-->
Dương vẫn nhớ, cậu ấy thường để trên status của mình "Vì cuộc sống
là không chờ đợi". Cách sống của cậu ấy cũng thế, nồng nhiệt và
luôn tăng tốc. Thế nhưng, sau đó ít lâu, cậu ấy bị một tai nạn xe
máy thảm khốc và qua đời. Cùng thời điểm đó, quán The One ở Đông
Tác mà họ chơi lần đầu cũng đóng cửa...
Đó là một cú sốc, với cả hai đứa. Sau một thời gian rất lâu không
dám bén mảng đến bàn bi - a, hai đứa lại quay lại chơi, như một
cách để nhớ về cậu bạn ấy. Chơi rất lâu và không hề tiến bộ, nhưng
cả Dương và Châu vẫn thường rủ nhau đi chơi, khi buồn, khi rảnh
rỗi, và đôi khi, chỉ là vì muốn nghĩ rằng, có thể, ở nơi nào đó,
cậu ấy sẽ vui vì hai đứa vẫn tiếp tục trò chơi cậu ấy đã từng
dạy.
Vì cuộc sống là không chờ đợi. Cho nên, sau đó Giáng Châu kết hôn
với người mà cô ấy yêu. Còn Dương, vì không chờ đợi, nên cũng cố mà
sống kiếp Gái già một cách vui vẻ nhất. Cô không muốn mình buồn dù
một phút.
Bởi vì Dương ý thức rất rõ một điều rằng, nỗi buồn không đáng
sợ.
Nó chỉ đáng sợ khi thành thói quen...
Chương 7.1: Khuôn mặt khó có thể lầm lẫn
Dương bước vào quán bi - a. Là ban ngày, quán tương đối vắng vẻ.
Nhưng việc một đứa con gái như Dương bước vào quán cũng khiến cho
vài anh chàng thanh niên hiếu kì ngước lên nhìn. Đã thành quen,
Dương cố tỏ ra bình thản, cô mỉm cười với cô bé nhân viên mặc đồng
phục váy ngắn quen mặt.
Cô bé nhanh nhẹn tới bàn xếp bi, bắt chuyện.
"Bạn của chị chưa đến à?".
"Ừ, tí nữa chị ấy mới đến".
Dương ngắm nghía rồi lấy một cây gậy trên giá đỡ xuống, bắt đầu phá
bi. Cô thong thả chơi một mình, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ. Cô
nàng Giáng Châu này hôm nay tự dưng lại giờ dây thun mới mệt
chứ.
"Anh chơi cùng nhé".
Một anh giai ở đâu bước tới, mặt mũi sáng sủa mà tối cũng... sủa
luôn, nhìn Dương, trưng ra nụ cười đầy hữu hảo thân thiện.
Chỉ tiếc là Dương không có hứng. Cô không thích những kẻ mày râu
nhẵn nhụi, giọng nói ướp toàn đường ... hóa học, đặc biệt lại càng
không thích với những vụ làm quen bên bàn bi - a.
Dương cười nhẹ "Bạn em sắp tới rồi".
Anh chàng không hề nản lòng "Thì anh chỉ chơi cho đến khi bạn em
đến"
Dương lấy lơ thoa đều đầu gậy, ngước lên lãnh đạm "Xin lỗi, nhưng
em chỉ quen chơi với bạn em thôi".
Anh chàng làm một điệu bộ khoa trương, tỏ ra kiểu "tiếc thật" rồi
quay người bước đi. Về bàn, mấy tên bạn cười há há lên trêu
chọc.
"Tao đã bảo mày đừng có dây vào mấy em đó mà... Thế nào chẳng đang
đợi cạ".
Dương hơi buồn cười, đúng là cô đang đợi "cạ", mà cái cô nàng "cạ"
này có đến muộn thì cũng phải báo cho người ta một câu chứ. Đang
định móc điện thoại ra gọi thì tiếng ồn cãi vã ở khu phòng bên cạnh
vọng tới. Đó là khu phòng Vip mà Dương có ngó qua mấy lần, nhưng
chưa bao giờ vào. Nghe loáng thoáng bảo trong đó chỉ những bọn ăn
tiền chuyên nghiệp mới chui vào thôi.
Từ căn phòng đó, tiếng ồn chửi rủa vang lên ầm ĩ. Dương chau mày,
định đi ra ngoài quán để gọi thì đột nhiên, có tiếng "rầm" lớn.
Tiếng gậy, tiếng bi bị ném loảng xoảng xuống sàn vô cùng nhức óc.
Cùng lúc là tiếng lao vào nhau đánh đấm của một số thanh
niên.
"Đập chết mẹ nó đi"
"Xem mày còn dám đòi tiền bọn ông không"...
Dương vẫn nhớ, cậu ấy thường để trên status của mình "Vì cuộc sống
là không chờ đợi". Cách sống của cậu ấy cũng thế, nồng nhiệt và
luôn tăng tốc. Thế nhưng, sau đó ít lâu, cậu ấy bị một tai nạn xe
máy thảm khốc và qua đời. Cùng thời điểm đó, quán The One ở Đông
Tác mà họ chơi lần đầu cũng đóng cửa...
Đó là một cú sốc, với cả hai đứa. Sau một thời gian rất lâu không
dám bén mảng đến bàn bi - a, hai đứa lại quay lại chơi, như một
cách để nhớ về cậu bạn ấy. Chơi rất lâu và không hề tiến bộ, nhưng
cả Dương và Châu vẫn thường rủ nhau đi chơi, khi buồn, khi rảnh
rỗi, và đôi khi, chỉ là vì muốn nghĩ rằng, có thể, ở nơi nào đó,
cậu ấy sẽ vui vì hai đứa vẫn tiếp tục trò chơi cậu ấy đã từng
dạy.
Vì cuộc sống là không chờ đợi. Cho nên, sau đó Giáng Châu kết hôn
với người mà cô ấy yêu. Còn Dương, vì không chờ đợi, nên cũng cố mà
sống kiếp Gái già một cách vui vẻ nhất. Cô không muốn mình buồn dù
một phút.
Bởi vì Dương ý thức rất rõ một điều rằng, nỗi buồn không đáng
sợ.
Nó chỉ đáng sợ khi thành thói quen...
Chương 7.1: Khuôn mặt khó có thể lầm lẫn
Dương bước vào quán bi - a. Là ban ngày, quán tương đối vắng vẻ.
Nhưng việc một đứa con gái như Dương bước vào quán cũng khiến cho
vài anh chàng thanh niên hiếu kì ngước lên nhìn. Đã thành quen,
Dương cố tỏ ra bình thản, cô mỉm cười với cô bé nhân viên mặc đồng
phục váy ngắn quen mặt.
Cô bé nhanh nhẹn tới bàn xếp bi, bắt chuyện.
"Bạn của chị chưa đến à?".
"Ừ, tí nữa chị ấy mới đến".
Dương ngắm nghía rồi lấy một cây gậy trên giá đỡ xuống, bắt đầu phá
bi. Cô thong thả chơi một mình, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ. Cô
nàng Giáng Châu này hôm nay tự dưng lại giờ dây thun mới mệt
chứ.
"Anh chơi cùng nhé".
Một anh giai ở đâu bước tới, mặt mũi sáng sủa mà tối cũng... sủa
luôn, nhìn Dương, trưng ra nụ cười đầy hữu hảo thân thiện.
Chỉ tiếc là Dương không có hứng. Cô không thích những kẻ mày râu
nhẵn nhụi, giọng nói ướp toàn đường ... hóa học, đặc biệt lại càng
không thích với những vụ làm quen bên bàn bi - a.
Dương cười nhẹ "Bạn em sắp tới rồi".
Anh chàng không hề nản lòng "Thì anh chỉ chơi cho đến khi bạn em
đến"
Dương lấy lơ thoa đều đầu gậy, ngước lên lãnh đạm "Xin lỗi, nhưng
em chỉ quen chơi với bạn em thôi".
Anh chàng làm một điệu bộ khoa trương, tỏ ra kiểu "tiếc thật" rồi
quay người bước đi. Về bàn, mấy tên bạn cười há há lên trêu
chọc.
"Tao đã bảo mày đừng có dây vào mấy em đó mà... Thế nào chẳng đang
đợi cạ".
Dương hơi buồn cười, đúng là cô đang đợi "cạ", mà cái cô nàng "cạ"
này có đến muộn thì cũng phải báo cho người ta một câu chứ. Đang
định móc điện thoại ra gọi thì tiếng ồn cãi vã ở khu phòng bên cạnh
vọng tới. Đó là khu phòng Vip mà Dương có ngó qua mấy lần, nhưng
chưa bao giờ vào. Nghe loáng thoáng bảo trong đó chỉ những bọn ăn
tiền chuyên nghiệp mới chui vào thôi.
Từ căn phòng đó, tiếng ồn chửi rủa vang lên ầm ĩ. Dương chau mày,
định đi ra ngoài quán để gọi thì đột nhiên, có tiếng "rầm" lớn.
Tiếng gậy, tiếng bi bị ném loảng xoảng xuống sàn vô cùng nhức óc.
Cùng lúc là tiếng lao vào nhau đánh đấm của một số thanh
niên.
"Đập chết mẹ nó đi"
"Xem mày còn dám đòi tiền bọn ông không"...
0 Lượt
# 32 - Admin (23/05/2012 0:04:22)
Dương lay hoay nhìn hai cô bé nhân viên phục vụ, mặt xám ngoét chạy
vào phòng, rồi lại te tái chạy ra, nhào đến vồ lấy điện thoại, bấm
bấm số. Hình như là gọi cho người quản lý, báo cáo tình hình. Nhưng
chưa kịp gọi thì cánh cửa phòng Vip bật tung, rồi bốn năm thanh
niên đang đánh đấm loạn xà ngầu kéo cả chùm ra ngoài, xông phi vào
nhau những cú như trời giáng. Một gã tóc vàng khè thấy cô bé phục
vụ đang lẩy bẩy gọi điện thì nhào đến, giật chiếc điện thoại ném
đi, đẩy cô bé ngã dúi xuống đất.
Mấy thanh niên đang chơi xung quanh thấy "có biến" vội dạt vào một
góc, hiếu kì nhìn màn phim hành động tưng bừng trước mặt. Anh chàng
vừa nãy chơi cùng Dương thì hùa theo vài thanh niên yếu bóng vía
chạy như vịt ra ngoài sảnh.
Cô bé nhân viên vẫn nhăn nhó vì đau, Dương vội nhảy đến đỡ cô bé
dậy, dìu vào một góc, rồi quay lại kinh hoàng nhìn cảnh trước
mặt.
Đám thanh niên đang quây lấy một cậu thanh niên áo trắng, không
ngừng đấm đá nguyền rủa. Loáng thoáng giữa những bóng người, Dương
nhìn thấy những vệt máu loang chảy trên màu sơ mi trắng xóa.
Trực giác mách bảo Dương không nên dính vào mớ rắc rối này, nhưng
khi nhìn cậu thanh niên ngã vật xuống sàn, Dương quên béng thứ linh
tính thường xuyên chính xác ấy. Cô nhảy dựng lên, gân cổ.
"Dừng lại!!!!!!!!".
Tiếng hét lanh lảnh của Dương khiến đám thanh niên đồng loạt quay
lại, trố mắt nhìn cô gái người bé con con đang trừng mắt giận dữ.
Cả đám sựng lại, thoáng ngơ ngác.
"Con nào đấy?"
"Ai biết là con nào... Kệ mẹ nó..."
Gã tóc vàng khè chỉ về phía Dương "Khóa cái mỏ của cô em lại. Không
không còn răng mà ăn cháo đâu".
Cơn tức bực phừng lên, Dương gầm lên "Còn mấy anh thì cũng không
được ăn cháo trong đồn đâu. Công an sắp tới rồi, còn thích được
xích lại hả?"
Mấy thanh niên trợn mắt lên. Dương hung hăng giơ chiếc điện thoại
vẫn đang bấm số của Châu, hét lên "Còn không mau biến đi"...
Taytóc vàng khè điên tiết lao đến, nghiến răng.
"Mẹ kiếp, cái con ranh này..." Hắn vừa túm cổ Dương thì đúng lúc
đó, tiếng cửa bật mở, rồi tay quản lý cùng mấy nhân viên bảo vệ lao
bổ vào.
Dương thấy mình bị lẳng như bao gạo xuống đất. Cái mông suốt ngày
ngồi lì trước máy tính phát huy độ chai cơ bản, hạ cánh an toàn
"bịch" một nhát, ê ẩm một chút nhưng căn bản là không sao. Trước
mắt cô là một màn loạn xà ngầu của mấy tay bảo vệ và mấy thanh niên
đang hồi quá khích. Tiếng rủa xả, tiếng chửi tục, tiếng kêu váng vì
trúng đòn inh tai nhức óc xung quanh.
Đúng lúc đó, thì tiếng còi công an hú lên từng hồi. Cả đám thanh
niên nghe thấy vậy sựng lại một thoáng. Một tay gào lên "Chạy đi".
Mấy tên khác vội vàng tản ra các hướng chạy sạch. Đám bảo vệ nháo
nhác đuổi theo, hét hò ỏm tỏi.
Dương ngó ra nhìn một đống trăng trắng trên sàn. Cậu thanh niên bị
đánh cho tơi tả và bầm dập vẫn nằm bẹp dưới đất. Dương lấy hết can
đảm, lò dò đi tới.
Cậu thanh niên mặt hơi chúi xuống sàn. Dương bước tới, cô sợ hãi
khi thấy máu sũng cả dưới sàn, loang trên từng vệt trên chiếc áo sơ
mi trắng. Tiếng thở yếu ớt xen giữa tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Dương nhẹ
nhàng xoay đầu cậu ta lại để khuôn mặt trầy xước không bị chạm
xuống sàn.
Khoảnh khắc khuôn mặt hướng về Dương khiến cô sững người, choáng
váng. Dù những vết thương đã sưng tấy, máu chảy rịn từ trán xuống
nơi khóe mắt, nhưng đó là khuôn mặt khó có thể lầm lẫn.
Chương 7.2: Số cô là số con rệp rồi...
Đôi mắt một mí bị máu che mờ hấp háy mở ra. Quân lờ đờ nhìn Dương,
hồi lâu thì thào đứt quãng.
"Nhái... bén... à..."
"Cậu có sao không... Này..."
Nhưng tiếng của Dương đã lẫn vào tiếng bước chân rầm rập của đám
bảo vệ quán bi a đang ùn ùn quay lại. Công an cũng phi vào nhộn
nhạo khắp phòng. Chủ quán bi - a hối hả làm việc với bên công an để
giải quyết theo tinh thần nội bộ. Theo đó, chẳng biết hai bên dấm
dúi với nhau những gì, chỉ thấy các chú mặc đồng phục nhảy lên xe
hết lượt, ra đi không kèn không trống. Chỉ còn lại nội bộ người của
quán đang lay hoay dọn dẹp.
Một đống con người nhưng chẳng ai để ý đến Dương đang hoảng lên đỡ
lấy đầu Quân. Cô không hề có kĩ năng cấp cứu nào, nên quay ra nhìn
cả đám người gắt lên sốt ruột.
"Ê này, có ai không, ra xem cậu ấy một chút..."
Đúng lúc đó, cái đầu trên tay Dương trĩu xuống, khiến Dương lặng
người.
Tim cô như ngừng đập một giây.
Cậu ta - cái kẻ khiến cô không tiếc lời nguyền rủa suốt sáng hôm
nay, đã vinh quanh lăn ra... ngất xỉu.
Dương, Quân, và tay quản lý của quán bi - a lập tức bị tống vào một
chiếc taxi, phi thẳng đến bệnh viện. Dương cúi nhìn cái kẻ bầm dập
trên vai mình, thấy máu đỏ loang ra cả quần áo, bất giác rùng mình.
Cô vốn không phải là kẻ sợ máu, nhưng ngay cả xem phim đi nữa, cô
cũng không thích thú gì mới những màn máu me be bét. Mà ở đây, là
máu thật chứ đâu có phải tương cà chua, tương ớt hay phẩm mầu gì
đâu. Huhu.
Mà sao cậu ta lại ngất xỉu? Không biết cái đầu óc quái chiêu của
cậu ta sau vụ này liệu có vài sợi dây nào nó lại nối nhầm với nhau
không? Hay cậu ta có mất trí nhớ luôn như trong phim Hàn Quốc
không? Hay lại thành ra tưng tưng sáng nhặt lá trưa đá ống bơ, tối
làm thơ đêm thẫn thờ chờ trời sáng???
Dương vội lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ mỗi lúc một thêm kinh
khủng.
Tayquản lý nhìn Dương, như hiểu.
"Không sao đâu. Anh nhìn thì biết. Mà em là người yêu của cậu này
hả?
Dương há mốc miệng (chắc nhét được nguyên cả nắm đấm vào... mồm),
sau đó nhăn nhó.
"Anh nói gì vậy. Cậu ta còn chưa bằng tuổi em út em í"...
Tay quản lý cười ruồi.
" Em út thì có sao! Máy bay bà già với phi công trẻ bây giờ đang
mốt mà...".
Dương chưa kịp phản đối thì taxi dừng ngay bệnh viện. Tay quản lý
vẻ như đã quen với việc xốc nách những anh chàng bị đánh cho nhừ tử
nên đỡ Quân rất chuyên nghiệp, nhưng vì dáng vẻ quá mức cồng kềnh
của Quân khiến anh ta tương đối vất vả. Dương lúp xúp chạy theo.
Vai áo đỏ lè của cô khiến vài người hiếu kì ngoái nhìn.
Sau khi Quân được đưa vào phòng cấp cứu, anh chàng quản lý vốn có
thân quen gì với bác sĩ ở đây (có khi đưa khách hàng vào đây thường
quá cũng nên!!!) chạy đi hỏi han cơ sự. Dương ở ngoài hành lang, đi
đi lại lại, nỗi lo lắng vẩn vơ về sự ngất xỉu bất thình lình của
Quân trở lại. Cô e sợ một chút. Thường là người ta hay bất tỉnh khi
có một va chạm vào đầu. Mà cứ vấn đề liên quan đến cái đầu thì đều
đáng để... đau đầu cả. Không biết ông chú quý hóa của cậu ta khi
biết việc này sẽ thế nào nữa!?
Ý nghĩ đó khiến Dương ngẩn người. Ôi, sao mà cô ngốc nghếch đến vậy
chứ? Đáng ra việc làm đầu tiên của cô là phải bốc máy lên gọi ngay
cho người thân của cậu ta. Mà người thân của cậu ta ở đây là ai? Là
Định - người mà mới buổi nay thôi, cô đã nghĩ mình phải cần kha khá
tí can đảm để gọi cho anh.
Nhưng bây giờ là thế chẳng đặng đừng, liên quan đến tính mạng người
thân của anh kia mà. Dương hối hả bấm số, và nín thở chờ đợi.
Tuy nhiên, phía đầu dây, lại vang lên cái giọng điệu làm Dương chán
ngán "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc
được...".
Dương nhìn chiếc điện thoại, lầm bầm nguyền rủa. Chết tiệt... Đúng
là chết tiệt. Số cô là số con rệp rồi. Nếu như không liên lạc được
với người nhà của cậu ta, thì cô sẽ phải nhằng nhẵng ở đây mà chăm
sóc. Chứ tay quản lý xong việc thì cũng phủi tay mà về sớm chứ
trông mong gì.
Đúng như dự đoán của cô, tay quản lý sau một hồi lăng xăng quấn
chân mấy ông bác sĩ thì chạy lại phía cô, rút ra tấm card, trưng nụ
cười đầy màu sắc ... mậu dịch.
"Em! Anh hỏi bác sĩ rồi. Không sao. Băng bó xong lúc nữa là tỉnh
ngay"
"Nhưng cậu ta có làm sao..."
"Không sao mà lị. Anh có việc phải về rồi. Em cầm card này, có gì
báo anh nhé..."
Dương ngáo mặt "Ơ nhưng mà...".
Tay quản lý vẻ như biết tỏng Dương sợ anh ta bỏ của chạy lấy người
nên cười cười.
"Yên tâm. Quán của anh còn đó, anh trốn sao được. Vả lại cậu ta
không có gì nghiêm trọng đâu. Anh có tí việc, sẽ quay lại
sau...
"Ơ nhưng mà, anh ơi. Em không phải là..."
Tay quản lý nháy mắt "Đừng có chối là không biết cậu ta. Anh là
thấy bọn em có duyên đấy. Thề với em luôn, tình yêu bắt nguồn từ
bệnh viện bao giờ cũng rất ... bền vững"
Rồi mặc cho Dương trợn rách cả mắt, tay quản lý bỏ đi thẳng, mặt
còn vài phần hớn hở, không biết vì thoát khỏi mớ rắc rối, hay vì
nghĩ mình vừa "phun châu nhả ngọc" ra một câu quá mức để đời.
Chương 7.3: Anh nhận thấy mồ hôi nhớp nháp nơi bàn tay...
Nhà hàng nằm sâu phía trong khu Ciputra, với một dòng chữ tiếng
Nhật đơn giản trên biển hiệu. Đứng bên cạnh hàng trúc, mấy cô nhân
viên mặc áo dài cách tân cúi rạp người, xổ ra vài câu chào tiếng
Nhật khiến mấy tay giám sát người Nhật cười phá lên thích thú. Lần
này đặc biệt để chiều lòng bọn Nhật đang gây nhiều rắc rối, ông Thụ
đã đặt bàn ở hẳn một nhà hàng chuyên đồ ăn Nhật rất được khen ngợi.
Nhìn phản ứng thích thú của bọn chúng, ông thầm thở nhẹ rồi quay
lại nhìn Định. Cậu thanh niên này vẫn với vẻ mặt khó đoán, chậm rãi
bước vào.
Là người nói nhiều, xởi lởi, ông Thụ thường "hợp cạ" với những gã
mồm mép tép nhảy, hoạt ngôn, chém gió tưng bừng, nhưng không hiểu
sao ông lại đặc biệt cảm mến Định. Cái vẻ trầm lặng, không bao giờ
"nổ" của cậu ta, luôn làm ông yên tâm và tin cậy lạ lùng. Có lẽ vì
thế, ông đã muốn để dành Định cho Dương, cô cháu gái mà ông quý
nhất. Nhưng xem ra, Định không mặn mà với những vụ mai mối. Mà có
thể, cậu ta không hứng thú với hôn nhân. Mà cũng có thể, Định không
hứng thú với đàn bà con gái.
Ông Thụ phì cười với những suy đoán của mình, rồi ngoắc Định đang
uể oải bước vào. Ông không quên để ý đến vẻ mặt anh khi Định đi qua
mấy cô gái lễ tân đang cúi đầu chào. Anh lịch sự cười lại, nhưng
lập tức đi ngay, không có ý tận hưởng những ánh mắt của những cô
gái thanh xuân đang dán vào mình đầy ngưỡng mộ. Cái vẻ thờ ơ một
cách thật lòng thế, hình như thường được các cô gái trẻ thích mê.
Ông Thụ thở dài nghĩ, Dương mà gặp Định, thế nào cô cũng ưng anh
chàng này.
Ông biết, vì mắt cô và mắt ông nhìn, rất giống nhau.
Định rảo bước nhanh hơn theo đoàn người đi về phòng. Mắt anh liếc
qua những kệ rượu san sát, ngán ngẩm nghĩ đến một buổi tối chỉ có
sự hành hạ với cái dạ dầy.
Trong căn phòng được đặt sẵn, đồ ăn dần được bày ra. Định lẳng lặng
cầm chai sake đặt trong bình đá, chậm rãi tiếp rượu cho từng người.
Mấy tay người Nhật khi ngồi bên bàn rượu, đã vứt cái vẻ khó đăm đăm
khi ở trên bàn thương thảo, cũng vứt luôn cái bộ mặt cau có khó ưa
ở công trường... Định thầm nghĩ trong lòng, đúng là có những việc,
chỉ có thể giải quyết bên bàn rượu. Mà đó lại là nơi anh chẳng
thích thú gì.
Ông Thụ như mọi khi trở thành người khuấy động không khí. Ông chủ
động gợi chuyện và pha trò, lắng nghe một cách hồ hởi thứ tiếng Anh
khó nghe của mấy tay giám sát, thậm chí nói được vài từ bậy bạ
tiếng Nhật khiến bọn giám sát cười phá lên hứng chí.
Trong việc thiếtlập những mối quan hệ ngoại giao, ông Thụ là một
người đáng nể. Sự xuề xòa và hài hước của ông khiến người ta lập
tức thấy gần gũi. Trái ngược, Định là người ít nói, chỉ nói khi
được hỏi đến, và chỉ trả lời những vấn đề thực sự liên quan. Trong
cả bữa ăn, anh tiếp rượu cho cả bàn, lịch sự, nhã nhặn, và đôi khi
hơi xa cách. Đôi khi Định hơi áy náy vì mình không làm gì để cho
không khí "tưng bừng" lên, nhưng thật may, ông Thụ với lối nói
chuyện thẳng thắn, cởi mở, và luôn thu hẹp lại mọi khoảng cách đã
trở thành "đinh" của mọi cuộc nhậu, khiến nhiệm vụ của anh trở nên
rất nhẹ nhàng. Như tối nay vậy, chỉ rót, cụng, và uống.
Đúng khi cuộc rượu vào lúc vui vẻ nhất, thì cánh cửa bật mở. Rồi
một người đàn ông bước vào. Ngay khi ánh mắt Định chạm phải ông ta,
cả người anh co rút lại. Mặt anh đóng băng.
Người đàn ông hoàn toàn bình thản, ông bước vào bắt tay ông Thụ và
mấy tay giám sát của Nhật. Ông Thụ cười phá lên sảng khoái.
"Anh Vũ. Không ngờ anh cũng đến được cùng. Tôi có nên cảm thấy vinh
dự quá không đây"
"Còn tôi có nên cảm thấy mình là người ăn chực không?"
Cả hai cười ha hả. Mấy tay giám sát cũng nhìn ông Vũ cung kính, bắt
tay chào hỏi rối rít.
Hơi thở Định dồn dập. Anh thấy như chiếc cà vạt đang dần thít lấy
cổ mình. Đúng lúc, ông Vũ đến ngồi trước mặt anh, chìa tay điềm
tĩnh.
"Chào cậu".
Định bắt tay ông. Anh nhận thấy mồ hôi nhớp nháp nơi bàn tay mình
chạm phải bàn tay nóng sực của ông ta. Đôi mắt hai người một lần
nữa gặp nhau, chỉ có sự lạnh giá.
Bữa ăn tiếp tục, nhưng với Định, dài như một thế kỉ. Anh chỉ mong
bất ngờ điện thoại reo, để anh có một cái cớ trốn khỏi bữa ăn mệt
nhọc này. Nhưng cái điện thoại của anh, hết pin một cách đúng lúc
và vô duyên lạ lùng.
Dương ngồi trong phòng yêu cầu của bệnh viện. Trên chiếc giường,
khuôn mặt Quân bị băng bó trắng xóa vì hai vết rách lớn ở trán và
sau gáy. Bác sĩ nói cậu ta ngất vì mất nhiều máu chứ không sao cả.
Những vết thương chỉ ở phần mềm...
Quân đã tỉnh một lần, nhưng bác sĩ có tiêm cho cậu ta một mũi giảm
đau. Giờ đây, cậu ta im lìm trong giấc ngủ, hiền lành một cách ngớ
ngẩn với những miếng băng trắng được quấn đâu đó quanh người, thỉnh
thoảng lại rên lên vài tiếng trong giấc mơ.
Trời đã sập tối. Dương gọi điện lại cho tay quản lý quán bi - a ,
thì chỉ có tiếng chuông reo đằng đẵng. Gọi vài lần cô bắt đầu nản.
Điện thoại của Định vẫn không kết nối được. Cô lấy hết sự kiên nhẫn
cuối cùng, nhắn cho Định: Quân bị thương. Anh đến ngay bệnh viện
nhé, địa chỉ XXXX...
Nhắn xong một tin nhắn mà Dương chẳng mảy may hi vọng gì có được sự
hồi đáp đó, cô bắt đầu xoa bụng. Bụng cô mềm nhũn ra vì đói, vì cả
một ngày căng thẳng đầy những biến cố không đâu vào đâu. Nhìn Quân
một thoáng, Dương nghĩ chắc cậu ta còn ngủ lâu. Cô lò dò ra khỏi
phòng, đi ra hành lang. Đang mải cắm cúi đi, lúc đến đoạn rẽ xuống
cầu thang, Dương chợt hết hồn khi thấy từ phía dưới, một bóng áo sơ
mi đen, lao vù về mình như tên bắn.
Chương 8.1 Chiếc lưng đang sát gần mình nhất...
Định nhận thấy mình đang lao bổ về phía cô gái đang cúi đầu đi
xuống cầu thang thì vội vàng lách sang một bên. Anh không hề biết
cái cô gái vừa giật mình sợ hãi vì thấy một cục đen sì lao vào
người cũng né sang một bên y hệt như mình. Cả hai vấp vào nhau cái
cốp và loạng choạng ngã ngay chiếu nghỉ của cầu thang.
Định cố đỡ cô gái nhưng không được vì mất đà. Cả hai đổ rầm lên
nhau trong một tư thế kì quặc.
Dương choáng váng chưa hiểu sự tình thế nào, chỉ thấy bị một người
đang ... đè lên mình đến mức khó thở thì lắp bắp.
"Anh... anh làm cái gì thế?"
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Định lính quýnh cố chống tay để đứng dậy, nhưng lại chống vào bụng
Dương. Cô hét lên, theo phản xạ ... đạp luôn một cái, khiến Định
ngã sang một bên, va vào thành cầu thang đau điếng.
Dương hết hồn, vội lồm cồm bò dậy, lại gần kẻ mà suýt chút nữa cô
đã "ngộ sát", áy náy.
" Xin lỗi nhé. Tôi không cố ý. Anh...anh có sao... không"
Dương chìa tay định kéo người đó lên. Trong bóng tranh tối tranh
sáng của ngọn đèn nơi bậc cầu thang bệnh viện, Dương sững người khi
nhận ra Định. Cô ú ớ.
"Anh... anh ạ".
Định nhận ra Dương, anh cũng giật mình sửng sốt, nhưng rồi nhớ ra
điều quan trọng, anh vội vã bật dậy, túm lấy tay cô.
"Quân. Nó sao rồi??? Nó ở đâu?".
Bị bóp đến phát đau, Dương cố kìm nén rút tay ra nhưng không được,
cô trỏ bàn tay còn lại lên tầng.
"Ở trên ấy".
Bàn tay của Dương lập tức được buông tự do. Định xoay người quay
ngoắt chạy lên cầu thang, bỏ mặc Dương đứng chơ vơ, chưa hết bất
ngờ vì cuộc chạm trán kì quặc. Phew, thế là quái nào nhỉ? Có lẽ
cuối cùng anh ta cũng mở điện thoại, thấy tin nhắn và lao đến đây.
Nhưng không nhất thiết phải coi cô không khác gì củ khoai thế
chứ?
Nghĩ đến "củ khoai", Dương lại sực nhớ ra mục tiêu nhét cái gì vào
bụng của mình. Cô đang cồn lên trong cơn đói. Người cô bắt đầu bủn
rà bủn rủn theo cái kiểu quá quen thuộc mà cô đã biết: tụt huyết
áp. Nhưng nghĩ giờ mình bỏ đi ăn thì cũng hơi vô lương tâm, ít ra
cũng lên để trình bày cụ thể tình hình với Định cho anh ta đỡ...
xoắn quẩy. Cứ nhìn điệu bộ hoảng hồn vừa nãy, cũng đủ biết nếu có
chuyện gì với Quân, anh ta sẽ không khác gì một con gà mái nhảy ổ,
cục ta cục tác loạn xà ngầu. Nghĩ đến hình ảnh này, đột nhiên Dương
phì cười, cô phủi phủi đít quần rồi lếch thếch quay lên
phòng.
Khi Dương đẩy cửa vào, cô bất ngờ sững lại khi thấy hình ảnh, Định
đứng như tượng đá nhìn cái kẻ đang dây dợ băng bó lòng thòng trên
người. Vẻ mặt anh lặng đi. Một cảm xúc khó tả trên mặt anh khiến
Dương thậm chí không dám thở mạnh. Cô bất động nhìn cái con người
bất động đang nhìn ngắm một kẻ bất động thương tích đầy mình trên
giường.
Nhưng, như mọi khi, cái dạ dày vô duyên của cô lại réo lên òng ọc
cực kì ... đúng lúc. Buổi tối. Khu bệnh viện vắng người, im ắng đến
mức âm thanh đó vang lên chẳng tao nhã chút nào.
Định giật mình quay ra phía Dương, khiến cô chỉ mong tự dưng mặt
đất toác ra, cho mình nhảy xuống. Nhưng tất nhiên, mặt đất không
đời nào nứt toác ra cả, vậy nên cô đành ngượng ngập xoa bụng, nói
lảng đi.
"Cậu ấy không sao. Vẫn đang còn chút thuốc giảm đau nên ngủ say
lắm...".
Định gật gật đầu. Anh không nói gì khiến Dương một lần nữa cảm giác
mình là người thừa. Anh ngồi xuống bên cạnh giường Quân, quan sát
hồi lâu.
"Chuyện gì?"
Dương ngẩn ra một lúc mới hiểu là Định đang hỏi mình. Cô chép
miệng, nói đơn giản.
"Đánh nhau trong quán bi - a. Bị đánh hội đồng".
Định không nói gì nữa. Dương cũng im lặng, tự thắc mắc không biết
mình có nên "bàn giao" lại Quân cho Định, rồi cắp đít đi về nhà
không. Cô đã đủ mệt lắm rồi.
"Đây là phòng bệnh theo yêu cầu???"
"Vâng"
"Có y tá chứ?"
"Có. Nếu mình yêu cầu thì sẽ có người trông cả đêm giùm...".
Định gật đầu, không nói gì, lách qua Dương, đi thẳng ra ngoài.
Dương mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sát phòng. Mình thậm chí chẳng
được coi bằng một củ khoai. Dương ấm ức nghĩ. Chắc anh ta nghĩ mình
là con giun con dế sao mà có đi cũng không nói được một lời. Thôi
được rồi, khi anh ta ta trở lại, cô dứt khoát sẽ tống trả cái "của
nợ" này cho anh ta. Hôm nay cô làm người tốt thế là đủ rồi.
Đang nhắm mắt lơ ma lơ mơ trên ghế, thì có tiếng bước chân trở lại.
Định cùng một cô y tá dáng điệu mập mạp đi vào. Định quay sang cô y
tá, nói nhẹ.
"Chị trông cẩn thận nhé. Có việc gì gọi ngay cho tôi. Tôi sẽ trở
lại sớm".
Cô y tá cười nụ cười có tên là "yên tâm đê" rồi đi vào, bắt đầu
kiểm tra lại Quân một lần nữa. Định đến bên Dương khi cô đang lờ đờ
mở mắt ra.
"Đi nào, tôi đưa em về".
Câu nói dịu dàng có sức sát thương ... khủng khiếp làm cho Dương đờ
đẫn mất một lúc. Cô đứng dậy, định thần một hồi lâu, rồi bước theo
chân Định đang dứt khoát đi ra cửa.
"Cậu ấy... nhưng để cậu ấy..."
"Không sao. Tôi hỏi bác sĩ rồi. Vả lại có cô y tá trông nữa".
Dương gật gật đầu đi theo Định. Khi đến khoảng sáng nơi họ đâm sầm
vào nhau lúc trước, Định quay sang Dương. Lúc này anh mới để ý đến
những vệt máu loang lổ trên người Dương.
"Vừa nãy em định đi ăn à?"
"Vâng".
"Đồ ăn bệnh viện giờ chắc vẫn còn. Nhưng khó ăn đấy. Chịu khó đi xa
một chút nhé, được không?".
Dương gật gật đầu, không nói gì. Không phải vì quá đói, quá mệt, mà
là vì, với mỗi sự ngọt ngào quan tâm, cô chẳng bao giờ có ... sức
đề kháng.
Định dong chiếc FX đã theo anh từ thời sinh viên đi về phía Dương
đang đứng ngẩn ngơ trước nhà để xe bệnh viện. Trông cô bé nhỏ, yếu
đuối với những vệt máu còn loang đầy trên áo, và nét mặt đã tái
đi.
"Em lên đi".
Dương trèo lên xe bằng hết sức lực còn lại. Nhưng đúng lúc chiếc xe
rồ đi, Dương chợt thấy một cơn xây xẩm ập đến. Chới với, cô nhào
tay ôm đại chiếc lưng đang sát gần mình nhất...
Chương 8.2: Chưa từng có cô gái nào ôm chầm lấy anh vì... đói ăn
cả...
Định hơi sững người khi đột ngột nhận thấy lưng mình bị túm chặt.
Cả một mái đầu nào đó cũng đột ngột dúi vào vai anh. Ngạc nhiên,
khó xử, băn khoăn, khiến anh lặng lẽ lái xe đi, dù trong đầu là vô
vàn câu hỏi. Anh biết Dương không phải kiểu các cô gái sẵn sàng ôm
chầm lấy lưng của một người vẫn còn lạ lẫm với cô. Thế nhưng mà...
nói sao nhỉ, àh ừ thì lưng anh vẫn đang bị cô ... tóm chặt kia
mà.
Định bần thần một lúc, chiếc xe mỗi lúc một chậm lại, ngập
ngừng.
"Dương???"
Đôi tay đang túm lấy lưng anh lại còn... túm chặt hơn. Phía sau,
tiếng thở có phần nặng nề.
"Dương???"
Khi xe Định gần như tấp lại, phía sau, mới có tiếng thì thào.
"Em... em đói quá"
Định phải dừng khựng lại để nghe giọng nói mỗi lúc một rời rạc
dần.
"Anh... anh nhanh cho em ăn được không".
Định ngẩn người. Lúc này anh mới nhớ ra dáng điệu thiểu não của
Dương. Chưa một lần nào, anh từng thấy có cô gái ôm chầm lấy mình
vì ... đói ăn cả, nên Định có phần choáng váng.
"Ừ. Xin lỗi..."
Định đề ga mạnh hơn. Nếu không sợ cô nàng sắp xỉu vì đói ở phía sau
văng ra ngoài mất, anh chắc sẽ trở lại cái thời bốc đầu xe lên mà
phóng rồi.
Quán ăn đêm lèo tèo vắng khách. Định cứ nghĩ Dương sẽ sáng mắt lên
khi nhìn bát cháo bốc khói bưng ra trước mặt và sẽ ăn nhiệt tình.
Nhưng cô ngồi thiểu não, nhìn bát cháo và thở đầy mệt nhọc. Định
lau thìa, đưa cho cô. Đến lúc Dương cầm thìa, Định mới thấy tay cô
run run. Cả khuôn mặt tái mét, những giọt mồ hôi rịn dần trên
trán.
"Em ổn không?"
Dương gật gật. Cô chậm chạp ăn từng thìa cháo. Cứ như ăn là việc
phải gắng sức. Định cũng gọi một bát miến lươn. Lâu rồi không ăn.
Còn nhớ, thời nghèo khó, Định mỗi lần đi qua hàng miến lươn đầu
hẻm, anh đều nuốt nước bọt và cái bụng sẽ kêu ùng ục hệt như tối
nay cái bụng của Dương đã biểu tình. Giờ, khi đủ tiền để ăn tất cả
những hàng miến lươn mà anh thích, thì không tìm thấy đâu cơn thèm
ăn hồi đó. Nhưng người ta vẫn cần phải ăn, để sống. Phải không?
Hay, cần ăn để không chết lả như cô gái đang ngồi trước anh
đây.
Sực nhớ ra điều gì, Định quay nhìn chủ quán.
"Đây có trà gừng không chú?".
Ông chủ quán cởi trần trùng trục, cái bụng như thùng nước lèo, trố
mắt nhìn Định.
"Đây là quán bún miến phở. Làm gì có trà gừng. Trà đá thì may ra
còn điều chế được".
"Vậy cho cháu trà nóng. Có đường thì càng tốt".
"Đàn ông đàn ang mà hảo ngọt thế à? Ở đây mì chính thì có chứ làm
gì có đường".
Định sựng lại, gượng gạo.
"À vâng"...
Mắt Định liếc qua Dương. Cô vẫn chậm chạp ăn. Bát cháo vơi đi được
gần phân nửa. Mặt cô vẫn màu tai tái như vậy. Định lại nhìn chung
quanh. Mắt anh dừng lại ở vài hàng tạp hóa bên đường. Xa xa, có một
hiệu thuốc. Định nhổm dậy, chạy đi, không nói một lời.
Khi Định chạy vụt đi, Dương mới ngẩng mặt lên, chiếc thìa rơi bịch
xuống bát cháo. Cô ngồi thở. Giờ Dương mới có thể thở một cách
thoải mái, thậm chí ồn ào và tự tin là mình... sống chắc rồi. Hồi
nãy, cơn xây xẩm choáng váng khiến Dương không còn biết trời đất gì
nữa, cứ như chuẩn bị đi gặp ông bà tổ tiên đến nơi.
Cô vốn là người rất xấu đói, khi đói tính tình cực kì khó chịu,
nhặng xị và đòi ăn bằng được. Ngày trước, khi đi học, túi của Dương
bao giờ cũng có một ít bánh trái, và luôn luôn có kẹo gừng. Dương
tất nhiên không đảm đang và lo cho bản thân mình được thế. Chẳng
qua, vì mẹ biết tính cô ẩu đoảng, lại hay tụt huyết áp bất thường,
cho nên cứ để sẵn ở đó. Nhưng từ khi Dương đi làm, sống một mình,
thì mẹ không còn dịp để nhét quà bánh vào túi cô. Dương cũng biết
thói xấu của mình nên cứ thấy đói là ăn ngay. Mà hàng quán ở Hà Nội
này, nơi nào, giờ nào chẳng có. Chỉ là tối nay...
Vừa nghĩ đến đó, Dương lại thấy ...xây xẩm tiếp. Cô không biết mình
đã làm gì nữa, ôm chặt cứng lấy Định cứ như lưng anh là thứ cuối
cùng có thể bám víu trên đời. Liệu anh có tin, khi cô nói, nếu lúc
đó, không túm lấy anh, cô tưởng như mình sẽ rơi xuống vực sâu không
đáy...
Xấu hổ, thẫn thờ, mệt mỏi, mọi cảm giác trộn lẫn khiến Dương kiệt
sức.
Mà Định đi đâu thế nhỉ? Hay anh hoảng hồn sợ cô lại lên cơn ôm chầm
lấy mình nên chạy mất dép rồi?
Dương vẫn đang thẫn thờ với viễn cảnh bị bỏ lại một mình thì Định
trở lại. Anh lại gần ông chủ quán trần trùng trục ấy, nói gì đó,
rồi lấy phích nước, pha pha khuấy khuấy. Dương giương mắt lên nhìn
khi thấy Định quay lại, đặt vào tay cô cốc trà nóng bỏng. Mùi gừng
thơm lừng khiến Dương như tỉnh lại.
"Uống cái này đi"
Dương nhìn Định một cái, lại nhìn cốc trà gừng trong tay, cơn yếu
đuối đến bất thình lình khiến Dương thấy mũi cay cay. Cô vội vàng
uống một ngụm.
"Cẩn thận nóng!!!"
Nhưng lời cảnh báo của Định không còn kịp. Dương chỉ thấy một cảm
giác bỏng ran khắp lưỡi và cô phun ra ngay lập tức, may mà không
nhằm trúng Định. Dương lính quýnh đặt cốc trà xuống, mặt mày ngẩn
ra, không còn biết có nên chết luôn cho đỡ xấu hổ không thì xập
giấy ăn rẻ tiền của quán ăn đã vội vã được đặt vào tay cô.
"Quên, tôi không kịp nhắc em".
Dương lau lau miệng, ngồi đần ra, lại nhìn Định, như một con ngốc.
Còn anh nhìn cô đầy cảm thông.
"Không sao chứ?"
Không biết vì sự "dịu dàng quá dịu dàng không chịu nổi" của Định,
hay vì sự vô duyên không tả xiết của bản thân, hay vì cơn điên chập
cheng bỗng dưng ào tới sau một ngày đầy biến động, mà Dương đột
nhiên lăn ra... khóc.
Chương 8.3: Miếng ăn giữa đàng, ai đàng hoàng là dại
Chiếc xe FX phóng vụt đi trong đêm. Thành phố này, có những buổi
đêm đèn vàng vắng lặng. Một gã trai im lặng một cách nghĩ ngợi,
nhưng cố ra vẻ chăm chú lái xe, một cô gái ngồi sau, mặt ngẩn ngơ,
mắt vẫn còn sưng đỏ và mái tóc bay tung rối bời.
Nhưng, trên đường bất ngờ mọc ra hai anh cảnh sát cơ động đập tan
hết cả... lãng mạn. Hai anh mặt lầm lì áp sát xe vào xe Định, buộc
anh dừng lại.
"Anh chị cho xem giấy tờ xe?".
Định móc giấy tờ ra đưa. Hai gã cảnh sát lật đi lật lại, rồi trỏ
sang Dương.
"Chị đã vi phạm luật an toàn giao thông, đi đường không đội mũ bảo
hiểm"
Lúc này Dương mới sực nhớ, tay cô đờ đẫn sờ lên đầu. Chết tiệt
thật, hôm nay nhảy đi xe buýt đến cơ quan, rồi lượn xe ôm đến quán
bi - a, từ quán bi - a đi taxi đến bệnh viện, đào đâu ra mũ bảo
hiểm cơ chứ. Cô nhăn nhó nhìn sang Định, mặt chảy dài. Định rút ví,
dúi một tờ tiền vào tay một tên cảnh sát.
