-->
Gió biển mang thêm một chút lạnh khiến mái tóc Dương bay lòa xòa. Ở
một nơi không khí lãng mạn như vậy, Dương rất muốn nói điều gì đó,
tựa như một sự hỏi han ân cần, nhưng rất sợ mình sẽ lại buột miệng
ra một câu nói vô duyên. Cuối cùng Dương chọn sự im lặng.
"Hôm nay Dương ít nói nhỉ?"
Dương ngước lên, hơi bất ngờ vì câu nhận xét của Định, chỉ định nói
lại một câu đại loại cô ít nói sao bằng anh, nhưng cuối cùng, vẫn
cứ thấy thế nào đó, cô cười ngượng ngùng.
"Tại em đang suy nghĩ"
Định không hỏi tiếp, mà chỉ nhìn cô, tựa như đợi cô nói thêm. Dương
bật cười.
"Em đang suy nghĩ xem trái đất này hẹp đến cỡ nào mà em bị dấm dúi
cho anh những hai lần?"
Định chợt nhìn bâng quơ xa xa "À, như chú Thụ nói, cái đó người ta
gọi là "hữu duyên""
Dương im bặt. Liếm đôi môi cảm giác đang khô đi vì gió biển, Dương
hồi hộp nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Định, những đường nét
trong sự khắc chạm dịu dàng của ánh sáng khiến lòng cô bỗng nhiên
trào dâng một cảm giác êm ả lạ lùng. Dương đang tính hỏi anh "hữu
duyên thì sao" nhưng chưa kịp mở lời, Định đã quay nhìn cô, đôi mắt
đen bình thản hỏi một câu rất ... không liên quan.
"Có thật thế không?"
Dương sững ra ngơ ngác "Thật gì ạ?"
Định đặt đôi giầy của Dương xuống thành cầu, rồi xỏ tay túi quần,
nét mặt vẫn không đổi.
"À chuyện chiều nay. Có thật là tôi không có ... xi nhê gì với em
không?"
Ôi má ơi. Cô có nên nhảy luôn xuống biển cho xong đời không? Dương
bặm chặt môi, cố nén cảm giác xấu hổ đến tận chân tóc.
"Lúc đó... Lúc đó là cháu anh chọc em mà..."
Định vẫn không buông tha.
"Vậy nghĩa là tôi có... xi nhê à???"
Gì thế này? Sao câu chuyện nó lại dẫn về cái chủ đề oái oăm này
chứ. Chẳng lẽ cô lại đi ... gật đầu? Mà lắc thì thà xúi cô đi...
chết còn hơn!!!!
Dương cắm mặt xuống đất, nhìn xuống ... ngón chân mình. Đếm đi đếm
lại đúng mười ngón không sót ngón nào, thế mà cô vẫn quyết tâm ...
đếm tiếp, quyết không thèm ngẩng mặt lên.
Khi Dương bắt đầu di di ngón chân một cách khổ sở, cô chợt nghe
thấy trong tiếng gió biển rì rào, tiếng gọi trầm khe khẽ.
"Dương... "
Dương không biết rằng có những khoảnh khắc, cô yêu cái tên mình đến
vậy, vì nó được gọi lên rất đỗi dịu dàng. Không cưỡng được tiếng
gọi ấy, Dương ngẩng lên nhìn rồi chợt ngơ ngẩn vì đôi mắt đen thẫm
đang nhìn mình ấm áp. Sự đùa cợt đã biến mất hẳn, chỉ còn là một sự
nghiêm túc khó gọi tên. Cô trân người chờ đợi thì thấy bàn tay Định
ngập ngừng đưa lên, giữ lại những sợi tóc bay rối bời của cô.
"Anh... "
Định ngừng lại, vẻ như anh cũng đang nói những điều hơi khó khăn
với chính bản thân mình. Khoảnh khắc đó cũng khiến Dương sực nhớ
đây là lần đầu tiên Định xưng anh với cô. Từ ngày gặp nhau lần đầu,
anh chỉ gọi Dương theo kiểu xưng hô chừng mực "Tôi - em" " Tôi -
Dương"... Thực ra, trong những mối quan hệ xã giao thường ngày,
Dương gọi những người hơn tuổi bằng anh rất dễ dàng, và họ, ngay cả
những người tuổi thất thập cổ lai hi thì cũng vẫn lờ đi danh xưng
chú bác, mà lúc nào cũng nói anh anh em em một cách rất đơn giản để
tiện làm việc. Hay những tên trẻ con ngốc xít bây giờ cũng thường
lên mặt đòi làm anh với con gái, mà ví dụ điển hình chính là Quân.
Chỉ có mình Định, anh xưng "tôi" với Dương, vừa có chút xa cách,
lại có chút gì lãnh đạm. Nhưng hôm nay, anh đã xưng "anh"
rồi.
Định cười nhẹ, có chút bối rối.
"Anh nghĩ, chúng ta thực sự có duyên"...
Trong vô vàn những cảm xúc lướt qua Dương lúc đó, Dương bỗng nhiên
ngơ ngẩn bởi một ý nghĩ, câu nói này sao quen thuộc đến vậy. Rõ
ràng, rõ ràng có người đã nói với cô.... Nhưng cảm giác mu bàn tay
đàn ông dày dặn chạm nhẹ vào má cô, khiến những ý nghĩ lởn vởn còn
sót lại bay biến hết. Cô chỉ biết mở tròn mắt, nhìn sững người đối
diện, và cảm nhận cái chạm nhẹ của bàn tay lên má, quá chừng trìu
mến. Nhẹ nhàng mà rát bỏng. Tựa như...
Tiếng điện thoại vang lên bất thình lình khiến đôi tay trên má
Dương luyến tiếc rụt lại. Định mở máy.
"Chú đây. Ừ... Sao? Đấu luôn bây giờ rồi à... Được rồi!"
Định quay sang nhìn Dương một thoáng, nhỏ giọng "Ừ, chú sẽ qua. Cứ
bình tĩnh nhé".
Định tắt máy. Dương đã đoán cuộc gọi là từ Quân, nhưng cô không
hiểu có chuyện gì mà "đấu" với lại "bình tĩnh" ở đây. Hơi thắc mắc,
chưa biết hỏi sao thì Định đã nhẹ giọng.
"Đi với anh nhé?"
Chương 13.1: Lần đầu tiên, Dương không nhìn Quân như nhìn một tên
oắt con miệng còn hôi sữa ^^
Này, thử tưởng tượng mà xem, còn gì tuyệt hơn một đêm nhiều gió
được đi trên con đường ven biển? Và còn gì tuyệt hơn khi trong đêm
nhiều gió và trên con đường ven biển ấy, được ngồi trên con xe mui
trần bên cạnh một người mình thích? Bác Thụ rất tâm lí khi thấy
Dương và Định đòi rút quân, đã sắp xếp một chiếc xe để đưa họ đi.
Và giờ đây, Dương ngồi cạnh Định trong cái gió lồng lồng của biển
đêm, cố giữ mái tóc bay rối bời để nó không vấn vít sang đôi vai
của Định.
Định sau khi chỉ dẫn cho tài xế đường đi, thì quay sang nhìn Dương,
vẻ quan tâm.
"Em lạnh không?"
Dương nhẹ lắc đầu, chưa kịp phủ nhận thêm gì thì cô đột nhiên hắt
xì một cái. Định bật cười, lẳng lặng bấm nút để kính che phần nào
hướng gió. Thấy vẻ mặt như không bằng lòng của Dương, anh chỉ nói
nhẹ nhàng.
"Em sẽ ốm đấy!"
Dù thấy mất hết cả một đống ... lãng mạn, nhưng Dương cũng không
phản đối thêm nhiều. Cái kính chắn cũng làm cho cô thấy ấm áp hơn
thật. Cô quay nhìn Định, cắn môi.
"Mình đi đâu hả anh???"
Định mỉm cười "Đến nơi em sẽ biết!"
Đó là một khuôn viên một khu nhà vườn phía ngoài ngoại ô. Đèn sáng
cả một khoảng sân đặc kín những chiếc ô tô đủ loại. Dương lúp xúp
đi theo Định, cô ngẩn ra khi người bảo vệ đi trước chỉ dẫn họ đi
xuống phía dưới tầng hầm.
Hai người bước vào một căn phòng rộng được thiết kế theo hình oval,
từng vòng ghế được xếp từ thấp lên cao kín đặc người ngồi, nhưng
không khí lại tĩnh lặng đến khó tin. Sự chăm chú của họ được dồn
hết vào giữa phòng, nơi một bàn bi - a được đặt chính giữa, ánh đèn
soi sáng rực những vài viên bi tròn trịa còn lại trên bàn.
Định tự nhiên kéo tay Dương đi len qua những hàng người, chọn một
chỗ ngồi cách bàn bi - a năm dãy. Khi ngồi xuống, Định nhẹ nhàng
thả tay Dương ra. Dương vội giấu bàn tay ra đằng sau ghế, cố để hô
hấp trở lại vẻ bình thản và cố để nhắc bản thân mình là cái tay của
mình nó vẫn ...y như mọi ngày, chứ không phải vừa được nhét vào...
lò nướng. Nhưng mặc mọi sự nhắc nhở, cô cảm giác như bàn tay vững
chãi của Định vẫn ở đó, nắm lấy cổ tay cô, nóng sực. Định vờ như
không thấy sự bối rối của Dương, anh nhíu mày nhìn quanh như quan
sát. Dương cũng nhìn theo mắt anh và lập tức thấy Quân.
Cậu ta ngồi ở ghế nghỉ sát gần bàn bi -a, mái tóc cắt ngắn và khuôn
mặt đăm chiêu. Cánh tay cầm cây cơ chống thẳng trên xuống sàn làm
Dương liên tưởng đến dáng cầm gươm của những võ tướng ngày xưa bàn
chuyện chiến sự. Đôi mắt một mí không còn vẻ đùa cợt thường thấy mà
sắt lại trong một vẻ nghiêm túc không ngờ, nhìn chăm chú về phía
người đàn ông mặc gi lê xanh chừng ngoài ba mươi tuổi, đang thành
thạo thoa lơ.
Người đàn ông cúi người trong một tư thế chuẩn mực, cắt một đường
bi thẳng tắp. Viên bi số 9 rơi xuống lỗ. Cả căn phòng vang lên
tiếng vỗ tay tán thưởng đường bi đẹp rồi lại nhanh chóng tĩnh lặng.
Dương nhận thấy đôi môi với nụ cười thường thấy của Quân mím chặt
lại. Cô cũng nghe thấy tiếng thở mạnh bên cạnh. Đó là tiếng thở của
Định. Anh cũng đang căng thẳng. Dương quay sang Định, anh nhìn cô,
cười lặng lẽ.
"Không sao. Nó vẫn còn cơ hội!".
Dương nhẹ gật đầu, nhìn về phía Quân. Cậu vẫn không thay đổi tư
thế, nhưng ánh điện không giấu được những giọt mồ hôi dần rịn xuống
hai bên thái dương.
Trên bàn nhân viên đã sắp lại bi. Người đàn ông trong bộ gilê xanh
thong thả đánh cú đề pa. Ngay cú đầu tiên đã ba viên bi xuống lỗ.
Anh ta mang vẻ chậm rãi của sát thủ bắn tỉa từng viên một.
Dương trân mắt nhìn. Cô thầm cầu nguyện người đàn ông này sẽ trượt
tay. Nhưng thế bi quá thuận lợi khiến Dương dần tuyệt vọng. Ván
chơi nhanh chóng kết thúc trong tiếng vỗ tay có phần phấn khích của
vài người cổ vũ. Dương nhìn về bảng điểm. Người đàn ông này đã vươn
lên dẫn trước Quân 2 ván. Nếu như cậu ta không có cơ hội cầm cơ sớm
thì tình huống sẽ vô cùng tệ hại.
Cuối cùng cơ hội cũng đến. Một tình huống hi hữu khi người đàn ông
để lọt lỗ cả bi chủ. Dương những tưởng Quân sẽ bật dậy vì phấn
khích và vì chờ đợi quá lâu, nhưng không, cậu từ từ đứng lên, đôi
mắt quan sát thế bi trên bàn một cách trầm tĩnh. Tay cậu lơ đãng
cầm cục lơ xanh xanh, thoa đều đầu cơ, nhưng không hiểu sao, Dương
chợt nghĩ sự lơ đãng đó ẩn chứa sự tập trung cao độ, một sự nguy
hiểm mơ hồ của người ý thức được cần phải đặt sức mạnh của mình vào
đâu.
