-->
Gió, cứ nhè nhẹ thổi qua 2 con người. Đem đến một nỗi buồn vô tận
và mang đi những mất mát đau thương…
Chap 19:
Tình bạn...!
Ở một góc khuất nào đó, Tuyết Phi Phi nhìn 2 đứa nó mà khẽ nhăn
mặt. Tại đứng xa quá nên nhỏ chẳng nghe 2 đứa nó nói j`. Nhưng nhìn
biểu hiện của 2 người thì nhỏ cũng lờ mờ đoán đc là 2 người này
đang nói giải thích hiểu lầm với nhau…
Về phần Phong thì cu cậu hôm nay ngoan đột xuất, cu cậu không đi
tán gái nữa mà ngồi im ở một cái bàn trống trong căn-tin, có em nào
tới thì cũng phủi tay ra vẻ không muốn bị làm phiền.
_Này, bữa nay mày bị sao thế?_Bảo ngồi cùng bàn với Phong thấy lạ
nên hỏi.
_Sao là sao? Tao thấy bình thường mà._Phong nói mà cứ cắm đầu uống
chai nước.
_Bình thường? Cái mặt mày mà bình thường àh? Bữa nay không đi tán
gái nữa àh?_Bảo nói với vẻ mặt ngạc nhiên và nhếch mép cười đễu
rả.
_Tao không có hứng.
_Ô? Thế mày thích em nào rồi hay sao mà không có hứng?_Bảo nói có
chút quan tâm và có chút đùa.
_......._Phong chẳng nói j`, tự nhiên nhắc đến đây cu cậu lại đỏ
mặt… Chẳng biết sao nữa, tự nhiên thèng nhóc thấy nóng nóng trong
người muốn yên tĩnh một mình nên chẳng nói chẳng rằng mà quay lưng
đi luôn. Để tên Bảo ở đó đơ cả người chẳng biết j`
_Thằng này lạ thật…
Đang lang thang trên hành lang, bỗng dưng nhớ ra có chổ rất đẹp mà
lại vắng. Phong bước nhanh đến khu vườn phía sau trường. (Nơi mà nó
bị tụi kia đánh và đc Tuyết Phi Phi cứu đó)
Gió cứ hiu hiu thổi…
Một tràng trai đứng đó…
Vẻ mặt trầm ngâm nhưng toát lên đc sự thanh tú của khuôn mặt…
Nhưng…
Trên gương mặt cậu vẫn lộ rõ vẻ ngại ngùng và hạnh phúc….
--------Vào lớp-----------
Nó hí hửng chạy vào lớp, Minh thì nhanh chân theo sau nó.
_Này, có j mà trông em vui thế?_Bảo thấy nó vui nên hỏi.
_Ừm… ko có j`. Hỳ hỳ._Nó quay lại cười với hắn xong thì hý hoái lấy
vở ra.
Phong ngồi bàn bên kia quay qua nhìn nó thì tự nhiên lại đỏ mặt.
Lúc nào nó cũng dễ thương như vậy, vậy mà trước kia cu cậu chẳng
biết nhĩ… ^^!~
Minh bước vào chỗ ngồi và cũng khẽ mĩm cười. Cô chị gái iu quí của
cậu đã không còn giận cậu nữa roài. Xem như cũng đở đc gánh nặng
trong lòng. Hehe
Đang trong giờ học, bỗng dưng điện thoại của Minh reo lên tín hiệu
báo có tin nhắn. Loay hoay mở điện thoại mở ra xem.
“Đại ca ơi! Đến đây nhanh lên, có đứa dám đến phá quán và đòi gặp
bằng đc đại ca. Chúng mạnh lắm nhưng em không biết thuộc bang nào.
Không khéo chúng đập nát quán..”
Tin nhắn của Jin đấy. Đọc xong tin nhắn bỗng cậu nhăn mặt
lại.
_”đứa nào to gan mà dám đến phá quán của cậu chứ, được! Cậu sẽ cho
chúng mày biết thế nào là lễ độ.”_Minh nghĩ rồi đứng phắt dậy, bước
ra ngoài.
Thấy lạ, hắn cũng khều tay nó ra hiệu đi theo. Rồi nó với hắn đi ra
khỏi lớp Phong thấy thế chạy theo luôn. Để lại đôi mắt tròn xoe của
cả lớp và ông thầy Sinh. Đang tiết học mà học sinh ra ngoài mà
không them nói một tiếng. Nhưng ông cũng lẳng lặng mà im lìm. Ho he
tiếng nào thì lại bị dọa như ông thầy giám thị nữa thì…
---------------Tại quán bar Loff---------------
_Rầm….
Tiếng cánh cửa bật tung ra, 1 người con trai mặc đồng phục trường
Tanky đứng trước cửa quán bar. 1 cậu con trai bước vào và đi thẳng
đến phía 1 đám du côn trong khá ngầu ngồi chễm chệ trên chiếc ghế
sofa mà cậu vẫn thường ngồi. Phong thái vẫn ung dung tự tại…
_Àh, nhóc oắt con nào đây? Còn đang là học sinh mà dám và chỗ này
àh?_1 tên lâu la bên kia nhìn cậu và nhếch mép cười khinh bĩ.
Ngay lúc đó, cậu giáng 1 cú đấm như trời sập vào mặt tên vừa dám
hỗn láo với cậu cả lũ bên kia liền giật mình và bu xung quanh đứa
nào cũng lăm le côn, gậy…
_Hừm, thằng nhóc này chán sống rồi. Dám đụng đến băng XNS của tụi
tao àh?_1 tên lâu la khác giận dữ quát cậu, và ngay lập túc ăn
nguyên 1 cái đạp vào mặt. Lũ còn lại cũng sợ sệt mà lùi lại phía
sau.
_Hừm, ngon lắm. Xem ra cậu nhóc này cũng không phải loại thường.
Xưng tên đi._Tên đầu đàn bên kia bây giờ mới đứng dậy và nhìn
cậu.
_Xưng tên? Với lũ lâu la các ngươi àh?_Cậu nhếch mép cười khinh bĩ
lại tên đầu đàn đó. Nét mặt lạnh như băng tảng…
_Oắt con!_Tên đầu đàn bên kia mất bình tĩnh và tính lao vào đánh
cậu nhưng bị nguyên 1 cây côn sắt ném thẳng vào đầu. Lũ lâu la giật
mình lùi lại phía sau.
_Thế đấy, bỏ bạn bè mà đi chơi 1 mình cơ đấy!_1 giọng nói của con
trai vang lên, mang đầy vẻ tức giận và bực bội. Cả lũ liền nhìn về
phía có tiếng động.
Phía cửa quán bar lúc này bây giờ là 2 cậu con trai rất handsome
cũng mặc đồng phục. Người nhễ nhãi mồ hôi, quần áo thì sộc sệch hết
rồi. Phía sau lưng cậu con trai là 1 cô gái trong rất xinh với
gương mặt cũng tràn mồ hôi.
_Àh, Sorry. Vội quá nên tôi quên mất ko kịp gọi người đến chơi
cùng._Cậu quay lại nhìn 3 đứa nó rồi ra vẻ thú tội._Nhưng mà dám
dành tên đầu đàn với tôi ư? Gan to nhĩ?_Cậu thay đỗi thái độ ngay
lập tức.
_Ơ? Chỉ là giúp mày thôi mà._Phong lấy tay gãi gãi đầu.
_Dám giỡn mặt với tôi hã?_Minh quát lên và chạy tới đánh
Phong.
_Hừm…_Phong nhếch mép cười rồi cũng bay vào đánh.
2 người đánh nhau rất dữ, nhưng đa phần chỉ là dung vũ khí đánh
nhau. Mấy tên lâu la và tên đầu đàn bên kia tức khí bay vào đánh 2
đứa chúng nó nhưng ko đc.
Tên đầu đàn vừa từ phía sau bước tới, định vung côn lên đánh cậu.
Thì ngay lập tức cậu quay lại rồi lấy 1 tay đỡ cây côn, 1 tay đấm
vào mặt tên đó. Xong lại quay về phía Phong và “quất”.
Anh Phong nhà ta thì cũng không hơn không kém, quay lại lũ lâu la
đó xong chơi trò “dành vũ khí” bằng cách cứ đứa nào cầm j` thì cậu
dựt đấy, dùng xong thì trả lại bằng cách phang nguyên thứ ấy vào
mặt tên vừa mượn đồ.
Cứ vậy, cái quán gần như nát bét, còn lũ người của bang XNS thì đã
nằm bẹp dí dưới nền nhà. Phong và Minh thì cứ cắm đầu đánh nhau.
Tên Jin cùng đàn em của cậu nhìn 2 người đó xong lắc đầu.
_Haha, tụi nó đánh nhau vui quá em nhĩ._tiếng 1 đứa con trai vang
lên xen lẫn những tiếng đổ vỡ trong quán.
_Ừm, hỳ hỳ trong họ giống con nít quá! Hyhy_tiếng một cô gái cũng
vang lên, giọng nói trong veo và mang đầy vẻ thích thú.
Ngay lập tức 2 tên “hề” liền quay phắt mặt lại và nhìn 2 đứa đang
chế giễu mình.
_Cái j` cơ? 2 người thong thả gớm nhẫy?_2 tên hề sau màn vât lộn
thì quay lại và chưởi nó và hắn.
_Hũh? Thế 2 người diễn xong chưa?_Nó và hắn cũng đồng thanh hỏi
nguco75 lại bằng giọng hồn nhiên nhất có thể.
_Diễn cái j`? Trong khi tụi tui đang mệt lữ người để đánh nhau còn
2 người thì ngồi đây ăn uống thỏa thích thế hã?_2 tên hề lại quát
lại và chỉ thẳng mặt 2 đứa chúng nó.
_Thế không phải do các người muốn diễn mà không muốn nghĩ ngơi đó
à? Xem lại những j` 2 người đã làm đi?_Nó nói xong cắm cúi
ăn.
Minh và Phong bây giờ mới quay lại hướng quán bar, bây giờ thì ko
còn có thể gọi là quán nữa rồi mà phải coi là chiến trường. Bàn ghế
gẫy, ly đĩa vỡ tùm lum, nước và máu lẫn cả vào nhau ko phân biệt
đc… Cảnh vật thật thảm khốc…
_Đại ca àh, em nhờ đại ca đến xữ lũ này để chúng ko phá quán. Nhưng
mà xem ra em giao trứng cho ác rồi_Tên Jin từ đâu bước lại với vẽ
mặt than khổ.
_E he he, tôi sorry._Minh gãi đầu và cười. Lần đầu tiên Minh cười
ngây thơ như vậy trước mặt mọi người. Ai cũng ngạc nhiên, duy chỉ
có mình nó là cũng cười hùa theo vì việc này chẳng lạ lẫm j với
nó.
_Hyhyhy, anh đúng là giao trứng cho ác rồi. Cái tên này quậy thì
giỏi nhưng làm thì ko được đâu hihi_Nó nói thêm. Jin lúc này mới
chú ý đến nó và nagc5 nhiên hỏi.
_Ủa? Cô đây là…
_Là ch… em gái song sinh của tôi đó_Minh nói và mĩm cười.
_Em gái sao? Bây giờ em mới biết_Jin nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc
nhiên.
_Còn nhiều thứ về tôi mà cậu ko biết lắm_Minh vỗ vai Jin xong nháy
mắt. Nó và Bảo lại bắt đầu giỡn. Duy có mình Phong thì lại ngồi
trầm ngâm 1 mình, nãy giờ cu cậu chỉ nhìn nó thôi.
Bỗng cánh cửa quán bar mở bật ra, lần này 1 cô gái trông rất cute
nhưng ko bằng nó bước vào. Mĩm cười với 4 đứa chúng nó xong bước
lại.
_Là cô sao?_Minh thấy nhỏ thì mắt tối sầm xuống.
_Là tôi đó, thì sao?_Nhỏ hỏi xong thì hất mặt lên.
_Hừm…_Minh chẳng them chấp mà cuối xuống uống ly rượu.
_Ủa? Là cô hã?_Nó mĩm cười, Phi Phi nhìn nó cười thì tự dưng thấy
tự ti. Chưa bao giờ nhõ nhìn thấy ai cười mà xinh hơn nhõ cả. Mấy
lần trước gặp thì ko có thấy nó cười.
_Ừm…_Nhỏ gật đầu xong cuối gầm mặt xuống rồi ngồi vào bàn.
