Thứ hai bắt đầu một tuần mới vui vẻ,nó cảm thấy khoang khoái hehe
nhưng tiếc là không có Huy ở đây, Huy xin về quê vài ngày vì bà của
Huy mất hức hức nó buồn thúi cả ruột đang định ăn sáng xong ùi nhờ
mama chở đi học thì nghe tiếng la oai oái ở ngoài cổng nó vội chạy
ra
-Cái con chó này không chịu nghe lời là sao hả?
-Thả ra, cái quần của tui mới giặc
Nó đứng cười ngặc ngỏe
-Bà còn đứng cười được hả? Nói con chó thả tui ra coi
-Lucky iu dấu của chị em cứ nhắm cái mông mà cắn nhá haha
-Thả ra cái con chó này? Mày vô tình thật đấy nhờ tao mà mày mới
trở về được với đồ lùn đáng ghét này đấy-hắn nói bừa vậy mà con chó
không cắn hắn nữa mà còn vẫy vẫy cái đuôi
-Haha phải thế chứ mày không như chủ mày-hắn vừa chạy vừa nói
Nó đứng đó tức xì khói
-Mà ông qua đây làm gì đấy không đi học à
-Tui qua chở bà đi học hê hê
-Ai mướn
-Thế bà đi bộ nhá mẹ bà có việc không chở bà đi học được đâu. Thui
tui đi học trước đây tạm biệt hẹn gặp lại ở trường.-hắn dắt xe
đạp
-Ế ế Quân đẹp trai đi đâu đấy chờ tui tí tui vào thay đồ đã
-Mạnh mồm lắm mà-hắn quay phắc mặt đi
-H0h0 một phút lầm lỡ
Hắn vào nhà đợi nó mà hối như giặc á nó tức khí thay còn lâu hơn vì
còn sớm mà. Hắn với nó đấu khẩu với nhau hoài không thấy chán hay
sao í cứ gặp mặt nhau là lại đấu võ mồm mọi lúc mọi nơi hê hê. Đang
cãi nhau khí thế nó la lên làm hắn hoảng hồn
-AAAAAAAA. Dừng lại-nó la thất thanh
-Sao vậy, bà làm sao ế
-Hức hức không biết đâu cái áo dài của tui nó bị mắc trong tăm xe
của ông rồi
-Đâu đâu?
-Đâu đâu cái con mắt ông á xuống gỡ ra cho tui đi
Hắn xuống xe ngồi gỡ ra cho nó, mặt nó thì nhăn hí lỡ áo dài có
mệnh hệ gì chắc nó nhừ đòn với mama bộ đây mới may năm lớp 11 mới
đau chứ.
Hắn hết ngồi xuống lại đứng lên, qua trái rồi lại qua phải cuối
cùng thì hắn cũng gỡ ra có điều áo dài trắng tinh khôi giờ đã bị
dính đen thui ở phần tà áo nó thấy mà sót
-Không biết ômô giặc có ra không? Thấy tivi quảng cáo đánh bật mọi
vết bẩn-nó tặc lưỡi suy nghĩ
-Ông chở tui về thay bộ khác đi
-Còn 5p nữa vào lớp rôi. Thui bà chịu khó mặc vậy đi ha?
Nó đành ngậm ngùi leo lên xe hắn, mà công nhận hễ cứ đi với hắn là
xui sao mà xui
-Hứ ông là quạ đen
-Tại bà giữ không chắc chứ bộ. Nó không rách là may lắm rồi còn đôi
co
Nó bước vào lớp ai cũng nhìn làm nó ngượng chín cả mặt như nó là
người ngoài hành tinh không bằng. Nó nhắm mặt cho qua mà đi về chỗ
ngồi
-Ủa áo dài bà bị sao vậy? Làm một vết to đùng thế kia
-Hê hê mún làm người nổi tiếng mà-nó biện lí do
-Tui chưa thấy ai như bà
Trong cái xuôi cũng có cái may chứ bộ hì hì cả buổi học nó không bị
kiểm tra bài cũ chớ không đứng trên trả bài làm trò cười cho thiên
hạ haiz. Tự nhiên nó sực nhớ ra hôm nay thứ 2 có tiết hoạt động
ngoại khóa, thôi xong rồi vậy thì quê tới nhường nào cơ chứ hức số
nó đen như quạ mà không biết lúc ra khỏi nhà bước chân nào ra
nữa.
Tiết 4 lớp nó lon ton đi ra phía sau trường để ngoại khóa nó nắm áo
nhỏ Ánh đi thiệt tình là mọi hôm nó mong tới tiết này lắm vì đỡ
phải ngồi học ra đây mà tán dóc nhưng hôm nay lại khác nó thấy ghét
môn này quá đi à. Nó mới được bầu làm lớp phó văn thể mĩ tất cả
cũng tại nhỏ Hương kêu nó lên hát làm gì để rồi trở thành người nổi
tiếng thế này trai ngoại tộc hầu như đều biết nó hê hê sự thật là
vậy nó không nói dóc một câu đâu nhé, mọi người đều nói nó thế ^^.
Cũng may hôm nay lớp 11B2 làm chủ sân khấu nó thở phào nhẹ nhõm, nó
xách ghế lon ton chạy xuống cuối hàng.
Chap 22:
Cái tật nó trước giờ không bỏ hễ cứ gặp trúng độ là tám chuyện
không biết trời trăng mây gió gì nó cứ thế mà chặt chém. Đang trên
đà hưng phấn nó như bị rớt xuống địa ngục khi hắn đứng lên kêu tên
nó, nó chẳng biết chuyện gì đang xảy ra còn mọi người xung quanh
thì lâu lâu lại nói cái gì đó.
MC bên B2 gọi nó lên trên đứng để chơi trò chơi chỉ thiếu mình nó,
nó ngu ngơ có biết gì nó nghĩ “ Lên chơi trò chơi mà sợ gì hehe có
khi thắng lại được kẹo ăn đỡ tốn tiền ra căn teen mua” thế là nó
bước lên hiên ngang mà quên mất cái vụ áo dài.
Mỗi lớp cử sáu người lên chơi nhưng mà phải ba trai ba gái, nó đứng
bên cạnh hắn và Phong nghe đọc lại luật chơi trò đó mang tên “ Bốc
thăm may mắn” có nghĩa là tên của 12 người sẽ được ghi trong nhiều
mảnh giấy khác nhau rồi bỏ vào trong hộp bốc thăm vị chi là có 24
mảnh giấy tên mỗi người được lặp lại 2 lần. Sau khi bốc thăm người
nào cầm tờ giấy có tên người cùng chơi với mình thì sẽ bắt thành
cặp. Trò chơi được chia làm hai màng, màng thứ 1 từng căp sẽ có 1
quả bong bóng đội nào đưa bóng vào rỗ trước sẽ thắng nhưng điều đặc
biệt ở đây hai người phải cho quả bóng áp sát mặt vào nhau mới có
thể chơi được. Màng hai con trai sẽ cõng con gái đi lấy một bó hoa
hồng tuyệt đẹp song lại vượt qua nhiều thử thách khác nhau thật
gian nan vất vả. Nó cứ đơ ra vậy trời ơi cái lớp gì đâu mà nghĩ ra
lắm trò thế không biết mà cũng tại tên mặt khỉ hách dịch tự nhiên
kêu lên làm gì không biết, nó nhìn hắn tóe lửa hắn thì cười tức
tưởi ở dưới khán đài 2 lớp hò hét ầm ĩ. Sự xuất hiện của Phong và
hắn làm điên đảo biết bao con người rất ít khi hắn tham gia vào
hoạt động của trường cũng như ở lớp chỉ trừ trường hợp đặc
biệt.
