-->
LỚP HỌC SIÊU QUẬY
Tác giả: butchivacucgom
Số chương: 16, hoàn thành
Chương 1: Khởi đầu
-điện thoại kêu chị về ngay, bảo ba có việc muốn nói – giọng ba rất
hình sự và nghiêm trọng.
Bầu không khí nặng nề đang bao trùm cả nhà, không chỉ riêng ba mà
mẹ cũng thế, rất hình sự. Thấy có vẻ không xong, Toàn lo điện cho
chị :
-…. Túuuuut … túuuut, dạ con nghe đây- tiếng Minh nhỏ nhẹ.
- chị về ngay, làm gì mà ba mẹ mặt hình sự bảo về ngay kìa- Toàn lo
lắng cảnh báo ngay cho chị.
Tiêu! dạo này có làm gì trái ý ba mẹ đâu nhỉ?!, vẫn đi học đều, có
chuyện gì ?!
Minh vội vàng rời khỏi lớp học, lúc đi ra cửa Minh không dám nhìn
mặt thầy- mr David -giáo sư môn Quản trị nhân sự rất khó. Minh vốn
là học trò cưng của thầy thế mà hôm nay nó lại cả gan dù học?!, sợ
phải thấy thầy, nó lo cúi cúi mặt đi nhanh ra cửa.
- hix, thế nào bữa sau cũng bị thầy để ý, ba mẹ ! đang học chứ có
chơi đâu!- Minh càu nhàu.
Không rõ ở nhà có chuyện gì nên Minh cũng lo lái xe nhanh về, kẻo ở
nhà lại xảy ra đại chiến. Xe lao nhanh trên đường. Về tới cổng,
Minh vội chạy ào vào nhà, thấy ba mẹ đã chờ sẵn, còn thằng Toàn thì
mặt nhăn quéo, quả thật không ổn, Minh nhẹ nhàng:
- con chào ba mẹ.
- ngồi xuống, Toàn lại đây- giọng ba rất nghiêm- 2 đứa mày lớn to
đầu mà không biết khôn, sống theo Tây quá rồi quên hết gốc hả, tại
sao ngay 1 việc đơn giản là nấu bánh tét ăn tết cũng không
biết?!
- ơ, con- Minh và Toàn cùng nói.
- không ơ a gì hết, con Minh mai lên máy bay về Việt Nam, cậu sẽ
chỉ dạy cho phong tục nước mình, nếu không học cho biết tường tận
thì đừng về đây gặp ba.
- mẹ, là sao dạ???- Minh ngạc nhiên.
Mẹ nhìn Minh, thở dài:
- con với cái, ba mẹ nuôi chúng mày, chỉ dạy cho đủ thứ, cho đi học
để mở mang kiến thức, tại sao cái việc nhỏ nấu bánh chưng bánh tét
cũng không biết, còn hỏi nội đang nấu cái gì mất công.
Rồi, bây giờ thì Minh đã rõ, hóa ra là chuyện hôm tết, nó với Toàn
sang Leeds( thành phố nằm ở miền trung nước Anh) thăm ông, thấy ông
đã già mà còn lom khom ngói ngói, rồi lại thức đêm đun nấu cái gì
đó, nó sợ ông ốm nên bảo ông cần gì thì ra siêu thị mua, việc gì
phải tốn sức, ông nhìn nó- chẳng nói gì, thế mà bây giờ.
- con không về, con đang học, 2 tháng nữa phải bảo vệ luận án tốt
nghiệp, nếu giờ về thì công không, cho Toàn đi đi, nó mới vào đại
học, bảo lưu cũng không sao- Minh cương quyết.
- gì! Ba kêu chị chứ không kêu em, đứng có…- Toàn cáu.
- Minh về trước, rồi tới thằng Toàn, không nói nhiều, ba sẽ bảo lưu
kết quả, chuẩn bị đồ đạc đi.
Ba đã nói là không thể thay đổi, tại sao là mình, thằng Toàn đáng
ghét, ít ra cũng phải thương chị chớ, cái gì cũng nhường nó thế mà
giờ- Minh vừa đi vào phòng vừa làu bàu- Biết thế lúc đó cứ để nội
làm, không nói gì hết thế là giờ yên chuyện, oh my god!.
……………………………………………………
“ Chào mừng quý khách đã đến với Việt Nam”. Thảm rồi, bên kia cũng
đươc làm trợ giảng thế mà về đây lại phải đội lốt học sinh trung
học. Chúa ơi, Người ở đâu?!, nói gì thì ba mẹ cũng quá đáng 2 tháng
nữa mình có bằng cử nhân kinh tế, ít ra phải cho mình học đại học
bên này tại sao lại làm học sinh trung học?! Đã vậy còn phải ở với
cậu, không tự do.
Minh đang mãi suy nghĩ thì:
- trời hóa ra con ngồi đây, làm nãy giờ cậu đi tìm, tưởng đâu con
lạc rồi… mừng con trở về nhà- cậu ôm chầm lấy Minh.
Nhà, sao lại là nhà, phải nói là địa ngục mới đúng.
Minh theo chân cậu về. Ngồi trong ô tô ngắm đường phố Việt Nam-
chính xác là Nha Trang vui thiệt, toàn là xe máy…. Ngôi nhà dần
hiện ra trước mắt, nó y hệt như tấm hình cậu gởi sang cho nhà Minh,
căn nhà này là do ba mẹ gởi tiền về cho cậu xây lại trên đất nhà
cũ, năm nào nội cũng về đây nghỉ đông. Minh phải tập làm quen với
nó thôi-cố gắng 1 năm rồi mình sẽ về nhà- Minh thầm nhủ.
Phòng của Minh nhỏ nhắn, cửa sổ nhìn ra góc vườn, đối diện bên kia
tường cũng là 1 cái cửa sổ, nhưng kéo màn, có vẻ ngôi biệt thự của
nhà Minh không là duy nhất trong khu này, vì Minh thấy các ngôi nhà
khác cũng to bự không kém, đây là Việt Nam, chứ nếu ở Anh thì xây
nhà kiểu này tốn tiền sưởi lắm.
