-->
Chú nói thế nào chứ rốn anh làm ji mà lồi(Chun khi ấy đang mặc quần
đùi đỏ...cởi trần......)
-Rốn anh như thế là lồi rồi...nhìn rốn em mà xem....hơi bị đẹp
nhé....(Jimmy cũng đang khoe rốn....)
ss vào chẳng đúng lúc ji cả.....
Chun sa sầm mặt mày....Hội Mike và Joe ôm nhau cười lăn ra
đất....
Khi ss đi rồi......
Trong phòng Chun mới thổ lộ:
-Mấy lần rồi.....toàn thế cả......anh ngại không để đâu hết.....Lần
này may có cả Jimmy...chắc cô ấy nhìn chưa rõ lắm...
Jimmy nhìn Chun cười:
-Em thì có ji phải giấu...Ngày xưa toàn chị ấy tắm cho em.....nhìn
thì cũng đã nhìn hết rồi...
Chun xịu mặt:
-Ừ nhỉ?????
ss Khi ấy đã bắn vào phòng tường thuật chi tiết những ji vừa nhìn
thấy ở phòng Jimmy cho hội con gái nghe........Mấy nàng nghe xong
cũng cười xoăn cả rốn........
Sáng hôm sau.......Chun mải miết chăm sóc sắc đẹp......Chun mới
sáng tạo ra một câu danh ngôn mới trên cơ sở nền tảng của một câu
danh ngôn cũ:"Không có người đàn ông xấu..."
SS thấy Chun đứng đó...cười thật tươi rồi nói:"Không có người đàn
ông xấu...chỉ có người đàn ông không biết mình là xấu..."
Hiệp ước hòa bình sắp sửa chấm dứt......
-Sao cô cứ thích gây sự thế hả?????ý cô là chê tôi xấu chứ
ji????
-Ừ đấy ....có sao hok???Ạnh tự nhận trước...tôi chỉ đồng tình
thôi....
-ừ tôi xấu thì có sao????Cô trẻ trung xinh đẹp thế mà có ma nào nó
thèm ngó không??? Cô sắp ế tới nơi mà còn tinh tướng.....nhìn mà
coi...các em trẻ đẹp nhà mình có nơi có chốn cả rồi.......
-Ừ chuyện của tôi liên quan quái ji đến anh????
-Cô lúc nào cũng xù lông như nhím...con trai chẳng ai dám đến
gần...cô mà không thay đổi đi...thì sau này chẳng ai thèm ngó ngàng
cô...lúc ấy đừng trách tôi không nói trước........
-Kệ tôi
-Chẳng kệ thì sao..tôi chẳng thèm ...cãi nhau với cô ...có khi dông
cả năm...
-Đúng rồi...tôi xui xẻo....làm ơn tránh xa tôi ra nhé.....đừng có
đến gần tôi...
ss đóng sầm cánh cửa.....
Cả nhà đều hiểu...ss giận rồi....
Chuyện hiếm thấy.
Mọi người thấy thương Chun quá....chẳng dễ dàng ji làm ss nổi
giận...vì thế chắc chắn rất khó khăn mới làm ss nguôi đi....
Chap 11 :
Hãy tha thứ cho....Chun
Thấy ss cau có....Chun cũng cau có theo....
Ngồi phịch xuống ghế....Chun chẳng nói chẳng rằng...mọi người nhìn
ss Ella rồi nhìn Chun...
-Tôi cá $5 là Chun sẽ xin lỗi trước...(Mike)
-Em cá $5 là Chị Ella sec cho anh Chun bầm giập.....em quen quá
rồi....chị ấy mà nổi giận đừng bao giờ nghĩ tới hai chữ "nương
tay".(Jimmy)
-Làm ji mà anh nói xấu chị Ella hết lời thế?????(Ha na)
Nhưng suy cho cùng mọi người đều có chung một ý nghĩ là"CHết CHun
gòi"
Ban đầu...
Chun...khí thế(100`C)...nóng như lửa:
-Anh làm ji sai chứ...nói có dăm ba câu đã dỗi...tính trẻ con vừa
thôi....Dỗi anh cho dỗi luôn.....
CẢ nhà đều có ý kiến là không phải ss tính trẻ con......mà thực ra
Chun nói thế cũng là quá đáng...
Chun lúc này nóng vào khoảng 50`C...hạ hỏa nhanh thế......
- Ừ...nhưng hôm nay làm sao cô ấy nóng thế nhở.....
Jimmy mới biểu là:
-Tại anh nói chị ấy xui xẻo...thế là động vào nỗi đau của chị ấy
rồi......
-Nỗi đau ji???Cả nhà tròn xoe mắt....
Jimmy bắt đầu kể lại......
Cách đây khoảng 2 năm....ss Ella gặp một chuyện rất đau lòng...mà
có lẽ đến bây giờ chị ấy vẫn chưa thể quên được...
Nếu ai bảo Ella là chưa từng yêu...chưa từng có một thời mơ
mộng...lãng mạn...thì quả đó là một sai lầm....
Ella đã từng có một thời như thế......Ella yêu một cậu bạn nhà hàng
xóm.....lại học cùng lớp....
Chí ****e cũng nhiều......kỉ niệm cũng không ít......Đó là
Dennis......
Dennis được cả nhà Jimmy yêu quý....một người anh rể hiền
lành.....Hai người đáng lẽ...đã từng có một tương lai thật tươi
sáng....
Ngày ấy...chị Ella rất hạnh phúc........Lúc nào cũng thấy chị ấy
tươi cười ....Một nụ cười trọn vẹn......
Nhưng ông trời quả thật quái ác........và những ji xảy
ra.......phải chăng là một điều không thể tránh khỏi....
Ngày hai người tốt nghiệp......Ella đang đi giữa đường thì bị một
nhóm nữ sinh quậy phá trong trường chặn lại...(Căn bản là do Ella
cũng hay gây sự với nhóm nữ sinh ấy cơ...)....Ella thân cô thế
cô......mặc dù đã cố gắng cầm cự nhưng vẫn bị đánh cho tơi tả(Tổng
kết nợ nần trong năm .....)
Dennis thấy vậy xông ra cứu Ella......Nhưng băng qua giữa đường thì
bị cán ngang người bởi một chiếc ô tô tải.....Sự việc xảy ra quá
nhanh...tới mức không ai có thể ngờ tới.....
Câu cuối cùng mà anh ấy nói.....Ella đã từng có thời gian điên
loạn......mà lặph lại không ngừng"Đợi anh nhé.....anh sẽ bảo vệ
em"
Dennis không chết ngay khi ấy....Bằng một nỗ lực phi thường.....anh
ấy đã sống....Nhưng bác sĩ bảo ...cả đời anh ấy không tỉnh lại
được.....anh ấy phải sống đời sống thực vật....
Mọi cố gắng là vô ích...gia đình Dennis dù đã vắt kiệt nước
mắt...nhưng cũng đành bỏ cuộc.......
Đáng lẽ...mọi người sẽ rút ống thở của anh ấy....Nhưng Ella nhất
quyết không đồng ý...
Chị ấy bảo cho dù cả đời anh ấy không tỉnh lại...chị ấy vẫn ở bên
chăm sóc anh ấy...
Dennis ra đi vội vã vào một ngày đầu năm.....
Cả tuần Ella không ăn uống....tính tình như điên như dại.....Chị ấy
khóc nhiều ngày liền.....Cuối cùng thì phải vào bệnh viện...
Bố mẹ em quyết định đưa chị ấy đi học xa để quên đi nỗi đau
này.....VÀ khi chị ấy đến Mỹ....chị ấy đã phần nào hồi
phục.....Nhưng em nghĩ...từ sâu trong trái tim chị ấy...chị ấy vẫn
còn rất yêu anh Dennis......và chị ấy chưa bao giờ ngừng trách
mình.....
Người chết đi vẫn còn đẹp mãi trong trái tim người còn
sống...
Hoa tàn rồi hoa lại càng nở đẹp hơn.....
Nghe xong mọi người thấy cảm động quá.....Mike vỗ một phát thật đau
vào lưng Jimmy:
-Sao bây giờ chú mới nói?????
-Thì có ai hỏi đâu mà em nói
-Không hỏi chú cũng phải biết đường mà khai chứ.......
Chun nghe xong..thì bần thần cả người......Chun chẳng nói ji chỉ
nhìn chăm chăm cốc nước....
Nhiệt độ lúc này giảm xuống -10`C
Thì ra đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ của Ella còn ẩn chứa một nỗi khổ
tâm ....khác...Chun thấy mình vô tình quá......
Chun thấy hối hận vì những ji đã nói...Một lần nữa...hắn đã làm tốn
thương Ella...khoét sâu hơn vào nỗi đau ấy......
Về phòng...Chun suy nghĩ thật kĩ rồi quyết định viết một lá
thư....
Ella thương mến....
Tôi ngồi đây viết thư này mong rằng dù có thể là rất khó khăn
....nhưng xin Ella hãy tha lỗi cho sự vô tâm của tôi sáng
nay.....
Thực ra thì tôi không có ý ji khác đâu.....Chẳng qua tôi chỉ định
trêu đùa Ella như mọi khi mà không biết Ella có tâm sự.....Không
biết không có tội...Ella chẳng từng nói thế là ji...????
Ella ơi...tôi sai rồi..tôi xin lỗi...hãy tha thứ cho tôi ...Ella
nhé.....Đọc xong lá thư này...nếu Ella tha thứ cho tôi hãy để ở
phía trước cửa một tờ giấy màu đỏ....
Mong thư của Ella...
Kí tên:
Chun.
ss đọc xong...chẳng nói ji...chỉ nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa
sổ...
Cuối chân trời có một vì sao sáng quá...hệt như ngôi sao trong lòng
ss...Ngôi sao mà ss chẳng thể nào quên.......
Nhớ
Cả đêm Chun không ngủ.mắc thâm quầng .......Sáng sớm thấy br Chun
xồng xộc xông ra gõ cửa phòng ss Ella:
-Ra đây Ella...tui có chuyện muốn nói.....
Mọi người quây lại xem có chuyện ji...
-Ra đây nào Ella...nói chuyện thẳng thắn với nhau.....đừng giam
mình trong ấy nữa........Chẳng phải nhà mình có luật là không để
bụng ,không thù dai là ji.......Ella.....ra đây ngay.....
-ELLA ...ELLA.....Chun bắt đầu hét lên....
Cửa phòng mở ra,Ha na xuất hiện:
-Sao sáng sớm anh đã la hét inh ỏi thế???ss Ella sáng nay đã về Đài
Loan rồi....còn ở đây đâu mà anh gọi...
Chun lặng người đi....đứng bất động.....
Mọi người rót nước cho Chun uống.....
-Anh cứ bình tĩnh.....không phải chị ấy giận quá mà về Đài Loan
đâu.....Hôm nay là ngày giỗ của anh Dennis....năm nào chị ấy cũng
về thăm mộ anh ấy mà.......
Chun không nói ji.........
Mike mới nói:
-Khai đi ông tướng....có phải ông thích ss Ella rồi????Không có ss
ở đây...cứ nói thật .....anh em sẽ nghĩ cách giải
quyết.......
-Có lẽ vậy....Chun nói kèm theo một tiếng thở dài.....
HURA ....HURA........CẢ NHÀ REO HÒ ẦM Ĩ.......
-Sao bi giờ mới nói????Đàn ông ji mà kém quá đi......Mike
cười......
-Nói cũng được ích ji...với Ella thì tôi chẳng là ji cả...cô ấy
không bao giờ quên được người xưa........(Chun bi giờ thành ra tư
lự thế không biết....)
Mà Chun nói cũng có lý......Cả nhà cùng đăm chiêu suy nghĩ....mong
sớm nghĩ ra cách giúp Chun.....
Chưa có cách nào thực sự khả quan cả....
Nhưng tất cả ý kiến đóng góp của mọi người đều đã được lưu vào một
quyển sổ.......gọi là sổ Những điều cần biết khi yêu...có sự đóng
góp nhiệt tình của các quý cô....và sự trợ giúp từ các anh
chàng.....giàu kinh nghiệm....và đã thành công ít nhất 1
lần....
Tối hôm đó mọi người ngồi với nhau...mà chẳng biết nói ji....
Ss đi có một hôm mà mọi người ai cũng thấy nhớ......Nhớ cái bóng
tròn tròn của ss .....và những cuộc đấu khẩu không biên giới...ss
đi rồi....người bùn nhất là Chun.......
Ngày hôm sau mưa tầm tã....Ai cũng bảo là mưa đầu năm thì rất có
lộc ...nhưng với Chun thì không.......Phải là khi con người ta yêu
vào rồi...sẽ có nhiều điều phải trăn trở?????
Ngày thứ 3...ss về......Cả nhà ai cũng mừng.....mặc dù cố giấu
đi.......Nhưng ai cũng có cảm giác mong ss như mong mẹ về
chợ....
Ss về lần này mang theo rất nhiều quà.....
SS phân phát cho từng người.....
Đến lượt Chun ...mặt Chun cứ đơ ra ......nhận quà của ss mà như trẻ
con mẫu giáo nhận phiếu bé ngoan........
SS nhìn Chun....cười...coi như không có chuyện ji xảy
ra..........
Tối hôm đó...trươcs cửa phòng ss có dán một tờ giấy màu
đỏ........
------------------------------------
Mọi người có rất nhìu dự định cho năm nay....Điều mà mọi người
thích nhất là được cùng nhau đi du lịch.....Một tour vòng quanh
nước Mỹ........
Thế nên cả nhà cố gắng dè sẻn ,tích góp tiền........
Tuy vậy ...cái kế hoạch hoành tráng này vẫn chưa thực hiện
được....vì vào năm mọi người ai cũng bận.......
Ha na đầy rẫy bài tập ở trường....không những vậy cô bé còn thực
hành cắt may tại nhà........Ha na học thiết kế......
Mọi người trong nhà.....từ lớn tới bé đều bị Hana lôi ra làm người
mẫu hết.......
cả không tên cũng thế...Nó có cả một bộ sưu tập Xuân hạ thu
đông.....
Ban đầu đường kim mũi chỉ của Ha na còn chưa đâu vào đâu...nhưng
càng ngày càng tiến bộ hơn......càng lúc càng độc đáo...Mọi người
ai cũng mừng cho Ha na......cái quan trọng là không mất tiền may
quần áo mấy.....Ha na may cho cả nhà mà............
Ss Ella và Br Chun sắp tốt nghiệp.......cũng bận học suốt
ngày....Riêng Chun còn bị đe dọa là nếu nợ môn thì sẽ không được
tốt nghiệp......Nhiều lúc Chun ngồi tưởng tượng ra mình.....khi đã
già mà vẫn chưa trả hết nợ môn ...vẫn miệt mài đèn sách mà thấy sợ
quá........
Joe và Jimmy hay học cùng nhau(Hai thằng vốn thông minh mà...)Mức
độ khó của lượng kiến thức học ở trương ngày càng tăng..Khi giải
lao cũng thấy mỗi ông một quyển sách.........dày cộp.
Ariel từ nửa năm nay không phải làm thêm vất vả nữa...nên có nhiều
thời gian cho việc học....Kết quả cao ngất ngưởng....
Mike và Rainne đi học lúc nào cũng có đôi có lứa với nhau....có lẽ
yêu đương nên có thêm động lực....Mike học hành ngày càng tấn
tới.....
Nửa năm trôi nhanh vèo vèo.....Quay đi quay lại....trời đã vào
hè........cái nóng làm mọi người thích đi dã ngoại khủng
khiếp....
Như đã định........khi kì nghỉ đến....cả nhà sẽ khăn gói một chuyến
đi chơi......
Nghỉ hè
Cả nhà đấu tranh tư tưởng mãi để định đoạt số phận của con Không
Tên....Sẽ có hai khả năng....
1.Một là gửi nó bên hàng xóm cho nó có bầu có bạn...
2. Hai là cho nó đi cùng cho vui....
Con Không tên thì nó thích đi cùng cả nhà hơn....Nhưng kể ra cho nó
đi cũng hơi bị phiền phức......Rainne sợ nó đi đường bị
cảm...
Nó thấy tình hình có vẻ xấu đi...nên nó sán vào nịnh Chun để CHun
xem thế nào giải quyết cho nó đi cùng với,,,,.....
Dạo này Chun và Không tên rất ư là thân nhau.......Mỗi lần nghe mọi
người gọi tên Chun là con KHông tên nó phi ra cửa kiểm tra
.........xem có phải Chun về không......dù đang ăn hay làm ji
nữa....Dù Chun đang ở trong nhà...
Nó hình thành một phản xạ rồi....
Chun thương tình nó ở nhà buồn...mà lần này mọi người đi cũng lâu
nên quyết định cho nó đi theo...
Không tên sướng quá....Nó lao sang nhà hàng xóm tạm biệt bạn
bè......Nó leo lên xe......nhìn lại.....Bạn bè nó đứng xếp hàng ở
cửa nhìn theo........chắc là ganh tỵ lắm........
Mọi người định là đi vòng quanh nước Mỹ...
Nhưng vì lý do....Nước Mỹ rộng lớn như thế...nếu đi tất cả...e là
sang năm mới hết....
Và vấn đề thứ hai là vấn đề...TIỀN ĐÂU..
Thế nên rút lại ...mọi người sẽ đến những thành phố hay thăm thú
những tiểu bang đẹp có tiếng mà thôi....Điểm xuất phát là nhà
mình...
Điểm đến đầu tiên là New York......
Cùng là nước mỸ nhưng đến New York có cảm giác như lạc hoàn toàn
vào một thế giới khác...
New York sầm uất...rực rỡ...được mệnh danh là thành phố không
nghỉ...
Càng về đêm ,New York càng đông vui sầm uất hơn........
Mọi người thuê khách sạn...cỡ bình bình thôi mà tiền chẳng bình
bình chút nào....
Thôi thì "ăn chơi không ngại mưa rơi:......Đêm ...mọi người rảo
bước cùng nhau....ngắm quang cảnh thành phố về đêm....Tượng nữ thần
tự do hiện lên rực rỡ quá.....Phải đến gần mới thấy hết sự hùng vĩ
của bức tượng...Vẻ đẹp hoành tráng của Phong cách Mỹ....không lẫn
vào đâu được.......Không như những ji được thấy trên
TV........
New York là một trong những thành phố đẹp nhất nước Mỹ.....Một
thành phố công nghiệp hiện đại.......nhưng bên cạnh đó...ẩn khuất
sau những tòa nhà cao tầng lộng lẫy....đâu đó vẫn có những căn nhà
ổ chuột....dành cho tầng lớp hạ lưu trong xã hội.......Đi qua khu
phố ấy mà mọi người có cảm giác như lạc vào một thế giới
khác....
Những con người ở đấy tuy nghèo khổ nhưng cũng tài hoa....
Trên đường nhiều người hát dạo......giọng hát vang lên ngân nga da
diết...........làm mọi người nhớ mãi.......
Hôm sau mọi người lên đường đi Chi ca go......Chi ca go cũng được
đánh giá là một địa danh đẹp......Nhưng chỉ tiếc là khí hậu ở đây
hơi khắc nghiệt...cái lạnh thẩm thấu qua nhiều lớp áo rét......Mọi
người đi sát lại gần nhau.......COn Không tên bi giờ trông như Gấu
Bắc Cực...đã thế nó còn chui tọt vào phía trong áo khoác dày của
Chun....gọi thế nào cũng không ra....
Sáng hôm sau mọi người đến thăm công viên Chi ca go...
Ở đây cây ôn đới và Hàn đới...cây ji cũng có....Vào thăm công viên
mà có cảm giác lạc vào giữa rừng cây.........
Công viên vào một ngày giữa tuần vắng vẻ lắm....hầu như không có ai
khác ngoài 8 người...
Mọi người đến thác nước........Thác nước mừng rỡ tung bọt trắng
xóa....
Chun có thắc mắc là làm sao người ta khiêng được cái thác nước vào
đây....Đúng là CHun......Thác nước có từ trước......người ta căn cứ
vào đó mà xây dựng công viên này....
Trưa ..
Mọi người trải thảm ngồi ăn trưa trên cỏ.....
Thức ăn toàn do hội con gái thức dậy từ sớm chuẩn bị hết để đỡ được
phần nào chi phí......
-Ariel nấu món này phải không????Thảo nào ăn ngon thế......Joe
cười....khen người yêu một cái cho nó tình củm.
Mike thấy thế cũng hỏi:
-Thế Rainne nấu món nào để anh còn ăn???
Rainne cười bảo :
-Anh cứ ăn thì biết....
Như vậy có thể nói là tài năng nấu ăn của Rainne đã xcair thiện rõ
rệt...món của Rainne mà mọi ngừoi không nhận ra đúng là tiến bộ lắm
rồi.....
Ha na đút cho Jimmy món kim pak đen sì......cơm cuộn rong biển là
món ăn truyền thống của Hàn QUốc....
Jimmy lúc đầu nhăn nhó....nhưng ăn đến miếng thứ 2 thứ 3 lại thấy
ngon...còn động viên mọi người ăn thật nhiều.......
Bữa cơm trưa hôm ấy quả thật rất vui vẻ...
Ăn xong mọi người nằm dài trên cỏ...
Chun nói:
-Có đi mới biết...trên thế giới này còn quá nhiều nơi đẹp mà người
ta chưa đi...Ella à......Nếu được chọn...thì Ella thích đi đâu
nhất......???
-Đi Nam cực.....ss trả lời...
-Hả ???Nam cực????ở đó có ji ngoài băng đâu???
-Ai biểu thế...có rất nhiều Chim cánh cụt...dễ thương lắm....
-Chim cánh cụt thì vào vườn thú mà xem....đến Nam Cực làm ji cho
tốn công????
-Kệ tui...hỏi người ta được xong bây giờ lại quay ra bắt
bẻ.........
Jimmy hỏi Hana...
-Nếu đi tuần trăng mật thì em thích đi đâu??(Eo ui...tính xa
quá.....nhưng thực chất hai đứa cũng iu nhau khá lâu gòi....)
-Đi Úc nhé...em thích khí hậu ấm áp ở đấy.....bãi biển cũng đẹp hết
ý.....
-Ừ được đấy...đến cả Ha Oai nữa.....nước biển ở đấy sạch
lắm....
Mike cũng hỏi Rainne câu hỏi của Jimmy:
Rainne trả lời rằng thích đi Trung Quốc trước...Quê hương mình
mà.....cũng còn nhiều cảnh đẹp mà mình chưa biết......
-Còn em thì sao????(JOe)
-Ờm...có lẽ là sang Nhật....em thích ngắm hoa anh đào...
Mọi người thả hồn lên mây........
Đến khi trời sẩm tối mới kéo nhau ra khỏi công viên........Mọi
người ngủ quên ít nhất 3-4 h đồng hồ trong đấy.....
Chap 12 :
Điện thoại khẩn
Tạm biệt Chi ca go....Mọi người lên đường đi Las Vergas-sòng bài
nổi tiếng thế giới....
Thành phố này kì lạ...ban ngay ra đường thì vắng teo...đêm đến thì
đông vui sầm uất....
Bao nhiêu sòng bài..đồng loạt sáng đèn....Tiếng reo thắng tiền của
máy chơi bài tự động làm xốn xang con tim của hai kẻ rất thích đỏ
đen là Chun và Mike.....
Hai người cũng thử dăm ba lần nhưng kết quả là có đi mà không có
lại.......
Mặt tiu nghỉu........Chun và Mike qấy mắng cái máy là trò lừa
đảo...
vừa quay mặt đi...lại có tiếng chuông thắng trận vang
lên......
Ngày cuối cùng của tuần đầu tiên......Đang lúc mọi người ăn uống
hăng say thì Joe nhận được một cuộc điện thoại....từ gia đình nơi
phương xa...nội dung là về gấp......Biết có chuyện chẳng
lành........Vì mấy hôm nay Joe cứ đánh rơi đồ liên tục.....Ariel
bảo thế là có điềm đấy(mê tín vớ vỉn...).
Không biết làm sao......Joe thì chẳng thích về tẹo nào.......Nhưng
lại không dám Kháng chỉ...........chưa từng ai trong nhà biết là
ông bà Trịnh đáng sợ tới mức nào.........
Mọi người quyết định là về cùng Joe.....Chẳng lẽ..Joe có chuyện bị
lôi tuột về nhà mà cả nhà lại bình thản đi chơi tiếp.......
Về tới nơi...Joe vội vã xếp hành lý....ôm từ biệt Ariel một
cái.....rồi đi thẳng ra sân bay....cũng không yêu cầu mọi người
tiễn làm ji cho rườm ra....
Ariel nhìn theo bóng Joe đi khuất mà thấy như xa vời vợi...đột
nhiên cô bé có một linh tính là có thể có việc j sẽ xảy ra ngoài ý
muốn của hai đứa.......
Hôm sau Ha na ,Jimmy và ss Ella cũng về Đài Loan...
Vì mommy của Ha na gọi điêj giục con gái cưng về nhà.....lâu lắm
rồi Ha na không chịu về.....chính xác là 1 năm nay.....ha na cũng
lạ...hồi ở nhà thì không muốn xa mẹ nửa bước....nhưng sang đến đây
rồi.....chẳng biết nhớ nhà là ji...Căn bản nhà nó vui quá....mommy
của Ha na...nhớ con đến mòn con mắt.........
Mọi người ở lại......mạnh khỏe nhé...độ tuần nữa là chúng tôi lại
về......(Jimmy nói trước khi bước ra khỏi cửa....)
Căn nhà lúc này chỉ còn 4 người:
Rainne+Ariel(hai người này vì lý do kinh tế hơi eo hẹp lên không
muốn về........)
Mike(Chẳng có lý do ji để về...nhà thì không nhớ lắm...người yêu
thì ở đây.....)
Chun...(chẳng thích về nhà....vì về đến nhà là thấy chán ngán cái
thái độ của mọi người.....Lúc nào cũng thích Chun học thành
tài....thành bác học...đầu to mắt cận.........)
Con Không tên cũng ở lại nhà,,,,,,,nhìn theo ngẩn ngơ...
4 người rỗi rãi không có việc ji làm......nên ngồi chơi
bài......
Chun thì thắng suốt nhưng xũng không có khí thế lắm........ngước
lên bầu trời cao vòi vọi mà thấy quá nhiều mục tiêu đang ở phía
trước...chưa mục tiêu nào thành.........
Br Chun tuy tốt nghiệp được nhưng có lẽ không đủ khả năng để học
tiếp Cao học...vì thế Chun rất bùn...
Chun buồn không phải vì kết quả mà buồn vì có lẽ từ giờ không học
chung cùng ss Ella được nữa.......Rainne thì an ủi là dù sao ít
nhất cũng ở cùng nhà...như vậy cũng tốt....
Chun từ lâu đã nuôi hoài bão trở thành nhà kinh doanh xe hơi....Thị
trường nội đỉa rất phong phú mặt hàng...Khách hàng tiềm năng thì ở
đâu cũng có.......Chun đằng nào cũng không muốn học cao học nên
đành rẽ ngang.........
Nhìn mọi người lo tính cho tương lai của mình mà Ariel chợt thấy lo
lắng....Nó đi men theo bể bơi...thở dài....
-Anh ngồi đây được chứ????
Ariel quay ra đã thấy Mike ngồi đó...
-Vâng...
-Em sao thế ???...có vẻ có chuyện ji không vui????
-DẠ.....em đang lo???
-Lo chuyện của em và Joe???
Dạ.....
-Uhm....nhưng về điều ji mới được????Joe đối với em thì một mực hết
lòng...Em còn lo lắng ji????
-Vâng...nhưng ở phía em ấy...Em thấy ...đôi lúc..Joe quá tốt với
em....em thấy mình không xứng.....
-Vì mối quan hệ của em và Jimmy????
-Có lẽ thế!!!!
-Đừng lo.....em chẳng đã nói....Jimmy với em chỉ là quá khứ....bây
giờ...Joe mới là tương lai của em...
-Có lẽ vậy.....Ariel cười khì.......
Mike quả biết nói những câu làm người khác mát lòng......
-Gia đình của Joe......em đã biết nhìu về họ chưa??
-Em có vài lần hỏi....Nhưng Joe không muốn nói...
-chắc cũng sắp đến lúc phải nói rồi....
-Sao cơ ạ.....có vấn đề ji ạ???
-Một gia đình khủng khiếp...sẽ khó khăn cho em lắm nếu em về làm
con dâu nhà họ...........
-Dạ thế ạ...iAriel không biết nói ji...nó miên man nghĩ....
Chẳng mất công nghĩ nhìu.....sáng hôm sau nó nhận được điện thoại
khẩn của Joe..Nội dung là lên máy bay về nước gấp......ba mẹ anh
muốn gặp em...
Choáng quá trời......
Mọi người không để Ariel đi một mình...mà về cùng nó...
Chun có dăm ba chuyện phải bàn.....
Mike và Rainne kì này định về ra mắt luôn.....
Đóng lại cửa...mọi người hối hả đi bắt taxi......Con Không tên ở
lại.(bị gửi hàng xóm)......nhìn theo bóng chủ nhân bằng ánh nhìn da
diết....
Mẹ kế.
"Bạn có tin vào những câu chuyện cổ tích...Khi Hoàng tử đem lòng
yêu một cô gái nghèo nhưng nhân hậu....Đám cưới được tổ
chức.......Và hai người sẽ sống trọn kiếp bên nhau.Cả thế gian
sẽganh tỵ với cô gái nghèo....nhưng may mắn ấy........phút chốc từ
một con vịt .......trở thành thiên nga....????
Có lẽ bạn sẽ tin nhưng chẳng thể tin hoàn toàn được...Thực tế và
truyện cổ tích khác nhau nhiều lắm.Hoàng tử chưa chắc đã hạnh phúc
khi là Hoàng tử....cô gái nghèo chưa chắc đã phút chốc vì tình yêu
nơi dòng dõi hoàng gia mà rời xa gia đình nghèo khó của mình"
(Trích Nhật kí Ariel)
Chuyến bay dài nhưng bỗng chốc trở nên ngắn ngủi.....Mike thao thao
bất tuyệt kể cho Ariel nghe về thân thế của Joe...Càng nghe Ariel
càng cảm thấy mình và Joe có quá nhiều điểm khác nhau....
Joe sinh ra lớn lên trong nhung lụa........người hầu kẻ hạ nhiều
không kể xiết.....
Gia đình Ariel thì khác...đã có những thời gia đình nó phải khó
khăn lắm mới lo được cho cuộc sống của nó và Rainne......Nhớ thời
xưa...ba mẹ nó nghèo....lao động cật lực mà đồng lương còm
cõi........Ariel và Rainne thời ấy....sau giờ học phải đi bán
hàng.......hôm nào ế còn phải bán dạo nữa...
Nó chưa bao giờ kể với Joe những việc như thế....Liệu Joe có
hiểu????Và Joe cũng chưa bao giờ kể với nó về gia cảnh thực sự của
mình....
Rồi nó nghĩ.....giữa nó và Joe....căn bản còn quá nhiều khoảng
cách......hơn 6 tháng hai người quen nhau....liệu đã đủ......để
vượt qua......
Một lần nữa ...Joe đưa nó vào thế bị động.........
Xuống sân bay...Ariel nhận được điện thoại của Joe....
Mọi người lập tức đưa Ariel đi đến cửa hiệu thời trang có tiếng ở
Đài Bắc...chọn cho Ariel một bộ áo dạ hội hoành tráng nhất....trang
điểm kĩ càng......
6.00 Pm:Ariel buộc phải có mặt tại Khách sạn Hoàng Gia......
Ariel ngắm đi ngắm lại mình trong gương.....khá là perfect
rồi....nhưng không hiểu sao nó vẫn thấy vô cùng lo lắng...
Một buổi ra mắt.....Nó vẫn chưa nghĩ tới.....
Khi đưa Ariel đến cổng khách sạn...mọi người toan về...thì thấy Ha
Na .Jimmy và ss Ella đã đứng ở bên kia đường....vẫy vẫy.....
-Hế lô Ella....Chun cười...
-Giờ phút nào rồi mà còn cười....mọi người nhanh nhanh....Joe đang
đợi....
-Em tưởng hôm nay chỉ có Ariel đi ra mắt???(Rainne hỏi)
-Phút cuối cậu ấy gọi lại...bảo chị nhắn với mọi người là cùng
đến...chuẩn bị nhanh nhanh...còn vào...
Mọi người cuống cuồng lên.....
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-Hôm nay trông em đẹp lắm.......
Ariel thấy hơi lạ...ra mắt đáng lẽ chỉ có hai nhà...sao lại đi đông
thế...Nhưng có mọi người ở bên nó cũng thấy yên tâm
hơn.........
6.30....
Mọi người vào chỗ ngồi ...bữa tiệc đã bắt đầu...
Không như nó tưởng tượng...
CĂn phòng diễn ra "buổi ra mắt" là một đại sảnh lớn........lung
linh ấnh đèn ánh nến.....Nó chưa từng bước vào nơi hoa lệ thế này
nên hơi bị rợn ngợp...
Càng không như nó tưởng.....Căn phòng chật ních người....tiếng cười
nói rộn rã.....
Khi nó bước vào...đám đông quay ra nhìn....
Ấn tượng nhất là:
Một người phụ nữ khoảng 50 tuổi..xinh đẹp ....nổi bật.....chỉ cần
liếc qua đã thấy ánh lên vẻ đẹp quyền quý của giới quý tộc thượng
lưu rồi...
Rainne bảo là mỹ phẩm mà bà ta dùng là loại cực xịn..che được mọi
khuyết điểm.
Ha na bảo quần áo trang phục của bà ta...cả Đài Bắc này cũng không
có được 2 người mặc.......
Tiếng nói của người phụ nữ cắt ngang mọi lời bàn tán:
-Giới thiệu với mọi người ......Những cô cậu đây là bạn học cùng
với con trai tôi ở Mỹ.....Joe ....giới thiệu mọi người đi
con.......
Người phụ nữ chỉ tay về phía Joe....Khi đấy cả nhà mới thấy Joe
đang ngồi đấy......ăn vận rất bảnh bao......nhưng cử chỉ có vẻ hơi
luống cuống...
Joe nói:
-Giới thiệu với mọi người đây là bạn bè của tôi:
Anh Chun....sinh viên vừa tốt nghiệp chuyên ngành điện tự
động....
Chị Ella ....sinh viên vừa tốt nghiệp chuyên ngành marketing...đang
chuẩn bị học cao học....