Vòng 1 con trai sẽ bốc thăm ngược lại vòng 2 con gái sẽ bốc, trong
khi chờ đợi kết quả nó nhắm mắt chắp tay cầu nguyện cho cái tên mặt
khỉ đó đừng bốc trúng mình. 6 chàng trai hai bên cười tươi roi rói
như thể vui lắm nó hồi hộp chờ đợi. MC B2 đưa miro cho từng người
đọc. Nó muốn ngất xỉu tại chỗ khi nghe hắn và Phong đều bốc trúng
tên nó hội trường càng lúc càng nóng hơn
-Nào bạn sẽ chọn ai trong hai người?-MC b2
-Chọn…chọn
Hắn nhíu mày coi thử nó chọn ai còn Phong thì nở nụ cười tươi, nó
quyết định chọn
-Tớ chọn Phong
Mặt hắn đỏ lên trông thấy như thể tức giận lắm, hắn cùng đội với
Ngân B2
Phong hớn hở đi lại phía nó nhận lấy quả bóng từ tay MC lúc đầu nó
còn hơi ngượng nên làm rớt miết sau rồi cũng quen nó với Phong về
nhất sướng ơi là sướng.
Vòng 2 nó đang bốc thăm coi thử trúng ai thì tên MC bên B2 giọng
như vịt đực lại lên tiếng
-Bạn Mi sẽ không bốc thăm nữa vì trong vòng 1 đã có 2 người bốc
trúng tên bạn thế nên giờ Quân sẽ ở cùng đội với bạn. Vậy mới công
bằng
-Cái..gì..điên hả-nó nói lí nhí
Hắn cười típ mắt rồi gù lưng xuống cho nó leo lên, nó nhảy thiệt
mạnh lên lưng hắn làm hắn loạng choạng rồi ngã xuống đất
-Đồ con heo, lên từ từ thui-hắn bặm môi
-Hê hê ai biết
Hắn cõng nó mà cứ té lên té xuống cả chục lên làm nó ê ẩm hết cả
người. Cặp nó đang đứng thứ 3 thì bị tụt lùi
-Nhanh lên làm gì chậm như rùa người ta gần tới đích rồi
-Bà tưởng bà nhẹ lắm hả?-hắn nói không ra hơi
Cái số nó đen đủi là thế nay gặp hắn còn đen hơn cặp nó và hắn về
chót hix nhục không chịu nổi. 1 bì kẹo chip chip chứ ít ỏi gì gru.
Trò chơi kết thúc người nó ê ẩm đi không nổi đã thế còn bị tắc ngẹn
đường vì hắn nữa. Nó về lớp ngồi phịch xuống ghế nhăn nhó
-Sướng thế mà còn nhăn gì hì hì-Ánh chọc
-Chu. Sướng quá nên mới ra nông nổi này người không ra người
-Su có sao không thằng Bốp này để Pin xử cho dám làm Su đau
-Hì không sao
Nó đeo cặp đi ra sân trường chào cờ bỗng nó cảm thấy như ai đang
kéo ta áo dài của nó và tách..tách..tách. Nó sửng người hắn từ đâu
đi tới lấy áo khoác choàng lên người nó rồi dẫn nó vào lớp nhờ Vy
cài lại nó muốn khóc quá chừng mắt nó rưng rưng. Không biết ai đã
làm việc đó mà họ làm vậy là có ý gì? Cố ý hại nó giữa sân trường
nếu mà không có hắn nó sẽ ra sao
Chap 23:
Cuộc sống của đời học sinh vui là thế, vô tư là thế nếu nhìn vào ta
có thể thấy họ như một tờ giấy trắng trong suốt không tì vết. Họ
thướt tha trong tà áo dài vui đùa với bạn bè,họ luôn luôn nở một nụ
cười đầy trong sáng song những niềm vui đó chỉ là tức thời nó có
thể vụt mất đi như cát vậy chỉ cần một cơn gió thồi qua nó sẽ tan
biến. Đó là quy luật của cuộc sống ta không thể vui cả đời hay buồn
cả đời mà cái vui cái buồn nó xen lẫn vào nhau tạo cho con người
nhìu cảm xúc nó khiến cho ta khóc, khiến cho ta cười. Trong cuộc
sống bộn bề này đầy dãy những điều xấu mà ta chưa tiếp xúc hoặc ta
không muốn tiếp xúc nhưng những điều đó sẽ từ từ đến với ta mà bắt
buộc ta phải chấp nhận.
Đó là những suy nghĩ thoáng qua trong đầu nó nó lại cười một mình
như kẻ điên, nó cứ nghĩ rằng nó sống hòa đồng với bạn bè, luôn giúp
đỡ bạn lúc gặp mọi khó khăn như vậy là trở thành một người bạn hoàn
hảo trong mắt mọi người nhưng nó đã sai vẫn có người ghét nó cay
đắng. Vậy nó phải làm sao đây chẳng lẻ nó phải trở thành kẻ xấu xa
nhất sao, đầu nó như muốn nổ tung ra.
-Huy à rảnh không? Chở Mi đi chơi được không?-nó thấy nhớ Huy
lắm
-Ờ Huy đang rảnh nè. Mi ở nhà chờ Huy nha Huy qua liền
Nó trở lại với vẻ mặt vui vẻ, lém lỉnh như mọi ngày nó không muốn
Huy nhìn thấy bộ dạng này của nó. Nó khóa cổng đứng trước nhà chờ
Huy tới rồi đi luôn
-Hey Huy, mới về mà Mi bắt đi chơi rồi có mệt hông?
-Không mệt tí nào?-Huy lại nở nụ cười đó
-Vậy đi thui
Huy chở nó vòng vòng đi dạo phố thích lắm nó cứ cười tít mắt, đúng
là Huy có năng khiếu kể chuyện cười kể tới đâu là nó cười tới
đó.
-Mình ghé vào quán nước nghĩ tí nghen?
-Ok
Đan nói chuyện vui vẻ Huy lại làm nó nhóe đến chuyện hôm qua
-Hum qua Huy nghĩ trên lớp có chuyện gì vui không Mi
-Ờ không-nó hơi buồn
-Mi sao vậy hôm qua đã xảy ra chuyện gì à
-Không có mà-nó cố nở một nụ cười thật tươi
-Mi đừng có giấu Huy, nhìn mắt Mi là Huy biết liền-Huy quá hiểu nó
mà
-Chuyện là thế này !@##%#$%^^%&^%
Nó kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Huy nghe, mặt Huy trông tức
lắm
-Đứa nào lại làm ba cái trò đó, được rồi để Huy điều tra. Huy mà
biết được đừng trách
Nó khẽ mỉm cười vì Huy đã lo lắng cho nó thật sự nó rất vui
đấy.
-Hì thui chuyện đã qua mình cho qua đi
-Không được nó đã dám làm thì chắc chắn sẽ có lần 2
-Mi nghĩ không có đâu chắc là các bạn sơ ý thui-nó cố biện
minh
-Mi đã nói thế thì thôi vậy, nếu mà nó dám làm lần nữa Huy không bỏ
qua dễ dàng vậy đâu
-OK mình không nhắc chuyện này nữa nhé, đang vui mà
Hôm sau nó đến lớp hơi muộn vì ngủ dậy trễ, nó cất cặp vào học bàn
thấy cái gì mềm mềm nó nghĩ nhỏ Ánh mua đồ ăn sáng cho nó, nó hí
hửng lấy ra quay qua phía Ánh cảm ơn thì
-AAAAAAAAAAAAAAAA-Nó hét lên rồi ngất xỉu
Mọi người chạy lại, nó nghe thấy Huy gọ nó mà nó không tài nào mở
mắt ra được
-Trời ơi một bì sâu lông ở đâu ra vậy nè trông gớm quá đi. Mọi
người tỏng lớp đều biết Mi sợ sâu lông nhất mà nặng hơn nó sẽ bị dị
ứng đó-Ánh nói
Huy hoảng quá ẵm nó lên phòng y tế còn hắn đứng đó mà tức sôi máu.
Huy vừa đi khuất hắn hét lên
-Ai đã làm việc này thì mau chấm dứt tại đây-hắn đe dọa
Hắn nhìn mọi người trong lớp bằng ánh mắt sát thủ, hắn đập bàn
RẦM...
-Tôi không bỏ qua chuyện này đâu liệu mà xử lí
Tiếp đó là Phong nổi giận cũng không kém gì hắn
-Vậy là quá đủ rồi
Ánh lo cho nó quá cứ cuống lên chạy xuống phòng y tế. Nó từ từ mở
mắt
-Bà sao rồi làm tui lo quá à-Ánh thút thít
-Lùn có sao không?
-Su còn mệt không?
-Mọi người hỏi nhiều quá sao tui trả lời hehe
-Còn cười được mà đúng là đồ...
-Đồ gì hả mặt khỉ kia. Tui không muốn cãi nhau với ông đâu
nha
-Bà tưởng tui thích cãi với bà lắm á. Mấy bữa nay bà ăn dưa bở
à
Nó với hắn cãi nhau chí chóe mãi nhau không có đường ra hê hê
-STOP-Ánh hét
-Chịu hết nổi hai người rồi nha
Nó với hắn nhìn Ánh cười nham nhở như thế muốn nói " Xin lỗi"
Vy từ lớp chạy xuống hỏi thăm nó vài câu rồi kéo hắn lên lớp
lại
-Thui mình đi về lớp-Huy đỡ nó dậy
-Nhưng Mi sợ sâu lắm có khi Mi sẽ bị dị ứng nữ. Mi sợ
-Không sao có Huy ở đây rồi
Nó nép vào người Huy đi như một con cún sợ chủ vậy nhìn nó bây giờ
thật đáng thương, khi nó trở về mọi người trong lớp như thể không
có chuyện gì xảy ra, nó cũng thấy có điều gì lạ ở đây. Nó không hề
được nghe một lời hỏi thăm mà thay vào đó là những ánh mắt xa
lạ.
Nó quá mệt mỏi vì có nhiều chuyện xảy ra liên tiếp với nó nên thôi
nó cũng không chú ý mấy.
Chiều nay nó lại vác cặp đi học thêm tít ở trung tâm nó tính nghĩ
quách đi cho xong nhưng hoàn cảnh không cho nó nghĩ hjx đúng buồn
vì gần kiểm tra một tiết nên nó vác cái mặt chán đời này đi ra
ngoài đường
Mỗi lần đi học thêm nó phải đi thiệt sớm để dành chỗ chớ đi muộn có
mà lót chiếu ngồi. Nó nhảy tót lên bàn đầu ngồi đơn giản thôi bàn
đầu dễ nghe giảng và không bị phá rối bởi những đứa nữa điên nữa
khùng gru. Có lần nó đi học muộn phải ngồi bàn áp chót thiệ tình do
nó lùn quá không thấy gì hết trơn toàn nhìn đứa bên cạnh chép vào
đã thế còn bị mấy thằng phá hoại phía sau cứ giựt tóc làm đủ trò nó
tức muốn khùng người quay lại phía sau **** tụi nó một tăng mất hết
cả thể diện, từ lần đó không có đứa nào dám chọc vào nó nữa sợ núi
lửa phun trào đấy mà hê hê
Buổi học kết thúc nhanh nó phải chen lấn lắm mới ra được lớp học
đang chuẩn bị cuốc bộ về nhà thì trời đổ mưa ầm ầm nó lục mãi trong
cặp mà không thấy cái ô đâu đành ngậm ngùi chờ tạnh mưa thôi
Mọi người ở trung tâm từng người đi về hết có người ba mẹ chở không
thì có áo mưa hay ô gì đó ùi đạp xe về. Giữa trung tâm to đùng chỉ
có mình nó đứng đó mà trời không ngớt mưa cũng đã 9h rồi nó là thân
con gái đứng đó cũng thấy sợ sợ. Ngoài trời mưa mỗi lúc một to
không có dấu hiệu ngừng, con đường thường ngày đông đúc xe cộ giờ
thì chỉ còn lác đác vài chiếc xe. Nó liều chạy bộ về cớ cứ đứng đây
miết cũng chẳng có ích gì điện thoại nó lại bỏ quên ở nha thế mới
đau chứ.
-Lùn đi thui-hắn đứng trước cổng trung tâm kêu nó
Nó vừa mừng vừa lo cho hắn
-Ông làm gì ở đây không thấy trời đang mưa to hay sao mà còn tới
đây còn mặc mỗi chiếc áo sơ mi, không lạnh à?
Hắn không nói gì tiến lại chỗ nó lôi nó đi, tự dưng nó cũng không
muốn hỏi hắn nữa. Hai người đi chung một chiếc ô trông thật lãng
mạn hjhj nó hơi đỏ mặt.
Hắn che cho nó mà một bên vai của hắn bị ướt hết
-Ướt kìa-nó kéo chiếc ô về phía hắn cho cân bằng
Nhưng hắn vẫn để vậy
-Không sao mà sao đi không cầm theo ô
-Tui nhớ bỏ vào rồi mà sao tìm miết không thấy chắc trong lúc vội
đi quá quên mất hì. Uả xe đạp ông đâu mà đi bộ vầy
-Ờ nó bị hư
Cuộc đối thoại của nó và hắn chỉ ngắn chừng đó không ai nói thêm
câu nào nữa. Trời mưa to gió lại mạnh nữa hắn không cầm nổi cái ô
nữa rồi nó đưa ra một ý kiến
-Núp ở đằng kia đi chờ đỡ mưa rồi về
-Cũng được
Hắn im lặng không nói gì nó thấy lạ vì thường ngày hắn là chúa gây
chuyện mà
-Mà sao ông biết tui học ở đây mà tới
-Thì tui qua nhà bà mượn vở mẹ bà kiu bà đi học chưa về rồi chỉ
đường cho tui đi hê hê
Hắn rút điện thoại ra rồi đưa cho nó một đầu tai nghe còn hắn một
đầu
-Ông làm gì đấy
-Nghe đi rồi biết
Hắn vừa bật bản nhạc đó lên nó có thể cảm nhận được bài hát đó thật
buồn và sâu lắng
-Đây là bài gì vậy. Hay quá
-Kiss The Rain. Bài này nghe dưới mưa mới hay
Hắn bây giờ giống như một thiên thần vậy, hắn im lặng cảm nhận bản
nhạc mắt hắn nhìn về một nơi xa xăm
Nó cũng lặng đi theo dòng nhạc. Công nhận bài nay hay thiệt nghe
dưới mưa càng tuyệt vời hơn
-Mỗi bài hát có một ý nghĩ của nó à-nó hỏi hắn
-Um bình thường bà nghe bài này không thấy hay nhưng khi trời mưa
bà bật nó lên sẽ cảm nhận được nó-hắn mỉm cười.
Nó cũng cười theo hắn một nụ cười tràn đầy hạnh phúc
Chap 24:
Nó về nhà ngủ một giấc ngon lành tới sáng nhưng nó không quên lấy
điện thoại tải bài nhạc Kiss The Rain về máy để nghe trước khi đi
ngủ và cũng từ đó nó bắt đầu từ đấy nó đã thích bản nhạc đó mất
rồi. Nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua mà nó thầm mỉm cười
Sáng hôm sau nó dậy sớm vì phải kiểm tra lại tiền quỷ lớp vì mỗi
lần cuối tuần lớp nó đều trích ra một khoảng để khen thưởng cũng
như liên hoan cuối tuần cho khí thế đó mà. Nó lục tung cả bàn học
cuối cùng cũng thấy cái ví nằm ở xó h0h0 cái tính cẩu thả của nó
mãi mà không chữa được nó hí hửng bỏ vào ngăn cặp rồi khóa lại. Nó
đi vội quá nên quên luôn cả ăn sáng thế là cả đám gồm: Nó, hắn,
Huy, Phong, Ánh, Vy rủ nhau xuống căn teen ăn, nói về chuyện ăn
uống đối với nó miễn bàn nó như một con heo bị bỏ đói lâu ngày vậy
cứ thế mà ăn không thèm để ý tới ai cả. Mọi người trong nhóm đã
quen dần với tính ăn uống của nó nên chỉ cười cho qua chuyện hì hì,
nhưng cái bụng của nó như không đáy vậy nó càng ăn lại càng thấy
đói sau một hồi quyết định nó sẽ ăn thêm một tô phở và một hộp sữa
nữa làm Phong phải điêu đứng với vẻ đẹp trời ban của nó trong khi
nó ăn.
-Quân lại đây tao nói cái này-Phong ngoắc hắn lại nói nhỏ
-Cái gì mầy
-Sáng tao mang theo ít tiền mà Su lại ăn nhìu tao không đủ tiền trả
mày giúp tao trả bữa đây nha-Phong nài nỉ
-Haha-hắn cười phá lên
-Cái thằng cười nhỏ nhỏ thôi, giúp tao đi
-Cái tội dại gái là thế đó, đáng đời mày nhưng vì tình bạn bao năm
giữa tao với mày nên tao đành hy sinh vậy-hắn chép miệng
Phong cảm ơn hắn rối rít
Ăn uống no nê nó vác cái mặt sung sướng lên lớp ngồi phịch xuống vì
no quá hehe hên sao vừa đánh chén xong thì cô giáo vào lớp
-Mi tiền quỹ lớp còn bao nhiêu?- Cô hỏi
-Dạ còn 1 triệu
-Ừ vậy tốt, cô chỉ hỏi vậy thôi chứ tuần này chúng ta sẽ không tổ
chức liên hoan cuối tuần sẽ gộp lại làm tuần sau luôn
Cả lớp ai nấy đều Ồ lên rõ to, vẻ mặt hụt hẫng
Hết tiết nó cất sách vở sẵn lục lại cái ví coi còn không bỗng mặt
nó như không còn giọt máu nó lục mãi lục mãi mà không thấy cái ví
đâu
-Đang tìm gì đó về thôi
-Chết thiệt rồi Ánh ơi
-Sao ai chết
-Tiền quỹ lớp mất rồi-nó nói không thành lời
-Cái gì sao lại mất sáng bà có cầm theo không?
-Có tui nhớ rõ ràng đã bỏ vào trong cặp rồi
-Hay lớp mình có ăn trộm
-Tui không biết không biết-nó sợ quá hét lên
Ánh không biết làm sao để tìm lại số tiền quá lớn đối với học sinh
chúng nó nên đành đưa ra ý kiến
-Đằng nào cũng đã mất rồi hay tụi mình tự kiếm tiền để bù lại số
tiền đã mất
-Kiếm bằng cách nào đây
-À đúng rồi bà giỏi đan len đúng không?
-Ừm thì sao giúp ích gì được đâu?-nó ỉu xìu
-Sao lại không tụi mình sẽ làm đồ lưu niệm bằng len rồi đem đi bán
tui thấy rất ít người làm được đồ lưu niệm bằng len nên chắc tụi
mình cũng kiếm được kha khá
-Được đó nhưng chỉ còn một tuần nữa thui tụi mình có kiếm đủ số
tiền đó không?
-Tới đó rồi tính giờ về đã. Mà sáng mai tui qua nhà bà làm
nha
-Um thui tui về bye-nó vẫy tay với Ánh mà sụt sịt
Huy đứng ngoài cổng chờ nó lâu quá nên sốt ruộ định chạy vào coi nó
có bị gì không thì thấy nó chạy ra
-Làm gì mà lâu ra vậy Mi
-À không có gì tại lúc nãy Mi chép không kịp bài nên tranh thủ ngồi
lại chép cho xong. Mình về thôi
Nó leo lên xe cho Huy đèo về còn nó thì như đang ngồi trên đống lửa
vậy đứng ngồi không yên nó chỉ mong sao cho đến sáng.
Sáng mới vừa bảnh mắt ra nó đã nghe tiếng chuông cửa nó biết là Ánh
đến nên nó chạy vọt ra ngoài
-Tui mua một đống len đủ màu lun nè-Ánh giơ lên
-Um tốt vậy mình vào làm thui
Hai đứa hì hục làm từ sáng đến tối được khoảng 10 món đồ, hia đứa
nó ngồi ngắm thành quả của mình mà chép miệng
-Tui nghi làm kiểu này không xong rồi
-Ờ tui cũng nghĩ vậy hay là tui với bà chia ra mỗi người một nữa
làm cấp tốc lun làm thâu đêm suốt sáng luôn
-Được được. Bây giờ là thứ 7 tụi mình sẽ làm đến thứ 2 rồi đem đi
bán
Nó với Ánh nói tới đâu là gật đầu tán thành tới đó nó mong sao cho
mọi chuyện trôi qua êm đẹp
Tối đó nó thức tới 2h sáng để làm mệt quá nó đành nghỉ tay rồi mai
dậy làm tiếp cứ thế nguyên ngày chủ nhật nó nhốt mình ở trong nhà
để cố làm xong. Sáng thứ 2 nó mệt mỏi lết đôi chân đi học vừa tới
lớp nó với Ánh nhìn cười cười sặc sủa vì nhìn đứa nào đứa nấy như
gấu Panda
-Bà làm tới đâu rồi
-Tui là được 100 cái còn bà
-Tui cũng vậy haha vui quá vậy là 2 đứa mình gộp lại là được 200
cái-nó cười khoái chí
-Ờ nhưng đi bán ở đâu-nó sực nhớ ra không có chỗ bán
-Yên tâm nhà dì tui bán hàng có một cái tủ dư nên tui xin cái tủ đó
rồi tụi mình ra công viên bày mấy thứ đó ra tủ đứng bán thôi
-OK vậy chiều 1h tui qua nhà bán
Công việc của nó và Ánh sẽ đi tới đâu đây có suôn sẽ không? Đọc
chap tiếp the nhé
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 25
Chiều 1h nó sữa soạn sắp xếp lại đồ đạc đâu vào đấy chỉ đợi Ánh tới
là đi thôi. Ánh là người bao giờ cũng đúng hẹn nó thích cái tính đó
của Ánh mà nó không tài nào noi theo được
-Xong chưa đi thôi, tui mới mượn bà chị cái xe máy nè
-Ờ bà chở tui nha tui không biết lái xa đâu à
-Biết rồi khổ nhắm nói mãi
Tới công viên nó và Ánh đã chọn ngay được chỗ lý tưởng mà còn có
nhiều người qua lại nữa chứ đó là chỗ gốc cây sồi to rợp bóng mát
gần hồ nước nên mát lắm. Nó loay hoay sắp xếp đống đồ đạc vào tủ
còn Ánh thì dọn dẹp vệ sinh để thoáng mát ấy mà hì. Nữa tiếng sau
nó và Ánh đều hoàn thành xong nhiệm vụ chỉ chờ khách đến mua
thui
-1 cái mình bán 5000đ là quá rẻ rồi nhỉ-Ánh nhìn chằm chằm nó
nói
-Ờ tụi mình chỉ kiếm lại số đã mất thui mà chủ yếu vừa bán vừa cho.
Mà 200 cái bán 5000đ là vừa đủ lun ó tui chỉ sợ bán không kịp-mặt
nó ủ rủ
-Không sao đâu đồ mình làm đẹp mà lại chắc nữa. Cố lên nào
Nó cười gượng hai đứa tụi nó đứng rao rát cả cổ họng mà không ma
nào mua lại thêm trời nắng nóng nó càng bực mình thêm
-Phải có cách gì đó mới câu được khách
-Cách gì giờ
-Làm theo cách mình hay gặp đi mua 1 tặng 1. Bà không nhớ mỗi lần
mình đi ngang qua tiệm đồ nó bán ế đều rao vậy à, tui với bà ba
chân bốn cẳng đi mua quá trời
-Nhưng mà vậy thì mình phải làm thêm 100 cái nữa
-Chớ giờ biết sao
-Thôi hết ngày hôm nay đã rồi tính sau
Cũng may có vài đứa nhỏ thấy đồ lưu niệm làm bằng len lạ lạ nên vào
mua thử nó đành dùng mánh khóe để dụ dỗ trẻ con
-Cho nhóc nè nhớ rủ thêm vài bạn nữa vào mua giúp chị nha-nó đưa
cho mỗi đứa một cây kẹo mút để dụ dỗ hê hê
Nó đánh vào điểm yếu của tụi trẻ là ham kẹo nên chưa đầy một phút
sau đám trẻ khoảng chục đứa từ đâu kéo đến nườm nượp nó với Ánh
sướng quá trời ( đúng là đồ dụ dỗ trẻ con mà)
Ngày hôm nay cũng khấm khá đấy chứ bán được 20 cái lun mới bắt đầu
vậy là quá tốt rồi
-Ngày hôm nay cũng được đấy chứ-Ánh vừa đếm tiền vừa nói với
nó
-Ờ vậy là khấm khá rồi
Nó về tới nhà là đi tắm liền rồi phắng lên giường ngủ luôn đối với
nó hôm nay là một ngày làm việc mệt mỏi h0h0
Ngày qua ngày nó với Ánh đi học về rồi lại đi bán tính ra cũng được
4 ngày rồi chỉ còn 2 ngày nữa là 1 tuần
-Còn thiếu 500k nữa mới đủ 1 triệu làm sao đây-nó lo lắng
-Tui cũng không biết nữa làm sao đây
Nó với Ánh đi qua đi lại tìm cách sao thủ tiêu được số hàng này mà
lại được 500k trong ngày hôm nay ( tham quá nhở hê hê)
-Ế 2 người làm gì ở đây vậy-Phong từ đâu đi tới hỏi
-Ờ..ờ-nó lắp bắp không biết nói làm sao
Đã thế nó còn thấy hắn, Vy và Huy đi chung nữa chứ nó muốn độn thổ
quá nó nắm chặc áo nhỏ Ánh
-Lùn làm gì ở đây thế
-Làm gì kệ tui-nó cáu
-Mi bán đồ gì vậy-Huy lại xem mấy đồ lưu niệm
-Đẹp quá cho Pin một cái nha-Phong la lên
-Âý chết đồ người ta bán sao mà cho mày được hả-hắn cười nham
hiểm
-Sao Mi lại đi bán mấy cái này vậy-Huy thắc măc
Nó nghĩ không thể nào giấu được chuyện này nữa đành nói ra hết sự
thật
-Cái gì mất tiền quỹ lớp-cả đám đồng thanh
-Ờ
-Vậy nên Su mới đi bán mấy cái này để kiếm lại số tiền
-Ờ Su với Ánh tự làm đem bán
-Wow. Mi thật khéo tay đẹp quá-Vy reo lên như con nít còn cười tít
cả mắt nữa
-Thích thì Mi sẽ tặng mõi người một cái-Nói rồi nó lấy 4 cái tặng
cho từng người
-Vậy còn thiếu bao nhiêu nữa là đủ-Huy hỏi
-Còn thiếu 500k nữa mới đủ-Ánh than thở
Thế là Huy, Phong, hắn và Vy đều giúp tụi nó bán nốt số hàng này
đúng là sức mạnh của trai đẹp cả đám con gái kéo vào như kiến
Nó chẳng nghĩ gì nhiều chỉ quan tâm đến số hàng thui chỉ còn vài
chục cái nữa là hết hehe
Tự nhiên đám con gái lãng đi hết chốc sau không tháy một dáng người
nào vào mua hàng nữa và bây giờ thì nó đã hiểu tại sao đám con gái
lại lãng đi hết
Chap 26:
Có một đám thanh niêm người ngợm trông dữ lắm tiến lại gẫn chỗ tụi
nó
-Bọn mày làm gì ở đây không biết đây là địa bàn của tụi tao à. Biến
mau
-Ơ nhưng tụi em có làm gì đâu
-À cô em đây xinh nhỉ đi chơi với nha-một tên lại vuốt má nó
Nó hất tay ra rồi theo phản xạ nó lùi dần về phía sau còn tên kia
thì đứng cười chế giễu
-Giowf tao cho tụi bay cơ hội có cút khỏi đây không?
-Không thì sao nào-hắn lên giọng
-À thằng này láo. Đập chết thằng này cho tao-Tên kia hất tay ra
hiệu cho đàn em xông lên
Rồi một trận hỗn chiến bắt đầu mọi người đi đường không ai dám hó
hé tiến lại gần vì sợ vạ lây, nó sợ quá mồ hôi chảy đầm đìa Huy và
Phong cũng nhập cuộc. Ba chọi năm hai bên đều ngang sức ngang tài
nhưng nếu về sức thì có lẽ năm tên đầu gấu kia khỏe hơn nhìu. Điều
mà nó lo sợ cũng đã đến Huy,hắn và Phong đều đã gục bọn côn đồ kia
tiến lại chỗ tủ kính đập tan tành trước khi đi tụi đó còn đe
dọa
-Liệu hồn đó đừng để tụi tao gặp lại mày
Phong tự nhiên đứng dậy chỉ thẳng vào mặt thằng cầm đầu
-Đừng có ăn hiếp người quá đáng
-À ghê thằng này láo muốn ăn đạp à con
Cuộc chiến tưởng rằng đã kết thúc nhưng không nó vẫn tiếp diễn mà
còn thậm tệ hơn nữa. Huy và hắn đều đứng dậy đấu thêm một trận
nữa
Bỗng một thằng rút điện thoại ra gọi điện cho ai đó nó nghe có lúc
được lúc không
-Tụi nó khỏe quá tụi em đấu không lại?
Vừa nói xong thằng đó ra hiệu cho cả đám rút lui nó và Ánh chạy chỗ
Huy,Phong hỏi han còn Vy khóc sướt mướt
-Quân có sao không?
-Quân có sao đâu muk khóc hì-hắn nở nụ cười trấn an Vy
Vy ôm chầm lấy Quân như không muốn rời xa.
-Chưa bán được bao nhiêu mà đã bị đập hết thế này ai dám mua nữa-nó
bĩu môi
-Chia ra mỗi người một ít rồi tản ra đem đi bá, bán xong tập trung
ở đây nha-Ánh luôn là người đưa ra sáng kiến giúp cả bon giải
vây
Cả bọn tán thành nó và Ánh đi chung, Vy với hắn còn lại là Huy và
Phong
Đi mỏi cả chân mà trời thì gần tối nữa nó với Ánh vẫn chưa bán được
bao nhiêu tụi nó đành ngậm ngùi chia ra đi riêng
Phía bên Vy,hắn và Phong, Huy nhanh chóng bán xong còn lí do tại
sao bán nhanh chắc các bạn biết rồi nhỉ hì
-Ớ Mi đâu Ánh-Phong hỏi
-Ánh đâu biết đâu lúc nãy Ánh với Mi chia nhau ra bán mà. Đáng lẽ
giờ này đã xong rồi chứ
-Đợi thêm tí nữa đi-Huy ngồi xuống chỗ ghế đá
Đã một tiếng trôi qua nó vẫn chưa về làm cho mọi người bắt đầu lo
lắng hơn.
-Chia ra đi tìm đi chứ chờ đến khi nào-hắn nói dõng dạc
-Ok
Nó đi đâu và làm gì? Ai sẽ tìm được nó? Và rốt cuộc chuyện gì sẽ
xảy ra. Đón đọc chap tiếp theo nhé
Chap 27
Cuộc tìm kiếm nó dường như là vô vọng mọi người ai nấy đều thấm
mệt. Hắn cuống cả lên vừa đi vừa la " Đồ lùn bà đang ở đâu?" đồng
hồ đã điểm 10h tối hắn càng lo lắng hơn.
-Buông ra, buông ra
Tiếng la phát ra đâu đây rất gần rất gần hắn cảm nhận như đó là nó
chính nó không phải là ai khác. Hắn tìm khắp mọi nơi và rồi một
cảnh tưởng hiện ra trước mặt hắn, hắn tức điên lên
-Chết tiệt. Tụi mày đang làm gì đấy hả? Tha cô ấy ra
-Định làm anh hùng cứu mĩ nhân à-một tên cười nhếch miệng
Tên kia cố tình không nghe hắn nói mà tiếp tục cởi từng nút áo của
nó ra, nó cố vùng khỏi nhưng sức nó quá yếu không thể chống cự lại,
miệng nó không ngừng la lên " Quân" mắt nó đã ướt. Hắn không còn
kiềm chế được bản thân mà lao lên như một con thú bao nhiêu tức
giận hắn dồn hết vào cánh tay mà đập thẳng vào từng thằng một, cả
đám côn đồ đều đã nằm gục dưới đất hắn chạy nhanh lại chỗ nó cài
từng nút áo lại
-Có sao không?
-Hức hức sao giờ này ông mới tới, có biết tui mong ông tới dường
nào không hả?-nước mắt nó dàng dụa đập nhẹ vào người hắn
Hắn không nghĩ gì nhiều ôm chầm lấy nó
-Tui xin lỗi
Ròi hắn từ từ buông nó ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, chưa đầy
5p sau Huy, Phong, Ánh và Vy đều có mặt
-Mi/Su có sao không-Huy và Phong đều đồng thanh
-Mi không sao m.n đừng lo
-Sao Mi bán xong không quay lại chỗ cũ. Mi đi đâu và đã xảy ra
chuyện gì-Huy lo lắng cho nó hơn
-Mi..Mi-nó lại bật khóc khi nhớ tới chuyện lúc nãy nó không muốn kể
cho Huy nghe sợ Huy sẽ ghê tởm nó
-Mi làm sao, nói Huy nghe-Huy lắc nhẹ vai nó
Nó không muốn giấu Huy bất cứ chuyện gì? Nhưng nó sợ Huy biết sẽ
như thế nào đây
-Nói cho tui biết sao bà lại bị mấy tên đó chặn đường-hắn cũng muốn
biết chuyện gì
-Mi đang bán thì có một bạn gái lại hỏi đường Mi nhưng đường đó khó
chỉ lắm toàn ở trong hẻm thôi nên bạn gái đó nhờ Mi dẫn đi tới con
hẻm này thì bị một tốp người chặn đường lại nó định dở trò với
Mi-nó ấp úng không muốn kể nữa
-Rồi sao nữa-Phong hỏi dồn
-Mi sợ quá la lên nhưng trong con hẻm này không có một bóng người
rồi bọn nó-nó giữ chặt phần nút áo bị đứt.
Huy đã hiểu mọi chuyện
-Tụi nó dám làm như thế sao? Được rồi Huy sẽ tìm cho nó một
trận-Huy la lên
-Không. Mi không cần Huy làm như vậy chỉ cần Huy không bỏ rơi Mi
thôi-nó nắm chặt lấy tay của Huy
Huy thấy buồn lắm vì không thể bảo vệ được người con gái mà mình
yêu thương, mắt Huy cũng đã ướt đấy chứ,Huy khóc vì nó sao
-Huy sẽ không bỏ rơi Mi đâu dù Mi như thế nào thì Huy vẫn yêu Mi
mà-vòng tay ấm áp của Huy làm nó thấy nhẹ lòng
-Cảm ơn Huy vì tất cả-nó cười trong cười mắt
Ánh và Vy đã chứng kiến hết mọi chuyện, Vy chỉ đứng im đó mà cắn
chặt môi còn Ánh thì khóc xối xả chạy lại nắm tay nó
-Ch..o..t..ui xin lỗi-Ánh nấc lên
-Không sao mà có phải lỗi tại bà đâu-nó cười
-Tất cả mọi chuyện đều do tui làm-Ánh cúi mặt
-Bà kì ghê, lớn rồi ngen không có đùa kiểu đó đâu à?
-Tui không đùa đâu, tất cả là do tui
-Bì sâu lông, áo dài, mất tiền quỹ lớp đều do bà làm ư. Tui không
tin-nó lắc đầu
-Xin lỗi-Ánh cuối mặt không dám ngẩn lên nhìn vào mắt nó
-Chẳng có lí do gì bà làm vậy cả? Mỗi lần bà nói láo là bà không
dám ngẩn mặt lên nhìn thẳng vào mắt người đối diện
-Bà đừng tin người như thế được không hả? Bà là đồ ngốc-chưa bao
giờ nó thấy Ánh khóc như thế
Chap 28:
Một tình bạn ấp ủ hơn 5 năm mà giờ đây chỉ một câu nói mà nó phá vỡ
tình bạn đẹp đẽ đó sao, không không bao giờ nó không tin những
chuyện đó là do Ánh làm chắc hẳn Ánh đang âm thầm giúp một ai đó
nhưng nó không thể nào nghĩ nổi đó là ai? Tại sao Ánh lại giúp
người đó. Đầu nó đau quá nó không muốn nghe Ánh nói bất cứ điều gì
nữa nó quá mệt mỏi
-Dù bà có nói gì đi nữa thì đối với tui bà vẫn là người bạn tốt
nhất
-Không. Bà phải tin tui-Ánh gào lên
-Về thui Huy-nó lôi Huy đi
Huy đèo nó về nhà trong một không gian yên tĩnh không một ai nói gì
cả. Hôm nay trăng rất sáng điểm thêm vài ngôi sao sáng lấp lánh làm
cho bầu trời đã đẹp nay còn đẹp hơn,từ nhỏ nó đã muốn là một ngôi
sao trên trời,vì sao ư? Vì chỉ khi trên trời mới thấy ngôi sao đó
đẹp đến dường nào nó tỏa sáng,một ánh sáng mập mờ đủ để mọi người
thấy nó nhưng đó chỉ khi ở trên bầu trời cao thôi còn khi nhìn gần
trông nó rất xấu xí đó là khuyết điểm của nó và chính lúc này đây
nó là một ngôi sao xấu xí đã lộ ra khuyến điểm sau lớp vỏ bọc nhí
nhố của mình.
Đặt mình trên chiếc giường mà nó không tài nào ngủ được nó suy nghĩ
điều gì đó mà chốc chốc lại gõ lên đầu mình một cái
-Tại sao trong lúc vô thức mình lại "Quân" mà không phải là "
Huy"
-Tại sao mình lại buột miệng nói "sao giờ này ông mới tới, có biết
tui mong ông tới dường nào không hả?"
-Tại sao mình khi Huy ôm mình mình lại thấy ấm áp. Thật kì lạ
Những câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu nó mà nó không thể nào
trả lời được, nó phải dứt khoác mọi chuyện chẳng phải nó đã xác
định Huy chính là người nó thích đấy sao còn hắn chỉ là một chút
say nắng thui. Đây chính là lúc nó phải chấm dứt mọi chuyện phải
quên hắn.
Nó đã quyết tâm thế đấy mà sao nó cảm thấy ngẹn ở cổ họng quá mũi
nó cay xè nó cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn
trên má nó. Khóc ư? Không nó không có khóc đâu chỉ tại bụi đấy. Nó
cũng không hiểu tại sao nó lại cầm điện thoại bật bài Kiss The
Rain
"thời gian nếu không đổi,tình cảm anh ấp ủ bao nhiều ngày qua lang
thang dưới nắng làm bạn với mưa anh ghét ngủ những con đường anh đã
quen thuộc bước chân giờ đây không được đến và những lời nói tiếng
yêu đã trao mai xa rồi không còn kề bên những đêm mưa buồn nặng hạt
chỉ còn lại riêng mỗi mình anh mong tia nắng và ngày xanh mai rồi
cũng sẽ quay trở về nhanh anh hằng mong giấc ngủ ngon khi màn đêm
đen dần buông xuống nhưng sao giọt lệ cứ tuông mang đến bên anh
những đêm buồn chỉ là cơn mưa ngoài hiên bên cạnh nỗi nhớ em tha
thiết hôm qua tình ta tan vỡ nhưng vẫn trọn vẹn tình yêu da diết
ngày cũng như đêm u sầu lấp đầy những khoảng trống làm thế nào để
xóa được hết muộn phiền để không còn nặng lòng giờ anh phải làm sao
anh phải bắt đầu lại từ đâu nổi nhớ đã vượt qua sự chịu đựng anh
không còn cản được nữa đâu và khi màng đêm buông xuống vị mang trên
môi vẫn còn cay hạt mưa rơi xuống anh cố tìm em nhưng không thấy
anh mong ngay mai thật đẹp anh bước đi trên con đường dài không có
mây không có nắng và không có ai kề bên vai anh đã quen với sự cô
đơn làm bạn với cơn mưa đã quen vị cafe đắng ở góc phố nhỏ buổi ban
trưa va anh chỉ mong ngày hôm qua đó chỉ là một cơn mơ chỉ là cơn
ác mộng rồi sẽ tan biến khi đôi mắt anh mở bước chân càng nặng
triệu biết chịu được bao nhiêu đôi mắt nhắm thật chặt anh không
muốn thấy người ta yêu"
Chính bài hát này đã cho nó có một cảm giác lẫn lộn với hắn.
<><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><>
Trong căn nhà màu trắng sang trọng có một người ngồi tựa vào bức
tường,đôi mắt đượm buồn của chàng trai đó mang một nỗi buồn sâu
thẵm. Chàng trai đó là hắn nhưng đây không phải là hắn của mọi ngày
nữa mà thay vào đó là một con người hoàn toàn khác một con người
yếu đuối và suy sụp hoàn toàn. Hắn nghĩ rằng đã quên được nó,sẽ
không bao giờ quan tâm, sẽ không bao giờ bảo vệ nó nữa vậy mà hắn
đã làm gì? Hắn đã hốt hoảng,lo lắng,sợ nó có chuyện gì xảy ra. Hắn
đã không giữ vững được lòng mình nhưng điều mà làm hắn đau lòng
nhất là nó đã cho hắn lên thiên đàng rồi lại tàn nhẫn dìm hăn xuống
địa ngục. Thà nó đừng nói những lời đó, thà nó đừng gọi tên hắn thì
hắn đâu đến nỗi phải như thế này vậy mà khi Huy xuất hiện hắn đã
trở thành một người xa lạ đối với nó.
Chap 29
:
Một ngày mới bắt đầu, nó vươn vai hít một hơi thật sâu để cảm nhận
mùi thơm ban mai. Vẫn như mọi ngày cứ đặt chân tới lớp nó lại rủ
Ánh đi ăn sáng
-Ánh đi ăn sáng thôi-nó nở một nụ cười thật tươi
-Tui ăn rồi bà đi ăn đi-Ánh lạnh nhạt với nó
Nó im lặng chỉ biết quay lưng đi nó tin chắc rằng một ngày nào đó
nó sẽ hiểu nỗi khổ của Ánh, chắc chắn là thế.
Nó vừa quay mặt lại là gặp ngay khuôn mặt điển trai của hắn
-Đi học muộn thế, hôm nay là ngày trực nhật của ông đó-nó chống
nạnh phồng má lên nói với hắn
-Haha Quân đây mà trực nhật à. Không bao giờ-hắn cười lớn
-Ông hay ha, lại định nhờ vả ai nữa đây-nó ngao ngán
-Đây không nhờ nhá chỉ có các nàng tự nguyện thôi hê hê
-Có thấy ma nào đâu. Nếu mà tự nguyện sao họ không làm từ nãy hử.
Đừng nhiều lời nữa lo mà làm nhiệm vụ cao cả cảu ông đi
Hắn cười nhẹ nhưng đủ để mọi người phải xao xuyến
-E hèm...
Không hiểu sao hắn tằn hắn một cái là đã có biết bao nhiêu người bu
quanh hứ đáng ghét mà, Nó đành ấm ức bỏ đi
-Này thì chọc quê tui...này thì ăn hiếp tui-nó đấm lia lịa vào hộp
bút hình con thỏ yêu (hix tội nghiệp)
-Nó có tội gì đâu mà Su hành hạ nó ghê vậy-Phong nheo mắt nhìn
nó
-Hì-nó cười ngượng
-Chuyện giữa Su và Ánh sao rồi
-Bình thường thôi à
-Pin nghĩ Su không nên tin Ánh nữa
-Tại sao
-Su không thấy Ánh dối xử quá tệ với Su sao-Phong hơi khó chịu vì
câu nói đó của nó
-Chỉ là hiểu nhầm thôi, Pin không tiếp xúc nhiều với Ánh nên Pin
không hiểu đâu-nó cố lãng tránh những gì Phong nói
-Haiz Pin chịu thua Su luôn rầu đó
-Hehe thua rầu đúng không? Vậy dẫn Su ra căn teen đi ha-nó lí lách
đứng dậy lôi Phong đi
-Ơ chờ xí rủ thêm thằng Bốp với Huy nữa-Phong đưa ra ý kiến
Nó lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không đồng ý nhưng Phong nào có hiểu ý
nó hix. Nó đang dự tính sẽ đánh chén no nê thế là kế hoạch thất
bại
Trong khi tụi nó đi ăn sáng ở căn teen thì Vy đi lại bàn học của nó
tìm cái gì đó trông mờ ám lắm đứng lúc đó thì Ánh bước vào lôi Vy
ra ngoài
-Định làm gì vậy
-Ơ..
-Dừng ngay mấy cái trò bỉ ổi đó lại
-Ánh nói gì Vy không hiểu
-Đừng giả bộ ngốc nghếch nữa-Ánh cười nhếch miệng
-Định ngậm máu phun người à-Vy tức giận định bỏ về chỗ
-Vậy cô đang giấu tay sau tay đó, đưa ra đây xem nào-Ánh giựt lấy
bì mắt mèo sau lưng Vy
-Đây là lần cuối cùng tui bảo vệ cô, hãy cho mọi việc nó trở về
trang thái ban đầu đi-Ánh lặng lẽ bỏ đi
-Vậy sao cô không bảo vệ tôi tới cùng luôn, nói cho tất cả mọi
người biết mọi chuyện đều do cô làm. Sao cô sợ mất đi cái tình bạn
rẻ tiền đó à-Vy hét lên
-Đối với tôi tình bạn đó còn quý hơn cả tiền bạc nó không hề rẻ tí
nào-Ánh cười hiền nhìn vào mắt Vy
Để lại Vy ở sau sân trường Ánh đi vào lớp với một tâm trạng vừa vui
lại vừa buồn gọi là thế nào nhỉ?
-Ánh..........ơi-chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy tiếng
rồi
-Á.n..h..có cái này hay lắm-nó thở dốc
-Chuyện gì mà bà chạy ghê vậy
-Chiều nay ở chỗ mình có nhóm nhạc super junior tới đó. Đúng nhóm
bà thích luôn hì hì-nó cười típ mắt
-Sao bà biết-Ánh ngạc nhiên
-Hê hê nãy tui đi căn teen nghe mấy đứa lớp khác nói
-Chính xác không vậy bà
-100% luôn ấy. Tối nay đi nhé tui qua rủ hehe-chưa để Ánh nói nó đã
quay mặt lên bảng
Tối đó chưa tới 7h nó đã có mặt tại nhà Ánh
-Sao tới sớm vậy
-Qua phá nhà bà chơi
-Đạp chết giờ
-Hê hê giỡn bà tí thôi à mà bà ở một mình miết vầy không thấy buồn
à-nó cầm bình điều ước lên xăm soi
-Quen rồi nên cũng thấy bình thường à
-Ờ công nhận bà giỏi ghê mới nhỏ mà đã sống tự lập rồi hãi chẳng bù
cho tui cứ xa nhà lại thấy nhớ-nó đăm chiêu
-À sao mấy bữa nay bà hay tránh tui vậy
-Thì tui...
"Choang" nó nhảy dựng đứng lên hét muốn sập cái nhà
-AAAAAAAAAA sâu
-Trời cái bình của tui-Ánh cũng hét toáng lên
-Sâu
-Tui Kill bàcó biết đó là quà sinh nhật của tui không?
Chiến tranh lại xảy ra trong căn nhà nhỏ nhỏ xinh xinh vủa
Ánh