!, tức xì khói. Cái thằng đó có là gì
đâu?! Hừ để xem năm sau Hiếu ta cũng làm sinh viên Quốc Gia cho
biết, xem có còn tíu tít. Sao đứa con gái ai cũng thế( đang nói Nhi
đây).
Về nhà, Tôm ta quăng xe chạy lên phòng trùm mền ngủ( ngủ gì
được)
- anh 2, sáng giờ chị Nhi chờ anh đấy- Hạ đẩy cửa vào
- đi ra ngay, ai cho phép vào mà không gõ cửa- Tôm quát lớn
- ơ! ở đâu ra giận cá chém thớt- Hạ cãi lại
- còn già mồm, biến! Hiếu đạp tung mền, ngồi dậy, nhìn nhỏ em trừng
trừng
- đồ dzô dziên, xì không thèm nói chuyện với anh, xù luôn, bo xì-
Hạ đóng cửa rầm( giằng mặt anh nó đây)
Hiếu bực mình khi nghe hạ nhắc đến Nhi.
Sáng 7h, đang đứng đọc tờ báo thì Tôm nghe chị nhân viên nói khách
bàn số 7 muốn gặp, mon men ra bàn thì thấy Nhi, lần này chỉ có 1
mình.
- quý khách cần gì?- giọng Tôm đanh lại
- Hiếu ngồi xuống cho Nhi nói chuyện được không?- Nhi nhẹ
nhàng
- Xin lỗi, tôi đang làm việc
- Vậy Nhi sẽ chờ đến hết giờ, lần này Hiếu mà không nói chuyện với
Nhi, Nhi giận đó
Tôm mặc kệ, quay đi “ Nhi giận?!, chả lẽ Hiếu không được quyền giận
khi Nhi ra đi không nói gì, Hiếu không được quyền biết Nhi với
thằng kia là gì?, đã có người mới sao lại tìm Hiếu, tính giới thiệu
cho Hiếu ah?” muôn vàn ý nghĩ đang vờn trong đầu nó.
Hết giờ làm, Tôm dắt xe ra về, thấy Nhi từ xa, Tôm quay đầu xe đạp
đi
- Hiếu, Hiếu chờ Nhi đã, Hiếu….. Á
- …….- Tôm ngừng lại, nhìn thấy Nhi té, vội vàng chạy lại đỡ- Nhi
không sao chớ?
- Hiếu nghe Nhi nói được không, Nhi…
- Không sao thì Hiếu về đây- Hiếu quay xe lại
- Hiếu, chả lẽ không cho Nhi nói được 1 lời à-Nhi nhìn Hiếu, ánh
mắt tha thiết
- …..Nhi nói lẹ đi- Hiếu quay mặt, không muốn nhìn vao ánh mắt Nhi,
ánh mắt mà nó luôn phải nhói lòng mỗi khi nhớ lại.
- Nhi biết ra đi như thế là không đúng, Nhi không muốn Hiếu phải
buồn khi Nhi đi, Nhi xin lỗi
- Buồn?!- Tôm sẵn giọng- nực cười, Nhi mà biết Hiếu buồn thi không
đời nào Nhi ra đi mà không nói, Nhi xem Hiếu là cái gì?, đã vậy
còn….
- Nhi xin lỗi, do Nhi suy nghĩ chưa thấu đáo
- Bỏ đi- Tôm đạp xe đi
- Hiếu, Hiếu…
“ bỏ đi không nói 1 lời, giờ về con dắt theo bạn trai?, xem Hiếu
này là cái gì?”
…………………………………
- Heo, mới sáng sớm đi đâu thế?- Tôm cười
- …..- nó liếc Hiếu 1 cái rồi quay đi
- Nhỏ này!- Tôm tức mình đạp xe đi luôn
- …. Hâm đơ!
- Em nói ai vậy?- An sau lưng nó
- À, không, sáng sớm gặp phải con tôm hùm chán sống!- nó nhe
răng
- ????- mặt ngu( An chứ ai)
- Thôi, anh em mình đi. Anh quyên góp được bao nhiêu rồi?
- Gần 2 triệu
- ừ, em thì 100 euro.
- Woa! Ai quyên góp mà nhiều vậy em?
- Bí mật
- Nghĩ lại cũng tội bé Nhiên quá anh ha, còn bé thế mà mồ côi ba,
nhà lại khó khăn.
- Năm nào bão tới cũng có người chết, người dân mình sống chủ yếu
là ngư nghiệp mà- An giải thích với nó- kinh tế của dân chài thì
chủ yếu là biển cả thôi.
- Hì, em không rành lắm.
An và nó tới nhà của bé Nhiên, ngôi nhà siêu vẹo, không có vật dụng
gì quá giá, trên bàn thờ là tấm hình của ba Nhiên nghi ngút
khói.
Nhiên là 1 học sinh giỏi, từ ngày ba mất, em phụ mẹ bán vé số sau
mỗi buổi học, dù vất vả nhưng em chưa nghỉ học buổi nào, lại là đứa
học giỏi, ngoan có tiếng của khu xóm chài.
Với số tiền ít ỏi quyên góp được, đội tình nguyện đã đủ tiền xây
lãi 1 ngôi nhà khang trang cho gia đình Nhiên.
- anh An, em có ý này, hay là mình tổ chức quyên góp ở trường đi,
tùy lòng hảo tâm, anh thấy sao
- ừ cũng hay đó, để anh bàn với các bạn khác trong đội
- em sẽ nhờ thầy Hòa giúp
Chương 11. Nhẹ Nhàng…
Ngày khai giảng năm học cuối cấp 3, có 1 cái gì đó hân hoan với 1
chút hồi hộp dâng lên trong lòng những đứa học sinh cuối cấp.
Sáng sớm, đường Lý Tự Trọng đã bị kẹt xe vì 1 nguyên nhân: 1. ngày
khai giảng trên cả nước nên đường đông, trên 1 đoạn đường có tới 2
trường… Lý Tự Trọng 1 cái là PTTH nằm ở số 3 Lý Tự Trọng và cái còn
lại là… mẫu giáo Lý Tự trọng số 1 đường Lý Tự Trọng( nên hồi thi
dzô cấp 3 tụi bạn toàn chúc thi đậu LTT khúc trên-mẫu giáo á,
hehe). Lý do thứ 2. nguyên cả con đường bị 1 dàn xe hơi đuôi nối
đuôi( cảnh tượng của năm lớp 10) chắn, khỏi nói cũng biết
12C8.
Năm cuối cấp, nhìn mặt ai trong lớp cũng hớn hở, nó thì chưa cảm
nhận được tâm trạng đó bao giờ( tội nghiệp em nó).
- sau đây, thầy xin mời em Nguyễn Chí Hiếu, đại diện cho khóa
2004-2007 lên đọc lới hứa trước năm học cuối.- clap clap clap
….
Tiếng vỗ tay vang cả sân trường, vậy là thành đàn anh. Sau giờ khai
giảng, khối 12 di chuyển về khu học tập.
Vừa vào lớp đã thấy oang oang tiếng đám quỷ lớp nó.
- yah, bi giờ đã thành người nhớn trong trường rồi- Huy bê đê cười
tít mắt
- nãy mấy em C cứ nhìn tao mày ơi, có nhỏ kia dễ thương ghê- Phát
Hàn Quốc cười nháy mắt
- e hèm-Quỳ tằng hắng( Quỳ là bạn gái của Phát ^^).
- Năm nay chuẩn bị tinh thần lên chảo rồi- Hùng rô cười méo
méo
- Không sao, cùng lắm thì đại học lao động xã hội, không thì làm
nhà báo con mấy mụ kia thì đại học xây dựng thôi- Tuấn cười
ranh
- Ê ku, nói cho mà biết nhá, kinh thường chi em phụ nữ chúng tớ quá
đấy- Trinh Đen lườm Tuấn
- ủa, sao mày lại nói vậy?- mặt nó ngây ra
- ô hay cái con này, mày 2 lúa vừa vừa chứ- Vân trố mắt nhìn
nó
- 2 lúa là sao mày?- nó vừa hỏi xong cả lớp cười ồ
- Heo mà hỏi thế người ta tưởng ta mới từ trên trời rớt xuống- Duy
Anh chọc nó
- Không biết thiệt mà- nó trề môi, cụp mắt.
- Thi rớt đi làm là dzô đại học lao động, nghĩa là đi vào xã hội
làm việc đó, nhà báo là báo đời, báo hại, báo cha mẹ, xây dựng là
chống lầy đó chị 2, 2 lúa là dân quê mùa, không biết gì hết- Trinh
đen giải thích nhanh chóng
- Chống lầy là sao?- nó hỏi câu này đứa nào cũng lắc đầu, chắp tay
lạy nó
- ( lạy 1 cái) lấy chồng đọc ngược lại là chống lầy.- Trinh lắc
đầu
- Hì hì, mọi người nói nhiều từ dzui quá, Minh không biết hết, phải
update mới được.- nó nhe răng.
Đang lăn tăn cùng lũ bạn thì thầy Hòa vào lớp, theo sau là…Nhi
khiến không khí lớp nó thay đổi 180*. Ai cũng nhìn nhau, ánh mắt
không hiểu tại sao Nhi lại vào lớp học
- chắc mọi người đã biết nhau rồi, không cần giới thiện nhỉ- Thầy
Hòa cười.
- …………….
- Em chọn chỗ đi
- Em muốn ngồi chỗ cũ được không thầy- Nhi hỏi
- ừ
- thưa thầy em muốn chuyển chỗ- Tôm đứng bật giậy, mọi cặp mắt đổ
dồn về phía Tôm.
- Sao vậy em?- thầy Hòa đẩy gọng kính
- Em muốn qua chỗ Minh ngồi- Tôm chỉ tay về phía nó( oan gia ngõ
hẹp rồi)
- Vậy em tùy thích
Tôm ôm cặp qua ngồi cạnh nó, chiếm mất vị trí đầu bàn ưng ý của nó,
làm nó và Trinh Đen và ngồi vào trong. Nó lườm Tôm
- tự nhiên qua đây, chiếm vị trí của tui, ông dzô trong, tui thích
ngồi đầu bàn
- không, thích tranh chỗ với Heo à- Tôm cười nham nhở
- dẹp, dzô trong- nó cự lại
- không thích- rồi Tôm ngồi sát vào nó
- đúng là Đầu Tôm- nó miễn cưỡng sít vào trong..
giờ ra chơi, nó đang ngồi tranh ăn với đám phụ nữ thì Nhi chạy sang
Tôm
- Hiếu- Nhi gọi
- I dza, có xoài mà không cho tui ăn nhen, Heo mập rồi ăn chi nữa,
để ăn phụ cho- Tôm giả lơ
- Ê, nhịn lâu giờ nha, soa cứ mở miệng ra là Heo vậy, tui không có
tên à, ông là gì mà gọi vậy? tui mập kệ xác tui, mắc gì ông- nó
giãy nảy.
- Vì là 1 người rất quan trọng trong lòng tui nên tui mới gọi là
Heo- Hiếu nhìn nó cười đểu
- …………….nó bị đơ trong mấy phút