Minh còn đang nhìn ngắm mọi thứ xung quanh thì:
- con xem thử mặc cái áo dài này có vừa không, mẹ con gửi số đo qua
cho cậu, nên cậu cũng chỉ may đại, mong là nó vừa- cậu Hòa vừa nói
vừa đưa Minh cái áo dài.
Áo dài, cái này thì Minh thấy nhiều ở Pairs by night, nhưng mặc nó
thì…. Minh nhìn cái áo, bản thân nó chưa mặc lần nào, thở dài, Minh
đành thử đại, loay hoay 1 lúc mãi mới xong, Minh bước ra nhìn nó
trong gương, cũng vừa, nhưng sao thấy khó chịu, gò bó thế này, cái
cổ áo, cái vai, bó người quá. Minh nhăn mặt:
- cậu ơi! Sao con lại phải mặc cái này ạ?
- đồng phục quy định ở đây con ạ, thứ 2 con phải mặc áo dài, các
ngày khác thì mặc quần xanh, áo trắng- cậu Hòa nói vọng lên.
Hơ, tiêu, phải mặc cái này sao, Chúa ơi! Minh nhìn mọi thứ trên
bàn, 1 bộ sách, vở. Mắt Minh hoa cả lên, bên kia đi học nó chỉ việc
mang theo laptop, thế là xong, còn bây giờ- sách- vở- áo
dài?!
Chương 2. Ngày đầu tiên đi học.
- tít tít tít, tít tít tít, wake up, wake up!
Ưa , cái gì thế này, Minh lò mò chồm dậy, chụp ngay cái đồng hồ-tắt
– lại trùm mền, ngủ tiếp.
- Minh ơi, dậy con, ăn sáng còn đi học- tiếng cậu í ới ngoài cửa
phòng.
- cậu ơi, mới có 6h sáng, cho con ngủ thêm đi, tối qua con ngủ
không được- Minh mở 1 mắt nhìn cái đồng hồ.
- dậy, ăn sáng đi học, cổng trường đóng lúc 6h45, nếu con không
dậy, cậu trễ giờ lên lớp- cậu Hòa thúc Minh.
Hơ, sao kì quá, bên kia mình đi học cũng 8h mới vào lớp, bực quá!
Minh đạp tung cái mền, ngồi dậy, bước xuống giường uể oải, vò đầu
bức tóc, nó đáng răng 1 cách miễn cưỡng. Thay đồ, lại phải mặc cái
áo dài bó người, không thoải mái này, nó nhìn cái áo dài với con
mắt căm thù. Nhưng chẳng còn cách nào khác vì tương lai… tươi sáng-
chỉ 1 năm thôi sẽ được về nhà- nên nó cũng lo mặc lẹ vào người,
chuẩn bị sách vở, chả biết học cái gì nên nó đành bỏ đại mấy cuốn
vở vào cặp. Chạy xuống cầu thang, nó xém té 2 lần:
- mệt quá!- nó hét lên, giậm tà áo 2 lần khiến nó tức điên
người.
Cậu Hòa thì chả nói gì, chỉ nhìn nó rồi cười. Sau 1’ trấn tĩnh, nó
thở mạnh 1 cái, cầm tà trước lên, bước xuống cầu thang. Ăn sáng với
1 tô phở- món khoái khẩu- khiến tâm trạng nó dịu hẳn xuống. Uống
vội ly sữa, nó phi ra xe, hôm nay lần đầu tiên nó leo lên chiếc xe
máy. Ngồi sau cậu, nó nhìn mọi thứ xung quanh, 1 màu xanh, chợt nó
nhớ ra 1 điều:
- cậu, tại sao con phải học trung học, ít ra cũng cho con học đại
học chớ.
- à, cậu thì đang dạy tại trường này, mà con thì chỉ mới 17, tuổi
của con thì chỉ học lớp 11 bên này thôi, không được nhảy lớp như
bên kia đâu.
- thế con học lớp nào?!
- phòng 8, lớp cậu chủ nhiệm luôn.
Minh nhìn đường phố, chà cũng có nhiều đứa mặc áo dài như mình ấy
nhỉ!
Đứng trước cổng trường, nó thấy ngôi trường hoàn toàn xa lạ, trông
vẻ ngoài rất cổ kính, bước vào trường, nó đi tìm phòng số 8. Đứng
ngoài nhìn vào phòng học quá buồn chán, bàn ghế chia 2 dãy, ngồi
như thế này à!
- chào, học sinh mới phải không- 1 cô bé trông rất đáng yêu đập vai
Minh.
- ừ, chào! Học sinh mới, sao biết?!- Minh ngạc nhiên.
- uhm, thấy bạn này đứng nhìn chằm chằm vào lớp nên đoán vậy thôi,
mà chưa thấy bạn này bao giờ nên cũng biết- vừa nói cô bé vừa lúc
lắc đầu.
- có vẻ rành về lớp này quá, ủa học lớp này hả?
- không, mình học lớp kế bên B9, mình là Thu, còn bạn?
- Minh, mà sao giờ này chưa thấy ai trong lớp?
- ủa, ó quên, người mới, hì, lớp này thì nếu trước 7h kém 1’ mà ko
thấy ai thì có nghĩa là hôm đó cậu được nghỉ đấy- Thu nháy
mắt.
- là sao?!
- cứ học rồi sẽ biết.
