-->
- Chưa hề. Em cũng muốn như đám bạn, được chồng gọi một tiếng "vợ"
đầy thân thương. Em cũng muốn như chúng nó được chồng đưa đi
shopping mỗi buổi sáng chủ nhật, được chồng ngủ an lành bên cạnh
mỗi tối, và cái em cần chỉ là một cảm giác an toàn khi ở bên
anh.
Cát Vũ đã nghĩ những lời nói này là do rượu chi phối. Bảo An với
khuôn mắt đỏ gay đang nhìn anh đầy chờ đợi. anh là người có lỗi.
Rồi Cát Vũ vuốt nhẹ mái tóc Bảo An mỉm cười nói:
- Được. Em ngủ đi. Tôi tắm xong sẽ ngủ.
Bảo An mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Cát vũ nhìn Bảo An ngủ hồi lâu. Cô ấy là một người đáng để tội
nghiệp. Không phải vì cô ấy ích kỉ không buông tay anh mà là vì cô
ấy không cam chịu để thua trong tình cảm. Cô ấy đang nuôi một thứ
hi vọng trong tuyệt vọng. Rằng một ngày nào đó thực sự độc chiếm
được con người anh.
Chương 29 - Khi tôi đã quyết định như vậy có nghĩa là tôi sẽ chung
sống với em cả đời.
Một ngày làm việc mới lại bắt đầu. Nhân Mĩ lái xe đưa Ken đi học.
Trước khi chạy vào
trường Ken đã quay ra nói với mẹ rằng:
- Mẹ! hôm qua con đã thắng bọn nó.
Rồi cậu bé đặt một nụ hôn vào má Nhân Mĩ và mở cửa xe đi vào
trường.
Lúc đầu, Nhân Mĩ thoáng không hiểu những gì Ken nói, nhưng cuối
cùng cô cũng đã hiểu. Thế là Nhân Mĩ chợt mỉm cười. Ken thật sự rất
thông minh, cho nên nó biết cách để thắng những người muốn làm hại
nó. Phong thái có đôi phần giống Cát Vũ.
Nhân Mĩ nắm chặt vô lăng rồi lái xe đến thẳng công ti. Hôm nay có
một cuộc họp quan trọng, cô cần đến sớm vì đối tác là người Đức.
Nghe nói họ rất ghét những người có thói quen giờ cao su. Mặc dù
Nhân Mĩ không phải là người có thói quen đó nhưng cô cũng muốn gây
được thiện cảm với đối tác, biết đâu họ còn hợp tác lâu dài thì
sao.
Để xe vào khu gửi xe.
Nhân Mĩ bước vào công ti. Giờ đây, mọi lời bàn tán xôn xao về buổi
đám cưới của cô đã kết thúc. Trước lúc đó cô cũng chẳng muốn nhắc
nhở ai về cái miệng của họ và cũng chẳng muốn trù dập ai, vốn trò
đời luôn là thế. Có thể là do cuộc sống quá buồn tẻ, họ muốn tìm
một việc nào đó để làm cho cuộc sống vui lên một chút.
Phòng họp hôm nay toàn những nhân vật quan trọng. Dự án hợp tác của
cô cũng cần có những chuyên gia xem xét. Buổi họp diễn ra sôi nổi,
tuy không phải quan điểm nào cũng đồng nhất với nhau nhưng như vậy
đã là tạm ổn rồi. Sau 5 tiếng thì ai nấy đều đã mệt mỏi. Buổi họp
tạm hoãn lại ở đó, khi tất cả nghỉ ngơi xong sẽ lại tiếp tục.
Khi Nhân Mĩ vừa bước ra khỏi phòng họp cô đã nhìn thấy Bảo An lao
về phía mình. Những tưởng hành động của cô ta sẽ là cho cô một cái
bạt tai như hôm ở đám cưới. Nhưng nực cười làm sao khi cô ta vừa
gặp nhân Mĩ đã chạy đến quỳ rạp xuống khóc nức nở khiến những người
ở đó cùng đứng lại xem và ai cũng tò mò. Nhân Mĩ có phần khó xử, cô
gỡ vội cánh tay của Bảo An đã ôm chặt lấy chân mình và nói
khẽ:
- Bảo An. Có chuyện gì chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.
Bảo An vẫn không chịu buông tay. cô ngẩng đôi mắt nhạt nhòa nước
mắt của mình lên thút thít nói:
- Không. Tôi không đi đâu cả. Nhân Mĩ, tôi xin cô, nếu hôm nọ tôi
có tát cô thì bây giờ hãy tát lại tôi đi, 100 cái cũng được. Chỉ
xin cô hãy buông tha cho Cát Vũ đi.
Mọi người đã phần nào hiểu ra vấn đề. Những lời bàn tán của Nhân
viên công ti đối với Nhân Mĩ thì cô sẽ không quan tâm. Nhưng hôm
nay là các chuyên gia đang đứng đây, họ sẽ nghĩ sao về cô?
- Bảo an. Cô đứng dậy đi.
- Cô đồng ý đi. Hãy đồng ý với tôi đi.
- Được. cô đúng dậy đi.
Bảo an nghe thế liền đứng dậy rồi theo Nhân Mĩ vào phòng làm việc
của cô ấy trong ánh mắt của bao nhiêu người. Xem ra cô ta đang rất
đắc ý về những gì mình đã làm.
Bảo An đã biết được hôm nay Nhân Mĩ sẽ có một cuộc họp quan trọng
nên cố tình đến đây làm mất mặt cô ta. Giả vờ làm người đáng thương
có thể sẽ gây được cảm tình của mọi người. Còn Nhân Mĩ chỉ trơ ra
một cái mặt mo mà thôi. Với cô, tất vả những ai đã và đang cướp đi
những gì cô yêu quí đều không đáng nhận lấy một cái kết tốt
đẹp.
Nhân Mĩ khẽ thở dài rồi ngồi xuống ghế. Cô sao thế này? Quả thực
bây giờ cô không hiểu sao Bảo An lại làm vậy.
- Bảo An...
Nhân Mĩ chưa nói xong thì Bảo An đã nhếch môi cười nhạt:
- Sao? Muốn mắng mỏ gì? Muốn dạy đời gì?
- Tại sao cô làm vậy?
- Nhân Mĩ. Mày không ngu ngơ nhưng rất hay giả vờ. Hôm qua, Cát vũ
đến nhà mày phải không?
- Sao cô biết? - Nhân Mĩ kinh ngạc.
Bảo An ngồi xuống phía ghế đối diện. Đôi mắt hơi sắc của cô ta như
xoáy vào tận tâm can Nhân Mĩ. Cô ta giống như một con rắn độc
vậy.
- Tao có nên nói cho mày biết không? Mày và Cát vũ làm gì tao đều
biết. Là mày, mày đã lôi kéo anh ấy.
Nhân Mĩ vội vàng biện minh cho mình:
- Xin cô hãy tôn trọng tôi một chút. anh ấy là người đã có vợ. Tôi
cũng không muốn phá hoại gia đình của các người.
Bảo An đập bàn đứng dậy và không tiếc tay tát thẳng vào mặt nhân Mĩ
một cái bạt tai.
Nhân Mĩ hoàn toàn bị bất ngờ nên chỉ lặng điếng người sau cái tát
này rồi nhìn Bảo An. Cô khẽ đưa tay lên má mình, cảm giác sự phồng
rộp đã bắt đầu trên da.
- Tôn trọng? Mày bảo tao làm sao có thể tôn trọng mày trong khi mày
lôi kéo chồng tao vào nhà mày? Bảo tao làm sao mà tôn trọng được
khi hằng đêm anh ấy chỉ gọi tên mày?
- Xin cô! Hãy để tất cả tự nhiên đi.
Bảo An nhếch môi cười nhạt rồi chỉ vào mặt Nhân Mĩ nói:
- Nói cho mày biết. Nếu như mày còn làm những trò như thế nữa thì
người tao tim đến sẽ là đứa con của mày đấy.
Bảo An đẩy cửa bước ra thì có rất nhiều người đang đứng ngoài đó,
có vẻ như là họ đã nghe thấy cuộc nói chuyện không mấy tốt đẹp của
hai người. Bảo An trợn mắt lên quát:
- Nhìn cái gì? Không thấy giám đốc của các người là một con hồ li
tinh hay sao mà còn làm cho nó?
Một số cô nhân viên bĩu môi nhìn theo bóng dáng Bảo an đang khuất
dần rồi nói:
- Cô ta mới chính là con hồ li tinh.
Nhân Mĩ gục đầu xuống bàn. Nước mắt lại lăn dài, lăn vào luôn cả
chỗ má đang phồng rộp lên làm nó đau rát. Cô nghĩ có lẽ mình đáng
bị như vậy. Bảo an thực ra rất đáng thương, cô ấy cũng chỉ vì quá
yêu Cát Vũ thôi.
Khi nhân Mĩ bước vào phòng họp. Mọi người ai nấy đều nhìn cô với
ánh mắt phức tạp. Họ cho rằng Nhân Mĩ sẽ không còn sức để chủ trì
cuộc họp nữa. Nhưng Nhân Mĩ là người công ra công, tư ra tư. Khi đã
bước vào công việc thì phải tập trung hết sức. Lúc diễn thuyết rất
lưu loát và đạt được sự thuyết phục. Cuối cùng buổi họp kết thúc
vào 3h chiều. Khi ra khỏi phòng họp một giáo sư đã mỉm cười nói với
cô rằng:
- Chúc mừng cô đã chiếm được lòng tin của mọi người. Chúng tôi rất
yên tâm nếu được hợp tác với cô.
Câu nói này khiến Nhân Mĩ có phần nào vui lên. Ít ra thì buổi họp
cũng đã thành công, cô đã cố gắng hết sức rồi.
Nhân Mĩ làm nốt mấy công viếc rồi mới lái xe đến trường đón
Ken.
Hôm nay Ken rất vui vì cậu bé và ba người bạn kia đã trở thành bạn
tốt của nhau. cuối cùng thì họ cũng hiểu ra được cái sai của mình
đã mắc phải trong suốt thời gian qua.
Nhân Mĩ bước xuống dắt tay Ken lên xe. Khi đã yên vị trên ghế lái
cô mới mỉm cười nói:
- Ken đi học vui chứ?
Ken vừa định quay ra trả lời mẹ nhưng lại nhìn thấy bên má sưng đỏ
của mẹ thì cậu vội vàng hỏi lại:
- Mẹ, ai đã đánh mẹ à?
Nhân Mĩ vội quay mắt đi và lấy tay sờ lên má. Cô cười gượng gạo
nói:
- Không. Mẹ bị dị ứng thôi. Chúng ta về nhà nhé?
Ken vẫn còn là một đứa trẻ con, cậu rất dễ bị mắc lừa bởi người lớn
cho nên đã không nghi ngờ gì câu nói của mẹ cả.
Cát Vũ ngồi trong một quán cà phê yên lặng làm việc. Nơi đây rất
yên tĩnh cho nên anh có thể tập trung cao độ được. Thêm vào đó là
hương cà phê lúc nào cũng ngào ngạt khiến đầu óc anh luôn trong
trạng thái tỉnh táo.
Vừa lúc đó, vị giáo sư khi nãy nói chuyện với nhân Mĩ đã đi vào.
Ông ta đã nhìn thấy Cát vũ ngồi làm việc ở đây. Hai người đã có đôi
lần hợp tác nên cũng có thể gọi là quen biết nhau. Nhìn thấy Cát Vũ
ông ta liền hồ hởi đi đến nói:
- Cát vũ. Thật trùng hợp.
Cát Vũ ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt mình. Là giáo sư
Biên. Anh liền đứng dậy mỉm cười và đưa tay ra bắt:
- Chào ông!.
Ông Biên gọi một tách cà phê đen rồi cũng ngồi xuống đối diện Cát
vũ trò chuyện.
- Cậu có qua lại với giám đốc bên Hoa Mĩ sao?
Cát vũ ngẩng đầu lên nhìn vị giáo sư đầy ngạc nhiên rồi hỏi
lại:
- Sao ông lại hỏi thế?
- Hôm nay vợ cậu đã đến làm ầm ĩ ở công ti người ta kia kìa.
- Bảo An? Cô ấy đã làm gì?
Cát Vũ biết rằng vợ anh luôn hồ đồ, chỉ biết làm theo cảm tính
nhưng cô ấy có cần đến mức này không? Chẳng phải hôm qua anh đã
nhận lời cô ấy làm một người chồng đúng mực rồi còn gì.
- Vợ anh đã đến công ti và quỳ dưới chân tổng giám đốc của Hoa Mĩ
cầu xin buông tha cho anh - Nói đến đây ông Biên liền cười khoái
chí. Ông cho rằng câu chuyện này rất thú vị - Sau đó hai người dẫn
nhau vào phòng nói chuyện, khi đi ra thì vợ anh chửi bới nghe rất
lọt tai.
Cát vũ nắm chặt cốc cà phê trong tay. Máu trong người anh như chảy
dồn dập. Việc anh cần làm bây giờ là đi tìm Bảo An. Nghĩ thế anh
liền đứng dậy đóng máy tính lại rồi nói:
- Xin lỗi ông! Tôi có việc.
- Nếu muốn tìm vợ cậu thì cậu hãy đi nhanh lên.
Cát vũ không nói gì mà đi thẳng ra ngoài.
Anh lái xe về nhà luôn. Vừa vào nhà, Bảo An đã chạy ra nói
ngọt:
- Anh Vũ. Sao hôm nay anh về sớm vậy?
Cát Vũ đưa tay lên vung một cái bạt tai mạnh khiến Bảo An ngã lăn
ra sàn. Cô không hiểu tại sao anh ấy lại tức giận như vậy. Từ lúc
cưới đến giờ, cho dù cô có làm sai bao nhiêu việc thì anh cũng chỉ
quát tháo vài câu rồi bỏ đi. Chưa bao giờ anh ấy đánh cô. Rồi Bảo
An nghe thấy Cát vũ gằn từng tiếng:
- Bảo An. Tôi và em...tại sao em lại làm như vậy? Em không thấy mất
mặt hay sao?
Bảo An dường như hiểu ra Cát Vũ đã tức giận vì chuyện gì. Cô đứng
dậy rồi gân cổ lên nói:
- Là ai đã nói với anh? Nhân Mĩ có đúng không?
- Là ai không quan trọng. Nhưng tôi không cho phép em làm như thế
với Nhân Mĩ. Một lần tôi đã bỏ qua, tại sao em vẫn không biết điều
mà làm điều đó lần thứ hai?
- Em không biết! Cô ta cướp chồng em.
Cát Vũ thở dài rồi hạ thấp giọng nói:
- Tôi vẫn là bằng xương bằng thịt trước mặt em, ai cướp của em nào?
Nếu em đã không hiểu chuyện gì thì tốt nhất là hãy ngồi yên. Có
phải tốt hơn không?
Bảo An biết mình đã sai, cô cúi gằm mặt xuống lí nhí:
- Em xin lỗi!.
Cát Vũ lại thở dài, anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, lấy tay day
thái dương rồi nói giọng mệt mỏi:
- Chúng ta li hôn đi.
Câu nói này như xuyên thẳng vào trái tim Bảo An khiến nó vỡ vụn
trong phút chốc. Bảo An vội chạy đến bên Cát Vũ cầu xin:
- Anh Vũ! Em xin anh. Anh đừng làm vậy.
Cát vũ đấy Bảo An ra quát:
- Đừng làm vậy? Em xin tôi đừng làm vậy thế mà tại sao em lại làm
vậy với tôi? Em không nghe tôi, tại sao lại cứ thích tìm đến Nhân
Mĩ? Tìm tôi, hãy tìm tôi đây này, cô ấy có tội gì không? Cô ấy đã
làm gì với em?
Bảo An lại khóc. Cô lắc đầu nói:
- Không. Em mới là người có tội. Em biết lỗi rồi mà.
- Quá muộn rồi. Tôi không thể chịu nổi nữa.
Nói rồi Cát Vũ đứng dậy đi vào phòng ngủ. Anh sắp xếp quần áo và ra
khỏi nhà ngay trong ngày hôm đó. Chỉ còn Bảo An bơ vơ một mình với
trái tim đang rất tiều tụy, héo mòn đi vì đau.
Một tuần sau.
Cát Vũ và Bảo An vừa làm xong thủ tục li hôn. Lúc đóng dấu li hôn,
có người đã lắc đầu thở dài. Những người không hiểu chuyện thường
như thế. Lẽ ra cuộc li hôn này nên kết thúc từ lâu mới phải. Chỉ là
tình yêu từ một phía, nếu cứ cố chấp mà lao vào thì sẽ chỉ khiến
cho tất cả cùng đau khổ và mệt mỏi mà thôi.
Lúc bước ra.
Bảo An đã nghĩ rất nhiều trong những ngày qua. Cô đã thông suốt
rồi, cô chấp nhận buông tay, có lẽ cô đã quá mù quàng vào tình yêu
tuyệt vọng mà mình tự tạo lên. Tất cả chỉ là một bức tranh không
màu do cô tự vẽ, chẳng có người, chẳng có cảnh vật. Một ngày nào đó
cô cũng sẽ nhìn ra sự vô vị. Và ngày đó là hôm nay.
Trước khi bước đi cô đã hỏi Cát Vũ rằng:
- Có phải anh muốn li hôn với em lâu rồi không?
Cát Vũ nhìn Bảo An hồi lâu như để ghi nhớ hình ảnh của cô ấy. Bảo
An đã quyết định sang Mĩ. Cô ấy muốn rời khỏi nơi đau khổ này, nơi
đây cô đã chôn vùi trái tim mình suốt bảy năm cùng người chồng
không hề yêu cô.
- Bảo An. Khi tôi đã quyết định lấy em có nghĩa là tôi sẽ chung
sống với em cả đời. Dù là miễn cưỡng thì tôi cũng chấp nhận. Nhưng
có lẽ chúng ta không hiểu nhau.
Hai người mỗi người một con đường. Ngược nhau. Khi bước đi, không
ai quay đầu lại nhìn nhau. Vì họ biết rằng, có quay đầu lại cũng
không giải quyết được gì.
Chương 30 - Vạch xuất phát hay điểm dừng.
Hè đã đến mang theo cái nóng oi ả.
Bây giờ việc của công ti cũng đã ổn định. Nhân Mĩ cũng rỗi rãi.
Thời gian rảnh rỗi là cô đưa Ken đi chơi chỗ này chỗ nọ. Vì cậu bé
cũng đang trong thời gian nghỉ hè. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn. Nhân
Mĩ những tưởng nó sẽ kéo đến hết đời.
Cát Vũ cũng đã lâu Nhân Mĩ không thấy. Có lẽ là tất cả đã bốc hơi
hết, tất cả đã chấm dứt. Cả anh cũng vậy. Trong công việc, Hoa Mĩ
và Thanh Vũ, không ai phạm ai. Mỗi người một bầu trời riêng, tránh
không để đụng chạm đến nhau.
Cát vũ hiện giờ đang ở Mĩ. Tuy là đã li hôn với Bảo An nhưng anh
vẫn phải có trách nhiệm với cô ấy. Cát Vũ còn bận tìm chỗ ở cho Bảo
An, chăm lo cho cô ấy một thời gian anh mới về nước. Mặc dù Bảo An
luôn miệng đuổi anh về nhưng anh vẫn nhất quyết ở lại. Đơn giản vì
anh thấy anh đã nợ cô ấy quá nhiều.
Tại đây, Cát Vũ đã gặp Kiên.
Cậu ấy đang học nốt để lấy bằng thạc sĩ. Nghe nói Kiên đã không
muốn đến Oxford nên mới đến Mĩ. Ở đó lưu giữ quá nhiều kỉ niệm, chỉ
sợ nếu cứ tiếp tục học ở đó thì Kiên sẽ không thể tập trung vào học
hành được.
Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là trái đất tròn. Dù cho họ có đi xa thế
nào, có đi xa cả nửa vòng trái đất. Nhưng vẫn gặp được nhau, không
ai chạy trốn khỏi ai được. Gặp Kiên ở đây, Cát Vũ có thể yên tâm về
Bảo An được rồi. Có thể nhờ cậu ấy chăm sóc Bảo An giúp anh.
Ngày Cát vũ về Việt Nam, Bảo An và Kiên đã ra sân bay chào tạm
biệt. Anh nhìn thấy giọt nước mắt của Bảo An mà không khỏi xót xa.
Cô ấy cũng không còn trẻ trung gì nữa, tuổi thanh xuân đã đốt cháy
hết cho anh, vậy mà cái cuối cùng cô ấy nhận được lại là một đơn li
hôn. Nghĩ thế, Cát vũ liền ôm Bảo An vào lòng và nói:
- Đừng khóc nữa! Sẽ có một ai đó yêu em hơn em đã yêu tôi. Lúc đó,
hãy gửi gắm, hãy khắc ghi hết vào đó cho thỏa lòng của em.
Bảo An bấu chặt vai áo của Cát Vũ mà khóc. Cô định nở một nụ cười
khi anh đi, vậy mà anh lại nói như vậy. Cô không thể ngăn được
những dòng nước mắt của mình.
- Em biết.
Rồi Cát vũ quay sang Kiên mỉm cười:
- Thằng khỉ. Cậu không nói gì với đại ca của mình à?
Kiên đặt tay lên vai Cát vũ nói:
- Nói. Rất nhiều điều muốn nói nhưng không có thời gian. Đợi khi
tôi trở về, nhất định sẽ nói cho đại ca không muốn nghe nữa thì
thôi.
Cát Vũ bật cười rồi ôm Kiên vào lòng một cái. Tình bạn như được
thắt chặt rồi anh bước đi. Nhưng đi chưa được bao xa thì đã nghe
thấy tiếng Kiên gọi lại.
- Đại ca!
Cát vũ quay lại chờ đợi nốt câu nói của Kiên:
- Anh nhất định phải tốt với Nhân Mĩ. Nếu anh còn làm cô ấy đau
khổ, tôi nhất định sẽ không nương tay như bảy năm trước nữa
đâu.
Cát vũ mỉm cười không nói gì rồi quay người bước đi tiếp. Đây là
câu nói Cát vũ đã muốn Kiên nói. Chỉ cần Kiên nói như thế thì anh
nhất định sẽ làm theo. Và anh biết là Kiên sẽ nói thế.
Cái Cát Vũ cần bây giờ là một điểm xuất phát. Còn trước mặt anh lại
là một điểm dừng mà Nhân Mĩ đã đánh dấu. Anh không biết có nên bắt
đầu từ đó hay không, tuy rằng là mạo hiểm nhưng anh vẫn muốn thử.
Cát vũ biết, tận sâu đó nơi tâm hồn cô ấy anh vẫn tồn tại. Rõ ràng
mà không hề phai nhạt. Dã tâm độc chiếm của anh đã ăn sâu trong con
người Nhân Mĩ, cô ấy có chạy nữa, chạy mãi thì cũng không thể thoát
khỏi anh. Nhất định anh phải lấy lại những gì đã đánh mất.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Nhân Mĩ hôm nay không đi xe đến chỗ làm. Hôm nọ còi xe hơi có vấn
đề nên cô đã mang đi sửa. Đó là lí do vì sao cô lại phải đi xe bus
vào ngày hôm nay. cũng đã lâu cô không đi xe bus. Cảm giác vẫn vậy,
ngồi trên đó, có thể suy nghĩ về mọi thứ cho đến khi xe dừng lại
tại điểm mình muốn đến, và lúc đó ta nhận ra đi xe bus vừa rẻ lại
vừa nhanh. Đó là kết luận chung.
Đến lúc về. Trời mưa tầm tã. Từ chỗ làm đến trạm xe bus cũng phải
mất đến 5 phút đi bộ. Mà lúc này trời đang mưa rất to. Có lẽ cô nên
gọi taxi. Nghĩ vậy, Nhân Mĩ bèn lấy điện thoại và gọi cho một hãng
taxi nào đó.
- Alo! Cho tôi một xe đến trước cổng công ti Hoa Mĩ.
Mưa như thế này, taxi hết cũng là một điều đương nhiên. Nhân Mĩ thở
dài rồi tiếp tục gọi cho một hãng taxi khác. Đầu dây bên kia còn
chưa kịp bắt máy thì Nhân Mĩ đã thấy xe của Cát Vũ dừng trước mặt
mình. Cửa xe được mở cùng với một chiếc ô màu...hồng. Chiếc ô đó đã
cũ, cán bị gỉ ra vì thời gian. Vải ô cũng không còn sạch sẽ gì nữa.
Nhưng có vẻ như là nó vẫn còn dùng tốt.
Cát Vũ mỉm cười nói:
- Trả em cái ô năm xưa tôi lấy của em khi trời mưa.
Nhân Mĩ đứng lặng hồi lâu. Hồi ức ngày xưa bắt đầu trở về chầm
chậm. Đó là một ngày mưa tầm tã.
**********
Nhân Mĩ được mẹ mua cho cái ô này. Cô mang đi học và cố gắng cất nó
vào ngăn cặp kín nhất. Cô rất sợ, nếu để Cát Vũ thấy được thì nó sẽ
rơi vào tay anh ấy. Cho đến lúc về. Trời mưa như trút nước, mưa to
đến nỗi cảm tưởng trước mặt mình ai đó đang giăng một chiếc màn
trắng xóa. Nhân Mĩ biết có lẽ cũng nên bỏ ô ra được rồi.
Thế là Nhân Mĩ vội vàng lấy chiếc ô hồng đó ra. Vừa đi được một
đoạn thì Cát vũ từ đâu chạy đến. Người anh ấy ướt sũng như chuột
lột, xòe bàn tay ra trước mặt cô nói:
- Đưa ô cho anh.
Nhân Mĩ sợ hãi vội lùi lại một bước nhíu mày nói:
- Không.
Dường Như lúc đó Cát Vũ rất tức giận. Anh liền xô cô ngã xuống ngay
cái vũng nước cạnh đó rồi giật lấy cô của Nhân Mĩ.
Nhân Mĩ bị xô ngã nhưng vẫn kiên cường đứng dậy hét lên:
- Trả ô cho em.
Cát Vũ quay lại cười gằn:
- Khi nào hết mưa anh sẽ trả.
Lúc này, Nhân Mĩ cũng đã bị mưa làm cho ướt hết đầu tóc và bộ quần
áo. Còn Cát Vũ thì có vẻ như rất thích thú khi cô bị như vậy. Anh
đi đến gần kéo tay Nhân Mĩ vào trong ô nói:
- Đi cùng với anh.
Nhưng lúc đó, Nhân Mĩ rất ghét Cát vũ nên đã đẩy anh ra và chạy
thẳng về nhà trong làn mưa buốt lạnh.
Kể từ đó, Cát Vũ cũng không trả ô cho Nhân Mĩ nữa và cô cũng không
đòi. Nhân Mĩ được mua một chiếc ô mới nhưng Cát Vũ cũng không cướp.
Câu chuyện dần lùi vào dĩ vãng.
*************
Nhân Mĩ nhìn chiếc ô cạnh mình. Rồi cô lại nhìn Cát Vũ. Đúng lúc ấy
có mấy cô nhân viên trong công ti đi ra. Họ trêu:
- Giám đốc. Bạn trai giám đốc đẹp trai quá. Nhớ phải mời chúng tôi
đấy.
Nhân Mĩ mỉm cười trước câu nói này. Rồi cô lại cụp mắt xuống:
- Chiếc ô này, không phải của em.
Cát vũ thoáng không hiểu. Từ khi Nhân Mĩ bỏ chạy trong làn mưa, Cát
Vũ không có ý định trả lại chiếc cô này. Và cũng không có dũng khí
để trả cô ấy. Bây giờ cô ấy lại nói như vậy. Có phải là không cần
nó nữa không?
Nhân Mĩ mỉm cười:
- Ô của em không xấu xí như thế này. Nó mới hơn.
Cát Vũ nhìn sâu vào đôi mắt Nhân Mĩ:
- Biết làm sao được. Tôi cũng không phải thợ giữ đồ.
Nhân Mĩ không nói gì. Cô vội giật lấy ô của Cát Vũ và đi
trước.
- Dù sao cũng cảm ơn anh đã mang trả!
Cát Vũ đứng lặng một mình. Bây giờ liệu anh có nên trốn chạy vào
làn mưa giống như cô ấy hồi ngày xưa không? Nếu chạy đi, anh sẽ mất
cô ấy suốt đời.
Rồi Cát vũ vội vàng chạy về phía người đang cầm ô màu hồng đi khuất
xa kia. Anh chạy đến nắm lấy tay nhân Mĩ kéo giật cô lại khiến
chiếc ô rơi xuống và...đặt môi mình lên làn môi ấm nóng của
cô.
Mưa vẫn rơi. Hai con người đứng trong làn mưa trao cho nhau nụ hôn
mãnh liệt đã bị kìm nén từ rất lâu. Lâu đến nỗi tưởng chừng như đã
qua hàng thế kỉ.
Nhân Mĩ đón nhận nụ hôn của Cát Vũ một cách tự nhiên. Có lẽ đến bây
giờ cô không thể chạy trốn được nữa rồi. Không thể chạy trốn chính
mình, không thể chạy trốn tình cảm và không thể chạy trốn khỏi Cát
Vũ được nữa.
Cát Vũ ôm chặt Nhân Mĩ. Khẽ luồn tay và mái tóc đang ướt nhẹp của
cô. Hơi ấm từ cơ thể cô ấy như khiến trái tim thổn thức của anh
bùng nổ. Anh đã chờ đợi như thế này gần tám năm qua. Chỉ tại trước
đó, cơn mưa trắng xóa, rơi quá lâu, khiến anh không nhìn thấy Nhân
Mĩ. Để đến khi, cô ấy cầm chiếc ô này, anh mới nhìn thấy điểm xuất
phát của mình.
Một chấm nhỏ của tuổi thơ anh vẫn gìn giữ, đợi khi thấy cô ấy, sẽ
trao trả và hiến dâng cho cô ấy suốt đời.
Khi mưa đã ngớt. Cát vũ nhẹ nhàng rời đôi môi của Nhân Mĩ. Đôi mắt
anh không còn lạnh lùng như ngày xưa nữa. Vẻ chín chắn tạo cho đôi
mắt anh một sự ấm áp.
- Tại sao lại chạy trốn như vậy?
Nhân Mĩ ngẩng đầu nhìn Cát vũ. Cô không trả lời câu hỏi cảu Cát Vũ
mà khẽ nói:
- Em muốn...Độc chiếm anh.
- Không sợ Bảo An sao?
- Chưa từng sợ. Và em biết, cô ấy đã buông tay rồi.
- Sao em biết?
- Nếu cô ấy không buông tay, anh có thể tìm em của ngày xưa sao? Có
thể đuổi theo em hay sao?
Cát Vũ mỉm cười rồi ôm cô vào lòng. Đưa đôi tay lần tìm lấy đôi bàn
tay Nhân Mĩ và luồn chiếc nhẫn vào ngòn tay áp út. Như thế đã là
quá đủ cho một buổi cầu hôn trong mưa. Cả hai không ai nói gì,
nhưng họ đã ngầm hiểu rằng, mình đã bị đối phương độc chiếm.
3 năm sau.
- Mẹ Nhân Mĩ. Nhanh lên, con phải đi khai giảng.
nhân Mĩ trùm chăn lên đầu nói giọng ngái ngủ:
- Bảo với bố Cát Vũ đi. Nói với bố là con chuyển cấp rồi hôn vào má
bố.
Tấm chăn vừa Nhân Mĩ trùm lên đầu đã bị kéo giật ra. Ken lôi mẹ
dậy. Cậu bé đã học võ từ nhỏ nên rất khỏe.
- Không được. Bố Cát Vũ đang chuẩn bị bữa sáng rồi. Bố bảo con gọi
mẹ dậy.
- Được rồi, được rồi. con xuống nhà trước đi. Mẹ cần phải thay quần
áo.
Khi Ken đã chấp nhận buông tha cho Nhân Mĩ thì cô lại trùm chăn ngủ
tiếp. Sau khi cưới, Hoa Mĩ và Thanh Vũ đã sáp nhập làm một. Việc
công ti do Cát Vũ quản lí. Nhân Mĩ giờ đây ở nhà chỉ có ăn với ngủ.
Ngay cả việc nội trợ cũng lười để một mình Cát Vũ làm. Sẽ sớm có
ngày cô thành một con heo béo trục béo tròn. Lúc đó, chỉ sợ Cát Vũ
sẽ đem bán cô cho lò giết mổ mà thôi.
Đang tiếp tục say giấc ngủ thì Nhân Mĩ lại bị Cát Vũ làm
phiền:
- Em định làm sâu ngủ đến bao giờ nữa?
Nhân Mĩ đẩy Cát Vũ ra nói:
- Được rồi. anh cứ ra ngoài đi. Em sẽ thay quần áo...
còn chưa kịp nói xong thì Nhân Mĩ đã bị Cát Vũ đè xuống, lúc này cô
đã tỉnh ngủ hẳn.
- Anh Vũ!
- Em thật to gan khi dám lừa tôi. Phải phạt thôi.
Những câu nói sau đó của Nhân Mĩ đã bị Cát Vũ nuốt trọn bằng một nụ
hôn. Sự việc tiếp theo có lẽ tác giả cũng không nên nói tiếp. Để
cho họ có một không gian riêng thì tốt hơn.
Ken ngồi dưới bàn ăn sáng một mình với vẻ mặt chán nản. Bố Cát vũ
lại bị mẹ Nhân Mĩ lừa rồi. Lúc nào cũng thế, cứ nhờ bố gọi mẹ là
cậu lại thấy cả bố cũng ngủ luôn. Thế này thì sẽ muộn học mất
thôi.
Thế đấy, cứ nghĩ Cát Vũ sẽ độc chiếm Nhân Mĩ. Nhưng cuối cùng anh
lại bị Nhân Mĩ đốc chiếm.
Cũng như Ken, những tưởng bố sẽ gọi được mẹ dậy và không để bị mắc
lừa. Nhưng cuối cùng bố lại hồ đồ hơn cả cậu rồi. Năm sau nhất định
cậu sẽ tự đi học bằng xe đạp. Không thể giao phó trách nhiệm bản
thân cho hai con người này mãi được.
***********
Kiên ngồi trên máy.
Hôm nay là ngày cậu về nước. Kiên mỉm cười nhìn xuống cảnh vật bên
dưới. Anh có thể yên tâm khi để Bảo An lại bên cạnh người chồng mới
của mình. Đó là một anh chàng rất tốt, Bảo An cũng có thể gửi gắm
cả đời vào anh ấy.
Đang ngồi thì cô gái bên cạnh ngả đầu vào vai anh.
Kiên đưa tay khẽ đẩy đầu cô gái ra. Nhưng cứ đẩy ra cô ta lại ngả
vào. Cuối cùng anh cũng biết là cô ta giả vờ. Kiên nói giọng khó
chịu bằng tiếng anh, vì anh không biết cô ta có phải người Việt Nam
hay không:
- Xin lỗi! Cô hãy ngồi cho cẩn thận một chút.
Cô gái bị lật tẩy. Vội vàng chỉnh lại tư thế rồi mỉm cười.
Chỉ Hoa. 24 tuổi. Rất năng động và cá tính. Cô vừa làm một chuyến
du lịch từ Mĩ về. Cũng chỉ tại cô đi chơi quá lâu. Mẹ nói trung tâm
thẩm mĩ không ai quản lí nên mới gọi cô về.
Vừa bước lên máy bay, cô đã thấy anh chàng ngồi cạnh mình rất được.
Phong thái lịch sự và rất đẹp trai. Anh ta nói tiếng anh cũng không
tồi. Cô biết anh ta là người Việt. Trên tay anh đang cầm một tờ bào
cũ của Việt Nam. Chỉ Hoa mỉm cười nói vẻ tội lỗi:
- Bị anh phát hiện rồi.
Kiên cũng hơi bất ngờ vì cô ta là người việt. Tuy nhiên anh cũng
không nói gì. Nhưng Chỉ Hoa vẫn như con chim tíu tít bên tai. Cô ta
đọc một dãy số ra. Kiên cũng chẳng bận tâm mà để ý.
Chỉ Hoa hơi tức giận. Biết bao anh chàng muốn số điện thoại của cô
mà không được . Vậy mà khi cô chủ động đọc số, anh ta ngay cả để ý
cũng không thèm chứ đừng nói là lưu vào. Cô đọc lại một lần nữa. Cô
đọc rất to, khiến cho bao nhiêu người phải quay ra nhìn.
Kiên cũng không chịu được nổi cô nàng này nữa, anh vội gập tờ báo
lại rồi nói:
- Cô muốn gì?
Chỉ Hoa mỉm cười rồi hôn anh bất ngờ. Cô rất tự nhiên, như đây là
một công việc bình thường vậy. Khi Kiên rơi vào trạng thái đóng
băng hoàn toàn Chỉ Hoa mới trịnh trọng tuyên bố: