Tình hình là tôi đã va vào lưng một ai đó Chạy nhắm mắt nhắm mũi
kiểu này không đụng người ta mới là lạ Nhìn lên thì nhỏ Liên đã
chạy biến đi trước rồi, bực mình thật, dám bỏ tôi ở lại Toan ngẩng
mặt lên tính xin lỗi người mình mới va vào toan tôi khựng lại một
giây…
- Ơ Minh! Không phải cậu đang ở lớp à???? Ra đây làm gì????
Hoá ra người tôi va vào lại là Minh Nhưng sao cậu ta lại ở đây vào
giờ nãy nhỉ? Lúc nãy trước khi đi tôi còn thấy Minh ngồi lù lù
trong lớp mà Tay chân băng bó mà còn đi lung tung (Thực tình lúc đó
Minh đứng quay lưng về phía tôi, chỉ hơi nghiêng người ngoái đầu
lại sau cú va vừa rồi )
Minh có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi (sao thế nhỉ??? gặp tôi chứ có
phải gặp ma đâu??? Ngày nào mà chẳng gặp nhau!), hai mắt cậu ta mở
tròn thao láo, miệng mấp máy cái gì đó nhưng chỉ được có thế, ngay
tức khắc Minh xốc mạnh cái balo lên vai rồi chạy biến về phía trước
Dáng điệu rất vội vã Quái lạ! Ra ngoài mà lại mang cặp theo làm gì
nhỉ??? Tôi nhớ là Minh luôn đeo cặp chéo mà, sao hôm nay đổi kiểu
thế ta? Mà hướng đó đâu phải là hướng đi về lớp….
Ham nghĩ lung tung, tôi giật bắn mình khi tiếng chuông bao hiệu vào
tiết reng dữ dội bên tai Quay sang nhìn, thì ra mình đang đứng sát
cái chuông Hèn gì…
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi mím môi chạy vù đi Mong là về lớp
trước khi cô giá vào..
Nhưng trời chẳng thương tôi, khi tôi đáp trước mặt cửa lớp thì đã
thấy cô giáo ngồi trên bàn
- Sao em vào trễ thế Thanh! – cô nghiêm nghị hỏi, trong lớp cô chỉ
nhớ được có tên tôi và thằng nhóc lớp trưởng, đơn giản vì chỉ có
mình tôi là hăng say phát biểu trong giờ của cô
- Dạ…em…đi vệ sinh! – tôi lí nhí đáp, bây giờ chỉ nghỉ được cái lý
do đó mà thôi
Đúng như tôi dự đoán, từ phía lớp rộn lên những tiếng cười khúc
khích Với lý do đó thì tôi bị cười cũng phải… Haizzzz…
- Thôi! Em vào lớp đi! Lần sau không được vào trễ như thế nữa nghe
không?
- Dạ!
Tôi lủi thủi đi về chỗ ngồi Minh đã vào lớp trước tôi Cậu ta chạy
nhanh như thế mà!
Nhưng tôi cứ cảm giác có cái gì đó lạ lạ…
Sao nhỉ????
A đúng rồi! Cái kính! Đúng rồi! Cái kính cận! Hồi nãy lúc va vào
Minh tôi chỉ kịp nhìn thấy cặp kính cận khung nhỏ, dài, hiệu Gucci
của cậu ta, cái kinh Nobita đã được tháo ra rồi Nhưng sao bây giờ,
trên Minh vẫn lại là cặp kính Nobita đó Hay là tôi tưởng tượng
nhỉ???? Nhưng dù có đầu óc tưởng tượng phong phú đến đâu thì người
ta cũng không thể tượng tượng ra được cái mác của kính phải
không???
- Này! Hồi nãy tôi thấy cậu đeo kính khác mà! Sao bây giờ đổi thế?
Cái kính Gucci đó nhìn đẹp hơn! – tôi cười tươi góp ý
Nhưng sự quan tâm đó lại bị Minh trả lời bằng một ánh nhìn hằn học
bất cần Không thích thì thôi! Tôi chẳng thèm đặt miệng nữa
đâu!
Đang định lôi sách vở dưới học bàn lên để chép bài thì tôi bị shock
đợt 2 Mọi thứ cứ như đang trêu ngươi Trần Thanh Thanh tôi vậy
nhỉ???
29/ Dưới hộc bàn là cặp của tôi, và bên cạnh cặp tôi là cặp của
Minh Mọi chuyện sẽ chỉ có thể nếu như cái cặp của Minh không phải
là ba lô Tại sao vậy??? Rõ ràng hồi nãy tôi thấy cậu ta đeo ba lô
mà! Cái ba lô màu nâu, phía trên còn gắn cái mác hình ngọn núi
nữa
- Này! Sao cặp câu…sao cặp câu lại như thế này????? – tôi lắp bắp
chỉ tay về phía cặp sách, mắt nhìn Minh đầy dấu hỏi
Và hình như những câu hỏi mà tôi đặt ra đều là những câu hỏi của…
kiếp trước khi mà Minh cứ trợn mắt nhìn tôi bức xúc, thái độ y như
rằng chẳng hiểu tôi đang phát âm ra thứ tiếng gì
- Thanh Thanh! Không được nói chuyện riêng trong lớp!
Tiếng cô giáo trên bục làm tôi phải im bặt, trở về vị trí của mình
Sao thế nhỉ??? Tôi bị mộng du à??? Sao lại có thế như thế được
chứ????
Cứ thế, suốt tiết học Công dân và hai tiết Toán tiếp theo đầu tôi
cứ như bị cột lại trong một câu hỏi duy nhất: "Vì sao lại như
thế?"
Phải! Vì sao lại như thế chứ???? Vì sao? Vì sao???
Ra chơi
- Mày sao nữa thế? Đầu giờ thì ngẩng tò te như con khùng, bây giờ
thì thẫn thờ như con ngố! Bệnh mày càng lúc càng nặng rồi Chảnh ơi!
- nhỏ Liên rời chỗ ngồi của nó tiến lại phía tôi, buông một câu
than thở rồi đưa tay lên sờ trán tôi
- Bỏ tay ra! – tôi bực bội hất tay nhỏ bạn
- Thôi mà! Tao xin lỗi mà! Hồi nãy ham chạy quá quên béng có mày
đằng sau Đừng giận tao nữa! Nha! – nó cười toe toét rồi hôn cái
chụt vào má tôi coi như lời xin lỗi
- Gớm quá đi! – tôi phì cười lấy tay chùi má, hết anh trai rồi đến
nó, tôi đâu phải là hình nộm để hôn đâu
Ngồi trong lớp cũng thấy bức bối, tôi theo nhỏ Liên xuống căn tin
xả stress và cũng để lấp cái bụng trống đang sôi ùng ục đòi tiếp tế
Nhưng chuyện của Minh vẫn khiến tôi nhức đầu Chẳng lẽ tôi bị bệnh
hoang tưởng????
Căn tin lúc nào cũng vậy, đông nghịt người mặc dù giá cả trong này
so với bên ngoài đắt đỏ hơn, nhưng được cái đảm bảo vệ sinh, không
sợ đau bụng Tôi ngồi giữ chỗ còn Liên len lỏi chen chúc trong đám
đông để mua đồ Gì chứ khoản bon chen này thì tôi phải bái nhỏ bạn
thân làm sư phụ
Tôi ngồi nhìn xung quanh, bàn nào cũng kín mít hết Ánh mắt tôi đảo
khắp nơi, chợt tôi khựng lại khi thấy Minh đang ngồi ở bàn đối diện
mình bên góc phải Và dường như cậu ta cũng đang nhìn tôi Nhưng đáng
tiếc rằng đó không phải là ánh mắt thân thiện của tình bạn mà là
hai ngọn lửa phừng phừng của sự tức giận Sau một giây ngớ ngẩn tôi
mới hiểu ra cơ sự châm ngòi cho hai ngọn lửa đó Minh đang cực kì
vất vả khi ăn bằng tay trái Cánh tay phải vẫn băng bột trắng xoá…Ôi
chao…Khổ Minh quá! Khổ cả tôi nữa…
- Bạn gì ơi! Có thể cho mình ngồi cùng được không?
Một giọng nam rất ấm vang lên bên tai tôi giữa mớ âm thanh hỗn độn
quanh mình Nghe sao mà ngọt ngào thế cơ chứ? Không hiểu sao mặt tôi
đỏ ửng lên, tôi ngẩng lên, lòng chợt thấy đôi chút có lỗi khi phải
nói với cậu ấy rằng: "Xin lỗi cậu! Chỗ này có người rồi!"
Nhưng khi tôi ngẩng lên nhìn thì miệng tôi dường như bị khoá chặt,
hai mắt không thể nhấp nháy, mũi như ngừng thở Chẳng lẽ tôi lại
mộng du? Lại hoang tưởng nữa sao???? Vì sao trước mắt tôi lúc này
cũng là Minh chứ??? Cách đây 2 giây tôi còn nhìn thấy đôi mắt ánh
lửa của cậu ta ở bàn đối diện cơ mà???? Bây giờ cậu ta vẫn nhìn tôi
đó thôi! Vậy thì người trước mặt tôi là ai???? Ôi tôi loạn mất
thôi! Cái này trong phim ma thuật người ta gọi là thuật phân thân
Nhưng đây là thế giới thực, làm gì có chuyện đó nhỉ???? Chóng mặt
quá!
- Em theo anh!
Đó là những gì tôi nghe được từ miệng Minh khi cậu ta chạy sang chỗ
tôi lôi mạnh người con trai vừa mới cất lời bảo tôi cho cậu ấy ngồi
cùng đi ra ngoài Là hai người! Là hai người! Vậy là…
Tôi nhanh chóng chạy theo, nhỏ Liên hai tay bưng hai tô phở vừa
thoát ra từ đám đông í ới gọi theo:
- Ê! Mày đi đâu đấy!
- Đợi tao chút!
Tôi cố ngoái đầu lại trả lời rồi chạy theo Minh Sự tò mò không thể
kìm chế được nữa…
- Anh làm gì thế? Em đang ăn mà!
- Anh nói em rồi! Tại sao em cứ thích chuyển về đây học thế? Trường
cũ có gì là không tốt?
- Cái này em đâu có biết! Ba mẹ bảo chuyển trường về đây học cùng
với anh cho vui! Vả lại tay anh đang bị gãy, em về đây để chở anh
đi học!
- Nhưng đáng lẽ em nên phản đối! Chúng ta không thể học cùng một
trường được!
- Tại sao?
- Mệt em quá! Cái đó mà em còn phải hỏi ư? Vì chúng ta là sinh đôi!
Hiểu chưa?
Sinh đôi???? Hèn gì giống nhau như đúc! Vậy là người hồi sáng tôi
va vào chính là cậu em song sinh với Minh chứ không phải là Minh
Thế mà tôi cứ nghĩ mình bị bệnh hoang tưởng May quá!
- Trần Thanh Thanh! Cậu ra đây ngay! Tôi ghét nhất bị nghe lén! Ra
đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Minh lại hét toáng lên Tôi bấm bụng bước ra, mặt mày lấm lét như kẻ
mắc tội Nhưng tôi có lỗi gì cơ chứ? Tôi chỉ muốn biết sự thật thôi
mà!
p1-30+31
30/
- Đây là bạn anh hả? Cũng là bạn em phải không? Em thích bạn
này!
