Polaroid




--> Chap 83

Sau một lúc ngủ, chỉ vì trong giấc mơ đang được bay nhảy thì cứ bị cái tên đáng ghét nào đó níu níu lại. Và cuối cùng là tỉnh giấc vì bị gạt chân ngã.

Dụi dụi mắt ngồi dậy, giật mình vì gương mặt hắn đập vào mắt nó, vẻ mặt lạnh băng nhìn cứ như ma vậy, chẳng hiểu hắn đang cầm điện thoại làm gì nữa.

-Này! Anh làm gì trong phòng của tôi vậy?

-Tham quan!!

-Hay nhỉ? Ai cho anh tham quan phòng tôi? Đi ra mau!!!

-Tôi thích ở đây!......... Cô đang ôm con gấu của ai vậy? Con thỏ bông tôi cho cô đâu?

Không để ý gì tới gương mặt hắn, nó trả lời thành thật một cách ngây thơ

-Đây là con gấu Quân tặng sinh nhật tôi, con thỏ bông của anh ở nhà ấy!!

-Này! Bạn gái gì mà kì quá vậy? Đồ bạn trai tặng lại không ôm mà đi ôm đồ người khác tặng là sao? Đưa con gấu đây!!

-Không! Anh thích thì lấy con thỏ bông của anh ấy! Đây là con gấu của tôi!!

Sau màn tranh cãi là một màn tranh giành. Hắn nhào đến “cướp” con gấu với vẻ mặt nhăn nhó. Gì chứ quà của ai cũng được, nhưng quà của Quân thì hắn chẳng thích nó ôm như vậy tí nào.

Nó thì lại ra sức ôm con gấu thật chặt bên mình, miệng không ngừng la hét

-Ya! Đây là gấu của tôi mà!! Ai cho anh động vào? Buông tay ra mau!!!

-Để tôi xem trên con gấu có chữ gì mà cô lại ôm ấp nó đến vậy, đưa đây mau!!

-Không! Buông tay ra!!

Cốc… cốc!!

Nghe tiếng gõ cửa phòng, hắn vội buông tay ra. Thôi chết rồi, nãy giờ nó hét to như vậy, không biết mẹ nó có nghe không nữa. Ax, thật là…..! Cái đồ chết tiệt mà! Chẳng biết nó yêu hắn ở cái điểm nào nữa. Mặt lo lắng bước ra mở cửa, nó nhẹ giọng hỏi

-Mẹ gọi con hả?

Bà khẽ nhăn mặt tỏ vẻ không vừa ý vì vụ ầm ĩ vừa rồi, nhưng vẫn không trách mà lại báo cho nó một câu

-Ba con về rồi đấy!! Chảy tóc lại cho ngay ngắn rồi xuống chào ba đi!!

-Ba về rồi sao? Con biết rồi, mẹ chờ con một chút!

Ơ thôi! Chết rồi! Còn hắn thì sao? Giải thích với ba việc hắn ở trong phòng mình như thế nào đây? Không được, phải giấu hắn đi chỗ khác thôi!!

-Đừng lo! Cứ nói tôi đi tham quan là được

Hắn đi tới nói với nó một câu cứ như là hắn vừa đọc được suy nghĩ của nó vậy. Suy nghĩ gì đó rồi nó lại đứng gật gật một mình như kẻ ngố. Bước ra cửa theo hắn.

Vừa nhìn thấy ba nó đã vội nhào tới ôm chầm lấy ông. Tuy ba nó có nghiêm khắc nhưng ông thương nó lắm, nó biết điều đó và nó cũng dành rất nhiều tình cảm cho ông.

Ba cũng ôm lấy nó, gương mặt in dấu những vết chân chim vì năm tháng khẽ ánh lên một niềm hạnh phúc

-Con gái chịu về thăm ba rồi đó hả?

-Dạ!! Con nhớ ba muốn chết luôn á!

-Thật không? Hay là đang lấy lòng ba vậy?

-Thật mà! Ba không tin con gái của ba hả? Con không biết đâu, mới đi có mấy ngày mà ba đã không tin con ba nữa

Nó nói giọng nũng nịu làm ra vẻ giận dỗi, ông bật cười xoa đầu nó

-Tin, ba tin con gái ba. Được chưa!!

Nó cười tít mắt, gật gật đầu ra vẻ ưng ý. Như phép tắt mọi ngày, nó chạy xuống lấy cho ba một ly nước

Đặt lên bàn, nó ngồi xuống cạnh ba, hắn ngồi đối diện cùng mẹ nó

Nhấp một ngụm nước, ông quay qua nó hỏi

-Dạo này sao rồi? Con tiếp nhận công việc có tốt không?

-Dạ tốt, hì hì!

-Vậy con làm việc gì ở công ty?

-Ờ…….. Dạ…… Con làm thư kí ạ!

Câu hỏi của ông làm nó lúng túng rồi lại buông ra đại một chức vụ, mồ hôi bắt đầu túa ra theo. Thấy vẻ mặt như mọi chuyện sắp bị lộ ra của nó, hắn vội lên tiếng đỡ lời

-Đúng rồi thưa bác! Nhi làm thư kí cho cháu!

Gật đầu như đã hiểu và sau đó ông lại quay qua hỏi chuyện hắn mà không hỏi nó nữa. Hỏi câu nào hắn cũng đều trả lời một cách nhanh gọn và chính xác. Cứ như là ba nó đã tìm hiểu trước chỉ để chờ hỏi vậy. Lúc này thì ông mới gật gù như hoàn toàn tin tưởng vào nó với hắn. Quay qua khẽ xoa đầu nó rồi ba nó lại nói

-Con gái phải nhớ học hỏi cậu Phong nhé! Cậu Phong rất giỏi đấy!

Nghe ba nói nó cũng chỉ biết gật đầu rồi “Dạ” vài tiếng như đã hiểu ý, nhưng thật ra trong lòng lại đang văng vẳng mấy câu đại loại như là “Hắn ta mà tốt ấy! Người gì đâu mà toàn bắt nạt bạn gái…… Nhìn cái mặt lúc nào cũng đểu…….. Tại sao mình lại thích con người như vậy nhỉ?...... Khó hiểu…..”

Mặt trời dần buông xuống, trời cũng đã chập tối. Nó chạy vào phụ mẹ nấu bữa tối. Bà khá bất ngờ khi nó đột ngột chạy vào buông ra một câu “Mẹ ơi để con nấu phụ cho”. Lúc đầu bà không cho vì cứ nghĩ là nó chỉ có ý định “muốn giúp” thôi, nhưng sau khi thấy nó bắt đầu xào xào nấu nấu, tay bỏ gia vị thoăn thoắt, mẹ nó mới bắt đầu tin tưởng.

Nhắm thử một miếng, thật ra thì nó chỉ đạt mức gọi là biết nấu thôi chứ chưa đạt mức “ok”, vì hiện tại bà đang khẽ nhăn mặt vì hơi mặn, nhưng vẫn quay qua nó cười thật tươi, đưa ngón cái lên trước

-Ngon lắm!!

Làm nó khoái chí cười tít mắt, các món ăn được bày lên bàn. Nó lấy đồ bới cơm rồi múc cho ba mẹ, như một thói quen, nó lên tiếng

-Mời ba mẹ ăn cơm!!

Và bỏ hắn qua một bên, làm cho hắn khẽ nhíu mày. Mẹ nó cũng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng bà chỉ nghĩ đơn thuần là vì nó không mời vị “giám đốc” đây! Khẽ quay qua nhắc!

-Con phải mời cả cậu Phong nữa chứ!!

-Sao? À….. Dạ……. Mời giám đốc ăn cơm!!

Nó nói mà gằn từng chữ với vẻ khó chịu, đến khi mẹ nó lại quay qua vì thái độ của nó thì nó lại cười hì hì như không có gì và cắm cúi ăn

Mọi người đều ăn và đều….. tránh cái món của nó. “Huhu! Lâu lâu người ta mới làm mà còn bị ế nữa là sao??” Không trách ba mẹ vì thật ra chỉ có ba mẹ là tránh thôi, còn hắn thì vẫn ăn bình thường. Chắc là vì ăn quen rồi! Chỉ vì mấy lần chỉ nó rằng phải chỉnh lại liều lượng muối thì chẳng ăn nhằm gì, nhắc rồi lại sai nên đành ăn như vậy!!

Thôi thì hắn còn trẻ, cứ để hắn ăn cho đủ I-ốt, còn ba mẹ nó thì lớn tuổi rồi, không ăn cũng được, chứ cứ ép họ ăn lỡ như lên huyết áp thì tiêu.

Hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với nó! Mọi thứ đều “thuận buồm xuôi gió” trừ việc Quân bỏ đi. Sau khi dọn dẹp xong đống chén mà đúng hơn là chỉ có mẹ nó làm vì nó rửa thì ít nhất phải vỡ 1 hoặc 2 cái. Chẳng có hôm nào mà nó làm toàn vẹn

-Thưa ba mẹ con đi!

Cúi đầu chào ba mẹ một cái đầy tiếc nuối, thật sự thì nó đã cố gắng kéo dài thời gian nhiều lắm rồi, vả lại ngày mai còn phải đi học nữa nên không thể ở lại lâu hơn. Bước theo hắn ra xe, chợt nó nhớ ra là mình để quên con gấu của Quân, vội chạy vào trong

-Đợi một chút, tôi vào lấy con gấu!!

-Ya, không lấy cũng được!! Này…. này

Chưa kịp nói xong thì nó đã chạy mất, hắn chẳng biết làm gì hơn là đứng chờ.

Thấy nó tung tăng chạy ra cùng con gấu hắn lại khẽ lườm một phát. Thật sự thì hắn cảm thấy ghen với mọi thứ mà nó có nếu như không phải là của hắn tặng, hắn chẳng thích nó quá âu yếm một món đồ nào đó……. ngoài hắn (Thật là hoang tưởng, hehe)

Lên ga và phóng vút đi, ngày mai sẽ chính thức thực hiện vở kịch High School Musical và nó đang cầu mong cho “diễn viên chính” bình an vô sự để nó thoát nạn.
Chap 84: High School Musical

Hôm nay tất cả mọi học sinh đều hội tụ về kháng phòng. Sáng nay sẽ là vở High School Musical 1, tất cả mọi người đều được trang điểm và biến hóa, trông ai cũng xinh đẹp.

Nguyệt Mỹ được thủ vai chính. Nhìn con bé rất xinh trong bộ váy, nhìn con bé như búp bê vậy mà không hiểu sao lại có những suy nghĩ và hành động có thể nói là tàn bạo chỉ vì một người…… vì hắn

Từ hôm đó con bé né tránh nó và cũng có vẻ rất buồn. Chắc là con bé đã cảm thấy hối hận, tuy rằng nó không nói ra mọi chuyện là vì Nguyệt Mỹ nhưng không có nghĩa là nó sẽ tha thứ cho con bé.

Nó, hắn, Long, Mi, Duy, Lam ngồi ở dãy thứ 3 và khá gần sân khấu. Khả năng diễn xuất của Nguyệt Mỹ rất tốt và cả giọng hát cũng khá hay. Con bé làm cho mọi người phải chăm chú lên sân khấu. Suy cho cùng thì con bé chỉ xấu ở khoảng tính cách thôi, còn lại thì đều tốt.

Lâu lâu lại thấy Nguyệt Mỹ khẽ đưa mắt lén nhìn hắn và nó chẳng thích điều đó chút nào. Tự dưng cảm thấy chẳng muốn xem nữa, muốn lôi quách hắn ra ngoài cho xong.

5” sau

zz…..ZZ…..ZZZ…………

Nó đã thả hồn chu du cùng mây gió. Chắc vì phải thức dậy sớm cùng với việc xem nhạc kịch giúp đưa nó vào giấc ngủ nhanh chóng. Ngồi gật lên gật xuống, hắn quay qua nhìn cái mặt nó rồi lại khẽ cười. Đưa tay lôi thẳng đầu nó dựa lên vai hắn làm cả tá con gái đều ghen tức với nó.

Nó ngủ say đến độ kịch đã kết thúc mà vẫn chưa ngủ dậy. Phải chăng vì “chỗ ngủ” quá thoải mái hay vì trong giấc mơ nó đã cảm nhận được một thứ gì đó chạm vào môi và rất ngọt ngào

Khi buổi diễn kết thúc và mọi người đều rời đi, chính lúc này hắn đã lén hôn nó. Chỉ có hắn và Nguyệt Mỹ đứng sau cánh gà biết chuyện này và sắc mặt của con bé không hề tốt tí nào

Hắn ngồi bấm bấm gì trên cái đồng hồ con heo và sau đó kéo lên đưa sát tai nó. 3…..2……1

HEO NGỐC, HEO NGỐC! DẬY MAU! DẬY MAU!

Cái đồng hồ cứ như cái loa phát thanh làm nó giật bắn mình. Dụi dụi mắt nhìn xung quanh, mọi người thì đã đi hết chỉ thấy hắn ngồi cười khoái chí, mặt thì lại gian gian. Nó khẽ nhíu mày nhìn hắn, cố gắng đoán xem hắn đã làm gì và tất nhiên là mọi suy diễn của nó về hắn đều “không mấy” tốt đẹp.

-Này, anh vừa làm gì vậy hả? Sao mặt gian quá vậy?

-Tôi có làm gì đâu? Cô ngủ gối lên vai tôi cả buổi làm tôi mỏi muốn chết, vậy mà không biết cảm ơn mà lại nghi ngờ tôi nữa sao?

Hắn vừa nói vừa làm mặt nhăn nhó, tay xoay xoay vai như để bớt mỏi. Thấy vậy nó liền tin cái rụp, chẳng hiểu sao tự dưng lại nhào tới…. bóp vai cho hắn và biết lỗi

-Xin lỗi anh nha, có mỏi lắm không?

Hắn cười khoái chí vì được nó lo lắng, nhưng ngờ đâu chỉ là tưởng bở. Nó nhào tới bóp vai hắn và bóp với lực không nhỏ kèm theo xác khí tỏa ra dày đặc. Làm hắn la oai oái, cố gắng lôi cái vai tội nghiệp của mình ra khỏi tay nó

-Ya! Ya! Thả ra, thả ra mau! Cô muốn ám sát tôi sao?

-Giết anh chết tôi càng vui!!

Nói rồi nó đứng lên bỏ đi một mạch. Thật là khổ sở, đã đến phần 2 rồi, bây giờ là lúc nó không được ngồi dưới kháng đài nữa mà phải ra sau cánh gà chuẩn bị chờ tới lượt thay thế (nếu cần)

-Này! Đi ăn đi, từ bây giờ đến lúc diễn còn 2 tiếng nữa mà! Cần gì phải vội!!

-Hic, tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi phải ở lại phụ mọi người dựng lại cảnh sân khấu, vì cảnh thay đổi nhiều nên phải làm thật nhanh, 2 tiếng có khi là ít quá ấy!

-Vậy tôi đi mua nhé!

Lạ thật, sao cách nói chuyện của hắn lại thay đổi quá như vậy chứ? Nó….. cảm thấy lạ. Nhưng như vậy có khi lại tốt hơn, cười một cái rồi nó gật đầu cái rụp. Lần này hắn không kêu người mua như mấy lần trước nữa mà tự hắn đi mua luôn, nhìn mà cảm động quá!!
15” Sau

Sau khi phụ mọi người trang trí xong đống dây lên, lúc này bụng nó lại bắt đầu kêu réo. Định bước đi tìm hắn thì chợt thấy hắn đứng ngay cửa ra vào, nói chuyện với ai đó…… Là Hoàng Yến!! “Sao? Nói gì mà lại cười cơ chứ? Ax, nói chuyện với con gái mà lại cười như vậy. Anh định hút hồn người ta sao? Đồ đáng ghét! Anh không biết là chị ta thích anh sao, vậy còn cười nữa!! Ya! Đừng có cười nữa mà!!!” Nó muốn hét lên với hắn như vậy. Nhưng hắn làm sao có thể nghe được những lời trong đầu nó cơ chứ? Nếu có thì hắn đã không phải là con người rồi. Bực bội, nó bước đi chỗ khác luôn.

Hắn tiến lại phía chỗ nó và đưa hai hộp thức ăn lên trước mặt nó, miệng cười thật tươi.

-Mua rồi đây! Mau ăn đi!

-Không đói!!

Nó trả lời ngắn gọn, mặc cho mặt hắn đực ra đấy mà không hiểu chuyện gì. Rõ ràng lúc nãy nó còn vui vẻ kêu hắn đi mua, bây giờ lại giở chứng không chịu ăn là sao?

-9 giờ hơn rồi mà không đói sao?

-Không đói!

-Cô không đói nhưng tôi đói, mà tôi muốn cô ra ăn cùng với tôi!!

-Không thích

-Này, cô không ăn là tôi ăn hết đấy nhé

-Ăn hết đi

-Tôi ăn hết đấy!!

Rồi bỗng dưng cứ như quá khó chịu, nó hét toáng lên

-ANH ĐI MÀ ĂN VỚI NGƯỜI TA ẤY! ĂN VỚI TÔI LÀM GÌ?

Tiếng hét của nó làm hắn ngơ ngác, và hắn nhanh chóng hiểu ra tại sao nó lại cư xử như vậy. Tất cả là vì Hoàng Yến

-Bạn gái của tôi đang ghen đó sao? Vui thật!

-Ai….. Ai thèm ghen chứ? Tôi không muốn ăn

-Thôi ăn đi, không lại đói chết. Tôi chỉ nói chuyện với chị ta thôi, không lẽ cô cũng giận sao?

-Ai thèm giận!!

Và cứ thế, vì cái tính trẻ con của nó mà hắn phải ngồi năn nỉ muốn gãy lưỡi nó mới chịu ăn. Đáng lí ra thì nó sẽ không để hắn năn nỉ nhiều như vậy đâu, nhưng chỉ vì nó hỏi hai người nói chuyện gì thì hắn không chịu nói nên mới làm cho nó khó chịu như vậy. Chẳng biết có việc gì mà hắn lại giấu nữa!!!

Đến giờ rồi, mọi người lại tụ về kháng phòng. Vì nó là người dự bị nên phải đứng trong cánh gà chứ không ngồi ở phía dưới nữa. Và điều này đồng nghĩa với việc nó phải đứng chăm chú xem hết.

Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến khi hết thời gian giải lao giữa vở kịch (giống như quảng cáo lúc đang chiếu phim) mà “nhân vật chính” biến mất. Mọi người nháo nhào chạy đi tìm. Và người nháo nhào nhất ở đây không ai khác chính là nó. Chạy mọi ngóc ngách của kháng phòng để tìm cho bằng được người con gái đó. Nếu không thì nó chết mất

Gần hết giờ rồi, nó bắt đầu bị lôi đi để biến hóa, mặc dù đã nhìn hắn cầu cứu nhưng sự thật thì hắn cũng chẳng giúp gì được. Chợt! Xuất hiện rồi. Nó mừng không tả [làm mọi người hú hồn, ai đọc cũng hú hồn :))]. Mọi người nhào đến hỏi thăm, hóa ra cô ấy chỉ định ra ngoài lấy đồ rồi trở vào. Làm cho nó chút nữa là lại lên cơn đau tim.

Từ lúc cô gái đó “trở về” nó luôn miệng cầu nguyện. Cầu cho buổi diễn sẽ không bị giáng đoạn như vậy lần nào nữa.
Buổi diễn kết thúc

Thành công rồi!! Nó sống rồi, mọi thứ cuối cùng cũng suông sẻ. Chẳng hiểu vì quá vui khi thoát nạn hay sao mà nó lại nắm lấy tay hắn đi dung dăng dung dẻ, miệng cứ cười tươi làm cho hắn thoáng ngỡ ngàn nhưng chỉ vài giây sau đó là hắn liền dung dăng dung dẻ cùng nó

Chợt thấy Hoàng Yến tiến tới chỗ nó, sắc mặt nó liền thay đổi. Không hiểu sao mặc dù rất muốn ghét chị ta nhưng nó lại không ghét được. Chị ta có một cái gì đó rất thân quen mà nó không tài nào ghét bỏ được. Phải chăng vì Hoàng Yến là bóng hình của chị nó?

-Chào nhóc, nhóc may mắn lắm nhé, nếu cô bé mà kia mà biến mất thì đã có chuyện hay để xem rồi. Thật tiếc vì cô ấy lại bất ngờ xuất hiện, nhưng nhóc đừng lo, rồi sẽ có bất ngờ cho nhóc

Nói một câu đầy ẩn ý, trước khi bỏ đi chị ta còn nhìn hắn cười một cái mà không may lại để cho nó nhìn thấy. Ngay lập tức một thứ gì đó len lỏi trong lòng nó trổi lên. Là tức giận “Gì mà nhóc chứ? Gì mà bất ngờ!! Ax….” mặc dù hắn không cười lại nhưng rõ ràng là hắn có đón nhận nụ cười kia. Thật là đáng ghét, đáng ghét! Giật tay mình ra khỏi tay hắn

-Ax, nóng nực mà còn nắm tay nắm chân

Buông ra lời biện hộ cho hành động của mình rồi nó bỏ đi một mạch. Hắn lại cười một cái khoái chí rồi vội chạy theo. Rõ ràng là nó ghen như vậy, vậy thì chắc nó yêu hắn nhiều lắm. Chỉ nghĩ vậy thôi cũng làm cho hắn muốn cười không ngừng vì vui rồi

Không để cho nó rút tay ra nữa, hắn nắm chặt thật chặt. Làm cho nó mặt nhăn nhó cố kéo tay mình ra. Nhưng cuối cùng lại thất bại và cứ phải để im cho hắn nắm, nhưng miệng vẫn cứ tiếp tục lầm bầm

Thời gian nghỉ trôi nhanh, trong suốt thời gian đó nó chẳng thèm nói câu nào với hắn, mặc cho hắn làm đủ trò. Đến khi sắp vào thì nó mới chịu lên tiếng

-Ok, đi vào xem, đừng có lải nhải nữa được không hả cái đồ chết bầm!!

-Được rồi, vào thôi! Đừng ngủ nữa đấy, mỏi vai lắm!!

Trước khi vào mà hắn vẫn còn thích chọc giận nó nữa cơ mà. Đúng là cái đồ…….!

Phần 3 được Hoàng Yến thủ vai chính. Chị ấy nhìn xinh cực, lại còn hát hay nữa. Trong ba vở kịch nó cảm thấy Hoàng Yến là người thật sự thu hút được nhiều ánh nhìn nhất. Còn anh bạn diễn cùng chị ấy……… Chẳng phải là cái người vệ sĩ đó sao? Cái tên Thiên Vũ gì gì ấy!! Lạ thật, sao lại có thể như vậy được nhỉ.

Nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhìn chị ấy diễn, thoáng chốc nó lại muốn được đứng trên đó, chỉ là thoáng chốc thôi! Chứ thật sự thì nó sợ lắm, để dám lên trên đó diễn thì ít ra có khi phải chích cho nó mấy chục mũi kháng “sợ hãi” thì lúc đó nó mới diễn được như thế kia

Mọi chuyện dường như rất êm xui, cho tới khi lúc chị giải lao để thay đổi phân đoạn và cảnh diễn thì lại một lần nữa nhân vật chính biến mất. Hoàng Yến biến mất

Nó vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra ở đây, thì bỗng một chị bên văn nghệ chạy đến chỗ nó và lôi vào trong. Nó vẫn con chưa hiểu chuyện gì thì chị ấy liền giải thích

-Em hãy giúp chị với, Hoàng Yến bận đột xuất rồi, cô ấy nói sẽ trở về nhưng ít nhất là 15” nữa, sẽ không kịp mất. Người dự bị thì không thấy xuất hiện, em vào diễn thay thế được không? Không sao đâu em, chỉ là lên hát một bài thôi là ok, được chứ?

-S….Sao ạ? K… Không được đâu. Em………

Nó chưa kịp trăn trối xong thì đã bị chị ấy lôi tọt một phát vào phòng và biến hóa. Nhấn nó ngồi xuống ghế, một chị khác chạy đến và làm một cách cấp tốc. Tóc đang cột cao chỉ với một cái rẹt nó đã được xõa xuống. Sau đó là một lớp phấn, một chút son bóng, và một chút má hồng. Thay một bộ đầm mà trắng kem viền ren. Và nó bị đẩy ra đứng chuẩn bị sẵn.

Cơ thể nó bây giờ cứng đờ, nó không biết phải làm gì bởi sở dĩ nó chỉ coi phim nhiều thôi chứ nó có tập đóng bao giờ đâu, đằng này lại là vai chính nữa. Bây giờ nó lại nghĩ tới những gì lúc nãy, không lẽ chỉ vì thoáng mong muốn được lên đây thôi mà bây giờ nó lại “linh” đến vậy sao? Hu hu, nó hối hận quá, nó không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Đứng và run bần bần, tim đập thình thịch vì sợ, mặt biến sắc vì sợ và mồ hôi toát ra chung qui cũng là vì sợ. Cầm trên tay đoạn kịch bản mà nó chẳng đọc được chữ nào vô đầu

Chợt! Bên cánh gà hướng bên kia, hắn đang đứng bên kia. Hắn đã thay đổi trang phục, hắn mặc một chiếc quần tây và áo sơ mi, tóc cũng được chải chuốt. Nó đang dần hiểu ra chuyện này, hắn cũng vào diễn. Hắn vào vai Troy còn nó vài vai Gabriella, và phân đoạn bây giờ là cảnh Troy và Gabriella nhảy với nhau trên sân thượng và hát bài “Can I have this dance”

Nó thuộc bài này nhưng nếu như bây giờ thì nó sợ rắng mình chỉ có thể đọc giống như lần trước thôi. Như vậy thì mất mặt chết mất. Vở kịch lại được tiếp tục, nó bị đẩy ra sân khấu. Và hậu quả bây giờ là nó đứng như trời trồng mà chẳng nói được câu gì. Cả kháng phòng im lặng nhìn nó

Nó bây giờ cứ như Gabriella trong phần 1, đứng chết trân trên sân khấu mặc dù những người trong cánh gà đang thúc nó nói gì đó. Mi, Lam ngồi bên dưới cũng đang cố gắng cầu cho nó lên tiếng. Mọi thứ đối với nó bây giờ thật là kinh khủng.

Chợt nó bị ai đó lôi vào trong cánh gà và khẽ nghe tiếng đám con gái hú lên. Là hắn, hắn đang lôi nó vào trong, đặt hai tay lên vai, hắn cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nó

-Bảo Nhi! Nghe tôi nói này! Tôi đã nghe Mi, Lam kể rồi! Bộ phim này cô đã xem hàng ngàn lần và thuộc lòng đã kịch bản (~_~!), vậy nên hãy tập trung mà diễn! Hãy coi như bên dưới không tồn tại ai cả, chỉ có cô và tôi! Được chứ!

-Nhưng…. tôi….. hát… hát.. dở lắm…!

-Này, đừng chối nữa. Tôi đã từng nghe cô ngồi lẩm bẩm lảm nhảm….. một mình rồi! Nó không tệ như lần thử vai đâu, còn việc nhảy thì cô hãy làm như lúc ở bữa tiệc ấy, nhớ không? Cô hãy nghe cho kĩ, nếu như cô diễn không tốt thì…… tôi sẽ cho người trừ vào hạnh kiểm của cô đấy! Lúc đó ba cô đọc được thì đừng hối hận!!

Không thể tin được là hắn không thèm động viên mà còn hù dọa nó nữa. Lần này thì nó tiêu thật rồi!! Không được, bằng mọi giá………. Thật tập trung, hít thở sâu. Nó nhìn hắn và gật đầu như đã hiểu.

Bước ra sân khấu và nó làm như những gì nó nhớ, chơi đùa cùng mấy cái cây và hắn xuất hiện cùng những tiếng hò reo thích thú của đám nữ sinh bên dưới. Đọc mấy câu thoại bằng tiếng anh mà nó không chắc là đúng kịch bản mà thỉnh thoảng lại còn bị vấp một chú. Sau đó là nó cất tiếng hát, trước khi hát nó hả hít thở thật sâu một cái.. Giọng hát nó không thuộc hàng hay nhưng nó đủ để làm dịu lòng người khác. Đây là lúc hắn nắm lấy tay nó và nhảy
Take my hand, take a breath
Pull me close and take one step
Keep your eyes locked on mine,
And let the music be your guide
………………

Hắn cũng hát, giọng hát của hắn thật trầm và hay chết đi được. HẮN BIẾT HÁT SAO??? Thật không thể tin được!! Sự xuất hiện của hắn đã làm náo động lắm rồi, nay thêm giọng hát của hắn làm cho đám nữ sinh điên đảo. Hắn cứ như là một ca sĩ thần tượng vậy. Nhưng hiện giờ mọi thứ vang vẳng trong đầu nó chỉ còn lại giọng hát và gương mặt của hắn

……………….

Take my hand, I'll take the lead
And every turn will be safe with me
Don't be afraid, afraid to fall
You know I'll catch you threw it all
……………….

Những câu hát của hắn cứ như là đang thật sự muốn nói với nó vậy. Nó cảm thấy thật sự ấm áp. Nó không còn nhớ rằng mình đang đóng kịch nữa và lúc này đây, nó đang hòa vào bản nhạc cùng hắn

………………

It's like catching lightning the chances of finding someone like you (like you)
It's one in a million, the chances of feeling the way we do (way we do)
And with every step together, we just keep on getting better
So can I have this dance (can I have this dance)
Can I have this dance

Can I have this dance
Can I have this dance

……………….

Cho đến khi nhạc kết thúc, nó vẫn nhìn vào hắn không rời. Hắn khẽ cười một cái rồi buông nó ra. Vội đi vào cánh gà để thay đổi sang phân đoạn khác. Để lại vẫn còn những tiếng hò reo. Chợt Hoàng Yến từ đâu đi đến chỗ nó cười rồi bẹo má nó một phát

-Sao hả? Bất ngờ chị dành cho nhóc, nhóc thấy như thế nào?

-Sao? Là chị bày ra hả? Có biết là tôi không thuộc kịch bản không? Định bêu xấu tôi sao?

Nó giận quát lên. Nhưng Hoàng Yến chỉ cười vì hành động của nó và nói một cách bình thản

-Nhưng dù sao nhóc cũng làm rất tốt! Thôi chị phải lên diễn tiếp đây!!

Rồi Hoàng Yến bỏ đi. Một chút gì đó len lỏi trong lòng nó. Hạnh phúc? Nó hạnh phúc khi chị ấy làm như vậy với nó. Nó không giận, nó vui, thật sự thì chưa bao giờ nó có ác cảm với Hoàng Yến cả. Chưa bao giờ!!
Chap 85

Sau buổi trình diễn, hôm nay cô chủ nhiệm bước vào lớp với gương mặt hớn hở thông báo

-Buổi văn nghệ diễn ra rất tốt! Chúng ta hãy vỗ tay ăn mừng nào!!

Không chần chừ giây nào, lớp liền nháo nhào lên và vỗ tay rần rần. Đám con trai thì hò reo, đám con gái thì lại bàn tán lại chuyện hôm đó.

Gõ thước vài cái để lớp im lặng, cô lại nói tiếp

-Trường chúng ta đã quyết định sẽ bầu ra cặp đôi đẹp nhất ngày hôm đó và tất cả học sinh đều có quyền bầu chọn VÀ….. - cô lớn tiếng để lớp tiếp tục chú ý - và sau khi thi cuối học kì I xong, trường chúng ta sẽ tổ chức một buổi cắm trại!

Và đây là lúc để đám học sinh một lần nữa hò reo vì phấn khích. Người thì bàn về chuyến đi, người thì bàn về cặp đôi đẹp nhất

Còn nó, bình thường thì chẳng biết yêu là gì, đến lúc yêu rồi thì lại bắt đầu ngồi mơ mộng. Nó lại nhớ đến lúc hắn cùng nó trên sân khấu, tim lại đập lệch đi vài nhịp, mặt lại đỏ lên và cứ tủm tỉm cười. Làm cho “ai kia” thấy lạ, chồm ngay tới chỗ nó

-Này, suy nghĩ gì mà cười vậy? Suy nghĩ về tôi phải không?

Thoát ra khỏi giấc mộng vì giọng nói của hắn. Nó quay phắt qua hướng phát ra âm thanh.

Thình thịch…… thình thịch……..

Tim nó đập loạn nhịp, mặt nó cách mặt hắn chỉ còn vài centimet nữa là đã chạm vào nhau. Mặt đỏ như gấc, nó vội quay đi. Còn hắn thì lại mặt dày đến độ không biết ngượng, lại tiếp tục sấn tới chỗ nó làm cho nó bối rối

-Lam Phong! Em mau về chỗ ngồi đi!

Đây là chốn công cộng và có tôn ti trật tự. Cô vẫn còn trong lớp mà hắn đã vọt thẳng qua bàn nó. Tuy là hội trưởng nhưng chức vụ của hắn chỉ hơn đám học sinh thôi chứ vẫn phải nghe theo thầy cô.

Hắn làm mặt lạnh và bước về chỗ. Và nó thì ngồi vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao nó lại cảm thấy xấu hổ khi hắn cứ dí gương mặt đáng ghét của hắn vào sát mặt nó. Nếu cô mà không lên tiếng thì có khi nhịn không nổi và tuôn ra một tràn nguyền rủa hắn với volume hết cỡ. Lúc đó chắc nó phải đào lỗ chui xuống cũng nên.

-Nhi này, mày có nghĩ mày với Phong sẽ được giải không?

Mi, Lam quay xuống bàn nó nói với gương mặt hớn hở. Tự dưng hai đứa này lại nhắc tới làm cho mặt nó vừa trở lại màu trắng nay lại biến thành màu đỏ hồng. Vội lên tiếng phản bác

-Gì chứ? Tao với hắn ta có là gì đâu mà được giải

-Mày còn chối!! Không phải hai người đã là một đôi…………

Lam vội bịt miệng của mình lại, vì nhỏ biết rằng mình nói hớ. Nó và hắn chưa công bố với ai là yêu nhau (vì nó muốn như vậy). Vậy mà bây giờ Lam lại biết, nó nhìn Lam trợn tròn mắt, hỏi nhỏ tới tấp

-Ai nói mày tao với hắn là một đôi? Mày nghe ai nói vậy hả con kia?........ !@#$%^&*(*&^%$..................

Lam bắt đầu lắp bắp, đây là thông tin mật mà “ai kia” rình được và kể lại cho Lam nghe nếu nói ra thì có khi nó lại nhào vào bóp cổ Duy cũng nên. Lam không muốn Duy bị “héo trụi” nhan sắc vì nó

Thấy “đồng bọn” của mình bị yếu thế, Mi vội lên tiếng chữa cháy

-Ai mà chẳng biết hai người đang quen nhau!! Đi thì lúc nào cũng nắm tay nắm chân, miệng cười cười nói nói. Ngay của hành động của Phong cũng thay đổi mà mày còn muốn chối hả?

-Ừ, đúng rồi đó!!

Lam gật đầu đồng tình với Mi, dù gì thì cũng là bạn thân nên nó đành lí nhí thừa nhận

-Ờ…. thì có, nhưng mới đây thôi à……… Tụi bây nghĩ có ai bầu cho tao với anh ta không?

-Mày khỏi lo! Trước mắt có 4 phiếu rồi, hi hi

Mi nói một câu mang tính khẳng định rằng, ít nhất là sẽ được bầu nhưng không có nghĩa là thắng. Trường này khoảng 1500 học sinh, vậy mà được có 4 phiếu, (T_T) chưa được 1%.

Thật ra trong lòng nó chẳng quan tâm đến cái giải gì đó. Nhưng nếu được mọi người chọn hắn với nó đẹp đôi thì nó cũng thích chứ. Còn gì hạnh phúc hơn khi được mọi người khen đẹp đôi. Nhưng nghĩ lại thì nó chỉ toàn nghe câu “đôi đũa lệch thôi”. Vậy nên nó cũng chẳng trông mong gì cái giải này cả.

7h15” Tại phòng nó

Hắn bước vào trên tay cùng ly sữa. Dạo gần đây tối nào hắn cũng bắt nó uống sữa cả. Tất nhiên là nó không dại gì mà từ chối nhưng nó vẫn hỏi hắn một câu “Nếu tôi béo lên nhìn xấu ơi là xấu thì anh còn yêu tôi không?” Và nhận được một câu trả lời bất hữu là “Cô không béo được vì một ly sữa được đâu, vả lại thì cô xấu sẵn rồi”. Thường thì kết thúc câu trả lời đó hắn đều bị nó nhào đến xả tới tấp. Hắn đỡ thì nó cắn (~_~!), nhưng dần quen rồi thì nó cũng chẳng còn phản ứng gì với câu trả lời đó nữa.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-Sữa này, uống đi!

Đặt ly sữa trên bàn, hắn ngồi xuống cạnh nó. Nó đang cặm cụi giải mấy bài toán khó, nó chẳng cần sự giúp đỡ nào của hắn cả. Môn mà nó ngu nhất, cả đời không khá được mãi mãi là môn văn. Chả hiểu phân tích thơ, cũng chả hiểu tả cảnh. Biết vậy nên hắn đã tìm trên mạng và chuẩn bị sẵn cho nó cả sấp.

-Đây là đề văn, các đề có khả năng sẽ ra, cô học đi!

Nhìn vào sấp giấy A4 hắn đặt lên bàn, nó lật từng trang mà muốn tá hỏa. Nó dốt văn và ghét môn văn vậy nên dẫn đến tình trạng là học cũng chẳng vào. Vì điểm số nên nó mới cố gắng học thôi

Mặt bí xị, nó nhìn hắn

-Nhiều quá vậy? Lọc bớt nữa được không?

-Không được, tôi đã rút bớt nhiều lắm rồi. Cô mà không học gởi điểm về nhà lúc đó ba cô đọc được thì đừng có khóc!

Mặc cho hắn hù dọa, dù sao thì ba nó cũng biết về cái “tiền sử môn văn” của nó. Ông không yêu cầu nó điểm cao ở môn văn, chỉ cần 6,5 là vừa lòng rồi. Điểm văn của nó chỉ nằm ở hàng trung bình, văn viết thì như con nít cấp 1. Cái số nó vậy thì bây giờ chỉ biết học thôi.

Để cho nó với đống bài dài cả cây số, hắn lại thản nhiên nằm trên giường nó và rút điện thoại ra chơi để đốt thời gian.

-Tên kia, sao anh nằm trên giường tôi. Về phòng anh mà nằm, ở đây làm gì? Đi học bài đi

-Tôi thông minh sẵn rồi, không cần học. Tôi thích ở đây để canh chừng cô học biết chưa? Qua đêm nay cô phải thuộc hai bài văn đấy! Không nói nhiều đâu!

Dứt câu hắn liền rút dây phone ra đeo vào để nghe nhạc, còn có nó thì cằn nhằn được một lát. Đành thở dài ngồi học, một bài văn phân tích dài đến tận 2,3 trang A4, nhìn dòng chữ mà mí mắt nó cứ xụp xuống và gục luôn trên bàn lúc nào không hay.

Nhẹ nhàng bế nó lên giường, bây giờ cũng đã 10 giờ rồi. Nó cũng đã học được một bài rưỡi (vì trang giấy được lật ra ở giữa bài thứ hai). Hắn nhìn nó, muốn nhìn gương mặt nó mãi, nhìn lúc nó ngủ trông hiền quá đàng yêu hơn lúc thức nhiều. Không kiềm được mình, hắn (lại) khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn miệng thì thầm vào tai nó

-Ngủ ngon nhé, heo ngốc!

Đóng cửa rồi bước về phòng, bây giờ là lúc hắn bắt đầu học bài. Dù có thông minh cỡ nào con người vẫn phải học thì mới giỏi được. Hắn đồng ý thức khuya để học bài và dành thời gian kia để chăm sóc cho nó. Vì phải kế thừa cái công ty của ba mình nên hắn đã hoàn thành chương trình cấp 3 từ lâu rồi, nên mấy bài tập bây giờ có là gì, chỉ cần ôn lại thôi.
Chap 86

Sau mấy ngày dằn vặt với đống bài văn, cuối cùng cuộc thi học kì cũng kết thúc. Vừa bước ra khỏi phòng thi, nó đã hớn hở chạy đến chỗ hắn. Sấp tài liệu mà hắn đưa cho nó cuối cùng cũng có kết quả. Phải nói là trúng tủ!

-Hehe, vui quá đi! Tôi làm được hết rồi, trúng tủ luôn nhé!!

-Nhờ công của tôi đấy! Cô mau cảm tạ đi

-Xì! Anh chỉ góp được một phần nhỏ xíu xìu xiu à, nếu anh đưa mà tôi không học thì cũng đâu có làm được gì

Nghe nó nói mà hắn không tài nào cười nổi. Rõ ràng là nhờ công của hắn mà nó lại không thừa nhận, đã vậy cái cách của nó nói cứ như là nhờ chính công sức của nó thôi chứ không liên quan gì đến hắn. Đã vậy thì hắn phải lấy lại công bằng cho mình mới được

-Này, cứ coi như là công tôi nhỏ xíu đi, nhưng nếu không có cái nhỏ xíu đó thì làm sao mà cô làm bài được hả? Nếu tôi không bắt cô học bài thì cô có học không…………..!@#$%^&*&^-^%$#@

Cái miệng hắn cứ luyên thuyên liên hồi làm cho nó choáng váng, vội tìm cách ngăn cái miệng kia lại

-Ok, ok!! Công của anh to lớn, được chưa? Giờ muốn cảm tạ gì? Đi uống trà đá, chịu không?

-Gì mà uống trà đá…………….- hắn trợn mắt và định tiếp tục cái điệp khúc của mình, nó sợ quá vội ngắt lời

-Chứ gì anh nói đi!!!!!

-Đi chơi!!

Rồi hắn nắm tay nó lôi đi một mạch mà không để cho nó phản ứng. Trời hôm nay trong xanh và thoáng mát đến lạ. Phải chăng vì hôm nay trời đẹp hay vì có ai đó đi bên cạnh nó! Cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng mạch máu…….

-Sao lại đi bộ?

-Đi bộ tập thể dục!!

Nhìn cái bộ mặt của hắn lúc nói câu đó sao mà có thể thản nhiên đến vậy? Thôi thì trả công hắn như vậy thì quá đơn giản, chẳng có gì phải than phiền cả

Luồn bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay hắn, nó cũng dần quen với việc này rồi và nó không biết từ lúc nào, nó không thể thiếu được bàn tay ấm áp của hắn

-Nhìn kìa! Anh ấy như vậy sao lại đi với con nhỏ như thế được nhỉ?

Cứ như ngày đầu tiên gặp hắn. Đám con gái cứ xì xầm về nó và hắn, nếu lúc trước nghe những lời như vậy thì có thể nó sẽ không quan tâm. Nhưng lúc này thì nó lại cảm thấy chút thất vọng.

Nhìn thấy vẻ mặt của nó là hắn hiểu rồi. Nắm chặt tay nó kéo lại gần, hắn khoát vai nó, và nói đủ lớn để mấy đám con gái kia nghe được

-Em yêu à, mặt kệ những lời nói đó đi nhé! Dù thế nào thì em cứ biết rằng anh yêu em là đủ rồi!!

Nghe vậy đám con gái liền xị mặt. Trong khi đó nó lại cảm thấy vui hơn bao giờ hết, nhưng vẫn giả vờ lôi tay hắn ra

-Ai là em yêu của anh chứ? Nghe muốn nổi da gà!

-Đến nơi rồi!!

Không để tâm mấy vào câu nói của nó, hắn chỉ tay vào mục tiêu của mình. Một cửa hàng thú nuôi. Nó vẫn chưa hiểu ý hắn muốn gì, quay qua hỏi một cách ngây thơ

-Vào đây làm gì?

-Vào cửa hàng thú nuôi để mua thú chứ làm gì? Thật sự thì chỉ số IQ của cô là bao nhiêu vậy?

-……………

Nó bị hắn lôi vào trong. Ở đây có đủ loại thú cảnh, thỏ, hamster, chó con,………. Nhìn con nào cũng dễ thương hết. Vừa nhìn mà mắt nó đã tròn xoe, chạy tứ lung tung miệng không ngừng xuýt xoa

-Oa…… dễ thương quá, oa……… đáng yêu quá!!

-Cô thích con nào thì chọn đi!!

-Anh mua cho tôi hả?

-Ừ!

Chỉ chờ có vậy, nó chạy vòng vòng (khoảng mấy chục vòng), cuối cùng nó chọn được một bé cún long xù nhìn cực cute. Cứ ôm con chó vuốt ve và nựng, cười tít mắt đưa lên cho hắn xem

-Tôi lấy bé Pippi

-Mới đó mà đặt tên rồi hả? Cô giỏi thật

-Kệ tôi!!

Để cho hắn ở lại thanh toán, nó ôm bé Pippi của mình đi thẳng mà không thèm chờ hắn. Con cún nhỏ cứ ve vẩy đuôi mà nằm im trong lòng nó

Brừm…..

Một chiếc mô tô chạy với vận tốc cao đang lao về hướng nó, trong khi nó thì chỉ lo chăm chú vào con Pippi. Đến khi nhìn thấy thì nó đứng chết trân bởi khoảng cách giữa nó với chiếc mô tô đó không còn bao xa nữa và chiếc mô tô đó không có dấu hiệu giảm vận tốc

Chợt xung quanh tối đen. Nó cứ ngỡ là mình đã “hôn” chiếc xe đó rồi, lấy tay ôm đầu, con Pippi chưa gì đã nhào đến liếm vào tay nó. Chưa kịp ngồi dậy thì ai đó đã kéo nó đứng lên

-Cô có sao không? Đi sao không nhìn đường hả? Chút nữa là gặp bác Vương rồi thấy chưa?

Thì ra là hắn, cũng may lúc đó có hắn, nếu không thì chắc nó đã nhập viện rồi. Nghĩ lại thì thấy những lúc nó gặp chuyện, hắn toàn là ở bên cạnh giúp nó. Có khi hắn là thiên thần hộ mệnh của nó nhỉ (@_@)

-Tôi không sao hết!

Dứt câu nó vội ôm con Pippi lên mà nựng tiếp. Đưa lên đưa xuống, xem qua xem lại để tìm xem “thằng bé” có bị thương không. Cũng may là không có vết trầy xước nào, nếu không thì……. tội nó lắm

Thấy nó chẳng quan tâm gì tới hắn, lúc lôi nó vào hắn cũng bị ngã chứ bộ. Tay còn bị trầy mấy đường nữa. Vậy mà nó chỉ lo cho con chó thôi, hắn nói vu vơ một mình như vẻ giận dỗi

-Cứu người làm gì, để bây giờ bị thương mà người ta cũng không thèm quan tâm nữa……..

Nó còn chẳng thèm nghe hắn nói, chỉ mãi mê nhìn con Pippi mà nói lảm nhảm gì đó rồi cười cười, thấy mình bị “bỏ rơi” như vậy, hắn chẳng thèm nói nữa, mắt cứ lườm lườm con Pippi, còn con Pippi thì cứ quẩy quẩy cái đuôi rồi dúi đầu vào tay nó

-Á……….

Con Pippi được thả một cách tội lỗi chỉ vì một con….. gián vô tình chạy ngang qua chỗ nó. Mà chẳng hiểu sao nó hét lên và nhảy một phát đu lên người hắn, hắn thì lại ứng biến theo phản xạ…… và bây giờ nó đang nằm gọn trong vòng tay của hắn.

Cười một cái đầy nham hiểm, hắn cúi xuống gần mặt nó

-Này, sợ gián hay là…. đang lợi dụng vậy?

-Có anh lợi dụng ấy! Đồ dê xồm, bỏ tôi xuống!

Vừa buông nó xuống nó lại chạy đi tìm con Pippi nhưng mặt nó thì đang đỏ lên. Nhìn là biết nó đang giả vờ lơ hắn thôi

-Này! Pippi, đừng đuổi theo nó nữa, dơ lắm!!!

Con Pippi được thả xuống liền đuổi theo con gián, vờn qua vờn lại. Còn con gián thì cứ giả chết nằm im được một lúc lại chạy. Nó vội bế con Pippi lên và chạy 8 mét.

Về đến nhà, sau khi đưa con Pippi vào phòng và làm cho nó một chỗ ngủ (lấy cái chăn quấn lại ) nó nhớ lại lúc chiều tay hắn có bị trầy, liền xuống hộp y tế lấy thuốc cho hắn.

Cộc….. cộc…..

-Tôi vào nhé

-Vào đi!!

Bước vào trong cùng tuýp thuốc trên tay, nó chưa biết bắt đầu như thế nào thì hắn đã lên tiếng

-Tôi đã sức xong hết rồi!

Câu này của hắn làm cho nó hố kinh khủng, vừa định mở cửa bước ra lại thì nghe hắn nói

-Nhưng tôi chưa băng lại!

Dù gì thì cũng đã hố rồi nên nó không them quan tâm nữa, bỏ ra ngoài luôn mặc cho hắn gọi theo. Về phòng đóng cửa khóa chốt, chưa gì con Pippi đã nhảy luôn lên giường của nó nằm. Vội bế con chó về chỗ cũ, nó ra lệnh

-Chỗ của mày là ở đây, phải nằm ở đây, không được lên giường của chị! Biết chưa?

Con Pippi ngoan ngoãn nằm xuống. Nó cười xoa đầu con chó một cái và khen “Ngoan lắm” Nhưng vừa quay lưng bước thì con Pippi lại chạy theo. Cứ vậy cả chục lần. Nó đành để cho Pippi ngủ cùng
Chap 87

Thời gian ở bên hắn trôi qua ngày một nhanh. Căn bệnh của nó càng ngày tái phát càng nhiều. Có quá ích kỉ với bản thân mình không khi nó chỉ biết vì mọi người mà giấu đi căn bệnh của mình. Mọi người rồi cũng sẽ biết, hắn rồi cũng sẽ biết. Nó yêu hắn quá nhiều rồi, nó không muốn phải xa hắn nữa. Sau buổi cắm trại ngày hôm nay nó sẽ nói tất cả cho hắn biết.

-Này! Heo à, cô xếp hành lí xong chưa vậy?

Mở cửa ra với gương mặt hớn hở cùng chiếc balo nó cười tươi thật tươi

-Xong rồi đây, hì hì

-Này, bỏ Pippi ở nhà đi, cô mang nó theo làm gì?

-Chúng ta đi gần một ngày, chẳng lẽ lại để nó ở nhà một mình? Với lại nó còn nhỏ, làm sao mà tự lo cho mình được!

Nói với gương mặt nhăn nhó, nó nhìn con Pippi rồi vuốt ve với ánh mắt tội nghiệp. Pippi hình như cũng hiểu được ý hắn, nghe hắn nói vậy, nó kêu ăng ẳng rồi mặt xụ xuống nhìn y như chủ nó.

-Dù gì đi nữa thì không thể mang theo nó, đưa nó đi cùng rồi nhỡ lạc mất, lúc đó cô có nhăn nhó, khóc lóc, buồn rầu thì tôi cũng chẳng tìm lại được đâu!

-Nhưng…….

-Thôi! Để nó ở nhà đi, tôi sẽ gọi người đến chăm. Được chứ?

Lúc này thì nó mới chịu nghe lời, thả con Pippi xuống đất. Trước khi đi nó còn lẩm bẩm nói chuyện với Pippi nữa. Hắn lại nghĩ có khi nào nó dành tình cảm cho Pippi nhiều hơn dành cho hắn không? (Sao lại ghen với cún???)

***

Ở trường có sẵn mấy chục chiếc xe du lịch đã đứng chờ sẵn. Các thầy cô cùng chiếc loa trên tay đi tập hợp lại đám học sinh nhao nhao vì háo hức. Không ngờ trường này có tài chính tốt như vậy, tổ chức một buổi cho cả trường 1500 học sinh và 400 thầy cô.

Tất cả các chiếc xe đều được xuất phát lúc 2 giờ chiều. Đến nơi là gần 5 giờ, mọi người lo dựng lều trại, cùng những thứ cần thiết đã chuẩn bị sẵn. Nó ở cùng lều với Mi, Lam. Còn ba tên kia thì ở chung với nhau.

Khoảng một tiếng sau là mọi người đều chuẩn bị xong. Trời lúc đó cũng sập tối, mọi người bắt đầu tụ lại cùng nhau chơi trò chơi, ca hát, kể chuyện. Nó vui lắm, cảm giác được ngồi cạnh lửa trại trong không khí se lạnh, bên cạnh có hắn, đã ấm nay còn ấm hơn. Chắc cảm giác của Mi, Lam cũng như nó, nhìn 2 nhỏ đó ngồi cạnh 2 tên kia mà cứ cười tít mắt là nó biết rồi.

-Các em, bây giờ chúng ta sẽ chơi trò chơi nhé!

Cô giáo cười tươi bắt đầu bầy trò cho lũ học sinh có dịp tận dụng hết khả năng quậy phá của mình, nghe cô nói cả đám đều dạ rang.

-Chúng ta sẽ chơi trò chơi như thế này, trò chơi mang tên Kể chuyện. Cô sẽ bắt đầu một câu chuyện, sau đó đến lượt người tiếp theo sẽ kể câu tiếp theo của câu chuyện đó. Đến lượt ai mà kể không được thì người đó sẽ bị phạt, chịu không?

-Dạ được ạ!!

Đám học sinh cười tít mắt, dạ lớn đến độ các trại khác nghe thấy mà tò mò như muốn được tham gia luôn cùng tụi nó. Cô bắt đầu kể cuâ chuyện của mình

-Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ có một con sư tử…………

Trò chơi bắt đầu, cả đám thay phiên nhau mà kể những câu siêu củ chuối

-Con sư tử chơi thân với con thỏ(=.=!)…………….. con thỏ thường xuyên bắt nạt con sư tử………….. Chỉ cần con sư tử làm gì không vừa ý thì đều bị con thỏ mắng cho một trận…………. Con sư tử lúc nào cũng đứng im để cho con thỏ mắng và cốc vào đầu nó……….. Một ngày khi biết thỏ đi chơi với đại bàng (=.=!), con sư tử buồn quá và leo lên cây để nhày xuống tự tử…………… Nhưng khổ một cái là nó không biết leo…………………………….

Và câu chuyện cứ đó tiếp diễn, từ con sư tử chuyển đến người thường rồi chuyển luôn lên siêu nhân (=.=!), mãi mà không ai chịu thua, phải bịa ra một câu. Cuối cùng thì trò chơi kết thúc vì lần lần đám học sinh bắt đầu kể tầm bậy (bậy gì tự hiểu=)))

Cứ vậy, buổi cắm trại diễn ra sôi nổi. Hết hát rồi lại chơi rồi cùng nhau nướng thịt. Đến tận nửa đêm cả đám mới chịu dọn dẹp trại để đi ngủ.

Nó uể oải bước vào trong lều cùng Mi, Lam. Chợt tin nhắn đến, ngáp một cái dài, nó mở tin nhắn ra đọc. Là Nguyệt Mỹ nhắn

[Tôi có chuyện muốn nói với chị, ra ngoài gặp tôi đi!]

Một chút không muốn đi, một chút chần chừ. Nó không biết mình nó nên đi ra hay không nữa. Nhỡ như Nguyệt Mỹ lại muốn hại nó nữa thì sao? Tin nhắn lại đến

[Làm ơn, ra đây đi! Một lần thôi! Tôi có chuyện muốn nói!!]

Vội bước ra. Trời bây giờ tối đen, Nguyệt Mỹ đang đứng cạnh cái cây to, nó đi đến chỗ con bé nhưng vẫn rất thận trọng.

-Có chuyện gì vậy?
-Ở đây không tiện nói, mọi người sẽ nghe thấy. Đi với tôi đến chỗ khác đi!

Nguyệt Mỹ dẫn nó đến một chỗ đất cao, bên dưới là dòng sông đang chảy siết. Không may rơi xuống dưới đó có khi là tan xác. Nó không quan tâm mấy, chỉ nhìn Nguyệt Mỹ chờ xem con bé muốn nói gì

-Chị hãy tránh xa anh Phong ra đi!!

-Tại sao chứ? Tại sao em lại thích cố chấp như vậy? Anh ta không yêu em, cho dù có cố gắng như thế nào thì anh ta cũng không yêu em đâu! Đừng có cố gắng nữa…….

-Chị im đi! Tôi yêu anh ấy, tôi muốn bên cạnh và quan tâm anh ấy. Ở bên chị anh ấy chẳng được gì cả. Rồi anh ấy sẽ bị chị hại giống như gia định chị bị chị hại thôi!

-Em nói gì vậy?- nó bất ngờ trước câu nói của Nguyệt Mỹ, giọng run dần đi, mồ hôi túa ra mà mảng quá khứ dần hiện về. Nhìn thấy vẻ mặt của nó, Nguyệt Mỹ lại tiếp tục nói.

-Chẳng phải vì chị mà nhà chị mới bị cháy sao? Chẳng phải vì chị mà ba mẹ chị mới không được cứu sao? Tất cả là vì chị mà ra! Chị chỉ toàn mang lại bất hạnh cho người khác

-Không!- nó ôm đầu và lắc nguầy nguậy như để mọi thứ trong đầu nó biến đi, để phản bác lại lời của Nguyệt Mỹ, đầu nó đau nhức, tim bắt đầu nhói lên- Không phải như vậy!

-Chẳng phải sao? Chỉ vì chị mà ngôi nhà đó đã bị thêu trụi, cả ba mẹ của chị cũng theo đó mà biến mất khỏi thế gian này! Chị chỉ mang đến rắc rối và đau khổ cho người khác thôi…………..

Nguyệt Mỹ không buông tha, con bé tiếp tục nói, tiếp tục lấn áp nó. Mỗi câu nói con bé tiến lên một bước, trong khi nó thì lại run bần bậc, nó sợ cái quá khứ đó, nó không bao giờ muốn nghĩ lại, càng ngày nó càng lùi về phía sau cùng kí ức ùa ạc trở về.

-------------------------

Năm đó nó 9 tuổi. Lúc đó nó cũng đã đủ lớn để có được kí ức, đủ để nhớ chuyện gì đã xảy ra. Khi thấy chị giúp việc nấu bếp, nó đã tò mò và ngồi nhìn vì ba mẹ không cho nó động vào đó. Nhưng chỉ vì muốn được nấu cho mọi người ăn, nó đã đợi khi mọi người ngủ hết và chui tọt xuống bếp. Làm theo những thao tác của chị giúp việc. Hậu quả gây ra cháy lớn, nó không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sau đó. Một chiếc cứu thương đến đưa ba mẹ và chị nó đi mất. Không ai quan tâm đến nó, nó sợ mất họ, nó mải miết chạy theo chiếc xe đó, chạy chọ đến khi chiếc xe đó khuất dạng và nó không còn biết mình đang ở đâu nữa. Nó bước đi và cứ khóc mãi, nó không biết mình đi đâu, nhưng nó biết rằng vì nó mà mọi người mới bị như vậy. Nó được ông bà Trần đưa về nuôi, nhưng nó lại trở thành một đứa trầm lặng. Mãi cho đến sau này, khi đã định lại được tinh thần, nó quyết sẽ không bao giờ nhớ lại quá khứ nữa mà cố gắng tiếp tục sống…

-------------------------

Xoạt!!

-Á………..
Chap 88

-Bảo Nhi, mau nắm lấy tay tôi!

Trong tíc tắc nó bị rơi xuống vực, hắn đã kịp đến và nắm lấy tay nó. Nó dường như không biết rằng mình đang cận kề đến cái chết. Kí ức quá lớn khiến nó như người mất hồn. Hắn thì vẫn cố gắng nắm chặt lấy cánh tay nó nhưng trơn quá, nó đang tuột dần xuống

-Làm ơn, hãy nắm lấy tay tôi, Bảo Nhi, nắm lấy tay tôi đi!

Hắn nổ lực, cố gắng để nó giữ lấy tay hắn. Nhưng hiện giờ nó tai nó ù đặc với quá khứ. Nó không còn nghe thấy hắn nói gì nữa, mọi thứ dày đặc. Quá khứ, hiện tại xen lẫn vào nhau, khiến dây thần kinh nó căng ra đến độ đầu nó đau nhức điên dại cùng trái tim đang bị bóp nghẹn và rỉ máu từng hồi. Nó ngất đi.

-Buông chị ta ra đi, nếu tôi không có được anh, chị ta cũng sẽ không có được anh!

Nguyệt Mỹ cố sức đẩy hắn ra, để cho nó rơi khỏi tay hắn, để cho nó biến mất khỏi thế gian này. Nhưng Nguyệt Mỹ không biết rằng hắn đang đau lắm, hắn đang cố gắng níu kéo từng cơ hội nhỏ nhoi có thể có được. Hắn đang cố đưa nó tránh xa khỏi tử thần, trong khi Nguyệt Mỹ lại đang cố gắng làm mọi thứ tan biến

-CÔ MAU TRÁNH RA ĐI! TÔI THỀ SẼ GIẾT CHẾT CÔ! TÔI SẼ GIẾT CHẾT CÔ! NẾU NHƯ BẢO NHI CÓ CHUYỆN GÌ, CÔ SẼ KHÔNG YÊN VỚI TÔI ĐÂU!

Mặc cho hắn nói, Nguyệt Mỹ không bận tâm. Nỗi sợ hãi không còn trong nhỏ nữa, điều lớn nhất bây giờ là giành lấy, là chiếm đoạt, nhỏ sẽ làm tất cả, không cần biết hậu quả như thế nào, nhỏ phải loại bỏ vật-cản-đường!

Nó đang dần tuột khỏi hắn, càng ngày nó càng xa hắn hơn. Hắn không muốn như vậy! Nhưng với lực như thế này, hắn không đủ sức để kéo nó lên, hắn không đủ sức để hất Nguyệt Mỹ tránh ra

Bốp!

Nguyệt Mỹ bị lôi vào trong và ăn một cái tát trời giáng của Mi. Mi như điên tiết lên khi nhìn thấy Nguyệt Mỹ lại nhẫn tâm sát hại người khác như vậy. Đằng này lại là bạn thân của nhỏ, nắm lấy cổ áo Nguyệt Mỹ, nhỏ hét đầy tức giận

-ĐỒ RẮN ĐỘC! MUỐN NGƯỜI KHÁC YÊU MÀY SAO? ĐỨA NHƯ MÀY KHÔNG BAO GIỜ XỨNG ĐÁNG CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU ĐÂU! MAU CÚT ĐI!

Long, Duy chạy tới giúp hắn kéo nó lên. Hắn ôm lấy nó, ôm thật chặt, như sợ rằng nó sẽ vụt mất khỏi tay hắn một lần nữa. Nó được đưa vào bệnh viện cấp cứu

Tâm trạng hắn lúc này chẳng khác nào lửa đốt. Mặc dù nó đã an toàn, nhưng vì dây thần kinh bị chèn ép quá mạnh nên dẫn đến hôn mê

Đã 2 ngày rồi, hắn không rời nó nửa bước,nắm tay nó mãi. Hắn sợ, hắn sợ nó sẽ như mẹ hắn mà bỏ hắn ra đi. Hắn không muốn, không muốn điều đó một chút nào! Duy, Long phải ra sức thuyết phục nhiều lắm mà mãi đến khi nói rằng có Mi và Lam chăm sóc nó thì hắn mới chịu rời khỏi để cho chút gì vào bụng.

Lam và Mi tâm trạng cũng chẳng khác nào hắn, nhưng có lẽ cả hai vẫn còn tỉnh táo hơn hắn. Cả hai biết rằng nó đã an toàn và không sao cả

Cạch!

Vị bác sĩ mở cửa bước vào cùng sấp hồ sơ trên tay. Ông tiến lại giường nó và nhìn Mi, Lam

-Cả hai là người nhà của cô bé này?

-Vâng ạ!

-Các cháu không biết rằng cô bé mắc bệnh tim sao?

-Sao?

Mi, Lam như sửng sốt trước câu nói của ông bác sĩ kia. Lam bắt đầu hoang mang, nhỏ lo cho nó. Mi vẫn giữ được bình tỉnh, nhỏ tiến đến chỗ ông bác sĩ, vẻ mặt hiện rõ nét lo lắng

-Thật sao bác sĩ? Có nghiêm trọng lắm không ạ?
Căn bệnh nay đã được chuyển đến giai đoạn 3 rồi. Chỉ có thể phẫu thuật thì mới mong giảm đi bệnh được. Thường thì giai đoạn 3 tỉ lệ thành công là 50/50, như vậy là cao rồi. Bác khuyên các cháu nên sắp xếp để cho cô bé phẫu thuật sớm. Càng kéo dài thì tỉ lệ càng giảm xuống thôi.

Đưa tập hồ sơ cho Mi, ông bác sĩ lặng lẽ bước ra ngoài. Để lại tiếng thút thít của Lam, và gương mặt đang không thể giữ được bình tĩnh của Mi. Nhỏ lật từng trang giấy để xem. Cách đây không lâu nó từng nhập viện, bệnh đã đến giai đoạn 3. Trong thời gian đó thì chắc chắn nó phải biết về căn bệnh của mình rồi chứ. Không lẽ nó lại giấu sao? Mi bắt đầu nhận ra mọi chuyện, nhỏ nhìn Lam và bắt đầu phân tích

-………………. Nếu như nó đã muốn giấu. Lam, nghe tao này, mày đừng nói chuyện này cho ai biết hết, được chứ? Có lí do thì nó mới giấu, đợi nó tỉnh rồi hỏi chuyện, lúc đó nói ra cũng chưa muộn

Lam chỉ khẽ gật gật mấy cái. Nhỏ chẳng muốn giấu chuyện này chút nào

Hắn trở lại với vẻ mặt chẳng khác lúc nãy là mấy. Chắc hắn cũng đang mệt mỏi vì phải chờ nó tỉnh dậy, 2 ngày rồi, hắn nhớ giọng nói của nó. Hắn còn mang cả con Pippi đến cho nó nữa. Hắn tìm đủ mọi thứ mà nó yêu thích với ý nghĩ rằng sẽ mong nó tỉnh dậy sớm

Sau mấy giờ đồng hồ sống trong kí ức, cảm nhận được gương mặt mình ươn ướt, nó dần tỉnh lại. Thì ra con Pippi đang liếm mặt nó, khẽ cười một cái, nó nhìn Pippi nói nhỏ

-Pippi à, em đừng liếm mặt chị nữa

Đưa tay lên đẩy Pippi ra, con Pippi thấy nó tỉnh liền mừng rỡ, cứ quẩy đuôi không ngừng. Thấy nó cử động, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn dường như tan biến vội chạy đến nắm lấy tay nó, mặt ánh lên niềm vui không tả

-Này đồ ngốc, cô có biết là tôi lo cho cô như thế nào không? Đã biết con nhỏ đó là người xấu mà cứ đi theo là sao? Lúc nào cũng để cho tôi lo lắng, cô không yên được một ngày hay sao hả?

-Tôi…….

-Hứa đừng xa tôi nữa! Được không?

Hắn cúi xuống ôm chầm lấy nó, nó cảm nhận được mấy ngày qua hắn đã chịu đựng nhiều như thế nào, đưa tay chạm lên gương mặt hắn, nó chỉ cười thật hiền

-Tôi xin lỗi, tôi biết rồi, tôi sẽ không rời xa anh nữa đâu!

Cả ngày hôm đó hắn cứ ở bên cạnh nó và “bón” cho nó ăn đủ thứ, mặc kệ nó than rằng không muốn ăn. Không những vậy còn ép nó uống cả đống thuốc, hắn còn dọa nó nếu nó không uống thì hắn sẽ uống hết cả vĩ và đi gặp Diêm Vương luôn. Thật nó chưa thấy tên nào như hắn.

Mi, Lam đến thăm nó với cả đống “quà tẩm bổ” trên tay. Nó chỉ cười hì hì rồi nhận lấy, hai con bạn lúc nào cũng quan tâm nó. Thật sự thì bây giờ nó cũng chẳng mong gì hơn nữa. Nhiều người quan tâm nó như vậy, có khi có là người hạnh phúc nhất trên thế giới này cũng nên.

Long, Duy bước vào, lại một lần nữa tìm cớ để lôi hắn đi chỗ khác. Vì Mi, Lam đã nhờ hai người đó làm như vậy. Cả hai muốn nói chuyện với nó. Chợt nhìn sắc mặt của cả hai, nó nhận thấy có điều gì đó không ổn liền hỏi một cách dè dặt

-Tụi bây…… có chuyện gì hả?

-Mày có chuyện gì giấu tụi tao phải không?

Mi lên tiếng, nhỏ nhìn thẳng vào mắt nó. Tự dưng Mi hỏi như vậy, cảm thấy điều gì đó bất an, giọng nó run run

-Tao…. chẳng có gì giấu tụi bây cả!

-Vậy còn chuyện bệnh tim?

-Làm…. Làm sao mày lại biết?

-Tại sao mày lại giấu?

-Thật ra, tao không có ý định giấu, tao định từ từ sẽ nói cho tụi bây biết!

Mi tức giận, nhỏ quăng tập hồ sơ lên bàn, gằn giọng

-Từ từ? Từ từ là bao giờ? Mày có còn xem tụi bao là bạn không? Từ từ mà để giai đoạn 3 mà mày chưa chịu nói sao?

-Giai……giai đoạn 3?

Nó không tin vào tai mình nữa, vội cầm tập hồ sơ lên, nó lật từng trang, đôi tay bắt đầu run rẩy. Không thể như vậy được! Tại sao? Tại sao đến lúc nó định nói ra thì mọi thứ lại đi vào muộn màng. Nó hối hận, hối hận lắm, nó hối hận tại sao bản thân lại ngoan cố không chịu nói ra sớm hơn. Nó khóc, bây giờ nó phải làm gì đây? Tỷ lệ là 50/50 sao? Nó chỉ nằm trên giữa bờ vực của sự sống và cái chết. Liệu nó sẽ nghiêng về bên nào? Cái chết hay sự sống? Còn hắn thì sao? Hắn đã đau khổ nhiều rồi, nếu vì nó mà hắn đau khổ nữa, nó không muốn, không muốn chút nào! Kết thúc thôi, thà để cho hắn đau một lần rồi vĩnh viễn quên đi nó, còn hơn là hắn cứ mãi dằn vặt với nỗi đau này. Nhìn Mi, Lam nó nói ra từng câu khó khăn

-Tụi bây……… có thể giúp tao…. một chuyện được không? Cứ xem như….. là điều cuối cùng….. tụi bây làm cho tao! Được không?

-Chuyện gì?

-Đừng nói cho ai biết!

-Không được! Mày định để bản thân tự chịu đựng đến bao giờ? Mày nghĩ rằng làm như vậy thì có thể giấu được mãi mãi sao? Chuyện gì cũng vậy, không sớm thì muộn, mọi người cũng sẽ biết!

-Nhưng tao không muốn mọi người biết sớm. Mày hãy làm như vậy đi, hãy xem như chưa biết gì cả! Tao sẽ phẫu thuật, chỉ cần mày không nói ra! Được chứ?

Mi thất vọng, con bạn của nó quá cứng đầu, nhỏ đành gật đầu đồng ý, dù sao thì nó chấp nhận phẫu thuật cũng là tốt đối với nhỏ rồi. Nhưng Mi đâu biết rằng, đó chỉ là lời nói thôi, nó sẽ không phẫu thuật, trước sau gì cũng sẽ chết, nó không muốn liên lụy đến ai nữa. Nó nói rằng hết năm học nó sẽ phẫu thuật vì nó không muốn bỏ học giữa chừng. Nhưng thật ra khoảng thời gian đó sẽ là khoảng thời gian để nó bỏ rơi tất cả……….

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay