-->
Nhân Mĩ nhìn Ken đau đớn. Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh như
thước phim quay chậm...có Kiên, Nhân Mĩ và Ken trong đó. Kiên là
một người tốt, anh ấy không những chăm lo tốt cho cô mà bảy năm qua
anh ấy vẫn ghi dấu những hình ảnh đẹp nơi trái tim trong sáng của
Ken. Nhân Mĩ chợt nhớ ngày 1 - 6 năm trước. Kiên đã tổ chức một
buổi lễ tại công viên Disney cho Ken. Nó không hoành tráng, không
to lớn nhưng lại rất ấm áp. Nụ cười trên môi Ken khiến Nhân Mĩ hôm
đó thực sự thấy Kiên là một ông bố tốt không ai có thể thay
thế
- Mẹ...
Ken hỏi đã lâu mà không thấy mẹ trả lời thì vội sốt sắng.
Nhân Mĩ vội vàng nắm chặt tay Ken hơn. Ráng chiều buông nhẹ lên hai
mẹ con, bóng họ chảy dài trên đường. Nhân Mĩ cúi xuống Ken nói
khẽ:
- Bố Kiên... một ngày nào đó bố Kiên sẽ trở về thôi.
- Ngày đó là bao giờ ạ?
- Rất xa... Rất xa... mẹ cũng không biết.
Ken ngẩng mặt lên nhìn mẹ rồi cậu lại cúi mặt xuống vẻ giận
dỗi:
- Bố Kiên thật đáng ghét. Ken sẽ giận bố Kiên. Nhưng nếu một ngày
bố trở về mà ôm Ken vào lòng thì Ken nhất định sẽ hết giận
bố.
Nhân Mĩ siết chặt tay đứa con trai của mình hơn nữa. Cô ước gì được
thơ ngây như nó, để cô không phải hiểu được những đau khổ nơi thế
gian này. Và cô thật kiên cường khi vẫn bám trụ sau ngần ấy nỗi
đau. Nhân Mĩ nhắm mắt lại cho dòng chảy thời gian trôi qua đôi hàng
mi mình, lướt nhẹ, êm dịu chứ không hề nặng nề như khi cô nhìn
chúng. Nhân Mĩ chợt đứng lại ở ngã tư. Đèn xanh chưa lên. Từng dòng
xe vội vã chuyển động ...năm nay cô đã 26 tuổi. Cái tuổi mà người
ta đã không còn sự hồn nhiên, trong trắng thiếu nữ được nữa. Nhân
Mĩ tự hỏi 26 năm qua mình đã làm được gì? Có lẽ chỉ toàn gây ra
những lỗi lầm, có lẽ chỉ khắc lên trái tim ai kia những vết khắc
đau đớn mà thôi. Để rồi đến lúc quay đầu lại... Đứng ở cuối con
đường, chỉ có riêng mình cô mà thôi.
Kiên đứng ở phía đằng xa Ken và Nhân Mĩ bước đi. Anh đang rất đau
lòng. Yêu cô ấy thật đấy, nhưng lại không thể nắm tay cô ấy cùng
bước đi. Yêu cô ấy thật đấy nhưng lại không thể chạy lại ôm cô ấy
như một người đàn ông của cô ấy. Yêu cô ây thật đấy, nhưng lại
không có đủ dũng khí để đối mặt với sự lừa dối của bản thân được
nữa... Anh không thể ràng buộc cả hai chỉ vì một chữ "yêu" không
trọn vẹn của anh. Của riêng anh, chứ không phải cô ấy. Anh đã quyết
định như bao quyết định trước đó, anh sẽ rời xa cô ấy. Sẽ đi thật
xa...Rời xa những tình yêu chân thành mà anh dành cho cô. Để lại
sau lưng ánh mắt đầy tội lỗi của cô ấy, để lại sau lưng tình yêu
của anh.
Cát Vũ nằm bên cạnh Bảo An. Anh đã có một đêm mặn nồng bên cô. Tất
cả đều được anh tự hiểu là mình đang vun vén hạnh phúc cho gia
đình. Anh đang cố gắng, cô gắng ngay cả những khi lên giường cùng
Bảo An. Nhưng tất cả, cảm giác vẫn chỉ có thể, anh không thể cố
gắng yêu cô giống như anh đã tưởng. Tất cả đối với cô ấy chỉ là
thương hại mà thôi.
Ngày cưới của Nhân Mĩ anh đã nghĩ gì nhỉ? À, để cho cô ấy có một
đám cưới vẹn toàn, anh sẽ yêu thương Bảo An một cách giả dối. Để
cho cô ấy yên tâm sống bên người con trai cô ấy đã chọn, anh sẽ yên
phận chung sống với người vợ trên mặt pháp luật của mình một cách
đầy cố gắng.
- Anh Vũ!
Bảo An đã dậy từ khi nào. Ngoài kia vẫn là màn đêm buông nhạt nhòa.
Ánh mắt cô ấy đang tràn ngập hạnh phúc. Ngay cả khi anh giả dối thì
cô ấy vẫn hạnh phúc như thế này.
- Vẫn còn là đêm. Em ngủ tiếp đi.
Chợt. Bảo An ngả người vào lòng Cát Vũ. Cô thích cảm giác này.
Nhưng nó không hề an toàn đối với cô.
- Em không ngủ được nữa.
Cát Vũ vội đứng dậy. Với tạm lấy một chiếc áo choàng tắm và choàng
vào người.
- Tùy em. Tôi sang phòng sách.
Nói rồi anh bước đi luôn mà không để Bảo An nói gì thêm.
