Đôi khi bạn phải vờ như mình mạnh mẽ lắm trong khi điều đó thực sự
khó khăn.
Đôi khi bạn muốn khóc to lên để quên đi những điều làm bạn tổn
thương.Nhưng bạn không thể khóc vì như thế thật là yếu đuối.
Và vì thế,cứ giả vờ đi...nếu điều đó sẽ làm bạn có cảm giác abnj
mạnh mẽ hơn bao giờ hết....Cho tới khi không thể nữa rồi..Bạn vô
tình nhận ra:"Bản chất của sự vật không quan trọng bằng việc mình
tiếp nhận nó như thế nào""
Welcome to my fanfiction.
Đây là câu chuyện về tình bạn ,tình yêu...rất lãng mạn....xảy ra
giữa những người sống chung dưới cùng một mái nhà....
Không chỉ có thế...đây là một câu chuyện cảm động giữa những
người
ban đầu thì xa lạ....nhưng chính thời gian đã khiến họ gắn bó với
nhau.....
Thử thách......tình yêu....nụ cười .........nước mắt...Tất cả sẽ
được cô đọng trong Giả vờ...
Hi vọng mọi người sẽ có một quãng thời gian tuyệt vời nhất..
Chapter 1:
- Xem nào,quần áo này giày dép này,thuốc và một số vật dụng cần
thiết....Huh.Khá ổn rồi.Không biết còn thiếu gì ko nhỉ.....
Để nghĩ xem đã.Chắc là không rồi....
.Ariel đóng nhẹ chiếc va li xuống,và bắt đầu suy nghĩ miên
man....
Ngày mai thôi mọi thứ sẽ khác với những gì của ngày hôm nay.Nó nhắm
mắt cố tìm giấc ngủ...
Nhưng lạ thay nó trở mình bên nọ rồi bên kia nữa....mà không tài
nào ngủ được...
3 Am:Trời ạ.....Rốt cuộc có chịu ngủ không đây...
Nó bật đèn soi gương thấy gương mặt của nó sao mà khủng khiếp thế
không bít.
Vốn thương hoa tiếc ngọc cho cái nhan sắc mỹ miều của mình...Nó lại
đặt lưng xuống và cố nhắm mắt.......Và cuối cùng thì nó cũng ngủ
thật
8 am.Sân bay quốc tế.
Giời ạ!!!!Đúng là rùa cái....8.10 am phải vào phòng làm thủ tục rồi
mà tới giờ vẫn chưa thèm đến.Con Rainne này......La cà quá.....Tý
nữa sẽ cho nó một trận.Con này ko cứng rắn ko được...
-Hello Ariel....Bồ đến lâu chưa???Rainne tý tởn
-DẠ thưa nàng.Từ bình minh rồi nàng ạ...
-Sorry nhá.Mình có lý do chính đáng mà...Là do Kent đấy.Ảnh khóc và
giữ không cho mình đi.Mình cũng đã thề non hẹn biển là nhứt định
mình sẽ về rồi,mà anh ấy vẫn không chịu....Mình thương ảnh
quá...Thực sự mình không muốn ra đi như thế này....
-Thôi xin cô.Mấy cái cuộc tình dăm bữa nửa tháng của cô tôi nghe
nhìu quá rồi.Nhanh lên.papa và mama đang đứng đợi tụi mình đó....Có
nhanh lên không???Còn nhìn cái ji đó???
-Ko chỉ là....Ariel coi kia.Cái anh chàng kia trông quen quá.không
bít gặp ở đâu rồi thì phải....
-Đâu đâu nào????Ar ngoái đầu lại.....Một khuôn mặt dội thẳng vào
đôi mắt tròn xoe của nó.
Quay ngoắt.Nó kéo Rainne đi thẳng.....
Giới thiệu nhân vật:
RAINNE AS RAINNE
ARIEL AS ARIEL
-Nghe má nói đây.Bà Lâm nhìn hai đứa âu yếm.
-Qua đó hai chị em nhớ bảo ban nhau,phải đoàn kết giúp đỡ
nhau,đừng gây chuyện khục khặc nhau như ở nhà nghe chưa?
-Còn nữa,ốm đau gì phải khám bệnh uống thuốc ngay nhé....Ariel còn
khỏe nhưng Rainne thì hay ốm hay đau...Học hành hay làm ji thì cũng
đừng quá sức...Sức khỏe là quý nhất nghe chưa???Hai đứa con gái..
Qua nơi đất khách quê người,mẹ lo lắm.....
-Bà này....làm ji mà dặn dò kĩ thế???Con nó cũng ko con nhỏ nhít gì
nữa.AR nay RAI này....Hai đứa cố gắng....Học xong sớm rồi về đoàn
tụ với gia đình.
RAINNE,ARIEL và cả bà Lâm nữa òa lên khóc...Ông Lâm quay mặt đi chỗ
khác ,dụi lại kính mà thấy khóe mắt cay cay.....
Ngồi trên máy bay.....Mọi thứ hiện lên mồn một trong đầu nó.
Hình ảnh của ba má lúc tiễn nó,những tháng ngày tuổi thơ....Những
kỉ niệm tuyệt vời....
Nghĩ đến đó thôi mà nước mắt trực trào trên khóe mắt nó...>GẠt
đi tât cả,Nó tự nhủ bản thân mình phải cố gắng nhìu hơn nữa....mạnh
mẽ lên,Vì đây chính là con đường nó đã chọn....ĐẾN MỸ để thực hiện
giấc mơ của nó.....
Nó tự nhủ:"Phải rồi ARIEL à.Đây là giấc mơ của mình....Nhìn coi,nền
trời đẹp quá!!!Mây nữa...Tất cả đều đẹp.Lâu lắm rồi mới có cái cảm
giác tuyệt vời thế này..."
Nó quay sang RAINNE.Trời ạ...Con bé đã ngủ lâu rồi.Vừa cười vừa ngủ
nữa chứ.Trong rõ ghét....
Rồi nó cũng kéo chăn.....Ngủ thôi.Đêm qua chẳng ngủ được tý nào
rùi.....Và nó chìm vào giấc ngủ.Trong giấc ngủ ấy nó thấy một gương
mặt thật dịu dàng,nói đúng hơn là rất dễ thương...Hơi phúng
phính.Nhìn nó mỉm cười thật tươi.....
Gương mặt ấy ám ảnh nó nhìu năm trời.Nhìu lúc đã làm nó quằn quại
đau khổ.Lắm khi khiến nó cảm thấy thật hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng....Gương mặt ấy vẫn là điều khiến nó muốn quên đi
nhiều nhất.
Cho dù ý chí nó mách bảo vậy nhưng trái tim nó vẫn thổn
thức....ĐỪNG ARIEL ...HÃY QUÊN ĐI....Trong giấc mơ ,nó
khóc......
Chuyến bay kéo dài hơn 24 h...Rồi cũng tới nơi.
SAu khi làm thủ tục lấy hành lý,Hai đứa đứng trước cổng sân bay ngó
tới ngó lui....
-RAINNE rền rĩ.:Này đáng lẽ giờ này anh ấy phải đến đón rồi chứ
nhở???
-Để mình gọi điện cho anh ý.Bồ để ý hành lý nhé,ở đây không cẩn
thận có kẻ tắt mắt ,bọn mình mà mất đồ là đứng đường ngay....
-Uhm yên tâm.kẻ nào kẻ nào dám....
Chưa kịp mở nắp cái di động ra thì có một tấm biển chìa ra trước
mặt hai đứa:WELCOME TO AMERICA,RAINNE AND ARIEL....
nói là tấm biển cho oách chứ thực ra chỉ là một tờ giấy khổ A4 có
đánh máy.
Dòng chữ thì nhỏ xíu có căng cả mắt ra cũng chẳng thấy.Vấn đè là ở
chỗ người cầm cái biển ấy có một khuôn mặt khả ái đến bất ngờ.Đúng
hơn là giống một con khỉ tới lạ...(vì là nhân vật phụ nên minh hông
giới thiệu)
-ARIEL quay sang hoi RAINNE....:Này bồ có wen tên này ko?
RAINNE nói nhỏ"Hông wen"
Thế thì đi.....
Toan định đi thì con khỉ đó lao ra trước chặn hai đứa lại.
-Khoan đi đã....Đúng là hai cô rồi.Đi theo tôi.
-Đi gì mà đi.Tôi không quen biết anh.Mà má tôi cũng dặn ra đường
không được nói chuyện với người lạ.Rannie cự lại
-Gì mà người lạ.Tôi là người mà anh Jack nhờ tới pick up hai cô
mà.Tôi bit hai cô mà...Cô là Rainne(quay ra ARIEL),,,còn cô là
ARIEl(quay sang Rainne)...
hai đứa xịu mặt xuống.Xời thế mà cũng đòi đi đón người
khác....
Rainne quay sang bảo Ariel:Tính sao giờ???
-Thôi cứ đi chứ biết sao???hay để mình gọi cho anh ấy đã.....Nhấc
điện thoại và bấm nút.ariel nhận được một tràng....thuê bao quý
khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Con khỉ quay sang bảo hai đứa:Giờ này anh ấy đang họp nên tắt
máy...Mà mấy người không tin tôi sao....????Đây nè...Đây là ID của
tôi....
Nhìn cái ID đúng là mặt hắn nên hai đứa bình tâm hơn,thôi mình đi
nhé.Trên đừong đi anh ta va phải hai cô gái và bị lườm một quả rách
mắt.Rainne hỏi:Sao mà họ nhìn anh dữ vậy???
-À không có ji.Chẳng qua lúc nãy tôi tưởng nhầm hai cô nên cứ đi
theo hai cô ấy.Làm họ tưởng tôi có ý đồ xấu.mà hai cô cứ nhìn mà
xem.mặt tôi ngời ngời hai chữ bảo đảm nhỉ???
Ariel nghĩ thầm trong đầu rồi cười:Có mà hai chữ gian tà thì
có....Nhưng không dám cười to.....
Rồi nó lại nghĩ miên man:Sao anh ấy lại không ra đón mình
nhỉ???Buổi đầu đến Mỹ,lạ nước lạ cái...thế mà anh ấy cũng không ra
đón.Để người khác ra.Thế mà hôm qua trong điện thoại nói chuyện với
má mình ông ấy còn ngọt xớt:Rồi,bác cứ yên tâm,con nhất đinh đón
hai em cẩn thận.....Nó nghĩ rồi nó lai j nghĩ.nghĩ tới nghĩ lui,tự
dưng nó thấy lo lắng quá.Quay ra thấy Rainne vần hồn nhiên cười đùa
với tay lái xe...Nhỏ này vô tư thật...
Chap 2 :
Nó nhăn mũi,tự dưng thấy khó ở quá.....
