-->
Tên truyện : Giấc mơ ngọt ngào
Thể loại : Teen , chút xíu tình cảm, chút xíu hài hước, chút xíu
bạo lực và chút xíu điên khùng
Post by :
Nhân vật :
1 - Trịnh Vỹ Thiên Thiên ( Vanila ) :thẳng thắn, bộc trực, cương
bướng nhưng cũng hay mau nước mắt trong chuyện tình cảm là con gái
của một tập đoàn A.T một trong những tập đoàn lớn của Á -Âu có thế
lực rất lớn nhưng chẳng may cha mẹ cô bé qua đời và mọi chuyện bắt
đầu với cô bé....
2 - Đoàn Tuấn Nam : cậu ấm của tập đoàn DAIO cũng nằm trong top
những tập đoàn thế lực nhất nhưng sau A.T. Bố mẹ Nam sống và làm
việc ở Hoa Kỳ để Nam một mình ở lại Việt Nam học tập theo yêu cầu
của Nam.Tuấn Nam là con người cao ngạo, phóng khoáng nhưng đôi khi
sống rất nội tâm và cuộc sống của Nam bắt đầu xáo trộn khi có sự
xuất hiện của Thiên Thiên
3- Cao Liên Chi : bạn thân của Thiên Thiên sống bằng tình cảm và
rất mau nước mắt
Mọi chuyện bắt đầu vào một ngày đẹp trời :
================
Chap 1 : Chạm
Trời trong xanh, mây trắng, nắng chói chang. Những tàn cây đung đưa
nghiêng mình trong gió đón chào cái ánh nắng ban mai vừa chóm dậy,
tiếng chim hót líu lo, mùi thơm thoang thoảng của những bông hoa
đang lan rung rinh đua nhau chào một ngày mới
Buổi sáng mùa xuân thật ấm áp quá.... Cũng như thường lệ trên con
đường quen thuộc một cô bé tóc cột đuôi ngựa khoác trên người một
chiếc áo sơ mi, một chiếc quần Jean, một cái kính cận ôm một cái
cặp chạy thật nhanh để đến trường để không phải trễ học.Cô gái này
rất mạnh bạo, rất có cá tính nhưng cũng là một con người thật khó
hiểu. Mãi chạy thật nhanh và rồi.....Ầm.......Thiên Thiên đụng phải
một anh chàng cũng đang đi phía trước mặt. Không cần giải thích
nhiều Thiên Thiên đứng dậy với ánh mắt hình viên đạn :
- Đi đứng kiểu gì thế hả, như con rùa cản đường cản lối của người
ta
Đã bị đâm trúng lại còn bị thêm một câu chào đầu buổi sáng :
- Con nhỏ kia. Cô có bị điên không hả ? Cô đâm vào bổn thiếu gia mà
còn nói lí nữa hả ?
- Đồ Quỷ Vương
-Cô nói cái gì hả ?
- Tui nói anh là đồ quỷ vương. Cầu trời trên đường đi anh vấp cục
đá té chết cho rồi.
- Cô ngang như cua vậy.. Nếu cô không phải là con gái thì tui đã
cho cô ít phép tắt rồi ( cười đắc ý .... )
- Anh có ngon thì nhào vô.( vừa nói vừa chạy vì trễ học ). Tôi đang
gấp nếu không tui sẽ tính sổ với anh
Nói xong Thiên Thiên chạy một mạch bỏ lại anh chàng đang đứng với
vẻ mặt tức tối của một người bị con gái hạ nhục, anh lầm bầm
:
- Cầu cho cô lấy phải thằng quỷ vương làm chồng để xem cô còn nói
người khác là quỷ vương nữa không !
Nói xong anh ta cũng tiếp tục đi về phí trước.
Đến trước cổng trường Thiên Thiên bị bảo vệ chặn lại không cho vào.
Lần này lại phải giở độc chiêu của cô bé " Nủng nịu kế"
- Bác ơiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!! Cháu bị tai nạn giữa đường
đo'''''''''''''''''' Bác cho cháu vào đi để cháu còn lên phòng y tế
bôi thuốc ( với vết trầy xước do cú ngã khi đụng cái thằng quỷ
vương)
Không chịu nồi bác bảo vệ đành mở cổng và chưa nói thêm được câu
nào cô bé đã chạy cái vèo vào tuốt sân trường...
- Té đau thế mà chạy nhanh thật ( bác bảo vệ lầm bầm )
=========
Chap 2 : Đối đầu
Vào đến lớp đã hết tiết thứ nhất. Thiên Thiên đi rón rén bước vào
bàn ngồi xuống thì Chi hỏi nhỏ :
- Bà nội ! Làm gì trễ hết một tiết vậy. Bà cô đang dùng chiến dịch
đuổi cùng giết tận kìa coi chừng sắp tới mày với tao. Hồn mày mày
giữ nge con quỹ
Vừa thở hổn hểnh vừa lép bép :
- Sáng nay tui gặp một thằng không ra gì.Trên đường đi học đụng
trúng nó té lăn cù cù cù...đã vậy còn đứng lên cự lộn một chặp làm
trễ học lun òi nè.. báo hại không. Tui mà gặp lại thằng đó tui cho
nó biết lợi hại của bà bà
Hai người ngồi đấy cười khúc khích rồi Thiên Thiên lại chúi nhủi
đàu vào cuốn sách Văn vì lời cảnh báo của con bạn
Trịnh Vỹ Thiên Thiên. Cúi cùng nó cũng tới sự lo lắng cũng xảy
ra.tiếng gọi thánh thót vang lên làm xé tan không khí não nề của
lớp học. Thiên Thiên đứng lên hai chân run cằm cặp lạy trời có
người cứu....Ánh mắt của Thiên Thiên gửi hết vào Liên Chi hy vọng
nó giúp mình nhưng cô chưa kịp đặt câu hỏi thì ngoài lớp có tiếng
gọi cô thế là Thiên Thiên thoát nạn chạy ào về chỗ và lắp bắp
- Amen !!!!!!!! Mô phật !!!!!!
( Thiên Thiên bá đạo )
Sau khi bước trở lại vào lớp, mặt cô đằm xuống giọng nói thánh thót
ấy lại cất lên
- Hôm nay lớp ta có học sinh mới !!!
Cả lớp nhao nháo lên vì người bạn mới này. Người bảo thế này người
bảo thế kia riêng có một người là hớn hở nhất. Đằng cúi lớp Thiên
Thiên ngồi phóng lên bàn nói với Liên Chi :
- Là con gái chắc cũng chả phải hạng vừa. Là con trai chắc phải đẹp
trai, phong độ và,,,,,,,,
Chưa kịp nói dứt câu, một cậu thanh niên bước vào với mái tóc màu
hạt dẻ, nước da trắng, cặp mắt to và tròn xoe nhìn mọi người, dáng
người cao to, gương mặt thì so Cute nói chung là hoàn hảo.. Mọi
người trầm trồ thì cúi lớp lại một tiếng thét :
- Á !!!!!!!!!!!!!
- Gì thế bà ? Gặp trai là tươm tướp à
- Thằng quỷ vương tui gặp hồi sáng
- Ổng á ?
- Gừ !!! vào lớp bà rồi bà cho biết tay
Cậu thanh niên mở giọng nói giới thiệu với mọi người :
- Mình tên là Đoàn Tuấn Nam 17 tuổi mình sống ở Mỹ và mới chuyển về
Việt Nam. rất vui khi được quen với các bạn
Cái đám con trai thì vỗ tay la hét, còn cái tụi con gái thì ánh mắt
long lanh, mê mẫn vẻ đẹp của Tuấn Nam khi cậu vừa bước vào
lớp.....
- Tuấn Nam sẽ ngồi đâu nhỉ . Cô giáo hỏi
- Đây nè Nam !!!!!!!
-Không bên đây chổ nhiều nè !!!!!!!!!
- Qua đây đi Nam !!!!!!!!!!!
Hĩ. Thiệt là nhức óc cho bà cô quá đi. Trong cái cảnh này bà bó tay
chỉ biết để Nam quyết định và rồi Nam đi thẳng xuống, đi ngược lên
rồi đi thẳng xuống và dừng lại
- Em ngồi chỗ này nghe cô ???
- Cái gì ?Giỡn hả ?( Thiên Thiên hét toáng lên, đúng ! vì đó là cái
bàn phía sau lưng Thiên Thiên và Liên Chi )
Mặc kệ Thiên Thiên làm ầm ý thì Tuấn Nam vẫn cười đắc chí vì rồi
đây sẽ có một trận cuồng phong sau lưng thổi tới. Nghĩ vậy thôi mà
cậu ta cười khoái chí
Đến tiết sinh hoạt lớp mọi người vui vẻ hát ca, bày trò chơi thì
Thiên Thiên ngồi đấy với một âm mưu làm bẽ mặt Tuấn Nam trước lớp.
Sau một lúc Thiên Thiên nhảy chồm ra và nói :
- Mấy bạn có muốn nghe Nam kể chuyện cười không ? Nếu mà Nam không
làm mấy bạn cười thì cậu ta sẽ phải lãnh một hình phạt chịu không
nà
- Đồng ý !!! Anh Nam kể đi , kể đi
Hix. Chữ "anh" làm cho cô bé của chúng ta thấy ớn da gà, thiệt là
mê trai hết biết.
Nam biết rằng mình đang bị chơi một vố mà từ chối thì không được
nên đành bẽ khóa vòng vây đánh liều :
- Nếu Nam kể xong mấy bạn cười thì Thiên Thiên cũng phải kể một câu
chuyện nếu không sẽ lãnh hình phạt của Nam được không nà ?
- Hết ý !!
- Duyệt !!
Thiên tức đỏ mặt không ngờ mình bị đảo lại một vố đau thế nhưng
thôi. Hắn kể trước mà nếu mấy đứa không cười là hắn thua rồi..lo gì
!
Tuấn Nam nhẹ nhàng mở giọng nói của mình 1....2.....3.... và
- """""Thầy giáo đang giảng bài, thấy Long ngủ gật gọi dậy
hỏi:
-Thầy: Em cho thầy biết ai đã lấy cắp nỏ thần của An Dương
Vương?
-Long: Thưa thầy, em…em không lấy ạ!
-Thầy: Em nói gì vậy hả? Đứng đó! Lớp trưởng trả lời câu hỏi của
thầy nào!
-LT: Thưa…thưa thầy, cũng không phải em ,mà cả lớp cũng không ai
lấy đâu ạ, thầy cứ cho soát cặp sẽ rõ!
-Thầy:???
*********************
Lớp trường về nhà, mặt buồn rười rượi, thấy thế cha LT hỏi:
-Cha: Con sao vậy?
-Con: Dạ, hôm nay thầy giáo hỏi cả lớp ai lấy cắp nỏ thần An Dương
Vương, con nói cả lớp không ai lấy mà thầy không tin, còn nổi giận
đùng đùng và bắt phải chép phạt 100 lần truyện Nỏ thần nữa!
*********************
Hôm sau, cha của LT đến lớp gặp thầy giáo nói:
-Thưa thầy, dù sao chuyện cũng đã rồi, thôi thì cái nỏ thần ấy giá
bao nhiêu thầy nói để tui đền, chứ phạt vậy cũng tội mấy cháu. Mà
…cháu An Dương Vương nào đó đi học mà mang theo nỏ thì cũng không
nên chút nào! """ HẾT
Một tràn cười hớn hở bật lên... trong đó có cả Thiên, con bé đã cố
không được cười vì nếu cười thì mình sẽ thua nhưng nó không tài nào
nhịn được và rồi cuối cùng :
- Thiên Thiên . Ông Nam kể rồi kìa tới bà đi chứ ( Liên Chi giục
)
- Cái bà này. Bà không ủng hộ tui còn hùa vào giết tui là sao hở
?
- Bà thông cảm lúc này tui không binh bà được . Tại bà kím chuyện
với Nam mà
Thiên Thiên tức đỏ mặt.. lườm ngang Nam một nhát kiếm và bức phá
giọng nói oanh vàng cuả mình :
- Ràu kể thì kể có gì đâu nà. Nghe nè nge ... Hm..Hmm
""Có một người đàn bà đi máy bay. Nhưng có một viên kim cương nên
không biết làm cách nào qua hải quan được. Chợt bà thấy một cha cố
đang đi ngang qua bèn nhờ cha cố đem qua hải quan dùm. Đến chỗ khai
báo nhân viên hải quan hỏi cha: Cha có gì khai báo không?Cha cố
tính nói không nhưng chợt nhớ viên kim cương trong túi quần và
không nên cãi lời chúa răn là không được nói láo nên cha nói: từ
thắt lưng cha trở lên không có gì quí giá còn từ thắt lưng trở
xuống thì có một vật mà mọi quí bà đều thích. Nhân viên hải quan
cười nói: Cha vui tính quá! Mời cha qua.""" HẾT
Nhưng rồi không thấy ai phản ứng kể cả Chi... Thiên Thiên tức quá
hét lên... Giữ dùm chút thể diện coi mấy bà. Hùa với ông Nam làm bẽ
mặt tui hả? Thế là vài tiếng cười cất lên. Kim Chi đứng lên :
- Bà thua rồi Nam ra hình phạt đi
Tuấn Nam được dịp trả thù hùi sáng. Ngu gì không nhỉ ?
- Bà hát bài "một con vịt" rồi bơi 3 vòng lớp đi
- Có chơi có chịu
Thiên Thiên vừa bơi vừa hát quanh vòng lớp và lầm bầm: đợi đó bà
đây sẽ báo chù. Nu ba ga day !!!!
CHAP 3 : Birthday
( bắt đầu từ chap này mình sẽ gọi Thiên = nó , Nam là hắn để cho
truyện gần gũi hơn với các bạn )
=========
Sáng sớm tinh mơ, nó cố đến trường thật sớm để không phải chạm mặt
với Nam trên đường vì nó biết nơi Nam ở chắc cũng quanh quẩn đâu đó
trong khu vực này. Mặc dù bảo là đi sớm nhưng đến lớp lại mém
trễ....Con bé này luôn lề mề, chậm chạp trong mọi chuyện..Trừ một
việc.....???.....( bí mật sau này sẽ bật mí )
Hôm nay thấy mọi người trong lớp bàn tán xôn xao không biết vì
chuyện gì.Đặt mình xuống chiếc ghế quen thuộc, cất chiếc cặp vào
hộc bàn thì nó lại chạm phải một mảnh giấy. Không ! Chính xác hơn
là một tấm thiệp, vội vàng mở ra xem theo bản tính tò mò của bang
phái "Nữ Nhi"
-" Nhân dịp sinh nhật lần thứ 17 - Tuấn Nam mời bạn đến dự buổi
party tại........."
Nó ngồi đấy đọc xong thiệp thì há hốc mồm vì kinh ngạc, vì nó với
hắn như nước với lửa, như mèo với chuột, thế mà giờ đây lại còn mời
nó đi sinh nhật. Không biết trời xui đất khiến gì nữa đây ? Chắc
tên này có vấn đề. Không biết hắn có giở trò gì lăng mạ mình nữa
không đây ??? Nghĩ đi nghĩ lại rồi nó lầm bầm :
- Kệ.. bà bà này chưa bao giờ sợ ai. Đến đấy cũng chả mất cọng tóc
nào. Đi vậy !
- Thiên ! Thiên ! Thiên...........
Mãi lo nghĩ ngợi mà Liên Chi gọi mãi không hay biết. Chợt :
- Bà cố nội !
- Gì thế con quỷ ? Hết hồn à ! Muốn kiếm chuyện với tui sáng sớm hả
?
- Bà suy nghĩ gì mà tui gọi mãi không nhúng nhích thế ? Đang tương
tư chàng hà mã nào à ?
- Con quỷ ! tui giết bà giờ tin hok ? Hehehe
- Hì ! mà Thiên này, Rùi bả có tính đến dự sinh nhật của Tuấn Nam
không vậy ?
- Đi ! Mặc dù là kẻ thù nhưng vẫn phải đi, mắc công tên đó lại lấy
đây ra làm cớ mà chỉa giáo đâm thọc tà la tùm lum thì tui có nước
độn thổ quá .....ặc ặc ....
Trong giờ học mà tâm trí của nó cứ để đâu đâu, nó mãi suy nghĩ, suy
nghĩ xem nên tặng quà gì cho hắn bây giờ ? Nghĩ đi, nghĩ lại nó
quyết định chọn một mòn quà: một chiếc chuông gió màu xanh nhạt.
Màu xanh... dường như nó đang hy vọng một điều gì đó. Hôm nay là
một ngày đặc biệt đối với nó , vui, buồn chỉ vì hôm nay
là....................
Đúng 6 giờ tối ngày 3/3. Cả lớp đến trước cửa nhà Nam bao gồm cả
nó. Một ngôi biệt thự nguy nga, đồ sộ với lối kiến trúc đối xứng
qua một tháp đồng hồ chính giữa, một khu vườn rộng kèm theo một cái
hồ bơi uốn lượn quanh co, ôm sát lấy tòa nhà với những vòi phun
nước và những ánh đèn mờ hắt lên từ đáy hồ. " Thiên đường của những
giấc mơ"
Hắn từ trong bước ra khi hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía hắn,
ánh mắt si mê, ngưỡng hộ của các cô gái đang chau chuốt nhìn thật
kỹ từng đường nét trên người của hắn. Hắn đẹp thật, ở nhà ở trường
là 2 con người hoàn toàn khác nhau. Ở trưởng như một thư sinh thì ở
nhà hắn là một đại thiếu gia, một hoàng tử khoác trên người màu
trắng tinh khôi giữa màn đêm sâu thẳm.
- Mời mọi người vào trong !!! ( cậu chủ nhà cất tiếng mời khách
)
Nó bước vào nhìn dáo dác xung quanh, nó ghét hắn, ghét hắn nhiều
lắm nhưng hôm nay không hiểu vì sao mà chính nó cũng phải ngây ngất
trước hắn. Mọi người bắt đầu lên tặng quà cho hắn, nhiều, nhiều
lắm. Món nào cũng to, cũng có giá trị. Đến lượt nó :
- Tặng ông. Sinh nhật vui vẻ.
Hắn nhận lấy món quà từ tay nó 1...2...3... hắn mở ra và :
- Cô tặng tui cái chuông gió nhỏ bé, xấu xí thế này à ? Bộ cô không
biết mua thứ gì khác đáng giá hơn để tặng cho đại thiếu gia hả ? Cô
kém óc thẩm mỹ thế ?
Chỉ một lời , một câu nói ngắn gọc nhưng đủ làm cho hắn nhìn nó
:
- Thích thì giữ, không thích thì..... sọt rác trống kìa, quăng vào
tự nhiên.
Vừa nói dứt câu nó quay lưng bỏ đi nhưng nó đâu biết rằng hắn đã
kịp nhìn thấy những giọt nước mắt ngu ngốc bắt đầu lăn trên má của
nó. Lần đầu tiên hắn thấy nó khóc, nó mạnh mẽ lắm mà..... Chả lẽ...
mình đã hơi quá đáng sao ?
Nó chạy thật nhanh, chạy thật xa nhưng nó nào biết sau lưng nó có
một người đang đuổi theo. Nó dừng lại trên một ghế đá công viên, nó
gục xuống và khóc.Nó khóc nhiều lắm....
- Tại sao ? Tại sao chứ ???
Nó gào thét giữa màn đêm, giữa cái không gian tĩnh mịch.
- Hôm nay cũng là sinh nhật của mình mà ? Tại sao mình không được
hưởng cái hạnh phúc như bao người khác
Nó nghĩ lại quá khứ, hơn 9 năm nay rồi, lần cuối cùng nó đón sinh
nhật bên ba mẹ của nó, lần cuối cùng ấy... nó lại khóc
- Ba.........., mẹ............. con nhớ ba mạ nhiều , nhiều
lắm
- Con buồn lắm, hôm nay là sinh nhật của con nhưng...... một mình ,
.... đơn côi,.......và rồi còn bị người khác lăng mạ con... Con đau
lắm ba ơi ....!!!!!!!!
Một chiếc khăn tay đưa ra, nó vội vàng nhận lấy như nhận lấy một
niềm an ủi và không quên " cám ơn " và rồi nó giật bắn mình khi
biết có người bên cạnh :
- Sao lại là ông ? Ra đây làm gì ? Chơi trò theo dõi tui hả ?
- Xí ! ai mà thèm. Tui chạy theo xem có người nào đó nhắm mắt chạy,
lỡ té chết ngay sinh nhật của tui thì chẳng may ngày tốt đẹp của
tui lại trở thành ngày giỗ của người khác còn gì ?
- Đồ quỷ vương !!!!..........Cậu đi chết
điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
Vừa tức, vừa la làng, nhưng những giọt lệ ngu ngốc vẫn còn đang lăn
trên gương mặt bé bỏng của nó....
- Nín đi chứ ! Lớn già cái đầu mà khóc như con nít mới đẻ dạ bà ?
Khóc xấu hoắc à !!!!!
- Ai bảo tui khóc ? Nước mưa đó ........
- Uả ??????? mưa hùi nào vậy ta ? Mưa mà không ướt mình mà lại ướt
cái mặt của bà là sao kìa ? dụ này ngộ à nha...........
Biết mình bị hố nó vội kiếm chuyện đánh trống lãng để không bị hắn
chọc quê...
- Ở đấy bao lâu rồi ?
- Từ khi cô khóc .
- Hứ ! Dám nói nữa tui cạp ông à
**** Trở lại 30 phút trước ****
Thiên Thiên vừa bỏ đi thì Liên Chi mới đứng lên , tiến lại gần Nam
và nói với giọng ngẹn ngào pha chút trách móc :
- Tuấn Nam này !
- Hử ? Có chuyện gì sao Chi ?
- Có một chuyện có lẽ ông không biết . Hôm nay cũng là sinh nhật
của Thiên Thiên. Ba mẹ nó mất lâu rồi, nó luôn đón sinh nhật một
mình trong đau khổ và nước mắt. Hôm nay tụi tui chuẩn bị làm tiệc
cho nó. Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi. Tụi tui chỉ tính ở đây với
ông một chút rồi lôi nó đi. Giờ nó bỏ đi đâu mất rồi . Tank 2 tính
sao đây ?
Nghe Liên Chi nói hắn đã biết được mình đã hơi quá đáng, Chi không
kịp nói thêm câu nào nữa thì hắn cũng nhắm hướng mà Thiên Thiên bỏ
đi và cũng lao đi mất hút trong màn đêm. Buổi tiệc ấy thế là vắng
mặt nam nhân vật chính nhưng lại có một chuyện thú vị khác xuất
hiện.................
- Ê pà ! Đi với tui tới một chỗ nào !
- Chỗ nào là chỗ nào ?
- Đi rồi biết . Hỏi nhiều quá làm gì ?
- Không đi đó ! Ông dụ dỗ gái nhà lành hở ?
- Hứ ! Bà coi lại bà đi !! Bổn thiếu gia đây mà thèm dụ dỗ cô á !
Xin lỗi à !!!!!
- Hmmmm....Hmmmm
- Mà đi thôi. Trễ rồi !
- Đã bảo không đi mà !
Dứt lời hắn nhấc bổng nó lên vai, vác nó đi ra đón taxi. Mặc dù
giãy giụa nhưng nó vẫn không thoát được sự khống chế của hắn, hắn
mạnh thật. lên taxi đi được một quãng , hắn lại bảo :
- Bịt cái khăn này đi. Khi nào tui cho mở mới được mở nghe chưa
?
- Không ! Không thích ! Không bịch ! Rồi sao nà ?
- Cái con nhỏ này !
Dứt lời cái khăn đã choàng qua đầu và bịt kín mắt nó lại.
- Bỏ ra coi !
- Cô mà lóc chóc tụi đạp cho lọt xe à ! Ngồi yên coi !
Không biết truyện gì xảy ra nhưng lỡ lên xe rồi thì đành phó thác
số trời vậy.... Biết làm sao khác bây giờ ?
Xe dừng lại, hắn đỡ nó bước xuống và rón rén bỏ đi. Mình nó đứng
đấy.... một mình :
- Tuấn Nam !! Tuấn Nam ...........
Nó gọi tên hắn nhưng dĩ nhiên hắn không có ở đấy thì làm sao trả
lời nó được. Nó ngửi thấy mùi thơm, thơm lắm, mùi thơm phảng phất
của hoa nhài, cứ lan tỏa theo từng hơi thở của nó...chắc phải nơi
đây có rất nhiều hoa thì phải. Tò mò quá, nó mở khăn ra và rồi, một
không gian tĩnh lặng, một màu đen thăm thẳm không có gì khác. Nó
sợ, nó sợ bóng tối lắm, nó sợ sự trống vắng và cô đơn, lạnh lẽo,
còn đang lần mò tìm đường đi thì :
- " cach cạch cạch ....."
- " Happy birthday tú u ..... Happy birthday tú u.....tè tè té
te..... Happy bỉthday bà Thiên Thiên "
Nước mặt nó lại chảy xuống, nó khụy xuống ôm mặt và khóc. " Happy
birthday bà Thiên Thiên ư" nó có nghe nhầm không ? Các bạn tổ chức
sinh nhật cho nó thật sao ? Nó suy nghĩ nhiều, nhiều lắm.
- Thôi ! Nín đi . Sinh nhật mà sao khóc kì vậy bà ? ( Liên Chi bẽo
vào má nó một cái thật mạnh )
- Uí ! Con quỷ, sao mạnh tay thế, còn gì là mặt ngọc, mặt ngà của
bà bà nữa chứ ?
Mọi người lại phá lên cười vì bà bà này lúc nào cũng có thể làm cho
mọi người vui vẻ, thoải mái.
- thôi thôi mấy bà, để bà Thiên thổi đèn cầy rồi còn ăn bánh kem
nữa chứ ! Thèm quá rồi... Chẹp ! chẹp !!!! ( Vương Lâm , một người
bạn háu ăn của nó giục nhanh )
- Rồi ....1....2.....3....
- Á ! !!!!! Sao lại là 71 ? ... Đứa nào chơi ác vậy ? ( nó hét
toáng lên )
- Ông Nam đó.Ỗng nói : sinh nhật bà bà thì phải cắm 71. Cắm 17 sao
làm chức bà bà được... hehe
- Đồ quỷ vương... qua ngày mai tui tính sổ với ông
- Comon baby !! há há há ( hắn cười trông thật là gian xảo )
- bà nè.. nghe tui nói hôm nay sinh nhật bà ổng liền bao hết cái
quán này rồi cầm điện thoại lên tít tít tút tút đặt bánh kem. Giờ
cái bánh của tụi tui chuẩn bị đang bị nhét vào một góc rồi. Mổ ổ
bánh này nhét ổ của tụi tui vô còn được nữa mà..... há há há
To lắm, cái bánh kem mà hắn đặt cho nó to lắm, trên đó có cả một
đàn gà, 1 vườn cỏ rậm rạp bao quanh 2 chữ Thiên Thiên.. Thổi nến
xong đến phần mỗ xẻ bánh kem.... dĩa bay đầy trong không trung rộng
lớn
- Chát chát.... bùm bùm....
Vui lắm!!! đêm nay thực sự vui lắm, nó hạnh phúc lắm. Lần đầu tiên
nó đón sinh nhật bên bạn bè cuả nó.
Ở một góc khuất của quán, hắn ngồi đấy quan sát nó. Hôm nay, nó đẹp
lắm, như một nàng tiểu thư kiều diễm vậy, đùa giỡn vô tư như một
đứa con nít không lo không nghĩ. Hắn ngồi đấy lầm bầm một mình
:
- Cầu trời cho nó quên đi cái vụ ở nhà mình khi nãy . Nếu không thì
thù "douple". ( Con nhỏ này thù dai lắm ớ ) Nghĩ đến đó bổng nhiên
:
- thằng quỷ vương trốn đâu rồi ? Bước ra đây. Không thì biết tay bà
bà !
Hix..............Một câu đầy đe dọa của nó buộc chàng hoàng tử của
chúng ta phải lên tiếng.
- Con heo !! Tui đây nè ! gì thế hả ???
- Khùng hả ? Sao kiu tui là heo ?
- Không phải hả ? Cái ổ bánh kem to thế cả nhà tui ăn cũng không
hết vậy mà mình bà nóc hơn nữa ổ. Không phải heo chứ là gì ?
- Được lắm ! Hôm nay tui với ông coi ai chết trước ! Đứa nào không
xỉn không được về, nếu không mai vào lớp biết tay bà bà.... Nghe
chưa !!
(Hix... chết cái đám này rồi.... con bé này nhậu cũng top teen ấy
chứ !!! )
Thế là cuộc chiến của những loại rượu diễn ra suốt 1 đêm dài đăng
đẳng ..... trong sự ấm áp, niềm hạnh phúc bất tận.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
CHAP 4 : QUÁ KHỨ CỦA HIỆN TẠI
Chap 4a :
============
3h sáng là thời điểm mà mọi người đang yên giấc sau một ngày làm
việc mệt mỏi.Yên lặng quá, trời về đêm lạnh thật nhưng đâu đó trong
cái quán nước cuối con đường này, nơi mà hắn đã tổ chức sinh nhật
cho nó, sao mà ấm áp quá, không một tiếng nói, giờ nơi đây như một
nhà giữ trẻ, cả đám xỉn hết lăn đùng ra nằm vật vả trên sàn nhà
nhìn thật là tội nghiệp, nó cũng thế, tìm cho mình được một cái bàn
và leo lên đó thiếp đi từ khi nào mà không biết. Riêng có một người
còn tỉnh táo. Phải ! Hắn vẫn còn tỉnh và quan sát mọi người.thấy
cảnh tượng như thế hắn phải gọi taxi đưa từng người một về nhà (
đại thiếu gia có khác nhỉ ). Nhưng hắn lại không biết nhà
nó.....
- Làm thế nào bây giờ nhỉ ? cái con nhỏ này, thách đấu người ta mà
sao lại nằm một đống vầy trời ? Thiệt hết nói với bả luôn.Để nó ở
đây thì không được, thôi thì.......
Sau 12 tiếng đồng hồ say đắm trong giấc ngủ mê mệt. Nó nhẹ nhàng
trở mình thức giấc và rồi :
- OÁI...!!!! Mình ở đâu thế này ? Sao mình laị ở đây ????
Nó bở ngở không hiểu tại sao mình lại ở một nơi xa lạ thế này, đang
mơ hồ nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm hôm qua thì bất chợt hắn bước
vào :
- Con Heo ! Chịu tỉnh rồi hả ?
- Gì thế ? Đồ quỷ vương ! Tui đang ở đâu đây ?
- Nhà tui .
- Cái gì ? Giỡn hả ?
- Giỡn làm gì bà nội ? Hôm qua mọi người đều xỉn hết nên tui phải
gọi taxi đưa từng người về nhà nhưng tui không biết nhà bà nên tui
phải chở bà về đây thui !!
- Gì chứ !!! Ông có làm gì tui không đó ? Ông mà động vào tui tui
bẽ cổ ông à !!!
- Bà mớ hả ? Bà chiêm ngưỡng lại cái dung nhan " chim sa cá lặn"
của bà đi rồi hả nói !!
- Đồ quỷ vương ! ông không móc họng tui ông ăn không ngon hả
?
- Ai biểu bà móc óc tui trước chi !!
- Đồ quỷ vương !!!
- Đồ con heo !!!
- Đồ ... đồ.......Áaaaaaaaaaa' Chết tui rồi ! Xin lỗi vì làm phiền.
Giờ tui phải về nếu không sẽ bị mắng mất , đi hết một đêm mà không
nói. Chào cậu , tui về đây.
- Đợi đã ! Để tui đưa về .
- Thui ! không cần đâu ! Tui tự về được rồi..
- Ồn ào quá ! Đã bảo đợi đấy tui đưa về. lãi nhải quài biết tay tui
à !
Không còn cách nào để từ chối mà nó cũng không hiểu tại sao hôm nay
hắn tử tế với nó thế ... Suy nghĩ chốc lát rồi nó trả lời :
- Hmmm....!!! Sao cũng được. Tùy ông à.
Hắn cười nhẹ một cái. Nói là cười nhẹ nhưng là một nụ cười khoái
chí, đắc thắng vì cuối cùng nó đã không cãi lại hắn nữa.
- Ừhh..! Vậy phải được không !!
Nói dứt lời hắt đi ra lấy cái mo cau quăng xuống :
- Leo lên đi tui kéo cho về !
- Giởn hả ? Ông bị điên à ?
- ừ tui giỡn ! bà mà leo lên thiệt tui cho bà ngồi đó tới tối
lun..
- Đồ quỷ vương.. biết ông không có gì tốt nên không dễ bị dụ đâu.
hứ !
- Thui ! Đi lẹ bà... trời sắp tối luôn rồi còn ngồi đó cãi xàm
quài. Đi thui
Hắn và nó bước ra cổng cùng nhau đi trên con đường quen thuộc hằng
ngày, con đường mà hắn và nó chạm mặt nhau mỗi khi đến trưởng. Hai
bên đường cây xanh rậm rạp tỏa bóng mát, những bụi hoa nở rộ tạo
thành một hàng rào ven một cái hẻm nhỏ, nơi nối vào một ngôi nhà ở
phía cuối con đường....
Nó bước vào và không quên hỏi một câu theo phép lịch sự :
- Hmmm !! Vào nhà uống trà không ?
- ....Ừh.. cũng được
Hắn theo nó vào trong
- Mày đi đâu mà tận giờ này mới về ?
Một giọng quát tháo và hình ảnh người đàn bà trạc tuổi 50, dáng
người mập mạp, khuôn mặt thì dữ tợn quát thẳng vào mặt của hắn và
nó.
- Tui đi đâu là việc của tui. Liên can gì đến gì ? Hôm nay sao tự
nhiên tỏ ra quan tâm tui giữ vậy ? Tui đâu có tiền đâu mà cho dì
!!
- Đồ m.ấ.t.d.ạ.y !!
Bốp !!!!!
Một cái tát tay vào má nó thật mạnh, hắn đứng đấy nhót lắm, tưởng
nó sẽ khóc nhưng không .... nó thật mạnh mẽ. vì đây là việc riêng
của nó nên hắn không tiện xen vào mà chỉ đứng đấy xem thế nào mà
thôi.
- Mày giỏi lắm... Khi cha mẹ của mày mất, họ gửi tao nuôi dạy
mày...mày ăn, mày ở cái nhà này thì mày phải nghe lời tao... tao
cho mày ăn ở chùa rồi mày còn lên mặt hả ?
Nó cười khinh một cái :
- Hừ... bà nhận nuôi tôi không phải vì bà dòm ngó cái gia tài nhà
tui sao ? Xin lỗi vì bà nuôi tôi mà bà không hưởng được gì ! Xin
lỗi bà dì nhiều nhá...