_Ủa? Ai vậy?_Hắn hỏi và nhìn nhỏ.
_Đó là Tuyết Phi Phi, cô gái lần trước đã cứu nó và là đại ca của
băng XNS. Bữa gặp 1 lần rồi mà…_Cậu lên tiếng giọng trầm và
lạnh.
_Hỳ, anh nhanh quên thật._Nhỏ mĩm cười.
_Không phải là nhanh quên, nhưng tôi ngạc nhiên vì cô cũng học
trường Tanky đấy._hắn nói và nhìn bộ đồng phục nhỏ đang mặc
_Ừm… nhưng người của cô vừa to gan lớn mật dám đến đây phá
đấy._Phong lên tiếng nhưng tránh ánh mắt của nó.
_Hỳ, cũng vì vậy nên em mới đến đây để xin lỗi mọi người đây_Nhỏ
mĩm cười.
_Thế àh? Xin lỗi là xong hã?_Cậu nói xong nhìn cái chiến
trường.
_Ừm… mà hình như cái này do 2 anh làm thì phải_Nhỏ nhìn cái chiến
trường xong cười ngượng.
_Ờz thì…_Minh và Phong đưa tay gãi đầu và cười ngượng.
_Hyhy zui thật!_Nó cười dòn như con nít vậy. Làm cho 4 người còn
lại cũng phải ngớ người._Mà nèh, Phi Phi học lớp nào nhĩ?_Nó đưa
tay gãi đầu, trông nó như con nít vậy. Nó làm nhỏ ngạc nhiên quá.
Lần trước gặp nhau nó lạnh lùng lắm cơ mà…
_Ừm…Phi học lớp 11a5_Nhõ mĩm cười.
_Ừm, hỳ hỳ. Tui sẽ xin cho Phi chuyển qua lớp tui nhe, đễ dể nói
chuyện hơn_Nó khều nhẹ tay nhỏ và hỏi.
_Ừm, vậy thì còn j bằng_Nhỏ cũng cười, nhỏ thấy có cái j` đó zui
zui. Có lẽ… lâu lắm rồi nhỏ ko có đc một người bạn thực sự quan tâm
mình. Bây giờ cái thứ cảm giác ấy lại trổi lên. Nhỏ muốn làm con
người thật của mình, muốn có một cuộc sống zui zẻ và hạnh
phúc…
=============End chap 19============
Chap 20:
Tình bạn... (2)
9h30 sáng…
Quán bar Loff…
Lúc này quán đã ổn định, bàn ghế cũng đã đc sửa chữa, quán đã mở
cửa lại sau vụ ẩu đã do đại ca của băng STK… _ _!!
_Phi nèh, nhà bà ở đâu zậy?_3 tên con trai đang nhãy còn nó và Phi
thì chỉ ngồi nhìn.
_Hũh? Àh, tui sống ở khu trung cư._Phi mĩm cười
_Hũh? Zậy bà sống 1 mình hã?_Nó ngạc nhiên và hỏi.
_Ừm, cũng bình thường thui màh. Có j` đâu mà bà ngạc nhiên dữ
zậy?_Phi chọc khi thấy nó ngơ mặt ra
_Ủa? Zậy ba mẹ bà đâu?
_Ờz,…_Phi hok muốn nói với nó nên bỏ lửng câu.
_Ui sorry, tui hok có ý đó. Bà ko nói cũng ko sao._Nó xua tay và
mĩm cười.
_Ừm, ko có sao đâu…
Zậy đó, rồi 2 đứa nó mỗi người một suy nghĩ riêng. Nó cứ nhìn hắn
rồi mĩm cười còn nhõ thì nhìn một điểm nào đó ko xác định… Bỗng nó
khều tay nhõ.
_Nèh, tui nói này nèh
_Hũh j`?
_Ừm… pama tui cũng hok có ở nhà. Nhưng mà tui ở với 3 tên con trai
đó đó…_Nó nói và nhìn về phía 3 tên ôn dịch kia.
_Nghĩa là sao?
_Ừm… bà đến nhà tui ở nghen._Nó mĩm cười và năn nỉ.
_Ơ? Nhưng mà…
_Nhưng nhị j`? Tui thì hk có sao đâu, chỉ cần bà đồng ý thì sao
cũng đc mà_Nó lay lay tay nhõ.
_Ừm… zậy cũng đc. Hỳ hỳ_Nhõ mĩm cười, nhỏ thấy hạnh phúc và có cái
cảm giác mà đã lâu lắm rồi nhỏ đã ko cảm nhận đc. Đó là tình bạn,
tình bạn chân thành mà nó dành cho nhỏ…
_Zậy nha! Hihi bà đồng ý rồi đó! Nhớ đó, ko đc nuốt lời đâu_Nó mừng
quýnh lên và nhảy tưng tưng như con nít và rồi vô tình gây sự chú ý
cho 1 toán người…
Một đám giang hồ, tên nào cũng xăm hình tùm lum trên người và bắp
tay. Đầu nhuộm xanh đỏ, tóc vuốt keo dựng ngược… quần áo bụi bặm
mang font màu trắng, đen, xám là chủ đạo…Đúng nét giang hồ… Nhưng
đc cái nhìn mặt tên nào cũng đẹp trai hết áh…
_Này, 2 cô em còn là học sinh mà sao lại đến đây._1 tên trong đám
đó đến ngồi cùng bàn với nó và Phi. Tên này nhìn đẹp trai và có mái
tóc màu hung đỏ vuốt keo nhìn rất V-I-P.
_Hyhy, đi chơi zới tụi anh ko? Đảm bảo zui lém áh!_Một tên khác
nhìn cute và rất thân thiện cũng ngồi vào bàn tụi nó, tóc màu đen
tuyền và mái hơi dài.
_Xin lỗi, chúng tôi ko rãnh…_Giọng nói Phi Phi vang lên và lạnh…
lạnh đến thấu xương…
_Ơ? Em xinh mà sao kiêu thế? Tụi anh chỉ muốn làm quen thui mà,
nhìn tụi anh vầy chứ ko có phải loại ẩu đã xấu xa j` đâu àh
nghen._tên tóc đỏ nói và mĩm cười.
_Ừm, tụi anh ko có phải mấy thằng mắc zậy kia đâu. Tụi anh đàng
hoàng lắm àh._Tên tóc đen cười ngượng và lấy tay gãi đầu.
_Ưm… sorry mấy anh. Tụi tui có việc bận rồi.._Nó mĩm cười có lệ và
đứng dậy huýt nhẹ tay Phi.
_Ơ? Vậy hã. Vậy cho tụi anh số điện thoại ko hok?_Tên tóc đen moi
chiếc điện thoại đen bong viền đỏ của mình ra rồi mở máy lên…
_Ừm…01688xxxxxx._Nó đọc một dãy số xong mĩm cười.
_Tks em nghen._Tên đó hý hoáy trong cái điện thoại xong thì
cười.
_Ko có chi, thui tụi em đi nghen._Nó nghiêng đầu chào xong kéo tay
Phi đi.
Lúc 2 đứa đứng dậy và bước ra khỏi bàn thì tên tóc đỏ kéo tay Phi
lại rồi thì thầm vào tai nhỏ j` đó. Xong mặt nhỏ tái mét… tên tóc
đỏ đó nhếch mép cười rồi ngồi xuống và gọi 1 ly rượu…
_Nèh, bà bị sao zậy?_Nó thấy nhỏ là lạ nên hỏi.
_Ừm, ko j` đâu. Gọi 3 ông kia đi rùi mình zề._Phi ngượng cười rồi
đánh lãng sang chuyện khác nhưng ko thể qua mắt đc nó…
_Nèh, mình về thôi. Xong chuyện rồi còn ở đây chi nữa?_Nó đến chổ 3
cậu con trai xong gọi họ.
_Ủa? Sao về sớm zị? Ở lại chơi xíu rồi về._Minh nhăn mặt tỏ vẻ ko
muốn và chu mỏ lên nói.
_Hứ, ko về thì thôi. Tụi tui zề trước!_Nó phát cáu với cái thèng em
hách dịch này nên kéo tay nhỏ xong đi rầm rầm ra cửa.
2 tên kia thì nhìn thái độ của nó với Minh chỉ biết lắc đầu cười, 2
đứa nó như con nít vậy… hết cách.
_Thui về đi, cũng gần trưa rồi còn j`._Hắn nói rồi cười bó tay với
Minh.
_Ừm, về đi. Mày cứng đầu wa”, chắc lúc nào cũng bắt nạt Á Quy chứ
j`_Phong chen vào và chọc cậu.
_Hừ, 2 đứa chúng mày lại đi phản bội bạn bè thế hã. Hên cho các
ngươi là ta đây vừa quậy 1 trận đã đời rồi nên ko thèm gây sự với
các ngươi đó. Về thì về!_Minh hất mặt tỏ vẻ tự kiêu xong quay ngoắt
người đi về.
~~.~~.~~.~~.~~.~~.~~
Trên đường….
_Nè Phi Phi, tui với bà về chổ bà ở xong dọn đồ wa nhà tui nun
nghen._Nó nghiêng đầu hỏi nhỏ xong cười khì.
_Ừm, zậy cũng đc._Phi chỉ cười cho có lệ, chứ nhỏ đang lo lắng việc
mà tên tóc đỏ đó đã nói.
Sau 10 phút đi bộ cực nhọc, 2 đứa nó cũng đến đc cái trung cư mà
Phi sống. Trung cư này cũng lớn lắm…
_Hyhy, chỗ bà sống yên tĩnh ghê hen._Nó chạy lon ton vào phòng của
Phi xong cười khì.
_Ừm, chỗ này yên tĩnh, an ninh cũng tốt mà giá cả cũng hợp lí._Nhõ
mĩm cười rồi thầm nghĩ._ “Dẹp chuyện ấy qua một bên vậy, nếu cứ thế
này thì Á Quy biết chuyện mất…”.
Rồi nhỏ thì chật vật dọn đống đồ của mình, còn nó thì chỉ phá thêm
chứ chẳng giúp đc j`. Đơn giản vì nó chẳng biết làm j` cả… _
_!!
~~.~~.~~.~~.~~.~~.~~.~~.~~.~~
Nhà họ Triệu.
Minh, Bảo và Phong đang lo sốt vó lên vì nó kêu về trước mà giờ này
đã gần 12 giờ rồi mà nó vẫn chưa về đến nhà.
_Trời ơi! Đi đâu rồi ko biết. Tính làm người ta lo đến chết mới
thôi hã?_Minh vò đầu xong gương mặt lộ rõ vẻ tức giận… cứ đi đi lại
lại trước cửa nhà.
_Mày ngồi yên coi nào, nhức cả đầu. Chuyện đâu còn có đó việc j` mà
cứ phải hốt hoảng lên như thế._Hắn đặt tay lên vai cậu xong chấn
an.
_Hừm…_Như thấm đc phần nào Minh bước vào nhà và ngồi phịch lên cái
ghế sofa ở phòng khách. Phong thì đứng dựa lưng vào cửa sỗ mắt cứ
nhìn ra phía ngoài cổng. Tuy ko lộ ra ngoài nhưng trong lòng cu cậu
cũng đang sôi sùng sục đó thôi…
_Kính koong… kính koong…_Tiếng chuông vang lên. Ngay lập tức 3 tên
con trai lao thẳng ra ngoài cỗng…
_Này! Có biết là... _3 tên cùng đồng thanh nói, nhưng ngay lập tức
khựng lại…
_Xin lỗi… đây có phải là nhà họ Triệu ko ạ?_Trước cửa nhà bây giờ
là người đưa cơm.
_Ừm đúng rồi…_Minh gật đầu còn 2 tên kia thì thở dài xong lại đi
vào nhà.
Một lát sau Minh bước vào nhà mà trên tay cầm 4 cái pizza và thức
ăn, bia,…
_Haizzz ko biết đi đâu giờ này chưa về nữa._Đặt đồ xuống bàn xong
cậu đập bàn cái rầm.
_Thôi, ráng chờ chút nữa. Nếu cô ấy ko về thì tụi mình chia ra đi
tìm._Phong lên tiếng.
_Ừm, vậy cũng đc._Hắn gật đầu đồng ý.
_Ủa? Mọi người tính đi đâu zậy?_Bỗng có tiếng nói vang lên 3 tên
này vẫn đăm chiêu.
_Đi tìm Á Quy…_3 thằng cùng nói. 5s sau bỗng dưng ngớ người ra 3
tên con trai giật mình quay phắt lại xong hét lên!
_Này!! Đi đâu mà giờ này mới về hã? Có biết là tụi đang lo sốt vó
lên ko hã?_3 thằng đứng xung quanh nó và hét lên.
_Ưm… cho sorry. Tui chỉ đi chơi đây đó chút thôi mà!_Nó cười mà mặt
méo xẹo.
_E hèm…_Phi Phi đứng phía sau đeo 1 cái ba lô và cầm một cái va li
lên tiếng. Lúc này mọi người mới chú ý đến nhỏ.
_Ủa? Cô đến đây làm j`? Còn mang theo cả hành lí?_Minh thắc mắc và
chỉ vào đống đồ của nhỏ.
_Hyhy, từ bây giờ Phi Phi sống với tụi mình đó!_Nó nháy mắt.
_Ừm, cũng đc._Minh gật đầu xong toan đi zô._Cái j`!!!!!!!! Ở cùng?
Con nhỏ này?_Minh chỉ tay vào mặt mình xong chỉ tay vào Phi
Phi.
_Ừm, thì có sao đâu? Chẵng lẽ mình tui ở zới 3 thèng con trai áh
hã?_Nó nhăn mặt.
_Hỳ, có Phi Phi thì càng zui thui chứ sao._Hắn lên tiếng và khoác
vai nhỏ. Nhỏ hất tay hắn xuống xong phủi phủi vai mình.
_Đừng tự tiện khoác vai người khác._Nhỏ nói bằng giọng lạnh
lùng.
_Hahaha quê chưa con!_Phong ôm bụng cười lăn lội.
_Thằng quỷ!_Bảo thấy quê nên quay qua đập cu cậu.
_Hyhy, mọi người zui thiệt._Nó lại cười, một nụ cười chính gốc con
nít.
_Có j` mà cười!_Minh nói bằng giọng khó chịu, xong quay lưng bước
đi. Nó chỉ nhún vai xong kéo Phi Phi lên phòng.
~.~.~.~.~.~
_Hyhy, Phi Phi ở chung phòng zới tui nghen._Nó đẩy cửa bước vào
phòng mình xong mĩm cười.
_Hỳ, ừm. Tui cũng thích ở chung phòng với con gái lắm. Nhưng mà ko
có ai ở cùng hết_Phi Phi cười tươi và nhanh tay đẩy cái vali
vào.
_Tui phụ cho nèh!_Nó lấy cái ba lô trên vai Phi xuống xong ôm zô
phòng.
_Hyhy, phòng Á Quy dễ thương ghê!_Nhõ mĩm cười khi thấy phòng
nó.
_Hỳ, cũng thường thui mà!_Nó cười típ mắt, phòng nó toàn bộ là màu
hồng và màu trắng.
2 đứa nó dọn đồ đạc xong thì giỡn với nhau. Trông 2 người ai cũng
vui mà có lẽ vui hơn hết là Phi Phi, nhõ đã ko lầm khi làm bạn với
nó. Nhỏ thấy có cái j` đó rất chân thành từ nó, có lẽ…. đó là tình
bạn.
Chap 21:
Tối…..
19h……
Tại nhà Triệu gia….
_Ehehe có giỏi thì bắt tui đi này! Hihihi_Nó vừa chạy vừa ngoắt đầu
lại gọi Phi Phi…
_Này, có đứng k thì bảo!!! Tui mà bắt đc thì bà chết zới tui!!!_Phi
Phi vừa chạy sau nó vừa hét lên, mặt thì đỏ ngầu
_Hyhyhyhy có giỏi thì bắt đc tui đi rùi hãng tính _Nó chạy mà miệng
cứ cười toe, xong thì ngoắt đầu lại nhìn nhỏ nên ko chú ý đến đường
đi của mình.
_Rầm…
_Huhuhu, ai da đau wa” đi…_Do mãi chạy mà ko nhìn đường nên nó va
phải Phong. 2 đứa đang nằm chỗng vó dưới sàn nhà…
_Này, Á Quy có sao ko? Có bị đau chỗ nào ko?_Thấy nó bị ngã nhõ dẹp
cái bực tức trong người sang 1 bên mà chạy tới đỡ nó dậy.
_Đi đứng phải cẩn thận chứ, sao lại rượt nhau trong nhà như
zậy._Phong cũng lồm cồm bò dậy, lấy tay xoa xoa cái cỗ tay, nhăn
mặt rồi mắng iu nó. Xong cu cậu vào bếp để… dọn cơm :D.
_Ui, sorry nghen. Hỳ hỳ_Nó quay lại cười ngượng rồi xin lỗi
Phong_Hỳ, tui có sao đâu, hơi ê mông tí thui àh :D_Nó cười toe toét
xong thì nghiêng đầu nhìn nhỏ.
_Ừm, rồi. Khỏi chạy nữa!!! Trả đây cho ta!!! Hehehe_Nhân lúc nó ko
để ý, nhỏ dữ chặt 2 tay nó xong cười.
_Áy, chơi ăn gian! Cái này đâu phải bắt đc tui???_Nó cố gỡ tay nhỏ
ra nhưng ko đc.
_Hehe, giờ thì có trả cho tui ko??? Ko tui giết!_Nhõ nói và đoạn
định cù nó.
_Hehe, biết điều thì nhanh lên!_Nhỏ cười rồi thúc nó.
_Biết rồi…_Nó moi trong cái túi ra một cái móc chìa khóa hình con
gấu body cute lém. Rồi trả cho nhỏ.
_Hyhy, zậy mới đc chớ!_Nhỏ cầm lấy con gấu xong bẹo má nó.
Rồi nó đi phình phịch về phía ghế sofa ở phòng khách và ngồi đó.
Nhỏ thì cũng hí hửng đi theo.
_Này, 2 người làm j` mà giỡn xong thì xị mặt ra thế?_Minh với Bảo
đang ngồi coi phim thấy nó với nhỏ lại thì hỏi.
_K có j`, lo chuyện của mấy người đi!_Nó quăng cái gối vào người
Minh xong giận dỗi bước vào bếp.
_Nè, Á Quy bị sao thế?_Bảo huýt nhẹ tay Phi Phi rồi hỏi.
_Ko có j`, Quy giận 1 chúc là hết thôi mà :P_Nhỏ cười xong nhìn
chằm chằm con gấu trên tay.
_Nào, mọi người ăn cơm thui!!_Nó gọi vọng trong bếp ra, xong nó từ
trong bếp bước ra rồi bê một tô canh…
_Thôi, cơm kìa!_Hắn hất mặt về phía nhà bếp tỏ ý muốn 3 đứa zô dọn
cơm cùng, hiểu ý hắn cả 3 cùng đứng dậy và zô bếp dọn cơm phụ nó và
Phong.
Buổi tối đó mọi người đều ăn cơm zui zẻ, nó và hắn là tiêu điểm
trong bữa ăn. Nó cứ
định gặp miếng nào là Bảo cũng đưa đũa vào dành với nó khiến nó
giận run cả người. Minh và Phi thì ngồi ăn bình yên. Còn Phong, chỉ
ngồi yên nhìn 2 đưa nó rồi mĩm cười… Iu đơn phương khỗ thật…
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Sáng…
6h15phút…
Nhà Triệu gia…
_DẬY ĐI HỌC!!!!!!!!!!!!!!!! NHANH NHANH NHANH!_Phi Phi hét to hết
cỡ nhưng 3 tên con trai cũng k chịu nhấc xác dậy. Chẳng là tối qua
3 tên con trai k ra wan” bar mà ở nhà chơi, xong rũ nhau ngồi coi
tivi chắc là phim ma _ _!!. Nên bi giờ ko dậy nỗi…
_YAAAAAA! MẤY CÁI TÊN NÀY! CÓ DẬY KO THÌ BẢO?_Phi tới dựng đầu từng
tên dậy cũng vẫn vô ích. Ngay lúc đó nó từ trên lầu bước xuống, mặc
quần áo tươm tất. Mặt nó vui như hoa tự dưng nhăn lại khi thấy 3
tên con trai còn đang ngủ.
_May quá! Quy xuống đây giúp tui gọi mấy tên này dậy đi. Ngủ say
như chết, gọi mãi mà ko đc_Nhõ thấy nó thì thờ phào.
_Yên tâm. Để tui gọi choa._Nó nháy mắt với nhỏ xong lon ton chạy
xuống. Rồi ghé vào tai Minh nói nhỏ.
_ “Em zai iu quí, em mừh ko dậy thì chị sẽ nói em là em của chị chứ
ko phải anh đâu!”_Nó nói nhỏ… nhỏ đến nỗi chỉ nó và Minh nghe đc.
Ngay lập tức
_Yaaaaaaa Đừng nói đừng nói. Dậy rồi đây!_Minh ngồi phách dậy xong
hét ỏm tỏi. Làm ồn quá nên Phong thức dậy, còn hắn thì nhăn mặt
xong thì lấy gối trùm lên đầu rồi ngủ…
Nó nhìn hắn xong mĩm cười, Minh thì mặt ngơ ngơ ngác ngác như con
nai vàng. Phong thì ngáp ngắn ngáp dài rồi quay qua chưởi
Minh.
_Mày làm j` mà hét to zị? ko cho người khác ngủ j` hết hã?_Phong
đập mạnh vào vai Minh.
_Ưm… tao sorry. Thui thay đồ rồi đi học mày ơi!_Rồi 2 đứa chúng nó
đi làm VSCN. Bảo nhà ta thì còn đang nướng.
_Hyhy, anh iu àh. Mình chia tay nhen!_Nó cũng ghé sát vào tai Bảo
rồi nói, Bảo chẳng phản ứng j`. Nó cười xong đứng thẳng người dậy
rồi toan bước đi thì.
_Khoan!!!!!! Em nói cái j`? tại sao? Tại sao?_Bảo ngồi bật dậy như
xác ướp Ai cập xong lại hét lên.
_Ưm… dậy rồi àh. Em tưởng anh còn ngủ mãi như thế thì tụi mình….e
hehehehe_Nó thấy hắn ngồi dậy thì cười thích thú. Bảo thấy nụ cười
của nó thì đỏ mặt xong đứng dậy.
_Thui đc rùi, chịu em đó. Chỉ gọi dậy thui mừh làm người ta hoảng
hồn _ _!!_Bảo thở dài xong bước đi làm VSCN
_Nèh, Quy nói j` mà mấy ổng tự dậy thế? Tui gọi quài gọi quài mà
chẳng tên nào chịu dậy._Phi huýt nhẹ tay nó rồi hỏi cách khó
hiểu.
_Hehe bí mật!_Nó nháy mắt với Phi xong thì lon ton chạy vào bếp…
nhỏ ngơ ngác đi theo nó vào bếp để làm bữa sáng.
_Oaaaaaaaaaa, mới sáng sớm mà toàn nói sock người te ko àh…_Minh từ
trên lầu bước xuống rồi vươn vai ngáp ngắn ngáp dài than vãn…
_Hỳ, thế ko phải do anh tự làm tự chịu àh? Ai biểu tối wa coi phim
muộn wa” làm chi_Nó cũng từ trong bếp bước ra trên tay bê bữa sáng
ra bàn ăn.
_Hỳ, thui biết rùi. Mà thức ăn ai nấu zị? Có ăn đc hojk đây?_Minh
nhìn bữa sáng và dò xét.
_Của tui nấu đó, ko ăn đc đâu. Nhịn đi_Nhỏ cũng từ trong bếp bước
ra và lườm Minh một cái.
_Hihi tui nói zị thui chứ ăn thì vẫn phải ăn chứ!_Minh ngồi vội vào
bàn rồi ăn ngấu nghiến bữa sáng.
_Hyhy, tui thấy 2 người hợp áh. Nèh, tui giao ông anh mắc toi này
cho bà đó nghen_Nó ngồi xuống ghế rồi huýt tay nhỏ chọc ghẹo.
_Hứ! Ai mà thèm anh/cô ta chứ!_nhỏ và cậu cùng hét lên, nó thì ngơ
người nhìn 2 đứa rồi lăn ra cười.
_Hứ!_2 đứa quay mặt ra phía khác để che khuôn mặt đỏ bừng của
mình.
_Ý ý, sáng nay ăn j` zậy? trong ngon thế?_Hắn vừa trên lầu xuống
thấy 3 người đang ăn sáng thì cũng đi xuống theo.
_Thơm ghê! Hyhy nghe mùi mà đói cả bụng_Cu cậu cũng xuống và tấm
tắc khen bữa sáng.
_Ý ý, ngon hok?_Nó hỏi Bảo và Phong
_Ừm, ngon tuyệt._2 tên ăn thử và khen
_Hyhyhy thế mà lúc nãy có người chê bữa sáng của Phi Phi làm dỡ
đó!_Nó nói rồi nhìn về phía Minh, cậu đang đỏ mặt nay còn đỏ mặt
hơn.
_Á Quy! Có thôi đi ko? Anh méc mẹ bây giờ!_Minh lăm le liếc nhìn
nó.
Xong nó, hắn và Phong lăn ra cười trước hành động trẻ con của hắn.
Phi Phi thì ngồi im lặng chẳng nói j`. Hôm nay, cô sẽ gặp lại cái
tên tóc đỏ ớ wan” bar Loff vào tối hôm qua. Ko biết hắn tính làm j`
nhĩ???
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Tại trường….
_Á Quy nèh, bà lên lớp trước đi. Tui đi có việc chúc._Vừa đến
trường, nhỏ đã bước xuống xe rồi đi thẳng về phía cổng trường. Hành
động của nhỏ làm cho 4 đứa chúng nó tò mò và thắc mắc.
_Hyhy, chắc ko sao đâu mọi người đừng lo. Nhỏ đó sống nội tâm dữ
lém àh!_Nó đùa cho ko khí bớt căng thẳng đi, bên trong xe hơi bây
giờ toàn là 1 màu u ám.
_Ừm, với nhỏ đó cũng giỏi võ lém. Chắc hok sao đâu!_Hắn cười
_Thôi wan tâm con nhỏ đó làm j`? Tụi mình vào trường đi. Mà hình
như Quy còn phải xin chuyển lớp cho nhỏ đó phải ko?_Minh lên tiếng
và cố tỏ vẽ ko wan tâm đến Phi.
_Ừm, hỳ hỳ tks anh nghen. Nhờ anh nhắc em mới nhớ àh!_Nó lè lưỡi
xong bước xuống xe…
Phía cổng trường lúc này thật hỗn loạn… hầu như tất cả học sinh
toàn trường đều ùa ra cổng để đón 4 đứa chúng nó. Điều này khiến
tụi nó rất rất bực và cảm thấy mất tự do. Nó lúc nào cũng đi sát
cậu và hắn. Còn Phong thì đã chú ý nhỏ từ lúc ăn sáng đến giờ. Nhỏ
cứ là lạ sao đó, nên cu cậu quyết định sẽ đi theo nhỏ….
~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~
Tại sân sau của trường…
_Hehe, cô em quả là rất đúng hẹn nhĩ?_Tên tóc đỏ đang ngồi dưới 1
gốc cây thấy nhỏ đến thì nhếch mép cười.
_Hừm… tôi ko vòng vo với anh! Nói đi, tại sao anh biết?_Mặt nhỏ
lạnh lạnh như tiền vậy.
_Làm j` mà gấp thế?_Tên tóc đỏ đó nghiêng đầu nhìn nhỏ.
_Hừm… anh muốn j`?_Nhỏ nhăn mặt và nhìn sang hướng khác
_Hehe cô em thông minh thật, đc rồi. Xem như lần này tui tha cho cô
em đó. Lần sau thì ko có như zầy đâu!_Tên đó đứng dậy phủi đồ rồi
bước đi.
Nhìn đồng phục của hắn nhỏ cũng đủ biết hắn học lớp 12…đến khi tên
đó đi khuất rồi thì nhỏ trút 1 hơi thở dài xuống rồi bỏ đi… Phong
nhìn 2 người nói chuyện mà chẳng hiểu j`… có khi nào tên đó biết là
có người nhĩ???
~~~~~~~~.~~~~~~~
_Rengggggggg rengggggggg
Tiếng chuông vào lớp vang lên, lớp đã gần như có mặt đủ chỉ còn mỗi
mình Phi Phi. Nhưng nhỏ thì chờ cô vào lớp rồi zô cũng đc…
_Thưa cô…_Vừa thấy bong cô giáo, nhỏ đã bước tới.
_Vâng…_Nhỏ bẽn lẽn cúi đầu xuống, trông nhỏ bây giờ ko khác j` một
con bé ngây thơ hiền lành… Amen…
_Ừm… em theo tôi vào lớp đi._Cô giáo bước vào lớp rồi nhỏ cũng bẽn
lẽn theo sau…
_Các em!!! Trật tự nào!_Bà cô ghõ thước xuống bàn làm cả lớp im
bặt_Hôm nay lớp chúng ta có 1 bạn học sinh mới, bạn ý bên a5 chuyển
wa._Nó quay sang nó.
_Ừm… mình tên là Tuyết Phi Phi, có j`… mong mọi người giúp đỡ_Nhỏ
cúi gập người xuống chào cả lớp, đáp lại lời chào của nhỏ thì cả
lớp làm như ko hề thầy j`… “khinh người thế???”
_Này, Phi Phi xuống ngồi trước tui nèh!_Nó đứng lên rồi chỉ chỉ vào
chỗ trống phía trước mình.
_Em ngồi đó đi._Cô nhìn về phía chỗ trống đó ý muốn nhỏ xuống đó
ngồi.
_Vâng…._Nhỏ đi xuống đó và ngồi phịch xuống ghế…_ “Cái lớp này
khinh người wa” wa” đáng!”…
Chap 22:
Cuộc gặp gỡ kì lạ…
Những tiết học nhàm chán cứ thế mà trôi qua. Mọi người thì ai làm
việc nấy, hầu như chẳng ai chịu học. Và tất nhiên là tụi nó cũng ko
học rồi. Nó thì ngồi viết viết j` đó xong đẩy wa cho Bảo, Bảo nhìn
vào trong quyển vở rồi cú nhẹ đầu nó mĩm cười rồi lấy bút viết zô
đó. Minh thì đang mơ về chốn thần tiên. Phi Phi đặp cằm lên mu bàn
tay và nhìn ra ngoài cửa sỗ, đôi lúc khẽ nhăn mặt lại. Phong thì cứ
liếc liếc xuống nhìn nó với hắn rồi nhăn mặt khó chịu.
_Rengggggggg rengggggggggggg
Chuông báo đến giồ ra chơi, tất cả học sinh đều ùa ra khỏi lớp như
ong vỡ tổ. Chúng nó chán những tiết học vô vị đó quá rồi, chẳng có
chút j` vui hết…
_Hey! Can-teen thẳng tiến chứ!_Nó khều khều vai nhỏ
_Ừm, cũng đc…_Nhỏ nói mà như người vừa mới từ cỏi âm ti trở
về.
_Eh! Đi mà ko thèm rũ ai hết hã?_Hắn bực mình
_Hyhy, sorry. Biết lỗi gùi, mình đi chung luôn nghen._Nó quay lại
hắn xong nháy mắt
_Nhớ đó, lần sau như zậy nữa thì no đòn!_Hắn cú nhẹ đầu nó, nó chĩ
cười khì khì. *2 tên này giống con nít wua” _ _!!*
_Minh, dậy đi ăn nào. Ra chơi rồi còn ngủ!_Nó lay nhẹ tên em hách
dịch của mình nhưng hình như ko hiệu quả
_Haizzz, cái tên đó thì khỏi cần rũ. Cứ để hắn nhịn đói!_Nhỏ nói
xong toan kéo nó đi.
_Phong, đi cùng tụi tui cho zui!_Nó bị kéo nhưng vẫn ngoắt đầu lại
gọi Phong khiến cu cậu đỏ mặt. Tim đập loạn nhịp.
_Thừ người ra đó làm j`? Nhanh lên nào._Bảo cũng quay lại gọi
Phong.
Thế là 4 đứa tụi nó vui vẻ ăn dưới can-teen ( cái này chưa chắc àh
nghen ) còn mình cậu ở lại trên lớp mơ mộng và bị cái bao tử hành
hạ…
_Hyhy, qua kia ngồi đi!_Nó lon ton chạy trước xong quay lại gọi mọi
người.
_Ừm, ngồi đó cũng đc_Nhỏ nói rồi đến ngồi tại 1 cái bàn
_Ngồi đây đi, ăn j` tụi tui đi mua cho_Hắn nói.
_Ừm… cho em 1 cái hum-bơ-gơ và một hộp sữa socola_Nó nói rồi mĩm
cười.
_Cho tui 1 cái hum-bơ-gơ với 1 ly nước cam._Nhỏ nói rồi đảo mắt
nhìn vu vơ quanh can-teen
_Ok có liền, đi thôi mày!_Hắn mĩm cười với nó rồi huýt Phong đi mua
cùng.
Rồi giờ chỉ còn nó và nhỏ ngồi trên chiếc bàn đó, nó cứ nhìn mọi
người một cách thích thú còn nhỏ thì gương mặt lạnh như tiền… _ _!!
Bỗng tên tóc đỏ hum wa cùng tên tóc đen đến bàn của tui nó…
_Hi! Chào 2 pé!_Tên tóc đen, ý nhầm. Bữa nay hắn nhuộm cái mái tóc
đó sang màu vàng rồi…, hắn bước tới và nháy mắt với nó, nó cũng mĩm
cười lại.
_Hỳ, lại gặp. Ko ngờ lại gặp đc 2 em sớm như vậy_Tên tóc đỏ cũng
cười.
_Hỳ, 2 anh cũng học trường này àh!_Nó mĩm cười xã giao rồi nghiêng
đầu hỏi.
_Ừm…_Tên tóc đen gật đầu cái rụp.
_2 anh có chuyện j`?_Nhỏ nói mà gương mặt lại có phần lạnh
hơn.
_Thì đến nói chuyện thôi. Làm j` mà cáu gắt thế hã cô em?_Tên tóc
đỏ nói có phần khinh khi.
_Hỳ, con nhỏ này lúc nào nó cũng zậy áh. Mấy anh đừng để bụng._Nó
cười ngượng và cũng đủ biết nhỏ chẳng thích 2 tên này tẹo
nào.
_Mà 2 anh tên j` ấy nhĩ? Biết nhau lâu rồi mừh hok có biết tên_Nó
cười và chuyển đề tài.
_Hỳ, anh quên. Anh tên là Gia Quân, còn đây là Đức Kì._Tên tóc đen,
ý nhầm. Gia Quân giới thiệu tên với tụi nó.
_Hỳ hỳ, tên 2 anh đẹp thật._Nó cũng cười.
_Thế cô em tên là j`? Gọi cô em hoài thấy kì kì_Tên tóc đỏ cũng
cười và hỏi lại nó.
_Ừm, em tên Á Quy còn đây là Phi Phi._Nó
_Hỳ, zậy thui giờ tụi anh có chuyện rồi. Để khi khác mình nói
chuyện nghen!_Tự dưng Quân và Kì cùng đứng dậy và đi mất… để lại
dấu hỏi to đùng cho nó. Lúc đó, hắn và Phong cũng vừa mua thức ăn
về…
==========end chap 21==========
Chap 22:
Cuộc gặp gỡ kì lạ…
Những tiết học nhàm chán cứ thế mà trôi qua. Mọi người thì ai làm
việc nấy, hầu như chẳng ai chịu học. Và tất nhiên là tụi nó cũng ko
học rồi. Nó thì ngồi viết viết j` đó xong đẩy wa cho Bảo, Bảo nhìn
vào trong quyển vở rồi cú nhẹ đầu nó mĩm cười rồi lấy bút viết zô
đó. Minh thì đang mơ về chốn thần tiên. Phi Phi đặp cằm lên mu bàn
tay và nhìn ra ngoài cửa sỗ, đôi lúc khẽ nhăn mặt lại. Phong thì cứ
liếc liếc xuống nhìn nó với hắn rồi nhăn mặt khó chịu.
_Rengggggggg rengggggggggggg
Chuông báo đến giồ ra chơi, tất cả học sinh đều ùa ra khỏi lớp như
ong vỡ tổ. Chúng nó chán những tiết học vô vị đó quá rồi, chẳng có
chút j` vui hết…
_Hey! Can-teen thẳng tiến chứ!_Nó khều khều vai nhỏ
_Ừm, cũng đc…_Nhỏ nói mà như người vừa mới từ cỏi âm ti trở
về.