"Anh thông cảm".
Hai tay cảnh sát nhìn nhau, gật đầu, rồi nhảy lên xe, trước khi đi
bỏ lại một câu.
"Thôi làm lành đi. Đêm hôm khuya khoắt còn giận nhau làm gì. Khóc
sưng hết cả mắt rồi kia kìa".
Dương đơ người ra, cảm giác xấu hổ lại chạy lên từng lỗ chân lông
khiến Dương cúi gằm mặt. Sao cô lại có thể thế cơ chứ. Ngồi khóc
như mưa như gió trong quán ăn, khiến Định ngồi khó xử như một tội
nhân, còn ông chủ quán cởi trần trùng trục thì cứ nhặng lên.
"Khóc cái gì. Khóc cái gì hả? Ôi giời ơi, nín đi chứ hả! Này, cái
cậu kia... Dỗ người yêu đi chứ... Khóc thế này ai mà vào đây ăn
nữa..."
Ông ta càng " nín đi chứ hả" Dương càng nức nở, đến lúc khản cả
giọng. Cô nhắm mắt nhắm mũi vớ lấy đống giấy ăn cứng quèo ở bàn, ra
sức chùi đến rát cả má, mũi... Có lúc mắt mũi kèm nhèm, Định phải
ấn tờ giấy vào tay cô. Cuối cùng, khi ông chủ quán chán chẳng buồn
lèo nhèo, Định vẫn ngồi kiên nhẫn bên cạnh, nhìn Dương như nhìn một
đứa bé mẫu giáo.
"Sao rồi"?
Dương gật gật đầu ra hiệu mình đã ổn, tay rút thêm tờ giấy ăn quay
ra một chỗ cố sức xì mũi. Vận hết cả mấy thành công lực thì đống
nước mắt nước mũi mới sơ tán khỏi mặt, để lại hậu quả trông mắt cô
như quả trứng vịt lộn và mũi như quả cà chua. Định nhìn cốc trà
gừng, "thủ phạm" của cơn khóc bất thình lình của Dương, nghĩ ngợi
không biết có nên giục Dương uống nốt không. Nhưng cô nàng đã cười
như mếu.
"Đợi em uống nốt nhé".
Rồi rất không khách khí, Dương uống hết sạch cốc trà gừng giờ chỉ
còn ấm ấm. Nói đi nói lại, hình ảnh của cô trong mắt Định cũng đã
nát như tương bần rồi, màu mè mà làm gì nữa. Hơn nữa, không thể
không kể đến một lí do là, cô rất mê trà gừng. Miếng ăn giữa đàng,
ai đàng hoàng là dại. Dương đàng hoàng thì đã chẳng đàng hoàng rồi,
lại đang mệt chết đây, uống thêm chút nữa cho ấm bụng, cũng đỡ tốn
công Định lăng xăng chạy đi mua về cho cô.
Uống xong, mặc cho Định đi trả tiền, Dương đứng dậy, cố lấy vẻ thản
nhiên nhất để ra cạnh xe của Định chờ đợi, lờ đi đôi mắt của ông
chủ quán nhìn mình như con yêu quái rụng lông. Định trả tiền xong
thì đi ra nổ máy, nhìn Dương một chút, định nói gì đó lại thôi. Cô
cũng lẳng lặng lên xe.
Xe chạy không nhanh không chậm. Hai người im lặng, sự yên lặng
không hiểu sao không khiến Dương nhẹ nhõm, nó chỉ khiến cô thấy
mình là một cục nợ phiền toái với Định mà thôi. Chắc anh cũng chán
hẳn, chả buồn nói với cô nữa rồi. Dương nghĩ mãi, không biết có nên
xin lỗi Định vì đã khóc vô duyên vô cớ và làm mất mặt anh đến thế
không.
Trong lúc đầu cô đang đánh nhau loạn xà ngầu giữa có mở miệng hay
không mở miệng thì giữa đường mọc ra hai tay cơ động. Đã lấy tiền
thì chớ, lại còn gán cái lí do cô khóc vì giận người yêu. Lí do ấy
thanh cảnh quá, cô tiêu hóa không nổi. Mà Định thì chắc còn không
tiêu hóa nổi hơn.
Vừa làm anh điếc ráy, vừa làm anh mất tiền, vừa làm anh mất mặt.
Đến một câu xin lỗi cô cũng không mở miệng ra được thì... Cuối
cùng, khi hai tay cảnh sát cơ động đã khuất dần nơi cuối đường, cơn
đấu tranh tư tưởng của Dương cũng đến lúc kết thúc. Cô cúi đầu lí
nhí bằng cái giọng khản đặc.
"Xin lỗi anh Định nhé"...
Định hơi nhướng mày, cuối cùng phì cười.
"Ngốc thật. Lên xe đi"
Dương lại leo lên xe. Phù, dù sao nói được câu xin lỗi cô cũng thấy
nhẹ cả bụng rồi. Còn những chuyện xấu hổ hôm nay, cô sẽ nghĩ vào
lúc khác. Quyết định vậy đi!
Dương tự nhủ mình như thế, lắc lắc đầu cố văng những ý nghĩ đầy màu
... nhục nhã đang quay trở lại, thì nghe giọng Định vang lên đầy lo
lắng.
"Em sao thế? Nhức đầu à?".
Dương ấp úng "Không... Không ạ".
Định dường như không tin nhưng cũng không biết nói gì hơn. Chiếc xe
lại trôi đi trong lặng im. Đường vắng. Đêm trong lành với vài cơn
gió nhè nhẹ. Bóng những ngọn đèn cao áp ngả xuống con đường màu sẫm
vàng êm ả. Nếu vào một đêm khác, một hoàn cảnh khác, bờ vai rộng
rãi này trước mặt Dương sẽ có sức cám dỗ biết bao... Nhưng giờ thì
cô chẳng có một tí tẹo tì teo nào tinh thần, sức lực để mà... bị
cám dỗ nữa, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng về đến nhà, nhét 1 nắm
thuốc an thần vào bụng và ngủ ngay lập tức.
Vừa nghĩ đến đó, chiếc FX cua một vòng rẽ vào phía khu chung cư nhà
Dương rồi dừng lại.
Dương hồi hả bước xuống. Định quay nhìn cô, nhẹ giọng.
"Nghỉ ngơi sớm nhé."
Dương gật đầu như bổ củi, rồi sực nhớ ra, cô nhìn Định thoáng nét
lo lắng.
"Anh lại vào viện bây giờ ạ?".
"Ừ"
"Vậy anh đi đi không muộn".
Định gật đầu, vê ga định đi, nhưng nghĩ thế nào, anh dừng
lại.
"Cám ơn em đã vất vả vì cháu tôi".