Thật kinh khủng, hắn không ngờ nó có thể mạnh bạo và cương bướng
đến như thế, bà dì nó một phen sôi máu mà chả làm được gì nó ngoài
:
- Mày giỏi... mày đi suốt đêm không về nhà lại còn dắt trai về cái
nhà này nữa. mày đúng là cái thứ "dâm đãng không ra gì" !
- Bà vừa nói cái gì ?
- Tao nói mày là thứ không ra gì ! Mày không thích ở đây thì đi
khỏi nhà tao, ở đây không chứa hạng người như mày
Vừa tức, vừa nghẹn, không nói được gì. Bề ngoài nó tỏ ra mạnh mẽ,
quá cứng rắn. Hắn không thể nào ngờ được sức chịu đựng của một đứa
con gái lạ mãnh liệt đến như vậy. Nó không hề khóc nhưng đâu đó từ
sâu thẳm trong tâm hồn của nó hắn thấy nó đang khóc, đang bị tổn
thương khi nghe người khác nhục mạ mình. Hắn chỉ biết ngồi đấy mà
không giúp được gì…..Tuy hắn là người cao ngạo nhưng hắn cũng biết
lễ nghĩa phép tắt, không được xen vào chuyện gia đình của người
khác.
Nó vào trong chốc lát rồi trở ra với mớ hành lý đơn sơ, chỉ vỏn vẹn
một cái va li nhỏ và một cái cặp xách. Nó bước ra với một lời thách
thức :
- Tôi sẽ đi. Đi và không bao giờ trở lại đây nữa ! Tôi chịu đựng đã
quá đủ, chỉ vì một tiếng dì, vì bà là em của mẹ tôi, tôi đã nhịn
quá đủ rồi.Tôi nhịn vì ba mẹ tôi nhưng giờ tui sẽ có cuộc sống
riêng của tôi. Tôi với bà không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Nếu bà
xen vào cuộc sống của tôi thì tôi sẽ không để yên cho bà
đâu..
- Mày ngon nhỉ.. được lắm ! Mày cút khỏi nhà tao ngay.
- Khỏi đuổi.
Nó quay mặt bước đi một nước mà không thèm nhìn lại, đi thật nhanh
để rời khỏi nơi đó, nơi luôn mang đến cho nó đau khổ và nỗi tuyệt
vọng,nhưng nó lại quên mất còn một người đang ờ nơi đó. Khi nó đi
hắn cũng vội theo sau nhưng khi ra tới cổng, hắn lại trở vào
:
- Mày quay lại đây làm gì ?
- Tôi quay lại để cảnh cáo bà ! Bà liệu giữ hồn ! Bà mà động đến cô
ấy hay nhục mạ cô ấy nữa thì bà sẽ không yên với tôi đâu. Bà nghe
chưa ?
Hắn quát lên làm cho không khí ngôi nhà đầy căng thẳng
- Gì nhỉ ? Mày là thứ giang hồ hả ? Hay bọn xã hội đen ? Mày là cái
thá gì mà mày bảo tao liệu hồn ? Mày là cái thá gì mà tao phải nge
lời mày ?
Hắn không quát nữa mà nhẹ giọng , gương mặt cũng điềm tĩnh hơn, hắn
bước đến gần bên mụ,áp sát vào tai mụ, hắn nhẹ nhảng đặt giọng nói
nhỏ nhẹ của mình :
- Tôi ! Không là gì cả . Nhưng ! Cha mẹ tôi là người bảo kê cả một
vùng này. Chỉ cần một cái búng tay, bà và căn nhà này sẽ biến mất
mãi mãi và không để lại một dấu vết…. phù..ù..ù
Hắn thổi nhẹ vào tai của mụ rồi lùi ra lại chỗ cũ.
Phịch !!!!!!
Mụ ta ngồi phịch xuống đất đầy vẻ hoảng hốt và kinh sợ, mụ nhìn Nam
như một người tôi tớ nhìn chủ của mình, lắp bắp mãi mụ mới mở miệng
:
- là… là đại thiếu gia của DAIO sao ? Tôi… tôi thất lễ quá… Tôi
thật sự không biết là cậu chủ...... Thiếu gia ngồi nghỉ để… để tôi
vào trong pha trà cho cậu..
- Không cần !Đừng bày vẻ nữa ! Giờ Tôi cảnh báo bà lần cuối, nếu bà
gây rắc rối cho Thiên Thiên nữa thì bà và căn nhà này nữa ,hãy
chuẩn bị tâm lý đi.
Nói xong hắn bỏ đi, đuổi theo Thiên Thiên một mạch bỏ lại đấy một
người đang trong sự lo lắng và hoảng sợ…….
Chap 4b :
==============
Con đường này hôm nay sao bỗng nhiên trở nên lạ lẫm với nó quá, có
lẽ tâm trạng nó lúc này không được vui thì mọi thứ xung quanh nó
cũng bắt đầu thay đổi thì phải,một cảm giác vừa gần gũi lại vừa xa
lạ “ người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Nó đi trước, hắn theo
sau, một khoảng cách vừa đủ để hắn nhìn nó, dõi theo từng bước đi
của nó để không phải cản trở tâm trạng của nó ngay lúc này, hắn
không biết cách an ủi nó nên cứ lủi đủi theo sau mãi . Nhưng rồi
hắn vọt lẹ lên ngang nó khỏ khẽ cười :
- Ê con heo ! rùi từ giờ cô sẽ ở đâu đây ?
- Chưa biết, sống trong giang hồ thì tứ bể là nhà, vạn vật là bạn
!
- Trời ! Bịnh hả ? Nói nhảm gì thế ?
- Ai biết ! Nghĩ sao nói vậy à ! ông thắc mắc làm gì ?
- Hay……….Hay là bà lại ở với tui. Dù gì bà cũng không có chổ để đi
mà nguyên ngôi biệt thự ấy chỉ có mình tui ở . Còn nhiều phòng
trống lắm mà….
- Cái gì ? Giỡn hả ? Cái đám trong lớp mà biết được chắc tui đào lỗ
trốn không kịp quá… Xúi dại không à !
- Lo làm gì ? Tui không nói , bà không nói thì làm sao tụi nó biết
? Với lại cho bà ở nhờ mà mọi người biết thì còn gì thể diện của
bổn thiếu gia… Tui phải suy nghỉ kỹ lắm mới cho bà ở ké đó… còn nói
!
- Thui ! Không ổn ! Không được ! Không ở ….. Miễn đi, tui không
muốn mắc nợ ông
- Bà yên tâm ! tui đâu có cho bà ở chùa đâu, dọn dẹp nhà cửa, cơm
nước ngày 3 bữa bà phải lo cho tui đầy đủ.
- Tui không có làm Ôsin cho ông đâu.. đừng mơ nữa nhá !
C.ã.i nhau một lúc nó lại suy nghĩ đến tình hình của bản thân, ở
đâu đây ? Mình phải làm gì bây giờ ? Nghĩ mãi, không hiểu trời xui
đất khiến thế nào mà nó quay lại, nhìn hắn bằng một ánh mắt dò xét,
phán đoán rồi lại do dự …:
- Tui chỉ ở nhờ nhà cậu một thời gian, để khi nào tui tìm được chổ
ở mới thì tui sẽ dọn đi. Nhưng tui nói trước, tui không làm Ôsin
cho cậu, còn nữa nếu như có ai biết được thì tui dọn đi ngay.Không
nói nhiều.Đừng mơ nữa nhá ! Nếu cậu làm gì tui thì tui giải quyết
cậu ngay
Hắn đứng đó, ngây người ra nhìn nó :
- Ừh ! Thôi sau cũng được. tùy bà à.. Đưa đồ đây tui xách
cho.
Hai người cùng nhau rảo bước đi tiếp, lần này hắn là người đi
trước, trước : như một người dẫn đường, trước : như một bức tường
bảo vệ và che chắn cho nó. Đi sau lưng hắn nó cảm thấy thật nhẹ
nhàng và thoải mái, dường như không có gì có thể chạm đến nó lúc
này, vì hắn, vì hắn luôn ở phía trước chở che cho nó. Nó thấy hắn
tử tế với nó quá, giờ nó không thấy ghét hắn như lúc đầu nữa.
Gì thế này ? Nó đang bị rung động ư ? Chính nó cũng không biết nữa,
cái cảm giác ấy thật kì lạ, nhưng thời điểm này xảy ra quá nhiều
chuyện đối với nó, nó cảm thấy thật mệt mỏi, Có lẽ đó chỉ là tình
cảm nhất thời mà thôi, chỉ là một sự rung động không là gì.Hiện
tại, nó không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.
Dừng lại trước ngôi biệt thự lần trước nó đã đến, nó ngước mắt lên
nhìn một lần nữa. Mặc dù lần thứ hai nó đến đây nhưng ở hai lần là
hai trạng thái khác nhau, hai cảm xúc khác nhau. Lần này nó sẽ ở
đây ư ? Nó chả là gì cả, tại sao nó lại được ở một nơi như thế này
? Mãi thả theo những dòng suy nghĩ, chợt hắn lên tiếng :
- Vào nhà đi chứ ! Đứng đấy làm gì vậy ?
