-->
- Đại tỉ. Nếu bây giờ tỉ vì truyền máu mà cũng nằm viện nốt thì tôi
biết ăn nói sao với đại ca? - rồi cậu quay ra nói với ông bác sĩ -
Lấy máu của tôi đi.
Nhân Mĩ đành chịu thua.
Ông bác sĩ gật đầu nói:
- Đi theo tôi!
Nhân Mĩ ngồi lại hàng ghế ở hành lang. Mùi thuốc tẩy trùng hòa với
không gian tĩnh mịch của bệnh viện càng khiến cho Nhân Mĩ cảm thấy
nơi đây thật lạnh lẽo và đầy đau thương. Cô bặm môi lại. Ngồi nghĩ
về tất cả những gì đã trải qua giữa cô và Cát Vũ. Năm 6 tuổi, bị
anh ấy lôi xuống dòng suối nhỏ khiến cảm lạnh cấp độ nặng. Tiếp
theo đó là chiếc xe đạp bị anh ấy tháo mất xích. Bài thực hành môn
kĩ thuật cũng bị anh ấy ăn cắp khiến cô bị 0 điểm... Cô chuyển nhà
đi rồi. Thực ra thì cũng chẳng khấm khá hơn chỗ ở cũ là mấy. Nơi
xóm ngày xưa ít ra vẫn còn bạn bè, Cát vũ dù có đáng ghét thì
thường vẫn mang bánh cho cô ăn, vẫn mang hoa từ nhà anh ấy sang cho
cô trồng, vẫn đánh đứa bạn khác mỗi khi nó bắt nạt cô...Rõ ràng là
cô đã không nhận ra những điều tốt đẹp mà anh ấy dành cho cô. Chỉ
chú ý đến những việc xấu xa mà anh ấy đối xử. Con người ta là như
thế đấy, luôn luôn tham lam và rất dễ mù quáng. Nhân Mĩ thở dài.
Nếu như đời không cho cô gặp lại anh ấy thì có lẽ cô sẽ không bao
giờ nhận ra điều này. Nếu như hôm nay không xảy ra chuyện có lẽ cô
sẽ không bao giờ nhớ lại tuổi thơ xưa kia. Sẽ không bao giờ nhớ đến
một người con trai dưới lốt hung tàn là một thiên thần dễ mến đến
nhường nào.
Cát Vũ đang chìm sâu vào hôn mê.
Trong đó, tâm hồn cậu vẫn tỉnh táo. Sự mệt mỏi khiến cậu chẳng muốn
gượng dậy. Cát Vũ thấy mình đang đứng bên một bờ vực. Cách một bước
chân sẽ là cái chết. Cát Vũ cảm thấy cơ thể như bị ai đó đẩy
xuống.
- Đừng!!
Thâm tâm cậu đang cầu xin bàn tay vô hình tàn nhẫn kia. Cát Vũ quay
ra phía sau. Phía sau chính là sự sống. Nhân Mĩ đang đứng mỉm cười
vẫy tay với cậu phía đằng xa. Cô ấy mỉm cười thật tươi, thật chờ
đón, thật hiền dịu. Cát Vũ cũng mỉm cười. Phải rồi, cậu đã thề là
nếu chưa độc chiếm được cô ấy thì chưa thể chết được. Chỉ có cậu
mới là người được chạm vào cô ấy, chạm vào với tư cách là người
chăm sóc cả đời cho cô ấy. Cát Vũ đang định chạy đến bên Nhân Mĩ
thì bàn tay vô hình đã đẩy cậu xuống. Có nghĩa là cậu sẽ phải chết
sao? Có nghĩa là Nhân Mĩ sẽ rơi vao tay kẻ khác sao? Có nghĩa là
cậu không thể độc chiếm cô ấy sao?
Giữa khoảnh khắc sự sống bị rút cạn. Giữa khoảnh khắc cả người bị
hố sâu hun hút nuốt chửng thì một bàn tay nắm lấy tay cậu. Cát Vũ
ngẩng mặt lên, là Nhân Mĩ. Cô ấy đang nghiêng đầu nở một nụ cười
với cậu. Cát Vũ nhìn vào đôi mắt kia. Tựa một biển hồ lặng sóng,
hiền hòa và dịu dàng. Cơ hồ cô ấy như mờ như ảo. Nhưng bàn tay vẫn
nắm chặt, chặt nhất có thể. Cát Vũ vui mừng. Là cô ấy đã cứu cậu,
là cô ấy đã không muốn cậu chết và cũng chính cô ấy đã cho cậu sức
mạnh.
Ánh sáng nơi phía đâu đó chói lòa cả mắt khiến cậu khẽ nheo mắt
lại. Cơ thể mệt mỏi và nặng trịch như bị hàng tấn chì đè lên. Cậu
khẽ cử động thì chợt đau nhói nơi phía phần bụng. Vậy là cảm giác
thật đã đến cũng có nghĩa là cậu vẫn còn sống.
- Anh Vũ! Anh tỉnh rồi.
Hình ảnh của Nhân Mĩ nhạt nhòa rồi dần dần rõ hẳn. Cát Vũ cảm thấy
khuôn miệng đắng ngắt và khô rát. Mùi thuốc tẩy trùng làm hại niêm
mạc mũi của cậu. Cát Vũ chỉ cảm nhận được hơi ấm từ phía đôi bàn
tay của Nhân Mĩ. Hóa ra cái nắm tay vừa nãy là thật. Là cô ấy đã
nắm lấy tay cậu mà kéo lại sinh mạng. Mái tóc và ánh mắt của Nhân
Mĩ như làm nền cho nhau. Hiền hòa và dịu dàng, vẻ sắc sảo bị lắng
đọng nơi phía cuối mắt. Cô ấy đã khóc. Cát Vũ khẽ đưa cánh tay nặng
nề của mình lên vuốt nhẹ khóe mắt cô. Tại sao lại khóc? Cậu đã tỉnh
dậy rồi mà. Có phải cậu tỉnh dậy đã khiến cô ấy thất vọng không? Có
lẽ cô ấy muốn cậu chết hơn. Như vậy cô ấy sẽ không bị cậu dày vò
nữa.
- Sao...lại khóc? - Cát Vũ nói yếu ớt.
Bị hỏi như chạm vào đúng vết thương. Nhân Mĩ chợt òa khóc, cô gục
đầu xuống giường rồi lại ngẩng lên nói trong tiếng nấc:
- Đồ xấu xa. Tại sao anh lại làm thế?
- Tôi đã làm gì em sao?
- Bảo anh chạy đi sao anh không chạy. Anh mà chết thì em biết làm
thế nào?
Rồi Nhân Mĩ lấy tay đánh Cát Vũ. Cơ hồ chạm phải vết thương khiến
cậu khẽ nhăn mặt mà kêu lên một tiếng. Nhân Mĩ vội khựng lại rồi
nói rối rít:
- Em xin lỗi! Anh đau lắm phải không?
Cát Vũ chợt nắm lấy tay Nhân Mĩ. Nhìn thẳng vào mắt cô:
- Đau. Đau muốn chết.
Câu nói này càng khiến Nhân Mĩ cuống quýt:
- Vậy phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?
- Hôn tôi.
Nhân Mĩ vội khựng lại. Rõ ràng là Cát Vũ lại lừa cô. Nhân Mĩ khẽ
cúi đầu xuống nói nhỏ:
- Anh lại thế rồi.
Cát Vũ đưa tay nâng cằm Nhân Mĩ lên nói:
- Hôn tôi.
- Em...
Nhân Mĩ chần chừ trong giây lát. Rồi cô hôn nhanh vào bờ môi nhợt
nhạt của Cát Vũ. Hai bờ môi một mềm mại, một khô ráp chạm vào nhau
như đã thắt nút cho sợi dây tình cảm. Chấp nhận để nó ràng buộc cho
dù chẳng dễ dàng gì nếu muốn thoát ra. Nhưng có lẽ sẽ chẳng ai muốn
thoát ra cả.
- Tôi yêu em.
Nhân Mĩ nhìn vào đôi mắt kia. Nó mệt mỏi, nhưng lại chan chứa tình
cảm. LÀ anh ấy đang cố gắng để cô hiểu, là anh ấy đang cô gắng níu
lấy bàn tay cô mà bảo vệ. Vậy tại sao cô lại nỡ rời khỏi bàn tay ấy
đây?
- Em yêu anh.
Bàn tay Cát Vũ nắm chặt hơn. Cậu không nghe nhầm chứ? Là cô ấy nói
cô ấy yêu cậu. Đây là thực, không phải ảo. Không còn là giấc mơ mà
cậu hằng mơ ước mỗi đêm nữa.
Con người là loài động vật giàu tình cảm. Nó luôn bộc lộ những hỉ
nộ ái ố cho nhau thấy. Các cung bậc cảm xúc cũng thật đa dạng. Cát
Vũ có thể vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, vừa khó hiểu. Cậu nắm tay
Nhân Mĩ khẽ hỏi:
- Chẳng phải là em luôn ghét tôi sao?
- Bây giờ không ghét nữa.- Nhân Mĩ ngượng ngùng quay mặt đi.
- Em không thấy rằng mình quá nhanh để nói câu này sao? Hôm qua vẫn
còn ghét tôi cơ mà.
Nhân Mĩ chợt nhìn thẳng vào mắt Cát Vũ trả lời:
- Em chợt nhận ra là...- Cô ngập ngừng- Có một người con trai ngốc
nghếch luôn thích độc chiếm người khác. Nhưng độc chiếm là để bảo
vệ. Em chợt nhận ra là người con trai ấy chưa bao giờ độc chiếm
được em nhưng lại vẫn luôn bên em bảo toàn sự bình yên cho em. Luôn
giành cho em thứ tình cảm khó nói thành lời nên mới thích dùng hành
động đáng ghét để chứng tỏ. Thật ngốc nghếch Anh ấy lúc nào cũng
muốn em là của anh ấy, vậy mà lại sẵn sàng giao em cho người khác
bảo vệ để một mình chịu nguy hiểm. Anh ấy bề ngoài lạnh lùng nhưng
bên trong lớp vỏ băng tuyết ấy lại là một ngọt lửa mãnh liệt bùng
cháy. Tại sao đến bây giờ em mới nhận ra?
Cát Vũ lặng người đi. Rồi cậu ho khan vài tiếng để che giấu sự ngại
ngừng sắp phán tán lên mặt. Cậu quay lưng lại phía Nhân Mĩ
nói:
- Thằng nào ngốc thế chứ? Tôi buồn ngủ rồi.
- Đôi khi em tự hỏi có phải vì người đó quá ghét em nên mới làm
vậy?
Cát Vũ chợt quay người lại nói nhanh:
- Tuyệt đối không phải vậy. Tôi chưa bao giờ ghét em.
Nhân Mĩ cười tinh quái:
- Là anh sao?
Cát vũ biết mình mắc lừa vội vàng quát lên:
- Em dám lừa tôi?
Nhân Mĩ vẫn cười. Nhìn cái dáng vẻ trẻ con của Cát Vũ cô rất
thích.
- Tôi đi ngủ. Đừng làm phiền tôi.
Thực ra cậu không thể ngủ được. Vết thương nơi phía bụng cũng chẳng
át nổi niềm hạnh phúc đang len lỏi trong tim. Nhân Mĩ vẫn không
chịu nghe lời nhưng cô ấy đã chấp nhận. Chập nhận và nâng niu tình
cảm của cậu. Từ bao giờ nhỉ?
- Kiên đã truyền máu cho anh.
Cát vũ quay người lại:
- Thằng ngốc đó. Luôn làm những gì mình thích.
- Nếu anh ấy không truyền thì người truyền sẽ lầ em.
- Vậy sao?
Không khí chợt lắng xuống. Cát Vũ lờ mờ đoán ra được điều gì đó.
Cậu nhắm hờ mắt khẽ lẩm bẩm:
- Thằng ngốc này! Không tự lượng sức mình
Chương 12 - Độc chiếm.
Một tháng sau. Cát Vũ xuất viện.
Thực ra thì cậu có thể xuất viện sớm hơn nhưng vì Nhân Mĩ cứ khăng
khăng nói khi nào cậu khỏe hẳn thì mới được ra khỏi viện.
Đám con gái trong trường nghe tin thần tượng của mình nằm viện thì
lũ lượt kéo đến thăm. Hết hoa rồi lại đến canh gà, hết sữa lại đến
hoa quả... Nhiều lần Cát Vũ đành quát lên đuổi tất cả về. Thật
chẳng ra cái thể thống gì, ai cho họ đến thăm? Ai cho họ tự ý vào?
Đúng là mặt dày một lũ.
Nhân Mĩ một tay đỡ Cát Vũ một tay xách túi đồ lỉnh kỉnh.
- Em coi tôi là ông già 80 hay sao?
Nhân Mĩ nói thản nhiên:
- Anh vừa mới xuất viện. Sức khỏe cũng chỉ so bì được với ông lão
70.
Cát vũ tức giận hất tay Nhân Mĩ ra. Cậu đi thẳng ra chiếc xe mà
Kiên chuẩn bị và không nói năng gì.
Nhân Mĩ thở dài. Lại làm anh ấy tức giận rồi. thực ra cô cũng chỉ
muốn quan tâm anh ấy thôi mà. Chẳng lẽ anh ấy không hiểu cô còn
mong anh ấy khỏe mạnh hơn ai hết? Tại sao chỉ cần không vừa lòng là
tức giận được?
Kiên bước xuống xe. Chạy đến đỡ hộ Nhân Mĩ túi đồ rồi nhoẻn miệng
cười thân thiện:
- Để tôi giúp đại tỉ.
- Cảm ơn anh!
Nhân Mĩ lên xe ngồi. Ánh mắt lại mang vẻ trầm buồn khó tả. Cát Vũ
quay mặt sang phía bên kia không thèm nhìn cô lấy một cái. Bất
giác, Nhân Mĩ ho vài tiếng. Thực ra mấy ngày gần đây trời có trở
lạnh. Nhưng thời gian đến bệnh viện không cho phép cô đun nước tắm
nên đành cắn răng chịu lạnh mà tắm nước lạnh.
Cát Vũ nghe thấy tiếng ho của Nhân Mĩ vội vàng quay người lại. Cậu
nói đầy vẻ lo lắng:
- Đã uống thuốc chưa?
Nhân Mĩ mỉm cười khi Cát Vũ quan tâm, trong khi trước đó anh ấy vẫn
đang giận. Rõ ràng là tính khí vẫn chẳng phù hợp với tuổi một chút
nào:
- Em không sao.
- Tôi hỏi em đã uống thuốc chưa?
- Em...
Còn chưa kịp nói gì thêm thì Cát Vũ đã nói với Kiên:
- Đến hiệu thuốc đi.
Nhân Mĩ cũng quay ra cản lại:
- Không cần đâu. Em có thuốc rồi.
Cát Vũ lừ mắt:
- Nói dối.
- Em không nói dối. Lúc vào trường em đã chuẩn bị mấy loại thuốc để
phòng khi bị ốm.
Ánh mắt Cát vũ đã bớt lạnh đi phần nào. Cậu hạ thấp giọng.
- Vậy thì tốt. Về kí túc xá lấy thuốc sau đó đến nhà tôi.
Kiên nghe hai người nói chuyện vẫn tự coi mình đã bị điếc. Cậu
không nói gì.
Nhân Mĩ khẽ nhíu mày:
- Sao lại về nhà anh?
Cát Vũ vẫn nói thản nhiên:
- Về nhà nấu cơm cho tôi ăn.
- Anh thật là vô lí.
Nói như vậy thôi chứ thực ra Nhân Mĩ rất vui khi nghe Cát Vũ nói
như vậy. Rõ ràng là anh ấy muốn ăn cơm do cô nấu. Nghĩ vậy, khuôn
miệng của Nhân Mĩ chợt giãn thành một nụ cười ấm áp. Hạnh
phúc.
Cát Vũ nhìn Nhân Mĩ cười hạnh phúc như vậy chợt thấy tim đập rộn
ràng. Sẽ là như vậy...cả đời này sẽ làm cho cô ấy giữ mãi nụ cười
này trên môi.
******************
Đến nhà Cát Vũ.
Không gian này lại một lần nữa khiến Cát Vũ thoải mái. Trước kia
cậu không bao giờ muốn đến đây. Nhưng bây giờ thì sao? Có Nhân Mĩ ở
đây, có những cảm giác hạnh phúc mà cô ấy đem lại. Vậy hà cớ gì mà
cậu không thể muốn đến đây được.
- Anh nghỉ đi. Em sẽ nấu cơm.
Cát Vũ không nói gì đi thẳng vào phòng ngủ. Đúng ra là cậu không
biết nói gì cả. Có lẽ từ trước đến nay cậu vẫn là một người kiệm
lời nói. Không thì tại sao đứng trước Nhân Mĩ lại chẳng nói được
lời nào chứ? Và cậu cũng biết những điều cậu nói ra không bao giờ
làm cô ấy vui được. Chỉ là những câu nói mang âm sắc quát nạt mà
thôi. Tôt nhất là không nói gì, như thế có lẽ cô ấy sẽ vui
hơn.
Nhân Mĩ đi vào trong khu bếp. Thức ăn đã ở sẵn trước mặt. Phải nấu
cái gì thật bổ dưỡng như vậy mới khiến Cát Vũ mau khỏe lại. Đó là
lí do vì sao cô lại mua thịt bò. Nhân Mĩ khẽ mỉm cười rồi bắt tay
vào làm.Cảm giác của cô bây giờ thật khó nói thành lời. Trái tim
rung động khó nắm bắt. Chưa bao giờ sự ấm áp lại ngập tràn đến mất
kiểm soát như vậy. Mong sao sau này người ở bên cạnh Cát Vũ sẽ luôn
là cô.
- Tại sao em không ăn?
Nhân Mĩ mải nhìn Cát Vũ nên không để ý gì đến bữa ăn. Tại sao lúc
nào ngắm anh ấy cũng bị phát hiện một cách hớ hênh như vậy. Nhân Mĩ
ngượng ngùng rồi cúi đầu xuống ăn.
Cát Vũ cố nhịn cười trước bộ dạng của Nhân Mĩ. Cậu gắp một miếng
thịt bò vào bát cô rồi nói với giọng thờ ơ:
- Đừng tưởng nhìn tôi như vậy thì tôi sẽ hạnh phúc. Con gái nhìn
tôi với ánh mắt như em rất nhiều.
Nhân Mĩ hậm hực đưa đôi đũa dằm mạnh vào bát cơm. Dằm luôn cả miếng
thịt bò mà Cát Vũ vừa gắp. Anh chẳng biết nói những lời mật ngọt
làm cô vui, Chẳng biết ấm áp làm những điều lãng mạn khiến cho cô
hạnh phúc. Thật là đang ghét, nếu không biết làm những điều ấy thì
cô xin anh đừng nói những lời đáng ghét như thế kia.
- Tuy nhiên...- Cát Vũ nói ngập ngừng hình như là đang xấu hổ.
Giọng điệu cứ thế nhỏ dần - Em chỉ có thể nhìn tôi bằng ánh mắt ấy.
Tôi rất thích em nhìn tôi như vậy.
Nhân Mĩ ngẩng mặt lên. Câu nói này bé nhưng cũng đủ để cô nghe
thấy. Rồi cô mỉm cười. Cát Vũ này dễ thương hơn Cát Vũ ngày trước.
Trước kia, nếu muốn cô nhìn anh ấy sẽ làm những trò quái ác khiến
cô chỉ biết nhìn anh bằng ánh mắt thù hận. Đúng là có chút thay đổi
rồi.
Bữa cơm kết thúc. Nhân Mĩ rửa bát trong niềm hạnh phúc. Thỉnh
thoảng còn ngân nga vài câu hát trong bài Hair like snow. Cô chỉ
hát khi tâm trạng vui cực độ. Và rõ ràng bây giờ chỉ số tâm trạng
của cô đang tăng không ngừng.
Xong xuôi Nhân Mĩ bước ra. Cát Vũ đang xem ti vi ở sô pha. Cô khẽ
ngồi xuống rồi mỉm cười.
- Đừng cười ngốc nghếch như vậy!
Nhân Mĩ khựng người lại. Cô làm vẻ giận dỗi:
- Em đâu có cười ngốc nghếch?
Cát Vũ bất ngờ kéo người cô lại rồi hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.
Cậu hôn như muốn nuốt trọn hơi thở của cô. Nhân Mĩ bị môi của Cát
Vũ chiếm đóng bỗng không nói được gì. Chỉ biết đối phó lại với nụ
hôn nồng cháy đang diễn ra. Rồi Cát Vũ nhẹ nhàng dời khỏi đôi môi
của Nhân Mĩ. Cậu nhìn cô đắm đuối và nói giọng khàn khàn:
- Em không cười ngốc nghếch vậy tại sao lại làm hại tôi như thế
này?
Lần này Nhân Mĩ cũng còn chưa kịp trả lời câu hỏi không- cần -
thiết của Cát Vũ thì đã bị anh bế thốc vào phòng ngủ. Nhân Mĩ không
phải là một đứa trẻ. Cô biết chuyện gì sắp diễn ra. Khi Cát Vũ đặt
cô lên giường thì cũng là lúc Nhân Mĩ quát lên:
- Anh Vũ! Chúng ta còn đi học.
Cát Vũ vẫn hôn cuồng nhiệt. Đôi môi cậu di chuyển từ khuôn mặt đến
cổ, rồi xuống vùng xương quai xanh. Nghe câu hỏi của Nhân Mĩ. Cát
Vũ khẽ cắn nhẹ một cái vào vai cô nói:
- Không có nội quy cấm làm những chuyện này.
Rồi cậu tiếp tục. Nhân Mĩ vẫn hét lên không ngừng:
- Không thể làm thế được. Em chưa sẵn sàng.
- Cái này là theo bản năng.
