Lời tựa đầu
Câu chuyện tôi mang đến cho các bạn là một câu chuyện hoàn toàn
không có thực nhưng nếu các bạn cảm thấy có thể đọc thì hãy đọc nó
một cách chăm chú vì đây là tất cả những gì tôi mong muốn gửi đến
các bạn. Một câu chuyện về tình người, về tình yêu và về những khó
khăn mà một con người trưởng thành phải trải qua. Nó không hẳn thoả
mãn những gì các bạn muốn biết nhưng sẽ là một phần nào giúp bạn
tìm hiểu về mọi thứ. Hãy đắm chìm trong tác phẩm của tôi và hy vọng
các bạn sẽ thích nó dù chỉ là chút ít....................
Giới thiệu về fic 1 chút nhé
Tên fic : Hôn ước quái dị
Tác giả : Kaomi tiểu thư
Rating : đang sáng tác
Truyện gồm nhiều thể loại đặc biệt, lộn lên lộn xuống
Nhân vật chính :
Jane Trần - cô con gái của 1 tập đoàn đang đứng trước bờ vực phá
sản, ngang ngược, tính cách đặc biệt và có nhiều thứ mà ...... từ
từ mọi ng sẽ rõ
Kipire Nguyễn - là cậu chủ 1 tập đoàn hùng mạnh, giàu có, thế lực
và khác người. Hiện tại, hắn đang là chủ tịch hội đồng quản trị của
một công ty lớn tại Việt Nam Rất nóng tính và đẹp trai
Sẽ còn nhiều nhân vật mới xuất hiện nhưng cứ thế này đi đã Mọi
người ủng hộ tí nào
Chương 1 : Cuộc hôn nhân không mong đợi
Tôi là Jane Trần, năm nay 18 tuổi và giống như bất cứ cô bé cùng
trang lứa, tôi yêu thích tự do và là một kẻ ngang bướng. Tôi làm
những việc mà mình thích, không quan tâm đến cảm nghĩ của người
khác và cho rằng đó là việc tự khẳng định mình đã lớn. Tuy vậy, tâm
hồn tôi quá trẻ con so với vẻ ngoài chín chắn. Tôi vẫn thích ôm gấu
bông mỗi tối đi ngủ, vẫn sợ những hôm có sấm chớp và hơn hết là tôi
vẫn thích nhõng nhẽo với mẹ. Tôi làm mọi việc như một đứa trẻ, bộp
chộp và thiếu suy nghĩ khiến bố mẹ tôi rất lo ngại để rồi dẫn đến
một ý định mà tôi cho rằng " thật sự điên dồ" đó là bắt tôi đính
hôn. Một cuộc hôn nhân đã được sắp xếp rất bài bản từ khi tôi còn
nằm trong bụng mẹ. Tôi chưa từng nghĩ bố mẹ sẽ làm vậy với tôi, thế
mà giờ đây tôi cảm thấy vô cùng bối rối khi chính họ lại muốn tôi
"nghe lời" bằng cách đó. Tôi đã rất shock khi nghe tin đó và bây
giờ thì tôi đang ngồi trong căn phòng này để ra mắt "gia đình thông
gia" - đó là theo cách gọi của bố mẹ tôi. Tôi đang ngồi đối diện
với tên ngốc đó - hắn có 1 cái tên thật quái lạ Kipire Nguyễn - tôi
thật chả hiểu sao bố mẹ hắn lại có thể đặt cho con mình cái tên như
vậy? Nếu là Jack hoặc John thì tôi đã chả bận tâm cho lắm. Ngoài
cái tên quái lạ kia ra thì hắn trông khá được, đôi mắt màu đen
huyền, hàng lông mày rậm rạp, nước da trắng trẻo, đôi môi đầy đặn
và có màu đỏ như máu vậy. Tôi dường như bị khuôn mặt của hắn cuốn
hút, nếu không có ai ở đó có lẽ tôi sẽ lao đến chỗ hắn chỉ để chạm
vào từng đường nét của khuôn mặt đó. Hắn trông như một người mẫu
đầy nam tính với bộ lễ phục . Có lẽ, tôi sẽ yêu hắn nếu hắn không
phải là kẻ mà tôi cưới làm chồng . Đơn giản là yêu một người khác
với việc phải vác theo cái danh có chồng đi khắp nơi.... Tôi thích
tự do và yêu điều đó hơn bất cứ điều gì ...............
