Old school Swatch Watches




--> Chap 21: Từ 1 thành 3. Hic hic

Trên đường đi

-Này, sao anh không nói gì hết vậy? Bộ còn giận tôi vụ hồi nãy hả? Tôi xin lỗi mà, đừng giận……. nè….nèèèèè- nó lay hắn nhưng mãi không ăn nhằm gì- con trai gì mà xấu quá, không nói chuyện với anh nữa!!!

“Lúc nãy ra tay nghĩa hiệp, bây giờ thì như vậy??? không hiểu nổi, tí nữa là mính nhày vào khen hắn rồi, cũng may là chưa nói”

Nó quay đầu ra phía cửa sổ, nhìn cảnh vật chạy qua trước mắt. Ngày hôm nay rất vui nhưng cũng xảy ra nhiều chuyện xui xẻo, không biết rồi sẽ xảy ra những chuyện gì nữa đây!!

Nó thiếp đi lúc nào không hay cho đến khi Quân thắng một cái mạnh thì theo “quán tính” nó rời khỏi chỗ mình và ngã qua vai hắn. Hắn không đẩy nó ra nhưng cũng không chỉnh lại cho dễ chịu, cứ để như vậy. Nhìn nó ngủ sao mà vô tư quá, lâu lâu lại còn cười tủm tỉm (chắc đang mơ được ăn)

“Đồ ngốc này ngủ nhìn dễ thương thật………..Mình đang nghĩ gì vậy chứ. Điên rồi”

Quân ngồi trước, nhìn vào kiếng chiếu hậu và nhìn thấy hết cả những biểu hiện trên mặt hắn, cậu cảm thấy hơi hối hận khi giành chỗ của Phong và cậu biết chắc rằng mình sẽ có một đối thủ mạnh.

Chiếc xe dừng trước cổng

-Này đầu heo, mau dậy đi, có biết là cái đầu của cô nặng lắm không? Mỏi muốn trẹo cả vai

-Ờ….ừm……..- nó vươn vai ngáp một cái dài

Nó nhìn hắn, à không…. nói đúng ra là nó nhìn chằm chằm vào vai hắn nó thắc mắc, một thắc mắc rất lớn mà không dám nói ra “Không biết lúc mình ngủ có chảy “dòng suối” nào không nhỉ???” (Eo ~_~!)

-Nhìn gì vậy?

-Ờ…… Không có gì

Nó bước xuống xe, chạy vào nhà. Hình như ngôi nhà hôm nay có gì đó khan khác. “Ủa? Sao cửa lại mở? Không lẽ nhà có trộm??”

Lò mò, rón rén đi vào trong, cảnh vật đập vào mắt làm nó không khỏi bàng hoàng

-Ááááá………..

Nghe tiếng hét thất thanh của nó, hắn và Phong vội chạy vào

-Nhi bị gì vậy?????- Người lo lắng cho nó nhất vẫn là Quân

Đưa tay chỉ vì không nói nên lời. Cảnh vật đập trước mắt nó bây giờ là cảnh Duy và Long đang nằm trên ghế salong ngủ ngon lành. Nhưng vấn đề làm nó hét ở đây không phải là hai “ông tướng” kia mà là vì cái “bãi chiến trường” mà hai tên đó bày ra, những cái lon nước đang nằm lăn lóc, đĩa phim và giấy báo nằm mỗi thứ một nơi
và người phải dọn cái “bãi” đó xác xuất rơi vào nó là 99.99%

Lúc này thì máu nóng của nó dồn lên tới não, chạy lại giáng cho mỗi tên một đá

-YA, HAI CÁI TÊN ĐÁNG GÉT KIA!!!!

Bốp…. bốp

Bụp…. bụp

Một thứ tạp âm gồm “tiếng đạp” của nó và theo sau đó là “tiếng rơi” khỏi cái ghế êm ái của Duy, Long.

-Má ơi, trời sập- Long hét to (!__!)

-Sập cái đầu anh á, hai người dậy mau cho tôi!!!!

“Ủa, trong nhà có mưa hả????”- Long nghĩ rồi đưa tay vuốt mặt (tg không dám tưởng tượng tới cảnh tên đó thốt ra thành lời và hậu quả là gì đâu….. khùng khiếp!!)

-Ủa, Nhi “iu dấu”, sao lại ở đây??- Duy hốt hoảng khi nhìn thấy mặt nó như là nhìn thấy bà la sát. “Không lẽ từ lúc sáng mà cô ta còn ám mình trong giấc mơ luôn hả trời?”- Rồi Duy đưa tay tự đánh vào mặt mình xem đang tỉnh hay đang mơ rồi hậu quả là tự ôm mặt la đau (tg thề, so với ông Duy với ông Long thì bà Nhi còn “tỉnh” chán)

-Hai anh nghĩ cái gì mà lại bày bừa ra như vậy hả? Biết làm như vậy thì ai chịu khổ không???- nó hét với tầng số mấy tỉ tỉ tỉ tỉ……… Hz

Long với Duy phải bịt tai lại để bào vệ cái màng nhỉ đáng thương của mình. Lòng tự hỏi tại sao con nhỏ người nhỏ nhắn thế kia mà hét một cách kinh khủng như vậy. Giọng rất tốt, very good!!!

-Thì có gì đâu! cứ mỗi cuối tuần là có người đến dọn dẹp mà!

Ầm….ầm

Lời Long nói như sấm đánh bên tai nó vậy, bực bội, tức tối…..

-Cứ mỗi cuối tuần là có người đến dọn dẹp???

Hắn thì đứng đó tức tối lắm vì hai thằng bạn nhiều chuyện làm vỡ bí mật của hắn, nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh bằng khuôn mặt lạnh lùng vốn có, và cái đầu đang bắt đầu chạy hết công suất để đối mặt với nó, đứa con gái đang tiến tới chỗ hắn với khuôn mặt đắng đằng sát khí.

-Anh nói đi, họ nói có đúng không?

-Đúng vậy, đó là lúc chưa có osin, bây giờ thì có rồi!!

-Sao?- nóng 70 độ

-Không hiểu hả? Cô là osin mới đó!

-SAo?- nóng 90 độ

-Từ nay Duy và Long sẽ ở nhà tôi như trước kia!

-NHƯ TRƯỚC KIA!!!- nóng 120 độ

-Đúng vậy, trước đây tụi tôi ở cùng với nhau, từ giờ cô phải phục vụ tụi tôi!!!

-PHỤC VỤ!!!- nóng 1200 độ

Phải! Hắn là một tên rất giỏi gây lửa và châm thêm dầu vào lửa. Hắn đưa nó từ 37 độ C lên tới 1200 độ C.

Và Duy, Long đang cảm nhận được sát khí đằng đằng toát ra từ người nó, hừng hực và nóng ……. rất nóng

“E….e….e….e….. nhiệt độ cao…. nhiệt độ cao….. báo động….. báo động…..!!!”- tiếng còi báo động đang vang lên trong người Duy và Long từng hồi, cả hai bắt đầu toát mồ hôi

-Hai người, lại đây tôi nói nghe nè- nói nhẹ nhàng, cười tươi rói..

Long với Duy nhìn nó cười mà sởn hết gai ốc, cả hai rụt rè tiến lại

-Dạ….. à quên, “bạn” Nhi kêu có gì không?

-HAI NGƯỜI MAU DỌN HẾT ĐỐNG BỪA BÃI ĐÓ CHO TÔI!!!!- nó hét với âm lượng đạt cực đại.

-Aaaa…. dọn lẹ mày ơi- Duy ôm tai cùng với Long thu dọn đống bừa bãi…..

Rẹt….. rẹt….. rẹt….. chạy qua chạy lại, chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược, chạy…….. (hết ý rồi)

Trong khi Long với Duy bị nó cho tập thể dục thì hắn lại đang cười thầm

“Hehe, cho đang đời tụi bây, dám làm lộ bí mật quốc gia, cho cái con nhóc này xử là hợp lí nhất……”- một âm mưu hiểm độc, hóa ra hắn chọc giận nó là có ý đồ…

Còn Quân thì lại tưởng tượng ra cái cảnh nó cầm dao thọc tiết Duy với Long mà rùng mình (tưởng tượng kinh khủng quá!!!)

-Xong rồi- Long thở hổn hển (tự bày thì tự chịu)

-Hai người, khi nào sẽ chuyển qua đây?- mặt nó vẫn cứ hằm hằm và chưa có dấu hiệu nào cho thấy là nhiệt độ trong người nó sẽ hạ xuống.

-T….to…..tối…. nay- Duy lắp bắp “Con nhỏ này giống quỉ thật, cái giọng gì mà khỏe thấy ghê”

-TỐI NAY????

-Này! cô là osin đó, nói chuyện với chủ như vậy đó hả??- Hắn bắt đầu thấy tôi cho hai thằng bạn nên lên tiếng cứu giúp (xem ra cũng có lòng nhân từ nhỉ?)

-Ax, tức chết đi được

Nó vùng vằng bỏ đi lên phòng, ôm cái gối, ụp cái mặt, xả stress….

-Ááááááá………. tức quá điiiiiiiiii

Bây giờ thì Long, Duy, Quân với dấu chấm hỏi to đùng!!! Không kìm được mình, Quân tức giận, nắm lấy cổ áo hắn

-Câu sử dụng chiêu quái gì mà khiến cho Bảo Nhi trở thành……. của cậu như vậy???

-Chỉ là cô ta thiếu nợ tôi nên làm để trả nợ thôi!- hắn vẫn thủng thẳng bỏ tay vào túi quần, để mặc cho ai kia đang nắm lấy cổ áo mình.

-Cô ấy thiếu bao nhiêu tôi sẽ trả!!!

-Tôi không thích, tôi muốn cô ta tự trả

-Cậu…..

Quân định đưa tay lên đánh hắn, nhưng Duy với Long đâu thể đứng “làm cảnh” được nên nhào vô kéo Quân ra

-Có gì từ từ nói, đừng có đánh nhau chứ…

-Thôi được, cậu hãy lên hỏi cô ta đi, nếu như cô ta đồng ý nhờ cậu giúp thì tôi sẽ để cậu trả!!!- hắn nói chắc nịch

“Hừ, nói như vậy không phải muốn mình làm cho Nhi phải cúi đầu mong mình giúp đỡ sao! Thôi thì thử xem”

Mặc dù Quân biết rằng khó có thể mà thuyết phục nó, nhưng ở đời mà, chuyện gì cũng có cái sự…… (nói sao nhỉ)… cái sự lạ lùng của riêng nó, biết đâu cô nàng hứng lên, chịu nhờ Quân giúp thì sao

Cộc..cộc

-Quân vào được không?