Rồi đôi tay Cát Vũ khẽ luồn vào áo Nhân Mĩ. Cậu đặt tay vào phần
lưng đang nóng hừng hực của cô. Da thịt mềm mại kích thích dục vọng
trong người cậu. Cát Vũ lâng người Nhân Mĩ lên rồi kéo áo cô. vội
vàng:
- Đừng. Làm như vậy chúng ta sẽ có con.
Cát Vũ đã cởi bỏ được chiếc áo phông của Nhân Mĩ. Khuôn ngực đầy
đặn và trắng nõn lộ ra. Cát Vũ cúi đầu xuống hôn. Cậu muốn độc
chiếm cô. nhất định phải vậy. Cậu đã chờ đợi quá lâu rồi.
Nhân Mĩ biết rằng mình đang hoàn toàn bất lực. Không thể chống đỡ
nổi trận cuồng phong là Cát Vũ đang kéo đến ào ạt. Cô biết là Cát
Vũ muốn độc chiếm cô từ rất lâu rồi. Cái lần bị cho uống thuốc lắc
cũng thế. Nhưng anh ấy tôn trọng cô. Bây giờ hai người đã là của
nhau về mặt tinh thần, anh ấy hoàn toàn có thể có tư cách khiến cô
là của anh về mặt thể xác.
Giữa khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, trong người Nhân Mĩ cũng
cảm thấy một luồng dục vọng kéo đến. Người Cát vũ nóng hừng hực
khiến đôi má của Nhân Mĩ cũng khẽ ửng hồng. Cô vòng tay lên cổ và
hôn Cát Vũ.
Đau.
Một cơn đau kéo đến khiến Nhân Mĩ không chịu đựng nổi mà khẽ rên
lên. Đây là lần đầu tiên cô thấy cảm giác đau này. Tưởng chừng như
có thể chết đi được. rốt cuộc thì bao giờ mới kết thúc?
Cát Vũ cúi xuống nhìn Nhân Mĩ. Khuôn mặt cô ấy đang nhạt nhòa nước
mắt. Cậu hôn cô rồi nói giọng trìu mến:
- Đau sao?
Nhân Mĩ gật đầu. Nước mắt càng tuôn ra ào ạt. Cát Vũ khẽ hôn cô một
lần nữa rồi nói:
- Sẽ hết nhanh thôi.
*****************
Nhân Mĩ tỉnh dậy sau một đêm làm những việc mà ngay cả bản thân
cũng không tưởng được. Cô quay sang nhìn chỗ bên cạnh thì thấy
trống không. Cát Vũ đi đâu rồi? Nhân Mĩ ngồi dậy thì thấy toàn thân
đau ê ẩm. Cát vũ đáng ghét, hại cô ra nông nỗi này, bỏ mặc nước mắt
của cô mà vẫn làm tới.
Cô ngồi dậy và mặc quần áo. Không biết anh ấy bỏ đi đâu rồi?
- Em dậy rồi à? Ra ngoài ăn sáng đi.
Nhân Mĩ ngượng ngùng quay mặt đi không nói được gì. Quả thật bắt cô
đối mặt với anh thì cần có sự chuẩn bị về mặt tinh thần.
Cát Vũ vội bước đến bên cạnh ôm cô vào lòng. Mùi thức ăn từ quần áo
tỏa ra khiến Nhân Mĩ cảm thấy đói. Có lẽ là anh đã dậy để chuẩn bị
bữa sáng cho cô. Giọng nói của Cát Vũ nhẹ nhàng và trầm ấm vang
lên:
- Em không phải lo. Tôi không phải là kẻ ăn xong rồi bỏ đấy cho
người ta dọn đâu.
Nhân Mĩ khẽ đánh vào ngực anh:
- Đáng ghét. Em đâu có nói như vậy?
- Vậy tại sao em lại bảo làm thế này là có con? Chẳng phải em đang
lo lắng hay sao? Hay sợ tôi không nhận đứa con này?
Nhân Mĩ cười khổ sở:
- Em đã có con đâu? Ý của em là nếu có con thì sẽ bị đuổi học. Anh
nghe rõ chưa?
Cát vũ buông cô ra và đi ra ngoài. Không quên nói:
- Em có thể uống thuốc.
Đầu óc trong sáng của Nhân Mĩ mất ba giây để hiểu câu nói này. Cát
Vũ đáng ghét. Nếu anh mà làm cô có con cô nhất định sẽ băm vằm anh
ra làm nghìn mảnh. Tất nhiên chỉ là tưởng tượng thôi. Chỉ cần đối
diện với ánh mắt của anh là cô đã thấy sợ rồi.
Cát Vũ nấu ăn rất ngon. Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm do anh nấu.
Quả thật là cô không biết anh còn có thể đảm đang như vậy.
- Không cần thiết phải khen tôi đâu.
Như đoán được ánh mắt trầm trồ của Nhân Mĩ, Cát Vũ mới nói câu đó.
Cậu gắp rau cho Nhân Mĩ nói:
- Em sợ có con đến thế sao? Không đi học được thì sau này tôi sẽ
nuôi em.
Nhân Mĩ gắp lại thức ăn cho Cát vũ rồi nói giọng buồn buồn:
- Em cần phải học để lấy lại công ti của bố.
Đôi đũa của Cát vũ rơi khẽ. Trái tim như bị ai đó đâm vào. Cậu đã
quên mất điều này. Công ti của nhà Nhân Mĩ...Cát Vũ sợ hãi. Nếu cô
ấy biết được thì sẽ thế nào. Cậu biết bố mẹ cô ấy ngày xưa sợ ảnh
hưởng đến tâm tư trẻ con trong cô ấy nên đã giấu kín chuyện này. Có
lẽ họ đã tốt bụng khi nghĩ không nên để hai đứa trẻ thù hằn lẫn
nhau. Nhưng...cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi.
Nhận thấy khuôn mặt của Cát Vũ biến đổi. Nhân Mĩ lo lắng hỏi:
- Sao vậy?
Cát Vũ cười cho qua chuyện rồi lắc đầu:
- Em ăn đi. Không có chuyện gì đâu.
Nhân Mĩ nghi ngờ nhìn Cát vũ. Cô biết chắc chắn là có chuyện gì đó.
Anh ấy đang giấu cô. Bây giờ cô và anh đã là của nhau rồi tại sao
lại phải giữ bí mật với cô. Nhân Mĩ buồn bã cúi mặt xuống ăn cơm.
Có lẽ có điều gì khó nói. Một ngày nào đấy cô sẽ được biết.
Chương 13 - Điều che giấu.
Trong trường rộ lên một thông tin mới. Cát Vũ và Nhân Mĩ đã trở
thành một đôi. Vậy là xưa nay mấy lời đồn giờ đã trở thành hiện
thực.
Cát Vũ nắm tay Nhân Mĩ vào thư viện trong ánh nhìn của nhiều người.
Tất nhiên là hai người sẽ chẳng để ý gì đến ánh mắt này. Họ vẫn chú
ý đến cái hạnh phúc ngập tràn của bản thân hơn.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Hôm nay cả hai đều rỗi, Cát Vũ rủ cô đến thư viện. Không gian yên
tĩnh nơi đây có thể khiến cậu thấy bình yên. Cậu thích nhìn cô mỗi
lúc chăm chú vào một cái gì đó. Lúc ấy cô giống một nữ thần với ánh
hào quang bao quanh. Mái tóc dài hay thả bồng bềnh sau lưng khiến
phần sắc sảo dịu đi phần nào. Cậu chọn một cuốn sách cho mình và để
ý thấy Nhân Mĩ chọn một cuốn sách về kinh doanh. Có lẽ cô ấy có ý
chí khôi phục lại công ti của bố thật. Cát Vũ khẽ thở dài.
- Dạo này anh có chuyện gì phiền não à?
Nhân Mĩ hỏi trong khi đôi mắt vẫn nhìn vào quyển sách trước mặt.
Cát Vũ nhìn cô lưỡng lự hồi lâu. Cậu không biết có nên nói câu này
cho cô nghe không?
- Không có chuyện gì đâu!
Dẫu biết cô ấy đã từng nói: Nếu đã yêu nhau thì đừng nên giấu
chuyện gì, nếu quá nặng nề, cả hai có thể tìm cách giải quyết. Ấy
vậy mà cậu chẳng thể có gan nói ra điều đang nói trong lòng. Nếu cô
ấy biết việc này cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ mất cô ấy.
- Em có cảm giác anh đang giấu em chuyện gì dó.
Âm sắc hết sức bình thường nhưng lại mang sự nghi vấn đến lấn át cả
tâm trạng đối phương. Cát Vũ giả vờ chăm chú vào quyển sách trước
mặt không nói gì. Điều tốt nhất lúc này là không nên nói. Cát vũ
thật sự thấy mệt mỏi, cậu đã phải chờ bao nhiêu lâu mới có được cô
ấy. Nếu bây giờ chỉ vì một câu nói mà làm cô ấy bước ra khỏi cuộc
sống của cậu thì thà đề cho ấy mãi mãi không biết việc này. Hãy
nhắm mắt mà để nó trôi qua.
Nhưng rồi Cát Vũ chợt nghĩ ra cái gi đó.
- Tôi muốn đưa em đến gặp gia đình tôi.
Nhân Mĩ ngẩng mặt lên nhìn cát Vũ. Khuôn mặt anh ấy cương nghị, quả
quyết lạ thường. Có lẽ anh ấy chỉ thông báo cho cô biết thôi chứ
thực chất cô có đi hay không cũng không do cô quyết định. Tuy
nhiên, Nhân Mĩ vẫn nói lưỡng lự:
- Bố mẹ anh...
Cát Vũ thực sự hi vọng khi nhìn thấy Nhân Mĩ bố mẹ cậu có thể hiểu.
Công ti hiện tại có thể giao cho cậu sau này, nhưng cô ấy phải là
người vợ của cậu thì cậu mới có thể san sẻ cho cô ấy. Như vậy, Nhân
Mĩ không cần phải cố gắng học mà vẫn nắm trong tay công ti. Cậu
đành phải đánh cược một phen thôi.
- Sao? Em không muốn à?
Nhân Mĩ cảm thấy có chút hạnh phúc. Anh ấy nói như vậy có nghĩ là
anh ấy muốn cô trở thành một phần gia đình của anh ấy. Tuy nhiên,
liệu bố mẹ anh ấy có chấp nhận cô không?
- Em yên tâm. Bố mẹ tôi chẳng phải đã biết em rồi hay sao? Em quên
là mẹ tôi rất yêu quý em à?
- Có thật không? Mẹ anh vẫn còn nhớ chứ?
Cát Vũ cốc nhẹ vào đầu Nhân Mĩ mỉm cười:
- Em cho rằng trí nhớ của mẹ tôi kém sao?
Thấy Nhân Mĩ cười, trong lòng Cát Vũ cũng thấy bớt nặng đi phần
nào. Cậu không biết việc này có thành công không nhưng thực sự cậu
rất sợ mất Nhân Mĩ. Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh cậu là cậu có thể vứt
bỏ tất cả. Cát Vũ không biết mình đã lún sâu đến bao nhiêu, chỉ
biết rằng nếu Nhân Mĩ cần hạnh phúc, dù chỉ còn một khắc để sống
thì cậu cũng làm cho cô ấy vui. Nhưng nếu một ngày nào đó, cô ấy
biết việc này thì... Cái nếu này làm cậu không muốn nghĩ. Cô ấy mà
một câu nói chia tay thì cậu sẽ sẵn sàng chấp nhận cho dù rất sợ,
nhưng cô ấy mà lặng lẽ rời xa cậu thì có lẽ cả đoạn đường còn lại
cậu đi là để hận cô ấy. Cậu sẽ làm như thế...
Buổi tối. Nhân Mĩ lại đến nhà Cát Vũ. Từ khi yêu nhau, cô rất hay
lui tới đây. Cát Vũ cũng đã sắm nhiều đồ dùng hơn cho căn nhà.
Khiến cô có cảm giác mình là một người vợ thực thụ của Cát Vũ. Bà
giám thị thì vẫn ngu ngơ không hiểu sao dạo này Nhân Mĩ rất hay xin
về nhà thăm mẹ. Lí do của cô là mẹ bị ốm nặng, phải thường xuyên về
nhà. Làm cho bà giám thị cũng phải thở dài thương thay cho số phận
ốm đau của người đàn bà này.
Đôi khi có những điều có thể che giấu được đến khi nhắm mắt xuôi
tay, nhưng lại có những điều bị phơi bày chỉ là vấn đề thời
gian.
Nhân Mĩ lại làm cơm cho Cát Vũ ăn. Nghe anh nói anh rất thích ăn
cơm do cô nấu khiến cô cảm thấy hạnh phúc dâng trào. Chỉ cần anh ấy
thích, chỉ cần không quá đáng thì cô nhất định sẽ làm cho anh ấy
vui.
- Đợi thứ 7 được nghỉ anh sẽ đưa em đi gặp bố mẹ.
Nhân Mĩ nói nhỏ:
- Nhanh thế sao?
- Em không muốn?
Nhân Mĩ vội vàng thanh minh:
- Không phải! Chỉ là em không biết có đủ thời gian để chuẩn bị
không thôi.
Cát Vũ thở nhẹ nhàng rồi dịu dàng vuốt tóc cô. Lúc nào Nhân Mĩ cũng
sợ hãi hoặc lo lắng những chuyện không đâu.
- Em thật là, không cần chuẩn bị gì đâu. Bố mẹ tôi đã biết em từ
bé, em như thế nào chả nhẽ họ không hiểu?
- Nhưng cũng đã nhiều năm rồi mà.
Cát Vũ cúi mặt gắp thức ăn rồi hạ thấp giọng:
- Ngày nào tôi cũng nhắc đến em.
Nhân Mĩ khựng lại nhìn Cát Vũ. Cô lại cố nói:
- Nhưng thời gian có thể khiến người ta thay đổi.
- Em chẳng thay đổi gì. Ngoài việc có phần xinh đẹp hơn.
Không khí lại trở về vẻ trầm mặc vốn có. Mỗi người có một tâm sự
riêng. Cát Vũ không nghĩ là bố mẹ cậu có còn nhớ Nhân Mĩ không. Có
lẽ họ nhớ bố mẹ cô nhiều hơn là nhớ cô. Nói thế nào nhỉ? Mẹ cậu và
mẹ Nhân Mĩ đã từng là bạn thân, nhưng mẹ cậu lại trở mặt. Cướp lấy
tư liệu quan trọng của công ti từ tay mẹ Nhân Mĩ. Còn bố cậu? Là
người thân cận của bố Nhân Mĩ. Vậy mà cũng trở mặt một cách đểu giả
như vậy. Cuộc đời thật lắm điều không thể ngờ.