Mới sáng ra đường gặp…, nói thì cứ lấp lửng. Minh đi dạo hết
trường. Một ngôi trường tuy nhìn bên ngoài cổ kính nhưng cũng khá
rộng đấy. Dãy phòng Minh học có 2 tầng, mái ngói đổi sang màu nâu,
rêu phù trên những mảng tường. Trước dãy là 2 hàng cây xanh thẳng,
bên ngoài là tường rào nhìn thẳng ra đường lớn. Phía sau dãy phòng
là cái sân rộng lắm, cuối sân là cái nhà gọi là gì nhỉ?!, Minh cũng
không rõ, bên cạnh cái nhà ấy là con đường nhỏ và bên cạnh con
đường nhỏ đó là 1 cái sân bóng. Hì đến chổ này thì Minh thấy nó rất
giống ngôi trường cũ ở Anh, trên cái sân rộng là sân bóng rổ và
bóng chuyền. Bên trái sân là 1 dãy phòng học, bên phải là công
viên, có cả hồ nước và cá, sau đó là dãy nhà giáo viên. Minh thấy
ngôi trường rất xinh và hiền, đầy vẻ cổ, nó rất khác so với những
nơi mà Minh đã từng học. Đang mãi ngắm cảnh thì Minh bị làm giật
mình vì tiếng ồn ào. Quay lại phòng học, 1 người, 2 người, 5 người…
. đây là bạn học của mình sao?!, con gái vẫn áo dài, con trai cũng
đồ tây, nhưng sao Minh thấy bao trùm cả lớp là 1 không khí rất hình
sự. Nhìn xuống cái đồng hồ 7h kém 1’. Nhỏ kia nói thiệt! Minh đứng
ngoài lớp nhìn vào, trông bạn bè cũng nam thanh nữ tú ghê chứ. Đang
nghĩ mông lung thì cậu đập vai:
- vào lớp.
Theo chân cậu, bước vào lớp Minh bắt gặp rất nhiều ánh mắt soi
mình. Làm như mình quái vật thế?!.
- giới thiệu với các em đây là Nguyễn Hoài Bình Minh học sinh mới
của lớp, các em hoan nghênh bạn nào.
Minh cười tươi như hoa, thể nào tụi nó cũng phải nể phục mình, Minh
cười thầm, lúc này lên 9 tầng mây rồi, nhưng nó bị rơi xuống đất
ngay lập tức.
- hơ…- tiếng thở dài đồng thanh của cả lớp.
Thấy đó không phải là dấu hiệu yên lành, Minh nhún người, chuyển
phương án 2:
- chào, mình là Minh, mong các bạn giúp đỡ nhiều, người mới còn
nhiều điều không biết- chậc sao nói giống film quá.
Vẫn không động tĩnh gì, có vẻ như họ không mấy chào mời mình. Minh
nhìn quanh thấy 1 chỗ trống ở cuối lớp, nó nhanh chân xuống
đó.
- lớp mình còn đang thiếu chân lớp phó học tập, thầy đề cử Minh vào
, em nào ý kiến khác không?!
-….
- vậy như thế nhé
Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào Minh- Minh thì nhìn quanh xem ai may
mắn làm lớp phó thế?!…. chớp mắt liên hồi, hình như người đó là nó,
hở là mình sao, cậu làm cái gì thế, sao lại là mình???? Biết gì
đâu?!
Cả tiết học toán mà đầu Minh quay cuồn, thứ nhất chương trình bên
này rất khác so với những gì nó được học, hồi đi học nó là cây toán
của lớp thế mà sao qua đây, nó nhìn sách mà hoa cả mắt, thứ 2 không
khí học bên này, cách dạy không hề như bên kia, khiến nó càng khó
chịu, đã thế nó cứ thấy nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào nó rồi lại
xì xầm, rồi lại nhìn, khiến nó thấy giống như đang bị tra tấn.
Trống hết tiết 1 – 45’ mà nó thấy như 1 thế kỉ- cậu đi ra khỏi lớp-
nó chạy theo tính gọi cậu lại, nhưng thôi, nó quay lại lớp, ủa đâu
hết rồi?! bạn bè nó mới nãy còn ngồi sao giờ lớp vắng hoe như chỗ
không người vậy?! nó thấy cô bạn khi sáng đang nhìn nó cười:
- bọn họ đi hết rồi, sáng nay họ lên trường chỉ để xem mặt bạn thôi
đấy!- vừa nói Thu vừa đung đưa 2 bím tóc.
- sao lại nhìn mặt tui?! Thế là sao?! Bạn nói rõ đi.
Và thế là- Huyền thoại về con số 8 bắt đầu:
“ lớp được thành lập vào ngày … tháng… năm( sorry, tại tui không
nhớ ). Theo truyền thống trường- học sinh trường này không nhà giàu
thì cũng dạng đầu to( thông minh, học nhiều í mà), nên thành phần
lớp này cũng thế, con nhà giàu & đầu to. Ngày đầu tiên đến
trường là 1 dàn xe hơi đuôi nối đuôi chóa cả mắt người đi đường.
Lần đầu tiên trong lịch sử trường, thấy 1 lớp con nhà giàu đến thế,
bước ra khỏi xe toàn là cô chiêu cậu ấm, da trắng trẻo, ăn mặc sang
trọng, bước xuống xe phải có bác tài mở cửa. Ba mẹ họ là những
người đóng góp rất nhiều cho trường, có cơ sở khang trang này là
nhờ họ không đó. Vốn là lớp chọn của trường, mục tiêu của thầy cô
là đưa học sinh của lớp đi thi học sinh giỏi quốc gia. Học kì đầu
tiên họ trổ tài học toàn nhất trường, cả lớp ai cũng có giấy khen-
điều kỉ lục của trường đó- vả lại ai trong lớp cũng xinh cả- khiến
nhiều học sinh trường khác phải ganh tị, bọn nó hâm mộ lắm- không
chỉ riêng học sinh trường khác mà trường mình cũng rất tự hào về
họ. Lớp trưởng thì vô cùng đẹp trai, lại học giỏi lắm, ai cũng đều
có quá trời hoa và quà trong ngày valentine- noel. Nhưng từ sau kì
thi học sinh giỏi quốc gia về lớp thay đổi 180 độ, họ thường xuyên
bùng tiết, có khi cả ngày giáo viên ngồi chờ vẫn không thấy học
sinh đâu, còn hôm nào lên lớp thì chọc cho giáo viên tức luôn,
nhưng chưa hề bỏ qua bài kiểm tra nào”
- gì kì dzạ, học sinh cá biệt mà thầy cô không có cách trị – Minh
ngạc nhiên.
- không phải không có nhưng ba mẹ họ đóng góp cho trường nhiều, mà
xét ra họ học rất giỏi, chỉ là hơi quậy thôi- Thu nhún mình.
Thế là cả mấy tiết còn lại Minh ngồi chơi ở văn phòng, chờ cậu dạy
xong tiết. Thấy chán, nhưng mà học cũng rảnh như vầy thì hay. Minh
thấy laptop của cậu, hì xem coi thử thành tích lớp “yêu”
nào?!
“ Ngày 25/8
Ngày đầu đi nhận lớp.
Ngày 14/11
Lớp được nhà trường khen về thành tích dẫn đầu phong trào thi đua
liên tiếp nhiều tuần.
Ngày 24/12
Tổ chức noel thật vui.
Ngày 19/1
Lần đầu tiên lớp có giờ c, mà không phải 1 tiết 5 tiết?! Lớp thay
đổi hẳn.
Ngày 12/2
Lên công an thành phố nhận học trò về vì đánh nhau, không chỉ riêng
con trai, con gái cũng đánh, áo quần máu me, đầu tóc rối bù xù, mặt
mày cũng bị đánh bầm tím-đánh nhau với Nguyễn Thiện Thuật.
Ngày 14/2
Cô anh văn được tặng1 món quà nhân ngày lễ tình nhân, cô giáo vui
vẻ mở ra… là 1 con chuột chết, cô xỉu còn bọn nó ngồi cười. Thầy
hiệu trưởng rất giận nhưng nghĩ phụ huynh các em đóng góp rất nhiều
nên bỏ qua.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Ngày 20/2
Hôm nay không 1 em nào trong lớp đi học, bùng học tập thể, sự kiện
chưa hề có trong lịch sử nhà trường-đây lại là lớp chọn. Nhưng các
em vẫn đến trường làm bài kiểm tra, sau đó lại mất dạng.
Ngày 8/3
Hôm nay bọn chúng nó lại bày trò tai quái, lũ con trai đi tặng hoa
nữ sinh các lớp bên cạnh, sau đó mời qua lớp ăn tiệc, khi các nữ
sinh vào lớp thì nhận được 1 xô nước giặt khăn lau bảng vào người.
Phụ huynh các lớp kiện nhà trường.
Ngày 10/3
Bài kiểm tra vẫn duy trì thành tích cao nhất khối, nhưng nề nếp
xuống mức đáng báo động.
Ngày 15/3
Liên tiếp 3 tuần cả lớp bùng học tập thể, nhà trường mời phụ huynh,
1 số phụ huynh đến, 1 số cáo việc bận, họ nói rằng con họ vẫn học
tốt là được, họ sẽ tiếp tục giúp đỡ nhà trường.
Ngày 18/3
Công an bắt vì tội đánh nhau và đua xe, nhưng bọn chúng bảo rằng có
đánh nhau nhưng không đua xe.
Ngày 22/4
Hồ sơ đen của nhà trường toàn tên học sinh của lớp.
Ngày 1/5
Hôm nay có kết quả thi, đạt điểm cao lắm.
Ngày 19/5
Tổng kết năm học, lớp dẫn đầu học tập nhưng nề nếp quá kém, mất
danh hiệu thi đua, nhiều em mất cả giấy khen.”
Sao lì dữ nè, công việc nặng nề cậu giao phó- đưa lớp đi lên- mà
tình hình thì quá tệ- mình cũng thấy bất lực nói chi cậu. Nhưng
không thua đâu, nhất định phải tìm ra nhược điểm, thăm dò thử xem
sao, cố lên vì tương lai của mình- Minh ơi cố lên.
Chương 3. Thử Thách
Sáng hôm sau, Minh tự dậy thật sớm, chuẩn bị mọi thứ, xuống ăn sáng
ngay khi cậu gọi.
Đến trường với tâm trạng hứng khởi, nó leo lên lớp, vẫn cái lớp
trống không người, nhưng nó không tỏ ra nản chí. Chạy sang lớp kế
bên, nó gọi Thu ra nói chuyện:
- có biết tụi lớp hay đi đâu chơi không?
- có trời mới biết… à hay thử quán nước bà Thọ xem sao, thấy tụi nó
hay tụ tập ở đó
- cảm ơn nha.
Minh mon men ra quán nước trước trường, có 2 quán, biết quán nào?
Đang loay hoay chưa biết tính sao thì Minh thoáng thấy anh chàng
lớp trưởng, nhanh như chớp Minh chạy nhanh qua đường tiến lại chỗ
lớp trưởng:
- hôm nay lại không đi học?- Minh nhìn lớp trưởng.
Tên này quay lại nhìn Minh với nửa con mắt, rồi quay đi tỏ vẻ không
quan tâm. Nhìn thái độ đó Minh phát cáu, nhưng nó vội kiềm
chế:
- ê, dù sao tui cũng là thành viên lớp mà, đi đâu cho tui theo
với.
- thích thì chìêu- 1 cô bạn kéo tay Minh lên xe- dù sao đã chui vào
lớp này thì cũng chung số phận.
Minh leo lên chiếc Attila, đang tính nói chuyện thì cô bạn rú ga
chạy làm Minh xém ngả người ra sau. Minh bắt chuyện:
- bạn này tên gì thế, mới vào nên chả biết ai với ai.
- Dã Quỳ.
- thế mấy bạn phía trước tên gì, nói Minh biết với.
- Chí Hiếu lớp trưởng, mấy đứa kia chơi rồi sẽ biết.
- thế giờ đi đâu?- Minh tò mò.
