-->
- Cậu nói thế thì tớ vui rồi ............ - Nghi nói
- Cẩn thận - Kipire kêu lên và ôm Jane tránh con dao đang phóng đến
.... Nghi chạy nhanh lại phía Vũ đang tiến đến như một cơn gió và -
" Phập " - cây kiếm nhật đâm thẳng vào người Vũ .......... chiếc
kiếm tẩm độc của dòng họ Samurai ......... đã đâm thẳng vào kẻ thù
........... đứa con gái duy nhất của dòng họ đã làm rạng danh cả
dòng họ ........
- Tạm biệt Jane ........... ANH YÊU EM .......... - Nghi hét lên
rồi ngã xuống
- Nghi ............... KHÔNG ............... NGHI ƠI ............
HÃY Ở LẠI VỚI EM ............. KHÔNG ......... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
.............. BUÔNG RA. EM PHẢI ĐẾN CHỖ NGHI .............. BUÔNG
RA ............ AAAAAAAAAAAA - Jane cứ hét lên trong khi bị Kipire
lôi đi, hắn cần phải nhanh lên trước khi bọn Thần chết kéo đến
........
Chương 5 : Khi nào mọi việc kết thúc
Jane vẫn chưa khỏi hoảng sợ vì những gì vừa xảy ra. Nó không thể
nhận ra mọi thứ một cách rõ rang nữa .... mờ mờ... rồi chìm vào
bóng tối... Nó ngất đi trên cánh tay của Kipire.
Hắn nhìn nó, ánh mắt đầy lo âu. Sau khi bế nó lên xe, hắn nhấn ga,
chiếc BWM lao đi trong đêm mưa giá lạnh. Giờ này có lẽ bọn Thần
Chết đã đến nơi ... Hắn hiểu cuộc rượt đuổi này sẽ nguy hiểm cho
tính mạng cả hai nhưng nếu không làm vậy thì điều tồi tệ nhất sẽ
xảy ra .... Dừng xe lại bên đường, hắn chạy vào cửa hàng mua hai
hộp sữa rồi chui vào xe. Mưa... từng giọt rơi vô định rồi bỗng ào
ào như đợt sóng. Nó vẫn đang say ngủ, hơi thở đều đều, khuôn mặt
thơ ngây ... nó đâu hay biết cuộc sống của bản thân đã dần bị xáo
trộn. Kipire nhìn nó, đôi mắt ánh lên nỗi đau :
- Nếu như em không phải người đó, nếu như em chỉ là một con người
bình thường thì anh đã không phải bỏ em vào ngày hôm đó. Thật sự
lúc đó anh chỉ hy vọng mình sẽ tránh cho em khỏi nguy hiểm nhưng
anh lại không thể ngờ đến vụ hôn ước của hai nhà. Anh xin lỗi. Lẽ
ra anh không nên bỏ em lại trong rừng, anh phải ở cạnh em và giữ em
thật chặt. Xin lỗi em JiJi, anh rất xin lỗi. Anh không muốn làm hại
em, anh không thể xuống tay .... chỉ bởi vì ... anh yêu em ...
không ... quá yêu em .... Yêu nhiều đến mức bản thân trở nên lú
lẫn... JiJi ... cho anh xin lỗi ...
- "A ! Tiếng ai gọi tên mình vậy ? Sao lại nghe tha thiết như thế
?? Jin ơi, là giọng anh phải không ?" - giấc mơ của Jane
- Anh xin lỗi em JiJi, anh thật lòng yêu em - Kipire siết chặt vòng
tay quanh Jane
- "Jin ơi, em yêu anh .......... Anh đi đâu vậy ? đừng đi .... đừng
bỏ em lại ....... Xin anh ........ không ....... KHÔNG ......." -
Jane bật dậy, mồ hồi đầm đìa, khuôn mặt ướt nhẹp .
- Em sao vậy ?? - Kipire hốt hoảng
- Anh Jin ..... anh Jin ... anh đừng bỏ em - Jane khóc rồi gục vào
bờ vai của hắn
- Anh sẽ không bao giờ rời xa em, Jin sẽ mãi mãi ở cạnh em cho đến
lúc trút hơi thở cuối cùng - Kipire nói mà trái tim như ai xé, hắn
thương cô bé nhiều lắm.
Kipire đặt lên môi Jane nụ hôn đầu tiên .... mặn và chát .. .. Đó
là nỗi đau của quá khứ và hiện tại hạnh phúc hoà quyện với nhau.
Trái tim của 2 người cùng 1 nhịp đập ... người con gái đã nhớ ra
chàng trai ...... không cần phải diễn kịch nữa ... tất cả sẽ lại
đúng vào quy luật của nó ...Hai con người cùng số kiếp ....... sẽ
là của nhau mãi mãi. ....
Một giấc ngủ dài, hai con người, hai nhịp tim, hai cơ thể hoà quyện
làm 1 ....
Hẳn các bạn đã nhận ra Jin là tên thường gọi của Jimmy ngày trước (
tức Kipire - vì mục đích cá nhân mà anh ta đã phải đổi tên của mình
) còn JiJi là tên thường gọi của Jane ........ Vũ đã chết vậy còn
hai người này sẽ ra sao ?
Họ lái xe về ngôi biệt thự của Jin rồi nhanh chóng chìm vào giấc
ngủ giữa vô vàn những suy tư của bản thân. Họ không còn thời gian
cho những dự định cá nhân nữa, phải nhanh chóng thật nhanh chóng
thoát khỏi tầm kiểm soát của Thần Chết.
Họ căng thẳng nhìn về con đường phía trước.
Gió.
Mưa.
Và cả bóng đêm.
Chúng đang bao trùm lấy cuộc đời của cuộc họ.
JiJi
Đã mấy ngày nay tôi không ngủ được, những hình ảnh đó cứ ám ảnh
tôi. Đôi mắt của Nghi, vẻ giận dữ của Vũ và cả ánh mắt lo lắng của
Kipire. Đôi lúc, tôi tự hỏi "Liệu có phải bản thân là một ngôi sao
chổi - ngôi sao gây hoạ cho người khác hay không ?" và trả lời tôi
chỉ là không gian yên tĩnh đến lạ thường. Tôi nghĩ nó khẳng định
điều đó, khẳng định rằng tôi là một kẻ không nên có mặt ở trên đời.
Tôi không biết tại sao mình lại quên Jin ? Tất cả mọi thứ trong đầu
tôi như một mớ hỗn độn, lúc đầy ắp lúc lại trống rỗng. Cuộc đời tôi
như thế nào chính tôi cũng chẳng hề rõ. Tôi cứ mơ hồ nằm giữa thực
tại và quá khứ mà ngăn cách giữa chúng là một khoảng trống cực lớn
- nó như một hố đen sâu thẳm nuốt mất phần quá khứ trong tôi. Rồi
những cơn đau đầu ập đến, tôi phải chống chọi với nó - nỗi đau, sự
mất mát, đổ vỡ .. Tôi không còn nhận ra đâu là thực đâu là mơ,
những gì hiện lên trong cơn đau chỉ là những mảnh chắp vá, những
miếng ghép lung tung về bản thân tôi. Tôi giống như một kẻ mất trí,
quên đi quá khứ của mình và sống trong hiện tại như một cái bóng
vậy. Những lúc đó, Jin luôn bên cạnh tôi, cho tôi một bờ vai để
dựa, một đôi tay để nắm khi tôi gục ngã. Thật tốt khi có anh ở bên,
tôi cảm thấy vui, hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy sợ vì dường như con
người anh không đơn giản chỉ là vậy ?Jin là người như thế nào, có
lẽ chỉ có chính anh mới hiểu rõ được. Tôi chỉ mong những cơn ác
mộng sẽ sớm qua đi và tôi sẽ không phải chạy trốn hay sợ hãi
nữa.
Jin
Chúng mình đang phải trải qua những ngày tháng cơ cực và nguy hiểm
JiJi bé bỏng của anh. Anh hiểu em cũng rất mệt mỏi và đau khổ..
Nhưng chúng ta phải cố gắng em yêu ah.. Anh biết sẽ có lúc chúng ta
không còn ở bên nhau.. À không ! Em sẽ rời bỏ anh chứ.. vì tình yêu
anh trao cho em có thể giết một ngàn người.. có thể khiến cho em
phải đau khổ.. nhưng anh không thể kìm nén nó em ah. Anh yêu em
không điên cuồng như Vũ.. anh yêu em bằng lý trí , bằng con tim và
bằng vũ lực.. Nếu như có một sự lựa chọn cho riêng mình, anh chỉ
ước chúng ta là những con người bình thường, ước chúng ta là một
đôi vợ chồng trẻ cùng sống trong một mái nhà và có những bé con
quây quần.. Nhưng em ơi! Mơ ước mãi mãi là mơ ước, anh không thể vì
bản thân mà bỏ đi mối thù truyền kiếp này được. Anh phải giết được
hắn, giết được kẻ đã gây sóng gió cho gia đình hai chúng ta. Anh
phải bắt hắn trả món nợ này một cách sòng phẳng - Thần Chết sẽ mãi
mãi chỉ là một nắm đất đá cằn cỗi không có sức sống và rồi ngàn đời
hắn sẽ không bao giờ hồi sinh .. JiJi ! Hãy cố lên em ơi! Hãy chứng
minh cho hắn thấy, chúng ta - những hậu duệ của gia đình Praside sẽ
giết chết và chôn vùi hắn xuống lòng đất sâu thẳm. JiJi.. Anh yêu
em, công chúa duy nhất của Praside - công chúa của lòng anh.
Cuộc chiến giữa sự sống và cái chết vẫn tiếp tục tiếp diễn ..
Hai người - Jin và JiJi - vẫn tiếp tục quay cuồng trong vòng xoáy
của hận thù.. của mất mát.. và cả đau đớn..
Cuộc chiến một mất một còn dường như sắp đi đến hồi kết.. đúng như
cái mà nó đề cập đến.. The end !!
Hôm nay, khi Jin nhìn ra ngoài cửa sổ từ phòng của JiJi, anh đã bắt
gặp một kẻ đáng nghi ngờ - hắn trông khá giống một tên sát thủ được
đào tạo bài bản. Với linh cảm về một điều không hề tốt, Jin nhanh
chóng kéo JiJi cùng đi với lời nói dối " Chúng ta nên đi nghỉ ở đâu
đó cho thoải mái em ah! Em đã phải chịu nhiều điều quá shock rồi,
anh không muốn em lại chôn chân trong ngôi nhà này". JiJi cũng hiểu
Jin đang lo cho bản thân nhưng cô bé lại không hề hay biết cái lo
lắng ý của Jin là rất chính xác. Khi họ ra khỏi nhà được tầm 10
phút thì căn biệt thự của Jin phát nổ, tiếng nổ to với cột khói bốc
cao như miệng núi lửa đang phun nham thạch. Một tòa lâu đài cổ kính
- một căn biệt thự lâu đời chỉ trong phút chốc đã trở thành một
đống sắt vụn hoang tàn và đổ nát.
JiJi đang nằm ngủ ngon lành, gương mặt trẻ thơ gục vào bờ vai của
Jin. Khi tiếng nổ phát ra, Jin dùng hai bàn tay to lớn của mình áp
chặt vào gương mặt của JiJi để cô bé không thể nghe thấy tiếng nổ
quá lớn đó.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Những mảnh vụn ..... của cuộc đời ........... của trí nhớ và
....... của quá khứ ...... những con người này đang bước từng bước
vào vòng xoáy ngày càng lớn .......... Những gì mà họ đang trải qua
chỉ là sự thử thách cho trái tim của những kẻ đang yêu ..... bởi
nếu như muốn họ có thể hy sinh một người trong họ để sống ...
Trò chơi.... trò chơi của số phận ...... chúng giết chết tâm hồn
con người dần dần .... nuốt chửng lấy tính người ...........
12h đêm ,tại căn biệt thự đổ nát ....
- Bọn ngu đần ! Chúng mày sao có thể để chúng chạy thoát dễ dàng
như vậy ? Một lũ vô dụng - tiếng gầm lên của một con quái thú ...
tiếng cửa kính vỡ xen lẫn với gió rít tạo nên khung cảnh đáng sợ -
... GIẾT .... TA KHÔNG CẦN LŨ VÔ DỤNG ...
Những tiếng kêu vang lên trong đêm tối, chúng thét lên đầy đau
đớn... bầu trời đen như mực.. vũng máu loang dần khắp sàn nhà..
tiếng bước chân vang lên trong đêm vắng.. một bóng ma lướt qua ô
cửa kính.. " "Bọn mi phải chết.. hahahahaha"...
Chiếc xe BMW lao đi trong gió, mưa quật vào cửa kính.. những hình
ảnh đáng sợ hiện lên trong đêm tối.. có điều không hay đang xảy
ra.. Jin khẽ quay sang JiJi.. cô bé đã tỉnh dậy từ lâu và đang nhìn
ra bên ngoài với ánh mắt hoảng sợ. Jin chắc chắn là JiJi đã nhìn
thấy thứ mà anh vừa nhìn được. Đầu anh căng lên, bây giờ là lúc
quyết định sự sống hay cái chết đối với hai con người .. Anh có thể
làm được gì cho cô vợ bé nhỏ của anh, sẽ bảo vệ cô ấy như thế nào
?
Cái chết đang đến gần.. càng ngày càng sát hơn.. mùi máu tanh tỏa
trong làn không khí đầy ẩm ướt.. hắn đã đến, kẻ đứng đầu của bóng
tối đã ở đây và ... lần này họ sẽ khó mà thoát được hắn bởi vì ...
lần này hắn đã mạnh hơn gấp 5 lần nhờ.. máu của 100 người đã chết
dưới tay hắn..
Chương 6 : Kết thúc ...
Jin nhấn ga, ca chiếc xe như con ngựa bị giật cương lao về phía
trước. Lúc này, đầu anh không còn ý nghĩ nào khác ngoài việc đưa
JiJi thoát khỏi kẻ đang bám riết lấy họ. Cuộc chạy đua dường như
đang nghiêng phần thắng về kẻ thù của Jin nhiều hơn. Thứ anh đang
đối mặt không phải là người mà là một quái thú.. một hồn ma.. một
thứ đầy sức mạnh..
Về JiJi, cô bé hốt hoảng khi nhận thấy có một kẻ lạ măt đang cố
đuổi theo chiếc xe của họ. Cô bé hoảng loạn đến mức khuôn mặt trắng
bệch, đôi mắt vô hồn nhìn vào cái vật đang ẩn hiện trong làn mưa
ngoài cửa. Tất cả những gì cô có thể làm lúc này là ngồi im để mặc
cho Jin lao vào trận đấu với Tử Thần.
Gió quật mạnh hơn vào cửa kính, tất cả chìm vào bóng đêm.. Phía
trước là bờ vực thẳm - nơi mà bất cứ ai rơi xuống cũng sẽ mãi không
bao giờ trở về. Jin đã nhanh chóng nhận ra điều đó khi nhìn lướt
qua mọi thứ. Anh ôm chặt lấy JiJi, tung người khỏi chiếc BWM đang
mất đà lao xuống cái vực sâu hun hút. Cả hai lăn vài vòng rồi tiếp
đất một cách khó khăn.Tiếng thở mệt nhọc hòa trong cái lạnh giá
khiến đôi môi họ tê cứng.Jin khẽ quờ tay sang bên cạnh để tìm JiJi
nhưng có một sức mạnh nào đó đã kéo lê anh khỏi cô bé. Những móng
tay sắc nhọn cào cấu khắp cơ thể anh, những chiếc roi da từ khắp
mọi phía vung lên rồi quất xuống "chan chat"
Đau ..
Buốt ..
Là những gì anh cảm nhận được khi những chiếc roi đó vung lên và hạ
xuống cơ thể của mình. Một bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo anh. Bằng
một chút sức lực còn lại, anh vùng vẫy tìm mọi cách để thoát thân
nhưng vô ích, anh quá yếu so với hắn. Một tiếng nói cất lên khàn
khàn đầy man rợ :
- Ta đã nói chúng mày sẽ không thể thoát được và đó là sự thật. Giờ
thì hãy nghe rõ đây! Mày phải chết Jin ạ và công chúa sẽ đi cùng
với ta.. hahahaha
Jin khẽ cựa mình để lấy chiếc dao găm trong thắt lưng nhưng đã bị
phát hiện. Hắn giật lấy con dao và chặt đứt cánh tay của anh chỉ
trong tích tắc. Jin thét lên một tiếng và ngã xuống khi từ cánh tay
máu đang túa ra.. ngày một nhiều.
JiJi đã tỉnh, đầu cô va đập xuống đường khiến cho gương mặt cô bị
xây xước không ít. Khẽ nhổm dậy nhìn xung quanh, hình ảnh Jin mập
mờ, hư ảo trước mắt. Có cái gì đó đang kéo anh ra xa, một cái gì đó
rất kinh khủng .. Cô căng mắt lên nhìn vào màn đêm u tối trước mặt,
kẻ rượt đuổi đang đánh đập anh một cách tàn nhẫn..
Mưa..
Nước mắt..
Máu..
Hòa vào nhau .. tanh .. mặn.. chát..
Dường như tất cả những gì Jin chịu đững cũng là những gì JiJi đang
cảm nhận được
Đau đớn.. Tuyệt vọng.. Sợ hãi.. Tẩ cả được trộn lẫn với nhau hài
hòa đến mức bóp nghẹt trái tim thiếu nữ xinh đẹp này.
Bóng đen tiến dần đến chỗ JiJi, càng ngày càng rõ hơn.. Cái dáng vẻ
đó.. Khuôn măt đó.. Ánh mắt đó.. Thân quen đến không ngờ..
- Anh ... anh trai .. - tiếng JiJi vang lên đầy hoảng hốt.
- Em vẫn còn muốn trốn chạy sao ??
- Không.. em không hề muốn .. đó chỉ là bất cẩn ..EM KHÔNG HỀ
MUỐN.. - JiJi thét lên
- Chính em đã giết chết ba mẹ chúng ta.. tại sao em lại đổ cho Vũ ?
tại sao em lại làm điều đó ?.. em làm cho anh tàn phế còn chưa đủ
sao ? SAO EM LẠI GIẾT HỌ .. - anh ta đưa một bên tay đã không còn
của mình ra
- Anh à ! .. em sai rồi.. em xin anh .. xin anh hãy trừng phạt em
nhưng hãy để Jin được sống .. em đã giết họ.. em sẽ đền tội..
- Anh biết đó là sự lựa chọn cuối cùng để cứu sống Jin ... nhưng vì
nó mà em giết họ .. anh KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC .. ANH SẼ GIẾTNÓ ĐỂ ĐỀN
MẠNG CHO HỌ..
- Xin anh ... em cầu xin anh .. em sẽ hiến tế bản thân để cha mẹ
chúng ta siêu thoát và để Kunru không đến giết hại người Paradise
nữa ... cầu xin anh hãy tha cho anh ý ..
- Em thật sự muốn chết ... vì nó sao ?
- Vâng.. xin anh ... hãy cho em .. được hiến tế..
- Được thôi .. - anh ta quay mặt đi - đó là sự lựa chọn của em ..
ta sẽ không ngăn cản .. hãy tạm biệt nó đi..
- Cảm ơn anh .
JiJi chạy đến chỗ Jin và ôm chặt anh vào long. Thời khắc cuối cùng
sắp đến, cô bé chỉ còn vài phút với người mình yêu mà thôi. " Tạm
biệt Jin.. Em sẽ ra đi.. Sẽ để lại anh ở nơi này.. nhưng anh đừng
lo nhé, sợi dây chuyền pha lê này sẽ thay em ở cạnh anh.. Em yêu
anh vô cùng" - JiJi vừa đeo sợi dây chuyện lên cổ Jin vừa nhé vào
miệng anh một viên thuốc lạ " tạm biệt tình yêu của em ! "
5 năm sau ,..
" Lần đầu tiên trong lịch sự kinh doanh của Việt Nam có một công ty
đã dám dấn thân vào thị trường Mỹ, đầu tư một số tiền khổng lồ và
đã thành công vượt bậc.. Công ty này được điều hành bởi một tổng
giám đốc rất đặc biệt, một chàng trai tàn phế nhưng có một năng lực
tuyệt vời.. đó là .."
"reng reng..
- Alô!
- Thưa tổng giám đốc, bà chủ tịch rất khen ngợi và ngỏ ý muốn tổ
chức một buổi tiệc vào tối thứ bảy tuần này ạ!
- Uhm, ông hãy sắp xếp mọi việc để mẹ nuôi tôi thật hài lòng.
- Vâng, thưa tổng giám đốc.
Anh đứng dậy nhìn về khoảng xa xăm ở cuối trời, ngón tay mân mê sợi
dây chuyền trên cổ.. Cảm giác như hơi ấm của một người con gái đang
ôm ấp lấy toàn bộ cơ thể mình .. Nhẹ nhàng và êm dịu..
_THE END_