XtGem Forum catalog




--> Nhân Mĩ thức dậy vào ngày chủ nhật.

Bầu trời vẫn âm u như tâm trạng của cô lúc này. Cô quay sang bên cạnh. Cát Vũ dựa khuôn mặt khôi tuấn của anh vào lưng cô ngủ rất ngon lành. Nhìn anh ngủ bình yên như vậy khiến Nhân Mĩ có chút đau lòng. Tại sao mẹ Cát Vũ lại không muốn vợ anh ấy là cô? Hay là bà ấy không thích một đứa con gái chẳng có gia cảnh giàu có như những người khác? Nếu mà như vậy thì cô sẽ rất buồn. Chỉ vì chuyện này mà cô và Cát Vũ không thể đến được với nhau thì quả là cô có chút không cam lòng.

Cát Vũ đã dậy từ lâu nhưng vẫn thích nằm cạnh cô, để cho khuôn mặt đang sợ hãi từng giây, từng phút của mình được lưng cô ấy "thu nhận" và an ủi. Cậu rất sợ đến một ngày thức dậy, sẽ không còn được thấy cô ấy nằm bên cạnh, sẽ không còn được áp mặt vào tấm lưng mềm mại của cô ấy mà tham lam ngửi lấy mùi hương dễ chịu. Cậu rất sợ một ngày nào đó cô ấy biến mất như chưa bao giờ có trên thế gian này, lúc ấy, cậu sẽ làm gì đây? Ngoài hận ra cậu sẽ không thể làm gì khác. Vì cậu đâu biết cô ấy đang ở phương trời nào.

- Em có sợ không?

Nhân Mĩ thoáng giật mình vì câu hỏi đột ngột của Cát Vũ. Cô không biết là anh ấy đã dậy rồi. Mất khoảng ba giây để hiểu được câu nói của anh.

- Sợ gì chứ?

- Sợ một ngày nào đó chúng ta rời xa nhau.

- Sẽ không có chuyện ấy. Em là một con người nhỏ mọn. Nếu anh rời bỏ em, em nhất định sẽ mặt dày mà bám theo anh không chịu buông tha.

Cát Vũ ôm chặt cô vào lòng. Cậu thơm nhẹ lên chiếc cổ của Nhân Mĩ khẽ nói:

- Ngốc quá. Tôi làm sao có thể từ bỏ em để em mang tội danh mặt dày được?

Nhân Mĩ cười nhẹ. Cô quay người vòng tay ôm lại anh. Phải ôm chặt anh như giữ chặt khoảnh khắc này. Không để nó vuột mất. Chỉ cần thế thôi, tâm hồn cô có thể được trấn an phần nào. Đúng như Cát Vũ nói, bây giờ cô đang rất sợ hãi. Từng giây từng phút trôi qua là những lo âu khắc khoải được cô thêu dệt lên.

- Dậy thôi. Hôm nay là chủ nhật. Tôi đưa em đi chơi.

Nhân Mĩ ngơ ngác hỏi:

- Đi chơi?

Cát Vũ mở cửa rồi nháy mắt nói:

- Tôi chưa bao giờ đưa em đi chơi cả.

Nhân Mĩ ngồi lặng lẽ ở phía giường. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả. Đúng là Cát Vũ chưa từng đưa cô đi chơi. Một buổi hẹn hò đúng nghĩa giữa hai người đang yêu nhau. Nghĩ vậy cô liền ngồi dậy và thay quần áo. Nhân Mĩ biết mình hay đến nhà Cát vũ nên cũng đã mang rất nhiều quần áo đến đây. Và cả dồ dùng nữa.

Hai người chọn cách đi bộ thay vì đi xe. Là Cát Vũ muốn cùng cô đi khắp mọi nẻo đường, bằng đôi chân của chính họ. Để cậu cảm thấy con đường mịt mù phía trước luôn có Nhân Mĩ bên cạnh, như vậy thì cậu có thể an tâm mà bước đi.

- Em sẽ đếm bước chân xem hôm nay ta đi được bao nhiêu bước.

Nhân Mĩ bỗng tiến lên phía trước rồi quay người lại làm bộ đi giật lùi. Cô tươi cười nhìn Cát Vũ.

Cát Vũ chỉ cười nhẹ nói:

- Đếm làm gì chứ? Để mắt đến mỗi bước đi cho an toàn hơn đi.

- Có anh ở bên cạnh là an toàn rồi. Em sẽ đếm bước chân, mỗi bước là một niềm hạnh phúc riêng.

Đúng lúc ấy thì bước chân của Nhân Mĩ lạc hướng ra phía đường quốc lộ. Một chiếc xe bất ngờ lao đến mà cô không hay biết.

Cát Vũ hốt hoảng chạy đến tóm lấy cô tay cô kéo giật lại. Giữa khoảnh khắc cô ngã vào lòng cậu thì cậu mới cảm thấy được nỗi sợ hãi lúc này lớn đến nhường nào. Cậu sợ mất cô. Cát Vũ tức giận quát lớn:

- Em muốn làm tôi sợ chết khiếp thì mới thỏa lòng đúng không?

Nhân Mĩ cũng sợ hãi không kém phần. Cô nép vào ngực anh như để trấn an tinh thần của mình. Cô biết mình có lỗi.

- Anh bảo vệ được em rồi mà.
Cát Vũ đẩy cô ra rồi đi thẳng. Cậu đang che giấu nỗi sợ hãi dâng trào trong ánh mắt. Nếu lúc nãy cậu không có ở đây thì sẽ thế nào? Nếu lúc đó chiếc xe đó lao đến mà cậu không kịp với lấy cổ tay của cô ấy thì sẽ thế nào? Tại sao cô gái ngốc nghếch này cứ làm cậu phải lo lắng? Cứ phải gieo nỗi sợ hãi vào lòng cậu.

- Anh Vũ, chờ em.

Cậu đi nhanh như vậy mà cô ấy có thể đuổi kịp. Cánh tay cậu lập tức bị bàn tay nhỏ bé của Nhân Mĩ níu giữ. Cô nũng nịu nói:

- Em xin lỗi!

Cát Vũ vẫn không nói gì. ánh mắt vẫn hướng thẳng phia trước.

Thấy Cát vũ vẫn lạnh lùng như vậy thì Nhân Mĩ cảm thấy có chút buồn. Cô chỉ biết cúi đầu đi theo anh. Là cô đã làm cho anh lo lắng rồi. Thực sự là cô thấy bản thân mình cũng có chút ngốc nghếch. Rồi bất giác cô cảm thấy bàn tay Cát Vũ vuốt mái tóc mình. Nhân Mĩ ngẩng mặt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt trìu mến của anh.

- Tôi không thể lúc nào cũng bảo vệ được em như thế này.

Nhân Mĩ mỉm cười:

- Em biết.

Trời bỗng nhiên có chút nắng như mang đến một tia hi vọng cho tình yêu của họ. Bước chân đều đặn bước trên nền gạch như dấu ấn cho tình yêu. Sẽ là như vậy...cho dù thời gian có trôi, cho dù biển có cạn nước, cho dù đến một ngày mặt trời không còn nắng thì hai người họ vẫn sẽ giữ trong lòng mãi phút giây này.

Ở phía đằng xa. Một bóng người mặc comple đã theo chân họ ngay từ lúc ra khỏi nhà. Ánh mắt lạnh lùng không hề có ý buông tha cho tình yêu mặn nồng của hai con người này. Hắn đưa chiếc điện thoại lên tai phả một giọng nói tựa hàn khí vào chiếc điện thoại:

- Bà chủ, tiếp theo sẽ làm gì?

Không biết phía bên kia nói gì. Chỉ biết hắn gật đầu nghe lệnh như một bậc tôi tớ trung thành:

- Vâng. tôi biết rồi.

Hắn lại bước theo Cát Vũ và Nhân Mĩ.

*************
Cát Vũ cũng chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, cậu đang cô gắng hoàn thành nốt đồ án. Chỉ cần một tháng nữa thôi, chắc chắn cậu sẽ không để Nhân Mĩ phải đợi lâu, đợi khi cậu lấy được công ti rồi thì sẽ cùng cô ấy tiếp quản. Bố mẹ cậu, cậu cũng sẽ không quan tâm. Rồi còn cả Bảo An nữa. Cô ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy trái tim của cậu chứ đừng nói là chạm vào dù chỉ một ngón tay. Ngay từ khi cô ta hại Nhân Mĩ là Cát Vũ đã biết người này cậu cần phải tránh xa.

Cuộc sống của hai người những tưởng cứ thế mà trôi qua. Cho đến một ngày Nhân Mĩ cảm thấy trong người khó chịu tột cùng. Mọi thứ cô ăn vào còn chưa kịp để dạ dày tiêu hoá thì đã có cảm giác dâng lên trở lại. Cô nôn khan rất nhiều khiến bạn cùng phòng hoài nghi hỏi:
- Không phải cậu có thai rồi chứ?

Thực ra đó chỉ là một câu nói đùa thôi. Nhưng nó đủ để đánh một đòn chí mạng vào tình thần đang hỗn loạn của Nhân Mĩ. Cô đưa tay đặt vào bụng mình, liệu có phải...Nhân Mĩ lắc đầu không dám nghĩ. Chắc chắn là không phải như vậy. Cô và Cát vũ đã tính ngày rất đúng. Không thể có chuyện có thai được. Nếu như có thai, tất cả mọi cố gắng của cô sẽ bị sụp đổ trong gang tấc. Nhưng quả thực bây giờ cô thấy rất khó chịu, mấy ngày qua cô ngủ nhiều hơn là học. Đã thế lại còn rất hay thèm ăn, ăn vào rồi lại buồn nôn.

Cô đã có thai thật ư? Nhân Mĩ hoảng hốt. Liệu có nên nói cho Cát Vũ biết chuyện này không? Rồi nhân Mĩ lại lắc đầu trước suy nghĩ này. Không thể được. Anh ấy còn đang bận làm đồ án, những năm cuối đại học sẽ thật vất vả và bận rộn, cô không thể ích kỉ mà làm ảnh hưởng đến anh ấy được. Đợi khi nào anh ấy xong xuôi, cô sẽ thông báo cho anh ấy đển cả hai cùng giải quyết. Bây giờ cô đành chạy ra ngoài mua que thử thai đã. Nghĩ thế, Nhân Mĩ liền chạy vọt ra ngoài không suy nghĩ. Khánh Lâm thì hét lên phía đằng sau:

- Đi đâu thế?

Đến hiệu thuốc. Nhân Mĩ ngập ngừng trước vẻ tươi cười của cô bán hàng. Cô lí nhí:

- Cháu...cháu muốn cái đó.

Cô bán hàng nhíu mày khó hiểu:

- Cái đó là cái gì?

Nhân Mĩ trước sự truy hỏi của cô bán hàng thì không khỏi ngượng ngùng:

- Cái...cái để...biết mình có em bé không ấy ạ!

Cô bán hàng chẳng thèm chú ý đến sự ngượng ngùng của Nhân Mĩ. Mấy trường hợp này cô gặp rất nhiều. Chỉ buông một câu nói:

- Bọn trẻ bây giờ "ác" quá.

Rồi lấy một hộp ra đưa cho Nhân Mĩ. Dặn dò đôi ba câu về cách sử dụng.