Và quả nhiên điều nó tiên đoán cũng xảy ra.Chiếc xe đỗ phịch trước
cửa nhà ông anh họ của hai đứa.Chủ nhà đi vắng.
Cửa đóng then cài nghiêm ngăt.Nó quay sang hỏi anh chàng tài
xế:
-Cho em hỏi chút,anh ấy có biết giờ bọn em về tới nơi
không???
-À có!Nhưng hôm nay anh ấy bận cả ngày.Hai em cứ đứng đợi.Chỉ lát
nữa anh ấy về ấy mà...Xem nào.khoảng 12 h thì phải....bây giờ đã
11.30 rồi.Cố gắng đợi nhé.Giờ anh đi có chút việc bi giờ.Bibi các
em nhé.
-Vâng cám ơn anh.Hôm nay anh cũng vất vả rồi.
-Không có ji.Đưa đón hai cô bé dễ thương như hai em ......Anh lúc
nào chẳn sẵn lòng.Giờ anh đi nhé.
Hai đứa thẫn thờ nhìn chiếc xe đi khuất.....Để lại một làn khói nhè
nhẹ.
Rainne hỏi"Giờ làm sao???
-Đành đợi thôi.Ariel đáp.Mặt nghệt ra như cái bơm...
-Nhưng mình đói quá rồi.....sáng tới giờ chưa ăn ji...
-Uhm...Biết thế.Nhưng bon mình làm ji có biết đường.Lỡ ra ấy lạc
đường thì mệt lắm.
Vả lại mình thà nhịn đói còn hơn vác cả đống hành lý thế này vào
cửa hàng người ta.Mà anh ấy cũng sắp về rồi con ji.
-Uhm....Nói rồi Rainne xoa xoa cái bụng.....Ngồi một lúc cô nàng
mới nghĩ ra trò nhắn tin cho anh iu ở we nhà.Tách tách
tạch.....Rainne mải miết nhắn rồi cười một mình....
Trong khi đó Ariel liếc mắt nhìn đường phố.Đường phố lúc này thật
đông đúc.Giữa mùa thu mà vẫn thấy nóng....Còi xe cứ kêu toe toe làm
nó đau cả đầu.....
Rainne vươn vai ngáp:-mấy h rồi vậy???
-Ariel ngóng cái đồng hồ mà sốt ruột."Đã hơn 4 h chiều
rồi..""
-hả ?????Sao ảnh làm ji mà h này chưa về.Định để người ta chờ tới
bao giờ nữa????Cổ bằng con hươu rồi nè.
_mình biết mình biết mà.mình đã goị cho anh ấy mấy lần nhưng không
được.Mình đã để lại tin nhắn rồi.Khi bật máy chắc anh ấy sẽ gọi lại
ngay...
Tèn tén ten
Chuông điện thoại của Ariel đổ chuông.Ariel mừng rỡ nhấc máy:
-Anh đấy à???
-Anh nào???Má đây.Hai đứa đã gặp Jack chưa???Ariel quay ra thầm thì
vơi Rainne:Má gọi....Rainne lúc này tai cũng đang áp sát cái điện
thoại,mắt mở to thô lố hóng hớt xem có chiện ji.
-Rainne định nhõng nhẽo"Má à anh ấy cho bọn con leo cây thi Ariel
bum miệng nó lại.
-Vâng.Bọn con vẫn ổn.Má nhớ giữ gìn sức khỏe nha.....
-Gì chứ ??Sao không cho má biết ông cho bọn mình đợ nửa ngày
rồi?
- cHo má biết cũng chẳng giải quyết ji.Chỉ làm má thêm lo.Bọn mình
lớn tồ cả rồi.Không thể chuyện nào cũng nhờ má giải quyết.ĐÚng
không???
-Đúng đúng,Chị ARIEL nói ji chẳng đúng.Em nghe chị mà....
-Ai chị em ji với cô.??Ariel cười.
Nghì lại tình cảm của nó với Rainne chẳng khác ji hai chị em
ruột.Thậm chí con hơn thế....Nó quay sang Rainne cười.cảm giác thật
mãn nguyện.
Rainne là bạn thân của nó từ nhỏ.Phải gọi là bạn nối khố mới
đúng.Hồi ấy nhà Rainne giàu có lắm.Nhưng tinh Rainne rất hòa
đồng,và cũng rất thân với nó.
Nhớ lại chuyên xưa Ariel cứ cười một mình.Hồi ấy nhà Ariel nghèo
lắm.bà lại bị bệnh nặng nằm liệt giường nữa...thế nên gia cảnh nó
càng thêm khốn đốn.Má bán hàng đến gầy cả người đi.Ba thì chẳng bao
giờ dám la cà ,sau giờ làm là lại tất bật về nhà kiếm việc làm
thêm.Tuy hồi ấy nó còn nhỏ lắm nhưng cũng đã đủ biết cuộc đời khó
khăn đến thế nào....Hồi đó má không muốn nó chơi với Rainne vì mặc
cảm gia đình mình nghèo khó.Nhưng vượt qua tất cả hai đứa vẫn thân
nhau....Phải nói là trên cả thân nữa.Tình bạn của hai đứa như đã
định từ kiếp trước....