- Ừh !
- Để tôi dắt cô lên phòng… Cái phòng lúc cô xỉn đã ở đấy ! Giờ nó
là phòng của cô.
Theo hắn vào nhà, qua dãy hành lang dài rồi lại lên một tầng lầu,
dừng lại trước cửa một căn phòng :
- Cô cứ dùng phòng này, phòng của tôi ở phía đối diện. Có gì cần
thì cô cứ gọi.
Mở cửa, nó vào phòng, hắn cũng vác hành lý của nó vào. Bổng dưng nó
ngồi phịch xuống đất và khóc. Hắn đứng đấy vô cùng ngỡ ngàng khi
thấy nó khóc.
- Sao vậy ? Sao tự nhiên khóc vầy trời ?
- Hix…..Huuuuuuuuuuu……….
Nó càng òa lên trong sự tức tối, vì chính nó cũng không hiểu tại
sao mình khóc… Vì đau khổ ư ? Vì tủi than ư ? Có lẽ như thế vì nó
không được như bao người khác, được sống hạnh phúc với gia đình của
mình.
Thấy nó ngồi đấy trong nước mắt hắn chỉ đứng đấy lặng lẽ nhìn và
khuất bóng sau cánh cửa. Nhìn nó khóc hắn cũng cảm thấy không vui
nhưng hắn không biết phải làm gì cả. Hắn bước xuống rót cho nó một
ly nước ấm, khi tiến đến phòng của nó thì thấy hai mắt nó đã khép
lại, nó ngủ từ khi nào không biết. Chắc nó mệt lắm.
Hắn nhẹ nhàng bước đến và thấy nó thực sự đã ngủ say, nó ngồi tựa
đầu vào giường mà ngủ, ôm trong lòng tấm hình nó chụp với gia đình
thật hạnh phúc. Bỗng hắn cảm thấy xót xa và có cái gì đó cay cay ở
phía sống mũi. Quay sang gặp cái vali đã mở khóa kéo, nhìn vào có
một quyển sổ. Hắn nhẹ nhàng kéo cuốn sổ ra và mở xem. Chỉ nhìn sơ
thôi cũng biết đây là một quyển nhật ký và hắn không biết mình có
nên đọc hay không, nhưng vì hắn thật sự muốn biết nó là một người
như thế nào nên :
Quyển nhật kí được mở ra :
“……………
- Ngày 3/3 : hôm nay là sinh nhật lần thứ 8 của mình., mình vui
quá, ba mẹ mua cho mình một con gấu bông thật là to, một người bạn
mới của mình nè…. Cám ơn baba và mami nhiều lắm… con yêu baba và
mami nhiều
……………
- Ngày 3/4 : Ba mẹ đâu rồi ? Ba mẹ đã bỏ con đi rồi ? Còn con một
mình thật bơ vơ, cô độc quá .
………….
- Ngày 10/4 : Dì nhận nuôi mình nhưng mình biết bà ta đang suy nghĩ
cái gì .. chả qua bà ta muốn kiếm chát chút đỉnh trong cái gia sản
của ba mẹ mình.. một con người toan tính và hiểm độc
………..
- Ngày 15/4 : qua những gì dì nói lại thì mình chỉ biết bà ta không
hưởng được gì… Tập đoàn A.T do ba mình gày dựng nên vất và đã bị
người khác chiếm đoạt, xã hội thật kinh khủng. Khi ba mình còn thì
ai củng tôn sùng, nể nang… nhưng khi ông qua đời không bao lâu thì
họ lại tìm cách chiếm đoạt nó… thật đáng sợ.
..……..
- Ngày/ tháng : sống với dì thật kinh khủng, bà ta đối xử với mình
như đối xử với một con ở trong nhà…. Nhưng mình không thể làm được
gì. Chỉ biết im lặng và chịu đựng. Hoàn cảnh đã rèn luyện mình,
buộc mình phải mạnh mẽ để chiến đấu với nó.
………..
- Ngày/ tháng : Trong quá khứ, mình có một cậu bạn rất dễ thương và
hiền lành, cậu ấy rất thường đến nhà mình chơi, cho mình rất nhiều
bánh kẹo, nhưng không hiểu tại sao từ khi cha mẹ mình qua đời thì
cậu ấy lại ít xuất hiện và dường như không đến chơi với mình
nữa.Mình buồn lắm…
…………”
Mãi miết đọc, hắn thật không ngờ con bé này lại là đại tiểu thư của
A.T, con gaí duy nhất của ông bà chủ tịch nhưng giờ nó ra nông nỗi
này hắn thấy xót cho nó quá. Chuyện của nó khiến hắn phải nhớ lại
:
- Lúc trước mình cũng có quen một cô bé, nghe ba mẹ nói người con
gái ấy là vị hôn thê của hắn trong tương lai. Cô ấy cũng là tiểu
thư của một tập đoàn nhưng khi tập đoàn ấy sụp đổ thì mình và cô bé
ấy không được phép gặp nhau nữa và rồi họ lại gán ép cho mình một
vị hôn thê khác… Những người có địa vị và quyền lực thật đáng
sợ.
Hắn đứng đấy lép bép lằm bằm mãi mà không biết mình đã lật đến cuối
trang nhật ký, chợt có một tờ giấy rơi ra, một quyển sổ tiết kiệm,
mở ra xem thì :
- Trời ? 30 tỷ VND
Hắn giật bắn người . 30 tỷ. con số 30 tỷ đối với hắn cũng không có
gì đáng ngạc nhiên vì gia tài hiện giờ của nhà hắn cao ngất ngưỡng.
con số không lồ hơn hắn cũng đã gặp. Hắn giật mình chỉ vì hắn biết
khi ông bà chủ tịch qua đời để riêng lại cho nó một khoảng tiền
khổng lồ thế này ( đối với một người bình thường thì số tiền đó quá
sức tượng tượng ), 30 tỷ nó có thể mua hẳn cho mình một căn biệt
thự, xe cộ, kể cả điện thoại nhưng tại sao nó lại sống như thế, số
tiền 30 tỷ nó chưa hề động đến một xu. Nó đi học thì lại đi bộ, ăn
mặc thì sơ sài, qua loa, lại không xài điện thoại. Hắn tuy ngạc
nhiên nhưng lại rất đổi khâm phục nó… Một đại tiểu thư có một không
hai mà hắn từng gặp….
Hắn đến bên cạnh nó, nhỉn nó ngủ say sưa, hắn bổng thấy nó đáng yêu
quá, cuộc sống của nó chắc phải vất vả lắm nhưng rồi nó đã vượt qua
được tất cả.
Và rồi hằn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng………. Đặt một nụ hôn lên trán của
nó……!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chap 5 :
========================
- Trời đất ! Mình vừa làm cái gì vậy nè ?? Tỉnh lại Nam ơi
!!!!
Hắn giật mình, lẩm bẩm vài câu rồi từ từ khuất bóng ra sau cánh cửa
phòng của nó để nó nghỉ ngơi cho hồi phục lại tinh thần sau những
chuyện xảy ra với nó ngày hôm nay…………
====================
Trời mùa xuân ấm áp, dễ chịu, có vẻ như làm cho con người thoải mái
trong giấc ngủ. Giấc ngủ sâu lắng khiến cho con người có thể quên
đi những buồn phiền, cực nhọc.Nó cũng thế, nó ngủ một giấc dài đến
9g tối, đang còn mãi mê, say sưa trong giấc ngủ, nó mơ màng thấy
một bạch mã hoàng tử đang đến bên nó, nhẹ nhàng kêu tên nó và bế nó
trong tay…. Nhưng rồi :
- Ê heo !! Dậy !! Dậy đi con heo lười !! Dậy dậy dậy………………..
- ……………..
- Dậy đi chứ ?
Cạch cạch cạch ………
Hắn đá vào giường liên tục giật nó dậy nhưng vô ích, nó vẫn nằm đấy
không nhúng nhích, cái con nhỏ này gọi hoài không thức ngủ như
chết. Mà có lẽ nó chết rồi cũng nên ( há há … cái này nói cho vui )
Không biết phải làm thế nào nữa, hắn đành làm liều, bế nó đi ra
ngoài và :
- Ủm !!!!!!!!
Ọc ọc ọc……ọc ọc !!!!!
- Á !!! Gì thế này ? đồ quỷ vương, cậu muốn giết người hả ? sao lại
quăng tui xuống đây ? Không muốn cho tui ở nhờ thì thôi, có cần làm
thế không ?
- Đồ con heo ! Nói nhảm gì thế ? Ai bảo cô ngủ như chết, kiu quài
không dậy làm chi… Đối xử với cô phải dùng từ biện pháp này trở lên
mới có hiệu quả tối đa…… Con heo xuống nước thì …há há há
- Ông đợi đó ! Có ngày tui sẽ báo thù…tui sẽ nhớ chuyện lần
này..Tui gạch đích ông 1 sẹo… để đó nữa biết tay tui
- Thôi đủ rồi ! Leo lên đi chứ . Bộ con heo ngâm mình dưới nước mát
quá rồi không muốn lên hả ?
- Gừ ! kệ tui
Nó leo lên lườm hắn một cái kinh khủng rồi bước vào trong. Tắm rửa
thay quần áo xong nó bước xuống phòng khách. Hắn ngồi đấy, trên
chiếc ghế sofa, gát chân lên bàn xem tivi… Nó lẽm bẽm :
- Nhìn hắn giống như một đại thiếu gia. Đúng, một đại thiếu gia
hách dịch, đáng ghét, khó ưa, xấu xa….
……..abcxyz…….
- Hắ…tt…xì…
Hắn ngồi đấy cứ nhảy mũi, còn nó trên đây cứ đứng rủa…. hai cái đứa
này sống chung cũng thú vị mà ^^
Và rồi nó bước xuống kế bên chỗ hắn ngồi :
- Mới 9h tối . Ông lên kêu tui có gì không ?
- Mới có 9h tối thôi hả ? cô ngủ từ hồi nào mà giờ mới 9h tối ? Cô
tính ngủ ngày hoạt động về đêm hả ?
- Thì tại mệt quá ngủ một tí có gì đâu.. mà sao cứ kím chuyện với
tui hoài thế ? Ông không kím chuyện với tui ông ăn cơm không ngon
hả Qủy Vương ?
Ọt…Ọt…ọt
- Hix… Đói quá … cô nấu gì tui ăn đi… sáng giờ đi theo cô tui có ăn
cái gì đâu ….
- Mơ hả ? Muốn ăn thì tự nấu ! Tui nói rồi, tui không phải ôsin của
cậu.
- Tui không có biết nấu, nấu dùm đi..
Nó đứng đấy cứ nhìn hắn, cái mặt hắn ngu ngơ , cứ nhìn thẳng vào
như trông chờ vào nó, lần đầu tiên hắn như thế, nó nhìn hắn trong
bụng cười rộn lên nhưng không dám cười lớn vì sợ hắn lại làm ầm
lên.. Nấu cho hắn thì mình phải phục vụ hắn, mà bỏ hắn thì không
được. Đúng là hôm nay tại mình mà hắn thế này.. Đành tùy tình hình
vậy. Nó quay lưng đi một mạch xuống căn bếp :
- Woa !!!
Nó trố mắt ra kinh ngạc, cái bếp rộng lắm, sang trọng lắm, giống
như căn bếp của một nhà hàng , nó thậm chí có thể lớn hơn cả nhà dì
của nó…. Cái tủ lạnh to khủng khiếp, một mình hắn mà trong tủ lạnh
đầy đủ hết mọi thứ : thịt, trứng,rau, quả ……gì cũng có . Chắc ông
quản gia lâu lâu lại ghé mua đồ để sẳn cho hắn không thôi hắn đói…
mà !!! Có để cũng như không, hắn có biết nấu ăn đâu à !!! Há há …
Nghĩ thế nó lại bật cười sang sảng… Có người lo cho hắn đến thế mà
hắn không biết làm gì cả ! Có tực chết không chứ… Đúng thiệt là ….
Không biết phải nói hắn là cái gì nữa… Từ trong bếp tiếng nói oan
oát của nó vọng ra :
- Ông muốn ăn thì vô đây làm tiếp. Có làm thì có ăn, không làm thì
ngồi đó nhịn đói đi. Tui làm đủ một mình tui ăn à….
- Gì chứ ?
- Không lặp lại !!!
- Cô được lắm ……….
Hắn quăng cái remote TV cái bịch rồi đi te te xuống bếp, nó quăng
một đống đồ lên bàn, hắn nhìn nó với ánh mắt đầy nghi ngờ ? Tại sao
hắn nghi ngờ, hắn nghi ngờ nó cái gì nhỉ ??
- Cô biết nấu không đó ?
- Ăn không chết đâu ! Khỏi lo..
- Vậy rồi sao không nấu đi ? Kêu tui xuống đâ làm gì cho chật bếp
?
- Đừng có xàm… thêm một chục thằng nữa vào đây thì xe hủ lô vẫn
chạy được bình thường.. có điều chắc chết vài thằng cho đỡ chật đất
thôi ?
- Gừ !!!! Cô được lắm !!!
- khỏi khen ! Xắc cái đống thịt đó dùm tui đi
- Hix !!!!.......... Một đại thiếu gia đi vô bếp xắc thịt còn ra hệ
thống gì nữa hả trời ?
- Im ! Không than ! Không làm thì nhịn ! Không nói nhiều ! Lẹ
!
Bắt đầu : hắn cầm con dao quay qua quay lại, kéo tới kéo lui… sau
đó lại cầm cục thịt quăng lên, đập xuống rồi bằm bằm
bằm…..bằm….
- Làm gì vậy trời ?
- Bằm thịt ! Không biết xắc… bằm dễ hơn !!!
- Oh my god @@ Đúng là “ công tử bột”
- Tui bị dị ứng với 3 chữ đó nghe.. Có làm bao giờ đâu mà biết ?
Sao mà trách tui được chứ ?
Nhìn hắn cầm cục thịt, cãi lộn với hắn, nó vừa tức, vừa mắc cười…
nhưng không dám biểu lộ cảm xúc , lúc này mà biểu lộ cảm xúc cho
hắn thấy chắc có chiến tranh quá …. Hì hì…
- Ông ra ngoài dọn bàn ăn đi !
Hơn 30p sau, bàn ăn hai người mà không có chỗ để đặt một cốc
nước…
- Ê heo ! Bà tính ăn cho chết hả? hai đứa ăn mà bà nấu đầy một bàn
thế ?
- Tại tui không biết ông ăn cái gì !! nấu một đống hằm bà lằn cho
nhanh, ăn được gì thì ăn …
- Bó tay với bà ! Đồ con heo !
- Ăn đi….Ăn không hết ông chết với tui
- Ặc ! Để tui chết trước cho khỏe
Không khí đêm nay thật ấm cúng quá… trong căn nhà này, thường bao
trùm sự cô đơn lạnh lẽo do chỉ có hắn, chỉ một mình hắn. Hôm nay
lại có thêm một người nữa xuất hiện làm cho mọi thứ đều thay đổi
hẳn….
Hình như nó nấu ăn cũng ngon đấy, không biết phải thế không hay tại
vì hắn đói quá mà măm sạch cả bàn ăn cũng không biết …..Hắn vẫn
ngồi đấy cắm đầu ăn, nó bỏ ra ngoài với một câu ra lệnh :
- Ăn xong dọn xuống rửa chén nghe ông !!
- Giỡn hã ?
- Không rửa thì đây về sau khỏi ăn…… Không nói nhiều !
Nói xong nó bỏ đi ra ngoài hóng mát bỏ hắn ngồi trong này vừa căm
vừa tức… nó đi rồi nói gì nữa, đành dọn xuống rửa chén thôi….Đại
thiếu gia mà phải lâm vào cảnh này… Tội nghiệp... Tội nghiệp……. Tội
tội nghiệp !!!!!!!!!!!!!!
Một đêm trôi qua, đêm đầu tiên nó sống ở căn nhà đấy với hắn, có lẽ
không được quen nơi ở mới hoặc cũng do chiều hôm qua nó ngủ quá
nhiều nên sáng nay nó dậy rất sớm, rất sớm.. Nó cảm thấy hồi hộp,
bất an, nó linh tính có chuyện gì đó sẽ xảy ra nhưng nó không thể
biết được là chuyện gì …Tỉnh ngủ hẳn nó bước xuống thay đồ và tranh
thủ đến trường,… Hôm nay nó đến trường sớm lắm, đến sớm hơn cả hắn
nữa… Cứ đi dạo trên con đường ấy nhưng lại với một cảm giác, một
tâm trạng hoàn toàn khác trước đây…
Về phần hắn… Sau một thời gian chuyển trường về đây học, hắn đã trở
thành Hotboy của trường, có sức ảnh hưởng khủng khiếp đến các nữ
sinh khối 10 và 11…..cuộc sống hiện giờ của hắn luôn bị nhiều cặp
mắt dòm ngó, ngưỡng mộ, ghen tị, ham muốn…..Chính hắn cũng không
ngờ mình lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy mặc dù hắn cũng biết
…. Mình là công tử, con nhà giàu học giỏi đẹp trai ga lăng phong
độ…. Há há há !!!!
Giờ ra chơi tại căn tin trường học :
- Bà Thiên… nghe nói bà dọn ra khỏi nhà dì rồi hả ? Xảy ra chuyện
gì thế ? Rồi bây giờ bà sống ở đâu ?
Liên Chi ân cần hỏi thăm, quan tâm đến người bạn than xấu số của
mình, vì nó luôn gặp trắc trở trong mọi chuyện
- Ừm !! Sồng ở đó như sống trong ngục tù… trước sau gì cũng phải
rời khỏi nơi ấy…. thôi thì đi trước để khỏi phải chịu khổ nữa bà à
!!! Tui hiện giờ cũng có chỗ ở mới rồi.. Sống đỡ ở đấy cũng tốt lắm
mà ….Ớ
- gì thế ? Chổ ở mới tốt lắm hả ? Chiều dắt tui ghé qua chổ ở mới
của bà chơi nghe…
- Gì chứ ? Không được !
- Hả ? Làm gì mà bà phản ứng dữ vậy ? không được thì thôi. Mà sao
lại không ?
- À !!!! Vì nó bừa bộn lắm chưa dọn dẹp, với lại chỉ ở tạm thôi,khi
nào tìm được chỗ ở mới phù hợp tui sẽ dắt bà đi hen ! chịu không
?
- Ừm ..!!! Sao cũng được tùy bà thôi à … Hì
“Chết thật ! Mém tí nữa là bị lộ, không thể để bất cứ ai biết
chuyện mình ờ nhà ông Nam nếu không mình không còn dám nhìn mặt
thiên hạ nữa.. Xin lỗi Chi mặc dù mình là bạn thân nhưng chuyện này
tui không thể cho bà biết được.. mong ba thông cảm..” Nó ngồi đấy
cứ lầm bầm
Đâu đó trong căn tin ấy hắn đang ngồi cách nó và Chi không xa, ánh
mắt hắn cứ dò xét sang nó như muốn hỏi đêm qua ngủ có ngon không ?
Sao dậy sớm vậy ? Sao đi học mà không đợi hắn ?.....
Nó nhìn ngang đã thấy nhưng không dám nhìn thẳng mặt với hắn, không
muốn bị mọi người chú ý .Chợt Chi lên tiếng tra tấn nó :
- Ê bà Thiên ! Ông Nam làm gì dòm ngó bà hoài vậy ? Vậy là sao hả ?
Chuyện này ngộ à nha !
- Đâu có ! Nói xàm quài đi ! Chết với tui bây giờ !!!
- Thiệt không đó ? Bà mà giấu tui chuyện gì là bà biết tay tui à
nghe ><”
- Bà khỏi lo !!! Hehehehe
Đùa vui như thế chứ cái cảm giác lúc sang lại quay trở lại bao
quanh lấy nó, nó thấy khó chịu nhưng nó vẫn không muốn nói ra vì sợ
Liên Chi phải lo lắng .. Nó đâu nào biết ngay phía sau nó đang có
cả một FC của Nam đang chằm chằm nhìn nó và Chi :
- Không biết ông Nam có ý gì không mà cứ nhìn qua hai đứa nó rồi
ngồi cười quài.. Tức quá!
- Chắc ổng mê con Chi rồi chứ gì ? Nó dễ thương thế, lại học giỏi
nữa con trai đứa nào không mê ? Được có tí nhan sắc lại muốn dụ dỗ
Tuấn Nam… Nhìn bản mặt nó thấy ghét…
- Giải quyết nó đi !
- Làm thiệt hả ?
- Củng không hẳn ! Cảnh cáo nó đã ! Để xem, nếu nó còn dám dụ dỗ
Tuấn Nam sẽ cho nó không ngẩng đầu dậy được nữa !!!!!
- Ừ ! vậy cũng được ! ra về hẹn gặp ở cổng trường !!! Để tao kiếm
thêm vài thằng cho chắc ăn !
- Ừ!!!! Vậy đi..
Cái đám FC cuồng nhiệt anh chàng hotboy của chúng ta luôn muốn được
độc chiếm và sở hữu thần tượng của mình, không muốn san sẽ cho bất
cứ ai… Nhưng họ đâu biết thần tượng là người mà mình luôn coi trọng
và kính nể, và mình luôn muốn thần tượng của mình luôn vui vẻ và
hạnh phúc… sự ích kỷ của bọn họ thật đáng sợ… sự đố kị của phải “
nữ nhi” và cũng thật đáng thương vì thực chất họ không biết được
cái gì gọi là thần tượng…
Chuông reo tan học, nó quay sang nhìn Chi :
- Ê ! Tui đi với bà một đoạn !
- Sao hôm nay hứng thú đi với tui vậy ?
- Cũng không có gì ? Lâu rồi không đi chung nói chuyện với bà ! Đi
chung không cho hay gì ?
- Hứ !!! Ai nói không đâu ! Về thui !!! hihihi
Cảm giác kì lạ ấy lại bao quanh nó một lần nữa, càng ngày càng lớn
dần, càng ngày càng nặng. Chợt đâu đó trước mặt nó, nó nghe có
tiếng chân người đang bước tới,tiếng bước chân rất lộn xộn, dễ hơn
có trên năm người…. còn chưa định hình được truyện gì đang xảy ra
thì trước mặt nó xuất hiện một đám học sinh 6 đứa : 2 đưá nam và 4
đứa nữ đứng hàng ngang chặn đường nó và Liên Chi “
- Các người muốn gì ?
Nó hỏi với giọng hùng hổ , nó chả sợ ai hết, nó cũng từng dấn thân
vào giang hồ, nó không thể sợ hãi…. Kẻ thù lớn nhất của nữ nhi là :
nước mắt và sự yếu đuối… qua bao nhiêu chuyện nó cần phải cứng rắn,
phải mạnh mẽ trước mọi việc ….
- Mày tránh ra ! Không có việc của mày ! Tụi tao kiếm con Liên
Chi
- Mấy người tìm tui có việc gì ? Mấy người là ai ……………? Tui không
quen biết với mấy người !!
Hai chân của Liên Chi bắt đầu run, nó sợ, nó không biết chuyện gì
đang xảy ra với mình. Chi là một cô gái hiền lành, tốt bụng nhưng
rất yếu đuối và mau nước mắt. trước tình hình thế này thì làm sao
nó không sợ cho được chứ !!!!
- Mày đừng giả vờ nữa ! Hôm nay trong căn tin mày cứ ngồi nhìn Tuấn
Nam liên tục làm tụi tao chướng mắt quá …
Một Con nhỏ bước đến nắm tóc Chi :
- Mày coi chừng đó
Thiên thiên nhào tới giật tay con nhỏ đó ra khỏi tóc Chi và kéo bạn
về phía mình…..
-Mày ngon nhỉ ? Tao chỉ định cảnh cáo tụi bây thôi…..
Nó ôm Chi vào lòng, giờ nó sợ…. lần này phải làm sao đây ! Nếu mình
nó thì nò có thể xoay sở.. nhưng còn Chi thì sao ?? Nó suy nghĩ…
trong lúc dầu sôi lửa bổng thế này chợt nó hét toáng lên :
- Á ! Ai vậy trời ? Hotboy của tụi mình hôm nay sao mặc áo 3 lỗ
quần tà lõn chạy tản bộ nhong nhong vậy nè ????
- Đâu ?
- Đâu ! Đâu đâu ?????
- Dọt lẹ !!!!!!!!!
Nhân lúc bọn chúng mãi mê tìm kím hình ảnh chàng Tuấn Nam mặc áo 3
lỗ, quần tà lõn thì nó dắt tay Liên Chi chạy trốn, chạy thật nhanh,
thật nhanh, chạy không kịp thở, không ngừng nghỉ, cứ thế mà
chạy….
Chạy được một quãng cũng khá xa, có lẽ tụi nó cũng không đuổi kịp..
nó dừng lại và thở hổn hểnh nói với Liên Chi :
- Chạy chậm một tí là tui với bà nạp mạng rồi … hahahah
- Bà còn cười được nữa à ?
- Vui thì cười thôi !! hì !! Mà bà về đi.tụi nó không đuổi theo nữa
đâu
- tui sợ lắm, tụi nó sẽ không để yên chuyện này đâu.. hix hix
- Bà yên tâm đi, đừng có lo nữa…! Tui không để tụi nó đụng đến bà
đâu..
- Nhưng !!!!!!!!!!
- Không nói nữa ! Bà yên tâm về đi ! Chuyện còn lại để tui lo cho
…hi
- Ừm !!Vậy tui về đây !! Bà cẩn thận đó !
-Biết rồi mà , về đi !!! Hahahah………………..
Nó ráng cười để an ủi, để xoa dịu nỗi lo lắng và sợ hãi của bạn
mình
Liên Chi chia tay nó và đi thẳng một mạch về nhà. Còn nó đi phía
ngược lại. Nó đi, đi nhanh, đi nhanh, đi nhanh nữa rồi cuối cùng
chạy như bay về nhà để tìm hắn :