-Xin lỗi!-Diana bình thản nói khi cả 2 cùng bước về phía lớp của
cô.
-Về chuyện gì?
-Về việc nói bạn gái cũ của anh là Gumiho.
Eric dừng bước. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt ngập đầy sự ngạc
nhiên. Nhìn anh, cô mỉm cười, chân bước thẳng vào lớp. Vừa vào tới
nơi cảnh tượng Ryan tay băng bó trắng muốt đang chống cằm nhìn
Violet đã đập vào mắt cô. Nhếch mép cười nhạt, cô bước đến:
-Ông anh! Làm gì chống cằm suy tư thế này?
Ryan mỉm cười nói:
-Đang suy tư xem có cách nào để mời cô bạn đáng iu của em ngồi
chung với tụi anh vào h ăn trưa hay k đây!
Nhét chiếc túi xách vào ngăn bàn, cô tựa người vào chiếc bàn bên
cạnh đáp trả:
-Ô chuyện đó quá đơn giản. Em đây rất sẵn lòng giúp anh.
Violet ngẩng đầu, ánh mắt lạnh pha chút chán ghét nhìn Diana
hỏi:
-Cậu đi đâu mà giờ mới vào thế?
Diana trầm ngâm 1 chút rồi nói:
-Tớ... đi thăm bạn.
Violet nhìn Eric đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô hỏi:
-Vậy sao anh ta lại ở đây?
Eric k đáp, ánh mắt màu lục thẫn thờ nhìn ra ngoài bầu trời kia.
Diana chỉ khẽ cười, k đáp. Tiếng chuông vào lớp khiến 4 người giật
mình. Mỉm cười nói:
-Vi tớ cúp tiết này nhé! Đừng báo với thầy hiệu trưởng.
K đợi Violet phản ứng, Diana cầm tay Eric lôi đi để lại Ryan với
ánh mắt sững sờ và Violet với ánh nhìn khó hiểu.
............................................................
Cánh cửa phòng nhạc cũ đc đẩy ra, Diana đẩy anh tới gần cây piano.
Ngồi xuống mở nắp bàn phím, cô hỏi anh:
-Anh biết chơi thứ này chứ?
Eric nhìn cô khẽ gật đầu. Mỉm cười dịu dàng, ngón tay thon dài của
Diana lướt nhẹ qua những phím đàn. Cô khẽ hỏi:
-Anh iu Ginny Clanne lắm đúng k?
Eric giật mình hỏi:
-Làm sao em biết?
K quay lại nhìn anh, cô khẽ cười:
-Ánh mắt của anh bộc lộ rõ nhất điều đó.
-Em.... có thể nhìn thấy đc sao?
Diana vẫn cười nhưng đó lại là 1 nụ cười buồn. Cô ngước mắt nhìn
sắc trời đang chuyển màu, báo hiệu 1 cơn mưa chuẩn bị đến.
-Em đã từng thấy ánh mắt giống như anh rất nhìu lần rồi. Nhưng ánh
mắt của nó k buồn như anh mà lúc nào cũng ngập đầy niềm vui.
Eric bật cười, trong tiếng cười của anh đầy chua xót. Anh ngồi
xuống kế Diana, bàn tay anh đặt lên phím đàn.
-Em là người duy nhất nhìn thấy rõ tâm trạng của anh. Anh cứ ngỡ
mình đã che giấu rất kỹ k ngờ lại bị em nhìn thấy.
Ấn 1 nốt trên phím đàn, Diana khẽ nói:
-Em biết, anh đang cảm thấy như thế nào. Có lẽ em sẽ k thể cảm nhận
hết nỗi đau trong anh, nhưng em cũng có thể hiểu đc phần nào tình
cảm của anh dành cho chị ta.
Eric im lặng. Gió đã bắt đầu nổi lên, tiếng lá xào xạc đập vào
nhau. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói đượm buồn vang lên:
-Em.... có lẽ sẽ k thể hiều hết đc đâu. Chưa từng có 1 ai thấu hiểu
anh cả.
Bàn tay lạnh của Diana nẳm lấy đôi tay ấm áp của anh, cô mỉm cười
nói:
-Em đúng là sẽ k thể hiều đc hết. Nhưng em tin, em có thể chia sẽ
câu chuyện đó với anh. K phải với tư cách là 1 cô gái xa lạ mà với
tư cách là 1 người bạn. Có đc k?
Eric bật cười. Anh k nói!
Diana cũng k ép. Cô hiểu, khi nào sẵn sàng, anh sẽ kể câu chuyện
của chính anh cho cô. Mỗi người đều muốn giữ cho riêng mình những
nỗi buồn, những cảm xúc dâng lên trong tim. Và cũng chính những
điều đó sẽ trở thành những sợi chỉ, buộc chặt trái tim của họ. Khi
ấy, k phải là lời nói đc dùng để sẻ chia mà sẽ là 1 cái nắm chặt
tay, 1 cái ôm nhẹ nhàng hay 1 bản nhạc êm dịu.
Diana sẽ k nắm chặt tay anh, cũng sẽ k ôm anh vì cô hoàn toàn k
phải là người có thể làm đc điều đó khi chính cô cũng cần 1 sự chia
sẻ. Anh ấy từng nói với cô hãy để những nốt nhạc thay cho những lời
mà ta muốn nói. Ngón tay dài của Diana nhẹ lướt trên bàn phím. 1
chuỗi những âm thanh trầm buồn, thanh thoát vang lên.
Bản nhạc Farewell bắt đầu cho 1 buổi chiều mưa!
CHƯƠNG 5.1: FAREWELL
-Xin lỗi!-Diana bình thản nói khi cả 2 cùng bước về phía lớp của
cô.
-Về chuyện gì?
-Về việc nói bạn gái cũ của anh là Gumiho.
Eric dừng bước. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt ngập đầy sự ngạc
nhiên. Nhìn anh, cô mỉm cười, chân bước thẳng vào lớp. Vừa vào tới
nơi cảnh tượng Ryan tay băng bó trắng muốt đang chống cằm nhìn
Violet đã đập vào mắt cô. Nhếch mép cười nhạt, cô bước đến:
-Ông anh! Làm gì chống cằm suy tư thế này?
Ryan mỉm cười nói:
-Đang suy tư xem có cách nào để mời cô bạn đáng iu của em ngồi
chung với tụi anh vào h ăn trưa hay k đây!
Nhét chiếc túi xách vào ngăn bàn, cô tựa người vào chiếc bàn bên
cạnh đáp trả:
-Ô chuyện đó quá đơn giản. Em đây rất sẵn lòng giúp anh.
Violet ngẩng đầu, ánh mắt lạnh pha chút chán ghét nhìn Diana
hỏi:
-Cậu đi đâu mà giờ mới vào thế?
Diana trầm ngâm 1 chút rồi nói:
-Tớ... đi thăm bạn.
Violet nhìn Eric đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô hỏi:
-Vậy sao anh ta lại ở đây?
Eric k đáp, ánh mắt màu lục thẫn thờ nhìn ra ngoài bầu trời kia.
Diana chỉ khẽ cười, k đáp. Tiếng chuông vào lớp khiến 4 người giật
mình. Mỉm cười nói:
-Vi tớ cúp tiết này nhé! Đừng báo với thầy hiệu trưởng.
K đợi Violet phản ứng, Diana cầm tay Eric lôi đi để lại Ryan với
ánh mắt sững sờ và Violet với ánh nhìn khó hiểu.
............................................................
Cánh cửa phòng nhạc cũ đc đẩy ra, Diana đẩy anh tới gần cây piano.
Ngồi xuống mở nắp bàn phím, cô hỏi anh:
-Anh biết chơi thứ này chứ?
Eric nhìn cô khẽ gật đầu. Mỉm cười dịu dàng, ngón tay thon dài của
Diana lướt nhẹ qua những phím đàn. Cô khẽ hỏi:
-Anh iu Ginny Clanne lắm đúng k?
Eric giật mình hỏi:
-Làm sao em biết?
K quay lại nhìn anh, cô khẽ cười:
-Ánh mắt của anh bộc lộ rõ nhất điều đó.
-Em.... có thể nhìn thấy đc sao?
Diana vẫn cười nhưng đó lại là 1 nụ cười buồn. Cô ngước mắt nhìn
sắc trời đang chuyển màu, báo hiệu 1 cơn mưa chuẩn bị đến.
-Em đã từng thấy ánh mắt giống như anh rất nhìu lần rồi. Nhưng ánh
mắt của nó k buồn như anh mà lúc nào cũng ngập đầy niềm vui.
Eric bật cười, trong tiếng cười của anh đầy chua xót. Anh ngồi
xuống kế Diana, bàn tay anh đặt lên phím đàn.
-Em là người duy nhất nhìn thấy rõ tâm trạng của anh. Anh cứ ngỡ
mình đã che giấu rất kỹ k ngờ lại bị em nhìn thấy.
Ấn 1 nốt trên phím đàn, Diana khẽ nói:
-Em biết, anh đang cảm thấy như thế nào. Có lẽ em sẽ k thể cảm nhận
hết nỗi đau trong anh, nhưng em cũng có thể hiểu đc phần nào tình
cảm của anh dành cho chị ta.
Eric im lặng. Gió đã bắt đầu nổi lên, tiếng lá xào xạc đập vào
nhau. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói đượm buồn vang lên:
-Em.... có lẽ sẽ k thể hiều hết đc đâu. Chưa từng có 1 ai thấu hiểu
anh cả.
Bàn tay lạnh của Diana nẳm lấy đôi tay ấm áp của anh, cô mỉm cười
nói:
-Em đúng là sẽ k thể hiều đc hết. Nhưng em tin, em có thể chia sẽ
câu chuyện đó với anh. K phải với tư cách là 1 cô gái xa lạ mà với
tư cách là 1 người bạn. Có đc k?
Eric bật cười. Anh k nói!
Diana cũng k ép. Cô hiểu, khi nào sẵn sàng, anh sẽ kể câu chuyện
của chính anh cho cô. Mỗi người đều muốn giữ cho riêng mình những
nỗi buồn, những cảm xúc dâng lên trong tim. Và cũng chính những
điều đó sẽ trở thành những sợi chỉ, buộc chặt trái tim của họ. Khi
ấy, k phải là lời nói đc dùng để sẻ chia mà sẽ là 1 cái nắm chặt
tay, 1 cái ôm nhẹ nhàng hay 1 bản nhạc êm dịu.
Diana sẽ k nắm chặt tay anh, cũng sẽ k ôm anh vì cô hoàn toàn k
phải là người có thể làm đc điều đó khi chính cô cũng cần 1 sự chia
sẻ. Anh ấy từng nói với cô hãy để những nốt nhạc thay cho những lời
mà ta muốn nói. Ngón tay dài của Diana nhẹ lướt trên bàn phím. 1
chuỗi những âm thanh trầm buồn, thanh thoát vang lên.
Bản nhạc Farewell bắt đầu cho 1 buổi chiều mưa!
CHƯƠNG 6.1: TIN NHẮN BẤT NGỜ
Tiếng nhạc đã ngưng lại từ rất lâu. Câu chuyện của Eric cũng đã
dừng lại. Chỉ còn lại tiếng mưa rả rít hòa vào k gian lặng im giữa
2 con người. Eric vẫn còn mãi chìm đắm trong kí ức mà k hề để ý
thấy ánh mắt sắc lạnh của Diana đang nhìn xoáy vào mình. Sự bình
tĩnh, vẻ ngoài vui vẻ của cô đã thoáng chốc theo lời kể của anh mà
bay đi mất. Chỉ còn lại ánh mắt trống rỗng và luồng khí lạnh toát
ra từ cô.
Diana k ngờ tên ******** đó lại có 1 người em trai. Cô cũng k ngờ
chính mình lại đang tham gia trò chơi tình ái với em trai của hắn.
Và càng k ngờ hơn khi chính em trai của hắn tại lại kể cho mình
nghe câu chuyện này. Đôi môi anh đào khẽ nhếch tạo thành nụ cười
nửa miệng nhạt nhẽo, cô đứng dậy. Đôi chân bước đến bên khung cửa
sổ đang mở rộng. Đưa tay ra, Diana hứng lấy những giọt mưa đang rơi
ấy.
Lạnh nhỉ!
Eric nhìn cô nhưng k nói. Chính bản thân anh cũng k biết phải nói
gì bây giờ. Đây là lần đầu tiên anh kể chuyện này cho người khác
nghe. Ngay cả Ryan cũng k hề biết. Anh k hiểu đc cô đang suy nghĩ
gì. Gương mặt của cô hoàn toàn k biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. K
thương hại, k cảm thông thậm chí k hề khinh bỉ. Chỉ có 1 sự trầm
lạnh tuyệt đối.
Tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên kéo cả 2 người ra khỏi suy
nghĩ riêng của mình. Diana liếc nhìn tên người gọi, cô xoay người
mỉm cười nhẹ nhàng với Eric:
-Xin lỗi anh em có điện thoại!
Anh chỉ gật đầu k nói. Cô xoay người bước nhanh ra khỏi cửa. Đi xa
khỏi phòng nhạc, Diana mới bắt máy:
-Em nghe đây!
Phía bên kia, giọng của 1 người con gái có phần khó chịu vang
lên:
-Sao lâu thế?
-Gặp chút rắc rối. Sao rồi?
Cô gái bên kia trả lời, âm thanh nhỏ nhưng nghiêm túc:
-Thông tin về Lee và Shinee đã gửi qua máy tính cho em. Có 1 nhóm
mới nổi đang muốn khu vực phía tây của chúng ta. Em tính thế
nào?
Diana khẽ nhếch mép, giọng nói lạnh lùng đanh thép:
-Tìm người đứng đầu trước đã. Chúng nó chiếm đc bao nhiêu?
-Quận 13.
-Hừ! Nhãi nhép mà giám tranh giành khu vực của chúng ta ư.
-Thế nào?
-30' nữa gặp em ở tổng hành dinh. Em vừa phát hiện ra 1 điều rất
thú vị. Kiu mọi người nữa. Đừng báo với Taylor.
-Ok!
Cúp máy, Diana quay về với vẻ mặt vui vẻ thường ngày nhanh chân
bước về phòng nhạc. Cô đẩy cửa ló đầu vào trong nhìn anh nói:
-Xin lỗi anh! Nhà em có chút chuyện cần em về giải quyết. Giờ ăn
trưa anh và Ryan cứ đến lớp em đi chung với Violet nhé. Nó có hỏi
thì anh cứ nói em về nhà là đc. Thanks anh nhiều. Tối em sẽ liên
lạc với anh sau.
K đợi anh trả lời, cô đóng cửa bước đi. Diana tự tin rằng anh ta sẽ
k hề nghi ngờ thái độ của mình nhưng Violet thì thế nào cũng đoán
đc cho mà xem.
......................................................
Tổng hành dinh của Blood nằm khuất sau 1 cánh rừng. Sẽ rất khó phát
hiện ra lối rẽ vào nơi này nếu người lái k nắm rõ. Trên con đường
nhựa thẳng dọc mé rừng đột nhiên Diana bẻ lái quẹo vào 1 lối đi nhỏ
nằm khuất giữa những tán lá xanh rì. Con đường đất nhỏ kéo dài tận
sâu bên trong. Đi khoảng 5m, khoảng rừng kết thúc, hiện ra trước
mắt cô là 1 khoảnh đất rất rộng. Chính giữ khu đất là 1 ngôi nhà gỗ
rộng đc nâng lên cao với những bậc thang dẫn lên. Trước nhà là 1 ao
sen to trong veo với những tấm lá xanh rêu trôi lền bền. 1 vài bông
sen còn xót lại khi thu đến tô điểm thêm cho mặt hồ phẳng
lặng
Đậu xe gần đấy, Diana mỉm cười khi thấy có 4 chiếc xe hơi quen
thuộc đã đậu sẵn. Cô bước lên những bậc thang, kéo cánh cửa gỗ theo
phong cách Nhật Bản, cô bước vào nhà. Ngôi nhà rất đơn giản với 1
chiếc bàn gỗ hình chữ nhật nằm chính giữa. Có tất cả 11 cái đệm để
ngồi đc xếp ngay ngắn quanh bàn. Ở 4 góc nhà là 4 bình hoa: Forget
me not, Lily, Lavender và hoa Chuông Xanh. Căn nhà hoàn toàn vang
lặng và u tối. Bước đến giữa nhà, chợt cánh cửa sau lưng đóng lại,
1 tiếng cách vang lên. Cô cười vang:
-Ông anh! Vậy là chơi xấu đấy nhé.
CHƯƠNG 6.2:
1 giọng nói cười cợt vang lên sau lưng cô:
-Em gái như thế này gọi là chơi đẹp có nghệ thuật em à.
Diana lại cười, nhanh như cắt cô xoáy người chụp lấy nòng súng đang
kê gần đầu mình đạp thẳng vào người đằng sau khiến anh ta phải lùi
lại. Đôi tay nhanh chóng tháo rời khẩu súng lục xoay người tung 1
cú đá nữa vào cái bóng xẹt tới.
Ngay lập tức có 4 chiếc bóng của 4 con người đã có mặt tại đây từ
trước lao thẳng vào Diana. Từng cú đá, những nắm đấm đầy uy lực
nhắm tới Diana mà lao xuống. K nhanh k chậm, cô né họ và trả đũa
bằng những chiêu thức cực kỳ chuẩn xác của bản thân. Khác với việc
đánh với những con bé trong trường, cô hoàn toàn nghiêm túc. Trận
đấu diễn ra trong vòng 15' thì tạm dừng. Đến lúc này Diana mới mỉm
cười nói:
-Mọi người chào đón em nồng nhiệt ghê.
1 giọng nói dịu dàng vang lên gần bên Diana:
-Có như thế mới kiểm tra đc xem đây có đúng là Princess D hay k
chứ.
Diana ôm lấy cô gái tóc nâu gợn sóng vừa nói vui vẻ đáp:
-Em gái chị đây ai giả đc cơ chứ.
1 cô gái khác có tóc màu bạch kim phẩy tay nói:
-Vâng biết em như thế nào rồi. Bắt đầu việc chính đi.
Cả 5 người ngồi xuống chiếc bàn gỗ. 1 anh chàng tóc nâu hỏi:
-Việc gì mà tụ tập đến đây vậy công chúa?
Diana nhìn anh mỉm cười:
-Nhớ mọi người nên tụ tập k đc à?
Chàng trai cầm súng khi nãy uể oải lên tiếng:
-Em mà nhớ tụi anh thì anh đi đầu xuống đất cho em xem.
Cô gái tóc bạch kim lên tiếng:
-Harry cậu là đồ ngốc nhất mà tớ từng thấy.
Harry giãy nảy lên:
-Ê sao lại nói tớ ngốc.
Chàng trai tóc nâu-Mars lên tiếng:
-Ôi trời k phải quá rõ sao? Lát nữa thế nào Diana chẳng bắt cậu đi
đầu xuống đất. Bị nó dụ nói câu này mấy lần rồi k nhớ à.
Harry gãi đầu cười:
-Ừ nhỉ!
Diana mỉm cười nhìn cô gái có mái tóc bạch kim bảo:
-Ina chị làm chứng đấy nhá.
Mars ôm vai cô gái tóc nâu nói:
-Cả Herra nữa em cứ yên tâm đi.
Herra lúc này mới hỏi:
-Có việc gì à?
Tất cả trở về dáng vẻ nghiêm túc, Diana bắt đầu nói:
-Em muốn biết cái nhóm nhãi nhép nào muốn chiếm khu vực phía
tây?
Ina đẩy chiếc laptop về phía Diana nói:
-Tên nhóm là Red, cầm đầu là 1 thằng nhóc bằng tuổi em thường đc
gọi là Andy.
Harry bật cười:
-Andy! Nghe tên nhu mì thật.
Diana im lặng, tay khẽ di chuột máy tính mà đọc những dòng thông
tin đang hiển thị trên màn hình. Căn nhà rơi vào im lặng. 1 lúc
sau, cô mỉm cười nói:
-Đơn giản là k đáng để chúng ta phải ra mặt. Thậm chí k cần phải để
người của Blood tham gia việc này.
Mars nhìn cô nheo mắt hỏi:
-Ý em là sao?
Diana xoay xoay chiếc điện thoại màu bạc nói:
-Haizz! chẳng phải ở khu vực phía tây có 1 nhóm gì đó chống đối ta
sao? Cử 1 người đến gặp thủ lĩnh của cái nhóm đó đưa ra điều kiện
nếu chúng nó thắng đám người của Red thì khu vực phía tây thuộc về
quyền quản lí của chúng nó. Với Red cũng thế.
Herra tiếp lời cô nói:
-Vậy ý em là để 2 nhóm đó tự đánh nhau ư?
Ina nheo mắt nói:
-Dễ gì chúng nó chấp nhận.
Diana vẫn bình tĩnh nói:
-Có gì đâu mà k dễ. Đám người đó trước sau gì cũng sẽ đánh chúng
ta. Làm như vậy giúp chúng tiêu diệt lẫn nhau, khi đó chúng ta cho
người dẹp sạch tụi nó vậy có phải đỡ tốn công, đỡ tốn thời gian hay
k?
Harry nhìn cô hỏi:
-Em chắc chứ?
Cô mỉm cười gật đầu. Tài dự đoán của Princess D chưa bao giờ là
sai. Và cô tự tin về điều đó.
-Thế nào?
Cả 4 người cùng nói:
-Ok!
Chợt Mars hỏi:
-Sao k gọi Taylor đến?
Diana thản nhiên nói:
-Nó đang ở trong lớp, gọi Taylor chẳng khác gì khiến nó nghi ngờ em
lại tham gia vào những việc này.
Ina nhìn cô hỏi:
-Con bé ấy k muốn em quản lý hội à?
-K hẳn. Violet k muốn em tham gia vào việc thanh toán các băng nhóm
khác hay đua xe. Cậu ấy sợ em giống thằng nhóc đó bỏ cậu ấy mà
đi.
Cả 4 người lại im lặng. Chợt Diana nói:
-Thằng khốn năm đó chúng ta xử lý mọi người còn nhớ chứ?
Tất cả gật đầu, Diana lại nói tiếp:
-Nó có 1 đứa em trai hơn em 3 tuổi.
Herra ngạc nhiên hỏi:
-Em trai?
Mars cũng trố mắt nói:
-Sao em biết thằng đó hơn em 3 tuổi?
Ina cũng tiếp lời:
-Quan trọng là sao em biết em trai thằng đó?
Diana im lặng. Cô khẽ nở nụ cười lạnh, bình thản đáp:
-Chính em trai của thằng chó đó kể cho em nghe. Em trai của Richard
chính là bang chủ của Qualy, Eric Franks.
Cả 4 người trợn mắt nhìn Diana rồi lại đồng thanh hỏi:
-Em chắc chứ?
Cô gật đầu, mỉm cười nói:
-Cứ từ từ xem nào. Tìm địa điểm mà thủ lĩnh của Red với cái nhóm gì
đấy hay đến đi. 7h tối nay chúng ta sẽ đến đó ra mắt chúng. Vậy
nhé!
K đợi mọi người nói tiếng nào khác, Diana đứng dậy bước ra khỏi căn
nhà. Lên xe, cô chạy thẳng xe nhà, chỉ kịp nhắn cho Violet 1
tin:
-Đem cặp về giùm tớ.
...................................................
Đêm buông xuống, huyền ảo và đầy bí ẩn. Khoác chiếc áo dài tận gối
thắt eo với sợi dây có mặt hình 1 con bướm màu bạc, Diana cầm chiếc
điện thoại màu đen gửi đi 1 tin nhắn.
"Tin nhắn đã gửi."
Dòng chữ thông báo hiện lên, cô cầm chiếc mặt nạ bạc bước ra khỏi
nhà. Lộ trình đến Paradise bắt đầu.
Nhân vật mới:
+Ina Lucifer: 1 trong 6 Tử thần của Blood. Là 1 người con gái dễ
nổi nóng, tính tình bạo lực, cộc cằn. K thích lằng nhằng day dưa,
giải quyết nhanh gọn lẹ là tiêu chí hàng đầu của cô.
+Herra Mariage: 1 trong 6 Tử Thần. Là 1 cô gái dịu dàng, nữ tính,
rất iu thương Princess D, lun coi cô là em gái. Người iu Mars
Catcher. Tiêu chí hàng đầu là k bị vấy bẩn bởi máu của những kẻ
đáng chết.
+Mars Catcher: cũng là 1 trong 6 Tử Thần. Anh là người tàn nhẫn k
kém, lạnh lùng k thừa nhưng thân thiện cũng k ít. Đối với những
người thân thiết vô cùng thoải mái nhưng đối mặt với những kẻ chống
đối Blood, giết k tha.
+Harry Windancer: cũng là 1 trong 6 Tử Thần. Luôn vui vẻ, cười nói
k ngừng nghỉ, lạc quan nên nhìn đời theo lăng kính chủ quan. K quan
tâm tới những thứ gì khác ngoài bộ 4 đứng đầu Blood và 4 Tử Thần
còn lại. Ra tay luôn dứt khoát, nhân từ chỉ dành cho những kẻ yếu
đuối là chân lí của anh.
+Taylor Lamber: người nhỏ tuối nhất trong 6 tử thần, bằng tuổi với
Princess D. Hòa đồng thân thiện cùng nụ cười rạng rỡ. Lun muốn đc ở
bên cạnh Princess để bảo vệ cho cô. Cũng như Diana, phương châm của
cậu là 1 mạng trả 1 mạng.
*Ở Blood, chia làm 3 cấp (tạm gọi thế nhé). Cao nhất là bộ tứ quyền
lực gồm King, Queen, Princess và Prince. G.F k đc tính trong bộ tứ
này vì cô k tham gia vào hoạt động của hội. Tiếp đến là 6 Tử Thần,
những người thân cận với bộ 4 quyền lực nhất và cũng là những người
duy nhất thấy đc gương mặt thật của 4 người đứng đầu. Cuối cùng là
những thành viên của Blood.*
CHƯƠNG 7.1: KÝ ỨC VỀ NGÀY ĐẦU TIÊN
[ Bar Paradise]
Trong ánh đèn chập choạng mờ mờ ảo ảo, Paradise hệ thống bar lớn
nhất thành phố tụ hợp tất cả những dân chơi có tiếng trong thế giới
đêm. Sàn nhảy rộng nâng cao ở giữa là trung tâm của quán. Vô số
những công tử, tiểu thư của các tập đoàn lớn đang điên cuồng nhảy
nhót. Nhưng cô gái ăn mặc hở hang uống ** trên những thanh cột kim
loại nằm ở phía màng hình lớn. Quầy bar kéo dài từ gần cửa đến cầu
thang hướng lên lầu. Ánh đèn Neon xanh biếc soi rõ những chai rượu
đủ loại đặt trên những chiếc kệ thủy tinh trong suốt.
Paradise trong thời điểm này vô cùng đông đúc. Những tiếng cười
đùa, trêu ghẹo và cả những tiếng ly chạm nhau trộn lẫn với tiếng
nhạc ầm ĩ. Dọc các vách tường, trong khoảng tối k có ánh đen là
những bang chủ, bang phó hay thành viên của những hội nhóm có
tiếng. Ở đó, người ta luôn bắt gặp hình ảnh đám con gái ăn mặc
thiếu vải đang ngả ngớn bên cạnh những đại ca, đại gia lắm tiền. Và
cả những tờ giấy bạc trao tay của các ông trùm trong giới làm
ăn.
Phía trên lầu là 1 loạt những ngăn bàn riêng biệt với ánh đèn Neon
xanh lục chiếu sáng mờ mờ dọc đường đi. Chỉ những ai thích yên tĩnh
hay thích sự bí ẩn mới chọn những chỗ ngồi ở nơi đây. Cả tầng 1 hầu
như trống rất nhiều, duy chỉ có 1 bàn nằm khuất nhất trong bóng tối
nhưng lại có thể quan sát toàn bộ bar là có người ngồi. Trên bàn
của 7 người họ là đủ các loại rượu từ nặng tới nhẹ. Herra nâng ly
Blue Blood trên tay, đôi mắt nâu lướt nhìn khung cảnh bên dưới. Bên
cạnh cô, Mars và Harry đang thi nhau uống những ly Henessy XO nồng
nàn. Taylor thoải mái dựa lưng vào chiếc ghế nệm êm ái nhấp nháp
từng giọt Goldwasser cay cay. Ina nhàm chán nhìn lũ người đang uốn
** phía dười kia bằng đôi mắt lạnh lùng, uống cạn ly Macallan. Chỉ
riêng Diana vẫn chăm chú với chiếc iPad trên tay. Ánh sáng từ màn
hình chiếc máy hắt vào gương mặt của cô, soi rõ tròng mắt màu hổ
phách u tối. Ly Volka rỗng của cô đã đc rót đầy trở lại.
Chiếc máy tính đc đặt xuống, Diana nhàn nhạt nói:
-Kêu 2 người của Blood đến đi.
Ina chỉ nhấn phím điện thoại. K đầy 5 phút, 1 trai, 1 gái bước đến
chỗ họ. Diana rút từ chiếc túi xách bên cạnh 2 cuộn giấy cứng đc
cuộn tròn đưa cho họ. Cả 2 cuộc giấy đều đc buộc lại bằng sợi xích
bạc gắn với nhau bằng 2 viên đá hình giọt nước màu đỏ. 2 thành viên
của Blood lại lặng lẽ đi xuống, k hề cất 1 tiếng nói. Đến lúc này
Diana mới uể oải đứng dậy bước đến bên lang can nhìn xuống. 1 tên
nhóc tóc nhuộm xanh và 1 con bé tóc hồng nhận lấy 2 cuộn giấy. Cô
thích thú quan sát vẻ mặt của chúng khi đọc thông điệp từ cô. Ngay
lập tức, cả 2 bên kéo nhau đứng dậy. Diana nhếch mép:
-Đi thôi!
Cả bọn lại kéo nhau rời khỏi Paradise. Vở diễn chính thức bắt
đầu.
..................................................
Trên khu đất trống nằm ở phía tây thành phố, 2 hội mới nổi đang đối
đầu nhau. Mặc kệ cho bọn người ngu ngốc ấy đâm chém nhau thoải mái,
Diana cùng 5 Tử Thần của Blood nhàm chán đứng xem. Gió thổi xào
xạc, sương đêm phủ đầy khắp nơi, cả bãi đất thấm đẫm máu.
Chợt 1 tiếng vỗ tay vang lên làm Andy giật mình. Hắn ta k ngờ có
người đứng xem trận đấu của hắn từ đầu đến giờ. Người vỗ tay ấy
bước ra khỏi chỗ tối, dưới ánh đèn cao áp, bóng của 7 người xuất
hiện làm hắn giật mình.
-Princess D!
Princess D nở nụ cười nửa miệng, nhàn nhã nói:
-Rất tốt! K ngờ người lãnh đạo của Red lại có tư chất đến
thế.
Andy nheo mắt lạnh lùng hỏi:
-Cô làm gì ở đây?
Princess D bước tới gần nhóm người còn sót lại của Red. Đôi tay
lạnh như nước đá vuốt ngang qua gương mặt của Andy. Cô mỉm
cười:
-Cậu nghĩ tại sao tôi ở đây?
-Cô muốn gì?
Princess D dừng lại trước mặt 1 thành viên của Red, đặt 2 tay lên
mặt anh ta. Cô đột nhiên xoay người, tiếng Rắc vang lên khô khốc
giữa màn đêm, tên con trai gục xuống bất động.
-Cậu nghĩ tôi dễ dàng nhường lại khu vực trọng điểm này sao?
Ngay lập tức, tiếng động cơ vang lên xung quanh họ, những chiếc mô
tô phân khối lớn xuất hiện. Andy nghiến răng siết chặt tay thầm
trách bản thân mình quá nóng vội k suy nghĩ trước. Khu vực phía tây
là 1 khu vực quan trọng thuộc quyền sở hữu của Blood. Tại sao hắn
ta k chịu nghĩ kĩ nhỉ, Blood làm sao dễ dàng đứng nhìn người khác
cướp lấy thứ vốn thuộc về họ dễ dàng như thế chứ.
-Giết hết!
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, hàng loạt những thành viên của Blood
lao đến. K đơn thuần là những cú đấm nữa mà thay vào đó là những
thanh dao sắc nhọn đâm tới. Máu nhuốm đỏ cả lưỡi dao sáng. Cô chỉ
yên lặng, bình thản đứng nhìn từng thân người ngã xuống dưới chân
mình. Đó chính là kết quả sau cùng cho những kẻ dám đối đầu với
Blood. Quay sang Ina, cô nói:
-Dọn sạch chỗ này đi. Đừng để cảnh sát đánh hơi đc vụ này.
Nói rồi cô bước ra xe, phóng đi trong màn sương dày đặc để lại đằng
sau 1 bãi đất chất đầy thân người.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
CHƯƠNG 7.2:
1 buổi sáng chủ nhật đẹp trời bắt đầu bằng những gợn mây trắng bồng
bềnh trôi. Gió mang hương hoa dịu dàng, nồng ấm lan tỏa khắp k
gian. Ngoài kia, mặt trời đã thức giấc mang ánh sáng chan hòa của
những ngày đầu thu soi tỏa khắp phố xá. Ở 1 căn nhà gỗ yên tĩnh, 1
bông tuyết đáng iu vừa trở mình thức giấc. Diana buộc gọn mái tóc
bằng 1 sợi ruy băng lưới màu bạc. Cô kẹp cái mái lòa xòa trước trán
của mình lên cao bằng 1 chiếc kẹp thủy tinh hình hoa sen. Diana
nhét 2 chiếc điện thoại trên bàn vào túi xách, cô nhẹ bước xuống
nhà. Mở cửa xe, Diana phóng vèo sang nhà Violet.
Tiếng chuông cửa vừa reo, ông quản gia của ngôi biệt thự màu trắng
vội mở cửa. Chiếc xe hơi tiến vào, Diana hỏi:
-Bác Jerry Violet đâu ạ?
Người quản gia già kính cẩn đáp:
-Cô chủ đang ở trong bếp thưa cô.
K đợi ông quản gia dẫn đường, Diana nhanh chóng bước vào bếp. Trên
chiếc bàn thủy tinh tròn đặt giữa căn bếp hiện đại ốp gỗ, Violet
trong chiếc váy trắng từ tốn ăn sáng. Nhấp môi ly rượu vang đỏ, cô
đặt nĩa và dao xuống bàn, nhẹ hỏi:
-Hôm qua cậu đi đâu?
Diana ngồi xuống bàn, nhìn bạn, cô đáp:
-Tớ có chút việc bận nên đành phải về trước.
-Liên quan tới Blood?
-Uhm!
-Thế còn buổi tối?
Diana ngạc nhiên nhìn bạn hỏi lại:
-Sao cậu biết tớ k ở nhà buổi tối?
Violet ngước đôi mắt xanh biếc nhìn trừng Diana nói:
-Cậu có biết tớ đợi cậu bao lâu k hả?
Diana nhăn mặt:
-Xin lỗi tớ k biết là cậu đến.
Violet dằn mạnh ly rượu xuống bàn, chiếc ly vỡ tan, cô run run
nói:
-Cậu có biết cậu đi mà k nói với tớ tiếng nào làm tớ lo lắm k
hả?
Diana biết Violet rất sợ cô sẽ gặp chuyện k hay. Từ hồi thằng nhóc
ấy mất, Violet lại trở nên yếu đuối như ngày đầu tiên cô gặp gỡ.
Choàng tay ôm lấy đôi vai run nhẹ của Violet, cô nhớ lại cái ngày
đầu tiên cô gặp người con gái này.
Trên hành vang dẫn tới khu nhà đang sửa chữa phía sau trường tiểu
học, 1 đám con nít đang vây quanh 1 con bé mặc váy trắng. Con nhỏ
cầm đầu lớn tiếng quát nạt:
-Cái con ngốc này, mày có biết nghe lời k vậy hả? 1 con nhỏ bị ba
mẹ bỏ rơi như mày mà con k biết thân biết phận mà còn làm hỏng váy
của tao.
Con bé bị mắng cúi đầu, run run nói:
-Ba mẹ tôi k có bỏ tôi.
Đám con nít lại cười vang. Con bé cầm đầu hất ngã con nhỏ, nó tiếp
tục nói:
-K bỏ mày? Vậy tại sao ba ****** chẳng lần nào đi họp cho mày cũng
chẳng lần nào đưa mày đến trường, chẳng khi nào dẫn mày đi chơi?
Hả? Mày trả lời tao coi.
Những giọt nước mắt trong veo như những viên thủy tinh lăn dài trên
gương mặt xinh đẹp của cô bé tội nghiệp, con nhỏ ngẹn ngào
đáp:
-Ba mẹ tôi bận công việc.
Chúng nó lại cười vang. Con bé cầm đầu tiếp tục:
-Công việc! Xì tao k tin. Tội mày làm hỏng cái váy đẹp của tao
tuyệt đối tao k bỏ qua. Tụi bây đánh nó cho tao.
Đám con nít cả trai cả gái lao đến đạp mạnh vào thân hình yếu ớt
đang nằm bệt dưới sàn đất. Con nhỏ chỉ biết khóc, miệng nó chỉ biết
kêu:
-Ba ơi, mẹ ơi cứu con với. Kayla ơi kêu bọn nó dừng lại đi. Em đau
quá!
Trong tiếng khóc, con nhỏ nghe thấy tiếng nói của con bé cầm đầu
ấy:
-Mày có kêu đến mai cũng k ai đến cứu mày đâu.
Chợt 1 tiếng nói vang lên khiến cả đám con nít phải dừng lại:
-Ai nói là k có ai?
2 đứa trẻ 1 nam 1 nữ đang bước đến chỗ bọn nó. Cả 2 đứa trẻ giống
nhau như 2 giọt nước từ đôi mắt cho đến gương mặt. Cả 2 đều rất
xinh đẹp khiến bọn con nít có phần khó chịu cũng k kém phần ngưỡng
mộ. Con bé nói:
-Tụi bây k thấy nhục à? Cả đám đánh 1 đứa con gái mà k thấy nhục
sao? Cái loại người như tụi bây k đáng để sống chút nào.
Con bé cầm đầu tức giận xông tới chỉ tay vào mặt con nhỏ vừa
đến:
-Mày là đứa nào mà dám lớn tiếng với tao?
Con bé nắm lấy cánh tay đeo đầy mấy cái vòng nhựa lòe loẹt trước
mặt mình vặn ngược khiến con nhỏ phải hét lên. Con bé thả tay lớn
giọng nói:
-Tên tao là Diana Vrolen. Đứa nào còn gây chuyện với cô bạn này của
tao thì biết.
Đám con nít sợ hãi kéo nhau bỏ chạy. Lúc này cậu bé đi cùng tiến
đến bên cạnh cô bạn đang ngồi khóc, cậu đưa tay lau đi những giọt
nước mắt đau đớn ấy, dịu dàng hỏi:
-Bạn tên gì?
Con nhỏ trả lời trong tiếng nấc:
-Violet Brighter.
Cậu móc trong túi 1 chiếc khăn trắng, lau đi những bụi bẩn bám trên
người con nhỏ, mỉm cười nói:
-Tên mình là Danniel Vrolen. Nín đi nào.
Violet ngẩng người nhìn nụ cười của Danniel. Nụ cười ấy rất đẹp, nó
khiến con nhỏ cảm thấy đc an ủi và che chở. Đến lúc này Diana mới
nói:
-Shin đưa bạn ấy về phòng y tế đi. Violet bị thương kìa.
Cậu nhóc đỡ Violet dậy, quay sang Diana cậu hỏi:
-Vậy Snow đi đâu?
Con bé cười tươi rói:
-Snow đi tìm anh đã.
Nói rồi nhỏ vẫy tay với Violet chạy đi mất. Danniel dìu Violet về
phòng y tế, cậu mỉm cười hỏi:
-Đấy là chị sinh đôi của mình. Cậu thấy chị ấy có đáng iu k?
Violet gật đầu, con nhỏ mỉm cười nói:
-Cám ơn 2 bạn rất nhìu.
Danniel cũng mỉm cười:
-K có gì. Từ bây giờ chúng ta là bạn nhé!
Violet mỉm cười rạng rỡ nói:
-Chúng ta là bạn!
........................................................
CHƯƠNG 8.1: KHỞI NGUỒN CỦA NỖI ĐAU
Diana kéo tay Violet lên phòng, vừa đi cô vừa nói:
-Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi có đc k?
Violet ngạc nhiên hỏi:
-Đi chơi á? Sao hum nay cậu có hứng thế?
Diana chỉ cười k đáp. Cô lựa cho bạn 1 chiếc váy trắng dài ngang
gối thắt eo bằng 1 sợi suy băng bạc buộc thành nơ sau lưng. Thảy
chiếc váy đơn giản mà nhẹ nhàng cho Violet, cô cười rạng rỡ:
-Thay đi. Sắp tới giờ rồi đấy.
Violet thắc mắc tại sao Diana lại hào hứng đến thế. Nếu là lúc
trước, cô sẽ chẳng ngạc nhiên bởi chính cô cũng như cậu ấy nhưng là
bây giờ thì có vẻ lạ. Bước ra với chiếc váy trên người, Diana lại
ấn Violet lên ghế mà trang điểm với làm tóc. Mái tóc vàng óng mượt
đc tết 1 lọn nhỏ bên phải với sợi ruy băng trắng. Gương mặt vốn dĩ
chẳng cần trang điểm đaã xinh đc Diana phủ lên đó 1 lớp phấn nhẹ
với bầu mắt màu xanh nhạt, hàng mi dài cong vuốt. Đôi môi đỏ đc tô
1 lớp son bóng, tất cả làm cho Violet trông như 1 thiên thần bước
ra từ truyện tranh.
Chiếc điện thoại nắp trượt màu đen reo vang, Diana vội bắt
máy:
-Alo!
Đầu dây bên kia chỉ nói 1 câu duy nhất sau đó Diana cúp máy lôi
Violet đi. Cửa ngôi biệt thự bật mở, 2 chiếc Ferrari đầy cá tính và
vô cùng quen thuộc hiện lên trước mắt Violet. 2 chàng trai bước ra,
đẩy bạn cho Ryan, cô vui vẻ nói:
-Giao Violet lại cho anh nhá.
Kéo tay Eric, Diana hào hứng:
-Đến công viên vui chơi lớn nhất thành phố đi anh.
Chiếc xe phóng đi, Eric hỏi cô:
-Công viên vui chơi, đến đó làm gì?
Đeo sợi phone trắng lên tai, cô thản nhiên nói:
-Đi chơi chứ làm gì.
................................................
-Woa!-Thốt lên 1 cách thích thú, Diana kéo mọi người đi chơi.
Trò chơi tàu lượn siêu tốc là điểm đến đầu tiên của 4 người. Đối
với những người khác, la hét thể hiện cho sự sợ hãi còn đối với
Diana đơn giản chỉ là hét cho tâm hồn đc thoải mái. Tiếp tục kéo
Eric đi vào ngôi nhà ma, Diana mỉm cười bảo Ryan:
-Anh đưa Vi đi chỗ khác đi. Cậu ấy k vào đây đc đâu.
Cả 2 người vào trong, Eric hỏi cô:
-Sao Violet k vào đây đc? Cô ấy sợ ma à?
Im lặng. 1 lúc sau Diana mới đáp:
-Cậu ấy... sợ bóng tối.
Eric lại im lặng. Cả 2 người k ai nói tiếng nào chỉ bước cạnh bên
nhau đi trong cái ngôi nhà tối đen k ánh sáng. Chợt Diana lên tiếng
phá vỡ sự im lặng:
-Anh... đã từng đến đây chơi với chị ta bao giờ chưa?
Anh im lặng, khẽ nhếch môi cười:
-Rồi! Cô ấy từng thích nơi này.
Mặc kệ những con ma thỉnh thoảng lại hù bọn họ, Diana tiếp tục
hỏi:
-Sao 2 người chia tay?
Siết chặt tay, Eric lạnh lẽo nói:
-Tất cả là do Prince D của Blood.
2 từ Prince D làm Diana giật mình đứng khựng lại. Anh nhìn cô khẽ
hỏi:
-Sao thế?
Chậm rãi, Diana hỏi:
-Sao lại do Prince D?
Eric im lặng. Cuộc hành trình này của họ dường như chỉ có sự im
lặng là chủ yếu. Anh k biết liệu có nên kể việc này hay k. Đã rất
lâu rồi anh k muốn nhắc đến chuyện này. Và cũng đã rất lâu rồi anh
k kể cho ai nghe bất kỳ điều gì về bản thân. Vậy tại sao cứ ở bên
Diana anh lại cảm thấy thoải mái hơn như vầy?
Gương mặt vốn dĩ luôn thường trực nụ cười từ đầu đến giờ của Diana
trong bóng tối đông cứng. Cô rất muốn biết cái con hồ ly tinh kia
sao lại liên quan đến thằng nhóc nhà cô. Sự im lặng của Eric khiến
cô khó chịu, dường như quá khứ của Eric có rất nhiều điều liên quan
đến cô và Blood. Thật sự cô k hề biết tại sao anh ta lại liên quan
đến Blood nhiều như thế. Qualy chỉ mới đc thành lập ngay sau khi
Shin mất thôi mà. Vậy đã có chuyện gì xảy ra trước đó?
-Ginny chia tay anh vì thằng nhóc đó. Cô ấy yêu cậu ta.
Câu nói của Eric làm Diana hơi ngạc nhiên. Yêu Shin ư? Vốn dĩ chưa
ai thấy rõ bộ mặt thật của Shin cơ mà.
-Chưa ai thấy gương mặt của Prince D cơ mà. Sao Ginny có thể yêu
cậu ấy đc?
Eric bật cười:
-Cô ấy k hề biết gương mặt thật của thằng nhóc đó. Cô ấy yêu cái
gương mặt Prince D trong cuộc đua xe từ 5 năm trước.
-Nhưng chẳng phải anh nói là sau khi Prince D chết anh với chị ta
mới quen nhau sao?
-Đúng! Nhưng trước đó, Ginny là bạn gái của anh trai anh. Khi
Richard và cô ấy đến The Hell, Ginny đã gặp Prince D. Hôm đó G.F
của cậu ta k có mặt khiến cô ấy tưởng rằng cậu ta chưa có bạn
gái.
-Và chị ta yêu Prince D?
-Ừ! Ban đầu, Ginny chỉ là tò mò muốn biết khuôn mặt thật của cậu
ta. Sau đó, trong 1 lần đi chơi ở khu ngoại ô ngoài thành phố,
chẳng may cô ấy bị lạc. Người đưa cô ấy trở về khách sạn chính là
Prince D. Hôm đó Blood có 1 trận đánh ở gần đấy. Ginny yêu Prince D
từ sau ngày đó. Cô ấy đã kể với anh rằng cô ấy k hiểu sao cô ấy k
thế quên đc cậu ta.
-Nhưng sau đó thì sao? Chị ta đâu thể nào ở bên cạnh Prince
D.
-Cô ấy có mặt ở tất cả các nơi Blood xuất hiện chỉ để đc gặp lại
cậu ta. Cho đến khi nhìn thấy G.F. Cô ấy đã khóc rất nhiều khi thấy
cậu ta hôn G.F, ngay hôm sau, cô ấy đòi chia tay với Richard. Ginny
muốn có đc Prince D. Cô ấy tìm mọi cách tiếp cận với cậu ta, lâu
dần, cô ấy càng dấn sau vào thứ tình cảm vốn dĩ k có thật kia.
Prince D chỉ xem cô ta như 1 người bạn. Cô ấy cảm thấy bị tổn
thương, trong cơn say, cô ấy đã đến tìm Richard.
-Chị ta tìm anh trai anh làm gì?
-Cô ấy khóc. Cô ấy gọi tên của Prince D trong cơn say và nói rằng
cô ấy iu cậu ta. Richard bắt đầu căm ghét Prince D từ lúc đó. Sau
lần đó, Ginny càng lúc càng đau khổ khi phải nhìn Prince D ở bên
người con gái kia. Richard bắt đầu tìm kiếm bộ mặt thật của cậu ta.
Anh ấy muốn cậu ta phải chết. Anh ấy hận cậu ta vì đã cướp mất và
làm người con gái anh ấy iu phải đau khổ.
-Vậy cái chết của Prince D là do cô ta gây ra à?
-Có thể cho là như thế. Nhưng cô ấy k hề có ý hại chết Prince D.
Khi Richard chết cô ấy cũng chẳng đến dự tang lễ. Từ khi quen anh,
cô ấy luôn tỏ ra vui vẻ. Nhưng sâu trong ánh mắt của cô ấy chưa bao
giờ có hình ảnh của anh. Cô ấy dường như thay đổi quá nhiều. Cô ấy
thường đến các quán bar, thường tụ tập với đám bạn của cô ấy. Rồi
đến 1 ngày, cô ấy tìm anh và nói rằng cô ấy k thể tiếp tục cái mối
quan hệ này nữa. Anh cảm thấy kỳ lạ, anh đã rất đau khổ, anh sợ
mình đã làm sai cái gì.
-Vậy rồi lý do là gì?
-Ryan phát hiện cô ấy chia tay anh là vì Prince D.
-Ơ chẳng phải Prince D đã chết hay sao?
-Cậu ta chưa chết. Ginny đã bắt gặp Prince D ở Secret bar.
-Secret bar?
-Đúng! Cô ấy tưởng rằng cậu ta chưa hề chết, k thấy G.F ở bên cạnh
cậu ta nữa, cũng chẳng còn Princess D hay King. Cô ấy lại 1 lần nữa
hy vọng. Nhưng kết quả là 1 lần nữa cô ấy rơi vào tuyệt vọng.
Câu chuyện kết thúc cũng là lúc cả 2 bước ra khỏi căn nhà. Ánh sáng
khiến Diana phải nheo mắt. Tâm trí cô vẫn còn vang vọng câu chuyện
liên quan đến Ginny Clanne.
CHƯƠNG 8.2:
Eric và Diana bước bên nhau đi dạo trên con đường đầy người. Tâm
trí của Diana vẫn mãi đuổi theo câu chuyện đã kết thúc từ rất lâu.
Eric cũng chẳng quan tâm Diana đang nghĩ gì, anh cũng mải đuổi theo
những kỷ niệm đang tái hiện trong suy nghĩ của mình như 1 thước
phim đã bị lãng quên ở 1 góc tối nào đó sâu tận trong tiềm
thức.
Secret bar! Cái tên này Diana biết rất rõ. Đó vốn dĩ là nơi thường
đến của tất cả các thành viên của Blood. Secret có thể coi là tổng
hành dinh thứ 2 của hội. Nhưng tại sao lại gặp Prince D ở Secret
kia chứ? Chợt 1 hình ảnh khẽ lướt qua trong tâm trí cô. Chiếc mặt
nạ màu trắng. Đúng rồi chiếc mặt nạ màu trắng!
Mái tóc dài vốn dĩ của cô đc thay thế bằng 1 mái tóc ngắn y chàng
của Shin. Cô đã nhờ Herra hóa trang cho mình giống hệt thằng nhóc.
Đeo chiếc mặt nạ trắng của thằng nhóc, cô đến Secret. K khí trong
bar trở nên vô cùng im ắng. Cũng đúng thôi, ai cũng biết thằng nhóc
ấy đã chết rồi cơ mà. Cái tên khốn đó, cô cũng đã tìm ra. Kêu chai
Lasmoras, cô uống cạn ly đầu tiên. Nhạt nhẽo, thứ rượu này k phải
sở thích của cô. Thằng nhóc đó, đúng là chỉ có nó mới thưởng thức
cái thứ này. Cô ngồi đó, uống thứ rượu nhạt thếch mà thằng nhóc ấy
vẫn uống. Người ta cứ ngỡ Prince D vẫn còn đó, vẫn như ngày nào chỉ
khác chăng hôm nay k có G.F, k có Pincess D, k có King và Queen bên
cạnh.
Chợt, ở quầy bar, 1 cô gái có mái tóc xoăn màu cam bước đến chiếc
bàn cô đang ngồi. Cô ta trông rất quen, hình như là người hay bám
theo thằng nhóc đó. Cô ta mỉm cười với cô:
-Prince! Cậu vẫn còn sống sao?
Cô nở nụ cười thiên thần có chút lạnh lẽo đáp:
-Ừ! Ai nói cậu là mình chết nào?
Cô ta ngồi xuống bên cạnh cô, giọt nước mắt rơi xuống. Cô ta mỉm
cười, nghẹn ngào nói:
-Mình cứ ngỡ là cậu chết rồi. Mình nghe tin Blood làm đám tang cho
cậu. Mình đã rất đau khổ khi nghĩ cậu đã chết. Khi Richard thừa
nhận là đã tông chết cậu, mình đã rất đau lòng.
Cô giật mình, hỏi lại
-Cậu biết Richard Franks?
Cô ta gật đầu đáp:
-Anh ta là bạn trai cũ của mình.
Cô nhếch mép cười. Hóa ra là thế! Vậy là có liên quan đến tên
******** kia. Cô lại nói:
-Vậy chắc cậu cũng biết là Blood giết chết anh ta chứ?
Cô ta gật đầu. Cô lại hỏi:
-Vậy cậu k ghét mình sao? Mình là người của Blood đấy.
-Mình k ghét cậu. Anh ta rất xứng đáng phải chết. Vì đã tông
cậu.
Cô lại cười.
-Cậu có biết vì sao anh ta tông mình k?
Cô ta cúi gằm mặt. Mãi 1 lúc sau cô ta mới đáp:
-Mình biết.
-Tại sao?
Cô ta ấp úng. Mãi 1 lúc sau cô ta mới trả lời:
-Tại mình iu cậu. Mình đã rất tuyệt vọng khi nhìn cậu bên cạnh G.F.
Anh ta hận cậu vì đã làm mình bị tổn thương.
Cô chen ngang lời nói của cô ta, giọng nói lạnh lẽo k cảm
xúc:
-Vì vậy anh ta tông mình để trả thù cho cậu.
Cô ta gật đầu, vội nói:
-Nhưng mình k hề kêu anh ta làm hại cậu. Thật đấy! Tất cả là do anh
ta tự làm mà thôi.
Cô lại cười. thật k ngờ, chính cô ta lại là nguyên nhân dẫn đến cái
chết của người mà cô iu thương. Khiến Violet rơi vào tuyệt vọng và
đau khổ. Đc cô sẽ cho cô ta nếm trải cảm giác mất đi người iu, cho
cô ta biết thế nào là tuyệt vọng.
-Mình tin cậu. Chúng ta quen nhau đi.
Cô ta giật mình hỏi lại:
-Quen nhau? Thế còn G.F?
Cô nắm lấy tay cô ta, hôn lên đấy, thì thầm:
-Cậu k cần phải lo về G.F. Nó là em kết nghĩa của mình.
Cô ta mỉm cười rạng rỡ nói:
-Mình đồng ý!
Hôn phớt lên má cô ta, cô mỉm cười.
Quen nhau, cô làm tất cả để cho cô ta rơi sâu vào tình iu mà cô ta
mơ tưởng. Cô iu chiều cô ta, quan tâm, chăm sóc làm mọi thứ để cô
trong lòng cô ta là 1 kẻ iu cô ta sâu đậm. Cô có thể đọc đc trong
ánh mắt cô ta 1 niềm tin tuyệt đối, 1 tình iu sâu sắc đến vĩnh cửu.
Thậm chí cô gỡ bỏ chiếc mặt nạ trắng, chỉnh sửa gương mặt thật của
bản thân khiến cô ta lầm tưởng về cô. Ngoài những người thân, k ai
đc quyền nhìn thấy gương mặt thật của Prince D.
Đến ngày giỗ đầu của thằng nhóc, cô nói lời chia tay. Trên cánh
đồng hoa Chuông Xanh, dưới tán cây ngô đồng đang nở rộ, cô đã nói
với cô ta:
-Chúng ta chia tay nhé!
Đến bây giờ, ngay cả lúc chia tay, cô vẫn k hề nhớ tên của cô ta là
gì. Nhìn cô ta khóc cô chẳng để tâm. Những lời cô ta nói, cô cũng
chẵng thèm nghe. Đưa tay, lau đi giọt nước mắt trên khóe mi của cô
ta, cô lặng lẽ nói:
-Hãy xem như tôi đã chết rồi. Chúng ta sẽ mãi là 2 đường thẳng song
song k bao giờ cắt nhau. Vì thế đừng nhớ đến tôi nữa. Hãy đi tìm
cho mình 1 hạnh phúc khác em nhé.
Cô quay bước đi để mặc cô ta gục ngã dưới bóng cây ngô đồng cùng
những giọt nước mắt đắng ngắt của 1 tình iu đã phai tàn.
Vốn dĩ kết cuộc ngày hôm nay trước sau gì cũng đến. Bởi cô đâu phải
thằng nhóc ấy. Và cô ta mãi mãi k thể nào sánh bước cùng thằng nhóc
này đc. Tình iu này sẽ mãi ãi chỉ là 1 bức tranh nhạt nhẽo mà thôi.
Nếu như cô gái đó cứ giữ mãi hình bóng của thằng nhóc trong lòng
thì cô ta sẽ chỉ có đau khổ mà thôi.
CHƯƠNG 9.1: BONG BÓNG BAY CAO
Diana thật k ngờ trò đùa của cô năm đó lại khiến Eric hận Prince D
như thế. Ngày đó, khi biết chị ta là nguyên nhân dẫn đến cái chết
của thằng nhóc cô thật sự chỉ mún cho cô ta nếm trải cái cảm giác
bị bỏ rơi. Muốn cho cô ta cảm nhận thấy nỗi tuyệt vọng xâm chiếm
tâm hồn mà Violet đã chịu đựng. Đứng nhìn người bạn thân của mình
đau khổ khi mất đi người mình iu, thử hỏi cô có thể tha thứ cho chị
ta hay k chứ?
Giọng nói có phần ấm áp của Eric vang lên, kéo cô ra khỏi suy nghĩ.
Anh hỏi:
-Em mún đi đâu típ đây?
Cô lại quay về với vẻ háo hứng ban đầu của mình, cười hật tươi, cô
kéo tay anh nói:
-Đi đu quay nhé!
Anh cười nhẹ. Ở bên cạnh cô quả thật rất thoải mái. Tuy rằng anh
lun có cảm giác cô ấy đang che giấu rất nhìu điều, thậm chí anh k
thế biết đc cô ấy đang toan tính những gì đằng sau nụ cười kia. Nếu
nói Ginny dùng nụ cười và giọng nói của mình để che giấu những toan
tính thì Diana cũng vậy. Lúc thì cô tươi cười rạng rỡ, lúc thì cô
thờ ơ, trầm lặng, lại có lúc cô băng lãnh, tàn nhẫn. Anh tự hỏi
liệu đâu mới là con người thật của cô kia chứ?
Thế nhưng anh k thể k thừa nhận, bên cô, anh dường như đc sống thật
với cảm xúc của mình hơn bao giờ hết. Bên cô, anh dễ dàng nói ra
những quá khứ đã lâu rồi anh k mún nhắc đến. Liệu như thế có phải
là sai lầm?
Lồng đu quay trong suốt bằng kính nhẹ đưa 2 người lên cao dần.
Diana thích thú áp tay vào tấm kính, cô mỉm cười nhìn xuống phía
dưới.
-Eric anh nhìn này!
Eric bước đến bên cô, anh nhìn xuống biển người tấp nập dưới kia.
Giữa dòng người ấy điểm xuyết màu sắc của những chùm bong bóng lơ
lững hay những tán dù, mái ngói rực rỡ đầy sắc màu. Thêm vào đấy,
màu xanh mát của những tán cây cổ thụ to lớn khiến anh cảm thấy như
mình đang đc nhìn thấy cả thế giới trong tầm tay. K phải xa hoa
tráng lệ, k phải cầu kỳ kiểu cách mà là 1 thế giới đơn giản tràn
ngập hạnh phúc và tình yêu. Diana kéo tay anh chỉ lên phía bầu
trời, cô mỉm cười nói:
-Anh nhìn xem, mây như đang trôi ấy nhỉ?
Anh cũng mỉm cười đáp trả. Nụ cười này của anh rất thật. K phải là
nụ cười nhẹ, dễ tàn, cũng k phải là nụ cười lạnh lẽo vô cảm, lại
càng k phải cái nhếch môi khinh bỉ. Đó chính là nụ cười thật sự
đúng nghĩa kể từ khi Richard ra đi.
Bầu trời là 1 khoảng k gian rộng lớn và xanh biếc. Nó như trải dài
vô tận trước mắt, trong vắt. Từng gợn mây trắng muốt như những que
kẹo bông gòn xốp ngọt hờ hững trôi đi 1 cách chậm rãi.
-Đúng vậy! Mây... đang trôi.
Anh k biết cảm giác khi chạm vào mây sẽ thế nào nhỉ? Chúng có mềm
k? Có xốp và ngọt hay k? Anh muốn đc như áng mây kia trôi thật xa
về tận nơi chân trời, nơi mà mãi mãi k có khổ đau. Chợt Diana nắm
lấy tay anh khẽ nói:
-Mây có thể tự do bay đi. Và anh cũng có thể tự do để cho mình đc
trôi theo nó. Nhưng chân trời k có nghĩa là k có nỗi đau. Anh sẽ
phải đối mặt với thực tại khi vòng đu quay ngừng lại.
Eric k nói. Dường như Diana bao giờ cũng hiểu đc tâm trạng của anh.
Phải vòng đu quay sắp kết thúc rồi. Như 1 giấc mơ đến lúc phải tỉnh
giấc, k có khoảnh khắc bình yên nào mãi mãi cả. Đu quay ngừng lại
tại nơi đó xuất phát, cũng như anh phải quay về nơi anh bắt đầu.
Thực tại sẽ mãi là thực tại, k ai có thể trốn tránh. Mây có bay đi
đâu cũng vẫn mãi mãi nằm trong bầu trời kia mà thôi.
Bàn tay lạnh của cô vẫn nắm chặt tay anh. 5 ngón tay thon mảnh đan
vào bàn tay to lớn của anh, thật gần. Dường như anh và cô vốn dĩ k
còn xa cách nữa thì phải. Chợt tay cô siết chặt, đôi chân ngừng
lại. Anh ngước mắt lên nhìn cô. Và ....................
CHƯƠNG 9.2:
Diana nhìn cô gái với mái tóc màu cam rực rỡ trước mặt, mỉm cười
dịu dàng nói:
-Chị Ginny! K ngờ lại gặp chị ở đây.
Ginny Clanne nhìn 2 người trước mắt mình đang tay trong tay, cố kìm
nỗi tức giận xuống, cô ta mỉm cười ngọt ngào đáp:
-Chị cũng k ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy.
Diana liếc mắt nhìn anh chàng đứng cạnh Ginny. Cô khẽ cười, k ngờ
lại gặp người quen. Chàng trai tính mở miệng chào ngay lập tức nhận
ngay 1 ánh mắt đe dọa từ phía cô. Anh ta đành ngậm miệng. Diana lại
nỏi:
-Pà chị, giới thiệu đi chứ!
Ginny bắt đầu cảm thấy khó chịu dưới ánh nhìn của cô. Kìm nén ý
định mún lao đến tát thẳng vào cái gương mặt giả nai kia, cô ta lại
nhẹ nhàng đáp trả:
-À! Đây là bạn trai của chị.
Diana khẽ nhếch môi, típ tục hỏi:
-Ồ thế chẳng hay anh ấy tên gì vậy chị?
Khó chịu với ánh mặt của Diana khi nhìn người cô ta gọi là bạn
trai, Ginny đáp:
-Anh ấy tên Harry Windancer.
Diana cười tươi rói nhưng ánh mắt đầy sát khí chìa tay ra trước mặt
Harry nói:
-Chào anh Harry. Rất vui đc gặp anh. Tên em là Diana Vrolen.
Harry bị ánh mắt kia dọa đến toàn thân nổi đầy gai ốc. Anh đưa tay
nắm lấy bàn tay cô, cười tươi:
-Rất vui đc gặp em.
Liếc nhìn sang người im lặng bên cạnh Diana từ đầu đến giờ, anh
cười cười hỏi:
-Đây là bạn trai của em à?
Diana khoác tay Eric, dựa đầu lên vai anh vui vẻ đáp:
-Vâng! Đây là bạn trai em, Eric Franks. Chị Ginny đây cũng biết anh
ấy đấy.
Harry quay sang nhìn cô gái mình vừa quen đc ngày hôm qua, ngạc
nhiên hỏi:
-Ô thật sao?
Nụ cười thường trực trên môi Ginny cuối cùng cũng tắt. Cô ta k đáp.
Diana lại mỉm cười nói:
-Thôi! Anh chị đi chơi vui vẻ, tụi em xin phép đi trước.
Vẫy tay với Ginny đang cố kìm nén tức giận, cô thản nhiên kéo Eric
im lặng bên cạnh mình đi.
Anh mặc kệ cô lôi mình đi đâu, trong đầu anh vẫn đang ngập hình ảnh
của Ginny và tên con trai lúc nãy. Chợt Diana dừng lại khiến anh
bừng tỉnh. Cô vui vẻ nói với người bán bong bóng trước mặt
mình:
-Cháu mún mua hết số bong bóng này.
Người đàn ông bán bong bóng khẽ giật mình, nhưng cũng vui vẻ bán
hết số bong bóng rực rỡ của mình cho cô gái xinh như thiên thần
trước mặt mình. Chợt 1 cậu bé mặt lem nhem nước mắt nhìn những trái
bóng trên tay Diana. Cô mỉm cười với thằng bé, gỡ 1 chiếc bong bóng
màu đỏ đưa cho nó:
-Tặng em đấy! Đừng khóc nhé!
Thằng bé nhìn cô mỉm cười rạng rỡ rồi chạy đến chỗ ba mẹ. Cô nhìn
gia đình thằng nhóc mỉm cười. Nó làm cô nhớ đến Shin của cô. Eric
nhìn chỗ bong bóng to trong tay cô đều giọng hỏi:
-Em mua thứ này làm gì?
Cô nhìn anh mỉm cười nói:
-Anh đang buồn đúng k? Vì nhìn thấy chị ta đi bên người khác?
Eric k nói. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mát hổ phách trong veo
kia.
Chợt Diana buông tay. Vô vàn những chiếc bong bóng đủ màu bay vút
lên k trung. Những người ở trong công viên đồng loạt ngước nhìn
những chiếc bong bóng ấy bay lên cao. Cạnh tượng thật đẹp khi hàng
loạt những quả bóng kia phủ đầy cả 1 khoảng trời rộng lớn. Diana
đưa tay chụp lấy khung cảnh cả 2 người dưới những quả bong bóng. Cô
nhìn anh cười tươi:
-Nỗi buồn sẽ làm anh phiền não. Hãy để những nỗi bùn ấy theo những
quả bóng kia bay đi thật xa anh nhé. Nụ cười của anh rất đẹp và em
muốn đc nhìn thấy nụ cười ấy nhìu hơn nữa.
Trong dòng người chộn rộn ấy. Mọi âm thanh dường như tắt hẳn, chỉ
còn lại 2 người với nhau. Eric nhìn xoáy vào đôi mắt kia. Anh cảm
nhận đc 1 sự ấm áp trong tim mình. Chỉ đơn giản là 1 câu nói cũng
đủ để anh thấy nhẹ nhàng đến thế sao? Đôi tay anh bất giác siết
chặt những ngón tay đang nắm chặt tay mình. Anh khẽ nói:
-Đã có 1 người từng nắm chặt tay anh như thế này em có biết
k?
Cô nhìn anh mỉm cười:
-Em biết! Em sẽ k nói rằng mình có thể xoa dịu trái tim anh nhưng
em sẽ nói rằng em sẽ là chỗ dựa cho anh mỗi khi anh cảm thấy cô
đơn. Em k chắc mình có thể cầm tay anh thật chặt nhưng em có thể
cho anh 1 vòng tay khi anh cần đến em.
-Với anh thế là đủ!
Có những điều rất nhỏ nhưng có thể khiến người ta xích lại gần nhau
hơn. Có những thứ, những người chỉ thoáng qua trong cuộc đời ta,
khiến ta nhung nhớ. Nhưng cũng có những người sẽ mãi mãi cùng ta
bước đi hết quãng đời còn lại. Tất cả đều do ta có nhận thấy điều
hay k!