Rồi tai nạn máy bay cướp đi sinh mạng của Ba mẹ Rainne.....Mình vẫn
còn nhớ....Ngày ấy trời mưa to lăm....ào ạt...Dữ dội....Rainne cũng
đã khóc như mưa....Và hai đứa ôm nhau giữa trời mưa mà
khóc.....
sau tai nạn thảm khốc ấy,Rainne bị hất ra đường như một con ****
hoang,chẳng ai quan tâm.người bà kon nhận nuôi Rainne hóa ra chỉ
hong vơ vét tài sản của ba mẹ Rainne để lại.Tài sản thì phân
tán.Rainne trở thành đứa trẻ côi cút....Gia đinh Ariel nhận nuôi
Rainne.....Và từ đó đến nay.....vần là một gia đinh vô cùng hạnh
phúc....
Ariel mỉm cười.Quay ra thấy Rannie cũng đang mỉm cười.Nó bèn hỏi:Bồ
cười ji vậy?
-À đang nhớ lại chuyện xưa....
-Chuyện ji???
-À chuyện anh Jack ấy.Hồi xưa chuyên trị đái dầm,suốt ngày đòi chụp
ảnh với tụi mình rồi đem đến trường khoe tán lạn....
-À ông mang bán ấy mà.Ai biểu hồi xưa bọn mình nổi tiếng quá mà
chi????Hehe
-Uh có lần ảnh vô duyên nhỉ?Đương ngủ,Xông thẳng vào phòng bắt bọn
mình lôi váy ra mặc .Lần ấy vội quá mình quên không mặt quần
nhíp.Cứ tồng ngồng thế mà chụp ảnh....
-hé hé .thế á???Thiêt không???bay giờ mới biết đấy.....
Rồi tụi nó cười hả hê.
8.pm
Một chiếc xe đen láy đõ kịch trước mặt hai đứa.Hai đứa mắt tròn mắt
dẹt thì cửa xe mở ra.....Anh Jack....bước ra khuôn mặt rang
rỡ:
_hai đứa đến lâu chưa???Cho anh xin lỗi nhé....Hôm nay anh không về
sớm được
Hai đứa tươi tỉnh hẳn....
Rainne phụng phịu :Anh làm bon em đợi cả buổi rồi đó.Nửa ngày
trời.bắt đền em ji đi chứ?
-Ngoan nào.Anh đã xin lỗi rồi mà.Đừng xị mặt ra như thế chứ???Trông
em xấu đi bao nhiêu..
Một tiếng E Hèm khá to phía sau.Một quý bà đứng đó...nghiêm
nghị.
-Mấy người nói đủ chưa???Ồn ào quá đấy.không định cho tôi vào nhà
à???
-À quên xin giới thiệu với các em đây là Jenny vợ anh....
-Còn đây là Rainne va Ariel àm anh đã nói với em đó....
-chúng em chào chi j
-Uhm!!!Chào các cô...Thôi vào nhà nhanh lên định đứng đây đến bao
giờ???Để nãy giờ người qua kẻ lại nhìn không biết xấu hổ
sao???
Jack chạy ra mở cửa.Chị ta xông thẳng vào nhà.
hai đứa nhìn nhau...."Đụng phải chằn ăn rồi...!!!!!"
hai đứa lịch kịch xách hành lý vào nhà.
Jack dẫn hai đứa lên phòng rồi rạng rỡ:"Cứ tự nhiên như ở nhà nghe
2 đứa!!!"Rồi hai đứa nó cười tươi."Dạ vâng"
Kì cạch kéo cái vali vào tới nơi,nhìn lên đồng hồ thấy kim giờ đã
chỉ số 10.ARIEL nghĩ thầm trong đầu :Giờ này ở nhà đã về chuồng lâu
rồi.Thôi đi ngủ.
Quay sang RAINNE:Nào ngủ thôi còn đứng đó làm ji thế???
-Không có ji.Chỉ vì mình hơi bị sốc trước vẻ ngoài của bà Jenny
đó.Trông chị ta đẹp kinh khủng nhỉ???lại ăn vận rất thời trang
nữa.Ôi ước ji mình được như chị ấy.
Rồi nó mơ mộng thẩn thơ.
-Thôi tỉnh lại đi pà.thời nào rồi hử.Sống thực tế tý đi.ăn vận hay
đỏm
dáng quá chỉ là thú vui của bọn con gái tầm thường hỉu không?Chúng
ta-những cô gái sống có ích cho đời,cho người thì phải khác
chứ.....Phải hông Rainne???.Mà mình biểu thật nhé.Bồ không trang
điểm cũng đẹp chán so với chị ta mừ.
-Thiệt hả???Rainne reo lên.
-Thôi !!!ĐÁnh răng đi ngủ khẩn trương....mai còn dậy sớm.
Hai đứa lút cút chạy vào toilet,chen chúc nhau,hục hặc một lúc rồi
leo lên giường đi ngủ.
11.00
Đang ngủ đột nhiên Rainne bật thẳng tưng người dậy
.
-Chuyện ji vậy????Uhm
Xem còn ji ăn không ....Hình như trong vali còn mấy gói bim bim
đó.Nói rồi hai đứa lũn cũn mở mở bóc bóc..Nhai rốp rốp rốp với
nhau.......
ARIEL 's diary:Ngày đầu sang Mỹ.Đứng đường gần nửa ngày,....Cả ngày
chỉ có bim bim lót dạ...Khổ quá má ơi.....Nhưng nó lại viết:Vạn sự
khới đầu nan....Thôi thì cố gắng.Ăn để sống chứ không phai sống để
ăn.....
Gấp lại nó đi ngủ.
12.00 chuông điện thoại Rainne reo....Hum ai goi h này
nhỉ????