Nhân Mĩ đang nghĩ đến mấy bộ quần áo mà mình có. Nó quá đơn giản,
không biết có vừa mắt một vị phu nhân tổng giám đốc như mẹ Cát Vũ
không. Cô biết ngày xưa bác ấy rất quý cô nhưng bao nhiêu năm đã
trôi qua, liệu tình cảm ấy có còn?
Nhân Mĩ cùng Cát Vũ ngồi xem phim. Không khí có vẻ trầm buồn. Là
Cát Vũ từ nãy tới giờ cứ im lặng. Anh đang có tâm sự gì khó nói ư?
Nhân Mĩ ngả người vào lòng Cát Vũ khẽ nói:
- Có chuyện gì anh hãy nói với em.
Cát Vũ vòng tao bao trọn lấy cơ thể cô. Người Nhân Mĩ nhỏ bé khẽ
thu vào một vòng tay của Cát Vũ. Cô thấy bình yên khi ở trong vòng
tay này:
- Có những chuyện mà em không nên biết thì hơn.
- Tại sao?
Cát Vũ nâng cằm Nhân Mĩ lên. Ghé sát vào vành tai cô thì
thầm:
- Đừng hỏi nhiều.
Rồi cậu cắn nhẹ vào vành tai Nhân Mĩ khiến nó đỏ hồng lên. Mà thực
chất thì nó cũng đã đỏ rồi. Cô đẩy nhẹ cậu ra làm nũng:
- Đáng ghét! Buồn quá.
Cát Vũ không chịu yên. Từ vành tai cậu lướt đôi môi về đôi mắt, rồi
mũi rồi môi và nhẹ nhàng lan đến cổ. Hương thơm của Nhân Mĩ luôn
khiến cậu có một khoái cảm lạ kì.
Lần này Nhân Mĩ không phản kháng, không chống cự. Cô vòng tay lại
hôn lên môi anh khi anh ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt lạnh của anh ấy
khi nhìn cô có phần ấm nóng. Rất ấm áp. Cô muốn mãi mãi như thế
này, bình yên mà làm vợ anh ấy và cũng thật bình yên nếu cùng anh
ấy đi đến cuối con đường.
Cát Vũ khẽ khựng người lại sau phản ứng dịu dàng của Nhân Mĩ. Nó
như kích thích cho cậu. Cát Vũ đè người Nhân Mĩ xuống ghế hôn cuống
nhiệt lên đôi môi của Nhân Mĩ. Cái hôn mang đầy sự độc chiếm. Bàn
tay cũng di chuyển không ngừng khắp người cô. Chiếc áo của cô đã bị
cậu vén lên đến quá nửa để lộ vùng da thịt nõn nà. Cát Vũ thở dồn
dập rồi nhìn Nhân Mĩ. Cô cũng đang nhìn cậu bằng ánh mắt tình cảm.
Rất dịu dàng:
- Tôi yêu em.
Nhân Mĩ đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn nói:
- Em cũng thế.
Rồi Cát Vũ cảm thấy chỗ này hơi khó chịu. Cậu liền đứng dậy rồi bế
cô vào phòng ngủ. Chiếc ga trải giường màu nâu nhạt như chờ đón họ.
Cát Vũ đặt cô xuống rồi lao người vào tiếp tục những hành động mãnh
liệt. Chiếc áo ngực đã bị cậu cởi bỏ. Khuôn ngực phập phồng vì thở
lồ lộ ra trước mắt. Cát Vũ khẽ cúi xuống cắn nhẹ một cái. Cậu yêu
cô. Yêu không hối tiếc như vậy thì cô ấy có hiểu cho cậu
không?
Lương chi cũng không thèm nói gì nhiều, cô lại chăm chú vào quyển
sách trước mặt. Ế? Từ này cũng làm cô có chút hoang mang. Nếu vì
học mà ế thì cô cũng muốn yêu một lần xem sao? Hương vị của tình
yêu như thế nào nhỉ? cô đã từng nghe một người bạn cấp ba của mình
nói về cái cảm giác khi yêu. Nó như một món ăn có đủ gia vị, tùy
theo từng thời điểm mà ta được thưởng thức hương vị. Lúc ngọt ngào,
lúc cay đắng, lúc chua chát, lúc lại mặn nồng...Thật sự là thú vị
như vậy sao?
****************
Thứ 7.
Cát Vũ đón Nhân Mĩ ở cổng kí túc xá. Do cô ấy bảo phải chuẩn bị
trước tinh thần nên hôm qua có ở lại đây.
Nhân Mĩ bước ra khi có điện thoại của Cát Vũ. Tâm trạng hồi hộp từ
đây, nếu nói một cách thẳng thắn thì đây gọi là đi ra - mắt - bố -
mẹ - chồng.
Trời đã vào đông. Từng đợt giớ lạnh thổi táp vào mặt như mạt sát
làn da con người. Mái tóc của Nhân Mĩ tung bay như níu lại cơn gió
vừa đùa giỡn nó.
Bầu trời cứ âm u như chưa bao giờ có nắng. Cuộc sống như được thể
được Blen một màu xám xịt. Hiệu ứng không gian khiến cho người ta
có cảm giác khó chịu, một thứ cảm giác bất an, chán chường kéo
đến.
Cát Vũ nắm tay Nhân Mĩ đi. Chỉ cần anh ấy nắm đôi bàn tay rộng lớn
này vào là mọi cảm giác bất an sẽ được tan biến. Chỉ cần anh ấy
luôn bên cô thì chắc chắn bầu trời xám xịt này chẳng thể đe dọa nổi
tinh thần yếu ớt của cô. chỉ cần vậy thôi.
Chiếc moto lướt qua làn gió. Như cười vào mặt nó khiến nó thỉnh
thoảng lại rít lên lạnh lùng bên tai. Thật khó chịu. Nhân Mĩ ngả
đầu vào lưng Cát Vũ, sự rộng lớn choáng ngợp cả khuôn mặt cô. Bàn
tay cô ôm chặt lấy eo Cát Vũ. Ôm thật chặt để cảm giác bình yên mãi
mãi ở bên cô.
Cát Vũ khẽ mỉm cười trước cái ôm chặt của Nhân Mĩ. Cô ấy đang căng
thẳng. Cậu biết, lúc nào tâm lí của Nhân Mĩ cũng vậy. Cô ấy là một
con người cẩn thận, nhưng chính vì cẩn thận quá mà hay lo sợ những
điều trước mắt. Cậu lên tay ga cho xe lướt đi nhanh hơn. Làm thế
này, cảm giác sợ hãi cái điều kia sẽ tan biến, thay vào đó là sự sợ
hãi một cảm giác mạo hiểm.
Ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ khiến Nhân Mĩ không khỏi trầm trồ.
Nhà anh ấy đây sao? Chiếc cổng to lớn càng tô điểm cho ngôi nhà
thêm hoành tráng. Bà quả gia mở cửa vui mừng khi nhìn thấy Cát Vũ
và dùng một đôi mắt dò xét để nhìn Nhân Mĩ.
- Cậu chủ. Cuối cùng thì cậu đã về nhà.
Cát Vũ hỏi bà quản gia:
- Bố mẹ tôi có nhà chứ?
- Cái này...
Thấy bà quản gia có vẻ ngập ngừng. Cát Vũ liền lấy tay gạt bà ta ra
rồi dùng tay kia nắm lấy tay Nhân Mĩ đi thẳng vào nhà.
Bà quản gia vội vàng đóng cổng rồi chạy theo hai người. Bà ta thật
sự thấy chướng mắt bởi cô gái kia. Cô ta là ai mà dám bước chân vào
ngôi nhà này chứ? Trông cách ăn mặc cũng chẳng phải hạng quyền quí
gì cho cam.
- Cậu chủ! Ông chủ đã ba ngày chưa về nhà rồi.
Cát Vũ khựng lại rồi cậu lại bước tiếp:
- Không sao. Còn mẹ tôi.
- Bà chủ...
Còn chưa kịp nói xong thì bà ta đã nhìn thấy những cái không nên
nhìn. Bà chủ đang ôm hôn một người đàn ông mà chính bà cũng không
biết. Chỉ biết rằng ông ta có rất nhiều tiền. Đáng ra, bà cũng đã
kịp thông báo cho Cát Vũ biết nhưng chỉ trách tuổi già sức yếu, bà
không thể theo kịp những bước chân rất nhanh và quả quyết đến từng
bước của Cát vũ. Cũng không thể trách bà được.
Cát vũ xiết chặt tay lại vào đôi bàn tay Nhân Mĩ. Mẹ của cậu, người
mẹ mà cậu biết đã ngoại tình từ lâu nhưng cậu không bao giờ có thể
ngờ rằng có một ngày lại chứng kiến cái cảnh này. Thật là đau lòng
và nhục nhã. Còn bố cậu, bố cậu thì sao? Ba ngày chưa về thì chắc
chắn là đã vui chơi cùng một cô thư kí trẻ đẹp nào đó mà quên mất
đường về nhà rồi. Cái gia đình này tại sao càng ngày càng ra như
vậy? Là ai đã khiến nó như vậy?
Nhân Mĩ cảm thấy xương bàn tay như vỡ vụn ra khi Cát Vũ xiết lấy
bàn tay cô. Tuy nhiên cô vẫn cắn răng chịu đau, vì cô biết anh đang
trải qua nỗi đau còn lớn hơn như thế này nhiều. Chính cô cũng không
ngờ người đàn bà mang đầy vẻ quyền quý nhưng trong mắt hiện hữu sự
lẳng lơ kia lại là mẹ Cát Vũ. Là bác Vy mà nhiều năm trước vẫn hay
mỉm cười thân thiện rồi làm những chiếc bánh táo thơm lừng cho cô.
Là người đàn bà thân thiện nhất mà cô từng gặp, có nụ cười quyền
quý khiến bao trái tim điên đảo nhưng vẫn một mực chung
thủy...Không phải như vậy sao? Trong quá khứ của cô luôn giữ mãi
những hình ảnh này, cho dù bây giờ nó đã bị ngả màu thời gian thì
nó vẫn còn mãi, như một chứng nhân. Vậy tại sao khi đứng trước thực
tại cô vẫn không thể nhận ra? Đây là người đàn bà như thế
nào?
Còn chưa kịp nói gì tiếp theo thì tất cả đã thấy Cát Vũ hùng hổ lao
đến. Những tưởng cậu sẽ cho người đàn ông đã ân ái với mẹ cậu kia
một trận ra trò thì chỉ thấy cậu lôi xềnh xệch ông ta ra ngoài cổng
rồi đóng cổng vào. Cát Vũ dựa người vào chiếc cổng lớn, lưng cậu dù
có rộng lớn đến đâu thì cũng bị nó nuốt chửng dễ dàng. Cát Vũ ngồi
phịch xuống như cái tâm trạng đang rơi rồi lại bị dừng lại lơ lửng
gữa không trung. Cậu gục mặt vào khoảng cách giữa hai đầu gối tạo
ra. Đôi vai rộng lớn đã từng cao ngạo trước bao nhiêu kẻ nhưng sao
giờ đây lại cô đơn và đầy đau khổ bỗng rung lên bần bật. Một giọt
nước mắt khẽ rớt xuống. Chưa bao giờ cậu nghĩ là mình sẽ khóc vì
người mẹ cảu mình, người mẹ đã không quan tâm đến cảm xúc của cậu
mà đi hết với người đàn ông này với người đàn ông khác. Cậu chỉ
biết rằng cậu khóc là do Nhân Mĩ. Kí ức của cô ấy về mẹ cậu có lẽ
đã bị sụp đổ rồi. Biết làm sao đây? Cô ấy có cảm thấy an toàn khi
yêu một con người có mẹ đã "hồng hạnh xuất tường" suốt bao nhiêu
năm qua? Cô ấy có chấp nhận một thằng người yêu có bố luôn cặp kè
với bao cô gái có tuổi tỉ lệ nghịch với cả tuổi của ông ấy? Thật
xót xa và nhục nhã. cô ấy sẽ nghĩ cậu là một người như thế
nào?
Một bàn tay đặt vào lưng cậu vỗ nhẹ, một cái ôm nhẹ nhàng và một
giọng nói nhẹ nhàng cũng đủ trấn an Cát Vũ phần nào:
- Đừng như vậy. Trông anh như trẻ con ấy.
Cát Vũ vòng tay ôm chặt lại Nhân Mĩ. Cô ấy nhỏ bé lọt thỏm trong
vòng tay cậu, nhưng sao cậu lại có cảm giác bờ vai cô ấy rộng lớn
như vậy? Đủ che chắn cho cậu những cơn đau về mặt tinh thần đang
không ngừng ồ ạt kéo đến. Cát Vũ nói trong khi nước mắt vẫn không
ngừng chảy:
- Em đừng nhìn tôi...
- Em đâu có nhìn anh, trông anh lúc này xấu chết đi được. Em không
thèm nhìn đâu.
- Đừng an ủi tôi.
- Em mà không an ủi anh thì anh khóc rửa trôi cả em thì sao?
Cát Vũ càng ôm chặt hơn. Cậu có thể cảm thấy bờ vai ấm rồi lại
chuyển sang lạnh với những giọt nước mắt của Nhân Mĩ. Cô ấy lúc nào
cũng vậy, luôn quan tâm đến người khác mà không thèm để ý đến tâm
trạng của bản thân, cho dù nó cũng chẳng tốt đẹp gì. Rồi như lấy
lại được tinh thần, cậu buông cô ra rồi kéo tay cô đi vào
nhà.
Người mẹ của cậu vẫn đang ngồi chờ cậu bước vào nhà. Ba tách trà đã
được bà sai quản gia chuẩn bị đầy đủ và một chút bánh đậu xanh nữa.
Thấy Cát Vũ và người con gái kia bước vào bà khẽ mỉm cười. Trong
thâm tâm tự hỏi có gặp người con gái này ở đâu qua.
- Con trai. Cuối cùng thì con cũng chịu về nhà.
Nhân Mĩ cúi người xuống lễ phép:
- Cháu chào bác. Cháu là Nhân Mĩ, bác còn nhớ cháu chứ ạ?
Bà Vy chợt khựng người lại. Vậy là cảm giác bất an của bà đã đúng.
Là cô ta, đứa con gái của Nhân Trịnh và Thiệu Vân. Bao nhiêu năm
qua bà vẫn đang chờ đợi nó đến cướp lại gia sản vốn là của gia đình
nó. Và cuối cùng nó cũng quay trở lại rồi. Hơn nữa lại con tay
trong tay với đứa con trai của bà. Đúng là mánh khóe trả thù cũng
không tồi.
- Tất nhiên là tôi còn nhớ. Cô ngồi đi.
Nhân Mĩ thoáng buồn bã vì cách xưng hô của bác Vy bây giờ cũng khác
với ngày xưa. Hoàn toàn giống như người xa lạ. Cô ngồi xuống bên
cạnh Cát Vũ. Ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi cô như để bảo vệ cô
khỏi sự soi xét của cả bà quản gia lẫn bác Vy. Có lẽ bác Vy bây giờ
đã không còn là bác Vy của ngày xưa nữa rồi. Cô nên dổi cách xưng
hô trong ý nghĩ của mình.
Nhưng Nhân Mĩ đâu biết rằng, quá khứ và thực tại luôn luôn song
hành. Người đàn bà này vẫn là người đàn bà của xưa kia. Không hề
thay đổi, chỉ khác là xưa kia bà ta đã dùng vỏ bọc quá dày mà
thôi.
Cát Vũ không thèm nhìn người mẹ đang ngồi trước mặt mình, cậu đưa
tay với lấy tách trà đang bốc khói trắng nghi ngút trên mặt bàn.
Đưa tay khuấy nhẹ khiến nước trà bị xoáy thành một hình vòng tròn.
Cứ thế đuổi nhau, nhưng không bao giờ bắt được nhau.
- Nhân Mĩ sau này sẽ là vợ con.
Nhân Mĩ quay sang phía Cát Vũ ngạc nhiên. cô không nghĩ là anh đưa
cô đến đây là để tuyên bố chứ không phải là để thông báo.
Bà Vy vẫn bình thản. Bà với lấy một chiếc bánh và nhẹ nhàng bỏ vào
khuôn miệng. Rồi mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý:
- Con trai. Con quả quyết thế sao?
- Phải.
- Vậy con không nghĩ là trước mặt còn bao nhiêu người sao?
Cát vũ nhếch mép cười. Cậu dựa người vào ghế rồi nói vẻ bình thản
cũng chẳng khác gì mẹ của mình:
- Họ đã không tôn trọng con cái thì con cũng đâu cần tôn trọng
họ.
- Con...
Bà Vy tức giận trước câu nói của Cát vũ.
Nhân Mĩ sợ hãi lay cánh tay Cát Vũ. Cô liếc mắt dò xét sự giận dữ
của người đàn bà trước mặt:
- Anh Vũ. Đừng vô lễ với mẹ anh như vậy.
Bà Vy kiềm chế được sự giận dữ của mình thì nhếch mép cười nói với
Nhân Mĩ:
- Con trai tôi không đến lượt cô dạy bảo đâu.
- Bác Vy.- Nhân Mĩ chỉ có thể gọi tên người đàn bà đã đổi thay
này.
- Đừng gọi tên tôi tùy tiện như vậy. Tôi cũng nói luôn, cô yêu Cát
Vũ nhà tôi là vì mục đích gì?
Cát vũ như sợ hãi cái điều mà mẹ sắp nói. Cậu kéo tay Nhân Mĩ đứng
lên hất hàm nói:
- Mẹ đừng có nói linh tinh. Con đã nói rồi, sau này cô ấy sẽ là vợ
con.
Bà Vy cũng đứng dậy theo nói với sự khẳng định:
- Mẹ không cho phép. Đứa con gái này không đủ tư cách.
Cát Vũ đạp đổ chiếc bàn khiến bà quản gia và Nhân Mĩ kinh hãi. Cô
bám chặt lấy cánh tay Cát Vũ.
- Mẹ dựa vào đâu?
- Mẹ đã chọn cho con rồi, Bảo An sẽ là vợ con. Nó mới xứng
đáng.
Nhân Mĩ như cảm thấy có hàng ngàn mũi dao đang cắm vào trái tim
mình. Sao lại thành ra như vậy? Cô không được chấp nhận.
Cát Vũ dùng đôi mắt lạnh như băng của mình nhìn mẹ. Như để uy hiếp
bà. Nhưng tất nhiên bà Vy cũng không phải vừa. Đôi mắt quyến rũ của
bà cũng có thể đốt cháy mọi thứ trước mặt.
- Bảo An chẳng là gì đối với con.
- Nhưng nó quan trọng với mẹ. Cưới nó công ti có thể phát triển mà
không bị ai cướp mất.
Câu nói này có ý ám chỉ Nhân Mĩ. Tuy nhiên, cô vẫn không hay biết.
Chỉ biết sợ hãi nhìn hai mẹ con họ cãi nhau vì cô mà thôi. Có phải
cô yêu Cát Vũ là một sai lầm?
Cát Vũ nhếch mép cười nhạt:
- Phải rồi. Mẹ có bao giờ quan tâm đến đứa con này đâu? Ngay cả khi
nó bị xã hội đen tìm đến thì mẹ vẫn bình chân mà đến gần những
người đàn ông khác. Phải không?
Bà Vy nghe vậy vội hốt hoảng:
- Xã hội đen? con lại gây ra chuyện gì rồi?
- Không cần mẹ phải lo.
Nói rồi cậu thô bạo kéo Nhân Mĩ đi trong ánh mắt tức giận của mẹ.
Cậu không cho phép, không cho phép ai ngăn cách cậu và Nhân Mĩ. Và
cả đời này cậu sẽ không yêu ai ngoài cô ấy.
Bà Vy đứng lặng hồi lâu rồi cúi xuống nhặt mấy chiếc bánh đậu xanh
đang vung vãi dưới đất. Rồi dùng khớp của mấy ngón tay bóp nát
những chiếc bánh ấy trong ánh mắt đầy thù hận. Bà quay ra nói với
quản gia đang sợ hãi đứng một góc:
- Thu dọn chỗ này lại.
Rồi bà đi về phía cầu thang. Trước khi lên tầng bà không quên "nhắc
nhở" :
- Liên hệ với Tam, bảo hắn theo dõi Cát Vũ và Nhân Mĩ. Rồi sẽ có
một cuộc chia li. Còn nữa. Tháng sau, khi công việc ổn định, liên
hệ với bên Bảo An. Nói với họ, Cát Vũ cũng sắp tốt nghiệp rồi. Chọn
ngày mà kết hôn đi.
Bà quản gia tự trách mình lắm lời nhưng vẫn nói:
- Thế còn Nhân Mĩ?
Bà Vy lừ mắt rồi lại nhướn thành hình trăng khuyết. Khuôn miệng
cũng nở một nụ cười độc ác:
- Sẽ có cách giải quyết. Tạm thời để cho chúng vui vẻ nốt những
ngày tháng cuối cùng bên nhau.
- Bà định giết cô ấy?
- Bà điên à? Tôi không giết, không đánh đập nhưng sẽ làm cho nó
phải tự ý rời xa Cát Vũ. Thế thôi.
Rồi bà bước lên tầng trong tiếng cười ngặt nghẽo đến lạnh người. Bà
quản gia khẽ rùng mình rồi nhanh chóng liên hệ với Tam theo lời bà
chủ của mình.
Chương 15 - Sống trong sợ hãi.
- Nếu một ngày em không quan tâm đến tôi tôi nhất định sẽ đợi em
quay về trả thù.
- Tại sao lại trả thù?
- Em dám phớt lờ sự quan tâm của tôi? Tôi không cao thượng như
những thằng đàn ông khác đâu.
- Vậy em cũng sẽ hận anh nếu anh làm điều gì quá đáng với em.