- Jane ! Jane !............... - Mẹ gọi khi thấy tôi đang thẫn thờ
nhìn về phía hắn
- ơ! mẹ ! Gì vậy ... ? mẹ gọi còn à ? Sao thế ? - tôi quay ra trả
lời mẹ một cách hồn nhiên
- Con thấy cậu ta thế nào ? Đẹp trai đấy chứ nhỉ ? - mẹ vừa nói vừa
nháy mắt để trêu tôi nhưng đối với tôi thì điều này quá nhàm chán
để cười
- Uhm ! Con không thích hắn ta - tôi trả lời dứt khoát để nhanh
chóng thoát khỏi tình cảnh này
- Thôi mà con gái yêu, các con có thể tìm hiểu nhau mà
- Mẹ đừng năn nỉ nữa .................. con nói rồi ..... CON KHÔNG
CƯỚI ... mẹ hiểu không ? KHÔNG BAO GIỜ CON CƯỚI ANH TA - tôi gào
lên, thật quá sức chịu đựng mà
- Vậy sao ? Chẳng phải cô thích chạm vào khuôn mặt tôi sao ? Nếu cô
được chạm vào nó có lẽ cô sẽ đổi ý chăng ? - hắn đứng dậy nhẹ nhàng
tiến lại gần phía Jane và đưa tay lướt nhẹ qua má cô bé. Jane sững
lại trong giây lát, hắn đọc được suy nghĩ của cô bé sao ? Rồi với
một tốc độ kinh hoàng Jane lao nhanh ra cửa, thoát khỏi tầm mắt của
Kipire. Cô bé sợ nếu ở lâu thêm nữa thì sẽ không thể cưỡng nổi cái
khao khát muốn chạm vào khuôn mặt tuyệt đẹp đó
Kipire đứng ngẩn lại, dường như trong chính lúc Jane chạy đi hắn đã
thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má cô bé. Hắn không biết có
phải cô bé sợ hắn, sợ điều hắn nói hay vì điều gì khác mà bỏ chạy.
Hắn bỗng thấy lo cho cô bé bởi vì toà nhà này như một cái mê cung,
chỉ cần lạc bước thì suốt đời sẽ không ra được, muốn ra khỏi đây
chỉ có một cách đó là nhờ người ở đây dẫn ra mà thôi. Suy nghĩ thế
nào, hành động thế ý, hắn bỏ mặc tất cả lại, chạy theo Jane vừa
chạy vừa gọi.Mưa bắt đầu xối xả, sấm chớp đùng đùng nổi lên bên
ngoài căn nhà như muốn át đi tiếng gọi của hắn. Đôi chân như cơn
lốc, đôi măt nhìn khắp mọi nơi tìm kiếm và tìm kiếm, bất chợt hắn
khựng lại khi nghe đâu đó tiếng nức nở. Hắn khẽ ngoái đầu lại, Jane
đang đứng phía sau hắn, nước mắt dàn dụa nhìn con bé không khác gì
con mèo con lạc mất mẹ. Kipire tiến đến gần nó, khẽ vuốt mái tóc
đen và ôm chặt nó vào lòng. Những tiếng thổn thức lại thoát ra, dồn
dập và vỡ oà trong tiếng khóc.
- Tôi sợ sấm, tôi sợ tiếng gầm thét của chúng
....................... xin đừng bỏ rơi tôi - con bé nói trong
tiếng nấc, chưa bao giờ nó khóc nhiều như vậy kể từ ngày bị lạc
trong khu rừng tối
- Đừng sợ, tôi ở đây. Tôi sẽ ở bên cô .......... suốt đời - Kipire
nói và nhẹ nhàng bế con bé trên tay mình và vì đã kiệt sức, con bé
ngủ luôn trong vòng tay hắn - người sẽ làm thay đổi cuộc đời của
nó.
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài thật dài và kỳ lạ là
nó không hề bị tỉnh giấc như bình thường. Nó bắt đầu nhận thức ra
mọi thứ xung quanh mình và ngạc nhiên hơn khi nó thấy khuôn mặt của
Kipire. Không la hét như những cô gái mình bình thường, nó ngắm
nhìn khuôn mặt ấy với tất cả sự thích thú. Nó thấy thật yên bình,
ấm áp và có một sức mạnh vô hình cứ kéo nó từ từ tiến về phía
Kipire ......
Sau khi bế Jane về phòng ở khách sạn Time Over của gia đình mình,
Kipire khá mệt. Từ việc bế cô bé về phòng đến việc trông chừng cô
bé đều do một tay hắn làm và sắp xếp. Trời xui đất khiến thế nào,
đêm hôm qua trời lại mưa to và còn có sấm thế là hắn quyết định ở
lại bên cạnh cô bé. Hắn nắm chặt tay Jane khi cơn mưa vừa ập đến và
cơn gió bắt đầu rít qua kẽ cửa. Ngoài trời sấm chớp ầm ầm nhưng có
một người trong phòng vẫn cố gắng hết sức, dùng hơi ấm của mình che
chở cho người kia. Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi và có trái tim ai đó
hơi lệch nhịp ..............
Hắn khẽ trở mình, Jane vội vàng quay lại vị trí cũ. Cô bé không
muốn hắn nhìn thấy hành động này của mình, đôi má hây hây đỏ, đôi
mắt giả vờ liếc nhìn cảnh vật qua khung cửa kính mà thật ra là để
xem hành động của Kipire. Jane bỗng thấy lạ, từ trước đến giờ đối
với cô tên con trai nào cũng giống như nhau, chỉ là một lũ thú nhồi
bông chơi chán thì vứt nhưng giờ đây khi đứng trước mặt người này
cô lại khó lòng kiềm chế bản thân mình được. Kipire tỉnh dậy thấy
Jane ngồi đó từ bao giờ liền đưa bàn tay lên sờ vào trán cô bé.
Jane rụt người lại, e ngại. Hắn tiến đến gần hơn, một tay giữ chặt
lấy Jane, tay kia đưa lên trán
- Uhm ! Đã đỡ mệt chưa ?
- Rồi - nó trả lời một cách cáu kỉnh, nó ko phải trẻ lên 3
- Đừng trả lời tôi như thế ... cô nên ăn nói có quy củ chút đi -
hắn khẽ nhíu mày, khuôn mặt đanh lại
- Anh .................... uhm ! tôi biết rồi .... - nó định quát
lại nhưng hành động dùng tay cứa qua cổ của hắn khiến nó tự hiểu
mình phải " biết điều " hơn.
- Thế thì tốt. Chuẩn bị xuống ăn sáng đi. Tôi xuống kia trước,
nhanh lên đấy - hắn nhoẻn miệng cười rồi bước xuống.
- Đúng là TÊN KHỐN - nó hét lên sau khi bóng hắn đã khuất dạng ở
cầu thang - KHÙNG QUÁ ! TA CĂM THÙ TA CĂM THÙ TẬN XƯƠNG TỦY
..............AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 2 : Người chồng quái dị
Dù có muốn hay không thì cuối cùng nó vẫn phải cưới cái tên đáng
ghét đó, thật là quái đản khi nó mới chỉ 18 tuổi mà đã phải làm gái
có chồng, ôi thế là những ngày huy hoàng của nó sắp sụp đổ, ko bar,
ko đ-ú đởn ....... Nó cảm thấy uất ức và thấy mình không khác gì
chim trong lồng. Bây giờ thì nó đang ngồi trong phòng thay đồ dành
cho cô dâu, nước mắt cứ lã chã trên khuôn mặt đầy son phấn, lũ bạn
thân yêu thì ngồi bên cạnh an ủi nhưng dù có nói gì thì miệng con
bé vẫn không ngớt chử-i rủa cái thằng cha ý - tên làm cho nó điêu
đứng vì vụ cưới hỏi này. Bạn thân của nó chả biết nên cười hay nên
mếu nữa, hôm nay quả là môt ngày dài, rất dài với mọi người đặc
biệt là bản thân nó .... Bố đang khoác tay nó đưa ra thánh đường,
thỉnh thoảng ông lại quay mặt đi che dấu những dòng cảm xúc đang
trực trào trong mình. Còn mẹ nó - bà cứ để những dòng lệ cứ thế
tuôn rơi, đôi mắt bà nhìn nó trìu mến, vừa buồn bã vừa hạnh phúc.
Nó hiểu giờ phút này mọi người đều buồn nhưng người buồn hơn cả vẫn
là nó ......... vì nó phải cưới 1 người mà tình cảm nó còn không có
...
Tất cả mọi thủ tục sắp hoàn thành, chỉ cần nó nói đồng ý là mọi
chuyện sẽ ổn thoả nhưng ......... từ sâu thẳm trái tim nó có một
thứ ma lực thúc giục nó từ chôi cuộc hôn nhân này để được tự do bay
nhảy. Nó định nói rồi bỗng khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã
của bố " ta không ép buộc con, ta muốn con được hạnh phúc " Nó hiểu
bố không muốn ép nó làm điều mà nó không thích thế nhưng chỉ trong
chưa đầy 3 phút nữa thôi, câu trả lời của nó sẽ quyết định sự suy
vong của công ty bố. Nó không thể làm thế với ông, không thể làm
được. Nó nhìn Kipire rồi quay ra phía vị linh mục : "Con đồng ý,
thưa cha."
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã tròn 3 tháng kể từ ngày nó là vợ
chính thức của Kipire -- người đàn ông trong mơ của bao nhiêu cô
gái. Nó vẫn thế, vẫn trẻ con, phá phách và nghịch ngợm. Còn hắn, có
vẻ hắn chả chú ý gì đến "cô vợ bé bỏng" của mình. Từ sáng sớm tinh
mơ, anh ta đã xách cặp đi tới công ty và chỉ trở về khi mặt trăng
đã in bóng xuống chiếc hồ bơi . Lúc đầu, nó còn thắc mắc sau này
rồi cũng quen và rồi cũng kệ. Việc hắn, hắn làm .... việc nó, nó
làm..... Không ai liên quan đến ai ... Nếu có lỡ gặp nhau ở tiền
sảnh thì cũng chỉ chào qua quýt vài câu rồi lại thôi. Trước mặt bố
mẹ hắn, nó và hắn luôn phải giả vờ thật nồng nàn để họ ko lấy cớ mà
hỏi. Việc giữa nó và hắn chỉ có bà quản gia biết, còn lại thì chẳng
ai hay biết gì hết cả. Mà bà quản gia thì mang tiếng kín mồm kín
miệng, có cạy họng bả ra bả cũng chả bao h nói đến nửa lời huống
chi là kể.... Thế nên ngày tháng cứ trôi đi....... êm đềm .... và
......... nhạt nhẽo ....
Hôm nay cũng như mọi hôm, hắn đi ra khỏi nhà từ rất sớm. Nó mặc kệ,
cứ nằm ngủ và thực hiện tiếp cái lý thuyết đầy uyên thâm của mình "
ngủ thêm một tí cũng chả chết được ". Đang say sưa giấc nồng, nó
cảm giác cái gì đó ươn ướt ở vành tai, giật mình quay lại nó vô
cùng ngạc nhiên khi thấy kẻ phá "giấc mơ thiên đường" của nó (
haizzzzz ! là nó mơ ăn ý mà ) chính là hắn. Đang định **** cho hắn
1 trận vì tội dám làm nó tỉnh giấc mơ " đẹp" thì hắn bỗng nói
- Tỉnh dậy đi công chúa bé nhỏ! Em ngủ nhiều quá rồi đấy .
Tai nó ù đi bởi tiếng thở đều đều của hắn phả vào tai. Nó khẽ cựa
mình, mở tròn mắt ra nhìn hắn ...... trong đầu hiện lên câu hỏi rất
chi là .......... " what the ..... ? " Tự nén nỗi bàng hoàng của
mình lại nó hỏi
- what do you say ?? - mắt khẽ nhíu lại
- uhm ! Darling. you are my princess. - hắn nói rồi khẽ nở 1 nụ
cười ...
Nó lại một lần nữa tròn mắt nhìn hắn, hắn ko có nói đùa ..........
Hơi shock nhưng vẫn cố duy trì độ tự tin của bản thân
- why ??
- Because you are my wife and ...................I love you, baby -
hẳn trả lời, đôi mắt vào tập trung vào nó. Hắn dùng tay ôm gọn nó
vào lòng rồi khẽ hôn lên cổ nó. Còn nó thì đã nhận ra điều khiến
hắn làm vậy...... vâng ... chính xác là bố mẹ hắn đang đứng ngay
sau cái cảnh cửa mở he hé để coi xem tụi nó làm cái trò gì. Bảo sao
đột nhiên cái tên trời đánh này lại " ngọt lịm " như thế . Ôi trời
! May mà nó chưa ................. Bố mẹ hắn khẽ mỉm cười rồi bước
nhanh xuống nhà . Nó thì thầm
- Họ đi xuống rồi !
- Uhm ! Biết rồi .... một chút nữa thôi , được không ? - hắn khẽ
nói rồi ôm ghì lấy nó và khẽ lướt qua cổ nó, đôi má phúng phính của
nó giờ đang có một dấu hôn đầy mãnh liệt
Nó không cựa quậy đc, tay chân tê cứng " Đồ ác nhân " nó lầm bầm
trong cái suy nghĩ ngây thơ và hồn nhiên vô (số ) tội.
Hắn siết chặt đôi tay mình quanh eo nó rồi bỏ ra thật nhanh. Nó có
thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp và đôi mắt hắn nhìn nó một cách
tha thiết. Nó cảm thấy như có một ngọn đang muốn thiêu muốn đôi
trái tim bé bỏng của mình.Bỏ lại nó với những suy nghĩ ,hắn quay đi
và bước nhanh ra phía cửa. "Rầm" tiếng cánh cửa đóng lại , ko gian
im ắng chỉ còn tiếng thở đứt quãng của nó. Nó thấy sợ, thấy vui và
thấy lo lắng. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên làm thức tỉnh
cái đầu đang u mê của nó " Chị Hai nghe máy đê eeeeeeeeeeee dê dê
dê... "
- Allô ! Thằng kia, sao mày đặt nhạc chuông mày tao ghê thế ? Lại
Chị Hai dê là cái quái lào mày ?
- Dạ chị ! Em xin lỗi, em lỡ chị tha em phát chị nhớ - đầu dây bên
kia trả lời, thàng Duy đệ tử của nó chứ ai :-j
- MM .... Thế gọi chị có việc gì ? - thay đổi cách xưng hô nhanh
như chong chóng
- Thưa chị ! Bọn thàng Long đang ở đây ạ, tụi em đã đuổi về nhưng
chúng nó cứ đòi ngồi đây đợi chị
- Cái gì ? Long Lìn mấy hôm nay Gấu nhỉ ? Dám giở trò à ? Đc đc ,
10 phút nữa chị đến - nó nói òi cụp máy ,thế là có thứ để giải
quyết gân cốt òi
10' sau tại Bock Bar
- Sao con chị Hai chúng mày lâu thế ? Hay sợ tao nên chuồn rồi
?
- Ố Ồ ! Mồm cũng to gớm nhỉ ? Oắt con mà cũng thích thể hiện à ? -
nó bước vào trong bar, miệng nhoẻn cười khi thấy thàng Long
- Chị Hai - cả bọn cùng cúi rạp đầu chào nó - Ờm ! Thế cái thàng
ngu học chưa hết cấp 1 mà chúng mày bảo đấy hả Duy ? - nó vừa nói
vừa chỉ vô mặt Long
- À gớm ! Hoá ra mày là con chị Hai ăn hôi đàn em à ? - thàng Long
vừa nói vừa khinh khỉnh cười
- GIữ mồm giữ miệng đi mày - Duy khẽ nhắc, nó hiểu nếu con bé mà
tức lên thì đời thằng kia chỉ còn nước múc cám mà ăn
- Kệ Mịe tao ! Nó ngu thì tao **** chứ sao ? Mình trình gì gàn hả
thàng dog .... Cút xéo .... - thàng Long quát to
- À láo nhỉ ? Dám quát bé iu của tao à ? Mày chán sống rồi đấy kưng
ah - nó vừa nói vừa tiến đến gần chỗ thàng Long. Nhẹ nhàng lướt đến
bên cạnh, khẽ vuốt má hắn 1 cái. Toàn thân Long bủn rủn, chân tay
cứ như ko xương, hắn ngã xuống .... Nó khẽ nhếch mép cười ... - Yếu
quá bé kưng ạ- nơi nó vừa vuốt một dòng máu chảy xuống , đỏ tươi
.
Mặt Long cắt ko còn 1 giọt máu, hắn ko nghĩ rằng nó lại nhanh như
vậy... chưa đầy vài giây mà đã khiến hắn bị thương " con bé này hơn
hẳn những gì mình nghĩ " - hắn thầm nghĩ và rút quân. Còn nó, sau
khi làm xong việc nó quyết định ko về nhà mà sẽ đi chơi lang thang.
Gọi điện cho con bạn thân yêu, nó quyết định đi shopping ......
quần áo đc nó vơ và vét .......... 1 cách tàn bạo
Vừa về đến nhà , nó đã thấy một tiếng nói vọng ra từ trong phòng
khách
- Cô đi đâu mà giờ này mới về ? - hắn tức đến nghẹt thở
- Tôi đi đâu việc tôi .... mà bây h mới 10h ... thế mà muộn à - nó
đốp chát rồi quay bước đi
- Đi đâu cũng phải gọi điện về chứ ? Cô ko thể tự ý khi chưa có sự
cho phép của tôi - hắn quát lên
- Tôi ko phải báo cáo với anh . mà anh là cái thá gì tôi lại phải
cần sự cho phép . Anh nên biết chúng ta chỉ đang đóng kịch - nó
cũng gào lên chả kém
- Từ nay, tôi cấm cô đi ra khỏi nhà. ĐI đâu cũng sẽ có ng dám sát -
hắn phớt lờ lời nói của nó
- Anh ........................ MỘt thằng KHỐN KIẾP - nó quá tức
giận rồi
Một cái tát " chát " .... má nó tấy đỏ, hằn vết tay của hắn .....
Đau quá .... Tôi đã làm gì anh chứ ? Tại sao anh ghét tôi như thế ?
Tôi căm thù anh, căm thù anh ....... Nước mắt chảy dài trên khuôn
mặt xinh đẹp.... hắn tiến lại gần muốn lau những vệt nước mắt
đó.
- Anh cút ....... CÚT ĐI .......- nói rồi nó chạy lên phòng để lại
hắn ngồi đó với sự hối hận về hành động của mình.
Nó ngồi trên phòng, nước mắt cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt trắng
trẻo ..... nó ghét .... nó căm thù ... nó đâu làm gì anh ta chứ ?
Tại sao tại sao lại tát nó ? Anh ta là ai ? Sao anh ta dám làm thế
? Anh ta là tên khốn kiếp nhất từ trước đến giờ mà nó gặp..... Nó
lại khóc, vị mặn của nước mặt chảy xuống môi ..... " tôi hận , tôi
hận " ....... Màn đêm dần buông xuống , tất cả chìm vào yên lặng
.............
In Dream ...
- Anh ! Anh ơi ! Mình đi đâu vậy ??? - con bé hồn nhiên hỏi , mắt
cười tít để cho những cơn gió cứ thế quật vô mái tóc vàng óng
ánh
- Tí nữa em sẽ biết ... Đây là 1 bí mật - Giọng nam trầm ấm vang
lên
Đó là nó và Jimmy ...........