-Rainne à???ba đây.Ngủ chưa con????
-Dạ con đang ngủ mà....
-à thế à?Ba xin lỗi nha cưng.Chúc con ngủ ngon nhé....Thôi ba cúp
máy đây.
Một lúc sau chuông điện thoại reo tiếp.-Lúc nãy ba quên ,nhớ chúc
ARIEL ngủ ngon nữa nhé....
-Bạn ấy ngủ rồi mà ba
Thực ra lúc ấy nó chưa có ngủ.Lạ giường mà...quay maẹt vào tường nó
nghĩ."Ba thật là,con gái mà ba cũng quên"
Sáng hôm sau,hai đứa dậy sớm.Vì cả đêm qua ngùng ngoằng khồng ngủ
được.Cái giường của tụi nó cứng quá thể...Gọi là cái giường cho
sang chứ thực chất của nó cũng chỉ là một cái chăn rộng trải trên
sàn nhà.....Phòng hai đứa bé khủng khiếp.....Va bức xúc nhất là chỉ
có 1 bóng đèn ở giữa phòng.thành thứ ra muốn đi vệ sinh vào ban đêm
mà không muốn làm phiền người khác chỉ còn cách là ra đi im lặng
trong bóng tối.....Sợ ma chết lun.....
Bước xuống nhà thấy anh jack đã chuẩn bị đi làm.
Thấy hai đứa anh nháy mắt.Thức ăn sáng trong tủ lạnh.Khi nào đói
nhớ lấy mà ăn nhé.
Rainne cười rõ tươi...
ARIEL thì chẳng nói ji.
-Bồ sao vậy ??thấy thái độ của bồ không thoải mái lắm.
-Uhm thì cũng chẳng có ji.Chỉ là ngày xưa có chut hiểu lầm với anh
ấy.Giờ vẫn chưa có quên.thế thôi.
Rainne lại thắc mắc:Sạo lạ dợ????hồi rày tới h có bao giờ thấy anh
Jack làm ji khiến ai phật ý đâu???chẳng nhẽ..
_chẳng nhẽ ji
-À không có ji.thôi bọn mình ăn sáng đí.Ăn không nhanh con mụ kia
dậy ăn mất cả ngon...
Rồi hai đứa kì cạch vào bếp chuẩn bị bữa sáng.Rainne vừa làm vừa
hát thật hồn nhiên.
Ariel nghĩ thầm trong đầu.Rainne này còn ngây thơ lắm.Lúc nào cũng
nghĩ người khác lun đối tôt với mình.thực tế đã chứng minh
rồi.Không phải lúc nào cũng vậy đâu.Sau này.Lỡ có ai làm con bé tổn
thương thì sẽ khổ nó lắm đây.Phải rồi ......
Rồi nó nghĩ lại những chuyện ngay trước....Cái thời còn trẻ
con............Nó và anh Jack thân thiết biết chừng nào.Không có ji
hai anh em không tâm sự.Nhiều khi ba mẹ nó sợ giữa hai anh em có ji
vượt quá mức quan hệ thì chết....ba mẹ thật kì,anh em là anh em
chứ.....Vả lại lúc ấy nó đã để ý tới một người khác rồi......Một
người thật tốt.
khi anh jack sang Mỹ rồi trở về.Tính tình thay đổi nhìu lắm.Thực tế
hơn hẳn...và cũng khác xa ngày trước.Còn nhớ ngày anh ấy về,nó chạy
ra cửa đón.....
-Quà của em đâu???
-Quà nào????À mà anh quên rồi....Anh bận nhìu việc lắm.....
-ứ....em đi xa có khi nào wen quà của anh đâu.
mà đúng thế thật....Sinh nhật ông anh,nó cất công lặn lội đi mua
cho bằng được một chiếc khuyên tai đúng như anh ấy thích.hồi đó ông
ý thích khác người mừ....
Nhưng sinh nhật nó,một cú điện thoại hỏi thăm cũng không có....Nó
có cảm giác hai đứa xa nhau dần....
kì ấy anh ấy về,nó cố gắng gần gũi để nối lại mối quan hệ tốt đẹp
ngày trước...Nhưng anh ấy cũng phớt tỉnh nó.Vì giờ đây ảnh đã có
người yêu rồi.Nghe đồn là một chị bằng tuổi,con nhà giàu lắm...hiện
ở Mỹ....
Có lần xe nó đang đi thì thủng một lỗ rõ to,nó hớt hả dắt xe vào
bên đường....Sờ vào túi thấy còn ít tiền quá không đủ để sửa xe,nó
lo lắng....nhìn quanh quất.
ba nó giờ đang đi công tác.....Rainne thì đang ở trường.
Má nó giờ này đang bán hàng,chẳng nhẽ lại bắt bà đến tận đây để đón
nó...
-Nó nhìn bác sửa xe bằng ánh mắt van xin:
-bác bớt cho con một chút được không???thực sự con không đủ
tiền.hay là mai con sẽ mang tiền trả cho bác.Con hứa mà....
bác thợ nhìn nó.Mộth thoáng do dự."Không được con à.con mang ít
tiền quá,như vậy vốn còn chưa đủ.bác xin lỗi...con xem có vay được
ai....
Rồi nghĩ ra anh Jack..nó chạy sang bên đường gọi nhờ điện
thoại.....Một hồi chuông dài anh Jack nhấc máy....
