-->
Em Hãy Dạy Tôi Cách Yêu đi !Xin Em đó
Tác giả: xakanexchanx
Casting::
nó: là con gái(dĩ nhiên)mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Lúc nào cũng sống 1
mình. Lạnh lùng, rất kute, body cực chuẩn. Tóc dài đen,hơi nâu,rất
thích cắt tóc ngắn nhưng có 1 ng` lun ngăn cản.Tự kím sống = cách
đi làm thêm.Tên là Hàn Băng Băng.
hắn: nhà siu jàu,đẹp trai vô đối,gái bám theo cực nhìu( chủ íu là
vì tiền và ngoại hình của hắn) thay bồ như thay áo,tuy vậy,lại
thích 1 ng` rất thật lòng.Tên là Vương Gia Kiệt
Lưu Hạ Thảo: Bạn cùng lớp của nó và hắn,hòa đồng và hiền lành,yếu
đuối,khiến ng` ta nhìn thấy là mún bảo vệ.Là mẫu con gái ưa thích
của hắn.
Hum nay, như mọi ngày, nó thức dậy sau khi nghe tiếng đồng hồ báo
thức. Làm vệ sinh cá nhân xong, nó thong thả đi bộ đến trường mà ko
cần ăn sáng.Hum nay là 1 ngày đẹp trời, làm cho tâm trạng của nó
tốt hơn nhìu. Bỗng,1 ông chú mặc áo khoác đi tới trước mặt nó, sau
đó là...show hàng ra trước mặt nó.Khuôn mặt của nó đờ ra
1s...2s...3s...và bộ não của nó nhận thức đc rằng nó đang gặp 1 ông
chú biến thái.Nó chưa biết phải làm j` thì có ...1 cái chân đạp
thẳng vào hàng của tên biến thái,làm ông chú nằm xuống đường lăn wa
lăn lại."Là Vương Gia Kiệt"-nó nghĩ và giọng của hắn cất lên:
-Làm bẩn giày của mình!Đôi giày này nên nằm trong thùng rác là
vừa
Rồi hắn quẳng lun đôi giày đắt tiền vô thùng rác,sau đó bảo
nó:
-Lên xe đi,tao chở mày đi
-Ko
-Con nhỏ này,lì lợm thế,lên tao chở cho an toàn
-Ko
-Tại sao?
-Ko thích
Bất ngờ có 1 bàn tay nhấc bổng nó lên và đặt nó lên xe nhẹ nhàng
như nhấc bổng 1 con búp bê.Nó lặng lẽ thở dài và ngồi yên ko phản
ứng.Chiếc moto bóng láng rồ ga chạy vụt đi.Hắn và nó là bạn thân,có
chuyện j` hắn cũng kể cho nó nghe,còn nó chỉ im lặng lắng nghe và
ít khi tâm sự với hắn lắm.Trong trường,2 đứa ít nói chuyện mặc dù
lúc nào cũng dính sát bên nhau.Chuyện tình cảm của hắn nó cũng biết
hết,tính cách hắn nó cũng hiểu rõ,hắn thích ăn món j`,thích làm
j`,thích mẫu con gái ra sao,.....tất cả nó đều biết hết.Cũng ko hẳn
là hắn kể cho nó nghe,mà là nó cố gắng tìm hiểu,chỉ đơn giản
rằng:nó thích hắn!
Chiếc xe dừng lại trước cổng trường,lập tức mọi ng` dạt sang 2 bên
cho hắn chở nó đi vào.Những ánh mắt ngưỡng mộ,ghen tị chăm chăm
nhìn vào 2 ng`.Nhưng nó biết,ko lâu nữa,những ánh mắt đó sẽ nhìn
vào ng` con gái khác.
Vào lớp,hắn ghé sát vào tai nó và hỏi nhỏ:
-Lúc nãy có sợ ko ?
-Ko hề-nó trả lời mà khuôn mặt ko có chút xíu biểu cảm j`
-Tao đã bảo là sáng đợi tao sang chở mày đi học mà ko nghe
-Sao mày wan tâm tao thế? Tao có phải con nít đâu
-Nhưng mày là bạn thân của tao,tao ko mún mày có chuyện
-..........(đang vui+ pùn : vì a Kiệt bảo xem ss là pạn và mun' bảo
vệ ss í mà)
-Sao thế
-Vào tiết rồi,về chỗ mày ngồi đi
-Uk`
* 2 a chị là pạn nên xưng hô là mày tao đấy ạ, e thấy để thế thì tự
nhiên hơn
Ngồi trong lớp, mấy tiết đầu,nó ngẩn ngơ ngồi nhìn ra ngoài cửa
sổ,nó ko mún phải tiếp tục làm bạn với hắn nữa.Nó mệt lắm rồi,nó
muốn từ bỏ,nhưng ko làm bạn thì nó và hắn sẽ là j` đây ? 2 ng` dưng
ak`? Điều đó nó càng ko mún.Chỉ cần hắn hạnh phúc là nó vui.Vậy thì
khi nào nhìn thấy hắn iu 1 ng` thật lòng thì nó sẽ đi vậy! Nó nghĩ
thế và chìm vào trong giấc ngủ chập chờn.Nó mơ
............................................
Tiếng chuông báo giờ nghỉ vang lên,nó uể oải mở mắt và đi xuống
căntin mua bữa trưa( tiện thể ăn sáng lun).Dù căntin khá đông và
ng` ta phải giành giật mới có cái mà ăn trưa thì có 1 kẻ ngược lại:
ung dung dùng sắc đẹp trời phú đi dụ dỗ trai tơ = ánh mắt long lanh
khiến khối kẻ
phải nhập viện vì mất máu wa' nhìu.
Cầm hộp cơm vừa "xin" đc,nó chậm rãi về lớp vừa nghĩ tới chuyện
cách đây ko lâu,hắn bảo rằng ng` đẹp thì thường ngu ngốc,nhưng nó
lại rất thông minh,và hắn thích sự thông minh của nó.Lúc đó,hắn còn
nói thêm 1 câu khiến tim nó suýt nhảy ra ngoài lồng ngực:"Tao rất
thích mày đấy".Nó biết thích ở đây chỉ là 1 ng` bạn này thích ng`
bạn kia nhưng trái tim bướng bỉnh của nó cứ đập liên hồi,y như vừa
chạy 100km xong vậy.Nghĩ thế, nó thở hắt ra ,mở cửa lớp thật nhẹ.Nó
vừa ghé mắt dòm vô trong đã bắt gặp 1 cảnh tượng
cực-kì-dễ-gây-hiểu-lầm: hắn và Lưu Hạ Thảo-cô bạn dễ thương hiền
lành-đang ôm nhau.Lúc ấy,ko hiểu sao nó liền nép wa 1 bên để...nhìn
lén .2 ng` trong phòng mặt bắt đầu đỏ lên và vội vã buông nhau ra
như ko có j` xảy ra hết,ta đây hoàn toàn vô tội.Đợi cho vài phút
trôi wa,nó mới đi vào lớp.Dù nó bắt mình phải thật tự nhiên nhưng
khuôn mặt nó đanh lại,ánh mắt cực vô hồn và sắc bén,toàn thân tỏa
ra hàn khí. Bây giờ nó mún giết ng` .Rồi nó nghĩ lại : ko phải nó
mong cho hắn có hạnh phúc sao? Nó ghen tuông như vậy có phải wa'
ích kỉ và phí sức ko? Hắn chỉ coi nó là bạn mà.Nó quyết định chiều
nay sẽ hỏi hắn rõ ràng.Suốt buổi học hôm đó,do mải theo đuổi những
suy nghĩ riêng và quên ko bỏ đi bộ dạng cực đáng sợ của mình nên nó
ko biết có 1 cặp mắt nhìn nó khó hiểu.