Khi Quân cúi đầu chuẩn bị đi bóng, Dương bỗng nhiên thấy tim đập
thình thịch vì hồi hộp. Cảm giác chứng kiến một trận đấu chuyên
nghiệp khiến Dương nghẹt thở. Bên cạnh, khuôn mặt Định vẫn kín
bưng, nhưng những ngón tay gõ liên tục vào thành ghế đã tố cáo tâm
trạng của anh.
Quân chỉ đẩy nhẹ cơ. Bóng đi nhẹ, vừa đủ lực, viên bi nhẹ nhàng lăn
xuống lỗ. Dương bất giác thở phào một cái. Từ đó, mắt Dương không
thể rời khỏi nhất cử nhất động của Quân. Vốn vẫn hay qua lại lui
tới những quán bi - a, Dương không ít lần nhìn những cao thủ cầm cơ
chơi cực kì điêu luyện. Nhưng chưa từng một lần, Dương được chứng
kiến một trận đấu chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến cả người cổ vũ,
biết vỗ tay lúc nào, biết im lặng lúc nào. Chuyên nghiệp từ thứ ánh
sáng chiếu thẳng lên bàn bi a, rọi lên dáng vóc của những cơ thủ,
tạo nên những tương phản sắc nét. Và lần đầu tiên, Dương không nhìn
Quân như nhìn một tên oắt con miệng còn hôi sữa, mà nhận ra rằng,
trong một khung cảnh nào đó, một thời điểm nào đó - như - bây - giờ
chẳng hạn, cậu ta trở thành người đàn ông chững chạc trong bộ gi lê
đơn giản và trong những đường cơ như ảo thuật.
Quân liền mạch đánh thắng ba ván liền. Cảm giác yên tâm hoàn toàn
khiến Dương thả lỏng, dựa hoàn toàn vào ghế, chỉ trân mắt thưởng
thức những đường cơ đẹp và chuẩn xác đến từng milimet mà bình
thường cô chỉ có thể chứng kiến trên ti vi. Định cũng hơi ngả người
trên ghế, đặt mu bàn tay chạm miệng, tĩnh tại quan sát diễn biến
trận đấu.
Bi đang vào thế khó. Dương cũng nín thở khi nhìn cục diện trên bàn.
Nếu như đánh một cách thông thường, nhất định bi sẽ bị chạm và
chệch hướng. Một kẻ tay mơ của cô cũng chỉ cảm nhận đến vậy. Cô lo
lắng nhìn Quân. Cậu ta đang chống tay lên bàn, nhìn thế trận.
"Giờ phải chạy đạn hả anh?"
Dương hỏi Định. Định khẽ lắc đầu.
"Nó không chạy đạn đâu. Chắc sẽ có cách thôi".
"Cách nào ạ?"
Định im lặng. Lúc sau nói khẽ.
"Có thể bật băng để ăn lỗ mười".
Dương cố hình dung, vẫn thấy là rất không khả thi. Ở bên bàn, Quân
cúi sát mặt bàn, nheo mắt ước lượng khoảng cách giữa các viên bi.
Cuối cùng cậu ta quyết định đánh. Khi nhìn đôi môi mím chặt đó,
Dương đột nhiên thấy cậu ta quyết đoán lạ lùng.
Bi bật qua đường băng ba lần, rồi chạy thẳng vào lỗ sáu. Cả phòng
rào lên tiếng vỗ tay. Dương lúc này sau cảm giác bàng hoàng, mới
sực tỉnh.
"Cháu anh giỏi quá"
Định mỉm cười, đầy trìu mến "Ừ. Không ngờ nó ăn theo cách
đó".
Thấy xung quanh tĩnh lặng, Dương không dám nói gì thêm. Cô đợi chờ
nhìn người nhân viên xếp bi lại để chuẩn bị một ván mới. Chiến
thắng dường như đã nằm chắc trong tay Quân.
Chỉ còn một ván. Giờ là lúc không có chỗ cho sự sai lầm. Quân trầm
tĩnh cẩn thận ăn chắc từng con một. Thỉnh thoảng, tiếng vỗ tay
trong khán phòng lại rào lên vì những đường bi tinh tế. Trên bàn,
chỉ còn lại bi số 9, đặt giữa bàn, ngay trước cửa lỗ. Tình thế
thuận lợi đến mức không thể nào thuận lợi hơn. Môi Quân đột nhiên
thấp thoáng một nụ cười tinh quái.
Chương 13.2: "Còn nơi nào biết những chuyện tình, đẹp như chuyện
những đóa hoa quỳnh..."
Quân đặt cơ, chuẩn bị ngắm đánh. Dương thẳng người hồi hộp nhìn
đường cơ quyết định, nhưng đúng lúc đó, mũi cô đột nhiên ngưa ngứa
khó chịu, chưa kịp suy nghĩ thêm gì, cô đã hắt xì thật mạnh. Không
những thế, còn hắt xì liên tiếp ba cái liền. Vài người xung quanh
giật mình quay qua nhìn.
Lúc này, Dương đã ngồi ngay ngắn trở lại. Định đưa cho cô một chiếc
khăn giấy khiến Dương lúng túng đầy xấu hổ. Rất may, mọi người đã
nhận thấy việc hắt xì là việc thật bình thường như cân đường hộp
sữa nên nhanh chóng quay lại bàn bi - a.
Định ghé sát tai cô "Chắc em bị lạnh rồi"
Dương lắc lắc đầu ra hiệu không sao, cô quay nhìn bàn đấu thì thấy
Quân cũng vừa cúi người xuống. Cô mơ hồ tự hỏi, không biết có phải
vừa nãy Quân cũng ngẩng lên nhìn về phía cô không? Nhưng may mắn,
chỗ bàn bi - a điện sáng, còn khu khán giả lại chìm trong ánh điện
tối mờ, nên Dương yên tâm rằng Quân có thể nghe thấy tiếng hắt xì,
nhưng nhất định không thể nhìn rõ ra cô trong đám khán giả đông
nghịt chìm trong bóng tối.
Dương thở phào. Cô thật sự không muốn Quân phân tâm mà.
Ơ, nhưng mà sao cô lại nghĩ Quân có thể phân tâm vì mình nhỉ? Cô
đúng là dở hơi quá rồi. Nghĩ một hồi vòng vèo, Dương quyết tâm ngồi
ngay ngắn lại và chuyên chú nhìn xuống bàn bi - a.
Chỉ cần một đường cơ này nữa thôi, chiến thắng sẽ ở trong tay Quân.
Và điều đó thật đơn giản. Với người gà mờ như Dương, thì với cú này
khả năng ăn thua cũng là 5/5, nên một tay chơi có hạng như Quân thì
không phải nghĩ.
Quân ngắm nghía lâu hơn bình thường, lâu hơn cả những cú bi khó
khiến căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng khó hiểu.
Cuối cùng, trọng tài phải nhắc nhở. Quân cúi người, co tay bắt đầu
đánh.
Cú đánh vừa lực, bi chạy thẳng về lỗ sáu, nhưng lại chạm vào mép lỗ
rồi văng ra ngoài. Cả căn phòng ồ lên. Mặt Quân tái dại. Cánh tay
siết chặt cây cơ như vẫn không tin nổi. Bên cạnh Dương, Định cũng
ngồi thẳng người, chết lặng.
Đối thủ của Quân nhếch miệng cười đứng lên, ăn "bữa cỗ" mà Quân đã
dọn sẵn bằng một đường bi đơn giản. Ván tiếp theo, anh ta từ tốn
thận trọng ăn chắc từng bi một. Khi viên số 9 lăn vào lỗ, tim Dương
cũng như rơi xuống một cái hố.
Trận đấu kết thúc rồi.
Quân bắt tay người đàn ông gile xanh bằng nụ cười gượng, rồi cậu
ngồi im xuống ghế nghỉ. Bất động. Đèn đã bật sáng khắp cả căn
phòng. Định kéo tay Dương ra khỏi dãy, muốn đi về phía Quân, nhưng
đúng lúc này, Dương bị cản lại bởi hai người bạn trẻ. Họ chính là
cặp đôi cô dâu chú rể đã làm đám cưới dưới nước. Họ xúm đến bên
Dương, ríu ran chào hỏi, rồi tỏ ra tiếc nuối vì sự thất bại rất
"trời ơi" của Quân. Dương vừa nói chuyện với đôi vợ chồng vừa ngấp
nghển nhìn theo bóng của Định. Anh đã ngồi xuống cạnh Quân, nói
điều gì đó. Nhưng Quân vẫn bất động, không ngẩng đầu lên.
Khi Dương và hai bạn trẻ đi tới, Định đang bóp nhẹ vai Quân. Mọi
người lặng lẽ chẳng ai nói gì. Dương đột nhiên đập cái bốp lên đầu
Quân.
"Cái đồ ngốc này. Định buồn đấy chắc?"
Quân ngước lên nhìn Dương, lại nhìn đi chỗ khác. Dương cười hi hi
chạy vòng đến trước mặt cậu ta, cười toe toét nhại lại kiểu nói hôm
trước " Đừng tưởng trốn tránh đây mà dễ".
Đôi mắt một mí chạm phải mắt Dương một lần nữa, và lần này, Dương
lặng đi. Đôi mắt đó buồn đến mức nụ cười trên môi Dương như đóng
băng. Dương kéo tay cậu ta, giọng dụ dỗ.
"Đi nào".
Quân đứng dậy, đi theo Dương. Định và hai người bạn cũng đi ra
theo. Vừa ra đến cửa, có tiếng bước chân vội vã đuổi theo, rồi
tiếng một người đàn ông vang lên rắn rỏi.
"Vì sao?"
Dương, Quân, Định, và hai bạn của Quân cùng ngạc nhiên quay lại.
Quân đầu hơi cúi xuống, vẻ mặt thoáng chút xấu hổ.
"Tôi hỏi lại cậu là vì sao?"
"Do cháu hồi hộp".
Người đàn ông vóc dáng nhỏ nhưng chắc nịch do luyện tập thường
xuyên, nheo đôi mắt nhỏ sắc sảo nhìn Quân.
"Tôi hỏi, ai làm cậu phân tâm?".
Quân im lặng, không đáp. Không hiểu vì sao đôi mắt tinh nhanh của
người đàn ông lại lướt qua Dương một cái nhìn đầy xét nét khiến cô
sững cả người. Đang chưa biết làm sao để đối phó với cái nhìn đó,
cô đã nghe Quân nói.
"Không phải cô ấy đâu. Chú làm cô ấy sợ đấy".
Dương muốn phản bác lại, cô không sợ, cô chỉ thấy khó chịu thôi,
nhưng người đàn ông đã đanh giọng.
"Nói chuyện với tôi một chút".
Quân miễn cưỡng đi theo, vẻ như bị ép buộc làm điều mà cậu ta không
muốn. Vì "nhân vật trung tâm" đã bị bắt cóc, nên đôi vợ chồng trẻ
sớm từ biệt Định và Dương.
Còn lại hai người, Định đưa Dương đến vườn hoa của khu nhà vườn,
vừa là tham quan, cũng vừa để chờ đợi cho đến khi Quân xong việc.
Sự thành thạo của anh khiến cô ngạc nhiên sửng sốt, sau lại mơ màng
nghĩ không phải anh cũng thiết kế luôn cái khu nhà vườn này đó chứ?
Ặc ặc, chưa kịp hỏi han anh, Dương đã sửng sốt trước một vườn lan
đủ màu sắc. Những giống lan được nuôi dưỡng trong một môi trường
cầu kì, chắc cũng đều là những loại quý hiếm đang trổ đủ loại bông
khiến Dương phần nào quên đi thắc mắc của mình, cũng quên luôn câu
nói mập mờ của người đàn ông vừa nãy. Không hiểu ông ta là ai mà
lại nói kiểu đó với Quân nhỉ?
" Người đó là chủ khu nhà vườn này"
Định nói, khiến Dương tròn mắt ngạc nhiên, cảm giác như anh nắm bắt
được hết ý nghĩ trong đầu cô vậy. Cô quay hẳn ra nhìn Định thì thấy
anh đứng dựa vào góc tường kính, nói tiếp.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
"Ông ấy cũng là người tổ chức những giải bi - a không chuyên thường
niên. Người thắng cuộc sẽ được ông ấy đứng ra làm đại diện, quản
lý, đầu tư và phát triển..."
Dương ngẩn ngơ hồi lâu "Nghĩa là hôm nay Quân đã mất cơ hội?"
Định trầm ngâm "Anh cũng không biết. Nhưng ông ấy vốn rất kì vọng ở
nó".
Cả hai cùng im lặng hồi lâu. Dương thơ thẩn đi quanh vườn hoa, có
chút buồn rầu vì "thằng cháu" của mình thất bại một cách quá chừng
lãng xẹt. Chính cô nếu không vì sợ Quân buồn, cũng muốn hỏi cậu ta
một tiếng tại sao? Mọi việc đang rất tốt đẹp cơ mà. Hay bởi vì cô
đã hắt xì khiến cậu ta phân tâm nhỉ?
