-->
>>>>>>>>>>>>>>10 năm
trước<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
-Mi ơi nắm lấy tay mẹ nè chớ không lạc mất đấy
-Dạ, mà khi nào ba về vậy mẹ-đôi môi nhỏ nhắn mấp máy
-Chỉ một lúc nữa thôi là con gặp ba rồi đấy con gái yêu, tàu gần
tới nơi rồi
-Mẹ ơi con muốn ăn kẹo-nó túm lấy áo mẹ
-Chờ tí nữa ba về rồi mẹ mua cho nha, ngoan nào
-Không con muốn bây giờ cơ-nó khóc toáng lên
Mẹ nó không tài nào dỗ nó được,nó cứ thế mà vũng vẫy đòi mẹ mua
kẹo.
-Ôi con gái ba sao hư quá vậy
-Ba ơi con muốn ăn kẹo mà mẹ không mua cho con-nó sụt sịt
-Cho bạn nè-một đứa nhỏ bằng tuổi nó giơ hai cây kẹo mút trước
mặt
Nó đưa tay cầm hai cây kẹo mà cười roi rói
Và cũng từ ngày hôm đó nó không còn được gặp người bạn nhỏ đó nữa.
Nhưng đúng vào hôm sinh nhật nó người bạn đó đã xuất hiện
-Bạn ơi đi chơi với tụi mình đi-nó khuề người bạn đó
-Ừ đi
-Mà bạn tên gì vậy-nó hỏi
-Huy
-Tên bạn đẹp quá hén hì thôi đi đi chớ bạn của tớ chờ
-Còn bạn tên gì? Mà sao bạn thích dâu tây vậy từ quần áo cho đến
giày dép đều là hình dâu tây
-Mình tên Mi, từ nhỏ mình đã thích dâu tây rồi
-Vậy mình sẽ gọi bạn là dâu tây
Hôm đó hắn và Phòng đều có ở đó tụi nó gồm bốn người rủ nhau đi lên
thảo nguyên chơi
-Chờ mình với-nó bị vấp té
Hình như nó kêu mà không ai nghe thì phải? Mọi người ai nấy đều đã
đi xa nó không còn thấy bóng của một ai nữa
-Hức hức mẹ ơi-nó ngồi ụp mặt xuống đầu gối
Bỗng nó thấy bóng một ai đó chìa tay về phía nó nhưng quả thật trời
tối quá nó không biết là ai chỉ nghe nói
-Dâu tây có sao không?
-Mình không sao?-nó chùi nước mắt rồi đứng dậy
Nó nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy chạy trên thảo nguyên đầy thơ
mộng và đây chính là rung động đầu đời của nó.
-Không, chẳng lẽ mình đã nhầm người-nó đứng lặng người mà không
biết Huy đã đứng sau lưng nó từ lâu
-Mi làm sao vậy
-À không sao về đi Huy Mi mệt rồi
Về đến nhà nó không nói không rằng mà cứ thế đi lên lầu
-Mi xuống đây ba mẹ muốn nói với con một chuyện
Nó thay đồ xong ngồi xuống cạnh ba
-Dạ ba mới về
-Ừ bây giờ con cũng đã đủ lớn để biết hết mọi chuyện rồi, ba mẹ sẽ
không giấu con nữa
-Chuyện gì mà quan trọng vậy ba-nó cảm thấy có điều gì đó không
ổn
Mẹ nó ngồi bên cạnh mà không ngừng khóc
-Thật ra con..con không phải là con ruột của bố mẹ-ba nó vừa dứt
lời thì “Choang”
Tách trà nó cầm trên tay đã rơi xuống đất, cổ họng nó ngẹn lại từng
cơn đau cứ quằn quại trong tim nó
-Hì ba mẹ giỡn quài con không phải con ba mẹ thì con ai cơ chứ-nó
cố nở một nụ cười để trấn an chính bản thân mình
-Mọi chuyện ba nói là thật
-Con không tin đâu híc sao ba mẹ lại đối xử với con như vậy, con đã
làm sai gì sao con xin lỗi mà-nó quỳ xuống ôm lấy ba mẹ
-Con không sai gì hết, ba mẹ đã có lỗi với con rất nhiều,thật sự
đấy-từng giọt nước mắt nóng hổi của mẹ nó đang lăn dài trên khuôn
mặt phúc hậu
-Chính ba mẹ đã hại chết ba mẹ ruột của con và gia đình của Quân
cũng dính vào vụ này
-Hại chết ba mẹ đẻ của con thì có ích gì?-nó ngồi bệch xuống
đất
-Một thời ba con đã sai lầm khi dấn thân vào hận thù và tiền bạc
nên đã chọc tức ba ruột con cho lên cơn đau tim sau đó cướp hết tài
sản. Mẹ con vì quá đâu lòng nên cũng ra đi theo ông ấy để lại mình
con trên cõi đời này. Hiện tại công ty và ngôi biệt thự này là của
ba mẹ con để lại. Ta xin lỗi con nhiều
-Các người nhận nuôi tôi để chuộc tội sao, tôi sẽ không tha thứ cho
một ai cả-nó chạy đi trong vô vọng
Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nó phải làm sao đây? Nó
lê từng bước chân mệt nhọc hình như là nó không còn sức nào để
chống cự nữa rồi nhưng không sao nó sẽ tự đứng dậy được mà không
cần một bàn tay nào cả vì trên thế gian này người mà yêu thương nó
nhất đã phản bội cha mẹ nó. Đã xế chiều nó vẫn bước đi một cách vô
hồn từng
Cơn mưa lất phất rơi trên áo nó sao nó không thấy lạnh nhỉ? Chắc
tại vì sâu trong cõi lòng nó đã quá lạnh.
Cơn mưa càng lúc càng to hơn, nó muốn đi trong mưa thế này cho quên
hết đi mọi chuyện đau buồn mà nó phải đối mặt bất chợt trời ngừng
mưa hẳn nó chợt mỉm cười rồi vuốt mặt cho trôi đi làn nước mưa trên
mắt
“ Ông trời cũng đang đùa giỡn với nó sao”
Thật khó để biết được lúc này nó đang vô cảm,lạnh lùng đến dường
nào, từng cơn gió thổi ngang qua làm nó càng thêm u sầu hơn.
Chap 36:
Nó nghỉ học mấy ngày liền mà không có lí do, mọi người ai nấy đều
lo lắng họ tìm những nơi mà nó có thể tới nhưng đều thất vọng tràn
trề.
-Chết tiệt rốt cuộc là bà đi đâu cơ chứ-hắn vò đầu
-Chẳng lẽ ở…..-nói rồi hắn phóng xe đi thật nhanh mà không nói lời
nào hết
-Thằng Bốp đi đâu vậy
-Híc Ánh cũng không biết nữa-mấy ngày liền Ánh không ăn không ngủ
chỉ vì đi tìm nó
-Chắc tụi mình sẽ tìm được Mi thôi-Huy an ủi từng người một
Để lại mọi người ở công viên hắn cứ thế mà đạp thật nhanh đến chỗ
nó, mọi kí ức bỗng ùa về với hắn. Có lẽ hắn không nên nói chuyện
quá khứ để nó phải đau khổ thế này còn thêm chuyện con nuôi nữa nó
sẽ chống cự như thế nào đây,ai sẽ cho nó mượn bờ vai để dựa vào đó
đây?
-Ơ Quân hả con?
-Dạ con mới tới, mà cho con hỏi có bạn con tên Mi ở đây không ạ-hắn
bật chân chống xuống
-Có nó ở đây mấy ngày rồi, bác thấy nó buồn buồn hỏi mà nó không
nói. Hình như mỗi tối bác đều nghe nó khóc chắc hẳn con bé gặp
chuyện gì sock lắm
-Vậy giờ bạn ấy đang ở đâu ạ
-Ở sau vườn chơi với mấy đứa nhỏ-người phụ nữ chỉ tay về phía
trước
-Dạ con cảm ơn-hắn tiến thẳng vào trong
Vừa nhìn thấy nó hắn không chạy tới mà đứng đó ngắm nhìn nó thật
triều mến như thể đã lâu lắm rồi hắn không được gặp nó vậy. Chợt
một nụ cười nở trên môi hắn.
-Hóa ra là bà ở đây-hắn đút tay vào túi quần dựa vào cây cổ thụ gần
đó
-Sao ông biết tui ở đây-nó ngạc nhiên
-Tui luôn dõi theo bà mà, về thôi mọi người đang lo lắm-hắn chạy
lại nắm tay nó lôi đi
-Không tui sẽ không về đâu, tui là một đứa trẻ không cha không mẹ
cũng gióng như mấy đứa nhóc này. Vậy mà mấy bữa trước tới đây tui
luôn miệng nói rằng thương cho tụi nhỏvì không có một gia đình hạnh
phúc nhưng đời ai biết được chữ ngờ chính bản thân tui đây cũng lâm
vào tình cảnh này. Đâu có ai thương tui nếu thương thì cũng chỉ là
thương hại thôi. Ông về đi-nó bước đi
-Còn có tui mà tui sẽ luôn ở bên cạnh bà
-Ba mẹ ông cũng đã hại ba mẹ đẻ của tui phải ra đi, tui ghét tất cả
những người đó kể cả ông
-Xin lỗi
-Xin lỗi ư. Xin lỗi có giúp ba mẹ tui sống lại không? Thật ra ông
biết hết chuyện này đúng không?
-Vào 5 năm tui đã đứng trước cửa phòng ba mẹ để nghe lén. Lúc đó
tui rất ngạc nhiên vì cô chú hết mực thương yêu,chăm sóc bà mà tại
sao lại phản bội cấp trên của mình để cướp hết tài sản và cướp luôn
mạng sống của họ.
-Thế nên gia đình ông luôn đối xử tốt với tôi và còn có ý định cho
tui làm con dâu. Trong xã hội đúng là có nhiều loại người xấu xa
đến thế-nó cười nhếch miệng
-Bà có thôi ngay không, họ làm vậy vì muốn bù đắp lỗi lầm của mình
mà thôi.-hắn xua tay
Lúc này đầu nó thật sự trống rỗng nó không còn đủ bình tĩnh nữa
rồi
-Ông về đi tui không muốn nghe nữa-nó bịt chặt hai tai của mình
lại
-Bà bình tĩnh nghe tui nói này, bà phải mạnh mẽ lên rồi mọi chuyện
sẽ qua thôi-hắn lắc nhẹ vai nó
-Tui có thể mạnh mẽ được sao khi người mà tui tìm kiếm bao lâu nay
không phải là Huy mà là một người khác, một người mà tui luôn
ghét-nước mắt nó trực trào ra
Hắn tiến lại gần nó hơn và đặt lên môi nó một nụ hôn thoáng qua
ngọt ngào nói thật nó còn ngọt hơn cả chocola. Và thật kì diệu nó
đã ngừng khóc tim nó đập loạn xạ. OMG nụ hôn đầu đời của nó đã bị
hắn cướp mất.