-ARIEl à??Có chuyện ji thế??anh đang bận quá...Sao xe em hỏng
à..Tìm một quán sửa là xong chứ ji...thôi anh phải đi bây
giờ....Chuyện ấy dễ không,em tự xử nhé......tút tút tút....
nó vừa bực vừa tức lại nghĩ:Ai chẳng biết là dễ không,nhưng vấn đề
em không mang tiền.....Nhục quá cơ....đúng đợt mình nhẵn túi...con
nhà nghèo khổ quá thể.......
Nó lại nhìn quanh quất,và cứu tinh của nó xuât hiện:một anh chàng
học cùng lớp....Hắn đang đi tung tăng.....
Nó.Chưa kịp hỏi Jimmy đã tiến lại gần:!Jimmy hồi còn trẻ)
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-Bạn bị sao thế??Xe bi hỏng à???
-Uhm....khó nói quá,chẳng biết mở miệng thế nào...thì bác thợ đã
xen vào:
-Cháu có tiền không cho cô ấy vay,bạn cháu mang ít tiền
quá....
Jimmy quay sang cười với nó
-Bao nhiêu vậy bác????
Thế thế thế rồi thế thế.....Xe sửa xong Ariel dắt xe đi,Jimmy cũng
đi cùng.....
-Phiền bạn quá.mai đến lớp mình sẽ trả lại cho bạn.
-thôi.Không cần đâu.Bạn bè mấy kh giúp đỡ nhau.Với lại số tiền cũng
chẳng lớn lắm...
hả????Không lớn lắm.Với mình là cả một quá trình đấy.Con nhà giàu
có khác....Tiền đối với họ chẳng là ji........
Rồi hai đứa đi về.Ariel thấy lòng ấm áp lạ.....
Lại lan man rồi...Đang nói vụ ông Jack mà....lần đấy ARIEL bực ổng
lắm.Bực thật sự đấy.Nó gặp ông rồi cho một bài.....Anh Jack tỉnh bơ
đáp lại....
-Thôi xin cô.Cô tưởng ai cũng là người yêu cô chắc....Hơi tý thì
yêu sách này yêu sách nọ....
Anh Jack nói có thể ngàn lần không đúng về nó nhưng có một điều thì
đúng.....ĐÓ là bấy lâu nay nó mắc bệnh tưởng quá nặng
rồi.......tưởng giữa nó và anh ta là tình huynh muội ,hết lòng vì
nhau.......làm ji có chứ.........
Anh ta bỏ rơi nó trong khi nó cần anh ta....Đổi vào hoàn cảnh của
nó chắc chẳng khi nào nó làm vậy....Vì nó luôn hết mình với mọi
người.Giờ thì nó hiêu rồi....lau đi những giọt nước mắt....Nó bước
ra khỏi nhà người ông anh họ đáng kính mà có cảm giác một thứ ji đó
đang đổ vỡ trong lòng.....
----NÀY...LÀM JI MÀ THẪN THỜ CẢ NGƯỜI RA THẾ???-------Tiếng Rainne
làm nó giật cà nẩy.......
-A không co chi,ăn sang thôi.....
Đang định ăn sáng thì tụi nó nghe thấy tiếng bước chân...Không nghi
ngờ ji nữa Mụ yêu quái đã thức dậy đưng chồm hỗm ở cầu
thang..........
Một ngày đẹp giời đây mà....hai đứa nhìn nhau......chung một ý
nghĩ..
Chap 3 :
Cái kiếp người ăn nhờ ở đậu thật khốn khổ quá đi.Mọi việc nhà hai
chị em nó phải gánh hết.Chưa được *****ng đũa,hay chính xác hơn là
một thìa cơm nào,con mu chằn ăn đã đanh mặt lại:
-Có time mà ngồi 88888 thì tốt nhất lên giặt cho tôi cái đống đồ
trên kia đi.
-Ơ em tưởng nhà mình có giúp việc rồi mừ.Rainne hồn nhiên
đáp.
-Uh....Đúng là trước thì có ....Nhưng hôm qua tôi cho nó nghỉ
rồi.Nhà mà lắm kẻ ra vào phức tạp lắm...Mà sao hai cô còn đứng đó
làm j????
Rồi chị ta kéo hai đứa ra khỏi ghế và ngồi vào bàn.....kèm theo mộ
cái chỉ tay thẳng lên tầng thượng.....
TRỜI ĐẤT ƠI!!!!!Quần áo ji mà lắm thế này?????/Chị ta một tuần chưa
giặt rồi chắc????Rainne gào rú...
-Không nghi ngờ ji nữa...Đây là món quà chào mừng bọn mình tới
đây.....Nói cho bồ nghe nhé.Ngay từ đầu mình đã nhìn thấu tâm địa
mụ này rồi.Làm ji có chuyện cho giúp việc nghỉ ngay khi bọn mình
đến.Mục đích chỉ có thể là...Thế Thế Thế Hiểu chưa????
Hiểu rồi.Muốn biến bọn mình thành giúp việc không công đây mà,Không
được.Mình phải cho ba má biết chuyện này mới được..
-Ấy khoan ...ARIEl ngăn....Để xem tình hình thế nào đã.....Mình ở
nhờ nhà họ cũng phải biết điều chứ??Bình tĩnh đi.Đến đâu hay đến
đó.
Rồi nó ra sức nhét đống quần áo to đoành vào máy giăt......Rainne
đổ xà phòng vô đó....hai đứa tựa lưng vào mày giặt ngồi
chờ......
Trên thành máy giặt hiện thù lù dòng chữ:
VÌ ĐẠi NGHIỆP LỚN,TA THA CHO MỤ.NHƯNG NHẤT ĐỊNH CÓ NGÀY TA CHO MỤ
NẾM MÙI KHỔ ĐAU CỦA KẺ CHUYÊN BỨC HIẾP KẺ KHÁC....ĐỒ XẤU
XA.....
Kèm theo đó là hình một con quạ bị bứt hết lông,mồm thì kêu quang
quác..Trên mình con quạ có ghi chú rất hồn nhiên :mụ chủ jenny(ko
them viết hoa).....hai đứa ôm bụng cười...Đây đích thị là bút tích
của chị giúp việc trước....Ariel ngoay ngó thêm mấy dòng mà chính
xác hơn là một hình vẽ....Một cọn mụ tóc tai dựng ngược cau có khó
chịu...
bên dưới là một dòng chữ:MẾN TĂNG JENNY rồi ngồi cười hỉ
hả...
Giữa trưa,đánh vvatj xong với đống quần áo hai đứa tý tởn xuống
nhà.Chị chủ ngồi đó,đương sơn sửa móng tay....Trên bàn,dưới thảm
mọi thứ ngổn ngang...Bữa sáng của hai đứa chị ta chén hết....lại
còn cố tình bày bừa thêm ra cho có việc mà làm....
Rainne nhăn mũi lại....:Chúng em dọn chưa đủ mệt sao mà chị bày gớm
thế???
-Thì càng có việc cho tụi bây làm chứ sao......Ăn không ngồi rồi
một chỗ thì tao trông ngứa mắt lắm,liệu mà nhanh nhanh biến khỏi
nhà tao nghen chưa.....Chả hiểu làm sao mà gà rừng ở đâu kéo về lắm
thế?Rõ mệt.....Rồi mụ nguẩy đuôi lên gác....
Rainne tức trào nước mắt...Từ bé tới giờ hai đứa chưa khi nào bị
coi thường tới như thế.
Ariel thì bình tĩnh hơn một chút,nó khuyên Rainne nguôi đi...Rồi
hai đứa lại hì hụi dọn...
Dọn xong gần chiều,đói xanh mắt mèo,Rainne mở tủ lạnh lôi ra một
gói bắp to va bắt đầu cho lấy cho để vào miệng.....Quay sang
ARIEL:Này ăn đi mà,dọn nãy giờ mà không đói à????
ARIEL chưa kịp đỡ lấy nắm bắp thì chị chủ lại lần nữa xuất
hiện........lần này thì chẳng thèm đếm xỉa tới sĩ diện của tụi nó
quát:
-này mấy người tự tiện nó vừa vừa thôi nhớ.nhà của mình đấy mà
thích ăn ji thi ăn,làm ji thì làm???Trông cái mặt thế mà tính cách
ti tiện chẳng khác ji ăn xin....Ăn xin thì nói là ăn xin người ta
còn thương.Còn cái loại tự tiện lấy đồ của người khác thì chỉ đáng
làm cái quân ăn cắp.Nhà này không chứa chấp cái quân ăn cắp
nhé.Liêu mà cút sớm đi...
Rainne nước mắt lưng tròng.
ARIel không nhịn nổi cơn giận :
-Tôi nói cho chị biết nhé.chúng tôi không phải là quân ăn cắp.Đừng
thích thì chụp mũ cho người khác như vậy.Ở đây là Nước Mỹ chứ không
phải Đài Loan mà chị thích nói ji thì nói nghe chưa???
-CHị thích tôi kiện chị ra tòa vì lăng mạ người khác không.Có
Rainne làm chứng,tôi dám chắc mức phạt của chị không dưới $10 000
đâu.Thế chị thích thế nào???
-Tao kệ bọn bây.Có giỏi thì kiện đi.tao thách tụi bây đấy.
-Chị đừng có mà thách....ARIEL gân lên....
thấy vậy mụ ta chùn lại một chut rồi vênh cái ,mặt đóng rầm cái cửa
tội nghiệp.
Rainne vẫn chưa thôi khóc,trông mặt đáng thương quá làm ARIEL cũng
tủi thân......
Bữa tối nếu không kể tới chuyện hai cái bát bị vỡ do cố ý,cộng với
việc trong bữa cơm hai đứa bị sai tới sai lui thì nhìn chung mọi
chuyện vẫn bình thườngg......
Đóng cửa phòng cái rầm....Rainne bắt đầu ỷ ôi:
-Mụ ta thiệt quá đáng,cứ vẽ việc cho tụi mình làm....à sao anh Jack
ấy.Không nói ji nhỉ??Chẳng nhẽ anh ấy không nhận ra????
-Thôi nhắc làm ji .Thế bồ nghĩ vì sao mà ổng lấy cái thứ chằn lửa
này?/Chẳng phải vì tiền thì vì ji????
-Sao bồ nghĩ thế???chắc lúc ấy ảnh bị che mắt thui.
-Thui không nói chuyện này nữa...Mình có chuyện quan trọng
hơn....Ariel lấy bộ mặt nghiêm nghị.
-Rainne này....Bồ có mún học hành tử tế không???
-hỏi vớ vỉn quá.Đương nhiên mún rồi.
-Nếu với tình trạng này thì không thể nào học nổi với mụ ấy.mình
định thế này.ở đây khoảng một tháng thì bọn mình sẽ chuyến ra chỗ
khác.Thế được không???
-Được quá đi.nhưng còn anh jack ?Và liệu ba mẹ có cho
không???
-mình bảo anh Jack giữ bí mật,Bọn mình cũng giữ bí mật với ba mẹ
lun.okie???
-okie.mình không có ý kiến ji
-tuy nhiên ,như vậy sẽ phát sinh nhiều vấn đề lắm,tiền thuê nhà và
sắm sửa đồ đạc nữa.Bọn mình phải tự lực cánh sinh hết.và cũng để tỏ
rõ quyết tâm.Mình yêu cầu bọn mình cùng phải tuyên thệ những điều
sau đây.:::
Ariel chìa ra mảnh giấy(chẳng rõ đã soạn khi nào)
trên đó có ghi rất rõ ràng mạch lạc rằng:
thứ 1phải tự lực cánh sinh toàn bộ,không được phép ngửa tay xin bố
mẹ một hào nào dù là muốn hay không muốn.....
Thứ nhì:Ko được phép ôn nghèo kể khổ với bất kì ai(ngoài hai đứa
ra),đặc biệt là với ba mẹ.Khó khăn nào cũng phải tự vượt qua.kẻ thù
nào cũng đánh thắng.
Thứ 3:Kì này nhất định đạt học bổng để đỡ tốn tiền học,
thứ nữa:Không quan hệ yêu đương trai gái trong thời kì còn học ở
đây.Đảm bảo không bị phân tán tư tưởng.
thứ nữa:Tuyệt đối không mất đoàn kết nội bộ.
nếu đứa nào phạm luật sẽ tùy quyền đứa kia quyết định.trước mắt sẽ
đánh vào kinh tế.Mức phạt là $2000.Nếu không có tiền sẽ quyết toán
bằng hiện vật.
Đồng ý không????Ariel hỏi nhỏ
-Đông ý.nhưng mà quen sơ sơ thì không tính là yêu đương vớ vỉn
nhé.Rainne khẽ khàng
-uhm.nhưng không đc tiến xa qua
.
thế thì kí tên đí.
hai đứa kí tên vào tớ giấy.Khí thế và lòng quyết tâm ngút
trời.
Ngày thứ 2
,Rainne thì bị hành hạ theo cái kiểu là vô tình làm rớt thứ này thứ
kia xuống của con mụ yêu tinh.
Khi đang lau chùi những vệt nước sơn móng tay dưới sàn,Rainne ỷ
ôi:Con mụ này chơi ác quá,nước sơn móng tay mà cứ làm như nước canh
không bằng.
Cứ tưởng thích là đổ ra và bắt người ta chùi à???Nhưng rồi nó lại
nghĩ:Không sao trò này dù sao cũng cũ rồi.Mà suy cho cùng mụ ta
cũng chỉ nghĩ được ra có nhiêu đấy.mình không gì phải bực
tức...Mình thông minh hơn mụ ta mà.hehe....
.Vừa nói nó vừa giả vờ vô tình đổ hết lọ thuốc tẩy trắng vào cái
váy đỏ choét của chị chủ.
-Người ji mà đồng bóng.Lòe loẹt...Thế này cho hết diêm
dúa......
Cùng lúc đó,ARIEL thì bị hành hạ theo kiểu cọ đi cọ lại cái toilet
đến 6 làn mà vẫn chưa đúng ý mụ ta.ARIEL làm ji mụ cũng canh từng
bước.......Vì theo mụ,đối phó với ARIEL xem chừng nan giải
hơn.
Con bé này dù sao cũng được xếp vào loại ghê gớm.
Lau giọt mồ hôi trên trán.ARIEL thầm nghĩ”Cố lên dù sao cũng chỉ
con 28.5 ngày nữa là hết khổ rùi.....và nó lại tự tin như
thường:Không ji dẻo dai bằng sức chịu đựng của nó...
Chiều hai đứa bắt xe buýt đến trường.Vật vã....mất hơn 45
phút..........
trường học là nơi tuyệt vời nhất.......
hai đứa tung tăng nhìn nhìn ngó ngó hệt như nhà quê ra
tỉnh.....
Và nơi chúng nó muốn đến nhất lúc này....không phải thư
viện,.....ko phải lớp học mà là khu kí túc......
hai đứa hi vọng tràn trề bứớc vào....vì nếu được vào kí túc và được
vào ban quản lý kí túc thì sẽ được miễn tiền phòng..
Hai đứa thất vọng tràn trề bước ra:HẾT PHÒNG
Ngày thứ hai trôi qua thế cũng được tính là êm đềm rồi.Đêm đến hai
chị em đấm bóp cho nhau.....Khổ cái thân...cả ngày hì hụi lau
dọn.......ê ẩm hết cả....Trưa nay đang ăn dở thì bị nghe tình ca
của chị chủ vì cái tội lỗi tày trời của Rainne trong việc hành xác
cái áo đầm mà chị ta thích....Trông bây giờ chẳng khác cại giẻ lau
nhà là mấy.....Màu mè loang lổ.....
Ariel quay ra Rainne nghĩ”nhỏ này bạo gớm....
Rồi nó trách Rainne:Lần sau ko được phép làm “trò” trẻ con như vậy
nữa....Nhưng thực chất trong lòng thì hả hê lắm”””””Cho Đáng Đời
Con Mụ Đáng ghét”””””””
Đang bóp lưng cho Ariel,Rainne quay sang hỏi:Này,chị ta mà thôi son
phấn trông khiếp nhỉ????