Nhân Mĩ gật đầu lia lịa trước lời dặn dò của cô bán hàng. Rồi cô chạy về trường.

Nhân Mĩ thực sự hoảng hốt khi kết quả cô nhận được lại "dương tính" như vậy. Hai vạch đỏ chói trên que thử như rút cạn mọi sức lực của cô. Nhân Mĩ ngồi dựa vào trước cửa thẫn thờ một hồi lầu. Nước mắt cô chỉ trực trào ra. Đúng lúc ấy thì điện thoại cô rung lên. Cô vội vàng thu mấy đống đồ lại rồi đưa điện thoại lên tai nghe:

- Anh Vũ!

Cát Vũ nghe thấy giọng nói biến sắc của nhân Mĩ thì vội hoảng hốt:

- Em sao thế?

Nhân Mĩ lau nước mắt rồi lấy lại giọng bình thản:

- Không có gì, tại em nhớ anh quá thôi.

Cát Vũ như được câu nói này trấn an:

- Thật là...em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, nếu ốm thì đừng trách tôi. Đợi khi tôi tốt nghiệp, nhất định sẽ cưới em làm vợ.

Nhân Mĩ cố mỉm cười:

- Em sẽ chờ.
Cô không thể nói ra làm Cát Vũ lo lắng được. chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Nhất định cô sẽ chịu được. Về phần đứa con này, cô cũng không thể nhẫn tâm mà bỏ nó. Cô cần có thời gian suy nghĩ. Biết đâu Cát Vũ rất thích có đứa con này thì sao? Đã có lần anh ấy nói rồi mà. Nhân Mĩ đưa tay xoa phần bụng mình mỉm cười trong nước mắt:

- Nhất định mẹ sẽ làm con hạnh phúc. Nếu một ngày mẹ có bất đắc dĩ thì xin con cũng đừng trách mẹ.

Điện thoại của Nhân Mĩ lại khẽ rung lên một hồi nữa. Cảm giác bất an choáng ngợp lấy tâm trí của cô lúc này:

- Alo!

Đầu giây bên kia im lặng một hồi. Cái im lặng sao mà đáng sợ, nó làm cô lạnh toát cả sống lưng.

- Tôi là mẹ Cát Vũ.

Nhân Mĩ giật mình hoảng hốt. Cô rối rít cả lên:

- Dạ! Cháu chào bác.

- Khỏi chào hỏi làm gì cho mất công. - Bà Vy không thương tiếc dội một gáo nước lạnh vào Nhân Mĩ. - Tôi có chuyện mới gọi cho cô.

Cảm giác bất an vẫn không ngừng đeo bám Nhân Mĩ như một quả tạ được buộc sau lưng khiến cô cảm thấy nặng nề vô cùng.

- Có chuyện gì thế ạ?

- Tôi muốn ngày mai chũng ta gặp nhau.

Linh cảm cho nhân Mĩ thấy cuộc gặp gỡ lần này sẽ chấm dứt tất cả mọi thứ. Chấm dứt mối quan hệ giữa cô và Cát Vũ. Sẽ không còn gì nữa.

- Nếu cháu không muốn gặp thì sao ạ?

- Liên quan đến Cát Vũ. Cô có gặp không?

Bà ta là một người đàn bà độc đoán. Chắc chắn sẽ khơi ra chuyện để làm cô cảm thấy rò mò mà lao vào. Và cuối cùng thì bà ấy cũng thành công. Cô thực sự muốn biết cái chuyện liên quan đến Cát Vũ mà bà ấy sắp nói là chuyện gì?

- Được. Bác nói thời gian đi.

Bà Vy ngừng một lát rồi nói với giọng nhẹ nhàng nhưng thật lạnh lùng:

- Cô phải đi học nhỉ? Vậy gặp nhau sau giờ học của cô.

- Vâng. Cháu sẽ đến đúng giờ.

- Sẽ có xe đến đón cô. Tuyệt đối không được để Cát Vũ biết chuyện này.

Dù biết như thế là không phải nhưng Nhân Mĩ vẫn gật đầu nhận lời. Cô xem bà ta có những mánh khoé gì để tách cô ra khỏi Cát Vũ.

- Được. Cháu đảm bảo anh ấy sẽ không biết.
Chương 16 - Sự thật được phơi bày.

Trên giảng đường. Giáo sư vẫn thao thao bất tuyệt về bài giảng của mình. Học sinh phần đông là ngao ngán, ngáp dài ngáp ngắn. Có đứa thì nằm bò ra bàn mà đánh một giấc hoàn toàn không để ý gì đến xung quanh. Có đứa thì hì hụi trong ngăn bàn với chiếc điện thoại của mình...Nói chung là đủ trò.

Chỉ riêng Nhân Mĩ. Từ lúc tiết học đầu tiên cho đến giờ đã là tiết học cuối cùng kết thúc. Cô vẫn cứ ngồi thừ người ra. Cô đang lo lắng? Đang căng thẳng? Có lẽ tất cả đều đúng. Cuộc gặp gỡ lần này ai biết mẹ Cát Vũ sẽ nói gì với cô? Nếu như tình tiết trong phim thì có thể là vứt cho cô một tờ séc rồi nói cô tránh xa Cát Vũ, hoặc đe dọa cô nếu không sẽ cho ngưởi hãm hại mẹ cô...Nhưng nếu bà ấy biết được trong bụng cô mang đứa con của Cát Vũ thì bà ấy sẽ thế nào? Chắc chắn sẽ chẳng có người bà nào lại vứt bỏ đứa cháu của mình cho dù mẹ của nó có đáng ghét cỡ nào.
- Đại tỉ!

Nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ của Nhân Mĩ, Kiên đã thấy có gì đó không ổn.

Nhân Mĩ bị tiếng gọi của Kiên làm giật mình. Rồi cô quay người lại mỉm cười vẻ mệt mỏi:

- Anh không làm đồ án tốt nghiệp à?

- Tôi cũng phải nghỉ chứ.

Nhân Mĩ nói một câu nữa rồi dợm bước đi:

- Ra vậy.

Kiên vội vàng nắm lấy cổ tay của Nhân Mĩ khiến cô hơi ngỡ ngàng trước hành động này mà nhìn nó không chớp mắt. Còn Kiên thì cũng ý thức được hành động thái quá của mình thì vội vàng buông nhanh tay ra nói:

- Xin lỗi! Đại tỉ hôm nay sao vậy?

Nhân Mĩ lắc đầu cười trừ:

- Không! Làm gì có chứ? Trông em giống người xảy ra chuyện lắm sao?

- Tất nhiên rồi. Nhìn bộ mặt này làm sao giấu được người khác chứ? Nói cho tôi biết đi.

Nhân Mĩ cụp mắt xuống. Nếu Kiên biết cũng đống nghĩa với việc Cát Vũ sẽ biết. Rồi cô thở dài:

- Không có thật mà. Mấy hôm nay em thức đêm làm bài thực hành thôi.

- Thật không? - Kiên vẫn không khỏi dò xét.

- Thật mà. Cái này thì có gì phải nói dối chứ? - Rồi cô ngập ngừng - Mấy ngày nay...Cát Vũ...anh ấy có khỏe không?

Kiên hơi chạnh lòng trước câu hỏi này. Nhưng cậu vốn là người che giấu cảm xúc giỏi nên nói với vẻ mặt tươi cười là không phải khó:

- Sao lại không khỏe? Lao đầu vào đồ án khiến bạn bè ai cũng phải nể phục. Nghe chừng đại ca muốn tốt nghiệp lắm rồi.

- Ra vậy.

Đúng lúc ấy thì điện thoại của cô rung lên kéo theo bao sự bất an, lo lắng. Nhân Mĩ thở dài rồi nghe máy:

- Cháu sẽ ra ngay.

Bên kia không nói gì nữa. Tiếng tút dài lạnh lẽo vang lên tưởng chừng như xương tủy cũng cảm nhận thấy. Nhân Mĩ cất điện thoại. Lấy lại nụ cười trên môi, nhưng sao trông nó thật gượng gạo:

- Em có việc phải đi rồi.

Kiên mỉm cười:

- Được! Đại tỉ cứ đi đi.

Nhân Mĩ đi được một đoạn rồi quay đầu lại nói to với Kiên:

- Nói với Cát vũ hộ em. Dù có chuyện gì xảy ra anh ấy nhất định phải tin em.

Kiên dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng gật đầu đầy quả quyết. Cậu thấy trong lòng có gì đó khó chịu. Nếu bây giờ người được cô ấy yêu là cậu thì cô ấy có nói như thế không? Có quan tâm đến cậu như quan tâm đến Cát vũ không?

Rồi bóng dáng của Nhân Mĩ và Kiên mỗi người một hướng mờ dần trong dáng chiều. Bóng hai người kéo dài ra nhưng không bao giờ chạm được vào nhau. Một là cô đơn và một là mang đầy nỗi lo âu, chất chứa.

Tại Mộng Hoa Liên Trà.

Đây là một quán trà nổi tiếng trong thành phố. Quán được thiết kế theo kiểu Trung Hoa. Với những chiếc lầu tao nhã và những chiếc đèn lồng đỏ rực chiếu sáng. Dường như nó mở ra là để dành cho những người trong giới thượng lưu và biết thưởng thức trà. Tại đây, khi chúng ta bước chân vào, cái đầu tiên cảm thấy không phải là một quán trà, mà có thể là một thảo nguyên xanh lộng gió, có thể là một cánh đồng hoa ngát hương thơm, có thể là một chiều thu xác xơ với những chiếc lá...Tùy theo cảm nhận của mỗi người mà họ tưởng tượng ra mình đang đứng ở đâu. Đó là lí do vì sao nó có tên là Mộng Hoa Liên.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Nhân Mĩ theo chân người đàn ông mặc comple đen bước vào quán trà. Hương trà vấn vương nơi cánh mũi khiến tinh thần dễ chịu lạ thường. Cô bước lên lầu hai.

Bà Vy ngồi ở đây đã lâu. Đây là quán trà mà bà thích. Không phải thích trà mà là thích cảm giác ở đây. Có một sự thanh lọc lạ kì. Bà ngẩng mặt lên khẽ nhếch môi cười khi Nhân Mĩ cúi người chào. Bà đưa đôi bàn tay của mình ra ý muốn nói mời người khách mà bà mong chờ từ lâu ngồi. Rồi đưa tay với lấy tách trà Long tỉnh quấy nhẹ cho hương thơm bốc lên dịu nhẹ.

- Cháu không có nhiều thời gian. Có chuyện gì thì bác nói luôn đi ạ!

Bà Vy khẽ mỉm cười:

- Có vẻ như cô đang rất nóng lòng?

- Phải ạ!

Bà ta lại nhướn mày như để bộc lộ sắc thái cho câu nói vừa rồi. Rồi với tay gọi người phục vụ mặc xường xám cạnh đó:

- Cho cô đây một tách hồng trà.

Người phục vụ mỉm cười chấp thuận rồi đi xuống lấy.

Nhân Mĩ lo lắng. Bàn tay cô không ngừng mân mê vạt áo. Đôi lông mày cô không ngừng nhíu xuống. Cô cảm giác mồ hôi đang như đình công mà thoát ra khỏi cơ thể cô. Tại sao lại lo lắng và sợ hãi thế này cơ chứ?

- Vẫn câu hỏi cũ! Cô yêu Cát Vũ là có ý đồ gì?

Nhân Mĩ cụp đôi mắt xuống vẻ mệt mỏi. Câu hỏi này cô không muốn mất thời gian để trả lời một tí nào:

- Cháu có ý đồ gì chứ? Bác nghĩ là gia sản nhà bác ư?

Bà Vỹ vẫn điềm tĩnh:

- Không phải như thế sao?

Nhân Mĩ quả quyết:

- Không phải.

- Kể cả khi nó vốn là của cô?

Nhân Mĩ thoáng chút nhạc nhiên. Không hiểu bà ta đang nói gì:

- Cháu không hiểu.

Bà vỹ nhếch môi lên cười nhạt. Khẽ nhấp một ngụm trà rồi bà nói với giọng điệu lạnh lùng:

- Cô tại sao phải phí công giả vờ trước mặt tôi chứ? Chẳng lẽ cô tưởng tôi không biết cô đang nhăm nhe muốn lấy lại cái công ti vốn là của nhà cô sao?

Nhân Mĩ khựng người lại. Tách trà trên tay bỗng tràn ra ngoài. Cô không để ý đến chuyện này mà chỉ để ý đến câu nói của bà Vy. Bà ta nói gì nhỉ? Công ti của nhà Cát Vũ...là của nhà cô? Cô không phải là một người ngu dốt, có thể lờ mờ hiểu được công ti này là của nhà Cát Vũ đã cướp lấy.

- Bác nói gì? Không phải bố cháu thua lỗ sao?

Lần này thì đến bà Vy khựng người. Bà ta nhìn thẳng vào đôi mắt dài của Nhân Mĩ. Rõ ràng là cô không biết gì về chuyện này.

- Cô không biết chuyện gì sao? Năm đó tại sao nhà cô phải chuyển đi? Không phải là không muốn nhìn mặt gia đình tôi nữa hay sao?

Nhân Mĩ nắm mạnh tách trà, tưởng chừng có thể bóp nát nó được. Giọng run run:

- Cháu không biết.

- Cát Vũ cũng không nói?
Điều này càng làm cô cảm thấy đau đớn. Tại sao anh ấy lại giấu cô một việc như vậy? Tại sao lại muốn lừa dối cô cả đời, là chuyện lần trước mà anh ấy đã lo lắng sao? Là anh ấy muốn có con với cô để cô không thể dứt ra được khỏi anh ấy sao? Nước mắt Nhân Mĩ chỉ trước trào ra nơi khóe mắt. Nhưng cô biết mình phải thật kiên cường. Thế là cô ngẩng mặt lên nhìn cho nước mắt chảy ngược vào trong. Dường như chảy ngược cả vào trong tim khiến nó xót xa.

- Anh ấy chưa bao giờ nói.

Bà Vy mỉm cười hài lòng:

- Có vẻ như là nó cũng chỉ muốn chơi đùa với cô thôi nhỉ?

Câu nói này thật như muốn cào rách trái tim mềm yếu của nhân Mĩ. Nó như đặt một dấu chấm lạnh lùng cho sự tin tưởng mà cô dành cho Cát Vũ. Phải rồi, anh ấy chỉ muốn trêu đùa cô. Nếu không thì đã không giấu kín chuyện này đến vậy. Sợ cô sẽ cướp lại sao?

- Cháu hiểu.

Nghe Nhân Mĩ nói vậy bà Vy rất hả dạ. Xem ra Nhân Mĩ cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường. Bà lo sợ nó sẽ cướp lại gia sản là quá đáng rồi. Ngay đến chuyện giành hạnh phúc cho riêng mình nó còn hoang mang như thế này thì chắc chắn công ti sẽ mãi mãi nằm trong tay gia đình bà.

- Xem ra Nhân Trịnh và Thiệu Vân là một ông bố và bà mẹ tốt. Không muốn gieo thù hận vào lòng con cái.

Nói bố mẹ cô? Sự tức giận ngập tràn trong lòng Nhân Mĩ. Nhưng cô vẫn làm ra vẻ bình thản.

- Cảm ơn vì lời khen của bác. Nếu không còn việc gì khác nữa thì cháu cũng không nên nán lại lâu.

Bà Vy làm ra vẻ chấp thuận:

- Được. Tôi không tiễn cô.

Đường phố về chiều kẻ qua người lại tấp nập khiến Nhân Mĩ càng thêm cô quạnh và đau xót. Tại sao tất cả vẫn hối hả được? Tại sao họ vẫn bình thản đi qua một con người đang "thảm hại" như cô? Cả thế giớ này tại sao vẫn xoay quanh một cái trục vô hình kia mà không lỡ dừng lại để cùng cô cảm nhận nỗi đau một lần? Chỉ một lần thôi.

Nhân Mĩ ngồi xuống tại một bậc thềm của tiệm sách đã đóng cửa. Bức tường màu vàng cổ kính hoen ố theo thời gian càng làm tâm trạng của cô thêm buồn. Bây giờ không còn ai nữa. Cô có thể khóc. Có thể để tất cả vỡ òa và bùng nổ ra như chưa bao giờ kìm nén. Thân thể nhỏ bé bỗng run bần bật lên vì những tiếng nấc. Mặt mũi cô bỗng méo xệch đi bởi cảm xúc đang lan tỏa, các cơ mặt hoạt động mạnh theo sự chi phối của giác cảm. Nhân Mĩ thật sự rất đau.