-Tại sao ông lại làm vậy, tui đã cố quên ông rồi cơ mà. Ông là kẻ
xấu xa-nó đẩy hắn ra đập nhẹ vào ngực hắn
-Tui đã tin rằng đã quên được ông, tin rằng sẽ yêu một ai khác, một
người tui hết mực thương yêu,luôn tin rằng rồi tui sẽ hạnh phúc.
Hạnh phúc sau tất cả mọi đổ vỡ. Hạnh phúc của chính tui. Hạnh phúc
tự tay tui tạo nên. Một hạnh phúc trọn vẹn bên người mà tui
yêu.
Tui tin là tui sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả mọi chuyện, để tự
đứng lên và bước đi bằng đôi chân của chính mình, không để ai đó
không phải lo lắng.
Tui luôn tin vào điều đó.
Ngày trước cũng thế
Bây giờ cũng vậy
Nhưng... đôi khi tui lại hoài nghi chính bản thân mình.
Tui sợ mình sẽ vấp ngã
Và yếu đuối
Ngốc nghếch và dại khờ
Tui sợ hạnh phúc không bao giờ được trọn vẹn.
Sợ tình yêu chỉ đến trong chốc lát. Nhưng có lẽ tui đã chọn sai
tình yêu của mình nên mới đau khổ đến nhường này. Ông có biết không
mỗi buổi tối đều không kìm chế được cảm xúc của mình có khi tui cảm
thấy mình thật cô đơn. Đúng thật bạn bè luôn làm cho tui vui nhưng
họ không thể lấp được chỗ trống trong tâm hồn tui, tui đã cố quên
đi nỗi nhớ ông, chôn vùi tình yêu của mình và đến với một người
khác bằng 1 tình yêu mới mẻ, chân thành và sâu sắc...hơn nhưng có
lẽ bây giờ tui phải từ bỏ tất cả. Ông đừng hiểu lầm đó chỉ là những
cảm xúc nhất thời thôi hãy quên đi nhé.-nó nói trong tiếng
nấc
-Bà sẽ từ bỏ sao, từ bỏ khi chưa nghe quyết định của tui
-Đúng dù sao thì tui với ông chẳng là gì của nhau-nó chạy đi hắn có
thể thấy rõ giọt nước mắt của nó đã rơi vì hắn đấy .
Hắn dắt xe đạp đi ra khỏi trại trẻ mồ côi và lòng buân khuâng hắn
không biết quyết định của hắn có đúng không? Nó đã nói vậy thì chắc
trong lòng đã rũ bỏ hết hình bóng của hắn mà thay vào đó là một ai
khác không phải là hắn.
-Tìm được Mi chưa?-Ánh chạy lại hỏi xối xả
-Chưa mà nếu tìm được Mi cũng không về đâu-hắn buông một câu mà tim
đau nhói
Mặt ai cũng tỏ vẻ mệt mỏi, thật vọng còn về phía ba mẹ nó thì sốt
sắng không kém mẹ nó vì lo quá nên khóc sưng cả mắt.
Chiều hôm đó Huy đang ngồi ở nhà thì nhận được cuộc gọi từ nó
-Huy hả? Gặp Mi tí được không?
-Được ở đâu
………………
Huy bỏ luôn cả bữa cơm trửa để đi gặp nó ra tới nơi đã thấy nó ngồi
xích đu
-Mấy bữa nay Mi đi đâu vậy-Huy ngồi cạnh nó
-Hì dạo này khỏe không Huy
-Khỏe còn Mi sao nhìn mi xanh xao vậy
-Mi khỏe lắm không sao đâu mà Mi muốn hỏi Huy một chuyện-nó quay
đầu nhìn Huy
-Chuyện gì Mi nói đi
-Huy nhớ 10 năm trước đúng ngày sinh nhật Mi không? Huy đã tới dự
sinh nhật Mi đó
-Nhớ chớ tụi mình còn đi chơi ở thảo nguyên nữa mà. Sao Huy quên
được
-Vậy…lúc chạy đi Huy có quay lại không?-nó mong câu trả lời của Huy
là có
-Không lúc đó hình như là Quân quay lại kêu quên lấy gì đó-Huy nheo
mắt
Vậy là ông trời đã trêu ngươi nó rồi
-Sao vậy Mi-Huy nghiêng đầu về phía nó
-À không có gì Mi chỉ nhắc lại cho nhớ thôi-nó hụt hẫn
-Mi này Mi hãy sống thật với tình cảm của mình
-Thì Mi vẫn sống thật đấy thôi-nó cười hiền
-Mi đang lừa dối bản thân mình đấy, Huy biết người Mi yêu là
ai
…….-nó im lặng
-Mi nghĩ trốn tránh tình cảm sẽ giúp Mi sống tốt hơn sao, Mi lầm
rồi
………
-Vì thế hãy đến với người đó đi đừng bận tâm gì đến Huy, Huy cũng
đâu đến nỗi xấu hì hì có hàng tá em theo đấy chứ-Huy cười khì trông
thật dễ thương
Nó vẫn im lặng, một không gian yên tĩnh sẽ đưa nó đến một quyết
định sáng suốt
Chap 37
Những ngày sau đó nó bắt đầu đi học lại nhưng nó không phải là
chính nó nữa nó đã thay đổi hoàn toàn, một con người trầm lặng,ít
nói,ít cười,ít tiếp xúc với mọi người xung quanh hơn mà chỉ cắm đầu
vào học. Nó cứ như một cỗ máy, không hiểu vì sao mà nó thay đổi đến
mức Ánh là bạn thân của nó cũng phải ngạc nhiên. Ngoài giờ học nó
còn đi làm thêm để kiếm tiền đơn giản là vì nó không muốn dựa dẫm
vào ba mẹ nuôi của nó nữa mà muốn tự lập ngay từ bây giờ. Ngày ngày
nó đi làm thêm ở quán kem nhỏ từ 7h đến 9h tối mới về. Một sự thay
đổi lớn đối với nó ngay cả khi gặp Huy và hắn nó đều lướt qua một
cách lạnh lùng, thực sự nó làm vậy có đúng không đây. Cái ngày nó
chấp nhận tình cảm của mình là khi nào?
Đối với nó việc học bây giờ là quan trọng nhất vì từ nhỏ nó đã có
ước mơ làm nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, mẹ nó thường nói “Con
thật sự có năng khiếu giống hệt mẹ con vậy” lúc nhỏ nó không hiểu
mẹ đang nói gì giờ thì nó đã hiểu.
-Mi ơi bài vẽ thiết kế của bà được giải nhất nè-Ánh chìa tờ báo ra
trước mặt nó tỏ vẻ vui mừng
….-nó chỉ im lặng mà cầm lấy tờ báo
Tối đó nó vội chạy nhanh vào quán với sự lo lắng
-Xin lỗi chị em tới muộn-nó cuối đầu
-Không sao, em vào thay đồ đi khách tới đông quá
Mọi khi nó tới rất đúng giờ không biết tại sao hôm nay lại tới muộn
gần cả tiếng đồng hồ may chị chủ quán dễ tính chứ không nó đã bị
đuổi việc rồi. Nó đi từng bàn để khách gọi món bỗng nó khựng người
lại.
-Ủa sao bà lại ở đây-mặt hắn ngây ngô
-Qúy khách dùng gì vậy-nó nghiêng đầu sang hỏi cô bé bên cạnh
-Dạ kem dâu-cô bé lí lắc trả lời nó
Nó hơi bất ngờ vì con nhỏ này cũng rất chuộng dâu tây từ trên xuống
dưới đâu đâu cũng là hình dâu tây, mặt của nhỏ đó đôi lúc ửng hồng
trông yêu không chịu được.
-Hì nhỏ dễ thương quá à-nó bẹo má nhẹ nhỏ đó
Thực ra thì nhỏ đó tầm khoảng 6 tuổi người bụ bẫm da còn trắng bóc
nếu nhìn sơ qua thì ai cũng nghĩ nhỏ giống một quả dâu tây vậy.
Đang mãi giỡn với bé đó thì hắn lên tiếng
-Tui hỏi tại sao bà lại ở đây. Chẳng lẽ bà là người giúp việc-hắn
lướt nhìn bộ đồ
………
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Nó đi thẳng vào trong quầy đưa tờ giấy rồi đi làm việc tiếp nhìn nó
như vậy hắn cảm thấy đau lòng lắm, nó đã thay đổi hoàn toàn với lại
từ hồi xảy ra chuyện tới giờ hắn chưa thấy một nụ cười nào hé nở
trên môi nó và bây giờ hắn thấy nhẹ lòng rất nhiều mặc dù hắn thấy
nó hơi yếu một chút chắc tại nó làm việc quá sức chăng?
-Mi em sao vậy-chị chủ quán chạy lại bàn số 2
Vừa nghe thấy loáng thoáng có từ Mi trong đó hắn chạy như bay đến
ẵm nó vào trong với tâm trạng hết sức lo lắng
-Sốt cao quá để chị đi lấy khăn
Trong tình trạng mê sản vì sốt quá cao nó luôn miệng gọi “ Mẹ ơi
đừng bỏ con. Mẹ ơi” đôi mắt hắn đượm buồn không hiểu vì sao hắn cảm
thấy nó thật cô đơn và lạnh lẽo đó không phải là sự thương hại đâu.
Thật đấy!
-Hôm nay con bé tới muộn chị cứ tưởng nó bận việc gì, đâu ngờ là nó
bị đau nặng thế này
-Dạ mà chị ơi bạn ấy làm ở đây lâu chưa?
-Cũng lâu rồi chắc khoảng 1 tháng. Mới tới đây nó làm việc chăm chỉ
lắm nên ở đây nó là nhân viên cưng của chị-chị Oanh bắt chuyện với
hắn
-À mà có cần đưa vào viện không chớ Mi nó sốt cao quá
-Không cần đâu chị bạn ấy không thích vào bệnh viện-hắn đặt khăn
ướt lên trán nó cẩn thận
-Anh Quân ơi chị đó bị sao vậy-nó núm áo hắn giựt giựt
-Chị bị đau em ra ngoài ăn kem đi rồi mình về
Hắn cuối xuống chun mũi cô em gái của mình còn chị Oanh thì cứ mãi
ngắm nhìn hắn chắc bởi vẻ điển trai làm hút hồn bao cô gái của hắn
đã tác dụng ^^!
Sáng hôm sau nó tỉnh dậy mà đầu con nhức lắm chân tay thì bủn rủn
như bún vậy nó không còn sức để nhấc cánh tay lên nữa.
-Ăn cháo đi-hắn mở cửa bước vào
-Sao tui lại ở đây-hai mắt nó to tròn nhìn hắn vớ vẻ khó hiểu
-Hôm qua bà lâu tỉnh quá tui phải đưa bà về nhà chứ sao
Nó vung mềm định đứng dậy nhưng đôi chân không nghe lời mà khụy
xuống đất
-Đã bảo ăn cháo đi rồi tui chở về-hắn đỡ nó đứng dậy
-Không thích
-Vậy bà cứ lết về nhà đi-hắn bực tức đặt tô cháo lên bàn
-Được thôi-nó quơ lấy áo khoác để trên ghế rồi bước ra khỏi
phòng
-Chắc cũng quay lại thôi-hắn thầm nghĩ
Nhưng hắn đã nhầm nó là con người luôn biết tự trọng nên một khi nó
đã quyết định thì phải làm cho bằng được. Đợi khoảng 30p mà chưa
thấy nó quay trở lại hắn đâm ra sợ hãi, sợ nó có chuyện gì. Giưã
dòng người tấp nập hắn dõi theo nhìn bóng dáng thân quen nhưng sao
lại không thấy thế này.
-Mày là đồ ngu sao lại có thể để nó đi về trong tình trạng còn yếu
như thế này?
Đúng là ông trời thương hắn hay sao ấy. Chỉ quanh quẩn một tí là
tìm được nó đang ngồi bệch ở vỉa hè
-Này ngồi đó làm gì đấy. Tính không về à-hắn nhăn mặt tỏ vẻ khó
chịu
……..
-Thích thì ngồi đó luôn đi nhá thằng này không quan tâm nữa đâu-hắn
nói giọng châm biếm rồi quay phắc người đi
Bỗng nó vòng tay ôm hắn từ phía sau,hắn cảm nhận được giọt nước mắt
nóng hổi của nó đang ướt đẫm áo sơ mi của hắn
-Tui phải làm sao đây hức hức-nó nói trong tiếng nấc
Hắn nhẹ nhàng xoay người lại
-Tui..tui muốn trở lại con người thật của mình nhưng sao…tui đau
quá, đau lắm-nó đập vào ngực mình mỗi lúc một mạnh hơn nước mắt
không ngừng chảy
-Xin lỗi-lúc đó không biết hắn đang nghĩ gì mà lại thốt ra câu
đó
-Ông chẳng làm sai gì cả chỉ tại tui quá yếu đuối thôi. Có lẽ tui
nên rời xa nơi thì tốt hơn
-Bậy nào-hắn nhanh nhảu trả lời lại ngay
Sức chịu đựng của nó có hạn, chắc mấy ngày qua nó buồn lắm nhưng
không nói cho ai biết hết đến khi giọt nước tràn ly nó mới tuôn hết
những gì ấm ức ra thì phải.
Đưa nó về tới nhà an toàn, hắn lên tiếng
-Nghỉ ngơi đi tui thấy bà mệt lắm đấy. Mà này đừng có làm việc quá
sức đấy-hắn dặn dò kĩ lưỡng trước khi ra về
Mẹ nó từ trong nhà đi ra
-Mi con về rồi hả? Sao hôm qua con không về nhà làm mẹ lo quá-mẹ
nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nó
……-nó hất tay ra đi vào trong
-Mi không sao đâu cô, mấy bữa nữa sẽ ổn định lại thôi
-Ừm chắc vậy mà mẹ con khi nào về
-Dạ chắc ngày mai tại mẹ con đi với thằng Phong nên về sớm để nó
còn đi học nữa.
-Vậy à, thôi con vào nhà ăn cơm rồi về luôn chứ hôm nay chủ nhật
không học gì mà-mẹ nó mời hắn vào
-Không cần đâu, cháu ăn ở nhà được rồi
Nói chuyện với mẹ nó xong hắn lon ton đi bộ về nhà, chẳng biết tại
sao hôm nay hắn thấy phấn khởi thế không biết hề hề.
Năm học lớp 11 cũng đã gần kết thúc rồi chỉ còn thi học kì 2 nữa
thôi là nó sẽ chuyển trường nó không muốn đói diện với hắn hằng
ngày nữa. Mọi chuyện nó đã bàn qua với ba rồi chỉ cần chuyển học bạ
đi là được thế nên sẵn dịp chuyển trường nó xin được sống tự lập
luôn. Mặc dù rất hận ba mẹ nhưng nó vẫn tôn trọng ba và mẹ dù sao
họ cũng có công nuôi dưỡng nó mà.
Trong suốt thời gian vừa qua Candy thành thật xin lỗi mọi người vì
sự chậm trễ của mình nhưng đây cũng là chap cuối cùng của truyện Ê!
Lùn anh thích em rồi hì mong mọi người bỏ qua nha. E hèm còn gì nữa
ta, a đúng rồi còn cảm ơn mọi người nữa chứ nếu không có mọi người
cỗ vũ chắc fic này đã bị bỏ hoang mất rồi. Truyện này tà tà cũng đã
4 hay 5 tháng gì rồi đấy nhỉ(hì candy cũng không nhớ rõ nữa. Ngại
quá :”>) và điều cuối cùng là chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
nhé. Vào truyện thôi nào(Hix đừng bỏ qua đoạn này mà đọc truyện
luôn nha, candy buồn lắm)
Chap 38+39(chap cuối)
Và cuối cùng điều nó không muốn xảy ra cũng đã tới, đã đến lúc nó
phải rời xa mái trường này rồi mà thay vào đó là một nơi lạ lẫm
không một ai quen biết để rồi chạm vào nỗi lòng cô đơn sâu trong
trái tim.
-Đi mạnh khỏe nha Mi híc bà đi rồi tui nhớ bà lắm-Ánh thút
thít
-hì bà nghĩ tui là ai hả? Cùng lắm tui sẽ về thăm bà chứ gì-nó lè
lưỡi trêu con bạn thân
-Su đi nha nhớ là sống thật tốt đó-Phong thì ngược lại không hề rơi
lấy một giọt lệ, thế đấy hừ.
-E hèm Su đi mà vui vậy hả?-nó nheo mắt tỏ vẻ tinh nghịch nhìn
Phong đắm đuối
-Ai nói là vui đâu-Phong vẫn vậy vẫn cái tật gãi đầu lia lịa khi
đang bối rối
Nó quay sang nhìn Huy một người đã làm nó vui trong khoảng một thời
gian dài
-Mi đi đây ở lại nhớ ăn uống đúng giờ, đọc sách vừa vừa thôi cứ
không bị cận bây giờ à còn nữa trời lạnh lo mà khoác áo vào chứ Mi
không đủ tiền mà đi thăm Huy thường xuyên đâu đó-nó như bà cụ non
vậy
-Ơ làm Huy như con nít á. Thôi đi đi chớ ba Mi chờ kìa
Nó cười khì quay lại ôm từng người một tạm biệt, xong thủ tục chia
tay nó kéo va li nặng trịch lên chiếc xe ô tô đen bóng kia. Lúc này
nó không muốn ngoảnh mặt lại tí nào vậy mà nhỏ Ánh cứ thút thít
mãi. Đành phải quay đầu lại trấn an mọi người kiểu như là yên tâm
đi á mà hì.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh thì
-Lùn ơi, lùn ơi-hắn gọi í ới đằng sau
Nói đúng ra là nãy giờ nó chỉ mong mỗi hắn mà chẳng thấy bóng dáng
đâu đành ngậm ngùi leo lên xe mà đi
-Ba, dừng xe lại tí-nó đạp nhẹ vai ba
-Làm gì mà gọi tui thắm thiết vậy-nó nhoẻn miệng cười
-Này, cầm cái này vừa đi đường vừa ăn-hắn chìa ra một bì ô
mai
Nó chỉ biết đứng trơ cái mặt ra mà không thốt ra lời nào
-Không phải hùi nhỏ lúc tui chuyển nhà bà khóc um xùm rồi còn đòi
nằn nặc đi tiễn tui sao. Trông lúc đó bà ngố dễ sợ cứ cầm bì ô mai
trên tay mãi lúc sau mới chịu đưa cho tui
-Ông..ông-sao cổ họng nó ngẹn dữ vầy nè
-À mà quên hỏi khi nào bà quay lại vậy….-hắn ấp úng
-Nếu có duyên thì nhất định chúng ta sẽ gặp lại vào một ngày không
xa.-nó bước nhanh lên xe
-Anh thích em. -hắn gào thật to nhưng tiếc thay ngay lúc đó có một
chiếc xe tải lớn đi ngang qua hú còi ầm ĩ nó chẳng nghe thấy gì cả.
Bất chợt nó quay lại nhìn hắn thật kĩ bởi vì nó muốn hình ảnh hắn
khắc sâu vào tâm trí nó. Nó đã ra đi thực sự, hẹn ngày gặp
lại.
6 năm sau:
-Mi ơi ngày mốt là đám cưới của tui bà nhớ về dự nha
-Ủa ai mà vô phước cưới được bà vậy-nó pha trò
-Hì là Phong đó
-Hả??? Cái gì thiệt không vậy. Bất ngờ quá-nó gào to
-Trời ơi bà im dùm tui cái lỗ tai nó muốn thũng luôn rồi nè-Ánh hậm
hực
-Xin lỗi tại bất ngờ quá mà để tui sắp xếp đã rồi bay về với bà
nhá-nói tới đó nó cúp máy cái rụp
Bạn bè mà vô tâm vậy đấy đã 6 năm trôi qua mà nó chẳng biết gì cả
rồi tự nhiên đùng một phát gọi điện mời nó đi đám cưới mà chú rể có
xa lạ gì đâu cơ chứ grừ lần này về lại Việt Nam Ánh sẽ biết tay
nó.
-Thưa giám đốc có một công ty muốn hợp tác với chúng ta-tay quản lí
bước vào làm cắt đứt dòng suy nghĩ của nó
-Vậy công ty đó ở đâu?-nó xoay cây bút
-Ở Việt Nam giám đốc….
-Thôi được rồi ngày mốt tôi sẽ về Việt Nam nên chuyện đó để tôi lo
còn bây giờ anh giúp tôi mua vé máy bay chuyến sớm nhất nhé
-Vâng-tay quản lí lủi đi
Thấm thoát cũng đã 6 năm rồi chứ ít gì giờ nó đã trở thành một nhà
thiết kế tài giỏi ít nhiều cũng nổi tiếng khắp đó đây hì còn hắn
thì vẫn biệt tăm không có một tung tích gì cả mặc dù nó đã nhờ
người tìm hiểu dùm.
Tối đó nó về nhà chuẩn bị hành lý mai còn lên đường trở về nơi cho
nó nhiều kỉ niệm đẹp nhưng đem lại không kém điều buồn tủi. Cuộc
sống mà đâu thể nào hoàn hảo mãi được phải có cái được cái mất
chứ-nó luôn nghĩ vậy
Sau chuyến bay về Việt Nam nó cảm thấy mệt mỏi khắp người
-Haiz mới 23 tuổi mà già rồi sao ai gư-nó lẩm bẩm
Việc đầu tiên nó làm khi về nước là về thăm ba mẹ trong suốt một
thời gian dài nó đã suy nghĩ rất nhiều và mọi chuyện đều diễn ra
suông sẻ, nó đã biết quên đi quá khứ để bắt đầu tương lai tươi
đẹp
-Papa con mới về-nó chạy ù lại ôm lấy ba làm nũng
-Còn mẹ nữa mà
-Hì con yêu mẹ nhất-nó phì cười
Một gia đình hạnh phúc mà nó hằng mơ ước đã trở lại như xưa hehe.
Lên lầu tắm rửa xong đâu đó nó chạy vèo xuống lầu với mái tóc còn
ẩm
-Con nhỏ này đi đâu đấy mới đi về phải nghỉ ngơi chứ-mẹ nó vọng
lại
-Con đi đây xí thôi rồi về
Bắt một chiếc xe taxi qua nhà nhỏ bạn chơi sẵn làm một vố bất ngờ
hoho
-Ánh ơi Ánh à mở cửa đi-nó giựt cửa khí thế
Ánh bước ra mà thẫn thờ, miệng thì há hốc làm nó không tài nào nhịn
cười được
-Haha cái mặt bà kìa như con gấu con ấy, ôi buồn cười chết mất-nó
ôm bụng cười ngặt ngẽo
-Ơ hay bà về hồi nào mà không báo cho bạn bè hay biết vậy
-Mới về tui nhảy tót qa nhà bà nè-nó khẽ vuốt mấy lọn tóc
-Thôi vào nhà rồi nói chuyện đứng ngoài đây mà bà cứ cười ha hả
người đi đường tưởng nhà tui có người mới xuất viện thì khổ-Ánh
nheo mắt
-Biết rồi nói mãi cơ-tính nó trước giờ vẫn thế chưa thay đổi gì cả
vẫn như một đứa con nít lên 8 vậy. Bó tay
Sau một hồi tra khảo con bạn thân thì nó mới ngộ ra một chân lí mà
trước giờ nó không hề để ý(chẹp chẹp). Đó là trong những năm học 11
Ánh đã đem lòng yêu mến chàng Phong nhà ta nhưng không dám thổ lộ
mãi đến năm 12 Ánh mới dám lấy đủ can đảm bày tỏ tấm lòngcủa mình
cho chàng hay, lúc đầu nàng nghĩ thà cứ nói hết mọi chuyện còn hơn
cứ giấu mãi thế này chẳng hay ho gì làm như vậy sẽ biết trong lòng
chàng có nàng hay không đó mà? May thay chàng gật đầu cái rụp nàng
vui đến mức mất ăn mất ngủ đấy.Vậy mà hồi trước ai thúc sườn nó dữ
dội kêu nói đi nói đi, xung lắm cơ haha
-À mà bà gặp Quân chưa chắc hai người hạnh phúc lắm nhỉ?-Ánh cắt
đứt câu chuyện chuyển sang đề tài khác
-Sao lại gặp được Quân? Là sao?-nó chẳng hiểu Ánh đang nói gì
nữa
-Ủa chứ không phải Quân sang tìm à
-Sang tìm tui, trời ơi tui có gặp ổng khi nào đâu-nó sốt sắng
-Thì vừa học xong đại học Quân quyết định qua Mĩ, một là tìm bà hai
là bên đó có điều kiện tốt Quân sẽ có cơ hội phát triển nghề y của
mình hơn. Bắt đầu từ đó không ai liên lạc được với Quân.
-Vậy là ổng qua Mĩ được 1 năm rồi-nó hỏi lại mặc dù đã nghe Ánh nói
rõ mọi chuyện
-Ờ, vậy Quân làm gì bên đó trong một thời gian dài-Ánh thắc
mắc
Tai nó sao ù quá nó chẳng nghe Ánh nói gì cả nó thật ngốc mà chỉ
mãi lo tìm tung tích hắn ở Việt Nam mà không hề tìm bên Mĩ. Không
đợi Ánh nói gì thêm nó mở tung cửa chạy về nhà thật nhanh
-Đặt cho tôi vé máy bay ngay bây giờ-nó như hét vào điện
thoại
Từng ngón tay của nó đan vào nhau vẻ lo lắng tột độ nó lập tức chạy
vụt ra sân bay trong đầu nó lúc này chỉ có hình bóng của hắn mà
thôi, đừng làm nó sợ thế chứ.
You know the bed feels warmer
Sleeping here alone
You know I dream in colour
And do the things I want
You think you got the best of me
Think you had the last laugh
Bet you think that everything good is gone
Think you left me broken down
Think that I'd come running back
Baby you don't know me, cause you're dead wrong
What doesn't kill you makes you stronger
Stand a little taller
Chuông điện thoại của nó reo lên liên tục
-Su hở? Pin nè. Su ngưng ngay chuyến bay lại-Phong nói rối rít
trong điện thoại
-Không, Su phải đi tìm Quân. SU không thể nào để Quân bên đó được,
Quân sẽ ra sao đây?-giọng nó run run
-Pin nói Su về ngay đi, không còn thời gian đâu
-Không. Su không về đâu-nó đứng dậm chân rầm rầm ngay sân bay
-Hay để Pin tới đó lôi Sui về hả?-Phong hậm hực
Nó nhất quyết không chịu nghe lời Phòng mà chạy thẳng vào trong
không may cho nó Phong đã túm cổ nó lại ra vẻ dọa nạt
-Cái tật không bỏ? Đi nhanh đi-Phong lôi nó đi như một bao cát vậy
híc không thương hoa tiếc ngọc gì cả
-Nhưng mà chuyện gì mới được chứ
-Thằng Bốp bị tai nạn nặng lắm có khi sẽ lìa trần này mà đến một
nơi khác không có Su đấy
-Cái gì Quân bị tai nạn? Ở đâu
-Tới rồi biết
Nó leo lên xe Phong mà tâm hồn nó để đi đâu đấy đến nỗi Phong đi
đường khác nó cũng không biết đến khi
-Ủa đây đâu phải là đường đến bệnh viện-nó ngơ ngác
Phong vẫn không nói gì mà dừng nghe ngay chỗ thảo nguyên, nó hơi
run run chẳng lẽ hắn bị tai nạn ở đây hơ không thể nào,nực cười
nhỉ
Để nó đi bộ lên trên một mình Phong lái xe thẳng đi luôn mặc kệ cho
nó muốn làm gì, chẵng nghĩ gì thêm nó cứ đâm đầu mà chạy bán sống
bán chết lên tới nơi nó cảm nhận được hình bóng quen thuộc đang dựa
vào một gốc cây to. Vẫn cái dáng ấy, mái tóc ấy nhưng nó được thay
bằng màu đỏ hung không còn đên tuyền như trước nữa có lẽ bây giờ
trông hắn cao hơn,đẹp hơn thì phải. Mái tóc hắn khẽ đung đưa trong
gió thật nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần quyến rũ
-Tới rồi hả? Anh chờ em lâu lắm rồi đấy-hắn cười típ cả mắt
…….
Nó chạy lại ôm hắn thật chặt thật sự ngay lúc này đây nó không kiểm
soát được nước mắt của mình nữa
-Lại mít ướt nữa rồi-hắn lau nước mắt cho nó
-Ông có biết tui lo cho ông lắm không hả? Tại sao cứ làm cho người
ta lo lắng vậy? Đồ tồi mà-nó đánh nhẹ vào người hắn
-Hì thích vậy mà
Có lẽ cả đều có một cảm xúc khó tả họ đã thật sự hạnh phúc
chưa?
-Ông trốn ở đâu giờ mới ló cái mặt ra vậy-nó đã nín khóc hề hề mà
giờ chuyển sang tra tấn hắn
-Vô tâm đến thế là cùng. Anh qua tìm em mà không có một tung tích
gì cả tưởng chừng như cả thế giớ bị sụp đổ vậy? Nhưng ông trời
thương anh hơn em là cho anh một công việc ổn định ở bên ấy và khi
nghe tin em về lại Việt Nam anh tức tốc bay về đây ngay để xử tội
em đấy .-hắn cười rạng rỡ
-Vậy ông với Phong cấu kết với nhau đúng không?-nó nghiêng đầu sang
một bên nhìn hắn
-Mà này thay đổi cách xưng hô đi nhé cứ ông tui mĩa thôi không thấy
chán á. Đã đến lúc phải thay đổi rồi đấy
-Không thích-nó quay đầu bỏ đi tức không chịu được nó đã bị lừa một
vố đau điếng
-Này…này..đi đâu đấy-hắn nói vọng lại
-Đi đâu kệ hỏi làm gì?-nó phụng phịu
-Ê! Lùn anh thích em
-Thiệt hông?-nó chắp tay sau lưng quay lại nhìn hắn với nụ cười
rạng rỡ, từng đợt gió khẽ lùa qua tóc nó chốc chốc lại tung bay
trong gió
-Thật còn em thì sao có thích anh không nhóc?
-Không?-xúc tích nhể
-Tại sao-mặt hắn lộ vẻ buồn buồn
-Tại vì em đã yêu anh mất rồi-nó cười nhẹ và hắn nhấc bổng nó lên
xoay tròn trong không trung với những tiếng cười hạnh phúc.
The End