Ak, trời đất, cô đang nghĩ đi đâu vậy cơ chứ?
Dương lắc lắc đầu, cố để những suy tư luẩn quẩn không còn làm phiền
mình. Cô đưa mắt tìm kiếm thì thấy Định đã ngồi xuống bên chiếc
xích đu sơn trắng đơn giản ngay phía ngoài vườn hoa. Anh vỗ vỗ nhẹ
xuống chỗ ngồi bên cạnh, như ra hiệu Dương đến bên anh và ngồi
xuống. Dương mỉm cười bước đến. Nhưng cô không ngồi, mà đứng bên
cạnh anh. Thậm chí còn tinh nghịch đung đưa xích đu cho anh khiến
Định giật mình, phải chống chân để trì lại.
"Em đả kích anh đó à?"
Dương tủm tỉm không đáp, trong bụng nghĩ một cô gái mặc váy đứng
đẩy xích đu cho một anh chàng đô con trong một khu vườn hoa đúng là
"đả kích" thật. Thế là cô bật cười. Tiếng cười đột ngột trở nên
thảng thốt khi Định hơi nhổm người, vươn tay kéo mạnh Dương ngồi
xuống, khiến thiếu chút nữa cô ngã dúi vào lòng anh.
"Còn cười nữa không?"
Tất nhiên là cô không thể cười tiếp, cũng không thể trả lời vì quá
bối rối. Khuôn mặt cô vẫn dúi vào vai Định. Chất vải mềm mại vẫn
khiến Dương cảm thấy nóng ran cả mặt. Cô ngồi thẳng dậy, vờ nhìn
bâng quơ xung quanh. Thông thường những cô gái nữ tính ở thời điểm
giống như thế này sẽ làm gì nhỉ? Dương cố nghĩ nhưng rồi đầu óc cô
đặc sệt lại, đành cắn môi và im lặng chờ động thái của đối
phương.
Định nghiêng đầu nhìn cô, rồi tủm tỉm.
"Hình như có người đang xấu hổ".
"Hình như có người đang rất đắc ý khi thấy người khác xấu hổ"
Dương đáp lại, cố hếch mặt lên nhìn Định. Hừ, cô đây "đầu hai đít
chơi vơi", sắp băm đến nơi, làm sao có thể để người ta muốn chọc
ghẹo cô thế nào thì chọc. Nhưng Định lại nhìn cô, nói rất dịu
dàng.
"Anh không đắc ý. Anh chỉ vui thôi"
Câu nói đơn giản nhưng Dương lại thấy lòng ngọt ngào như vừa ăn cả
cân kẹo đường. Không khí đêm tinh sạch, một mùi hương nhẹ thoảng,
nhưng không giống bất cứ hương thơm loại lan nào cô từng ngửi qua.
Dương nhìn quanh quất rồi ngẩn người nhìn ra một khóm quỳnh đang
lúc sắp trổ bông nằm lặng lẽ bên cổng vườn lan. Những búp hoa lớn
trắng muốt đợi khi đêm thật sâu để mở cánh. Cô bước đến, giơ tay
chạm khẽ vào búp hoa căng tròn đang vừa hé, thầm nghĩ đêm nay hoa
sẽ nở viên mãn biết chừng nào.
Một câu hát của Trịnh chợt lướt qua đầu Dương, khiến cô buột miệng
khe khẽ "Còn nơi nào biết những chuyện tình, đẹp như chuyện những
đóa hoa quỳnh, một đời thương nhớ..."
Tiếng Định vang lên phía sau, hơi thở anh khiến những sợi tơ sau
gáy Dương dựng đứng.
"Nơi này..."
Dương đứng im không động đậy, sực hiểu anh nói từ "nơi này" vì cô
vừa hát câu hát "còn nơi nào biết...". Nhưng... nhưng anh không cần
phải đứng sát gần cô như vậy chứ???
Khi cảm nhận một bàn tay vừa đặt khẽ lên eo mình, Dương theo phản
xạ đơ người như khúc gỗ, cảm giác như cô nín thở trong cả một phút.
Nơi chiếc eo nhỏ nhắn, cảm giác nóng bỏng lan tỏa đến tận đầu ngón
chân và chạy đến từng sợi tóc. Ngập ngừng quay lại, Dương giật mình
khi thấy khuôn mặt Định tiến sát gần lại, hơi thở anh vấn vít,
giọng anh khẽ thì thào.
"Dương"...
Chương 13.3: Ngọt ngào đến muốn khóc...
Không biết vì sao, khi gương mặt Định kề sát, Dương lại luống cuống
quay đi. Nụ hôn rơi trên má, rất đỗi dịu dàng. Bối rối, cô chỉ biết
cúi mặt, không dám ngẩng đầu lên để nhìn Định. Thì cô đang xấu hổ
mà.
Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, giữa bóng tranh tối tranh sáng,
Dương bắt gặp hình ảnh này: hai đôi giày, một to lớn, một nhỏ bé
chạm mũi vào nhau, không còn khoảng cách. Khi cô và anh còn chưa
kịp có một nụ hôn đúng nghĩa thì hai đôi giày này đã tự ý đòi hôn
nhau rồi. Ý nghĩ đó khiến bỗng nhiên, Dương bật cười.
Định nâng cằm Dương lên, thấy nụ cười vẫn ở trên môi cô thì ngẩn
ra, ngạc nhiên.
"Này, em đừng làm anh sốc nữa được không"
Giọng Định có chút buồn cười, lại có chút gì kiểu như là "bó tay".
Dương ngước lên nhìn anh, mắt lấp lánh niềm vui, cố ra vẻ vô tội.
Định lắc đầu như bất lực.
"Làm ơn cho anh một phản ứng thông thường chút đi".
Dương bật cười lớn hơn, cảm thấy sự tự nhiên giữa hai người đã quay
lại. Không khí này khiến cô thả lỏng hơn nhiều, và cảm nhận rõ rệt
sự thân mật dễ chịu "Anh không biết mấy cô gái già là hay sáng nắng
chiều mưa, trưa áp thấp nhiệt đới à???"
Định chỉ nhướng nhướng mắt nhìn cô, Dương cũng vờ vịt nhướng nhướng
mắt nhìn lại, vừa trêu chọc lại vừa như thách thức, khóe môi cũng
nhướn lên chuẩn bị cho một nụ cười giễu cợt. Nhưng cô chưa kịp cười
thì đã hét nhỏ lên một tiếng. Eo cô bị hai bàn tay xiết lấy, cả
người bị nhấc bổng lên, và đôi môi đột ngột bị hôn một cách cuồng
nhiệt.
Cảm giác này sao nhỉ? Giống như đêm pháo hoa bung nở trên bầu trời,
như cảm giác mất trọng lượng khi máy bay đột nhiên cất cánh, khuấy
đảo như trong một trò chơi nhào lộn... Và nghẹt thở, giống như
là... đang bị hôn đắm đuối.
Dương không thể suy nghĩ thêm gì với đôi chân không chạm đất, vòng
eo bị siết chặt và cả người dán lên khuôn ngực của Định.
Đến khi cảm giác sắp ngất đến nơi thì đôi môi cô được thả ra. Dương
ngây người nhìn khuôn mặt vẫn còn kề sát mình, đôi mắt thẫm đen và
hơi thở dồn dập.
Rất lâu, cô mới vụng về đập tay lên vai anh, ấp úng.
"Cho... cho em xuống".
Khi chân Dương chạm đất, cô cũng nhận ra đến lúc này mình mới quay
về thực tại. Mọi thứ không phải là mơ nhưng đẹp như một giấc mơ,
thậm chí là hơn cả những giấc mơ cô từng có trong đời. Trong khu
vườn hoa của một thành phố biển, trong hương đêm ngọt ngào trộn lẫn
hương vị cỏ ngái và những đóa lan, có cả hương thơm của một đóa
quỳnh vừa bung những cánh đầu tiên - trắng ngần, ngọt ngào, tỏa
ngát - nơi đây, cô nhận được nụ hôn của người đàn ông mình thầm
thương mến.
Bàn tay Định siết lấy tay Dương, cái nhìn im lặng nhìn cô đầy dò
hỏi. Dương chỉ nhìn anh mỉm cười lặng lẽ, cảm nhận sự thấu hiểu như
sợi dây vô hình đã kết nối họ với nhau, khi ngôn ngữ không cần phải
nói bằng lời.
Cả hai im lặng ra khỏi khu vườn. Hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau,
và bước chân chậm rãi như còn muốn níu kéo mãi thiên đường này. Có
lúc bất ngờ Dương thấy Định khựng hẳn người lại, cô ngơ ngác nhìn
sang thì chỉ thấy anh nhìn mình bằng đôi mắt rất bao dung. Và đột
ngột, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô.
Ngọt ngào đến muốn khóc!
Cảm xúc dâng lên đến tận lồng ngực, làm cay cay nơi mắt. Môi run
run, Dương thật muốn nói điều gì đó, trong đêm nay, một điều để sau
này nhớ lại, cô sẽ không tiếc nuối vì mình bỏ lỡ cơ hội được bày tỏ
một cách chân thành.
Nhưng Dương chưa kịp nói gì, thì đã thấy Định quay người, nhìn về
một phía.
Cô ngẩn người nhìn theo, thấy bên một ghế đá, có bóng người đàn ông
ngồi lặng. Dáng ngồi cô độc ấy khiến Dương bất giác ngẩn
người.
Trong ánh sáng từ khu nhà phía xa hắt lại, hình dáng đôi vai ngang
như bất động, mái đầu hơi cúi, nhìn vào một điểm ngẩn ngơ nào đó
trên mặt đất. Mái tóc cắt ngắn như một tân binh. Dương giật mình
nhận ra. Là Quân!
Phát hiện ra cậu ta cũng cùng lúc một suy nghĩ ập đến khiến cô cứng
người. Không biết Quân ra đây từ lúc nào? Không biết cậu ta có thấy
cô và Định... Mà nếu có thấy, thì đã thấy... những gì?
Suy nghĩ ấy khiến Dương cảm giác như máu cả người lại dồn hết lên
trên mặt, muốn tìm ngay một cái lỗ mà chui xuống. Nhưng Định thì
hoàn toàn thản nhiên, anh nắm chặt tay cô, tiến về phía Quân.
"Nói chuyện xong rồi à?"
Quân từ từ ngẩng lên. Cậu ta cười gượng một thoáng, rồi đưa mắt
nhìn sang Dương, lại nhìn xuống chỗ tay Định và tay Dương vẫn còn
đang đan vào nhau thân thiết. Dương bối rối ngọ nguậy ngón tay,
nhưng Định càng nắm chặt.
Nụ cười trên môi Quân trở nên quá mức mơ hồ. Cô ngẩn ngơ nhận ra
một nỗi buồn mênh mông trong đôi mắt một mí bình thường vẫn quá
chừng tinh quái.
"Dạ vâng. Xong rồi"
Quân nói xong và lừng khừng đứng dậy. Lúc này Dương mới để ý bộ đồ
gile của Quân đã được đổi bằng chiếc sơ mi trắng đục bằng đũi cổ mở
phanh, và chiếc quần hộp chằng chịt các loại túi cùng dây rợ. Quân
xỏ tay túi quần, lẳng lặng quay người bước đi.
Cái dáng dấp ấy vẫn nghênh ngang. Nhưng Dương biết, hôm nay, sự
nghênh ngang đó càng nhuốm vẻ bất cần của một người thất bại.
Chương 14.1. Từ lúc nào Định đã thành "của cô" vậy hả
giời?^.^
Hà Nội đang chớm vào thu. Ngày nắng vàng mơ trên những con đường lá
bay gió thổi, có cô gái mỗi buổi đi làm đều khe khẽ hát một mình,
mặc những người xung quanh mắt tròn mắt dẹt.
Trời ạ, người ta yêu đời một tí cũng không được sao? ^.^
Tân nhìn dáng điệu tung tăng của Dương đi vào phòng, vừa pha cà phê
vừa ngâm nga ư ử trong cổ họng thì phì cười.
"Ê Nấm, mày có cần phấn khích thế không hả?"
Dương khựng lại, quay ra ngơ ngác "Em pha cà phê, phấn khích cái gì
đâu?"
Tân hừ mũi, nhưng giọng không giấu được vẻ buồn cười "Ừ, mày không
phấn khích, chỉ có ngân nga ca hát tối ngày, thỉnh thoảng ngẩn ra
cười như con dở, và cả ngày cầm điện thoại thì thà thì thào như
buôn bạc giả thôi..."
Dượng ngậm miệng, một lúc sau mới ấp úng "Anh.... Anh đừng có mà
suy diễn. Em..."
"Ai suy diễn làm gì. Anh hỏi thẳng mày ấy chứ. Thế thằng Định nó
làm cái trò gì mà mày cả ngày cứ ngồi trên mây thế hả?"
"Mây đâu mà mây?"
Ú ớ nói xong một câu, Dương vội quay phắt ra cửa sổ, vờ vịt kéo tấm
rèm cửa để che giấu khuôn mặt đã đỏ hồng lên. Cả ngày hôm qua, cô
đã bị đám bạn vàng gào rú, dùng mọi "thủ đoạn" tra tấn, bắt ép phải
khai tuốt tuồn tuột diễn biến chuyện tình trong mấy ngày ở fesival.
Tất nhiên tinh thần kiên quyết không khai của cô đã bị thất bại
thảm hại và trả giá thảm thương, vì cuối cùng thì Duyên và Lam cũng
đã biết tất tần tật những gì cần biết. Mặc cho cô nằm lăn đùng ra
... giả chết - hai đứa nó - đứa vừa cho con bú vừa cười hi hi, đứa
vỗ đùi khành khạch bảo là Dương đích thị là có quý nhân phù trợ.
Nói toẹt hẳn ra thì Dương đúng kiểu là "chó ngáp
phải ruồi" hay "mèo mù vớ cá rán". Hừ, bọn nó có cần vùi dập cô thế
không nhỉ? Ví cô là chó với mèo mù đã đành, lại còn ví Định của cô
là "ruồi" với lị "cá rán" chứ.
Ơ, nhưng mà từ lúc nào Định đã thành "của cô" vậy hả giời? Ặc ặc
ặc, xí hổ quá, Dương vỗ vỗ tay lên má, kiên quyết không nghĩ đến
bất kể ruồi muỗi cá mú gì hết nữa. Đang chỉnh đốn lại tư tưởng thì
thấy điện thoại báo có tin nhắn. Dương mở máy thì thấy một tin "trữ
tình" thế này: "Nhớ ăn sáng no và đi cầu thang cẩn thận".
Dương trợn mắt đọc cái dòng ngắn ngủn đó, vừa tức vừa buồn cười,
thay vì nhắn trả lại Định, Dương lại nhớ cái lần cô ngã oạch ngay
dưới chân anh mà phát ngượng với mình lần nữa. Đôi khi, Dương tự
hỏi, không biết có phải vì trước mắt anh cô làm đủ những hành động
kì quặc, đến mức anh bị tẩu hỏa nhập ma mà bỗng dưng quay ra quan
tâm đến cô không?
Định chưa một lần nói yêu cô. Ngay cả thích cũng không. Chỉ có
những ánh nhìn tan chảy và cái nắm tay ấm sực khiến Dương bất giác
tha thiết muốn tin những khoảnh khắc ngọt ngào này là có
thật.
Dương vẫn nhớ, vì mải mê đi chơi cho hết thành phố biển xinh đẹp,
từ những con đường rộng lớn họ đạp xe đạp như hai thanh niên vô
công rỗi nghề đến con ngõ dài phía cuối thành phố, nơi có quán bar
nhạc jazz chơi đầy ngẫu hứng, từ những khi nắm tay nhau đi trên bãi
biển đến lúc cả hai cười hò hét om sòm khi cùng nhau chèo thuyền...
mà Dương đã quên béng mất là fesival đã khép lại. Đến lúc nhớ ra
thì vé máy bay của cô đã chỉ có ý nghĩa không khác gì một tờ...
giấy vụn. Nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của cô, Định chỉ phì cười. Bằng
vài ba cuộc điện thoại, Định đã đổi được vé tàu cho hai người để ra
ngay Hà Nội.
Cả buổi tối ngồi trên tàu, có lẽ là thời gian Dương và Định ở bên
nhau nhiều nhất. Đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, tất nhiên chỉ
là Dương nói Dương cười, còn Định chỉ nghe và gật, thỉnh thoảng bật
cười thành tiếng. Cho đến khi Dương díu cả mắt và ngủ lúc nào không
hay, cô thậm chí còn chẳng nhớ nổi là mình đã ... bò lên giường thế
nào.
Buổi sáng hôm sau, trên chiếc giường tầng của đoàn tàu Bắc Nam, cô
tỉnh dậy vì có một cảm giác mềm mại chạm nhẹ lên môi. Khi mở mắt,
thấy có khuôn mặt đảo ngược với mình đang thực hiện một nụ hôn
kiểu... người nhện, Dương đã nghĩ hình như mình vẫn chưa tỉnh dậy
khỏi cơn mơ quá mức ngọt ngào. Vậy nên câu hỏi của cô buột ra dường
như vẫn còn trong màn sương ngơ ngẩn.
"Sao lại quan tâm em???"
Câu hỏi ấy Dương đã muốn hỏi một nghìn lần, nhưng chẳng có dịp. Vậy
mà trong lúc vô thức nhất, nó lại buột ra. Định không trả lời, chỉ
hôn cô mạnh hơn, khiến lúc sau, Dương... tỉnh hẳn.
Và lúc ấy cô mới nhớ ra khuôn mặt mình mỗi sáng tỉnh dậy sẽ ...
ngáo như thế nào, cô lại còn... còn...chưa đánh răng. Huhuhuhu. Cô
muốn đập đầu vào gối mà chết luôn cho rồi. Nhưng Định nhất quyết
không để Dương thẹn thùng thêm tí ti nào, anh kéo cô ra phía hành
lang tàu, mặc cho cô lúng ba lúng búng phản ứng. Nhưng những câu ú
ớ của Dương chợt nín thinh khi nhìn thấy khung cảnh trước
mặt.
Một bình minh vừa đến. Ánh sáng lấp lóa trên những cánh đồng, trên
những dải núi đồi êm đềm và thơ mộng. Cả vạt cúc dại bé xíu vàng
mơ, rung rinh chạy men theo khắp con đường ven những mặt hồ to nhỏ.
Con tàu vẫn lao đi vùn vụt, đôi khi rung lắc một chút trong tiếng
rền rĩ kẽo kẹt muôn đời của đường sắt, nhưng với Dương, nó vẫn là
thứ âm thanh êm tai nhất. Cô mê mải nhìn qua chấn song, tận hưởng
cảm giác phía sau có một bờ ngực êm ái cho mình dựa, một vòng tay
trìu mến đang ôm nhẹ lấy cô, và một thiên nhiên sáng bừng trước
mặt.
Đang chìm trong những hồi ức miên man, Dương giật mình khi nghe
tiếng điện thoại rung tít. Dương mở máy thì thấy tin nhắn của
Định.
"Sao không trả lời? Hay lại xỉu vì đói rồi?".
Dương phì cười, cái con người kia sao lại toàn bị ám bởi những tật
xấu của cô thế không biết. Đang tí toáy bấm tin nhắn lại, thì ở góc
phòng, Tân kêu lên đầy hăm dọa.
"Nấm! Quay lại mặt đất mau"
Thấy Dương ngơ ngác quay ra nhìn, Tân vò đầu bứt tai thở hắt.
" Tâm thần phân liệt rồi à???? Định đứng đó làm thơ hả???"
"Ơ... thơ thẩn gì... Em..."
"Còn ơ iếc gì nữa. Đi viết bài cho anh. Luôn và ngay!"
Tay bấm nút "gửi" tin nhắn, nhưng mặt Dương vẫn cố trưng ra vẻ oan
ức.
"Đây. Em đi đây. Không phải đuổi. Hứ!"
Dương đi thẳng ra khỏi phòng, mặc tiếng Tân gọi với đằng sau.
"Ơ... ơ. Không để cốc cà phê lại cho anh à???"
Hí hửng quỵt được của Tân cốc cà phê, Dương đi ra bàn ngồi. Nhưng
không kịp lôi máy viết bài theo đúng lệnh "luôn và ngay", cô đã bị
một cuộc điện thoại "khủng bố". Bác Thụ gọi, và cuộc điện thoại tất
nhiên lại chỉ xoay quanh cái con người khiến đầu óc cô lên mây cả
mấy ngày hôm nay. Mặc cô thanh minh thanh nga và ra sức khẳng định
là hai đứa "chưa đâu vào đâu" nhưng bác Thụ đã làm một câu như đinh
chém sắt là cuối tuần phải có mặt ở nhà bác ăn cơm. Dương cúp điện
thoại, mặt còn ngẩn tò te thì điện thoại lại reo tưng bừng. Cô nghe
máy và dù đã lên dây tinh thần cảnh giác một cách cao độ, Dương vẫn
lập tức ù đầu vì một tràng liên thanh của mẹ. Trời ạ, thông tin
không hiểu đã phi từ Tân hay từ bác Thụ, nhưng túm lại mẹ cô đã
phấn khích ầm ĩ khi nghe tin mình sắp có một thằng rể và nôn nóng
muốn biết thằng đó mặt ngang mũi dọc mắt mọc hai bên ra sao? Dương
ra sức trấn an mẹ cô cứ bình tĩnh, nhưng xem ra, không gáo nước nào
có thể làm nguội cơn nhiệt tình của mẹ cô bây giờ. Dương đành câu
giờ và hứa hon là sẽ không giấu mẹ cô một tí tẹo tì teo nào. Mượn
lí do đang giờ làm việc, Dương vội cúp máy, mặc những câu dặn dò
của mẹ vẫn còn í ới trong điện thoại.
Vứt tạch con blackberry xuống bàn, Dương ngồi như phỗng, mặt ngây
ra vì lo lắng. Huhu, chết cô rồi. Đến tai mẹ rồi thì cô và Định
đừng hòng được yên ổn.
Chương C14.2: Ở đâu ra cái nhìn xấc xược thế cơ chứ
Buổi chiều, sau khi viết xong một bài 2000 chữ về du lịch nội đô
ném sang cho Tân rồi cùng ngồi với anh chàng Dinh cò lả chọn ảnh,
cuối cùng Dương cũng được thảnh thơi để khoác túi đi về. Bước lên
cầu thang chung cư, bụng Dương hơi cuộn lên cảm giác khó chịu. Cái
cảm giác này quen thuộc đến mức, Dương sực nhớ ra hình như lại sắp
đến tháng của cô rồi. Với Dương, mỗi tháng những ngày ấy như là ác
mộng vậy, đau bụng, buồn nôn, mệt mỏi và không muốn làm gì nữa.
Thường cô nằm liệt giường, công việc gì cũng đành vứt lại. Tân từng
có lần nhìn cô nôn thốc nôn tháo rồi lăn ra ngất xỉu vì đau bụng,
nên mỗi lần cô nhăn nhó gọi điện là anh phẩy tay bảo về ngay, chẳng
căn vặn gì. Cũng may, vì có ông sếp dễ tính và tâm lí mà Dương
tháng nào cũng... nằm nhà vài bữa.
Ơ... nhưng hình như lần này sớm hơn mọi bận. Dương nhẩm tính rồi
gật gù. Chắc vì di chuyển nhiều, ăn uống ngủ nghỉ bất thường mà
"nó" đến sớm hơn mấy ngày. Chán chường với mấy ngày tăm tối trước
mặt, Dương lảm nhảm vài câu nhạc chế của bài "Một rừng cây, một đời
người", thấy sao mà lại chuẩn không cần chỉnh thế cơ chứ.
"Ai đã từng là đàn bà, bao giờ cũng muốn là đàn ông, ai đã từng là
đàn ông,không bao giờ muốn là đàn bà"... Đang ngoác mồm ra hát,
Dương bất ngờ dừng lại khi thấy từ trên cầu thang, Quân khoác ba lô
lừng khừng đi xuống.
Im thin thít và lặn mất tăm ở fesival, Dương chỉ nghe Định kể là
Quân đã trở về nhà. Không hiểu sao, Dương vẫn nghĩ, thất bại trong
trận chiến đã nắm 99% thắng lợi đó hẳn là rất cay đắng với Quân.
Trong buổi tối hôm đó, cô thực lòng muốn nói với cậu ta một lời
chia sẻ, nhưng rồi, diễn biến bất ngờ trong khu vườn mê hoặc ấy đã
khiến cô chậm trễ lời an ủi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, con người háo thắng và kiêu hãnh như Quân,
chắc chẳng vui vẻ tí nào với sự an ủi. Có khi an ủi lại bị đánh
đồng là thương hại. Nghĩ thêm tí nữa, thì Dương biết lấy tư cách gì
để an ủi Quân đây? Là một Nhái bén lanh chanh lắm mồm, hay là...
thím dâu của Quân cơ chứ??