Nó đang trùm chăn trong phòng gặm nhắm “cục tức”, nghe tiếng Quân nó bật dậy, mở cửa

-Có gì không?- cộc lốc

Quân đẩy nó vào ngồi xuống giường, dù gì thì ngồi cũng dễ nói chuyện hơn là đứng mà.

-Nhi nè, thật ra….. Nhi thiếu Phong cái gì mà phải làm để trả nợ vậy?

-Ờ….. thì

“Phải nói gì với Quân đây? nói là vì mình ăn “hơi” nhiều nên mới mắc nợ, hay nói không nghe lời hắn thì nhà mình sẽ không cánh mà bay??.....Ax, đau đầu thật”- khóc trong lòng

-Nhi cứ nói đi

-Ờ……. thật ra thì…… Không có gì đâu, Quân đừng để ý…..

-Nhi nói cho……

-Quân về đi, Nhi buồn ngủ rồi- nó cướp lời rồi nằm xuống chùm chăn kín mít.

Chap 22: Bắt đầu chuỗi rắc rối trong trường học

Quân thất thiểu đi xuống nhà

Nhìn bộ dạng của Quân, hắn cũng đoán được kết quả, nhếch môi cười đểu. Chỉ có hai anh chàng Duy và Long thì vẫn ngây thơ, không biết được mà phải chạy tới hỏi hang, vì hai cậu mong sao tống khứ con nhỏ đó đi nhanh, chứ người đâu mà dữ như bà la sát, có ngày đứng tim mà chết

-Sao? Có được không? Được mà phải không? Hãy nói tao nghe đi- cầu mong, cầu mong, gật đầu đi, gật đầu đi

Lắc đầu, cái lắc đầu thểu não như mấy người bác sĩ sau khi kết thúc ca phẫu thuật với câu nói “chúng tôi đã cố gắng hết sức”. Quân thở dài một cái

-Thôi, tao về đây. Mai gặp, tụi bây nhớ đừng có mà hành hạ Nhi đó, không thì biết tay tao- Quân trước khi đi không quên để lại lời hăm dọa

-Ờ… biết rồi…. có cho tiền tao cũng không dám

Quân dắt xe ra về, Duy và Long cũng không nói gì thêm, ngồi xem ti vi cùng với hắn, cả 3 nhìn cứ như mấy kẻ nghiện ti vi, cứ ngồi dán con mắt xung sướng xem ti vi trong khi có một con người đang ngồi với bộn bề suy nghĩ

“Ax, bao giờ mình mới thoát khỏi kiếp nạn này đây???? Lúc nãy mình quát hai tên đó như vậy, không biết sau này có còn đường sống không nữa, hic hic. Không được, ngày mai phải giãn hòa với hai tên đó thôi…….. Axxx, nhức đầu thật…. học bài”

Đối với nó nhất là ăn, nhì là chơi, tam là học. Không có gì ăn cũng không có gì chơi thì tự khắc nó sẽ leo vào bàn học.

Nhưng sao lạ quá, đêm hôm nay sao mà yên tĩnh đến đáng sợ, ngày thường thì “Bảo Nhi, lấy cho tôi li nước cam”… còn không thì “Đầu heo cho tôi li nước lọc”….. vậy mà hôm nay không thấy động tĩnh gì. Nhưng nó có biết đâu, có một người đang ngồi cười với ý nghĩ đen tối “tha cho cô tối nay, vì ngày mai sẽ là tương lai sáng lạng…. hehe”

6h30 Am

Vì gần nhà hắn không có tuyến xe bus nên nó đành phải đi cùng với hắn và hai tên kia. Chiếc Mexidex đứng chờ nó trước cửa nhà, hắn cầm lái còn hai tên choai choai thì ngồi sau và tất nhiên, bắt đầu ngày mới thì không thể thiếu trận cãi vả của hai đứa tụi nó. Và như thường lệ, người phát hỏa là hắn

-Này, ai cho osin ngồi chung với chủ như vậy

-Chứ sao? Bộ anh muốn tôi đu căm hả? Mới sáng sớm….. bực mình.

-Cô ra cốp xe ngồi đi (Ặc)

-Ngồi cái đầu anh í, thích thì đi mà ngồi.

-Trễ giờ rồi đó hai “ông bà”- Duy ngăn hai cái miệng đang công kích lại.

Đến trường

Việc đầu tiên là nó chạy vào Woasinton City (WC do you know?) một phần là để né tránh mấy ánh mắt soi mói, một phần là nó muốn rửa mặt cho tỉnh ngủ vì tối hôm qua tức khuya “dùi mài kinh sử”.

Rửa mặt xong, mát rượi, mặt mày tươi rói đi lên lớp. Vừa đi vừa nhảy, vừa lên đến lầu một thì có năm thằng con trai ngồi trên tay vịn cầu thang, nhưng nó suốt cuộc đời vẫn cứ vô tư như vậy, để ý chi mấy thằng dở hơi đó, vẫn hí ha hí hửng đi như không có gì. Nhưng nó đâu biết các chàng đây đang đợi nó. Thấy nó tới cả năm thằng nhảy xuống chặn đường.

-Làm gì vậy? Tránh ra- nó nói giọng lanh băng, chắc là nó đã ngửi thấy mùi xác khí ở đây rồi.

-Ồ, làm gì dữ vậy? Bọn này chữ muốn xem thử bạn gái của hội trưởng hội học sinh là người như thế nào thôi, xem ra cũng được, rất có cá tính- tên cầm đầu lên tiếng

-Đủ chưa? Có gì thì cứ tìm hắn đi, sao ai cũng nhắm vào tôi hết vậy! mà hắn cũng không phải là bạn trai của tôi cho nên đừng có đứng đó mà nói nhăng cuội…. Phiến phức

Nó quay đầu đi đường khác, nó không muốn bắt đấu một ngày mới bằng một trận chiến như vậy, nó muốn ngày hôm nay được bình yên. Nhưng hôm nay nó bước chân trái ra khỏi nhà hay sao ý, vừa quay đầu thì lại có thêm năm tên nữa chặn đầu cầu thang.

-Muốn gì đây?- nó bắt đầu cảm thấy bực mình

-Không có gì! Tụi này chỉ muốn mời bạn Nhi đây tới chỗ này một chút

-Không rảnh

-Không rảnh cũng phải đi

Một tên nói rồi nhảy tới định tóm nó từ đằng sau, nó đẩy chân ra sau rồi dốc ngược vào bụng tên đó một phát. “Thằng nhỏ” hưởng trọn cú đá bị bật ra sau.

-Khá lắm- tên đầu đàn “khen nó”

Rồi cả chín tên đều nhào tới, cả chín thằng nhìn vào thì không phải loại bình thường, nhưng nó lại hạ được rất dễ, hình như nhiệm vụ của bọn chúng là phải bắt cho được nó còn “nguyên vẹn” thì phải, không thằng nào dám ra đòn cả.

-Không bắt được à? Dùng biện pháp mạnh đi, nhưng đừng mạnh tay quá!

-Dạ, em biết rồi

Sau khi tên cầm đầu nhận lệnh từ một người nào đó qua cái tay nghe thì hắn ra hiệu cho bọn kia bắt đầu ra tay. Nó cứ như vậy, đấm đá đến mệt, đang vào thể chuẩn bị cho một tên ăn cú đá 360 độ của nó thì bị một tên chụp tay nó lại bẻ ngược ra sau..

-Aaa…… Ya…. Buông ra….. buông ra….. – nó mất thế nên không phản công được gì cả, tiếng hét của nó vang ầm cả trường.

Nó “được” đưa đi, hai tay nó được trấn giữ bởi hai tên nhỉn vào cứ như là áp đảo phảm nhân. Lạ thật, tại sao hôm nay trường vắng hoe không một bóng người như vậy chứ, ngay cả thầy cổ cũng không thấy, không lẽ vào lớp hết rồi sao

“Chết thật, mình lại đụng trúng cai tên quái ác nào đây? Không được, phải dùng kế thôi”- nghĩ rồi nó dùng sức bình sinh hét lên

-Aaaa…… Con chuột….. con chuột…..- nó ra sức nhảy rồi hét toáng lên

-Chuột nào?- một thằng nhíu mày hỏi

-Ủa? hổng sợ chuột hả- nó ngớ người (Tg thật sự không biết sao bà này học giỏi, con trai mà bả đi hù chuột)

-Mấy tuổi rồi mà còn sợ chuột?

-Ờ….. tôi giỡn á… hì hì- nó cười giải lải rồi lại chỉ tay về phía sau hét to- A…. Phong… anh đến cứu tôi phải không???

Cả đám vừa nghe nhắc đến hắn thì quay đầu lại nhìn, chỉ chờ có vậy, nó đạp cho hai tên đang đứng gần mình nhất mỗi đứa một phát rồi cùng bỏ chạy…

-YA, CON NHỎ KIA, ĐỨNG LẠI

“Chúa ơi, bây giờ chạy đi đâu là tốt nhất đây hả Người???”

Tất nhiên là cái khả năng chạy của nó thì không tên nào đuổi kịp nó hết, nó cứ bị đuổi chạy qua chạy lại, tìm một bóng người, một tia hy vọng nào đó để cứu giúp. Nhưng vô vọng, càng vô vọng hơn khi cái tên muốn bắt nó thật sự có nhiều đàn em.

Một lúc sau cứ như là hắn biết được chuyện nó đang cho đám đàn em của hắn tập chạy “Maratông” thì lại cho thêm một đám nữa chặn đầu nó, hết đường chạy.
Chap 23: Giải cứu

Reng…..

Tiếng chuông vào học vang lên, bây giờ thì nó chính thức đi trễ sau giáo viên

“Ax, điên thật, vậy là trễ giờ rồi, cái bọn đáng gét này”

Máu nóng nó dồn lên tới não, con ác quỷ trong người nó bắt đầu trỗi dậy, điên tiếc, nó nhào vào đánh, đánh cật lực, đánh hết sức.

Một tên nhào tới thì bị nó tung ngay cú đá cao ngay mặt ngã nhào ra đất, rồi cứ thế, hai rồi ba thằng nhào tới, nó đá bên trái, đá bên phải, cú nào cũng chứa đựng sự tức giận của nó, mỗi lần tung một đòn đánh thì miệng nó lại lẩm bẩm một câu “Phong nguyền rủa…….. Phong chết dẫm……. vì anh mà tôi cứ bị như vầy….. chết đi…….”

