Tên tác phẩm: Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh
Author (tác giả): sandy_nguyen203
Category (thể loại): Tình cảm học đường, hài
Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi):K+
Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): on-going
Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): đừng đọc truyện này lúc đang
ăn
Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
Giới thiệu nhân vật:
NỮ
-(nó) Nguyễn Hoàng Bảo Nhi là một đứa con gái trong gia đình khá
giả, học lực cực giỏi(ngu có môn văn ak), có đôi mắt to màu nâu đen
trong veo, hàng mi dải cong vút, đặc điểm duy nhất thu hút ánh nhìn
của mọi người. Tính tình thì như con nít sáng nắng, chiều mưa, trưa
râm râm, tối có giông, hôm sau bình thường^.^(thân phận của nó là
một bí ẩn)
+ Bạn thân:
- Tôn Nữ Quỳnh Lam là tiểu thư của tập đoàn thời trang phân phối
khắp thế giới. Học lực giỏi, ngoại hình và gương mặt xinh xắn. Đặc
biệt là hám trai, khi mới gặp hắn đã bị "dính chưởng" ^^
- Phan Ngọc Thoại Mi là con gái nhà kinh doanh lớn trong nước,
thuộc dạng quậy phá, thích đánh nhau nhưng không có võ(lanh chanh).
Học cũng giỏi, cũng hám trai và cũng ..... "dính chưởng"
Nam
-(hắn) Trần Lam Phong là công tử của tập đoàn đá quí có chi nhánh
khắp Châu Á. Ngoại hình và gương mặt hot. Là hot boy của trường
Blue Star. Một người lạnh lùng(không biết tại sao ^^!) cực kì giỏi
võ.
Các nhân vật khác sẽ được giới thiệu khi xuất hiện
----------------------
Chap1: Cuộc chạm mặt
Hôm nay nó và hai con bạn thân sẽ chuyển qua trường mới, trường
Blue Star - ngôi trường nơi các con nhà quí tộc trở lên mới được
vào học nhưng cũng phải thuộc hàng giỏi trở lên- nó vào được đây là
nhờ vào xuất học bổng duy nhất của trường mà nó giựt được, còn hai
con bạn của nó cũng tò mò nên chuyển theo.
Tít....tít....tít
Tiếng chuông bào thức vang lên in ỏi. Nó ngái ngủ đưa tay tìm ra
nơi phát ra âm thanh đáng gét phá rối giấc ngủ ngàn vàng của
nó.
-Áaaaa....6h50 rồi sao, 7h là vào học rồi, kiểu này chắc chết
quá!!!!
Nó vọt ra khỏi chiếc giường yêu quí của mình(dù không muốn tí nào)
chạy đi làm VSCN, mặc quần áo trong vòng 3"(quá pro) rồi phóng ra
khỏi nhà.
-Ax, baba mama đi làm hết rồi, làm sao bây giờ
Không nghĩ nhiều nữa, nó cắm đầu chạy như bay tời trường, cũng may
là trường nó gần nên không đến nỗi chạy đứt hơi mà chết(con này nói
quá!)
Mải lo cắm đầu chạy mà nó không để ý thấy nguyên cục đá bự khủng
bố( thiệt ra bằng có cái bàn tay à ^^!) nằm ngay trước mặt.
chuyện gì tới rồi cũng tới. Nó nhắm tịt mắt lại chuẩn bị cho cái
thân tàn tạ mật cú tiếp đất miệng hét to
- Chúa ơi!!! Cứu Con!!! T-T
Như nghe được lời nó, trong lúc quờ quạng cành cây từ đâu chìa ra,
nó nắm cành cây và thoát chết
-Phù phù, tạ ơn chúa, con yêu người lắm lắm!!
Thở phào nhẹ nhõm, nó tiếp tục cái công việc cắm đầu chạy. chạy
được một quãng thì...
-Áaaaaa.... Cái cặp đầu mất rồi!!!!
Vừa chạy ngược lại nó vừa suy nghĩ, lục lọi cái đầu óc xem quăng
đâu mất rồi
Nó chợt nhớ ra, lúc nãy, trong lúc nguy cấp nó đã quăng cái cặp và
theo sau đó là một tiếng "Á", lúc đó nó cứ tưởng là tiếng của nó
~_~
Chạy đến nơi thì nó thấy một tên con trai đang nằm "sải lai" dưới
đất, kế bên là cái cặp của nó.
" Thôi chết rồi, có khi nào cái cặp của mình làm bể đầu hắn không
ta( cái cặp mà làm như cục đá ), không được, như vậy thì mình phạm
tội giết người rồi. Ôi không, mình còn trẻ quá mà, người tài năng,
xinh đẹp như mình(lúc này còn nổ được mà) mà đi tù sao, không được,
không được, phải trốn thôi"
Nghĩ rồi nó rón rén lại gần rồi lấy cái cặp bỏ chạy. Nhưng..... sao
cái chân hoạt động hết công suất mà cái người không di chuyển vầy
nè.
-Áaaaa.... m....m....maaaa....!!!!- vừa hét nó vừa đưa tay đánh hắn
túi bụi.
-Nè, cô làm cái gì vậy hả????
-Tôi xin lỗi mà, tôi không cố ý đâu, đừng có về ám tôi mà,
huhu.
-Cô lảm nhảm cái quái gì vậy hả?
Lúc này nó mới ngước lên "người đâu mà cao thấy gớm". Oa! mặt hắn
trông như thiên sứ vậy. Đôi mắt màu đen nhưng sao cảm thấy buồn và
lạnh lẽo quá. Cái mũi cao nằm ngay giữa khuôn mặt(không nằm giữa
khuôn mặt chứ nằm đâu hả trời), làn da trắng không tì vết "trắng
hơn mình cơ O.O" không thể tin được là trên đời này có người đẹp
như vậy. Nó ngơ ngác nhìn .... 30s sau, tỉnh mộng.
-Ủa, anh chưa chết hả? may quá, may quá, tạ ơn chúa, tạ ơn thánh
ala, các vị thần linh và....- mải mê tạ ơn mà nó không để ý là hắn
đang nhìn nó với cặp mắt nảy lửa
-YA, CÔ CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG VẬY HẢ!!!!!
Ax, tiếng hét của hắn làm giật cả mình. Tức quá định quật lại cho
hắn một trận nhưng nghĩ lại tại nó sai nên đánh ngậm bồ hòn làm
ngọt, làm gương mặt bi thương nhất có thể
-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ tại cục đá đó đó, anh muốn gì
thì tính sổ với nó đi.
Nói rồi nó định bụng giật cặp bỏ chạy, nhưng hắn mạnh quá nó không
tài nào giật ra được.
-Cô nghĩ xin lỗi là xong à? kêu tôi tính sổ với cục đá là sao?
không lẽ lại cầm lên đập vào đầu cô cho sưng lên giống như cái đầu
của tôi sao?
Nghe hắn nói nó mới ngước lên nhìn "ôi, sưng lên một cục to quá,
cặp mình nặng như vậy sao? nhìn mắc cười quá, haha" nó suy nghĩ mà
cố ngăn lại vì cười trong tình thế này là "nguy hiểm"
-Tôi không cố ý thật đó, hay bây giờ anh để tôi đi, tôi đang gấp
lắm, có gì sau này tôi mời anh uống ngước tạ lỗi được không?
-Không được, tạ lỗi ngay bây giờ đi
"Thiệt là bực mình quá, sắp trễ giờ tới nơi rồi còn gặp tên âm binh
đáng gét này, vậy mà hồi nãy mình còn nghĩ hắn là thiên sứ"
Nghĩ rồi nó quyết định không năn nỉ ỉ ôi nữa
-Nè, anh vừa phải thôi nghe chưa, đừng có thấy tôi hiền(hiền quá
~_~) rồi làm tới, tôi đã xin lỗi anh rồi còn gì. Tại sao cứ kiếm
chuyện với đứa con gái dễ thương, ngây thơ, đáng yêu(nước này mà
còn tự tin được) như tôi chứ, có buông ra không hay là anh muốn tôi
đập vô đầu anh thêm phát nữa HẢ!!!!!!
"Phục mình quá, không ngờ lại nói trôi chảy mà xúc tích như vậy
^^"
Nghe nó nói xong, hắn trợn tròn mắt lên nhìn nó (chắc là do
sốc)
-Tôi không buông, mau đền đi!!!
"Ax, bực mình quáaaaa"
-Buông ra
-Không buông
-Buông ra
-KHông buông
-Tôi hỏi lần cuối có buông ra không?
-K.H.Ô.N.G ... không là không- hắn đánh vần từng chữ rồi nói chắc
nịch
-Được thôi, là tại anh đó nhé, đừng trách tôi
Nói rồi nó nhắm vô chân hắn và đạp thật mạnh. Đau quá nên hắn liền
ôm lấy chân
Chỉ chờ có vậy nó giật cặp bỏ chạy không quên quay lại lêu lêu
hắn
-YA, CÔ ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!!!! >.
-Lêu lêu, ở lại chơi zui zẻ nha, ĐỒ ĐẦU HEO, háhá...
Chap2: Chạm mặt lần 2 và trả thù
Nó vừa chạy vào trong trường là cổng vừa đóng.
-Ôi may quá, cứ tưởng là bị nhốt ở ngoài luôn rồi chứ
(Trường này có đặc điểm là trễ giờ thì không được vào trường, coi
như được nghĩ và có lí do "chính đáng" về giải thích với ba mẹ
^^)
Nhiệm vụ tiếp theo của nó là tìm lớp vì nó vừa chuyển qua đây
mà
-Trời ơi, cái trường gì mà to kinh khủng, biết tìm tới bao giờ
đây????
Trường có năm lầu mà lớp nó lại nằm ở lầu 3 "cứ leo như vầy chắc có
ngày mình thành cây sào quá!! Sao trường không làm thang máy
nhỉ???"
-A! Đây rồi 11A1
Nó hớn hở chạy vô trong lớp, xác định vị trí của Mi và Lam
-Kia rồi
Nó chạy xuống và yên vị ở cái bàn sau lưng Mi, Lam- cái bàn dưới
chót ý- rồi sau đó xả giận lên hai con bạn
-Hai con kia, bạn bè như vậy á hả, đi học mà không thèm call tao
một tiếng, để tao phải chạy thụt mạng vậy nè
-Oh, tại tụi này thấy mày ngủ ngon quá nên không nỡ phá giấc ngủ
của mày(xạo quá), thấy mày thức đêm chăm chỉ học bài nên tụi mày
định để cho mày "xả" một bữa- Mi thấy nó giận nên nói một câu "quan
tâm" đến nó
-Thôi, mệt quá, tao "nằm" nghĩ mệt đây(nằm lên bàn)
Thấy nó nói vậy hai con bạn mừng lắm, tại con này nắng mưa thất
thường, có lúc nó điên lên là bay vào bóp cổ hai con bạn chứ chẳng
vừa.
"Nghĩ ngơi được một lát thì tiếng chuông vào học vang lên. Tiết đầu
là của cô giáo chủ nhiệm dạy môn Tiếng anh.
-Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có 3 bạn mới,....um, đâu rồi
nhỉ?- cô vừa nói vừa lục trong cặp cái danh sách lớp vì chẳng nhớ
nổi tên tụi nó
-Thưa cô, là tụi em ạ- Mi, Lam đứng dậy "líu lo", nó bị lôi đầu
đứng dậy
-Uk, các em tự giới thiệu về mình đi
-Em tên là Tôn Nữ Quỳnh Lam- Lam nở nụ cười tươi rói
-Em tên là Phan Ngọc Thoại Mi- Mi cũng nở nụ cười rạng rỡ không
kém
-Dạ.... Nguyễn Hoàng Bảo Nhi- trong khi Mi với Lam tươi bao nhiêu
thì mặt nó giống như đưa đám bấy nhiêu
-Uk, các em ngồi xuống đi
Cô giáo vừa dứt lời, nó thả mình "rơi tự do" và tiếp tục "nằm" nghỉ
ngơi ~_~
Đang "nằm" trên bàn (vì nó ngồi bàn cuối nên cô không để ý) nghe cô
phổ biến nội qui thì một tên con trai từ đâu đi vào lớp
-Sao giờ này em mới vô lớp- tiếng cô giáo dò hỏi
-Em bị tai nạn
-Thôi, em về chỗ đi, em nên nhớ mình là hội trưởng hội học sinh nên
đừng đi trễ nữa nhé!
Nghe cách trả lời nó liền ngẩn đầu lên xem cái kể nào mà trả lời
ngang ngược vậy mà con là hội trưởng hội học sinh nữa chứ
Vừa ngước lên "ôi không, là hắn, lúc nãy thấy hắn mặc đồng phục
trường mà mình không để ý, nhưng sao hắn đi học trễ mà lại được vào
trường???? Không lẽ hắn đánh lén bác bảo vệ rồi mở cửa chạy vào
à??(tưởng tượng lung tung)" đúng là oan gia ngỏ hẹp mà.
Nó vừa cầm cuốn tập, vừa lầm bầm cầu nguyện nhưng có lẽ lần này
chúa không nghe thấy tiếng nó. Hắn bước xuống và hạ cánh ngay chỗ
trống bên cạnh nó.
-Chúa ơi sao người nỡ đối xử với con như vậy!!!- nó mếu máo rồi
thầm trách tại sao "Người" không giúp nó
Hắn ngồi xuống, quăng cái cặp lên bàn, bắt chéo chân và tay quàng
trước ngực mà theo nó nhận xét thì đó là kiểu ngồi của mấy tên công
tử bột
Nó cứ lấy cuốn tập che mặt định bụng cầu cứu hai con ban thì,... ôi
thôi, tụi nó hồn lìa khỏi xác từ lúc nào rồi.
"Đúng là hám trai mà, hai con bạn đáng gét"- nó nhăn nhó thầm rủa
hai con bạn
Thấy nó cứ ngồi che mặt, hắn khó chịu lên tiếng
-Này, ai cho cô ngồi chỗ này vậy, chỗ này là chỗ của tôi, cô không
được ngồi ở đây, mà còn nữa lấy cuốn tập ra đi, chướng mắt
quá
Nó giả vờ không nghe thấy cứ ngồi khấn, cầu mong cho hắn biến đi
chỗ khác hoặc té ghế hay gì gì đó cũng được (con này ác quá, hại
người ha xong giờ con rủa người ta nữa)
Hắn bực mình vì lần đầu tiên có người lơ đi lời nói của hắn nên đưa
tay giật phăng cuốn tập.
Thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy mặt nó nhưng rồi sau đó thì nở một
nụ cười mà theo nó là đểu với mọi góc nhìn (~.~)
Bị giật phăng cuốn tập, tim nó như muốn rớt ra ngoài, lén quay qua
nhìn hắn, nhìn gương mặt đểu cười nửa miệng của hắn mà nó thấy sợ
hãi xen lẫn tức giận
Hai tiết học trôi qua, giờ giải lao mong ước của nó đã đến
Chuông vừa vang lên, cả đám con gái chạy tới vây lấy hắn, cũng may
là nó nhào ra kịp, không thì ngộp thở.
Mấy con nhỏ chạy đến nào là "anh Phong em có cây kẹo nè anh ăn
đi".."anh Phong đây là món sushi em tự làm, anh ăn đi"... nó nghe
mà rợn cả người, nhìn mấy con nhỏ cứ như mấy con gì nhoi nhoi, nó
nhín mà nhột lây ^^. Cảm thấy hắn quả là rất pro khi chịu nổi mấy
con nhỏ đó
Rồi nó kéo hai con bạn xuống căn tin. Nhưng mà kẹt cái gì thì phải,
nó kéo mà không con nào chịu đi, quay lại nhìn thì... ôi thôi, hai
nàng đang đứng mơ màng nhìn chàng bị vây quanh.
Bực mình, nó lôi mạnh hai con nhỏ đi
. . . : : : Trong căn tin : : : . . .
Tụi nó tìm một cái bàn cùng một đống đồ ăn và cùng nhau thưởng thức
(nói là cùng nhau vậy thôi chứ thật ra có một mình nó ăn à, ham ăn
quá ~.~)
-Ê mày, thấy anh hồi nãy không?- Mi lên tiếng sau một hồi mơ
màng
-Uk, hot quá trời, nhìn y như thiên thần vậy. Nhưng mà sao mặt lạnh
băng à- Lam mắt sáng lên khi nghe nhắc tới hắn
-Nhi, mày biết anh chàng kế bên mày tên gì không?- hai đứa quay qua
nhìn nó
-Hử....(mải lo ăn nên chẳng biết gì)
-Tụi tao hỏi là mày có biết anh chàng thiên sứ đó tên là gì
hông?
-Ai, cái tên đó á hả? Âm binh chứ thiên sứ cái nỗi gì, cái đồ đáng
gét thích gây sự- nó lại tức giận khi nghe nhắc tới hắn
-Mày quen ảnh hả? sao quen được vậy? Quen lúc nào? Sao tụi tao
không biết?....-Mi nhào vô hỏi nó tới tấp
-Ngưng cái điệp khúc câu hỏi của mày lại, từ từ tao kể cho
nghe.....bla..bla..bla
Nó vừa ăn vừa kể
-Mọi chuyện là vậy đó, tụi bây thấy tức không, cái tên đáng
gét
Nó quay qua thì thấy con bạn đang ở trên chín tầng mây rồi. Hám
trai quá xa >.
Nó định véo cho mỗi đứa một phát thì tiếng chuông vào học vang lên
"hừ, cũng may là tụi bây có cái chuông cứu"
-Xuống, Mi,Lam ới ời, vô học rồi, xuống đi- nó nìn lên trên trần
nhà như là hai con bạn đang ở trên đó thật
Lúc này tụi nó mới sực tỉnh và đi lên lớp
"Trời ơi, bây giờ lên lại gặp cái mặt hắn nữa, chắc tổn thọ chết
sớm quá T.T"
"Tưng"- một cái bóng đèn to sáng lên trên đầu nó
-Ê Lam! mày có muốn ngồi với "thiên sứ" của mày hông?
-Thiệt hả? Ok- gật đầu cái rụp
Lam vừa gật đầu đồng ý thì nó chạy về chỗ ôm cặp chạy lên
Chap3: Trả thù
-Đi đâu đó?- hắn hỏi
-Đi đâu kệ tôi
Rồi nó chạy lên chỗ Lam và đẩy Lam xuống chỗ nó cứ như là tránh
"tà", càng nhanh càng tốt
-Tôi muốn cô ta ngồi ở đây- hắn lạnh lùng
-Tôi không thích ngồi chỗ đó, với lại lúc nãy anh nói tôi không
được ngồi ở đó mà, sao bây giờ lại bắt tôi xuống chứ- nó phản
bác
-Nhưng tôi nghĩ lại rồi- rồi hắn quay qua Lam- cô lên đi và kêu cô
ta xuống đây
"Ôi ôi, đúng là hám trai mà" nghe hắn nói là Lam nghe theo răm rắp,
chạy lên đuổi nó đi.
-YA.... Mày được lắm, được thôi, Nguyễn Hoàng Bảo Nhi tao không
ngồi ở đây nữa, tao kiếm chỗ khác- nói rồi nó ôm cặp chạy đi
Nhưng.... thất bại hoàn toàn, mọi chỗ mà có bàn trống nó đều không
ngồi được vì... dường như ai cũng nghe thấy những gì hắn nói và....
không dám làm trái lại
Thế là nó ngậm ngùi ôm cặp về chỗ cũ mà trong lòng nước mắt đang
chảy ngược.
Nó về chỗ mà không quên lườm hắn một cái sắc lẽm. Còn hắn chỉ mỉm
cười, cái điệu cười nữa miệng mà muôn đời nó không bao giờ thay đổi
quan niệm về nụ cười đó (đó là nụ cười của những tên đểu cáng, du
côn và tâm hồn.... không trong sáng)
"Cái tên đểu cáng, đáng gét, tôi nguyền rủa anh, ra đường thì bị xe
cán, đi thì bị té đập đầu gãy cổ,.....(~.~!)- nó đang lầm bầm ****
hắn thì nghe tiếng thì thầm vào tai nó
-Cô chết chắc với tôi rồi, dám đụng vào Trần Lam Phong này sao,
chuẩn bị tinh thần đi.
Nghe câu nói đó, nó chợt rùng mình, hắn là hội trưởng hội học sinh,
liệu hắn muốn làm gì nó, không thể đoán được....
"Ôi chúa ơi, tên này có phải là ác quỷ hiện hình không vậy chứ???
Hix hix, hắn muốn làm gì mình đây"
Cả ngày hôm đó nó cứ ngồi không yên vì câu nói của hắn cứ ám ảnh
trong đầu nó, nó sợ hắn sẽ.....nó vừa tưởng tượng mà không khỏi
rùng mình (tưởng tượng gì vậy ta???? tác giả cũng không biết, tùy
mức độ "trong sáng" của từng người)
Giờ về nó tạm biệt hai con bạn rồi phóng về trước, sợ ở lại lâu thì
sẽ có kết quả "không tốt"
Nó thì đi bộ về, còn Mi và Lam thì có xe riêng đến rước, có cả mấy
người bảo vệ nữa.
Đi mà nó cứ có cảm giác hình như bị ai đó theo dõi, nhưng quay lại
thì chẳng thấy ai
-Chắc là do mình tưởng tượng thôi!- nó tự nhủ rồi đi tiếp
Về đến nhà
-Thưa ba mẹ con mới về!!!- giọng nó lanh lảnh
-Uk. Hôm nay đi học tốt không con? Tiếng mẹ nó trong bếp vọng
ra
-Dạ tốt, trường lớn lắm, mà thầy cố nào cũng chú ý đến con hết
^^(xạo quá)
Nó đi lên phòng, đang định thay đồ thì điện thoại nó vang lên bài 3
con gấu "gom-se-ma-ri-te han-chil-bi-il-so oppa-gom omma-gom
a-i-gom...."
Mi is calling
-Alô
-Nhi hả, chút nữa tụi tao đi chơi, mày đi không?
-Hả? Đi đâu? Mà chắc tao không đi được đâu!!
-Không đi được hả? tiếc quá, tụi tao định đi ăn, tại vì mới tìm ra
cái chỗ mới ngon lắm cơ
-Thiệt hả? ở đâu- mắt sáng rỡ như vớ được vàng
-Đường A, công viên B. 6h gặp ở đó nha. Ok!
-OK
Kết thúc cuộc gọi, nó hí hửng tưởng tượng đến các món ăn được bày
ra.
Rồi nó chuẩn bị quần áo, diện một chiếc áo pull cùng chiếc quần
jean, tóc cột cao lêch sang một bên nhìn nó dễ thương lắm ^o^
Chạy xuống kế bên baba. Đấp lưng
-Ba ơi, cho con đi chơi với bạn nha, lâu ngày gặp lại(mới gặp lúc
sáng) nên tụi con mới đi chơi mừng ngày gặp mặt.
-Uk, con đi đi
-Yeah, thanks ba, yêu ba nhất!!!
-Nhớ về sớm nha.
-Dạ, con biết rồi
Vì háo hức( muốn được ăn) mà nó đến sớm 10". Đành ngồi chờ. Ở trong
công viên nhiều cặp tình nhân nắm tay nhau đi, có người tập thể
dục, người thì đi tản bộ.
Nó nhìn mấy cặp tình nhân mà nhăn mặt "trời đất, làm gì mà nắm tay
nắm chân ghê quá, nhìn mà mắt muốn nổ cả đom đóm"(tình nhân người
ta lãng mạng mà nó lại "nổ đom đóm"~.~)
Chợt! nó nhìn thấy bóng dáng ai đó quen quen
"Là hắn"- nó há hốc mồm nhìn hắn đang tiến lại chỗ nó
-Anh.... tới đây làm gì vậy- giọng nó run run
-Tôi thích tới đây, có ai cấm không?
-Không phải..... anh.... tới đây.... để.... trả thù tôi đó
chứ??
-Oh!- hắn vỗ tay- Cô đúng là thông minh thật. Đúng vậy, cô sẽ phải
trả giá cho những gì mình đã làm!!!
Nó nuốt nước bọt
-Anh.... anh định làm gì, anh... không bỏ qua được sao?
-Nếu cô chuộc lỗi với tôi vào lúc sáng thì tôi đã bỏ qua rồi, nhưng
vì cô ngang bướng, không chịu nghe, mà cỏn đạp lên chân tôi, làm
bẩn đôi giày Ý của tôi, làm tôi phải vất đi (giàu quá) đôi giày đó.
Nên cô hãy nghe cho kĩ đây: TỪ NAY TRỞ ĐI, CÔ PHẢI NGHE THEO LỜI
TÔI
Hắn vừa dứt lời thì cái "run run" trong người nó không còn nữa mà
nhìn thẳng vào mặt hắn nói
-Nè, anh đang mớ ngủ sao? Anh nghĩ tôi ngốc đến độ mà đi nghe theo
lời anh hả? MƠ ĐI.
-Được thôi, tôi thấy hình như hay cô bạn của cô có vẻ thích tôi lắm
nhỉ- mặt hắn cười gian tà
-Thì sao?
-Tôi sẽ làm quen họ, cho họ sung sướng, rồi sau đó "đá" họ một cách
tàn nhẫn nhất, làm như vậy có được không nhỉ???
-Hả? Anh... mới nói... gì?- nó lắp bắp khi nghe cái kế hoạch kinh
khủng của hắn, nhưng sau đó thì lấy lại vẻ bình tĩnh- Đừng hòng lừa
tôi! Anh thích làm gì thì làm, tôi không quan tâm
Nói rồi nó quay đầu bỏ đi
-Được thôi
Hắn rút điện thoại ra, bấm số và mở loa
-Alô
Nghe giọng nói, nó khựng người lại"ôi không, là tiếng của Mi
mà"
-Mi à! tôi là Phong đây
-Phong à? gọi Mi có gì không?- Giọng Mi hớn hở
-Này.... này- nó gọi khẽ-Tôi đồng ý- vừa nói mà nó vừa gật đầu liên
tục
Hắn nở nụ cười nửa miệng đắc thắng rồi nói tiếp
-À, không có gì, tôi chỉ muốn nói là Bào Nhi bận việc không đi
được, tôi cũng vậy, vậy thôi
Vừa dứt lời, hắn cúp máy
-Anh cũng vậy???? Là sao? Anh bày ra chuyện này HẢAAA?
-Ừ, sao? thấy bạn cô tốt không? Tôi kêu họ là mọi giá phải "mời" cô
ra đây. Và họ làm rất tốt!!
-WHAT???- nó như không tin vào tai mình "cái lũ hám
traiiiiiiii"
-Đi theo tôi-Hắn ra lệnh
-Đi đâu?
-Đi rồi biết
Nó cứ lẳng lặng đi sau hắn, cục tức cứ nghẹn ở cổ nên nó không nói
được gì.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap4
Đi được một lúc thì đến Parkson, lên tầng ăn uống, hắn đến chỗ cái
bàn ngồi xuống rồi ra lệnh
-Coi như là đã có giữ lời sẽ dẫn cô đi ăn, bây giờ thì mua đồ ăn
đi
-Anh có chân thì tự đi mua đi, tôi không đi- nó gắt
-Cô chắc chứ?- hắn vừa nói tay vừa mân mê chiếc điện thoại
-ĂN GÌ?- nó hỏi mà như hét vào mặt hắn
-Mì Ý
Nghe xong nó thất thiểu đi mua
Khoảng 10" sau
-Nè, ăn đi
Nó mua mì cho hắn, còn nó thì..... một cánh gà, một đùi gà, một
hamburger, một ly pepsi và một bịnh khoai tây (ăn kinh khủng quá
@.@)
-Cô có phải là người không vậy?
-Anh nói vậy là có ý gì? >.<
-Ờ, thì tôi thấy lạ.
-Lạ là sao? lạ cái gì
-Thì tôi cứ tưởng heo đầu thai thành người nên mới thấy lạ
-Anh muốn chết à!!!- nó chuẩn bị thế nhào vào xé xác hắn
-Nè nè, cô ngồi im đó đi, không được qua đây, mệnh lệnh đó- Thấy nó
định nhào tới, hắn vội cầm điện thoại lên hù dọa
Nó ngậm tức ngồi xuống, dồn hết tức tối vào ăn ngấu nghiến, nó ăn
mà một tay cầm đùi gà, một tay cầm cánh gà, hắn nhìn nó khẽ mỉm
cười
Xong phần mình, hắn tiếp tục cái công việc trả thù của mình
-Đi mua cho tôi lon nước
-Muốn uống thì tự tự mua đi, tôi đang ăn, còn không thì đợi tôi ăn
xong đã- nó vừa nói vừa nhai ngồm ngoàm
-Tôi khát nước, mua ngay cho tôi
"Bực mình quá, trời đánh còn tránh bữa ăn mà, cái tên đáng
gétttttttt"
Nó bực mình đứng dậy
-UỐNG GÌ?
-Pepsi
Nó đến chỗ máy bán hàng tự động, bỏ tiền vào và bấm nút
chọn.....s..s..
-YA, cái máy đáng gét, mau thả lon nước xuống đi chứ, thiệt là bực
mình quá- nó đá vào cái tủ mạnh thiệt mạnh
-Mẹ ơi, chị đó bị gì vậy- một thằng nhóc nói với mẹ nó
-Tránh xa ra đi con, đừng tới gần
Nghe bà mẹ nói mà nó như núi lửa phun trào "dù gì đã xấu rồi, không
sợ xấu nữa" rồi nó dùng hết sức đá một phát mạnh vào cái tủ
Rầm...... Lạch cạch
-Cuối cùng cũng chệt ra rồi, chỉ tại cái tên Phong chết bầm ấy mà
mọi người mới nhìn mình như thú xống chuồng như vậy, thật là điên
hết biết.......A...- Tưng, cái bòng đẻn thứ hai trong ngày sáng lên
trên đầu nó
Nở một nụ cười hết sức gian tà rồi cầm lon pepsi...... lắc, lắc,
lắc, lắc nhiệt tình.....
-Nè, uống đi
Đưa cho hắn, nó ngồi xuống, và "chờ đợi thành quả"
Phụtttttt
Nước phun ra bắn đầy vào người hắn
-Hahahaha.... ôi! mắc cười quá hahahaha- Nó mắc cười thì ít mà chọc
quê hắn thì nhiều
-Cô.... cô được lắm. "rồi cô sẽ biết tay tôi"
Trong khi nó đang hả hê với chiến thắng của mình thì hắn ngồi đó,
đầu phừng phừng lửa
Ăn xong, hắn xuống tầng thời trang, lấy một cái áo mới và quăng
luôn cái áo đang mặt
"Đúng là con nhà giàu, sài tiền hoang phí"
-Thôi, tôi về nhá- nó tìm cách trốn
-Bây giờ tôi muốn đi siêu thị
-Ờ, vậy anh đi zui zẻ ha, bye
-Tôi muốn cô đi với tôi
-Nhưng trễ rồi, tôi phải về, không thì papa đánh tôi chết
-Gì chứ, mới có 6h 30 mà trễ à, cô muốn trốn hả, hay là cô muốn tôi
....
-Thôi được, đi thì đi
Từ Parkson đến siêu thị mất 10"(đi bộ), trên đường đi, mấy cô gái
cứ nhìn hắn mê mẫn, tấm tắc khen ngợi
-Wow, đẹp trai quá-một nhỏ lên tiếng
-Nhìn như tài tử điện ảnh vậy đó
"Wow, hám trai quá"- đó là điều duy nhất mà nó nghĩ ra khi nghe mấy
con nhỏ kia nói
-Ê! mày thấy con nhỏ đi sau anh đó hông?- con nhỏ đó hỏi con nhỏ
bên cạnh
Nghe nhắc tới mình nó liền đưa tai lắng nghe
-Thấy
-Uk! con nhỏ đó cũng thuộc dạng mặt dày , thấy người ta đẹp trai là
tò tò đi theo
-Ờ ha, hám trai quá
"Gì chứ? dám nói tôi mặt dày sao? mặt tôi như vầy mà phải tò tò đi
theo hắn sao. Lại còn dám nói tôi hám trai mà không tự xem lại mình
đi, đã vậy tôi sẽ làm cho mấy cô tức chết luôn"
Nghĩ rồi nó chạy lên ôm lấy tay hắn
-Anh yêu à! Sắp tới chưa?- vừa nói nó vừa nở một nụ cười tươi rói
làm hắn bị đơ 2s
Nó quay qua liếc hai con nhỏ kia, thấy hai con nhỏ tức nó khoái
lắm. Nhưng chưa được 1s thì....
-Này, cô làm gì vậy hả? thấy người đẹp trai là tươm tuớp vậy sao?-
hắn như biết được ý định của nó nên cho nó một vố thật đau
nó như từ chín tầng mây đang bay mà bị cắt cánh rớt xuống một cú
đau chí mạng
"không ngờ hắn ta lại đáng gét như vậy, mình xem phim thấy cho dù
hai người có gét nhau cỡ nào thì vậy giúp đỡ nhau mà, đúng là một
cái tên đang géttttttttt"
Đi sau câu nói của hắn là tiếng cười khúc khích
"Tức quáaaaa",nó ngậm cục tức, đầu bốc khói phừng phừng và một ý
định là nhào đến bóp cổ hắn cho chết tại chỗ
Chap5
Đến siêu thị
-Đợi tôi một chút, để tôi đi lấy xe đẩy
-Tôi không thích xe đẩy, cô lấy giỏ xách đi
-Anh thích giỏ thì tự lấy đi, đàn ông con trai mà thích giỏ xách
à?
-Tôi thích vậy đấy. Lấy đi
Nó thểu não đi lấy "Ức chế quá, huhuhu"
Nó cứ như cái xe đẩy hàng di động của hắn. Có bao nhiêu đồ, bao
nhiêu thứ, từ đồ ăn đến bột giặt chỉ cần đi qua là hắn đều lấy quà
quăng vào giỏ.
-YA, ANH THẬT QUÁ ĐÁNG, MẤY THỨ NÀY NHÀ ANH CHƯA CÓ HAY SAO MÀ CÒN
MUA VẬY HẢ????- nó hét như muốn quẳng cái cục tức đang nghẹn ở cổ
ra.
-Tôi thích mua, à mà cô đừng gây sự chú ý nữa- hắn nói rồi ra hiệu
cho nó nhìn xung quanh
"Thôi chết, mình quên là đang ở trong siêu thị, mất mặt quả"
-Xin lỗi mọi người.... chúng cháu chỉ giỡn với nhau thôi, mọi người
cứ tiếp tục đi ạ- nó nở nụ cười tươi rói (dù chẳng muốn chút
nào)
Lúc này thiệt sự là máu nóng của nó đã dồn lên tới não rồi, mặt đỏ
phừng phừng
Hắn thì cứ như không có gì. cứ thiếp tục đi, tiếp tục lấy và cứ thế
cho vào giỏ
Một giỏ rồi hai giỏ.... Hết tay cầm hắn lại bắt nó đem ra quầy thu
ngân gởi rồi lấy tiếp giỏ khác. Số giỏ cứ thế tăng theo cấp sồ nhân
và số thứ mà hắn mua cũng như vậy
Cứ thế đến khi... không còn gì để lấy nữa thì hắn vẫn bắt nó xách
giỏ (ác quá)
-Hết thứ để lấy rồi, đi thanh toán được chưa?- nó hỏi mà tràn mặt
tràn đầy hi vọng.
-Tôi đang tìm mua một món đồ
-Đồ gì để tôi tìm phụ cho- nóng máu
-Tôi thích tự tìm
Hắn nói vậy thôi chứ thiệt ra là hắn thích đi vòng vòng để bắt nó
"tập thể dục" thôi
"Azzzz, chịu hết nổi rồi, phải xuống nước thôi"
-Anh Phong đẹp trai (mắc ói) à, nãy giờ thấy anh đi nhiều chắc cũng
mệt rồi, nghĩ một chút hen!!- nó nhìn hắn với đôi mắt long lanh vô
(số) tội.
Hắn chút nữa là xiêu lòng, nhưng vẫn còn lý trí
-Ờ.... tôi không mệt- buôn ra ba từ làm nó "vỡ vụn" rồi bỏ đi một
mạch
"Tại sao anh lại trả thù tôi một cách trẻ con như vậy chứ? (trẻ con
mà hiệu quả). Muốn khóc quá, hix hix"
10".......15".......30"
Lúc này thì hắn có vẻ vừa lòng rồi, nhìn bộ dạng của nó không khác
gì người mới "trốn" viện, hắn lên tiếng
-Ở đây không có bán thứ mà tôi cần tìm, về thôi!!
Nó nghe câu đó mà mừng muốn điên lên được
Ra đến quầy thu ngân, đúng là đẹp trai có khác. Trong khi người
khác phải xếp cả hàng dài để chờ thanh toán thì hắn được chị thu
ngân đặc cách cho lên trước với cái lí do là "mua nhiều đồ nên được
ưu tiên"
-Cô để đồ đó đi, tôi sẽ kêu người đến lấy- hắn nói sau một hồi bắt
nó "vận tải" cái đống đồ đó ra trước.
Bịch- nghe hắn nói dứt câu là nó cho đống đồ rơi tự do
"Trời ơiiiiiiiiii, phải hơn cả chục bao chứ không ít, áááá"- nó đếm
rồi phát hỏa
-Cô được tự do, về đi
-CÁM ƠN- tặng cho hắn lới cảm ơn "chân thành" và "sâu sắc" nhất rồi
dậm chân xuống đất rầm rầm bước đi
8h45'
Tại nhà nó
Vừa bước vào nhà đã nghe tiếng mẹ nó trong phòng vọng ra
-Đi chơi vui không con
Nếu như bình thường nghe được câu này thì nó vui không kể siết.
Nhưng hôm nay, câu nói đó cứ như là xăng đổ thêm vào lửa. Nó không
nói gì, chỉ bước lên phòng ụp mặt vào gối, dồn hết uất ức và
-Áááá, ĐỒ ÁC QUỶ ĐÁNG GHÉTTTTTT
"Cũng tại hai cái con hám trai đó mà mình phải chịu như thế này,
ngày mai tụi bây chết với tao, cái đồ nối giáo cho giặc......"-
nghĩ rồi nó thả mình rơi tự do xuống giường đi ngủ sớm.
Sáng
Tít....tít....tít
Tiếng chuông báo thức vang lên, nó lê thân mình vào nhà tắm, bình
thường thì bộ đồng phục rất đẹp mà sao hôm nay dưới con mắt nó bộ
đồng phục lại trở nên đáng gét như vậy. Nhưng rồi cũng mặc
vào
(sẵn đây tác giả giới thiệu sơ cho mấy bạn về đồng phục trường nó,
đồng phục là một chiếc áo sơ mi tay dài đi cùng với váy ngắn caro
xanh chình giữa có một cái cà vạt được thắt sẵn. Của nam thì áo sơ
mi, quần xanh và cà vạt thắt sẵn)
Vừa vào đến lớp nó đã nằm chèo queo như "trái dưa leo" trên
bàn
-Hôm qua sao mày không đi vậy?- vừa thấy nó Lam đã quay xuống
hỏi
Câu hỏi của Lam như động vào cái "núi lửa" đang bình yên trong lòng
nó thì tuông trào
-CŨNG TẠI CÁI BỌN HÁM TRAI TỤI B.....- nó biết mình vừa hớ hàng nên
im bặt
-Sao tại tụi tao?- Mi thắc mắc
-Ờ.... ý tao là.... cũng tại tụi bây rũ tao đi nên tao mới bị ba
tao la đó- nó bào chữa
-Ơ! Vô lí, không đi thì sao lại bị la
-Thì.... thì ..... Ờ..... mà tụi bây thích Phong lắm hả???- Nó đánh
trống lảng
Đúng ý nó, hai con nhỏ vừa nghe nhắc tới hắn thì mắt sáng lên
-Tụi bây đừng có nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá, thiệt ra hắn không
như tụi bây nghị đâu, hắn ta là một con người .......- nó dùng
những gì xấu nhất, ghê nhất, kinh dị nhất để gán cho hắn, mong sao
cho hai con bạn nó từ bỏ thì nó mới mong thoát nạn.
Nhưng..... phản tác dụng
-Phải không vậy, làm gì tới nỗi đó, hay là do mày ghen tỵ với ảnh
nên mới nói vậy phải không?
Nó gục mặt xuống bàn vì tối qua bị hắn hành hạ mà bây giờ người nó,
toàn thân rã rời
Một lúc sau hắn bước vào, thấy tình trạng của nó hiện giờ hắn nở nụ
cười mỉa mai
"Nhìn cái mặt hắn sao mà mình muốn đánh cho sưng vù lên, cho hả dạ,
bực mình thật"
Hắn ngồi vào chỗ, cũng như hôm qua, cũng quăng cặp lên bàn, cũng
bắt cheo chân, khoanh tay trước ngực. Nhưng chỉ khác có một điều
là
-Chép bài cho tôi
-Gì? Anh có bị liệt hai tay không, tự chép đi, chừng nào có giấy
chứng nhận anh bị liệt hai tay và không có khả năng cứu chữa thì
lúc đó tôi sẽ chép cho anh.
-Chép đi
-Không
Nó vừa dứt lời, hắn chồm lên kêu Mi, thấy Mi quay xuống nó hốt
hoảng nhào tới.
-Hi, tao giỡn đó, không có gì đâu- Nó cố nặng ra nụ cười
Vừa nghe nó nói xong, Mi cốc đầu nó một cái rõ đau.
-Con này, mày rãnh quá ha- Mi trách nó rồi quay lên
Nó một tay ôm đầu, một tay giật cuốn vở mà không quên lườm hắn một
cái
-Cô viết cho đàng hoàng, đừng có mà vẽ rồng vẽ rắn vào trong đó
không thì đừng trách tôi
-Biết rồi, có vẽ thì tôi sẽ vẽ con quỷ mới hợp với cái mặt của anh,
chứ rồng rắn thì ăn thua gì
Nó lật tập hắn ra, trong đó đủ kiểu chữ khác nhau
"Rõ ràng là toàn nhờ người khác chép bài cho mà, không biết sao mà
hắn lại được chức hội trưởng hội học sinh nhỉ?"
Chap6:
Giờ giải lao, cái giờ mà nó mong muốn nhất đã đến, nó có thể giải
tỏa mọi thứ, ăn cũng có thể khiến nó vui.
Vừa dẹp dồ và đứng lên thì
-Mua đồ cho tôi ăn- câu nói của hắn làm nó hết muốn ăn nữa
-Anh vừa nói gì?
-Tôi nói là cô xuống mua đồ ăn và đem lên đây cho tôi trong vòng
5", không được chậm trễ
-SAO???? Anh biết đây là lầu mấy không? lầu 3 đó, chạy từ dưới lên
đây ít ra cũng phải 10" chưa kể thời gian chen chân vào mua nữa,
anh có phải là con người không hả, ác vừa vừa thôi chứ
-4"30s
-Ax
Không thể làm gì khác cắm đầu chạy xuống căn tin, sau một hồi chen
lấn, xô đẩy, vật lộn...... nó đã mua được thức ăn và mua thêm chai
nước đề phòng hắn bắt nó chạy thêm lần nữa.
Mua xong nó chạy lên đưa cho hắn và hoàn thành sớm 2s (quá giỏi).
Nó tự nể phục mình, có lẽ chạy là khả năng trời phú cho nó.
-Chạy nhanh nhỉ- hắn cười đểu
-Ăn cho chết anh đi- nó quăng đồ lên bàn rồi chạy xuống căn tin nơi
2 con bạn đang chờ nó.
-Ê mày, anh Phong ăn đồ của con Bảo Nhi mua kìa- tiếng xì xầm của
mấy con nhỏ ngồi bàn đầu
-Ừ ha, lạ thiệt, hồi trước tới giờ ảnh có ăn đồ của ai mua cho đâu,
toàn là quăng vô hộc bàn hoặc là không lấy thôi à
Tụi nó xì xầm với nhau mà đâu biết Thảo Trang- tụi cầm đầu bọn FC
của Phong- đã nghe và đang xôi máu
---------------
PROFILE
Tên: Vương Thảo Trang
Hotgirl
Con của tập đoàn sản xuất điện thoại lớn nhất nước. Yêu Phong như
bao ai khác nhưng cũng không được đáp lại.
---------------
Trong căn tin
-Mày chạy đi đâu mà hớt ha hớt hải vậy?- Thấy nó hai con bạn nhào
tới
-À.... tao.... nhớ ra..... là.... tao.... để..... quên đồ....
nên.... chạy đi lấy- Nó vừa nói vừa thở
-Ờ, quên đồ thì để lấy sau cũng được, chạy đi cho mệt, thôi ăn đi-
Lam quan tâm nó
-Ê mày, tao có cảm giác là anh Phong thích tao á- Lam đang ăn thì
lên tiếng
-Gì chứ? mày mơ hả, cảm giác mày sai rồi, ảnh thích tao thì có- Mi
phản bác kịch liệt
-Sao mày biết là ảnh thích mày?
-Thì tại tối qua ảnh gọi cho tao mà không gọi cho mày
-Tại ảnh tiện tay nên bấm thôi!!!
-Được thôi, vậy thì để coi ảnh thích ai
-Được, từ nay tao mới mày sẽ trở thành tình địch, không bạn bè gì
nữa
Rồi hai đứa quay mặt về hai hướng, nó ngồi ngơ ngác, miệng há
to.
"Muốn phát điên với hai con này"
-Tụi bây bạn bè cái kiểu gì vậy hả? vì cái tên âm binh đó mà tụi
bây vứt bỏ cái tình bạn bấy lâu nay như vậy á hả?????
-Nó không còn là bạn tao nữa- Hai đứa đồng thanh
"Ax, điên thật, tụi bây chết với tao"
Nó săn tay áo, nhào vào sử lí hai con bạn thì chuông vào học vang
lên
-Ax, sao cái chuông cứ cứu mạng tụi bây hoài vậy, đi lên lớp- nó
kéo hai con bạn đi
Vừa đến cửa lớp, thấy hắn, nó hùng hổ tiến lại định cho hắn một
trận cho bỏ gét rồi tới đâu thì tới.
Đang đi thì một vật gì đó chìa ra ngàn chân nó làm nó chúi tới
trước. Cũng may là nó kịp chống tay lên cái bàn gần đó, không thì
"răng môi lẫn lộn" rồi