_Eh! Đi mà ko thèm rũ ai hết hã?_Hắn bực mình
_Hyhy, sorry. Biết lỗi gùi, mình đi chung luôn nghen._Nó quay lại
hắn xong nháy mắt
_Nhớ đó, lần sau như zậy nữa thì no đòn!_Hắn cú nhẹ đầu nó, nó chĩ
cười khì khì. *2 tên này giống con nít wua” _ _!!*
_Minh, dậy đi ăn nào. Ra chơi rồi còn ngủ!_Nó lay nhẹ tên em hách
dịch của mình nhưng hình như ko hiệu quả
_Haizzz, cái tên đó thì khỏi cần rũ. Cứ để hắn nhịn đói!_Nhỏ nói
xong toan kéo nó đi.
_Phong, đi cùng tụi tui cho zui!_Nó bị kéo nhưng vẫn ngoắt đầu lại
gọi Phong khiến cu cậu đỏ mặt. Tim đập loạn nhịp.
_Thừ người ra đó làm j`? Nhanh lên nào._Bảo cũng quay lại gọi
Phong.
Thế là 4 đứa tụi nó vui vẻ ăn dưới can-teen ( cái này chưa chắc àh
nghen ) còn mình cậu ở lại trên lớp mơ mộng và bị cái bao tử hành
hạ…
_Hyhy, qua kia ngồi đi!_Nó lon ton chạy trước xong quay lại gọi mọi
người.
_Ừm, ngồi đó cũng đc_Nhỏ nói rồi đến ngồi tại 1 cái bàn
_Ngồi đây đi, ăn j` tụi tui đi mua cho_Hắn nói.
_Ừm… cho em 1 cái hum-bơ-gơ và một hộp sữa socola_Nó nói rồi mĩm
cười.
_Cho tui 1 cái hum-bơ-gơ với 1 ly nước cam._Nhỏ nói rồi đảo mắt
nhìn vu vơ quanh can-teen
_Ok có liền, đi thôi mày!_Hắn mĩm cười với nó rồi huýt Phong đi mua
cùng.
Rồi giờ chỉ còn nó và nhỏ ngồi trên chiếc bàn đó, nó cứ nhìn mọi
người một cách thích thú còn nhỏ thì gương mặt lạnh như tiền… _ _!!
Bỗng tên tóc đỏ hum wa cùng tên tóc đen đến bàn của tui nó…
_Hi! Chào 2 pé!_Tên tóc đen, ý nhầm. Bữa nay hắn nhuộm cái mái tóc
đó sang màu vàng rồi…, hắn bước tới và nháy mắt với nó, nó cũng mĩm
cười lại.
_Hỳ, lại gặp. Ko ngờ lại gặp đc 2 em sớm như vậy_Tên tóc đỏ cũng
cười.
_Hỳ, 2 anh cũng học trường này àh!_Nó mĩm cười xã giao rồi nghiêng
đầu hỏi.
_Ừm…_Tên tóc đen gật đầu cái rụp.
_2 anh có chuyện j`?_Nhỏ nói mà gương mặt lại có phần lạnh
hơn.
_Thì đến nói chuyện thôi. Làm j` mà cáu gắt thế hã cô em?_Tên tóc
đỏ nói có phần khinh khi.
_Hỳ, con nhỏ này lúc nào nó cũng zậy áh. Mấy anh đừng để bụng._Nó
cười ngượng và cũng đủ biết nhỏ chẳng thích 2 tên này tẹo
nào.
_Mà 2 anh tên j` ấy nhĩ? Biết nhau lâu rồi mừh hok có biết tên_Nó
cười và chuyển đề tài.
_Hỳ, anh quên. Anh tên là Gia Quân, còn đây là Đức Kì._Tên tóc đen,
ý nhầm. Gia Quân giới thiệu tên với tụi nó.
_Hỳ hỳ, tên 2 anh đẹp thật._Nó cũng cười.
---[]------[]-----[]---
*Dương Gia Quân: một tên công tử của công ty SMS cũng có tiếng
trong giới kinh doanh. Rất đẹp trai, nhưng mà tính tình thì vui vẻ,
than thiên.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
*Lâm Đức Kì: một tên công tử của công ty Sami, chuyên về kinh doanh
đá quý. Tích cách ngông cuồng và biết 1 bí mật rất lớn về Phi
Phi…
---[]------[]-----[]---
_Thế cô em tên là j`? Gọi cô em hoài thấy kì kì_Tên tóc đỏ cũng
cười và hỏi lại nó.
_Ừm, em tên Á Quy còn đây là Phi Phi._Nó
_Hỳ, zậy thui giờ tụi anh có chuyện rồi. Để khi khác mình nói
chuyện nghen!_Tự dưng Quân và Kì cùng đứng dậy và đi mất… để lại
dấu hỏi to đùng cho nó. Lúc đó, hắn và Phong cũng vừa mua thức ăn
về…
_Ủa ai vừa ngồi zới 2 người zậy?_Hắn ngồi vào bàn và hỏi nó.
_Ừm, chỉ là một người bạn mới quen. Ko có j` đâu anh đừng lo_Nó lè
lười
_Ừm…_Hắn nói và bẹo má nó.
Phong thì cứ đăm đăm nhìn nhỏ, cu cậu thấy có cái j` đó ko ỗn trong
truyện này rồi. Nó và hắn thì mãi giỡn, nhưng ko một ai thấy đc…Cái
ánh mắt lo lắng, đăm chiêu của nó cứ hướng về Phi Phi… *Nó không hề
ngốc, chỉ là tính cách giống con nít mà thôi*.
~~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~~~~
Tại lớp…
_Ai da! Ông anh của tui ngủ lâu như zậy còn chưa thèm dậy nữa
hã?_Nó vừa bước vào lớp thì té ngữa ra, hên là có Phong đỡ
kịp.
_Đi đứng cẩn thận chứ!_Phong nhăn mặt nhưng lộ rõ vẻ wan tâm.
_Ehehe, sorry…_Nó cười ngượng.
_E hèm…_Hắn từ phía sau bước tới thấy zậy thì mặt hằm hằm._Này, mày
tính làm j` đấy?_Bảo nhăn mặt.
_Thì Á Quy bị ngã nên tao đỡ thôi chứ có j` đâu? Mà mày làm j` mà
giận dữ vậy?_Phong ngạc nhiên trước thái độ của thằng bạn và
hỏi.
_Hừm,… thui thì tao ko muốn nói bây giờ, nhưng trước sau j` thì
cũng phải để cho tụi mày biết nên tao công bố luôn._Nói đoạn hắn
kéo tay nó lại đứng sát mình_Tao với Á Quy đang wen nhau!_Hắn nói
bằng giọng nghiêm túc, nghiêm túc cực kì. Làm cho mọi người ai nấy
đều đứng đơ như nghe tin động trời “chứ zầy còn ko động trời àh _
_!!”, lũ h strong lớp cũng nghe *ké* nữa.
_What? Mày nói cái j`?_Phong ngạc nhiên quá, cu cậu chẳng biết j`
về chuyện này cả. Phong bay vào nắm cổ áo hắn rồi dơ tay lên định
đánh.
_Mày làm cái j` zậy? Thì tao zới Á Quy quen nhau có j` sai cơ
chứ!_Hắn kéo tay Phong ra rồi chĩnh lại cổ áo.
_Mày… mày biết Quy là em gái của thằng Minh! Tại sao…_Phong nói và
mặt lộ rõ vẻ giận dữ. thực sự ko phải đây là lí do này, mà do cu
cậu biết rằng… mình là kẻ thứ 3… Đáng buồn thật.
_Ừm, thì có sao đâu? Là em của bạn, chứ có phải em của tao đâu mà
tao ko đc iu cơ chứ?_Hắn nói và ôm sát nó vào người hơn rồi cúi mặt
sát xuống mặt nó, mĩm cười.
_Ừm… thì ko sao hết…nếu, mày yêu Quy thực lòng. Thì hãy bảo vệ Quy
cẩn thận nhé. Nếu ko tao sẽ đánh mày nhừ tử đấy!_Phong nói và mĩm
cười, nụ cười buồn. Cu cậu lấy tay đấm nhẹ vào ngực hắn xem như lời
hứa.
_Không cần mày nói tao cũng tự biết mà!_Hắn cười chắc chắn.
Phong nhìn nó cũng đang mĩm cười mà lòng xao xuyến, có lẽ mối tình
này của cu cậu chẳng đến đâu đc rồi… Phong quay đầu và về chỗ
ngồi…Nó với hắn cùng về chỗ ngồi, còn Phi Phi thì… đi đâu mất tiêu
roài ~.~
~~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~~
Tại quán Café Lucky:
Một cô bé tầm 17 tuổi vừa bước vào quán café và thu hút mọi ánh mắt
của tất cả những người trong quán. Hình như cô bé đó ko hề chứ ý
đến những người xung quanh, cô đảo mắt xung quanh quán rồi đừng lại
tại một cậu con trai tóc đỏ…
_Nói đi!_Cô gái đó bước nhanh đến chiếc bàn của cậu con trai đó rồi
ngồi xuống, vẽ mặt vẫn lạnh tanh…
_Hỳ, làm j` mà gấp vậy thưa cô *vệ sĩ* đáng kính!_Tên đó nhếch mép
cười.
_Ngươi!_Gần như mất bình tĩnh nhỏ chồm người về phía trước…
“Nhỏ là vệ sĩ ư? Tại sao Kì lại bík đc than phận của nhỏ? Phải
chăng… Kì cũng có thế lực trong giới đêm nên mới bík đc thân phận
thực của nhỏ ư? Cứ từ từ đi, đời còn dài… :D”
Chap 23:
(1)Chân nhân bất lộ tướng….
(2)Cuộc đụng độ bất ngờ
(1) Chân nhân bất lộ tướng…
10h25 phút sáng…
Quán Café Lucky….
_Nào,… từ từ rồi mình nói chuyện. Việc j` mà phải mất bình tĩnh như
thế!_Kì nhấn vai nhỏ xuống rồi cười.
_Hừm… tại sao ngươi biết?_Nhỏ quay mặt sang phía khác và đặt cằm
lên mu bàn tay, gương mặt thì đang bốc hỏa… dễ khiến người khác
rung mình…
_Đối với người ngoài thì khó… chứ người chung nhà thì việc gì mà ko
biết cơ chứ_Kì cười thích thú.
_ “Người trong nhà”, câu đó nghĩa là sao?_Phi quay lại và nhìn Kì
bằng cái ánh mắt khó hiểu.
_Hehe, cô phải gọi tôi là đàn anh chứ? Nên lễ độ một chút đi
X-028_Kì nói, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt nhõ.
_Ưm… ngươi…_Nhõ đỗ mồ hôi, người này… ko đơn giản như nhõ
nghĩ.
_Hừm, chắc cô chưa biết tôi đâu. Vì bấy lâu nay trong tổ chức tôi
hoạt động ở China mà ko hề về nước hay họp bất cứ 1 cuộc họp
nào…_Kì nghiêng đầu.
_Anh… là ai?_Nhõ nói và gương mặt gần như xám đi.
_Bình tĩnh đi, tôi chẳng có ác ý gì khi về đây đâu._Kì mĩm cười và
trấn an nhõ._Tôi là X-001, nghĩa là người đầu tiên của tổ chức FBI,
đội vệ sĩ._Kì nói và mĩm cười.
_Anh… vậy lí do vì sao anh lại về đây?_Nhõ cau mày.
_Đơn giản : “Bảo vệ tiểu thư Triệu Á Quy”._Kì
_Tại sao? Chẳng lẽ thực lực của tôi ko đủ để bảo vệ tiểu thư àh? Mà
lại cần đến anh?_Nhỏ mở to mắt và hỏi gặng.
_Từ từ đã nào… bình tĩnh chứ. Là một vệ sĩ thì ko nên dễ bị mất
bình tĩnh thế đâu._Kì cười_Ừm… thực ra lần này tập đoàn Ema sẽ phải
đối đầu với trùm Mafia. Đã là mafia thì tội ác nào chúng cũng có
thể gây ra đc. Kẻ thù lần này rất lớn nên, 1 mình cô thì ko thể bảo
vệ đc cho tiểu thư đâu…_Kì nói một cách chậm rãi.