Nó cứ coi mặt mấy thằng đó như mặt hắn rồi cứ nhằm vào đó mà tung ra những cú đánh đá, dồn bao uất ức bấy lâu nay mà xả.

-Đại ca ơi, con nhỏ ấy điên lên rồi, tụi em không bắt nó được- một tên báo cáo qua tay nghe

-Vậy thì dùng biện pháp đặc biệt đi- ngọng nói bên kia vang lên có gì đó hứng thú.

-Dạ

Nói rồi tên đó móc trong túi ra một cái khăn (mà khăn có chứa chất pharmacotherapeutics---> cái khăn đó tẩm thuốc mê ), rồi tên đó ra hiệu cho bọn kia đánh lạc hướng nó. Nó cứ mải mê đấm đá nhưng không quên phòng thủ phía sau. Nó thấy tên đang cầm cái khăn chạy tới liền tặng ngay một phát, nhưng nó có ngờ đâu đó chỉ là cái bẫy, bởi tên thật sự cầm cái khăn tẩm thuốc chỉ chờ nó xoay qua xử thằng kia thì chụp ngay khăn vào nó

1s……..2s…….3s………4s………nó chìm vào giấc ngủ

-Đưa nó đi

Tên cầm đầu ra lệnh và nó được một tên nào đó cõng (sướng thế). Chợt! vừa định bước đi thì 3 cái bóng xuất hiện, một giọng nói lạnh lùng vang lên và có chứa gì đó tức giận

-Thả cô ta ra

-Chuyện này không liên quan đến anh, xin tránh qua một bên

-Không liên quan đến tôi hay….. tôi là tất cả lí do của việc này? Nhưng dù gì thì là hội trưởng hội học sinh, tôi không để chuyện này xảy ra được- Đúng, Phong đã xuất hiện.

“Đại ca, lộ rồi”- một tên đứng sau cố gắng báo cáo tình hình cho cái kẻ được gọi là đại ca kia

“Tìm cách đem con nhỏ đó tới đây, đánh lạc hướng đi”

-TỤI BÂY NHÀO LÊN!!- dứt cuộc nói chuyện, tên đó ra lệnh cho đám đàn em nhào tới

-Hai cậu, vây hai bên, đừng để tên nào chạy thoát- Phong ra lệnh cho hai cái người còn lại đó là Duy và Long

Tổng cộng tất cả gồm 12 tên, 3 tên bắt đầu tiến lên trước mặt Phong, người run run, xem ra tên nào cũng có vẻ “dè chừng”, nhưng vì lệnh của “đại ca” đã ban ra nên cả 3 nhìn nhau rồi nhào tới, Phong nhếch môi cười, lựa tên gần nhất sút một cú thật mạnh rồi sẵn thế xoay người đá vào gáy tên kế đó và khuyến mãi luôn cho tên cuối một cú 360 độ. Khi tiếp “tiếp” xong ba chiêu, cả ba nằm lăn lộn dưới đất mà chưa kịp trở tay

Con người Phong là vậy nếu dùng văn không được thì phải dùng võ, mà đã dùng võ thì không nương tay

Cùng lúc đó, tại chỗ Duy và Long, cả 2 cũng đang “đón nhận” 3 tên khác. Nhưng Duy, Long thì có vẻ còn có lòng nhân từ, vẫn cho bọn chúng một cơ hội

-Muốn từ bỏ hay chiến đấu?- Long hỏi một câu cụt ngủn không đầu không đuôi

Trong đó thì Duy lại đưa là một lời đề nghị rất ư là…….

-Thả người đi, đánh chi mệt

Nhưng cả hai đều nhận về sự phản công của các tên kia điều đó cho thấy đàm luận không thành nên bắt đầu thủ thế

Long cho tên “xí xọn” nhào lên trước một đấm vào mặt rồi “tặng” thêm một cái đạp vào bụng làm cho tên đó phải ôm bụng lăn lộn, rồi tiếp tục xoay người qua chụp tay tên đang có ý đồ đánh lén bẻ ngược ra sau làm cho tên đó la oai oái và hạ luôn tên còn lại.
Duy thì lại không đánh đá mà cứ đứng vờn cho mấy tên đó mệt rồi đứng cười đắc chí, tại cai sự tự cao đó của mình mà không chú ý nên bị một tên nên vào lưng phát đau điến

-Ui da! Bực mình rồi, không giỡn nữa

Nói rồi nhào tới sút cho ba tên mỗi cú nằm lăn quay

Còn lại 3 tên đang giữ nó bắt đầu run sợ. Chỉ có cái tên lãnh đạo là mặt vẫn thản nhiên. Đúng vậy! Phải có tài thì mới được lãnh đạo. Có lẽ, trong cả đám, đó là tên giỏi nhất.

-Tôi với anh sẽ đấu, nếu tôi thắng thì anh phải tránh ra, nếu anh thắng thì tôi trả người

-Được thôi

Nói rồi tên đó tiến lên phía trước bắt đầu thủ thế. Phong chạy tới đá cao ngang đầu, đưa tay kháng đỡ cú đá tên đó xoay người đá lại Phong một cú ngang lưng, Phong cúi người tránh rồi trả lại đòn, cứ đánh rồi né. Tên đó thật sự võ công cũng điêu luyện nhưng có lẽ hắn cho đạt đủ trình độ để là đối thủ của Phong

Sau khi ra các đòn, cả hai bắt đầu thấm mệt, Phong đợi lúc tên đó sơ hở, tặng ngay một phát vào bụng rồi đá thẳng vào đầu làm cho tên đó gục hoàn toàn

Tiến đến chỗ hai tên còn lại, buông ra một câu đầy xác khí

-Sao! Muốn tiếp tục “trận đấu” không?

-Không ạ, của anh đây (trao hàng…….hàng là nó đó)

Bế nó trên tay, Phong dặn dò hai tên còn lại

-Về nói với “cậu ta” nếu muốn thì cứ tìm tôi và còn nữa, mấy bọn nhóc các cậu ra về gặp tôi để lãnh án còn nếu như muốn trốn thì sách gặp đi rút hồ sơ đi là tốt nhất.

Bước đi và một lần nữa nó lại “được” gặp chị y tá. Lần đầu là bất tỉnh, lần này thì ngủ. Không biết tương lai nó sẽ còn vô đây mấy lần nữa. Nhưng chắc là nó sẽ được nghỉ mấy tiết đầu đấy

-Hai cậu lên lớp đi

-Ừ, đi đây, chăm sóc cẩn thận nhá- tên Duy cười gian xảo rồi cùng Long trở về phòng học thân yêu

Chap 24: Hiểu lầm

Cùng lúc đó, tại một nơi khác của trường học

-Xin lỗi đại ca, tụi em thất bại rồi- một tên cúi mặt hối lỗi

-Tụi bây không phải là đối thủ của Phong. Dù sao thì tao chỉ muốn thử thôi, xem ra thì hắn ta thật sự quan tâm con nhỏ đó, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi!- cười, một nụ cười hiểm độc.

Tại phòng y tế

“Đúng là! may cho cô thật, nếu như lúc đó bọn chúng không bắt cô thì hôm nay tôi đã cho cô “tập thể dục buổi sáng” rồi, cứ hưởng thụ đi, sau này sẽ tính lại với cô….” (gian xảo quá)

2 giờ sau

-Oáp…… Ủa? sao mình ở đây?- Thuốc hết tác dụng, nó thức dậy, rồi lại chẳng nhớ gì

“À! Nhớ rồi, mình bị…… Nhưng bọn chúng bắt mình tới đây làm gì? Bắt xuống phòng y tế sao???”

Quay qua quay lại thì nó lại thấy hắn, cái con người đang ngồi chễm chệ trên ghế nhìn nó không chớp mắt.

Tức giận, tự dưng nó cảm thấy tức giận vô cùng. Tại sao hắn lại cho người bắt nó chứ? Không kìm được nữa nó hét lên

-Đồ biến thái, thì ra anh là người kêu bọn họ bắt tôi tới đây sao? Anh nghĩ tôi là đồ chơi của anh hay sao hả?

Im lặng, không gian im lặng, hắn không nói gì cả điều đó làm nó càng thêm tức giận hơn và chắc rằng hắn chính là người bày ra những chuyện này.

-Anh nói gì đi chứ? Anh kêu người bắt tôi làm gì hả? Anh nghĩ mình là hội trưởng hội học sinh thì muốn làm gì thì làm sao? Đồ đê tiện…….

Hắn tức giận, thật sự là rất tức giận, hắn đã cứu nó mà nó lại nghĩ hắn là loại người như vậy! Thật sự đối với nó, hắn xấu xa như vậy ư? Nó nghĩ hắn đê tiện ư? Đứng dậy, hắn bỏ đi không nói một lời nào. Để lại nó với muôn vàng câu hỏi và sự khó chịu không người. Bức bối!

-Hắn đã làm gì mình chứ? Tại sao lại làm như vậy? Tại sao không trả lời? Hắn có làm chuyện này không? Chắc là có rồi, có làm nên hắn mới không giải thích được chuyện này………

Hắn bỏ đi, đi đâu hắn cũng không biết, chỉ biết rằng mình cứ đi, đi cho khuất mắt nó. Hắn không về lớp cũng không về nhà…… đi mãi ra đến sân sau trường, hắn ngồi dựa mình vào ghế đá như muốn xua đi mọi thứ lúc này. Mệt mỏi!

Nó trở về lớp, hôm qua nó đã nghỉ ở phòng y tế rồi, hôm nay phải lên học thôi.

Vừa lên tới lớp thì đã thấy Duy với Long nhào lên chỗ nó

-Cô tỉnh rồi à

-Sao? sao hai anh biết? Không lẽ hai anh…… hai anh đã cùng hắn làm chuyện đó hả?

-Là sao?- Long ngớ người, không hiểu đang có chuyện gì

-Hai anh cùng với hắn kêu người bắt tôi phải không?- Nó lại tức giận, tức muốn điên lên được.

-Cô nói gì vậy? Tụi tôi đã cứu cô mà!!

-Cứu tôi? Là….. là sao- nó lắp bắp

-Thì lúc đầu giờ, cô biến đâu mất. Vào lớp hơn 10” lại không thấy cô đâu lại nghe thấy tiếng ai la ó(ở lầu 1 mà lầu 3 còn nghe là hiểu cái miệng nó to cỡ nào !!), cứ nghĩ là mấy đứa nào giỡn nên la hét như vậy, nhưng chuông reng mà chưa thấy cô nên tôi Duy và Phong đi xuống thì thấy cô bị ngấm thuốc rồi.....Vậy đó!- Long kể lại đầu đuôi sự việc, cùng với cái mặt “đã làm ơn mà còn mắc oán” (~_~!)

-Thật sao?

Nó hiểu lầm hắn rồi sao? Hắn đã cứu nó, không phải hắn kêu người bắt nó. Sao hắn lại không giải thích chứ? Nó đã nặng lời với hắn quá chăng. Có lỗi, cảm thấy có lỗi quá, không được! Nó phải tìm hắn để xin lỗi thôi. Nhưng! hắn đâu rồi, hắn không có ở lớp. Quân đâu? Quân cũng biến đâu mất. Đã có chuyện gì?

Cả ngày hôm nay nó không học được gì, chẳng có chữ nào vô đâu nó cả. Vừa nghe chuông vang lên nó đã cất hết tập vở vào cặp, chạy đi tìm hắn. Nhưng hắn đâu rồi? Tìm khắp trường cũng không thấy, gọi điện thì hắn không bắt máy

-Chắc là về nhà rồi…… mình cũng phải về thôi.

Nó thất thểu đi bộ về, trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Nó hối hận quá, tại sao lúc đó nó lại hấp tấp mà kết luận như vậy chứ? Nếu như lúc đó nó đừng quá lời như vậy. Haizzz

-Áááá………

Đi qua con hẽm nhỏ nó nghe thấy tiếng hét. Giật mình chạy lại, một đứa con gái đang bị năm thằng con trai vây lại, máu anh hùng nổi lên. Nó nhặt ngay cây gậy gần đó và chạy tới đạp đá cho mỗi thằng một phát. Nhanh chóng, cả năm thằng đều bị hạ, lạ thật! Nó nắm tay đứa con gái kéo chạy đi càng xa chỗ đó càng tốt

-Em có sao không?- nó lo lắng hỏi

-Em không sao!- đứa con gái mắt ngấn lệ

-Em cũng học trường Blue Star hả?

-Dạ. Em học lớp 10A1, cảm ơn chị đã giúp em

-Không có gì, chị tên là Bảo Nhi học lớp 11A1, còn em?

-Em tên Nguyệt Mỹ

-Ừ, Nhưng em làm gì mà bị bọn chúng chặng đường vậy?

-Em không biết! Bọn họ nói rằng em đụng đến người của bọn họ. Mà em có biết chuyện gì đâu

-Ừ, lần sau em nhớ kêu người đi cùng, đừng đi về một mình nữa nhé!

-Em……. đi cùng chị được không ạ?- con bé rụt rè nói.

-Được thôi, số điện thoại của chị đây, có gì thì cứ gọi cho chị nhé- nó lấy giấy bút ra và viết.

-Em biết rồi

-Thôi, chị đang có chuyện đi trước nha.

-------------------
PROFILE

Tên: Hạ Nguyệt Mỹ

Cũng học trường Blue Star, có ngoại hình và gương mặt xinh xắn. Và thân phận của cô bé mọi người sẽ biết khi đọc tiếp
------------------
Kết thúc cuộc đối thoại, nó bắt tuyến xe bus gần đó để về, nó còn phải tìm hắn để xin lỗi nữa!!

Cùng lúc đó ở trong trường

Hắn đang đứng cùng Duy và Long. Trước mặt hắn là bọn nhóc lúc sáng đã đến bắt nó không sót một tên nào

-Được rồi. Vì chuyện hôm nay không có gì lớn nên các cậu chỉ cần quét dọn trường cho tôi trong vòng 1 tuần thôi. (theo như các bạn đã biết thì đây là trường quý tộc và so về độ lớn thì có thể nói là “bự khủng” cho nên cũng có thể hiểu hình phạt này là nhẹ hay nặng) Và tôi sẽ cho người giám sát. Nếu ai trốn thì hình phạt sẽ tăng lên gấp đôi. Nhớ đó

Nói rồi hắn cùng Duy, Long bỏ đi. Để lại bọn nhóc ôm nhau mà đau khổ.

Nó về nhà. Tìm khắp nhà. Phòng hắn không có, phòng khách cũng không, phòng tắm cũng không nốt. Duy, Long cũng không thấy đâu. Có chuyện gì vậy chứ?

-Buồn thật, tự dưng cả 4 người đều biến đâu mất…….

...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 25: “Hôm nay mày sẽ bị xử tội”

Đang ngồi ôm gối trong phòng thì nó nghe thấy tiếng mở cửa. Nó vội quăng gối chạy ra thì thấy Duy và Long bước vào và hai tay hai đang vác hắn trên người.

-Có chuyện gì vậy? Anh ta bị gì vậy?- thấy cái cảnh ngay trước mặt nó vội chạy tới đỡ phụ, lo lắng hỏi.

-Tôi không biết, tự dưng lại dời đi uống rượu, trước giờ có như vậy đâu- Duy nhăn nhó

Long không nói gì, hình như cậu ấy biết lí do, chỉ lặng lặng đưa hắn về phòng. Tại sao hắn lại uống rượu chứ? Không lẽ vì nó sao? Nhìn thấy dáng vẻ hắn lúc đó sao nó thấy khó chịu quá, nó thấy mình càng có lỗi hơn. Rồi nó quyết định đi nước chanh cho hắn uống rồi sẵn tiện chuộc lỗi với hắn.

Đem li nước chanh vào phòng hắn, nó lôi hắn dậy, cố tìm đủ mọi cách trút cho được số nước đó vào trong người hắn để giải rượu, như vậy thì hắn mới tỉnh lại và nó mới có thể chuộc lỗi được

-Nè….. anh dậy uống đi cho tỉnh…….- nó lay hắn liên tục, dùng hết sức đấm đá, lôi kéo

Cuối cùng thì hắn cũng ngồi dậy và uống, nhưng hắn cứ lẩm bẩm cái gì ấy, nhỏ quá, nó không nghe được. Sau một lúc đầu óc quay cuồn, hắn bắt đầu tĩnh lại, nhìn thấy nó hắn nhăn mặt, hơi men rượu vẫn còn trong người, hắn lạnh lùng quát

-Cô vào đây làm gì?

-Tôi đem nước chanh cho anh uống thôi

-Tôi uống rồi, giờ thì cô đem ra ngoài đi

-Nhưng, tôi muốn…….

-Tôi không muốn nghe

Rồi hắn nằm xuống lấy gồi chùm đầu lại. Thất vọng, nó bỏ về phòng, tự trách mình tại sao lúc đó lại nông nỗi chư vậy chứ. Chán nản nó đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau như thường ngày nó nghe tiếng gõ cửa

-Bảo Nhi, cô dậy chưa vậy

Nó bật dậy, hắn hết giận mình rồi sao? Qua kêu mình như vậy là hết giận rồi, vui quá! nó chạy ra mở cửa

-Anh hế…. Ơ, Duy hả? Đợi chút, tôi thay đồ rồi sẽ xuống ngay

Thất vọng quá, là Duy chứ không phải là hắn, hắn vẫn còn giận. Hôm nay hắn không lái xe nữa, hắn không ngồi cùng nó, hắn ngồi cùng Duy và Long lái xe. Buồn thật!

Vào lớp gặp Mi, Lam nó liền chạy xuống, có lẽ Mi, Lam là người duy nhất có thể làm nó vui hơn

-Nhi, hôm qua mày mất tích đâu vậy? Tiết đầu thì vắng, vào lớp thì không nói không rằng lại biến đâu mất!- Mi trách nó

-Ờ, tại tao bị giang hồ để ý thôi, không có gì đâu!

-Giang hồ nào? Mà mày có bị gì không?- Lam nhày tới cầm tay cầm chân nó để tìm xem có bị vết tích nào không

-Tao không bị gì hết, ra chơi tao sẽ kể cho tụi bây nghe

Rồi cứ như thường ngày, lại nằm lên bàn, nó nhìn hắn. Bây giờ hắn cứ như người xa lạ vậy. Khó chịu quá, phải chi hắn cứ gây sự với nó, cứ bắt nó chép bài, đằng này hắn cứ im lặng như vậy, thật đáng sợ

Hai tiết học hôm nay sao mà nặng nề quá. Vừa hết giờ hắn lại cùng Duy, Long biến đâu mất. Nó thở dài, thật sự nó đang rất buồn

Bây giờ chỉ có ăn mới có thể làm cho nó cảm thấy vui hơn thôi, kéo /mi /lam xuống căng tin.

Tụi nó chỉ vừa mua đồ, chưa kịp ngồi xuống thì bị một đám người, cả nam lẫn nữ vây lại

-Mày là Bảo Nhi 11A1 đúng không?- một bà chị lớp 12 với mặt mày hung dữ, chắc có lẽ là đàn chị ở đây đi tới hỏi nó

-Có chuyện gì?- nó chán nản đáp

-Tốt, vậy thì hôm nay mày gọi về nhà kêu gia đình chuẩn bị nhận xác mày đi!

-Các người muốn gì đây

-Xử tội mày

-Tội gì chứ? Rãnh rỗi thật……

-Tội thứ nhất: dám xía vào chuyện hôm qua của bọn tao (chuyện con bé Nguyệt Mỹ). Tội thứ hai: dám ở cùng nhà với Phong. Hai tội này thì đủ cho mày vào hòm rồi con ạ.

-Thật vô lí. Tôi ở chung với Phong thì có gì là sai? Còn đi đường gặp chuyện bất bình thì tôi ra tay giúp thôi

-Đừng nói nhiều
Bà chị giang hồ đưa tay hất đổ phần ăn của nó rồi búng tay một cái, cả đám trai có gái có nhào tới. Mi Lam lập tức bị đẩy ra ngoài như là không được đụng vào trận chiến. Cả hai không tài nào chen vào được.

Nó bắt đầu đánh, đá ngược, lên gối, xuống trỏ, chiêu nào nó cũng sử dụng. Nhưng đông quá. Có thể nói là gần như nữa trường tụm vào vậy. Nó bắt đầu đuối sức, bị ăn vài cú đá nó vẫn đỡ được cho tới khi bị một thằng con trai đạp ngay vào lưng

Nó ngã xuống

Ngay lúc này đây, nó bị đánh tới tấp, bị đá, đạp. Từng cú một, nó cảm nhận rõ từng cơn đau đang len lỏi. Đau lắm! Không chịu nổi nữa, máu trào ra từ khóe môi. Ngay lúc này đây, nó nghĩ đến hắn, hắn ở đâu? Nó sẽ chết hay sống. Nó ngất lịm.

--------------------------
Chuyện gì sẽ xảy ra? Ai sẽ là người cứu nó? nhớ đón xem chap sau nhé.

Chap 26: Là thật hay là mơ

Trong khoảnh khắc ấy, không gian đang náo loạn. Nhưng sao nó cảm thấy thời gian và không gian như dừng lại. Nó đang ở đâu???

-DỪNG LẠI!!! Đây là trường học chứ không phải là nơi để đánh nhau. Các người có biết tôi là người giữ trật tự ở đây không? TRÁNH RA.

Giọng nói vang lên, là ai? Người giữ trật tự ở đây chỉ có thể là hắn thôi. Đúng vậy, hắn đã tới rồi. Hắn sẽ cứu nó.

Thực ra thì hắn đã biết vụ lùm xùm này lúc tụi kia bắt đầu vây lại gây sự rồi vì hắn là hội trưởng nên hắn luôn có người thông báo nguồn tin cần sử lí. Nhưng vì nó, vì những cây nói của nó nên hắn không bận tâm, hắn không muốn dính vào mấy vụ lùm xùm này nữa.

-Cậu không ngăn lại sao?- Long hỏi

-Mệt rồi!

-Nghe nói là vụ này ở căng tin đó!

-Ở căng tin sao?

Hắn bật dậy, “căng tin? không phải là nơi mà cô ta hay đến sao? Không lẽ nào….” Đứng phắt dậy, chạy thật nhanh đến tới. Và ngay lúc này đây, khi đám đông dần tản ra. Hắn cầu mong, cầu mong người đó không phải là nó.

Mọi vật như tối xầm lại. “Là cô ta sao??? Không lí nào, đồ ngốc đáng chết, cô giỏi lắm mà, sao lại để xảy ra như vậy chứ?” hắn đứng chết trân, hình ảnh người con gái đang nằm im dưới đất ngay lúc này đây như vết dao cứa vào tim hắn, sao nhói quá

Đám đông tản ra, Mi và Lam như vừa phá được bức tường sắt. Lao vào cạnh nó.

-Huhu, Nhi ơi, mày có sao không vậy hả? Nói gì với tao đi chứ!!!- Lam khóc, cố tìm cách để lay nó, làm cho nó mở mắt ra…

Mi không nói gì cả, tức giận lắm, nó nhào tới nắm lấy cổ áo bà chị lớp 12 kia mà hét

-Chị nghĩ chị là ai? Muốn làm gì thì làm sao? Tôi sẽ cho chị biết, sẽ cho chị nếm đủ những gì mà Nhi đã chịu- rồi Mi đưa tay lên định đánh trả thù cho nó nhưng lại bị Long nhào tới kéo ra.

Bây giờ hắn mới tỉnh lại, tiến tới bế xốc nó lên rồi nhìn đám người kia buông ra một câu đầy xác khí

-Cuối giờ những người tham gia chuyện này đến gặp tôi. Anh không đến sẽ được cấp phép nghĩ học và gia đình sẽ có người vào tù thay vì tội hành hung người khác và đừng nghĩ rằng tôi không thể, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì nếu như tôi muốn!

Phán một câu lạnh lùng, lòng đau thắt, hắn đưa nó vào phòng y tế. Và đây là lần thứ 3 nó vào phòng y tế trong 3 ngày liên tiếp, như vậy là quá nhiều rối

Sau khi chị y tá băng bó và sức thuốc cho nó xong thì đi ra ngoài, vừa bước ra cổng thì đã bị Lam Mi chặn đầu hỏi tùm lum, chắc là vì hai con bạn lo cho nó quá.

-Nó có sao không hả chị? Nó có bị gì không? có ảnh hưởng gì tới sức khỏe không?.......

-Không sao, chỉ là bị trầy sức ngoài da thôi, nó nhiều chỗ bị đánh mạnh nên gây bầm. Tụi em nhớ kêu bạn nghỉ ngơi nhé, hình như sức khỏe con bè rất yếu.

Sau khi giải thích một hơi dài, chị y tá bỏ đi một mạch trong khi Mi, Lam chưa kịp “ngấm” (chậm tiêu quá sức)

Lúc này đối với nó, nó đang cảm nhận từng cơn đau ê ẩm. Nó đang ở đâu? Trước mặt nó đây là một không gian trắng toát. Nó chết rồi sao? Nó chạy, chạy mãi, nhưng sao không thấy ai cả. Sợ hãi quá, cô đơn quá, lạnh lẽo quá, nó gục xuống khóc!

-Con đừng khóc Bảo Nhi- một giọng nói trầm ấm vang cọng

Giật mình, giọng nói này. Là mẹ, giọng nói của mẹ.

-Mẹ ơi, có phải mẹ đó không? mẹ đang ở đâu?- nó tìm kiếm, nó không muốn mất bà

Đây rồi, bà đang đứng đây, người mẹ dịu hiền của nó đang đứng đây, nó chạy lại ôm chầm lấy bà, người mẹ yêu dấu của nó. Ấm áp quá, đây là thật hay là mơ?

-Con nhớ mẹ lắm!- nó khóc, giọt nước mắt hạnh phúc

-Mẹ luôn ở đây, luôn ở bên con, con đừng buồn nữa, hãy nhớ ba mẹ và chị luôn ở bên con.

-Mẹ ơi, mẹ đừng đi, đừng đi,……. MẸ!!!

Nó giật mình dậy, hóa ra chỉ là mơ thôi, phải rồi, mẹ luôn ở bên nó, không được buồn nữa, không được khóc!

-Nhi, mày tỉnh rồi- Lam ôm chầm lấy nó, con nhỏ lại khóc

-Tao đâu có sao đâu, mày đừng có khóc nữa, tao có chết đâu mà khóc…..

Con bạn ngốc của nó, nhìn thấy cái cảnh nó bị bầm dập như vậy mà cứ nước mắt ngắn dài, còn Mi thì cứ ngồi nhìn hằm hằm vào cái tên Long, cái tên dám cản nó không cho xử ội bà chị kia

-Này, tôi biết là cô muốn trả thù cho bạn mình, nhưng tôi là người giữ trật tự mà, nên tôi không có để cho cô làm như vậy được!

-Giữ trật tự sao? Anh giữ trật tự cái kiểu gì mà tụi nó kéo tới cả buổi trời rồi anh mới tới?

-Ờ….. thì…..

-Thì sao? Anh nói đi chứ? Anh có biết là chỉ cần trễ hơn chút nữa thì có án mạng xảy ra rồi không?- Lam ở đâu nhào tới bức xúc, cô nàng cũng phun trào lửa giận

-Ơ….. tôi….. “Hic, gì vậy chứ? Sao tự nhiên lại công kích mình như vậy? Mình có làm gì nên tội đâu chứ?.....”

-Có định cho người bệnh nghĩ ngơi không vậy?

Câu nói của hắn vang lên và Long Duy cũng hiểu nhiệm vụ của mình. Hai cậu mỗi người nhào tới kéo mỗi cô, mặc cho hai cô nàng giận giữ, cấu xé…..

Lúc này chỉ còn nó và hắn. Không gian căng thẳng quá, nó phải làm sao đây? Hắn lại cứu nó một lần nữa! nó phải nói gì đây? Sao hắn lại im lặng như vậy?

-Lúc nãy……. anh……. cứu tôi sao?- nó ấp úng nói nhỏ xíu

-………..

Không nói, hắn vẫn không nói gì, nó chán gét khi hắn cứ như vậy, khó chịu quá…

-Này, anh vẫn giận tôi hả?.... Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi mà…… Chỉ vì tôi quá nóng nảy thôi….. nhưng sao lúc đó anh không giải thích chứ….. Anh nói gì đi, sao cứu im vậy, nè, nè, nè, nè, nè……..- nó xổ ra một tràn, ngồi làu bà làu bàu

-Đồ ngốc cô im đi! điếc cả tai, không biết cứu cô làm gì để rồi giờ ngồi nghe cô lè nhè…..

Chap 27: Âm mưu kế hoạch

Nó không để ý đến câu trách móc của hắn. Nó chỉ biết là hắn đã nói chuyện với nó, hắn đã tha thứ cho nó rồi!

-Anh tha lỗi cho tôi rồi phải không,….. vui quá- nó bật dậy, quên luôn là mình đang bị đau để rồi hậu quả là ngồi ôm lưng- Ui da, cái lưng đáng thương của tôi…..- la oai oái, cái lưng đáng thương của nó không biết lúc nãy đã chịu bao nhiêu phát “đạn” nữa…

-Này! nằm xuống đi, người bị thương mà còn lanh chanh lóc chóc được- nói rồi hắn đỡ nó từ từ nằm xuống.

-Anh lo cho tôi đó hả?- mặt nó gian gian nhìn hắn

Đỏ mặt, hắn quay đi, hắn đang lo cho nó thật sao? Không thể nào,hắn không thể thích nó được, hắn vẫn đang chờ một người, người đó….không phải LÀ NÓ!!

Một ngày nữa lại trôi qua, nó đang cùng với Mi, Lam đứng trước phòng y tế vì mấy tên kia nói là đợi một chút, bọn hắn đi xử lí công việc một tí rồi quay lại về cùng.

Tại phòng hội trưởng của trường lúc đó

-Các người tới đủ cả chứ?- hắn lạnh lùng lên tiếng

-Dạ…. dạ đủ- một tên run run

-Được rồi, tất cả những người tham gia chuyện này. Nam: hít đất 300 lần, Nữ: thụt dầu 300 lần MỖI NGÀY, và sau khi làm xong thì phải quét dọn trường cho đến cuối năm. Tôi sẽ cho người đến giám sát. Chỉ cần thiếu một lần: rút-hồ-sơ được chứ. Còn cô- nói rồi hắn chỉ tay về phía bà chị lớp 12 cầm đầu mọi chuyện- rút-hồ-sơ ngay lập tức cho tôi.

Hắn vừa dứt câu, bà chị kia đã bù lu bù loa lên, chạy tới nắm tay áo hắn

-Phong à, em biết lỗi rồi (em cơ à), bắt em làm gì cũng được, đừng đuổi học em, hức hức

Lạnh lùng hất tay bà chị kia ra, hắn để lại một câu

-Sao trước lúc làm không nghĩ đến hậu quả. Tôi làm như vậy là nhẹ tay lắm rồi.

Cũng cùng lúc đó tại một vị trí khác trong trường

-Sao, con nhỏ đó được Phong cứu à?- Thảo Trang hét trong bực tức

-Dạ, em xin lỗi chị, tại lúc đầu nó phản kháng dữ lắm, nên mãi lúc sau mới bắt đầu dạy cho nó bài học được thì anh Phong tới

-Hừ, có chút chuyện mà cũng làm không xong, mà mày nhớ kêu tụi nó đừng có mà khai tao ra. Không thì đừng trách. Bể hết kế hoạch rồi, bây giờ chỉ còn mong chờ vào kế hoạch còn lại sẽ thành công thôi- cười, một ánh nhìn khinh miệt đầy thù hận

Sử lí xong mọi việc, hắn cùng hai tên kia đến trước phòng y tế và cả dám cùng nhau đi về. Hôm nay nó chẳng còn miếng sức lực nào để nhảy nhót nữa, đi còn không nỗi. Mệt thật!!

Hôm nay có cái gì đó lạ lạ ý nhỉ? Lúc nãy Mi còn điên tiếc cấu xé tên Long vì tức giận mà! Sao bây giờ lại cười nói vui vẻ như vậy chứ? Đã xảy ra chuyện gì?

-Này, có chuyện gì vui vậy? Kể tôi nghe với

Nó chen vào giữa Mi và Long (kì đà cản mũi) mặt ngơ ngơ ngáo ngáo “Sao hồi nãy cười tươi lắm mà, bây giờ lại không nói gì? Hai người này mờ ám thật”

-Hai người có gì giấu tôi hả?- nó lườm lườm Mi, mặt làm ra vẻ nhìn thấu tâm can người khác mà thiệt ra hổng biết gì hết

-Làm gì có……- Mi chối, mặt đỏ ửng, rồi cô nàng lại đổi chủ đề cái rụp- À, kể từ thứ 5 là tụi mình sẽ bắt đầu có tiết học ngoại khóa buổi chiều đó!

-Sao? Học cái gì mà buổi chiều nữa- vùng vằng

-Học thể dục!!

-Thể dục hả? Sướng vậy- mắt nó sáng rỡ, cười tươi rói làm ra vẻ khoái chí. Nó khoái vì thành tích môn thể dục của nó chưa có ai vượt qua được lúc học ở trường cũ. Môn thể dục là môn mà nó yêu nhất í (sao lại thích môn thể dục chứ)

Cả đám đi mà cứ cười nói vui vẻ, hắn cũng vậy, hôm nay hắn biết cười, biết nói đùa để trêu nó. Nhưng nó không giận, nó vui, nị cười của hắn thật sự rất đẹp và….. rất hiếm. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn cười, tự dưng tim nó đập rộn ràng, nó thích nụ cười của hắn. Có lẽ nhìn thấy mẹ chỉ là mơ, nhưng nụ cười ngay lúc này đây của hắn là thật….. Phải chi hắn cứ cười như vậy nhỉ!

Đi gần ra đến cổng thì con bé Nguyệt Mỹ từ đâu chạy theo ý ới

-Chị Bảo Nhi…… Chị Bảo Nhi…….

Nghe thấy tiếng ai thất thanh gọi mình nó liền quay lại

-Nguyệt Mỹ?? Em làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?? Lại có ai đuổi đánh em hả?

-Dạ không! Em nghe nói lúc sáng chị bị bọn người kia đánh phải không? Em xin lỗi chị, vì em mà chị mới bị như vậy….. huhuhu- con bé xổ một tràng rồi khóc òa

-Nè, nè…. đừng khóc mà, đâu phải lỗi tại em đâu, đâu với chị cũng đâu có bị gì đâu, nhìn nè- nó cố gắng quơ tay quơ chân cho con bé yên tâm, mặc dù trong người thì đang đau ê ẩm

-Ai vậy Nhi?- Lam nhìn con bé cứ như là người ngoài hành tinh rớt xuống vậy. Không biết từ đâu chạy tới rồi nói gì gì đó rồi đứng khóc ngon ơ.

-À, đây là con bé hôm qua tao cứu, tên là Nguyệt Mỹ

“Nguyệt Mỹ sao? Cái tên này mình nghe ở đâu rồi thì phải? Nhưng nhìn con bé này khả nghi lắm, không biết…….”- hắn nhìn con bé nhíu mày, có lẽ hắn đã nhìn thấy được điều gì đó đằng sau những hành động của con bé

-Em chào anh- con bé mới khóc xong bay giờ thì cười tươi ơi là tươi

Hắn nhìn con bé chẳng nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Và nó quyết định sẽ cho con bé đi cùng một đoạn…… mà thôi, hộ tống về đến nhà luôn!!! Nhưng hắn lại bị làm sao ấy nhỉ? Từ lúc gặp con bé Nguyệt Mỹ hắn chẳng nói chẳng rằng gì hết, cũng chẳng cười, nhìn còn có vẻ khó chịu nữa chứ. Lạ thật!

Đến nhà Nguyệt Mỹ, nhà của con bé cũng không to lớn gì. Gia đình sống nhờ vào kinh doanh cửa hàng nhỏ và cho người khác thuê một phần căn nhà. Có lẽ con bé vào trường này cũng nhờ học bỗng như nó.

Chào tạm biệt con bé, nó lại leo lên xe cùng bọn hắn đi về, chợt! “Ọt ọt ọt….” bụng nó kêu réo. Nó quay qua nhìn hắn với đôi mắt long lanh đầy hi vọng

-Bây giờ mình đi ăn đi nha!!!

Nhìn mặt nó hắn lại cười gian (cái con người gì mà suốt ngày toàn nghĩ tới mấy chuyện gian xảo không à)

-Không, về nhà nấu cơm ăn đi

Tan nát, câu nói ngắn gọn của hắn làm nó hụt hẩng kinh khủng. Rõ ràng hắn biết là nó không biết nấu cơm vậy mà còn bắt nó làm. Bây giờ không lẽ lại đi nói ra trước mặt tên Duy và tên Long kia, xấu hổ chết mất.

Quay xuống xem hai tên kia đang làm gì. “Trời ạ, anh ông tướng đang cắm đầu vào điện thoại chơi game”. Quay qua quay lại rồi lại nhìn vào cái điện thoại, nó nảy ra ý tưởng, lôi ngay chú dế của mình ra “Tốn tiền quá TT__TT”

[Anh biết là tôi không biết nấu cơm mà!!]- send to tên âm binh

Rè…..rè….

Điện thoại hắn rung lên. Đọc tin nhắn xong lại nụ cười đó, gian hết sức

[Thì cô nấu mòn sường gì đó đi! tôi sẽ giúp cô! OK?]- send to đầu heo

“Sao chứ, mình không biết làm món đó mà, lần trước như vậy mà hắn vẫn muốn chọc tức mình sao…… thôi thì… đành nói thật vậy”

[Thật ra….. món đó không phải do tôi làm]-send

[Biết ngay mà, cô muốn qua mặt tôi sao! Nhưng chỉ tại cô tự chuốc lấy thôi, ráng chịu đi!!]- send

[Nè! Anh có phải là con người không vậy? Không có lòng nhân từ gì hết!!!]-send

[Ừ, tôi không có lòng nhân từ]-send

[Tôi năn nỉ anh đó, giúp tôi đi rồi anh muốn gì cũng được!!!]-send, lần này nó gửi kèm theo bộ mặt cún con quay qua nhìn hắn làm hắn siêu lòng

[Thôi được, nhớ giữ lời, tôi sẽ lưu tin nhắn này lại, nếu cô mà không giữ lời thì tôi sẽ đưa cho họ xem]- send

Nó mừng rơn, quay qua nhìn hắn, đưa tay lên làm kí hiệu ok. Cuồi cùng thì kết thúc sau một hồi trao đổi, hắn quay dầu xe, còn nó thì ngồi đếm

1……..2………3…….

“Trời đất, gửi đến 4 tin, tốn hết 1200 VNĐ của mình rồi, phí thật TT__TT(!__!)”

Chap 28: Ăn nhà hàng và câu cá

Thấy hắn quay xe, Long thắc mắc

-Sao quay lại vậy?

-Đi ăn

Chiếc xe chạy rồi dừng lại ngay trước một nhà hàng. Từ lúc ở cùng hắn nó toàn được đi ăn nhà hàng. Sướng chết đi được! Nhưng đôi lúc nó cũng thèm mấy món mama nó nấu. Phải sắp xếp thời gian hôm nào về thăm mama thôi.

Như thói quen bao lần, không cần ai bảo, nó cầm cái menu chỉ lia lịa. Lần này nó gọi nhiều hơn cả những lần trước, cứ như là muốn bù lại lúc sáng chưa kịp ăn mà đã bị bà chị kia hất đổ vậy.

Thức ăn được bày ra đầy bàn, nó cầm đũa và ăn ngấu nghiến. Ai kia thì có lẽ đã quen với cảnh này rồi, nhưng hai tên Long và Duy thì ngồi nhìn nó há hốc mồm, nó ăn mà cứ như là bị bỏ đói mấy chục năm vậy. Không thể tin được!

-Chút nữa ai thanh toán vậy?- Long quay qua hỏi nhỏ với Duy, mặt sợ sệt (!_!)

-Không biết, mày thử hỏi……..

-Hai đứa bây trả-chưa kịp để Duy lên tiếng, hắn đã chen vào cho biết kết quả và cười đểu một cái

Duy, Long nghe hắn nói dứt câu thì đơ người, câu nói của hắn cứ như quả tạ 1000kg thả lên đầu hai tên đó vậy

Sau một lúc “ngồi” như trời trồng, cả hai quyết định….. nhào vô ăn cho thỏa, dành ăn với nó. Cả hai cậu đều có chung ý nghĩ “Mình đã thanh toán thì phải ăn cho đáng chứ”. Và cứ thế gắp gắp

Nó cũng đâu có vừa, dám dành ăn với nó sao, nó cũng gắp hết sức. Những người xung quanh nhìn 3 đứa với ánh mắt sợ hãi, không sợ hãi sao được khi mà cả ba người cứ ăn lia lịa. Lâu lâu còn nghe một đứa la lên “trả cái đó cho tôi!!!”. Nó cứ gắp, gắp nhiệt tình. Đang gắp thì bị hắn chặn đũa

-Đừng ăn món đó!!

-Why???- nó nhìn hắn trăn trối

-Muốn dị ứng thì ăn

-Ờ, vậy thôi

Hai tên kia cứ ăn, ăn cho đúng nghĩa “đáng đồng tiền”, ăn đến độ bụng no căng không đụng đũa được nữa. Ấy vậy mà nó vẫn ăn tỉnh bơ như không. Duy, Long trơn tròn mắt, nhìn cái con người không có xu hướng dừng ăn kia mà đau lòng.

Cuối cùng thì nó cũng dừng. Hí hửng khoái chí vì được ăn đã đời, thật ra lúc hai tên kia dừng là nó đã no rồi, nhưng vì hai tên đáng gét dám dành ăn với nó nên nó mới ăn nhiều thật nhiều cho bỏ gét, ăn xong bữa mà nó tưởng chừng như là no tới mai luôn.

Hóa đơn đưa ra, nó ăn nhiều đến độ mà tiền mặt của hai tên kia gộp lại cũng không đủ trả, mà cà thẻ thì không chia đôi được và thế là hai tên quyết định…….. oẳn tù tì

-1……2……3 ra cái gì?.....ra cái này!!

-Kakaka, mày thua rồi! Thanh toán đi con- Long cười mãn nguyện đầy đắc thắng. Cảm thấy sao mà thông minh quá, ra đúng “cái bao” chụp “cái búa” của Duy.

Duy ngậm ngủi rút thẻ

-Con nhỏ này ăn kinh thật, cháy hết cả cái thẻ của tao, hic hic- Duy đau khổ nhìn Long

Về đến nhà

-Này! Cô đi làm việc nhà đi- Duy hậm hực

-Anh muốn chết hả? Gan to nhỉ?- nó trơn mắt, tay lăm le nắm đấm.

“Nhìn mặt con nhỏ này sợ thật, cứ như là quỉ hiện hình vậy”

-Tôi nói đùa ý, hì hì

Bây giờ là buổi trưa, mà nó thì lại không biết làm cái gì cả. Nếu học thì cũng không thể đốt hết được số thời gian rãnh rỗi được. Phải làm gì đây nhỉ?

-A! Biết rồi………… Phong ơi, Phong à- nó chạy đến chỗ bọn hắn đang ngồi xem Tivi, miệng không ngừng kêu tên hắn

-Ma nhập cô hả? Đừng có kêu tên tôi như vậy, nổi hết da gà!!!

-Biết rồi, tí nữa đi câu cá đi, dù gì thì cũng không có chuyện gì làm

-Ai nói không có, rãnh thì lau nhà, quét nhà đi

-Tôi mới hết bệnh…….í lộn, mới hết bị thương mà sao làm được. Đi câu cá đi…..đi mà…..đi mà…..- nó nắm tay áo hắn lay liên tục

-Ya, chóng mặt quá……Ừ thì đi- Cuối cùng hắn vẫn phải chịu thua cái sự cứng đầu của nó

-Yeah! Vậy tôi rủ thêm Mi và Lam nữa nhé!

-Tùy cô

Sau khi thông báo cho Mi, Lam xong. Nó cùng hắn, Duy, Long lên xe đến đón Mi, Lam đi cùng

Đợi hắn cất xe xong, tụi nó đi vào trong mua dụng cụ, vì đây là lần đầu đi câu nó tụi nó có dụng cụ đâu. Khỏi nói thì cũng biết nó phấn khích cỡ nào.

Nhưng nói tới câu cá thì nó lại nhớ tới Quân, lần trước nó định câu cá cùng Quân mà lại bị dị ứng, nhưng mà Quân bỗng biến đâu mất, điện thoại thì cũng không liên lác được. Lạ thật! Nó cảm thấy lo lo.

Tiếng gọi của Mi làm nó trở về hiện tại, nhanh chóng quên đi Quân.

Cả đám tìm một chỗ mát dưới cây cổ thụ to rồi dọn đồ nghề ra trong sự hậm hực của nó. Sáu người mà mua 3 cái cần câu vì tên Long phân theo cặp nhưng nó không chịu, dứt quyết đòi mua riêng một cái cần khác chỉ vì tên Long sắp xếp Duy-Lam, Mi-Long, và tức nhiên là hắn cùng với nó.

Nó lấy cần câu ra và chộp ngay con trùng để gắn vào móc câu. Nhưng……. nhìn nó nằm nhoi nhoi cứ ghê thế nào ấy! Không dám động vào thì sao mà gắn được chứ. Rồi nó quyết định tìm sự giúp đỡ từ cái tên ngồi gần nó nhất (là hắn)

-Nè! Anh Phong đẹp trai- giọng nó nhão nhẹt, mắt long lanh.

-Có gì thì nói, tôi nói cô đừng có kêu tên tôi như vậy, nhột chết đi được.

-Anh bắt cái “thứ” nhoi nhoi đó gắn vào móc câu dùm tôi đi!!

-Cô thích câu một mình mà, vậy thì tự gắn đi

-Nè! Anh mà không gắn dùm tôi là tôi phá cho cá chạy hết là anh khỏi câu luôn á (đúng là ăn không được thì phá cho hôi mà!!!)

Hắn cũng phải chịu thua nó, giật lấy cái cần câu, chộp con trùng lia lia vào người nó (chọc tức) rồi mới chịu gắn vào móc câu. Hắn vừa gắn xong thì nó hí hửng quăng dây câu……..
Chap 29: Đau đớn

5’ sau

-Haizz…… hồ này có cá không vậy? Ngồi cả tiếng đồng hồ mà chẳng thấy con nào

-Cô im dùm tôi một chút đi, mới ngồi có 5’ mà đã than rồi.

Chợt

-Aaaaa….. Cắn câu rồi- tiếng Mi la hét ỏm tỏi

Trời đất!! Gì vậy chứ? tên Long đang cầm tay Mi cùng nhau giật cần câu sao? Có điều gì đó bí ẩn ở đây!!! (Ngây thơ quá độ)

Và sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, nón ngồi mà chẳng thèm để ý xem có con cá nào cắn câu không. Hai con mắt của nó cứ dán vào cặp đôi Mi-Long kia. Lúc thì cười nói vui vẻ, lúc thì tên Long lại nắm tay Mi. Mờ ám thật!!! (người ta đang yêu đó bà!!!)

-Cá cắn câu kìa đồ ngốc- hắn hất mặt về nơi ngước đang rung động

Vừa nhìn thấy, nó đã nhảy tưng lên, chụp ngay cần câu, giật mạnh thật mạnh, trong đầu không ngừng vang lên “tao phải bắt được mày, tao phải bắt được mày….” và kết quả là …….

Tèn tén ten: con cá chưa kịp ngậm vào cần câu, chỉ mới nhấm nháp thôi đã bị nó giật phát nên con cá bỏ chạy mất tiêu.

Ngồi làu bàu, tức tối, thầm chửi rủa con cá dám “lừa tình” nó, làm nó mừng hụt.

-Aaaaaa……- Lại tiếng la ó, lần này là của Lam

Lam ngồi vỗ tay bôm bốp, cổ vũ cho tên Duy có tinh thần kéo phăng “bé cá” tội nghiệp ra khỏi “ngôi nhà nước thân yêu” và bị “dính chưởng”, con cá nằm trên mặt nước nhảy đành đạch….

Chưa kịp vui mừng hết thì đến lượt hắn được dính câu. Trời đất!!! Con cá mà hắn câu được là con cá mà từ trước đến giờ nó từng thấy và nó kết luận rằng đó là con “cá cái”. Vì “mê” nhan sắc của hắn “bỏ nhà” đi nên mới bị cắn câu.

“Ax, tức thật, sao ai cũng được mà mình không được chứ. Toàn là mấy con cá hám trai, thấy trai đẹp là cắn liền,…….. mấy con cá ngu ngốccccc”

-Haizzzz…..- ngồi cả buổi trời mà chẳng được con nào, nó thở dài rồi tựa mình vào thân cây……. ngủ luôn

“Đúng là đồ ngốc! Không biết câu mà cũng đòi câu!!!”- hắn nhìn nó khẽ lắc đầu rồi mỉm cười

Đến khi gần tối tụi nó mới kết thúc buổi câu cá và kết quả là: Long-Mi 3 con, Duy-Lam 2 con, và hắn……6 “cô” cá. Nó cho rằng tất cả những con cá hắn câu được đều là “cá cái” và thầm trách mấy con “cá đực có mắt không tròng” người đẹp ngồi như vậy mà không chịu cắn (~_~!). Phần thưởng của nó đem về là….. mấy con trùng

Cả buổi ngồi câu mà nó chỉ toàn ngủ. Đến độ mua 6 con trùng thì con 5 con, còn một con thì vẫn còn nằm chỏng trơ trên móc câu

-Bây giờ tụi mình đi nướng cá ăn đi- Lam để nghị

Chợt, hắn cười gian xảo rồi cất tiếng

-Ok! Phần ăn người đó ăn

Sao chứ!! Hóa nói vậy thì hóa ra là nó phải nhịn sao? Bởi nó có “lừa” được con cá nào đâu. Không lẽ trong lúc mọi người nướng cá thì nó…… nướng mấy con trùng, hic hic. Nó chẳng thèm nói gì, chợt thấy lòng buồn hiu

-Thôi, đi ăn đi, mấy con cá này tính sau. OK!- Mi nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt con bạn của mình nên giúp nó. Đúng là chỉ có bạn tốt mới hiểu nhau như vậy thôi!

Nghe con bạn mình nói xong, nó mừng uýnh lên chạy tới hôn chụt một cái vào má con bạn

-Tao iu mày quá Mi ơi!!

-Mọi người đồng ý không?- Thấy 3 tên kia chẳng nói gì, Mi lấy làm lạ

-Đi với cô ta á hả? Ai…..ai thanh toán- tên Long ấp úng hỏi nhỏ (con trai gì mà keo quá trời ~_~)

-Hôm nay tôi đãi mọi người, được chứ?- Mi nói luôn mà không cần suy nghĩ

Và quyết định cuối cùng là cả đám kéo nhau đi ăn. Ba đứa tụi nó nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi trước, để 3 tên kia đi cùng nhau.

Đang đi thì hắn quay qua hai tên kia (cực)thắc mắc

-Trước kia tao thấy 2 đứa tụi bây sài tiền như nước mà, sao bây giờ tính toán từng chút vậy chứ?- hắn hỏi, mặt nhạo báng, cười gian gian,…..

-Ừ, thật ra tao với thằng Duy bị ông bà già cấm không cho về Việt Nam bắt học ở bên đó. Mà tụi tao không chịu, làm dữ đòi về cho bằng được. Không hiểu mấy ông bà bàn nhau ra sao mà đưa ra cái quyết định là: “Hai đứa được quyền đi nếu như tự kiếm được tiền…..”.Nghe câu đó tụi tao ức chế quá nên đi luôn, chứng tỏ cho ổng bả thấy tụi tao có thể tự lập- Long nói mà mặt đau khổ

-Thì ra là vậy, vậy mấy cưng có việc làm chưa? Vào làm cho anh…..anh trả lương-hắn nói mà mặt nhan hiểm vô độ

-Làm gì trong đó?

-Dọn vệ sinh!!!

-Mày muốn chết hả thằng kia- Long, Duy nhào tới kẹp cổ hắn

-Ế ế, tao giỡn, đừng nóng chớ!!- hắn vội giãn hòa, bởi một tên còn đấu lại, chứ hai tên “võ công thâm hậu” thì hắn chỉ có phân thân ra thôi!!

Ba đứa tụi nó đi mà không thấy ba tên kia đâu nên quay lại thì thấy cái cảnh ôm đầu ôm cổ rồi cười ha hả. Ngỡ ngàng đến bàng hoàng, tên Phong giỡn với 2 tên kia sao!!! Hành động cứ như người……. cõi trên rớt xuống vậy. Nó chạy đến quơ quơ tay trước mặt hắn, để xem hắn có bị ….. nhập không thì bị hắn khó chịu hất tay nó ra. Chẳng nói chẳng rằng đi luôn một mạch

Đến nhà hàng và việc làm quen thuộc đầu tiên là gọi món, nhưng lần này nó nhường cho Mi. Chắc tại vì trưa nó ăn nhiều quá, nên bây giờ cái bao tử nó giảm công suất rồi, ăn ít lại một tí nhưng cũng đủ chết người.

Bữa ăn kết thúc cũng là lúc Mi rút cái thẻ của mình ra (toàn sài thẻ). Nhưng tên Long là con trai thì con sao có thể để cho con gài “động tay” được chứ, mà đứa con gái ấy lại là Mi. Thế rồi làm ngay một hành động ga lăng, Long kêu Mi cất thẻ vào rồi lôi ngay cái thẻ của mình ra

Mặc dù đau lòng khi nhìn “đứa con yêu” của mình bị rút một khoảng “bự” nhưng bù lại thì anh anh ghi được điểm trong mắt nàng, kể ra thì cũng đáng nhỉ!!

Đưa Mi, Lam về nhà, điểm dừng cuối cùng của nó là chiếc giường thân yêu. Sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, nó nằm nghĩ về những chuyện gần đây. Đi cùng với hắn nó toàn gặp rắc rối, vào học mới hơn một tháng mà nó đã thăm phòng y tế liên tục. Trăn trở trằn trọc, rồi nó quyết định sẽ đành phải bỏ 30’ ngàn vàng của mình để dậy sớm bắt xe bus đến trường.

6h15 Am

Như dự dịnh nó dậy sớm rồi thay đồ đến trường. Trước khi đi nó không quên dán mảnh giấy trên tủ lạnh vì nó biết rằng hắn luôn tìm nước uống vào mỗi buổi sáng

[Tôi sẽ bắt xe bus đến trường, nếu anh dậy thì cứ đi, đừng tìm tôi, kí tên: Bào Nhi cute, lovely……]

Để lại lời nhắn xong, nó thong thả đi trên đường, hít thở không khí của một ngày mới, thật trong lành. Hôm nay nó cảm thấy khoan khoái đến lạ, có lẽ vì nó đã thoát được hắn.

Nhưng thoải mái chưa được bao lâu thì một con đau ập đến, nó bị sao thế này? Đau quá, nhỏi kinh khủng, đau gấp đôi lần trước, nó dựa người vào tường, tay chặn lấy ngực, đau quá, khó thở nữa. Khung cảnh xung quanh mờ dần rồi một màu đen bao trùm.
Chap 30: Xe bus

Nó tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau như búa bổ, mùi ete tanh nồng sộc vào mũi, nó đang ở đâu? À! chắc là ở bệnh viện

Thấy nó tĩnh lại, một vị bác sĩ cỡ ngoài 40 đeo kính đi đến trước mặt nó

-Cháu tỉnh rồi à?

-Sao cháu lại ở đây vậy bác sĩ?

-Người đi đường thấy cháu bị ngất nên đưa cháu vào đây!!

Thì ra là vậy! Nhưng nó bị bệnh gì vậy chứ? Gần đây nó cứ cảm thấy nhói ở lồng ngực, cứ nghĩ là do chạy nhiều nên mới bị như vậy. Nó quay qua chưa kịp mở miệng thì vị bác sĩ hỏi nó

-Cháu có người thân không?

Khoan đã! Nó coi phim nhiều rồi, những người bác sĩ chỉ chịu nói bệnh tình của bệnh nhân cho người nhà biết thôi, còn bệnh nhân thì không cho biết. Không được! Nó muốn biết rốt cuộc là nó đang bị gì

-Không ạ!

Nghe câu trả lời của nó, người bác sĩ nhìn nó ái ngại, chẳng nói gì cả, điều đó càng làm cho nó thêm tò mò muốn biết về bệnh tình của mình. Nó nhìn ông bác sĩ cầu xin.

-Bác sĩ, cháu bị bệnh gì vậy? Ông hãy nói cho cháu biết đi!!

Vị bác sĩ có vẻ lưỡng lự, nhưng trước sau gì thì nó cũng phải biết thôi, rồi ông rút ra một cái hồ sơ bệnh án và đưa cho nó

-Cháu bị bệnh tim, đến giai đoạn 2 rồi. Nhưng thường giai đoạn 2 thì rất ít ai đau đến độ ngất xỉu, bệnh của cháu có khả năng phát triển nhanh. Cháu cần phải ở lại đây điều trị. Nếu không điều trị thì mức độ nguy hiểm sẽ càng tăng và khó có thể cứu được.

Tai nó như ù đặc đi, không còn nghe thấy gì nữa, rồi nó sẽ chết sao? Không, bác sĩ nói rằng nó vẫn có thể sống nếu như điều trị mà! Nhưng chi phí thì sao chứ? Để điều trị thì sẽ tốn một khoản lớn, nó làm gì có tiền mà trả chứ! mà bệnh chắc chắn là sẽ không dứt hoàn toàn được, rồi sẽ tái diễn thôi! Nó không thể để cho ba mẹ nuôi của nó chi trả được, nó còn nợ họ quá nhiều!!

Nhìn vào tập hồ sơ bệnh án, sao người ta lại biết nó tên Bào Nhi nhỉ? À, phải rồi, chắc là nhìn vào bảng tên trên áo nó. Ngồi lật tập hồ sơ ra từng trang, xem trong vô thức, nó cũng không biết là mình đang làm gì nữa

Nó trốn khỏi bệnh viện, bước đi như người vô hồn. Tại sao ông trời lại đối xử với nó như vậy? Tại sao lại bất công với nó như vậy chứ? Ông đã cướp đi gia đình nó rồi, bây giờ ông còn muốn cướp đi sinh mạng của nó nữa sao? Nước mắt trực trào.

Có lẽ, nó sẽ không điều trị, nó sẽ không nói với ai hết. Nếu như chết đi thì nó sẽ được gặp lại ba, mẹ và cả chị nó nữa. Như vậy không phải sẽ tốt hơn sao!

Chắc giờ này hắn cũng về nhà rồi, lại một ngày nữa nó nghĩ học. Đưa tay lau đi vệt nước mắt, cố gắng làm mặt tươi tỉnh, nó đi vào nhà.

Vừa thấy nó mở cửa bước vào, hắn đã xồng xộc tiến tới

-Sáng nay cô đi đâu vậy?- giọng nói có pha chút tức giận

-À…. Chỉ là sáng nay….À.. xe bus đông quá nên tôi đi muộn, bị bác bảo vệ đuổi ra ngoài

-Vậy sao không về nhà?

-À….. tại…… tại tôi chán quá nên đi lòng vòng ý mà- nó nói mà cúi gằm mặt để tránh ánh mắt của hắn

-Điện thoại cô đâu? Tôi gọi sao không bắt máy?

-Hết pin nên tôi để ở nhà sạc pin rồi. Thôi, tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ.

Nó lẩn tránh rồi bỏ lên phòng. Hắn nhìn theo, cảm thấy có gì đó rất lạ, nhìn sắc mặt nó nhợt nhạt quá, phải chăng nó đang giấu hắn chuyện gì? Nhưng thôi, nó về là hắn cảm thấy nhẹ nhõm rồi.

Lên phòng, chợt nó nhớ tới lời Mi nói, ngày mai sẽ có tiết thể dục ngoại khóa, mai là thứ 5, đúng rồi. Nghĩ rồi nó lục tung tủ đồ, lấy được bộ thể dục nó ủi cho thẳng rồi cất sẵn, mai sẽ đem bỏ vào tủ trường cho tiện thay.

Tít…..tít…..tít

Tiếng chuông báo thức lại réo in ỏi, hôm nay sao mà nhức đầu quá. Nhưng nó vẫn giữ cái quyết định của mình, vẫn sẽ đi học bằng xe bus.

Đứng trước gương, nhìn mặt nó xuống sắc quá. Chắc là vì biết mình bị bệnh cho nên nó mới mất tinh thần như vậy. “Không được, nếu như mình không sống được bao lâu nữa thì mình phải sống cho đáng quãng đời còn lại, phải vui lên!!”

Tự động viên mình lấy tinh thần rồi nó lại tiếp tục lên đường. Không thấy động tĩnh gì, chắc là bọn hắn vẫn còn ngủ, hôm nay nó không để lại giấy nữa vì nó nghĩ là hắn biết rồi.

Ra đến trạm xe bus, nó nhìn vào cái bảng xem tuyến xe của mình rồi ngồi đợi. Khi rồi! Chiếc xe mang số 13 (số “hên”) chạy tới, nó vội nhảy lên xe

Sáng sớm nên xe cũng không đông khách, chỉ có lất phất vài người, hầu như ai lên xe vào giờ này cũng ngồi ngủ thì phải. Chọn một cái ghế trống ngay cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Nó rút cái điện thoại ra, gắn tai nghe vào rồi nghe nhạc, vừa nghe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ

Một lúc sau, có một người thanh niên bước lên và ngồi cạnh nó. Nó cũng không để ý gì, chỉ ngồi ngắm cảnh.

Lạ thật! Sao cứ mỗi lần xe xốc lên một cái thì tên đó lại ép sát nó hơn, khó chịu, nó nghĩ lại là mấy tên dê xồm, nó quay qua định kêu tên kia dịch ra một chút thì…..

Gì vậy chứ? Tên đó đang kề con dao vào hông nó, sợ quá!

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay