Jackson vừa bước ra khỏi thang máy, đôi chân anh bước đều trên dãy
hành lang vắng. Khóe môi k kìm đc nụ cười. Xem ra lần này ước
nguyện của Snow sẽ thành sự thật rồi đây. Tâm trí anh bắt đầu tìm
cách cầu hôn cô gái mà anh iu, đôi tay hờ hững đẩy cửa phòng. Căn
phòng tối với cánh cửa k khóa k khiến Jackson chú ý.
Vứt chiếc chìa lên bàn, 1 giọng nói đột ngột vang lên làm anh giật
mình:
-Có chuyện vui vậy sao?
Đưa tay bật công tắc, dưới ánh đèn huỳnh quang sáng chưng, gương
mặt Diana hiện lên. Anh mỉm cười:
-Làm anh giật mình đấy nhóc! Sao em vào đây đc?
Diana thoải mái đưa tay với chiếc điện thoại của anh, hờ hững
đáp:
-Anh quên mất chủ khách sạn này là anh họ em rồi sao?
Jackson bật cười, anh bước đến, ngồi xuống cạnh cô em, nhẹ
hỏi:
-Tìm anh có việc gì à?
Vứt chiếc điện thoại sang 1 bên, Diana cau mày hỏi:
-Anh đã làm gì chị dâu của em thế?
-Chị dâu? Anh có làm gì Queen đâu!
-Ý em k phải chị Queen mà là Ina kìa. Có hiểu lầm à?
Jackson ngạc nhiên hỏi:
-Sao em biết?
Cô mỉm cười tự mãn, hất mặt:
-Em mà! Cái gì chẳng biết!
Jackson bật cười xoa đầu cô. Anh nhẹ nhàng nói:
-Ừ! Có chút hiểu lầm. Cô ấy nhìn thấy anh hôn người khác.
Cắn vào tay anh, Diana nhăn nhó gắt:
-Anh có điên k đấy? Sao lại hôn người khác vậy hả? Rốt cuộc anh có
iu chị ấy k đây?
Jackson nhìn dấu răng trên tay mình, mặt mày thểu não:
-Snow à! Anh đã bảo em bao nhiu lần rồi, đừng có dùng răng nữa. Lần
nào em cắn y như rằng tay anh đến hôm sau vẫn còn vết bầm.
Diana ngồi thẳng dậy, cô nhởn nhơ đáp:
-Mặc kệ anh! Giờ thì trả lời em đi. Sao vậy hả?
-Anh k cố ý! Là tại con nhỏ đó chủ động. Anh chưa kịp phản ứng thì
đã thấy cô ấy chạy đi rồi.
-Thế anh giải thích chưa? Em thấy anh đuổi theo chị ấy mà.
Vẫn rất thản nhiên bình tĩnh, anh đáp trả:
-Chưa giải thích!
Diana nhìn anh 1 lúc rồi cất tiếng:
-Câu này nghe quen quen!
Jackson lại cười:
-Billy từng nói câu này khi em hỏi đấy có nhớ k?
Suy ngẫm 1 lúc Diana mới gật gù đáp:
-Ờ! Đúng là có nói. 2 người là bạn bè thảo nào đến phong cách trả
lời cũng lây nhiễm nhau.
Jackson lại cười, anh nằm dài trên chiếc giường, bảo cô:
-Với cho anh cái ba lô màu xanh xem nào!
Diana nhấc người bước đến chỗ cái ba lô nhỏ màu xanh đặt ở góc
phòng. Quẳng lên người anh, cô ngồi xuống hỏi:
-Cái gì trong đó thế?
Lôi trong ba lô ra, 1 chiếc hộp vuông màu trắng xuất hiện. Trợn
tròn mắt, Diana giật lấy chiếc hộp trên tay Jackson reo lên:
-Ý! Nhẫn cầu hôn.
Jackson nhìn cô bảo:
-Mở ra đi!
Liếc nhìn anh, cô bật mở. Chiếc nhẫn hiện ra trên nền nhung xanh
thẫm.
-Mẫu thiết kế đầu tiên của em.
Jackson gật đầu, anh nhìn chiếc nhẫn trong hộp nhẹ nói:
-Ừ! Mẹ em đã tặng nó cho anh khi mẫu thiết kế này đc trưng bày. Chỉ
có duy nhất 1 chiếc. Bác bảo dành nó cho người con gái anh
iu.
Diana nhìn chiếc nhẫn bạc với mặt đá màu xanh lấp lánh, cô nhẹ
nói:
-Bởi chiếc nhẫn này tượng trưng cho 1 tình yêu đầy hy vọng. Lúc
thiết kế mẫu, nhóc Shin đã đòi đi công viên chơi. Nó chỉ tay lên
bầu trời và bảo em rằng nó muốn đc làm 1 cánh chim sải cánh trên
bầu trời rộng. Và nó muốn tình iu sẽ đc vun đắp bằng 1 màu xanh của
hy vọng chứ k phải 1 màu hồng mau phai.
Jackson im lặng. Chiếc nhẫn với mặt đá xanh hình đôi cánh khắc nổi
im lìm trong ánh sáng vàng nhạt của căn phòng. Đã qua lâu rồi
khoảng thời gian mà Diana thiết kế bộ trang sức đầu tiên của mình.
Lần đó, chiếc nhẫn này đc cô thiết kế như 1 món quà dành tặng cho
người em trai mà cô iu nhất. Vậy mà thời gian qua đi, biết bao nhiu
thứ thay đổi. Người làm ra nó cũng như người truyền cảm hứng ra nó
đều đã đổi khác. Chỉ có chăng vẻ đẹp của viên đá màu xanh biếc long
lanh ấy là vẫn vậy. Vĩnh cửu đầy hy vọng.
Diana chợt nói:
-Thật ra chiếc nhẫn này còn 1 chiếc. Đó là chiếc cánh còn
lại.
Jackson thoáng ngạc nhiên:
-Còn 1 chiếc á? Sao lúc trưng bày chỉ có 1 chiếc thôi mà!
Đóng nắp hộp, Diana nói:
-Thật ra em đã làm thêm 1 chiếc nữa nhưng k chưng bày. Bởi em nghĩ,
nếu bất kỳ người nào có đc chiếc nhẫn này, em sẽ tặng nửa còn lại
cho họ nếu họ tìm thấy 1 nữa thật sự của mình.
Jackson mỉm cười, anh nói:
-Vậy bây giờ tặng nửa còn lại cho anh có đc k?
Diana lại cười, cô bảo:
-Thật ra em đã tính sẽ đưa cho anh rồi. Sáng mẹ em có gọi bảo đưa
chiếc nhẫn này cho anh. Nên em cũng đoán anh sẽ tặng lại cho Ina.
Nên em đem chiếc còn lại đến đây nè.
Cô lôi trong túi 1 chiếc hộp trắng, chiếc cánh còn lại hiện ra, lấp
lánh màu xanh. Đưa cho Jackson, cô nhẹ nói:
-Có những tình iu k đơn thuần chỉ xây dựng bằng hạnh phúc là đủ. Vì
thế khi anh chọn cho mình người sẽ cùng anh đi hết quãng đời còn
lại, em hy vọng rằng anh và người đó sẽ mãi hạnh phúc từ chính hy
vọng của 2 người. Đừng quyết định sai để rồi hối tiếc!
Đưa chiếc hộp cho anh, cô đứng dậy bước về phía cửa. Mở cửa, Diana
dừng lại:
-Tối nay sẽ có lửa trại. Khoảng chiều, anh nên đưa chị ấy chiếc
nhẫn!
Cánh cửa khép lại, Jackson kê 2 chiếc nhẫn sát lại nhau, 1 đôi cánh
thiên thần xòe rộng trước mắt anh.
..........................................................
Ngày trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc chiều đã buông. Đám học
sinh chộn rộn chuẩn bị cho đêm lửa trại hôm nay. Sáng ngày mai, tất
cả sẽ lên đường trở về nhà để chuẩn bị cho tuần học mới. Ina k xuất
hiện cũng chẳng chộn rộn như bao người khác. Cô im lặng, chỉ im
lặng, sự lạnh lùng trở thành 1 nét buồn phảng phất trên gương mặt
vốn chưa từng đc cười 1 cách hạnh phúc.
Diana đã đến tìm cô lúc trưa. Con bé ấy lúc nào cũng thế. Nó như
đọc đc cả nỗi buồn từ trong ánh mắt cô. Nó k khuyên cô hãy cười lên
cũng chẳng bảo cô đừng hiểu lầm những gì anh ấy nói. Đơn giản, con
bé chỉ nắm chặt tay cô, chỉ bảo cô hãy khóc nếu cô muốn và hãy chia
sẽ nếu cô cần.
Con bé hẹn cô chiều nay tại bãi biển. Hoàng hôn đã buông rồi, màu
đỏ rực rỡ đầy huy hoàng phủ khắp k gian. Khoác chiếc áo len trắng
lên người, cô ngước nhìn ánh đỏ trải dài trên tấm thảm ở sàn phòng.
Tấm rèm cửa phất phơ trong gió, Ina quay người bước đi. Cánh cửa
đóng lại, bỏ đằng sau 1 ban công trống với những bông hoa dã quỳ
vàng rực tượng trưng cho 1 tình yêu mãnh liệt k bao giờ phai
tàn.
Cô dạo bước trên bãi cát biển cảm nhận ánh sáng của mặt trời phủ
lên người mình. Đôi mắt cô nhắm lại, khóe môi khẽ cười. Nụ cười rất
nhẹ, thoáng chốc như tan đi trong ánh nắng. Ina k hề hay biết dưới
ánh hoàng hôn huy hoàng ấy, có 1 bóng người đã dõi theo cô. Đôi mắt
ấy vẫn cứ nhìn về phía cô, 1 cái nhìn đầy iu thương, nồng ấm.
Giọng nói trầm ấm truyền đến tai cô:
-Em thích ánh hoàng hôn k?
Ina giật mình, cô mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình, nhẹ
hỏi:
-Anh làm gì ở đây?
Jackson nhìn cô khẽ cười:
-Anh đi gặp vợ tương lai của mình!
Ina cảm thấy khó chịu, tim cô lại 1 lần nữa nhói lên. Vợ tương lai!
3 từ nghe sao có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại nặng nề thế nhỉ. Cố gượng
cười, cô nói:
-Vậy em đi trước.
Jackson níu tay cô, anh mỉm cười, 1 nụ cười rất đẹp:
-Anh muốn giới thiệu người con gái đó với em.
Ina cứng người, cô chậm rãi quay lại. Cố gắng giữ cho mình k bật
khóc, cô nhìn anh và im lặng như 1 sự chờ đợi. Chợt Jackson quì
xuống trước mặt cô, 1 chiếc hộp màu xanh thẫm bật mở. Trong ánh
chiều lung linh, mặt nhẫn xanh lấp lánh. Giọng nói của Jackson vang
lên giữ tiếng sóng:
-Ina Lucifer! Em đồng ý lấy anh chứ?
Ina chết đứng! Tròn mắt nhìn anh. Thật k thể ngờ! Người mà anh nói
lại chính là cô. 1 niềm hạnh phúc vỡ òa trong cô. 1 giọt nước mắt,
rồi 2 giọt rơi xuống. Ina nghẹn ngào, cô mỉm cười, nụ cười hạnh
phúc nhất trong cuộc đời cô. Jackson lồng chiếc nhẫn vào tay cô,
nhẹ ôm Ina vào lòng, anh thì thầm 3 tiếng mà cô chờ đợi, chờ đợi
rất lâu:
-Anh iu em!
Chiều hôm đó, đối với Ina và cả Jackson, đó là 1 ánh hoàng hôn mãi
mãi k bao giờ tắt trong trái tim cả 2 người. Bao nhiu năm qua đi,
cuối cùng cũng đến lúc cả 2 thật sự thuộc về nhau mãi mãi. Đôi cánh
lóe lên trong thứ ánh sáng đã tắt dần nơi cuối trời. Chỉ còn lại
những áng mây tím thẫm hờ hững trôi cùng hình ảnh đôi trai gái ôm
nhau trên bãi cát.
Bức tranh của buổi chiều hôm ấy khép lại cùng ánh hoàng hôn vĩnh
cửu cho 1 tình iu với màu xanh hy vọng! Và cả 1 màu vàng ấm
áp.
CHƯƠNG 29.1: BÙNG LÊN GIỮA ĐÊM TỐI
Biển lộng gió thổi ùa vào bờ cát. Từng đợt sóng êm dịu mang bọt
trắng xóa vỗ vào bờ. Màn đêm thăm thẳm lấp lánh những ánh sao lung
linh. Phía trước khách sạn Clover, 1 đốm lửa trại bập bùng cháy.
Ban đầu là 1 ngọn lửa nhỏ, le lói trong đêm. Rồi chợt bùng sáng,
cháy rạng rỡ giữ màn đêm. Lửa đỏ bừng, sáng chói phủ lấy những que
củi khô dài. Thắp sáng rõ 1 vùng rộng lớn quanh nó.
Những tấm gỗ to đc xếp lại thành mảnh, nâng lên cao giữa 1 bờ cát
dài, tạo thành 1 sân khấu nhỏ, đơn xơ. Ánh lửa đỏ hắt lên sân khấu
trống với chiếc guitar đặt ở 1 góc, khuất trong đêm. Từng thân gỗ
dài, to đc đặt quanh ngọn lửa trại. Nhìu học sinh hì hụi xếp những
tấm bạt dài phía trước những thân gỗ. Vài chiếc loa nhỏ đc xếp phía
trước sân khấu.
Đêm buông xuống tối hơn, gió biển lạnh buốt thổi hắt vào phía ngọn
lửa đang bùng cháy kia. Những cô cậu học sinh năm cuối bắt đầu xuất
hiện. 1 buổi lửa trại cuối cùng trước khi chia tay nhau. Những đàn
em năm 3 sẽ tốt nghiệp trung học, có người sẽ tiếp tục học tiếp đại
học tại trường, có người quyết định thi vào những trường khác. Mỗi
người sẽ chọn cho mình 1 ngành nghề, 1 hướng đi riêng.
Còn các đàn anh, đàn chị năm 6 sẽ chia tay nhau. Tạm biệt năm tháng
học trò bên nhau, cuộc đời mở ra chờ đón họ. Rồi đây, họ sẽ trở
thành những người trưởng thành, chịu trách nhiệm với công việc, với
gia đình. Rồi đây họ sẽ học cách thích nghi với môi trường đầy
những thử thách với bao cơ hội đến rồi đi, với bao ganh ghét, đua
tranh. Rất nhìu thứ mà họ phải đối mặt, phải thực hiện đang chờ họ
ở phía trước.
Diana, Billy, Jackson, Ina, Herra, Harry, Mars, Taylor, Violet,
Eric và Ryan bước đến bên ngọn lửa trại. 1 phút ấm lòng dành cho
họ. Đối với Billy, Jackson, Ina, Mars, Herra và Harry việc này như
1 hồi tưởng dành cho họ. Trước ngày tốt nghiệp, trước ngày chia tay
nhau, họ cùng đã từng có những giây phút yên bình như thế này. Ngồi
bên nhau, trong ánh lửa nồng ấm, dưới màn đêm đầy sao, họ cùng nhau
trải qua những năm tháng cuối cùng của thời họ sinh.
Còn đối với Diana, Violet, Taylor, Eric và Ryan đây là lần đầu tiên
mà họ nhìn lại rõ những người bạn đã ở bên cạch họ. Nhìn lại những
người đã cùng họ vượt qua bao tháng năm học tập khó khăn đầy chông
gai. Để rồi khóe môi khẽ cười khi nghĩ đến những việc mình đã làm.
Đã có bao giờ cảm nhận đc hết niềm vui của thời học trò hay chưa?
Có lẽ là chưa! Eric chỉ hiện lên trong dáng vẻ lạnh lùng và tàn
nhẫn, chưa bao giờ anh gần những người bạn của mình như thế
này.
Ryan đã cười, đã nói, đã thân thiện với bao nhiu người anh không
nhớ nữa. Chưa bao giờ anh cảm thấy lòng mình nôn nao, bồi hồi đến
thế này. 6 năm trời cười nói cùng bạn bè phút chốc trở thành dĩ
vãng mà anh chỉ còn có thể nhớ đến trong những giây phút lắng đọng
hay trong những giấc mơ. Thời gian trôi qua nhanh đến mức khiến anh
không ngờ đc. Cứ như thể mới hôm nao anh bước vào năm 4. Vậy mà giờ
đây, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Violet cũng cười, nụ cười đầy lưu luyến và u buồn. Mất đi người
mình yêu thương. Cô chôn chặt cảm xúc, vùi nụ cười của mình vào tận
sâu tâm hồn. Để rồi những năm tháng cô học bên những người bạn này
trôi qua đầy lạnh giá không chút ấm áp. Cô đã quá thờ ơ, quá vô tâm
để có thể mình cười, có thể vui vẻ tận hưởng giây phút yên bình của
tình bạn. Giờ đây, chỉ hết năm nay, cô sẽ tạm biệt mọi người. Cánh
cửa đến Harvard đang chờ cô bước vào!
Diana và Taylor ngồi xuống bên cạnh lũ học sinh lố nhố của A3. Họ
là những con người đc mệnh danh là tàn nhẫn nhưng thực tâm, với bạn
bè cùng lớp, họ là những người cởi mở và thân thiện. Cả 2 chưa từng
đối xử tệ với bạn bè của mình. Giờ đây ngồi bên nhau thật gần, họ
lại nắm tay những người bạn của mình thật chặt. Trao cho bạn bè
mình những cái ôm, những cái bá vai đầy thân thiết, những câu chúc
thật tâm gửi trao đến nhau.
Mọi thứ đơn giản là thế đấy! Tuổi học trò đôi lúc đầy những cãi
nhau, những ganh ghét và những giọt nước mắt nhưng đó lại là quãng
thời gian yên bình nhất trước khi ta thực sự bước chân vào đời. Có
những giây phút trôi qua rất nhanh nhưng vẫn khiến ta nao lòng mỗi
khi nhớ lại. Sẽ có lúc nhìn lại ngày đó, mỉm cười! Thoáng qua rất
nhanh nhưng lại trôi vào kỉ niệm. Như quyển album đợi 1 ngày nào đó
lại mở ra.
..........................................................
Ryan quay sang Harry hỏi:
-Ê Ginny đâu?
Harry nhún vai, mặt vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại:
-Tôi k biết!
Diana hờ hững bảo:
-Quan tâm làm gì!
Violet vẫn im lặng, mắt nhìn chăm chăm vào ánh lửa. Ryan bên cạnh
cô thoải mái choàng vai Eric nói chuyện. Không giữ cái vẻ mặt băng
lãnh như bình thường nữa, anh cởi mở nói chuyện với bạn những người
khác. Jackson vòng tay ôm Ina cười nói tự nhiên với Mars và Herra.
Billy quay sang hỏi Diana:
-Em giúp họ à?
Cô khẽ gật đầu, khóe môi mỉm cười. Nụ cười rất nhẹ nhưng cũng rất
thật. Giọng nói cô xa xăm:
-Anh và chị dâu cũng mau chóng kết hôn đi.
Billy ôm lấy vai cô:
-Thế còn em? Cậu ta là gì đối với em?
Diana nhìn Eric, cô lại cười:
-Em không biết anh ạ! Có lẽ quá sớm để có thể biết đc anh ấy chiếm
vị trí nào trong tim em.
Để đầu cô tựa lên vai mình, anh nhẹ nhàng nói:
-Dù có thể nào, anh sẽ luôn tôn trọng quyết định của em. Có những
thứ sẽ khó có thể chấp nhận.
Không nhìn anh, cô hỏi lại:
-Ý anh là việc năm đó?
Billy khẽ gật đầu:
-Cái chết của Richard sẽ mãi mãi là sự ám ảnh trong tâm trí của cậu
ta. Cậu ta quá đặt nặng cái quá khứ đó. Nếu k thể quên đi quá khứ,
mãi mãi cậu ta và em sẽ không thể đến đc với nhau.
-Em biết! Việc em đã làm, em sẽ không hối hận. Hơn nữa, em sẽ k cầu
xin 1 sự tha thứ. Cái em cần chỉ là sự chấp nhận là đủ.
-Anh biết! Nhưng Snow, đừng ôm hết tất cả về phía mình. Em có thể
giúp Jack và Ina về bên nhau. Có thể giúp Violet xóa bỏ rào cản để
chấp nhận Ryan nhưng em đã thực sự để mình thoát khỏi quá khứ hay
chưa?
Gương mặt Diana vô hồn, cô k cười, tròng mắt hổ phách trong ánh lửa
hiện rõ sự tan vỡ, đau xót:
-Em.... vẫn k thể quên. Mãi mãi k thể quên!
Hôn lên trán cô, anh lại nói:
-Đó là sự thật khó chấp nhận nhưng em cũng cần phải quên đi.
Danniel sẽ là 1 phần trong trái tim của chúng ta, mãi là như thế.
Nhưng em không thể chỉ giúp người khách tìm thấy hạnh phúc mà bỏ
quên hạnh phúc của chính mình.
Diana im lặng. Hạnh phúc của cô? Bản thân cô, đã từ lâu chưa hề
nghĩ đến điều đó. Lúc còn Danniel, đc bên cạnh anh trai và em trai,
bên cạnh chị dâu, anh Jackson và Taylor là hạnh phúc. Đc lao vào
vòng tay mẹ, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay bố, bên cạnh gia đình
mình trong những ngày đông khắc nghiệt, đó chính là hạnh phúc của
cô.
Sau đó thì sao? Hạnh phúc cô tan vỡ khi 1 trong số những người cô
yêu thương rời xa cô mãi mãi. Diana lại tiếp tục bước, cô cố không
để bản thân mình gục ngã bởi cô biết, xung quanh cô, còn những
người khác luôn yêu thương cô. Ina, Herra, Jackson, Harry, Mars,
Taylor, Violet, Billy và bố mẹ, cô không muốn họ thất vọng. Hạnh
phúc của cô bây giờ chính là nhìn những người đó hạnh phúc.
Chỉ như thế với cô thế là đủ. Có đôi khi người ta cho rằng cô quá
coi trọng việc mất đi cậu em trai. Nhưng với cô, dù chỉ là em trai
hay bất kỳ ai xung quanh bị thương cũng đủ khiến cô lo lắng. Mạnh
mẽ là bởi vì xung quanh còn người ta yêu. Bởi thế cảm giác mất đi 1
người thân khiến cô sợ hãi. Hụt hẫng, đau đớn là điều khiến bất kỳ
ai mất đi người thân như cô cảm thấy.
Những giấc mơ vẫn còn đó trong cô. Ám ảnh! Chưa bao giờ quên!
.......................................................................
CHƯƠNG 29.2:
Hội trưởng hội học sinh bước lên sân khấu, gương mặt cô gái ẩn hiện
trong bóng tối. Giọng nói vang lên:
-Mở đầu buổi lửa trại hôm nay sẽ là 1 tiết mục của thiên thần khối
6 Ginny Clanne thực hiện. Mời tất cả cho tràng pháo chân.
Cả lũ cười rộ lên, vỗ tay ầm ĩ. Tiếng nhạc nền nổi lên, 3 cô gái
trong 3 chiếc váy màu xanh trời, hồng và xanh lá xuất hiện. Ginny
đội cho mình 1 mái tóc giả màu hồng tươi rói, dài ngang lưng sáng
chói trong đêm. Giọng hát trong vắt vang lên giữa tiếng nhạc. Điệu
nhạc hào hứng, nhí nhảnh khiến mọi người cảm thấy thoải mái
hơn.
Rất mau, điệu nhảy cuối cùng kết thúc. 3 cô gái chào mọi người rồi
quay về hàng ghế phía dưới. Đột nhiên Danson xuất hiện, mỉm cười
rạng rỡ anh hỏi:
-Tôi tham gia cùng đc chứ?
Đám học trò nhao nhao cả lên. Ginny nhìn về phía anh, ánh mắt buồn
và tha diết. Cô cứ nhìn, nhìn mãi theo bóng dáng ấy, cái người đã
từng bên cạnh cô, cho cô bao hạnh phúc. Và rồi như 1 giấc mơ, cô
tỉnh giấc và anh rời xa cô, lạ lẫm như người xa lạ. 1 giọt nước mắt
nóng hổi lại lăn xuống gương mặt yêu kiều của cô. Đã cố gắng, giữ
cho bản thân mình không khóc. Cố gắng giữ cho mình 1 vẻ ngoài thiên
thần để đánh lừa người khác. Nhưng nhìn thấy anh, cô lại không thể
khống chế đc trái tim mình.
Mẹ cô, người cô yêu thương rời xa cô. Giờ đây cô trở thành quân cờ
của người mà cô gọi là dượng. Gã đàn ông cầm thú đó, cô hận ông ta.
Chính ông ta đã khiến tuổi thơ cô k có 1 phút giây tươi sáng. Lần
làm nhục đó, vẫn ám ảnh cô đến tận bây giờ. Yêu anh, cô đã sợ rằng
anh ghê tởm bản thân mình. Sợ chính mình vấy bẩn anh, bản thân mình
không xứng đáng. Nhưng anh không hề ghê sợ cô, anh cho cô hạnh
phúc, cho cô 1 màu hồng đầy tươi đẹp. Nhưng cũng rất nhanh, nó tàn
lụi.
Lại 1 người nữa, 1 người nữa và 1 người nữa bước lên hoặc cất
tiếng. Từng bài nhạc vang lên, cứ thế vang lên, giây phút trôi qua.
Ginny nén nước mắt, nở nụ cười bên cạnh những người bạn của cô.
Giọng nói của Diana vang lên, mọi người im lặng như 1 cách tôn
trọng chứ không phải sợ hãi:
-Gửi tặng mọi người 1 bài hát nhé. Mọng rằng giây phút này đây sẽ
tồn tại mãi trong trái tim mỗi chúng ta.
Chiếc đàn guitar đc truyền tới tay cô, xoay sang Billy, cô
nói:
-Anh đàn cho em nhé. Bài The broken ones!
Billy cầm đàn, ngón tay anh bắt đầu gảy. Từng nốt nhạc vang lên.
Hình ảnh chàng thiên sứ ôm chiếc đàn guitar trong ánh lửa sáng rực.
Tiếng hát vang lên, ngân nga bay giữ bãi cát im ắng. Tiếng gió và
sóng hòa cùng giọng hát kia. Lắng đọng!
Maybe we can rip off the bandage.
Maybe you will see it for what it is.
Maybe we can burn this building,
Holding you in.
I can't help it,
I love the broken ones,
The ones who,
Need the most patching up.
The ones who,
Never been loved,
Never been loved,
Never been loved.
And oh maybe I see a part of me in them.
The missing piece always trying to fit in.
The shattered heart,
Hungry for a home.
No you're not alone,
I love the broken ones.
I love the broken ones.
I love the broken ones.
I love the broken ones.
Tiếng hát tắt dần, tiếng đàn theo đó cũng ngưng lại. Tất cả im ắng!
Không gian đầy khoảng lặng. Giọng hát của Diana rất hay, nó khiến
mọi học sinh đều đắm chìm. Đây là lần đầu tiên họ nghe nữ hoàng tàn
nhẫn hát. Và đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy người đánh đàn
và người hát lại hợp nhau đến thế. Mọi giai điệu và lời hát đều
khớp nhau, hòa cùng nhau.
Ryan bất chợt vỗ tay, anh lên tiếng:
-Rất hay!
Mọi người lại ồ lên, tiếng vỗ tay rần rần. 1 học sinh lớp của Diana
lên tiếng:
-Woa! Không ngờ nữ hoàng lại hát hay đến thế. Kỳ này lễ hội chắc
chắn sẽ cử cậu đi thi cho lớp chúng ta.
Diana mỉm cười, cúi gập người, tay để lên ngực theo kiểu của quí
tộc ngày xưa, tinh nghịch nói:
-Thật là quí hóa quá!
Đám người lại cười ồ. Taylor lên tiếng:
-Nữ hoàng hát rồi giờ đến công chúa chứ nhỉ?
Mọi người vỗ tay nhìn về phía Violet đang bối rối. Harry khơi
mào:
-Nào nào có hoàng tử nào tình nguyện đàn cho công chúa không
đây?
Ryan cùng hàng loạt mấy thằng con trai cùng giơ tay, nhao nhao lên.
Herra cười tươi:
-Oảnh tù tì đi! Ai thắng thì đệm nhạc Vi.
Hình tượng 1 đám con trai xúm nhau oảnh tù tì cũng từ đó đc hình
thành.
-Tôi thắng!
Ryan khoái chí la lên, nhau nhảu ngồi xuống cạnh Violet đang ngượng
ngùng. Diana cười khúc khích đưa anh cây đàn. Mars hỏi:
-Vi em muốn hát bài gì?
Violet chợt im lặng. Cô nhìn Ryan, trong ánh mắt xanh biếc kia, có
điều gì đó rất khó hiểu. Chỉ duy nhất Diana nhận thấy. Cô lên
tiếng, giọng nhẹ hẫng nhưng cũng âm trầm:
-Bài Back to december!
Cả 7 người Jakson, Ina, Herra, Mars, Taylor, Billy và Harry giật
mình nhìn Diana. Eric nhìn thấy rất rõ cái nhìn cùng tâm trạng của
họ. Dường như có chuyện gì đó liên quan tới bài hát mà Violet sẽ
hát. Violet nhẹ nói:
-Anh đàn bài Back to december nhé?
Ryan gật đầu. Anh bắt đầu đàn, bài hát thứ 2 lại bắt đầu.
I’m so glad you made time to see me
How’s life, tell me how’s your family
I haven’t seen them in awhile
You’ve been good, busier than ever
Small talk, work and the weather
Your guard is up and I know why
Because the last time you saw me is still burned in the back of
your mind
You gave me roses, and I left them there to die
So this is me swallowing my pride
Standing in front of you saying I’m sorry for that night
And I go back to December all the time
It turns out freedom ain’t nothing but missing you
Wishing I’d realized what I had when you were mine
I’d go back to December turn around and make it all right.
I’d go back to December all the time.
These days, I haven’t been sleeping
Staying up late playing back myself leaving
When you’re birthday passed, and I didn’t call
And I think about summer all the beautiful times
I watched you laughing from the passenger side, and
I realized I loved you in the fall
And then the cold came, the dark days when fear crept into my
mind
You gave me all your love, and all I gave you was goodbye
Lời bài hát vang lên, từng thước phim kỉ niệm lại hiện lên Violet.
Trái tim cô lại thổn thức, đau nhức khi nhớ đến ngày đó. Cái khoảng
thời gian hạnh phúc khi còn anh. Người con trai đã đưa cô thoát
khỏi những ngày đông khắc nghiệt-Danniel Vrolen.
CHƯƠNG 30.1: BACK TO DECEMBER
Thu qua đi, những chiếc lá úa vàng rơi rụng khắp mảnh vườn rộng
lớn. Cả không gian im ắng chỉ có tiếng gió thổi cùng tiếng bước
chân lặng lẽ của người quản gia già cùng cô hầu gái. Thỉnh thoảng,
trong không gian im lìm của ngôi biệt thự lại vang lên tiếng nồi
chảo, ly chén va vào nhau. Cứ như thế, ngày dần trôi qua
ngày.
Đông bắt đầu đến!
Không còn tiếng nói cười vang vọng. Chẳng còn hình bóng bé nhỏ của
2 đứa trẻ bên cạnh nhau. Giờ đây, tất cả đều chìm vào khoảng lặng
khi ngoài kia, từng bông tuyết li ti trắng muốt bắt đầu rơi xuống.
Trên tầng 2 của ngôi biệt thự mang phong cách phương tây với màu
trắng cô đơn, khung cửa kính lớn nhìn xuống sân vườn xuất hiện 1
bóng dáng bé nhỏ.
Khi những bông tuyết bắt đầu rơi, cô gái nhỏ xuất hiện. Thân hình
thon mảnh ngồi bên mép cửa sổ, nhìn xa xăm về 1 khoảng không vô
định trước mắt. Mái tóc dài, óng ánh xõa tung, phủ lên chiếc váy
trắng dài qua gối. Tròng mắt xanh biếc trống rỗng. Cô bé cảm thấy
cô đơn. Từng nụ cười, từng cái nắm tay cô đều nhớ, đều chờ
mong.
Đôi bàn tay nhỏ áp lên mặt kính lạnh. Đôi môi anh đào khẽ nhếch, 1
nụ cười đau đớn. Từ lúc đi học đến giờ, chưa lần nào cô đc lũ bạn
xem trọng. Chúng khinh rẻ cô, bởi cô là đứa trẻ bị bỏ rơi. Chưa
từng đc bố mẹ đưa đón, chưa từng đc bố mẹ dẫn đi chơi. Tất cả những
gì cô có chỉ là vật chất. Vốn dĩ không xem trọng điều đó, bởi cô
tin bố mẹ rất thương yêu mình.
Nhưng không, mọi thứ tan vỡ trong cô. Mái ấm gia đình mà cô ảo
tưởng lâu nay bỗng chốc sụp đổ. Giờ đây, 1 lần nữa thu qua đi và
mùa đông lại đến. Thử hỏi cô sẽ ra sao? Cô may mắn vì mình có 1
ngôi nhà với chăn êm nệm ấm cùng thức ăn ngon. Cô cám ơn vì điều
đó. Nhưng cô lại cô đơn! Hiu quạnh trong chính ngôi nhà của
mình.
Mải chìm đắm trong mớ suy nghĩ của bản thân, cô mặc kệ giọt nước
mắt mình tuôn rơi. Và mặc kệ rằng, ở ngoài kia, dưới những bông
tuyết trắng, 1 cậu bé đang đứng đấy.
..............................................
Tinh tang..... tinh tang.......
Cô hầu gái vội chạy ra mở cổng. Xuất hiện trước mặt cô là 1 cậu bé
chạc tuổi cô chủ. Cậu bé này rất xinh với tròng mắt hổ phách và mái
tóc đen tuyền. Cậu mỉm cười rạng rỡ, giọng nói đáng yêu vang
lên:
-Chào chị! Cho em hỏi đây có phải nhà bạn Violet Brighter không
ạ?
Cô hầu gái mỉm cười thân thiện:
-Em là bạn của cô chủ hả?
Cậu bé gật đầu:
-Em đến tìm bạn ấy! Violet có nhà không chị?
Cô hầu gái lách người qua 1 bên, vui vẻ bảo:
-Cô chủ đang ở nhà em vào đi!
Cậu bé bước vào. Theo chân cô giúp việc, cậu ngước mắt ngắm nhìn
nơi này. Snow bảo cậu đến đây chơi với cô bạn nhỏ ấy. Chị ấy cho
rằng Violet đang rất cô đơn và cần 1 ai đó bên cạnh. Snow ngốc
không có tài trong việc an ủi hay làm người khác cảm thấy vui, chị
ấy đẩy việc đó lại cho cậu.
Shin không phải không thích cô bé ấy nhưng đơn gian cậu không quan
tâm lắm và không thích xen vào chuyện của người khác. Nếu không
phải do Snow năn nỉ, cậu chắc hẳn sẽ không đi. Bước vào trong, Shin
ngạc nhiên khi thấy chẳng có ai ở nhà. 1 người đàn ông đã già nhìn
cậu, nghiêm nghị hỏi:
-Ai đây?
Nhanh nhảu, Shin mỉm cười:
-Cháu là bạn của Violet. Cháu đến chơi với bạn ấy ạ!
Ông nhìn cậu, có chút nghi ngờ nhưng cũng miễn cưỡng dẫn cậu đi.
Bước lên cầu thang xoắn rộng, lát đá hoa cương, Shin hỏi khẽ:
-Bác ơi! Không ai ở nhà sao ạ?
Người đàn ông lại nói:
-Chỉ có mỗi cô chủ nhỏ mà thôi. Ông bà chủ cùng cô hai đều đi cả
rồi.
Shin lại hỏi:
-Thế họ không về dự giáng sinh với Vi à?
Ông ta lắc đầu. Gương mặt đã xuất hiện nhìu nếp nhăn của ông trầm
xuống mang theo 1 nỗi buồn khiến Shin chạnh lòng. Rất nhanh, họ
dừng chân trước cửa 1 căn phòng. Người quản gia khẽ nói:
-Đây là phòng của cô chủ nhỏ!
Ông ta quay bước để lại Shin đứng đối diện với cánh cửa gỗ đơn sơ
và im lìm. Đôi tay bé nhỏ của cậu giơ lên, ngập ngừng rồi gõ vào
cánh cửa. Không có tiếng trả lời. Shin lại đưa tay lên gõ. Vẫn là
im lặng. Bàn tay nhỏ đặt lên nắm cửa, khẽ vặn. Cánh cửa gỗ bung ra.
Đẩy nhẹ, cậu bước vào.
Đó là lần đầu tiên Shin cảm thấy tim mình đập nhanh. Dù chỉ mới 7
tuổi nhưng Shin không hiểu sao khi nhìn thấy gương mặt nghiêng
nghiêng cùng mái tóc xõa dài khi, tim cậu bé lại đập liên hồi. Bước
đến gần, Shin lên tiếng:
-Chào bạn!
Cô bé giật mình quay người lại. Đôi mắt to màu xanh biếc với hàng
mi dài cong vuốt khẽ chớp. Shin mỉm cười tiếp tục nói:
-Còn nhớ mình chứ? Mình là Danniel Vrolen người đã giúp bạn hôm
trước ấy!
Cô bé lại chớp mắt. Shin bối rối đưa tay gãi gãi đầu bảo:
-Cậu không nhớ à? Thế thì xin lỗi nhé vì đã làm phiền cậu thế
này.
Shin hơi thất vọng. Gương mặt đáng yêu của cậu xịu xuống, bàn chân
quay bước đi. Đột nhiên giọng nói run rẩy vang lên khiến cậu khựng
lại:
-Đừng đi! Đừng bỏ tôi 1 mình.
Shin quay đầu lại. Cô bé ấy đã đứng lên. Ánh mắt hoảng sợ, run run
nhìn cậu. Đột nhiên cô bé khụy chân xuống, từng giọt nước mắt chậm
rãi rơi xuống. Shin vội vàng chạy tới bên cạnh, ôm lấy cô bạn bé
nhỏ đang khóc trong vòng tay. Vuốt mái tóc của Violet, cô thì
thầm:
-Đừng khóc! Mình sẽ luôn ở bên bạn.
Kể từ giây phút đó, cô bé mang tên Violet biết rằng mình không còn
cô đơn. Mùa đông không còn lạnh lẽo nữa, nó ấm áp hơn. Ngôi biệt
thự rộng lớn cũng không giá lạnh nữa. Tuyết vẫn cứ rơi nhưng tại
nơi này đã xuất hiện nụ cười. Người quản gia cùng cô hầu gái cũng
không khỏi vui mừng khi nhìn thấy cô chủ bé nhỏ của mình không u
buồn nữa. 1 ánh nắng mặt trời đã xuất hiện sưởi ấm cho Violet vào
những ngày đông.
...................................................................
[Giáng sinh năm 11 tuổi]
-Danniel, cậu không về nhà đón giáng sinh cùng gia đình sao?
Danniel lười biếng nằm dài trên chiếc giường êm thoảng mùi hoa hồng
của Violet, hờ hững nói:
-Thế tớ về nhà thì ai ở bên cậu?
Violet ngồi bên cạnh, đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc của Danniel, cô
phụng mặt:
-Nhưng mà như vậy cậu không thấy buồn sao?
Cậu nhóc mở mắt, tròng mắt hổ phách nhìn thẳng vào cô bé đang ngồi
cạnh mình, nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang vuốt tóc mình, cậu mỉm
cười:
-Xì! Chỉ cần cậu đừng bỏ rơi tớ là đc rồi. Dẫu sao thì giáng sinh
lúc nào đón cùng gia đình mà chẳng đc.
Violet lồng 5 ngón tay của mình vào bàn tay của Danniel, thắc mắc
hỏi:
-Nhưng Diana đâu? Sao mình không thấy cậu ấy vào những ngày này? Và
sao cậu cứ ở nhà mình như thế này?
Danniel mỉm cười:
-Chị ấy và anh Bill đi Thụy Sĩ đón giáng sinh cùng bố mẹ mình rồi.
Không thích ở nhà 1 mình nên mình tới đây ở cùng cậu.
Violet áy náy nhìn cậu bạn bên cạnh cô suốt mấy năm nay:
-Xin lỗi vì làm cậu không thể đi cùng gia đình nhé!
Danniel mỉm cười, xoa đầu cô nhóc:
-Thật ra thì bố mẹ tớ ở Thụy Sĩ, lần nào nghĩ chúng tớ cũng đến đó.
Để năm sau tớ đưa cậu đi chung nhé?
Violet cuối đầu, ngượng ngùng nói:
-Như thế kỳ lắm. Kỳ nghĩ của gia đình cậu cơ mà.
Kéo Violet nằm xuống cạnh mình, Danniel thỏa mái nói:
-Ngại gì chứ! Tớ lấy cậu thì cậu cũng nghiễm nhiên trở thành con
của bố mẹ tớ thôi.
Violet đỏ mặt:
-Xí ai thèm lấy cậu!
Danniel quay sang cô bạn, tròng mắt hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt
to xanh biếc kia:
-Thế cậu không thích lấy tớ à?
Violet ấp úng, ngượng ngùng quay mặt đi. Đột nhiên Danniel vòng tay
ôm lấy cô như cậu đã từng làm, nhẹ nói:
-Violet! Tớ thích cậu.
Cô nhóc sững người. Không đáp! Cô im lặng không nhìn vào mặt bạn.
Cả 2 cứ im lặng như thế. 1 lúc sau, Danniel bỏ tay ra khỏi người
Violet, cậu nhóc ngồi thẳng người dậy, không nhìn Violet, cậu đứng
lên:
-Tớ về nhé! Mai gặp cậu sau.
Violet ngồi dậy nhìn bóng lưng của Danniel, cô gọi:
-Dan tớ......
Danniel không quay lại, cậu chỉ nói:
-Không có gì đâu! Tạm biệt nhé Vi.
.................................................................
CHƯƠNG 30.2:
Tối hôm ấy là đêm tuyết rơi nhìu nhất. Từng cơn gió buốt lạnh đập
vào khung cửa sổ, rít lên trong đêm tối. Violet co người ngồi bên
bậc thềm khung cửa kính. Ngọn lửa đỏ cháy bập bùng trong chiếc lò
sưởi. Tai cô đeo chiếc tai nghe trắng, từng bản nhạc êm dịu vang
lên. Gương mặt xinh đẹp thoáng buồn. Chuyện lúc chiều, cô lại nhớ
đến.
Chắc hẳn Danniel đang giận cô đây. Lúc đó không phải cô muốn từ
chối gì Dan chỉ là cô nhất thời cảm thấy bối rối không biết làm thế
nào mà thôi. Violet không phải không thích Danniel. Suốt thời gian
qua không nhờ có cậu ấy, cô sẽ không thể vui vẻ nhưng ngày hôm nay.
Không có Danniel thì mãi mãi cô cũng chỉ là 1 con nhóc nhút nhát
suốt ngày bị bắt nạt mà thôi.
Nằm trên giường, đắp chiếc chăn dày lên người, Violet không tài nào
ngủ đc. Cô nhớ Danniel, không biết lúc này cậu ấy đang làm gì nhỉ?
Có nhớ đến cô không? Cô nhớ vòng tay của cậu ấy, nó khiến cô cảm
thấy an toàn và bình yên. Violet lăn qua lăn lại trên chiếc giường
chỉ có 1 mình cô, lòng vô cùng khó chịu. Chộp lấy cái điện thoại
gần đấy, cô nhấn dãy số quen thuộc.
Tiếng tút... tút... khiến Violet lo lắng. Danniel chưa bao giờ tắt
máy khi cô gọi. Chỉ cần là cô, nhất định cậu ấy sẽ bắt máy. Và chỉ
cần cô gọi sẽ có thể nghe đc tiếng nói êm dịu của Danniel. Vơ vội
chiếc áo len trắng, Violet chạy xuống nhà. Bác quản gia và chị giúp
việc vẫn còn thức. Cô vội nói:
-Bác John cháu muốn đến nhà Danniel!
-Nhưng cô chủ giờ đã tối rồi. Vả lại ngoài kia tuyết đang rơi rất
nhìu.
Violet nhìn ông, đôi mắt ngân ngấn nước:
-Xin bác đó, cháu muốn gặp cậu ấy.
Nhìn đôi mắt long lanh sắp khóc của cô, người quản gia mềm lòng.
Ông bước về gara, chuẩn bị xe. Violet mỉm cười rạng rỡ. Chị giúp
việc bước tới bên cô, vừa chuẩn bị giày, chị vừa nói:
-Chị thấy Danniel rất thích em. Lúc chiều 2 đứa cãi nhau à? Chị
thấy thằng nhóc đó đi về mà vẻ mặt nó rât buồn.
Violet thở dài:
-Bọn em không cãi nhau đâu. Chị đừng lo! Em đi nhé!
Cô giúp việc mỉm cười, vuốt tóc Violet:
-Cẩn thận đấy nhé!
...........................................................
Cánh cổng gỗ với dàn dây leo hiện ra trước mắt cô. Bước xuống xe,
Violet nhìn về phía ngôi nhà đang im lìm kia, không hề có ánh đèn.
Xoa 2 tay vào nhau, cô co ro bước trong từng cơn gió rét mướt đến
cắt da cắt thịt. Ngón tay tê cứng run rẩy nhấn chuông cửa.
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
Không có người đáp trả. Người quản gia nhìn cô bé đang run rẩy vì
lạnh, xót lòng ông lên tiếng:
-Hay chúng ta về đi. Mai đến tìm cậu ấy cũng đc.
Violet lắc đầu, tóc cô bám đầy tuyết:
-Hay bác về trước đi. Cháu đứng đây đợi cậu ấy.
-Không đc! Trời lạnh lắm. Cô vào xe đợi vậy!
Violet lắc đầu, cô mỉm cười. Da mặt tê cứng khiến nụ cười của cô có
chút méo đi:
-Bác cứ về đi. Không sao đâu ạ!
Người quản gia nhìn cô bé mà mình gọi là cô chủ đang rướn người
nhấn chuông, ông đau lòng quay xe. Bởi ông biết, Violet là 1 đứa
trẻ bướng bỉnh, nó chắc chắn sẽ khiến ông phải về mới thôi.
Sau khi người quản gia rời đi, Violet đứng đó 1 mình trong đêm đông
rét lạnh. Cô khó thở khi từng cơn gió quật vào thân hình bé nhỏ của
cô. Danniel đâu rồi? Cậu có biết cô đang đợi hay không? Giọt nước
mắt vừa rơi đã nhanh chóng bị gió làm cho đông lại.Tuyết phủ kín
mái tóc cô. Ngồi bệch xuống đám tuyết trắng, tựa đầu vào bức tường
đá lạnh lẽo, Violet cảm thấy cô đơn kinh khủng.
Chợt cảnh cửa bật mở, cô chậm rãi ngước đầu nhìn bóng dáng xuất
hiện trước mắt mình. Danniel vội vã bế cô gái ngốc nghếch lên, cậu
nhanh chóng sập cửa đưa cô vào nhà. Violet gần như không nhận thức
đc gì, tay chân cô tê cứng. Vội bế cô ấy về phòng, Danniel cố gắng
làm cho Violet ấm lại. Chiếc khăn nóng chườm lên vầng trán buốt
lạnh của cô gái nhỏ. Và đêm cứ thế dần trôi qua.
Sáng hôm sau, cơn bão tuyết tan đi. Mi mắt Violet chớp nhẹ rồi bật
mở. Bên cạnh cô, gương mặt thiên sứ của Danniel đang say ngủ. Lần
đầu tiên cô ngắm cậu ấy kĩ đến thế. Bàn tay cậu ấy đang nắm chặt
lấy tay cô, hơi thở ấm áp đều đều phả vào bên tai cô. Violet đưa
tay vuốt nhẹ lên gương mặt ấy, tim cô đập mạnh. Chợt Danniel tỉnh
giấc. Đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chằm chằm, cậu ngồi dậy khẽ
hỏi:
-Cậu đỡ hơn chưa?
Violet nhẹ gật đầu. Danniel đứng dậy:
-Tớ đi nấu chút gì cho cậu ăn nhé!
Violet vội ngồi dậy, vòng tay ôm lấy Danniel. Gương mặt cô áp sát
vào lưng cậu, khẽ nói:
-Danniel em xin lỗi! Đừng giận em nhé! Em thích anh!
Danniel im lặng. Cậu thở dài, xoay người lại. Ôm lấy Violet, để đầu
cô tựa vào ngực mình , cậu khẽ mắng:
-Đồ ngốc! Anh không giận em. Sao lại tự mình ngồi dưới tuyết lâu
đến thế hả? Em muốn chết cóng sao?
Violet vòng tay ôm chặt lấy Danniel thút thít:
-Tại anh đấy! Ai bảo để người ta nhấn chuông như thế mà lại không
ra.
Danniel nhăn mặt:
-Xin lỗi! Anh ngủ quên nên không nghe thấy.
...........................................................................
Mùa đông đó trôi đi, rất nhanh. Kể từ cái ngày hôm đó, Danniel và
cô chính thức trở thành 1 đôi, lúc nào cũng có nhau. Rồi 1 năm trôi
qua, mùa giáng sinh lại đến. Cô cùng anh và Diana đến Thụy Sĩ. Đó
là giáng sinh đẹp nhất của cô, tràn đầy tình yêu và tiếng cười. Cô
trở thành 1 phần gia đình anh, nghiễm nhiên đc coi như con dâu nhà
Vrolen. Và hơn bao giờ hết luôn có anh kề bên.
Thoát khỏi ký ức, khi bài ca chấm dứt, Violet đưa tay lau vội giọt
nước mắt, cô quay người chạy đi. Diana, Billy, Jackson, Ina, Haryy,
Herra, Mars, Taylor ngước nhìn bóng dáng của cô. Diana lên
tiếng:
-Mọi người đừng để ý.
Quay sang Ryan đang đứng yên như trời trồng, cô buồn rầu bảo:
-Anh đuổi theo cậu ấy đi.
Đám người bọn họ đột nhiên giải tán. Taylor gọi Angela đi cùng
mình. Jackson và Ina, Herra và Mars cũng bước đi, mỗi người 1
hướng. Harry và Billy cũng quay người cả 2 cùng cầm điện thoại gọi
cho người mà họ đang mong nhớ. Chỉ riêng Diana đứng đó 1 mình rồi
lại lặng lẽ bước đi. Bóng dáng cô đơn của cô chìm dần vào bóng tối.
Từng đợt sóng rì rào vỗ vào bờ cát. Khóe môi Diana nhếch lên, nụ
cười xót xa của cô tan vào cõi hư vô. Bước chân vô định bước.
Eric bước theo cô, anh không biết có chuyện gì giữa họ nhưng anh
không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô như thế. Eric muốn đc
đến bên cô, ôm lấy thân hình kia và cho cô 1 bờ vai để tựa vào.
Diana dừng lại. Cô đứng yên như thể đang chờ đợi 1 ai đó. Eric bước
đến bên cô, anh nhẹ nói:
-Em... không sao chứ?
Diana nhẹ cười, cô hỏi anh:
-Em nắm tay anh đc chứ?
Eric nhẹ gật đầu. Tay anh lồng vào tay cô. Bàn tay cô lạnh ngắt,
tay anh ấm nóng. Cả 2 cứ thế bước đi trong đêm, bóng họ hắt lên nền
cát trắng. Lại 1 lần nữa, Diana cất tiếng. Giọng hát cô hòa vào gió
đêm.
I know you're somewhere out there
Somewhere far away
I want you back
I want you back
My neighbours think
I'm crazy
But they don't understand
You're all I have
You're all I have
At night when the stars
light on my room
I sit by myself
Talking to the Moon
Try to get to You
In hopes your on
the other side
Talking to me too
Oh Am I a fool
who sits alone
Talking to the moon
I'm feeling like
I'm famous
The talk of the town
They say
I've gone mad
Yeah
I've gone mad
But they don't know
what I know
Cause when the
sund goes down
someone's talking back
Yeah
They're talking back
'Cause every night
I'm Talking to the Moon
Still try to get to You
In hopes your on
the other side
Talking to me too
Oh Am I a fool
who sits alone
Talking to the moon
I know you're somewhere out there
Somewhere far away
1 chuyện tình buồn, 1 kỉ niệm khắc sâu. Tất cả giờ chỉ còn ghi lại
trong từng lời hát gửi đến người yêu thương. Ở 1 nơi nào đó, nếu có
nghe thấy thì hãy mỉm cười vì ở nơi này còn 1 người vẫn nhớ mong và
tìm kiếm. Sổ kỉ niệm đóng lại nhưng hình ảnh ấy vẫn mãi cất giữ
không bao giờ quên, không bao giờ mất đi.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
CHƯƠNG 31.1: NGHI NGỜ
1 tuần lễ vui chơi qua đi, tất cả những học sinh lại quay về nhịp
sống ồn ào vốn dĩ của mình cùng sách vở. Thầy cô giáo lại tiếp tục
lên lớp giảng giải, tất cả trở về khuôn phép ban đầu. Mới đó,
thoáng cái 1 tháng đã trôi qua. Kể từ lúc Billy đến trời đã vào
thu, giờ đây tháng thứ 2 của mùa thu u buồn lại bắt đầu. Suốt 1
tháng trời qua, tất đều im ắng, lặn lẽ. Không có xung đột cũng
chẳng có tranh đấu. Ngay cả Qualy cũng im ắng không lên tiếng, cả
Blood cùng chìm vào dư luận mặc kệ cho việc King đã trở về.
Diana choàng tay qua cổ anh, cô hỏi:
-Khi nào anh về Đức?
Billy ôm tay cô em gái, anh nhẹ nhàng nói:
-Anh chưa biết. Có lẽ là hết tháng này.
Cô xị mặt, nghiêng đầu hỏi:
-Thế ngày giỗ của Shin thì sao?
Billy cau mày, giọng nói anh vẫn bình tĩnh:
-Anh cùng bố mẹ sẽ quay lại đây vào ngày đó.
Cả 2 im lặng, không ai lên tiếng. Đã lâu rồi họ mới cùng nhau nói
về Danniel. Violet bước vào, cô nhìn bạn hờ hững nói:
-Vừa có thông báo mới. Cuối tháng này sẽ có 1 chương trình giao lưu
giữa các trường trong thành phố. Mỗi trường sẽ cử ra một số học
sinh ưu tú để tham dự.
Herra quay sang hỏi:
-Thế có phần thi nào vậy em?
-À mỗi trường sẽ thi trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Chẳng hạn như
văn nghệ, hóa học, toán học, nghệ thuật...v....v....
Jackson uể oải dựa lưng vào thành ghế:
-Chán chết! Anh ghét tham gia những loại hoạt động này.
Harry mặt vẫn rạng rỡ, hớn hở:
-Anh kết màn văn nghệ.
Taylor phe phẩy tay:
-Thôi cho em xin! Biết màn văn nghệ của anh thế nào rồi.
Harry đấm vào vai Taylor, anh mỉm cười:
-Nhóc con lại tính trêu anh mày à!
Cả lũ lại cười. Ryan bước tới. Anh thông báo:
-Hội học sinh trường vừa quyết định sẽ để học sinh tự quyết định ai
đại diện trường đi thi và thi trong lĩnh vực nào.
Billy ngước mắt nhìn anh:
-Cậu trong hội học sinh à?
Ryan gật gật đầu, thản nhiên đáp:
-Tôi là hội phó.
Diana lúc này mới lên tiếng:
-Khi nào thì bình chọn hả anh?
-Giữa tháng này.
.........................................................
Thông tin về cuộc giao lưu của các trường mau chóng đc thông báo.
Tất cả các học sinh lại 1 lần nữa chộn rộn cả lên, cười nói hứng
khởi đợi xem ai sẽ là người đc chọn và mình sẽ chọn ai. Duy chỉ
riêng đám người của Diana, Ryan và Eric là không quan tâm. 2 tuần
học đầu chậm rãi trôi đi. Đến tuần thứ 3, Eric đột nhiên nghỉ học.
1 ngày rồi lại 2 ngày. Tò mò, Diana kéo Ryan lại hỏi:
-Anh, Eric sao lại không đi học?
Ryan nhìn cô, hờ hững đáp:
-Nó bệnh rồi. Đang nằm ở nhà đấy.
Cô trợn mắt, hỏi lại:
-Bệnh á? Anh có nhầm không vậy?
Anh lại cười, vứt vào tay cô 1 chiếc chìa khóa bạc:
-Cầm lấy. Không tin thì đến nhà nó mà kiểm tra. Nhân tiện chăm sóc
nó giùm anh.
Viết vội cho cô cái địa chỉ, anh quay bước để lại Diana đứng đó,
ngơ ngác chẵng hiểu điều gì. Nhìn chiếc chìa khóa lạnh ngắt trong
tay mình cùng mảnh giấy mỏng, cô thở dài.
Vừa về nhà thay quần áo, Diana bước xuống, lấy chiếc xe quen thuộc,
cô nhìn anh trai mỉm cười:
-Em qua nhà Eric nhé!
Billy ngước mắt khỏi chiếc máy tính. Anh tao nhã cầm tách trà hoa
cúc thơm mát nhấp môi, liếc mắt nhìn cô không nói. Đáp lại anh, cô
mỉm cười rạng rỡ, chiếc xe màu vàng nhanh chóng biến mất trong màn
đêm. Đặt tách trà xuống mặt bàn thủy tinh, Billy thở dài. Cô em gái
này của anh, anh chỉ còn mỗi mình nó, cứ tiếp tục thế này, người
tổn thương cuối cùng cũng chỉ là Snow bé nhỏ của anh mà thôi.
Billy đứng dậy, chân anh bước lên bậc thang gỗ, dừng chân trước căn
phòng im lặng với chữ D màu trắng, anh đẩy cửa bước vào. Đã 3 năm
nay Billy chưa từng đặt chân vào nơi này. Căn phòng ngủ trắng toát
với bức tường kính trong suốt cùng tấm rèm che trắng muốt buông
dài. Chiếc giường vẫn vậy, trắng tinh không chút tỳ vết. Bước lại
gần hơn, tay anh lướt lên mặt bàn gỗ nhẵn bóng. Căn phòng đơn giản
vô cùng.
Chiếc bàn học bằng gỗ trắng với khung kệ gỗ vẫn còn chất đầy những
quyển sách đc phân loại rõ ràng. Khác với Snow, Shin gọn gàng hơn
rất nhìn. Chiếc giường to nằm ở góc phòng cạnh bức tường trong suốt
1 bên là chiếc tủ nhỏ đặt đèn ngủ với chụp đèn đc chính tay Shin
cùng Snow thiết kế. Trong ngăn tủ, những xấp hình, chiếc điện thoại
trắng và cả quyển sổ tay vẫn đc giữ nguyên như lúc Shin còn sống.
Từng hộp quà mà Violet cũng như Snow tặng đều đc cất nguyên vẹn nơi
đáy tủ.
Màn hình tivi to với đầu đĩa, dàn âm ly hiện đại đặt cân xứng ở bức
tường đối diện phía giường. Sàn nhà trải thảm trắng êm mịn theo mỗi
bước chân. Trên 1 bức tường phía bên phải chiếc giường treo những
khung hình chụp Violet cùng Shin, Snow, Billy và cả bố mẹ. Không
nhìu nhưng lại đc lồng kính rất cẩn thận. Ở trung tâm bức tường,
chiếc tủ âm với lớp kính trong suốt, bên trong là chiếc violin màu
nâu gụ đc đặt ngay ngắn.
Tất cả vẫn như ngày nào, không chút tay đổi. Chỉ có khác chăng là
chủ nhân của căn phòng này đã không còn. Người ra đi nhưng mọi thứ
vẫn còn ở lại như 1 thứ để tưởng nhớ sự tồn tại của người này.
Không phải Billy không đau buồn vì sự ra đi của em trai mà là anh
không muốn mình gục ngã bởi anh biết, Snow vẫn cần anh. Con bé sẽ
ra sao nếu chính anh cũng gục ngã như thế. Anh không cho phép bản
thân mình rơi nước mắt, qua Đức anh cố gắng hoàn thành thật tốt
công việc, leo lên nắm quyền điều hành W.F để có thể trở thành 1
người anh mạnh mẽ.
Và rồi, lúc này đây, anh trở về để đưa em gái anh về lại bên anh.
Sẽ không bao giờ anh để con bé phải chịu đựng nỗi cô đơn trống trải
nữa. Ngước nhìn căn phòng lần cuối, khóe môi Billy khẽ cười, nụ
cười chua xót:
-Danniel, anh nhất định sẽ chăm sóc Diana thật tốt!
Khép cửa lại, anh bước đi, để lại đằng sau căn phòng trống cùng
những kỉ vật rồi sẽ phai nhạt theo năm tháng.
.......................................................
Chiếc xe của Diana dừng lại ở cổng khu căn hộ cao cấp Sunshine. Đỗ
xe theo sự hướng dẫn của người bảo vệ, cô nhanh chóng bước về phía
cửa thang máy của tòa nhà. Nhìn theo mảnh giấy trong tay, cô nhấn
nút lên tầng 20. Rất nhanh, 1 ting vang lên, Diana bước ra ngoài.
Hành lang lát đá hoa cương bóng loáng hiện ra trước mắt cô cùng
những cánh cửa gỗ đóng kín. Bước đi, tiếng giày cao gót của cô vang
lên trên nền gạch, vọng lại cả hành lang. Quẹo cua, cô mau chóng
tìm thấy căn phòng 307 mà Ryan nói.
Đưa chìa khóa vào ổ, cô vặn nhẹ. Cánh cửa bật mở bởi 1 tiếng cách
nhỏ. Bên trong căn phòng tối thui, chỉ có ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ
chiếc đèn ngủ nhỏ cạnh chiếc giường to. Bài trí của căn phòng mờ ảo
trong bóng tối khiến Diana không thể nhìn thấy đc gì. Bước đên bên
chiếc giường, cô nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ của Eric. Đúng như
Ryan nói, anh bị sốt.
Đặt tay lên trán Eric, cô giật mình. Từng giọt mồ hôi lạnh ngắt phủ
trên trán anh, gương mặt nhăn nhó nhưng tuyệt đối vẫn nhắm chặt
mắt. Diana lần mò về phía bếp, cô đưa tay bật công tắc. Dưới ánh
sáng của đèn, cô trợn tròn mắt nhìn bãi chiến trường trước mắt
mình. Chén dĩa vẫn vứt đầy ở bồn, vỏ gói mì tôm vứt trên bàn cùng
tô mì nở bung nguội ngắt cạn khô nước vẫn chưa hề đụng tới. Kệ bếp
đầy vết dầu mỡ chưa dọn.
Bước đến bên tủ lạnh, Diana đưa tay mở tủ. Trống rỗng! Tất cả những
gì cô thấy là 1 vài chai nước, còn lại trống rỗng. Bực tức, cô đóng
sập cửa tủ, vội bước vào nhà tắm tìm 1 chiếc khăn sạch, thấm nước,
cô đem ra lau mặt và cổ cho anh. Cả người Eric nóng hổi. Thay nước,
cô chườm khăn lên trán anh rồi quay người vào bếp. Đổ bỏ tô mì
nguội lạnh kia, vứt lun cái vỏ bao vào thùng rác, Diana vơ vội
chiếc túi xách rồi quay ra cửa. Cánh cửa sập lại, Eric trở mình.
Tay anh khẽ nhích, nhăn mặt, Eric mở mắt nhìn chiếc điện thoại đang
rung lên bên cạnh mình.
Với tay lấy chiếc điện thoại, anh bật nắp. Màn hình nền khiến anh
cau mày. Hình ảnh 2 người, 1 trai 1 gái đang choàng vai nhau cười
toe toét đập vào mặt anh. Cả 2 con người giống y như nhau, cặp mắt
hổ phách trong suốt, long lanh đầy tinh nghịch. Eric nhăn mặt,
không ngờ em trai của Diana và cô ấy lại giống nhau đến thế. Eric
giật mình. Đây là điện thoại của Diana, không lẽ cô đã đến đây. Anh
đưa tay sờ lên trán, chiếc khăn bông ướt lạnh càng làm anh thêm
chắc chắn. Tay Eric chạm vào 1 vật gì đó lành lạnh. Không để tâm
tên người nhắn tin là ai, anh cầm thứ kim loại kia lên.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn ngủ, hình ảnh chiếc nhẫn bạc
với mặt là mặt trăng khuyết in chìm hiện lên rõ ràng trước mắt anh.
Chiếc nhẫn đc móc vào 1 sợi dây bạc treo vào điện thoại. Eric nhăn
mặt, đây chẳng phải là chiếc nhẫn độc nhất của 4 người quyền lực
nhất Blood sao. Anh đã mất rất nhìu thời gian để tìm huy hiệu này
kể từ sau khi Richard mất. Người duy nhất đang đeo nó hiện giờ
ngoài King chỉ có Princess D. Tại sao chiếc nhẫn này lại nằm trong
tay Diana?
Những câu hỏi ấp đến khiến anh có chút nghi ngờ. Đầu óc anh lại 1
lần nữa choáng váng. Vứt ngay chiếc điện thoại xuống, Eric rên rỉ
nhắm mắt lại, cố gắng ngủ để quên đi cơn sốt cùng cái bụng đói đang
hành hạ mình.
CHƯƠNG 31.2:
Diana bước vội về phía căn phòng tối. Tay cô xách 2 túi đồ lớn, đặt
chúng xuống sàn, cô vặn chìa. Trong phòng vẫn tối, không có dấu
hiệu nào cho thấy người trong phòng đã tỉnh dậy. Xách 2 túi đồ vào
bếp, cô đặt vội chúng lên chiếc bàn thủy tinh rồi quay ra chỗ
giường anh. Chiếc điện thoại trắng cô bỏ quên đang run lên. Ánh
sáng heo hắt phát ra từ chiếc điện thoại, cô vội bật máy.
Nhấn nút nghe, chân cô bước về phía gian bếp, mắt liếc nhìn anh vẫn
đang nằm im bất động. Diana nói nhỏ:
-Em nghe đây chị.
Bên kia, giọng nữ cao gào lên:
-Con bé kia em chết dí ở đâu đấy hả? Có biết chị đã gọi em bao
nhiêu cuộc rồi không?
Cô nhăn mặt, đẩy chiếc điện thoại ra xa, xoa xoa cái tai đáng
thương đang ù đi của mình. Cô nhăn nhở nói:
-Em xin lỗi! Em để quên điện thoại ở nhà bạn, lúc ra đến siêu thị
mua đồ giùm nó mới phát hiện. Chị thông cảm. Em vừa về tới
đây.
Cô gái bên kia đã hạ giọng, vẫn còn bực tức:
-Hừ! Làm chị tưởng đâu em không thèm nghe điện của chị luôn rồi
chứ.
Cười hì hì, cô nói:
-Em nào dám! Thế chị gọi em có việc gì không?
Bên kia lại nói, giọng có chút háo hức:
-Chị nghe Bonnie nói trường em sắp tổ chức lễ hội à? Giao lưu gì
đấy giữa các trường.
Diana nhăn mặt, cô đáp:
-Vâng! Sao thế chị?
-Em và chồng iu có tham dự không?
-Em chưa biết. Chắc không!
-Không đc à nha! Em và mọi người phải tham dự cho chị. Chị sẽ ra
lệnh cho Bonnie và Honey chuẩn bị cho mọi người. Trước hôm diễn,
chị sẽ về tổng dợt và kiểm tra. Ok?
-Chị à! Em không thích.
Cô gái bên kia cười gian xảo:
-Thiên Thần đáng yêu, em phải ngoan ngoãn nghe lời chị biết chưa.
Không cãi nhiều! À này nhắn lại với con Gấu Túi kia là chị sẽ về
gặp mặt vợ yêu của nó đấy. Thế nhé cưng! Bye em. Moa!
Cô chưa kịp nói thêm câu nào thì cô gái bên kia đã cúp máy. Cười
khổ với cô chị dâu quái gỡ này, Diana nhét chiếc điện thoại vào túi
xách, quay lại chỗ Eric.
Gỡ chiếc khăn lạnh giờ đã nóng bừng, cô lột 1 miếng làm mát vừa mua
ở tiệm thuốc dán lên trán anh thay vì phải dùng đá lạnh. Bưng chậu
nước cùng chiếc khăn vào trong nhà vệ sinh, cô lại quay ra. Kéo
người anh nằm ngay lại, Diana chỉnh chiếc chăn lệch, đang quấn
quanh người anh cho ngay ngắn, nhìn anh, cô thở dài.
Lau dọn đống nồi chén trong bếp, cô giặt khăn lau sạch kệ, dọn sạch
bàn. Lôi thức ăn trong túi vừa mua, cô sắp xếp các thứ cho vào tủ
lạnh. Sau 1 hồi phân loại, chiếc tủ lạnh rỗng tuếch của anh đã đc
lắp đầy. Bắc chiếc nồi nhỏ lên bếp, cô bắt đầu nấu cháo. Thái thịt,
hành 1 cách cẩn thận, cô mau chóng nấu chúng thành 1 món cháo thơm
lừng. Rắc thêm chút tiêu cay nồng, chẳng bao lâu sau nồi cháo đc
hoàn thành.
Mùi thơm của thịt, rau thơm và đậu xanh, xem lẫn hương nồng nàn của
tiêu mau chóng lan tỏa khắp căn phòng trống vắng. Nghe lập tức, có
tiếng động vang lên khiến cô vội chạy ra xem. Eric trở người, anh
khẽ ho, đôi mắt lục mờ ảo mệt mỏi chớp. Diana cúi đầu nhìn anh, cô
nhẹ hỏi:
-Anh tỉnh rồi à? Uống miếng nươc nhé!
Nói rồi cô với tay rót cho anh cốc nước lọc. Nâng đầu anh dậy, cô
kê chiếc ly cùng cái uống hút trắng lên môi anh. Eric nhẹ hút. Anh
đờ đẫn nhìn cô, môi khẽ nói:
-Em làm gì ở đây?
Liếc mắt nhìn anh, cô đặt ly nước xuống, chồng mấy cái gối lên cao
cho anh dựa lưng vào. Cô mắng:
-Đồ ngốc! Ốm sao không gọi cho em hả? Ryan không nói chắc anh tính
giấu luôn chuyện này phải không?
Anh nhìn cô, chớp mắt:
-Xin lỗi! Tại anh không muốn làm phiền em.
Vuốt vài sợi tóc lòa xòa trước mắt anh, cô dịu dàng nói:
-Anh là bạn trai của em, lo cho anh là chuyện đương nhiên cơ
mà.
Eric hơi giật mình, anh nhìn cô ngạc nhiên. Diana chỉ cười không
đáp, ánh mắt cô không biểu lộ bất cứ điều gì. Cô chỉ đứng dậy, nói
nhẹ:
-Em đi lấy đồ cho anh ăn.
Để lại Eric vẫn còn ngạc nhiên, đờ đẫn.
1 lúc sau, cô quay ra, tay bê tô cháo nóng hổi thơm lừng ngồi xuống
cạnh anh. Eric nhìn cô, anh hỏi:
-Em nấu à?
Hếch mặt lên trời, cô cười cười:
-Chứ còn ai!
Anh mỉm cười, đưa tay tính cầm chiếc muỗng cô đã nhanh tay múc
muỗng cháo lên thổi. Ngạc nhiên, anh chau mày nhìn động tác của cô,
ngờ ngợ hỏi:
-Em... không tính đút anh ăn đấy chứ?
Cô lại cười tinh quái:
-Yep! Nào bé ngoan há miệng ra nào.
Eric nhìn cô gái trước mặt mình đang cười tươi rói, vẻ mặt như đang
chăm trẻ con, anh bất giác cười khổ. Nhăn nhó, anh mở miệng để cô
đút. Mùi tiêu sộc lên mũi anh, khiến đầu óc choáng váng của anh có
phần đỡ hơn. Cái bụng đói meo của anh cũng không còn cồn cào khó
chịu nữa. Cô vừa đút vừa hỏi:
-Mấy bữa nay anh không ăn gì à?
Anh lắc đầu, miệng vẫn không ngừng nuốt:
-Thằng Ryan có qua đây mua thuốc cho anh nhưng nó đâu có biết nấu
ăn.
Nhăn mặt, cô lại hỏi:
-Gói mỳ trong bếp là anh làm?
Anh lắc đầu:
-Là Ryan làm đấy. Nhưng anh có ăn nổi đâu.
Nhìn cái tô rỗng còn lại trên tay mình, cô nhăn nhó rủa:
-Ai đời lại đi cho người ốm ăn mỳ, Ryan thật là.
Eric chỉ cười không đáp. Diana cất chiếc tô vào trong, quay ra, cô
đưa anh vài viên thuốc cùng cốc nước:
-Uống thuốc đi!
Rất ngoan ngoãn, Eric nuốc mấy viên thuốc. Anh thở hắt ra, mệt mỏi
nghiêng đầu qua 1 bên mà nhắm chặt mắt. Đầu anh vẫn còn rất
đau.
Nhẹ đỡ anh nằm xuống, cô kéo lại chăn cho anh. Hôn nhẹ vào má anh,
Diana thì thầm:
-Ngủ đi nhé!
Cô quay người, thu dọn những tờ báo, sách vở vứt lung tung trên sàn
nhà. Cô lướt nhìn căn hộ cao cấp của anh, tất cả vô cùng đơn sơ. Có
ánh sáng hắt lên khiến cô chú ý. Cạnh chiếc tivi, 1 vài khung ảnh
đc đặt lộn xộn ở đấy. Mắt kính đã phủ bụi mà không có người lau
chùi. Tò mò, cô giặt sạch 1 chiếc khăn lau đi lớp bụi trên kính.
Những người trong tranh hiện ra rõ nét.
Tấm ảnh của Eric 3 năm về trước đang khoác vai anh trai, kẻ mà cô
mãi mãi không bao giờ quên. Richard Franks trong hình cười tươi rói
cùng em trai. Cô chua chát cười.
"Mẹ kiếp! Anh cũng có em trai vậy tại sao không hiểu cho 1 người
chị như tôi chứ."
Nghĩ thầm, cô đặt khung hình xuống, cầm cái khung tiếp theo. Lại 1
tầm hình nữa chụp Eric tốt nghiệp cấp 3 tại nơi cô đang học, đứng
cạnh là anh trai. Từng khung hình đc lau đi, lớp bụi biến mất, kỉ
niệm của anh cùng Richard hiện rõ trong ánh mắt cô. Khung ảnh cuối
cùng là khung ảnh to nhất. Nhưng trên khung anh đó, vô số vết nứt
hiện lên. Nhẹ tay lau đi lớp bụi mờ, Diana giật mình.
Gia đình của Eric! Người đàn bà quí phái, xinh đẹp bế đặt tay lên
vai 1 đứa trẻ có đôi mắt màu lúc và mái tóc nâu. Quí ông thanh lịch
bế 1 đứa trẻ 7 tuổi trên tay. Thằng bé đáng yêu với đôi mắt lục y
như người anh trai cùng mái tóc màu đồng của bố. Cả 4 người đều
cười rất tươi, rất rạng rỡ. Gia đình trong bức hình tưởng chừng như
rất hạnh phúc.
Thế nhưng, trên mặt kính lại là vô số vết nứt như thế bị vật gì đó
ném vào. Cô đưa mắt nhìn về phía chàng trai đang nằm im ắng, tiếng
thở đều đều trên giường, Diana thở dài. Tuy không đc ở bên bố mẹ
nhiều những mỗi năm vào những kỳ nghỉ cô vẫn đc cùng bố mẹ đi chơi,
cùng gia đình sum vầy bên nhau. Hay đôi khi, bố mẹ cũng trở về thăm
cô cùng anh và em trai. Để bọn cô sống 1 mình, bố mẹ Diana chỉ muốn
con đc tự lập chứ không hề bỏ mặc.
Xem ra cô đã sướng hơn anh rất nhiều lần rồi. Nhìn lại 1 lần nữa
những khung ảnh đó, tim cô có chút rung động trước con người mang
tên Eric Franks. Nhìn anh, cô thì thầm:
-Chúng ta đều giống nhau mà thôi. Chỉ có điều em may mắn hơn anh.
Vì vậy, dù có thế nào, em cũng sẽ cố gắng bù đắp lại cho anh khoảng
trống kia. Xin lỗi!
CHƯƠNG 33.1: GIẤC MƠ NỐI TIẾP GIẤC MƠ
Căn hộ cao cấp ngập chìm trong bóng tối, đâu đó ngoài kia, tiếng
bước chân giẫm nhẹ trên nền gạch. Tất cả chỉ còn là những cái bóng
mờ ảo dưới ánh trăng chiếu xuyên qua bức tường thủy tinh chịu lực
với tấm rèm mỏng phất phơ. Ánh đèn ngủ vàng nhạt hiu hắt rọi lên 2
con người trong phòng.
Anh nằm đó, vẫn im lìm ngủ. Gương mặt tuyệt mỹ tĩnh lặng như nước
hồ, hàng mi khẽ động đậy. Cô ngồi đó, tay vẫn không ngừng bấm trên
chiếc điện thoại cảm ứng màu bạc. Ánh sáng trắng hắt lên gương mặt
yêu kiều của cô, phản chiếu những con chữ nhỏ lên tròng mắt hổ
phách trong suốt kia. Khóe môi anh đào khẽ nhếch khi nhìn vào tấm
hình trên màn hình điện thoại.
Chợt anh nhăn mặt, tiếng nói cất lên, hoảng loạn và tha
thiết:
-Bố mẹ đừng bỏ anh em con. Con xin 2 người. Đừng bỏ rơi chúng con.
Bố mẹ, con sẽ ngoan mà. Con hứa con sẽ ngoan, sẽ vâng lời. Đừng để
chúng con ở lại!
Anh vẫn không ngừng gọi bố mẹ, không ngừng van nài họ. Gương mặt
phẳng lặng nhăn nhúm lại, đầu anh không ngừng xoay qua xoay lại.
Bàn tay nóng siết chặt lấy tay cô. 1 giọt nước mắt chầm chậm lăn
qua khóe mắt của anh.
Cô giật mình buông lơi chiếc điện thoại trong tay, vội giữ chặt lấy
tay anh thì thầm:
-Eric bình tĩnh đi anh. Bố mẹ sẽ không bỏ rơi anh đâu. Nghe em nói
nào. Bố mẹ sẽ không bỏ rơi anh đâu!
Tiếng nói êm dịu của cô thì thảo bên tai anh. Gương mặt anh giản
ra:
-Bố mẹ sẽ không đi nữa chứ? Sẽ ở lại bên con chứ?
Cô lại thì thầm:
-Phải! Bố mẹ sẽ ở lại bên anh. Sẽ không đi nữa. Nào mau ngủ đi, mau
khỏi bệnh nữa nhé. Có thế bố mẹ mới ở bên anh.
Khóe môi anh mỉm cười, nụ cười rất ngây ngô:
-Con hứa, con sẽ ngoan. Con sẽ ngủ, sẽ mau hết bệnh. Bố mẹ đừng bỏ
con nhé, sẽ giữa chặt tay con đấy nhé.
Cô nhếch môi cười:
-Ừ!
Anh lại im lặng chìm lại vào giấc ngủ.
Đôi tay cô đưa lên, vuốt những sợi tóc lòa xòa của anh. Lau đi giọt
nước mắt đọng lại trên khóe mắt. Trán anh đã bớt nóng hơn rồi. Thay
cho anh miếng dán khác, cô ngước nhìn màn hình điện thoại. Đã hơn
12h khuya rồi. Bước về phía chiếc ghế sopha dài, Diana nằm lên đấy,
cô gắng ngủ. Đêm càng lúc càng khuya, trong giấc ngủ, những kỉ
niệm, hình ảnh lại hiện lên rõ ràng nhất trong tâm trí mỗi người.
Hơi lạnh của chiếc máy điều hòa phủ lên người của cả 2.
......................................................
Rầm!
Cánh cửa nhà kho cũ kĩ bật mở. Chàng trai với mái tóc màu đồng cùng
đôi mắt màu lục sáng rực đầy lo lắng và hoảng loạn xông vào. Chiếc
áo đồng phục trắng tinh thấm đẫm mồ hôi. Bước chân anh vội vã chạy
trên sàn nhà ẩm ướt, trơn trợt. Dọc con đường với những thùng hàng
bằng gỗ chất 2 bên mắc vài bóng đèn tròn màu xanh hiu hắt.
Tâm trí anh ngập đầy lời khiêu khích kia. Phong thư đỏ với hàng chữ
bạc cùng huy hiệu 2 giọt nước gắn với sợi xích bạc nối với 2 chiếc
lông vũ đen in kèm ám ảnh trong trí nhớ anh. Nỗi lo sợ đè nặng tâm
trí anh. Con tim anh đập mạnh, ruột gan anh nóng hết cả lên, miệng
không ngừng lầm bầm:
-Richard anh ở đâu?
Con đường kết thúc, mở ra trước mắt anh là 1 căn phòng rộng, chính
giữa là bóng đèn tròn lồng trong chiếc chụp bằng thiếc, phát ánh
sáng trắng lắc qua lắc lại trên trần. Phía dưới ánh đèn, 1 thân
hình nằm im bất động. Anh chạy vội đến đó, gương mặt của người kia
quay sang 1 bên, chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm 1 màu máu đỏ thẫm.
Sàn nhà bê bếch những vệch máu dài chảy lênh láng.
Mùi tanh xộc lên mũi, khiến anh muốn ói. Đôi tay run rẩy xoay gương
mặt của người kia lại. Giật mình, đôi mắt lục mở lớn, ngập tràn sự
bàng hoàng xen lẫn đau đớn. Chạm vào gương mặt gần như đã biến dạng
và bê bếch máu, anh run rẩy gọi:
-Richard! Richard! Anh có nghe thấy tiếng em gọi không?
Người kia khẽ cử động, bàn tay chằng chịt vết rạch, đốt ngón tay đã
bị bẻ gãy, trườn đến tay anh. Anh vội vã nắm lấy, kinh hoàng nhận
ra bàn tay của anh trai đã không còn nguyên vẹn.
Giọng nước mắt trong rơi xuống ngực Richard, hòa cùng máu. Đôi mắt
kia khẽ chớp, ánh lục mờ sương nhìn vào anh. Đôi môi trắng bệch thì
thào, yếu ớt như ngọn cỏ trong đêm:
-Eric! Em trai của anh!
Nâng đầu anh trai dậy, máu vấy lên chiếc áo trắng của anh. Bàn tay
anh đầy máu. Giọng nói nghẹn ngào:
-Anh à! Em đây, em là Eric em trai của anh đây. Đừng bỏ em lại!
Anh!
Richard khẽ cười, máu trào ra từ khóe miệng anh, vùng ngực trần
thấm đấm máu, 1 vết thương chưa lành. Liếc mắt nhìn vết thương cháy
đen trên ngực mình, anh nói:
-Nghe anh, đừng khóc, phải mạnh mẽ lên thay anh sống tiếp phần đời
còn lại.
Anh mắt lục của Eric rực cháy. Ngọn lửa thù hận bùng lên từ đáy
mắt, nghiến răng, tay anh siết chặt:
-Em nhất định sẽ trả thù cho anh!
Anh khẽ lắc đầu bằng sức lực của mình, nhìn em trai:
-Eric ngốc! Đừng trả thù cho anh, em sẽ không đấu lại họ đâu. Nghe
anh, hãy sống thật hạnh phúc. Hãy nhớ rằng lun có người anh này bên
cạch em.
Nụ cười nguội dần trên môi anh, đôi mắt đờ đẫn mờ sương. Hơi hở yếu
ớt của Richard Franks tắt đi. Thân xác lạnh ngắt, bất động đầy máu
trên tay Eric.
Eric hoảng loạn nhìn anh:
-Richard! Anh ơi, đừng dọa em. Tỉnh lại đi anh! Đừng bỏ rơi em.
Richard!
Tiếng thét của anh vọng lại trong nhà kho rỗng. Gọi tên anh trai,
gào thét trong nước mắt nhưng không còn nữa rồi. Đôi tay Richard
lạnh ngắt buông lơi. Vết xẹo mang huy hiệu 2 giọt nước nối với 1
sợi xích bạc kết với 2 cọng lông vũ in trên mảng da thịt của anh.
Dấu nung khiến mảng thịt khét, cháy đen lại. Khiến cho huy hiệu ấy
càng rõ ràng hơn. Đen đến chói mắt trên nền đỏ rực của máu. Con tim
gào thét, đôi mắt của Eric rực lửa, tay anh nắm chặt:
-Em nhất định sẽ trả thù cho anh!
-RICHARD!
-DANNIEL!
2 tiếng thét cùng vang lên 1 lúc. Eric bật dậy trên giường. Trán
anh ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt anh mở to, tay siết chặt tấm ga giường.
Phía bên kia phòng khách, Diana cũng bật dậy. Trán cô cũng ướt đẫm
mồ hôi. Vội bước vào chỗ anh, cô nhìn thấy anh đang ngồi thẫn thờ
trên giường.
Eric nhìn cô, giọng nói anh run rẩy. Ôm lấy thân hình của cô tìm 1
chút hơi ấm, tim anh vẫn còn đập mạnh. Eric sợ hãi nói:
-Anh nhìn thấy cảnh đó. Lại 1 lần nữa anh nhìn thấy Richard trong
căn nhà đó. Anh ấy đã buông tay anh để đi mãi!
Cô đau xót ôm anh trong tay mình. Vuốt nhẹ mái tóc bếch mồ hôi của
anh, giọng cô run run:
-Em hiểu! Đừng sợ, còn có em ở đây cùng anh mà.
Chính cô cũng không biết làm thế nào. Tim cô cũng đau thắt lại khi
1 lần nữa giấc mơ ấy trở về trong cô. Giọt nước mắt khẽ lăn. Hình
ảnh màu máu thấm ướt mảng tuyết trắng và gương mặt tái nhợt của
Danniel vẫn còn ám ảnh cô. Cô nhìn thấy bàn tay mình đầy máu của
em. Nhìn thấy gương mặt y như mình cùng đôi mắt hổ phách trong vắt.
Nhìn thấy nụ cười ấm áp vô cùng như mặt trời. Câu trăn trối cuối
cùng vẫn còn đó, vang vọng trong tâm trí cô.
"Snow! Em.... có lẽ phải xa chị rồi nhỉ?....... Công chúa của em
giao lại cho chị....... Nhất định phải làm cô ấy hạnh..... phúc.
Chị hứa nhé!"
CHƯƠNG 33.2:
Ngôi biệt thự sang trọng im lặng trong bóng tối. Khắp không gian
rộng lớn ngôi biệt thự sang trọng và xa xỉ vô cùng. Cũng như bất cứ
ngôi nhà nào khác ở xung quanh, nơi đầy rộng lớn trang trọng và uy
nghi. Chỉ có khác chi chính là không khí bao quanh nó. Lạnh lẽo và
u tối chính là đặc trưng ở nơi đây. Chỉ những vị khách đc mời mới
dám bước chân vào nơi này.
Ngôi nhà tách biệt khỏi mọi vật khác, nó im lặng. Người ta chỉ biết
rằng nơi đây thuộc quyền sở hữu của 1 người đàn ông giàu có cùng cô
con gái xinh đẹp của mình. Người đàn ông lịch lãm trong bộ vest xám
bước ra từ chiếc Lexus Is600hl luôn là bí ẩn trong mắt những người
hàng xóm nơi đây. Ngay cả cô con gái của ông ta cũng là tâm điểm
chú ý của tất cả khi cô gái này luôn xuất hiện vào những lúc trời
đã về khuya.
Vào bên trong ngôi nhà, ấn tượng đầu tiên của người ta chính là cái
lạnh lẽo của nơi đây. Sàn nhà lát gạch hoa cương màu cẩm thạch xanh
sáng bóng nhưng lại lạnh tựa như đá. Bộ sopha trắng muốt nổi rõ
trong màn đêm đen tuyền của nơi đây. Êm ái nhưng lại lạnh lẽo đến
rợn người. Những bức tường cao ốp gỗ và sơn màu tím nhạt càng khiến
nơi này thêm phần tăm tối.
Trong ánh sáng heo hắt từ phía nhà bếp hắt ra, người ta nhìn thấy
từng bậc thang rộng dẫn lên cao. Tay cầm inox ánh lên 1 vẻ lạnh
buốt. In bóng trên mặt kim loại là hình ảnh cô hầu gái đang đứng
trong bếp trên dãy kệ gỗ sang trọng. Những thiết bị hiện đại nhưng
ít đc sử dụng.
Tiếng nước róc rách chảy xen vào tiếng va chạm của chén dĩa vang
vọng trong ngôi nhà. Cô hầu gái nhăn mặt, ánh mắt thoáng vẻ sợ hãi
liếc về phía cầu thang xoắn to lớn nằm khuất trong bóng tối kia.
Ánh đèn huỳnh quang trắng hắt lên mặt cô gái, cô ta lại quay lại
công việc của mình, cố gắng làm thật nhanh và nhẹ nhàng.
Kể từ lúc mới đến làm ở đâu đến giờ, cô gái lúc nào cũng trong
trạng thái hồi hộp, lo sợ và cảnh giác. Cả cha con nhà này đều rất
khó đoán và kinh khủng. Cô chủ lúc nào cũng lạnh lẽo, rất dễ nổi
nóng. Còn ông chủ bao giờ cũng vắng mặt nhưng khi xuất hiện thì
ngay lập tức không khí trong nhà thay đổi. Không những lạnh hơn mà
còn rất căng thẳng.
Đưa tay tắt đi chiếc đèn, cô gái mò mẫm trong bóng tối. Tiếng bước
chân vang lên trên nền gạch. Bàn chân trần của cô hầu gái chạm vào
nền gạch lạnh buốt. Dù đã làm ở đây đc 2 năm nhưng cô vẫn không thể
nào thích nghi đc với bóng tối và cái lạnh của nơi này. Rút chiếc
điện thoại trong túi, bật máy, cô gái soi ánh sáng nhỏ bé, bàn chân
từng bước bước.
Tầng 2 hiện lên trong mắt cô gái. Trước phòng cô chủ, 1 bóng đen
đang đứng đấy. Cô hầu run rẩy chiếu chiếc điện thoại từ bộ quần áo
xám lên trên. Thân hình rắn chắc và mạnh mẽ của người đàn ông hiện
lên mờ ảo. Gương mặt trung niên đã rắn rỏi và già đi theo năm tháng
nhưng vẫn giữ đc 1 nét phong trần, sắc xảo như ngày còn trẻ.
Đôi mắt đen thẳm, sâu hun hút nhưng không chút tình cảm của người
đàn ông chiếu vào gương mặt sớm đã trắng bệch vì sợ hãi của cô gái
trẻ. Chiếc điện thoại buông lơi rơi tuột xuống sàn nhà. Âm thanh
khô khốc của chiếc điện thoại chạm sàn và vỡ tung vang lên, vọng
lại khắp hành lang. Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh:
-Cô bị đuổi việc!
Cô hầu gái vội vã bỏ chạy lên cầu thang. Dường như cô ta sợ rằng
chỉ cần ở đây 1 chút nữa thôi người đàn ông này sẽ giết chết
mình.
Để mặc cho cô gái chạy mất trong bóng tối, ông ta lại tiếp tục lắng
nghe tiếng kêu gào, van xin và khóc lóc của cô gái trong phòng. Bàn
tay to lớn siết chặt lấy tấm hình đã cũ trong tay. Khóe môi khẽ
nhếch, nụ cười chua xót nhưng đầy hận thù. Từng tiếng van xin đó,
ông ta vẫn còn nhớ rất rõ. Chưa bao giờ quên tuổi thơ đau đớn và
bất hạnh mà ông ta đã gây ra cho đứa con gái duy nhất của người mà
ông ta yêu.
Victoria, cái tên mà con bé đc đặt theo như tên của cha nó khiến
ông căm ghét. Ginny là cái tên mà ông bắt cô ấy phải đổi cho nó khi
con bé về nhà ông. Thật không ngờ đến tận bây giờ, con bé đó đã lớn
thế này. Nó càng khiến ông nhớ về người con gái đó. Người mà ông
yêu say đắm cũng chính là người mà ông không thể nào quên đi đc.
Rango khẽ nói, tiếng nói ông tan vào không khí:
-Ginny ta xin lỗi con! Có trách hãy trách bố con đã khiến con phải
khổ sở thế nào.
Quay bước, bóng dáng cao lớn cô độc của người đàn ông quay trở về
thư phòng.
......................................................
Trên bàn gỗ nhỏ, dưới ánh lữa đỏ ấm áp, trái tim người đàn ông tên
Rango lạnh lẽo như thể nó đã chết từ rất lâu rồi. Ánh lửa soi rõ
hình ảnh của 3 con người kề vai nhau trong khung ảnh nhỏ đặt trên
bàn. Rango nhấc khung hình lên xem, ông cười cay đắng:
-Victor mày có nhìn thấy không? Con gái mày bây giờ chính là quân
cờ trong tay tao. Tao sẽ hành hạ nó để trả thù mày.
Đôi mắt đen sâu thẳm đầy hận thù nhìn vào hình ảnh chàng thanh niên
đeo kính với mái tóc màu hạt dẻ đang đứng cạnh 2 người bạn. Đó
chính là Victor Clanne.
Đừng giữa 2 chàng thanh niên là 1 cô gái trẻ có gương mặt y hệt như
Ginny bây giờ. Mái tóc cam rực rỡ buông dài trong nắng. Khóe mắt
ngập đầy hạnh phúc. Môi hồng nở nụ cười rất tươi. Chính cái nụ cười
ấy đã khiến trái tim Rango thổn thức, xuyến xao. Người con gái ông
yêu nhất-Lily Gil-mẹ của Ginny Clanne. Bên cạnh cô gái chính là
chàng trai với đôi mắt đen sâu thẳm.
Khác với Victor, Rango là người điển trai, ngạo nghễ và lạnh lùng.
Mái tóc đen chải dựng cùng chiếc khuyên lấp lạnh, nụ cười cao ngạo
đã khiến không biết bao cô gái gục ngã. Thế nhưng trong đôi mắt
Rango, chỉ có duy nhất cô bạn thân Lily. Mong chờ, dõi theo, quan
tâm và chăm sóc cô bạn là điều Rango trẻ luôn làm.
Khi đã có đc 1 cơ ngơi vững chắc cho chính bản thân, chàng Rango
trẻ tuổi quyết định cầu hôn cô gái đó. Kế hoạch về 1 bữa tối lãng
mạn cùng chiếc nhẫn mà cô ấy thích đều đc Rango kể cho người bạn
thân là Victor nghe. Và rồi bữa tối quan trọng ấy cũng tới. Lịch
lãm trong bộ vest xám đắt tiền, Rango đến nhà hàng nhỏ mà 2 người
hay đến. Cô ấy xuất hiện rạng rỡ và thuần khiết như 1 thiên thần.
Bữa tối vẫn diễn ra đúng như dự tính.
Cây đàn piano trắng đc chính Rango bố trí hiện lên dưới ánh đèn.
Bài hát êm dịu ngọt ngào vang lên. Cả không gian trầm ấm ngập đầy
ánh nến cùng màu vàng dịu ngọt của những chụp đèn nhỏ. Giọng hát
của chàng Rango trẻ tuổi trầm ấm khiến bao người ngây ngất thế
nhưng. Khi bài hát kết thúc, Rango chỉ kịp nói 2 chữ "Lily em....."
đã bị 1 người khác chen vào.
Victor Clanne xuất hiện, tay cầm bó hoa Ly xinh đẹp cùng chiếc hộp
nhung đỏ đến trước mặt Lily. Hắn ta quỳ gối và nói:
-Lily Gil em có đồng ý lấy anh không?
Cô gái ngỡ ngàng còn hắn ta lại giả vờ ngượng ngùng, trắng trợn bảo
tất cả đều do hắn dàn xếp và nhờ Rango giúp đỡ. Và kết quả của màn
kịch đó chính là tấm ảnh Lily Gil trong chiếc váy cưới trắng tinh
khôi cùng nụ cười hạnh phúc.
Rango nhớ rất rõ cái ngày đó. Nắng rất đẹp và bầu trời xanh mát, lễ
đường ngập sắc xanh của những quả bóng tròng cùng loài hoa cô ấy
thích. Ông đã ngồi đó bên chiếc đàn dương cầm trắng để đàn cho họ.
Đám cưới của Victor Clanne và Lily Gil. Đám cưới hạnh phúc nhưng
lại là nhát dao vô hình găm thẳng vào tim ông. Để rồi không bao lâu
sau, Victor chết.
Lily đã tìm đến ông như 1 người bạn tìm kiếm sự giúp đỡ. Lấy cô ấy,
cho cô ấy 1 bờ vai 1 chỗ dựa 1 mái nhà nhưng sự hận thù trong ông
quá lớn. Nhìn cô ấy bên cạnh mình nhưng vẫn mãi nhớ về 1 hình bóng
khác khiến Rango tức giận. Để rồi giờ đây, cô đơn trong chính ngôi
nhà của mình, tấm mình Lily in sâu trong đáy mắt ông. Tấm hình nhỏ
nhăn nhúm bởi cái siết chặt của ông. Rồi 1 giọt nước mắt rơi
xuống.
Tách!
Tiếng nước mắt rơi trên tấm hình cũ. Rango gục đầu xuống bàn, giọng
nói ông nghèn nghẹn:
-Lily anh xin lỗi! Anh xin lỗi em! Hãy tha thứ cho anh. Tha thứ cho
anh có đc không?
1 câu hỏi mãi mãi không có đc câu trả lời. Cô gái mà ông yêu đã
không còn bên cạnh ông nữa rồi. Tất cả giờ đây chỉ còn là 1 khoảng
trống không đc lấp đầy trong ông mà thôi. Chính ông là người đã tạo
ra bi kịch này để rồi trái tim ông rĩ máu từng ngày. Từng ngày!
Trong hối hận và đau xót. Mối thù cùng tình yêu đó chôn chặt trong
tim ông, chưa lúc nào phai nhạt và............ chưa lúc nào dừng
lại.
[Tóm tắt phần giữa]
Lễ hội giao lưu giữa các trường đã đến lúc bắt đầu, nhóm Diana cùng
Eric và Ryan đc cử làm đại diện tham gia vào lĩnh vực văn nghệ và
công nghệ thông tin. Harry đc cử đi thi công nghệ thông tin cho
trường. Còn lại tất cả sẽ đc Herra và Ina chuẩn bị cho phần thi văn
nghệ. Trong lúc tập luyện, Ryan phát hiện rằng chiếc đàn violin
trắng đã gắn bó với Violet rất lâu cùng với biết bao kỉ niệm bên
cạnh Danniel. Dù đau lòng cách mấy, Violet vẫn cố gắng dự thi cùng
chiếc đàn trắng như 1 món quà dành cho người cô iu tha thiết.
Đến sát ngày thi, 1 cô gái xuất hiện, cô gái này khiến Eric bắt đầu
hoài nghi về thân phận thật sự của Diana. Cô gái mang tên Stella
Amstrong. Anh vô tình nghe đc cuộc đối thoại giữa Stella, Diana và
Billy nói về mình cùng cái chết của Richard. Blood lại 1 lần nữa
xuất hiện đầy đủ các gương mặt trừ Prince D kể từ lúc Stella trở về
càng khiến Eric nghi ngờ.
Đột nhập vào cơ sở dữ liệu của Blood không thành, anh cho người
tiếm kiếm nơi mà những học sinh trao đổi đang theo học. Eric phát
hiện Harry, Mars, Ina, Herra đã tốt nghiệp cách đây 1 năm và Billy
cũng như Jackson đã tốt nghiệp cách đây 2 năm. Ngoài ra, họ chính
là những cụ học sinh của ngôi trường anh đang theo học. Lí do mà
không 1 ai trong trường biết họ là bởi vì họ chỉ theo học 3 năm phổ
thông sau đó thi vào những trường đại học danh tiếng.
Ngoài nơi họ đang làm việc, Eric hoàn toàn không điều tra đc bất cứ
điều gì khác. Lúc này, thông tin về Ginny đc hé lộ. Harry đã đột
nhập đc vào cơ sở dữ liệu của Rango. Tất cả phát hiện đc rằng mẹ
ruột của Ginny đã bị giết chết cách đây 5 năm mà không hề hay biết.
Rango đạ bịt miệng tất cả các cơ quan điều tra và che dấu mọi thông
tin về người vợ đã mất cùng cô con gái.
Trong ngày giỗ của Danniel, Diana lại tình cờ phát hiện đc mối quan
hệ của Rango, Lily, Victor và bố mẹ mình. Cô biết đc rằng, mẹ của
Ginny là bạn học của mẹ mình, biết đc lí do tại sao Rango căm ghét
Ginny đến thế. Cô bắt đầu cảm thấy thông cảm với cô gái mang tên
Ginny Clanne hay đúng hơn là Victoria Clanne. Thế nhưng sau khi
Stella, Jackson và Billy cùng bố mẹ cô về nước. Những chuyện không
hay bắt đầu xảy ra.
Ginny trong 1 lần thực hiện chuyến giao dịch vô tình thấy đc gương
mặt thật của Princess D khi đang đánh nhau với 1 nhóm nào đó. Cô ta
đã thỉnh cầu sự giúp đỡ từ Rango để truy tìm thân phận thật của
những người đứng đầu Blood. Vô tình thay, cô phát hiện Prince D mà
mình từng quen lại không phải là Prince D thật. Tức giận vì sự lừa
gạt của Diana, cô tìm đến Eric.
Đưa tất cả những giấy tờ có liên quan về thân phận của Diana cho
anh, Ginny mong muốn sự hợp tác để có thể hạ gục Diana. Ryan vô
tình biết đc bí mật đó, anh cay đắng nhận ra Violet chính là G.F
của Blood. Nhưng Ryan không hề từ bỏ cô, anh đã gặp Viole cùng
Diana, nói với họ những gì anh nghe đc. Thế nhưng trái với dự tính
của Ryan, Diana hoàn toàn biết đc tất cả.
Chính cô đã cố tình để Eric và Ginny phát hiện những sơ hở trong
hành động của cô. Bởi Diana biết sự thật trước sau cùng sẽ phơi bày
và quan trọng hơn hết, cô biết mình đã yêu Eric. Vì thế cô không
muốn phải tiếp tục lừa gạt anh. Trong quan bar của thành phố, Eric
đã gỡ bỏ chiếc mặt nạ bạc của Princess D, tức giận khi biết rằng
người con gái mà anh luôn tin tưởng lại chính là kẻ mà anh hận
nhất.
Quá khứ cùng sự hận thù che mất lí trí của Eric, anh cho người cắt
đứt thắng xe của Diana vào 1 buổi chiều mưa, xé nát hợp đồng quan
hệ giữa họ. Diana trong lúc lái xe đến mộ Danniel thì phát hiện xe
đã đứt thắng. Cô kịp thời nhảy ra khỏi xe trước khi chiếc xe lao
thẳng xuống vực. Chấn thương, Diana chỉ kịp gọi điện cho Ina đến
đón. Trong lúc đó, Ginny cho người bắt Violet đi.
Nắm rõ điểm yếu của Diana chính là Violet, Ginny cùng Saphia đã cho
người bắt cóc Violet để hành hạ. Lửa giận bùng cháy khi sự thật
Violet chính là người mà Prince D yêu khiến Ginny mất đi tự chủ. Cô
ta đánh đập, hành hạ Violet bất chấp sự sự xuất hiện của Ryan. Ryan
vô tình nhìn thấy Violet bị bắt đi, anh vội vàng đuổi theo và phát
hiện ra bộ mặt thật của Ginny. Nhưng tất cả quá muộn. Ginny mất tự
chủ cả Ryan và Violet đều bị bắt trói và đánh đập.
Cửa nhà kho đột nhiên bị đạp tung, Diana xuất hiện cùng Harry, Mars
và Herra cùng 1 số thành viên của Blood. Cô tực giận nhìn bạn thân,
người mà Danniel đã nhờ cô chăm sóc bất tỉnh với những vết thương
đầy người. Giao cho Harry cùng Mars đưa 2 người họ vào viện. Cô nhờ
Herra liên lạc với Kayla chị gái của Violet còn mình đích thân sự
lí Ginny cùng Saphia.
Ngay trong buổi tối hôm đó, toàn bộ thành viên của Saphia đều bị
bắt gọn, tất cả đều đc trả tự do. Riêng những thành viên tham gia
vào việc đánh Violet và Ryan đều bị phế đi 1 cánh tay như 1 lời
cảnh cáo. Saphia chính thức bị xóa sổ. Diana trực típ đánh gãy 2
chân của Ginny, khiến cô ta tàn phế suốt cuộc đời. Quay lại bệnh
viện, Harry giật mình nhìn thấy người yêu vội vã chạy tới. Anh ngạc
nhiên nhìn Kayla chạy đến trước cửa phòng bệnh của Violet. Violet
trong trạng thái hôn mê đã tỉnh dậy sau Ryan. Tất cả mọi người lúc
này mới biết Harry và kayla đã quen nhau đc 3 năm. Chỉ chờ sau khi
Kayla hoàn thành công việc, họ sẽ đám cưới.
Lúc này, Blood chính thức nhận đc thư khiêu chiến từ Qualy. Billy
gọi điện về cho Diana, sau trận chiến, cô buộc phải rời khỉ New
York và đến Đức sống cùng anh. Diana đắn đo, trước trận chiến vài
ngày, cô tìm đến Eric. Khi cô đến nơi, Eric say xỉn gọi tên anh
trai, cầm vỏ chai rượu rỗng, anh đập vỡ và đâm vào bụng cô. Mảnh
thủy tinh sắc nhọn đâm sau vào bụng Diana khiến cô bị thương khá
nặng. Tuy nhiên, Diana lại không hề để Eric biết điều đó bởi cô
biết mình đã gây ra quá nhiều tổn thương cho anh và hơn nữa ngày cô
đến tìm anh chính là ngày giỗ của Richard.
Trước trận đấu, Diana đã nhờ Stella đến đưa Shin, cậu nhóc ở viện
mồ côi về nhà mình. Cô sẽ đưa cậu nhóc đi Đưa cùng cô sau khi trận
chiến kết thúc. Shin chính thức đc đổi tên thành Danniel Vrolen,
trở thành con trai của Diana. Đến tìm Ginny, cô thông báo về cái
chết của Lily Clanne. Ginny chỉ trầm lặng suy nghĩ. Và rồi Ginny đã
thỉnh cầu ở Diana 1 điều. Đó chính là hãy giúp cô ta lật đổ Rango.
Cái gật đầu của Diana chính là cam kết của họ.
Trong màn đêm, chiếc xe màu bạc phóng vút đi, cuộc chiến cuối cùng
bắt đầu.