Bảo An ngồi lặng lẽ trên giường. Nước mắt cô lại lăn dài. Bao nhiêu
năm qua cô đã khóc như thế này khi mỗi đêm tỉnh dậy là chiếc giường
trống không và nhìn thấy Cát Vũ ngủ ở phòng khách. Còn bây giờ? Đêm
nay tỉnh dậy, cô đã thấy anh ở bên cạnh... Nhưng sao cô vẫn khóc?
Tất cả là do cô quá cố chấp rồi, vẫn biết anh ấy chỉ yêu người ta
mà không phải là cô, dẫu biết rằng mình là một người thứ ba thừa
thãi nhưng cô vẫn không thể từ bỏ anh. Vẫn nuôi hi vọng nhỏ cho
mình, một ngày kia, một ngày xa vời vợi nào đấy anh ấy sẽ quay lại
nhìn cô và mỉm cười. Chỉ cần anh ấy dành cho cô một nụ cười thôi.
Cô phải làm sao đây? Thật là bế tắc.
Một ngày làm việc mới bắt đầu. Nhân Mĩ bỏ mặc mọi ánh mắt dò xét
của nhân viên mà tập trung vào làm việc. Sẽ không còn Kiên nữa, cô
sẽ là người phải gánh vác tất cả. Mẹ cô đã mất rồi, cô cũng không
muốn trả thù nữa, tâm nguyện của bà là như vậy. Cát Vũ từ nay có lẽ
cô cũng nên quên đi. Mỗi người một khung trời riêng, không ai phạm
ai, sống cuộc sống đến hết đời. Cô có Ken và anh ấy có Bảo An. Thế
là đủ.
Đúng lúc ấy thì thư kí đi vào nói:
- Giám đốc. Vừa rồi tổng giám đốc bên Thanh Vũ có gọi điện, lúc đó,
giám đốc không có ở đây nên tôi nói khi nào cô về sẽ thông
báo.
Nhân Mĩ chợt thấy tim đập rộn ràng. Anh ấy gọi điện cho cô ư? Phải
rồi, anh ấy không biết số di động của cô. Anh ấy muốn gặp cô làm
gì?
Thôi quên đi.
Đúng lúc ấy thì tiếng điện thoại lại vang lên. Nhân Mĩ ngồi lặng
người nghe tiếng chuông điện thoại réo rắt liên hồi. Và cuối cùng
thì cô cũng nghe máy:
- Alo!
Đầu dây bên kia lại là sự im lặng đến nghẹt thở. Giống cái thời đại
học xa xôi, anh ấy cũng làm vậy, cũng im lặng khi cô nhấc máy. Sao
lại thân thuộc như vậy?
- Tôi có thể gặp em không?
Lời đề nghị này như đánh vào yếu điểm của Nhân Mĩ. Chân tay cô bắt
đầu lóng ngóng.
- Em rất bận.
Như biết được Nhân Mĩ đang hiểu lầm ý mình, Cát Vũ vội giải
thích:
- Tôi chỉ muốn nói đến vấn đề hai công ti có thể hợp tác không
thôi.
Nhân Mĩ hợt cảm thấy hơi hụt hẫng. Hóa ra anh ấy chỉ bàn về công
việc. LÀ cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Anh ấy sao có thể nói với cô
chuyện gì được cơ chứ? Níu kéo ư? Thật nực cười. Anh ấy là người đã
có vợ.
Chương 26 - Hợp tác hay ràng buộc?
Tại Mộng Hoa Liên trà.
Nơi đây khiến cô gợi nhớ bao kỉ niệm khi xưa nghe mẹ Cát Vũ nói về
cái bí mật mà anh ấy luôn sợ hãi ấy. Cô nhận ra là mình đã quá mù
quáng, không hề có phòng bị và để bị đẩy vào vòng xoáy thù hận một
cách dễ dàng. Cát Vũ... Anh ấy đã cố làm cho cô hiểu công ti này
vẫn có thể thuộc về cô, nếu như cô tin anh ấy...Nhưng có lẽ bây giờ
đã là quá muộn để nhận ra.
Cát Vũ ngồi đối diện với Nhân Mĩ, chiếc Vaio đặt ở giữa mặt bàn như
để chứng minh hai người đến đây là vì công việc. Tuy nhiên, Cát Vũ
vẫn không thể không nhìn cô ấy một cách quyến luyến và dịu dàng.
Nhân Mĩ 26 tuổi và anh 29. Hai người vẫn cứ mãi chơi cái trò rượt
bắt của trẻ thơ.
- Em xem đi, đây là bản kế hoạch hợp tác.
Nói rồi Cát Vũ quay màn hình về phía Nhân Mĩ để cô nhìn thấy bản kế
hoạch của mình.
Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ hồi lâu và cô nhìn vào chiếc màn hình Vaio. Qua
xem xét, cô có thể nhận thấy nếu hợp tác thì công ti của cô sẽ được
hưởng lợi nhiều hơn. Nếu có bất trắc cũng không sợ mất vốn, hoàn
toàn là bên Thanh Vũ sẽ chịu thiệt hại. Hơn nữa, Thanh Vũ đồng ý
giao cho Hoa Mĩ 50% cổ phần, và cũng có nghĩa cô là cổ đông ngang
hàng với Cát Vũ.
- Anh... Thế này có thể là gọi là hợp tác sao?
Cát Vũ nhấp một ngụm trà rồi kéo chiếc máy tính về phía mình.
- Em không nhìn ra sao? Chúng ta tuyệt đối sẽ không gặp bất trắc gì
thế nên cái dòng bên Thanh Vũ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm là thừa
thãi. Em không cần dể ý đến nó.
- Anh có ý gì đây? - Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ dò xét.
Cát Vũ nhếch môi cười nhạt. Cô ấy vẫn sắc sảo như vậy, hoàn toàn
nhìn ra ý đồ của anh rồi.
- Em đoán xem?
Nhân Mĩ nhíu mày xách túi đứng dậy. Trước khi đi cô có nói:
- Nếu anh muốn trả Thanh Vũ cho em thì có lẽ là không cần
đâu...
Cát Vũ giữ tay Nhân Mĩ lại hỏi đầy vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Thanh Vũ này đã là của anh rồi, trước kia nó chỉ là một công ti
bình thường về mọi mặt. Nhờ anh mà nó mới được như ngày hôm nay.
Thế nên anh hoàn toàn xứng đáng với nó.
Cát Vũ vẫn cố nói:
- Tôi cố gắng là để chờ em lấy lại nó.
- Vậy tại sao anh lại phải đấu với em?
- Tôi muốn thế. Muốn nhìn xem em đã thay đổi thế nào.
Nhân Mĩ thở dài rồi khẽ nhắm đôi mắt lại. Tại sao Cát Vũ lại làm
thế này? Anh ấy không ràng buộc trái tim cô thì không được sao?
Chẳng nhẽ anh ấy không hiểu cô đang cố quên anh ấy? Anh ấy có biết
là cô đã cố quên anh ấy suốt bảy năm rồi không?
Cát Vũ gục mặt xuống hai bàn tay.
- Tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Nhân Mĩ thở dài. Cô nhắm hờ đôi mắt vào:
- Em cũng thế. Cả hai chúng ta đều mệt mỏi rồi, cho nên... hãy dừng
ở đây nhé anh?
Chúng ta, không ai liên quan, không ai quan tâm đến nhau nữa, hãy
coi nhau như hai con người xa lạ. Sống một cuộc sống riêng cho đến
hết đời. Việc hợp tác này em cũng không chấp nhận, dừng lại thôi
anh...
Cát vũ có thể nghe từng câu từng chữ mà Nhân Mĩ nói nhưng anh vẫn
cố lừa dồi bản thân không nghe nó. Đây có phải là những lời nói
cuối cùng giữa cô và anh không?
- Được. Tôi chấp nhận.
Nhân Mĩ bước ra khỏi Mộng Hoa Liên trà trong lòng ngổn ngang tâm
sự. Từ nay cô và Cát Vũ sẽ chấm dứt tại đây. Hai người hai con
đường. Tách biệt nhau.
Anh ấy đề nghị cô hợp tác, hay là muốn ràng buộc trái tim cô đây?
Nhân Mĩ gục đầu trên vô lăng, trong người như mất hoàn toàn sinh
lực. Mệt mỏi bao quanh lấy cô không chịu rời.
Kiên đứng cạnh quán trà nhìn người con gái trong chiếc BMW kia.
Chiếc xe vẫn đứng nguyên ở đó như chưa bao giờ rời đi. Anh cứ đứng
nhìn như chưa bao giờ bỏ mặc cô ấy. Rồi anh lấy điện thoại ra bấm
số của Nhân Mĩ.
Chợt điện thoại rung lên phía bên cạnh khiến Nhân Mĩ phải vực người
dậy. Màn hình hiện lên hai chữ "chồng yêu". Đó là hai chữ mà Kiên
đã cài cho cô. Lúc đó, anh ấy rất hạnh phúc, nụ cười hoàn mĩ của
anh ấy khiến cô mãi mãi không quên được. Thấy dòng chữ này, Nhân Mĩ
vội vàng đưa điện thoại lên sát tai nói:
- Anh đang ở đâu?
Kiên nhìn dáng vẻ của Nhân Mĩ ttrong xe mà không khỏi đau lòng. Cô
ấy bồn chồn như vậy là sao? Ngày qua, anh không còn việc gì khác là
theo dõi cô. Anh tự chửi rủa mình hàng trăm lần, tại sao lại không
thể yên tâm mà rời khỏi cô ấy?
- Nhân Mĩ! Ngày mai em ra tòa chúng ta li hôn. Đơn li hôn tôi sẽ
gửi fax cho em.
Rồi Kiên lại nhìn thấy nét bàng hoàng hiện lên trên đôi mắt kia.
Anh có thể tưởng tượng ra những giọt nước mắt của cô ấy. Cô ấy đang
buồn ư? Đang đau khổ ư? Không. Chắc chắn là không có chuyện ấy.
không bao giờ có chuyện ấy.
- Được. Ngày mai em sẽ đến đúng giờ.
Rồi tiếng tút dài của diện thoại vang lên như cười nhạo Kiên. Cô ấy
ngày cả một lời thắc mắc cũng không có. Cô ấy không do dự, không do
dự khi sau lưng cô ấy là bảy năm chung sống với anh, khi sau lưng
cô ấy là một người đang nhìn cô ấy suốt bảy năm qua.
Nhân Mĩ thật sự thấy cuộc sống đang đẩy cô đến bờ vực thẳm. Kiên đã
quyết định li hôn thì có lẽ cô cũng không nên ngăn cản. ai nói là
cô không đau lòng? Ai nói là cô không do dự? Cô đã như thế cả nghìn
lần rồi và bây giờ nên đối mặt với sự thật. Có lẽ cô cũng không nên
ràng buộc anh ấy nữa. Nghĩ vậy rồi Nhân Mĩ khởi động xe và trở về
công ti. Cô cần phải làm nốt mấy công việc để về nhà sớm. Bây giờ
không có Kiên nữa. Cô phải đảm đương trọng trách của cả một người
vợ và một người chồng, phải làm một người mẹ kiêm một người bố tốt
về mọi mặt.
Cát Vũ ngồi trong quán trà.
Anh cảm giác hương thơm của Nhân Mĩ vẫn dịu dàng nơi đây. Quẩn
quanh bên anh không chịu tách rời. Cuối cùng thì cô ấy cũng để lại
cho anh một chút ít những gì là của cô ấy...
Khi Cát Vũ bước ra khỏi quán trà.
Kiên đứng cạnh đó khiến anh hơi ngạc nhiên. Cậu ta đến đây làm gì
nhỉ? Không phải biết anh và Nhân Mĩ hẹn nhau ở đây mà đến
chứ?
- Kiên! - Cát Vũ gọi.
Kiên quay ra phía có tiếng gọi. Anh không ngạc nhiên khi người gọi
anh là Cát Vũ. Rồi anh lại quay về vẻ trầm mặc. Buông một câu nói
trước khi đi:
- Chúng ta nói chuyện một chút chứ?
Một bar nhộn nhịp.
Hai người đàn ông đã bước vào cái độ tuổi trưởng thành ngồi kể cho
nhau nghe những phong ba bão táp mà mình đã trải qua. Và để rồi hai
người cùng rút ra một kết luận:
- Chúng ta vẫn không hề trưởng thành khi đứng trước cô ấy.
Kiên cười khẽ rồi đưa cốc rượu lên nhấp một ngụm. Đắng chát.
- Đại ca!
Cát Vũ nghe câu nói thân thuộc này thì có hơi chút bàng hoàng. Cái
thời đại học đã rời xa lâu rồi.
- Bây giờ còn gọi như thế này nữa sao?
Kiên đặt tay lên vai Cát Vũ nói:
- Trong lòng tôi. Anh vẫn là đại ca. Nói trắng ra thì tôi là con kì
đà cản mũi của anh.
Rồi cả hai người cùng cười sảng khoái. Sau bảy năm trôi qua, tình
bạn vẫn còn đó. Không hề phai màu.
- Tôi yêu cô ấy từ khi vẫn còn là một cậu bé. Cái tình yêu trẻ con
cũng cứ thế lớn và phát triển trong tôi thành người lớn. Thế đấy,
cả đời, tôi là thằng thảm hại nhất khi mất đi trái tim ngay từ lúc
còn như thế này này...
- Đại ca còn có thời gian để thích nghi, những người bị tiếng sét
tình yêu dở hơi như tôi thì không thể chịu được rồi.
Cát Vũ không nói gì. Dòng đời cứ thế trôi thế này, đến bao giờ mới
kết thúc cuộc rượt đuổi này đây? Mệt mỏi nhưng vẫn cố, vì sợ để
vuột mất, để vuột mất rồi lại thấy nuối tiếc vì mình đã quá kém
cỏi.
- Đại ca có bao giờ nghĩ là mình sẽ có một thằng con trai
chưa?
Nghĩ đến vấn đề này Cát Vũ chợt nhớ lại ngày xưa. Khi anh và Nhân
Mĩ lần đầu tiên. Cô ấy đã sợ có con đến mức nào. Cát Vũ chợt nở một
nụ cười nhạt nhẽo nhưng lại lạnh đến thấu xương.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có con.
- Với ai? Bảo An hay Nhân Mĩ.
- Với cả hai.
Kiên gật gù vẻ hiểu ý. Bảy năm qua, anh đã tự cho mình là có một
đứa con rồi.
- Bỏ đi! chúng ta không nên nói về vấn đề này nữa.
Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn. Trong lòng mỗi người một tâm sự,
đành đem hòa vào rượu mà để nó trôi đi mãi mãi thôi.
Chương 27 - Ken.
Tiếng trống vang lên báo hiệu buổi học đã hết. Ken rời khỏi chỗ
ngồi và chuẩn bị về nhà. Cậu bé với đôi mắt dài và chiếc mũi cao
hoàn mĩ. Bộ quần áo trắng tinh tươm như tách biệt cậu khỏi đám học
sinh kia.
Vừa ra khỏi cửa lớp đã có 3 thằng chặn lại. Mặt mũi dữ tợn nhìn cậu
như muốn ăn tươi nuốt sống. Ken trong lòng có chút sợ hãi nhưng lại
nhớ đến lời mẹ nói. Cậu là người bảo vệ thế giới cơ mà, những con
quái vật còn đáng sợ hơn thế này ấy chứ.
- Thằng ngoại quốc!
Câu nói thốt lên đây sự nhạo báng khiến Ken tức giận. Nhưng cậu bé
là một người thông minh, cậu biết nếu đánh nhau thì người chịu
thiệt sẽ chỉ là cậu. Mẹ Nhân Mĩ đã nói phải sử dụng sự thông minh
để đấu lại những đứa trẻ hiếu chiến này.
- Tao là người Việt Nam.
Một thằng nghe Ken nói thế thì vội lao lên đấy cậu bé khiến cậu
loạng choạng mà lùi lại. Nó cười khoái chí trước vẻ tức cười của
Ken rồi nói:
- Người Việt Nam mà lại ngu ngốc không đánh nổi ba thằng bọn tao
hay sao? Một mình tao có thể đánh 4 thằng như mày.
Ken nén giận nhìn bọn nó. Nắm tay cậu bé được nắm thành nắm đấm và
sẵn sàng vung lên bất cứ lúc nào. Nhưng lời nói của mẹ vẫn vang bên
tai khiến cậu không dám động thủ. Chỉ bặm môi vẻ nghĩ ngợi rồi
nói.
- Đánh nhau là hành động ngu ngốc nhất mà tao từng thấy cho nên tao
có thể đánh chúng mày bằng những thứ khác.
Ba thằng trẻ con nhìn nhau đầy khó hiểu rồi hất hàm nói:
- Mày không thể đánh bọn tao bằng cái gì được đâu. Tốt nhất có bao
nhiêu tiền thì nộp ra đây. Có thể bọn tao sẽ tha cho.
Nói rồi chúng xông vào túm lấy túi quần của Ken khiến cậu bé hét
lên:
- Cút đi.
Một thằng đã thò tay được vào trong túi quần. Nhưng xem kìa, cái
chúng móc ra được chỉ là một cái khăn bảy sắc cầu vồng dài tưởng
chùng như vô hạn. Chúng cứ rút và cứ thế trố mắt ra với "chiến lợi
phẩm" mà mình thu được. Và cuối cùng thì cũng xong.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Ken thích thú theo dõi ánh mắt kinh ngạc của ba đứa trẻ con này.
Trong người cậu bé lúc nào cũng có những "đạo cụ" chuẩn bị chiến
đấu bất cứ lúc nào. Kể từ khi cậu bị bọn nó đánh dạo trước. Và giờ
thì xem ai đánh chúng? Ken đã đánh một đòn phủ đầu vào tâm lí của
chúng. Trò ảo thuật luôn luôn thần bí với những đứa trẻ con, chú
Henry - một nhà ảo thuật mà mẹ quên bên Anh đã dạy cho Ken. Và bây
giờ thì nó thực sự hữu dụng với cậu.
- Thằng này... Sao mày có thể giấu nó trong túi quần một cách không
ai biết như vậy?
Ken nở một nụ cười rồi nói:
- Chúng mày chỉ biết đến những trò bắt nạt bạn bè thì sao có thể
biết được.
- Mày nói láo. Bạn bè, tất cả đều sợ bọn tao. Là bọn nó tự phục
tùng bọn tao.
Ken lại rút từ trong túi ra một cặp kính, ba thằng trẻ con lại được
dịp trố mắt ra. Rõ ràng vừa nãy bọn nó không hề thấy cặp kính này
trong túi quần nó. Tại sao nó lại làm được? Rồi bọn chúng nghe thấy
Ken nói:
- Đeo cặp kính này vào và nhìn lại tất cả đi. Bạn bè, chẳng ai ưa
bọn mày cả, mọi người chỉ giả vờ phục tùng để đổi lấy bình yên cho
họ. bọn mày chỉ là những người bạn không nên có.
- Mày nói láo.
Ken biết mình đang chiếm ưu thế:
- Ngày mai bọn mày thử làm người tốt một lần đi. Nở nụ cười và giúp
đỡ mọi người hơn là giở những cái nắm đấm không có sức mạnh và thật
sự ngu ngốc kia ra. Nếu tao nói sai thì bọn mày muốn làm gì tao
cũng được.
Ba thằng nhìn nhau vẻ ngẫm nghĩ. Rồi một thằng bước lên nói:
- Được. Dù sao mày cũng nằm trong tay bọn tao rồi. Cứ chờ đấy, nếu
dám đùa với bọn tao thì mày biết hậu quả rồi đấy.
Thế là ba thằng bọn chúng kéo nhau đi. Ken thở phảo nhẹ nhõm. Cuối
cùng thì cậu cũng đã thắng. Mẹ đã nói đúng, mọi việc xảy đến cần
bình tĩnh mà tìm cách giải quyết hơn là mù quàng theo những con
người ngốc kia. Bỗng. Ken chợt nhớ đến mẹ, có lẽ mẹ đã đợi cậu rất
lâu rồi. Nếu cậu không ra nhanh thì mẹ sẽ vào tận trường mất. Rồi
cậu chạy nhanh ra khỏi lớp.
Ra khỏi cổng trường. Ken không thấy xe của mẹ đâu cả? Hôm nay mẹ
quên Ken rồi ư? Sao lại không thấy mẹ đến đón?
- Ken!
Có tiếng gọi. Nhưng không phải tiếng của mẹ. Cậu quay lại, người
kia là chú hôm nọ mà cậu đã cắn. Cậu rất ghét chú đó nhưng cũng
chính nhờ chú mà cái cô tát mẹ cậu mới chịu bỏ đi. Suy cho cùng thì
cậu chỉ là không thích chú ấy thôi. Dù sao thì chú ấy cũng thật tốt
khi cứu mẹ khỏi cái cô kia.
Cát Vũ bước gần về phía Ken. Đến nơi, anh cúi xuống vuốt nhẹ bờ má
của Ken nói nhẹ:
- Ken sao lại đứng đây một mình?
- Ken chờ mẹ.
Cát Vũ nửa ngồi nửa quỳ, anh cười nhẹ. Trông anh lúc này mới đúng
nghĩa là một vị thần hơn:
- Mẹ Nhân Mĩ ngày nào cũng đón Ken muộn như thế này sao?
Ken lắc đầu như thanh minh cho mẹ:
- Không. Hôm nay có lẽ mẹ bận công chuyện nên không đến đón Ken sớm
được.
Cát Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Vậy Ken đi chơi với chú nhé?
- Không được. Mẹ Nhân Mĩ không cho Ken đi chơi với người lạ.
Cát vũ mỉm cười vội lấy điện thoại ra. Số của Nhân Mĩ hiện lên trên
màn hình, anh bấm nút gọi. Những tiếng tút dài vang lên khiến lòng
anh trống trải. Anh không biết mình đang làm gì nữa? Cô ấy đã nói
tất cả nên dừng lại vậy tại sao anh vẫn ngoan cố không chấp nhận?
Phải, anh là một con người ngoan cố.
- Alo! - Tiếng Nhân Mĩ vang lên khiến Cát vũ có phần giật
mình.
- Tôi sẽ đưa Ken đi chơi.
Dường như anh có thể cảm nhận được Nhân Mĩ đang hốt hoảng:
- Anh...Sao anh lại đưa nó đi?
- Em không cần phải lo. Tôi không làm hại nó đâu. Chỉ là muốn đưa
nó đi thôi.
- Không! Ý em không phải vậy. Cũng tại công việc nhiều quá nên em
quên mất việc đón con. Em...
Cát Vũ mỉm cười:
- Được rồi! Tối tôi sẽ đưa Ken về.
Không để Nhân Mĩ nói gì thêm, Cát vũ tắt máy. Anh quay sang Ken mỉm
cười:
- Mẹ Nhân Mĩ đã đồng ý rồi. Chúng ta đi chơi nhé?
Nhân Mĩ xong công việc ngồi lặng người một lúc lâu. Cát Vũ. Cô đã
nói tất cả đã hết rồi mà, sao anh ấy vẫn làm vậy? Anh ấy không hiểu
tâm tư của cô ư? Xin đừng chạm vào cuộc sống của cô nữa.
Hôm nay, tại tòa. Cô và Kiên đã li hôn trong êm đẹp. Lúc bước ra
ngoài, Kiên đã ôm cô thật chặt vào lòng. Nhân Mĩ có thể hiểu được
tình cảm của anh ấy nhiều như thế nào trong cái ôm chặt này. Anh ấy
đang buồn, đang đau khổ và thật sự lạc lõng... Vậy mà cô chẳng thể
làm gì khác ngoài lặng im đứng nhìn bước chân anh ấy bước chậm ra
khỏi cuộc sống của cô. Không níu kéo, không ràng buộc. Câu nói của
anh ấy trước khi đi là:
- Hãy sống thật hạnh phúc. Anh đã làm tất cả những gì có thể cho
em. Đối với anh, hạnh phúc thực sự chính là được nhìn thấy nụ cười
của em, trong sáng, không vương chút sầu, vô tư nhìn anh và nói "em
thật sự hạnh phúc". Hãy làm như thế với anh thay vì xin lỗi anh em
nhé!
Nhưng anh ấy đâu biết rằng hạnh phúc với cô còn xa xỉ hơn những thứ
có thể xa xỉ trên thế gian này. Cuộc sống của cô bây giờ sẽ đặt hết
niềm tin vào Ken, chỉ cần Ken được hạnh phúc, cũng có nghĩa là cô
được hạnh phúc. Tình yêu với cô đã xa khỏi tầm với, mịt mùng không
thể tìm lại được nữa và cô cũng đã quá mệt mỏi để tìm lại nó. Đôi
khi nhiều lúc cô tự hỏi: Một ngày trong bao nhiêu ngày như thế, nó
vô tình trở lại bàn tay cô và để cô nắm thật chặt không bao giờ từ
bỏ? Sẽ thật là xa vời khi điều đó xảy ra.
- Chú tên gì?
Cát Vũ nghe Ken hỏi thể liền quay ra nhìn cậu bé. Kiên đã nói đúng,
cậu bé rất giống anh, tại sao anh lại không nhận ra? Tâm trí Cát Vũ
trở lại ngày hôm qua tại quan bar:
Kiên bỗng nhiên hỏi anh câu đó, "con ư?" Anh chưa bao giờ nghĩ đến,
mà bây giờ nghĩ đến thì cũng chả sao.
- Tại sao cậu lại hỏi tôi câu đó?
Kiên mỉm cười rồi lại uống rượu.
- Đại ca, tôi đã nói là quên nó đi rồi mà.
Cát Vũ anh không phải là một thằng ngốc. Chắc chắn có điều gì đó
trong câu hỏi này. Nếu không thì sao Kiên phải chối nhanh như
vậy?
- Cậu. Bao nhiêu năm qua cậu vẫn không nói dối được.
Kiên quay ra nhìn Cát Vũ. Phải, bao nhiêu năm qua anh vẫn không thể
nói dối Cát Vũ, không thể thắng Cát vũ. Anh là một thằng đàn ông
kém cỏi và đầy ích kỉ.
- Ken là con của anh!
Câu nói này khiến Cát vũ ngỡ ngàng.
...
Dòng hồi tưởng cũng bị ngắt ở đó. "Ken là con của anh". Câu nói đã
khiến anh vui mừng như muốn nổ tung, cả đêm hôm qua anh đã trằn
trọc chỉ mong muốn được gặp thằng bé. Đứa trẻ đáng yêu này là con
của anh. Cát Vũ muốn hét lên cho tất cả thế giới biết điều này. Anh
đã nhiều đêm mơ thấy gia đình có anh Nhân Mĩ và một đứa trẻ đáng
yêu... thật hạnh phúc biết bao và bây giờ, đứa con này đã bước ra
khỏi giấc mơ của anh để đi vào đời thực. Là thật sự, nó đang ngồi
bên cạnh anh, ngay cạnh anh, để anh đưa nó đi chơi giống như những
người bố khác vẫn hay làm với đứa con yêu quý của mình. Như thế
thật tuyệt vời.
Và bây giờ thì anh phải cám ơn Nhân Mĩ. cô ấy đã từng hận anh, vậy
mà vẫn không bỏ đứa con này. Cô ấy luôn như vậy, có thể tỏ ra ghét
người ta nhưng tận sâu trong tâm hồn vẫn là một sự bao dung và hiền
hòa. Cô ấy sẽ không thể đóng một vai ác trong những bộ phim nếu cô
ấy là diễn viên. Vì cô ấy quá tốt.
- Chú là Cát Vũ!
- Chú quen mẹ nhân Mĩ ạ?
Cát Vũ mỉm cười:
- Chú còn quen cả bố Kiên nữa.
Nghe đến đây Ken mừng rỡ nói đầy phấn khích:
- Vậy chú cón biết bố Kiên đi đâu không?
- Bố Kiên...Bố Kiên đã đi đến một nơi rất xa rồi.
Ken nói vội vàng:
- Có phải Ken đã làm gì sai không? chú nói với bố Kiên là cháu sẽ
không giận bố nữa, bố về đi. Ken rất nhớ bố.
Cát Vũ nghẹn ngào. Bảy năm qua, có lẽ Kiên đã thành công khi làm
một người bố tốt thay anh. Để bây giờ anh thấy mình là một thằng
tồi khi bỏ mặc đứa con của mình. Anh đáng để Ken suốt đời chỉ gọi
một chữ "chú" xa lạ như thế này.
Chương 28 - Tôi không quan tâm em.
Nhân Mĩ ngồi ở ghế xem tivi. Đã quá 9h tối mà không thấy Cát Vũ đưa
Ken về. Thật khiến cô bồn chồn lo lắng. Buổi tối, vì có một mình ở
nhà nên cô cũng chẳng muốn ăn cơm nữa. Nếu như là ngày xưa, chắc
chắn Kiên sẽ không để cô phải nhịn đói, ngược lại, anh ấy còn ép cô
phải ăn thật nhiều. Nhưng bây giờ thì...Sẽ không còn ai làm như thế
với cô nữa cả. Sẽ không còn ai làm trứng ốp la cho cô mỗi sáng, sẽ
không còn ai cùng cô dọn nhà, sẽ không còn ai đưa cô và Ken đi
chơi, và sẽ không còn ai...Nhân Mĩ không đủ dũng cảm để nghĩ tiếp.
Cô đã nhìn lại, bây giờ thì cô đã biết nhìn lại rồi. Cô đã mất tất
cả, đầu tiên là mất Cát Vũ và bây giờ thì mất Kiên, mất một gia
đình trước đó đã từng hạnh phúc.
Tin! Tin!
Tiếng còi xe khiến Nhân Mĩ vội lau khô nước mắt. Cô ra ban công và
ngó xuống. Chiếc Maybach màu khói đang đỗ trước cổng. Đồng nghĩa
với việc Ken đã về rồi.
Cát Vũ mở cửa xe và vòng qua cửa bên kia mở cửa cho Ken. Tiện thể
anh xách luôn chiếc cặp của cậu bé. Vì trên tay cậu giờ đây là
những túi đồ chơi lỉnh kỉnh mà anh mua cho rồi. Cửa xe vừa được
đóng thì cũng là lúc cánh cổng kia mở ra.
- Mẹ!
Ken chạy lại ôm mẹ. Cậu bé dụi đầu vào vai mẹ. Thật êm dịu.
Cát vũ nhìn Nhân Mĩ và Ken như vậy thì trong lòng không khỏi xót
xa. Bao nhiêu năm qua, cô ấy đã nuôi thằng bé thật vất vả. Anh có
thể tưởng tượng được. Cho dù có Kiên bên cạnh nhưng anh vẫn hiểu
một người bố thực thụ đối với cô ấy là thế nào. Có lẽ, anh là người
bố đáng trách nhất thế gian này.
- Cảm ơn anh đã đưa thằng bé đi chơi.
Nhân Mĩ dắt tay Ken ra chỗ Cát Vũ nói.
Cát Vũ đưa chiếc cặp của Ken cho Nhân Mĩ cầm rồi nói:
- Tôi chỉ muốn gần thằng bé một chút.
- Vậy...
- Tôi không có ý định quan tâm em nữa - nói câu này ra, chính Cát
Vũ cũng không thể ngờ. Nhưng có lẽ anh nên làm như vậy vì Nhân Mĩ
muốn vậy mà - Tôi chỉ muốn quan tâm đến thằng bé.
Nhân Mĩ cảm thấy hơi hụt hẫng sau câu nói này. Anh ấy định không
quan tâm đến cô nữa.
Thế này thì có tốt hơn không?
- Dù sao thì vẫn cảm ơn anh!
Cát Vũ cười nhẹ. Một cơn gió thoảng qua. Anh nói:
- Muộn rồi, trời cũng lạnh hơn. Em vào nhà đỉ kẻo bị cảm đấy.
Trong lòng ấm áp trở lại. Anh ấy vừa nói không muốn quan tâm cô nữa
trong khi đó lại nhắc cô vào nhà. Thật trẻ con. Cái tính này bất di
bất dịch trong con người anh ấy. Nhân Mĩ mỉm cười rồi nói:
- Anh có muốn vào nhà không?
Cát Vũ ngỡ ngàng sau lời mời này. Cô ấy mời anh vào nhà à? Tâm tư
của Nhân Mĩ thật khó nắm bắt. Anh không bao giờ có thể hiểu
cô.
- Tôi sẽ uống một tách trà gừng trước khi về nhà.
Một ngôi biệt thự rộng lớn. Đây là nhà của Nhân Mĩ, là nơi mà cô ấy
và Kiên cùng đứa con của mình đã từng chung sống và bây giờ cô ấy
vẫn đang sống tại đây, chỉ khác một điều là không còn Kiên
nữa.
Ánh đèn vàng ở đây làm anh nhớ lại năm xưa. Căn hộ đó, đến bây giờ
vẫn trống không. Như nhốt hết những kỉ niệm đau thương của hai
người vào đó. Anh không bán đi nhưng cũng không dùng. Sẽ mãi để nó
như vậy. Bơ vơ, chơ chọi như tình cảm của anh.
Nhân Mĩ hiểu được Cát vũ đang nghĩ những gì về ngôi nhà này. Tất cả
như mô phỏng lại không gian xưa kia của hai người. Tuy nhiên, bây
giờ đã không còn là những con người của năm đó nữa.
- Em rất thích ánh đèn vàng.
Không khí yên tĩnh bị Nhân Mĩ phá vỡ bằng câu nói này. Cô thích ánh
đèn vàng vì nó gợi cho cô những cảm giác thật sự ấm áp và cũng nhờ
nó mà cô đã được trải qua những sự hạnh phúc vô bờ bến.
- Vậy sao? - Cát Vũ không thể tìm câu nói nào khác ngoài câu nói
này.
Rồi Cát Vũ lại đưa mắt nhìn Ken đang thích thú với đống đồ chơi mà
anh mua. Hôm nay, Cát Vũ đã có một ngày dược ở cạnh Ken. À không!
Không thể coi đó là một ngày được...chỉ là một buổi tôi thôi. Nhưng
ít nhiều, anh cũng có thêm thời gian để hiểu về đứa con của mình.
Đó là một cậu bé ngoan và rất thông minh. Ngoài ra, vẻ đáng yêu là
điều không ai có thể phủ nhận. Cát Vũ sao có thể vứt bỏ một đứa con
như vậy được cơ chứ? Nếu có cũng chỉ là những sự hiểu lầm ngu ngốc
gây ra thôi. Từ bây giờ, anh quyết định sẽ cố gắng hơn nữa để Ken
luôn biết rằng, Cát Vũ anh mới là một người bố tốt nhất trong mọi
người bố trên thế giới này.
- Anh và Bảo An vẫn...tốt chứ?
Nhân Mĩ không biết mình hỏi câu này có đúng không nhưng cô rất tò
mò.
- Em quan tâm sao?
Cát Vũ đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi.
- Em...
Cát Vũ ngồi dựa người vào ghế nói:
- Vẫn tốt.
- ừm!
Tiếng "ừm" nhẹ của Nhân Mĩ như chút hơi thở cuối cùng cho cuộc nói
chuyện này để nó đi vào trong trầm lặng. Không khí xung quanh lại
bộn bề những suy nghĩ riêng của hai người. Có nhiều điều muốn nói
cho nhau nghe nhưng lại có quá nhiều vật cản khiến ai cũng vậy,
không thể nói ra cho dù rất muốn.
Bỗng. Tiếng điện thoại của Cát Vũ vang lên khiến tất cả đều chú ý.
Cát vũ đưa điện thoại lên sát tai nói:
- Tôi sẽ về ngay bây giờ.
Nhân Mĩ không biết đầu giây bên kia nói gì mà sắc mặt của Cát vũ
lại xám xịt như vậy. Đôi lông mày anh nhíu xuống, bàn tay đặt trên
ghế như dồn lực vào đó.
- Em đừng nói linh tinh.
Chiếc điện thoại bị anh tắt máy không thương tiếc. Rồi Cát vũ quay
ra nhìn Nhân Mĩ. Anh thấy cô đang nhìn mình.
- Tôi phải về đây.
Nhân Mĩ chợt bừng tỉnh. Cô ý thức được ánh nhìn vừa nãy của mình.
Thật quá lộ liễu. Rồi cô đứng dậy mỉm cười:
- Được. Để em tiễn anh.
- Không cần đâu. Ken cần có người trông nom.
- Nó đã học lớp 3 rồi.
Nhân Mĩ bước ra mở cổng. Trong lòng cô tự nhủ về cuộc gọi vừa nãy,
chắc chắn là Bảo An đã gọi. Là vợ anh ấy. Nhân Mĩ cảm thấy cô ấy
vẫn còn may mắn hơn cô rất nhiều. Vẫn luôn có một người chồng bên
cạnh cô ấy, còn cô thì sao? Một thân một mình, sống không mục đích,
không biết đến ngày mai.
Cát Vũ bước vào nhà. Bảo An liền đi ra với tâm trạng say khướt.
Người nồng nặc toàn mùi rượu. Anh vội vàng đỡ lấy cô. Cô ấy đã uống
rượu sao? Từ khi cưới nhau đến giờ cô ấy rất tôn trọng anh nên
không bao giờ xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng say khướt như thế
này.
- Em sao vậy?
Bảo An nhìn Cát vũ một cách mơ hồ trước mặt. Cô cố đứng vững vàng
rồi ôm chầm lấy anh khóc như một đứa trẻ. Cô cứ ôm anh và khóc như
vậy. Đầu cô giờ đây đau như có hàng ngàng con ong chích trong đó.
Nhưng nó sao có thể đau bằng tất cả nỗi đau mà co phải chịu đựng
suốt bảy năm qua chứ? Phải! Cô không bao giờ là của anh ấy được và
anh ấy cũng chưa bao giờ là của cô.
- Cát Vũ. Em là vợ anh...
Cát Vũ vội bế thốc cô lên giường. Chạy vào nhà vệ sinh lấy chiếc
khăn rồi lau mặt cho Bảo An. Cô ấy sao vậy nhỉ?
- Em nghỉ đi. Tôi vào phòng làm việc.
Khi bước chân Cát Vũ định rời đi cũng là lúc bàn tay Bảo An nắm
được vào tay anh. Chới với. Nước mắt vẫn còn nhạt nhòa trên đôi mắt
kia. Cô nói:
- Đừng đi. Xin anh đừng đi!
Cát Vũ cảm thấy xót xa.
- Em sao thế?
- Anh Vũ! Em đã là vợ anh rồi. Vậy xin anh hãy đối xử với em như
một người vợ đúng nghĩa.
Cát Vũ ngồi xuống mí dường nói khẽ:
- Tôi chưa đối xử với em như một người vợ hay sao?