-->
Chưa kịp định hình nên làm gì thì tên đó nói thầm vào tai nó
-Đến trạm kế tiếp thì xuống xe, không thì đừng trách
“Ax, cái xe số 13, đúng là xui mà, phải làm gì đây chứ???”
Nó chưa biết phải nên làm gì thì đã đến trạm kế tiếp và theo lời
tên đó, nó phải bước xuống xe. Nó đi trước và tên đó đi sau kề con
dao ép chặt vào người nó. Nó không dám nói gì cả.
Cùng lúc đó, có ba người khác đang nhìn theo “ Cô ta đi đâu vậy
chứ? Chưa đến nơi mà? Sao tên đó……… DAO!!” ánh sáng khẽ lóe lên từ
con dao sáng bóng
Thật đúng khi hắn quyết định lôi theo hai thằng bạn lên xe bus cùng
nó. Cả ba đều đội mũ xụp xuống nên lúc nó lên cứ tưởng là người ta
đang ngủ nên cũng không để ý.
Lúc đầu thì Duy Long cứ làu bàu, nhưng thấy cảnh đó, không ai bào
ai, cả ba bước xuống theo.
Tên đó đẩy nó đi đến một con hẻm, không biết là đi đâu. Nó sợ quá
không biết nên làm gì nữa, nó sợ nếu bây giờ nó đánh tên này thì
con dao sẽ cắm vào người nó mà né không kịp mất!
Chap 31: Cảm giác ấy là gì?
Chợt! Có tiếng nói vang lên
-Thả cô ta ra
Tên đó vừa nghe thấy, theo phản xạ quay phắt lại và ngay lập tức
chuyển con dao lên kề ngay cổ nó, bắt đầu run run rồi hét to
-Không được tới đây! Không thì tao giết con nhỏ này- tên đó nói rồi
ép sát con dao vào cổ nó
Con dao sắt bén cứa nhẹ làm máu bắt đầu rỉ ra, rát quá!
Tâm trạng nó lúc này như bấn loạn, toàn thân cứng đờ. Nó không biết
phải làm gì nữa, làm gì bây giờ? Nó đang sợ lắm, không lẽ nó sẽ
chết vì …….cái chuyện lãng xẹt như vậy sao???
-Ê! Đừng có manh động- Duy thấy tên kia có thể làm liều nên vội
hét
“Không được rồi, nhìn tên này có vẻ sẽ giết con tin nếu như bị ép
tới đường cùng. Nhìn cô ta có vẻ đang sợ hãi lắm, không biết cô ta
có hiểu ý mình không nữa!!”- hắn nghĩ
“Mình phải làm gì bây giờ?? Cái tên này muốn cắt cổ mình thật sao
chứ? Hichic, làm gì đây?.....Khoan đã, hắn nhíu mày, hắn muốn nói
gì nhỉ? Mình không hiểu….”
Hắn nhìn nó ra hiệu, rồi quay huých trỏ vào người Duy miệng nói
to
-Đừng có lên tiếng, huých-trỏ mày chết bây giờ
“Sao? Hắn muốn mình huých trỏ tên điên này á?.... hix, không biết
liệu có toàn mạng trở về không nữa…..”
Nó khẽ gật đầu để ra hiệu cho hắn biết rằng nó đã hiểu ý hắn, rồi
đợi hắn gật đầu ra hiệu, nó giật mạnh tay vào bụng tên kia. Đau quá
tên đó liền thả tay ra ôm lấy bụng, nó thừa lúc đó đẩy mạnh tên đó
ra và bỏ chạy. Nhưng không may tên đó lại lia con dao cắt ngay một
đường dài vào cánh tay nó
Hắn vừa thấy nó thoát ra liền tiến tới ngăn tên đó lại. Không tốn
nhiểu thời gian, tên đó bị hạ nằm lăn lộn dưới đất, bỗng hắn lại
thấy lo lo rồi chạy đến chỗ nó
-Cô có sao không?
-Ờ….. Không sao- lấy tay để ra sau lưng, nó không muốn hắn thấy.
Nhưng sao máu cứ chảy ra liên tục như vậy chứ, tay nó bắt đầu không
còn cảm giác nữa rồi.
Hắn lại quay đến chỗ tên kia, nắm lấy cổ áo tên đó kéo xốc
lên
-Ai sai mày làm chuyện này?- ánh mắt hắn sắc lạnh đến đáng
sợ.
-Tha……tha cho tôi….. tôi chỉ làm theo lời của người nào đó thôi.
Tôi không biết mặt hắn…. có người đến tìm tôi và nói đưa con nhỏ đó
đến đây là xong.
Vừa dứt câu, hắn hất mạnh tên đó ngã xuống đất, cùng với sự tức
giận, hắn quay qua quay lại như tìm kiếm thứ gì đó rồi chợt hét
to
-Tôi biết là cậu đang ở đây! Nếu như cậu còn động đến cô ta một lần
nữa thì đừng trách tôi tại sao không nương tay!!
Nói xong hắn quay lại chỗ nó. Sao nhìn sắc mặt nó nhợt nhạt quá,
chợt hắn tiến đến, lấy tay đẩy nhẹ cằm nó rồi quan sát gì đó
-Cổ chỉ bị chảy máu một chút, sao nhìn sắc mặt lại nhợt nhạt như
vậy?
Nó cúi mặt xuống, như hắn nói nó lại càng cố gắng giấu đi cái tay
của mình. Nó không muốn hắn thấy tay nó đang chạy máu
-Cô đang giấu tôi gì vậy? Đưa tay tôi xem
-Tôi có giấu gì đâu!!......... Aa…..
Hắn giật mạnh tay nó, động đến vết thương làm nó đau điếng, khẽ la
lên. Thấy đường rách dài trên tay nó đau hắn lại đau lòng thế này?
Sao nó lại giấu hắn chứ? Tức giận, hắn quát
-Này, đồ ngu ngốc, bị như vậy mà không nói, chán sống rồi hả?
-Tôi……. tôi
-Này, băng bó cho cô ta trước đi rồi muốn nói gì nói. Định để cho
cô ta chảy máu tới chết sao?- Long kéo tay hắn ra, trước gì Long
chưa lần nào nhìn thấy hắn lo lắng cho người khác mà đến độ tức
giận như vậy
Cũng may là nó bị tên kia bắt xuống ngay cái hẽm gần trường nên đi
một lúc là tới. Chỉ vì cái vụ này mà tụi nó đi học trễ, chắc chắn
là không được vào trong rồi. Nó chán nản quay đầu lại
-Đi đâu vậy?- hắn níu tay nó lại
-Thì đi về, giờ này làm gì vào được nữa!!
-Đứng đây đi
“Gì……gì vậy chứ? Mình cứ tưởng là hắn quang minh chính đại đi vào
những lúc trễ giờ, hóa ra là vì leo rào sao????”
Hàng rào trường cao gấp đôi mấy cái hàng rào bình thường, vậy mà
thoáng cái hắn đã leo qua được. Nó tự hỏi không biết hắn leo bao
nhiêu lần mà điêu luyện đến vậy. Vào được bên trong, hắn chạy vào
phòng bảo vệ, đúng như hắn đoán, bác bảo vệ đi đâu mất rồi. Hắn bấm
mật khẩu vào cánh cửa từ từ mở ra.
Trong trường này, hắn là học sinh duy nhất biết mật khẩu. Đúng là
làm hội trưởng hội học sinh cũng có lợi phết!
Haizz….. Lại phải đi gặp chị y tá, cứ như vậy nó thành “khách quen”
luôn rồi. Nhưng vào đến nơi, tìm qua tìm lại, tìm tới tìm lui mà
hổng thấy chị y tá đâu. Nó đành ngồi xuống cái giường chờ. Nhìn vào
cánh tay của mình nó muốn cho máu nhanh đông lại cho khỏi chảy ra
nữa, “Ax, đau chết đi được!!”
-Để tôi băng lại, đợi chị ta tới thì lúc đó chắc là cưa tay cô
quăng luôn rồi
Hắn từ đâu đi tới, cầm theo băng bông và thuốc sát trùng, nó rụt rè
từ từ đưa cái tay của mình ra, thật ra thì nó chẳng muốn làm tí
nào, nó ghét mấy cái loại thuốc sát trùng.
-Nè….. băng thôi không sát trùng được không?
-Vậy thôi cưa tay quăng luôn đi, khỏi sát trùng.
Nghe câu nói của hắn, nó đành cắn răng chịu đựng. Hắn thấm thuốc
vào bông rồi chậm chậm nhẹ vào vết thương, cố làm thật nhẹ để nó
không đau. Điều bây mà bây giờ hắn biết là làm sao để nó không bị
đau thôi.
Tuy là rất rát nhưng nó lại cảm thấy có gì đó vui vui, nhìn hắn,
hắn quan tâm nó quá, thật ra thì hắn cũng đâu có xấu xa lắm đâu,
nhìn hắn lúc này cứ dễ thương thế nào ấy ^___^ Chợt, giật mình. Nó
đang nghĩ gì vậy chứ, sao cảm giác lạ lạ........hắn băng đẹp không
chê vào đâu được.
Lúc vết thương được băng lại xong cũng là lúc tới giờ ra chơi. Nó
nhớ ra mình cần phải tìm vài cuốn sách về kinh tế, nó muốn tìm hiểu
trước để sau này dễ tiếp thu, dù sao thì sống tới đâu, làm được gì
thì hay tới đó. Nghĩ rồi nó lấy cặp đi lên thư viện
Vừa bước ra khỏi cửa phòng y tế, hắn đã giật lấy cái cặp của nó và
buông ra một câu ngắn gọn
-Để tôi kêu người mang lên lớp- nói rồi bỏ đi một mạch
Lúc đó nó lại thoáng thấy hắn đỏ mặt, nhìn cứ mắc cười thế nào í.
Nhưng rồi cũng quên đi và lên thư viện trường. Chà! Lần đầu tiên nó
bước vào thư viện trường. Phải nói là to kinh khủng, có máy lạnh,
máy tính nữa. Sách gì cũng có, cứ như là nguyên cái nhà sách vậy.
Mà có khi nhà sách cũng không có đầy đủ sách bằng ở đây.
Sau một lúc tìm kiếm và lựa chọn, nó đã chộp 3 quyển sách dày cộp
rồi lấy cái thẻ của mình ra đưa cho chị thủ thư xác nhận, nó ôm 3
quyển sách hí hửng. Vừa đi vừa cúi đầu vào mấy quyển sách, tranh
thủ xem vài trang mà không chịu nhìn đường và hậu quả là nó va vào
một người làm rơi hết mấy quyển sách.
Chap 32: “Ý đồ của cô là gì?”
Nó vội cúi xuống nhặt lên, người kia cũng cuống cuồn cúi xuống nhặt
cho nó. Vừa nhặt vừa luôn miệng xin lỗi.
-Xin lỗi bạn nhé, mình vô ý quá
-Không sao, mình cũng có lỗi mà
Nhặt xong mấy quyển sách, lúc này nó mới đứng lên, thì ra người kia
là một tên con trai, cao hơn nó chừng một cái đầu. Nó cũng không để
ý gì nhiều, cúi đầu cảm ơn rồi quay đi
-Mình tên Lâm, 11A3, còn bạn- nó vừa quay đi thì bị cái người tên
Lâm đó níu lại, cố gắng làm quen.
-Ờ…….. mình là Bảo Nhi, 11A1, rất vui được làm quen ^____^- chần
chừ một lúc nó cũng cười tươi đáp lại, nhưng chợt nhớ ra là mình
còn phải đi cất mấy quyển sách này rồi còn phải xuống chỗ Mi, Lam
nữa. Vậy là nó vội chào tạm biệt cậu bạn Lâm rồi chạy về lớp
----------------------
PROFILE
Tên: Trịnh Hoàng Lâm
Ngoại hình: 1m79, gương mặt cũng dễ thương nhưng chưa được xếp vào
hàng hotboy
Thân phận sẽ được tiết lộ sau
----------------------
Cất xong mấy quyển sách, nó chạy xuống căng tin. Cái gì vậy? Sao cả
đám con gái lại vây vào một chỗ như thế kia? Tò mò, nó tiến lại
chen vào đám đông
“Ax, gì vậy chứ??” Cảnh tượng trước mắt làm cho nó không khỏi bàng
hoàng. Hóa ra đám con gái vây lại là vì chỗ Mi, Lam ngồi có………..bọn
hắn. Đám con gái không vậy lại sao được khi mà “ngàn năm” mới thấy
3 hotboy chịu chui vào đây .
“Đúng là cái lũ hám trai”- nó thấy chướng mắt nên chạy tới kéo hai
con bạn ra, tìm một cái bàn khác để ngồi, mà cũng không cần phải
tìm bởi bàn trống cả đống, lũ con gái thích đứng ngắm trai hơn là
ngồi ăn mà.
Thật ra thì hắn cũng khó chịu lắm, bởi hắn có muốn xuống đây đâu,
chỉ tại hai cái tên kia lôi kéo, đòi xuống đây cho bằng được nên
cuối cùng hắn vẫn phải lết xuống.
Nó cảm thấy khó chịu lắm, nhìn cái cảnh sao mà gai mắt quá. Quyết
không thèm quan tâm tới nữa, cứ đi mua đồ ăn như không có gì, hôm
nay căng tin đông người mà không ai chen lấn mua đồ ăn, thoải mái
thật. Nhưng cứ khó chịu thế nào ấy!!!
Rè…….rè
Chợt điện thoại nó rung lên, vội lấy ra xem. “Số ai vậy nhỉ?” chần
chừ một lúc nó bắt máy
-Alô, ai vậy ạ?
-Nhi hả? Quân đây! Xin lỗi Nhi vì mấy hôm nay đi mà không báo
trước!
-Quân đi đâu vậy?
-Mẹ Quân ở bên này bị bệnh, công ty lại gặp trục trặc nên Quân phải
bay ngay tối hôm đó, không báo trước với Nhi được. Bây giờ mọi thứ
ổn định rồi Quân mới gọi cho Nhi được đây.
-Ừ, vậy khi nào Quân về?
-Khoảng 1 tuần nữa. Vậy nhé, Quân lại có chuyện phải đi đây.
-Ừ, bye, nhớ về sớm nha!!
Cúp máy, thì ra Quân có việc bận, làm mấy hôm nay nó cứ lo lo. Bây
giờ thì biết Quân không sao rồi. Thoải mái tiếp tục ăn như chưa có
chuyện gì xảy ra
-Chị Nhi, em ngồi ở đây nha!
Con bé Nguyệt Mỹ từ đâu đi tới tay cầm theo khay thức ăn. Thấy con
bé nó lại cảm thấy vui vui, có NGuyệt Mỹ nó cảm thấy như có thêm
một người bạn nữa trong ngôi trường này. Lam với Mi cũng có vẻ quý
con bé lắm.
-Ừ, em ngồi đi
Con bé ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Mới quen biết nhau
mà cứ như là quen lâu lắm rồi vậy. Cứ ngồi nói chuyện cười đùa, mặc
cho bọn hắn đang khổ sở với mấy con nhỏ hết “anh ăn cái này nha”….
“anh uống cái này đi, cái này bổ dưỡng lắm”….. Cuộc vui có lẽ sẽ
được trọn vẹn nếu như con bé Nguyệt Mỹ không sơ ý làm đánh đổ cà
phê lên áo nó
-Em……em xin lỗi chị- con bé vội vàng lấy khăn lau cho nó, miệng rối
rít xin lỗi.
-Không sao đâu, chị sẽ thay áo khác, em đừng lo.
Mặc dù nó gét nhất là bị đổ nước lên người, cái cảm giác nó ướt
ướt, dính dính rất khó chịu, mà lại còn để lại một vết khác lạ trên
áo nữa, nhưng trách sao được vì con bé chỉ lỡ tay thôi mà.
-Mày có đồ thay không, hay để tay gọi điện về kêu người lấy bộ khác
cho mày?- Mi hỏi
-Có, cũng may là sáng nay tao có đem theo bộ thể dục để thay. Chắc
giờ thay luôn quá.
Nói rồi nó đứng lên đi lấy bộ đồ bỏ trong tủ trường thay luôn, để
Mi Lam ngồi cùng Nguyệt Mỹ
Hắn ngồi bên kia tuy bị đám con gái vây lại nhưng hắn vẫn có thể
nhìn được qua chỗ nó. Có thể con bé đó qua mặt được tụi nó nhưng
không thể qua mặt được hắn. Rõ ràng hành động của con bé Nguyệt Mỹ
là cố ý. “Xem ra cô cũng có vẻ ma ranh lắm cô nhóc ạ! Nhưng như vậy
là chưa đủ để thoát tội mà không ai biết đâu. Để xem cô còn định
làm gì!”
Nguyệt Mỹ giờ đang tức tối lắm, định làm cho nó bẽ mặt một vố nhưng
nó lại có đồ khác để thay. “Thôi kệ, lần này không được thì lần
khác vậy, coi như hôm nay chị gặp may…”
Thay xong bộ đồ, nó cảm thấy thoải mái vô cùng, mặc đồ thể dục vừa
dễ chịu lại được tự do bay nhảy không như bộ đồng phục kia ngồi
cũng phải ngó trước nhìn sau, đi thì phải từ tốn……
Kết thúc giờ chơi, chào Nguyệt Mỹ rồi nó cùng Mi, Lam lên lớp. Cuối
cùng thì sau mấy ngày liền thăm chị y tá, nó cũng được trở về với
lớp học thân yêu
Buổi học diễn ra khá suôn sẻ vì nó ngồi bàn cuối nên cũng không có
giáo viên nào để ý bắt bẻ nó mặc sai đồng phục. Chỉ có điều là căn
bệnh tim lại phá rối, làm cho nó đau quặng. Nhưng cũng may là chỉ
kéo dài khoảng 10s nên chưa đến độ ngất xỉu như lần trước.
11:30 Am
Reng………reng……
-Hura! Khỏe quá, cuối cùng thì cũng thoát được. Dạy gì mà hai con
mắt mình muốn xụp xuống luôn…
Nó khoái chí mừng rỡ vì thoát được chuyên gia gây mê (biệt danh nó
đặt) đó là thầy dạy văn. Nó không bao giờ khá môn văn nổi bởi cứ
đến giờ văn thì nó lại ngủ, cái lần thi vào trường này nó phải đi
kiếm thu thập thông tin từ mọi nơi có thể thu thập được, rồi cứ
ngồi đọc đi đọc lại đọc tới đọc lui cho thuộc, nhờ vậy mà nó mới
được điểm cao. Hí hửng cất tập, bỗng tên Long từ đâu nhảy
tới……..
Chap 33: Buổi “cắm trại” ở sân sau
-Ba người, đi chơi đi
-Đi đâu?- Mi hỏi
-Thì đi đâu cũng được. Chiều nay 1h30 phải học ngoại khóa vậy thì
khỏi về, đi chơi luôn rồi vào học, OK?
-Ừ, vậy ra sau trường đi, hôm trước mấy con nhỏ kia ra đó thấy cũng
đẹp. Hay tụi mình đi mua đồ ăn rồi ra đó ngồi ăn luôn.
-Ý HAY ĐÓ!- nó từ đâu nhào tới mắt sáng rỡ (có ăn là ý hay)
Và theo như kế hoạch, tụi nó đi mua một đống đồ ăn thức uống cứ như
là muốn hết cái căng tin vậy. Còn bọn hắn thì được giao nhiệm vụ đi
tìm cái cây nào to nhất mát nhất làm “địa bàn” để lát nữa cả đám có
chỗ để “hạ cánh”
Xong, có địa bàn, có thức ăn. Sẵn sàng và cả đám bắt tay vào “xử
đẹp”. Lần này không còn những tiếng kêu réo “trả tôi đây” nữa mà là
cười nói vui vẻ, có lẽ tụi nó đã thân nhau hơn, đã biết “nhường
nhịn” cho nhau. Cảm giác thật hạnh phúc. Nhưng nghĩ tới chuyện nó
không sống được bao lâu nữa nước mắt nó lại trực trào.
-Nhi, mày sao vậy? Ăn mà sao lại khóc?
-Ờ……. cái gì đó bay vào mắt tao….. tao vào nhà vệ sinh một chút-
nói rồi nó đứng lên chạy đi.
Tự nhủ lòng không được khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi thế này. Phải
làm sao đây? Tại sao ngay khoảnh khắc nó tìm thấy niềm vui thì nó
lại không sống được bao lâu nữa, tạo sao chứ? Phải chăng kiếp trước
nó xấu xa lắm sao, nên kiếp này nó mới phải chịu nhiều nổi đau như
vậy? Tại sao ông trời lại cướp đi ba mẹ nó khi nó còn chưa đủ lớn
để biết được hạnh phúc gia đình? Tại sao ông lại nỡ cướp đi người
chị của nó? Người mà nó quý nhất, người luôn thương yêu và bảo vệ
cho nó? Tại sao? Nó khóc, khóc cho vơi đi nổi đau, khóc vì quá khứ,
khóc vì hiện tại, khóc vì bản thân mình. Phải chăng ông trời đã quá
khắt khe với đứa con gái luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như nó…..
Khóc xong, cảm thấy nhẹ lòng, nó rửa mặt cho tươi tỉnh rồi quay lại
cùng mấy đứa bạn. Cố gắng gượng cười.
Còn hắn, ngay khoảnh khắc nhìn thấy nước mắt nó rơi sao lòng hắn
lại đau như vậy? Hắn có thể nhìn thấy nỗi đau trong giọt nước mắt
nó. Nó đang đau đớn? Vì chuyện gì? Hắn không biết được…… tại sao
hắn lại luôn lo lắng cho nó? Phải chăng hắn đã yêu nó rồi? Vậy con
người con gái đó, người con gái hắn vẫn chờ đợi thì sao?
Đanh chén xong, đứa nào đứa nấy no căng bụng. Ba đứa nó quyết định
cướp cái cây làm “địa bàn” để ngủ, đuổi ba người bọn hắn đi chỗ
khác.
Mặc dù ấm ức lắm, tại vì cái cây này là chỗ bọn hắn tìm được chứ
đâu phải tụi nó. Bây giờ thì bị đuổi đi như kẻ “vô gia cư”. Thất
thểu!!
“Cướp” được cái cây bóng mát rượi, tụi nó nằm cùng nhau tám
chuyện.
-Nhi này- Lam ôm nó,muốn nói cái gì đó nhưng có vẻ do dự lắm
-Sao?
-Tao thấy con bé Nguyệt Mỹ đó có gì lạ lắm. Hình như……. lúc nãy nó
cố ý làm đổ nước lên người mày.
-Không phải đâu, chắc mày nhìn nhầm rồi, con bé sơ ý thôi!- nó bào
chữa thay Nguyệt Mỹ, bởi trong thâm tâm nó vẫn luôn tin tưởng
Nguyệt Mỹ. Hơn nữa nó đã cứu con bé thì làm sao mà con bé làm như
vậy với nó được.
Gió mơn man như kéo xụp mi mắt nó xuống, cả đám dần thiếp đi. Hưởng
thụ cuộc sống, hồn lìa khỏi xác, đi chu du hóng gió (^_____^) Đúng
là không lúc nào thời gian trôi qua nhanh như lúc ngủ, vừa nhắm mắt
đã 1h
Hắn đánh thức Duy và Long, đi tới “địa bàn” của tụi nó, nhìn thấy
cảnh ba đứa tụi nó ngủ sao mà mắc cười quá, Đứa thì ôm bụng, đứa
thì gác chân……. nhìn không đứa nào ra đứa nào.
Long đến đánh thức Mi một cách rất chi là nhẹ nhàng, anh chàng đi
tới cúi xuống và nói nhỏ vào tay Mi
-Mi iu dấu ơi, dậy đi tới giờ rồi
Và kết quả là tên Long ăn ngay một cú đấm bật ngược ra sau.
-Ối, Long hả, Mi…..Mi xin lỗi….- hóa ra là vì đang ngủ mà thấy hơi
nóng phả vào cổ, tưởng có tên dê xồm nào dám tới định xàm sỡ nên cô
nàng tung ngay cú đấm
Tên Long đau quá ôm mặt nhăn nhó, làm ra vẻ giận dỗi
-Hichic, lần sau không dám kêu Mi dậy nữa đâu
-Mi…..Mi xin lỗi….. Mi không cố ý đâu
-Ui da, đau quá, hỏng hết gương mặt đẹp trai của tôi rồi (đánh thêm
đi chị Mi ơi) \- tên Long tay ôm mặt, tay đập bình bịch xuống
đất.
-Nè, đau ở đâu, để Mi coi, bỏ tay ra đi mà……- Mi lo lắng chạy tới
rối rít, tên Long lại được dịp la toáng lên làm cho cô nàng hoảng
muốn khóc.
Bỗng…… Chụt…….
Tên Long đột nhiên quay phắt lại, hun chụt một cái vào má Mi. Miệng
cười tươi rói “hết đau rồi”, rồi đứng lên bỏ chạy một mạch.
-Aaaa! Đứng lại, đồ lợi dụng, Mi đánh chết Long!!
Thế là cả hai lại đuổi nhau chạy quanh sân sau
Còn Duy lúc đó chưa biết phải làm gì để đánh thức Lam, cứ ngồi đó
ngắm cho sướng con mắt.
Bên hắn thì đang cực khổ lôi kéo con heo như nó thức dậy. Cứ lôi
được nó ngồi dậy thì nó lại nằm xuống, cứ ngồi rồi nằm, ngồi rồi
nằm….
“Được thôi, cô không chịu dậy chứ gì!!!”- nghĩ rồi hắn bẻ tay răn
rắc, cui xuống nói nhỏ vào tai nó
-Cô mà không dậy thì đừng trách tôi tại sao lại…….. cô nhé!
“Hả? …….. mình?” Vừa nghe hắn dứt câu, nó bật dậy và ngay sau đó là
một tiếng “cốp”, đầu nó va vào đầu hắn, cả hai ngồi ôm đầu. Nhờ cú
đó mà nó tỉnh ngủ hẳn luôn ( dấu……….. thử thách mức độ trong sáng
của mấy bạn. Thích điền từ gì thì điền hehe)
Hậm hực khó chịu, quay qua thấy Lam còn ngủ nên nó kêu dậy luôn,
làm tên Duy đang ngắm cô nàng thì thấy cô nàng mở mắt ra nhìn mình
vội đỏ mặt quay đi.
Rồi hắn, Mi, Lam gọi điện về nhà kêu người mang đồ tới. Nó cùng với
Mi, Lam đi thay. Chà! Ba đứa tụi nó mặc đồ thể dục đẹp hết biết.
Tuy mặt nó không được xếp vào hàng đẹp nhưng lại được cái body
chuẩn nhé.
Thay xong cả đám cùng nhau đến chỗ lớp . Mỗi lớp đều có hẳn một cái
sân riêng để tập hợp. Đúng là trường quí tộc.
-Chị Trang, coi ba đứa tụi nó kìa, nhìn ngứa mắt quá- một con nhỏ
chạy lại cạnh Thảo Trang nói với giọng bực tức.
-Hừ, mày khỏi lo, rồi sẽ có trò hay để xem…..
Chap 34: Trận đấu
Tập hợp xong, một ông thầy đầu hói khoảng ba mấy tuổi đi đến. Thấy
ông thầy, đâu đó trong lớp lại vang lên tiếng cười khúc khích
-Chào các em, tôi là giào viên sẽ dạy môn thể dục cho các
em……..bla…….bla……..bla….
Sau khi nói một lèo về phổ biến nội qui, cách kiểm tra, cách tính
điểm…… thì ông thầy kết khúc bằng câu
-Hôm nay là ngày đầu nên chúng ta sẽ học bóng chuyền, các em đi lấy
bóng và quay lại luyện tập khởi động 30” rồi chúng ta sẽ bắt đầu
học.
Dứt câu, cả lớp đổ xô nhau đi lấy, nó thì đến xin thầy được nghỉ vì
tay đang bị thương
Mi, Lam lấy bóng xong thì quay lại cùng nó đến ghế đá ngồi tám
tiếp, tại hai con nhỏ còn lạ gì môn này nữa nên khỏi cần khởi động
gì cả
-Nhìn kìa! Có đứa không biết chơi nên viện cớ để được nghỉ, nhục
thật—Thảo Trang từ đâu đi tới, giọng nói đầy mỉa mai
-Nói ai vậy?- nó bực mình nhưng vẫn cố kìm nén
-Còn ai vào đây? Giả điên không biết à?
-Hì, cô tự nói mình đó hả? Không sao, không biết thì vẫn có thể tập
mà, có gì đâu mà lại tự nói mình nhục như vậy!!- nó cười mỉa, nhìn
sắc mặt Thảo Trang đang dần biến dạng
-Mày……….Có ngon thì ra đấu, tao thách mày thắng được tao, mà chắc
một điểm cũng không ghi nổi nhỉ!
-Được thôi
Trên đời này nó gét nhất ai thách nó. Thích thì chiều, không quan
tâm đến cái tay đang bị thương của mình nữa, Thảo Trang kêu mấy đứa
con trai đến dựng lưới. Cả đám học sinh đứng vây lại tạo thành cái
sân lớn
Đội nó gồm nó, Mi và Lam. Tuy lam hay khóc và không biết đánh nhau
nhưng con nhỏ lại nằm trong đội bóng chuyền ở trường cũ đấy nhé, Mi
thì khỏi nói, con nhỏ gét cay gét đắng Thảo Trang nên trận này
không thể bỏ qua.
Còn bên đội Thảo Trang thì gồm có Trang và hai con nhỏ luôn kè kè
theo là Ly và Tuyết. Hai con nhỏ đó trong có vẻ thù nó lắm
Trận đấu bắt đầu và trọng tài là lớp trưởng Hà Linh. Hà Linh là
người ngay thẳng nên tụi nó không lo Thảo Trang có thể gian
lận.
Đợt giao bóng đầu tiên thuộc về đội nó vì Thảo Trang là người thách
đấu. Nó bắt đầu bằng đường tung bóng cao
Bóng vừa chuyền qua, Trang đã nhảy lên đạp mạnh một cú chất chứa
đầy căm phẫn, vì đường bóng nhắm vào nó nên nó phải tiếp bóng, bắt
buộc dùng đến tay bị thương cộng thêm lực đánh mạnh làm tay nó nhức
kinh khủng. Nhưng cũng may là vì đợ nhẹ, bóng bay qua nằm ngay sat
lưới, đối phương không kịp trở tay và đội nó ghi điểm mở đầu. Đám
đông reo hò cổ vũ, có những người không biết ở lớp nào ở đâu nhào
tới đứng cổ vũ theo
Tiếp tục phát bóng, đợt bóng này có vẻ cân sức, nãy giờ phải tiếp
hơn 20 lượt mà bóng vẫn chưa chịu chạm đất. Hầu như mọi đường thẳng
đều nhắm vào nó và nhắm vào bên tay nó đang bị thương. Lạ thật,
Thảo Trang biết nó đang bị thương sao?
Hú……hú……. hay quá
Đội nó bị thua một điểm do tay nó tê rân nên đỡ bóng bị lệch đường
ra khỏi vạch. Trang nhìn nó nở nụ cười đắc thắng.
-Mày đứng sau đi, để tao đứng đây cho- Lam đẩy nó ra sau
Nó đứng ra sau. Trận đấu tiếp tục. Lúc đầu Lam đánh trả rất tốt và
có gì đó tức giận bởi nhỏ thấy lối chơi của Trang đều nhằm vào cánh
tay của nó. Tuyết đánh mạnh một cú tung cao, rất chuẩn. Tuy cao
nhưng không ra ngoài vạch, điều này cho thấy một là đỡ bóng hai là
mất điểm, vì đứng sau nên người đỡ buộc phải là nó. Dúng hết sức
bật một cú thật mạnh, dúng lực đánh mạnh nhất và bóng bay trở lại,
tiếp đất ngay sát vạch. Một điểm ghi bàn đẹp mắt
Đám đông hỏ reo ngày càng to hơn
Vết thương bị động mạnh, máy lại chảy ra thấm qua cả lớp băng. Hiện
tại đội nó đang dẫn trước với tỉ số 15-14, sít soát nhau. Có thể
thấy cả hai bên bay giờ đều đuối sức bởi cả hai đều dùng quá nhiều
sức.
-Ở bên kia có gì vậy?
Sau khi tranh thủ giải quyết những chuyện mà hội trưởng hội học
sinh cần phải làm, hắn cùng với Duy, Long quay trở lại lớp.
Nhìn thấy đám đông đang vây quanh cổ vũ cái gì đó, bọn hắn tiến
ngay lại, nhưng đông quá, đám đông lại cứ tập trung vào bên trong,
không ai biết đến sự có mặt của bọn hắn.
-E hèm
Một cô nàng đang mải mê xem, nghe tiếng động lạ, quay lại thấy ba
chàng. Thông tin nhanh chóng được truyền đi, cả đám tản ra cho bọn
hắn vào.
Cảnh tượng đập vào trước mắt làm hắn bực tức, nhìn thấy miếng băng
trên tay nó thấm máu đỏ cả vậy mà vẫn cứ tiếp tục đánh. Trong khi
đó Duy, Long lại trầm trồ nhìn Mi, Lam đánh trả liên hồi. Không
dừng trận đấu, hắn tiếp tục đứng xem.
15’ cuối cùng
Tụi nó vẫn đang dẫn trước với tỉ số 23-22
-Làm sao bây giờ? tụi nó vẫn hơn điểm!!- Ly nói nhỏ với Trang
-Đến lúc dùng “biện pháp” mạnh rồi…. TỤI TÔI MUỐN HỘI Ý- Thảo Trang
nói to với Hà Linh rồi quay qua Ly và Tuyết- Được rồi, bây giờ tụi
bây cứ nhắm thẳng vào cái tay đang bị thương của nó mà đánh, làm
cách nào để cho nó phải dùng tay đó để đỡ bóng được chứ?
Gật đầu, Ly và Tuyết đã hiểu ý. Điều khiển bóng bay theo hướng nào
đối với hai nhỏ không khó, bởi cả hai đều đã thuần thạo đường
chuyền bóng rồi
Bên nó cũng tranh thủ hội ý và quyết định nó sẽ lên đứng trước vì
nãy giờ Mi, Lam cũng mệt lắm rồi, nó đứng sau từ gần hồi đầu nên
vẫn còn sức. Mi, Lam lúc đầu không chịu nhưng vì nó kiên quyết nên
dù có chịu hay không thì vẫn phải chấp nhận. Và trận đấu tiếp tục
theo đội hình. Thảo Trang khẽ cười nham hiểm
“Điên rồi sao, cô đứng vào mục đích của Trang rồi đồ ngốc, tay lại
đang bị thương, đúng là không biết tính toán gì cả, kiểu này chỉ có
nước thua………..”
-------------------------
Kết quả sẽ như thể nào? liệu đội nó có thắng. Chờ chap 35 nhé. Love
All
Chap 35: "Tôi sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy"
Trận đấu được tiếp tục
Và theo như vị trí của đội nó thì thuận tiện cho ý đồ của Thảo
Trang. Mọi đường bóng đều được nhắm vào nó có chủ ý
Cứ đợ lại một cú thì tay nó lại càng nhức dữ dội hơn, tính tới bây
giờ nó đã tiếp hơn 15 đợt bóng rồi. Mi, Lam cứ như người xem vậy,
không tiếp được trái nào.
“Tay mình gần như mất cảm giác rồi, hy vọng sẽ đủ để có thể kéo dài
đến hết giờ……..Ối….”
Đường bóng quá mạnh, tay nó không chịu nổi lực của bóng làm bóng
vang ra khỏi vạch
-23-23- Hà Linh phán
-Ax, bực thật……… cố lên………3p nữa thôi!
Bây giờ thì miếng băng dán đã hoàn toàn thấm đỏ rồi. Liệu nó có đủ
sức để cầm cự những phút còn lại không? Lúc này Duy và Long đã chú
ý và hiểu được ý đồ của Thảo Trang
-Chúng ta có nên ngăn trận đấu lại không?- Duy hỏi
-Tay cô ta đang bị thương như vậy nếu như cứ cố gắng thì sẽ gây
chấn thương mất- Long thuyết phục hắn bởi hắn đang có ý định sẽ xem
hết trận đấu
Không nói không rằng, hắn bước ra sân kéo nó đi trong sự ngạc nhiên
của mọi người, đi đến một góc khuất
-Anh làm gì vậy? Thả tôi ra
-Đừng chơi nữa!
-Trại sao chứ? Tôi gần thắng rồi, anh đừng có phá rối
-Cô muốn sau khi kết thúc trận đấu thì đi bó bột luôn à?
-Kệ tôi
-Tại sao cô cứ bướng bỉnh như vậy chứ?- hắn tức giận quát to
-Vì tôi muốn chứng tỏ cho mọi người thấy rằng: tôi không phải là kẻ
dễ bị bắt nạt. Tôi sẽ cho họ thấy rằng tôi sẽ chống trả đến
cùng
-Chống trả đến cùng cho dù có bị thương sao? Chống trả đến cùng mà
ngay cả ý đồ của cô ta cô cũng không biết mà gọi là chống trả đến
cùng à? Sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ
-Đúng vậy, tôi ngu ngốc vậy đó, không cần anh quan tâm
Nó bỏ đi, quay trở lại trận đấu, thấy nó Thảo Trang lại cười mỉa,
nó bắt đầu gét, rất gét nụ cười đó
Trận đấu được tiếp tục
Phải! Nó biết được ý đồ của Thảo Trang. Nhưng nó vẫn đứng trước,
bởi chỉ có đứng trước thì nó mới có thể thực hiện được cú đập bóng
xuất chúng của mình. Cú đập bóng mà không ai có thể đợ được. Nhưng
liệu với cánh tay bị thương thì nó có thể thực hiện được điều đó
không?
Vẫn là những đường bóng mạnh có chủ ý nhằm vào nó. Thời gian trôi
qua……. chờ thời cơ. Điều chỉnh đường bóng theo hướng mình cần. Còn
1” nữa………
Trái bóng vẫn cứ bay qua bay lại trong sự hồi hộp của mọi
người
Thời cơ đến rồi!
Nó dùng hết sức, bật thật cao nhảy lên, dùng hết sức còn lại của
cánh tay, đập thật mạnh vào bóng
“Chết rồi, lực không đủ mạnh..”. Ly đỡ được bóng tung qua cho
Tuyết. Tuyết phản mạnh, bóng bay với tốc độ cực nhanh, đánh trả
bóng. Tay nó lúc này mất cảm giác rồi. Không còn đủ sức để tiếp
bóng nữa. Vậy là thua rồi, Không thể được!
Trong lúc bóng đang bay về hướng nó, tay không còn chút sức lực nào
để đánh trả nữa. Một nỗi thất vọng trào dâng “Thua rồi!”
-Nhi tránh ra!
Mi từ dưới chạy lên, đẩy nó qua một bên và đập mạnh bóng. Đội Thảo
Trang cứ tưởng thắng rồi nên không thủ thế và kết quả là:
-24-23, đội Bảo Nhi thắng- Hà Linh cười tươi đưa đưa ra kết quả
cuối cùng
Hú……..hú……… hay quá
Đám đông hú hét, chúc mừng tụi nó. Còn tụi nó thì ôm nhau nhảy tưng
tưng vui không tả nổi, thật sự chiến thắng quá bất ngờ.
-Yeah! Thắng rồi, thắng rồi!!!
-Các em đấu hay lắm, haha- ông thầy từ đâu đi tới vỗ tay bôm
bốp
-Ơ, thầy……..
Hóa ra là ông thầy đã đứng xem trận đấu từ đầu đến giờ, ổng cũng
thấy được ý đồ của Thảo Trang. Nhưng điều làm ổng bất ngờ đó là đội
nó lại giành được chiến thắng, bởi đội của Thảo Trang cả 3 đều nằm
trong đội bóng của trường.
-Các em chơi rất rất, các em có muốn tham gia vào đội tuyển của
trường không?
-Ơ……. Không ạ. Bọn em chỉ định đấu cho vui thôi ạ
Mặc dù tụi nó đã từ chối nhưng ông thầy vẫn cứ lẽo đẽo theo sau
thuyết phục, làm cho tụi nó nhức hết cả đầu.
-Thôi được ạ……… tụi em sẽ suy nghĩ lại được chứ ạ!
-Được, được……..
Kết thúc trận đấu thì tụi nó cũng được ông thấy “miễn giảm” cho
ngồi chơi luôn. MÀ nếu bây giờ có học thì tụi nó cũng chẳng còn sức
đâu mà học nữa. Ngồi ở ghế đá, bọn hắn từ đâu tiến lại
-Mi đấu hay quá- Long chạy đến ngồi ngay bên cạnh Mi
Còn tên Duy thì cũng từ từ đi đến ngồi bên cạnh Lam. Sao tên này
thấy Lam mà cứ rụt rè thế nào ấy nhỉ?
Còn hắn thì đưa chai nước ra trước mặt nó
-Làm tốt lắm!
Chỉ một câu cụt ngũn như vậy mà sao nó lại thấy vui vui. Đưa thay
cầm lấy chai nước tu một hơi dài, nó mỉm cười
-Hì, tôi đã nói là phải làm được mà. Thấy tôi giỏi không,
hehe
-Ừ thì giỏi- nói nhỏ xíu
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-Thôi, xin thầy về sớm đi, dù gì thì ngồi đây cũng không làm gì-
Duy đề nghị
-Ừ, đi, về nhà tắm đã, người như con cú rồi nè
Vậy là chỉ cần một câu nói của hắn, cả đám thoải mái dung dăng dung
dẻ đi về. Tên Long rủ luôn Mi, Lam về nhà hắn. “Hai cái tên đáng
gét này……. chết rồi….. Mi, Lam sẽ như thế nào nếu biết mình ở cùng
bọn hắn đây………Axxxx”
Vì lúc sáng đi xe buýt nên bây giờ không có xe, cả đám lại bắt xe
bus về nhà. Buổi chiều nên trên xe cũng hơi đông, nhưng mà vẫn có
chỗ ngồi. Nó ngồi cùng Mi, Lam thì lại ngồi cùng Duy.
Thấy 2 anh chàng không có ai ngồi cùng thì cả “tá” con gái ở đâu
súm tới vây lại. Nào là xin số điện thoại, hỏi tên, đứng mà cứ ưỡn
ẹo. Mi nhìn thấy cảnh đó khó chịu nên cô nàng đứng phắt dậy. Qua
nắm tay Long
-Đây là bạn trai tôi, làm ơn đừng có súm lại nữa, được chứ- Mi nói
rồi cười tươi
-Tôi không tin, Nếu là bạn trai sao khong ngồi cùng mà ngồi riêng-
một cô gái lên tiếng
-Ờ, đúng rồi ha……… chắc nó ngộ nhận đó………- cả đám con gái lại xì
xầm. Mi lúng túng quá chưa biết nên nói gì thì Long lại lên
tiếng
-Cô ấy nói đúng mà. Cô ấy là bạn gái của tôi, vậy nên cáo lỗi
nhé….- Cả hai người nắm tay nhau tìm cái ghế khác ngồi. Vừa ngồi
xuống thì cả hai vội buông ngay tay nhau ra, mặt đỏ lừ…..
Để lại hắn với đám con gái…………….
Chap 36: Anh/cô ấy là người yêu tôi!!
Long và Mi đi khỏi, mấy cô gái liền nhanh nhảu chộp ngay cái ghế
trông bên cạnh hắn.
Người kia ngồi xuống thì lại bị người này lôi ra, người này ngồi
xuống thì lại bị người kia lôi ra. Lúc này hắn bắt đầu thấy khó
chịu, tại sao đám con gái cứ thấy “trai đẹp” là lại tươm tướp như
vậy chứ? Tại sao hắn im lặng nhưng vẫn không chịu đi? Bây giờ thì
hắn lại ước chi đám con gái đó cứ giống như nó, cứ gét hắn cho
xong!
Còn nó lúc này lại khoái chí khi thấy hắn bị đám con gái cấu xé,
nhưng lại hỗn độn chút gì đó khó chịu. Cảm xúc cứ rối cả lên, không
biết nên vui hay nên giận nữa!!
Ngồi hoang mang với mấy cái cảm xúc, cứ đấu tranh tư tưởng “thấy
cảnh đó thì mình phải vui chứ.. haha……….. nhưng con trai gì mà cứ
để cho cả đám con gái xúm lại động chạm như vậy chứ?......... nhưng
mà hắn bị như vậy thì cũng đáng đời mà……… nhưng sao mấy bà chị lại
hám trai như vậy chứ?.........”- điên đầu với mớ suy nghĩ
Bỗng!
“Sao tay mình ấm ấm nhỉ?” Cúi xuống tìm nguyên nhân khiến bàn tay
“ngọc ngà” của mình thay đổi nhiệt độ một cách bất thường
“Gì…..gì đây? Sao…..sao lại nắm tay mình? Từ……từ đâu ra vậy chứ?”-
Thì ra hung thủ không ai khác chính là hắn
Vì không chịu nổi cái đám đó nữa, hắn quyết định liều mình đứng lên
tiến qua chỗ nó, chộp lấy ngay cái tay đang chống trên ghế của nó
rồi kéo về phía hắn
-Tôi có người yêu rồi! Cô ấy đây!- nói rồi hắn quay qua nhìn nó
cười hiền
Đơ 3s………
“Làm…..Làm gì vậy chứ?”- mặt nó đỏ ửng, tim đập nhanh hơn một nhịp.
Không hiểu sao nó lại để im. Bình thường thì có lẽ là hắn đã bị nó
đạp rớt xuống ghế và chử-i xối xả rồi. Nhưng……có lẽ…… “say” rồi
sao?
-Anh cũng vậy hả?......... có phải không vậy chứ?........ Lần này
là em chắc chắn anh đang giả vờ………. Đứng vậy, con nhỏ xấu xí này
sao làm bạn gái anh được……..- cả đám cứ lần lượt lên tiếng phản
bác
Vốn dĩ nó đã định làm “khúc gỗ” rồi cứ ngồi im cho lành, nhưng mà
“cây muốn lặng mà thằng gió nó cứ gây sự” đã vậy! Không làm “gỗ”
nữa, làm “bão cát” dập chết cả đám luôn
-Nè! Mấy chị nói đủ chưa? Đúng vậy, anh ta là người yêu tôi. Người
ta đã nói là có người yêu rồi mà sao mấy chị cứ mặt dày bám theo
vậy? Thử hỏi ra đường có “mấy ai” hám trai như mấy chị? Mà đây lại
còn nhỏ tuổi hơn nữa chứ! Còn chị, chị xem lại cái mặt của chị đi,
chị noi tôi xấu hả? Mặt của chị thì ít ra cũng cả kí phấn trên đó,
xem mặt tôi nè, da trắng mặt láng, không bôi son trét phấn như mấy
chị đây. Có thể tôi không đẹp, nhưng ít ra tôi cũng hơn được nhiều
“người”. Cho nên mấy người làm ơn có tự trọng một chút đi ha! Tôi
chỉ nói ngắn gọn như vậy thôi (ngắn gọn á hả?) mong mấy chị “thấm”
dùm tôi. Mà trên xe con nhiều chỗ lắm, cần gì phải dành nhau một
chỗ như vậy? Bộ “thiếu hơi” nhau hả? Mà thôi, không nói nữa, tự
hiểu đi nhé!
Sau khi xổ một tràng cho hả giận, nó ngồi cười đắc thắng “Gì chứ
dám đụng vào Bảo Nhi tôi thì mấy chị chỉ có nước độn thổ, hehe”.
Mấy bà chị người thì mặt xanh lè vì xấu hổ và sợ nó, người thì mặt
đỏ ơi là đỏ (bớt nóng!!) vì bị một con ranh con….. vạch mặt.
Không ngờ được rằng nó lại tu được một hơi dài như vậy, chử-i xối
xả. Mấy bà chị muốn nhào tới cho nó một trận lắm, nhưng mà vì hắn
ngồi ngay đó nên đánh ngậm tức bỏ đi.
Còn hắn thì bây giờ vẫn còn đang đơ toàn tập. Hối hận khi vác cái
mặt qua ngồi cạnh nó để bây giờ nó đưa nguyên cái “loa phát thanh”
vô thẳng tai hắn mà xả. Lỗ tai lùng bùng nhưng sao đầu óc hắn vẫn
cứ văng vẳng câu: “Đúng vậy! anh ta là người yêu tôi” Bỗng chốc,
hắn lại cười một mình
Nhìn vẻ mặt của hắn, cứ cười rồi mỉm, cười rồi mỉm, chắc là do uống
lộn thuốc. Nó quay qua tặng cho hắn một câu nhỏ nhẹ (tại nói lớn sợ
mấy bà chị kia nghe chứ không có hiền vậy đâu!!)
Mặc dù đã buông tay nó ra nhưng hắn vẫn không quên được câu nói của
nó. Còn nó lúc này thì bị lây “bệnh” của hắn rồi hay sao ý, bây giờ
nó lại nhớ tới câu nói lúc nãy của hắn: “Tôi có người yêu rồi, cô
ấy đây”……. Cứ như vậy, cả hai lại tủm tỉm cười.
Duy và Lam ngồi sau nãy giờ, cả 2 tiếc thay cho mấy bà chị kia, và
thấy may mắn khi ngồi cũng nhau chứ không thì đã chịu cảnh tương tự
rồi
10” sau
-Hai người, bị gì vậy? Ma nhập hả?- tên Long hươ hươ tay trước mặt
nó với hắn- đến nơi rồi, xuống đi, cười hoài……..
-Ờ……..
Cả hai thoát ra khỏi “mộng tưởng”. Bước xuống xe mà vẫn còn lâng
lâng
-Oa…… nhà Phong á hả?
Mi, Lam mặc sù sống trong biệt thự không nhỏ, nhưng khi đến nàh hắn
thì cũng không khỏi ngạc nhiên bởi cái vẻ “đồ sộ” của nó, cho nên
cái hình ảnh của Mi, Lam lúc này như là sao chép hình ảnh của nó
lúc mới đến nhà hắn vậy.
Vào nhà, ai về phòng nấy để lo thay đồ
-Khoan đã, còn tụi tôi đâu có đồ đâu mà thay?- Lam sực nhớ ra
-Thì lên phòng của Nhi ấy, 3 người cao ngang nhau mà, Nhi cho 2
người mươn thay cũng được- Duy chỉ tay lên phòng nó
Sao mà lúc này nó gét tên Duy quá!!!! Cái tên dám làm bại lộ chuyện
của nó rồi!! Điên thật
-Phòng…… Nhi……MÀY Ở ĐÂY HẢ CON KIA!!!!!- Mi nhìn nó bằng con mắt
sắc lẽm
-Hì……Tao……Thôi lên phòng đi rồi nói
Nó lôi nhanh hai con bạn lên phòng, dù trong lòng không biết phải
giải thích như thế nào, nhưng không thể đứng trước mặt hai tên kia
mà nói được.
-CÁI GÌ???
Sao khi lên phòng và nghe nó giải thích, Mi, Lam như không còn tin
vào tai mình nữa, hóa ra lí do của nó là: “Tao tới đây ở vì để
thuận tiện cho công việc trong công ty đá quý Diamond” Nó cứ nhắm
mắt nhắm mũi nói đại ra cái câu nói của hắn. Nhưng mà càng “hóa ra
hơn” khi mà mấy con bạn nó hét không phải vì nó làm trong công ty ,
mà là vì công ty đá quý Diamond lại là của nhà hắn.
Sau khi hết một loạt thông tin “gây đơ”, hai con bạn nó cũng chịu
chui vào wc để tắm rửa thay đồ……..
Chap 37: Sở thú
Đồ của nó cũng không có gì nhiều, chỉ có quần jean, áo pull,……. và
thấy thứ khác. Nói chung là chỉ mang phong cách cá tính. Mi thì có
vẻ ưng ý còn Lam thì lại thích mặc váy nên cô nàng không chịu mặc.
Tới khi nó buông một câu “Mày không mặc thì lấy đồ cũ mà mặc nhá,
sạch dơ gì thì cũng tự chịu đi!!”. Thà mặc đồ của nó còn hơn là mặc
đồ dơ
Cô nàng giật ngay mà mặc vào. Mi thì mặc chiếc áo lệch vai cùng một
chiếc quần short ngắn. Quần đó là mama mua cho nó, mà nó không
thích mấy cái quần ngắn ngắn đó, nên lấy mặc ở nhà cho mát thôi, từ
khi chuyển qua nhà hắn thì nó không dám động vào cái quần đó nữa.
Mi mở tủ thấy nên chộp ngay. Mặc vào khoe chân dài trắng không tì
vết
Còn nó thì vẫn vậy, áo pull quần jean, tóc cột cao. Đơn giản vì nó
thích style cá tính chứ không thích mấy kiểu “yểu điệu thục nữ”.
Điều đó đối với nó là “NEVER”
Khổ nổi nó không thích mặc váy, nên mama nó không mua, nhiều lần
thấy mấy cái váy xinh ơi là xinh, thích ơi là thích nhưng mà mua về
thì nó lại bỏ xó nên thôi. Cho nên bây giờ không hề có váy cho Lam.
Cô nàng mặc quần jean, áo pull giống nó. Nhưng mái tóc được xỏa
xuống kéo hai bên vai.
Cả ba bước xuống nhà làm tim ai xao xuyến.
-Thấy Mi mặc đồ vậy được không?- Mi chạy đến chỗ tên Long đang đứng
như trời trồng.
-Ơ……ờ……..đẹp…
Chắc lần đầu tiên chàng Long rung động trước con gái, nên khi thấy
Mi mặc đồ có chút hở hang anh chàng lại đỏ mặt. Chứ trước giờ tiếp
xúc với con gái nhiều, nói mấy câu làm vừa lòng con gái thì Long
đâu thiếu, vậy mà bây giờ lại ngại nói ra một câu khen Mi.
Cô nàng nghe chàng khen khoái chí lắm. Cứ cười cười. Trong khi đó
thì Duy tự dưng buộc miệng nói ra một câu mà anh chàng cũng không
biết là mình đang nói gì
-Lam dễ thương quá!
-Ơ……Cảm ơn- cô nàng mặt đỏ lựng, chỉ biết buông ra một câu cảm ơn
mà lại ngại ơi là ngại
Lúc này thì tên Duy mới tỉnh ra, không ngờ chính mình lại buông ra
câu đó, anh chàng cũng đỏ mặt không biết nói gì.
Còn hắn thì muôn thuở cũng vậy, cả đời chẳng biết khen ai bao giờ.
Cái hình ảnh của nó lúc này hắn cũng thấy nhiều rồi nên cũng không
có cảm xúc gì nhiều. Nó thì cũng không cần ai khen cả, nhưng thấy
Mi và Lam được khen thì nó lại muốn nghe hắn nói gì đó. Thật là khó
chịu “Con người gì mà chẳng có cảm xúc, cứ như cục đá vậy!!”
-Bây giờ chúng ta đi sở thú đi!!- Nó đề xuất ý kiến
-Xem bạn của cô ở trong đó hả?- một lần nữa, không khen nó được một
câu bây giờ lại còn đâm chọt
-Bạn của anh á!!!! Cái đồ đáng gét này, này nào anh không chọc tôi
thì anh ăn không ngon hả??
-Thôi! Hai cái người này, Lam thấy được đó. Đi sở thú chơi. Lâu lắm
rồi không đi sở thú, không biết có con gì mới không!!
Lam bịt miệng nó lại, kéo đi. Và như vậy, điểm dừng đầu tiên sẽ là
sở thú thành phố.
Cái sở thú lớn cực, mà cũng không phải là sở thú. Ở đây là khu bảo
tồn động vật quí hiếm với quy mô lớn. Nhiều động vật có nguy cơ bị
tuyệt chủng đều được hội về ở đây. Khách tham quan du lịch, cả du
khách nước ngoài đến đây rất đông.
Ở đây, chỉ có những con vật nguy hiểm thì mới được nhốt trong những
khu vực riêng, còn những con vật vô hại thì được thả cho tự do chạy
nhảy. Khu vực đầu tiên mà tụi nó đi qua là khu vực các con vật trên
cạn. Ở đây khỉ có, gấu trúc có, hổ trắng có, …….. những con thú quí
hiếm đều có mặt ở đây.
Khỉ ở đây đều được thả tự do, con thì đu cây, con thì chạy rong
vòng. Nó nhìn mà khoái chí. Nó cứ như là lần đầu được đi sở thú
vậy.
Còn hắn thì không xem thú mà……..xem nó. Lúc nó cười khi được chạm
vào mấy con thú, lúc nó nhăn mặt khi chưa kịp động vào mà con thù
đã bỏ chạy toán loạn……. nhìn nó sao mà dễ thương quá!!! Đôi khi hắn
cũng không biết được rằng trái tim mình đang nghĩ gì nữa.
-Áááá………
Tiếng nó hét rần trời. hắn vội quay qua tìm lý do. Trời đất, không
biết nó chọc phá mấy con khỉ như thế nào mà bị con khỉ nắm tóc nó
kéo. Gỡ mãi không ra. Đã vây còn khỉ lại càng nắm mạnh hơn.
-Cái con khỉ đáng gét kiaaaaa. Thả ra mau….á á á
Tìm đủ mọi cách mà con khỉ cứ như trêu ngươi nó vậy. Nó càng hét
con khỉ lại càng khoái chí, cười khẹt khẹt. Mi, Long, Duy, Lam
chẳng có ai dám nhào vào kéo con khỉ ra, sợ cũng bị hậu quả giống
nó.
Hắn kiếm ở đâu một cái cây. Đi đến gần nó, vừa vung cái cây lên con
khỉ đã buông tóc nó ra mà bỏ chạy (hic, bạo lực quá)
Lúc này nó mới thấy biết ơn hắn quá trời! Hắn mà không tới thì chắc
con khỉ giật nó hói luôn quá. Sợ chỗ này rồi, cả đám kéo nhau qua
khu vực các loài vật trên không.
Chim gì cũng có, tất cả đều được thả bay lượn khắp nơi. Nó muốn bắt
một con, nhưng đến gần con nào là con đó lại chạy hết. Tìm đủ mọi
cách, dụ dỗ, cho đồ ăn, lén lút bắt từ đằng sau…….. nhưng cho dù cố
gắng thế nào thì nó cũng không chộp được.
Vậy mà hắn lại huýt gió một chút, mấy con chim lại đậu xuống trên
vai hắn, nhìn thích chết đi được. Vậy mà hắn chẳng chịu cho nó con
nào. Nó chạy tới thì hắn lại thả cho bay hết. Bực mình thật!
Mi thì cùng với tên Long nói chuyện rôm rả. Lam với Duy thì lại đi
mua thức ăn cho mấy con chim.
-Áááá………..
Lại tiếng hét thất thanh…. Nhưng lần này chủ nhân của tiếng hét đó
không phải là nó mà là …….của Mi. Trời đất! Con nhện bự ơi là bự
đang bò trên vai Mi. Con nhỏ đang trong tình trạng “chết lâm sàn”.
Hét xong đứng như trời trồng, không dám cử động.
Tên Long không biết nên làm gì, bởi vì con nhện này thuộc loài cực
độc. Bị nó cắn cho một phát là chỉ có “chuyển hộ khẩu vào nhà xác”.
Cả đám đang hoang mang, không biết nên làm gì thì chợt!
Một con chim đại bàng từ đâu xà xuống, chộp ngay con nhện. Phù! May
quá, cả đám nhẹ nhõm. Quyết định rút khỏi đây, không dám đi tiếp
nữa. Ở đây nguy hiểm quá!
Mặc dù có chút luyến tiếc. Nhưng vụ con khỉ với con nhện thì nó
cũng không dám ở đây thêm nữa. Và nó nhận ra một điều là: khỉ không
thân thiện như nó tưởng
Chap 38: Tỏ tình
-Vậy bây giờ đi đâu đây?- Mi chán nản, trong lòng vẫn còn hình ảnh
của con nhện “đáng yêu” lúc nãy
-Giờ này…….A, mặt trời sặp lặn rồi, Long biết chỗ này có thể ngắm
được mặt trời lặn, đẹp lắm
Long nói rồi không đợi mọi người phản ứng, chạy đi lấy xe. Cả đám
vừa yên vị trên ghế thì tên Long đã phóng vút đi
Đến một ngọn đồi cao thật cao, gió thổi vi vu mát rượi, cỏ mọc xanh
rờn. Gần 6h rồi, ông mặt trời chuẩn bị “đi ngủ” rồi đây.
Cả đám háo hức chờ ngắm cảnh mặt trời lặn
Kia rồi, hoàng hôn dần buông xuống, màu cam chói lòa lan tỏa khắp
nơi. Đẹp thật! chưa bao giờ nó được ngắm cảnh hoàng hôn đẹp như
vậy!
Cảm giác thật ấm áp. Mặt trời gần đến độ như có thể chạm vào vậy.
Bây giờ trong đầu nó chỉ có hình ảnh mặt trời thôi
Hạnh phúc quá, vui thật! Ước chi cứ được cùng mọi người ngắm cảnh
hoàng hôn như vậy. Bất giác, nó nghĩ đến hắn, quay qua lén nhìn
biểu hiện trên gương mặt hắn
Trời xui đất khiến thế nào, cả hai đều quay qua, bốn mắt nhìn
nhau
Thình thịch! thình thịch!
Tin bắt đầu đập mạnh, cả hai đều bị loạn nhịp, cùng một hành động:
cả hai đỏ mặt quay đi.
Thời gian trôi nhanh, mặt trời cuối cùng cũng mất dạng. Mặc dù
luyến tiếc nhưng trên đời này thì không có thứ gì là tồn tại mãi
mãi được, rảo bước trở về xe.
-Mi à……Long…….muốn…….- Long bỗng nắm tay Mi kéo lại, ngập
ngừng
-Sao?
-Ờ……Long…..Mi đi với Long đến chỗ này
Vừa dứt lời, Long kéo Mi đi mà không để Mi kịp hiểu chuyện gì đang
xảy ra. Kéo Mi đến chỗ một cánh đồng cỏ cách đó không xa
Trước mắt Mi hiện giờ là một trái tim thật to được thắp bằng nến
dưới đất. Chính giữa là một cái bánh kem lớn. Màu đen của buổi tối
càng làm cho ánh nến thêm lung linh.
Mi đang ngỡ ngàng bởi khung cảnh này, Long bước tới cùng với một
chiếc hộp trên nay. Nảo trình trệ, ngừng hoạt động, Mi đứng như
trời trồng
Tên Long hít một hơi dài rồi tuôn ra một lèo
-Mi à, hôm nay là sinh nhật Mi, Long có điều muốn nói, ngay lần đầu
gặp Mi thì Long đã thích Mi rồi, trước đây Long từng nói thích Mi,
nhưng bay giờ Long muốn hỏi Mi: Mi làm bạn gái Long nha? (học mấy
ngày mới thuộc được như vậy)
-Ơ…..Mi……Sao Long lại biết hôm nay là sinh nhật Mi?
Nó cùng Lam đứng sau cái cây to, nghe Long nói, tụi nó tự đưa tay
vỗ trán
“Ax, hôm nay là sinh nhật Mi, vậy mà mình quên mất”
Thật ra thì không phải chỉ có mình nó quên mà ngay cả Lam và bản
thân Mi cũng không nhớ được rằng hôm nay là sinh nhật mình.
Tên Long điều tra được và cũng chính là người đưa ra ý kiến đi sở
thú, nhân cơ hội đó để tỏ tình và chúc mừng sinh nhật Mi. Nhưng cây
nến và bánh kem đã được chuẩn bị từ trước. Bây giờ bị Mi hỏi, anh
chàng lại lùng túng không biết trả lời như thế nào.
-Ờ…….Thật ra…….Ờ…….Nhi, Lam nói cho Long biết (nói dối trắng trợn
>_<) Mi….Mi có chấp nhận làm bạn cái Long không?
-Ơ……..- Mi mặt đỏ như gấc, cúi xuống nói lí nhí trong miệng- Mi
cũng thích Long
Anh chàng như không tin vào tai mình nữa, nhảy cẩn lên vì sung
sướng, nhào tới ôm chầm lấy Mi. Một lúc sau mới chịu buông ra rồi
đưa cho Mi chiếc hộp.
Mi từ từ mở ra, là một sợi dây chuyền với mặt dây hình ngôi sao
đính hạt thủy tinh lấp lánh. Mi lúc này đang hạnh phúc lắm
-Cảm ơn Long
-Long đeo cho Mi nhé
Nhẹ nhàng đeo vào cho Mi, khoảnh khắc này như hai con người được
gắn kết, mãi mãi thuộc về nhau.
-Đi thôi, để cho người ta được riệng tư- hắn lôi nó kéo đi sành
sạch, nó không muốn tí nào, hiến lắm mới được “xim phim” thực như
vậy, hình anh lại sống động, mà hai nhận vật chình ở đây lại là Mi
và Long.
Nhưng có muốn cũng không được. Nó thì làm sao đấu lại hắn, ra xe
ngồi chờ trong sự tiếc nuối.
Ngay khoảnh khắc nó vừa đi khuất. Long trao Mi một nụ hôn, nụ hôn
nhẹ nhưng cũng đủ chứng minh cho tình yêu của hai người
Sao khi tắt nến và cầm theo cái bánh kem. Cả hai nắm tay nhau dung
dăng dung dẻ ra xe.
Thấy Mi và Long sao nó thấy gét quá. Nó muốn Mi là của nó, gét tên
Long quá đi ,tên Long cướp Mi của nó rồi. Chay lại nói nhỏ với
Long, kèm theo lời hăm dọa
-Anh mà đối sử tệ với Mi thì tôi cho anh xuống gặp Diêm Vương sớm,
biết chưa!!
-Khỏi cần cô nhắc, tôi biết tự lo cho Mi mà- nói một câu chắc nịch
rồi Long cười hạnh phúc
-Được rồi, điểm dừng tiếp theo là đâu?
-RẠP CHIẾU PHIM!!- Duy, Lam đồng thanh, hai người này nãy giờ ngồi
bàn với nhau trước rồi
Và trạm kế tiếp của “bến xe ăn chơi” là rạp chiếu phim Star
Cinema
Mi cũng có thắc mắc tại sao tụi nó không hỏi nãy giờ Mi đi đâu.
Nhưng nghĩ lại thì tụi nó không hỏi thì càng tốt đợ phải giải
thích, có biết đâu rằng tụi nó áp dụng câu “trăm nghe không bằng
một thấy” nên đã đến xem cận cảnh.