Ở trường,dù ít giao tiếp và kết bạn, lại nghèo và mồ côi nhưng nó
có 1 chỗ đứng khá cao trong trường,đơn giản là vì nó suốt ngày cặp
kè với hắn.Nó đi đâu cũng có ng` sẵn sàng cúi chào khi nó bảo,nó
nói j` cũng có ng` sẵn sàng làm theo,nói theo cách ng` xưa hay nói
là " oai phong lẫm liệt".Thế mà bây giờ Hàn Băng Băng oai phong lại
phải đi cổng sau của trường( giới thiệu sơ nét về cái cổng sau: nhỏ
chỉ đủ cho 1 ng` bình thường bước wa, mập mạp mũm mĩm là wa ko vừa,
do đã đc xây lâu lắm rùi nên rêu xanh bám đầy,wa bao năm tháng nhà
trường sửa tới sửa lui thế nào ko biết mà rốt cục nó lại nằm sát
rạt bên cái WC,vì vậy lây lun cái mùi thơm tho của WC,nhà trường đã
khóa lại nhưng chỉ cần 1 cọng kẽm Băng Băng có thể mở đc dễ
dàng)Nghĩ đến việc phải bước qua cái cổng " đáng kinh tởm " như
vậy,dù có lạnh lùng đến mấy Băng Băng cũng ko thể ko cảm thấy nhục
nhã,vì từ trước tới giờ nó toàn đi cổng trước, đi đến đâu là ng` ta
tránh đường tới đó.Nhưng nó thà cảm thấy ghê ghê 1 chút chứ còn hơn
là phải gặp mặt hắn bây giờ.Sau khi vượt wa cái cổng đó, nó nghĩ
tới việc đi đường khác để về nhà,nghĩ là làm,đáng lí ra phải rẽ
trái thì nó lại rẽ phải,đi xa hơn 1 chút nó cũng ko ngại.
Trong khi đó,ở cổng chính,1 tên con trai mặt mày cau có đứng dựa
vào chiếc moto đắt tiền ,lầm bầm :
- Con nhỏ này,làm j` mà lâu thế ko biết, đừng nói là nó còn ngủ
nha. Biết thế này thì mình ko có rảnh đứng đợi nó đâu.Mình cứ sợ nó
đi về 1 mình lại gặp mấy tên biến thái,định chở nó về.Chứ nếu ko
thì bây giờ mình đang đi chơi với nhỏ ấy rùi.
Nói tới đây, hắn mỉm cười dịu dàng khi nghĩ tới " nhỏ ấy".Ngày
thường hắn ko cười mà khối nàng xin chết, bây giờ hắn cười,còn cười
dịu dàng thì ngay cả mấy bà mấy cô luống tuổi còn mong mình trẻ
lại.Và rồi hắn nghĩ tới chuyện xảy ra vào giờ nghỉ trưa, hắn dạo
này hay nhìn Lưu Hạ Thảo, vào lớp là wan tâm xem nhỏ có đến chưa,
mỗi buổi sáng thức dậy thì lại nghĩ tới nhỏ đầu tiên, rùi nhìu khi
lại ngồi ngẩn ngơ hàng giờ chỉ vì nghĩ tới Lưu Hạ Thảo.Cảm giác này
có phải là iu ko nhỉ ??? Rùi hắn lại ngó quanh tìm nó, sao ko thấy
nó ra nhỉ ? Hắn nhớ khuôn mặt lạnh tanh của nó khi bước vào lớp
cùng ánh mắt sắc bén như mún giết ng`.Hắn đã gọi rùi ném vào đầu nó
mấy chục cục giấy ghi vỏn vẹn 2 chữ :" Sao thế?" mà nó cũng chẳng
tỏ phản ứng j`.Lúc ấy, bao nhiu thứ liên wan tới Lưu Hạ Thảo trong
đầu hắn bay mất tiu,hắn chỉ chú tâm tới nó.Àh! Hắn nhớ nó có nói
rằng nếu có bất kì điều j` thắc mắc cứ hỏi nó, nó sẽ trả lời
hết.Lát gặp nó phải hỏi mới đc.
Đợi mãi ko thấy nó đâu,hắn suy nghĩ xem nó có ra lúc nào mà hắn ko
thấy ko. Nhưng chuông vừa reo là hắn vọt ra cổng trường ngay mà,"
CỔNG SAU", 2 chữ đó chợt xuất hiện trong đầu hắn và hắn rồ ga đi
tìm nó ngay lập tức.
Nó lết những bước chân mệt mỏi trên đoạn đường vắng vẻ.Đầu nó trống
rỗng.Chỉ còn 1 đoạn nữa là nó về đến nhà,chưa tới 200 m nữa. Cũng
may là hum nay nó đc nghỉ làm thêm. Chứ nếu ko nó sẽ làm hằng hà sa
số những việc vô cùng ngớ ngẩn như thối lộn tiền cho khách,bưng món
của bàn này wa bàn khác, vấp té,làm bể chén dĩa ........1 ng` con
trai lại gần nó và hỏi đường,nhưng nó chỉ mãi mà a ta vẫn ko biết,
thế là nó đành đi theo lun. May là a ta mù đường nhưng rất vui
tính, ng` như nó mà nhìu khi cũng phải cười vì những câu nói rất dễ
thương của a.
Có tiếng rồ ga phía sau lưng nó,hắn chạy đến, ánh mắt lo lắng, hỏi
dồn dập:
-Mày có sao ko? Mày đã đi đâu thế? Sao ko bảo tao 1 tiếng ? Đường
này đâu phải đường mày về nhà. Còn tên này là ai?
Hắn quay sang ng` con trai, a bảo:
-Sao lại nói mày tao với ng` con gái xinh thế này.Cậu thật bất lịch
sự.
Nó nói:
-Ko sao đâu a. Cậu ta là bạn của e. Bọn e wen xưng hô như thế
rồi.
-Thế àk ! Đc rồi ! Đi đến đây là a biết đường rồi, cảm ơn e nhé. A
đi đây.
Sau khi a ta đi khuất, nó lại tiếp tục bước đi. Dường như ko thèm
để ý đến hắn.
-Này! Bỏ đi thế mà coi đc àk ? Ít ra cũng giải thích với tao vài
câu đi chứ
-......Giải thích cái j` đây
-Mày còn hỏi àk? Tại sao mày lại ra về = cổng sau.Làm cho tao chờ
mún chết.Ko thấy mày làm tao lo lắm biết ko hả?Dọa ng` ta gần đau
tjm mà chết đây này,thế mà mày tỉnh bơ thế hả?Đáp lại sự lo lắng
của tao là j`? Mày đi thẳng mà ko cóa 1 lời cảm ơn sao ???-Hắn nói
như quát vào mặt nó
-....................nó bối rối trước sự giận dữ bất ngờ của hắn
nên ko biết phải trả lời làm sao.Hắn như nhận ra rằng nói hơi wa'
đáng,liền dịu giọng:
-Tao xin lỗi! Nhưng lần sau đừng làm tao lo như vậy nữa nhé.Mày là
bạn thân của tao.Mày rất wan trọng
-Tao k0 cần mày wan tâm.Tao ko còn nhỏ nữa.Mày đi đi.Ko cần mày chở
tao về nhà đâu.Dù j` tao cũng là bạn thôi mà,đâu cần phải wan tâm
thái wa' như vậy.Tao biết mày đang thích 1 ng`.Mày đi mà lo cho ng`
đó đj.-Nó nói như trút giận rồi chạy đi.Để cho hắn đứng đó ngẩn
ngơ,ko hiểu mình nói sai cái j`.
Tối đó, nó phone cho hắn chỉ nói 1 câu ngắn gọn: mày thích ai,tao
sẽ giúp mày cua nhỏ đó! Rùi cúp máy cái rụp.Mặc kệ hắn la oai
oái:
-Này! Này!Này!Con nhỏ kia.Tao chẳng hiểu j` hết
Đêm đó,nó đi ngủ với hàng đống suy nghĩ trong đầu.Nó chắc chắn ng`
hắn thích là Lưu Hạ Thảo,và nó sẽ giúp hắn cua con bé hiền lành đó
= mọi cách.Rùi nó thiếp đi trong ý nghĩ rằng nó sẽ từ bỏ đc
hắn
Đêm đó,hắn cũng đi ngủ với hàng đống suy nghĩ trong đầu.Hắn chắc
chắn nó đã biết hắn đang để ý tới Lưu Hạ Thảo.Rùi hắn ngáy khò khò
với hình ảnh Hàn Băng Băng trong đầu.
Hum nay,nó dậy muộn hơn thường ngày,nên tất nhiên đến trường cũng
sẽ muộn hơn.Lúc nó bước ra khỏi cửa,1 ổ bánh mì đc chìa ra trước
mặt:
-Ăn đi
-Ko
-Ngày nào cũng nhịn ăn sáng thì ko tốt đâu
-..........cầm lấy ổ bánh mì
-Ngoan ngoãn thế có phải dễ thương hơn ko ?Lên xe đi,tao chở
Nó leo lên xe và gặm bánh mì 1 cách trầm ngâm.Nó muốn nói với hắn
chuyện tối hum wa nhưng ko biết mở lời thế nào.Rất may,hắn nói giùm
nó lun(a Kiệt hỉu chị Băng gê ):
-Chuyện tối hum wa là thế nào?...Chẳng lẽ mày biết tao đang để ý
Lưu Hạ Thảo.
Nó bỗng buồn cười,tên Vương Gia Kiệt ngày thường dù bị ng` ta đánh
chết cũng nhất quyết ko nói bí mật liên quan đến điểm yếu của hắn(
như ng` iu chẳng hạn).Thế mà hum nay nó chưa đụng vô 1 sợi tóc của
hắn,thậm chí chưa nói j` hết mà hắn đã khai tất tần tật.Nhưng nó ko
cười,nó lạnh băng trả lời:
-Ừh! Tao biết rùi! Và tao sẽ giúp mày cua nhỏ đó ! OK?
-Vậy là mày làm quân sư tình iu cho tao àk?
-Đại loại thế
-OK ! Thế hum nay tao phải làm j`? Mà mày thấy tóc tao như thế này
nhỏ đó thích ko? Quần áo tao mặc ko tệ chứ hả?Gặp nhỏ đó tao phải
nói câu j` đầu tiên?blah....blah.....blah.....
-Hỏi nhìu wa'! Trước tiên phải kể cho tao nghe trong giờ nghỉ trưa
mày và Hạ Thảo đã làm j`?
-Mày thấy sao? -Hắn ngạc nhiên rùi ấp
úng:thì...ừm....tao...ừm...lúc đó ko hiểu sao tao ko tự chủ đc bất
ngờ ôm nhỏ đó,rùi nói với nhỏ đó rằng tao thích nó.
-Dạo này mày có wen cô nào ko?
-Có,vài ng` thui
-Bỏ đi
-Cái j`
-Bỏ "vài ng`" đó đi,bây giờ mày phải coi Lưu Hạ Thảo như bạn gái
chính thức của mày.Đừng có lăng nhăng nữa.Nhìn cô ta hiền thế thui
chứ ghen lên là phiền lắm.
-Ừh! Tao nghe lời mày vậy
Chạy xe mà đầu óc hắn cứ đi du lịch ở Vũng Tàu hoài,khiến nhìu khi
xe đâm vô cột đèn,ng` đi đường,và làm Băng Băng vài lần khiếp
vía,ôm chặt lấy hắn.Những lúc hiếm hoi đó,đầu óc hắn lại trở về
đúng vị trí của mình,và mặt thì đỏ lên,nhưng hắn thích nó ôm hắn vì
cảm giác rất dễ chịu.Khi nó định buông hắn ra,hắn giữ tay nó lại và
bảo:
-Để yên như vậy đi
-Ko
-Tao bảo: Để yên như vậy đi
Nó biết bây giờ hắn ko phải là Vương Gia Kiệt-thằng bạn chí cốt của
nó- mà là Vương Gia Kiệt-ng` cầm đầu của nhìu băng nhóm khét tiếng
thế giới ngầm cực kì đáng sợ.Lúc này,tốt nhất nên nghe lời hắn,nếu
ko thì ko biết hậu wả sẽ ra sao.Và nó cảm thấy sợ con ng` này,khi
ôm hắn,nó run nhè nhẹ.Nhưng hắn vẫn cảm nhận đc.......Cảnh tượng
lãng mạn đó lọt vào trong tầm nhìn của 1 ng`,ng` đó chăm chú nhìn
theo đến khi chiếc moto đi khuất......
Đến trường,hắn ngó quanh tìm kiếm Lưu Hạ Thảo, 10' sau nhỏ mới
đến,bước lại gần hắn,nhỏ nói:
-Hum wa,nhận được lời tỏ tình của bạn mình rất vui.Và câu trả lời
của mình là : Đồng ý,mình sẽ hẹn hò với bạn
Hắn vui sướng nhấc bổng Lưu Hạ Thảo lên và ôm vào lòng 1 cách dịu
dàng,miệng nở nụ cười cực kute trước bao nhiu cặp mắt nhìn chằm
chằm vào họ.Cả ngày hum đó,toàn trường bàn tán xôn xao về cái tin
mới cực kì hot,hot đến mức mấy thầy cô cũng 8 chung với học sinh
lun.Băng Băng đi đến đâu cũng nhận được những ánh mắt thương hại và
những lời nói như:
-Tội nghiệp,cứ tưởng cô ta sẽ là bạn gái chính thức của a Kiệt lun
chứ.Thế mà lại bị bỏ rơi thê thảm thế đấy
-Ừh ! Xinh xắn thế mà ! Lưu Hạ Thảo sao = cô ta đc. Đúng là hồng
nhan bạc phận.
-Ánh mắt cô ta vô hồn thật đấy. Chắc sốc wa' nó thành ra như
vậy.
Blah.....blah..........blah............blah.....
Nó cảm thấy thật wa' sức chịu đựng,nó ghét nhất là bị ng` ta thương
hại, cảm giác thật nhục nhã,nó mún hét vào mặt những ng` đó rằng nó
ko cần đc thương hại,các ng` nghĩ làm vậy là cao thượng sao ? 1 lũ
dối trá.Ko phải các ng` lun căm ghét khi thấy tôi đi với Gia Kiệt
sao? Bây giờ lại thương hại tôi. Tôi ko cần. Tôi ko cần.Nó ko chịu
nổi nữa,nên vụt chạy lên sân thượng của trường,nơi nó đến mỗi khi
buồn, khi vui, chỉ cần lên đến đó là nó có thể khóc. Mở cánh cửa,
bầu trời trong xanh hiện ra,nó lảo đảo bước lại gần lan can và ngồi
sụp xuống.Nó khóc, lần đầu tiên sau 14 năm nó khóc. Bao nhiu kí ức
đau thương chợt ùa về............
Ngày đó,năm nó 3 tuổi, nó vẫn còn là cô bé ngây thơ và hồn
nhiên,sống hạnh phúc trong vòng tay cha mẹ.Rồi ba nó bị 1 bọn ng`
dụ dỗ đánh bạc và thua trắng.Họ đến và đập phá nhà nó,bắt ba nó trả
tiền,thấy mẹ nó trẻ đẹp, bọn côn đồ lôi mẹ ra trước mặt ba và cưỡng
bức mẹ. Sau khi làm chuyện ******** đó,chúng lấy hết những thứ có
giá trị cùng toàn bộ tài sản còn lại rùi bỏ đi. Cũng may ba mẹ giấu
nó vào tủ và bảo nó phải thật im lặng nên nó được an toàn. Những
ngày tháng sau đó là cơ cực nhất trong cuộc đời nó- nếu cuộc đời nó
chỉ tính tới năm 17 tuổi.Sau chuyện đó, mẹ nó wa' tủi nhục rùi tự
tử. 1 thời gian sau,ba thương nhớ mẹ wa' nên bệnh nặng rồi cũng ra
đi. Nó sang sống với bà, bà là ng` hiền lành và dễ mến,bà rất
thương nó, nhưng cô chú nó phải nuôi thêm nó thì rất bực mình, coi
nó là cái gai trong mắt. Bắt nó làm việc quần quật cả ngày,đến bữa
ăn thì phải ăn cơm thừa canh cặn, Tết đến vẫn phải mặc bộ quần áo
vá víu thường ngày.Nhưng nó ko hề khóc, nó cam chịu số phận tủi
nhục đó. Và rồi 1 ngày bà nó dúi vào tay nó ít tiền,
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
bảo nó trốn đi, bà nghe đc rằng cô chú định bán nó cho ng` ta. Thế
là nó trốn đi, lại típ tục làm việc, rùi ko biết = cách nào nó thuê
đc căn nhà nhỏ, ko xa lắm với 1 căn biệt thự to đùng. Khi ba mẹ nó
ko còn, nó vẫn típ tục đi học ở lớp học tình thương, nên nó ko ngu
hơn ng` đồng trang lứa chút nào. Trong lớp học, chỉ mình nó là chị
giữa đám nhóc bụi đời. Nó lun chăm chỉ đi học, cô giáo phải dạy
riêng cho nó vì chương trình lớp nhỏ nó đã học hết rùi. Cô là ng`
tốt bụng, cô dạy cho nó ko lấy tiền. Nó xem cô như là mẹ và cô cũng
rất thương nó.Nhưng cuối cùng cô lại bị điều đi nơi khác. Lúc ấy,
nó tự hỏi kiếp trước nó đã làm j` để kiếp này những ng` nó thương
iu đều lần lượt rời xa nó . Hay nó ko đáng đc iu thương ???
Nó nhớ tới cái ngày nó gặp hắn.Đó là 1 ngày mưa tầm tã, sau khi đi
làm về, do quá mệt lại phải dầm mưa nên nó ngã xuống mặt đường và
nằm lun ở đó. Lúc đó , đường vắng vẻ nên nó cứ nghĩ mình sẽ chết,
nhưng rùi trước khi ngất đi, nó thấy một ng` đi lại phía nó, lay
lay ng` nó rùi bế nó lên. Tỉnh dậy trong căn phòng sang trọng với
trai đẹp ngồi bên cạnh, nó cực kì ngạc nhiên nhưng nét mặt vẫn tỉnh
bơ, nó nói " cảm ơn " rùi đi thẳng ra ngoài. Nhưng đi lòng vòng 1
hồi trong căn biệt thự wa' lớn, nó bị lạc, đang chuẩn bị hỏi đường
ông bác tóc hoa râm đứng gần đó, chưa kịp mở miệng thì ông ta nói
với nó:
-Mời cô đi theo tôi, cậu chủ đang đợi.
Rùi quay đi ko đợi nó phản ứng, thế là nó đành đi theo ông ta về
lại căn phòng khi nãy. Sau khi ông quản gia đi rùi, tên con trai mở
miệng nói với nó:
-Cô tên j` ?
-Hàn Băng Băng
-Tên lạnh thật đấy, nhìn mặt cũng xinh, body lại chuẩn. Ko biết cô
có ngu ngốc ko nhỉ
-Dĩ nhiên là ko
-Tự tin thật, sao lúc nãy đi nhanh thế. Mỹ nam ngồi đây mà ko lưu
luyến j` sao ?
- Tôi mún về
- Có về cũng phải cởi trả cho tôi bộ đồ cô đang mặc chứ
Nó nhìn xuống và thấy mình đang mặc 1 bộ váy trắng rất đẹp
và....rất sexy
-Đồ của tôi đâu ?
- Tôi ném đi rùi
- Thế thì bộ này coi như đền bù vậy. Đền bù cả vật chất lẫn tinh
thần đấy nên bộ này có mắc hơn 1 chút cũng ko sao đâu.
- Nếu cô làm bạn gái của tôi, tôi sẽ cho cô nhìu hơn thế
-Tôi ko phải loại con gái đó.Nói rồi, nó
tát vào mặt hắn 1 cái thật " dịu dàng", sau đó đi ra ngoài nhờ ông
quản gia dẫn đường.
Về đến nhà, nó chợt nhận ra ngôi biệt thự đó chính là ngôi biệt thự
ko xa nhà nó. Hình như ngày nào đi giao hàng nó cũng đi wa.
Thế là sau sự kiện đó, tên con trai điều tra tung tích của nó và mò
đến nhà hàng ngày. Lúc đầu chỉ toàn chọc ghẹo nó, dần dần 2 đứa trở
nên thân thiết và thành bạn lúc nào ko hay.
Và nó cũng ko hiểu tại sao nó lại lạnh lùng đến mức này. Bảo là nó
khóc nhưng nó chỉ làm rơi xuống 1 giọt nước mắt, trong ngày giỗ cha
mẹ cũng vậy, nó ngồi trước mộ và chỉ khóc đúng 1 giọt nước mắt, ko
hơn ko kém, nó cảm thấy thế là đủ, 1 giọt nước mắt đủ để diễn tả
nỗi cay đắng của nó rùi. Sau khi bình tĩnh lại, nó cúp lun tiết học
cuối cùng và ngồi trên sân thượng. Nơi này làm nó thấy rất bình
yên. Nó lun thắc mắc ko biết trường xây cái sân thượng này làm j`
khi ko cho học sinh lên. Nơi này chỉ 1 mình nó biết cách mở khóa,
nên coi như đây là địa bàn của nó lun, đến hắn còn ko biết. Giờ này
trong lớp, hắn đang làm j` nhỉ ? Chắc là ngồi ngắm Lưu Hạ Thảo rùi
! Nó thở dài và tựa đầu vào lan can. Nó thiếp đi lúc nào ko
biết.
Nó nghĩ thế, nhưng nó đoán sai. Hắn ngồi trong lớp ko phải ngắm Lưu
Hạ Thảo, mà ngắm......cánh cửa lớp. Hắn đợi nó mở cánh cửa đó ra và
nói:
-Xin lỗi thầy, e đến trễ
Nhưng mở cánh cửa đó ko phải là nó. Hễ mỗi lần cánh cửa đc mở ra là
hắn chờ đợi để rùi thất vọng. Ko ai trong số đó là nó cả . Từ sau
khi nhận đc câu trả lời của Thảo, hắn mải vui mà ko để ý rằng nó
biến đi đâu mất tiu. Đến khi nghỉ trưa,hắn định rủ nó đi ăn cơm với
mình thì nhận ra chỗ ngồi bên cạnh hắn trống ko. Hắn đi tìm nó đến
nỗi lưng áo ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ướt bết lại trên trán. Hắn ko
biết tại sao mình lại như vậy, hắn chỉ biết khi đó hắn ko hề có ý
định chạy chậm lại chút nào, hắn chỉ mún chạy nhanh hơn, mún nhìn
thấy mái tóc dài của nó. Nếu nhìn thấy nó lúc đó, hắn sợ mình ko
kiềm chế đc mà chạy lại ôm chầm nó lun wa'. Rốt cục vẫn ko tìm đc
nó, hắn lết thết đi về lớp, Hạ Thảo đã đợi sẵn ở đó, nhỏ mún cùng
hắn ăn cơm. Trong bữa ăn, nhỏ hỏi hắn :
- Kiệt thix mìh thật ko?
-Tất nhiên là thật
-Thế ngày mai Kiệt đến chở mìh đi học nha
-Hả ? Thảo đi học 1 mìh vẫn đc mà!
- Ko đc sao ? Bộ Kiệt phải chở ai khác đi học àh ?
-Àh ko ! Mai Kiệt sẽ đến chở Thảo đi. Hắn trả lời miễn cưỡng.Tìm
con nhox Hàn Băng Băng rắc rối chưa xong thì lại phải chở Lưu Hạ
Thảo đi học.Chiếc moto đó hắn rất quí, trừ Hàn Băng Băng ra, chưa
có ai đc phép lên, kể cả những bạn gái của hắn trước đây. Nghĩ tới
đây, hắn bỗng nhận ra 1 điều ai cũng thấy mà chỉ mình hắn ko thấy :
hắn đối xử với nó wa' đặc biệt.
Lưu Hạ Thảo lại lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn:
-Kiệt chở mìh về chìu nay đc hok?
-...........
-Kiệt ơi Kiệt àh
-Hở! Thảo nói j`
-Chìu nay Kiệt chở mình về đc hok?
-Đ..ượ..c được chứ
Hồi chuông vang lên báo giờ ra về. Hắn tay trong tay với Thảo ra về
khiến hàng chục cặp mắt đổ dồn về 2 ng` họ. Lưu Hạ Thảo chưa bao
giờ đc nhìu ng` nhìn vào như vậy nên rụt rè nấp sau lưng của Gia
Kiệt, khuôn mặt ửng hồng, nhỏ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hắn mặt
lạnh tanh, nhỏ ngạc nhiên lắm. Sao đi về với bạn gái mà mặt mày sát
thủ thế ? Khi đi wa cổng trường, nhỏ càng ngạc nhiên hơn khi hắn ko
đi lấy xe, nhỏ hỏi:
- Xe của Kiệt đâu
-Hum nay Kiệt mún đi bộ về nhà với Thảo, đc ko? Hay Thảo mún đi xe-
hắn nói với bộ mặt đáng sợ
- Àh.. đi bộ cũng đc.- Nhỏ giật mình, bối rối .Để Thảo dẫn Kiệt về
nhà Thảo cho biết đường nha
Hắn cảm thấy khi ở cùng ng` con gái này wa' chán. Trò chuyện thì
khách sáo lịch sự, phiền phức wa'. Hắn thích ở cùng nó hơn. Ở cùng
nó hắn mới chính là con ng` của hắn. Nhưng tỏ tình với ng` ta chưa
đc 2 ngày mà lại đá ng` ta liền hay sao ? Làm thế hắn hơi áy náy,
vì dù sao Thảo cũng là ng` con gái rất hiền lành. Và hắn cũng ko
tin là hắn thích Băng Băng, vì thỉnh thoảng vô tình nghĩ tới nó,
tim hắn ko đập thình thịch, mặt hắn ko ửng hồng. Nhiu đó thui cũng
đủ chứng minh hắn ko thích nó. 2 đứa chỉ là bạn. Hắn đã nhủ thầm
như thế bao nhiu lần rùi.
Nó ở trên sân thượng ngủ cuối cùng cũng tỉnh dậy. Nó chậm chạp bước
những bước dài băng qua rất nhìu hành lang. Và nó đi ra cổng
trường, nó chợt thấy chiếc xe của hắn đậu trong bãi xe, nó nghĩ là
hắn chờ nó, nhưng hắn quí chiếc xe đó lắm mà, sao hum nay bỏ nó nằm
bơ vơ ở đây thế này ??? Mà cũng đúng, có bạn gái rùi thì làm sao ở
lại đợi nó cơ chứ, nếu chiếc xe còn ở đây tức là 2 ng` đó đã đi bộ
về rùi. Hắn chìu chuộng mọi ý thix của nhỏ đó sao ? Hắn thix nhỏ đó
đến thế àk ? Vậy là ngày nó nên ra đi đến càng ngày càng gần. Nó
đau wa' ! Đau thật đau! Phải chi nó có 1 gia đình hay chỉ đơn giản
là 1 chú cún thui để nó có thể than khóc. Nhưng trong ngôi nhà nó
đang ở, chỉ có những vật vô tri vô giác, cuộc sống của nó lúc nào
cũng cô đơn mà. Thói wen đó giờ đây nó mún phá bỏ, nhưng làm sao
đây? Nó chỉ có thể sống cô đơn, mãi mãi cô đơn. Dù có vài ng` tốt
bụng bước vào cuộc đời nó, nhưng họ lúc nào cũng khiến nó iu thương
họ thật nhìu rùi cất bước đi. Tại sao vậy ??? Nó đã làm j` có lỗi
nặng đến mức phải trả giá đến thế này ?
Hum sau,nó cúp học. Nó đến chỗ nó làm thêm: 1 quán kem-trà sữa và
có bán chút đồ ăn nhanh. Vì ca của nó là vào chìu tối nên nó xin a
chủ quán cho nó ngồi chơi, nếu quán đông thì nó sẽ phụ bưng bê ko
lấy tiền, dĩ nhiên, a chủ quán gật đầu cái rụp. Cửa mở ra, 1 cô gái
bước vào, cô ta cắt tóc tomboy, để đuôi dài và nhuộm đỏ, cô ta mặc
toàn đồ con trai, nhưng làn da trắng nõn, mắt to, mi dài, môi hồng,
nhìn ko biết là con gái mới lạ. Nó cảm thấy cô gái này rất thú vị,
bèn tiến lại và hỏi:
-Chào bạn,bạn dùng j`?
-Cho tui 1 ly trà sữa anh đào bánh flan trứng, 1 ly kem gấu misa
loại đặc biệt, cỡ to ấy, 1 chén súp, 1 dĩa xúc xích hoành thánh
chiên, 2 cái sandwich, thêm ly nước ép dưa hấu nữa.( ăn j` lắm
thế)
Cô ta nói 1 hơi rùi đặt cuốn menu xuống, nhìn chằm chằm vào khoảng
ko. Nó dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta và hỏi:
-Đói lắm sao ?
-( ngạc nhiên) Liên quan j` đến cô?
-Ko mún nói thì thui
-Do pùn thui, ăn giải sầu đó mà.
-................
-Ngồi xuống nói chiện với tui đi, tui pùn wa'
-(Ngồi xuống, im lặng)
-Àh mà, cô tên j`?
-Hàn Băng Băng
-Lý Tiểu Phương. Chịu làm pạn tui ko?
-( gật đầu)
-Hum nay, ở quán trà sữa X, Lý Tiểu Phương và Hàn Băng Băng quyết
định kết thân thành bằng hữu tốt, ko sinh cùng ngày cùng tháng cùng
năm, chỉ mong đc chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Có sướng cùng
hưởng, có họa tự chịu àh lộn, có họa cùng chia. Đến kiếp sau nhất
định sẽ lại làm pạn pè. blah........blah.........blah.......
Kon nhỏ Lý Tiểu Phương thao thao bất tuyệt, ko để ý Hàn Băng Băng
đang nhìn sững mình. Băng Băng nghĩ: " Trời ơi, nó coi phim Trung
Quốc nhìu wa' rùi sao ? Cái j` mà bằng hữu tốt, cái j` mà chết cùng
ngày cùng tháng cùng năm, lỡ nó chết yểu thì chẳng lẽ mình chết
theo nó sao ? Koooooooooo, mìh mún sống ít nhất 99 tuổi thêm 364
ngày 23 giờ 59 phút 59 giây rùi mới chết chứ. Mìh chịu khổ nhìu
rùi, ít ra phải sống thọ chút chứ. Ông ghét tui lắm hả ông
trời."
-Nè, sao jạ- Phương hỏi
-( lắc đầu) ko sao, đồ ăn nè.
-Măm măm, cháp cháp, ngon wa' là ngon. Nè, Băng Băng, quán này làm
ăn đc lắm đó. Tao sẽ đến thường xuyên.
-Mày tao àk ?
-Ừk, pạn pè mà, tự nhiên thoải mái với nhau chứ làm j` mà phải bạn
bạn mìh mìh, phiền lắm
-................
-Tiền nè, đi nha
Khi Tiểu Phương bước ra cửa, nó gọi giật:
-Mai lại đến đó
Tiểu Phương cười:
-Biết rùi
Nó nhận ra, Tiểu Phương cười thật dễ thương. Trong lòng nó chợt cảm
thấy ấm áp.
6g15' tối
1 tên con trai đẹp rạng ngời bước vào quán. Hắn tiến lại phía
nó:
-Cho tao 1 ly kem. J` cũng đc,miễn là ngon.
-(viết viết)
-Kể cho mày nghe chuyện này, sáng nay tao chở Hạ Thảo đi học, chìu
thì bọn tao hẹn hò. Có lúc tao nghĩ nhỏ nhàm chán lắm, thế mà tao
nghĩ sai. Nhỏ cũng thú vị lắm. Này nha, nhỏ thix chơi trò cảm giác
mạnh, chơi xong là mặt mày tái mét lun mà đòi chơi hoài, đáng iu
phải ko? Mà giờ tao mới nhận ra nhỏ cười thật xinh. Nhỏ chơi gắp
thú bông cũng giỏi cực, bọn tao đem về cả túi thú bông. Cho mày 1
con này.
Hắn chìa ra trước mặt nó con gấu màu trắng như tuyết, khuôn mặt thì
pùn hiu. Hắn bảo:
-Tao thấy nó giống mày wa' nên đem về. Mày thix ko ?
-Cám.......ơn
Nó nói nhỏ xíu, tay mân mê con gấu, ngắm nghía:
-Tao.........thix lắm
Nó lại nói nhỏ xíu. Vì vui và cũng vì đau. Những lời hắn nói nãy
giờ như lưỡi dao sắc cứa vào tim nó. Nhưng nó vui vì hắn đi chơi mà
còn nghĩ tới nó, và cũng vì hắn hạnh phúc.
Nó cười. Hắn nhìn thấy nụ cười đó và cũng nghe thấy những lời nói
nhỏ xíu lúc nãy, hắn cười theo, làm toàn bộ con gái trong quán ngẩn
ngơ, mặt đỏ lên. Hình như, bao gồm cả nó
Chào mọi ng`, lại là mìh nàk. Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Nói
trước, chap này có nhìu câu hơi bị.... .Nếu ai đầu óc còn ngây thơ
trong sáng thì mìh khuyên là ko nên đọc nếu các bạn mún giữ nguyên
độ trong sáng của mìh. Nếu các bạn vẫn mún đọc thì mìh ko chịu
trách nhiệm.Thanks.
Tối đó, hắn chở nó về. Ban đầu, nó nhất quyết ko chịu, nói wa nói
lại 1 hồi, hắn bắt đầu giở thói bạo lực, hắn bế nó lên xe, cho nó
ngồi đằng trước, hắn ngồi phía sau 1 tay ôm chặt lấy eo nó, 1 tay
chạy xe. Mặc cho nó vùng vẫy thế nào, hắn nhất định ko buông ra mà
còn ôm chặt thêm. Sau 1 lúc đấu tranh kịch liệt nhưng ko ăn thua
j`, nó đành ngồi yên như vậy. Vừa thở dốc vì mệt, nó vừa ngắm nhìn
khung cảnh 2 bên đường. Hum nay là ngày j` mà nhìu cặp tình nhân đi
chơi thế, nó nhớ rõ ràng hum nay đâu phải ngày 14/2 đâu. Lạ thật
đó. Nó chợt nghe tiếng xì xầm, những ánh mắt nhìn về phía nó. Những
cặp tình nhân chỉ trỏ vào nó, nó ngạc nhiên, cố lắng nghe xem họ
nói j`:
-Woa, xem họ tình tứ chưa kìa
-Ừh, ng` con gái ngồi đằng trước đc ng` con trai ôm chặt như thế.
Cô ấy hạnh phúc nhỉ.
-Phải phải, họ lại thật tự nhiên, ko thấy họ ngượng nghịu j`
cả
-2 ng` đó thật đẹp đôi nhỉ. Ngưỡng mộ ghê
-Ng` con trai lại đẹp trai thế . Ganh tị với cô gái đó wa'
-Cô ấy cũng xinh đẹp mà. Xinh hơn e nhìu đấy
-A nói cái j`? A chê e xấu àk?
Blah.........blah......blah...........
Lúc ấy, nó mới đỏ mặt nhận ra nãy giờ nó bị hắn ôm cứng, cả ng` nó
tựa vào lòng hắn. Nó xoay đầu lại, nhìn lên và nói :
-Này, bỏ tao ra đi, tao ko quậy nữa đâu
-....................
-Hey, ko thấy ng` ta chỉ trỏ bọn mìh àk
-...............
-Hey ! Hey ! Mày điếc từ bao giờ thế ?
-Tao ko điếc, chỉ là tao ko mún buông ra thui. Lỡ mày lên cơn nhảy
xuống thì sao ? Tao sẽ là ng` chịu trách nhiệm vì dám " bắt cóc"
mày đi. Tao ko mún đi tù.
Hắn nói thế thui, chứ thực ra hắn mún ôm nó lâu thêm chút nữa. Hắn
công nhận eo nó nhỏ thật, chưa ai trong số bạn gái của hắn có eo
nhỏ như nó. Chắc là do nhịn ăn sáng hoài nó thành ra thế. Ngồi gần
nhau thế này, hắn ngửi đc mùi tóc của nó, ko biết nó gội dầu j` mà
thơm thế, hắn cực kì thix tóc của nó, dài, mượt và đen, có pha thêm
chút nâu vào, trông càng đẹp. Nhìu lần nó nói với hắn là mún cắt
tóc ngắn, nhưng hắn ngăn lại với lí do : " Để tóc dài nhìn mày xinh
hơn". Hắn thix con gái tóc dài, trông dễ thương thế nào ấy. Và khi
ngồi trong tư thế này, đôi khi nhìn xuống, gió thổi bay bay cái áo
của nó, ánh mắt hắn vô tình lọt vào bên trong , và.......suýt chút
nữa hắn đã đụng vào 2 bà lão đang đi qua đường. Mặt hắn đỏ bừng, lí
trí của hắn cố bảo hắn phải bình tĩnh lại và tập trung lái xe.
Nhưng, rắc rối 1 chuyện, hắn là con trai cơ mà, thỉnh thoảng, ánh
mắt hắn lại nhìn xuống, khuôn mặt hắn lại đỏ bừng( khúc này làm lộ
ra máu 35 của a Kiệt rùi nha ) và tay lái của hắn lại loạng choạng.
Hắn ko hỉu sao hắn lại như thế này, hắn lên giường với nhìu ng`
rùi( ko sợ bị nhiễm HIV hở a), thế mà có bao giờ hắn đỏ mặt hay xấu
hổ j` đâu( vì da mặt a ấy wa' dày nên ko biết xấu hổ). Thế mà với
nó thì.................Tự nhiên, trong đầu hắn có 1 ý nghĩ: " Mún
có ng` con gái này = mọi giá" ( mún có ở đây là theo nghĩa ko đc
tốt đẹp lém). Hắn đang bị cái j` thế này ? " Bình tĩnh lại Vương
Gia Kiệt. Hàn Băng Băng là bạn thân của mày, bạn thân của mày đó.
Mày đang có ý nghĩ j` với nhỏ thế ? Mày điên rùi. Tập trung lái xe
thui. Hay do mìh ôm nhỏ mới thế. Phải bỏ tay ra, ngay bây giờ." Vậy
là hắn buông nó ra, đúng lúc ấy, căn nhà nhỏ của nó hiện ra, nó
bước xuống, vẫy tay chào tạm biệt hắn. Ko ai nói j` với ai. Hắn
đành rồ ga phóng đi, nó đành quay bước vào nhà. Trong lòng cả 2,
đều có chút tiếc nuối và hụt hẫng
Truyện mìh viết hơi ít ng` đọc nhỉ . Nhưg mìh hứa sẽ ko bỏ fic đâu.
Các bạn cứ thẳng tay nhận xét đi nhé. Mong comment của các bạn
lắm.
Sau khi cánh cửa đc khép lại sau lưng nó, nó ngồi sụp xuống, gục
mặt vào hai cánh tay. Tim nó đag đập nhanh wa' cỡ, ng` nó ko còn
sức lực. Da mặt hắn dày thật đó, ng` ta chỉ trỏ bàn tán thế nào
cũng ko chịu buông nó ra. May là hắn ko thấy đc đôi má ửng hồng của
nó, chứ nếu ko thì chắc nó xấu hổ đến chết mất( mặt a Kiệt lúc nãy
cũng đỏ bừng thui mà ). Nó lôi con gấu bông ra ngắm nghía, con gấu
màu trắng, mắt, mũi, miệng màu đen, trên đầu con gấu đội chiếc mũ
len màu xanh và quấn quanh cổ cái khắn quàng cũng xanh lun. Suy
nghĩ 1 hồi, nó mới chợt nhớ ra là nó đang ngồi ngay trước cửa, ai
mà thấy nó trong bộ dạng thế này thì sao ta Nó vội vàng đứng lên và
bước vào nhà tắm. Nó thix tắm, àk ko, nó thix sạch sẽ và gọn gàng.
1 ngày mà ko đc tắm ít nhất 2 lần thì nó mún tự tử cho xong. Tắm
xong, mặc bộ đồ pijama mỏng và thoải mái, nó nấu 1 tô mì gói để ăn
tối. Nó wen ăn mì gói, nó ko wan tâm lắm về thành phần dinh dưỡng
của món mà nó cho vào bụng, chỉ cần no là đc. Còn 1 lí do nữa cho
việc nó wen ăn mì, đó là : nó ko biết nấu ăn. Nó chỉ biết làm 2
món, mì gói và trứng chiên. Nấu cơm nó cũng biết.....sơ sơ, nó sợ
nó trót dại nấu 1 lần lỡ hư thì phí gạo, nước.
Có tiếng chuông đt, bên kia đầu dây là giọng con gái:
-Băng Băng àk
-Phải, ai thế ?
-Phương nàk, chắc mai tao ko ghé quán đc đâu, nên tối nay tao mún
đi chơi bù. Với mày
-Đến nhà tao cho biết đường lun đi. Địa chỉ : 123 đường X phường Y
quận A.
-Ủa ! Tao đang ở gần đó nè, tao đến liền.
-Đến nhanh nha cưng- Nó đùa,giọng ngọt ngào, vì tâm trạng nó đang
tốt, vì chuyện j` thì ai cũng biết rùi.
-Ghê wa', bỏ cái giọng ấy đi là coi như mày đã cứu giúp 1 sinh mạng
đáng thương đấy.- Phương cười rùi cúp máy.
Nó bỏ ống nghe xuống, chợt có tiếng chuông cửa, nó nghĩ : " Đến j`
lẹ thế, nó lái máy bay phản lực đến àk. " Tay vừa đụng vào cánh
cửa, nó đã nói:
-Honey, đến nhanh thế, cưng vào đợi chút nha. Băng Băng phải đi
thay đồ- Giọng nó ngọt như đường phèn.Nó vẫn mún đùa với Tiểu
Phương.
Nó mở cửa nhưng ko hề nhìn mặt ng` đang đứng đó, quay ng` bước vào.
1 giọng con trai vừa chế giễu vừa pha lẫn giận dữ vang lên:
-Chà chà ! Vừa về nhà đã hẹn hò với ai rùi sao ? Xin lỗi đã làm mày
thất vọng, nhưng tao ko phải ng` mày đang đợi.
Nó ngạc nhiên quay lại, là hắn. Nét mặt của hắn sao trông giận dữ
thế kia ? Ai chọc giận hắn sao? Mà điều quan trọng nhất là hắn đến
đây làm j` ?
- Mày đến đây làm j`?
- Trả cho mày cái giỏ xách mày bỏ quên trên xe. Tao về đây.- Hắn
lạnh lùng nói
- Hey, đến rùi thì vào nhà uống li nước đi rùi hãy về- Nó vẫn tự
nhiên và ko nghĩ là hắn đang rất giận. Đi lại níu tay áo của
hắn
- Ko, cám ơn. Tạm biệt - Hắn giật phắt tay nó ra, lạnh lùng quay
đi. Mặc nó đứng chôn chân tại chỗ vì ko hỉu tại sao.
Lúc hắn bước ra ngoài cũng là lúc Tiểu Phương bước vào trong, nhưng
do đang tức giận nên hắn ko để ý. Tiểu Phương bước vào trong nhà và
hỏi:
-Ai thế ?
-Bạn - nó quay bước vào phòng, che giấu nét mặt buồn bã
Tiểu Phương dắt nó đến khu vui chơi, nhìn nhỏ ăn chơi thế mà trẻ
con hết biết. Bọn nó chơi hết tất cả các trò chơi, kể cả những trò
dành cho con nít, chơi xong, bọn nó dắt nhau đi mua thức ăn và 1
vài chai bia về nhậu. Ý tưởng này là của Tiểu Phương. Về đến nhà, 2
đứa vừa ăn vừa nốc bia ừng ực, chỉ 1 lúc thui mà 2 khuôn mặt đã đỏ
ửng lên rồi, và 2 cái miệng thì nói ko ngừng, thỉnh thoảng lại phá
lên cười:
-Mày cười j` thế ?
-Ko biết, tao thấy mày cười nên cười theo
-Hahahahahahahaha
-Hahahahahahahaha
-Tao pùn wa' .
-Tại sao ?
-Ng` lúc nãy đi ra từ nhà tao ấy, tao thix ng` đó. Thế mà ko hỉu
tại sao cậu ấy lại nổi giận với tao, hình như tao làm j` đó khiến
cậu ấy ghét thì phải. Haizzzzzzz
-Thôi, Băng Băng, cười lên đi, đừng pùn nữa cưng
-Ghê........wa'
-Hahahahahahahahaha
-Hahahahahahahahahaha
Chỉ 1 lát sau, 2 đứa con gái nằm ngủ thẳng ở phòng khách. Xung
quanh toàn là vỏ chai bia, trên bàn thì la liệt thức ăn còn thừa.
Bọn nó ngủ say và 1 trong số đó nằm rất tự nhiên+ ngáy khò khò, đứa
còn lại thì nằm gục đầu trên bàn ngủ . Khung cảnh ở đó nãy giờ chỉ
có tiếng cười và sự vui vẻ.
Nhưng cách đó ko xa, trong 1 căn biệt thự, có 1 ng` đang nổi giận
đùng đùng, ném đồ đạc bay tứ tung và cũng ko hỉu tại sao mìh
giận