_Ưm… ko phải lần trước nói kẻ thù chỉ là một tập đoàn dựa vào mafia
sao? Sao bây giờ lại đụng đến trùm mafia chứ?_Nhõ nhăn mặt.
_Cái này thì ko thể tiết lộ đc, điều quan trọng bây giờ là chúng ta
cần phải bảo vệ tiểu thư…_Bỗng gương mặt của Kì đanh lại, chứa đụng
1 sức mạnh vô hình khiến người ta khiếp sợ…
Nhõ nhăn mặt lại. Nhất định, nhất định ko thể để Á Quy gặp nguy
hiểm được. Không đơn giản chỉ là công việc, mà nó là người bạn của
nhỏ… một người bạn đặc biệt không thể mất đi…
_Này… Dương Gia Quân… hắn cũng là người của đội vệ sĩ ư?_Nhỏ
hỏi.
_Hỳ… hắn ta là người quản lí đội 2. Có thể nói, tên đó mạnh ngang
tôi._Kì cười cách thích thú.
_Nhưng hắn cũng bảo vệ Á Quy sao? Hắn là người quản lí cơ mà?_Nhỏ
nghiêng đầu thắc mắc.
_Yes! Gia Quân sẽ bảo tiểu thư và thiếu gia, nếu chúng ta gặp phải
trường hợp bế tắc thì hắn sẽ ra tay. Giống như dự bị vậy…_Kì giải
thích
_Ưm… thế Karin đâu?_Nhỏ hỏi mà vẽ mặt lộ rõ vẽ lo lắng…
_Karin? Đội trưởng đội số 1 cũng là người quản lí của cô đó hã? Hắn
đang được lệnh bảo vệ lão gia…_Kì cười típ mắt trông rất đểu.
_Ừm…_Nhõ chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống… “nhõ nhớ Karin…”
2 con người, 2 ý nghĩ riêng… không gian bị bao trùm bởi sự yên
tĩnh…nhưng… trong họ lại toát lên một cái j` đó… có thể là lạnh
lùng… và cũng có thể là huyền bí!
~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~~
(2) Cuộc đụng độ bất ngờ
Tại trường….
_Này, Phi Phi đâu? Sao vào lớp rồi còn chưa thấy nhõ ý nhĩ?_Nó gãi
đầu thắc mắc.
_Cô ta đi đâu thì mặc xác cô ta chứ!_Minh cáu.
_Ơ hay! Phi Phi là bạn của em gái mày mà mày nói chuyện kiểu đó àh?
Muốn ăn đập ko?_Bảo lăm le và nhìn Minh bằng ánh mắt rực lữa…
_Không có j` đâu… chuyện đâu thì cũng sẽ vào đó thôi._Phong nói và
mắt thì đăm đăm nhìn ngoài cửa sỗ.
_Hứ!_Nó hất mặt lên rồi quay lại với quyển sách…
_Renggggggggggggggg renggggggggggggggg
Chuông báo giờ ra về, tụi học sinh nhanh tay dọn đồ rồi ào ra cỗng
cứ như là ong vỡ tổ ấy… Bọn nó cũng đang ra khỏi cổng nhưng mà khi
tụi nó đến cổng thì mọi người dạt ra 2 bên nhường đường cho tụi nó
đi ( ngu sao mà đụng vào _ _!!)
Hôm nay tụi nó đi môtô. Minh, Phong đi một xe, còn nó thì lon ton
trèo lên xe của Bão khiến Minh ngạc nhiên.
_Ưm… sao em lại ngồi bên xe của thằng Bảo?_Minh tròn mắt nhìn 2 đứa
chúng nó.
_2 đứa nó bây giờ là một đôi rồi…_Phong nói giọng nghẹn lại như ko
hề muốn nói.
_Haz! Zậy sao? Thế mà tui ko biết?_Minh quay ngoắt lại nhìn Phong
rồi cười.
_Hứ, anh thì chỉ lo ngủ thui. Biết cái j` cơ chứ!_Nó cười true
cậu.
_Hyhy! Bảo này, mày lo mà canh trừng em gái tao đó nhaz! Em tao mà
bị j` thì mày ko xong với tao đâu!_Minh đội mũ bảo hiểm vào rồi nói
với Bảo.
_Biết rùi, ko cần mày phải nhắc tao cũng sẽ bảo vệ Á Quy mà!_Hắn
cười rồi bẹo má nó.
_Hihi_Nó chẳng nói j` mà chỉ cười. Nhưng trên gương mặt Phong hiện
rõ một cái j` đó… một nỗi buồn mang mác…
_Này, đua ko?_Minh đề nghị và lên ga.
_Hừm, đua thì đua ai sợ mày chứ!_Hắn nhếch mép cười và cũng lên
ga.
Riêng Phong chẳng nói j` mà lên ga rồi chạy vụt đi trước luôn làm
tụi nó ngơ ngác. Xong cậu và hắn cũng chạy theo để lại phía sau một
làn khói bụi mờ… loang ra khắp không khí. Có cái j` đó… sắp xảy ra
với những con người này…
Trên xa lộ… 3 chiếc xe đua cứ thay nhau vượt lên phía trước… dường
như… 3 chiếc xe này ko thế phân được thắng bại… người lái 3 chiếc
xe này là 3 chàng trai… rất phong độ… nhưng… tại một con hẽm nhỏ…
một chiếc xe hơi đen bóng… khẽ lướt nhẹ trên đường và… cùng tham
gia cuộc đua của vận mệnh một cách âm thầm….
=========End chap 23==========
Chap 24:
Cuộc đua của vận mệnh…
Khói….
Bay nghi ngút….
Tiếng rú của những chiếc xe….
Họ cứ lao nhanh qua….
Và vụt đi như những tia chớp…
Không hề biết….
Trên cuộc đua của mình…
Đã có một kẽ vô danh cùng tham gia…
Mọi người đi đường đều phải dạt qua 2 bên để nhường đường cho 3
chiếc xe mô tô đó. Khi những chiếc xe đó chạy vụt qua rồi và để lại
một làn khói loang nhẹ trong không khí. Họ lấy tay chỉ trỏ vào
những con người đó rồi trách móc…
Lúc này, cả 3 đã ra khỏi ngoại ô và đã cách thành phố một khoảng
khá xa và bây giờ họ đang ở một vùng quê vắng vẻ, 2 bên đường chỉ
là những cánh đồng rộng bao la…Nhưng dường như họ còn hăng hái lắm
và vẫn chưa có ý định sẽ dừng lại. Bỗng… chiếc xe ô tô đó lên ga và
vụt lên phía trước, vượt mặt cả 3 chiếc xe bằng những cú lách nhẹ
nhàng… cả 3 người cùng thắng lại… lấy bánh trước làm điểm dựa và
quay bánh sau thành một hình vòng cung 1 cách rất điệu nghệ, ko mảy
may sai sót…
_Kéttttttttttttttttt kéttttttttttt
Tiếng bánh xe cọ vào mặt đất, tạo lên 1 ngọn lữa xanh khẽ cháy lên
theo bánh xe và vụt tắt nhanh trong làn khói bụi… Minh, Phong, Bảo
cùng dừng xe lại rồi mở mũ bảo hiểm ra, lấy 2 chân làm chống cho
chiếc xe đứng vững… Nó cũng mở mũ bảo hiểm ra…
_Cạch….
Cánh cửa chiếc xe mở ra… tim 4 đứa như ngừng đập, chúng vẫn chưa
biết nguy hiểm đang cần kề… Một người con trai bước khỏi chiếc xe.
Người đó mặc một bộ ves đen, mắt kính đen, tóc cũng đen và được
vuốt ngược về phía sau. Mang đậm nét dân xã hội đen chuyên nghiệp
Vừa thấy gã đó, Minh khẽ nhăn mặt, xong gương mặt lộ rõ vẻ vui
mừng. Nó thì mở to mắt kinh ngạc và sờ sững… nó lấy tay nắm chặt
lấy áo của hắn xong khẽ run lên… gần như nó ko thế tin đc vào mắt
mình nữa…. con người kia! Bảo quay lại nhìn nó, xong ôm nó vào
lòng…
_Là anh sao? Anh đến đây làm j`?_Minh lên tiếng, đôi mắt hiện rõ
một vẻ j` đó,… vui mừng cũng có, hãnh phúc cũng có,…
_Chào thiếu gia và tiểu thư_Tên đó bước đến gần tụi nó rồi đưa tay
phải đặt lên trước ngực phải rồi cúi đầu chào.
_Này, anh ko cần khách sáo như thế!_Minh bước xuống xe và rỗ vai gã
đó.
_Làm sao tôi ko khách sáo cho đc? Cậu là cậu chủ trước kia của tôi
mà_Gã đó cười một cách đểu rã.
_Này… dù j` thì chuyện cũng qua rồi. Lúc đó em tưởng anh chết rồi
chứ, thật ko ngờ_Minh mĩm cười mà ko hề thấy đc vẻ mặt tức giận của
gã đó._Mà anh đến đây làm j` thế?
_Tôi đến đây để đưa Á Quy đi_Gã đó nhìn nó, và nhếch mép
cười.
_Anh nói sao cơ? Đưa Á Quy đi đâu chứ?_Minh mở to mắt ngạc nhiên và
nó cũng ngạc nhiên.
_Này, cậu đừng ngây thơ như thế chứ? 3 năm qua cậu vẫn hồ đồ và chủ
quan như ngày nào. Bây giờ… tôi là người của tổ chức ngầm, ko phải
là người của tập đoàn Ema._Gã đó nhếch mép cười một cách khinh
thường. Ko tin vào tai mình nữa Minh hỏi gặng.
_J` cơ? Anh… vậy ý anh là j`?_Minh dường như ko đứng vững… cậu cũng
ko tin con người này là người cậu kính trọng và nể phục trước kia
nữa…
_Để đưa Á Quy đi, theo như nhiệm vụ tôi đc giao_Gã có nghiêng đầu
rồi cười.
_Anh nói cái j` cơ! Á Quy là người anh yêu thường nhất cơ mà!_Mất
bình tĩnh, Minh lao vào túm lấy cổ áo tên đó và dơ cao nắm đấm.
Thấy tình thế căng thẳng Phong liền chạy xuống và giữ Minh
lại.
_Này, mày bình tĩnh đi chứ. Tại sao lại hành động như thế, thật sự
ko như mày lúc thường mà!_Phong giữ chặc 2 tay của Minh và hét lên
đầy giận dữ.
_Hừm… đúng thật cậu vẫn nông nỗi như ngày xưa đó thiếu gia à!_Tên
đó lấy tay phủi phủi cái áo ves của mình.
_Mày buông tao ra! Tao phải làm rõ việc này._Minh cố thoát khỏi
vòng tay của Phong.
_Mày bình tĩnh lại… tao sẽ buông mày ra…_Phong lên tiếng giọng rất
rất bình tĩnh. Ngay lúc đó, gã đó bước tới và đấm cho Minh một cái
vào mặt.
_Cái này là để trả cho việc mày dám làm dơ đồ của tao!_Gã đó nói và
gương mặt đầy dận dữ.
_Anh!!!_Phong liền giữ Minh lại và nhìn gã đó bằng con mắt giận dữ…
nơi khóe miệng của Minh… máu đã chảy ra. Thấy thế nó buông hắn ra
rồi chạy lại phía Minh.
_Ôi không,… Chúa ơi… Minh à… có sao ko?_Nó giữ gương mặt Minh và
gần như đã khóc… nó cố mím chặt môi để ko phát ra tiếng nấc. Bảo
cũng chạy lại đó.
_Đừng khóc… Ko sao mà, sẽ ko có việc j` đâu_Minh đứng dậy và lau
nước mắt trên mặt nó.
_Cái gã này!_Hắn gằn giọng và lao vào tính đánh cho gã đó một trận,
Phong cũng bay vào theo.
Tình thế lúc này… thực sự Phong và Bảo rất mạnh…. Nhưng dường như
chẳng nhằm nhò j` đối với gã đó cả. Thậm chí đã đánh đc một lúc
rồi, 2 tụi nó gần như kiệt sức nhưng ko thể đánh đc gã đó dù chỉ
một cái. Đã thế còn bị gã đó đánh cho te tua. Nó đứng đó chỉ biết
lấy 2 tay che miệng và khóc… Thấy tình thế xấu đi, Minh cũng bay
vào.
3 người cùng đánh và rất ăn ý. Trong phút chốc gã đó lơ là và bị ăn
nguyên 1 cú đấm như trời giáng vào mặt… máu tóe ra…
_Hừm… đau thật đấy_Gã đó lấy tay sờ lên mép chỗ bị chảy máu… rồi
quay ngoắt lại nhìn 3 đứa chúng nó bằng ánh mắt rực lữa…
3 đứa chúng nó thì gần như lã rồi, ko còn sức để đánh tiếp nữa. Tụi
nó cứ đứng đó nhìn gã kia rồi thở hồng hộc.
Nhanh như cắt, gã đó bay vào và đánh tụi nó. Đã kiệt sức nên tụi nó
bị gã đánh cho te tua… gã đó đánh…. Và máu bắt đầu loang ra… 3 đứa
tụi nó bị đánh te tua và giờ thì đứng ko vững… máu chảy rất nhiều…
loang khắp bề mặt đất.
_Cho tụi bay chết! Dám đánh tao bị chảy máu àh!_Gã đó vẫn tiếp tục
đánh…
_Dừng lại đi!!!!!!!_Bỗng nó hét lên… nước mắt vẫn đầm đìa trên
gương mặt xinh đẹp của nó.
_Này.. sao lại khóc thế. Em khóc trông chẳng xinh chúc nào!_Gã đó
bước đến gần nó rồi dung tay quệt đi dòng nước mắt trên gương mặt
nó.
_Híc…. Người anh muốn bắt là tôi…. Tôi sẽ đi theo anh… đừng làm hại
họ…_Nó gần như khóc nấc lên…
_Hừm… vì mấy thằng này sao!_Tên đó gừ giọng rồi quay lại nhìn 3 đứa
tụi nó.
_Á Quy… nhất định em ko được đi theo gã đó!_Minh cố đứng dậy và nói
một cách khó nhọc
_Có tụi anh ở đây rồi. Nhất định anh không để cho ai bắt nạt em
đâu!_Hắn cũng đứng lên,… nơi khóe môi có thứ chất long màu đỏ đang
từ từ chảy xuống…
_Á Quy… chạy đi!_Phong có lẽ là người bình tĩnh nhất. Cu cậu chạy
đến giữ chặt 2 tay của tên đó lại rồi kêu nó chạy đi
_Nhưng… híc_Nó chỉ biết ôm mặt khóc. Nó ko muốn vì nó mà họ bị ra
nông nỗi này.
_Mau! Chạy đi!_Hắn hét lên và cũng cố giữ tên đó lại. Minh cũng
vậy.
_Híc… mọi người_Nó bây giờ đã khóc nấc lên. Nó ko biết bây giờ mình
phải làm gì… nó cứ đứng như trời trồng ở đó.
Rồi 3 tên này cũng kiệt sức mà ko giữ nổi gã đó nữa… nó thì vẫn
đứng đó và khóc. Tên đó thoát ra đc, quay lại đánh 3 người… nó chỉ
biết ôm mặt khóc…
Đến lúc gã đó cầm một khúc cây (Ko biết lôi đâu ra) định đánh vào
đầu của Minh thì…
_Kéttttttttttttttttttttttttttt
Tiếng phanh xe gấp… một tia lữa xanh vụt lên theo đường vòng cung
của phanh xe in vào đường… ngọn lữa tóe sáng lên…trong phút trốc
liền vụt tắt.
_Dừng lại…._Tiếng một người con gái vang lên
Máu…
Nước mắt…
Tất cả cùng hòa trung với nhau…
Tạo nên một màu đỏ thẫm… rất đẹp ….
Nhưng lại mang màu của chết tróc…
==========End chap 24=========
Chap 25:
Dấu chấm hết cho sự khởi đầu!
(Lời của Minh kể)
Máu….loang một vệt dài trên nền đất…
Nước mắt cứ tuôn dài trên gò má của một người con gái xinh
đẹp…
Đau… Tôi cảm thấy có cái j` đó… như vừa bổ vào đầu mình… một thứ
chất lỏng từ đầu tôi chảy xuống. Mọi thứ như mờ đi… mắt tôi dần mờ
đi… tất cả… dần biến mất để rồi một màu đen u ám bao trùm lấy tất
cả. Trước khi ngất đi, tôi nghe đc tiếng khóc nấc của một cô gái…
ko phải Á Quy… tiếng gào thét nghe xé lòng…
Mọi thứ biến mất… màu đen bao trùm tất cả…
~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~
_Ưm…_Tôi hé mở mắt, mọi thứ dần dấn hiện nhưng chỉ toàn một màu
tráng xóa :| Đau!!! Thứ mà tôi nhận thức đc đầu tiên tôi cảm nhận
đc.
_Ôi!!! Thiên Minh, cậu tỉnh rồi sao!!!_Tiếng một cô gái hét lên
trong vui sướng._Bác sĩ!!! Bác sĩ!!! Cậu ấy tĩnh rồi…_Cô gái đó
chạy ra khỏi phòng và hét lớn lên. Tôi thấy… có j` đó long lanh nơi
khóe mắt cô ấy…
Một lúc sau khi cô ấy ra khỏi phòng thì một vị bác sĩ đáng tuổi và
một cô y tá trẻ bước vội vào phòng. Vị bác sĩ đó bước đến cạnh
giường tôi và đo đo khám khám j` đó. Cô gái lúc nãy thì đứng bên
cạnh giường và lấy hai tay che kín miệng như để ngăn ko phát ra
tiếng nấc…
_Ông Jonh… cậu ấy thế nào rồi ạh???_Cô gái đó vội hỏi vị bác sĩ khi
ông vừa kiểm tra cho tôi xong.
_Ừm… đây là một hiện tượng rất lạ mà từ trước đến giờ chưa từng có…
thiếu gia… hoàn toàn khỏe mạnh và ko hề để lại một biến chứng nào
sau sự cố đó! Nhưng thiếu gia còn phải ở lại 1-2 tuần để theo
dõi_Vị bác sĩ nhoẻn miệng cười và thông báo tin mừng. Tôi cũng thở
phào nhẹ nhõm.
_Ôi!!! Thật ko ạh… cảm ơn trời phật!_Cô gái đó hét lên trong vui
mừng, nước mắt đã lăn dài trên khóe mi.
_“Con gái j` đâu mà mau nước mắt. Chẳng bù cho cái con nhỏ khó ưa
đó” *Ý hén là Phi Phi đấy hehe mới tĩnh lại đã nhớ nhõ roài*_Tôi
thầm nghĩ và nhếch mép cười.
_Cô ở đây trông cậu ấy, tôi sẽ thông báo với phu nhân và lão gia_Vị
bác sĩ đó mĩm cười nhân hậu và bước ra ngoài, cô y tá kia cũng đi
theo.
Bây giờ trong căn phòng này, chỉ có tôi và cô gái mít ướt này.
Không khí năng nề bỗng bao trùm quanh tôi.
_Cậu… có thấy mệt ở chỗ nào ko?_Cô gái đó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh
giường của tôi.
_Tôi ko sao… mà cô là ai?_Tôi nhìn cô gái đó, gương mặt thực sự rất
wen. Mái tóc nâu đỏ cắt ngang vai. Đôi mắt to … nhưng… tôi ko thể
nhớ được người con gái này.
_Cậu… ko nhận ra tôi cũng phải…_Giọng cô ấy đượm buồn, đôi mắt vẫn
rưng rưng nước mắt.
_Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?_Tôi đưa tay sờ lên đầu, gần như chỉ còn
đau chút ít. Chứ người tôi thì hoàn toàn chẳng hề hấn j`.
_Cậu… hôn mê đã 2 năm 1 tháng 18 ngày rồi_Cô gái đó nói và nhìn lên
tờ lịch troe trên tường.
_C… cái gì???_Tôi tròn mắt nhìn lên tờ lịch treo trên tường._Ngày
15 tháng 5 năm 2011… lúc đó là năm 2008…_Tôi lẩm nhẩm tính lại số
ngày. Ko ngờ… lần đó tôi hôn mê lâu như vậy…
_Thiên Minh!!! Thiên Minh!!! Con tôi…_Cánh cữa bỗng mở toang ra.
Người phụ nữ đã ngoài 35 nhưng trong bà vẫn toát lên một vẻ đẹp
thanh nhã… Gương mặt thì nhễ nhãi mồ hôi và hiện rõ vẽ vui mừng xen
lẫn lo lắng…
_Mẹ!_Tôi chỉ nói đc 1 chữ… tại sao chứ? Đây là lúc tôi cảm nhận đc
cái thứ gọi là tình mẫu tử. Tại sao tôi thấy thương người phụ nữ
đứng trước mặt mình thế này…
_Ôi lạy trời phật!!! Con tôi tỉnh lại rồi_Nước mắt lăn dài nơi khóe
mi, mẹ tôi… đã khóc! Khóc vì lo cho thằng con ngỗn nghịch của bà là
tôi đây… Mẹ ôm tôi thật chặt và khóc nấc lên. Đưa hai tay lên giữ
chặt lấy mặt tôi, cứ như kiểu mẹ tôi đã rất nhớ tôi…
_Con tôi…_Nếu có người ngoài nhìn vào, thì chắc chắn sẽ ko tin đây
là người phụ nữ quyền quí, cao sang. Mà thay vào đó, là một người
mẹ lo lắng, thương yêu con của mình. Một tình yêu thương giản dị…
ko cầu kì…
_Mẹ…_Tôi nắm chặt lấy hai bàn tay mẹ. Tại sao từ trước đến giờ, tôi
ko nhận ra rằng mẹ vẫn luôn âm thầm che chở, bảo vệ, lo lắng cho
mình chứ.
_Thưa phu nhân, xin hãy bình tĩnh._Vị quản gia già đáng kính cũng
bước vào sau một người đàn ông trung niên. Nơi khóe mắt cũng lăn
dài 2 hàng nước mắt.
Nhưng… người đó chỉ đứng bên cạnh và lấy 1 tay nắm chặt lấy vai
tôi. Đó là cách thể hiện một niềm tin của người đàn ông chững chạc
với một người đàn ko khác!
Sau tràng nước mắt, pama tôi ở lại và chăm sóc tôi rất chu đáo.
Nhưng việc tôi thắc mắc nãy giờ. Chính là cô chị gái song sinh của
mình. Á Quy, tại sao biết tin tôi tỉnh lại mà chị ko tới?
_Mẹ àh… Quy…_Tôi bỏ lững câu. Và như hiểu đc ý tôi, đôi mắt mẹ đượm
buồn.
_Con bé đó… nó thay đổi nhiều rồi…_Giọng mẹ tôi đượm buồn. Tôi cũng
cảm thấy… có cái gì đó rất lạ trong truyện này…
~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~
Thời gian cũng trôi qua dần.
Đối với tôi nó thật buồn tẻ…
Rồi cũng đến ngày tôi đc ra viện.
_Thiên Minh àh!!! Chúc mừng con đã đc ra viện._Mới sáng sớm mẹ đã
đến và cầm theo một bó hoa cúc vàng.
Từ hôm tôi tỉnh lại đến giờ, ngày nào mẹ cũng túc trực bên cạnh để
chăm sóc tôi. Cái cô gì gì đó thì ko thấy đến nữa chắc là do cô ta
bận rồi…
_Hỳ, chuyện con suất viện thì sớm hay muộn cũng vậy. Có gì đáng
chúc mừng đâu chứ_Tôi bỗng thấy hụt hẫng khi biết rằng. Người đi
thăm tôi chỉ có mẹ, pa, ông quản gia và cô gái hôm nọ…
_Sao con lại nói thế? Mẹ chỉ có ý tốt cho con…_Ba tôi lên tiếng và
có phần trách móc tôi.
_Thôi, mau ra khỏi cái nơi này. Nằm ở đây lâu như vậy con phát tởm
với mùi thuốc sát trùng ở đây rồi_Tôi đứng vội dậy và bước ra
ngoài, để mặc mọi người ở đó. (Có bốn người chứ mấy)
Chiếc xe hơi màu đen bóng đã đậu sẵn ở trước cửa bệnh viện chỉ chờ
cả nhà ra thôi… Leo lên xe và ngồi vào ghế trước. Tôi đặt cằm lên
mu bàn tay và nhìn ra hướng phía ngoài cửa sỗ. Mọi người cũng lên
xe và chiếc xe nhẹ nhàng lướt trên đường…
_Lách tách…ào… ào…
Bên ngoài, trời bỗng đổ mưa. Những giọt nước từ từ rơi xuống mặt
đất… rồi bên ngoài xe lúc này chỉ còn lại một màu trắng xóa. Có lẽ…
ông trời cũng ko mong tôi suất viện đây mà, nên mới cho một cơn mưa
to thế này _ _!!
_Đúng là xui xẻo thật, sao bỗng dưng trời lại mưa như thế chứ_Vị
quản gia đáng kính của tôi lên giọng phàn nàn khi vừa bước chân vào
nhà.
_Truyện thời tiết. Sao mình có thể biết đc chứ_Mẹ tôi chỉ mĩm
cười.
_Thôi đc rồi về đến nhà là mừng rồi. Chúng ta phải mở một bữa tiệc
mừng lớn chứ._Pa tôi lên tiếng và vỗ vai tôi.
_Nhưng trời mưa thế này thì… có vẻ ko tiện lắm_Vị quản gia nhìn ra
phía ngoài và lắc đầu.
_Con thấy ko cần đâu_Tôi tỏ ra khó chịu rồi hậm hực đi về
phòng.
Cảnh vật vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng mà… con người
thì thay đỗi rồi. Mọi người đã lớn lên và chững chạc hơn.Ngồi cạnh
cửa sổ, tôi nhìn ra phía bên ngoài. Tôi bỗng cám thấy buồn. Từ lúc
tĩnh lại đến giờ tôi chẳng thấy Á Quy, cô chị gái ngốc nghếch của
mình ở đâu cả. Cảm giác trống trải như thế này tôi thực sự ko chịu
đc.
_Cạch…
Cánh cửa phòng bỗng mở ra. Tôi giật mình quay lại xem kẻ nào dám
vào phòng tôi như thế.
_Cậu sao thế?_Cô gái đó lên tiếng. Tôi tỏ ra ko mấy quan tâm, quay
lại phía ngoài khung cửa sổ.
_Thiên Minh àh… tôi làm gì sai sao? Tại sao cậu đối xử với tôi như
thế?_Nước mắt cô gái đó đã lăn dài trên gò má ửng hồng. Tôi giật
mình nhìn cô gái đó.
Cái cảm giác này là sao chứ? Tim tôi đang đập thật nhanh, cảm giác
đã lâu lắm rồi tôi ko như thế này. Tôi tưởng là mình đã ko có cái
thứ cảm giác này chứ.
_Cô… tại sao lại khóc_Tôi quay ngoắt mặt sang phía khác. Còn cô gái
đó thì vẫn cứ ôm mặt khóc nức lên.
_Thiên Minh… cậu… quên tôi thật sao… hức hức…_Cô gái đó ôm trầm lấy
tôi. Tôi cũng khá bất ngờ trước hành động của cô gái này._Tôi là
Tuyết Phi Phi này… cái con nhỏ mà cậu vẫn ghét đây này… hức…
_T-Tuyết Phi Phi…_Tôi sững người, thực là ko thể nhận ra cô gái này
chính là con nhõ ương ngạnh ngày xưa. Nhõ đã thay đổi nhiều rồi…
trông xinh hơn. Nhưng… thực sự chẳng giống nhỏ…
_Ừm… là tôi…_Nhỏ gần như khóc nhiều hơn.
Mọi thứ như vỡ òa, người con gái này… đã khiến tim tôi giao động.
Tôi có thể nghe đc cả tiếng tim của cô gái này… 2 người, 2 trai
tim, nhưng hòa chung một nhịp đập… tôi khẽ xiết chặt vòng tay hơn
và ôm trầm lấy nhỏ…cảm giác hạnh phúc…
Phía bên ngoài, những tia nắng đầu tiên xen qua tàn lá của buổi
sớm. Chim vẫn hót líu lo. Nắng, xua tan cái bầu trời u uất của cơn
mưa. Nắng, xuyên qua tấm cửa kính và chiếu xuống 2 con người…Trông
thật hạnh phúc…
=========End chap 25=========
Chap 26:
Đối diện với sự thật…
( Lời kể : Su )
Buổi tối
Tại Triệu gia
Sau khi cả 2 cùng nói chuyện với nhau, Phi Phi kể lại zất nhiều
chuyện trong khi cậu hôn mê… Cậu cũng lắng nghe nhưng đa phần là
chỉ chú ý đến nhỏ, trông nhỏ xinh hơn lúc trước zất nhiều, mà cũng
dịu dàng hơn… Nhưng tại sao cậu cứ cảm thấy trống trải khi nhỏ là
một con người khác…
_Thiên Minh, Phi Phi!!! 2 đứa mau xuống ăn cơm nào._Tiếng mẹ gọi,
cậu và nhỏ xuống dưới nhà. 2 người có vẻ quấn quýt bên nhau
lém.
_Àh… để tui phụ dì, cậu ra ngoài ngồi đi_Nhõ đẩy cậu ra ngoài và
bước vào bếp.
_Thui, giờ nam nữ bình đẳng mà. Để tui phụ cho_Cậu cười và cùng vào
bếp, nhỏ thì hơi đỏ mặt và cũng mĩm cười.
_Tâm trạng con đã đỡ chưa?_Thấy cậu có vẻ khá hơn mẹ cậu lên
tiếng.
_Ừm… con ko sao đâu_Cậu mĩm cười.
_Woa, bữa nay dì nấu nhiều món ngon quá đi!!!_Nhõ nịnh.
_Hỳ, cái con bé này. Chỉ khéo nịnh._Mẹ cậu lấy tay kí nhẹ vào đầu
nhỏ.
_Đâu? Con chỉ nói sự thật thôi mà hyhy_Nhõ xoa đầu và cười.
_Hyhy, con bé này là chúa nịnh mà_Pa cậu ngồi ngoài bàn cũng thêm
một câu.
_Cả nhà vui vẻ quá nhĩ?_Bỗng nó từ ngoài bước vào, trên đầu có lấm
tấm những giọt mưa. Cả nhà ngạc nhiên quay qua nhìn nó, gương mặt
nó lạnh... không chút cảm xúc...
_Chị…_Cậu ngơ người, chị của cậu. Bây giờ ko còn là một cô bé ngốc
nghếch ngày nào nữa rồi…
_Sao hã? Suất viện rồi àh?_Nó bước tới và nhìn cậu từ đầu đến
cuối.
_Ừm, chị…
_Vẫn ổn là đc rồi. Tôi lên phòng đây_Nó phán một câu xong bước lên
phòng.
_Vậy là sao???_Cậu ngơ ngác quay lại hỏi cả nhà, nhưng mọi người
chỉ thở dài và mang máng một nỗi buồn. Cậu chỉ nhìn theo bóng nó
khuất sau cầu thang…
Buổi tối hôm đó cả nhà nó ăn cơm vui vẻ. Nhưng riêng có mình cậu,
tuy vẻ ngoài thì cố tỏ ra là vui vẻ nhưng cậu thực sự lo cho cô chị
ngốc của mình. Thời gian qua cậu bất tĩnh nên ko chăm sóc cho cô
chị của mình được… Không biết trong 2 năm qua, chuyện gì đã xảy ra
với tất cả mọi người nữa…Cậu thực sự choáng ngợp…
~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~
_Cạch…
Cánh cửa phòng mở ra, màn đêm bên trong canh phòng ập vào mắt cậu.
Rón rén bước vào phòng để ko bị nó phát hiện. Trong cậu lúc này
giống y như một tên trộm vặt _ _!!
_Hức… hức… Cậu là đồ tồi…_Những tiếng nấc nhẹ trong màn đêm tối…
Nó! Đang ngồi ôm mặt và khóc nấc lên ngoài ban công…
Cậu hơi ngạc nhiên, rồi cũng đứng nép bên cánh cữa và nhìn nó đang
khóc… mái tóc dài xõa ra, đôi mắt mọng nước như lánh lên dưới ánh
trăng, mặc một chiếc váy màu trắng,… trong nó bây giờ thật sự rất
giống một nàng tiên… ( Với những người yếu tim thì bây giờ nó thực
sự giống ma =))~)
_Hức… tại sao??? Tại sao lại bỏ tôi mà đi chứ? Cậu nói yêu tôi cơ
mà??? Đã tròn 2 năm rồi… từ cái ngày ấy cậu đã biến mất. Biến mất
khỏi cuộc sống của tôi… Cậu nói yêu tôi cơ mà… tại sao chứ… hức…Tôi
xin cậu đấy, quay về đây đi mà… huhuhu_Nó nói, gương mặt thực sự
đau khổ…
Cậu ngờ ngợ, không biết là nó muốn ám chỉ ai? Người nói yêu nó,…
biến mất… tròn 2 năm…
_Ko lẽ nào…_Cậu ngờ ngợ, giật mình. Đứng phắt dậy và chạy ra khỏi
phòng. Chạy vội về phòng cậu dỡ tờ lịch ra…
_Ngày 18 tháng 2 năm 2008…. Hôm nay là…_Cậu ngạc nhiên nhìn tờ lịch
trên tay mình… ko lẽ… người nó nói đến lại là….
~~~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~~~
Sáng….
Tại Triệu gia…
_Thiên Minh àh, dậy rồi chuẩn bị đi nhận lớp đi con!!!_Tiếng mẹ gọi
cậu dậy…
_Vâng, con dậy liền đây…_Cậu nói bằng cái giọng ngáy ngủ._Oáp…_Cậu
mệt mọi đứng dậy và lết xác đi làm VSCN.
_Hy!!! Dậy rồi hã?_Phi Phi đang dọn bữa sáng cùng mẹ cậu và dì
2.
_Trông con hôm nay mệt mỏi vậy? Con không khỏe àh?_Thấy đôi mắt
thâm quần của cậu, mẹ cậu lo lắng.
_Àh ko có gì đâu mẹ_Cậu khua tay ra ý không cần bận tâm.
_Ừm… bộ dạng con bây giờ thì đi nhận lớp đc ko?_Pa cậu nhìn cậu vẻ
ái ngại.
_Sao bác lại nói thế? Tuy là mới bất tĩnh nhưng mà trong cậu ấy vẫn
“đẹp trai” lắm ạh hyhy_Phi Phi nói và tới ôm cánh tay của cậu. Cậu
hơi ngạc nhiên, cảnh này quen quá… Đôi mắt cậu bỗng đượm
buồn.
_Con đi học đây!_Nó nói một cậu rồi từ trên lầu bước vụt qua tất cả
mọi người, đi thẳng ra cổng.
_Chị!!! Chờ em đi với!!!_Cậu từ trong nhà chạy vội ra và bỏ mặc Phi
Phi, pama của cậu tròn mắt nhìn theo.
Leo lên chiếc xe SH của mình, cậu rồ ga và nói.
_Lên xe đi, em chở chị đi học._Cậu cười tươi. Nó nhíu mày nhìn cậu
rồi nói giọng có chút mĩa mai.
_Cậu… bây giờ thua tôi 2 lớp đấy. Cũng chẳng học chung trường_Nó
lấy tay vuốt cằm.
_HÃ???_Mặt cậu thộn ra và nhìn nó.
_Thì chẳng là cậu ngủ suất 2 năm mà ko hề đến trường thì làm sao mà
lên lớp đc? Nên phải học lại lớp 11 thôi. Tôi bây giờ là sinh viên
đại học Unateru rồi…_Nó nói vẻ tri thức lém.
*Đại học Unateru: Tên Su bịa ra đấy :D. Đây là trường đại học lớn
nhất cả nước, chỉ dành cho những học sinh “cực cực giỏi” và những
người “giàu có” theo học thôi…
_Thôi, chờ đi cùng Phi Phi đi. Nhõ học cùng cậu đấy_Nó nhày mắt rồi
bước ra cỗng.
Ngay lúc đó có một chiếc xe SH đen bóng chạy đến, người lái chiếc
xe là một cậu con trai. Rất rất đẹp trai, theo cậu nghĩ là thế
:|
Dừng xe ngay chỗ nó đang đứng, cậu con trai đó đưa cho nó chiếc mũ
bảo hiểm và cười. Nó đón lấy cái mũ bảo hiểm, đeo vào và trèo lên
xe.
_Hy, làm gì mà mặt mày như thế? Ai khiến cô nương mới sáng sớm đã
bực mình vậy?_Cậu con trai đó cười, nói bằng giọng trêu trọc.