- cứ đi khắc biết.
Xe dừng lại trước 1 quán café đối điện bờ biển. Bước chân vào quán,
nó đang nhìn menu.
- uống gì?- 1 cậu bạn hất cằm nhìn nó.
- Bọt xỉu- nó trả lời sau khi nhìn sơ qua menu.
- Như mọi khi, thêm 1 bọt xỉu- cậu bạn quay sang nói với nhân
viên.
Vậy là hình như quán quen của lớp. Nó đang nhìn ra của sổ thì Quỳ
kéo tay nó:
- lớp mình có thêm thành viên mới, đủ lại sĩ số ban đầu 30. Các bạn
giới thiệu về mình cho người mới nào. Trưởng trước đi
Không thèm nhìn mặt nó, Hiếu im lặng ngả người ra ghế, mắt lim dim.
Nó liếc Hiếu 1 cái “ người đâu mà khinh người, rồi sẽ biết tay ta”-
nó nhủ thầm.
- chào, Thắng- biệt danh Quyến béo. Cậu bạn phong cách hip hop, đội
cái mũ đen lệch 1 bên.
- Ngọc
- Hạnh Nguyên
- Hoàng Nguyên
- Thạch
- Vân
- Huyền Trang
….
Vậy là nó cũng đã biết hết mặt lớp nó, ai cũng vui vẻ chào đón nó
trừ lớp trưởng. Xong phần chào hỏi, nó đang nhấm nháp ly nước thì
thấy Ngọc hỏi Hoàng Nguyên:
- Bài bữa trước giải ra đúng rồi đó, lấy đạo hàm ra liền.
- Uh, đã nói rồi mà.
Hóa ra các “thần đồng” không lên lớp nhưng vẫn học nhóm. Nó thấy
vui vì đã phát hiện được ra 1 điều hay ho.
Ngồi đến 10h30 lớp nó cũng đã trao đổi xong bài học của ngày hôm
đó.
……………………………………………………………………………………….
Tối đó, mặc dù rất rất buồn ngủ nhưng nó vẫn cố chống 2 con mắt lên
nhìn vào cuốn sách toán.
Hic! Đọc đi đọc lại vẫn không hiểu hết được! toán gì mà cao siêu dữ
vậy nè….- nó lảm nhảm, vò đầu, chống cằm, nhìn ra ban công. Đêm
khuya vắng lặng, gió thổi đung đưa chiếc chuông gió, mát mát nó lim
dim mắt, ngủ gục trên bàn tới sáng( may không chảy ke)
Tít tít tít tít!
Với tay tắt đồng hồ, Minh đứng dậy, nhìn sơ 1 lượt, chớp mắt,
nó…phi thân lên giường ngủ tiếp.
Đang lim dim thì nó nghe tiếng gõ cửa
- Minh, dậy con! Ăn sáng rồi đi học
- ….
- Minh ơi!
- …..
- Minh
- Cậu ơi, hôm nay cho con ngủ đi, đằng nào cũng không có ai đi học
hết- nó nhăn mặt.
- Con không dậy thì cậu gọi sang cho ba con đấy nhá!
Nghe tới ba, 2 con mắt Minh mở to, bật dậy.
- dạ con xuống liền
Hic! Cậu đúng là không thương cháu gì hết, phải ngoan không thì ở
thêm 1 năm là tiêu đời.
***** Trống báo vào lớp, vẫn không có bóng dáng” thiên thần”
nào.
Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, phóng tầm mắt xuống sân banh, gió thổi
nhè nhẹ, nó lim dim và nhắm mắt…ngủ.
*****Làm 1 giấc tới giờ ra chơi, nó mở mắt, sân trường nắng vàng,
lớp học vẫn không có ai….
Nó lon ton ôm cặp xuống phòng giáo viên. Bước xuống cầu thang, do
còn mớ ngủ, nó bước hụt chân và…. Bạch bạch bach… nó đi bằng mông
xuống tầng.
Vừa đáp đất, ngay lập tức nó đứng dậy nhìn khắp xung quanh, may là
đã vào giờ học nên không ai thấy cảnh tượng đáng xấu hổ của nó. Lúc
này nó mới xoa 2 cái chảo của mình. Đang tính bước đi thì nó nhìn
thấy bác bảo vệ đang cố gắng bê chậu cây kiểng, ngay lập tức nó
chạy lại
- bác ơi, để con phục bác
- uh, bác cảm ơn con nha!
Phụ khiêng chậu cây xong, nó phủi 2 tay, nhìn bác cười. Bác nheo
mắt nhìn nó
- sao giờ này con xuống đấy, trốn học ah. Bác không mở cửa cho về
đâu.
- Dạ, đâu có! con muốn đi học nhưng mà không có ai sao con học
được, nên con tính xuống… đi vòng vòng cho nó đỡ… chán
- À, con học lớp B8 đúng không? Con tên gì nhỉ, hình như là
Minh
- Sao bác biết?( chả lẽ mình nổi tiếng dzữ vậy, hehe, nó cười
thầm)
- Bác làm ở trường mấy chục năm, đứa nào ra sao bác biết hết, giờ
này mà con đi chơi thế này thì chỉ có học B8 thôi, bữa trước bác có
nghe mấy đứa lớp con nói chuyện. Thôi, vào phòng chơi với bác khi
nào tới giờ hãy về.
- Dạ- Minh theo chân bác. Hì! Vậy là có người để khai thác.
Ngồi trong phòng bảo vệ, bác rót trà cho nó. Đỡ từ tay bác chen
trà
- bác hay nói chuyện với bạn trong lớp con à?
Ngồi nói chuyện với bác tới giờ ra về nó cũng đã thu thập được cả “
rổ” thông tin.
—- hehe, bắt đầu kế hoạch tác chiến— nó cười thầm.
Chương 4. Cuộc chiến
Tối trước khi đi ngủ, nó nhìn lên trầm suy nghĩ… và mỉm cười với sự
tư duy thông thái của mình.