Mike là sinh viên năm cuối ngành Công nghệ thông tin.....
Ha na sinh viên năm 2 khoa thiết kế...
và cuối cùng là Jimmy ,Rainne,Ariel sinh viên năm 2 chuyên ngành
quản trị....
Mọi người cúi chào ......
Đám đông nhiệt liệt hưởng ứng........
Lúc Joe chỉ tới Ariel ...nó ngước mắt nhìn Joe một cái...làm Joe
luống cuống suýt làm đổ ly rượu.........
Người phụ nữ mà bây giừo được nhận định là mẹ của Joe lại lên
tiếng:
-Nào bi giờ chúng ta cùng khai mạc buổi tiệc.....tôi xin tuyên bố
lý do của bữa tiệc hôm nay......là sinh nhật của Kim tiêu
thư...
Xin mọi người một tràng pháo tay chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 của
tiểu thư Kim....
Đèn tắt....dập dìu trong ánh nến....bánh ga tô được đẩy ra....Kim
tiểu thư bước ra...một cô gái.....ban đầu mọi người không nhận ra
....Nhưng khi đèn bật sáng hẳn.......không lẫn vào đâu
được....
-Là cô ta.....ss Ella không giữ được bình tĩnh.....
Moị người quay ánh nhìn về phía ss...(hẳn mọi ngừoi còn
nhớ.....người con gái mấy lần xồng xộc tới nhà...lần thì đòi ở
chung....lần thì muốn đánh ghen....)
Ả quay sang ss cười và nói bằng giọng giả tạo hết sức:
-VÂng ...chào...chị...Chị vẫn khỏe chứ ạ....
Mọi người ngã ngửa.....Chun khi đó ko hiểu chi......quay sang Jimmy
hỏi:"Cô ta là ai???Sao anh ko biết???"
Jimmy bấu nhẹ vào tay Chun ra hiệu là bình tĩnh xem thế
nào....
Bà Trinh khi đó cười nói:
-Đấy...tôi đã bảo mà...bọn nó thân nhau......ngay cả bạn bè Joe
cũng biết cô Kim......Kim à...cháu thật là khéo léo.....
Kim cười...bẽn lẽn......
-Nhân đây tôi cũng xin giới thiệu....Cô Kim và cậu Joe nhà chúng
tôi đã có một quãng thời gian tìm hiểu rất dài......hai người từ
sớm đã có hôn ước......nếu không có ji thay đổi......đợi khi hai
đứa chúng nó tốt nghiệp...sẽ tổ chức lễ cưới........xin mọi người
nâng cốc chúc mừng đôi bạn trẻ....
Mọi người cùng hò reo....
Đám Ariel lặng đi....
Chun thấy vô lý:
-Thời đại nào rồi mà còn hôn ước nữa.......Những gia đình giàu có
thật khéo bày trò...
Ariel đứng chết trân.......
Thì ra hôm nay là sinh nhật cô ta.....Vì ai nó phải bay vội vàng
tới đây....Vì ai nó phải ăn mặc thế này.....Ra mắt ji chứ......ngay
cả lúc giới thiệu....Joe cũng chỉ nói nó là bạn bè bình
thường....
Ariel thấy mình như một con hề.....ăn mặc thế này...đến đây mua
vui......
Bàn bên cạnh...đám bạn của Kim tiểu thơ đang buông lời tán tỉnh
Rainne và Ha na....Mike thấy bực lắm......nhưng mọi người cũng
chẳng thèm để ý...tất cả sự quan tâm lúc này đêu dành cho
Ar.....
Ar nhìn Joe.....Joe khi đó đang bị khóa chặt trong vòng tay của cô
Kim....cô ta khi đó đang nhăn nhở cười..........
Ar nhìn Joe.....ánh mắt đó muốn Joe giải thích......Ar cho Joe 1
phút........
Mọi người đồng loạt nhìn Joe...Chun còn ra ám hiệu là nói ji đi
chứ,,,,,,,,
Sau 1 phút....Joe vẫn không nói ji.........
Ariel đặt ly rượu xuống....
-Xin phép cả nhà...tôi đi trước có chuyện.........
Mọi ngừoi cũng chạy theo Ariel......Joe khi đó mới đứng
dậy......Đám đông còn lại trong Đại sảnh chẳng hiêu
ji............Duy chỉ có người phụ nữ ấy là tinh ý.....bà ta đã
nhìn nhận ra vấn đề...
-Ariel.Mọi người.đợi tôi đã............Joe chạy theo hộc
tốc....
-Mọi người.....kệ anh ta...(Ariel nói bằng giọng sắc lạnh.)
Hội Ha na và Rainne có quay nhìn lại .......nhưng rồi cũng đi theo
Ariel.......
Nhưng cho dù mọi ngừoi có cố gắng....chẳng mấy chốc Joe cũng đuổi
tới nơi...chặn Ariel lại.....
Ariel khi đó vẫn còn đang túm váy......mắt nhìn đi chỗ
khác......quyết không chịu nhìn Joe.....
Joe định đến gần...Mike và Jimmy chặn lại.....:
-Anh phải nói cho rõ ràng trước chuyện hôm nay.......anh hãy giải
thích đi....
Joe ấp úng:
-Tôi..... và cô ấy........chỉ là bị gia đình xếp đặt....hoàn toàn
không phải ý của tôi....
-Từ khi nào??đã lâu chưa...ý tôi nói là chuyện hôn ước này đấy(SS
Ella hỏi)
-Từ lâu rồi nhưng em không quan tâm......(Joe)
Trong đầu Ariel bồng bềnh lời nói của Joe...dối trá......họ quen
nhau đã lâu mà Joe bảo không quen......hôn ước này nữa...từ lâu đã
có...mà Joe vẫn lừa dối nó.....Màn kịch hôm nay thật đáng để
xem.....TÔI ,.....CÔ ẤY........Nó không chịu đựng nổi nữa:
-Những ji cần nghe thì tôi cũng đã nghe rồi/........bây giờ tôi đi
được rồi chứ???/
Ariel xách tay Rainne...hai đứa phi ra khỏi khách sạn...bắt taxi về
thẳng nhà........
Chiếc taxi phóng thẳng về nhà......về tới nhà.....Ariel cố gắng hết
sức để có bộ mặt thật tươi tỉnh......Ba má nó cũng chẳng thể phát
hiện ra...
Nó lên gác thay quần áo...trong khi Rainne tranh thủ đánh lạc hướng
mọi người...
Thay xong quần áo nó xuống........Ngồi vào bàn......Mâm cơm đã được
dọn sẵn...má nó vào bếp nấu ăn với tất cả tình yêu thương với cả
hai cô con gái yêu.....
Nó cố gắng ăn......món ăn của má nó nấu quả nhiên rất ngon...Rainne
cứ khen mãi.....nhưng nó nuốt không nổi.......Nước mắt nó
chảy....Họng thì đắng ngắt.....
Lúc ấy ba má nó mới quay ra nhìn....
-Con xin phép.....
Đây là lần thứ 2 trong ngày nó nói câu ấy.......
Mọi người nhìn theo dáng nó lên gác.....
Má nó buông đũa....quyết tra khảo Rainne xem có chuyện ji....
Rainne lúc đầu không định nói....nhưng má nó xử ép quá...nên Rainne
đành nói ra sự thật....
Má hỏi Rainne:
-Cậu Joe ấy là người như thế nào?????
-Cái đó thì con không biết nói ra sao...nhưng anh ấy đối với Ariel
mà nói......tình cảm rất sâu đậm.....Anh ấy đã từng cứu Ariel
....
-Ừ......mẹ cũng nghĩ cậu ấy là người tử tế....mấy lần nói chuyện
...thấy nó cũng là người hiểu biết..........
-Cái đó thì.....vâng...có lẽ thế.....nhưng giữa Ariel còn quá nhiều
khoảng cách....con e là hai người sẽ xảy ra chuyện......
Má nó nhìn Rainne......thở dài......hai cô con gái....đang từng
bước rời xa vòng tay của bà....
Ariel ngồi lặng lẽ giữa phòng.....nhìn ra phía ngoài qua cửa
sổ.........gió thổi ....một chiếc là vàng lặng lẽ rơi xuống đậu
trúng bàn tay của Ariel....
Nó bất giác nghĩ tới câu chuyện......CÂY GIÓ VÀ LÁ.......
Vì sao lá lại lìa cành.....???? vì gió cuốn lá đi hay vì cây không
muốn giữ lá lại bên mình????
Mặc dù lá rất yêu cây......Nhưng lá vẫn phải rời xa cây......vì với
cây .....lá chẳng là ji cả......cây còn nhiều lá
khác...........
Nó giờ đây trong mắt Joe đâu có là ji???
Joe không cần đến nó nữa.....người Joe cần...người môn đăng hậu đối
là Kim tiểu thơ cơ.......
Đối với Joe ....nó chỉ là một sự bồng bột nhất thời...ở Mỹ....xa
quê hương.......thiếu vắng tình cảm và sự chăm sóc...Joe cần có
nó....Giờ đây...khi tất cả đã về vị trí cũ.......Joe đâu cần một
đứa con gái xuất thân hèn kém??????
Vĩnh biệt thật rồi.....Tất cả đã chấm dứt.........
-Mình thấy bồ đang suy nghĩ nên không dám làm phiền....
-Suy nghĩ ji đâu.....
-Vậy hả...????...Mình nghĩ...Joe có điều khó xử....
-Có lẽ vậy...mình chính là điều mà anh ấy thấy khó
xử.......(Ar)
-Bồ sao thế???Bồ không tin anh ấy????Bồ không yêu anh ấy nữa
à????
-Không..mình.......mình tin anh ấy đã nói thật lúc ở khách
sạn......Nhưng mình không tin vào tình yêu của bọn mình........Anh
ấy đã không thể làm ji được....mình thấy thất vọng....
Một cái cây cổ thụ không thể bị chôn vùi bởi gió bão......Nhưng lại
đổ khi thân cây rỗng ruột từ bên trong.....
-
Tình yêu này cũng vậy.......Hai người không tin tưởng nhau hoàn
toàn......
Cả mình và anh ấy đều không tin tưởng vào tình yêu này.....ở bữa
tiệc anh ấy đã lựa chọn rồi...Không phải mình...mà là cô ấy.
-Bồ bình tĩnh đã nào......Joe đâu đã nói sẽ cưới cô ấy????
-Không nói ji mới là đồng ý.....Mình căm ghét thái độ ấy...Thà anh
ta nói là anh ta không cần mình....anh ta đã có vợ chưa
cưới.....hay dội cho mình một chậu nước vào mặt...mình còn cảm thấy
thoải mái hơn thái độ mập mờ khi nãy........MÌNH THẬT SỰ THẤT
VỌNG...............
Rồi Ariel gạt nước mắt..........Mình sẽ đếm từ 1 đến 100. Mình sẽ
gạt đi hình ảnh ấy ra khỏi tim mình..........
-Ai gọi giờ này nhỉ.......????Ông Lâm ra mở cửa...
-Chào bác......bác cho cháu gặp Ariel....
-Con bé đã ngủ rồi...Mai cháu hãy đến nhé.....
-Nhưng thưa bác......cháu có việc gấp phải gặp cô ấy......
Thấy thái độ nài nỉ của Joe...lại cộng thêm bộ dạng ướt nhẹp vì
mưa......Ông Lâm đành lên gác gọi hai đứa....
-Đừng mở cửa....Ariel quả quyết......
Biết là thế nhưng Rainne thương tình Joe đến lúc đêm hôm...nên con
bé vẫn xuống nhà gặp Joe...
-Ariel không muốn gặp anh.........anh phải đợi cho nó bình tâm lại
đã..
-Nhưng .......anh.........cho anh lên gặp cô ấy được không???
Rainne chặn Joe lại:
-Anh lên lúc này chỉ làm mọi việc rối tung lên thôi.....tốt nhất
anh cứ về đi.....mai hãy đến.........
Joe nhìn Rainne ...thấy ánh mắt Rainne rất quả quyết......Joe đành
chào mọi người rồi đi về..........
-Khoan đã.....anh cầm áo mưa cho đỡ ướt.......
-Không cần đâu.....
Joe lao thẳng ra giữa trời mưa......
Cuối góc phố.....sấm giật đùng đùng..........
Ngày hôm sau....Ariel không chịu chui ra khỏi giường......Nó thấy
mình bốc sốt và hơi thở thì hổn hển.....Nó không ngờ mình lại yếu
đuối như thế.....phải chăng khi yêu rồi....con người ta đâm ra bi
lụy.......
Sáng nay Joe lại đến nữa.....mặc dù nó đã dặn mọi người là đừng có
tiếp Joe nhưng pa pa và ma ma của nó vẫn bỏ ngoài tai lời cuả
nó....:
-Con đừng trẻ con như thế...xuống gặp cậu ấy ngay.....(Ma ma)
-Con không xuống.....con mệt......
-Hay là má bảo cậu ấy lên đây nhé.....
-Không má đừng làm thế.....con giận đấy..
-Mày cứ ủ dột thế này không được con ạ..........chuyện ji thì
chuyện chứ.........lớn rồi....nghĩ cho thông đi.........
Rồi má nó xuống nhà........bảo với Joe:
-Nó ở trên gác.....không muốn gặp ai cả......nó ốm.......hay cháu
cứ lên thăm nó....đừng nói là bác cho phép nhé........
Joe hớn hở chạy lên.......
Ariel đã biết trước tình huống này...nó cài then...chèn đủ mọi vật
sau cánh cửa........
-Ariel ....mở cửa....mở cửa.......
-Anh về đi...đừng đến làm phiền tôi nữa.....về với tiểu thư Kim của
anh đấy.........
-Em đang ốm đúng không??? Sao nói khều khào thế????
-Tôi ốm thì liên quan ji anh......bạn học ốm mà mất công anh lo
lắng thế sao???về với vợ chưa cưới của anh đi.....không cô ta lại
tìm tôi đánh ghen đấy..........
-Em ..........
-Về...về ngay.....tôi không muốn thấy mặt anh..........
joe không tài nào nói nổi Ariel...Nếu cậu không xuống dám nó phá
tan cái nhà.....bắt đầu thấy nó nện thình thình trên gác
rồi.........
-Chiều cháu sẽ quay lại......Joe chào mọi người .....ra về
Một lát sau lại thấy chuông cửa reo............
Ariel nhắm ngay một xô nước dội thẳng xuống.......
-Ái cha.......nước ở đâu thế này???Người lãnh quả là Chun.....hum
ni mang hành lý đến cho 2 đứa...
Mọi người cũng đến chơi......tranh thủ ghé qua nhà hai đứa xem thế
nào.......
Chun ướt như chuột .....vào nhà hong khô..........
-Em xin lỗi...em không biết là anh.............
-Không sao....mà em ốm đấy à????
-Em không sao...hôm qua trời mưa nên em cảm............
-Chuyện hai người thế nào rồi????(ss Ella hỏi)
-Chuyện ji cơ????Giữa em và anh ta có thể có chuyện ji được
chớ?????mà nếu có đi chăng nữa...cũng kết thúc lâu
rồi........
-kết thúc????(Jimmy)
-uhm....chẳng có ji là lạ.....công tử đào hoa....với một cô gái
nghèo...chuyện tình nửa năm....mọi ngừoi sao phải lạ nhỉ????
-Em đang ốm nên không tỉnh táo....đợi khi nào em khỏe lại....ss sẽ
nói chuyện với em sau.........em nghỉ sớm đi nhé........
Mọi ngừoi đóng cửa ra ngoài........
trứoc khi đi .....ss quay lại nhìn Ariel lần nữa.........
-Ariel này.....cứng cỏi lên nhé.......
Mọi ngừoi xuống nhà...trò chuyện rất rôm rả........Mike và Rainne
cũng tranh thủ ra mắt luôn....có vẻ hai bác rất hài lòng về cậu con
rể tương lai này...cuối buổi đã thấy Mike chào hai bác là "bố mẹ
vợ" rồi......
Ariel ở trong phòng.....nó suy nghĩ....rồi nó thấy mình không thể
dễ dàng bỏ cuộc như thế......
Xuống giường...nó mặc quần áo.....và ra khỏi nhà....
-Con đi đâu thế????(bà Lâm hỏi...khi đó đương dở tay)
-Con đi dạo........
-Đợi Rainne về rồi cùng đi.......
-Không cần đâu....con tự đi được........
Nó ra khỏi nhà..............
Rồi nó tha thẩn......không nhìn ji khác ngoài bước chân của
mình.........
-Đi đâu vậy cô bé?????
-Ai vây????Nó quay lại ...........thì ra là Joe..........
-Là anh...tôi tưởng anh về rồi chứ????
-về làm sao được???Không gặp đựoc em anh không thể
về...........
-Thế sao anh biết tôi sẽ ra đây????
-Bí mật............
-Sao cũng được......
Rồi nó bước đi....
Joe đi theo nó...
-Sao anh cứ đi theo tôi thế?????Anh không thấy mệt à???
-Không......Anh chẳng từng hứa là sẽ cùng em đi cùng trời cuối đất
đó thôi......
-Anh còn nhớ??? ...nhớ để làm ji.....nó là quá khứ
rồi...........
-Quá khứ????Em nói vậy là có ý ji???
-Chúng ta chia tay.........Ariel.......
-Sao cơ.????
-Em chỉ nói một lần thôi..............
Rồi Ariel quay gót đi về phía nhà nó.......
-Khoan đã......joe chạy đến nắm chặt tay nó..........
-Sao không dưng em lại đòi chia tay........????
-vì em mệt mỏi........ngay từ đầu em đã thấy mình khồng hợp
nhau......
-sao trước đây chưa bao giờ em nói như thế ???Có phải vì chuyện hôm
nọ...ở bữa tiệc..........
-Không liên quan...chuyện hôm nọ chỉ làm tôi củng cố thếm quyết tâm
mà thôi........
-Em nói dối.......rõ ràng là tại chuyện hôm nọ...........Nói cho
anh nghe Ariel..tại sao em lại nói với anh những lời như thế(joe
nắm chặt vai Ariel).
-Đơn giản........anh trước bữa tiệc đã phản bội tôi....Tôi còn nói
thế nào được......nữa....chẳng nhẽ lại nói là"hãy trả anh ta cho
tôi......????"Cô Kim ấy...là tiểu thư danh giá....tôi chẳng thể bì
được.......rồi cô ấy sẽ hỏi"Cô là ji của anh ấy"........Tôi sẽ trả
lời sao đây???"Là bạn học chắc????"......Tôi chẳng là ji
cả......chẳng là ji...............Ariel ngồi thụp xuống
đất..........
Joe cười:
-Em đang ghen đúng không????
-Ai ghen chứ???/
-ĐI theo anh.....
-Đi đâu????/chẳng phải đã nói chúng ta chia tay rồi đó
thôi.........
Chưa kịp nói hết câu Joe đã kéo Ariel đi thẳng lên một chiếc xe đậu
ở gần đó.....
-Đi đâu vậy???(Ariel hỏi)
-Đi ra mắt.......
-Hả????trong bộ dạng thế này????
-ừ...có sao....trông em càng tự nhiên.........
-Không............... cho em xuống.............Á á.........
Chiếc xe đã đến chỗ cần đến....
Trụ sở tập đoàn nhà họ Trịnh.Joe dắt tay nó lên thẳng phòng chủ
tịch hội đồng quản trị......
Bà Trịnh và ông Trinh tất cả đều ở đó..
Joe bước vào tay nắm chặt tay Ariel.....Ariel thấy run quá..
-Mẹ đây là người mà con yêu....Con muốn lấy cô ấy làm vợ....
(Gi chứ???Ariel nghĩ trong đầu .....quá sốc vì câu nói ban nãy của
Joe).
Rất bình tĩnh....bà Trịnh ngừng dũa móng tay....Ông Trịnh đặt tờ
báo xuống...nheo nheo mắt.....
Bà Trịnh cất tiếng.....
-Gì vậy con trai....tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn rồi mà con còn
đùa được.......Sang Mỹ lâu rồi thành ra tự do quá.....chẳng biết lễ
phép ji cả....Cô gái này là.......
Ariel cuống cuồng:
-Dạ chào hai bác...cháu là Ariel.......
-Ariel à...trông cháu dễ thương lắm...cháu có thể ra ngoài một chút
đựoc không???Gia đình bác có chuyện muốn nói riêng với
Joe.......
Joe nắm chặt tay Ariel....nhưng thấy thế,,,,,,Ariel ko muốn làm mọi
người khó xử.....nó khéo léo rút tay ra:
-Em chờ anh ở phía ngoài.....
--------------------
Trong phòng.
-Gì chứ???Mày điên à???có biết mày vừa nói ji không????Hôn nhân là
chuyện có thể đem ra làm trò đùa????...Ông Trịnh quát.....
-Nếu hôn nhân không phải trò đùa sao bố còn cố tình định đoạt việc
hôn nhân đại sự của con..........
-Mày câm mồm cho tao..........đồ cóc ngồi đáy giếng.......mày có
biết vì lo cho tương lai cuả mày ...tao mới kì công dàn xếp chuyện
này không????Nhà họ Kim rất bề thế......mày mà về làm rể nhà ấy
không thiếu thứ ji......rồi mày muốn ji có nấy...mày có ji không
bằng lòng????
-Phải đấy....con đừng có cố chấp nữa.......(bà Trịnh quay sang an
ủi)......con bé đó...tuy là xinh xắn nhưng không hợp với
con......gia cảnh nhà nó ko tương xứng với nhà mình..........hai
đứa ko bao giờ có được hạnh phúc.......Chơi bời thì có thể
được....Tuyệt đối không được nghĩ tới chuyện cưới
xin.........
-Mẹ quá coi thường cô ấy.....xuất thân thì có j quan trọng...chẳng
phải ngày trước mẹ cũng xuất thân trong một gia đình nghèo đó
thôi......???
-Câm mồm....bà Trịnh cho Joe một cái tát.........mày có
biết.....tao để có được ngày hôm nay đã phải cố gắng thế nào
ko...tao khôg thể để mày và đứa con gái ấy phá hủy sự nghiệp mà tao
và ba mày đã kì công gây dựng......Lớn lên nữa rồi mày sẽ
hiểu.............đừng bao giờ có cãi suy nghĩ ấu trĩ ấy......
-Cả đời này con cũng không thể hiểu..........rốt cuộc cái sự nghiệp
của nhà họ Trịnh to lớn đến mức nào mà tình thân cũng không cần
thiết.......bao nhiêu năm qua.....con sống mà chẳng ai thèm đoái
hoài............rốt cuộc con là ji trong mắt hai người?????Hai
ngừoi có thật sự thân sinh ra con?????
Joe chạy nhanh ra ngoài.......
-Kệ nó...ở cái nhà này...không có chỗ cho sự chống đối.......Để xem
với sức cuả nó thì nó làm được ji(Ông Trịnh cất tiếng chắc
nịch).
Ở ngoài Ariel đang đứng chờ......thấy mắt joe đỏ...Ariel hỏi
nhỏ:"Anh có sao không?"
Joe không nói ji...nó ôm Ariel vào lòng....như thế là quá
đủ...
Chap 13 :
Đối phó
Chiếc xe phóng thẳng về nhà JOe....Ariel ngồi đợi khoảng 3
phút...Joe chạy nhanh vào nhà lấy hành lý......Kể ra cũng chẳng mất
nhiều thời gian lắm vì từ hôm về tới giờ hắn đã thèm lấy ra
đâu........
Sau đó chiếc xe đỗ xịch ở cửa nhà Ariel....Joe chờ Ariel lên cất
hành lý....còn mình đứng tiếp chuyện với Rainne và hai bác
Lâm......
-Sao ?????Đi ngay bây giờ????
-Dạ vâng....bọn cháu về Mỹ gấp...có việc cần thu xếp.....'
-Nhưng Ariel nó đang yếu lắm...
-Con không sao.....Ariel kịch nịch xách cái va li to oành
xuống.......Joe đưa tay đỡ cái vali.......
-con chào ba...còn chào má...Rainne.......mình đi
nhé..........
-Ừ ...lên đường mạnh giỏi....tuần sau mình cũng về Mỹ.....(Rainne
thẽ thàng).
-Hai đứa đi cẩn thận........khi nào sang tới nơi nhớ báo cho cả
nhà....
-Vâng tụi con biết rồi.....
Hai đứa tạm biệt cả nhà....Ra tới cửa.......Bà Lâm còn nói cố với
Joe:
-Nhờ con chăm sóc cho Ariel nhé....
Joe cười......gật nhẹ đầu......
Chuyến bay thì dài.....Ariel mệt quá nên ngủ li bì......đầu nó ngả
vao vai Joe...........
Đến nơi....Ariel mới tỉnh.......Nó bắt đầu chạy nhảy như sáo....Joe
thì bơ phờ....mỏi hết một bên vai...
-Anh làm sao thế???Trông không được khỏe.....
-Không sao...mình về thôi.......
Hai đứa chúng nó lúc này thật hạnh phúc....hệt như đôi vợ chồng trẻ
mới cưới....nhưng có ai biết rằng bản chất thực sự lại là những kẻ
tội đồ.....đang trên đường chạy trốn.........
Hai đứa về nhà...đón con Không tên từ nhà trẻ bên cạnh về...nó mừng
xoắn xuýt cứ lom lom nhìn vào đống hành lý của hai đứa xem
.............có quà không????......Nhưng vì hai đứa đi vội thế nên
làm ji có........
Buổi tối...Ariel nấu cơm....ăn xong hai người cùng rửa bát...rồi ra
vườn ngắm sao.........
Đêm .....
Hai đứa ngủ chung một phòng(cho đỡ sợ),người trên giường,kẻ dưới
đất...hết hàn huyên rồi lại nhìn nhau...........
-Ba mẹ anh là người thế nào?????
-Là người rất đáng sợ.........
-Thế sao bây giờ mới nói em biết?????
-Vì ....anh lo cho em biết sớm lại nghĩ ngợi lung
tung........
-ji chứ....đã xác định tư tưởng rõ ràng....thì chẳng việc ji phải
sợ.......
-Anh thực ra không phải là con đẻ của mẹ anh......thực chất quan hệ
giữa anh và mẹ anh bây giờ là bác-cháu............mẹ ruột của anh
làem gái của mẹ bây giờ đã mất khi sinh anh..............
-À vậy là bác ấy đón anh về nuôi...Chứng tỏ bác ấy là người
tốt..
-Em nhầm rồi....tại mẹ hiện nay của anh không có khả năng sinh
đẻ.....nên đã ép em gái mình làm thay nghĩa vụ ấy......
-hả....đẻ mướn á?????Sao có thể có chuyện ấy được......????
-Có đấy....một người phụ nữ khi giành giật hạnh phúc...trở nên đáng
sợ vo cùng.........
-Em có ý kiến thế này...sao anh dù không ưa...mà vẫn mẹ con ngọt
xớt thế???Nghe chối tai lắm.....Em ...ý em là.....à mà thôi....chí
ít em cũng ko nên xui anh tạo phản....
-À chẳng qua anh quen rồi...........sống dưới chế độ quân phiệt từ
bé....trừng trị bằng roi da......làm sao có thể không ngoan cho
được............có thể nói trước kia..........anh là đứa trẻ biết
nghe lời nhất.
-Thế bây giờ thì sao?????
-Anh có thể chịu được sự tổn thương hay thất vọng........nhưng
không muốn mọi ngừoi coi thường em ..vì thế anh quyết không nghe
theo sự sắp đặt này.....Cả đời này.......ngoài em ra....anh sẽ
không lấy ai cả.
-ý cha cha......anh thề chứ..........
-Thề có trời cao chứng dám....Tôi _Trịnh Nguyên Sướng cả đời này sẽ
chỉ yêu và lấy cô Lâm Y Thần........nếu phản bội lời thề.......trơi
tru đất diệt,,,,,,,,,
-Thôi anh không cần phải thề độc thế......em hiểu mà.......
Cùng lúc đó.
tại nhà họ Trịnh..........
Bà Trịnh đang nhăn nhó ngồi trước máy điện thoại......
-Cô Kim đấy à?????phiền cô đến ngay nhà họ Trịnh .....có chuyện
gấp........
Kim tiểu thơ hớt hải......ăn diện.....phấn son ...chạy
đến....
Bà Trịnh ngồi đó...quắc cái nhìn đáng sợ về phía cô ta....
-Ngồi xuống...tôi có chuyện cần bàn....
-Dạ vâng...cháu........
-Một năm qua.....cô và Cậu Joe nhà tôi có ji tiến triển
không????
-dạ ....cháu có mấy lần đến nhà..........nhưng không gặp anh
ấy....
-hả....????Không gặp....một năm qua mà không gặp nhau...........cô
vô dụng quá...để một năm qua...nó đi yêu đứa con gái khác
rồi........
-Dạ...thế cháu phải làm sao????
-Có đầu sao không tự nghĩ đi....hạnh phúc của mình mà không quản
được.........chẳng trách Joe nó chẳng thèm nhìn cô lấy một
lần.......Tôi quá thất vọng vì cô...cô nương ạ.......
-Bác giúp cháu........thật sự cháu không biết làm sao để tiếp cận
anh ấy...
-Được rồi....tất nhiên ta không giúp cháu thì giúp ai.........để
xem nó chống đối được bao lâu nữa...........
--------------------------------
Một tuần trôi qua....hai đứa có những khoảnh khắc riêng tư tuyệt
vời nhất......coi như là nghỉ giải lao trước một trận
đấu......
Ngày thứ 7....
Cả nhà về ....
-Há há....bắt quả tang nhé.......Hai anh chị đương.....ở chung với
nhau(Chun bất thình lình bật cửa-------->vô duyên không chịu
được)
-Oai...không ngờ quan hệ hai người tiến nhanh thế....kết đậm
rồi....(Mike cười với Jimmy)
-Ji chứ.....nói năng linh tinh.....Ariel nhỏm dậy.....đi ra
bàn....
Chun vừa đi vừa vặn hỏi Joe.......
-Thế hai người vẫn chưa có ji à????sao chú kém thế????phải tay anh
thì...........
-Thì sao???có mỗi bà chị mà cưa cũng chẳng xong mà anh bày đặt dạy
khôn em chắc.......
Chun tiu nghỉu..lon ton ra bàn.......
-Nói chị nghe...hai đứa đã có kế hoạch tác chiến chưa?????(ss
Ella)
-Dạ cái đó...bọn em đang nghĩ....
-Giờ nào rồi mà còn nghĩ...tưởng hai đứa kéo nhau về đây có kế
hoạch ji hay lắm.........(ss não nùng)
-Thế chị khuyên em thế nào???
-Ba mẹ em đã gặp Ariel chưa????
-Rồi ạ....(Joe)
-Thái độ thế nào????
-Không khả quan...
-Biết ngay mà(ss Ella)
-Ariel...em phải cố gắng lấy lòng mẹ Joe.....
-Em sẽ cố.....
-Khó lắm chị à...mẹ em là người đàn bà Thép...
-Thép thì cũng có lúc bị chảy.....Ariel ...em có tự tin
không????
-Em có....
-Tốt.....
Đấy là bước thứ 1 thôi.....chờ xem diễn biến thế nào...sẽ có bước
thứ 2....
Người phụ nữ nọ đã bắt đầu hành động....bà ta đặt vé chuyến bay sớm
sang Mỹ...
Với hi vọng giải quyết cái mớ bòng bong...và lôi cậu con trai quý
tử về
Mẹ chồng nàng dâu
Mấy hôm sau trời yên bế lặng...mọi người vẫn lắng nghe xem có động
tĩnh ji....
Ariel nhận được một cuộc gọi..Nó hơi bị bất ngờ...
Đầu dây bên kia là mẹ của Joe...bà muốn tìm Ariel uống nước nói
chuyện......
Ariel hơi choáng một tý...Nhưng đã có mọi người ở bên nên cũng đỡ
lo....
-Không được ...anh phải đi cùng em...(Joe quyết tâm đòi theo đuôi
tới cùng...)
-Chú ngồi xuống...biết ji mà nói....đây là chuyện phụ nữ với
nhau...Ariel phải tự giải quyết.......(ss can Joe)
Mọi người ra ngoài trước để chúng tôi(tức là hội con gái ấy)nói
chuyện riêng...
ss ra sức truyền đạt cho Ariel hiểu những khó khăn trong lần đầu
gặp mặt thế này...những câu hỏi có thể hỏi....
ss còn đóng giả vai bà Trịnh...hỏi Ariel mấy câu.......Ariel đáp
lưu loát làm ss rất haì lòng....
Ha na thì bảo Ariel phải cực kì tự nhiên...đừng lúng túng......như
thế sẽ dễ dàng tạo được thiện cảm hơn......
Rainne bảo ngày mai Ariel phải trang điểm thật kĩ...không để sơ
suất ji để dựa vào đó mà bà ta hoạnh họe được...
Ariel đêm ấy lo không ngủ nổi.....
Trong đầu nó vạch ra hai giả thiết.....
Một là cố gắng hết sức để bà ta chấp nhận mình....dù sau này có
chịu thiệt thòi đi nữa...thì cũng coi như là vì Joe....Chỉ cần bà
ấy chấp nhận...có ức chế....có khổ sở nó cũng chịu được....Joe đã
vì nó mà chịu đựng...nó chẳng nhẽ không vì Joe mà cố gắng
sao.........
Cách thứ 2:nếu bà ta nhất định khôg thừa nhận....Nó sẽ lộ rõ quyết
tâm của mình đến cùng......nó sẽ không lùi bước.......Nó tin sẽ có
ngày...bà ấy chấp nhận mình..........Gia đình Joe sẽ chấp nhận
nó....
Tính cách của Ariel thì hợp với cách thứ 2 hơn...Nhưng vì lo cho
tương lai của Joe..nó buộc mình phải hóa trang thành một nàng dâu
hiền thảo.......
Trong suy nghĩ của nó đột nhiên lóe lên cảnh....Nó...áo rách....tóc
tai rối bời...hì hụi lau nhà.....trong khi mẹ của Joe thì đứng
chống tay......Nó ngẩng mặt nhìn ....thì bị lườm ....nó lại cúi
xuống ...lau nhà....Chậu nước đen sì....hệt như tương lai u ám của
nó............
Nhưng rồi nó lại nghĩ đến nụ cười của Joe.......nụ cười làm nó cảm
thấy mãn nguyện........
Nó kéo chăn ....đi ngủ.....kệ....ra sao thì ra...........