- Em chờ anh một chút nhé ! - Jimmy nói và nháy mắt tinh nghịch ,
đưa cho nó 1 đống kẹo mút
- Dạ - nó nhăn nhở cười rồi cầm lấy kẹo mút bắt đầu "gặm
nhấm"
1tiếng trôi qua, gió thổi mái tóc nó bay trong không khí ... đôi
mắt vẫn ánh lên sự chờ đợi và tin tưởng
2 tiếng trôi qua, Jimmy vẫn chưa quay lại
7 tiếng trôi qua, nó khóc nó nhận ra rằng mình đã bị bỏ rơi ở nơi
rừng sâu hun hút này ...... Nó càng khóc to hơn, nước mắt lã chã
rơi, nó hoảng sợ ... Một bóng đen dần tiến đến phía nó,
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA........................ Nó hét lên đầy
sợ hãi và ngất lịm đi
Back present ....
Nó đang khóc, gối ướt đẫm nước và hắn đang ngồi cạnh, nắm chặt tay
nó rồi ôm nó vào lòng ...... Có lẽ 2 đứa cần 1 khoảng lặng để hiểu
đối phương hơn là cứ cãi nhau hoài như vậy ...
Chương 3 : Cuộc sống thay đổi
Có nhiều lúc nó tự hỏi, trong cuộc chiến sinh tồn nó sẽ là kẻ chiến
thắng hay thất bại .... Nó chiến đấu liệu có phải vì bản thân nó
hay nó đang muốn cứu mọi người ? Liệu nó có cứu được ai trong khi
chính nó đang bị mắc kẹt trong cái vũng lầy của tình cảm, trong
cuộc chiến không cân sức của lý trí và bản năng .... Liệu nó có còn
là nó ....
1h sáng .....
Cơn gió bắt đầu tạt qua ô cửa nhỏ mang theo cái lạnh buốt giá. Cơn
mưa ngày càng xối xả hơn ... bầu không khí im ắng như trong một căn
nhà bỏ hoang chợt vang lên những tiếng kì lạ, những tiếng động
khiến cho những kẻ vững tim cũng phải thấy rờn rợn ... khung cảnh
bây giờ nửa hư nửa ảo ... không khí bao trùm đầy mùi vị ghê rợn ...
con đường nhỏ chợt mở ra ...
Nó khẽ cựa mình rồi tỉnh dậy, không khí bây giờ thật ngột ngạt. Nó
muốn đi rửa mặt để cho thật tỉnh táo, hôm qua là một ngày đáng sợ
đối với nó. Nó chưa bao giờ bị đánh, tên khốn đó là cái gì mà đòi
đánh nó chứ ? Nó thấy tưng tức ở trong lòng. Thôi thì cứ coi như là
không quen biết hắn, coi như hắn là một tên vô hình đi. Nó bước
từng bước xuống tầng dưới, lạnh quá, gió rít vào các cánh cửa sổ
làm chúng đập vào nhau tạo thành những tiếng kêu vừa chói tai vừa
man rợn. Nó bật đèn lên, lấy bình nước trong tủ lạnh rồi rót ra
cốc. Giờ này tất cả mọi người đều đang ngủ, nó khẽ với chai rượu
trên nóc xuống rồi rót ra chiếc ly thuỷ tinh. Cái rét đó rồi sẽ qua
thôi, nhâm nhi ly rượu trong tay chợt 1 tiếng động làm nó giật mình
. Tiếng chuông cửa vang lên trong không gian tĩnh mịch " kính coong
kính coong " khi cho tim nó nhảy ra khỏi lồng ngực. Khẽ bật đèn và
tiến ra phía cánh cửa, nó nhìn vào cái camera rồi hỏi
- Ai đấy ?
- Cô là ai ? - kẻ trùm chiếc áo bông to sụ nói
- Tôi là .... Là vợ ... uhm ... Kipire - nó ậm ừ
- À ra cô là em dâu à ? - kẻ đó cười 1 điệu man rợn
- Anh .... Anh là ai ? - giọng nó bắt đầu run run, nó thấy sợ kẻ
đó
- Tôi là anh song sinh của Kipire. Tôi là Vũ - anh ta trả lời - cô
mở cửa cho tôi đi
- Anh ... làm sao tôi biết được anh có phải ko ?- nó nói giọng ngờ
vực
- À há ! Cô vẫn còn nghi ngờ à ? Uhm đc rồi ... Alô ..............
- anh ta lại cười rồi gọi điện thoại cho một ai đó