Sáng, cậu chở nó tới trường, trái với thường ngày là tập thể dục
với cái cầu thang bộ lên phòng học, nó chạy ra quán nước bà Thọ,
gọi 1 chai 7up chờ mọi người.
Gần tới giờ vào lớp, mọi người trong lớp nó tụ tập đông đủ. Thấy
nó, Quyến béo( Thắng) cười ranh:
- Đi chơi nữa không mà ngồi đây?
- Có trò này hay hơn đi chơi nhiều- nó cười mỉm.
- Ô hô hô….- hú- cả lớp nó cười to, hú hét nhìn nó.
Vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, nó tiến lại gần lớp trưởng:
- Tôi có 1 đề nghị với bạn. Đồng ý không?- hất hàm và cười, nó nhìn
thẳng vào mặt Chí Hiếu.
Hiếu nhìn nó khẽ chau mày
- muốn gì?
- Đấu với tôi 3 ván, nêu thua bạn phải làm theo ý tôi trong 1
tháng, ok?
- Hahaha, con ranh này, mày rảnh quá hả, mày nghĩ mày là ai
dzị?
- Sao?! Sợ à!
- Haha, thứ như mày 1 búng là xong. Hiếu cúi người, đưa sát mặt
nhìn nó.
- Vậy thì coi như bạn đồng ý. Điều kiện của tôi thế này, tôi sẽ
phân thắng bại với bạn qua 3 môn thi, chọn 3 môn của chương trình
học, nếu ai thắng sẽ phải phục tùng 10 điều kiện của người kia
trong 1 tháng. Ok?
Chí Hiếu nhìn nó, cười. Đám lớp nó cổ vũ
- thi đi trưởng.
- thi đi mày cho đáng mặc anh hào lớp ta.
- thi đi, cho nó sợ.
- ok! Vậy giờ bốc thăm nhỉ- Hiếu đáp lại lời đám bạn.
-Ok! Vào lớp. Nó hất cằm về phía cổng.
Thế là đám quỷ lớp nó kéo nhau vào trường.
Đáng lẽ là phần bốc thăm chỉ diễn ra với phạm vi nội bộ, nhưng do
tới giờ học mà thấy lớp nó kéo nhau vào học, nên học sinh các lớp
ùa sang, chứng kiến màn khởi động của cuộc chiến mà với nó là… sinh
tử.
- Thăm nè- Qùy chìa tay ra.
- Tôi chọn 1, bạn chọn 1, còn 1 cái cho Quỳ chọn.
Nó rút 1 lá thăm từ tay Quỳ, Hiếu cũng vậy, Quỳ nhìn 2 đứa nó cười
và cũng rút ra 1 lá.
- Anh văn- nó mở lá thăm trong tay.
- Haha, môn này với thằng Hiếu khoai lắm. Khương đập vai Hiếu cười
to.
- Toán- Hiếu chìa thăm ra cho mọi người xem.
- Haha, lại càng trúng bài- Anh Hùng cười khẩy.
Nghe 2 thằng bạn nói thế, nó cũng lo lắng trong lòng, tự biết mình
đang chơi dao. Nhưng nó đã hứa với lòng, bằng mọi giá phải thắng,
vì chỉ có đưa cái lớp quỷ này về trạng thái an toàn thì nó mới được
cậu nói với ba cho nó về Anh sớm.
Nó tập trung nhìn vào lá thăm đang được mở ra từ tay Quỳ.
- Ngữ văn.
Môn này thì nó mỉm cười, vì nó biết 90% con trai dốt văn. Nhiệm vụ
của nó là phải thắng cho được môn toán, anh văn là chuyện nhỏ với
nó. Chỉ cần 2/3, nó đang miên man thì
- Thua chắc Minh ơi, 2/3 môn Hiếu nắm ưu thế rồi- Quỳ đập vai
nó.
- Cứ chờ kết quả đi- nó cười tự tin- Chúng ta sẽ quyết đấu vào thứ
2 tới, tôi sẽ xin giáo viên dạy 3 môn này làm trọng tài. Nhớ tới
đúng giờ.
Hiếu chẳng thèm nhìn nó, đút tay vào túi quần bước ra khỏi lớp.
Giận sôi người, nó nhìn theo Hiếu và đám bạn hét lớn:
- Nhớ đó.
Về tới nhà, nó bàn với cậu về kế hoạch của mình. Cậu Hòa ngồi nghe
mà mồm cứ hết chữ o lại chữ a, rồi gật gù khen cháu thông
minh.
Xong đâu đó, nó đi lên phòng, dồn lực cho môn toán, môn nó tệ nhất.
Mặc dù, học- với nó chưa bao giờ là chuyện khó ngay cả khi học đại
học, nhưng đứng trước môn Toán, nó cũng phải e dè, vì bên kia nó
học rất nhẹ, học sinh nào thực sự yêu thích thì sẽ nghiên cứu thêm
sâu, còn bình thường chỉ học những cái đơn giản.
Sau 1 hồi ngồi vò đầu, bức tóc, cắn bút, chống cằm, viết, gạch,
viết, tính nhẩm…. Nó vẫn chưa giải được bài toán. Chữ và số trong
đầu nó đang… chạy loạn xạ. Thả bút, nó nằm phịch xuống giường, mở 2
con mắt to nhìn lên trần nhà… và lim dim ( sắp ngủ đây), nó nhắm
mắt.
- Bốp- 1 cái tát vào má- không được ngủ, phải học, học và học, vì
chỉ có thắng cái thằng Đầu Tôm đó ta mới về Anh được ( nó đặt biệt
danh cho Chí Hiếu là Đầu Tôm- còn ai muốn biết Đầu Tôm chứa cái gì
thì chịu khó mở sách sinh vật cấp 2 ra coi lại nha- hình như lớp 7
thì phải, không biết có nhớ nhầm không nữa?! lâu quá ).
Nó lại ngồi vào bàn, tích tắc, tích tắc nó nghe rõ cả tiếng kim
đồng hồ. Vẫn không biết làm, nó muốn hét lên thật to. Nó cứ ngồi
nhìn chăm chăm vào cuốn sách toán, nguyền rủa cuốn sách tội nghiệp
tới lúc giờ cơm chiều.
Ngồi trước mâm cơm cậu Hòa làm ngon ơi là ngon mà vẫn nuốt không
trôi ( nói dzị thôi chứ nãy giờ ăn hết mớ đồ ăn rồi). Nhìn vẻ mặt
nó, cậu Hòa lo lắng:
- Con đau ở đâu àh?
- Dạ không có- nó lắc đầu và tiếp tục nhơi.
- Vậy sao nay con ăn chậm thế?
- Con đang suy nghĩ bài toán- nó nhún vai
- Uhm, thế có cần cậu giúp không?
- …..( nó chớp mắt liên tục, suy nghĩ) cười- hì hay cậu giúp con
xíu nhỉ?!
Nhờ có sự giúp đỡ của cậu, nó giải toán nhanh chóng, những chỗ nào
không hiểu nó hỏi cậu hết. Đúng là có thầy trong nhà có khác.
Tối đó nó mở sách ra đọc mấy bài văn. Trái với cảm giác hân hoan
ban đầu khi nó nghĩ là nó sẽ thắng tuyệt đối tên kia môn này thì
giờ đây nó lại đang đối mặt với việc hiểu nghĩ của từ và kiểm tra
lại chính tả.
- Hic, tưởng đâu ngon lành, ai dè. Oa oa! Sao khổ vậy nè! Ước gì
mày viết bằng tiếng Anh thì tao không lo lắng rồi, đằng này tiếng
Việt…
Với những đứa nhóc người Việt sinh ra và lớn lên tại nước ngoài thì
nói và hiểu tiếng Việt không bị sai là 1 thành công lớn lao, có
những đứa bạn gốc Việt của nó còn không biết tiếng Việt, và đôi khi
là cả những người sống lâu năm ở nước ngoài còn nói tiếng Việt với
1 giọng lơ lớ, cũng may ba mẹ nó khó tính bắt 2 đứa con phải nói
được tiếng Việt, nhưng không bắt viết nên giờ nó vẫn phải loay hoay
với môn chính tả. Mới xong toán giờ lại văn. Nó lắc đầu, đọc mãi
mỏi mắt, nó leo lên giường làm 1 giấc.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt nó, vậy là lần đầu tiên sau khi về
nó được ngủ nướng. Hôm qua nó đã bàn với cậu, nên không bị làm
phiền cho tới thứ 2, bước ra khỏi giường nó vươn vai, đi thẳng vào
wc.
Bước xuống nhà, nhìn thấy đồ ăn, nó cười tít mắt. Cậu đã chuẩn bị
mọi thứ: 1 ly sữa và 1 hamburger. Nó ăn ngon lành, sau khi chén
xong bữa sáng, nó đi ra vườn, ngồi xuống chiếc xích đu, đung đưa,
gió thổi bay bay tóc nó, nắng nhẹ buổi sớm, khóm hoa hồng, hoa mười
giờ nhật, hoa vàng anh nở muôn màu sắc.
Tận hưởng cảm giác dể chịu, nó nãy ra ý định đi dạo mát. Khóa xong
cửa nó đi dọc dọc trên lề, ngắm nhìn khu biệt thự. Mọi ngôi nhà đều
cao cửa, mang 1 phong cách riêng. Nó dừng lại ở 1 tiệm tạp hóa nhỏ,
mua 2 cây kem ( nóng quá mà), măm măm kem và tiếp tục đi dạo, đi 1
lúc nó tới 1 công viên nhỏ, có cầu tuột, xích đu và cả bập bênh. Nó
chạy lại 1 chiếc xích đu ngồi đung đưa dưới 1 tán cây bàng to mát,
phóng tầm mắt ra phía biển thì nó thấy nhột nhột dưới chân. Nhìn
xuống, là 1 chú cún con, nó cười, cuối xuống bế chú cún lên. Nó
thích cún lắm luôn, vuốt ve con cún nhỏ, cho cún ăn kem luôn.
- Nó là Milu đó chị- 1 cô bé với gương mặt xinh xắn, mái tóc đen
dài, mặc 1 chiếc áo thun trắng và cái váy jean ngồi chiếc xích đu
bên cạch nói với nó.
- Em là chủ của nó à?- Minh cười.
Cô bé gật đầu
- Chị mới tới ah?
- Uhm, gần được 1 tuần.
- Chị học trường nào?
- Lý tự trọng.
- Ui, anh em cũng học ở đó đó.
- Vậy àh, chị mới vào nên không quen nhiều bạn.
- Anh em nổi tiếng lắm…. ảnh là Chí…
- Nhật Hạ, về thôi con, trưa rồi- người phụ nữ lớn tuổi nắm tay cô
bé giục.
- Chào chị, em về nhé, đi nào Milu- cô bé cười, bế chú cún con khỏi
tay Minh. Minh cười, gật đầu chào.
Vậy là cái ngày quan trọng đối với nó đã đến. sáng sớm, nó thức dậy
trước cả chuông đồng hồ, vươn vai nó hít căng lồng ngực không khí
buổi sớm
- Chào ngày mới
Nó mỉm cười, quay vào bắt đầu công việc của 1 ngày mới.
Tới trường với 1 tâm trạng hân hoan, nó ung dung bước vào lớp. Khác
với ngày thường hôm nay đám quỷ lớp nó có mặt đông đủ, mà lại còn
sớm hơn giờ học 2’. Bước vào lớp chào hỏi nó là những nụ cười khẩy,
nó mặc kệ bước xuống chỗ ngồi và cười thầm.
Trống báo tiết vang lên, nó nhìn xung quanh, ai cũng về chỗ của
mình. Cô giáo dạy anh văn bước vào lớp, cả lớp đứng dậy chào.
- Theo như lịch là tôi sẽ ra đề thử sức cho 2 em Minh và Hiếu môn
anh văn, các em lui về sau 1 bàn đi, mời 2 em lên trên này.
Minh và Hiếu cùng bước lên, mỗi người ngồi 1 dãy. Cô bắt đầu phát
đề, không khí im lặng bao trùm lên toàn bộ lớp học, bên ngoài có
mấy nhóc lớp 10 học thể dục đứng xem. Cầm tờ đề trên tay, Minh nhìn
sơ 1 lượt và làm. 15’ sau, Minh bỏ viết, nộp bài, cô giáo nhìn nó,
nó cười chào cô rồi về chỗ, lúc nó bước xuống bao nhiêu con mắt dõi
theo, nó vẫn không quên nhìn thằng bạn 1 cái. Một lát sau Hiếu cũng
nộp bài. Cả lớp căng thẳng dõi theo viết đỏ chấm bài của cô, bên
ngoài gió hiu hiu, Minh nhìn ra cửa sổ, mấy nhóc lớp 10 bị thầy bắt
về lớp, nó cười, sự kiện Hot của trường có khác.
Cô giáo đứng dậy, nhìn 2 đứa nó, cười mỉm- là giáo viên trẻ có bằng
thạc sĩ của Mỹ, cô Hà được mệnh danh là” nữ sát thủ”, vì dưới cặp
kính của cô, không đứa nào nhúc nhích được trong giờ kiểm
tra.
- Both of you did well, very good, no mistake, so 10 mark for you.
Congratulation!
Vậy là hiệp 1, 2 người hòa. Tiếp hiệp 2, môn Toán. Thầy Thủy và cậu
Hòa vào lớp. Cũng như môn trước, nó và Hiếu mỗi người 1 đề làm bài.
Cũng may có cậu Hòa phụ đạo nên nó không gặp tình cảnh cắn bút.
Đang say sưa làm thì nó thấy tên Đầu Tôm đứng dậy nộp bài, nó nhìn
theo dáng tên Đầu Tôm, nuốt nước bọt và rủa thầm “ sao mà thằng đó
làm nhanh dzị?! Hic, tiêu rồi”, sau một hồi cặm cụi làm bài +
nguyền rủa tên kia, nó cũng xong và nộp bài. Lúc thầy Thủy chấm
bài, 2 con mắt nó cứ dõi theo tay thầy. Còn bọn lớp nó thì ngồi
giỡn với nhau, vẻ rất tự tin vào bài làm của Đâu Tôm, nó thỉnh
thoảng cũng quay sang Đầu Tôm, tên này thì tỏ vẻ không quan tâm
tình hình thế sự, úp mặt ngủ. Hic! Cậu Hòa và thầy Thủy chấm bài cứ
gật gà gật gù, trao đổi, cười, khiến tim nó cũng nhảy nhót lung
tung. Cuối cùng thầy cũng đứng dậy, trả bài:
- 2 em làm rất tốt, Minh làm bài rất chắc chắn, nắm vững cách làm,
thầy cho em 10- ôi cha! Nghe câu này xong, nó cười mãn nguyện, “sao
thầy thương em thế không biết, vậy là em sắp được về nhà rồi”-nó
mừng thầm- tuy nhiên Chí Hiếu lại có 1 cách giải hay, nhanh, mặc dù
em trình bày chưa được chuẩn lắm, nhưng để khuyến khích em, thầy
cho 10.
- Hahaha, hay quá.
- Đúng là chỉ có Trưởng thôi.
- Thằng này giỏi.
- Bốp bốp, hú….
Tiếng vỗ tay, hú hét của đám lớp nó khiến nó đang từ 9 tầng mây rớt
thẳng xuống địa ngục cái bịch! Vậy là hiệp 2 lại hòa! 2-2, “không
được” nó cắn chặt môi, nắm chặt 2 tay lại, “phải thắng bằng mọi
giá”. Môn văn tiếp theo, môn quyết định, cầm tờ đề từ tay cô Hồng,
nó đọc qua 1 lượt cầm bút và viết.
20’ trôi qua, 30’ trôi qua, ….45’ trôi qua, hết giờ nó bỏ bút nhìn
sang tên kia. Từ đầu buổi thi tới giờ, nó cực kì cay cú dáng vẻ bất
cần, ta đây của Chí Hiếu. Đang nhìn chằm chằm vào tên này nghĩ mông
lung thì bất chợt hắn ta quay sang nhìn nó, giật mình, 2 con mắt nó
mở to, chớp chớp, nó vội quay mặt ra phía hành lang tránh nụ cười
khó hiểu của hắn.
Cái cảm giác cô giáo đang gạch gạch những lỗi sai chính tả cứ bủa
vây lấy nó, hồi hộp, nó chắp tay lại cầu nguyện.
- Tôi xin nhận xét bài em Hiếu, em viết văn rất ít biểu cảm, câu
văn không mượt mà, đọc bài văn của em tôi ít có cảm giác về bình
minh buổi sớm trên biển.
- Bình minh của thằng Hiếu toàn là 8-9h sáng không àh cô ơi- tiếng
cười khúc khích vang lên nho nhỏ dưới lớp nó.
- Còn em Minh, bài văn của em rất có ý , sống động, có cảm giác như
bình minh đang hiện dần ra trước mắt, tuy nhiên em viết sai chính
tả nhiều quá .
Nó cười ngượng gãi đầu.
- Hahaha,- tiếng cười lại vang lên, đám quỷ chọc nó- hồi nhỏ nó đút
giáo viên nên được lên lớp thì phải.- câu nói đó khiến nó cay cú,
nó muốn bước xuống lớp mắng cho đám đó 1 trận, nhưng nó kiềm chế,
nhịn!
- Các anh chị có cho tôi nói hết không?- cô giáo gắt