Tôi vừa nghe cái gì thế nhỉ? Vừa có người nói thích tôi ư???? Mà
lại là con trai nữa! Lại là em song sinh với Minh - cậu bạn bạo lực
máu lạnh của tôi! Ôi! Sao mà loạn thế này????
- Quang! Em đang nói cái gì thế hả??? – Minh có vẻ cũng bất ngờ
trước câu nói vừa rồi của em trai mình
- Chào cậu! Mình tên là Phạm Quang! Em song sinh với anh Phạm Minh!
Rất vui được biết cậu!
Cậu ta mỉm cười thân thiện, đưa tay ra với ý muốn bắt tay tôi Đây
có phải là em song sinh với Minh không nhỉ??? Sao mà khác nhau một
trời một vực thế này???? Tôi cứ ngơ người ra Một phần vì bất ngờ,
một phần vì vẫn chưa thích ứng được việc ngoài Phạm Minh ra còn có
một Phạm Minh khác y đúc cậu ta, nhìn hai người tôi không tài nào
phần biệt được đâu là Minh và đâu là Quang nữa Giống đến khó tin
Giống như hai giọt nước!
- Hơ hơ…Rẩt…rẩt…vui được quen cậu! – tôi trả lời lắp bắp, rụt rè
chìa tay ra bắt, mắt vẫn chăm chăm nhìn Quang Cậu ta đang cười với
tôi, Minh thì chẳng đời nào chịu hé môi cười, vậy đây là nụ cười
của Minh sao? Nó đẹp đấy chứ? Rất nam tính và có cái gì đó cuốn hút
kinh khủng Tay Quang cũng ấm nữa Không như Minh, người luôn toát ra
sự lạnh lùng
Tôi thấy tim mình loạn nhịp…
Lần đầu tiên tôi cảm thấy như thế…
Tôi bị sao thế này????
Tiếng chuông vào giờ chấm dứt cuộc làm quen của chúng tôi Tôi vẫn
như một con ngố đứng ngơ ngẩn bắt tay Quang và nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt đó…
- Vào giờ rồi! Chào cậu nhé! Hẹn gặp lại! Em về lớp anh nhé!À quên!
Tặng cậu này!
Quang vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng rút tay ra rồi móc trong
túi áo khoác đồng phục ra một viên kẹo Anphalibe hương dâu thả nhẹ
vào lòng bàn tay tôi Lần đấu tiên có một đứa con trai tặng kẹo cho
tôi…Lần đầu tiên…Trước giờ chỉ có mình tôi chủ động tặng kẹo cho
người ta…
Tôi không nói được câu cảm ơn, mọi thứ cứ như đang phủ màu hồng
trứoc mặt tôi vậy…Hạnh phúc…Hạnh phúc…
Quang vẫn cười vẫy tay tạm biệt rồi chạy ù đi, chỉ còn Minh với tôi
Bây giờ tôi chẳng thiết quan tâm tới cậu bạn máu lạnh đó nữa Tôi
đang bận hồi tưởng lại nụ cười của Quang - nụ cười ấm áp toát lên
trên gương mặt giống y đúc gương mặt của kẻ luôn hành hạ mình Trớ
trêu thật nhưng cũng thú vị thật!
- Đi về!
Tiếng quát của Minh cắt phựt dòng liên tưởng trong đầu tôi Làm sao
mình có thể thích ứng được việc cùng một khuôn mặt đó mà có đến hai
tính cách khác nhau được nhỉ???? Minh có vẻ bực tức vùng vằn bỏ đi,
tôi nhảy chân sáo theo sau Tự nhiên thấy vui ghê gớm! Tôi vừa quen
được một người bạn…Một người bạn đầy thú vị!
Sáng nay lớp tôi chỉ học 4 tiết Còn dư tiết cuối, tôi sẽ đi tới chợ
để mua len Nghĩ đến đó là đã thấy vui rồi!
Suốt tiết cuối, tôi ngồi học mà miệng cứ tủm tỉm cười Minh chốc
chốc liếc sang, mặt mày như đạn sắp lên nòng Cậu ta bây giờ là khoẻ
nhất lớp rồi, đâu cần chép bài, chỉ cần ngồi nghe giảng thôi Tiết
Lý hôm nay sao mà nhẹ nhàng thế nhỉ? Thường ngày cứ đến tiết này là
tôi lại thấy ngao ngán, có lẽ là do tâm trạng đang thoải mái…
Chuông reo Tôi hí hửng cho đến sách vở vào cặp chờ đợi thây Lý đứng
dậy cho về Minh thì lúc nào cũng tỏ ra khó chịu Cậu ta chán thật
Đời còn dài, mình còn trẻ thì phải vui vẻ lên chứ! Tôi cũng đã có
thời gian đau buồn vì chuyện của Tuấn, nhưng đôi khi nghĩ lại, tôi
thấy Tuấn chắc cũng không muốn tôi buồn như thế Tôi sẽ sống vui vẻ
để đợi ngày "hoàng tử mắc dịch" của mình trở về! Như thế sẽ tốt
hơn!
Nhà xe chật ních người, tôi len lỏi trong đám học sinh lốn nhốn để
tìm kiếm con ngựa sắt thân yêu Đây rồi! Sao hôm nay nhìn mày dễ
thương thế ngựa? (hix, tôi là vậy đấy, cứ hễ gặp chuyện gì vui là
lại "khùng khùng" theo kiểu này!)
Bây giờ minh sẽ đạp thẳng tới chợ, cũng không xa lắm, ngay ngã rẽ ở
đầu đường thôi Sau khi để cặp xách vào giỏ trước của xe, tôi nhổm
người nhấn bàn đạp
- Bạn "Chảnh" ơi!
Tai tôi cảm thấy nhột nhột Mình vừa nghe cái gì thế nhỉ??? Hình như
có ai đó ở đằng sau đang gọi tôi Nhưng mà chưa bao giờ tôi nghe
thấy cái cụm từ "Bạn Chảnh ơi" cả Hay có đứa nào muốn chọc quê mình
nhỉ? Tôi bực dọc ngoái đầu nhìn, miệng bụm lại, mắt…trợn trợn (nhìn
tôi lúc đó chắc xấu kinh! +_+)
Mặt tôi dãn ra, mắt sáng trưng Là Quang đây mà! Ôi ngượng quá đi
mất! Khuôn mặt đáng sợ của tôi vừa rồi chắc làm cậu ấy giật mình
lắm! Xấu hổ quá! Xấu hổ quá! Mà sao Quang lại biết biệt danh Chảnh
của tôi nhỉ? Cậu ấy vừa mới chuyển đến trường này hôm nay mà?
31/
- Cậu…Sao cậu lại gọi mình như thế? – tôi lắp bắp hỏi
- Xin lỗi nhé! Mình cũng không muốn gọi cậu như thế đâu! Nhưng mình
không biết tên cậu là gì, hồi nãy hỏi anh hai thì ảnh bảo vậy! –
nghe thái độ của Quang thì không giống người đang nói dối Còn Minh
thì tôi hiểu quá rõ Sự thật chắc là vậy rồi!
- Cái cậu Minh này! Thật là…Mình tên là Trần Thanh Thanh! – tôi
cười toe toét giới thiệu
- Thanh Thanh hả? Tên nghe hay thật! Rất êm tai! - cậu ta đọc lại
tên tôi rồi mỉm cười nhận xét khiến tôi…nở bung cả lỗ mũi
- Mà sao cậu không về với anh của cậu?
- Anh có người chở về rồi, anh không thích đi cùng mình! - mặt cậu
ta buồn buồn
- Sao thế? Anh em ruột mà kì vậy ta?
- Mình cũng không biết! Từ hồi cấp 2 ảnh đã vậy Ảnh bảo là ghét sự
giống nhau giữa mình và ảnh!
- Lão Minh này đúng là…- tôi lầm rầm, ngay cả với em song sinh của
mình mà còn kì quặc như thế thì huống gì với bạn bè như tôi
- Mà cậu về nhà hay đi đâu vây?
- À! Mình tính ra chợ mua len!
- Hở??? Len???
- Sao? Kì lạ lắm à?
- Ờ không! Cho mình đi cùng với nhé! - cậu ta nheo mắt cười đề
nghị
- Nếu cậu thích thì cùng đi! – tôi đồng ý ngay tắp lự, không hiểu
sao tôi thích cách hành xử của cậu ấy, có cái gì đó rất tự nhiên và
chân thành
Thế là hai chúng tôi đạp xe đến chợ Quang đi con xe địa hình hiệu
Asama, theo tôi biết thì đây là loại xe đang cực thịnh trong giới
học sinh Lớp tôi cũng khá nhiều đứa đi loại này, nhìn cá tính cực
Quang cao lêu nghêu, cái ba lô thì to đùng, mái tóc cắt toe toe hoe
hoe màu vàng cháy nắng, cậu ta ngồi trên xe mà tôi có cảm tưởng chỉ
thấy mỗi mình thân hình của Quang, chiếc xe như bị lọt thỏm đi Câu
nói "Người đẹp vì lụa" quả không sai Mặc dù Minh và Quang là anh em
sinh đôi, giống nhau đến từng chi tiết nhưng người ngoài nhìn vào
hoàn toàn có thể nhận ra đâu là Minh, đâu là Quang qua cách ăn mặc
của hai người Tôi chưa bao giờ phủ nhận là Minh xấu trai, và đến
lúc này, khi thấy Quang tôi có thể khẳng định một lần nữa ý kiến ấy
Bằng chứng là cậu em song sinh của Minh ăn mặc áo quần cực kì có
phong cách, không cầu kì nhưng toát lên được sự cá tính Gì chứ tôi
thích cặp kính cận Gucci của Quang hơn cặp kính cận Nobita của
Minh, không phải vì kính hiệu gì mà vì hình dáng của cái kính Tại
sao Minh cứ phải đeo cặp đít chai to tổ bố, mất thẩm mĩ như thế mà
lại không đeo những cái kính gọn nhẹ, mảnh khảnh đại loại như của
Quang? Nếu cậu ta thay cái kính cận đi thì sẽ tăng thêm vẻ đẹp của
mình lên hơn 30% Tôi cam đoan là như vậy
Quang nói chuyện cực có duyên Duyên ở đây không phải là do dẻo
miệng như anh trai tôi mà là do sự chân thật, vui vẻ của cậu ấy
Những vấn đề mà tôi đưa ra đều được Quang tiếp thu và bàn bạc một
cách nhiệt tình, tôi không hề thấy sự chán nản hay thờ ơ từ phía
cậu ấy Không ngờ có lúc tôi cũng gặp được một người như Bom – hoàng
tử Online của mình ở ngoài đời Vui quá đi!
Câu chuyện làm cho con đường đến chợ ngắn hơn Chúng tôi dừng xe
trước một quầy hàng chuyên bán đồ dùng bằng len trong chợ Nhìn
những chiếc khăn quàng cổ với đủ màu sắc, hình dáng trước mặt mình
mà lòng tôi thấy hứng thú lạ lùng Rồi đây Trần Thanh Thanh tôi cũng
có thể tự tay đan những chiếc khăn như thế ( đúng là chưa làm chưa
biết được khổ +_+) Bà chủ quầy đang thoắt thoắt với hai que đan
trên tay ngẩng lên nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên Đó là một
thái độ có thể chấp nhận được khi có người đi mua len trong cái
thời tiết nắng khô người lúc này
- Các cháu muốn mua gì?
- Dạ thưa cô! Cháu muốn mua len và học một vài kiểu đan để tự đan
khăn ạ! – tôi lễ phép trả lời
- Cháu nhìn hàng khăn treo bên phải đi, muốn đan kiểu nào thì chọn
rồi cô bày cho!
Tôi cười híp mắt nhìn Quang Cậu ấy cũng có vẻ hứng thú với việc
này, mắt cứ nhìn quanh quầy hàng
Trước mặt tôi lúc này là bao la các chiếc khăn len với đủ mọi kiểu
đan Có nhiều chiếc đẹp cực, nổi hình rất ấn tượng Đang loay hoay
chọn một mẫu cho mình (đúng hơn là chọn cho Minh +_+) thì bà chủ
quầy lên tiếng:
- Nếu cháu mới học đan thì nên chọn loại căn bản mà làm, mấy kiểu
trên tay cháu khó đan lắm, chỉ những đứa thạo tay và đan quen mới
làm được thôi!
Tôi vỡ mộng Mặt mày xụ hẳn đi Quang biết ý nên vỗ nhẹ vai tôi an
ủi:
- Mình thấy cũng không cần cầu kì đâu, chỉ cần có tâm là được
mà!
Hix! Quang nói cũng đúng Thôi thì chọn kiểu đơn giản nhất mà làm
vậy
Sau một hồi hỏi ý kiến, cuối cùng tôi chấp nhận kiểu đan ô vuông
chéo Tức là nửa ô chia theo đường chéo là màu này, nửa ô vuông còn
lại là màu kia Khi lên màu nhìn cũng đẹp phết, đơn giản mà lại ấn
tượng Tôi ngồi chăm chú nhìn bà chủ quầy đan thử vài múi đầu Và đến
bây giờ, khi đi vào thực tiễn, tôi mới hiểu được một…chân lý: "Đan
len còn khó hơn cả…học Văn (môn tôi ghét nhất)" Đếm ra thì có hơn
10 lần tôi đan hỏng ngay phần lấy múi, có lẽ vì tôi đưa mũi đan
chéo qua chéo lại bị sai nên mãi mà vẫn chưa có đường mũi cơ bản Bà
chủ quầy bắt đầu bực mình trước sự vụng về kinh khủng của tôi
p1-32+33
2/
- Cháu cẩn thận chút đi! Đưa mũi đan đi cho chính xác! Lấy múi còn
không được thì làm sao đan khăn?
Tôi nhăn nhó, tôi cầm que đan chẳng khác nào người Tây cầm đũa Cứ
trái trái, cứng cứng sao ấy! Sợi len thử sau một hồi bị tôi hành hạ
đã xơ ra cả, lại còn quăn queo nhìn phát khiếp lên được Ôi khó quá
đi!
- Có lẽ tại mới học nên thế! Thanh chịu khó tập một thời gian là
làm được ấy mà! Không sao đâu! – Quang lại động viên, nhưng tôi
biết là cậu ấy cũng phát mệt vì sự vụng về của mình
Thêm một hồi nữa thì tôi…dẹp que Đúng hơn là tôi không thể đan được
trong hoàn cảnh như thế này
- Cháu nhớ được cách đan rồi ạ, cảm ơn cô nhiều! Về nhà cháu sẽ tập
tiếp!
- Uh! Thế cũng được! Tay cháu cứng quá, nên luyện nhiều hơn! – cô
chủ quầy cũng nguôi bực bội, nhẹ nhàng khuyên bảo tôi
- Bây giờ cô bán cho cháu một cuộn len trắng và một cuộn len đen,
cháu muốn phối hai màu này!
- Đợi cô chút! Nhưng cháu chọn que đan cỡ mấy? Hay là chọn cỡ 3 như
que đan thử cháu vừa đan?
- Thế cũng được ạ!
Thật tình là chưa bắt tay vào việc thì tôi đã cảm thấy…nản! Không
biết chiếc khăn len tự đan trong tưởng tượng của tôi sẽ được ra đời
khi nào nữa…
- Cậu đan khăn cho ai thế? – Quang hỏi nhỏ
- Uhm…đan tặng một người bạn!
- Có thể đan tặng mình một cái được không? – Quang nhìn tôi đề nghị
với một thái độ tự nhiên
- Đan tặng cậu???? – tôi buột miệng hỏi lại
- Hì! Mình nói đùa thế thôi! Dù không đan khăn nhưng mình nghĩ việc
này cũng khá mệt và mất nhiều thời gian! Cậu đan một cái chắc sẽ
không còn sức đan cái thứ hai! – Quang cười hiền, khoát khoát
tay
Tôi không nói gì Sao nhỉ? Đan một cái, rồi đan thêm một cái nữa
chắc cũng không phải là vấn đề gì lớn Trần Thanh Thanh tôi có
phương châm sống hết mình vì bạn bè Mà Quang lại rất tốt với tôi
(tôi cảm nhận như vậy!) thì hà cớ gì tôi không đan tặng cậu ta một
cái nhỉ??? Quang lại là em song sinh với Minh nữa chứ?????
Nghĩ lui nghĩ tới, tôi nói vọng vào trong:
- Cô ơi! Cho cháu thêm hai cuộn nữa, một cuộn trắng và một cuộn
xanh dương nữa cô nhé!
Màu xanh dương ập đến trong đầu tôi khi nghĩ về Quang Nhẹ nhàng và
hiền hoà…
- Này! Cậu mua thêm 2 cuộn nữa là sao vậy? Chẳng lẽ đan tặng mình
thật sao? - cậu ta ngớ người hỏi tôi
Vừa lúc đó thì cô chủ quán cũng đi ra với 4 cuộn len và một cặp que
đan được bỏ trong một chiếc túi nhựa trong xinh xinh Tôi vui vẻ
nhận lấy rồi gửi tiền Giá cả cũng không đắt cho lắm
- Chào cô chúng cháu về! Cảm ơn cô nhiều! Mình về thôi!
Tôi cúi đầu chào cô chủ quầy rồi thúc nhẹ vào tay Quang Cậu ấy cũng
luống cuống chào rồi theo tôi ra ngoài
- Cậu chưa trả lời câu hỏi của mình! – Quang có vẻ buồn buồn
- Thì tôi đan tặng cậu chứ tặng ai nữa! – tôi cười khì nhìn cậu ấy,
trông Quang lúc này ngố ngố vui cực
- Thật à? Mình không ngờ cậu làm thật! – Quang sướng rơn, ánh mắt
sáng lên
Tôi vừa phì cười vừa cúi xuống giở nắp cặp để lấy chìa mở khoá xe
Nhưng nụ cười của tôi tắt ngúm khi ngăn ngoài của cặp trống trơn
Lúc nãy tôi nhớ đã khoá xe rồi cầm chìa vào trong rồi mà Sao giờ
không có nhỉ???? Mất chìa thì làm sao mà về???
Tôi cứ thế nhảy tưng tưng lên, vò đầu bức tai, mặt mày nhăn nhó Tôi
cố mò lại trong kí ức mình đã cầm chìa hay chưa? Và nếu đã cầm thì
mình để nó ở đâu???
- Thì giống thiệt mà! Nhưng trông vẫn dễ thương! – cái này người ta
nói là "vừa đấm vừa xoa"
Tôi chẳng thiết cãi lại, điều quan trọng bây giờ là làm sao có chìa
để mà mở khoá xe Tính đến hôm nay cũng là lần thứ 4 tôi làm mất
chìa, nếu như mất lần trước thì phải bấm bụng gọi điện cho ông anh
hai tới giải quyết Nhưng lần này không biết sao nữa…Điện thoại đang
hết tiền mà có gọi thì chưa chắc ảnh đã tới liền…
- Mất chìa rồi hả? Hồi nãy thấy cậu rút nó ra rồi cầm trên tay rồi
mà!
- Cũng không biết nữa! Hix…
- Đợi mình chút!
Quang suy nghĩ giây lát rồi bảo tôi đứng đợi, còn mình thì chạy
sang bên kia đường mua thứ gì đó ở cửa hàng vật liệu xây dựng Sau
đó cậu ta chạy ù về, cầm trên tay một sợi thép mỏng rồi bảo tôi
xách dùm ba lô
- Làm gì thế???
Quang chỉ mỉm cười, xoắn xoắn sợi thép làm đôi rồi tra vào ổ, tay
nhích qua nhích lại vài lần…
Tách…
Cái khoá của tôi bật lên…
- Ô! Sao cậu làm được thế???? – tôi ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy ổ
khoá đã được mở mà không cần chìa
- Hì! Hồi mình còn ở nhà cũ, có quen một anh đó trong xóm, ảnh bày
cho cách mở khoá như thế! – Minh lấy tay cào cào đầu, trả lời bẽn
lẽn
- Hả??? – tôi giương mắt ếch nhìn
Quang thả miếng thép xuống đất rồi lấy ba lô từ tay tôi, cẩn thận
nhắc nhở:
- Thanh nhớ về làm lại chìa mới hoặc thay ổ khoá mới Đi kiểu này
không an toàn đâu!
- Uh! Cám ơn cậu nghen!
- Không có gì đâu!
Và cậu ấy lại cười, nụ cười hiền như bụt Hix, bây giờ thì tôi mới
hiểu được câu nói của mẹ " phòng là phòng kẻ ngay chứ làm sao phòng
được kẻ gian" Ngay cả một Phạm Quang hiền lành như thế mà còn biết
cách mở khoá không cần chìa thì hỏi sao mấy thằng ăn trộm nó không
lấy được xe của người ta Có lần tôi nghe nhỏ Liên bảo, khoá chỉ là
tăng sự yên tâm một chút thôi, còn với lũ trộm, ổ khoá nào nó cũng
có cách mở được Quả là đúng thật!
Chúng tôi chia tay nhau ở ngã rẽ của trung tâm thành phố, Quang mỉm
cười chào tạm biệt tôi Sao mà tôi thích nhìn cậu ta cười thế không
biết! Cứ thanh thản, êm ái làm sao….Thật không ngờ đó chỉ là người
bạn mà tôi mới quen sáng nay!
…………………………………………�� �
Tối chủ nhật…
Bây giờ tôi đang ngồi trên bàn học, căng mắt để đọc thuộc mấy bài
sử còn lại Ngày mai là kiểm tra Sử một tiết rồi, bài kiểm tra 15
phút hồi bữa (bài kiểm tra mà tôi bị cô bắt tài liệu đó! Nghĩ lại
vẫn thấy xấu hổ kinh khủng! +_+) điểm thấp lè tè: 4 điểm! Nhưng
Minh còn tồi tệ hơn Đáng lẽ ra cậu ta được 9 điểm nhưng bị chia đôi
(do nhận tội thay tôi) nên chỉ còn 4.5, làm tròn thành 5! Đó là con
điểm trung bình đầu tiên từ trước đến nay của Minh Tôi còn nhớ như
in cái khuôn mặt dã man như vừa bị người ta tát xong của Minh khi
cầm trên tay kết quả bài kiểm tra Thật tình lúc đó người tôi cứ rợn
rợn cả lên Một phần vì sợ, một phần vì thấy có lỗi Nhưng cậu ta
chẳng làm gì tôi cả, chỉ vò bài lại rồi quăng vào học bài, sau đó
bỏ đi ra ngoài Lần đầu tiên tôi trông thấy thái độ như thế của
Minh…
Đang nhồi nhét vào đầu ngày tháng của một đống sự kiện lịch sử, tự
nhiên tôi thấy điện thoại mình rùng rùng Tin nhắn! Tôi hí hửng mở
ra đọc:
" Ngủ ngon nhé! ^0^"
Số lạ hoắc! Ai thế nhỉ??? Tôi tính nhắn tin lại để hỏi thăm qúy
tánh đại danh của người tốt bụng vừa gửi tin cho mình thì sực nhớ
ra điện thoại đang bị "bỏ đói"…Thế là đành ngậm ngùi gác máy sang
một bên và tiếp tục học…Nhưng đầu óc cứ xoay xoay theo mấy con
số…01219900800…số đẹp quá! Mà của ai đây nhỉ????
……………………
Tôi đang ngồi cắn bút! Đề ra ba câu thì tôi đã làm được 2 câu tạm
gọi là hoàn chỉnh…Còn câu cuối…Là câu hỏi suy luận, rút ra bài học
từ sự kiện lịch sử Hix, trúng luôn phần mà hôm qua tôi học lơ mơ
nhất Thôi đành liều, nhớ được chữ nào thì chép vào chữ ấy Ít nhiều
cũng được 0.25 +_+
Chuông reo, cả lớp tôi hối hả ghi nốt những chữ cuối cùng rồi chạy
tán loạn lên bàn giáo viên nộp bài Dù không làm được hoàn chỉnh
nhưng tôi vẫn thấy an tâm vì ít ra hai câu trên tôi có học bài nên
làm tương đối tốt Nhìn sang nhỏ Liên thì thấy mặt mày nó ủ dột,
người mềm nhũn ra…
- Sao thế mày???
- Chết tao rồi mày ơi! Tao học trật tủ rồi!
- Chậc! Tao đã bảo mày rồi! Cô ra đề trải rộng, học tủ thì chắc
chắn sẽ bị trật! Tao kinh nghiệm từ học kì 1 rồi!
- Tao không biết đâu!!! – nó nhăn nhó giày vò tôi
- Thế mày làm được bao nhiêu câu? Có được trên trung bình
không?
- Hix! Không biết có được không nữa! Ba câu thì hết cả ba tao bịa,
chỉ có nhớ một chút thứ thôi! Lần này tiêu chắc rồi mày
ơi!!!!!!
Tôi ngậm ngùi an ủi con bạn Tội nghiệp nó! Nhà Liên đông anh chị
em, ba mẹ thì làm việc quần quật cả ngày, chị cả nó đi làm suốt, nó
còn là chị của 4 đứa em nữa nên mọi thứ trong nhà cứ chồng lên vai
Có lẽ vì thế mà Liên không có nhiều thời gian để học bài nên đành
học tủ…Haizz…Nghĩ lại thân mình cũng còn may mắn chán, ít ra là
được gia đình tạo điều kiện đầy đủ để học hành…
Minh tất nhiên sẽ không tham gia kiểm tra nên cậu ta nghỉ học tiết
đầu Cô giáo bảo sẽ cho Minh kiểm tra sau khi tay đã tháo bột Nhỏ
Bích bàn trên thấy Minh tới thì nhanh nhảu quay xuống:
- Minh tới rồi à? Tụi này vừa kiểm tra Sử xong, đề khó kinh! Nếu
Minh không bị gãy tay thì tốt biết mấy!
Cậu ta không trả lời Chỉ nhíu mày rồi rút ra từ trong cặp cuốn
truyện dày cộm Tôi thì biết tỏng hàm ý trong lời nói vừa rồi của
nhỏ Bích Số là lần nào kiểm tra thì Bích và Minh luôn cùng đề, mà
như tôi đã giới thiệu thì Minh là một trong những học sinh học tốt
nhất lớp, tài quay cóp của Bích cũng thuộc hạng "thượng thừa" nên
chuyện đương nhiên là nhỏ sẽ được cứu sống khi có cái "phao" to
đùng mang tên Phạm Minh Tôi thì chẳng thích thú gì mấy cái trò đó,
tôi ghét sự lợi dụng Lợi dụng người khác thì nhân cách của mình
cũng bị mất đi chứ có tốt lành gì?
- Tay cậu đã đỡ được phần nào chưa? – tôi sốt sắng hỏi han, ngồi
với cậu ta cả buổi mà không nói gì kể cũng khó chịu
- Nhìn mà không biết à? – Minh càu nhàu, may mắn là cậu ta đã mở
miệng nói chuyện
- Thế…khi nào tháo bột? – tôi lí nhí, cứ nhìn thấy cái tay băng
trắng bóc của cậu ta là tôi lại thấy tội lỗi của mình lớn kinh
khủng
- Hai tuần nữa!
Hai tuần nữa à? Cũng không lâu lắm! Tôi tự nhủ sau khi Minh tháo
bột sẽ làm nhiều thứ hơn cho cậu ta để chuộc lỗi Nghĩ theo cách nào
thì cũng thấy thương Minh…gãy tay rồi bị băng bột thì đâu có sung
sướng gì…
Giờ ra chơi…
Đang tám chuyện với nhỏ Liên về bộ phim Hàn mới chiếu trên đài, tự
nhiên tôi dừng lại khi thấy mấy đứa trong lớp xì xào cả lên Chuyện
gì thế nhỉ? Đang ngó nghiêng xem xét tình hình thì tôi bắt gặp nụ
cười "Mặt trời" của Quang ở ngoài cửa phòng học ( tôi chẳng còn
biết lấy cái gì để so sánh với nụ cười của cậu ấy, "mặt trời" có vẻ
là ổn nhất và chính xác nhất) Cùng lúc đó thì Minh rời chỗ ngồi
bước vội ra, mặt mày không lấy gì làm vui cho lắm!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
35/
Hai anh em họ nói cái gì đó với nhau rồi Quang đưa cho Minh một
cuốn vở Chắc là Minh quên tập ở nhà nên Quang đem sang hộ Nhỏ Liên
cứ như vừa mới gặp người ngoài hành tinh, nhảy dựng lên đánh bốp
bốp vào lưng tôi:
- Mày! Cái gì thế kia???? Sao có thằng nhóc nào nhìn giống Minh lớp
mình thế? À không! Đẹp trai hơn Minh nhà ta nhiều!
- Tất nhiên là giống rồi! Họ là sinh đôi mà! – tôi thản nhiên
đáp
- Cái gì??? Sinh đôi????? – không chỉ nhỏ Liên mà đồng loạt các
thành viên có mặt trong lớp lúc đó đồng thanh ồ lên Họ bất ngờ cũng
đúng thôi, sinh đôi mà trông cứ như hai thái cực, một bên là mặt
trời ấm áp, bên kia thì là băng giá lạnh lẽo
Và thế là mọi người có chuyện để bàn tán, ai cũng nhìn ra phía hai
anh em họ rồi nói nói liên hồi Cũng có gì lạ lắm đâu? Sinh đôi đâu
cần phải giống nhau từ A đến Z? Họ cũng là một con người độc lập
mà???
Bỗng dưng tôi nhìn thấy Quang vẫy vẫy tay về phía mình như muốn bảo
tôi ra Tôi đứng dậy đi về phía cửa lớp, Minh vẫn giữ nguyên vẻ bực
bội như hồi nãy…
- Có chuyện gì thế? – tôi cười chào Quang
- Hì! Hôm qua mình nhắn tin mà chẳng thấy cậu nhắn lại!
- Ôi! Người nhắn tin tối qua là cậu à???? Sorry nhé! Máy mình từ
hôm thứ 7 đến giờ bị bỏ đói! Hehe!
- Ra thế! – Quang gật gù, miệng nhoẻn cười
- Nhưng sao cậu biết số mình???
- À! Mình hỏi anh Ghim!
- Ghim????
- Chậc! Quen miệng! Ghim là tên ở nhà của anh Minh! Còn mình là
Gum! ^^
Tôi à một tiếng rõ to Không phải vì cái tên ở nhà ngộ nghĩnh của
Minh mà vì chuyện tại sao Minh biết số điện thoại của tôi, theo như
tôi nhớ thì chưa bao giờ cậu ta mở miệng hỏi số cũng như không bao
giờ cho số bất kì ai, tôi còn nghĩ cậu ta không có di động nữa
kia
- Tặng Thanh này! Mình về lớp đây! Em về anh nhé! - cậu ta lại chìa
ra trước mặt tôi một viên kẹo Anpenlibe dâu rồi chạy về lớp
Quang dễ thương quá đi! ^0^
Minh cứ nhăn nhăn cái mặt trước cuộc trò chuyện của tôi và Quang
Nhìn cái mặt đằng đằng sát khí của cậu ta mà sầu cả ruột Sao Minh
không cười được một cái nhỉ? Cười có mất tiền hay phải đóng thuế gì
đâu?
- Vui lắm à?
Câu hỏi ngang của Minh khiến tôi giật mình…
- Uh! Con gái đứa nào được tặng kẹo mà chẳng vui! – tôi vô tư đáp
lại
- Đúng là đồ khùng!
Cậu ta phang thẳng vào mặt tôi câu đó rồi bước nhanh vào lớp Kệ!
Khùng cũng được! Khùng mà được người ta quan tâm tặng kẹo thì ai
chẳng muốn khùng?
Lũ bạn trong lớp cứ xúm lấy Minh để hỏi về người em sinh đôi của
cậu ta nhưng Minh chỉ lạnh lùng không đáp, đi thẳng xuống chỗ ngồi
Giá mà Minh thân thiện hơn một chút thì cậu ấy đã có thêm biết bao
người bạn Sao cứ phải tự khoá mình trong cái vỏ bọc ấy
nhỉ????
……………………………….
Tình hình là, Quang chỉ vừa mới chuyển về trường chưa được một tuần
thì đã có rất rất nhiều thư làm quen của các bạn nữ cùng khối cũng
như mấy chị khối trên Hix…Tôi đã đoán được cơ sự này từ trước rồi
Quang dễ thương như thế mà…Theo ngôn ngữ teen thì là cực kì kute
+_+ Nhưng cậu ấy…thật thà quá! Bằng chứng là mỗi khi gặp tôi, Quang
đều đưa cho tôi đọc…mấy lá thư làm quen đó! Nhiều bức thư tôi đọc
mà cười ra nước mắt Cứ nghĩ chỉ có riêng mình là viết thư tình vô
duyên, dở ẹc vậy mà còn có người viết tệ hơn tôi Đọc mà cứ như đang
xem truyện cười trên báo Hoa Học Trò!
- Sao cậu cười mãi thế? Mình thì chằng hiểu họ đang nói gì? – Quang
xoay xoay ống hút của ly trà sữa rồi hỏi tôi khi nhìn thấy tôi cười
như "Xuý Vân giả dại"
- Ha ha! Không nhịn được! Ha ha! – tôi thì không tài nào hết cười
được, nước mắt cứ chảy ròng ròng
Quang lắc lắc đầu nhìn tôi mỉm cười Trông tôi lúc đó chắc ngố lắm
Ngồi trước mặt con trai mà vô ý vô tứ quá! Chán Trần Thanh Thanh
tôi quá đi!
- Mà này! Cậu không hiểu thật hả? Nội dung cũng đâu có gì nhiều!
Chỉ là muốn làm quen với cậu thôi! – cuối cùng thì tôi cũng kìm
được, lấy tay lau nước mắt rồi ngẩng lên hỏi Quang
- Nếu chỉ muốn làm quen thì đâu cần phải viết thư! Chỉ cần nói một
câu là được rồi! Lúc mình muốn làm quen với Thanh cũng chỉ nói trực
tiếp thôi mà! - cậu ta cào cào đầu tỏ vẻ khó hiểu
Chúng tôi xem ra hợp tính nhau cực nên thân thiết khá nhanh Chỉ sau
một tuần thì tôi và Quang đã trở thành một đôi bạn thân đi đâu cũng
kè kè bên nhau Nhiều người trong trường còn tưởng chúng tôi là một
cặp..gà bông! Tội lỗi quá! Bạn thân khác giới đâu có gì là lạ
nhỉ????
- Này! Mày với thằng Quang A5 quen nhau chính thức rồi à??? Mày ghê
nhá! Tán được hoàng tử bụt của khối! - nhỏ Liên giật giật tóc tôi
trêu chọc
- Điên! Tao với Gum chỉ là bạn thân thôi! Tụi mày cứ nghĩ ngợi lung
tung! Mệt quá! – tôi xua tay phủ nhận
- Hơ! Gọi cả tên ở nhà của nhau mà còn bảo "chỉ là bạn thân" à? Mày
đúng là "lạy ông tôi ở bụi này" rồi con ơi!
Nhỏ Liên cười tít mắt, tôi cũng ngao ngán Không biết từ bao giờ tôi
đã quen gọi Quang bằng tên ở nhà của cậu ấy, nghe nó cứ ngộ ngộ hay
hay…Gum…Ghim….tên đáng yêu thật! ^0^
Cuối cùng thì tay phải của Minh cũng hoạt động bình thường trở lại
Cậu ta chẳng có gì là mừng rỡ trong khi tôi thì vui phát điên lên
được Quãng thời gian cậu ta băng bột là quãng thời gian tôi thấy
hai chữ "tội lỗi" cứ bám lấy mình, lúc nào tâm trạng cũng nặng nề,
phiền muộn Bây giờ thì khoẻ hơn rồi!
- Chúc mừng cậu đã tháo bột!
Minh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt hằn học Đối với tôi đây là
chuyện cơm bữa nên chẳng buồn bức xúc…
- Thôi mà! Đừng có nhìn tôi như thế nữa! Cả mấy tuần nay tôi hối
lỗi như vậy rồi mà cậu vẫn giận à? Con trai giận dai không tốt đâu!
– tôi kéo kéo tay áo Minh nhõng nhẽo
- Buông ra! Tôi không phải là thằng Gum! Đừng có ỏng ẹo, nhìn phát
khiếp đi được! – Minh hất tay tôi ra cau có
- Hix! Người ta là con gái, điệu một tí cũng đâu có sao! Cậu khó
tính quá! – tôi rầu rĩ
- Người ta điệu dễ thương, còn cậu điệu y như con giun tập múa ấy!
Đã xấu mà cứ cố làm cho xấu thêm!
Lại một câu xóc óc! Các bạn cũng thấy đấy, cậu ta luôn là người chủ
động gây chiến trong khi tôi đã rất cố gắng để cãi thiện mối quan
hệ căng thẳng giữa hai đứa Dù gì thì tôi cũng là con gái, niềm kiêu
hãnh của tôi cũng cao ngất ngưởng có thua gì ai đâu? Vậy mà cứ hở
một chút là cậu ta lại chê bai, mỉa mai tôi…Xấu đâu phải là cái tội
cơ chứ???? Mà tôi cũng đâu có xấu lắm đâu!
Mặt tôi đỏ ửng lên, nước mắt đã chực trào ra Tôi khóc vì tức quá
Nghĩ thân mình cũng đâu có làm gì nên tội mà lúc nào cũng phải chịu
sự bắt nạt của cậu ta cơ chứ???? Nhưng mình không thể khóc bây giờ
được…Phải nuốt nước mắt vào trong (nghe dễ sợ quá đi), đợi hết tiết
rồi chạy vào nhà vệ sinh khóc cho thoả Thế là tôi cố gắng không để
mấy giọt nước mất dịch lăn xuống trên gò má…
Minh không biết lời nói vừa rồi của cậu ta đã khiến tôi đau lòng
đến mức nào Bằng chứng là Minh vẫn dán mắt vào cuốn truyện dày cộm
đó…Cậu chết luôn với đống giấy ấy đi!!!!!!!!!!!!
Nhưng sự thật là tôi không thể kìm được nữa….Tôi lúc vui thì vui nổ
trời còn lúc buồn thì thảm cực độ…Nước mắt nó không nghe lời chủ
nhân, cứ đòi trào ra mãi…Tức quá…
Cuối cùng thì trang vở dưới bàn đã nhoè đi một góc vì nước mắt của
tôi Bằng tất cả khả năng có thể, tôi vội vàng lấy tay quệt nhanh
những giọt còn lại để ngăn chúng làm ướt vở mình…Thanh Thanh này
không thể yếu đuối như thế được Không thể được!
- Bực quá đi!!!!!!!!!!
Đó không phải là lời của tôi đâu nhé! Là Minh nói đấy! Cậu ta quát
lớn rồi quăng mạnh cuốn sách dày cộm xuống bàn, sau đó bỏ ra
ngoài…Tôi ngơ ngẩn nhìn theo….Chỉ còn hai ba phút nữa là vào giờ
rồi, cậu ta định đi đâu vậy chứ?????
Nửa tiết 2 đã trôi qua…chỗ ngồi bên cạnh tôi trống trơn…
- Lớp trưởng! Tôi đếm thấy lớp thiếu 1 người mà sao hồi nãy em báo
cáo là không vắng???? - tiếng thầy Toán oang oang khiến Quý - lớp
trưởng lớp tôi giật bắn mình rụt rè đứng dậy
- Dạ…dạ thưa thầy….tiết 1 có đủ 40 bạn ạ, nhưng hồi nãy lúc nghỉ
giữa tiết bạn Minh có đi ra ngoài…Em tưởng…
- Tưởng tưởng cái gì??? Mấy em làm việc không có nguyên tắc gì cả!
Lỡ may em đó bị sự cố gì, mà đang trong giờ của tôi, do tôi quản lý
thì trách nhiệm ai gánh đây???? - thầy bực mình quát lớn
Cả lớp im re Thầy nói cũng đúng Nhưng mà Minh đi đâu được nhỉ? Có
bao giờ thấy cậu ta chuồn giờ đâu? Mà có chuồn thì dại gì vẫn để
cặp sách ở đây??? Ruột gan tôi cứ gọi là rối tùng phèo…Cậu ta đối
xử với tôi như vậy nhưng không hiểu sao tôi vẫn phải lo lắng cho
Minh Hix…
Đến hết tiết 3 vẫn không thấy bóng dáng Minh đâu, cả lớp nhao nhao
lên Ai cũng đổ dồn về phía tôi để hỏi han tình hình Mà tôi thì có
biết gì đâu cơ chứ??? Tôi chỉ là bạn ngồi cùng bàn với cậu ta thôi
chứ có phải là bạn gái hay bạn thân gì cho cam????
Hai tiết Toán bị thầy cho giờ C Cả lớp buồn thiu Nhứ thế thì cuối
tuần tổng kết thế nào lớp tôi cũng bị đánh xuống vị trí chót bảng,
mà lại còn bị phê bình nữa…
Chuông reo ra chơi, tôi hối hả chạy ù ra khỏi lớp để tìm Minh,
không quên gọi điện thoại cho Gum để nói cậu ấy tìm hộ Không biết
"tảng băng" của tôi có gặp chuyện gì không nữa! Thật là bực mình
quá đi…
- Có chuyện gì với anh Ghim thế hả Thanh? – Gum hớt hãi nắm lấy
khuỷu tay tôi
- Mình cũng không biết! Tự nhiên hết tiết 1 thì cậu ta bỏ đi ra
ngoài, mãi đến bây giờ vẫn không về lớp!
- Không biết ảnh đi đâu được nhỉ???
Thế là hai chúng tôi chia nhau đi tìm quanh trường Giờ ra chơi sân
trường đông như kiến, tôi chạy hộc hơi mà vẫn không thấy bóng dáng
Minh đâu Căn tin cũng không, nhà vệ sinh cũng không, sân sau cũng
không nốt Cậu ta có thể biến đi đâu được nhỉ???
Hướng tôi đang đi là hướng dẫn tới khu phòng học thí nghiệm đang
xây dang dở Nhà trường cấm học sinh tới đó vì công trình vẫn đang
thi công Tôi bạo gan bước tới, dù gì thì bây giờ ở đây vắng hoe, mà
tôi cũng tìm khắp trường rồi, chỉ còn mỗi chỗ này…
Vừa tiến vào giữa sân, chợt tôi thấy Quang đang đi ra theo hướng
ngược lại…
- Gum! Có thấy Minh không????
- Ơ! Thanh…
- Sao thế???? – tôi thắc mắc khi thấy vẻ chột dạ của cậu ấy
- Không có gì hết…Thôi mình về lớp đi Ảnh chắc không bị gì
đâu!
Quang vừa nói vừa chạy tới kéo tôi về Nhưng thái độ của cậu ấy
khiến tôi càng tò mò và nhất quyết không chịu đi
- Gum sao thế? Có chuyện gì trong đó à????
Tôi vừa hỏi vừa tháo tay Gum ra rồi chạy vào trong khiến cậu ấy với
theo không kịp…
Và đúng như tôi nghĩ…Minh đang có mặt trong khu phòng học dang dở
này….Nhưng…
- Minh… - tôi gọi tên cậu ta trong vô thức vì mọi thứ mà tôi đang
nhìn thấy thật quá sức tưởng tượng…
36/ Tôi ốm liệt giường hai ngày sau đó vì bị cảm nắng Ba mẹ cũng
thôi không mắng mỏ việc tôi chuồn giờ vì nhìn tôi lúc này thảm
không thể tả Mặt tái ngắt, miệng tím nhắt, mắt lờ đờ, tóc tai thì
bết cả lại Hôm qua cặp nhiệt tôi sốt tới 40 độ, cũng may chiều lại
nhiệt độ hạ xuống, nếu không nhà phải chuyển tôi đi viện Thời gian
này tôi bị gì thế nhỉ??? Toàn gặp chuyện không đâu…
Nhỏ Liên hôm nào cũng tới thăm tôi Con nhỏ vậy mà tội Lúc nào nó
cũng biết nghĩ cho người khác Tôi đến sái miệng vì những câu chuyện
nó kể Quả không ngoa khi nó khẳng định sau này mình sẽ trở thành
một diễn viên hài nổi tiếng Gum cũng đến thăm tôi, mang theo nhiều
trái cây và tất nhiên là không thể thiếu kẹo Anpenlibe dâu
- Thanh đã đỡ chưa??? – Gum đặt tay lên trán tôi hỏi thăm
- Hix…Cũng đỡ đỡ Nhưng đầu vẫn nhức lắm! – tôi xìu mặt trả
lời
- Hôm đó Gum đã bảo Thanh đi về rồi…Tính anh trai Gum hiểu rõ hơn
Thanh….- cậu ấy thở dài thườn thượt
Nhắc đến Minh lại khiến tôi sầu ruột Cậu ta vì tôi mà bị gãy tay,
tôi vì cậu ta mà ốm vật vã như thế này Âu cũng là bù trừ cho nhau
Hôm đó nhìn Minh đáng sợ cực kì, cứ như một tên sát thủ vậy, đến
bây giờ khi hồi tưởng lại tôi vẫn thấy rợn rợn…Đối với tôi lúc nào
Minh cũng là một bức màn đen bí mật…
- Thế mấy hôm nay Minh vẫn đi học bình thường chứ?
- Không! Ảnh nghỉ học hai ngày nay rồi!
- Hả??? Sao lại nghỉ????
- Mình cũng không biết! Chỉ thấy ảnh cứ ngồi lì trong phòng Tối đến
cũng không đi bão như mọi lần…- nói đến đây chợt Gum khựng lại như
vừa buột miệng nói ra điều gì đó không hay
- Cái gì???? Đi bão ư????? – tôi chồm người ngồi dậy, hai mắt mở to
kinh ngạc Theo những gì được biết thì cụm từ "đi bão" là của dân ăn
chơi nói về việc đua xe Minh cũng có đua xe ư???? Cậu ta chỉ mới
lớp 10 thôi mà????
Gum nhăn nhó Ánh mắt bối rối hẳn Tôi thì cứ như vừa nghe tin dữ,
người có rộn ràng hẳn lên, hỏi tới tấp cậu ấy
- Gum! Nói cho Thanh nghe đi! Mọi chuyện rút cuộc là như thế
nào????
- Nói gì cơ???? – cậu ta cố giả ngây, nhưng với một người thành
thật như Gum thì khó mà nói dối ai
- Gum không nói là Thanh giận luôn! Không thèm uống thuốc
luôn!!
Không hiểu sao tôi lại lấy cái việc "không uống thuốc" ra để dọa
Gum nhỉ???? Đúng là khùng mà!
Nhưng có lẽ đối với Gum thì đó là một sự dọa nạt có hiệu lực Bằng
chứng là cậu ta cuống quýt lên, lay lay tay tôi:
- Không được! Thanh không uống thuốc thì làm sao khỏi?
- Thế thì Gum nói đi! – tôi vòng tay ra điều kiện
- Uh…thì…anh Ghim không cho Gum nói đâu Tại Thanh cứ ép Gum…
- Trời ạ! Gì mà sợ cậu ta dữ thế! Kể đi!
- Mình và anh Ghim sống xa nhau từ năm lớp 9 Ba mẹ mình ly hôn nên
chia mỗi người nuôi một đứa Mình ở với mẹ, còn anh ở với ba Lúc
trước anh thương mình lắm cơ…Không hiểu sao từ lúc sống xa nhau ảnh
thay đổi hẳn Lúc nào cũng tỏ ra lầm lầm lỳ lỳ, khi đi học thì ảnh
cố tạo cho mình một vỏ bọc xấu xí nhất có thể nhưng tối đến thì ảnh
lại trở thành một tay ăn chơi thứ thiệt Trò gì ảnh cũng đã từng thử
qua Nhiều khi thấy anh buông thả quá mình đau lòng lắm nhưng không
biết làm sao để kéo ảnh ra Mà dạo này mình thấy ảnh không đi chơi
buổi tối nữa, cứ ở nhà hoài, lúc trước ảnh hút thuốc nhiều lắm cơ,
hút còn hơn cả ba mình nữa nhưng lâu rồi không thấy ảnh hút lại,
mấy hôm trước ở trường mình cũng bất ngờ khi nhìn thấy ảnh cầm điếu
thuốc trên tay…Có lẽ anh đang gặp chuyện gì đó bế tắc nên
thế…
- Nhưng…nhưng…Minh chỉ mới 16 tuổi…
- Ảnh người lớn lắm, bởi thế trong mắt ảnh mình luôn là một đứa con
nít Lúc trước khi cả nhà còn sống với nhau ảnh cũng vô tư, nhưng từ
khi ba mẹ ra tòa ly hôn thì ảnh như biến thành một con người khác
vậy…
Gum kể xong rồi thở dài thườn thượt Cái thở dài đầy não nề chứa
đựng nỗi đau của đứa em khi nhìn thấy sự thay đổi của anh mình Tôi
cũng buồn không kém Hóa ra Minh có một hoàn cảnh phức tạp Trách sao
được tính tình cậu ấy dở dở ương ương như thế….Ôi…buồn…
…………………………………………�� �
Tôi đi học trở lại sau gần một tuần nằm nhà Kể ra đi học vui hơn
nghỉ học nhiều Dù có áp lực bài vở thi cử nhưng con người năng động
hơn và sống tốt hơn Bây giờ ngẫm lại mới thấy câu nói mà tôi thường
đọc được trước cổng mấy trường tiểu học là cực đúng: "Mỗi ngày đến
trường là một ngày vui"
- Này! Tụi mày lại có chuyện gì à???? – nhỏ Liên lon ton xuống bàn
tôi hỏi nhỏ rồi chỉ tay về phía chỗ ngồi của Minh
- Chuyện gì là chuyện gì???
- Thì tao thấy khi mày nghỉ ốm thì Minh cũng không đi học Tưởng tụi
mày lại gây gổ chuyện gì nên không thèm nhìn mặt nhau!
- Ơ! Cậu ta nghỉ học thì liên quan gì đến tao! Tao có là gì của
Minh đâu mà mày lại hỏi thế!
Không hiểu sao tôi phát bực Nhắc đến Minh là tôi lại nhớ đến những
câu nói xóc xỉa mà cậu ta phang vào mặt mình "Xấu mà cứ làm cho xấu
thêm!" Ặc ặc…cứ nhớ lại là muốn xì khói…
Mới nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới…
Chẳng hiểu lớp tôi đang nghĩ cái gì mà khi thấy Minh xách cặp từ
ngoài cửa phòng đi vào, ai cũng dõi mắt nhìn theo rồi tụm năm tụm
ba lại bàn tán Tôi chắc mẩm là sẽ có mình trong đó….Gì chứ Trần
Thanh Thanh này luôn là đề tài hot để họ tìm hiểu và…trêu
chọc!
- Minh hôm nay đi học rồi à? Cứ tưởng cậu còn nghỉ chứ? Hay là thấy
Chảnh ta đi học lại nên nhớ quá phải tới lớp?
Đó là tiếng của Phước, người vẫn luôn ganh đua với Minh từng chút
một trong vấn đề học tập Nhưng bao giờ vị thứ của cậu ta cũng đứng
sau Minh Đây đúng là cơ hội tốt để anh chàng giở trò xóc xỉa…
Minh đang cất cặp xuống học bàn, nghe thấy thế thì đứng phắt dậy,
tiến lại phía Phước bằng một sự ngang tàng rồi thẳng tay giáng cho
cậu ta một cú đấm vào bên má trái khiến Phước ngã nhào xuống nền,
còn những đứa xung quanh thì hốt hoảng co người lại, đưa đôi mắt
vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên nhìn Minh Tôi cũng nằm trong số đó…
p1-37+38
37/
- Tao cảnh cáo mày lần cuối Dám moi móc chuyện của Phạm Minh này
thì đừng trách tao thẳng tay!
Phạm Minh nói nhấn từng tiếng một, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt
Phước, giọng nặng trịch Tôi biết là lời cảnh cáo này không chỉ dành
cho mỗi mình Phước mà còn dành cho những đứa đang ngồi tụm lại bàn
tán chuyện giữa tôi và Minh Đây cũng có thể là một cách giải quyết,
nắm đấm đôi khi có giá trị hơn lời nói trong những hoàn cảnh nhất
định Bằng chứng là ngay khi Minh dứt lời thì toàn bộ thành viên
trong lớp đồng loạt nhún vai, lè lưỡi rồi ai về chỗ người ấy Có vài
đứa lén quay lại nhìn Minh nhưng bị cậu ta trợn mắt sợ quá quay
ngoắt sang phía khác
Minh sau đó về lại chỗ ngồi, thản nhiên xem như không có chuyện gì
xảy ra Tôi cũng không dám hó hé gì, chỉ biết nhìn cậu ta…
- Mặt tôi có gì mà nhìn dữ thế hả? – Minh không nhìn tôi mà cứ dán
mắt vào cuốn sách dày cộm đó
- Không…không có gì!
Không hiểu sao càng lúc tôi càng sợ Minh Cậu ta thay đổi rồi, không
còn là một Phạm Minh hiền lành, ít nói, trầm tính như xưa nữa Nếu
đúng như Gum nói thì đây mới chính là con người thật của Minh Và
cậu ta đang dần dần tháo lớp vỏ bọc cải trang bấy lâu nay của
mình…
…………………………………………�� �…
Gum mừng tôi lành bệnh bằng cách ôm chầm lấy tôi và tặng cho tôi
nguyên một thỏi Anpenlibe dâu khi tôi vừa mới bước chân khỏi phòng
học để đi lấy đồ với nhỏ Liên Tất nhiên cái hành động quá trớn của
cậu ta khiến tôi giật bắn mình…
- Gum! Cậu làm gì thế hả??? Mình suýt bể tim đấy! – tôi nhăn nhó
đánh vào tay Quang
- Hì! Cả tuần không gặp nhớ Thanh quá đi! – cậu ta coi vẻ chẳng có
chút gì ngại ngùng, chỉ cười khì khì rồi cào cào đầu tóc
- Trời! Mới hôm kia còn đến thăm mình mà hôm nay đã nhớ rồi hả??? –
tôi hỏi phỉnh phờ
- Nhớ chứ! Thanh là bạn thân nhất của Gum mà! Không gặp một ngày là
đã không chịu nỗi rồi!
Hix…Chỉ là bạn thân nhất thôi hả???? Mình sao vậy nhỉ???? Cậu ta
nói thế có gì sai mà mình lại cảm thấy khó chịu thế này
nhỉ????
Cùng lúc đó thì Minh từ trong phòng lù lù bước ra Nhỏ Liên và tôi
lùi dần từng bước…Bây giờ lớp tôi ai cũng sợ Minh hết…
- Ôi anh! – Quang cười tít mắt khi thấy anh mình
- Sao hôm nào em cũng qua lớp anh cả thế?
- Thì em qua thăm anh với Thanh mà!
- Ở chung một nhà mà còn thăm hỏi ư?
- Hì!
Thế là Minh bỏ tay vào bọc quần đi thẳng, Quang hối hả chạy theo
Được vài bước thì ngoái đầu chào tôi và nhỏ Liên:
- Chào Thanh nhé! Chiều gặp!
Tôi đứng nhìn mà ngẩn tò te Minh cứ như tảng băng độc hành lao đi
về phía trươc, Quang thì như ánh mắt trời tỏa rạng khắp nơi Hai anh
em họ sao mà khác nhau thế nhỉ???
- Ê mày! Đến giờ tao vẫn không tin được họ là sinh đôi! – Liên vỗ
vai tôi nhận định
- Thì tao cũng thấy thế! – tôi thở dài
Mẹ tôi nói đúng: "Cha mẹ sinh con trời sinh tính" Chẳng ai giống
ai…Cho dù họ có là sinh đôi!
………………………………………
" Chị! Mai là sinh nhật của em đó! "
" Hở? Mai rồi à???"
"Buồn chị ghê cơ! Từ hôm em nói với chị đến giờ thì đã được hơn một
tháng rồi mà! "
"Hì! Chị quên mất! "
"Vậy ngày mai chị nhớ thực hiện lời hứa nhé! ;"
"Uh…"
"Mà ngày mai em có việc bận nên không onl tối được, chiều chị có
thể gửi cho em được không?"
"Chiều hả??? Để coi…"
"Sao chị???"
"Uh! Chiều mai chị học 3 tiết, tầm 4h chị onl nhé!"
"Ok! Iu chị nhất! Em out đã! Mẹ la rôi!"
Đó là cuộc nói chuyện tối qua giữa tôi và Prince Hôm nay là sinh
nhật cậu nhóc…Hix…Tôi phải giữ lời hứa là send ảnh của mình cho
Prince….Mặc dù rất tin nhóc em này nhưng tôi vẫn thấy có cái gì đó
không ổn…
38/ Tiết học cuối của buổi chiều đã kết thúc sau tiếng chuông reng
inh ỏi Tôi vội vã thu dọn đống sách vở bừa bộn trên bàn rồi chạy ù
ra nhà xe Tháng này không hiểu tôi bị gì nữa, cứ cảm giác mọi thứ
muốn chọc tức mình Điển hình là cái máy tính nhà tôi đó, từ lúc vác
từ siêu thị máy tính về nó chạy ngon ơ, đùng một phát trưa nay đình
công Tôi bật lên bật xuống liên hồi cái nút start mà nó cứ im lìm
không chút phản ứng Nghe anh hai nói thì đến lúc nó trở chứng vì
thời hạn bảo hành đã hết Hix…Bây giờ thì tôi phải ra quán net để
send ảnh cho Prince mặc dù đó là việc mà tôi ghét nhất Nói chung là
tôi không thích ra net…Phức tạp và không được tự nhiên như ở
nhà
À quên kể cho mọi người nghe về Phạm Minh "yêu quý" của tôi Bây giờ
thì tôi hoàn toàn không còn nhận ra một Phạm Minh khờ khờ, ít nói
và xù xì trước kia nữa Nói chính xác là tảng băng đã lột xác và trở
về với con người thật của chính mình Tôi còn nhớ như in 39 cặp mắt
(tất nhiên là có cả tôi) trong lớp đồng loạt lộn tròng khi nhìn
thấy cậu ta bước vào lớp Sao nhỉ??? Trông Minh cứ như một người lạ
vừa mới được chuyển tới lớp tôi vậy Tóc tai vuốt keo dựng đứng lên,
cặp kính Nobita (cái thứ mà tôi ghét nhất ở cậu ta) đã được "nghỉ
hưu" và thay vào đó là cặp kính áp tròng (vì sự thật là cậu ta bị
cận khá nặng, tôi đã thử nghiệm điều này mấy lần rồi), áo quần khì
khỏi phải nói, chẳng khác nào những thằng nhóc công tử mà tôi
thường thấy ở trường Diện mạo mới của Minh khiến cho tất thảy các
nàng trong lớp tôi (nhất là nhỏ Liên và nhỏ Bích) cứ gọi náo loạn
cả lên Thì tôi đã bảo rồi, cậu ta đâu có xấu trai Tuy không
handsome bằng Tuấn của tôi nhưng cũng thuộc dạng nhìn được Và với
phong cách ăn mặc kiểu này thì chắc chắn sẽ làm không ít đứa chết
lên chết xuống Tôi thì không thấy thích thú với sự thay đổi này,
tôi thích Minh của ngày xưa hơn Cậu ta lột xác như thế càng khiến
tôi thấy khó chịu khi ngồi cùng bàn với nhau Sao cái số tôi cứ phải
gắn với những thằng con trai có nhan sắc thế kia chứ????
Bây giờ thì tôi đang vừa đạp vừa nhìn quanh để tìm kiếm một quán
net nào đó Đây rồi, nhưng sao mà đông thế nhỉ? Mà hình như toàn là
con trai tới chơi game online…Hix…Kiếm chỗ khác thôi!
Chính xác là tôi đã đi ngang qua 3 tiệm nét nhưng chỉ cần nhìn thấy
số lượng xe để trước cửa là đủ biết sẽ không có chỗ trống nào cho
mình Đang sầu ruột, tôi như chết đuối vớ phải cọc khi nhìn thấy một
quán net nhỏ nhỏ nằm lẫn sau tấm biển to đùng vẫn còn thưa người
Nhanh như chớp tôi đạp tới, dựng xe và khóa cẩn thận rồi chạy
vào
- Còn máy không anh?
- Còn! Em vào máy 36 ấy!
Tôi mỉm cười rồi hí hửng tới chỗ của mình Nhưng có vẻ đây cũng
không phải là một nơi lành mạnh cho lắm…
Các bạn biết vì sao tôi nói thế không? Vì ngay khi tôi tới chỗ ngồi
thì đã phải khựng lại khi trông thấy người đang ngồi máy cạnh máy
của mình Đó là một thằng con trai nổi bật với đầu tóc nhuộm vàng
hoe, cắt tỉa dang dở, ở giữa thì nhiều còn hai bên thì cạo láng
coong, tai đeo đủ loại bông chi chít Hắn ta mặc một chiếc áo ba lỗ
có in hình cái đầu lâu sau lưng công thêm cái quần short trắng quá
đầu gối, cùng một đôi dép lê đã mòn đế ( o_0) Còn "dung nhan" thì
khỏi cần phải nói Cực kì dị hợm và hung tợn Hắn ta vừa gõ bàn phím
vừa hút thuốc phì phèo nữa chứ! Nhìn phát sợ lên được!
Tôi e dè kéo ghế rồi ngồi xuống Mắt vẫn lén nhìn tên giang hồ bên
cạnh mình (tôi chỉ biết dùng danh từ đó để gọi hắn thôi +_+) Bây
giờ là 4h15, có lẽ là Prince đã onl rồi Tôi phải send ngay ảnh cho
cậu nhóc rồi chuồn lẹ mới được
"Em onl lâu chưa?"
"Cũng mới đây thôi ạ! "
"Chị mới đi học về! Mệt phờ! +_+"
"Hì! Em kiss chị một cái cho hết mệt nè! :-p"
"Ặc! Ghê quá đi!"
"^^"
"À quên mất! Chúc Prince của chị sinh nhật vui vẻ! ^^"
"Thanks chị! "
"Có lẽ chị send ảnh xong cho em thì phải out liền Tại chị có việc
bận!"
"Dạ! Không có gì đâu! Chị chúc mừng sinh nhật em như thế là em đã
vui lắm rồi! "
"Đợi chị chút nhé! "
"Dạ!"
Tôi rời tay khỏi bàn phím rồi mở trong cặp lấy ra cái USB vừa mới
"chấn lột" được từ ông anh trai và cắm vào CPU Cùng lúc đó thì có
một gã nào đó nhìn cũng te tua bụi bặm (gọi tắt là tên te tua) bước
vào quán rồi tiến tới phía tôi…À không, tiến tới chỗ bên cạnh tôi –
chỗ của tên giang hồ Hình như họ là bạn nhau thì phải? Tên te tua
vỗ vai tên giang hồ và xổ ra một tràng…kinh dị: (những dấu *** là
chỉ những từ nói tục +_+)
- ***! Mày làm gì mà còn đu ở chỗ này hả?
- Có chút việc! Tại đứa này nó lề mề quá! ***! Tao đang chờ nó nè!
Xong là tao phắng ngay chứ hơi đâu mà ngồi ở đây!
Lúc đó thì tôi đang mở USB, chọn ảnh rồi chuẩn bị nhấn nút share
trên cửa sổ chat Những lời mà họ nói nghe khiếp quá, làm tôi nổi cả
da gà…
- Haha! *** Mày lại có mồi mới rồi hả??? Sao nhanh thế????
- Tao cũng đang phát mệt với đứa này đây! ***! Tao dụ nó gần cả nửa
năm trời đó! Con nhỏ này khó chơi lắm!
- Thì lâu lâu cũng phải thử nghiệm với mồi đặc biệt chứ! Haha!!! Mà
con nhỏ tao kể mày bữa trước á, tưởng đâu khó dụ, ai dè, chỉ cần
chat có 2 lần thì nó đồng ý đi gặp mặt ngay! Còn send một đống ảnh
cho tao! Haha!
- ***! Miệng lưỡi mày dã man như thế thì đứa nào mà lọt lưới
được!!!
- Sao con nhỏ này lâu thế nhỉ???? ***
Hắn ta càm ràm rồi thả điếu thuốc đã cháy gần hết xuống chân rồi
lấy dép dí mạnh, tay đặt vào bàn phím gõ gõ…
Đồng thời lúc đó….tôi cũng nhận được pm từ phía Prince….
"Chị ơi! Còn đó không vậy?"
Tôi thấy trời đất quay cuồng…
Mọi thứ đang phủ màn đen trước mắt tôi…
Những gì mà họ đang nói…
Những gì mà tôi đang nghe và đang thấy…
Không thể…
Không thể……
Tôi thấy ngực mình tức tức, cảm giác như không còn thở được Đôi tay
tê liệt Đôi mắt tôi cứ nhìn trân trân vào màn hình máy tính, còn
đôi tai tôi thì sững sờ vang lên những lời nói vừa rồi của
họ…
Thế này là thế nào????
Chẳng lẽ…tôi đang bị lừa thật sao????
Chẳng lẽ những gì nhỏ Liên nói về thế giới ảo lại là thật
sao???
- Sao chẳng thấy nó nói gì thế????
- ***! Con nhỏ này! Nó bảo tao chờ một chút mà bây giờ vẫn không
nói năng gì! Điên thật!
Mồ hôi tôi rịn khắp trán, chảy xuống hai bên thái dương Tôi không
muốn tin…Tôi không thể tin đây là sự thật được! Prince của
tôi….Prince đáng yêu của tôi không thể là tên giang hồ này được!!!
Không thể được!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Dù đang cực kì shock nhưng may thay tôi vẫn giữ được một sự bình
tĩnh nhất định Ít ra là tôi không điên tới mức sẽ nhấn nút share và
up ảnh lên….Tôi run rẩy giựt phăng USB ra khổi cổng, bấm nút sign
out bằng thao tác nhanh nhất có thể rồi ôm cặp chạy ra chỗ ngồi của
anh chủ quầy thả vội tờ 10k Anh ta gọi với theo để trả cho tiền còn
thừa cho tôi nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa, bên tai tôi chỉ
văng vẳng cuộc trò chuyện đáng sợ hồi nãy…
Tôi đạp xe như điên trên đường Tôi thấy sợ…Cực kì sợ….Và còn thấy
đau…Rất đau…
Tôi thả con ngựa sắt trên vỉa hè và ngồi bệt xuống gốc cây bên cạnh
Tôi không biết đây là đâu nữa Chỉ biết là tôi đã đạp rất xa rất xa,
tôi cứ có cảm giác nếu mình đạp chậm thì hai tên đó sẽ đuổi
theo….Tôi sợ lắm! Chưa bao giờ tôi thấy hoảng sợ như thế này…
Và tôi khóc…gục đầu xuống gối khóc tơi tả….
Hóa ra cái khoảng thời gian 6 tháng đó không có chút giá trị gì để
xác định được một niềm tin trên cái thế giới ảo ảnh phù phiếm
này….Sao mà tôi ngu thế này???? Sao mà tôi khờ thế này??? Sao mà
tôi dễ tin người thế này????...Và sao mà tôi đau thế
này???????????
Tôi cứ gục xuống ôm mặt và khóc Nước mắt ướt nhòe tất cả…Nước mắt
làm chua chát, xót xa thêm những kỷ niệm ngu xuẩn giữa tôi và kẻ
được tôi gọi là Prince kia…Nước mắt cuốn trôi những gì gọi là niềm
tin còn lại trong tôi về cái gọi là thế giới ảo…
Một bàn tay nào đó đặt trên vai tôi, tôi nấc từng tiếng một ngẩng
mặt lên…Là Minh…Cũng có thể là Quang….Nhưng tôi không còn có thể
phân biệt được người trước mặt tôi bây giờ là Ghim hay Gum
nữa….Trong tôi lúc này mọi thứ đều đang rạn vỡ…Chỉ thấy đau…đau mà
thôi!!!!!!!
Người đó cúi xuống và đẩy đầu tôi gục vào vai cậu ấy…
Nước mắt tôi vẫn chảy…
Những giọt dài…
Hóa ra…
Prince…
Minh Nhật…
Cậu em trai handsome…
Tất cả đều là giả dối…
Đều là giả dối…………………
Đều là giả dối……………………………………… ……
"Em đi tìm hoàng tử…
Trong cổ tích xa xưa…
Bằng khát vọng mong chờ…
Nhưng toàn là ảo ảnh…."
PHẦN 2: HOÀNG TỬ KHÔNG PHẢI LÀ TÔI
Cứ ngỡ là…
Cứ tin là…
Hoàng tử là của em…
Nhưng không…
Hoàng tử là giấc mơ…
Hoàng tử là khói trắng…
Mãi mãi trong đời này…
Anh không phải là hoàng tử của em…
1/ 17 tuổi – Nó đã lớn hơn, chững chạc hơn và mạnh mẽ hơn so với
cái tuổi 16 ngô nghê đã qua 17 tuổi Nó cũng phát hiện ra một sự
thật rằng mình không phải là một đứa con gái xấu Người ta chỉ tự
thấy mình không xinh khi người ta chưa có ý định làm cho mình xinh
hơn Bây giờ nó đủ tự tin về nhan sắc của mình Công đầu tiên có lẽ
thuộc về cô chị họ mới chuyển đến ở nhà nó cách đây vài
tháng…
5 tháng trước…
- Cháu chào cả nhà!
Một giọng nói vang lên khiến tất cả các thành viên trong gia đình
nó đồng loạt dừng lại mọi hành động và ngẩng lên nhìn
Trước mắt Thanh bây giờ là một cô gái rất trẻ, tóc nhuộm nâu cắt
ngắn úp vào, mặt mày trang điểm cá tính, trên người mặc một chiếc
áo cổ rộng màu vàng sẫm và một chiếc quần jean màu loang, chân đi
đôi dày có gót cao ngất ngưởng Nhìn chung là xinh hơn nó rất
nhiều…Nhưng điều đáng chú ý hơn là trên tay cô ta có mang một chiếc
va li to
- A! May! Sao nghe ba mẹ cháu bảo tuần sau cháu mới tới? – ba nó
đặt cái điều khiển ti vi xuống bàn, đứng dậy mỉm cười toe
toét
Nó và anh Thiện ngớ người ra Trong tiềm thức của mình, nó cũng ý
thức được rằng đây không phải là người lạ Cái tên May mà ba nó vừa
nhắc đến càng làm cho Thanh khẳng định hơn về điều này Nhưng sự
thật thì nó vẫn không nhớ đây là ai?
- Hì! Cháu đi chuyến bay sớm hơn dự định! – cô gái mỉm cười rạng
rỡ, đúng là xinh thật!
- Mẹ nó! Sao còn ngồi ngẩn ra đấy! Không nhận ra cháu mình à? Bé
May con của anh Cẩm đó!
- Ôi! Hóa ra là bé May con anh Cẩm đây sao??? Mười năm rồi còn gì!
Cháu lớn quá! Cô nhìn mãi vẫn không nhận ra! – mẹ nó mắt sáng lên,
vội vàng mỉm cười khi nhớ ra đứa cháu gái bên nội của mình
Cùng lúc đó, nó với anh Thiện cũng vừa lục lọi trong kí ức để nhận
ra đó là ai Lúc 6 tuổi, nó và anh trai có một người bạn mới tên là
Như May – con của bác Cẩm anh ruột ba nó Chúng đã chơi với nhau rất
thân cho đến một ngày May phải theo gia đình sang định cư tại Mỹ 10
năm thắm thoắt trôi qua làm phai mờ những kí ức nhỏ bé của tuổi
thơ, đến bây giờ khi gặp lại nhau thì đã không còn nhận ra được
nhau nữa
- Bé Thanh lớn ghê! Anh Thiện cũng đẹp trai quá cơ!
- Hơ! Chị May! Trời ạ! Em không ngờ chị lại xinh như thế!
Nó reo lên rồi chạy lại ôm chầm lấy người chị họ lâu năm, anh nó
cũng cười tươi nhìn theo Và nó càng sung sướng hơn khi từ nay có
thêm một người chị trong nhà Phải! May sẽ ở chung với gia đình nó
để học Đại học tại thành phố này
Sự có mặt của thành viên mới bắt đầu là thế……………
Nhưng chẳng ai ngờ………
Điều này lại làm phát sinh những rắc rối phức tạp………
…………………………………………�� �……
Sáng
- Hôm qua nhỏ May nó về nhà mấy giờ hả bà?
- Tôi cũng không biết nữa! Ngồi đợi cửa nó suốt cả đêm nhưng không
thấy! Chẳng lờ mờ sáng nó mới về nhà!
- Cái con bé này! Tôi không ngờ nó hư thế!
Ba nó dằn mạnh đôi đũa xuống bàn Nó và anh nhìn nhau thở dài Bữa ăn
sáng trở nên nặng nề Bản thân Thanh cũng không ngờ chỉ trong vòng
có mấy tháng ngắn ngủi mà cô chị họ dễ thương của nó lại trở nên sa
ngã như thế….
- Này! Thế chuyện mày với Quang sao rồi?
- Sao là sao???
- Thì không phải mày với nó chính thức thành một đôi rồi hả? Thấy
chúng mày cứ xoắn xít nhau mãi!
- Rõ điên! Tao với Gum chỉ là bạn thân thôi! Tụi mày cứ đoán già
đoán non! Bực mình!
- Ai đoán gì đâu! Sự thật sờ sờ ra đó rồi còn gì! Thằng Quang được
lắm, tuy không nam tính manly bằng Minh lớp mình nhưng cũng thuộc
dạng chung tình!
Nó lắc đầu ngán ngẩm trước sự cứng đầu của con bạn thân Tại sao một
nam một nữ chơi thân với nhau cứ phải là người yêu của nhau mà
không phải là bạn được nhỉ??? Nó và Gum đơn thuần chỉ là bạn bè
thân thiết chứ chưa bao giờ phát sinh bất kì một mối quan hệ nào
ngoài điều đó (mặc dù nó cũng không chắc chắn được điều này) Vậy mà
cả lớp, rồi cả khối, rồi cả trường cứ mặc định hai chúng nó là một
cặp Thật là không biết nói làm sao cho mọi người hiểu…
Bây giờ lớp nó đã quen với hình ảnh mới của Phạm Minh Và sự lột xác
của cậu ta đã làm trật tự lớp học đảo lộn Cụ thể là Minh trở thành
nam châm hút hết mọi sự chú ý của những cô bạn trong lớp, còn Quý –
lớp trưởng kiêm luôn danh hiệu hotboy của lớp 10A3 đã chính thức bị
trục xuất khỏi ngôi vị là cây ăn ten thu sóng Nhưng khi trở về với
con người thật của mình, Minh càng lạnh lùng, càng băng giá hơn Cậu
nhóc không thèm đếm xỉa đến bất kì ai ngoại trừ nó Không thèm nói
chuyện với bất kì ai ngoại trừ nó và không thèm mỉm cười với bất kì
ai ngoại trừ nó Đôi khi nó cũng thấy hạnh phúc với điều này nhưng
kèm theo niềm vui đó luôn là sự khó chịu khi bị lũ con gái trong
lớp tẩy chay Nhưng lỗi đâu phải là của nó????
- Này! – Minh thả cuốn vở mòng trước mặt nó
- Cái gì thế?
- Vở của mình mà còn không biết nữa hả? Sao lúc nào cậu cũng là
người quên vở còn tôi lại phải là người đem nó về thay cậu cơ
chứ?????????
- Hơ! Vở Địa của tôi đây mà! Hèn gì tối qua tôi lục cả giá sách vẫn
không có! Then kiu vinamiu cậu nhiều!
Nó hí hửng cầm lấy cuốn vở và nở một nụ cười tươi hết mức có thể để
cảm ơn Minh Vẻ mặt ngố khùng của nó lúc này khiến cậu nhóc phải bật
cười dù mặt mày vẫn nhăn nhó khó chịu Mối quan hệ giữa tụi nó bây
giờ là vậy Rất thẳng thắn và cũng tình cảm, nó không còn sợ Minh
nữa, cũng không còn ghét Minh nữa Nhất là sau chuyện đó, nó nhận ra
rằng cậu nhóc chính là một người bạn thật sự để mình nương
tựa…
1 năm về trước…vào cái buổi chiều kinh khủng ấy…vào cái buổi chiều
đã tạo nên nỗi ám ảnh lớn đến mức kể từ đó đến nay nó không bao giờ
online nữa…
- Hức hức! Cậu…là Minh…hay là Quang????? – nó ngẩng đầu nhìn lên,
đôi mắt ướt đẫm nước
- Điều đó không phải là vấn đề! Nói đi! Có chuyện gì mà cậu lại
ngồi đây và khóc như một con điên thế này hả????
- Cậu là Minh rồi…
Nó nói thều thào rồi ôm chầm lấy cậu nhóc Lúc đó nó cực kì sợ Nó sợ
tất cả Nó cảm giác mọi thứ đang muốn nuốt chửng lấy mình Trong tiềm
thức của Thanh, Minh luôn là một cái gì đó đại diện cho sức mạnh, ở
Minh toát lên một cảm giác bình an khi có cậu bên cạnh
- Nhỏ khùng này! Nói đi chứ? Đứa nào bắt nạt cậu! Nói!!!!!!! – Minh
dường như hét vào mặt nó, trong khi nó thì đang níu vạt áo cậu nhóc
khóc tức tưởi
Trời chiều nhạt nắng Cây cối đứng im lìm không động đậy Chỉ văng
vẳng tiếng khóc của nó và tiếng thở dài của Minh…
Nó đã có một bài học….cho cái gọi là niềm tin không có điểm
tựa…