Giờ đây cô không biết làm gì với Cát Vũ. Giận anh ư? Cô không có quyền cấm anh giấu cô. Hận anh ư? Có lẽ anh ấy chưa bao giờ cần cô yêu anh ấy. Tiếp tục yêu anh ấy ư? Cô không thể yêu người con trai của kẻ đã làm hại gia đình cô. Tất cả đều bế tắc. Điều cô nên làm bây giờ là chạy trốn.

Đúng lúc đó, trời đổ mưa. Vậy là sau bao nhiêu ngày âm u nó cũng đổ mưa rồi.

- Đại tỉ.

Kiên tay cầm chiếc ô đứng trước mặt Nhân Mĩ mỉm cười đầy thân thiện. Nụ cười này làm tâm trạng của cô có trở lên ấm áp phần nào. Nhìn thấy Kiên. cô vội ôm chầm lấy anh. Cô cần có người ở bên cạnh lúc này.

Kiên bị hành động bất ngờ của Nhân Mĩ làm cho ngẩn người hồi lâu. Cậu đưa cánh tay còn lại vuốt nhẹ lưng Nhân Mĩ. Người cô ấy đang run lên không ngừng. Và cả tiếng nấc kia nữa, nó cũng không ngừng vang lên bên tai cậu:

- Đại tỉ. Có chuyện gì vậy?

Nhân Mĩ giống như một đứa trẻ. Khi có mẹ mới khóc. Cô vội òa lên khóc.

Kiên không nói gì thêm. Chỉ lặng yên nghe tiếng mưa rơi cùng tiếng khóc nức nở của Nhân Mĩ hòa vào nhau. Cậu biết lúc này, im lặng chính là cách để trấn an tinh thần cô ấy.
- Em thất bại rồi. Đã thất bại thật rồi.

Kiên dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nói:

- Đại tỉ chắc chắn chứ?
Nhân Mĩ buông Kiên ra. Cô ngồi xuống bậc thềm gần đó. Nước mắt như những hạt pha lê không ngừng rơi xuống:

- Em không biết phải làm gì lúc này.

- Có chuyện gì thì nói tôi nghe.

Nhân Mĩ cần một người dốc bầu tâm sự lúc này nên đã không nghĩ ngợi mà kể hết với Kiên. Kể cả chuyện cô đang có thai. Cô không biết làm thế là đúng hay sai, chỉ cần có người hiểu là cô không phải mang tâm trạng nặng nề như thế này nữa.

Kiên hơi bất ngờ. Cậu không nghĩ là Nhân Mĩ lại có thai với Cát vũ. Trong lòng đau đớn muôn phần. Rồi cô ấy lại còn phải đau khổ ngồi khóc lóc ở đây nữa, thật tội nghiệp. Đại ca mà cậu kì vọng đang làm gì cô ấy thế này?

- Đại tỉ định làm gì lúc này? Có nói cho đại ca biết không?

Nhân Mĩ chợt nắm lấy cánh tay Kiên van nài:

- Xin anh! Đừng để Cát vũ biết việc này.

-Vậy đại tỉ định làm gì?

Cô vội cụp mắt xuống. Vẻ phiền não như bộ quần áo choáng ngợp lấy thân thể nhỏ bé của cô:

- Em sẽ chạy trốn. Chạy trốn khỏi anh ấy.

- Vậy công ti?

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Nhân Mĩ chợt thay đổi lạ kì. Vang vỏng chút gì đó của nỗi cừu hận:

- Em nhất định sẽ lấy lại.

- Chạy trốn được không?

Nhân Mĩ quả quyết:

- Chỉ cần rời khỏi đây, em nhất định sẽ làm được.

Kiên chợt nắm lấy bàn tay Nhân Mĩ. Nếu cô ấy đã buông tay khỏi Cát Vũ thì tội gì cậu không nắm lấy bàn tay lạnh này mà sưởi ấm nó:

- Nếu đại tỉ muốn. Tôi có thể đưa đại tỉ đi khỏi đây.

- Cùng anh chạy trốn? Anh sắp tốt nghiệp rồi còn gì? Hoài phí mấy năm đại học kia sao?
Kiên nhìn xa xam nói:

- Tôi sẽ sang Anh tiếp tục học.

- Vậy em sao có thể đi cùng anh được?

- Tôi có thể.

- Em không có tiền.

- Tôi có.

Một đoạn đối thoại ngắn gọn được hai người tạo ra. Trong lòng toàn những sự rối ren khiến Nhân Mĩ không nghĩ ngợi được gì nhiều. Cô chỉ cảm thấy người con trai trước mặt mình sao lại toàn tâm toàn ý đến như vậy? Cô không đáng.

Kiên biết được Nhân Mĩ đang nghĩ gì. Cậu chỉ ôm cô vao lòng nói nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên cậu dám làm việc này. Trước kia, cho dù cảm xúc có dâng trào thì cậu cũng không thể.

- Đại tỉ có thể lấy học bổng. Chi phí sẽ giảm đi rất nhiều. Học ở đó, đại tỉ có thể lấy lại được những gì của gia đình mình.

Nhân Mĩ chỉ hỏi:

- Đại học gì?

Kiên buông Nhân Mĩ ra nhìn thẳng vào mắt cô nói:

- Đại học Oxford.
Cát Vũ lo lắng đi trên đường. Dòng người qua lại khiến cậu càng thêm khó chịu. Nhân Mĩ rốt cuộc đang làm gì mà cậu gọi mãi cô ấy không nghe? Hay là cô ấy như sự sợ hãi của cậu, đã tự ý bước ra khỏi cuộc sống của cậu như mây khói tan đi? Cậu phải đi tìm cô ấy. Cảm giác bất an từ chiều đến giờ khiến cậu không thể tập trung làm được việc gì.

Cảnh tượng nơi hiệu sách cũ khiến Cát Vũ dừng chân. Cậu đứng như một bức tượng lẻ loi nhìn hai con người đang ôm nhau không chút ngại ngừng nơi dòng người qua lại. Là cô ấy sao? Là Kiên sao? Hai người đó sao lại ở đây? Cảm giác bất an trong lòng cậu là gì?

- Khốn nạn!

Cát Vũ nói to khiến Nhân Mĩ và Kiên nghe thấy vội vàng quay ra. Nhân Mĩ theo phản xạ đẩy người con trai trước mặt mình ra và hoảng sợ nhìn Cát vũ. Sắc mặt anh khó coi đang nhìn về hướng này càng làm cô thấy sợ hãi.

- Anh Vũ...

Còn chưa kịp nói gì thì Cát Vũ đã đi đến túm cổ áo Kiên và giáng một cú đấm. Lực ở cánh tay không hề có ý giảm khi đến gần mục tiêu là Kiên khiến cậu vì một cú đấm mà văng ra. Máu mũi bắt đầu rỉ ra đau đớn. Cậu hôm nay không thể tỏ ra là một người nhượng bộ được nữa.

- Đại ca. Tôi đã cho anh cơ hội chăm sóc đại tỉ nhưng sao anh lại làm không tốt?

Cát Vũ như không tin được vào tai mình:

- Cậu nói gì?

Chưa kịp nói gì thêm Kiên đã lao lên đánh khiến người đi đường không ngừng tò mò kéo đến xem. Chỉ có Nhân Mĩ đứng lặng người không chút động tĩnh. Kêu gào không, khóc lóc không. Cho dù thấy có lỗi khi lấy Kiên ra để làm bàn đạp chạy trốn thì cô cũng phải làm vậy. Người con trai mà cô yêu thương chắc chắn bây giờ đã xa mãi tầm tay rồi. Đành hẹn gặp anh vào một ngày khác, khi mà cô trở về, cùng anh đấu một trận xem ai thắng trên thương trường khốc liệt.
Chương 17 - Chạy trốn.

Nhân Mĩ về nhà Cát vũ trong tâm trạng ngổn ngang. Mọi đồ dùng ở nơi đây cô đều thu dọn sạch sẽ không một dấu tích. Cát Vũ ngồi ngoài sô pha. Cậu đã hút gần hết cả một bao thuốc. Hút đến nỗi cổ họng bỏng rát vậy mà sao tâm trạng không hề được kéo xuống?

Nhân Mĩ xách túi đi ra phía cửa. Cô không hề có ý quay đầu lại chào anh một câu.

Choang!!

Chiếc gạt tàn trên bàn giờ đây mỗi nơi một mảnh. Ánh mắt Cát Vũ hằn học, giận dữ nhìn về phía Nhân Mĩ. Cô ấy cứ thế mà đi, cô ấy ngay cả một lời chào cũng chẳng thèm nói với cậu. Rốt cuộc là cậu đã làm sai chuyện gì? Chẳng lẽ cậu đã sai lầm khi yêu cô ấy ư?

- Em có giỏi thì thử đi xem!

Nhân Mĩ cụp đôi mắt xuống. Đôi hàng mi rung động đến ủy mị. Câu nói này khiến cô thấy thương cảm nhiều hơn là sợ hãi:

- Có gì mà em không dám chứ?

Cát Vũ đứng lặng thinh nhìn người con gái mình yêu đang đứng phía cửa. chỉ vài phút nữa thôi, cô ấy sẽ rời xa cậu? Phải làm gì để níu giữ cô ấy lại đây? Đến bây giờ cậu mới phát hiện ra, Nhân Mĩ chưa bao giờ thuộc về cậu cả. Trái tim của cô ấy không toàn vẹn khi ở bên cậu. Nó được đặt ở một nơi nào đó rất xa, rất xa mà cậu không thể với tới được. Cát Vũ cứ đứng như thế cho tới khi Nhân Mĩ thực sự đã biến mất sau cánh cửa màu trắng kia. Cánh cửa. Nơi cất giấu những ước mơ về một gia đình hạnh phúc. Cánh cửa, nơi mà cậu đã những tưởng Nhân Mĩ đã thuộc về mình nhưng để rồi bây giờ, chính cánh cửa này là thứ khép lại bao ước mơ, bao hoang tưởng của cậu. Hết thật rồi.

Cát Vũ ngồi thụp xuống ghế. Ánh mắt lạnh như băng cô độc và giận dữ. Đôi vai rộng cứng nhắc như chống chọi với cơn đau. Cát Vũ lẩm bẩm, giọng mang đấy nỗi cừu hận sâu xa:

- Nhân Mĩ. Tôi đã nói nếu em rời bỏ tôi...Tôi nhất định sẽ hận em.

Màn đêm buông nhạt nhòa. Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn hơi thở.

Nhân Mĩ trở về kí túc xá. Cô nằm bệt xuống giường, không muốn ngủ, không muốn ăn. Trông cô giờ đây tiều tụy đến đáng thương. Nước mắt rơi không làm vơi đi cảm giác đau đớn đang ngập tràn trong tim. Ngay cả khi cô quyết định rời bỏ anh thì anh vẫn không bao giờ quên ý nghĩ đã độc chiếm được cô. Thật tàn nhẫn. Anh ấy là người mà cô ghét nhất trên thế giới này....và cũng là người mà cô yêu tha thiết nhất trên thế gian này. Kể từ bây giờ, sẽ học cách hận anh.

Rồi Nhân Mĩ đưa tay xoa bụng mình, nơi đây cất giấu một sinh linh nhỏ bé. Đó là cái mà cô cảm thấy rất khó xử. Nước mắt lại rơi khi chạm tay vào, cô có thể cảm nhận được dòng chảy sinh mệnh đang ngập tràn trong người cô. Một sức sống mãnh liệt như thế này làm sao cô có thể đang tâm vứt bỏ được chứ?

- Con yêu! Mẹ phải làm sao với con đây?

*************
Học bổng Oxford.

Thứ mà các sinh viên hằng mơ ước. Nó là một quá trình gian khổ, rèn luyện.

Đại học Oxford.

Được chọn làm trường học phù thủy trong Harry Potter. Nằm tại thành phố Oxford của Anh. Theo xếp hạng của The Times năm 2007, thì đây là đại học cổ kính nhất nước Anh, có lịch sử hơn 800 năm

Nhân Mĩ nộp đơn xin học bổng. Trong lòng vẫn ngổn ngang tâm trạng. Cô đứng ở cửa đầy lưỡng lự. Kiên đứng bên cạnh thúc giục:

- Sao thế? Em không muốn à? - Giờ đây, người con gái trước mặt cậu đã không phải là "đại tỉ" nữa rồi.

Nhân Mĩ nhìn Kiên. Rồi cô quay người bỏ đi. Cô không thể, nếu làm như vậy đứa con trong bụng cô sẽ phải vứt bỏ sao?

Kiên vội vàng chạy đến giữ tay cô. Tại sao cô ấy lại bỏ đi? Có phải không muốn đi cùng cậu không?

Nhân Mĩ ngước đôi mắt nhìn Kiên.

- Em...Đứa con này, em thật sự không muốn vứt bỏ.

Kiên thở dài rồi ôm Nhân Mĩ vào lòng an ủi:

- Giữ nó lại thì em có học được không? Sau này em vẫn có thể có lại nó, chắc chắn nó sẽ hiểu cho em.

Nhân Mĩ cảm thấy sống mũi cay cay. Đứa trẻ này không hề có tội. Người có tội là cô, chính cô là người sai lầm khi đưa nó đến thế giới này, để rồi giờ đây lại khiến nó trở lại cái thế giới âm u lạnh lẽo.

- Hãy cho em giữ nó đến khi sang Anh. Chỉ như vậy thôi cũng đủ rồi.

Kiên không nói gì. Coi như đấy được gọi là ngầm chấp thuận đi. Cô ấy cũng đã quá đau khổ rồi, nếu bây giờ vứt bỏ đứa bé này thì cũng không khác gì giết đi chính cô. Cậu sẽ để cho cô ấy thời gian, thời gian để cô ấy nhận ra đằng sau cô ấy luôn là cậu, đằng sau cô ấy là người sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy.

1 tháng sau.

Nhân Mĩ là người học không tồi, ngoại ngữ không phải là tệ nếu không nói là tốt. Cô nhanh chóng giành được học bổng. Tuy vậy nhưng khi trải qua quá trình ấy cô cũng như bị rút cạn sinh lực. Quả là gian khổ.

Cát Vũ như bốc hơi khỏi thế giới này sau khi anh ấy tốt nghiệp. Nhân Mĩ không còn nhìn thấy hình dáng cao ngạo đứng mỗi khi đứng trước cô nữa. Không còn nhìn thấy ánh mắt tựa băng tuyết của anh ấy nữa, không còn được anh ấy ôm vào lòng mà gọi tên nữa, không còn được nghe anh ấy hát mỗi khi cô mất ngủ nữa, không còn gì cả...

Nhân Mĩ đang thu dọn hành lí, cô chuẩn bị rời khỏi trường. Khánh Lâm mặt mày tiu nghỉu đi vào:

- Nghe nói cậu và Cát Vũ đã...

Nhân Mĩ tay vẫn gấp quần áo bỏ vào vali. Cô không nhìn Khánh Lâm nói:

- Phải. Sau này sẽ là người dưng.

- Vì thế mà cậu mới xin học bổng Oxford hay sao?

Nhân Mĩ khựng người lại. Câu nói này há chẳng phải bảo cô là muốn chạy trốn hay sao? Mà cũng đúng là như thế. Cô đang chạy trốn, chạy trốn khỏi cái nơi đầy ắp những kỉ niệm này. Trong thâm tâm có một ý nghĩ chỉ cần rời xa nơi này thì cô nhất định sẽ không đau khổ nữa, cô nhất định sẽ quên anh nhanh thôi.

- Sang đấy thì vẫn phải nhớ đến bọn này. Thùng Mail của mình vẫn trống hoác. - Lương Chi nói vẻ tiếc nuối.

Nhân Mĩ cười nhẹ. Cô xúc động ôm chầm lấy hai người bạn. Tuy ở cùng nhau không lâu nhưng trong lòng cô họ như chị em tốt từ lúc nào không hay.

- Biết rồi mà. Đợi khi mình về, nhất định sẽ tìm các cậu.

- Được.

- Được.

Bỗng điện thoại của Nhân Mĩ rung lên. Là mẹ Cát Vũ. Chẳng nhẽ bà ta còn sợ cô đeo bám Cát Vũ không chịu buông nữa sao?

- Có chuyện gì thế ạ?

Cô cảm tưởng phía đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười nhẹ lạnh lùng.

- Tôi chỉ muốn bào cho cô biết. 3 tháng nữa Cát Vũ nhà tôi sẽ làm đám cưới với Bảo An. Nếu cô không bận gì thì có thể đến dự.

Chiếc điện thoại trong tay như sắp rơi xuống. Bà ta cố tình làm cho cô không có đường quay về bên cạnh Cát vũ.

- Cháu sang Anh du học. Nhờ cô gửi lời chúc mừng đến anh ấy hộ cháu.

Bà Vy vẫn không buông tha:

- Ồ! Được. Chỉ sợ rằng nó đang hạnh phúc mà không để ý gì đến lời chúc mừng của cô thôi.


.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay